Nhàm chán.
Không biết bao nhiêu lần cô đã thầm nghĩ như thế trong lòng.
Vô vị.
Không biết bao nhiêu lần cô đã lẩm bẩm điều đó kể từ khi chào đời.
Với Kazemiya Kurone, cuộc đời chỉ là sự lặp lại của những điều đã quá quen thuộc.
Chỉ cần nhìn qua một lần, cô đã có thể hiểu hầu hết mọi thứ. Thậm chí, không cần nhìn, cô vẫn có thể làm được gần như tất cả.
Người ta nói:
“Kazemiya Kurone là thần đồng.”
Lại có người nói:
“Kazemiya Kurone là thiên tài.”
Những lời sáo rỗng đó còn quá nhẹ để mô tả cô.
Cô là một con quái vật — sinh ra đã khác biệt.
Trong mắt những người cùng trang lứa, cô có lẽ không khác gì một cơn thiên tai.
Kazemiya Kurone chưa từng có một người bạn thật sự, nhưng điều đó chưa bao giờ khiến cô cảm thấy cô đơn.
Bởi vì ngay từ đầu, cô vốn không hề quan tâm đến người khác.
Thế nhưng không phải vì vậy mà cô không được lòng mọi người.
Trái lại, Kazemiya Kurone lúc nào cũng được vây quanh bởi rất nhiều người.
Ngay từ thuở bé, cô đã hiểu rằng: “Miễn là xây dựng được mối quan hệ, mình có thể tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.”
Việc tỏ ra thân thiết, kết giao bề ngoài — với cô, chỉ là một “nhiệm vụ” đơn giản.
Vì thế, giao tiếp xã hội cũng chỉ là một “công việc” mà cô có thể dễ dàng hoàn thành.
Với Kazemiya Kurone, thế giới này chỉ là một mớ nhàm chán với đầy những điều đã thông hiểu.
Chính bản thân cuộc sống cũng khiến cô mệt mỏi.
Một trò giết thời gian kéo dài quá lâu.
Một biển người vô danh, vô nghĩa, vô sắc, không cảm xúc.
Trong thế giới ấy, thứ duy nhất còn lại mà cô chưa biết — chỉ có “cái chết”.
Đã có lúc cô nghĩ: “Nếu vậy thì, chi bằng chết luôn cũng được.”
Tuy nhiên, cuối cùng — Kazemiya Kurone đã không chọn cái chết.
Bởi vì…
“Onee-cha, onee-cha~!”
“Gì thế, Kohaku-chan?”
“Em yêu chị!”
“Ể────!? Em nói yêu á? Yêu thiệt luôn hả? Em không nói đùa đấy chứ? Kohaku-chan mà, làm gì nói dối được đúng không? Chờ, chờ đã, thiệt luôn hả!? Trời ơi dễ thương quá đi mất!! Onee-chan cũng yêu emmmmmmmmmmmmm~!!! Cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêuuuuu~~~ luôn đó nhaaaaaaaaa~~!!!”
Bởi vì Kazemiya Kurone bẩm sinh đã là một người chị gái cuồng em gái.
Với cô, tất cả mọi người đều là những cá thể không đáng để tâm.
Duy chỉ có cô em gái Kohaku, là người mà cô có thể yêu thương vô điều kiện.
Cô bé ấy đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Kurone thấy Kohaku dễ thương đến nỗi, dù có ôm thật chặt hay cưng nựng bao nhiêu cũng không đủ.
Chỉ cần yêu thương Kohaku thôi, sống như vậy suốt phần đời còn lại, có lẽ cũng không tệ.
Từ bé, Kurone đã luôn nghĩ như thế.
Thế rồi — cô lại gặp được thứ sẽ giải thoát cô khỏi chiếc lồng giam mang tên nhàm chán, một thứ không phải cái chết.
Đó chính là… “âm nhạc.”
“Kurone… mẹ biết là khó nói, nhưng… mẹ nghĩ con không hợp với việc ca hát đâu.”
Từ trước đến nay, cô vốn đã thích nghe nhạc.
Với Kurone, giọng nói của người khác chẳng khác gì tiếng ồn trắng — vô nghĩa, vô thanh.
Vì thế, trong thế giới của cô không hề có âm thanh.
Chính bởi vậy, âm nhạc và giọng ca là những điều tuyệt đẹp đã đem âm thanh đến với thế giới của cô.
Ban đầu, cô chỉ ngân nga theo.
Rồi dần dần, cô bắt đầu muốn hát. Và cô đã hát.
Thế nhưng…
Không biết từ lúc nào, Kurone đã không thể nhận ra rằng — mình hát cực kỳ tệ.
Và rồi, mẹ cô, bằng giọng nói đầy ngượng ngùng, đã nhẹ nhàng nói ra sự thật đó.
“Không hợp? Con? Với ca hát? Ý mẹ là… con hát dở?”
“Ừm... để thành thật mà nói ... thì đúng là như vậy”
Nhìn thấy người mẹ đang mặt nhăn như khỉ ăn gừng, Kurone lại nở một nụ cười rạng rỡ.
“Thế thì tuyệt quá còn gì.”
Cô đắm chìm trong ca hát. Lần đầu tiên trong đời, cô biết đến khái niệm gọi là “nỗ lực”.
Càng hát, cô càng yêu âm nhạc hơn. Việc không thể làm tốt một điều gì đó — lại khiến cô thấy vui.
Ở đó, hiện hữu một “điều chưa biết” mà cô hằng khao khát từ khi sinh ra.
Dẫu cho cố gắng bao nhiêu cũng chẳng được công nhận, thì việc được bước tiếp trên con đường ấy, đối với cô, vẫn là niềm hạnh phúc.
Nhưng có vẻ như... những người xung quanh không hề nghĩ như vậy.
―― “Dừng hát đi.”
―― “Không hợp với con đâu.”
―― “Dùng tài năng của mình vào chuyện ca hát thật ngu ngốc mà.”
―― “Đúng là phí phạm tài năng.”
―― “Có phúc không biết hưởng.”
―― “Ca hát kiểu này thì kiếm sống kiểu gì?”
―― “Dừng lại đi.”
―― “Dừng lại đi.”
―― “Dừng lại đi.”
――”Dừng lại đi.”
―― “Dừng lại đi.”
―― “Đừng... hát... nữa.”
Những tiếng ồn lẽ ra phải vô nghĩa — tiếng của những con người mà cô không để tâm — lại bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Kurone không hề biết, thế giới này lại có thể ồn ào đến thế.
Mọi âm thanh cứa vào tai, khiến cô như muốn phát điên.
Ngày qua ngày, cô sống trong cảm giác như màng nhĩ sắp bị xé toạc.
Điều tồi tệ nhất là... tất cả những lời chê bai đó đều bắt nguồn từ chính sự tồn tại của cô.
Chính vì cô mà âm nhạc, thứ cô yêu nhất, đang bị chà đạp, bị vấy bẩn.
Nếu vậy thì, chi bằng...
Từ bỏ.
Nếu chính cô là lý do khiến âm nhạc bị phỉ báng, thì thà dừng lại còn hơn.
“Em thích giọng hát của chị.”
Nhưng rồi lời thì thầm từ cô em gái — Kazemiya Kohaku.
“Nên chị đừng ngừng hát nhé. Chị ơi.”
Chính câu nói ấy... đã giữ bước Kurone lại, trước ranh giới bỏ cuộc.
Trong cơn bão tố của sự phủ định, bóng dáng người em nhỏ bé ấy hiện ra, đẹp đẽ như một thiên thần.
Và thật kỳ lạ... khi cô hát với hình bóng ấy trong tim, giọng hát lại vang lên ngọt ngào hơn bao giờ hết.
“Tuyệt vời quá!”
“Em là thiên tài!”
“Tài năng này sinh ra để cống hiến cho âm nhạc!”
“Em sinh ra như thể chỉ là dành cho âm nhạc vậy!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
“Tuyệt vời quá!”
Kazemiya Kurone đã hoàn toàn khai phá được tài năng của mình.
Một con người tên Kazemiya Kurone — cuối cùng cũng thực sự thức tỉnh.
Cô có thể hát thỏa thích những bản ca mình yêu.
Cô có thể dành cả cuộc đời cho âm nhạc.
Hạnh phúc đến ngây ngất. Ngập tràn niềm vui. Một niềm hạnh phúc thuần khiết.
Nhưng... cô không thể hiểu được một điều.
Người đã trao cho cô niềm hạnh phúc ấy — Kohaku — luôn là người phải chịu tổn thương.
Cô bé ấy cứ mãi rượt theo cái bóng của một “quái vật” mang tên Kurone.
Luôn thất bại, luôn bị so sánh, luôn bị tổn thương.
Chắc hẳn em ghét mình lắm. Ghét đến mức không thể chịu nổi.
Vậy thì... tại sao?
Tại sao, vào lúc đó... em lại là người giữ mình lại trên con đường ca hát?
Kurone hiểu rõ. Kohaku không phải kiểu người sẽ nhạo báng giọng hát dở tệ của chị mình.
Em nói những lời đó bằng tất cả sự chân thành. Em đã thực lòng nghĩ đến chị. Đã ủng hộ chị để chị không phải từ bỏ thứ mình yêu.
Cô hiểu mà. Chính vì hiểu, nên cô lại càng không thể hiểu được lý do.
Tại sao?
Tại sao Kohaku lại tiếp tục ủng hộ người chị đã khiến em tổn thương nhiều nhất?
Chẳng phải người bị Kazemiya Kurone làm đau khổ nhất... chính là em sao?
(À, ra vậy ─── là vì mình đang dùng thước đo của con người để suy nghĩ.)
Cô suy nghĩ mãi. Suy nghĩ đến cùng. Rồi cuối cùng... cô đi đến một kết luận.
(Cuối cùng mình cũng hiểu rồi. Kohaku là một thiên thần.)
Kazemiya Kohaku — là thiên thần giáng trần trong thế giới này.
Trong lòng Kurone, không còn cách giải thích nào khác hợp lý hơn.
(─── Em chính là thiên thần đã ban cho chị món quà mang tên "ca hát.")
Và thế là, Kazemiya Kurone trở thành một “tín đồ”.
Một người sẵn sàng làm mọi thứ vì thiên thần của mình — kể cả nếu phải giết cả “Chúa trời” tạo ra thế giới này.
Cô không muốn thiên thần của mình bị tổn thương.
Muốn trân trọng em ấy.
Chỉ đơn giản là yêu em đến tha thiết.
Nhưng đồng thời, Kurone cũng hiểu — sự mong manh yếu đuối trong tâm hồn của em mình.
Biết rằng Kohaku là người dễ tổn thương, dễ gục ngã và trốn chạy khỏi những va vấp trong cuộc sống...
Kazemiya Kohaku là một thiên sứ mong manh, dễ vỡ đến mức chỉ cần chạm vào cũng có thể tổn thương.
(…Vì thế, chị phải là người bảo vệ em.)
Kurone bắt đầu tránh khỏi xa ngôi nhà của mình. Vì chính sự hiện diện của cô cũng đủ khiến Kohaku tổn thương. Cô cũng kéo cả mẹ mình ra khỏi căn nhà ấy. Bởi người mẹ ấy cũng là một trong những nguyên nhân gây tổn thương cho Kohaku.
Nếu chỉ đơn thuần là vì không thể ở nhà nên bỏ đi thì còn chấp nhận được. Dù sao cũng chỉ là hành động để bảo vệ bản thân, và cuối cùng cũng sẽ quay trở lại thôi.
Phải, nếu cuối cùng em vẫn trở về, thì có chạy trốn bao nhiêu cũng chẳng sao.
Nhưng nếu em thật sự rời bỏ căn nhà ấy thì lại khác.
Vì ở thế giới bên ngoài—nơi tàn nhẫn và xấu xí kia—một thiên sứ mong manh như em sẽ không thể sống nổi.
(Dù Kohaku có ghét chị đi nữa… nhưng thế cũng được rồi.)
Nếu em bị tổn thương ở nơi mắt chị không thể dõi theo, chị sẽ chẳng thể nào đến bên em kịp để cứu lấy em.
(Chị chỉ cần có thể bảo vệ Kohaku là đủ.)
Một nụ cười cay đắng nở trên môi cô. Dù khao khát bảo vệ đến nhường nào, thì kẻ khiến Kohaku tổn thương nhiều nhất… lại chính là bản thân cô.
“...Không sao đâu, Kohaku. ‘Kazemiya Kurone’—người mà em ghét—sẽ biến mất thật sự.”
Những lời thì thầm như có thể xé nát trái tim ấy nay đã tan vào làn gió trên sân thượng mang đến một nơi thật xa ──
“Chị mà tự ý biến mất thì em biết làm sao?”
──Và rồi, cơn gió đó đã mang đến lời nói của thiên sứ.
“………………”
“Gì vậy. Biểu cảm đó của chị là sao.”
Ngay trước mặt Kazemiya Kurone, thiên sứ mong manh ấy đang đứng đó.
“…Thật lòng thì, chị bất ngờ lắm đấy. Không nghĩ Kohaku lại chủ động đến tìm chị. Mà, làm sao em biết chị ở đây vậy?”
“Chị vẫn như hồi xưa thôi, cứ thích những chỗ cao. Em nghĩ nếu là chị, chắc sẽ đến nơi như thế này. Ngoài ra thì… em cũng nhờ Inumaki—bạn của Narumi—giúp đỡ nữa.”
Narumi Kouta không có mặt ở đây. Chắc cậu ấy đang ở đâu đó cách chỗ này không xa, nhưng ít nhất lúc này Kohaku lúc này đang đối diện với Kurone một mình.
“…Thế, em có định về nhà không?”
“Không.”
Câu trả lời giống hệt hôm qua. Kurone đã đoán trước được, nên không lấy làm ngạc nhiên.
Điều khiến cô bất ngờ là──trong câu trả lời ấy, ẩn chứa một ý chí rõ ràng hơn hẳn hôm qua.
“Vẫn còn muốn tiếp tục trò bỏ nhà đi trốn sao?”
“Đúng vậy.”
Trái ngược hoàn toàn với hôm qua, lần này Kohaku gật đầu không chút do dự trước những lời tưởng chừng sẽ khiến em ấy lưỡng lự.
“Chị nói đúng. Kiểu bỏ nhà đi như thế này không thể kéo dài mãi. Em biết. Rồi cũng sẽ phải quay về. Nhưng… không phải là bây giờ.”
Nói thẳng ra thì đó chỉ là một cách viện cớ. Dù sao cũng vẫn là trốn chạy. Nhưng với Kohaku của trước đây, điều đó là không tưởng. Kohaku trước kia luôn thấy tội lỗi vì trốn chạy, luôn tự phủ nhận chính hành động bỏ trốn của mình.
Nhưng Kohaku bây giờ lại có thể thừa nhận rằng: em đang chạy trốn—và điều đó không sao cả.
“...Tại sao vậy? Kohaku bỏ nhà đi vì cảm thấy ngột ngạt, vì ghét mẹ và chị. Nhưng nếu chị biến mất—người không cần thiết trong cuộc đời em biến mất—thì em sẽ không thấy khó chịu nữa. Không cần phải trốn chạy nữa. Em có thể hạnh phúc. Thế thì tại sao, em vẫn không chịu về?”
“Đừng tự quyết định thay em.”
Một cơn gió thổi mạnh thổi qua. Âm thanh ve râm ran vang lên giữa cái nóng mùa hè. Thế giới ồn ã, nhưng giọng nói của Kohaku lại vang lên vô cùng rõ ràng và dứt khoát.
“Đừng tự quyết định rằng chị và mẹ là những người không cần thiết trong cuộc đời em. Đừng tự áp đặt rằng em sẽ hạnh phúc hơn nếu hai người biến mất khỏi cuộc sống của em.”
“Chị không tự quyết định. Chị chỉ đang hiểu em mà thôi.”
“Chị chẳng hiểu gì cả. Chị không hiểu một chút nào. Với em, cả chị và mẹ không phải là những người chỉ mang đến khổ đau.”
“…………Làm gì có chuyện đó.”
Trước lời khẳng định của em gái, người chị chỉ biết mỉm cười chua chát.
“Chị biết mà. Chị biết Kohaku đã phải chịu biết bao đau khổ vì cái danh là ‘thiên tài’ của chị. Biết em đã từng tổn thương ra sao… và cũng biết do chị mà đã khiến nhiều người khác tổn thương thế nào.”
“Đúng là em đã từng đau lòng vì tài năng của chị. Em đã ghen tị, đã tuyệt vọng. Cũng từng có lúc nghĩ rằng, giá như chị chưa từng tồn tại…”
“Thấy chưa, rốt cuộc em vẫn là thiên thần yếu đuối như chị biết…” Kurone nghĩ thầm, như thể điều đó xác nhận tất cả.
— Nhưng…
“Nhưng hơn tất cả, em ngưỡng mộ chị.”
“Nỗi đau chẳng là gì so với niềm tự hào em từng có khi nghĩ đến chị.”
Không phải oán hận. Cũng chẳng phải khinh ghét. Những lời tuôn ra từ miệng Kohaku, chỉ toàn là…
“Em yêu chị, còn hơn cả những gì khiến em từng đau khổ vì chị!”
Một tình cảm thuần khiết, rạng rỡ như ánh sáng chói chang giữa mùa hạ.
“…Không thể nào…”
“Điều đó không phải nói dối.”
“Chị không tin được…”
“Hãy tin em đi.”
“Chị không hiểu nổi… Em đã trao cho chị món quà là ‘âm nhạc’. Vậy mà chị… Kazemiya Kurone… chẳng thể mang đến cho em thứ gì ngoài tổn thương. Làm sao em có thể yêu nổi một người như thế?”
“Có chứ. Em đã nói từ đầu rồi. Em thích giọng hát của chị.”
— Em thích giọng hát của chị.
— Nên đừng từ bỏ việc hát nhé, chị ơi.
Kurone nhớ. Làm sao có thể quên được những lời đã từng níu giữ chị lại với âm nhạc.
“Nhưng… chỉ vì lý do đó thôi sao…?”
“Em cũng chỉ nói vậy thôi mà. Em chỉ nói em thích giọng hát của chị. Chỉ vì lời nói đó mà chị đã nghĩ đến em, yêu thương em. Thế thì em cũng có quyền yêu chị chỉ vì lý do đó, đúng không?”
Rồi Kohaku lấy điện thoại ra, đưa màn hình về phía chị mình. Đó là danh sách bài hát yêu thích trong một ứng dụng âm nhạc.
Trong đó có toàn bộ ca khúc của nghệ danh Kuon: “Thiên thần có cánh”, “sugar sheep”, “Tuyên ngôn kẹo bông”, “bone world”, “Sakura Minus Red”, và đến cả bài mới nhất — “Tuyết Vũ”.
“Màu trắng.”
Kohaku nói, như khẳng định một điều mà người chị ấy chưa từng thừa nhận.
“Tất cả tên bài hát của chị đều liên quan đến màu trắng — đều liên quan đến em.”
“…Em nhận ra rồi à…”
“Tất nhiên rồi. Vì em là người đầu tiên trên thế giới trở thành fan của Kuon mà. Em hiểu điều đó, và chính vì hiểu… nên em không thể nào ghét chị được. Người đã luôn nghĩ về em như vậy, làm sao em có thể ghét bỏ được. Chị là người đã khiến em trở thành nên bây giờ, đấy.”
Kurone từng nghĩ em gái sẽ không bao giờ nhận ra. Rằng mọi tình cảm chị dành cho em chỉ là một chiều. Nhưng…
“Đã có lúc em nghĩ: chắc chị ghét đứa như em lắm, kẻ chẳng có tài cán gì. Nhưng khi em nhận ra những cái tên kia đều dành cho em… cảm xúc đó đều đã biến mất. Em xấu hổ đấy, nhưng còn vui hơn nhiều. Tuy nhiên…”
Kohaku ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào chị mình — đó không còn là đôi mắt yếu đuối ngày nào.
“…Nhưng bây giờ thì hơn cả vui, thì em rất giận. Giận lắm.”
Ánh nhìn ấy không còn phải là ánh nhìn của một thiên thần mong manh. Đó là ánh mắt của một người đã đứng vững trên chính đôi chân mình.
“Chị từng bảo em chỉ biết chạy trốn… nhưng chị cũng vậy thôi, đúng không?”
Những lời Kohaku nói chắc chắn cũng khiến chính cô bé đau đớn.
“Chị cũng đã từng bỏ rơi em và mẹ mà, đúng không?”
Từng lời như kim châm đâm ngược vào trái tim người nói.
“Nếu chị đã muốn nói thì đừng vòng vo qua những bài hát nữa, hãy nói thẳng với em như bây giờ. Cả chuyện chị định rời khỏi nhà cũng thế. Đừng nói là vì em, vì sợ làm tổn thương em — thật ra, chị chỉ đang trốn tránh việc phải đối mặt với em mà thôi!”
Chính vì quá thật lòng, nên từng chữ Kohaku thốt ra đều đâm xuyên vào tim Kurone.
“Đã không đủ dũng khí để cãi nhau với em, còn bày đặt triết lý nọ kia! Nếu chị có thời gian để giả vờ cao thượng, thì hãy dùng thời gian đó mà nhìn thẳng vào em đi!”
Dưới bầu trời xanh ngắt rực rỡ của mùa hè, giọng nói của Kazemiya Kohaku vang lên — sâu lắng, mạnh mẽ, và chạm đến tận cùng cảm xúc.
“Thật ra, em muốn được nói chuyện với chị nhiều hơn nữa! Em muốn nghe chị kể về công việc, muốn hỏi thật nhiều thứ về những bài hát chị viết! Những lúc nghỉ, em muốn được đi mua sắm cùng chị, chơi game ở nhà, học bài với chị nữa! Thế mà chị chẳng bao giờ chịu về nhà cả! Rồi thì… còn… còn nữa… tóm lại là… Em vẫn chưa muốn về đâu! Khi nào em muốn thì em sẽ tự quyết định! Nên chị cũng hãy giữ gìn sức khỏe, rồi cố gắng với công việc của mình đi nhé!”
Cuối cùng, sau khi tuôn ra một tràng chẳng rõ là than phiền hay cổ vũ, Kohaku rời khỏi sân thượng.
Tựa như một cơn gió. Không, phải nói là như một cơn cuồng phong mang theo uy lực còn hơn cả gió.
“...Mình cũng đang trốn chạy sao… Em ấy đâm trúng điểm đau thật rồi…”
Kazemiya Kurone, cũng đang trốn chạy.
Vì luôn nghĩ rằng em gái mình ghét mình.
Vì luôn tin rằng chính sự tồn tại của mình—thứ được gọi là “thiên tài”—đã khiến em tổn thương hơn bất kỳ ai trên đời.
Nếu quay về nhà, Kurone sẽ buộc phải đối diện với hiện thực rằng mình bị người mình yêu thương nhất trên đời ruồng bỏ.
Cô đã luôn nghĩ vậy, nên mới chạy trốn. Gán cho nó cái cớ là để kéo mẹ rời xa Kohaku.
“Mình vẫn nghĩ Kohaku là thiên sứ mong manh yếu đuối mà mình phải bảo vệ… Vậy mà, lúc nhận ra thì con bé đã mạnh mẽ đến mức có thể đối mặt với mình, vượt qua cả những gì mình tưởng tượng.”
Vì mãi chạy trốn… nên đã chẳng thể nhìn thấy.
—Kazemiya Kohaku mạnh mẽ đấy. Mạnh đến mức chẳng cần ai bảo vệ nữa.
Người thấy được điều đó… lại là Narumi Kouta.
“…Mình thua rồi. Cậu ta và Kohaku đã thắng thật rồi.”
Dù là một “quái vật” hay “thiên tai”, Kurone cũng đã thừa nhận thất bại.
Thế nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm như bầu trời mùa hè xanh thẳm kia.
Với tâm trạng thanh thản, cô rút điện thoại ra gọi. Người kia bắt máy chỉ sau hai hồi chuông.
“Alo… Mẹ hả?”
Người ở đầu dây bên kia là Kazemiya Sorami, mẹ của Kurone và Kohaku.
“Kohaku chạy mất rồi.”
Một lời thú nhận về thất bại của mình, khiến mẹ cô ngập ngừng một chút.
『…Thế à. Vậy thì con hết chuyện rồi nhỉ. Mau quay lại làm việc đi.』
Nghe giọng mẹ lạnh lùng đến tàn nhẫn, Kurone khẽ cau mày, trong lòng trào lên một nỗi chán ghét lẫn khinh bỉ.
“Ồn ào quá. Lịch làm việc thì con đã sắp xếp lại rồi còn gì. Mẹ nghĩ con cất công tạo ơn nghĩa khắp nơi để làm gì chứ? Nhờ vậy mà bên kia còn thấy hời ấy chứ.”
Thế nhưng… Kurone cũng hiểu rằng, mình không thể dứt bỏ người mẹ này hoàn toàn.
“…Con đã không thể đối mặt với Kohaku. Con đã trốn chạy khỏi con bé. Ít nhất thì… con sẽ bắt đầu từ việc thừa nhận điều đó.”
『Con đang nói gì vậy?』
“Ý con là… Mẹ cũng nên thôi trốn chạy khỏi Kohaku đi.”
『…………』
“Kohaku giờ đã bắt đầu trưởng thành rồi đó.”
Một khoảng lặng hoàn toàn bao trùm giữa hai người.
Kurone vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời… nhưng cuối cùng,
『…Làm việc đi.』
Bà chỉ để lại một câu như thế rồi ngắt máy.
“Tch. Mụ già đáng ghét.”
Nghiến răng làu bàu với cuộc gọi vừa dứt, Kurone thở dài như để tự nói với chính mình:
“…Mà, chắc cũng đành vậy thôi.”
Từ góc nhìn trên cao của tòa nhà, cô phóng tầm mắt ra khung cảnh trải dài bên dưới.
Và thấy bóng Kohaku cùng Kouta đang rời đi đâu đó, tiếp tục cuộc “bỏ nhà đi” của họ.
“Cái cảm giác áy náy mà mẹ đang ôm với Kohaku… chắc còn lớn hơn cả mình nữa.”
☆
“Haaaaaa~~~~~ căng thẳng quá trời luôn á~~~~~”
Sau khi “đối đầu” với chị gái Kazemiya Kurone, tụi tôi lại lên tàu và xuống ga gần một quán ăn gia đình để nghỉ ngơi.
Mà thực ra người trực tiếp đối mặt với người nhà là Kohaku, chứ tôi thì chẳng làm được gì mấy.
“Cậu làm tốt lắm.”
Vậy nên, điều duy nhất tôi có thể làm là nhẹ nhàng an ủi Kohaku như thế này.
“Cảm ơn cậu… haa… mệt thiệt đó… cảm giác như toàn bộ sức lực trong người mình bị rút sạch vậy…”
“Cậu vừa đương đầu trực diện với một bà chị quái vật như vậy mà. Mệt là đúng rồi.”
Kazemiya gục mặt xuống bàn, kiệt sức đến mức chẳng buồn giữ tư thế ngồi.
Chừng ấy thôi cũng đủ cho thấy Kohaku đã không hề trốn chạy, mà thực sự đối mặt.
“…Cảm ơn cậu nha, Narumi. Hôm nay mình nói được hết những gì muốn nói với chị, cảm giác nhẹ lòng hẳn.”
Vừa nói, Kohaku vừa nhấp một ngụm cà phê sữa đá mát lạnh, để xoa dịu cổ họng sau trận chiến tinh thần.
“Lúc nói ra mới nhận ra, và thực sự nói ra rồi thì càng thấy rõ… từ trước tới giờ, mình chưa từng cãi nhau nghiêm túc với chị Kurone.”
“Tớ hỏi thật, cãi xong rồi thấy sao?”
“Ừm… mệt.”
Nhưng rồi, Kohaku mỉm cười, nói tiếp:
“...Nhưng mà cũng không tệ lắm đâu.”
Cảm giác đó, tôi chẳng thể thấu hiểu hoàn toàn. Vì Kohaku đã can đảm đối mặt, còn tôi thì… vẫn chỉ biết trốn chạy.
Chính vì vậy, tôi thật sự ngưỡng mộ cô ấy.
“…Cậu giỏi thật đấy, Kohaku.”
“…Vậy thì, Narumi cũng giỏi không kém đâu.”
“Tớ có làm gì đâu mà.”
“Có chứ. Thậm chí là… cậu làm nhiều lắm ấy.”
“Thiệt hả…?”
Phải chăng là việc tôi đã đồng ý cùng cô ấy bỏ nhà đi?
Nhưng suy cho cùng, bản thân tôi cũng cảm thấy ngột ngạt khi ở nhà… và còn cả cái mong muốn ích kỷ muốn được độc chiếm thời gian của Kohaku nữa.
“Cậu đã chiều chuộng mình rất nhiều rồi.”
Giọng nói ấy, nụ cười ấy… mềm mại như tan chảy trong nắng chiều.
“Chính vì cậu đã bao dung mình đến thế, tiếp thêm cho mình biết bao năng lượng… nên mình mới có đủ dũng khí để nói hết nỗi lòng với chị rồi rời đi một cách đường hoàng như vậy. Cái đó thì mình không cho phép ai phủ nhận đâu.”
“────…”
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cái cách cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đến không phòng bị, cứ như hoàn toàn tin tưởng và trao hết bản thân cho tôi vậy…
“Gì vậy, Narumi? Cậu ổn chứ?”
“...Không có gì. Tớ ổn mà.”
Tôi đã nói dối.
Thật ra thì… chẳng ổn tí nào cả.
Tim tôi đang đập ầm ầm, chẳng khác gì một trận động đất trong lồng ngực.
Tôi vội uống một hơi soda dưa gang, như thể để dập tắt ngọn lửa đang cháy rực trong lòng.
“Này, Narumi. Mình hỏi cậu một chuyện được không?”
“Ừ?”
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Trong tích tắc ấy, không biết Kohaku đang suy nghĩ điều gì, nhưng tôi cảm nhận được—rằng câu hỏi này, với cô ấy, quan trọng lắm.
“Vì sao cậu lại giúp mình vậy? Vì tụi mình là bạn sao?”
Chúng tôi là đồng minh trong “liên minh nhà hàng gia đình”, là bạn bè …
Những câu trả lời từng nói rất tự nhiên trước đây, giờ đây bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
Lý do khiến tớ luôn muốn ở cạnh và giúp đỡ Kohaku…
Không phải vì thệ ước của “liên minh”,
Cũng không hẳn chỉ vì “là bạn”,
Và chẳng hẳn là phải vì là “đồng minh của Kohaku”…
“…Vì cậu quan trọng với tớ.”
“…Vì cậu là người tớ trân quý.”
Những lời ấy vừa bật ra khỏi miệng, cả hai chúng tớ đều im lặng.
Đó là một kiểu “trân quý” vượt quá ranh giới tình bạn.
Nhưng để gọi đúng tên cảm xúc đó—thì vẫn còn… hơi ngại.
Ngay khi câu chuyện tạm ngắt quãng, món ăn chúng tôi gọi trước đó đã được mang lên.
Hôm nay cả hai cùng gọi bít tết. Đắt hơn hamburger một chút, nhưng hôm nay thì… bỏ qua hết đi.
“Vì hôm nay là ngày đặc biệt mà.”
“Phải, là ngày đặc biệt mà.”
Cả hai cùng nhấn mạnh lý do nghe như để biện hộ, rồi nhìn nhau phá lên cười nhỏ.
“Mà này, gọi là ngày đặc biệt, chứ thật ra là đặc biệt vì chuyện gì nhỉ?”
“Ừm… kỷ niệm ngày tớ dám đối mặt với chị gái chẳng hạn?”
“Thế thì hôm nay là… ngày kỷ niệm chị em cãi nhau à?”
“Nghe cũng hay đấy. Để mình ghi vào lịch trong điện thoại luôn.”
“Năm sau mình cũng kỷ niệm nữa à?”
“Ừm. Cùng với Narumi.”
Trong không khí thân mật ấy, trong quán ăn ăn nhỏ, cùng với những kỷ niệm mới—
Con dấu thứ ba của chuyến “bỏ nhà đi bụi” được khắc ghi.
“Này, nghĩ kỹ thì… chuyện này vẫn được gọi là bỏ nhà đi hả?”
“Nghĩ là bỏ nhà đi thì nó vẫn là bỏ nhà đi chứ sao. Dù với chị Kurone có tạm ổn rồi, nhưng với mẹ cậu thì vẫn chưa hoà giải mà.”
“...Ừ ha. Vậy thì—cuộc phiêu lưu vẫn tiếp tục.”
Dù sao đi nữa, “cuộc bỏ nhà đi bụi” của bọn tôi vẫn sẽ kéo dài thêm một chút.
Chỉ là một cuộc chạy trốn vụng về của những đứa trẻ… mà giờ đây đã dần thấy điểm kết phía trước.
Nhưng chính vì thế—hãy tận hưởng nó trọn vẹn.
Mùa hè này.
Chuyến bỏ trốn của tuổi trẻ này.