"Reiichi, yahhoo~…… và cả Yamanashi-chan nữa.”
Giờ nghỉ trưa mới bắt đầu đã thấy không khí nặng nề. Cảm giác như bao tử đang xoắn lại vì khó chịu. Thế nhưng, tôi lại thấy khá bình thản trong tình huống này. À thì, chắc là tôi đã quen với mấy chuyện rắc rối kiểu này rồi.
Ngay sau khi tiết bốn kết thúc, Hoshirobe đã đi thẳng đến chỗ tôi. Tất nhiên là trong giao diện gal.
Vừa tiến lại gần, Hoshirobe đã lườm Yamanashi — người đang đứng cạnh tôi — bằng ánh mắt sắc như dao. Đáp lại, Yamanashi cũng tỏa ra khí thế kiểu “đừng lại gần tôi.” Không khí trong lớp trở nên nặng nề một cách rõ rệt.
“…Chào buổi trưa, Hoshirobe-san. Cậu cần gì ở tớ sao?”
“Ahaha, tớ đâu có đến vì Yamanashi đâu, tớ đến gặp Reiichi mà. Chỉ trong lúc này, làm ơn cậu có thể tránh sang một bên được chứ?”
Đòn tấn công đầu tiên trong cuộc chiến là một câu nói nặng nề như đè thẳng vào lòng. Bầu không khí trở nên khó chịu nặng nề.
“Xin lỗi nhé. Nhưng Sendou-kun đang nói chuyện với tớ mà. Cậu mới chính là người xen vào đấy.”
“Ể~? Đâu cần quan tâm mấy chuyện vặt vãnh như thế chứ. Tớ có chuyện quan trọng hơn cần phải nói cơ.”
“Có tí chuyện vặt thôi mà, để sau rồi hẳn nói đi nhé.”
“……À này, hai cậu ơi? Tớ nghĩ cãi nhau trong lớp thế này không hay lắm đâu đó?”
"Im đi.”
…Ờm, tôi nhận ra mình đúng là vô dụng trong tình cảnh này rồi. Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất.
Tôi sẽ rút khỏi lớp trong lúc hai người kia vẫn đang đấu võ mồm. Đi nhẹ, nói khẽ, bước một cách rón rén.
Đúng là một mớ hỗn độn. Tôi là đứa con trai bị kẹt giữa hai cô gái rắc rối. Có vẻ cuộc sống sau này của tôi sẽ chẳng yên ổn gì đâu…
“Nè, Reito.”
Vừa mới quẹo qua góc hành lang để trốn, tôi nghe có tiếng gọi từ phía sau. Quay lại, tôi thấy một người đang đi đến, bước chân vang lên lộp cộp đều đều.
“…Ryo.”
Vừa nhìn thấy người bạn cũ, trong lòng tôi bỗng dâng lên linh cảm không lành.
▼▽
“Này, Sendou-kun là… Hả? Sendou-kun đâu mất rồi?!”
Khoảng mười phút sau. Yamanashi — người vừa có một cuộc tranh cãi kịch liệt mà đầy ngấm ngầm với Hoshirobe — cuối cùng cũng nhận ra: trung tâm của cuộc nói chuyện, Reito, đã biến mất từ lúc nào. Hoshirobe cũng giật mình nhận ra. Cả hai vội vã chạy đi tìm.
“Kia kìa! ……”
Hoshirobe là người đầu tiên thấy Reito ở sân trường. Yamanashi cũng theo sau, đứng bên cửa sổ nhìn ra.
Ngồi cạnh Reito trên ghế đá là một cô gái tóc vàng mắt xanh. Không giống tóc nhuộm kiểu của Hoshirobe — tóc cậu ấy là màu tự nhiên. Ánh sáng trong mắt cả hai cô nàng lập tức vụt tắt.
“…Tch.”
Cả hai bỗng cùng lúc lao đi. Từng bước một xuống cầu thang, sau đó chạy băng qua sân trường với tốc độ không tưởng.
Và khi cả hai đồng thời “tới nơi”, họ đồng loạt nhìn Reito bằng ánh mắt sát khí.
“Sendou-kun?”
“Ơ... H-hai cậu đến từ lúc nào thế?…”
“Người ngồi cạnh anh là ai? Anh không cảm thấy đủ với em và Hoshirobe sao, giờ còn định tán thêm một đứa nữa à?”
“Sendou-kun, ý anh là sao khi bỏ mặc bọn em rồi đi ngoại tình hả? Em không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này đâu đấy~?”
Cả hai quay sang chất vấn Reito. Cô nàng tóc vàng xinh đẹp bên cạnh chỉ khúc khích cười, trong khi Reito thì đang toát mồ hôi lạnh, không biết phải giải thích ra sao. Nụ cười của cậu ấy rất thong dong, như thể đang tận hưởng toàn bộ tình huống này.
Thấy nụ cười đó, Yamanashi liền chuyển mục tiêu.
“Nếu Sendou-kun không chịu nói, thì để tôi hỏi thẳng cậu luôn nhé?”
“…Fufu, cậu nghe thấy chưa, Reito? Cậu ấy bảo tớ con gái kìa. Haha.”
“…À, tới nước này rồi thì, cho tớ nói thẳng luôn nhé?”
Reito thở dài, rồi bật cười khẽ như tiếng chuông ngân.
“…Đây là Oshino Ryo. Cậu ấy là bạn thời thơ ấu của tớ… và là cậu ấy là đàn ông đấy.”
““……Hảaaaa?!””
Oshino Ryo. Cô nàng ấy — à không. Cậu ta thực sự là một thằng đàn ông chính hiệu.