Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

13 17

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

49 54

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

403 2047

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

409 1732

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

716 1649

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

51 147

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 9: Bị Kiểm Soát

Cầu nguyện cho anh được sống Sendo-kun

----

Ý thức chìm sâu dần dần vào trong bóng tối.

Cảm giác lơ lửng bất định theo từng nhịp thở, tầm nhìn của tôi cũng từ từ mở ra.

Trần nhà... trông quen quen, như đã từng thấy ở đâu đó.

Dù mang vẻ lạnh lẽo vô hồn, nhưng nhìn kỹ lại khiến tôi cảm thấy yên tâm lạ kỳ. À, đúng rồi, Yamanashi...

Giữa làn sương mù của ý thức, tôi nhận ra mình đang nằm trong phòng riêng.

Có vẻ tôi đã bị chuốc thuốc. Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ cậu ấy sẽ không làm đến mức này.

"Trước mắt thì... ra phòng khách đã—ơ...?"

Tôi gắng gượng ngồi dậy để xem giờ, nhưng tay chân không nhúc nhích theo ý muốn.

Cảm giác như có vật gì nặng đè lên, và tôi còn nghe tiếng loạt xoạt kim loại phía trên đầu.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy một sợi xích kéo dài từ cổ tay mình, nối vào chân giường.

Tiếng động và sức nặng nãy giờ chính là do thứ này.

"Đây là... còng tay sao...?"

"Ui chà, tỉnh rồi hả anh."

Cửa phòng mở ra, và Yamanashi bước vào.

Trên tay cô ấy là chiếc điện thoại của tôi. Tôi cũng lờ mờ đoán được cô ấy đang làm gì.

"Hai tiếng mười hai phút... cũng vừa đúng đó."

"Không ngờ được... cậu lại dùng thuốc với tớ."

"Không còn cách nào khác cả. Mà bỏ chuyện đó qua một bên, giờ đến lượt thẩm vấn rồi đây."

Chưa kịp hoang mang trước sự thay đổi đột ngột, Yamanashi đã tiến tới, chìa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi.

"Người tên Hyori Yuina này là ai?"

"Khoan nào, tự nhiên kiểm tra danh bạ tớ là sao...? Cùng lớp thôi mà. Tình cờ trao đổi liên lạc thôi mà."

"Liên lạc lần cuối cách đây một tuần... Xóa nhé anh?"

"Không được đâu! Lỡ cậu ấy nhắn cho tớ thì sao?"

"Anh thích cô ta à?"

"Hả?"

"Anh thích cô ta à?"

"Không đâu, hoàn toàn không..."

"Vậy thì tốt rồi. Xóa luôn đi nha."

...Tôi hiểu rồi.

Tôi đoán đại khái cậu ấy định xóa sạch mọi liên lạc với mấy bạn gái trong danh bạ tôi.

Dù số lượng cũng chẳng nhiều, nhưng tôi không muốn mất hết như thế. Tôi phải thuyết phục cậu ấy mới được.

"...Này Yamanashi, cậu thực sự phải làm thế này sao?"

"Chỉ cần Sendou-kun để tâm đến một mình em là đủ. Em không muốn để ai khác cướp mất Sendou-kun. Em là người duy nhất hiểu được sự tuyệt vời của anh. Em không cần ai khác bên cạnh anh cả. Được chứ?"

Tôi biết ngay mà, lý lẽ không có tác dụng rồi!

Nhưng tôi cũng không thể để mặc kệ như vậy được.

Ít nhất cũng phải tháo còng ra trước đã. Nếu vậy thì...!

"...Yamanashi, tớ cần đi vệ sinh. Mở còng ra đi mà."

"Đây."

Yamanashi đưa cho tôi... một cái chai nhựa.

Không đùa chứ...

"Yamanashi, làm thế thì thật sự xúc phạm nhân cách tớ đấy. Làm ơn, cho tớ đi vệ sinh đàng hoàng đi."

"Vậy thì dùng miệng em."

"Cậu nói gì vậy!?"

"Em có thể uống trực tiếp từ anh luôn mà. Nào, a~"

"Tớ không làm được!! Cậu đi ra đi!!"

Cô ấy hoàn toàn "bật mode Yandere" rồi.

Kể từ ngày hôm đó, tôi thật sự không còn biết phải đối phó thế nào nữa...

Liệu còn cách nào để ngăn chặn con quái vật này không?

Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, liên lạc trên điện thoại tôi cứ thế biến mất từng cái một.

Sự lo lắng chồng chất khiến đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.

"Ừm, như vậy là xong. Giờ đến cuộc thẩm vấn thứ hai.

Trước khi theo em ra sau trường hôm nay, anh có gặp cô gái nào khác không? Lúc về nhà anh luôn né tránh câu hỏi của em đấy."

"...Hoshirobe Manaka. Chủ lực câu lạc bộ tennis nữ.

Chúng tớ học chung cấp hai, nên khá thân. Không phải loại quan hệ như cậu tưởng tượng đâu."

"Hoshirobe... Vậy em cũng phải để mắt đến cô ta."

Xin lỗi nhé, Hoshirobe. Có thể cậu sẽ gặp phiền toái vì tớ rồi đấy...

Nhưng chắc cậu sẽ xử lý được thôi.

"...Này, Sendou-kun.

Từ giờ trở đi, anh không được giao du với bất kỳ cô gái nào khác ngoài em.

Không được nói chuyện, không được nhìn ai khác.

Chỉ được nhìn mỗi em thôi."

Yamanashi cúi xuống, áp sát mặt vào tôi.

Đôi mắt cậu ấy toát lên sự điên cuồng, nhưng xen lẫn trong đó là khao khát thuần khiết.

Một người có khuôn mặt xinh đẹp như vậy áp sát thế này, tôi cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Nhưng tôi tự nhủ phải vững vàng, đối diện với ánh mắt cậu ấy.

"Tớ nghĩ chuyện đó là bất khả thi rồi. Tớ cũng muốn giao tiếp với mọi người như bình thường thôi.

Với lại, nếu mỗi lần nói chuyện với ai mà bị cậu trói thế này thì tớ chịu không nổi mất."

"Tại sao...? Anh không thích em ư?

Anh không thể yêu một cô nàng như em ư?

Em không muốn anh rời xa em một chút nào đâu.."

"Tớ không ghét cậu, cũng không yêu cậu, nói thật lòng đấy.

Chỉ là, tớ không thích bị kiểm soát như thế này.

Cậu không còn là Yamanashi mà tớ từng biết nữa."

Đôi mắt Yamanashi khẽ ươn ướt.

Nhưng tôi không thể mềm lòng lúc này.

Tôi siết chặt ý chí, dứt khoát nói tiếp:

"Yamanashi Anri mà tớ biết là một cô nàng tự trọng, ngoan ngoãn,

nghiêm túc với những điều mình yêu thích,

và dễ thương đến mức đôi khi còn hơi vụng về.

Cậu ấy không phải loại người giở trò bẩn thỉu chỉ vì không chiếm được người khác.

Nếu muốn có tớ, thì hãy chinh phục tớ đàng hoàng.

Đừng dùng thủ đoạn. Đừng làm những chuyện hèn nhát.

Nếu cậu làm được, tớ sẽ chấp nhận cậu, kể cả bây giờ cậu đã thay đổi."

Tôi âm thầm cầu nguyện.

Nếu lời nói này không lay chuyển được cậu ấy, thì tôi thực sự tiêu đời rồi.

Ánh sáng dần trở lại trong mắt Yamanashi.

Cậu ấy cười khẽ như thể buông bỏ tất cả sức lực.

"Fufu... Hóa ra em đã sai thật rồi.

Anh nói đúng.

Em không hèn đến mức khiến anh yêu em bằng những trò bẩn thỉu như này."

Yamanashi vẫn nằm đè trên người tôi, nhưng có vẻ cô ấy đã chấp nhận và trả lại điện thoại cho tôi.

Chắc chắn đây sẽ là một chiến tích đáng tự hào sau này.

Giỏi lắm, tôi!

"...Yamanashi, tháo còng tay cho tớ luôn đi được không?

Với lại, cậu áp sát thế này thì cơ thể tớ phản ứng rất... khó chịu đó."

"Fufu... Đó cũng là mục đích của em mà~♡"

"Này, cậu nói gì thế!?

Cậu thề là không chơi trò bẩn nữa cơ mà!

Yamanashi!?"

Suốt mười phút sau đó, tôi đã phải vật lộn hết sức để kiềm chế anh chàng nhỏ bé của tôi.