Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

4 10

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

8 12

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

30 36

Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

(Đang ra)

Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về một gã trai vốn chỉ là kẻ ngáng đường, cho đến khi cậu ta phá nát thế giới game Yuri theo một cách hoàn toàn khác.

114 125

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

18 37

10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

(Đang ra)

10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

Yusaku Igarashi

“Đã 10.000 ngày kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”Ba người bạn thuở nhỏ. Một cô dâu.

8 42

WN: 31-60 - Chap 35: Điều Trị

Vài tiếng đã trôi qua kể từ vụ việc với Miyabi. Sau đó, tôi quay lại phòng hội học sinh, trấn an mọi chuyện xong xuôi thì mới trở về nhà.

Bên cạnh tôi là Yamanashi, người vẫn còn ở lại nhà tôi vì lý do nào đó. Ngồi cạnh cô là Miyabi, người mà tôi phải cho ở nhờ qua đêm vì sự an toàn của chính em ấy. Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ vì những thành viên chẳng ai ngờ sẽ tụ họp cùng nhau.

Khi tôi đang nhấp một ngụm cà phê, thầm nghĩ mọi chuyện thật ngượng ngập, thì Yamanashi lên tiếng trước.

“Chị đã nghĩ một chút về chuyện của em, Tsukishiro-san.”

“Ể-Ểh? Chuyện gì cơ ạ?”

“Ừm… chị suy nghĩ nhiều rồi, và đã quyết định sẽ nhượng bộ một chút. Chị chấp nhận em làm vợ hai. Nhưng chị nhất định phải là vợ cả. Chốt đơn vậy đi.”

“Vợ hai? Nhượng bộ? Nhưng anh đâu có đang hẹn hò với Yamanashi-san đâu mà, đúng không… senpai?”

“Bọn chị đang hẹn hò.”

“Tớ đâu có hẹn hò với cậu. …Yamanashi, đừng nói linh tinh thế chứ, Miyabi đang hiểu lầm rồi kìa.”

“Chuyện này liên quan đến tương lai quan trọng của chúng ta đấy nhé? Nếu em ấy khiến em—người đứng đầu thế giới này— bị đánh bại rồi tức giận đâm chết Sendo-kun thì sao?”

“Miyabi sẽ không làm chuyện đó đâu, và nếu có thì người làm sẽ là cậu đấy. Thôi bình tĩnh lại đã nào.”

Tôi đặt tay lên vai cô ấy và trấn an. Thật ngạc nhiên khi thấy Yamanashi nói chuyện có lý như thế, điều khá hiếm, nhưng cùng lúc đó, tôi nhớ đến câu chuyện của Misuzu và cảm thấy có chút thương cảm.

Sau khi được tôi xoa dịu, Yamanashi tỏ vẻ không hài lòng rồi nhấp một ngụm cà phê. Này, cái cốc đó là của tôi mà.

“Em không tin mấy con cáo khác đâu… nhưng Tsukishiro-san thì em có thể tin được một chút. Một chút thôi.”

“Ơ-hờ…”

“Nhưng nên nhớ em là người đầu tiên đến trước. Em không ngu đến mức nhường vị trí của mình dễ dàng như vậy đâu.”

“Chị ấy nhìn em như kẻ địch vậy… Người này là ai vậy, senpai?”

“Là người mẫu cực kỳ nổi tiếng, Yamanashi Anri. Cô nàng sẽ trở thành tình địch của em đấy.”

“……Yamanashi… Anri……? ‥‥‥‥Aaa!!”

Miyabi kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó lại có vẻ như đã hiểu ra điều gì. Có vẻ đến lúc đó em ấy mới nhận ra thân phận thật sự của Yamanashi.

Có lẽ vì đã quen với tiệc tùng đêm đêm nên Miyabi chẳng mấy quan tâm đến thế giới ngoài kia.

“Em thật sự không biết thật sao?”

“Em cứ thấy cái tên đó quen quen, thì ra là học chung trường. Bảo sao đẹp đến vậy…”

Miyabi chăm chú nhìn gương mặt của Yamanashi với ánh mắt có chút ngưỡng mộ.

Khuôn mặt hoàn hảo được mệnh danh là "kho báu quốc gia", tài năng trăm năm có một ấy đã khiến Miyabi phải thừa nhận vẻ đẹp của cậu ấy. Đôi mắt đỏ thẫm của Miyabi lấp lánh.

“Đúng là người mẫu có khác… Chị dùng mỹ phẩm gì thế?”

“Loại chị đang dùng là cosme de corte, còn phấn phủ là Louboutin La Poudre. Lớp nền không bị trôi và trông rất tự nhiên.”

Miyabi và Yamanashi bắt đầu trò chuyện về mỹ phẩm. Qua những tiếng cười rúc rích, có vẻ họ khá hợp nhau. Đôi khi, duyên phận thật kỳ lạ—đưa ta đến với những người giống như bạn cũ đã mất.

Trong khi hai cô gái vui vẻ trò chuyện, tôi bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.

▼▽

Tôi đang nằm trên ghế sofa, mắt nhìn lên trần nhà trong phòng khách lờ mờ ánh đèn.

Ba chúng tôi đã cùng ăn tối sau đó. Mặc dù có chút rắc rối về việc ai tắm trước, ai thay đồ trước, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Hai cô nàng đã lên giường, còn tôi thì nằm lại trên ghế sofa như thế này. Trong đầu tôi tràn ngập suy nghĩ về ngôi nhà.

Ngôi nhà rộng rãi, đầy vẻ quý phái. Tôi không có anh chị em, nên phải tự lo cho mình, tự tiêu hóa tất cả mọi chuyện. Giờ có thể tôi đã quen, nhưng hồi đó thì thật quá sức chịu đựng.

Việc phải sống trong một ngôi nhà như vậy, nơi luôn hiện diện dù tôi có làm gì đi nữa, đúng là địa ngục. Vì vậy tôi đã chọn sống trong ngôi trường cách xa nhà. Không biết cuộc sống chạy trốn này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.

“…Ha.”

Tôi thở dài, nhìn trần nhà trắng tinh. Nghĩ về ngôi nhà ấy khiến tôi mệt mỏi. Nếu đã lo nghĩ, tôi thà lo chuyện khác còn hơn.

Và đúng lúc ấy, nguồn cơn của mọi rắc rối lại xuất hiện từ cánh cửa nối hành lang. Cô ấy thắng trò oẳn tù tì nên được mặc chiếc áo thể dục cũ hồi cấp hai của tôi làm đồ ngủ, trông có vẻ lơ đễnh hơn thường ngày.

“…Anh không ngủ được ư?”

“Ừm. Tớ lại nhớ đến Misuzu một chút.”

Tôi ngồi dậy, cô ấy cũng ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô nàng này cũng đang bị mắc kẹt trong quá khứ mà.

“Tsukishiro giống y hệt cậu ấy. Cách nhìn vào mắt em, nụ cười ấy… giống như Misuzu tái sinh vậy. Dù tính cách thì hoàn toàn khác.”

“……Cậu ấy là người như thế nào?”

“……Hơi ngây thơ, tự nhiên, nhưng cũng biết mỉa mai và rất mạnh mẽ. Cậu ấy vẫn giữ nét trẻ con, và chính điều đó làm cậu ấy dễ thương.”

Khi nói đến đó, Yamanashi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang tìm kiếm quá khứ xa xăm. Cô ấy vẫn đang chật vật trong bóng tối, kiếm tìm ánh sáng đã đánh mất.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Yamanashi vỗ tay một cái rồi ghé sát mặt tôi.

“Em có chuyện này đang băn khoăn. Hồi ở phòng hội học sinh, anh từng nói Tsukishiro-san là bản sao y hệt anh, đúng chứ? Ý anh là gì vậy?”

“……Em ấy khiến tớ nhớ đến chính mình ngày xưa. Vật lộn với chuyện gia đình, muốn được ai đó giúp đỡ, nhưng lại không thể thành thật mà nói ra điều đó.”

Tôi nghĩ dù có giấu, rồi cậu ấy cũng biết thôi, nên thẳng thắn kể. Vậy mà Yamanashi lại tỏ ra hơi bất ngờ, sững lại nhìn tôi.

“…Sendo-kun có chuyện gì đó sao?”

“Ừ thì… Cũng không phải chuyện dễ nói ra với người khác… nhưng đến lúc thích hợp, tớ sẽ kể.”

“…Ra vậy. Cả hai chúng ta đều đang mắc kẹt trong quá khứ.”

“Ha ha, đúng thế.”

Chúng tôi bật cười nhẹ, như thể muốn đấm bay quá khứ nặng nề ấy. Nếu không, e là tâm trạng này chẳng thể duy trì đến sáng mai.

“Không biết bao giờ Sendo-kun mới chịu cho em thấy mặt yếu đuối của anh nhỉ?”

“Tớ cũng không rõ… Có lẽ khi nào cậu khiến tớ muốn làm vậy.”

“Fufu, vậy thì chắc cũng không xa đâu. Dù có thế nào, em vẫn sẽ ở cạnh anh.”

Không biết nên gọi là tự tin hay kiêu ngạo, nhưng phong thái của Yamanashi luôn như vậy. Đó là sức mạnh, cũng là điểm yếu của cô ấy. Tôi chỉ biết mỉm cười trước vẻ đáng tin cậy ấy.

“……Mà này, Sendo-kun, sao anh chỉ gọi mỗi Tsukishiro-san bằng tên thôi vậy?”

“……Tớ buồn ngủ rồi. Vậy thì Yamanash—…”

“Không được. Trả lời đi.”

“…Không thể để mai nói à?”

“Không được.”

Cuộc thẩm vấn của Yamanashi—với chế độ yandere bật sẵn—kéo dài suốt vài tiếng sau đó.