Tôi hối hận vì đã để Hoshirobe lên phòng mình ngay từ đầu.
Tôi biết mà — người mở đầu câu chuyện bằng một lời phủ định thì kiểu gì cũng khả nghi. Nhưng hãy để tôi giải thích một chút. Không, không, không. Tôi không phải loại người mà chỉ vì bị ép sát ngực một chút là cho ai đó lên phòng đâu. Chẳng qua Hoshirobe là kiểu người lời nói và hành động cứ trật nhịp với nhau ấy, chứ không có nghĩa là ai tôi cũng cho vào nhà đâu. Tin tôi đi.
“Tớ mượn phòng tắm của cậu nhé… Mà mấy bộ đồ này chật quá…”
Hoshirobe quay lại phòng khách sau khi tắm xong — lý do là vì cậu ấy vừa sinh hoạt câu lạc bộ xong. Trên người cậu ấy không còn đồng phục mà là… bộ đồ thể thao của tôi. Kích cỡ hơi rộng so với cậu ấy, tay áo dài lùm xùm, gấu áo cũng thừa cả đoạn. Nhìn kiểu này… chẳng khác gì một cặp đôi. Không không, đừng nghĩ xa nữa, kẻo đầu óc lệch lạc bây giờ.
“…… Cậu đói mà đúng không? Hôm nay tớ lỡ nấu hơi nhiều. Muốn ăn cà ri chứ?”
Hoshirobe gật đầu.
Tôi múc phần cà ri vào chiếc đĩa lớn hơn bình thường cho Hoshirobe. Tôi nói là "lỡ nấu nhiều", chứ thật ra là chuẩn bị sẵn phòng khi Yamanashi lại bất thình lình xuất hiện. Cậu ấy hay bay nhảy lung tung kể cả lúc đang quay phim mà.
“Của cậu đây. Nhớ ăn hết đấy nha.”
“Cảm ơn nhé!”
Cậu ấy cầm thìa và bắt đầu ăn luôn. Thìa cứ đều đặn đưa cà ri lên miệng, trông rất tự nhiên. Tôi cũng lấy phần của mình ra và nhìn xem Hoshirobe ăn được bao nhiêu.
“…… Sao cậu đột nhiên ăn khỏe thế? Hồi cấp hai cậu đâu có vậy.”
“Không có đâu, tớ ăn khỏe từ hồi đó rồi. Chỉ là xấu hổ khi để… cậu thấy, nên tớ giấu đi thôi.”
Hoshirobe đỏ mặt lên rồi quay mặt sang hướng khác. …Cái phản ứng gì vậy chứ? Đừng làm thế mà. Dễ khiến tôi mất kiểm soát đáy.
“Cậu không định nhuộm lại tóc đen à? Tớ thấy tóc đen hồi trước cũng đẹp rồi mà.”
“…Giờ mà đổi lại thì đột ngột quá. Lại bị mấy người như hôm nay đem ra cười cho xem.”
Tôi chỉ đáp “Ừm, cũng có lý nhỉ” rồi kết thúc đoạn đối thoại đó. Sau đó, bọn tôi nói chuyện linh tinh — nào là hôm nay có bài kiểm tra, đi chơi với bạn, vân vân. Lâu lắm rồi tôi mới được nói chuyện tự nhiên như vậy với Hoshirobe.
▽▼
Sau khi ăn xong và rửa chén, bọn tôi quyết định xem phim vì cũng chẳng có gì khác để làm. Cùng nhau ngồi xem một bộ phim tình cảm trên sofa. Nếu Yamanashi mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ giết tôi.
Hoshirobe ngồi ngay bên cạnh, và tôi có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi dầu gội tôi hay dùng. Ngửi thấy mùi của mình từ người khác thật là… kỳ lạ.
“Này, cậu có thích tớ không?”
“Gì mà tự nhiên thế?”
“Thì tự nhiên mới kích thích chứ. Sao, cậu nghĩ thế nào về tớ?”
“Không gì cả, tớ không ghét cũng chẳng thích. Chỉ cần cậu khỏe mạnh là tốt rồi.”
“Trời ơi, cậu ấy nhé? Nhạt nhẽo quá đấy…”
Hoshirobe phồng má rồi tựa đầu vào vai tôi. Mái tóc vàng óng ánh của cậu ấy khẽ chạm vào vai tôi.
“Cho tớ hôn cậu nha?”
“Đừng hỏi mấy câu thật lòng thế chứ. Tớ bảo là để dành cho người cậu thật lòng thích cơ mà.”
“Lại kiểu thế nữa. Tớ nói vậy là vì tớ yêu cậu mà, Sendou-kun. Đừng có trốn tránh câu hỏi của tớ, Sendou-kun ơi.”
“…Cậu biết không, ngoài kia còn có người sẽ chấp nhận con người cậu. Đừng miễn cưỡng với tớ quá.”
“…Sendou-kun, cậu hay khuyên người khác lắm nhỉ, nhưng lại chẳng bao giờ nhìn lại bản thân. Cậu nghĩ có ai chấp nhận được một cô gái điên khùng như tớ — người đã cố bắt chước bạn gái cũ của bạn trai cũ, rồi đi nhuộm tóc vàng à?”
Câu nói đó khiến tôi khựng lại. Đúng thật, sẽ có mấy ai chịu nổi một người con gái rắc rối như thế chứ.
Khi tôi còn đang mải nghĩ ngợi thì bất ngờ bị một lực mạnh đẩy ngược xuống sofa. Tay chân tôi bị giữ chặt bởi Hoshirobe. Trên tivi, cảnh hôn trong phim cũng đang chiếu tới.
“...Cậu đang làm gì vậy, Hoshirobe? Cậu đang bị dục vọng chiếm lấy đó!”
“Có lẽ là vậy… Em bám lấy anh nhiều hơn anh tưởng đấy, Sendou-kun. Em không muốn anh rời xa em. Em muốn ở cạnh anh. Muốn anh nhìn em mãi mãi. Nên… chịu đựng em một chút thôi nha?.”
Tôi cảm thấy có điều gì đó rất bất ổn trong ánh mắt Hoshirobe — đến mức lời cậu ấy nói, tôi chẳng thể hiểu nổi.
Tôi cố cựa quậy tay chân nhưng cậu ấy mạnh hơn tôi tưởng. Đúng là tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của Hoshirobe.
“Mạnh quá đấy…!”
“Em đã tập luyện thường xuyên mà, đương nhiên là mạnh rồi, đúng chứ? Biết rồi thì ngoan ngoãn nằm yên đi nha…”
Và đúng vào khoảnh khắc ấy — tưởng chừng mọi chuyện sẽ vượt quá giới hạn…
Cậu ấy xuất hiện không một tiếng động, hệt như một sát thủ. Một luồng sát khí sắc bén tràn ngập căn phòng.
Tôi tự hào mà nói rằng — tôi quả là một kẻ may mắn. Có vẻ lần này, tôi lại thắng cuộc rồi.
“...Hai người đang làm gì thế hả?”
Một giọng nói giận dữ cắt ngang bầu không khí nặng nề ấy.