Ca khúc đầu tay mang tên “Đôi cánh thiên thần” của nhạc sĩ kiêm nhạc sĩ Kuon – Tên thật là Kazemiya Kurone đã vượt mốc một trăm triệu lượt xem chỉ sau một tuần ra mắt trên các nền tảng video. Vì thế không ngạc nhiên lắm khi cô đã nghiễm nhiên chiếm vị trí top 1 trên mọi nền tảng phát nhạc, lật đổ và phá vỡ vô số thành tích và mọi kỷ lực doanh số một cách dễ dàng. Hễ là sản phầm quảng cáo có sử dụng nhạc của cô đều đạt số lượng doanh thu khổng lồ, bỏ xa các kỹ lục được lập xưa cũ. Hơn thế nữa, rating và đánh giá của các bộ phim truyền hình có cô xuất hiện với tư cách khách mời gần đây cũng đạt mức cao nhất trong hơn chục năm qua.
Kazemiya Kuon là một thiên tài, thiên tài mà ai cũng công nhận, ai cũng tán dương, ngợi ca, thậm chí sùng bái.
────Thế nhưng.
Đối với Kazemiya Kuon, những kết quả, kỷ lục, sự giàu có và danh tiếng đạt được đó chỉ đều là những thứ nhỏ nhặt. Bởi đối với cô, có những điều quan trọng hơn rất nhiều cần được ưu tiên.
“… Kohaku-chan.”
Căn nhà vắng tanh. Cùng với đó là căn phòng quạnh quẽ. Chỉ duy nhất còn một bóng người lặng lẽ đứng đó, ngoài ra chẳng còn ai.
“Thật sự bỏ nhà đi rồi sao…”
Ban đầu cô cứ ngỡ chỉ là trò đùa.
Cô đã nghĩ đó chỉ là lời nói dối vô thưởng vô phạt của Sorami mà thôi.
────────……
Phía sau cánh cửa mở hờ, bóng dáng cô em gái — chủ nhân căn phòng — đã không còn.
Chắc con bé chẳng kịp mang theo hành lý gì. Có lẽ chỉ vì bốc đồng mà chạy ra ngoài. Trong phòng, đồ đạc vẫn nguyên vẹn đến mức người ta phải nghi ngờ liệu có thật sự con bé đã bỏ đi không.
“… Với Kohaku-chan thì không thể đâu. Bỏ nhà đi… chỉ tổ đau khổ thôi. Vì thế nên mình mới cố kéo mẹ rời xa căn nhà mà.”
Chiếc tai nghe bạc trắng có tai mèo — món đồ chắc hẳn là thứ Kohaku thích nhất — vẫn nằm chỏng chơ trên giường. Trong mắt Kuon, nó như chiếc lông vũ duy nhất mà thiên sứ để lại.
“Em ấy sẽ chỉ bị tổn thương thôi. Mình không muốn Kohaku-chan bị tổn thương thêm chút nào nữa…”
Cô khẽ nhặt chiếc tai nghe còn sót lại, nâng niu nó như món pha lê mong manh, đẹp đẽ.
“Nếu em ấy cứ phải chịu đựng những đau đớn như vậy, thì thà nhốt em ấy trong lồng mà bảo vệ thì hơn.”
Chiếc lông vũ thiên sứ ấy đã mất hơi ấm từ lâu, chỉ còn lại hơi lạnh tựa sắt thép.
“Thiên sứ bé nhỏ, yếu ớt, chẳng biết gì về thế giới này của mình…”