Ngày 31 tháng 8.
Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ hè — sự kiện chỉ có một lần trong đời của một học sinh lớp 11.
Tôi nằm trong phòng, mở ứng dụng nhắn tin và bật chế độ loa, gọi cho một người.
Dĩ nhiên, người ấy là Kohaku — Kazemiya Kohaku.
“Chào buổi tối… Kohaku.”
『Anh trễ ba mươi giây rồi đấy, Kouta.』
“Ngay từ đầu đã bắt bẻ rồi sao.”
『Tại em chờ sẵn từ năm phút trước mà. Em nghĩ anh sẽ gọi đúng khoảnh khắc đến giờ luôn chứ.』
“Được rồi, lần sau anh sẽ chú ý hơn… Mà, bên đó dạo này sao rồi? Cuộc sống mới cùng chị ổn không?”
『Ừm… cũng tàm tạm? Chị ấy vẫn bận lắm… mà dạo này hình như còn bận hơn nữa cơ. À, nhưng số lần chị về nhà lại tăng lên đấy. Trước giờ chắc chị ngại làm phiền em, nên ít khi về nhà…』
“Bận hơn mà lại về nhà nhiều hơn… nghe hơi mâu thuẫn nhỉ.”
『Em cũng nghĩ vậy, mà chị bảo là “nhờ sức mạnh của tình chị em” đó.』
“Rất ra dáng chị Kurone luôn.”
Chị ấy chỉ là một người chị gái cuồng em gái, dùng hết “năng lượng” để kiềm nén không xen vào chuyện của Kohaku. …Mà nói “chỉ là” cũng hơi miễn cưỡng.
『…Hết hè mất rồi. Em muốn đi nhiều nơi với anh hơn nữa. Muốn làm nhiều thứ “rất hè” hơn nữa cơ…』
“Anh cũng vậy thôi, nhưng mà nghĩ kĩ lại, chúng ta cũng làm được nhiều thứ đấy chứ.”
『Bọn mình bỏ nhà đi, rồi cùng đi mua sắm, đi suối nước nóng một ngày, xem phim, đi công viên giải trí, đi làm thêm ở quán ven biển, rồi đi lễ hội mùa hè nữa… Nói ra mới thấy cũng nhiều thật.』
Chúng tôi cùng cười khi nhớ lại.
Một mùa hè tràn ngập những ký ức như thế, vậy mà vẫn cảm thấy chưa đủ — có lẽ vì nó quá tuyệt vời.
『…Nhất là đêm hôm lễ hội ấy, bọn mình còn có kỷ niệm đặc biệt nữa… đúng không?』
“Ừm, đúng … vậy.”
『……………………』
“……………………”
Chắc giờ này, Kohaku cũng đang nhớ lại điều giống tôi.
Từ đêm hôm đó, chúng tôi bắt đầu gọi tên nhau — Kouta và Kohaku.
Một kỷ niệm chỉ của riêng hai đứa, ra đời giữa mùa hè năm lớp 11 ấy.
『…À… chết rồi.』
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
『Không… chỉ là… tự dưng em thấy nhớ anh kinh khủng.』
“Em tưởng chỉ mình em nhớ à?”
『…Vậy… vui thật đấy…』
Dù đang chỉ nghe qua điện thoại, tôi vẫn tưởng tượng được nụ cười dịu dàng và đáng yêu ấy của Kohaku.
Chỉ tiếc là tôi không thể thấy tận mắt.
“Sang học kì mới rồi thì mình lại gặp nhau mỗi ngày ở trường mà.”
『Trường à… mà này, hình như ở trường bọn mình vốn là người xa lạ nhỉ.』
“Bạn bè cũng chẳng phải nhỉ, giờ nghĩ lại mới nhớ.”
Vì cả mùa hè này, gần như lúc nào cũng ở bên nhau, nên tôi suýt quên mất điều đó.
『…Ở trường ấy hả, hay mình cứ giữ như cũ — coi nhau là người xa lạ nhé?』
“Tại sao vậy?”
『Nếu bị phát hiện em đang hẹn hò với anh, em sợ sẽ làm phiền anh.』
“Anh thì không ngại mấy lời đồn đâu.”
『Nhưng em thì có… với lại… cũng hơi ngại mà, bị bạn bè trêu chọc ấy.』
“Hiểu rồi. Vậy ở trường mình cứ giữ bí mật ha.”
『Ừ. Vậy đi.』
“Thật ra vốn anh cũng đâu có định khoe khoang gì.”
Những người thật sự thân thiết như Natsuki hay Raimon thì chúng tôi đã nói thẳng.
Ngoài ra, chẳng có ai để mà phải “giấu”, nên nếu không tự nói ra, chắc cũng chẳng ai biết.
『Nhưng em phải cố kiềm chế lắm đấy… chứ không dễ lỡ miệng khoe lắm…』
“Anh tưởng em ngại bị trêu chọc lắm cơ mà?”
『Biết sao giờ… tại vì… anh là bạn trai tuyệt vời đến mức em muốn khoe với cả thế giới luôn cơ.』
“Vậy thì anh cũng muốn khoe là mình có cô bạn gái tuyệt nhất.”
『Thế là cả hai đứa đều xấu tính như nhau nhỉ.』
“Chắc vậy rồi.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ chạm vào mắt tôi.
Tôi tự hỏi, Kohaku cũng đang ngước nhìn cùng vầng trăng ấy không?
Nếu thật vậy, thì tốt quá.
“…Ở trường, chắc phải cẩn thận khi gọi tên.”
『À, đúng đó. Ở trường em sẽ gọi anh là “Narumi” như trước nhé.』
“Vậy anh cũng sẽ gọi em là Kazemiya. …Còn gọi tên thật, chỉ khi chỉ có hai đứa thôi?”
『Nghe vậy lại thấy đặc biệt hơn, em thích đấy.』
“…Anh cũng thấy thế.”
Những năm trước, khi mùa hè kết thúc, tôi luôn thấy tiếc nuối.
Nhưng năm nay thì khác. Tôi lại thấy háo hức, vì sắp được gặp Kohaku ở trường mỗi ngày.
“Ngủ thôi nhỉ.”
『…Ừ, vậy nhé.』
Tiếc lắm, nhưng dù sao thì… mọi thứ cũng phải khép lại để bắt đầu cái mới.
『Chúc ngủ ngon, Kouta. Hẹn gặp lại ở trường, ngày mai nhé.』
“Chúc ngủ ngon, Kohaku. Hẹn gặp ở trường, ngày mai.”
…Ôi, phiền thật.
Bạn gái của tôi, đúng là dễ thương nhất trên đời.
“…”
Dễ thương, và hơn cả thế — chói lòa đến nhức mắt.
Cô ấy đã dừng chạy trốn, dám đối mặt với gia đình.
Chính vì vậy, tôi mới thấy Kohaku trở nên rực rỡ và xa xôi đến vậy.
Đêm hội ấy, tôi đã có thể giữ Kohaku trọn vẹn bên mình, chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng để giữ mãi khoảnh khắc ấy, với tôi bây giờ… thì vẫn chưa đủ tư cách.
Muốn sánh vai cùng Kohaku, tôi không thể cứ tiếp tục chạy trốn.
“…Mình cũng phải đối mặt thôi.”
Suốt quãng thời gian bỏ nhà đi, tôi vẫn cố tránh nghĩ đến, cố quên đi.
Nhưng tôi biết, từ đầu vốn chẳng thể trốn mãi.
Chỉ là, nhờ Kohaku, tôi đã tìm ra một lý do — để bước lên phía trước.
Dù có tổn thương, tôi vẫn sẽ đối mặt.
Với gia đình — mối dây chẳng thể nào cắt bỏ ấy.