Yamanashi từ từ chậm rãi bước về phía tôi với một luồng sát khí cực kì khủng khiếp đến mức tôi suýt tưởng cậu ấy định diệt sạch toàn bộ cỏ cây trên thế giới này. Tôi bước lên một bước để che chắn cho Miyabi.
“……Hee, không ngờ anh lại dám tiến lên cơ đấy. Anh không định bỏ chạy mà còn định tiến lại gần hơn sao?”
“Nếu tớ không lại gần thì không thể ngăn cậu lại được. …… Có chuyện gì vậy, Yamanashi? Sát khí của cậu hình như rò rỉ ra rồi đó."
“Trước tiên, em muốn giết anh. …… Nhưng mà, cho em hỏi một câu nhé? Con hồ ly kia là ai?”
Yamanashi chỉ vào Miyabi, người đang trốn sau lưng tôi. Theo bản năng, tôi biết nếu trả lời không cẩn thận, tôi sẽ bị giết. Nhận ra điều đó, tôi đề phòng và đồng thời chuẩn bị vị trí để có thể chạy bất cứ lúc nào.
“…… Tsukishiro Miyabi. Một kouhai có phần dễ thương. Cậu đừng làm em ấy sợ quá.”
“Sendo-kun, anh lúc nào cũng, lúc nào cũng…… lúc nào cũng lôi kéo mấy cô nàng khác trong lúc em không có ở bên anh!”
“Nè, senpai ơi! Người đó là ai vậy? Bạn gái của anh à?”
Miyabi hỏi tôi với vẻ mặt sợ hãi. Tôi lắc đầu đầy tiếc nuối. Thấy vậy, sắc mặt Miyabi tái đi.
“……em có lẽ không còn cách nào khác nữa. Em nghĩ mình cần phải tính chuyện giam cầm thôi.”
“Nè nè, chẳng phải cậu nói sẽ không dùng mấy chiêu trò bẩn thỉu sao?”
“Giam cầm vì tình yêu thì không bẩn thỉu đâu anh nhé. Nhớ kỹ điều đó.”
Gì cơ? Làm gì có thứ gọi là tình yêu trong khi bị giam cầm chứ.
Yamanashi chậm rãi tiến lại gần. Nếu đã ở gần cậu ấy, chuyện chạy thoát là bất khả thi—tôi biết điều đó. Nhưng chân tôi không nhúc nhích được. Chân tôi như bị trói chặt bởi nỗi sợ hãi không thể tưởng tượng được.
Tôi nhận ra Yamanashi đã tiến đến ngay trước mặt mình. Tôi hất tay cậu ấy đang nắm lấy tay áo tôi ra và bảo cậu ấy lui lại.
Tôi cảm thấy cánh tay của Yamanashi vòng qua hông mình. Đôi tay mảnh khảnh ấy quấn lấy cơ thể tôi như những sợi dây thừng.
“Nè, Sendo-kun. Em yêu anh. Yêu anh hơn bất cứ điều gì, hơn bất cứ ai trên thế giới này. Em không cần ai khác ngoài anh đâu. Em không muốn anh rời xa em chút nào cả. Em muốn anh mãi mãi ở bên em. …… nên anh chỉ được yêu mình em thôi, được không?”
Giọng nói ngọt ngào và lạc lối ấy thì thầm vào tai tôi chẳng khác nào một lời nguyền. Yamanashi giờ đây đã hoàn toàn rơi vào trạng thái yandere cực độ, sẽ không nghe tôi nói gì nữa. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến tôi nổi da gà.
“……Haha, chẳng phải cậu sẽ cảm thấy ‘tức giận’ hơn nếu có tình địch sao?”
“Em đã nói rồi mà….. Em không cần ai khác ngoài anh cả. Không cần. Em chỉ cần mình anh thôi. Vì điều đó, em sẽ làm bất cứ thứ gì. Vậy nên, hãy bỏ cô nàng kia đi.”
Lực siết quanh người tôi mạnh dần lên, như những sợi dây quấn chặt. Không phải là quá mạnh, nhưng tôi cảm thấy đau một chút. Lực bóp âm ỉ ấy như thể hiện sự trói buộc từ trái tim cậu ấy.
“Xin lỗi cậu, nhưng tớ phải chăm sóc hậu bối này. Em ấy là một hậu bối đầy rắc rối. Chúng tớ dự định sẽ làm bạn lâu dài đó. Cậu cũng nên chào hỏi em ấy một chút đi nha.”
Ánh mắt của Yamanashi chuyển từ tôi sang Miyabi phía sau lưng. Chỉ là một mánh đánh lạc hướng. Một hành động đơn thuần nhằm tạo ra sơ hở bằng cách tạm thời chuyển sự chú ý. Vậy mà tôi đã chết lặng khi thấy đôi mắt của Yamanashi mở to.
“Misuzu ……?”
Yamanashi rời khỏi vòng tay tôi và bước loạng choạng về phía Miyabi.
“Misuzu …… đúng rồi, Misuzu!”
“Gì… gì cơ!? Em là Tsukishiro Miyabi! Chị nhầm người rồi!”
Miyabi hất tay Yamanashi đang định chạm vào mình ra. Yamanashi có vẻ không ngờ bị từ chối, lặng đi vài giây rồi lấy lại vẻ bình tĩnh.
“……Xin lỗi em. Hình như chị đã nhầm em với người khác. Em có vẻ trông giống cậu ấy quá.”
“Em cũng không nghĩ có nhiều người có khuôn mặt thế này đâu.”
“em là một cô gái rất xinh đẹp đấy. Thậm chí còn xinh hơn mấy người trong công ty của chị.”
“C-cảm ơn chị. ……?”
Sự trở lại ‘bình thường’ đó dễ dàng nhận thấy chỉ là một lớp vỏ mỏng manh. Rõ ràng là có điều gì đó đang ẩn giấu phía sau.
“……chị sẽ bỏ qua chuyện này. Xin lỗi vì đã làm em sợ, Tsukishiro-san.”
“À vâng, không sao đâu ạ……”
Yamanashi rời khỏi nơi đó sau khi nói lời xin lỗi. Tôi thấy bóng lưng cậu ấy yếu ớt hơn bao giờ hết.