“Kazemiya.”
“…Khoan đã. Để tớ làm. Không sao đâu.”
Kazemiya cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhất quyết không chịu thừa nhận sự thật.
“Nhưng mà… cái này…”
“Đừng nói.”
“Chắc chắn là cậu lạc rồi còn gì.”
“Đã bảo đừng nói rồi mà!”
Sau khi lo xong quần áo và đồ đạc cần cho vụ bỏ nhà đi, ăn uống xong thì cũng vừa đẹp giờ, bọn tôi di chuyển đến quán gia đình mở 24 giờ như đã tính. Vì cũng hơi xa nên khi tới nơi thì trời đã gần tối. Mệt vì đoạn đường dài, bọn tớ quyết định ghé suối nước nóng gần đó để xả hơi trước, Kazemiya đã tự xung phong dẫn đường.
“Lúc nào tớ cũng được cậu giúp, lần này để tớ làm. Cậu cũng mệt rồi còn gì.”
Tin lời Kazemiya, tôi để cậu ấy dẫn đường… Kết quả là giờ bọn tớ cứ loanh quanh một khu giống hệt nhau mà chẳng thoát ra được.
“…Ừ thì, khu này đúng là khó tìm thật.”
“Cảm ơn đã bênh.”
“Nói thật mà. …Hay để tớ tìm cùng nhé?”
“…Chờ tớ thêm chút nữa.”
Kazemiya siết chặt điện thoại, dán mắt vào màn hình để tiếp tục dò đường.
“Vì đây là chỗ tớ tự tìm, tự đặt trước, nên tớ muốn tự tay dẫn được đến nơi…”
(…Nghĩ lại thì, Kazemiya đâu có được đi làm thêm. Vậy mà dám đặt phòng, chắc coi như một chuyến đi xa cùng bạn bè nên mới liều.)
Có lẽ với Kazemiya, chuyện cùng bạn đi chơi xa thế này là lần đầu tiên, mọi thứ đều mới mẻ. Chính vì vậy, cậu ấy muốn tự mình xoay xở cho trọn.
(Mình lại bị cái tật xấu này rồi…)
Nhìn Kazemiya thế này, tôi lại muốn giúp. Muốn đỡ cho cậu ấy, muốn làm thay mọi thứ. Nhưng có lẽ điều đó chưa chắc đã tốt cho Kazemiya. Và việc bỏ nhà đi lần này cũng vậy.
Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ sẽ chỉ là chuyện ngốc nghếch, chẳng đâu vào đâu. Nhưng Kazemiya vẫn đang cố gắng bước tiếp. Dù có loay hoay, dù từng bước nhỏ bé, dù có lạc đường… cậu ấy vẫn không dừng lại. Tớ thấy Kazemiya như vậy, vừa chói sáng, vừa… thật đáng yêu.
“Được rồi. Tớ tin cậu. Cứ làm đi.”
“…Được. Cứ để đó cho tớ.”
Dù con đường quanh co, thêm mấy đoạn đang sửa chữa khiến mọi thứ phức tạp, cuối cùng Kazemiya cũng đưa bọn tôi đến được suối nước nóng.
“Giỏi lắm. Cảm ơn cậu.”
“…Không có gì đâu.”
Có lẽ Kazemiya tưởng bị coi như con nít nên môi cậu ấy hơi bĩu ra, trông buồn cười mà cũng dễ thương đến lạ. Mà nếu nói thẳng ra thì chắc lại giận mất.
Hành lý lớn bọn tôi đã gửi ở tủ khóa gần đó, giờ chỉ còn vài túi nhỏ. Gửi nốt rồi ra quầy thanh toán hai vé vào tắm. Điểm đặc biệt của chỗ này là suối khoáng thiên nhiên, ngoài ra còn có khu ẩm thực, chỗ nghỉ còn có cả ghế để ngả lưng đầy đủ để thư giãn. Bọn tôi dự tính sẽ ở đây đến khi gần đóng cửa rồi mới quay lại quán ăn gia đình.
“Trước tiên là tắm đã. Xong thì ra khu nghỉ này gặp nhau nhé.”
“Ừm, hiểu rồi.”
Kazemiya gật đầu, định đi thẳng vào khu tắm nữ, nhưng rồi khựng lại.
“Sao vậy?”
“Khu này có phòng riêng không nhỉ?”
“Ở đây có phòng riêng cho nữ đấy, nhưng cậu định tự tách riêng ra một mình luôn à?
“Không phải vậy đâu.”
Kazemiya Kohaku nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nở một nụ cười tinh quái như một đứa trẻ đang bày trò.
“Giá mà ở đây có bồn tắm chung cho cả nam lẫn nữ thì hay biết mấy. Tớ còn muốn ngâm mình cùng Narumi nữa cơ. Với người khác thì chắc chắn tớ sẽ rất ghét, nhưng với Narumi thì không sao cả.”
“Hả—... Cậu ngốc thật rồi à, tự nhiên cậu lại nói gì thế!”
“Ahaha, xem như trả đũa vụ hồi nãy cậu coi tớ như con nít. Thôi, gặp lại sau nhé!”
Nói xong, Kazemiya Kohaku tung tăng bước về phía khu tắm nữ.
“… Thiệt tình. Làm ơn đừng đùa mấy chuyện hại tim thế chứ.”
Tôi dõi theo bóng lưng Kohaku, hít một hơi để bình tĩnh lại rồi mới bước vào phòng thay đồ nam. Tôi cởi đồ, bỏ vào tủ rồi đi thẳng vào khu tắm. Vừa tắm vừa dội nước, tôi có cảm giác không chỉ bụi bẩn mà cả mệt mỏi cũng đang được gột rửa dần.
“Haa——…”
Ngâm mình xuống nước nóng đến ngang vai, tôi bất giác thở ra một tiếng nhẹ nhõm. Đã bao lâu rồi tôi chưa đi suối nước nóng thế này nhỉ? Tôi vốn chẳng mặn mà mấy, nhưng thỉnh thoảng tận hưởng thế này cũng hay.Ngồi một mình trong bồn nước, đầu óc tôi lại bắt đầu quay cuồng với bao suy nghĩ.
“… Mình liều thật nhỉ.”
Dắt Kazemiya Kohaku bỏ nhà đi thế này, nghĩ lại tôi vẫn thấy bản thân đã liều lĩnh đến mức nào. Trong điện thoại — mà tôi đã tắt thông báo — chắc tin nhắn của bố mẹ đã chất đống. Tôi vẫn tránh không mở ra, lảng tránh cả việc đối diện với nó.
Với một đứa như tôi, kéo Kohaku theo thế này cũng chẳng thể làm được gì lớn lao. Tôi hiểu điều đó. Dù biết rõ, tôi vẫn không thể bỏ mặc Kohaku đang đứng trong cơn mưa hôm ấy — gương mặt ướt đẫm không biết vì mưa hay nước mắt.
“Rốt cuộc mình cũng chỉ làm mấy chuyện nửa vời, nhếch nhác ghê…”
Nếu vào khách sạn mà không có giấy tờ đồng ý của phụ huynh, tệ nhất là có thể bị đưa về đồn. Một mình tôi thì không sao. Nhưng nếu Kohaku mà gặp chuyện như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ mất nhiều hơn cả tôi. Chính vì thế mà tôi không dám chọn cách đó, để rồi cuối cùng lại ra cảnh ngủ qua đêm ở quán ăn gia đình. Lẽ ra tôi đã muốn giúp Kohaku nhiều hơn thế, muốn trở thành chỗ dựa thật sự cho cậu ấy. Kohaku vẫn hay gọi tôi là “người lớn”, nhưng thực ra chẳng phải vậy. Tôi chỉ là một đứa trẻ con, bất lực đến mức chán ghét bản thân. Tôi tưởng mình đã quen với cảm giác bất lực ấy rồi. Những ngày sống với người bố đó, lúc còn cố gắng, ngày nào tôi cũng nếm trải nó.
Nhưng hoá ra tôi chưa bao giờ quen. Việc không đủ sức để bảo vệ được Kohaku, để giúp cậu ấy thoát khỏi mọi tổn thương, lại khiến tôi giận bản thân đến vậy.
“Kazemiya Kohaku… cậu ổn chứ…”
Tôi bất lực, nhưng vẫn kéo cậu ấy đi theo. Chỉ kéo lê cậu ấy qua hết chỗ này đến chỗ khác, rồi lại bắt cậu ấy mệt mỏi thêm… Tôi sợ, liệu mình có đang làm điều gì sai không? Kohaku bây giờ đang nghĩ gì? Cậu ấy đang ôm hy vọng gì trong lòng?
Dù biết mọi thứ rồi sẽ tan biến như một giấc mơ, tôi vẫn chỉ mong… ít nhất lúc này, cậu ấy được mơ một giấc mơ đẹp.
☆
“Haa——…”
Thật dễ chịu… Đã bao lâu rồi mình chưa được ngâm suối nước nóng thế này? Hình như hồi bé có đi cùng chị với mẹ một lần, rồi thôi.Một mình trong làn nước nóng, đầu óc tôi cũng bắt đầu quay cuồng đủ chuyện.
… Nếu ở đây có bồn tắm hỗn hợp, thì đã được tắm cùng Narumi rồi…
“Uaaa~~…”
Trời ơi, mình đang nghĩ gì thế này…! Chỉ là định nói đùa để trả đũa thôi mà, vậy mà lỡ nói ra cái chuyện động trời gì không biết…! Mình thành biến thái rồi sao…? Mà Narumi cũng bối rối thấy rõ…!
“… Narumi chắc ngượng lắm…”
Đương nhiên rồi. Tự dưng bị một đứa con gái bằng tuổi nói vậy, Narumi ngượng cũng phải thôi mà…
“… Mình thì chẳng sao cả… nhưng còn Narumi thì …”
Với những người con trai khác thì chắc chắn tớ sẽ rất ghét, nhưng với Narumi thì không sao cả.”
Đó hoàn toàn là những lời thật tâm của tôi. Giá mà Narumi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cậu ấy đã bối rối rồi. …Mình lại làm cậu ấy khó xử mất rồi.
“Ha… đúng là ngốc mà… Mình vừa bốc đồng bỏ nhà đi mà chẳng tính toán gì, chuyện tiền bạc thì toàn dựa dẫm Narumi, còn lạc đường nữa…”
Càng nghĩ càng thấy mình chẳng có điểm gì ra hồn cả.
“Chỉ toàn làm phiền Narumi thôi… Mình là bạn mà… bạn bè gì mà cứ gây phiền phức thế này, cậu ấy chắc phải ghét mình mất…”
Nghĩ đến hai chữ bạn bè, một cảm giác lạ len vào trong lòng. Với mình bây giờ, Narumi Kouta đã không còn là một người bạn bình thường nữa rồi. Để gán cậu ấy vào cái khuôn “bạn bè” dường như không còn đủ nữa. Narumi giờ đã trở thành một điều gì đó lớn lao hơn thế rất nhiều.
“Nếu mà là chị… thì chắc đã không làm phiền thế này nhỉ…”
Chính vì Narumi quan trọng với mình đến thế, nên mình mới không tránh khỏi so sánh. Nếu là chị, chắc sẽ không bao giờ bị lạc đường. Nếu là chị, chắc sẽ không bao giờ phải dựa dẫm Narumi về chuyện tiền bạc cả. Và nếu là chị… có lẽ đã chẳng có chuyện phải bỏ nhà đi thế này…
“… Nếu là chị, chắc hẳn mọi chuyện đã khác…”
Dù đang bược bao bọc trong làn nước nóng đầy dễ chịu, nhưng đám mây nặng trĩu trong lòng mình thì chẳng tan đi chút nào.
Mình đã kéo Narumi vào chuyện này. Chỉ vì mình yếu đuối, bất lực. Nhưng ít nhất… chỉ cần một chút thôi cũng được… Mình vẫn mong quãng thời gian chạy trốn này, với Narumi, cũng sẽ là một kỷ niệm vui vẻ…
Sau khi tắm xong, mình đi ra khu ghế nghỉ ngơi — nơi đã hẹn gặp Narumi. Nhưng Narumi vẫn chưa tới. Trong điện thoại chỉ có tin nhắn: “Tớ ra mua ít đồ.”
Mình không muốn ngồi một mình ở ghế đơn, thế là chọn chiếc ghế sofa hai người. Giờ này cũng khuya rồi nên khách trong khu cũng vắng. Không biết làm gì, mình liền mở app xem video.
“…À…”
Trên trang đề xuất hiện ngay MV mới của Kuon. Bài mới tên ‘Tuyết Vũ’. Chỉ sau một ngày phát hành mà đã vượt một trăm triệu lượt xem. Một người thuộc về thế giới khác, xa vời đến mức mình chẳng dám đem bản thân ra so sánh.
“…Đúng là tuyệt thật…”
Nghe nói MV này do chính chị dựng kịch bản. Cả thế giới đều mê mẩn, lượt thích thì vô số kể, còn bình luận thì nhiều đến mức tìm được một bình luận chê còn khó hơn.
Trên hết, giọng hát của chị ấy mới thực sự là thứ áp đảo tất cả. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến con tim mình run lên. Dù nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán, cứ như tiếng hát ấy xuyên qua mọi lớp da thịt, chạm thẳng vào trái tim mình.
“…Mình vẫn thích giọng chị nhất…”
Mình không đếm nổi đã xem MV này bao nhiêu lần. Những MV khác cũng vậy.
Từ bài debut Thiên Thần Vỗ Cánh đến sugar sheep, Lời Thề Kẹo Bông, bone world, Sakura Minus Red… và nhiều bài khác nữa. Mình đều đã nghe hết. Kể cả trước khi chị ấy debut với tên Kuon, mình đã luôn lắng nghe.
(Nếu Narumi mà gặp được chị…)
Mình bỗng nghĩ đến điều ấy. Dù chẳng muốn, đầu óc vẫn lỡ nghĩ.
Narumi chưa từng gặp chị. Với Narumi, chị chắc chỉ là một ngôi sao xa. Nhưng nếu một ngày, chị bất ngờ xuất hiện trước mặt Narumi thì sao…
“Nếu cậu ấy đem mình ra so với chị thì…”
Mình chẳng thể nào thắng được. Chắc chắn Narumi sẽ… nghiêng về phía chị hơn…
“Cậu đang làm gì thế?”
“Á á á á!?”
Tôi giật bắn người. Quay lại thì thấy Narumi lúc nào chẳng hay đã tắm xong, đứng ngay phía sau.
Narumi vừa bước ra khỏi suối nước nóng. Thay vì mặc đồ trong khu, cậu ấy mặc áo sơ mi đơn giản, tóc còn vương chút ẩm, làn da sau khi tắm ửng hồng… Tất cả khiến cậu ấy… trông thật… cuốn hút lạ thường…
“Gì vậy? Tớ có dính gì à? Lúc nãy tớ có soi gương rồi mà…”
“K-không có gì hết! Tớ chỉ… nhìn vậy thôi…”
“…Hả? Ừ, thế à? Uống không?”
Narumi chìa ra trước mặt tôi một chai sữa cà phê mua ở quầy. Không phải hộp giấy như ở siêu thị, mà là loại chai thủy tinh chỉ có ở mấy chỗ suối nước nóng.
“…Uhm. Tớ có. Cảm ơn…”
Tôi vội đón lấy, như tầm mong Narumi đừng biết tim mình đang đập nhanh đến mức nào. Vừa uống ngụm sữa mát lạnh, vừa mong nhờ vị ngọt dịu ấy xoa dịu trái tim đang loạn nhịp.
Narumi cũng ngồi xuống bên cạnh, ngả người trên ghế sofa, mở chai sữa cà phê khác ra uống.
“Cậu vừa xem gì thế Kazemiya… À, MV Tuyết Vũ hả?”
“…Ừm. Bài của chị…”
Bị thấy rồi. Mình đáng ra phải tắt nó đi mới phải. Phải đổi chủ đề thôi. Mình không muốn Narumi nghe giọng hát của chị. Không muốn cậu ấy xem MV này. Vì chị giỏi hơn mình rất nhiều. Quá nhiều.
“Ngầu thiệt. Một ngày đã trăm triệu view mà.”
“…Cậu cũng xem rồi à…?”
“Ừ. Là bài của chị Kohaku mà. Lúc mới ra tớ cũng mở thử xem rồi.”
Chỉ một câu nói tưởng đơn giản ấy thôi mà làm lòng mình nhẹ bẫng.
Từ trước đến giờ, ai cũng chỉ gọi mình là em gái của Kuon. Nhưng Narumi lại nói chị của Kohaku. Với cậu ấy, mình không phải cái bóng, không phải phần đuôi theo sau một thiên tài. Tôi là chính mình.
“Bài này nghe hay thật đấy, cảm giác như nó bỏ qua mọi luân thường mà chạm thẳng đến trái tim vậy.”
“…Ừm. Chị ấy thật sự rất giới.”
Tôi và Narumi cứ thế cùng nhau ngồi xem MV.
“…Ngày xưa chị hát tệ lắm.”
Tôi lỡ buột miệng ra câu đó. Ngay lúc ấy, bao ký ức cũ ùa về.
“Tệ á? Ý cậu là… hát tệ á?”
“Ừ. Hát dở lắm. Dở đến mức bị chê là ô nhiễm tiếng ồn luôn.”
Narumi mở to mắt ngạc nhiên. Dĩ nhiên thôi. Hẳn ai nghe thấy những lời nói ấy về chị ấy đều sẽ nghỉ là do ghen ăn tức ở thôi. Nhưng đó là sự thật.
“Thiệt đấy. Hồi đó, mình còn hát hay hơn chị cơ. Chị lúc nhỏ cái gì cũng giỏi, mà riêng khoản hát thì dở khủng khiếp, lúc đó mình còn thấy sốc nữa.”
“…Chị Kohaku thích hát từ nhỏ luôn?”
“Ừ. Thích lắm. …Vậy mà mẹ mình với mấy người lớn xung quanh ai cũng nói bỏ hát đi. Hát tệ đến mức người ta khuyên thế mà. Nhưng mình thì vẫn thích nghe chị hát.”
“…Hát dở vậy mà cũng thích nghe hả?”
“Dở tệ luôn đấy.”
Đây là chuyện chỉ mình, mẹ và vài người lớn hồi đó biết.
“…Mà đừng hiểu lầm nhé, không phải kiểu thấy chị mình cũng có thứ không giỏi nên mình mừng thầm đâu. Mình thật sự thích thôi.”
“Tớ biết mà. Nhưng tớ vẫn muốn nghe lý do.”
“…Chắc vì chị mình trông vui vẻ.”
Câu trả lời bật ra ngay, chẳng cần suy nghĩ.
“Chị mình làm gì cũng được hết, nhưng mà lúc nào trông cũng chán chán. Thứ gì mình ganh tị thì chị cũng làm được, nhưng chưa bao giờ mình thấy chị thích sự thích nó. Chỉ có khi hát, chị mới trông hạnh phúc. Dù hát sai nhịp, lệch tông tùm lum, nhưng nhìn là thấy chị đang tận hưởng. Nghe chị hát, tự nhiên mình cũng thấy vui lây. Thế nên lúc nào mình cũng mong chị hát.”
Đó là ký ức quý giá của mình, nhưng nghĩ lại thì cũng đau lắm. Thế mà với Narumi, mình lại có thể kể ra nhẹ tênh, không thấy sợ nó sẽ bị nhuốm bẩn.
“Chị mình siêu lắm. Toàn tự đọc sách, hỏi người lớn, rồi ngày nào cũng tập. Tập mãi, tập hoài, chẳng ai tin là hát được. Mẹ mình, người lớn xung quanh ai cũng bảo dừng lại, mà chị vẫn không bỏ. Chị cứ tập, tập, tập. Mình chỉ biết đứng nhìn, cổ vũ. Có ganh tị chứ. Có lúc mình tự hỏi tại sao chị cứ bám víu thứ không hợp thế. Chị còn biết bao nhiêu thứ khác mà. Nhưng mà… mình vẫn ủng hộ chị. Vì mình thích nghe chị hát, và chỉ cần chị hát, chị sẽ cười. Mình chỉ muốn thấy chị cười. …Nên khi chị thành công, mình mừng lắm.”
Chị mình là thiên tài. Thứ gì cũng làm được. Nhưng riêng hát thì khác.
“Mình tự tin nói, fan đầu tiên của Kuon chính là mình.”
Mình biết rõ chị đã đổ bao công sức thế nào.
“…Nghĩ lại thì, chị giỏi thật. Khác xa mình.”
“Thật sự giỏi.”
Ngực mình bỗng thắt lại. Narumi cứ nhìn chằm chằm MV, ánh mắt ấy đang dõi theo giọng hát của chị. Chỉ nghĩ vậy thôi, mình đã thấy khó thở.
“…Narumi này… Cậu có muốn gặp chị mình không…?”
Tại sao lại có thể hỏi câu đó chứ? Mình không hề muốn hỏi mà. Sao miệng cứ tự buột ra?
“Không hẳn. Tớ cũng chẳng có lý do gì để gặp.”
“Tại sao? Nói thế này hơi kỳ, nhưng chị tớ nổi tiếng lắm đấy? Chị là một thiên tài thực sự đấy.”
“Nói hoàn toàn không hứng thú thì cũng không hẳn. Nhưng mà để nói muốn gặp thì… không, tớ chẳng muốn gặp lắm đâu.”
“Nếu tớ xin thì có khi chị tớ cũng hát một bài đấy. Narumi cũng vừa khen chị tớ còn gì. Hay như vậy, mà được nghe trực tiếp đấy? Bình thường phải mua vé mới nghe được, giờ chỉ cần tớ xin là được thôi. Biết đâu còn xin được chữ ký, đổi được số liên lạc…”
“Nếu có thời gian làm mấy chuyện đó, thì tớ thà dành nó để ở bên Kohaku còn hơn.”
Narumi nói thế như một chuyện hiển nhiên, không cần nghĩ ngợi.
“Chị cậu giỏi thật, Kohaku. Tớ hiểu rồi. Chị ấy giỏi vì đã cố gắng đến mức đó.”
MV vẫn đang chạy trên màn hình điện thoại. Nhưng ánh mắt Narumi… đã quay hết về phía tôi từ lúc nào không hay.
“Nhưng tớ chọn Kohaku. Tớ không cần nghe Kuon hát, tớ muốn nghe Kohaku hát cơ. Tớ cũng không cần chữ ký của Kuon, tớ muốn được Kohaku tặng tớ cái hoa mặt cười. Thời gian liên lạc với Kuon, tớ thà ngồi tám chuyện nhảm với Kohaku còn hơn.”
“…Thật… vậy sao?”
“Tớ chọn Kohaku. Tớ muốn Kohaku hát cho tớ nghe hơn là chị cậu hát. Muốn được Kohaku vẽ cho tớ cái mặt cười. Muốn tám chuyện linh tinh với Kohaku hơn là nói chuyện với chị cậu.”
“…Hức…”
Tôi nghẹn lời. Miệng cứ cứng lại. Vui. Vui lắm. Vui đến phát khóc. Nhưng lại ghét chính mình như vậy.
“…Xin lỗi… Xin lỗi nhé. Tớ ích kỷ lắm. Trong đầu tớ cứ mong Narumi sẽ nói vậy. Tớ… đã mong Narumi sẽ nói y như vậy…”
“Thế thì tớ làm cậu vui rồi còn gì.”
“…Đồ ngốc. Lúc nào cũng vậy… lúc nào cũng…”
Tôi thật ích kỷ. Toàn làm phiền Narumi. Chẳng giúp được gì cho ai. Chẳng có gì hết. Vậy mà lại được nhận nhiều như thế này… Mình ghét cái con người chỉ biết nhận như vậy lắm.
“Mà này, Kohaku. Tớ chưa từng nghe cậu hát nhỉ. Hát thử cho tớ nghe đi.”
“Không đời nào. Tớ hát chắc chắn tệ hơn chị tớ.”
“Nhưng tớ đã nói rồi còn gì. Tớ muốn nghe Kohaku hát cơ mà.”
“Cậu không định phủ nhận tớ hát dở à?”
“So với chị cậu thì gần như cả nhân loại này hát dở thôi, tớ cũng thế.”
Narumi vẫn vậy. Không nói dối, không vòng vo. Ở bên Narumi, mình luôn cảm thấy thoải mái. Vui vẻ. Thỉnh thoảng—không, là rất nhiều lần tim mình còn đập loạn lên nữa.
Mình ngày càng ngày càng thích Narumi hơn.
(…Mình ngày càng thích cậu ấy hơn nữa…)
Cái cảm giác này, đã chẳng còn gói gọn trong cái khung chuẩn bạn bè nữa rồi. Cảm giác này… là…
“…Narumi hay đi karaoke không?”
“Cũng bình thường thôi. Tớ chỉ hay đi với Natsuki. Mà lúc đó toàn nghe nó hát là chính. Nó hát hay lắm, nhất là mấy bài nhạc phim, nhạc mở đầu ấy.”
“À… Vậy cũng không lạ nhỉ. Tớ hình dung ra được.”
“Cậu thì sao? Kohaku hay đi karaoke không?”
“Có chứ. Tớ thích hát mà… Dĩ nhiên không giỏi bằng chị, nhưng tớ thích. Nhạc của chị tớ, mỗi lần có bài mới là tớ đều nghe, rồi cũng ra quán karaoke hát thử.”
“Thế thì tớ càng muốn nghe cậu hát hơn. Lúc nào rảnh, đi karaoke nhé.”
“…Vậy hát song ca nhé? Như cái phim lần trước mình coi ấy… bài chủ đề cũng là song ca nam nữ…”
Chắc vì cảm giác yên lòng mà … mình cảm giác cơn buồn ngủ đến thật dễ chịu …
“Được đấy. Mà lần này, mình hát cả đống bài song ca luôn đi.”
“Tuyệt … Thật ra… tớ còn nhiều bài muốn hát lắm… nữa…”
Chết rồi… Buồn ngủ quá… Dù biết không nên ngủ ở đây… nhưng chỉ một chút thôi… Vì bây giờ…
“…Nên, Narumi này… Mình còn muốn… ở bên nhau… nữa…”
Mình chắc sẽ mơ một giấc mơ hạnh phúc… chỉ bây giờ thôi…
☆
Kohaku đang ngồi cạnh tôi với đôi mi dần khép lại, rồi cậu ấy ngủ một cách ngon lành. Cũng phải thôi, hôm nay bọn tôi dậy sớm từ sáng mà. Lại còn di chuyển suốt, chắc mệt lắm rồi. Ngủ thiếp đi thế này cũng chẳng có gì lạ. Giá mà tôi có thể để cô ấy ngủ trên một cái giường đàng hoàng thì tốt biết mấy… Không làm được điều đơn giản ấy đều là do lỗi của tôi. Và giờ đây, cảnh tượng này như thể là hình phạt dành cho tôi vậy.
“Ưm…”
Kohaku đang ngủ, tự nhiên lại tựa hẳn người vào tôi, không chút lo sợ như một lẽ hiển nhiên. Vì lát nữa bọn tôi sẽ chuyển sang quán ăn nhanh nên cả hai đều không mặc đồ ngủ của khu spa mà vẫn mặc áo sơ mi mới mua hôm nay. Ăn mặc quá giản dị thế này, tôi thật sự chẳng biết nên nhìn đi đâu cho đỡ bối rối. Đã thế, Kohaku còn vừa tắm suối nóng xong, hơi ấm dịu nhẹ vẫn còn phảng phất, cùng hương xà phòng và dầu gội thoang thoảng, xen lẫn mùi thơm ngọt ngào đặc trưng.
“Narumi… Narumi…”
Cô ấy lẩm bẩm tên tôi trong lúc ngủ, như một chú mèo con tìm hơi ấm, khẽ dụi mặt vào vai tôi, má cọ nhẹ vào áo tôi. Vừa nhột nhột, vừa ngọt ngào. Tôi có cảm giác đầu óc mình sắp phát nổ mất.
“…Thiệt tình. Ít ra cũng nên cảnh giác chút chứ. Thật đấy.”
Tôi cũng là con trai đấy, biết không…? Dĩ nhiên câu ấy tôi không thể thốt ra thành lời. Và thế là, cho đến tận giờ đóng cửa, tôi chỉ có thể ngồi yên trên sofa, không dám làm gì phá vỡ gương mặt thiên thần đang ngủ yên bên cạnh.
☆
Gần giờ đóng cửa, tôi mới nhẹ nhàng lay Kohaku dậy, rồi hai đứa rời khu suối nước nóng, chuyển sang quán ăn gia đình.
Dù sao cũng là đêm khuya, trong quán chẳng mấy ai còn ngồi. Kế hoạch là bọn tôi sẽ ngồi lỳ tới sáng, thế nên vừa vào chỗ là gọi ngay suất đồ uống không giới hạn. Rồi bọn tôi biến quán ăn thành rạp chiếu phim mini: hai đứa cùng mở một bộ phim trên điện thoại, đếm “một, hai, ba” rồi bấm phát cùng lúc. Tất nhiên, dù khuya thì cũng không thể làm phiền người khác, nên cả hai đeo tai nghe. Kohaku quên tai nghe hình tai mèo ở nhà, thế là đành chạy ra cửa hàng tiện lợi mua tạm tai nghe dây.
Xem xong một bộ, lại cùng nhau bàn luận cảm tưởng. Lâu lâu lại đi rửa mặt, đánh răng, giải lao, rồi tiếp tục vòng lặp xem phim – tán gẫu – nghỉ ngắn. Và thế là trời sáng lúc nào chẳng hay.
“Uaaa… Đúng là hơi buồn ngủ rồi…”
“Muốn tớ pha cà phê không?”
“…Cho tớ ly latte sữa nhé.”
“Rõ rồi.”
Chắc mệt lắm rồi, bình thường Kohaku lúc nào cũng bắt đầu bằng trà, mà giờ lại gọi latte.
Tôi bỏ đá vào chiếc ly thủy tinh quen thuộc, rồi chọn latte sữa từ chiếc máy bán cà phê quen thuộc. Nếu là soda, Kohaku sẽ đợi cho tan bọt rồi mới rót thêm, còn cà phê hay trà thì máy tự động định lượng sẵn, nên chẳng thể rót đầy thêm như cô ấy thích.
“Của công chúa đây~”
“Cảm ơn nhé…”
Mượn caffeine để đỡ buồn ngủ, tuy biết không tác dụng nhanh vậy đâu, nhưng chắc tâm lý cũng thấy tỉnh táo hơn. Kohaku nhấp vài ngụm, nét mặt dần trở lại vẻ tươi tắn quen thuộc.
“Hôm qua vui ghê ha~”
“Ừm… Xem phim nguyên series với ai đó, cảm giác khác hẳn nhỉ.”
Hai đứa đã cày trọn bộ ba phim hành động bom tấn. Phim nhẹ nhàng dễ coi, thành ra hết tập này lại kéo nhau coi tiếp tập nữa.
…Thật sự rất vui.
“…Vui thật đấy.”
Hình như Kohaku cũng đang nhớ lại tối qua, và cảm thấy y như tôi.
“Đừng có tỏ ra tiếc nuối vậy chứ, vì tớ đâu có định để mấy chuyện vui này chỉ dừng lại ở hôm qua đâu. Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, rồi cả sau này nữa, bọn mình sẽ còn nhiều kỷ niệm vui lắm.”
“Đang bỏ nhà đi mà cậu vẫn nói vậy được luôn?”
“Chính vì như thế nên mới thấy vui không phải sao.”
“Hihi… đúng thật.”
Kazemiya khẽ cười. Nụ cười nhẹ như đôi cánh thiên thần ấy khiến tôi thấy yên tâm hẳn.
Trong bóng đêm, cô gái từng run rẩy đứng bất động dưới mưa đêm ấy… đã không còn ở đây nữa.
“Này, Narumi, hôm nay mình đi đâu đây?”
“Ừm… trước hết chắc phải tìm chỗ nào ngủ trưa một chút đã, sau đó thì… vừa làm buổi chiếu phim xong, hay là đi xem phim ngoài rạp luôn nhỉ?”
“Đi đi! Gần đây có phim nào chiếu không?”
“Để tớ tìm thử. À mà… cũng phải kiếm chỗ nào chợp mắt trước đã, không thì mệt lắm.”
“Ừ ha, đúng là buồn ngủ thật… Nếu tìm được chỗ ngủ qua đêm thì tốt nhất rồi…”
“Vậy thì về nhà đi. Em chỉ cần thế là đủ rồi mà. Đúng không?”
Ngay khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên, mặt Kazemiya lập tức tái xanh như không còn giọt máu.
“Chị…”
Trước mặt tụi tôi là một người phụ nữ. Có lẽ để tránh bị nhận ra, chị ấy đội mũ, đeo kính râm. Nhưng vừa đối diện với gương mặt của đứa em gái, chị tháo kính ra, như thể mọi thứ ngăn cách đều vô nghĩa.
Bên dưới cặp kính là một gương mặt xinh đẹp, giống Kazemiya như tạc.
Mái tóc vàng dài óng ả, điểm khác biệt chỉ là lọn tóc có xen mấy sợi highlight xanh lam, và đôi mắt — một bên vàng, một bên xanh — đặc trưng. Chính là gương mặt đã xuất hiện trong TV, MV mà tụi tôi vừa xem hôm qua.
Kuon — Kazemiya Kurone.
Chị gái của Kazemiya Kohaku.
☆
Với Kazemiya Kohaku, quán ăn gia đình chỉ là chỗ trốn tạm bợ.
Nhưng từ ngày gặp Narumi, quán ăn ấy đã trở thành nên đặc biệt.
Một chỗ chỉ có riêng hai đứa, chẳng bị ràng buộc bởi gia đình hay mái nhà…
―― Đáng lẽ phải là như vậy.
“Tại sao… chị lại ở đây…?”“Vì chị đi tìm em. Chuyện đương nhiên mà? Kohaku-chan bỏ nhà đi đấy! Đứa em gái quan trọng nhất trên đời của chị lại bỏ nhà đi mất… Chị lo… lo lắm…”
Vừa nói, chị vừa run giọng, cả người cũng bắt đầu run lên như không kìm được nữa…
“Ko-ha-ku-cha―――n!!”
Mang theo phong thái đĩnh đạc của một ca sĩ chuyên nghiệp, chị lao tới ôm chầm lấy tôi. “Aaa~~! Kohaku-chan, Kohaku-chan, Kohaku-chaaaaan~~! Tốt quá, tốt quá rồi! Em không sao là tốt quá rồi~~!”“Ch-chị ơi!? Đừng hét to thế chứ…!”
Rất nhiều ánh mắt xung quanh đổ dồn về đây. Dù chị đang úp mặt vào người tôi nên có thể chưa ai nhận ra, nhưng chỉ cần nghe giọng cũng đủ để lộ ra chị chính là Kuon. May sao, chỗ bọn tôi ngồi nằm tận góc quán, lại vắng người, nên có lẽ chưa bị ai phát hiện.
“Lúc con mụ đó nói đuổi em ra khỏi nhà, chị đã lo lắm đấy! Giữa đêm mà một mình lang thang ra đường nguy hiểm lắm biết không! Chị cứ nghĩ không biết em sẽ đi đâu, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì――!”
“…Xin lỗi. Em đã không suy nghĩ gì cả.”“Phải đấy, ít nhất cũng phải nghĩ cho kỹ chứ! Haa… chị cứ tưởng như tim mình sắp nổ tung đến nơi rồi … Dù chị biết, lý do em bỏ đi không phải lỗi của em mà là do con mụ đó, nên chị cũng không muốn trách mắng em nặng lời … Nhưng mà, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao…!”
Giọng chị nghẹn lại, run run. Tôi cảm nhận rõ đến mức đau lòng được chị đã lo lắng cho tôi nhiều thế nào.
…Muộn rồi, nhưng cảm giác tội lỗi cứ dâng lên trong ngực.
“Hức… Kohaku-chaaan…”“Chị… Em… thực sự… xin l…”“……Sụt sịt… hít hà… hít hà…”
“Chị ơi, dừng lại di.”
“Á a ~~~… Dễ thương quá đi mất… Chừng này cũng đủ cho chị thức trắng bảy đêm liền rồi… Mệt thì có Kohaku… Khỏe cũng có Kohaku… Bốn mùa đều là Kohaku…”
“Chị ơi!”
…Phải rồi. Dạo này chị không mấy khi về nhà nên tôi cũng suýt quên — chị tôi, vốn dĩ vẫn luôn thế này.
“Thôi, buông ra đi mà!”
“Ể~~~… Đang lúc hội ngộ cảm động mà~…”
Tôi cố gắng lắm mới gỡ được chị ra. Trước mặt Narumi mà cứ thế này thì xấu hổ chết mất.
“Thật đấy, đừng có làm vậy… Ở đây còn có bạn em mà…”
“Bạn?”
Cuối cùng chị cũng chịu quay sang nhìn Narumi.
Đúng lúc ấy, Narumi khẽ cúi đầu chào.
“Rất hân hạnh được gặp chị. Em là—”
“Em là Narumi Kouta, đúng không?”
Trước khi Narumi kịp nói hết câu, chị đã tự nhiên gọi thẳng tên cậu ấy ra.
“…Chị biết Narumi à?”
“Ừ. Biết chứ.”
Đáng lẽ hôm nay mới là lần đầu hai người gặp nhau. Chẳng lẽ…
“Chị nghe mẹ nói à?”
“Làm gì có. Em nghĩ mẹ sẽ nói mấy chuyện này sao?”
Chị cười khẩy, ánh mắt thoáng một tia khinh miệt khi nhắc đến “mẹ”.
Chỉ cần chị nhắc đến “mẹ”, giọng nói vốn ấm áp cũng vụt lạnh đi.
“Chị tự tìm hiểu thôi. …À, chị là Kazemiya Kuon, chị gái của Kohaku đây~. Rất vui được gặp em.”
“…Em cũng vậy, rất hân hạnh được gặp chị.”
“Ừm, chị cũng vậy. Mà này, cảm ơn em nhiều nhé. Cảm ơn vì đã ở bên Kohaku.”
“Em cũng chẳng làm gì lớn lao. Chỉ là đứng về phía bạn thôi.”
“Ừ ừ. Thế là tốt rồi. Chị yên tâm hẳn. Kohaku giờ đã có người bạn như em bên cạnh, khác hẳn Shiori hồi trước đấy, tốt lắm.”
Chị vừa nói, vừa nhìn Narumi gật đầu như hài lòng lắm.
Nụ cười chị vẫn tỏa sáng rạng rỡ, như một vì sao bừng sáng giữa bầu trời đêm tăm tối.
Rồi với nụ cười không đổi, chị khẽ vỗ tay như thể vừa gấp lại một cuốn sách hay.
“Rồi! Thế thì trò ‘chạy trốn’ này đến đây là hết nhé! Về nhà thôi nào!”
Giọng chị nhẹ tênh, vui vẻ mà dứt khoát, nhưng lại buốt lạnh như gáo nước tạt thẳng vào tim tôi.
“…Không. Em không chịu đâu.”
Tôi gắng hết sức để bật ra thành lời. Nếu không phải ở đây, nếu Narumi không ở bên, chắc tôi chẳng thể nói được. Nhưng nơi này là chỗ tôi không muốn ai động tới, với cả Narumi đang ở ngay cạnh tôi lúc này thế nên tôi mới đủ can đảm.
“Em không chịu. Em nhất định không về đâu… Nếu về, thì chị tự về một mình đi.”
“Tại sao vậy? Chuyến đi nghỉ hè này thế là đủ rồi còn gì?”
“Chuyến đi nghỉ hè…?”
Cách chị gọi thế khiến ngọn lửa giận dữ bùng lên, sưởi ấm trái tim tôi vốn đang buốt giá.
“Không phải chuyến đi. Đây là em bỏ nhà đi. Em đã rời khỏi ngôi nhà đó rồi. Em không muốn, và sẽ không quay về nữa.”
“Bỏ nhà?”
“Phải. Em bỏ đi rồi. Thế nên—”
“Em nghiêm túc đấy à?”
Nếu trong câu đó có giễu cợt, khinh bỉ hay coi thường, tôi còn có thể đáp trả.
Nhưng không. Câu nói ấy không hề có ý cười nhạo, không hề khinh miệt.
Nó chỉ như một sự thật lạnh lùng, như một người lớn đang bình tĩnh đặt lại thực tại trước mặt đứa trẻ.
“Em… em nghiêm túc. Em thực sự nghiêm túc mà…”
“…Chị hiểu rồi. Ừ, Kohaku của chị đã bị tổn thương đến mức nghĩ vậy rồi nhỉ. Xin lỗi em… Chị là chị gái mà chẳng làm được gì cho em cả…”
“Không phải … không phải vậy…!”
“Không phải sao? Thế thì để chị hỏi em nhé.”
Tôi không muốn nghe. Đừng hỏi nữa. Tôi muốn nói thế, nhưng cổ họng run rẩy, chẳng thốt nổi thành lời.
“Em thật sự nghĩ cái trò bỏ nhà đi bụi này sẽ kéo dài mãi sao?”
Câu hỏi ấy như dội nước lạnh dập tắt ngọn lửa đang lay lắt trong tôi.
“Em hiểu rõ rồi mà, đúng không? Em biết thừa chuyện này không thể kéo dài mãi. Biết rõ nó chẳng thực tế chút nào… Thực tế là bây giờ đến chỗ ngủ còn không có.”
“… … …”
Tôi biết. Tôi vẫn luôn biết. Rằng chuyện này sẽ không thể tiếp tục mãi.
Trong sâu thẳm, tôi hiểu. Và chắc Narumi cũng hiểu.
Chỉ là cả hai đã nhắm mắt quay lưng với thực tại, trốn chạy như mọi lần, miễn là còn có nhau.
“Kohaku à… Em từ trước đến giờ chỉ biết trốn chạy thôi, đúng không? Nhưng chạy rồi thì có gì thay đổi không?”
Chị nói như thể đã nhìn thấu tất cả thời gian tôi và Narumi lẩn trốn.
“Không hề thay đổi gì hết. Trốn chạy chẳng mang lại điều gì cả. Không ai thay đổi, không gì thay đổi.”
Chị nói sự thật, bình thản, không một chút thương hại. Cơ thể tôi lạnh buốt từ tận trong xương.
Giận dữ, tủi hờn, đau đớn — tất cả cứ thế rơi rụng, tan biến.
“Lần này cũng vậy thôi. Bỏ nhà đi thì sao chứ? Mẹ chẳng bận tâm đâu. Trong mắt bà ta, cùng lắm cũng chỉ là trò hờn dỗi của con nít thôi. Kohaku, em đâu đủ sức để thay đổi mẹ. Em hiểu điều đó rõ hơn ai hết, đúng không?”
“Ý chị là… sao…?”
“Em yếu đuối lắm.”
Chị không cười gượng gạo.
Nét cười ấy dịu dàng, chan chứa yêu thương, nhưng lại siết chặt tim tôi đến nghẹt thở.
“Em cứ mải miết chạy theo chị, rồi vấp ngã, rồi bỏ cuộc, rồi tuyệt vọng, rồi lại chạy trốn… Đã bao lần như thế rồi, hả? Bây giờ cũng vậy thôi. Chỉ cần gặp chuyện là em sẽ trốn, sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, rồi tự ru mình trong giấc mộng ngọt ngào… Em vẫn chỉ là thiên thần bé bỏng, mong manh, yếu đuối…”
Bàn tay chị dịu dàng đặt lên đầu tôi, vuốt nhẹ, rồi siết tôi vào lòng.
“Lần này cũng vậy thôi, Kohaku à. Em không làm được gì cả. Chuyện bỏ nhà này chỉ là vở kịch của con nít thôi, đến lúc hạ màn rồi. Về nhà đi. Thế giới thật đầy những vết cứa đau đớn, em sẽ không chịu nổi đâu.”
Tôi không nhúc nhích nổi.
“Nếu em đã muốn bỏ nhà như vậy, thì thà ở yên trong bốn bức tường còn hơn. Cứ để chị lo liệu mọi thứ.”
Tôi không thoát được.
“Nếu em sợ bị mẹ làm tổn thương, chị sẽ khiến bà ta ra khỏi nhà. …À mà, nhà đó bây giờ cũng chẳng còn là nơi em muốn quay về nữa, đúng không? Cũng tốt. Chị sẽ xây cho em một mái nhà mới. Một nơi chỉ thuộc về Kohaku. Một thiên đường chỉ dành cho thiên thần, không có ai khác. Em lo sinh hoạt phí sao? Không sao cả. Chị sẽ nuôi em suốt đời. Vì đó là lý do chị trở thành ‘Kuon’. Lý do chị hát. Tất cả tài năng, tất cả cuộc đời chị… đều dành cho em. Dâng hết cho Kohaku mới là hạnh phúc của chị.”
Tôi như bị nhốt trong một chiếc lồng ngọt ngào, không lối thoát.
“Chị … Chị cũng hiểu mà. Chị biết rõ chị là kẻ vướng víu nhất dúng không?”
“..…?”
“Chính chị, Kazemiya Kuon này, mới là thứ khiến Kohaku đau khổ, đúng không?”
Tôi không thể trả lời.
Tôi không thể phủ nhận.
Chị vừa bóc trần ước mong đen tối, yếu ớt mà tôi vẫn giấu sâu trong lòng.
“Không sao cả. Không sao đâu, Kohaku. Đừng làm gương mặt đáng thương đó nữa. Nếu chị là gánh nặng, thì chị sẽ tự biến mất. Đối với chị đều đó hạnh phúc mà.”
Tôi thực sự đã tan vỡ.
“Thế là, em đâu còn lý do nào để tiếp tục bỏ nhà đi nữa, đúng không?”
Rơi xuống.
“Về nhà thôi, Kohaku.”
Rồi bị nuốt chửng hoàn toàn.
“Kohaku-chan - thiên thần yếu đuối, không chút sức lực nào của chị. Em cứ yên tâm đi. Chị sẽ làm cho em hạnh phúc mà”
Tầm nhìn của tôi. Thế giới của tôi. Trái tim tôi. Tất cả bỗng nhuốm một màu đen kịt――
“Chị thực sự tin rằng làm vậy thì Kazemiya Kohaku sẽ hạnh phúc sao?”
――――……Narumi.
“……Cậu là gì, mà lại lên tiếng?”
“Em là người đứng về phía Kazemiya Kohaku”“Ra vậy. Cũng ra dáng lắm. Bị con bé kéo vào vụ này chắc cậu cũng mệt rồi nhỉ? Phần còn lại cứ để chị giải quyết. Người ngoài thì lượn đi cho.”
……Đúng vậy. Là tôi đã kéo Naruumi vào chuyện này.
Đáng ra, cậu ấy không cần phải chịu khổ cùng tôi như vậy.
“Chính em là người đã xúi giục Kohaku bỏ nhà ra đi”“Hả?”
Narumi không né tránh ánh mắt chị tôi, cậu nhìn thẳng rồi nói.
“Ban đầu, Kohaku định quay về nhà. Nhưng chính em đã ngăn lại, đã nói những lời ngon ngọt, dụ dỗ, rồi kéo cậu ấy ra đi cùng em.”Tôi không hiểu Naruumi đang nói gì nữa. Không phải vậy. Không, không phải vậy mà. Tôi mới là người đã tự tìm đến cậu ấy. Narumi chỉ muốn cứu giúp tôi thôi.
“Cậu… nói cái gì vậy? Không phải thế mà. Chị, không phải như vậy đâu. Narumi không――”“Không sai đâu.”
Cắt ngang lời tôi, giọng cậu chắc nịch như mũi tên.
Naruumi vẫn không rời mắt khỏi chị tôi.
“Kuon-san. Chị có biết không”“Biết g씓Ngày Kohaku bỏ nhà đi, chị có biết gương mặt cô ấy lúc đó thế nào không?”
Ánh mắt chị tôi, thứ vừa cuồn cuộn như xoáy đen nuốt trọn mọi thứ, phút chốc khựng lại.
“Ngày hôm đó, Kohaku trông như sắp bật khóc đến nơi.”“…………”“Dù không rơi nước mắt, nhưng cô ấy đã phải gồng mình chịu đựng. Trong tâm thân cậu ấy, hẵn đã không thể gồng nổi nữa mà tuân lệ.”“……………………”“Em chỉ muốn Kohaku được vui vẻ. Giống như mọi khi. Thế nên em mới xúi giục cậu ấy. Bởi nếu cứ ngoan ngoãn quay về nhà, Kohaku sẽ không thể cười nổi.”
Chị tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe lời Narumi.
“Mà… thực ra lý do lớn nhất em muốn cậu ấy chạy trốn cùng em không phải chứ có vậy.”“……Lý do lớn nhất?”“Em muốn độc chiếm Kohaku”“Hả!?”Độc chiếm!? Quá ngỡ ngàng lỡ bật ra một tiếng kỳ quặc…!
“Na-Naruumi!? Cậu đang nói gì vậy!? Giờ mà còn đùa kiểu đó――!”“Ai nói cậu là tớ đùa. Là thật đấy. Tôi muốn cứu Kohaku, muốn nhìn thấy cậu cười. Nhưng trên hết, tôi muốn thời gian của Kohaku chỉ thuộc về mình thôi. Đó mới là lý do lớn nhất. Xin lội cậu vì đã kéo cậu theo mong muốn ích kỷ đó của tớ.”Khuôn mặt tỉnh bơ ấy… Cậu ấy đang nói cái gì thế này!? Hoàn toàn không phải! Chính tôi mới là người tự chạy đến tìm cậu ấy mà!
Narumi, tại sao… Tại sao lại nhận hết mọi tội lỗi về mình như vậy…!
“Ồ… Cậu làm chị thấy hứng thú thật đấy. Tiếp tục đi.”“Nếu chị muốn đưa Kohaku về, thì trước hết, hãy nói chuyện với em trước đ㔓Cậu tưởng đưa một đứa bỏ nhà về lại phức tạp vậy sao? Hay cậu muốn tôi làm ầm lên, báo cảnh sát?”“Lúc nãy chị đã nói rồi còn gì. Đây là chuyến đi nghỉ hè còn gì. Đúng thế, đây là một chuyến đi chơi. Em cũng đã báo gia đình như vậy trước khi đi.”
À… bức thư để lại hôm rời nhà…
“Nếu chỉ là một chuyến đi chơi, mà lại tự dưng lôi cả cảnh sát vào làm rùm beng thì sau này người thiệt sẽ là chị đấy, Kuon – chị là ca sĩ nổi tiếng mà”Một thoáng im lặng phủ trùm lên tất cả.
Chỉ còn tiếng ồn ào của quán vang lên lẫn trong hơi thở. Chị tôi và Naruumi vẫn nhìn nhau chằm chằm, không ai nhúc nhích.
“……Hừm. Thú vị đấy. Chưa từng có ai dám đối đầu với chị trực diện như thế này. Nhất là lại vì Kohaku nữa, điều đó càng hay.”
Sau khi quan sát Narumi một lúc, chị tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế.
“Chẳng quan trọng nữa, mẹ cũng vậy hay là làm rùm beng lên cũng thế, mấy chuyện đấy sẽ chẳng thể ảnh hưởng đến chị. Trên đời này, chẳng có thứ gì quan trọng hơn Kohaku đâu. Mọi chuyện khác ra sao, chị chẳng quan tâm, chẳng đáng bận lòng.”
Nhưng rồi, chị tiếp tục, giọng như nhìn Narumi từ trên xuống, ép người ta không thể chống lại.
“Được rồi, coi như nể em, chị tạm rút lui lần này. Narumi Kouta-kun. “… Vâng, em cảm ơn.”
Rời mắt khỏi Narumi, chị tôi lấy từ trong túi ra chiếc tai nghe trắng bạc quen thuộc. Đôi tai mèo gắn trên đó chính là cái tôi đã bỏ quên ở nhà — món đồ tôi thích nhất.
“Đây là… cái tai nghe của em…”
“Cần thiết mà, đúng không? Với Kohaku.”
“…Vâng ..”
Chiếc tai nghe này, tôi vẫn luôn đeo để bịt tai, để trốn tránh tiếng ồn của thế giới, để chạy trốn khỏi những điều mình ghét nghe thấy — một công cụ để chối từ mọi thứ.
Chị đặt nó xuống bàn, rồi cầm tờ hóa đơn lên thay thế.
“Nể Narumi-kun nên hôm nay chị nhường, nhưng em hiểu mà nhỉ? Trò bỏ nhà đi bụi kiểu này không kéo dài mãi được đâu. Và Kohaku, em đang làm phiền Narumi-kun đấy.”
“… ……”
“Mai chị sẽ quay lại, sẵn sàng đi nhé.”
Giọng nói ấy như nói thẳng vào tai tôi rằng có chạy cũng vô ích. Và có lẽ, đúng là vô ích thật. Vì ngay cả chốn này, chị cũng tìm ra được.
“Kuon-san.”
Narumi đứng dậy, gọi với theo bóng lưng chị.
“Còn chuyện gì sao?”
“Chị chẳng phải đã bảo Kohaku yếu điếu sao?”
“Đúng thế. Kohaku yếu lắm. Là một thiên thần mong manh, nên chị mới phải bảo vệ.”
Tôi không thể phủ nhận. Đúng thế thật. Tôi luôn sợ hãi, luôn bịt tai, quay lưng, bỏ chạy khỏi những điều khó chịu. Tôi yếu đuối…
“Kazemiya Kohaku mạnh hơn chị nghĩ nhiều đấy. Mạnh đến mức chẳng cần chị bảo vệ.”
Ánh mắt hai người họ lại chạm nhau. Và rồi, chị liếc tôi lần cuối, không nói thêm một lời nào nữa, rồi quay người rời đi.
Chị đi rồi, tôi chỉ còn biết cúi đầu, ngồi chết lặng ở đó. Trong đầu, giọng chị vẫn cứ vang lên, hằn sâu vào từng góc tối trong tim.
— Nể Narumi-kun nên chị nhường, nhưng em hiểu chứ? Trò bỏ nhà này sẽ không kéo dài mãi. Và Kohaku, em chỉ đang làm Narumi-kun phiền phức thôi.
“… Kazemiya.”
“…!”
Khi tôi còn đang cúi gằm mặt, Narumi đã rời ghế, đi ra quầy lấy đồ uống từ lúc nào. Cậu ấy trở lại với ly soda màu xanh quen thuộc và một tách trà nóng.
Mùi trà ấm thoảng trong không khí, dễ chịu đến lạ.
“… Trời đang hè mà.”
“Không sao. Trong này điều hòa lạnh mà. Với lại, bây giờ cậu cần thứ này hơn.”
“… Cảm ơn…”
“Không có gì.”
Đặt tách trà xuống bàn, Narumi không ngồi về ghế đối diện mà vòng qua, ngồi xuống cạnh tôi.
“Gì vậy… Sao cậu lại ngồi cạnh…”
“Dột nhiên thích vậy thôi. Nếu cậu không thích thì tớ sang bên kia cũng được.”
“… Làm sao mà tớ không thích được…”
Thật là không công bằng. Cái cách cậu ấy hỏi — làm sao tôi có thể nói là không thích được chứ.
“……………………”“……………………”
Từ khi chuyển đến ngồi cạnh tôi, Narumi chẳng nói thêm lời nào. Cậu ấy chỉ lẳng lặng rồi đó không rời.
Vậy mà mới lúc trước tôi còn chẳng buồn chạm vào đồ uống, vậy mà giờ tay tôi lại tự đưa ra, cầm lấy ly trà nóng bốc hơi, như bị hơi ấm ấy kéo lại gần.
“…Ấm thật”
Thứ hơi ấm trái mùa ấy như tan ra trong lồng ngực tôi, xua dần cái lạnh cứng ngắc bên trong.
“Thấy chưa, giữa mùa hè mà uống trà nóng cũng đâu có tệ”“Nói hay ghê. Ai kia còn đang tu hết ly soda xanh kia kìa”“Tại hè mà”“Tớ cá cậu mùa đông cũng uống”“Chuẩn á, mừa đông nào tớ chả uống”“Tớ biết ngay mà”
Hai đứa nhìn nhau, rồi không kìm được, phá ra cười.
Vì ngồi sát bên nên tôi có thể nhìn rõ gương mặt Narumi lúc cười — rất gần, rất rõ.
...Tôi thích lắm. Thật sự thích gương mặt cậu ấy khi cười thế này.
“Hửm? Sao thế?”“...K-Không có gì”Tôi đang nghĩ gì vậy chứ. Giờ là lúc nào mà còn mơ mộng mấy chuyện này.
“À mà này, hôm nay tính đi xem phim nhỉ. Chọn nhanh vài phim xem sao nào.”Narumi nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, rút điện thoại ra lướt tìm lịch chiếu phim.
Như thể chuyện lúc nãy với chị, tất cả những lời đã nói, vốn dĩ chưa hề tồn tại.
...Nhưng.
“Narumi. Xin lỗi. Thôi, dừng lại đi”Tôi không thể để Narumi phải chịu thêm chút phiền phức nào nữa.
“Chị ấy nói đúng mà. Vụ bỏ nhà này đâu thể kéo dài hoài được. Cậu đã gắng gượng kéo tớ đi, để giúp tớ mà. Mấy hôm rồi cậu cũng không ngủ phải không.”Quãng thời gian này, với tôi như một giấc mơ ngọt ngào.
“Lời của chị hoàn toàn đúng. Là tớ đã lôi cậu vào chuyện này”Đúng ra thì, tôi chỉ có thể chạy khỏi nhà rồi quay về, như mọi lần. Chỉ là một trò bốc đồng con nít.
“Xin lỗi. Cảm ơn cậu. Tớ ổn rồi”Narumi đã đưa tôi ra khỏi chỗ tối tăm ấy.
“Nên quay về thôi. Về nhà. Tớ sẽ tự xin lỗi ba mẹ cậu.”Đủ rồi. Tôi ổn rồi. Tôi không muốn vì mình mà Narumi khổ thêm nữa.
“Tớ thì không muốn về”“...Tớ đã nói là tớ ổn rồi còn g씓Tớ biết. Nhưng tớ không quan tâm, tớ chỉ không thích về cái nhà ngột ngạt đó. Tớ muốn tiếp tục bỏ nhà đi. Chỉ vậy tôi chả liên quan gì tới cậu cả.”
Nói là không liên quan… toàn là dối thôi. Tôi thừa biết mà — Narumi không chịu về nhà, rốt cuộc cũng chỉ vì tôi. Narumi tốt lắm, lúc nào cũng vậy… mà cũng giỏi nói dối ghê.
“...Vậy thì, tớ sẽ tự về một mình”Nếu tôi tự quay về, thì Narumi cũng sẽ...
“Không được”Tôi vừa định đứng dậy thì bàn tay Narumi đã nắm chặt lấy tay tôi.
“...Cậu chuyện này can hệ gì với tớ mà”“Đúng là vậy. Nhưng bọn mình là đồng minh mà. Cậu giúp tớ vụ này đi.”“...Cậu xấu tính thật đấy. Cậu nói như thế tớ làm sao từ chối nổi.”
Xấu tính. Thật sự xấu tính. Ai mà buông tay cho nổi.
“Xấu tính cũng được. Miễn sao tớ còn được thấy cậu cười”“...Gì vậy chứ”“Tại tớ thích gương mặt Kazemiya lúc cười”
...Tôi cũng vậy mà.
“Tớ cũng thích... gương mặt Narumi khi cười”“Vậy à. Chúng ta hợp nhau thật”
“Đúng thật nhỉ. Hợp nhau quá còn gì.”
Hồi đó, lần đầu nói chuyện với Narumi trong quán ăn gia đình, cũng đã nói với nhau thế này.Chỉ là lần này, vai trò đổi ngược lại. Narumi cũng đang nghĩ giống mình lúc ấy, phải không?
"...Ngược lại nhỉ. So với lúc đó."
“… Ngược lại thật.”
Narumi cũng nhớ. Cậu ấy còn nhớ. Chỉ thế thôi mà sao tôi thấy vui đến lạ.
“Này, Kazemiya. Cậu thực sự muốn về nhà sao?”
“… Tớ không muốn.”
Những gì tôi đã cố kìm lại trong lòng đã tràn ra mất rồi, theo cái cánh cửa lòng mà Narumi đã dịu dàng mở ra ấy, tất cả theo ra mất rồi.
“Tớ không muốn về đâu. Tớ muốn bỏ nhà cùng Narumi. Đó mới là những gì tớ thật sự muốn.”
Muốn bỏ nhà cùng Narumi. Đó mới là những gì tôi muốn, đó mới là chính tôi. Không sai lệch chút nào.
“… Nhưng tớ cũng thấy, những gì chị nói đều đúng. Đó cũng là những gì thật tâm tớ nghĩ.”
Như đang cười tự giễu bản thân, tôi buông ra tất cả.
“Tớ yếu đuối. Tớ tự ý chạy theo bóng lưng của chị, rồi tự gục ngã, tự buông bỏ, tự tuyệt vọng. Cuối cùng cũng chỉ biết chạy trốn khỏi chị, mãi không lớn nổi, cứ làm khổ mẹ bằng mấy chuyện trẻ con vớ vẩn… rồi còn làm phiền Narumi nữa. Chính cái yếu đuối đó… tớ ghét nó. Ghét hơn bất cứ thứ gì. Ghét đến mức chỉ muốn nôn ra.”
Mỗi lần thừa nhận, tim tôi như bị đâm thêm nhát dao, từng lời cứ trào ra không dừng được.
“Chị nói đâu có sai gì. Tớ… chỉ là đứa trẻ yếu đuối thôi.”
“Kazemiya không yếu đuối đâu.”
Tại sao? Tại sao Narumi cứ chối bỏ cái yếu đuối mà chính tôi cũng chấp nhận vậy?
“… Yếu đuối chứ còn gì nữa? Với lại cậu cũng nói thế với chị rồi đấy… tớ vẫn chưa phục đâu.”
“Kazemiya này. Cậu vẫn luôn nghe nhạc của chị mình đúng không? Cứ có bài mới là nghe, còn tự ra quán karaoke tập hát nữa.”
“… Vì tớ thích mà. Bài nào cũng hay cả…”
“Chính chỗ đó đấy. Tớ thì không làm được đâu.”
“… Ý cậu là cậu dở khoản karaoke á?”
“Không phải thế.”
Hóa ra tôi lại nói trật rồi. Narumi cười, dịu dàng nói tiếp.
“Nếu tớ là Kazemiya, chắc tớ chẳng nghe nổi đâu. Dù có bài mới ra cũng kệ. Chỉ tổ làm tớ đau thêm. Tớ sẽ đóng chặt lại, coi như chưa từng có. Như cách mà tớ chưa từng tiêu bất kỳ đồng tiền nào lão kia gửi.”
“… Chuyện đó có đáng gì đâu. Tớ chỉ nghe nhạc thôi mà.”
“Đáng chứ. Kazemiya thấy sao thì kệ, với tớ thì thế là lớn lắm rồi. Dù có chạy trốn, có đau cỡ nào, cậu vẫn không trốn khỏi chị mình.”
Những lời dịu dàng ấy, cứ như muốn làm tôi tan ra. Nhưng… vẫn còn thứ gì mắc lại trong tim tôi.
“Tớ… tớ đâu có phản bác được chị.”
―― Chị … Chị cũng hiểu mà. Chị biết rõ chị là kẻ vướng víu nhất dúng không? ――
―― Chính chị, Kazemiya Kuon này, mới là thứ khiến Kohaku đau khổ, đúng không? ――
“Trong lòng tớ đã từng mong… giá mà chị biến mất thì tốt biết mấy.”
Chị đã nhìn thấu. Không biết trong lòng chị ấy sẽ nghĩ thế nào?
“Giá mà chị biến mất, thì tớ đã nhẹ nhõm hơn rồi… Giá mà không có chị, tớ đâu phải thế này. Lúc nào cũng nghĩ vậy… Lúc nào cũng… Đó cũng là những suy nghĩ thật trong tớ. Mặc dù chị chẳng làm gì sai cả…”
“Nhưng thế đâu có nghĩa là Kazemiya sai hết.”
“Chị chẳng sai gì cả. Vậy mà tớ lại mong chị biến mất… Thật khủng khiếp, tớ thật tệ…”
“Kazemiya.”
Narumi chạm tay lên má tôi. Bàn tay ấm áp, vuốt ve nhẹ như chạm vào món đồ thủy tinh mong manh, kéo ý thức tôi đang sụp xuống trở lại.
“Đừng tự trách mình. Đừng tự quyết rằng tất cả là lỗi của cậu.”
“Không phải là do tớ tự tin hay gì hết. Chỉ là do mặt tớ dày thôi.”
“Cậu đang nói gì vậy trời?”
Tôi bật cười trước cái cách Narumi nói vậy. Tự dưng, tôi lại cũng thấy mình có thể cười theo.
“Tớ đã nói hết những gì tớ muốn nói rồi. Giờ đến lượt Kazemiya đấy. Ngày mai, cứ trút hết ra đi. Từ những chuyện ngày xưa hay những suy nghĩ ở hiện tại, cả mấy lời than vặt lặt vặt cũng được. Hãy trả lại hết cho chị ấy đi.”
“Ừ. Tớ sẽ làm vậy. Dù không biết chị có chịu nghe không nữa…”
“Không cần phải để chị ấy nghe hay không. Nói hết rồi là lại chạy, vốn dĩ hai đứa mình là vậy mà.”
“Ý cậu là nói xong chuồn?”
“Đúng thế.”
“Ahaha… Nghe hay đấy.”
Vừa nãy còn như sắp chìm trong vũng bùn đen, vậy mà giờ… khác hẳn.
Lòng nhẹ bẫng. Không chỉ nhẹ mà còn cảm thấy ấm nữa.
Sao vậy nhỉ? Có khi Narumi thực sự biết phép thuật cũng nên.
“Vậy nên hôm nay phải nạp năng lượng đã. Đầu tiên là phim. Xong rồi karaoke.”
“Phải cẩn thận nha, không khàn cổ mất đấy.”
“Mong chờ khoảnh khắc cậu cãi nhau với chị bằng cái giọng khàn khàn ấy ghê.”
“Đừng mơ. Giọng tớ những lúc như thế, còn lâu tớ mới để cho Narumi nghe thấy.”
“Ah một lần thôi cũng được mà…”
“Không đời nào!”
Thời gian nơi quán ăn gia đình cứ thế trôi mà không ai nhận ra.
Mang theo quyết tâm cho ngày mai và quãng thời gian vui vẻ sau này, chúng tôi đã gom được con dấu thứ hai.