Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

120 338

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

11 16

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

101 607

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 23: Cáo Cái

Vào một buổi tối đầu hạ, khi cái nóng bắt đầu vươn mình tiến dần tới mùa hè, tôi nhìn quanh mọi ngóc ngách trong nhà, khóa cửa rồi bước ra ngoài. Lý do tôi nhìn quanh kỹ như thế là để đảm bảo rằng cậu ấy—người rực rỡ như mặt trăng và khác biệt như một vì sao—không lén lút đột nhập vào nhà tôi. Tôi không thể lơ là cảnh giác được, vì đã có lần cậu ấy lẻn vào trước khi tôi kịp nhận ra.

Lúc đó là 22 giờ 12 phút. Lý do tôi ra ngoài vào giờ này là để giải quyết một chuyện phiền phức. Mấy hôm trước, Chủ tịch Uryu đã đặt điều kiện để tôi được miễn gia nhập hội học sinh. Điều kiện đó là cải tạo một học sinh có vấn đề nào đó. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ đây là việc nên giao cho một học sinh như tôi, chứ đừng nói là hội học sinh, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại—với những vấn đề về quy tắc và nạn quấy rối—tôi không thể phủ nhận hoàn toàn.

Tôi đến khu khách sạn nằm hơi xa trung tâm thành phố. Từ “khách sạn” ở đây ám chỉ những love hotel—nơi thuận tiện cho sự thân mật thể xác và những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong đêm. Mục tiêu của chúng tôi dường như đã bị phát hiện trong khu vực này. Có vẻ cậu ta không phải người tốt lành gì khi lại xuất hiện ở một nơi như thế.

Tôi tản bộ ngẫu nhiên, lướt qua đủ kiểu người: những cặp đôi thực sự say đắm, những người rõ ràng là đang trong mối quan hệ kiểu đó với sự chênh lệch tuổi tác, một anh chàng chắc chắn là học sinh dù không phải mục tiêu của tôi, và những chàng trai đang tán tỉnh người cùng giới. Một lần nữa, tôi nhận ra rằng trên đời này có đủ loại người khác nhau.

Khi tôi đang ngẩn ngơ trước những tấm biển neon chói lóa, bỗng có người túm lấy tay tôi. Tôi bị kéo sang bên đường, và ánh mắt tôi bắt được kẻ đã nắm tay mình.

“Nii-san, tối nay anh có muốn vui vẻ với em không?”

Tôi bật cười. Một bất ngờ thú vị. Tôi không ngờ con mồi lại tự tìm đến mình như vậy.

Tôi rút thẻ học sinh từ túi ra và giơ lên như thể đó là thẻ cảnh sát. Khuôn mặt tội phạm lập tức chuyển sang vẻ bối rối.

“…Tớ đến đây để thẩm vấn theo yêu cầu của hội học sinh. Chịu trận đi, Tsukishiro Miyabi.”

Tôi đưa Tsukishiro đến công viên gần đó. Có lẽ vì đã muộn nên ngoài chúng tôi ra thì chẳng còn ai. Tôi bảo Tsukishiro ngồi xuống ghế băng rồi ngồi kế bên cậu ấy. Lý do tôi nhận ra cậu ấy ngay lập tức là vì vẻ ngoài của cậu. Cậu đang mặc đồng phục trường tôi, thậm chí còn đeo huy hiệu trường. Mái tóc dài trắng muốt như tuyết khiến cậu nổi bật, đôi mắt đỏ rực sáng trong bóng tối như lửa cháy. Quá dễ nhận ra.

Ngoài dáng vẻ mảnh mai như tiên nữ, cậu ấy còn có một thân hình quyến rũ khiến đám con trai phát cuồng. Dù thấp hơn tôi một chút, nhưng với chiều cao 1m82 của tôi thì vóc dáng cậu ấy vẫn thuộc hàng nổi bật. Tôi cũng hiểu tại sao đàn ông lại bị cậu ấy hấp dẫn đến thế.

Khi Tsukishiro nhìn tôi, cậu ấy thở dài ra vẻ phiền phức.

“…Lại là cái vấn đề này nữa?”

“Nếu cậu thấy phiền thì làm người lớn lên đi… Hay đúng hơn là, tại sao cậu lại mặc đồng phục? Mấy chuyện như thế này đáng ra nên mặc đồ thường để không bị nhận ra chứ.”

“Bận vậy mới có khách. Trường mình nổi tiếng lắm đấy.”

Việc cậu ấy không hề tức giận chứng tỏ cậu là kẻ tái phạm. Tôi hiểu tại sao thầy cô trong trường lại đau đầu vì cậu ta.

“Vậy… cậu muốn tôi đến trường luôn hả?”

“Không cần giải thích nữa. Nếu cứ như thế này, tôi sẽ bị ép vào hội học sinh rồi lại vướng thêm rắc rối. Tôi không muốn thế, nên cậu đi học đi.”

Cô nàng rõ ràng chẳng vui vẻ gì. Dễ thấy là cậu ấy đang từ chối. Có vẻ cậu ấy không chịu làm việc gì mà không có lợi ích đi kèm.

“Tôi không nói là miễn phí. Nếu cậu có lý do không muốn đến trường, tôi sẽ giải quyết nó. Thế nào?”

“…Đừng có nói như thể cái gì cậu cũng làm được. Cậu không thể nào giải quyết nổi đâu.”

Gương mặt nghiêng của Tsukishiro mang một nét buồn khi cậu quay đi. Tôi không rõ đó là vấn đề giữa học sinh hay chuyện riêng tư, nhưng chắc không phải chuyện dễ giải quyết.

Tuy nhiên, nếu tôi bỏ cuộc, tôi cũng chỉ là kẻ thất bại như những người trước. Những ngày yên bình luôn cần có sự đánh đổi. Phải quyết tâm hơn chút nữa.

“Tôi sẽ làm. Bất cứ gì trong khả năng tôi, tôi sẽ làm. Được chứ?”

“…Tôi có đề nghị này. Tôi sẽ ‘thưởng’ cho cậu, nên cậu cứ im lặng mà bỏ cuộc đi.”

“Đừng lấy đề nghị đáp lại đề nghị. Tôi không đến đây vì mấy động cơ đen tối như thế.”

“Muu~, cậu kiên nhẫn hơn tôi tưởng đấy. Mấy người khác thường lưỡng lự hoặc hoảng lên.”

“…Những người khác cũng im lặng như vậy sao?”

“Ừ. Đôi bên đều có lợi mà… Nhà tôi kín lắm. Nếu có gì thì vẫn giấu được.”

Ra vậy. Bảo sao họ nói cậu ta không thể bị hạ. Nếu ai đó muốn cáo buộc, nhà trường có thể phát hiện họ cũng từng làm chuyện đó. Đôi bên đều có lợi, và nếu phản bội, chỉ họ là chịu thiệt. Thật lắt léo.

“Hay cậu muốn đơn giản là trả tiền rồi vui vẻ luôn? Như thế thì cậu sẽ không tố cáo tôi nếu tôi chịu đi học chứ?”

“Không cần. Tôi không làm chuyện đó với người tôi không thích.”

“Hmm~, cá nhân thì tôi thấy cậu đúng gu đấy… À, hay là cậu còn trinh?”

Câu hỏi đột ngột khiến tôi khựng lại. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì cậu ấy đề cập bất ngờ như thế, chứ tôi đâu còn. Đáng tiếc là tôi đã trao nó cho bạn gái cũ rồi.

“Á~, đúng là còn trinh! Cậu đang nghĩ kiểu ‘tôi sẽ giữ nó cho người mình yêu’ đúng không? Trời ơi~ đồ ga lăng~!”

“Xin lỗi… nhưng tôi mất trinh từ năm ngoái rồi. Xin lỗi vì không hợp kỳ vọng của cậu.”

“Cũng không cần phải làm quá vậy đâu ha? Nếu là lần đầu, tôi vui lòng hướng dẫn tận tình đấy.”

Tôi biết đó là một sự khiêu khích rẻ tiền. Mấy lời đó rõ ràng để chọc tức và xoay tôi như con rối. Tức giận lúc này thật vô nghĩa. Dù tôi tự nhủ thế, lòng tôi vẫn xao động.

Tsukishiro, như muốn lợi dụng sự lay động nhỏ nhất, nghiêng người sát vào tôi. Hai trái đào lớn nơi thân hình mảnh mai của cậu ấy ép sát vào cánh tay tôi, thay đổi hình dạng theo từng cử động.

…Nói ra thì gần đây tôi chưa được giải tỏa ham muốn. Lý do là tôi chẳng bao giờ biết Yamanashi hay Hoshirobe sẽ xuất hiện lúc nào. Nếu bị bắt gặp thì thảm lắm.

Tôi chắc hôm cuối tuần Yamanashi có quay phim.

“…Vậy đi. Nếu tôi bỏ cuộc, là tôi thua. Tôi sẽ nghe theo bất kỳ điều gì cậu nói.”

“Được chứ? Fufu, không biết senpai chưa có kinh nghiệm như cậu có thắng nổi tôi không ta~?”

Tôi nắm tay Tsukishiro và bắt đầu bước về phía nhà.

Trận chiến vì lòng tự tôn của đàn ông, sắp sửa bắt đầu.