Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 59

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 56

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 28

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 24: Ngày Hôm Sau

“Anh muốn uống cà phê không?”

“Anh muốn… Cho thêm đường nhé.”

Đó là một sáng Chủ nhật, thời tiết khô ráo và đầy nắng. Sau khi ăn sáng xong, tôi đang tận hưởng một buổi nghỉ ngơi thanh nhã bên ly cà phê. Trước mặt tôi là Tsukishiro, người đang mặc chiếc áo thể thao của tôi. Gần đây tôi thấy chiếc áo này cứ bị truyền tay hơi nhiều, nhưng có lẽ nó vẫn hấp dẫn hơn là khi bị một thằng như tôi mặc.

Tôi hỏi Tsukishiro, người đang nhấp từng ngụm cà phê.

“Vậy… em thấy thế nào về tối qua?”

“Thua toàn tập luôn… Sao anh lại có thể vừa to lại vừa giỏi như vậy chứ…?”

Nói đơn giản thì, tối qua tôi đã thắng em ấy. Thật ra tôi cũng nghĩ chuyện đó hơi quá đà, và rõ ràng việc hành động trong khi đang mang theo hai quả bom như Yamanashi và Hoshirobe là một nước cờ nguy hiểm. Nhưng cuối cùng thì kết quả vẫn là thứ quan trọng. Camera đã được tháo từ trước, và cả Yamanashi lẫn Hoshirobe đều không đến nhà này. Việc dọn dẹp thì…

“Em còn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ? Thứ Hai tới em sẽ đến trường.”

“…em biết rồi mà. Em sẽ giữ lời vì em thua.”

“Nếu vậy thì tốt. À mà này, em có xài nước hoa hay gì đó đúng không? Từ hôm nay nên đổi loại khác đi, ít nhất là trong vài tuần tới.”

“...Hả? Em không để ý lắm, nhưng cũng được thôi. Sao vậy?”

“Vì sẽ có người có khứu giác còn nhạy hơn chó nghiệp vụ đấy.”

Tsukishiro có vẻ không mấy bận tâm tới lời tôi nói. Giờ khi cậu ấy đã dính líu vào chuyện này, tôi phải đảm bảo sự an toàn cho em ấy. Nếu Yamanashi phát hiện ra là tôi đã làm chuyện đó, chắc chắn em ấy sẽ đi đời. Tệ hơn nữa là mất đầu như chơi. Khủng khiếp thật.

“Mà thôi, giờ em có thể về nhà. À, cho anh cái địa chỉ đi. Anh sẽ đến đón em học.”

“Em không… muốn về.”

“…Hả?”

“Em không thể ở lại ư…?”

Thật không? Có chuyện gì khó khăn trong gia đình à? Hay có vấn đề nào đó khiến em ấy không đến trường? Chuyện này hơi rắc rối rồi đây.

“Được thôi, nhưng anh nghĩ em khá là bận mà, đúng không?”

“Hmm, em không thích thua về chuyện hôm qua… À, chơi cái đó đi.”

Tsukishiro chỉ vào máy chơi game đặt cạnh TV. Có vẻ em ấy không thích chuyện bị tôi hạ gục tối qua. Em ấy có vẻ khá hiếu thắng.

“Không vấn đề gì. Sau khi anh dọn dẹp xong đã. Nhờ ai đó làm loạn cả lên đấy.”

“Im đi… em sẽ giúp anh, dọn cho xong lẹ đi đấy.”

“Phù, xong rồi đấy.”

Sau khi thay lại ga giường, dùng máy sấy và xịt khử mùi, việc dọn dẹp sau cùng đã hoàn tất. Hy vọng từng đó đủ để không bị phát hiện… Nếu tôi có thể giấu được sự hiện diện của Tsukishiro nữa thì tuyệt đối hoàn hảo. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ làm mọi thứ có thể.

Khi tôi trở lại phòng khách, Tsukishiro đang ngồi trên sofa đợi tôi. Em ấy đang chăm chú nhìn vào máy game, có vẻ rất hứng thú.

“Anh xong rồi. Giờ có nhiều thứ phải làm lắm đấy… Em muốn chơi gì?”

“Ummm, chơi cái này nhé!”

Tsukishiro chọn một trò đua xe có các nhân vật quốc dân. Đây là trò tôi chơi nhiều nhất trong đống game của mình.

“Chơi thôi nào! Ai thua thì nấu bữa trưa đấy.”

“Được thôi. Bắt đầu nào…”

“Này senpai, dạy em chơi đi.”

“Ế? Em chưa từng chơi trò này à?”

“Chưa. Em chưa chơi lần nào.”

…Cô nàng này định thi đấu dù chưa có kinh nghiệm gì. Nên xem đây là sự gan lì hay là ngốc nghếch đây ta?

“Này, em từng chơi game bao giờ chưa?”

“Không. Em hồi nhỏ không thích mấy trò đó.”

“Thế chơi ở nhà em thì sao?”

“Cũng không nốt.”

“Thật luôn hả… Thôi được, anh sẽ dạy từ cơ bản vậy.”

Vì đây chưa phải trận đấu thật nên tôi để Tsukishiro chơi trong lúc tôi chỉ dẫn điều khiển. Em ấy thao tác có vẻ còn hơi lóng ngóng.

“Thôi nàooo? Xe không rẽ gì hết vậy.”

“Ấn nút bên cạnh để drift thì dễ rẽ hơn. Làm như này này…”

Tôi vòng ra sau lưng Tsukishiro để hướng dẫn em ấy điều khiển. Mái tóc trắng của em ấy thoang thoảng mùi dầu gội tôi hay dùng. Cảm giác lạ lẫm này khiến tôi thấy như déjà vu.

“Thấy chưa, rẽ được rồi kìa… Tsukishiro?”

“V-Vâng, cảm ơn nhiều…”

“Gì vậy Tsukishiro? Mặt em đỏ quá. Em đang ngượng hả? Này, tụi mình còn ngủ cùng nhau rồi đấy nhé? Với lại em là người từng ngủ với nhiều đàn ông rồi, không thể chỉ vì thế này mà ngại lên được chứ…”

“…Em cũng đâu làm gì được… Em đang hồi hộp mà.”

Phản ứng bất ngờ đó khiến tôi cảm thấy có chút bất ngờ. Tôi cứ tưởng sẽ nhận được phản ứng năng động hơn cơ, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi thấy em ấy thế này. Như thể em ấy vừa để lộ ra điều gì đó, khiến tôi không thể tiếp tục trêu chọc nữa.

“Em có vẻ ngây thơ hơn anh tưởng đấy.”

“Ugh, anh phiền quá đi… Dạy em nhanh lên đi!”

Sau đó, chúng tôi vừa chơi vừa hướng dẫn lẫn nhau. Dĩ nhiên, tôi thắng hết các trận, và bữa trưa là món pasta do Tsukishiro nấu.

Có lẽ vì được chạm đến một sự trong sáng mà tôi đã quên mất từ lâu, trái tim tôi cảm thấy yên bình trở lại sau nhiều ngày, khi tôi dành thời gian bên Tsukishiro.

Chương này mình xin phép đổi xưng hô từ tôi, cậu thành anh, em vì nhỏ đó bé hơn main!