---
Tiếng chuông lớn vang vọng khắp trường học. Đó là âm thanh báo hiệu giờ tan học mà tất cả học sinh đều mong chờ. Nhiều học sinh vui vẻ được giải thoát, kéo nhau đi chơi hoặc tham gia các câu lạc bộ. Nhưng với tôi, giờ tan học chỉ khiến tôi thêm nặng nề.
Tôi gạt bỏ Yamanashi và Hoshirobe, những người đang bám riết theo tôi, rồi hướng đến một nơi nhất định. Tầng ba của trường, giữa phòng giáo viên và văn phòng hiệu trưởng, là phòng hội học sinh.
Khi đến cửa, tôi gõ ba tiếng. Trước khi những người bám theo tôi kịp đến, tôi nhanh chóng nói "Em xin phép" rồi bước vào phòng.
Người đó đang ngồi chễm chệ ở bàn làm việc phía sau, trên một chiếc ghế lớn. Tôi cố tình hắng giọng rồi quay đầu nhìn. Mái tóc xanh dương ánh sáng của chị ấy nhẹ nhàng bay trong gió.
Khi chị ấy quay lại, vầng trán rộng lấp lánh rực rỡ.
"Chào mừng em, Reito. Em đến rồi."
"Em có thể giúp gì cho chị, Uryu-senpai?"
Maeda Uryu – Chủ tịch hội học sinh, đồng thời là cháu gái hiệu trưởng trường này. Chị ấy chính là người đã gọi tôi đến.
"Đừng làm như người dưng thế. Chẳng phải chỉ có chị và Reito thôi sao?"
"Chúng ta cũng không thân thiết đến mức đó mà."
"Em lạnh lùng thật đấy. Thôi nào, ngồi xuống đi nhé."
Được mời, tôi ngồi xuống bộ sofa đặt giữa phòng.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và Uryu-senpai chắc chắn sẽ rất dài… dù sao thì chúng tôi cũng là bạn cũ. Vì lý do nào đó, chị ấy rất tin tưởng tôi – điều đó làm tôi cảm thấy bất an. Tôi vốn không thích rắc rối.
Và, còn có một lý do khác khiến tôi tránh né cô ấy.
"Xin lỗi vì đã không đích thân ra đón em. Như em thấy đấy, chị bị deadline dí quá trời nè."
Uryu-senpai là người gánh vác công việc điều hành cả ngôi trường này. Đôi mắt vàng rực sau cặp kính hé lộ sức hút mạnh mẽ. Các học sinh đều rất tin tưởng chị ấy – không chỉ các bạn trai mà cả bạn gái cũng bị chị ấy thu hút.
"Thật ra thì, chị muốn trực tiếp nhờ em, nhưng lần này đành phải nhờ Ryo truyền lời giúp."
Tuy nhiên, trước mặt tôi, chị ấy lại bộc lộ một mặt hoàn toàn khác.
Ngay khi Uryu-senpai ngồi xuống đối diện tôi, mặt chị ấy đỏ lên, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ. Sau đó, cơ thể chị ấy run rẩy như thể bị nhột vậy, giọng của chị ấy dần trở nên gợi cảm hơn. Tay chị ấy bắt đầu di chuyển đến bờ mông, khiến đùi chị ấy ngứa ran.
“Chị xin lỗi, Reito,……, nhưng em có phiền nếu chị thủ dâm một chút không?”
Để tôi nói cho mọi người biết ha. Chị ta thực sự là một ……
“Kẻ biến thái.”
▼▽
“Không được!! Nếu chị muốn làm thì làm lúc mà em không có mặt ấy!”
“Chị nghĩ là chị không thể làm gì khác được rồi… Khi chị nghe giọng nói quyến rũ của Reito, cơ thể chị tự nhiên trở nên hứng tình…”
Tôi muốn hỏi chị ấy lý do vì gì, nhưng đây là sở thích bình thường của chị ấy. Rõ ràng là Uryu-senpai có thói quen phấn khích khi nói đến những thứ liên quan đến tôi. Bây giờ tôi không nghĩ nhiều về điều đó vì tôi đã quen nhìn thấy điều đó, nhưng ban đầu nó rất khó chịu.
“Nè chị ơi, làm ơn kiềm chế lại giúp em. Chị cứ bóp ngực bằng tay vậy thì nó không rỉ ra mới lạ đấy”
“Ahnn…♡K-không! Nếu em giữ chị bằng bàn tay to lớn của em như thế, chị sẽ rỉ ra mất!”
“Chị đang nói cái quái gì vậy? Muốn thì làm nhanh đi. Nhanh lên, đừng có cố cởi quần của em ra mà!”
“Chị là một cô nàng không mặc quần lót. Chị không hề mặc quần lót.”
Tôi nhận được thông tin mà tôi không muốn nghe. Liệu lời nói không mặc quần của chủ tịch có đúng không? ……
Tôi thở dài. Với tôi thì những chuyện thế này đã thành thường ngày, nhưng thực lòng vẫn cảm thấy đau đầu.
"Em xin chị đấy, hãy bình tĩnh lại đi, Uryu-senpai."
Sau khi cố gắng kiểm soát tình hình, Uryu-senpai cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh và vào thẳng vấn đề.
"Thực ra, dạo gần đây giáo viên trong trường đang lo lắng về việc một số học sinh có hành vi không đúng mực. Trong bối cảnh xã hội bây giờ rất nhạy cảm về đạo đức và quấy rối, việc giáo viên trực tiếp can thiệp là khá khó khăn. Thế nên, hội học sinh được giao nhiệm vụ ‘xử lý’ những học sinh gây rối."
"Em chẳng hiểu chuyện đạo đức gì đâu. Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến em không?"
"Nào nào, đừng có vội vã như vậy chứ. Em sẽ thấy thú vị đó."
Theo lời chị ấy, trong lúc điều tra, hội học sinh phát hiện rằng gần đây những học sinh có vấn đề đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng. Lần theo dấu vết, người mà họ tìm thấy là tôi.
"…À."
Tôi thầm thở dài. Gần đây tôi đã dẹp yên không ít phiền toái – từ việc đánh bại một ‘thằng lưu manh’ đào hoa, đến dằn mặt một cô nàng cầm dao đe dọa người khác, rồi hạ gục cả một "gal" chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nghĩ vậy thì cũng không lạ khi bị để mắt tới.
"Vậy nên chị muốn em gia nhập hội học sinh."
"Em xin phép từ chối ạ."
Tôi trả lời ngay lập tức. Tôi ghét phiền phức, ai lại muốn tự lao vào tổ ong vò vẽ như hội học sinh cơ chứ?
"Chị biết em sẽ nói vậy. Nhưng chị cũng không dễ dàng từ bỏ người mình yêu quý đâu. Thế nên chị có một đề nghị."
Uryu-senpai đưa ra điều kiện: nếu tôi giúp một học sinh đặc biệt tiếp tục được ở lại trường, chị ấy sẽ từ bỏ việc ép tôi gia nhập. Ngược lại, nếu thất bại, tôi phải vào hội học sinh.
"…Đây gọi là đề nghị hả? Nghe như ép buộc thì đúng hơn ấy."
"Nhạy bén ghê. Nếu em từ chối, thì chị sẽ ăn vạ ngay tại đây."
"...em xin phép về đây."
“Khoan đã mà!!"
Uryu-senpai bắt đầu giãy giụa la lối trên sàn nhà. …Thật đau đầu khi thấy senpai lớn tuổi hơn mình lại cư xử như trẻ con.
"Được rồi, em hiểu rồi, em nhận lời. Làm ơn xin chị bình tĩnh lại đi. Cả trường mà nhìn thấy thì em còn mặt mũi đâu nữa."
Cuối cùng tôi cũng chấp nhận. Uryu-senpai lập tức đứng dậy, lấy ra từ tập hồ sơ một tờ giấy và đưa cho tôi.
"Đây là thông tin về người đó. Ngoại hình rất dễ nhận biết, em sẽ thấy ngay thôi ấy mà."
"Rồi rồi... Em sẽ cố gắng."
"Chúc em vui vẻ nhé! Còn chị sẽ ngồi đây mơ mộng cả ngày về Reito."
"...Chị làm cái quái gì vậy khi ở phòng hội học sinh thế?"
Tôi thở dài, rời khỏi phòng hội học sinh, để lại phía sau Uryu-senpai đang vui vẻ chìm trong thế giới riêng của mình.
—