Sau khi nhanh chóng nhét mấy thứ cần thiết vào một cái túi Boston, tôi và Kohaku rời khỏi cái “nhà” chẳng dễ chịu chút nào ấy, rồi hai đứa cùng nhảy lên chuyến tàu sớm nhất.
Hành lý chỉ có mỗi cái túi xách to du lịch thế thôi. Bởi tính chất của việc bỏ nhà đi đòi hỏi phải ưu tiên sự linh hoạt. Kéo theo vali chỉ tổ gây chú ý.
“Đúng là tầm giờ này thì ít người thật nhỉ—”
Vì là chuyến tàu đầu tiên trong ngày, nên ngoài tôi và Kohaku ra thì chẳng có hành khách nào khác. Điều đó khiến cho toa tàu nhỏ bé này giờ như một thế giới riêng của hai chúng tôi.
Không khí se lạnh của buổi sáng tràn ngập không gian. Những tia nắng sớm len lỏi qua các ô cửa sổ. Một chút bụi li ti bay lượn. Từng thứ nhỏ nhặt góp phần tạo nên vũ trụ tí hon này — tất cả đều đáng yêu và dễ chịu lạ thường.
“…Ừm. Đúng thật.”
“Sao vậy? Ngồi co ro thế kia.”
“À… Tớ đang tự hỏi… có ổn không nữa. Với người nhà, rồi đủ thứ…”
“Yên tâm đi. Tớ có để lại lời nhắn là đi du lịch với Kazemiya rồi mà. Ít nhất trước mắt thế này là ổn. Với lại, không hẳn là nói dối đâu. Chỉ là không ghi ngày về thôi.”
Nếu mà làm ầm lên để cảnh sát dính vào, rồi mất công khai báo tìm người thì phiền phức lắm.
Mấy tin nhắn trên điện thoại thì tôi đã tắt thông báo, lơ luôn, không đọc không trả lời. Miễn sao trốn đi êm đẹp thì mấy chuyện đó cũng chỉ tạm thời mà thôi.
“…Narumi…”
“Thôi, đã bảo đừng có xin lỗi mà.”
“Ể… Làm sao cậu biết tớ sắp xin lỗi…”
“Biết chứ. Chuyện của Kohaku mà.”
Kohaku cúi mặt, trông có vẻ vẫn áy náy. Chắc cậu ấy vẫn nghĩ là do cậu ấy đã kéo tôi theo cuộc bỏ nhà này, hay là cậu ấy đang làm phiền tôi, rồi đủ thứ khác.
“Đi đến nước này rồi thì cứ tận hưởng đi. Tớ đang tận hưởng thời gian bên Kohaku đấy.”
“Tớ cũng muốn tận hưởng khoảng thời gian bên Narumi mà… Nhưng bỏ nhà đi rồi còn vui được sao? Mà cũng chẳng biết nên tận hưởng cái gì nữa…”
“Thì nhìn ngắm cảnh vật ấy.”
“Cảnh…?”
Tôi gật đầu ra hiệu, Kohaku miễn cưỡng liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
“…Khu này tớ ít khi đi qua…”
Khung cảnh ngoài kia chẳng có gì đặc biệt.
Không phải là đi tàu siêu tốc đến miền xa lạ gì.
Nhưng chính cái khung cảnh quen thuộc, chẳng có gì mới mẻ ấy lại là minh chứng rõ ràng nhất: bọn tôi đang rời xa nhà.
“Kia có công viên kìa… Tớ đâu biết ở đó có công viên đâu…”
Thế giới của Kohaku đang rộng ra thêm chút ít.
Chỉ vậy thôi cũng làm tôi thấy vui như chính mình đang cảm nhận niềm vui ấy.
“Thấy vui lên tí rồi phải không?”
“…Không… phải thế đâu…”
“Thôi khỏi chối. Vậy mới tốt mà.”
Sau đó, hai đứa tôi cứ thế ngồi trên tàu, tiếp tục hành trình.
Khung cảnh bên ngoài dần trở nên xa lạ, còn bên trong toa thì bắt đầu có thêm người.
Chỉ mãi cho đến khi đã đi đủ xa, hai đứa tôi mới xuống ga.
“Giờ đi đâu tiếp?”
“Còn đi đâu nữa — chỗ quen thuộc thôi.”
Tôi khẽ liếc mắt, ra hiệu cho Kohaku nhìn theo.
Trước mắt là tấm biển quen thuộc — với phông chữ thân thiện và ấm áp: Quán ăn gia đình - Flowers.
“…Ừ thì, quán chuỗi mà. Gặp cái biển quen thuộc này ở đâu cũng đúng thôi… Nhưng lạ ghê, thấy cái gì quen thuộc ở một chỗ mình chưa từng tới… tự dưng thấy yên tâm hẳn.”
“Đúng vậy ha. Thôi, vô thôi. Giờ này hẳn vẫn còn phục vụ món sáng. Trước tiên cứ ăn đã.”
Dù biển hiệu hay logo giống nhau vì là chuỗi toàn quốc, nhưng kích thước quán, cách bày trí thì mỗi nơi mỗi khác.
Quán này tất nhiên không giống cái quán tụi tôi hay ghé sau giờ học, nhưng không khí quen thuộc vẫn đủ làm người ta thấy nhẹ lòng.
Kohaku chắc cũng vậy — gương mặt vẫn vương chút lo lắng lúc nãy, giờ đã dịu hẳn.
“Muốn gọi gì thì gọi. Cứ gọi tẹt ga. Muốn ăn sạch menu tráng miệng cũng được luôn.”
“Cậu nghĩ tớ ăn nổi à.”
“Với Kohaku ngày thường thì ăn được chứ sao không.”
“Ngày thường… Cậu đang bảo tớ là cái đứa háu ăn hở?”
“Dạo này tớ mới nhận ra… tớ thích nhìn Kohaku ăn thật nhiều.”
“…Ý gì vậy, chẳng hiểu gì cả.”
“Thật mà, tớ cũng chẳng rõ tại sao. Nhưng tớ thích vậy đấy.”
“──… っ… Thôi đừng có nhìn tớ lúc đang ăn nữa!”
Cô nàng đỏ mặt, quay vội đi. Chắc xấu hổ vì bị tôi nhìn lúc đang ăn.
Nhưng cứ thế này, hai đứa ngồi trong quán ăn gia đình tán chuyện, lại khiến tôi có cảm giác như đây chỉ là một buổi sau giờ tan học như mọi ngày.
“Thôi tạm gạc chuyện kia lại đi ha. Hôm nay bọn mình còn phải di chuyển nhiều lắm đấy. Ăn sáng đàng hoàng , tích năng lượng đi.”
“Nhiều… nhiều vậy luôn?”
“Ăn xong đi rồi kể.”
Cuối cùng, tôi với Kohaku gọi mỗi đứa một phần morning set trứng ốp la, thêm bánh mì nướng. Riêng Kohaku còn gọi thêm pancake.
“…Hiếm khi ăn bữa sáng ngoài tiệm thế này, tớ nhắm đến món này lâu rồi…”
Nói xong câu đó, Kohaku lí nhí như thể đang cố biện minh cho việc gọi thêm bánh ngọt — trông đáng yêu quá thôi… nhưng tôi không nói ra.
Mở miệng khen ra cái là thế nào cũng bị mắng “Cậu lại coi tớ như con nít hả!”.
…Mà rõ ràng giận lên trông cũng dễ thương nốt, thật tình đúng là vô địch mà.
“Giờ thì nghe kế hoạch tổng nhé.”
Tôi đặt điện thoại xuống bàn cho Kohaku nhìn cùng.
Trên màn hình hiện lên tiêu đề Kế hoạch nghỉ hè.
“Như tớ nói hôm qua đấy, mình cứ theo kế hoạch hè trước mà làm thôi.”
“Kế hoạch gì chứ, toàn kế hoạch đi chơi, đã thế ngày đầu tiên đã bị xáo tung lên rồi.”
“Tiểu tiết bỏ qua đi. Quan trọng là vui mà, cứ vui là oke tất.”
Hồi đầu bọn tôi lên cái kế hoạch này với danh nghĩa Danh sách phần thưởng nghỉ hè, tự thưởng cho công sức cày cuốc kỳ thi cuối kỳ.
Làm tròn nghĩa vụ học sinh xong rồi mới xả láng — mọi chuyển đều đã đâu ra đấy cả.
…Chỉ trừ chuyện bỏ nhà ra đi thôi.
“Và mục đầu tiên trong kế hoạch này — tụi mình làm xong luôn rồi đấy.”
Tôi mở app chính thức của chuỗi cửa hàng flowers.
Trên màn hình hiện ra banner rực rỡ: Chuỗi nhà hàng gia đình Flowers — Kỷ niệm đạt 300 chi nhánh — Sự kiện dán tem hè.
Nội dung thì đơn giản thôi: đến mỗi tiệm thì được đóng một con tem. Gom đủ năm con thì đổi được quà hoặc coupon giảm giá.
Trên app có hẳn thẻ tem, chỉ cần thanh toán vượt mức thì đưa app ra quét, là tích được tem luôn.
“…À, đúng rồi, tem. Ra là vì vậy mà đến đây.”
“Đúng. Mới lấy được một con thôi, còn tận bốn con nữa. Khởi đầu ngon lành rồi. Vậy thì mục tiêu kế tiếp sẽ là - này.”
Tôi gõ nhẹ lên một dòng trong file kế hoạch.
“…‘Mua sắm’…”
“Chuẩn. Mua sắm.”
“Nhưng mà nhìn kỹ thì… nghe đơn giản thật. Có mỗi hai chữ Mua sắm.”
“Vì hồi đó chỉ định cứ đi lang thang mua sắm thôi mà.”
Hai đứa nhìn nhau — rồi cùng phì cười.
“Cái kế hoạch gì mà qua loa ghê.”
“Ai mà soạn ra thế không biết.”
“Thật luôn. Nhìn nó mà thấy buồn cười. Mà cũng… ừm. Bao nhiều chờ mong như đã được đặt hết vào nó. Vậy mà…”
“Vậy mà bị mẹ phá hỏng. Bực ghê.”
…Tốt rồi. Nhìn Kohaku thế này là tôi biết tinh thần cậu ấy lên lại rồi.
Mở màn bằng quán gia đình đúng là không sai.
“Cơ mà cái ‘mua sắm’ hồi đầu thì vô định thế thôi, giờ thì khác rồi nhé. Món cần mua đã có lên kệ hết rồi.”
“Gì cơ?”
“Gì cơ cái gì… Chưa nhận ra à?”
“Hả?”
Dường như Kazemiya thật sự vẫn chưa hiểu ra... hay đúng hơn là chưa nhận ra. Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ nói một lời:
“Quần áo.”
“………………………………A…”
Hôm qua tôi đã cho Kohaku mượn áo sơ mi của tôi, nhưng giờ cậu ấy vẫn đang mặc bộ đồ lúc bỏ nhà đi. Thật ra thì cũng chỉ là bộ đồ mặc ở nhà — một cái áo phông rộng với quần short ngắn, kiểu siêu thoải mái.
Nhưng mặc thế này mà lang thang ngoài đường hoài thì cũng không ổn.
"Phải da, tớ ... bộ đồ này ..."
May mà ra ngoài lúc sáng sớm, đường còn vắng. Nhưng giờ người sẽ đông dần lên. Người đông thì ánh mắt cũng nhiều lên. Mặc cái bộ lụng thụng này đi loanh quanh thì hơi bị lạ mắt.
Quần áo để thay còn chưa có, nên chuyện sắm sửa mới đúng là việc khẩn thiết — vậy mà nhìn mật cậu ấy thì rõ là chẳng thèm để tâm ngay từ đầu.
“Kohaku đúng là có lúc ngơ ghê.”
“…Im đê.”
Giờ thì Kohaku bắt đầu ngượng ra mặt, má đỏ hồng nhẹ.
Nhìn cái mặt đỏ đó, tự nhiên tôi lại thấy dễ thương đến mức chịu không nổi.
“Đợi cửa hàng mở rồi đi mua quần áo. Mà cũng cần mua thêm balo hay túi gì đấy để đựng đồ nữa. Không thể cứ nhét hết đồ của hai đứa chung một túi mãi được. Đại khái sáng nay mình lo xong mấy thứ cần thiết đã. Trưa thì tìm đại chỗ nào ăn. Rồi còn phải kiếm chỗ ngủ đêm nay nữa…”
Nói gì thì nói, dù có sẵn bản kế hoạch nghỉ hè làm khung, nhưng cái vụ bỏ nhà này vốn dĩ là bộc phát. Lệch ra khỏi lịch cũ là chuyện đương nhiên. Chắc chắn sau này sẽ còn phải bày thêm mấy cái kế hoạch chắp vá kiểu này nữa.
“…”
“Gì thế?”
Tôi đang mải sắp xếp lịch trình thì chợt thấy Kohaku cứ nhìn tôi chằm chằm.
Nghĩ lại thì đây đâu phải là chuyện riêng mình tôi — tôi còn phải nghe ý kiến của Kohaku nữa chứ.
“Nhìn cậu thế này… trông cứ như chuyên gia vậy. Không lẽ trước đây từng bỏ nhà rồi hả?”
“Tào lao. Tớ cũng lần đầu làm vụ này đấy.”
“...Vậy là do trước đo cũng từng định bỏ nhà đi hả?”
“Đại loại vậy. Mấy lúc muốn bỏ trốn khỏi nhà, mấy thứ kiểu này cứ tự nhiên xuất hiện như một lựa chọn. Tớ cũng từng nghĩ nếu bỏ nhà thì sẽ ra sao, bỏ đi thì phải làm gì, đủ thứ linh tinh. Kohaku cũng từng thế mà, đúng không?”
“Ừm… đúng là có. Trong đầu thì tưởng tượng đủ kiểu, nhưng mà chẳng bao giờ gom đủ can đảm hay tìm được cái cớ để làm thật. Với lại vẫn lo sợ về tương lai mơ hồ nữa … Cuối cùng chỉ dám chọn mấy cách chạy trốn nửa vời.”
“Thật ra thì ai cũng vậy thôi. Tớ cũng vậy mà. Can đảm không có, cớ thì cũng không, nỗi sợ về sau thì vẫn mãi ở đó. Kết quả cũng chỉ dám chọn mấy cách trốn chạy nửa mùa.”
Bọn tôi, nói cho cùng, cũng chỉ là mấy đứa nửa vời thôi. Mấy “cách trốn chạy” của bọn tôi cũng chỉ nằm trong phạm vi gọi là ích kỷ trẻ con thôi.
Nhìn từ góc độ người lớn, chắc là buồn cười lắm.
“Nhưng mà, nhờ có cái cách trốn chạy nửa vời này mà bọn mình mới gặp được nhau còn gì.”
“...Ừ. Đúng nhỉ. Đúng là vậy nhỉ.”
Vì bỏ chạy mà chúng tôi mới gặp được nhau. Vì nửa vời mà mới có thể chạm vào nhau. Bỏ chạy không giải quyết được vấn đề, chỉ là đẩy nó sang một bên. Nhưng bỏ chạy không phải lúc nào cũng xấu. Vì bỏ chạy mà ta mới có thể có được thứ gì đó. Với bọn tôi, đó chính là thứ gọi là liên minh nhà hàng gia đình này.
“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. Đây là phần trứng chiên buổi sáng và bánh pancake ạ.”
Ngay đúng lúc câu chuyện vừa ngắt, đồ ăn sáng tôi và Kohaku gọi cũng được mang ra.
Đang đói bụng, vậy thì quá hợp rồi.
“Ăn thôi nào.”
“Ừ.”
Tôi với Kohaku nhìn nhau, cùng chắp tay trước ngực.
““Itadakimasu.””
☆
Ánh mắt Tsujikawa Kotomi dừng lại trên một mẩu giấy nhỏ.
Dòng chữ đơn giản được ghi trên tờ giấy trắng. Người viết: Narumi Kouta.
“...Đi du lịch sao...?”
“Đi du lịch cùng Kohaku.” Chỉ thế thôi, ngoài ra chẳng có gì thêm.
— Với gia đình, chỉ để lại đúng ngần ấy thôi.
“...”
Bố, mẹ kế, khi nhìn thấy tờ giấy ghi vỏn vẹn thế này, chỉ biết cười gượng như chấp nhận.
Hè mà, đi du lịch với bạn bè cũng là chuyện bình thường thôi.
Hơn nữa trước đó cũng từng nghe nói là sẽ đi chơi với bạn bè rồi còn gì.
(...Toàn ngụy biện.)
Ngón tay cô siết chặt tờ giấy.
Rột — tờ giấy bị bóp lại, nếp gấp nhăn nheo méo mó.
Đi du lịch với bạn bè — đúng, nghe thì bình thường thật. Nhưng với người anh đó, thì lại khác.
(Đây là bỏ nhà đi.)
Kotomi thừa hiểu cách người anh ấy tránh nhé cái nhà này, tránh né cái gia đình này.
— Đúng như cô đã nghĩ.
(Mình đã linh cảm đúng rồi.)
— Tốt quá. Anh ấy không bỏ trốn.
(Anh ấy...)
Một lần nữa, người anh đó lại chạy trốn khỏi gia đình này.
“...Tại sao chứ…”
Trong phòng khách giờ chỉ còn một mình Kotomi, bố thì đã đi làm, mẹ kế thì đang làm việc trong phòng riêng.
Cô khẽ thì thầm.
“...Tại sao... Tại sao anh lại không thể chỉ là một thành viên bình thường trong gia đình chứ...”
☆
Sau khi bọn tôi ăn sáng xong, cả hai tiếp tục bàn bạc về những việc sẽ làm hôm nay, vốn bị ngắt quãng giữa chừng vì bữa ăn.
Nói là “hội nghị” thì nghe có vẻ to tát, nhưng thực ra cũng chỉ là liệt kê những thứ cần thiết trước mắt rồi viết ra thành một cái danh sách mua sắm mà thôi.
"Ư... Quả nhiên, mua sắm đủ thứ cũng tốn tiền ghê."
“Đừng lo.Tớ đã bảo là có cách mà.”
“Cái ‘cách’ đó... Tớ hỏi có được không?”
“Ờ ha, hình như tớ chưa kể cho cậu.”
Mà cũng phải. Một phần vì bản thân tôi cũng chẳng tự hào gì với chỗ tiền ấy, nên có lẽ tôi đã vô thức tránh nhắc đến nó.
“Một phần là tiền làm thêm tích góp vì cũng chẳng xài vào việc nào khác ngoài ở quán ăn đó ... Một phần nữa là tiền trợ cấp của bố ruột tớ định kỳ chuyển qua.”
Không hiểu cổ họng tôi lấy thấy khô khan lạ thường. Tôi nhấc ly, uống một ngụm soda dưa gang để làm dịu cổ họng khô rát.
“Lão ta vốn là kiểu cầu toàn cực đoan mà. Ly dị rồi thì sợ bị bám víu vì tiền nên mới chuyển một khoản đủ lớn để không ai có cớ than phiền. Tử tế lắm, còn chuyển thẳng vào tài khoản đứng tên tớ, ghi rõ là ‘tiền tiêu vặt’ cơ đấy.”
Nhìn từ ngoài vào, có lẽ nhiều người sẽ cho là đó là hành động đầy tình nghĩa của một người cha.
Nhưng không phải vậy. Đó chỉ là một lầm tưởng đáng cười mà thôi.
Lão ta quá mức sạch sẽ, cầu toàn. Tiền cũng chỉ là công cụ cắt đứt sợi dây ràng buộc. Ý của hắn rất rõ ràng: “Tao đã cho mày tiền đủ để sống, đừng kêu ca gì hết. Và cũng đừng bén mảng lại gần tao lần nào nữa.”
Tôi — đứa không thể trở thành một đứa con hoàn hảo đúng ý hắn, đã bị vứt bỏ. Tôi hiểu quá rõ điều đó. Mẹ tôi chắc chắn cũng hiểu.
“Tiền hắn gửi thẳng cho tớ thì tớ chưa đụng đến bao giờ. Nên giờ tích lại cũng kha khá rồi. Dùng để cầm cự thì thừa sức.”
Nói thật lòng, việc dùng số tiền đó khiến tôi bực bội. Nhưng đâu thể để cái bụng đói chỉ vì lòng tự ái được.
Quan trọng hơn cả chuyện riêng của tôi, bây giờ tôi chỉ muốn bất chấp mọi thứ để có thể làm điểm tựa cho Kohaku.
“...Xin lỗi.”
“Tớ đã bảo đừng xin lỗi mà. Cậu có làm gì đâu—”
“Không phải vậy.”
Kohaku cắt lời, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
“...Đau lắm nhỉ. Bị người ta tự tiện gán cho cái mắc hám lợi.”
“────……”
Những lời Kohaku vừa nói ra — nó như moi từ tận cùng nơi sâu thẳm trong tim tôi ra.
“Bị gán mắc như thể, rồi dùng tiền để giải quyết như chuyện hiển nhiên ... Tức lắm đúng không. Chẳng ai muốn xài thứ tiền như vậy cả... Nên ... xin lỗi.”
“...Không sao. Chỉ cần nghe cậu nói vậy thôi, tớ đã thấy được an ủi rồi.”
Thật sự đấy. Tại sao Kohaku lại có thể hiểu tôi đến thế.
Tại sao lại có thể nói ra những lời làm tôi thấy nhẹ lòng đến thế.
Đáng sợ thật. Càng lúc tôi càng thấy mình không thể chịu nổi nếu không khiến Kohaku hạnh phúc.
“Ngược lại tớ thấy cũng tốt mà. Càng tích lại tớ càng bực bội. Vậy thì lần này tiêu cho sạch luôn cũng hay. Tớ nói thật đấy.”
Dù là số tiền bẩn thỉu ấy, nhưng chỉ cần đổi được nụ cười của Kohaku — tôi thấy cũng đủ xứng đáng.
“Nếu cậu còn thấy áy náy, thì tớ muốn cậu cứ dùng thoải mái. Coi như bắt tớ tiêu đi. Thế nhé?”
“...Ừm. Nếu Narumi thấy vậy ổn thì... vậy đi.”
Ổn chứ. Quá ổn luôn. Chỗ tiền ấy dùng như vậy mới là xứng đáng nhất.
“Vậy nên chuyện tiền nong tạm thời khỏi lo. Giờ chỉ còn lên lịch những ngày tiếp theo... và cái quan trọng — chỗ ngủ.”
“Trẻ vị thành niên muốn thuê khách sạn thì phải có giấy đồng ý của phụ huynh nhỉ?”
“Ừ. Thứ báu vật siêu hiếm mà tụi mình thì chẳng đời nào xin được.”
Một thứ như giấy đồng ý của phụ huynh — với bọn tôi, những đứa chẳng còn chỗ trong gia đình, đang trốn chạy khỏi chính gia đình, thì làm sao mà có.
Mặc dù không nên nói to, nhưng thực ra vẫn có khách sạn không cần giấy đồng ý nếu biết tìm. Có chỗ check-in tự động, hoặc ngay từ đầu chẳng buồn quân tâm để ý luôn. Những khách sản kiểu vậy hỏi Natsuki là xong thôi, nhưng đó sẽ là phương án cuối cùng”
Tôi muốn tránh rước rắc rối càng nhiều càng tốt. Nếu chỉ mình tôi thì còn đỡ, chứ với Kazemiya bây giờ thì sẽ là đòn chí mạng.
“Vậy nên hôm nay… sao không ngủ lại ở quán ăn gia đình luôn?”
“Hả? Ơ… ý cậu là sao?”
Hợp lý thôi, nghe thế thì ai cũng ngơ ngác. Tôi mở app chính thức của Flowers ra, vào phần tìm cửa hàng, gõ điều kiện rồi tra nhanh. Tôi lọc ra được những cửa hàng mà tôi nhắm sẵn.
“Chỗ này — cách chỗ mình đang ở không xa lắm — mở cửa 24 giờ đấy. Ở đó thì có thể ngồi lỳ tới sáng cũng được. Tớ tra thử thì gần đó cũng có suối nước nóng đấy, tắm rửa thì xử lý ở đó luôn. Giờ mấy quán mở 24 giờ cũng hiếm rồi. Không phải đâu cũng có, nên tranh thủ còn dùng được thì cứ dùng đi.”
Tôi vừa nói xong thì Kohaku Kazemiya mắt tròn xoe — nhưng rồi ngay lập tức mỉm cười khẽ.
“Nghe hay đó. Rất… hợp với tụi mình.”
“Bọn mình là ‘Liên minh nhà hàng gia đình’ mà.”
Tôi cũng bật cười đáp lại.
Có thể hơi cực một chút, nhưng đúng là kiểu ‘chỗ ngủ đầu tiên’ rất ra dáng tụi tôi. Người ta làm quán chắc sẽ thấy phiền lắm, nhưng tôi sẽ âm thầm xin lỗi trong lòng, và bù lại gọi thật nhiều món.
Sau đó, bọn tôi lại bàn qua mấy chuyện cần chuẩn bị thêm, rồi ra quầy tính tiền. Tính xong, hóa đơn vượt mức nên app Flowers hiện ra dấu ‘stamp’ hình bông hoa, một trong năm ô trống đã được lấp đầy. Việc thu thập đủ năm con dấu này không phải là mục tiêu cuối cùng của cuộc bỏ nhà đi, và việc lấp đầy một ô cũng không có nghĩa là mọi thứ đã tiến triển.
“À mà này, cái này ghi là gom con dấu đủ thì được quà đúng không? Nhận quà ở đâu nhỉ?”
“Ở trên đây ghi là nhận được tại mỗi cửa hàng.”
“Vậy à? Hình như được chọn quà thì phải… Narumi muốn cái nào?”
“Tớ chưa cả nghĩ nữa.”
“Tớ cũng vậy.”
“Chắc gom con dấu mới là mục tiêu thật sự luôn rồi.”
“Ừ nhỉ. Nói là thích quà thì không hẳn… được gom con dấu cùng Narumi thế này, chính là món quà ấy mà…”
Kohaku vừa nói xong thì chợt đỏ mặt, như nhận ra câu mình vừa buột miệng thoát ra.
“…Xin lỗi. Vừa rồi… coi như tớ chưa nói gì nhé.”
“Không được đâu. Chết rồi cũng phải mang theo.”
“Không được đâu!”
“Được mà.”
“Sao mà được nổi chứ.”
“Câu nói trân quý vậy, chết cũng phải khắc cốt ghi tâm chứ.”
A bứt rứt quá. Bao nhiêu niềm vui đang trào dâng không lòng vậy mà không cách nào diễn tả hết được bằng lời nói.
“Mà nói vậy chứ, giờ không phải lúc để ngượng lời đâu Kohaku.”
“Ư…….”
Kohaku chột dạ, cúi nhìn cái áo sơ mi mình đang mặc.
"Nếu không tính bộ đồ cậu mặc khi bỏ nhà đi, thì tớ chỉ có thể cho cậu mượn đồ của tôi thôi, mà cậu cũng không thể cứ mặc áo sơ mi của tớ mãi được, phải không?"
“…Nhưng… cũng đâu tệ… lắm… thì phải…?”
“Không được. Áo thì lúc nào tớ cũng có thể cho mượn, nhưng… nhiều cái… rắc rối, phiền lắm.”
Khó mà nói cụ thể ‘phiền’ gì, nhưng rõ ràng rất phiền.
…Phiền thật. Ừ, phiền.
“…Ờ… cũng đúng. Ừ… phiền thật… mà giờ nghĩ lại… tớ cũng… thấy phiền…”
“Sao tự dưng nhìn đi đâu đấy.”
“Đừng để ý đến tớ.”
Đã nói vậy thì tôi cũng thôi không hỏi, nhưng có đào sâu thêm ở đây cũng chẳng ích gì. Để tâm theo lời cô ấy, chúng tôi bước vào một khu phức hợp thương mại lớn ở phía trước nhà ga. Kiểm tra bản đồ tòa nhà được dán trên tường. Chúng tôi đi thẳng đến tầng thời trang mục tiêu, rồi bước vào một trong những cửa hàng quần áo ở đó. Một cửa hàng lấy tông trắng làm chủ đạo, vừa toát lên vẻ sạch sẽ vừa sang trọng. Bên trong cửa hàng, đủ loại quần áo với màu sắc đa dạng được sắp xếp gọn gàng. Cách bài trí cũng rất tinh tế. Mặc dù là thời điểm ngay sau khi mở cửa, nhưng việc đã có khá nhiều khách hàng cũng là điều dễ hiểu.
“Lúc đang bỏ nhà đi thế này… thì nên mua quần áo kiểu gì nhỉ?”
“Mua đồ mình thích là được rồi còn gì.”
“Không. Ý tớ là… kiểu cũng coi như đang bỏ trốn? Thì chắc nên mặc đồ ít gây chú ý hơn chứ?”
“Ví dụ?”
“Kiểu đội mũ để che mặt càng nhiều càng tốt này, đeo kính không độ, đeo khẩu trang… rồi mặc hoodie dài tay màu đen để lẫn vào bóng đêm, quần áo toàn đen hết…”
“Thử tưởng tượng chút đi. Một đứa đội mũ, đeo kính không độ, đeo khẩu trang, giữa mùa hè mà trùm hoodie dài tay đen xì từ đầu đến chân… thiên hạ sẽ nhìn nó thế nào?”
“Như một kẻ khả nghi.”
“May mà cậu nhận ra trước khi mọi thứ không cứu vãn nổi.”
Kohaku có cái tính tỉ mỉ thái quá, mà đôi khi nó lại chạy lệch sang hướng kì quặc thế này.
Dù vậy thì cũng là một nét dễ thương thôi, nhưng tôi cũng phải để ý.
“Cẩn thận thì cũng tốt thật, nhưng kiểu của cậu thì tự dằn vặt rồi tự kiệt sức, rồi tự hủy diệt mất.”
“Ư… cái đó thì đúng…”
“Vậy thì thà mặc đồ mình thích còn hơn. Làm thế chắc tinh thần của Kohaku cũng dễ chịu hơn.”
“………………………………”
“… Sao vậy?”
“… Narumi á… tớ thấy cậu hiểu tớ còn hơn chính tớ luôn ấy.”
“Có khi vậy thật.”
“Cái mặt vui sướng kia là sao.”
“Tại vui nên mới thể hiện ra mặt vậy đấy.”
Việc tôi hiểu Kohaku được như thế này… khiến tôi thấy vui không chịu nổi.
Cảm giác này là gì nhỉ. Vì sao nó lại thế. Nó không hẳn là kiểu thỏa mãn vì hơn thua ai đó. Chỉ thấy vui, mà không chỉ có vậy… còn có gì khác…
“Mà Kohaku cũng đang cười kìa.”
“Hả? Xạo.”
“Thật mà. Muốn tớ chụp hình cho xem không?”
“Không. Đừng. Không được. Xấu hổ lắm.”
(… ‘Trân quý’.)
Nhìn Kohaku đang cười, tự nhiên trong đầu tôi bật ra từ ấy.
Tôi cũng thấy lạ là sao nó không hiện ra sớm hơn — giờ thì nó nằm gọn trong tim tôi rồi.
(Trân quý. À… nghe mới hợp làm sao.)
Nhưng… từ đó có hợp để dùng với bạn bè không nhỉ.
Thật ra thì tôi không biết câu trả lời. Nhưng với Kohaku… tôi đang cảm thấy cái gì đó… vượt xa tình bạn. Điều đó thì chắc chắn.
Tôi muốn nuông chiều Kohaku. Muốn Kohaku được hạnh phúc. Nguồn gốc của mong ước này.
Cái tên gọi của cảm xúc này — tôi… chắc chắn tôi biết nó là gì.