Sau khi bị bạn gái cắm sừng, tôi mặc kệ cô người mẫu nổi tiếng lắm chuyện bên cạnh — ai dè cô ấy hóa thành Yandere ~ Và rồi, tất cả những cô gái liên quan đến tôi cũng biến thành Yandere ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 59

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 55

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 28

WN: 1-30 (Đã Hoàn Thành) - Chap 7: Bám Dai

Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc buổi học.

Lịch trình cả ngày đã hoàn thành, và trái tim của mấy bạn học sinh cũng rộn ràng theo âm thanh ấy.

Tôi cũng vậy, sau giờ học, vừa ngập tràn cảm giác vui vẻ vừa mệt mỏi. Tôi đang định duỗi người một cái thì chợt nhìn thấy cô nàng đẹp nhất trường.

"Sendo-kun, em sẽ đợi anh ở cổng trường nhé."

Mỉm cười, Yamanashi rời khỏi lớp học.

Có hơi hoang đường khi nghĩ vậy, nhưng tôi thật sự không ngờ cậu ấy lại bỏ tôi lại thế này. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ cùng tôi rời khỏi lớp chứ.

Có lẽ Yamanashi cũng có suy nghĩ riêng. Dù sao thì tôi cũng nhanh chóng nhét sách vở vào cặp và rời khỏi lớp.

Vào giờ này, các câu lạc bộ bắt đầu hoạt động sôi nổi, nhưng tôi thuộc "Câu lạc bộ về nhà" – nên có thể rời trường ngay mà không bị ràng buộc gì.

"A, Reicchi~!"

Tôi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau khi đến khu vực để giày.

Khi quay lại, một ngón tay chọc nhẹ vào má tôi. Cậu ấy đứng ngay trước mặt, tươi cười rạng rỡ.

Mái tóc vàng dài óng ánh, không phải loại nhuộm rẻ tiền thường thấy mà là thứ ánh vàng lấp lánh cực kỳ đẹp đẽ. Làn da rám nắng khỏe khoắn, nụ cười sáng như mặt trời khiến tôi suýt nữa cũng mỉm cười theo.

Cậu ấy tên là Hoshirobe Manaka.

Thuộc tuýp "Gal" điển hình.

Thế giới của tôi và Hoshirobe vốn chẳng ăn nhập với nhau, nhưng chúng tôi quen biết từ hồi cấp hai, là bạn từ thuở ấy đến giờ.

"Tóm được rồi nhé~! Lâu lắm mới gặp, Reicchi, dạo này sao rồi?"

"Ừm... cũng tàm tạm. Hôm nay cậu cũng tham gia câu lạc bộ à?"

Hoshirobe là át chủ bài của câu lạc bộ tennis nữ.

Cậu ấy còn được các tuyển trạch viên chuyên nghiệp để mắt tới, năm ngoái chỉ thiếu chút nữa là vô địch toàn quốc. Làn da rám nắng là minh chứng cho quá trình rèn luyện cực khổ.

"Ừm, hôm nay cũng tập luyện. Còn Reicchi về luôn à? Bạn gái cậu đâu rồi?"

"À... Tớ chia tay rồi."

Tôi ngập ngừng một lúc lâu mới đáp.

Như dự đoán, Hoshirobe chết lặng vì sốc, há hốc miệng.

"Tại sao vậy...?"

"Chuyện dài lắm. Không phải cãi nhau gì đâu."

"Vậy ra... Reicchi cũng chia tay à... hê..."

Hoshirobe nhìn tôi một cách nghiêm túc rồi bất ngờ đập tay như vừa hạ quyết tâm.

"...Để tớ báo tin vui cho cậu – Reito-kun, người đang buồn bã vì thất tình đây! Tớ sẽ an ủi cậu!"

"Không cần đâu. Mau đi tập luyện đi."

"Ôi trời, lạnh lùng thế. Nhưng lúc nào cậu rảnh thì tìm tớ nhé! Tớ sẽ buồn lắm nếu cậu bị một cô gái kỳ lạ nào đấy dụ dỗ mất tiêu đấy~!"

Nói xong, Hoshirobe vẫy tay chạy về phía sân tennis.

Rốt cuộc cậu ấy định làm gì vậy?

...Mà, tôi không nghĩ là sẽ có cô gái kỳ lạ nào dụ dỗ đâu nhỉ? Cho dù có bị thì tôi cũng không tin nổi đâu.

Tiễn Hoshirobe xong, tôi tiến về cổng trường.

Giờ tan học, học sinh đông đúc, nên đường phố trước cổng cũng nhộn nhịp hơn hẳn.

...Có khi nào cậu ta định lợi dụng tình cảnh đông người thế này?

Nhưng ngược lại với dự đoán của tôi, Yamanashi không đứng đợi ở cổng.

Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra và thấy tin nhắn cô ấy để lại:

[Có chút việc ở sân sau, đợi em một lát nhé.]

Tin nhắn có hơi gọn, nhưng khiến tôi có cảm giác kỳ lạ.

Yamanashi mà để tôi một mình thế này, nghe cũng bất thường quá…

Không thể dập tắt nỗi bất an, tôi đảo mắt tìm kiếm.

Giữa đám đông học sinh, bóng dáng cô ấy vẫn cực kỳ nổi bật.

Từ khóe mắt, tôi thấy Yamanashi đang đi về phía sau trường.

Tôi lập tức bám theo từ xa.

"...Mày muốn phá hoại tao đến khi nào?"

Vừa đến kho chứa đồ ít người lui tới, tôi đã nghe tiếng hét tức tối vang lên.

Không phải giọng Yamanashi, mà là của Nina, hiện đang đứng trước mặt.

"Reito-kun đã thay đổi từ lúc mày tiếp cận anh ấy! Mày đã đưa cái đéo gì vào đầu anh ấy hả!?"

"…Tôi không nhớ đã nói gì với Sendo-kun cả."

Chỉ qua vài lời ngắn ngủi, tôi đã đoán ra đại khái chuyện gì xảy ra.

Hình như Nina gọi Yamanashi ra đây vì muốn đổ lỗi cho cô ấy là nguyên nhân khiến tôi chia tay với cô ta.

Đúng là phiền phức hết mức.

Lẽ ra tôi nên chửi cô ta mạnh hơn ngay từ đầu.

Tôi cũng có lỗi vì không nhận ra bản chất điên loạn thế này của Nina khi còn quen nhau.

"Đừng có mà đùa! Làm sao Reito-kun có thể bỏ rơi tao được...! Một đứa chỉ được cái đẹp như mày thì làm đéo gì có cửa!"

Mặt mũi vặn vẹo vì tức giận, Nina lao thẳng vào Yamanashi.

Tôi thấy rõ cô ta rút ra vật gì đó sáng lóe từ túi.

Ngay lập tức, tôi lao ra khỏi chỗ nấp, kéo mạnh Yamanashi về phía mình.

Vật sắc kia sượt qua má tôi, để lại một vết đau nhói và nóng rát. Máu màu đỏ sẫm nhỏ giọt xuống đất.

"Sendo-kun! M-Máu của anh...!"

"...Nếu muốn giết người thì ít ra cũng đem theo cái dao rọc giấy dễ thương vào. Thứ đó chẳng đủ lực để giết đâu."

"Reito-kun, sao anh...?"

"Vì nghi ngờ nên tớ bám theo, và cuối cùng ra thế này đây."

Tôi nhìn thẳng vào Nina – người đang lộ vẻ mặt hy vọng mong manh.

"Hãy để tôi nhắc một lần nữa: Đừng dính dáng đến tôi nữa."

"Không chỉ tôi, mà cả những người xung quanh tôi, cậu cũng đừng có dính líu, bén mảng tới nữa.

Nếu nhớ kỹ điều đấy thì hôm nay tôi sẽ coi như chuyện này như chưa từng xảy ra."

Biểu cảm Nina méo mó, đầy phẫn nộ, thất vọng và lẫn lộn đủ thứ cảm xúc.

Cô ta bỏ chạy.

Tôi chỉ thở dài mà không nói thêm gì.

Từ nay Nina chắc sẽ không quấy rầy nữa đâu nhỉ.

"Anh có sao không, Sendo-kun!?"

"Chỉ là vết xước nhẹ thôi mà. Mà thiệt tình, từ khi nào trường mình lắm mấy cô nàng phiền phức thế này vậy trời..."

Tôi lau máu chảy xuống má lần nữa và thở dài.

Thấy gương mặt lo lắng của Yamanashi, tôi bất giác mỉm cười.

Trái ngược với tôi, ánh mắt Yamanashi chìm sâu u ám.

"...Con nhỏ đó dám, Sendo-kun..."

"Nào nào. Dây vào loại người đó cũng chẳng được tích sự gì.

Tớ không muốn gây thêm chuyện đâu."

"Nhưng mà, nhưng mà, nó dám..."

"Không sao đâu.

Chuyện này xảy ra vì tớ tự ý bảo vệ cậu.

Tớ làm vì tớ muốn, không có gì khác.

…Đi thôi, về nhà nào."

Không để cô ấy cãi thêm, tôi bước thẳng ra cổng trường.

Nếu để yên, chắc chắn Yamanashi sẽ tìm Nina tính sổ mất.

Dù phải dùng bạo lực kéo về, tôi cũng phải đưa cậu ấy về nhà cho bằng được.

Ngay lập tức, cô ấy đi sát bên cạnh tôi.

Nở một nụ cười có vẻ hạnh phúc, và tôi cũng mỉm cười đáp lại.

"Sendo-kun."

"Nếu muốn cảm ơn thì thôi đi.

Nếu gương mặt người mẫu như cậu bị thương, chắc người hâm mộ sẽ khử tớ mất."

"Không phải vậy...

chỉ là Sendo-kun đang ám mùi của cô gái khác thôi"

"...À thì..."

Trên đường về hôm đó, tôi đã phải rất vất vả để trấn an Yamanashi.