““… Con trai ư …?”” Cả hai thốt lên với vẻ mặt kinh ngạc
Họ phản ứng đúng như mong đợi, trông khá sửng sốt trước mặt Ryo.
Tôi bỏ mặc họ và bước ra khỏi lớp học, nơi tôi gặp Ryo – người là chàng trai thật sự. Cậu ta thậm chí còn có thằng nhỏ. Dù gì hồi nhỏ tôi cũng đã từng tắm chung với cậu ta rồi.
Cậu ấy trông giống một cô nàng Anh xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc vàng dài và đôi mắt xanh, nhưng đó là vì ông nội của cậu ấy là người Anh. Cậu ấy mặc đồng phục nữ của trường – quyền mà cậu ta đã giành được từ nhà trường với lý do tôn trọng sự đa dạng của giới tính. Vì thế nên ngoại hình trông như vậy, mọi người xung quanh đều nghĩ cậu ấy là một người con gái.
“Tớ là Oshino Ryo. Rất vui được gặp các cậu. Nè nè có phải hai cậu chính là bạn gái của… Reito không?”
“Ừm, cứ cho là vậy đi ha.”
“Tôi là bạn gái của anh ấy, Yamanashi Anri.”
“Tôi mới là bạn gái thật sự của anh ấy, Hoshidori Manaka.”
“Haha, công nhận hài thiệt đó.”
Ryo cười nhẹ. Có thể với người ngoài thì vui thật, nhưng với tôi thì trông rắc rối thấy rõ. Nếu cậu có thời gian để cười, thì tại sao không giúp người bạn đáng quý, đáng thương này đi chứ? Chúng ta là bạn từ thuở nhỏ còn gì?
Ryo mỉm cười với tôi khi tôi ôm đầu thở dài.
“Fufu, nghe đồn là cậu bị đá rồi đúng chứ?, nên tớ đến xem cậu như thế nào thì phát hiện cậu đang tình tứ với hai cô nàng này rồi. Không dễ gì để yên được rồi ha, Reito?”
“Tớ đâu có tình tứ đâu, tớ là người bị tình tứ mới đúng đó. Xin cậu làm gì đó đi chứ…”
“Vậy chẳng phải là tốt quá còn gì? Yamanashi Anri là một người mẫu nổi tiếng, và Hoshirobe Manaka chính là át chủ bài của đội nữ. Hai người họ quá đủ để tạo nên một dàn harem chất lượng rồi.”
Ryo cười khi trêu chọc tôi. Đây là kiểu trêu chọc quen thuộc đến mức có thể gọi là đặc sản của cậu ta.
“Ai mà có ý định tạo dàn harem chứ? Nếu tớ mà có thời gian rảnh, thì tớ thà ở nhà chơi game còn hơn đấy.”
“Phải rồi đó. Sendo-kun sẽ không quen ai ngoài tôi đâu.”
“Ahaha, tự tin dữ ha. Reito trông bần thế mà lại là một thằng đào hoa quá đáng. Nếu mà hai cậu không giữ cậu ấy thì biết đâu cậu ây lại quyến rũ cô nàng nào khác nữa đó.”
“Chuyện đó thì tôi đồng ý. Reichi lúc nào cũng lôi đàn bà về.”
“…Ryo này, đừng có mà nói mấy thứ không cần thiết chứ.”
Ryo phá lên cười trước lời nhắc nhở của tôi. Thằng này lại trêu chọc tôi nữa rồi… Tôi không bao giờ cười nhạo nỗi khổ của người khác cả. Thử đặt mình vào vị trí của tôi mà xem. Cái bụng tôi chịu không nổi nữa đâu.
“Chắc là sẽ rắc rối đấy. Tớ có một lời khuyên cho hai cậu đang theo đuổi thằng Reito đào hoa kia.”
Nói xong, Ryo nghiêng người lại gần tôi. Cậu ấy khoác tay tôi và trừng mắt nhìn hai cô nàng đang đứng trước mặt.
“Trong tình yêu, kẻ địch không chỉ là phụ nữ đâu. Nhớ kỹ điều đó nha.”
Ngay lập tức, không khí lười nhác của buổi chiều dường như đóng băng. Mắt họ trông như mất đi sinh khí. Tôi cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng bởi sát khí không lời đang hướng về phía mình… Cậu ta lại nói mấy thứ dư thừa nữa rồi!
Ryo cười khúc khích đúng lúc hai người kia đang nổi sát khí nồng nặc.
“…Tớ chỉ đùa thôi mà! Đừng căng thẳng quá thế thế.”
“Đùa kiểu đó cũng phải có giới hạn chứ… Đừng có mà đi quá trớn.”
“Đúng rồi đấy!”
Yamanashi và Hoshirobe nhìn Ryo – người đang cười – rồi thu lại sát khí của mình. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã vượt qua tình huống nguy hiểm.
Ryo, như vừa nhớ ra điều gì, nắm lấy tôi và nói:
“À đúng rồi, suýt nữa thì quên. Tớ có một tin nhắn cho cậu.”
“Tin nhắn?”
“Ừm. Từ Chủ tịch Hội học sinh – Uryu.”
Vừa nghe cái tên “Uryu” thốt ra từ miệng Ryo, tôi bất giác rùng mình. …Gần đây, rắc rối cứ kéo đến liên tiếp.
“‘Sau giờ học đến phòng hội học sinh.’… Tốt nhất là đừng đi lung tung nữa nhé?”
“Haa… Tớ cảm thấy không hợp với người đó chút nào cả.”
Tiếng than thở của tôi tan vào bầu trời trong xanh.
---
Có nên thêm tag Gender Benber vào không nhỉ?