“Yamanashi.”
Tôi cất tiếng gọi có phần lạnh nhạt trong lớp học sau giờ tan trường, nhắm đến Yamanashi — người có vẻ đang chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Dù cho cậu ấy đã gặp Miyabi trong giờ nghỉ trưa, nhưng từ nãy đến giờ trông Yamanashi vẫn như đang phiền muộn vì điều gì đó.
Cậu ấy không hề phản ứng với tiếng gọi của tôi, mãi gọi cho đến nhiều lần sau cậu ấy mới giật mình nhận ra.
“…À anh, xin lỗi ạ, em đang mải suy nghĩ vài chuyện.”
“Về Miyabi ư?”
Tôi hỏi thẳng, với giọng điệu dửng dưng. Yamanashi gật đầu lặng lẽ. Tôi chưa từng thấy Yamanashi bị xáo động khi nhìn thấy người khác như vậy, nên sự tò mò của tôi cứ ngày càng lớn lên.
“…Cậu gặp em ấy ở đâu vậy?”
“Em không thể nói lớn ra được, nhưng là ở một công viên nọ. Em được nhờ giúp vì em ấy là người có nhiều vấn đề trong cuộc sống.”
“…Ra là vậy.”
Câu trả lời vang lên với vẻ miễn cưỡng. Tôi quyết định hỏi sâu hơn một chút, bởi phản ứng của cậu ấy vẫn chưa nguôi ngoai đi phần nào.
“Cậu từng nhầm em ấy với ai đó, vậy cậu có quen ai trông giống vậy ư?”
“…Em chưa từng kể với anh chuyện này nhỉ, Sendo-kun. Vì sao em lại khó giao tiếp với người khác như vậy?”
Yamanashi lúc này trông yếu đuối lạ thường. Cậu ấy cúi đầu và bắt đầu kể bằng giọng đứt quãng.
“Như anh biết đấy… em đã làm người mẫu từ hồi cấp hai. Nhờ ơn trời, lúc đó em cũng khá nổi và được một công ty quản lý ký hợp đồng. Em vốn đã nhút nhát, không thích nói chuyện với người khác. Rất hiếm khi em có kết bạn với ai đó. Ngay cả trong công ty cũng vậy. Nhưng rồi… có một cô nàng đến gần em.”
“Là người mà cậu đã nhầm lẫn sao?”
“…Nanamori Misuzu. Cậu ấy là người mẫu cùng tuổi em. Em gặp cậu ấy qua một công việc, và cậu ấy rất hay chủ động bắt chuyện với em. Một cô nàng gây ấn tượng với nụ cười hồn nhiên.”
Sự u sầu hiện rõ trên nét mặt cậu, như thể tất cả những điều đó chỉ còn là quá khứ xa xôi.
Yamanashi mà tôi biết luôn tỏ ra mạnh mẽ. Việc cậu ấy bộc lộ sự yếu đuối thế này chắc chắn là do mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn.
“Cậu ấy là người duy nhất có thể nói chuyện với em một cách tự nhiên. Lúc nào cũng mỉm cười, kể những chuyện vụn vặt, và em rất thích được ở bên cạnh cậu ấy.”
“Nhưng rồi mọi thứ không kéo dài được lâu?”
“…Vâng. Khi đó em là một trong những gương mặt nổi bật nhất công ty. Là người bán chạy nhất. Trái lại, Misuzu thì chật vật. Theo lời một số người, thì cậu ấy chỉ đang cố lấy lòng em mà thôi. Không lâu sau, danh tiếng của cậu ấy bị bôi nhọ.”
Giọng nói u ám ấy phản ánh thẳng thắn tâm trạng của Yamanashi. Các mối quan hệ rất dễ đổ vỡ. Đặc biệt là giữa các cô nàng, mọi thứ càng rắc rối hơn nhiều. Tâm lý phức tạp, sự ghen ghét, và vô số điều phải đối mặt.
“Cuối cùng, em đã đẩy cậu ấy ra xa. Dù rất đau, nhưng đó là điều tốt nhất em có thể làm lúc đó.”
“…Tớ hiểu. Rồi sao nữa? Giờ cậu ấy đang ở đâu?”
“Sự tái ngộ sau đó đến nhanh đến bất ngờ… Nhưng là trong một chiếc quan tài.”
“Tớ… tớ xin lỗi.”
“Không sao đâu mà. Lát nữa em sẽ tha thứ cho anh bằng một nụ hôn của anh… Nguyên nhân cái chết là ngạt thở. Người quản lý vì mất kiên nhẫn mà nổi điên lên rồi siết cổ cậu ấy. Nếu em ở gần đó… thì có thể đã ngăn được rồi.”
Giọng nói nghẹn ngào ấy đầy hối hận. Việc cậu ấy tin rằng mình có thể thay đổi kết cục càng khiến Yamanashi day dứt không nguôi.
Việc gợi lại thất bại trong quá khứ của người khác thường là điều không nên. Nhưng khi tôi thấy Yamanashi buồn bã đến thế này trước mắt mình, tôi chỉ có thể tự hỏi liệu có điều gì tôi có thể làm để giúp cậu ấy không.
“Em biết rõ cậu ấy không còn nữa. Nhưng em vẫn không ngừng nhìn thấy bóng dáng Misuzu khi em gặp hậu bối ấy… chỉ vì họ trông hơi giống nhau. Dù tóc và mắt hoàn toàn khác.”
“…Cậu đã làm hết khả năng rồi, đúng chứ? Nếu đó là kết quả cuối cùng, thì dù đau lòng, cậu cũng chẳng còn cách nào khác. …Cậu đã rất mạnh mẽ khi đưa ra một lựa chọn khó khăn rồi.”
“…Fufu, được khen như vậy cũng không tệ cho lắm.”
Nhìn Yamanashi khẽ mỉm cười, tôi cảm thấy mình đã phần nào giúp cậu ấy nhẹ lòng hơn.
Cậu ấy đang sống trong một thế giới khác hẳn chúng tôi — nơi đầy hào quang nhưng cũng chất chứa vô vàn áp lực. Nếu tôi có thể làm gì để giúp cậu ấy, tôi muốn làm. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ hay lo chuyện bao đồng mà thôi.
“Thôi, thế là đủ rồi. Về thôi nào.”
“Vâng. Hôm nay về trong yên bình đi ha… Vậy, tối nay ăn gì đây ta?”
“Cậu háo hức đến nhà tớ vậy sao?… Hử?”
Vừa lúc tôi chuẩn bị khép lại câu chuyện buồn và ra về, điện thoại trong túi tôi bất chợt rung lên. Trên màn hình là một tin nhắn từ Miyabi.
[Giúp em với]
Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, đẩy tôi bật dậy.