Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

101 607

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

119 338

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

10 16

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 18: An Ủi

"Cái con nhỏ đó muốn gì chứ? Nó làm nhục em như vậy để làm gì hả?!”

Yamanashi hét lên trong phòng ngay sau khi Hoshirobe rời đi. Đôi mắt cậu ấy hơi ươn ướt, trộn lẫn giữa giận dữ và chút buồn. Có lẽ cậu ấy vẫn còn đang sốc vì những lời mà Hoshirobe vừa nói.

Dù cậu ấy không phải kiểu người thành thật, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã bị tổn thương. Theo cách riêng của mình, Yamanashi đang giận lắm.

“Bình tĩnh lại đi, Yamanashi. Tớ chắc Hoshirobe chỉ hiểu lầm thôi, không cố ý khiến cậu tổn thương đâu…”

“Nếu vậy mà không gọi là tổn thương thì còn gì nữa? Với lại, anh chỉ là bạn với nhỏ đó thôi đúng không, Sendou-kun???”

Rồi xong, chiến lược đánh lạc hướng thất bại. Giờ chỉ còn cách chuyển sang chiến lược biện minh.

Yamanashi đang trong trạng thái gần như bật khóc. Cảm xúc của cậu ấy bị đảo lộn hoàn toàn bởi sự ghen tuông và nghi ngờ.

Tôi không biết phải làm gì. Không thể tiếp tục lảng tránh chuyện này được nữa. Chắc chỉ còn cách nói thật thôi.

“…Ngày trước, tớ với Hoshirobe từng giúp nhau trong chuyện tình cảm. Không hiểu sao dạo này cậu ấy lại muốn dựa vào tớ. Tớ không muốn cậu ấy suy sụp nếu bị từ chối. Tớ chỉ đang cố làm bạn bên cạnh cậu ấy thôi mà.”

“…Không công bằng.”

“Hả?”

“Cô ta đúng là chơi bẩn mà! Em cũng muốn được Sendou-kun lo lắng như vậy! Em cũng muốn được anh quan tâm như thế mà!”

“Chờ đã, Yamanashi. Tớ vẫn quan tâm đến cậu theo cách của tớ thôi mà…”

“Không phải như vậy! Em muốn là người được anh quan tâm nhiều nhất cơ!”

Yamanashi giận dỗi đến mức làm nổi bật hết nét đáng yêu của mình. Cái kiểu mè nheo, lý do mè nheo — trông cậu ấy thật trẻ con. Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó.

Xoa dịu Yamanashi trong tình trạng này là chuyện cực kỳ khó. Nếu lỡ lời hay lạnh nhạt, mọi chuyện sẽ tệ hơn nhiều. Tôi phải giữ tâm trạng của cậu ấy thật tốt.

Khi tôi còn đang nghĩ cách dỗ dành thì Yamanashi dang rộng tay và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trách móc. Rồi cậu ấy cất lời nhẹ như thì thầm:

“Ôm em đi.”

“…Phải làm ư?”

Tôi có hơi lưỡng lự đôi chút — một người bình thường như tôi mà lại đi ôm một người mẫu nổi tiếng như Yamanashi, liệu có ổn không? Nhưng tôi không thể quay lưng với cậu ấy. Tôi khẽ ôm cô ấy vào lòng.

Hương thơm ngọt ngào từ tóc cậu ấy thoảng qua. Làn da mềm mại chạm vào tay tôi. Tim tôi đập mạnh đến mức như muốn nổ tung — cảm giác mà dù có bao lần cũng không quen nổi.

“…Vuốt tóc em đi.”

“…Thế này à?”

Bằng đôi tay còn vụng về, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy. Cô nàng trước và sau khi buông bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng, giờ đây đã trở thành một cô nàng nhỏ yếu đuối, mong manh hay làm nũng.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ cái vỏ bọc Yamanashi vẫn đeo bấy lâu chỉ là để che giấu bản chất mong manh của mình. Cậu ấy không thành thật — và đó là điều thiệt thòi. Nhưng chính cái khoảng cách giữa vẻ ngoài và con người thật của cậu ấy lại khiến cậu ấy trở nên rất dễ thương.

“Tớ không nhớ… cậu là kiểu con gái thích làm nũng như vậy đấy.”

“Mồ im đi~. Vuốt tiếp đi. Tay anh dừng lại rồi kìa.”

Tôi cứ tiếp tục xoa đầu cậu ấy. Thật mừng là hôm nay cậu chịu bình tĩnh lại bằng cách dễ thương như thế. Nếu cậu mà nói kiểu như “tấn công em đi” thì tôi chỉ còn biết tự vả. Có vẻ từ giờ, tôi phải cẩn thận hơn với cách mình cư xử trước mặt cậu.

“…Cậu đã hài lòng chưa? Cứ ôm thế này đến sáng thì tớ mệt lắm đó.”

“Hôn em đi.”

“…Tớ còn lý trí, còn đạo đức, còn lương tâm đó.”

“Hôn sâu vào nha.”

“Yamanashi…”

“Nếu không thì hãy nói em là người tuyệt nhất đi, đừng nhắc tới con nhỏ đó nữa! Đồ lăng nhăng! Đẹp trai đáng ghét! Em yêu anh nhiều nhất trên đời!”

“Do rối loạn cảm xúc mà nửa sau câu cậu lại thành lời khen luôn đó! Này, Yamanashi — ơ, đau…”

Cậu ấy đập nhẹ vào ngực tôi như để phản đối. Tôi không muốn hôn sâu, cũng không muốn cậu ấy thổ lộ một cách to tát như vậy. Vì nếu làm vậy, tôi sợ rằng mình sẽ không thể quay lại nữa. Để xây dựng một mối quan hệ lành mạnh, cả hai phải biết kiềm chế.

“Nếu anh không làm… thì em sẽ làm đó. Hnn!!!”

“Khoan! Khoan đã, Yamanashi!”

Trong vài tiếng sau đó, cuộc “bảo vệ đôi môi” giữa tôi và Yamanashi vẫn tiếp tục…