Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Vol 2 (Hoàn Thành) - Hồi kết ①: Kỷ niệm mùa hè

Vô số người lướt qua trước mắt tôi.

Đôi khi, tầm nhìn thoáng qua những mảng màu rực rỡ, chắc bởi có rất nhiều người đang khoác trên mình bộ yukata mùa hè.

Chọn điểm hẹn gần nhà ga thế này, khiến tiếng ồn ào xung quanh nghe rộn ràng hơn cả tiếng ồn náo nhiệt trong quán gia đình.

Có lẽ không chỉ vì khác biệt giữa bên trong và bên ngoài, mà còn bởi gần đây đang diễn ra lễ hội mùa hè.

“Narumi.”

Giữa tiếng ồn náo nhiệt, giọng Kazemiya vẫn vọng đến tai tôi thật rõ ràng.

Khoảnh khắc ánh mắt bắt được hình bóng ấy, tôi như quên cả hít thở.

Một bộ yukata nền trắng, điểm họa tiết xanh nhạt dịu mắt.

Mái tóc được vấn gọn sang một bên, tô điểm bằng chiếc kẹp hoa xinh xắn.

Mọi âm thanh ồn ào xung quanh như biến mất, cả thế giới bỗng lặng đi.

Ít nhất là, trái tim tôi giờ đây đã tràn ngập bởi duy nhất hình bóng Kazemiya đang đứng trước mắt.

“Narumi? Sao vậy?”

Chắc vì tôi cứ im lặng mãi mà không nói gì, Kazemiya bắt đầu cúi xuống nhìn lại bộ yukata, tay chạm nhẹ lên tóc như đang lo lắng.

“...Tớ đang ngẩn người ra nhìn thôi.”

“Ơ…”

Tôi thú thật. Đến mức này rồi thì thừa nhận vẫn tốt hơn. Thật ra tôi bị cuốn hút đến ngây người thế này, tự nó đã đáng xấu hổ rồi.

“Cậu đẹp lắm… đẹp đến mức tớ chẳng nói nên lời. Xin lỗi, vì lời khen muộn màng này.”

“…Thật sao…? Vậy à… tớ vui lắm… cảm ơn cậu.”

Kazemiya khẽ cúi đầu, gương mặt thoáng ửng đỏ.

Khoảnh khắc ấy, cô ấy đẹp đến mức mọi thứ khác đều lu mờ — chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng đang tỏa ra trước mắt tôi.

“Vậy đi thôi nào. Lễ hội mùa hè.”

“Ừ.”

Chẳng ai bảo ai, chúng tôi đưa tay ra, đan chặt vào nhau như một điều tất nhiên.

Vừa để khỏi lạc nhau giữa đám đông, nhưng hơn hết — vì muốn bên nhau như thế này.

Chúng tôi cứ thế bước đi, tay nắm tay, chẳng ai nói lời nào.

Có lẽ vì cả hai đều chỉ muốn cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay, và sự hiện diện của người quan trọng đang đi cạnh mình.

“Này Narumi, để tớ mua gì đó cho cậu nhé?”

“Đó đáng lẽ phải là câu của tớ mới đúng.”

“Hồi trước lúc bỏ nhà đi, cậu đã chi bao nhiêu tiền cho tớ rồi còn gì.”

“Tiền đó đâu phải của tớ mà… với lại Kazemiya, cậu còn tiền không? Hôm trước nghe bảo tiêu hết cho quà của chị Kuon rồi còn gì.”

“Tiền đi chơi lễ hội thì tớ vẫn để dành đủ mà. Mà lần trước làm thêm cũng được trả hậu hĩnh lắm. Nên đừng lo.”

Dù Kazemiya nói “đừng lo”, tôi vẫn không sao yên lòng được.

Không chỉ với Kazemiya — kể cả là ai đi nữa, tôi vẫn thấy ngại nếu cứ một mực để người ta trả cho mình.

“Ừm… Vậy thì, mỗi đứa mua cho nhau một thứ nhé?”

“Như thế có khác gì đâu?”

“Tớ cũng muốn mua gì đó tặng Kazemiya mà.”

“Lại chiều tớ nữa. Nếu tớ không nói thì cậu đã tự mua hết rồi nhỉ.”

“Với tớ, dù có chiều Kazemiya bao nhiêu cũng không bao giờ thấy đủ.”

Rồi chúng tôi vừa cười vừa đi vòng quanh những quầy hàng, cuối cùng mỗi đứa mua cho người kia một cây kẹo táo.

“Rốt cuộc, hai đứa mình lại mua giống hệt nhau.”

“Vì quầy nào cũng đông, mua chung chỗ vẫn nhanh hơn mà.”

“Bình thường cậu đâu để ý mấy chuyện nhanh chậm đâu nhỉ?”

“Bình thường thì vậy. Nhưng hôm nay khác mà. Hôm nay là lễ hội tớ được đi cùng Kazemiya.”

Một phút giây ở cạnh nhau lúc này, với tôi đều quý giá.

“Khoảng thời gian này, tớ muốn trân trọng.”

“…Vậy à.”

Nếu nhìn từ ngoài chắc sẽ thấy Kazemiya trả lời rất hơi hờ hững.

Nhưng đôi tai đỏ ửng, và ánh mắt khẽ lảng tránh đi kia thì lại nói cho tôi một điều khác.

“….”

Một khoảnh khắc, trái tim tôi khẽ khựng lại.

Mái tóc Kazemiya hôm nay được vấn cao, để lộ chiếc gáy trắng ngần thường ngày giấu dưới lớp tóc dài.

Và chỉ một chi tiết nhỏ ấy thôi, cũng đủ để tôi chẳng còn để tâm đến tiếng ồn nào quanh mình nữa.

Nói thẳng ra thì… cảnh này đúng là “độc hại” cho mắt.

Tớ chỉ muốn lập tức lấy áo khoác che lên người Kazemiya, để không ai khác có thể nhìn thấy cô ấy như thế này.

“Narumi? Mặt cậu đỏ lắm đấy… cậu bị sốt à?”

“Không có. Tớ ổn. Chỉ là… nhất thời thôi.”

Làm ơn, đừng nghiêng đầu nhìn tớ với cái vẻ ngây thơ như thế.

Điều đấy chỉ khiến tôi muốn bất chấp ánh mắt người khác mà ôm chầm lấy cậu ấy thôi.

Tớ khẽ đưa tay lên, tự dằn mình bình tĩnh lại, rồi lẩm bẩm,

“…Lễ hội mùa hè, lâu rồi mới đi nhỉ.”

“Trước đây cậu cũng từng đi à?”

“Ừm. Hồi trước, tớ đi cùng mẹ và chị. Ba người, cả nhà.”

Kazemiya vừa ngước nhìn những gian hàng san sát hai bên đường, vừa chậm rãi nhớ lại.

Những ngày xưa xa lắm, khi cả ba người vẫn còn cùng nhau.

“Hồi đó tớ cũng mặc yukata. Mẹ tớ được ai đó ở chỗ làm tặng lại, rồi mẹ mặc cho tớ. Bộ hôm nay là do chị mặc giúp, nhưng ngày bé thì mẹ tự tay mặc cho.”

“…Cậu thật sự đã được yêu thương đấy.”

“Ừ… Tớ nghĩ, chắc chắn là tớ đã được yêu thương.”

Ngày mẹ cậu ấy bỏ nhà ra đi,

Kazemiya đã khóc trong vòng tay tôi.

Có lẽ điều khiến cậu ấy đau nhất, không chỉ là việc mẹ rời bỏ mình.

Mà còn vì cảm giác bản thân là kẻ không cần thiết, bị mẹ chối bỏ,

và hơn hết… chính cậu ấy đã đẩy mẹ tới bước đường cùng ấy.

“Hôm đó… lúc nói chuyện với mẹ ở nhà. Mẹ cứ trách tớ suốt. Bà ấy cứ nghĩ tớ hận bà, dù tớ nói là tớ không còn hận nhiều như trước nữa… mẹ vẫn không tin.”

“Nếu thực sự ghét cậu, bà ấy đã chẳng tự trách bản thân đến vậy.”

Điều mẹ cậu ấy mang nặng trong lòng… là mặc cảm tội lỗi.

Vì có tội nên người ta mới day dứt.

Mẹ Kazemiya có lẽ là người cầu toàn, kỹ tính, nhưng bà chưa bao giờ coi con gái mình là vết nhơ trong cuộc đời.

Chỉ là… bà sợ thôi.

Sợ phải đối diện với bản thân.

Sợ phải đối diện với con gái, đối diện với gia đình.

“Chính vì hiểu rằng cậu là một sinh mệnh không thể thay thế, nên mới càng sợ phải đối diện.”

“Tớ cũng nghĩ vậy… Hay đúng hơn, tớ muốn tin là vậy.”

Nên bà ấy đã chạy trốn.

Để khỏi phải nhìn vào thứ mà bản thân không chịu được.

Mà tôi… hiểu cảm giác ấy, bởi tôi cũng đã từng làm vậy.

“…Mẹ cậu, giờ vẫn chưa về à?”

“Ừ. Vẫn chưa. Mẹ vẫn đi làm, thỉnh thoảng tớ cũng nghe chị kể lại đôi chút, nhưng…”

Đã mấy ngày trôi qua, mà mẹ Kazemiya vẫn chưa quay về nhà.

“Cậu không muốn gặp à?”

“Muốn chứ. Nhưng nếu giờ tớ đến tìm, chắc mẹ sẽ chỉ đau thêm thôi.”

Nói vậy, trong giọng Kazemiya vẫn phảng phất nỗi buồn và cô đơn.

Nhưng đằng sau đó, tôi thấy trong cô ấy vẫn chất chứa hy vọng, vẫn can đảm mà bước tiếp.

Chính sự mạnh mẽ ấy khiến cậu ấy rạng rỡ đến xao xuyến, khiến tớ chỉ muốn giữ cậu ấy thật gần.

“Giống như tớ đã gặp Narumi sau khi bỏ trốn, và thay đổi được bản thân… Tớ tin mẹ cũng sẽ tìm được gì đó, thay đổi được gì đó, sau khi trốn chạy. Nên tớ sẽ chờ, cho đến lúc đó.”

“…Vậy thì mình phải sớm về thôi. Để còn chờ mẹ quay về.”

“Ừ. Với lại sắp bắn pháo hoa rồi. Xem như mục tiêu ‘mặc yukata, đi dạo lễ hội hè’ đã đạt được.”

Sau vụ bỏ nhà đi lần trước, hầu hết những mục tiêu tôi và Kazemiya ghi trong “danh sách tự thưởng hè” đều đã hoàn thành.

Chỉ còn điều duy nhất này — “mặc yukata, đi dạo quanh các gian hàng lễ hội” — đây cũng là điều hai đứa muốn làm cùng nhau nhất.

Vậy nên hôm nay, bọn tôi mới hẹn nhau ra đây, cùng nhau đi lễ hội.

Tối nay còn có bắn pháo hoa.

Ban công nhà Kazemiya nhìn pháo hoa rất đẹp, nên bọn toi quyết định, chơi chán hội chợ thì sẽ về nhà Kazemiya xem pháo hoa luôn.

Chẳng cần chen chúc giữ chỗ giữa biển người, chỉ cần hai đứa, thế là đủ.

“Bộ yukata hôm nay là cậu được chị Kuon mặc mà đúng không? Vậy là chị ấy đang ở nhà hở?”

“Ừm, chị bảo hôm nay được nghỉ từ trưa. Ban đầu có lịch làm việc, mà bên chỗ làm có chuyện trục trạc nên huỷ… lúc chị mang về nguyên một đống yukata mới, chắc cỡ hai chục bộ, chị vừa cười vừa bảo vậy.”

“À ha… tớ hình dung ra được cái mặt hí hửng của chị ấy luôn đấy. Mà lạ ghê, chị ấy không bám theo hai đứa mình luôn á?”

“Tớ cũng sợ chị đòi đi theo lắm chứ. Ai dè chính chị lại cắn răng mà nhường, khóc ra máu luôn ấy.”

…Biết tính chị ấy rồi, kiểu gì cũng thật sự khóc ra máu được luôn chứ chẳng đùa.

“Nhưng mà… pháo hoa thì chị muốn xem chung. Xin lỗi nhé.”

“Sao phải xin lỗi? Vui mà, cậu với chị ấy hoà thuận thế còn gì. Tớ còn lâu mới được vậy đấy.”

Trong lúc tôi với Kazemiya vừa chuyện trò vừa đi, thì đã tới khu chung cư nơi nhà cậu ấy ở lúc nào chẳng hay.

Bọn tôi lên thang máy lên tận tầng cao nhất. Bây giờ Kazemiya đang sống cùng chị Kurone-san, chắc chắn chỗ này ngắm pháo hoa sẽ đẹp lắm.

“Em về rồi, chị ơi~.”

“Em xin phép.”

Một câu em về rồi của chủ nhà, một câu xin phép của khách — tôi cùng bước vào nhà Kazemiya.

“Chị ơi? Ơ… không có ai.”

…Nhưng trong nhà không thấy bóng chị Kurone đâu cả.

“Chắc chị ấy ra ngoài mua đồ gì đó nhỉ?”

“Ừ, lát nữa chắc chị sẽ về.”

“Ừm… cũng có thể. Biết đâu chị đi mua nước ngọt hay gì đó cho bọn mình.”

Trong khi hai đứa vẫn còn ngơ ngác thì —

Âm thanh chói tai vang lên, tiếp đó là tiếng nổ tung giòn giã.

Tôi với Kazemiya chạy ra ban công, và kìa — những bông pháo hoa đang bừng nở trên bầu trời đêm.

“Pháo hoa… bắt đầu rồi.”

Kazemiya thì thầm khi ngẩng lên nhìn bầu trời rực rỡ.

Đúng lúc đó, điện thoại cậu ấy rung lên.

“Chắc chị Kurone-san nhỉ?”

“Chắc vậy… để tớ xem…”

Kazemiya lướt mắt đọc dòng tin nhắn từ chị Kurone-san.

“……………………”

“Chị ấy nhắn gì vậy? Chắc bị trễ à?”

“…Bên chỗ làm có trục trặc tiếp, lịch lại bị dời … chị bảo tự dưng phát sinh việc gấp…”

Giọng Kazemiya nghe sao mà gượng gạo.

Có lẽ cậu ấy đã mong được xem pháo hoa cùng chị mình lắm.

“Lại đi làm à… tiếc nhỉ.”

“……………………”

Kazemiya im lặng, rồi khẽ bấm tắt màn hình điện thoại.

“…Narumi.”

“Hử?”

“Chị… nói tối mai mới về được.”

“…Ừ, vậy à.”

Tiếng pháo hoa nổ giòn vang, mạnh hơn lúc nãy. Không còn lời nói nào chen ngang, chỉ còn âm thanh đó vọng thẳng vào trong lồng ngực.

“Nên là… hôm nay… trong nhà… sẽ không có ai khác đâu, Narumi à.”

Ánh sáng từ pháo hoa xa xa phản chiếu lên gương mặt Kazemiya.

Đôi mắt cậu ấy ngước nhìn tôi, ánh lên một nét gì đó bối rối nhưng lại vô cùng can đảm.

Ánh mắt ấy… tôi không sao rời đi được.

“…Ừm…”

Tớ định đưa tay ra chạm vào cậu ấy — nhưng cuối cùng lại không thể.

Kazemiya lúc này… rực rỡ quá, đến mức tôi thấy mình không đủ can đảm để chạm vào.

Cô gái trước mặt, người đã thôi chạy trốn khỏi gia đình và dũng cảm đối mặt, giờ đây trông rực rỡ hơn bất cứ ai trong mắt tôi.

Trong khi tôi vẫn cứ mãi tìm đường chạy trốn như mọi khi, thì Kazemiya đã tiến xa thật xa rồi.

Xa đến mức, dù tôi có với tay ra cũng không chạm tới được nữa.

“…Tôi vẫn còn đang chạy trốn.”Giả sử có thể với tới được đi chăng nữa, thì tôi cũng chần chừ không dám chạm vào.

Nếu để một kẻ chỉ biết bỏ chạy như tôi chạm vào, ánh sáng ấy… biết đâu lại tan biến mất.

Suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi mãi.

“Kazemiya đã dám đối diện với gia đình… còn tôi thì không.”Chúng tôi từng giống nhau.

Đều là những kẻ chạy trốn.

Nhưng giờ thì khác rồi. Giữa tôi và Kazemiya, đã trở thành hai con người khác nhau.

“…Vậy mà, tôi vẫn xứng đáng ở bên cậu sao?”

536c0e94-dc8f-47ff-b90e-4e9383f67071.jpg

Người con gái từng ở cạnh tôi, cùng tôi chạy trốn, giờ như đã không còn cạnh bên nữa.

Khác với tôi — vẫn mãi chìm trong màn đêm không lối thoát — Kazemiya đã trở thành một ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

Tôi hiểu mà… tôi với Kazemiya giờ đã không còn cân xứng nữa.

Dù vậy… tôi vẫn muốn đưa tay ra chạm tới ánh sáng ấy. Tôi muốn được chạm vào.

Tôi không muốn buông tay nữa. Tôi không muốn để ai khác có được cô ấy. Tôi muốn giữ cô ấy chỉ cho riêng mình.

“Tớ chỉ cần Narumi thôi.”

Như thể đã nhìn thấu tất cả trong tôi, Kazemiya khẽ nói vậy.

“Ngoài Narumi ra… tớ chẳng thể nghĩ đến ai khác.”

Từ khoảnh khắc đó, chúng tôi chẳng còn nhìn pháo hoa nữa.

Kazemiya Kohaku chỉ muốn nhìn Narumi Kouta.

Và tôi cũng chỉ muốn nhìn Kazemiya Kohaku.

Vậy nên…

Tôi kéo cô ấy lại gần, ôm trọn trong vòng tay.

Chúng tôi để mặc bản thân tan chảy trong ánh mắt nhau, tìm đến nhau qua những cái chạm môi.

Từ khoảnh khắc ấy, tôi và cô ấy chỉ còn thấy nhau.

Những bông pháo hoa rực rỡ kia — tôi đã chẳng thể hề để tâm nữa.

Bộ yukata đẹp đẽ — cũng bị tôi làm xộc xệch mất rồi.

Kiểu tóc cô ấy cẩn thận chuẩn bị — cũng đã bung ra.

Ngoài KazemiyaKohaku, tôi chẳng muốn thấy gì cả. Tôi cũng chẳng để cho mình thấy gì khác.

Ngay cả khi pháo hoa tắt, lễ hội tan, phố xá dần im ắng — chúng tôi vẫn bên nhau như thế.

Tôi đã để lại bao ‘bông pháo hoa đỏ’ trên làn da trắng của cô ấy.

Chúng tôi cứ siết chặt tay nhau, không buông.

Có lẽ vì vẫn còn sợ. Vẫn còn lo sợ sẽ lạc mất nhau.

“Kohaku…”

Tôi khẽ gọi tên cô ấy. Chỉ mong, ít nhất là khoảnh khắc này, ánh sáng ấy là của riêng tôi.

“…Kouta…”

Tiếng gọi khẽ đáp lại tên tôi.

“Ổn mà… tớ vẫn ở đây.”

Giọng cô ấy ngọt như một lời ru.

Chỉ thế thôi mà lòng tôi nhẹ hẳn, nhưng cái cảm giác được an ủi ấy lại khiến tôi khó chịu với chính mình. Ghét bản thân vì đã yếu đuối đến mức chỉ biết bám chặt lấy Kohaku — bằng đôi tay, bằng cánh tay, bằng làn da, bằng đôi môi — lúc ấy, tôi chỉ muốn tan ra trong cô ấy mãi mãi.

Đêm trở lại với sự tĩnh lặng, một lúc lâu sau…

Chúng tôi vẫn nép vào nhau, sưởi ấm nhau bằng hơi thở còn vương lại.

“Xin lỗi… Anh đã bắt em chịu đựng nhiều quá.”

“Không sao đâu. Dù có hơi đau… nhưng hạnh phúc còn nhiều hơn thế, vui còn nhiều hơn thế.”

“Thật sự… em thấy vui sao?”

“Lúc nào em cũng chỉ được anh ôm lấy, được anh dỗ dành. Vậy mà lần này, người dựa vào em lại là anh… Em vui lắm.”

“…Anh cứ tưởng lúc nào anh cũng tựa vào em rồi, để em thấy đủ thứ yếu đuối rồi chứ…”

“Nhưng anh toàn cho em thấy những điều tuyệt vời hơn thế nhiều. Anh lúc nào cũng bình tĩnh, giỏi giang, cứ như chẳng cần ai… Em ghét lắm đấy. Em chỉ mong anh dựa vào em nhiều hơn, yếu đuối trước mặt em nhiều hơn. Vậy nên… lúc nãy, em thực sự vui. Thật lòng ấy, tim em cứ thắt lại. Vì lúc anh mất hết bình tĩnh, người anh tìm đến lại là em…”

“…Em nói thế làm anh ngại chết mất.”

“Anh để lại bao nhiêu dấu vết rồi, giờ còn ngại gì nữa?”

“Thì em cũng đâu kém gì. Dấu vết khắp nơi, mất hết bình tĩnh cũng đâu ít.”

“…Em không biết, không nghe, không nhớ.”

Nói vậy rồi Kohaku lại rúc đầu vào tôi, áp sát cơ thể — trông sao mà đáng yêu đến phát cuồng.

“…À, em nhìn thấy rồi. Anh gắn cái móc khóa lên ốp điện thoại hả?”

Thứ Kohaku đang nhìn chính là chiếc điện thoại tôi để bên giường.

Chiếc ốp vẫn còn treo thứ minh chứng cho lời hứa cùng bỏ nhà ra đi của chúng tôi.

Chiếc móc khóa màu đỏ — món quà mà hai đứa đã đổi bằng những con tem gom góp suốt chuyến đi.

────Tớ cũng móc ở đây đẹp á. Cậu thấy sao.

────.Hợp á. Vậy thì quyết định móc nó ở đấy nha.

Kohaku cũng cầm chiếc điện thoại mà cô ấy để bên giường lên. Trên ốp lưng, chiếc móc khóa hình bông hoa trắng khẽ đung đưa.

“…Kouta này. Hay là… mình đổi móc khóa cho nhau đi?”

“Đổi? Ừ, cũng được thôi, nhưng mà…”

“Đôi ta sẽ giữ màu của nhau. Như vậy thì, Kouta sẽ bớt lo hơn, đúng không?”

“…Anh nghĩ giờ anh hiểu rồi, cái cảm giác ‘ghen tị’ mà Kohaku từng nói…”

Nhờ lần bỏ nhà ra đi này, thế giới của Kohaku đã rộng thêm một bậc. Cô ấy đã trưởng thành hơn, bước xa hơn tôi rất nhiều.

Nghĩ thế mà lòng chợt nhói lên. Tôi thì vẫn chỉ biết bám víu lấy cô ấy mà thôi.

“Cuối cùng thì anh cũng hiểu rồi nhỉ.”

Chúng tôi tháo móc khóa, đổi cho nhau.

Nhìn ánh mắt Kohaku lúc ấy, tôi biết — mọi ngóc ngách trong lòng tôi, cô ấy đã hiểu hết rồi.

Tôi đã bị bỏ lại phía sau. …Và chắc là, từ giờ cũng vậy.

Muốn ở bên cô ấy, muốn sánh vai mà đi cạnh cô ấy — tôi bắt buộc phải đuổi theo con đường này, bằng mọi giá.

“…Kouta này. Vẫn còn kịp mà.”

Nằm cạnh nhau, khoảng cách giữa hai đứa gần hơn bao giờ hết, Kohaku nói.

“Gia đình em thì… muộn rồi. Mọi người đã nhìn về những hướng khác nhau, ai cũng đang chạy trốn. Tới khi nhận ra thì đã không cứu nổi nữa. Cuối cùng, mọi thứ đều tan vỡ.”

Mẹ Kohaku đã rời khỏi nhà. Gia đình ba người giờ chỉ còn hai.

“Nhưng gia đình anh thì vẫn kịp. Kouta cũng hiểu điều đó mà, đúng không?”

“…Anh hiểu.”

Tôi siết tay cô ấy, đan chặt những ngón tay. Áp sát làn da, dồn hết hơi ấm còn lại cho nhau.

“Em biết mà. Nếu Kouta muốn tiếp tục trốn chạy, em cũng sẽ không trách. Nhưng… em cũng biết, nếu một ngày nào đó gia đình anh sụp đổ, anh sẽ tự trách mình cả đời.”

“…Anh .. không phủ nhận điều đó.”

Phải. Nếu gia đình đó đổ vỡ, chắc chắn lỗi sẽ là do tôi — do tôi cứ mãi quay lưng chạy trốn.

“Em không muốn Kouta phải tự dằn vặt như thế. Em không muốn anh chịu nỗi đau mà em đã nếm rồi…”

Cô ấy vẫn còn tự trách mình. Tự dày vò vì đã không đủ can đảm đối diện với gia đình sớm hơn.

Thế mà giờ đây, Kohaku vẫn dang tay đẩy tôi về phía trước.

“…Đúng là, bạn gái anh… mạnh mẽ thật.”

“Không phải dễ thương à?”

“Lúc này thì mạnh mẽ hơn.”

“Vậy… cũng không tệ đâu.”

Kohaku bật cười đầy mãn nguyện. Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ấy, và đôi mắt khép lại, long lanh như con mèo được vuốt ve.

“…Anh đã luôn chạy trốn khỏi gia đình, khỏi cái nơi gọi là nhà. Và anh vẫn nghĩ như thế là đủ rồi. Đặc biệt từ lúc gặp Kohaku, việc chạy trốn cùng nhau ấy còn dễ chịu hơn nữa. Cứ thế này mãi cũng được… anh đã nghĩ vậy. Anh muốn chạy trốn cùng em, mãi mãi.”

Từng chữ, từng chữ — tôi lật mở lòng mình.

“Nhưng… không biết từ khi nào, điều quan trọng nhất với anh lại không phải là việc trốn cùng em, mà là được ở cạnh em. Chỉ thế thôi.”

Đó là thứ tôi nhận ra sau mùa hè này.

Tôi muốn ở bên Kohaku, quan trọng hơn bất cứ nơi nào, quan trọng hơn mọi lối thoát.

“Nhà anh vẫn vậy, gia đình anh vẫn vậy, quá khứ anh vẫn vậy… Tất cả đều đau đớn, khi đối mặt với nó thì sự khó chịu càng tăng thêm. Và chỉ cần quay lưng ỏ trốn là sẽ bớt đau ngay. Nhưng giờ… anh thà bị tổn thương còn hơn, miễn là được ở cạnh em.”

Kohaku giờ đã ở rất xa tôi.

Dù cô ấy nằm ngay trong vòng tay này, dù hơi ấm vẫn còn đây… khoảng cách vẫn xa lắm.

“Không sánh vai được với em… điều đó còn đau hơn gấp bội.”

Tôi muốn đuổi kịp cô ấy.

Muốn đuổi theo cô gái đã bỏ tôi lại phía sau để bước lên thật xa.

Muốn đi bên cạnh cô ấy, cùng nhìn về một hướng.

Từ giờ. Mãi mãi. Trọn một đời.

“Anh cũng sẽ thử đối mặt với những thứ mà anh vẫn trốn tránh. Vì anh muốn được ở bên em… hẳn là sẽ bị cười ghê lắm.”

“Sao lại thế?”

“Vì… ‘Muốn ở cạnh cô bạn gái dễ thương nên quay ngoắt lại đối diện với mọi thứ’ — nghe có vô lý không chứ.”

“À… Ừ thì, nghe cũng vô lý thật. Thôi thì, anh cứ ngang ngược vậy đi?”

“Anh tính vậy.”

“Đúng kiểu Kouta luôn.”

“Ừ.”

Tôi cũng tự thấy lý do này thật quá ích kỷ. Nhưng vậy thì đã sao?

Nếu không có lý do này, chắc tôi sẽ chẳng đủ can đảm mà đối mặt.

“Hmm… Vậy thì hôm nay chắc em không giữ anh ngủ lại đây được rồi.”

“Ừ. …Anh sẽ về. Về nhà. Bắt đầu lại từ đó.”

“Giỏi quá giỏi quá.”

Thật lòng mà nói, tôi vẫn muốn ở lại bên cô ấy đến tận sáng.

“Không được ở lại đến sáng… nhưng… tắm chung thì sao?”

Câu hỏi nghe như lời rủ rê, đôi mắt ấy nhìn tôi như van nài.

“…Ừ, tắm chung. Nhưng… chuẩn bị tinh thần đi.”

“…Ừ. Em sẵn sàng rồi.”

Rồi chúng tôi lại hôn nhau — chẳng còn đếm nổi là lần thứ bao nhiêu nữa.

Cùng nhau đắm chìm trong hơi thở, rồi cùng nhau để nước cuốn trôi tất cả.

Và đến khi tôi rời khỏi nhà Kohaku, trời đã muộn hơn tôi tính rất nhiều.