Sau cái ngày được gọi là “kỷ niệm cuộc cãi nhau giữa chị em nhà Kazemiya ”, cuộc bỏ nhà ra đi của bọn tôi tiếp diễn một cách vô cùng… yên bình.
Dù gọi là “bỏ nhà đi” mà lại còn “yên bình” thì nghe hơi kỳ, nhưng thực sự là thế—mọi chuyện đều suôn sẻ.
Nếu có phải nói có điều gì thay đổi lớn nhất thì có lẽ là việc chị Kohaku, từ một người truy đuổi ráo riết, đã quay ngoắt trở thành cộng sự. Chị ấy mang theo đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt từ nhà đến, như quần áo để mặc hàng ngày, hay giúp báo cáo cho gia đình tôi về tình hình hiện tại.
Nhưng thay đổi lớn nhất chính là vấn đề chỗ ở đã phần nào được giải quyết. Cũng là nhờ chị Kuon không chỉ tìm giúp bọn tôi một nơi trú chân, mà còn giới thiệu những công việc làm thêm nhỏ, kiểu sống tại chỗ — vừa có chỗ ở, vừa có thể tự trang trải một phần sinh hoạt.
“Nếu Kohaku mà có vấn đề sức khỏe nào, thì chị đây sẽ kéo cậu chìm xuống xuống biển rồi chết luôn.”
… Lời đe dọa đó, chính là dành cho tôi.
“Ờ… cho em hỏi trước một chút, là chị định dìm em xuống biển nào thế ạ?”
“Biển? Không không, trật lất rồi. Dạo này chị đang mê núi lắm. Nơi mà nóng đến mức tan chảy cả người ấy. Nghe ngon không?”
(…Là núi lửa à.)
Xem ra thay vì dìm tôi xuống biển, chị ấy định ném tôi thẳng vào đáy dung nham.
Mà nghĩ lại, tôi cũng không thể vô trách nhiệm đến mức là người khởi xướng vụ bỏ nhà đi mà lại để Kohaku gặp vấn đề về sức khỏe được — nhất là khi người từng dồn ép cô ấy đến mức chết đi sống lại chính là chị gái cô ấy đã lên tiếng.
Nghe nói dạo gần đây Kazemiya và chị Kuon còn nhắn tin qua lại đều đều. Dù vẫn có chút lo lắng về chuyện cô em còn đang bỏ nhà đi, nhưng hai chị em dường như đang dần gắn kết lại, dù vẫn thường cãi nhau nhưng liên lạc thì vẫn không bỏ được.
Cuộc bỏ nhà đi này, giờ đây đã tiến triển đến mức gần như là một chuyến “thưởng hè” đúng nghĩa—bọn tôi đang lần lượt thực hiện những điều đã viết trong danh sách “Phần thưởng kỳ nghỉ hè”.
Và hiện tại, tôi cùng Kazemiya đang…
“Narumi, Inumaki, hai phần yakisoba và đá bào—một vị Blue Hawaii, một vị dâu nhé.”
“Rõ rồi. Natsuki, mày lo phần đá bào nhé.”
“Okay, cú giao cho tao!”
… đang miệt mài làm thêm ở một quán nước ven biển.
“Đá bào sắp xong rồi nè~”
“Yakisoba cũng gần xong luôn.”
Giữa cái nóng như thiêu đốt của mùa hè cộng thêm hơi nóng từ bếp chiên, tôi đứng trước chảo yakisoba khổng lồ, trán đẫm mồ hôi.
Mùi nước sốt thơm ngào ngạt khiến bụng càng thêm réo gọi, mà cái quạt duy nhất đặt trong bếp lại chỉ thổi ra toàn khí nóng. Nói thật thì tôi cảm giác sắp chết tới nơi. Đến mức nếu có ảo ảnh từ chảo yakisoba bay lên trước mắt, tôi cũng chẳng thấy lạ gì. Thời tiết đang ở cái mức nóng đến phát rồ.
“Kouta, sắp nghỉ rồi đó. Cố lên nốt nha~”
“Ừ… Phải cố thôi. Mà này, Natsuki… sao mày vẫn tràn đầy năng lượng thế?”
“Thì tất nhiên rồi! Vì được làm thêm cùng với Kouta mà. Chẳng lẽ không vui sao?”
Là vậy hả? Là thế thật hả? Não tôi đang vô cùng quá, nên không thể nghĩ được gì cả.
“Ờ thì… thật ra tao cũng thấy rất vui khi được làm cùng với mày đấy, Natsuki.”
“Hehehe, thiệt hả? Nghe mày nói vậy tao vui lắm~”
Natsuki cười tươi rói, vừa rưới siro lên phần đá bào.
Yakisoba và đá bào—hai món không thể thiếu trong mùa hè. Nếu được ăn chúng trong lúc nhìn ra bãi biển xanh biếc bên kia bức tường, chắc chắn sẽ ngon tuyệt vời.
“Narumi, Inumaki! Hai phần cà ri! Một phần cơm lớn nhé.”
“Nhận lệnh! Đá bào xong rồi. Còn cà ri để tao lo.”
“Nhờ mày đấy.”
Dù bếp nóng như lò xông hơi, bên ngoài quầy cũng chẳng đỡ hơn là bao—nắng hè chói chang phủ xuống không thương tiếc.
Kazemiya, người phụ trách phần phục vụ, hẳn cũng mệt lắm, nhưng gương mặt ấy lại ánh lên vẻ rạng rỡ, tỏa sáng lạ thường. Nhìn là biết cô ấy đang thật sự vui vẻ.
(Nếu có thể thấy nụ cười đó, thì bõ công đi làm thêm rồi. Natsuki, chắc phải cảm ơn cậu lần nữa mới được.)
Tay tôi vẫn tiếp tục đảo mì xào gần như một bản năng, rồi trong đầu bất giác nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Vì sao bọn tôi lại đi làm thêm ở quán ven biển thế này?
Vì sao Natsuki lại có mặt ở đây?
Chuyện ấy bắt đầu từ hôm bọn tôi đến một quán ăn gia đình, để lấy được dấu mốc thứ tư trong danh sách “thưởng hè”──
“Cậu muốn thử đi làm thêm à?”
“Ừm, tớ muốn thử một lần.”
Kazemiya khẽ gật đầu sau khi nhấp một ngụm trà đen tráng miệng.
“Thì gần đây cũng có đấy thôi. Loại mà chị Kuon giới thiệu ấy, làm theo dạng kiểu sống tại chỗ.”
“Cái đó không tính là làm thêm thật đâu. Danh nghĩa chỉ là ‘giúp chị’ hoặc ‘giúp người quen của chị’ thôi mà. Chẳng khác gì đi làm tình nguyện cả… À, tớ không có ý than phiền vì không được trả tiền đâu nhé.”
Kazemiya nói thêm, vẻ có chút khó xử.
“Chị ấy đã giúp tớ rất nhiều rồi. Nên tớ muốn mua gì đó tặng chị ấy… như một lời xin lỗi cho cuộc cãi vã lần trước.”
“Ừ, nếu là vậy thì đúng là cậu không muốn nhận công việc do chị ấy giới thiệu rồi.”
“Ừ. Với lại, Narumi cũng biết mà, nhà tớ cấm làm thêm đấy. Nhưng giờ đang bỏ nhà đi rồi, nên nghĩ thử một lần cũng đâu có sao.”
Cô ấy nói có hơi ngập ngừng. Có lẽ, lý do thật sự khiến cô muốn đi làm thêm không đơn thuần chỉ như lời nói. Nhưng tôi cũng không định gặng hỏi sâu thêm làm gì. Dù là lý do gì, tôi tin rằng Kazemiya cũng có cân nhắc kỹ rồi.
“Muốn làm thêm à. Tớ thì không phản đối, nhưng cơ bản là phải có sự đồng ý của người giám hộ.”
“Biết mà… Thế nên chị tớ mới gọi là ‘giúp đỡ’ chứ không phải đi làm.”
Kazemiya có lẽ cũng đã hiểu điều đó. Cô không khăng khăng thêm nữa, mà chấp nhận rút lại ý định một cách nhẹ nhàng.
Làm thêm… Cô ấy đã có hứng thú như vậy, tôi cũng muốn giúp cô tìm một chỗ phù hợp. Nhưng chỗ làm thêm của tôi thì ở xa quá, giờ mà quay ngược lại chặng đường đã đi thì rắc rối lắm. Chưa kể tôi cũng đã xin nghỉ dài ngày, lúc quay lại kiểu gì cũng phải xin lỗi và cày bù chết xác. Mà dù sao thì vẫn cần có sự cho phép của người lớn…
Nếu có cách nào đó lách được thì tốt rồi…
“...Chờ tớ chút.”
Tôi rời bàn, bước ra khỏi quán rồi gọi điện cho một người. Vừa bấm gọi một lần thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“A lô, Kouta đó à? Cuộc sống bỏ nhà đi bụi thế nào rồi?”
“Cũng tạm ổn.”
Inumaki Natsuki – bạn thời thơ ấu của tôi, cũng là người bạn thân duy nhất và đáng tin cậy nhất.
Cậu ta có rất nhiều bạn bè, mối quan hệ rộng tới mức khó tưởng tượng nổi. Đã có lần cậu ta được vài người trong giới điện ảnh cho cả đống vé xem phim. Từ sau khi bỏ nhà đi, bọn tôi vẫn giữ liên lạc qua tin nhắn, nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện qua điện thoại.
“À ha ha. Vậy thì tốt rồi. Nhưng gọi cho tao thế này chắc có chuyện gì đó khó xử phải không?”
“Cũng không hẳn là khó xử, chỉ là… tao muốn nhờ chút việc. Nếu thấy phiền thì cứ từ chối nhé.”
“Từ chối á? Tao ư? Từ chối nhờ vả của mày? Không đời nào. Kể cả có là chuyện khó nhằn thì tao cũng bỏ hết mấy chuyện khác để ưu tiên giúp mày. Nên cứ thoải mái mà sai bảo tao đi.”
“Mày nói như kiểu tao sắp vắt kiệt sức bạn thân không bằng. Mày nghĩ tao là ai chứ?”
Có lẽ vì vừa mới trải qua cuộc đối đầu căng thẳng với chị Kuon, nên tự dưng tôi thấy Natsuki hơi giống chị ấy. Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi hay ngại ngùng với Natsuki. Ngược lại, lúc này còn thấy đáng tin hơn bao giờ hết.
“Chuyện này hơi dài dòng chút…”
“Không sao. Dài thì càng tốt, được nghe mày nói nhiều chuyện, tao lại càng vui.”
Với người bạn thân rộng lượng đến vậy, tôi kể lại sơ qua mọi chuyện.
Rằng Kazemiya muốn thử làm thêm.
Rằng tôi muốn giúp cô ấy thực hiện điều đó.
Nhưng xin phép người lớn thì gần như là bất khả thi.
“Ra là vậy… hiểu rồi. Nếu là chuyện đó thì tao sẽ nghĩ có cách giúp.”
“Thật á!?”
『Ay, đúng lúc thiệt, tao có một người quen đang điều hành một quán ven biển. Nghe nói vài nhân viên làm thêm dự kiến đến làm thì lại bị đổ bệnh hết, nên bên đó đang tìm người lấp chỗ gấp. Nếu tao giới thiệu thì chắc chắn họ sẽ mừng rỡ nhận luôn, khỏi cần phỏng vấn gì hết.』
“Còn chuyện được sự đồng ý của người giám hộ thì sao?”
『Không vấn đề gì. Vốn dĩ học sinh cấp ba vẫn có thể đi làm thêm mà không cần giấy phép của phụ huynh. Chỉ là về lý thuyết, sau này phụ huynh có thể yêu cầu hủy hợp đồng thôi. Nhưng mẹ của Kazemiya là quản lý trong giới giải trí đúng không? Chắc chắn bà ấy sẽ không muốn rước thêm rắc rối vào người, nên một khi đã bắt đầu đi làm rồi thì phần thắng sẽ nghiêng về bên mình thôi. Tao sẽ nói trước với người quen ở quán, còn nếu phía nhà trường có ý kiến gì, tao cũng có thể tự mình đứng ra nói chuyện được.』
Quả là đáng tin cậy. Đúng là Natsuki. …Nhưng mà, sao nhỉ. Có gì đó vẫn khiến tôi hơi lo.
Tôi biết thích nghi với cuộc sống này đã trở thành một kỹ năng sống của Natsuki, nhưng vẫn lo không biết cậu ấy có đang tự ép mình quá sức không.
“Này… Natsuki.”
『Hửm?』
“Biết là so với mày thì tao chẳng giúp được gì mấy… nhưng nếu mày có chuyện gì khó khăn, cứ nói với tao nhé. Tao thề sẽ giúp mày hết sức mình, kể cả có phải liều cả cái mạng này.”
『────……────』
“Natsuki?”
Không có phản hồi. Hay tín hiệu yếu nhỉ?
『Xin lỗi… Tự dưng nghe mày nói vậy tao cảm động quá, tao nín thở mất một lúc. Tim tao rung động còn mạnh hơn cả lúc được idol yêu thích nhất nhìn vào và vẫy tay ngay giữa sự kiện. Quá tải cảm xúc rồi…』
“Mày làm quá rồi đấy.”
Chắc là cố tình pha trò để làm tôi bật cười.
“Nếu có thông tin chi tiết về công việc thì gửi cho tao nhé? Tao sẽ nói lại với Kazemiya.”
『Rõ rồi. Tao sẽ tổng hợp rồi gửi liền đây.』
Tôi kiểm tra nội dung chi tiết mà Natsuki gửi: có chỗ nghỉ tại nơi làm, được ăn uống đầy đủ, lương một ngày hai vạn yên. Giờ làm từ 10h sáng đến 8h tối. …Rõ ràng sẽ rất vất vả, nhưng mức lương này đúng là quá hời. Đúng là chất lượng “bảo chứng bởi Natsuki”. Có điều nhìn vào cũng thấy bên chủ đang thật sự cần người gấp.
“──Nên là, Natsuki đã giới thiệu cho công việc này…”
“Tớ làm.”
Kazemiya trả lời ngay lập tức.
“Tớ thấy hơi bất ngờ đấy. Cậu không suy nghĩ thêm chút nào à?”
“Tớ suy nghĩ kỹ rồi. Vì đó là công việc mà Narumi đã tìm cho tớ, nên tớ luôn tin tưởng. Với lại… tớ cũng đã mơ được đi làm thêm từ lâu rồi. Dù có vất vả thì vẫn muốn thử.”
Ánh mắt cô ấy sáng rực lên. Chắc chắn cô ấy thật lòng muốn trải nghiệm điều này.
Tôi cũng có hơi lo, nhưng lần này cả Natsuki cũng tham gia làm chung, nên tôi cũng đi cùng. Vậy thì ít ra vẫn an toàn hơn là để Kazemiya một mình ở một chỗ làm lạ hoắc.
“Thực ra là Natsuki sẽ đi làm chung với bọn mình luôn đấy. Nhớ cảm ơn cậu ấy nhé.”
“Được. Nhất định rồi.”
Cô gật đầu một cách chắc chắn, hình bóng kiêu kỳ lạnh lùng từng thấy nơi cô gái cô độc của học kỳ trước giờ đã chẳng còn.
Nếu Kazemiya hồi đó là một con sói cô độc trong lớp học, thì giờ đây trông cô chẳng khác gì một chú cún con đang vẫy đuôi rối rít.
──Và thế là, bọn tôi bắt đầu làm việc ở quán ven biển.
Kazemiya làm việc ở khu phục vụ, còn tôi và Natsuki đảm nhận bếp chính. Tôi vốn không giỏi nấu nướng nên ban đầu lo không biết xoay xở sao, nhưng cũng từng có chút kinhnghiệm làm thêm trước đây. Với cả món ăn ở quán không mấy cầu kỳ, chủ yếu là đồ đơn giản dễ làm, lại có cả sổ tay hướng dẫn nên cũng ổn.
Người tôi lo nhất ban đầu là Kazemiya, nhưng cô ấy cũng đang cố gắng hết sức dù còn chưa quen. Vốn đã khéo tay, nay lại dần làm quen với công việc, mấy ngày trôi qua là đã xử lý việc tiếp khách khá thuần thục.
Khi thấy những điều mình lo hóa ra chỉ là dư thừa, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng Natsuki tiếp tục xử lý những đơn hàng liên tục đổ về bếp. Dù số lượng đơn hàng có thể gọi là địa ngục, nhưng vì được làm việc chung với người bạn thân ăn ý, tôi cảm thấy mệt thì mệt, nhưng không hề thấy chán. Trái lại, cái bận rộn này dần trở nên thú vị.
──Và rồi, khi cảm giác “bắt nhịp được nhịp rồi đấy” vừa xuất hiện thì…
“Kouta, người ta bảo tụi mình có thể nghỉ giải lao rồi đó.”
“Ồ, vậy là đến giờ rồi à.”
Tôi thậm chí không nhận ra đã đến giờ nghỉ cho đến khi được Natsuki gọi.
Chúng tôi thay ca cho một nhân viên vừa trở lại sau ca nghỉ, rồi cùng nhau di chuyển đến phòng nghỉ phía sau. Tôi lấy hai chai ramune đã mua sẵn từ trong tủ lạnh, dùng tay nhấn nắp để mở. Tiếng xì của ga thoát ra đầy sảng khoái vang lên, rồi tôi và Natsuki cùng nhau đưa chai lên môi, để dòng nước ngọt mát lạnh trôi qua cổ họng.
Cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
“À mà, Kazemiya đâu rồi?”
“Chắc tầm năm phút nữa mới thay ca. Cậu ấy làm ở khu phục vụ, nên lịch nghỉ khác chúng ta.”
“Vậy à.”
“Không sao đâu. Kazemiya sẽ ổn thôi.”
Natsuki mỉm cười, khi bắt gặp ánh nhìn tôi vô thức hướng về phía Kazemiya đang làm việc.
“Nghe bảo là lần đầu đi làm thêm nên tớ cũng lo không biết cậu ấy xoay xở sao, nhưng bất ngờ là cậu ấy rất khéo léo. Gần như không có sai sót gì trong việc ghi đơn. Dù còn hơi lóng ngóng khi tiếp khách nhưng, cũng ổn rồi.”
“…Ừ. Cậu nói đúng. Có lẽ tớ đã lo lắng quá mức.”
Kazemiya giờ đã ổn rồi.
Cô ấy không còn là Kazemiya Kohaku của cái ngày đứng co ro trong mưa ấy nữa. Vết thương trong lòng đã dần lành lại. Và hơn hết, tôi biết rõ cô ấy đủ mạnh mẽ để đối mặt với chính chị gái mình — người từng dồn cô vào đường cùng.
“Lo quá mức à… Nè, Kouta. Mày có từng nghĩ vì sao mày lại lo cho Kazemiya nhiều như thế không?”
“Hả?”
“Sao mày lại trở nên ‘quá mức’ như vậy, khi nói đến Kazemiya vậy?”
“Cái đó thì…”
Khi bị hỏi lại như thế, tôi không thể trả lời ngay lập tức được.
“Với Kouta, Kazemiya là người như thế nào?”
“…Là người quan trọng.”
“Quan trọng… như một người bạn?”
Đúng là bạn thanh mai trúc mã, hiểu tôi rõ đến mức khiến tôi cảm giác như bị nhìn thấu tất cả.
“Ừ thì, cũng đâu ai lại bỏ nhà đi chỉ để giúp đỡ ‘một người bạn’ bình thường đâu, đúng không? Cũng hơi ganh tị một chút rồi đấy.”
Không chỉ là bạn bè. Cũng không phải người thân.
Hơn cả bạn. Nhưng lại khác với gia đình. Và cũng chẳng phải kiểu “bạn thân chí cốt”.
Kazemiya Kohaku đối với tôi là…
“Sao mày tự nhiên hỏi mấy chuyện này vậy…”
Tôi nói rồi uống thêm một ngụm ramune nữa, như thể đang cố đánh trống lảng. Bản thân tôi cũng nhận ra mình uống nhanh hơn bình thường. Không phải vì trời nóng, cũng không phải do khát.
Viên bi bên trong chai thủy tinh lăn qua lại, vài bong bóng cuối cùng của nước ngọt nổi lên rồi nổ tan. Giống hệt như câu trả lời vừa kịp lóe lên trong đầu tôi… rồi biến mất.
“Điều tao lo là… Kouta sẽ cố giấu cảm xúc thật của mình. Chỉ là, tao lo thôi — với tư cách một người bạn thân từ nhỏ.”
“…Mày làm khó tao rồi. Nếu là người khác thì tao đã có thể lờ đi rồi. Nhưng là mày thì…”
Không phải chỉ vì Natsuki là bạn thuở nhỏ.
Mà vì cậu ấy đã luôn ở bên tôi — lúc tôi đau khổ, lúc tôi chẳng thể đạt được kết quả gì, lúc bố mẹ ly dị, lúc tôi nổi loạn. Cậu ấy không giảng đạo, không khuyên bảo, chỉ đơn giản là ở bên tôi. Với tôi, Natsuki không chỉ là bạn thân duy nhất, mà còn là người tôi có thể xem như gia đình.
Chính vì thế, sự quan tâm đầy hiếm hoi đó lại khiến tôi thấy như có gai đâm vào ngực.
“Tao biết mà, sau chuyện với bố, mày bắt đầu giữ khoảng cách với mọi người. Hồi tiểu học mày có rất nhiều bạn, vậy mà giờ chỉ còn mỗi tao là người mày đi chơi cùng. Vì mày sợ bị người khác thất vọng, đúng không?”
“Đúng là đồ thanh mai trúc mã. Cái gì cũng nhìn thấu hết.”
“Bởi vì tao luôn quan sát mày mà. Kouta là anh hùng của tao.”
“Mày lại nói quá lên rồi.”
“Có thể.”
Thật đấy… giá như cậu chỉ là một người dưng.
Nếu là người dưng, tớ đã có thể phũ phàng đáp lại rằng “Cậu thì biết gì mà nói?”, rồi bỏ đi. Nhưng với Natsuki thì không thể.
“Cái mà mày sợ nhất bây giờ… có lẽ là bị Kazemiya thất vọng. Chính vì không muốn điều đó xảy ra nên mày mới không dám tiến thêm một bước nữa, đúng không?”
…Phải rồi, vì đó là Natsuki. Cậu ấy luôn sẵn sàng lắng nghe, đón nhận mọi thứ tôi nói. Rộng lượng và dịu dàng như mặt biển. Nói chuyện với cậu ấy khiến tôi thấy thoải mái, thấy được là chính mình. Dù có bị đào sâu vào chuyện riêng một chút cũng chẳng có chút nổi cáu nào cả.
“Trốn tránh cũng không sao đâu. Nhưng mày không thể trốn khỏi cảm xúc của chính mình. Chúng sẽ theo mày suốt cả đời, cho đến khi chết. Đó chính là điều người ta gọi là ‘thật lòng’. …Nhưng mà, Kouta thì rất kém trong khoản đối mặt với lòng mình, phải không. Nên lần này, để tao giúp cậu một tay.”
“Giúp…?”
“Tớ sẽ dùng một câu thần chú—để lôi cảm xúc thật trong lòng mày ra.”
Âm thanh của sóng biển, sự ồn ào của bãi tắm… tất cả bỗng như biến mất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như mình đang đeo tai nghe chống ồn vậy. Mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Chỉ còn tiếng tim đập — nghe rõ hơn bình thường, như thể chính nó cũng đang lắng nghe.
“‘Kazemiya-san, cậu ấy giờ là của tớ rồi nhé?’.”
“Không đời nào.”
Tôi đáp lại ngay lập tức. Không cần phải do suy nghĩ. Chỉ cần tai tôi nghe thấy câu nói đó, khi não bộ hiểu ra nghĩa của nó, thì miệng tôi đã tự động phản ứng lại — trơn tru đến ngạc nhiên.
Tôi không ngu đến mức không nhận ra mình vừa buột miệng nói gì.
“Đó chính là tiếng lòng thật sự của cậu, đúng không?”
☆
“Xin chào quý khách.”
“~. Tôi muốn gọi một phần yakisoba, một phần đá bào vị Blue Hawaii, một cây xúc xích nướng, một phần cà ri, một tô mì ramen, và cả bánh bạch tuộc takoyaki luôn nhé~♪ Còn nữa, xin được chụp một trăm tấm ảnh selfie chung với nhân viên siêu đáng yêu, siêu cool ngầu, có gu ăn mặc đỉnh cao, tóc vàng lấp lánh như nắng, và mặc áo trắng nhân viên chuẩn không cần chỉnh đang đứng trước mặt tôi đây nha~♪ À mà cửa hàng này có nhận thanh toán thẻ không? Ví điện tử thì sao? Nếu không thì để tôi xoay chút tiền mặt rồi quay lại liền…”
“Thưa quý khách, xin vui lòng ngừng mọi hành vi gây rối.”
Có lẽ là thành quả của mấy ngày đi làm thêm — kinh nghiệm tiếp khách đã tích tụ phần nào trong tôi. Nhờ thế, tôi có thể bình thản đáp lại mấy hành vi gây phiền phức của “vị khách” trước mặt… tức là chị tôi, hệt như một cái máy móc.
“Aaa, tuyệt quá đi mất… ánh nhìn lạnh lùng của Kohaku-chan, đỉnh của chóp luôn…!”
“…Chị. Tới đây làm gì vậy.”
Không hiểu sao, người vừa đường hoàng xuất hiện ở tiệm lại chính là chị gái tôi – người mà mới hôm trước còn cãi nhau nảy lửa với tôi.
Có lẽ để cải trang, chị ấy đội mũ cói và đeo kính râm, nhưng dù có che chắn thế nào thì bên trong vẫn nguyên y xì đúc chị gái tôi.
“Tình cờ thôi mà. Gần đây có buổi quay phim. Xong sớm hơn dự kiến nên chị ghé qua nghỉ một chút đó mà~”── Hôm nay nó có lịch quay phim. Nó sẽ ở khách sạn với mẹ. Ba ngày nữa mới về.
…Giờ nghĩ lại, hôm bỏ nhà đi, mẹ cũng từng nói gì đó tương tự thì phải.
“Ơ, ở đây có bán oden nữa hả? Tuyệt đấy. Cho chị một phần luôn nhé~”
“Vậy là: một phần yakisoba, một phần đá bào, một phần xúc xích, một phần cà ri, một phần mì ramen, một phần takoyaki, và một phần oden, đúng không ạ? Em ghi hết cả rồi. Xin vui lòng đợi một chút… Mà chị định ăn hết đống này một mình à?”
“Tất nhiên rồi! Chừng này với chị là bình thường ấy mà~”
…Tôi cũng tự nhận mình ăn khỏe, nhưng chắc cũng là do di truyền từ chị.
Những lúc như thế này, tôi lại thấy hai chị em thật giống nhau – cũng vui vui.
“…À mà, lần này không hẳn là chị ăn một mình đâu”“Hả?”“Không có gì đâu. Mau đi làm đi, khách đông muốn chết mà còn đứng tám chuyện là bị mắng đấy~”
Dù cảm giác như chị vừa lảng tránh câu hỏi, tôi vẫn quay vào bếp truyền đơn. Narumi và Inumaki không có ở đó… chắc là đang nghỉ.
Lo phục vụ mấy khách khác một lúc thì đồ chị gọi đã làm xong.
“Kazemiya-san, em đem đống này ra bàn là có thể nghỉ giải lao rồi đấy”“Vâng ạ”
Nghe lời dặn của quản lý, tôi bê cả đống đồ ăn đến bàn chờ của chị.
“Xin lỗi đã để chị đợi~”“Tuyệt vời quá đi mất~ Bữa ăn Kohaku-chan đem tới thì đảm bảo là ngon khỏi phải bàn~”
“Em có nấu đâu…”
“Đồ ăn ngon không phải vì ai nấu, mà vì ai dồn hết tâm tư mang nó đến cho người khác đó~”
“…Nói mà mặt nghiêm túc ghê, nhưng em chắc chắn chị nói xạo đấy. Với lại em bưng ra cũng bình thường thôi mà”
Từ sau vụ cãi nhau đó, chị tôi lúc nào cũng trong tình trạng như thế này.
Trước giờ chỉ liên lạc qua tin nhắn thôi, chứ gặp trực tiếp thế này thì đúng là khác hẳn. Không biết khi nhắn tin chị ấy đã cố kiềm lại đến mức nào nữa…
Theo lời chị thì: “Từ giờ chị sẽ không trốn tránh nữa, sẽ nói chuyện với Kohaku nhiều hơn đấy~”.…Thôi nào. Em thừa nhận là em từng nói “thật ra em muốn nói chuyện với chị nhiều hơn” thật, nhưng đâu ngờ mọi chuyện đi xa đến thế này…
“Kohaku-chan, đến giờ nghỉ rồi đúng không?”“Sao chị biết?”“Chị đọc khẩu hình lúc em nói chuyện với quản lý. Gọi là thuật đọc môi đó~”
…Chị tôi, vẫn luôn bá đạo như mọi khi.
“Cùng ăn nha~”“…Ừm, cũng được”
Một phần tôi đồng ý vì đang đói bụng thật. Phần vì cũng chẳng muốn tiếp tục trốn tránh chị nữa.
…Mình cũng đâu muốn lúc nào cũng phải đợi Narumi-kun đẩy lưng mới dám làm gì đâu.
“Kohaku-chan muốn ăn gì nào? Yakisoba trông có vẻ ngon lắm đấy”“Ừm… vậy em ăn yakisoba nhé…”
Tôi định lấy phần yakisoba như chị gợi ý, dù trong lòng hơi áy náy vì mấy nhân viên khác vẫn đang phải làm.
Nhưng rồi tôi dừng lại.
“…Thôi, em ăn xúc xích nướng đi”Vì ăn yakisoba dễ bị dính vụn rong biển vào răng.…Và tôi thì không muốn bị Narumi nhìn thấy cảnh đó.
“Đúng là con gái mới lớn mà~”
Chị cười toe, như thể đã nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của tôi.
Tức ghê, nên tôi chẳng thèm đáp lại, chỉ rưới thêm tí tương cà lên cây xúc xích.
“Một Kohaku-chan nữ tính đến mức này… chị phải cảm ơn Narumi-kun mới được đó”“…Hả? Sao lại nhắc tới Narumi-kun?”“Aha, thì còn gì nữa~ Em đang hẹn hò với Narumi-kun còn gì~”
“────────(bẹp)”Do phản ứng quá bất ngờ, tôi đã vô thức bóp tay hơi mạnh. Cây xúc xích rơi tõm vào vũng sốt cà chua, khiến đĩa đồ ăn trước mặt trông chẳng khác gì hiện trường của một vụ án mạng rùng rợn.
…Nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng. Giờ không phải lúc để quan tâm đến mấy thứ đó.
“Hả? Ơ? H-hẹn hò á? Em? Với Narumi?”“Ể… Không phải sao?”
“Tất nhiên không phải rồi!?”Lại một lần nữa, âm thanh sốt cà bị bóp bắn vang lên bên tay tôi. Dựa vào cảm giác thì chắc là trong chai giờ chẳng còn giọt nào nữa.
“…………Thật không đó? Chẳng lẽ vì ghét chị nên em mới nói dối?”“Thật của thật mà! Với lại em đâu có ghét chị! Ngược lại là đằng khác, em cực kỳ quý chị luôn đó!”
“Hmm… Nếu thật thì chị phải vui đến chảy máu mũi rồi mới đúng, mà sốc quá nên phản ứng không kịp luôn nè”Ban đầu tôi tưởng chị chỉ đang trêu chọc như mọi khi, nhưng nhìn phản ứng thì rõ ràng là chị đang thật sự ngạc nhiên.
“Mà… mà khoan đã! Tại sao chị lại nghĩ là em… em với Narumi-kun… h-hẹn hò chứ?”
“Ngược lại chị mới muốn hỏi nè. Không hẹn hò mà lại nhắn mấy tin ngọt như mía lùi thế kia á?”
“N-ngọt!? Em có nhắn gì như vậy đâu!?”Chị lấy điện thoại ra, mở ảnh trong tin nhắn tôi từng gửi và giơ lên như đang vạch trần tội phạm trong phim hình sự.
“Tấm này n蔓Đó là… lúc em với Narumi đi chơi công viên giải trí…”
“Khoảng cách gần quá còn gì. Hai người gần như dính chặt lấy nhau luôn rồi. Còn hơn cả theo sát 24/24 ấy”“T-tại vì nếu không như vậy thì không chụp hết vào khung hình được…”
“Còn nắm tay nữa này”“Lúc đó đông người, Narumi sợ lạc nên mới…”
“…………Vậy, còn tấm này thì sao?”“Ảnh Narumi nằm trên giường đúng không. Có vấn đề gì ạ?”“Góc chụp với bố cục thế này… Kohaku-chan cũng đang nằm cùng giường chứ g씓Tại giường hơi to thôi… mà lúc ngủ bọn em ở phòng riêng cơ mà?”
“Dĩ nhiên rồi! Nhưng ý chị không phải thế! Kiểu này mà còn nói không phải người yêu thì chỉ có nói xạo thôi!”
“Đã bảo là không mà──!!”Áp lực từ chị tôi quá khủng khiếp. Giờ thì tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của mấy bị cáo khi bị cảnh sát dí bằng chứng rồi… mà nói mới nhớ, tôi cũng vừa làm ra hiện trường thảm sát xúc xích đẫm máu sốt cà đấy thôi…
“Đã như vậy rồi mà còn chưa là người yêu thì… còn phải làm gì nữa mới thành người yêu đây!?”
“Đ-đã bảo là em với Narumi không có kiểu đó mà──”
“……Nếu vậy thì, Kohaku-chan thấy sao?”“…Hả?”Tôi nghẹn lời trước câu hỏi của chị.
“Kohaku-chan nghĩ gì về Narumi-kun? Chỉ là bạn thôi sao?”
Chỉ là bạn ──── Tôi đã không thể thốt ra lời đó.
Đối với tôi, người tên là Narumi Kouta ấy──
“…………Không phải bạn”
Mối quan hệ tôi từng cố định sẵn trong đầu từ lâu đã thay đổi rồi. Mà thực ra, nó đã thay đổi từ rất lâu trước đó rồi.
“Em không còn xem Narumi là bạn. Cũng không còn coi là đồng minh nữa”
Tôi chỉ là đã cố không nhìn vào hình dạng thật của cảm xúc đó, cứ quay mặt làm ngơ mà thôi.
“Mà em── Em thích Narumi mất rồi
──── Trái tim tôi, từ lâu đã không còn đường để trốn chạy nữa.
“Thế à… Chị cũng đoán là vậy mà”Chị mỉm cười dịu dàng khi tôi gắng gượng thốt ra lời thú thật.
“…………Chị. Chẳng lẽ, vì chuyện này mà chị đến đây──”
“Chị chỉ muốn đến gặp đứa em gái dễ thương của mình thôi~ Nhân tiện gần đó có công việc thì ghé luôn ấy mà”Chị vừa trả lời vừa xúc một thìa đá bào, như thể cố tình đánh trống lảng.
“…Nhưng mà… ừ. Chị yên tâm rồi. Trong lúc chị không biết, Kohaku-chan đã biết yêu rồi nhỉ”“Đừng có nói lại ra miệng như thế… nghe ngại lắm đó…”Phải. Em đang yêu Narumi Kouta.
Điều đó em hoàn toàn chắc chắn, nhưng khi bị nhắc lại thành lời thì vẫn cảm thấy xấu hổ lạ thường.
“Từ trước đến giờ, chị cứ nghĩ Kohaku-chan chỉ biết trốn chạy thôi. Nhưng người chỉ biết né tránh thì chẳng thể yêu ai được. …Cho nên, khi thấy em đã khác, chị thật sự mừng. Kohaku-chan bây giờ đã mạnh mẽ hơn rồi”Chị dừng thìa đá bào trong tay lại, rồi khẽ quay mặt khỏi tôi như để giấu ánh nhìn.
“Vì vậy, đến lúc mẹ cũng nên ngồi vào bàn đi”“────……”
Tôi lặng người, dõi theo hướng nhìn của chị.
“…Mẹ”
Người đang tiến lại gần bàn, không phải về phía tôi, mà là về phía chị — là mẹ.
“…Kohaku? Con làm gì ở nơi như thế này vậy?”Từ sau cặp kính, ánh mắt lạnh lẽo như muốn phủ nhận tất cả hiện diện nơi tôi. Giọng nói ấy cũng chẳng khác gì ngày tôi bỏ nhà ra đi cả — vẫn không thay đổi.
“Con làm thêm ở đây. Giờ đang trong giờ nghỉ”Tôi trả lời ngắn gọn, chỉ nêu sự thật. Ngay khi nghe từ "làm thêm", mẹ đã nhíu mày khó chịu.
“Mẹ không nhớ là đã cho phép con làm thêm… không, hơn cả chuyện đó… con không gây chuyện gì đấy chứ? Làm ơn đừng để cái tên Kuon bị lôi ra”Ngay từ đầu, mẹ đã nói như thể đinh ninh rằng tôi sẽ gây ra rắc rối.
Chán thật. Chán đến mức khiến người ta muốn bật cười… nhưng không hiểu sao, lần này, tôi lại chẳng thấy đau lòng chút nào.
“Con biết rồi. Con sẽ không làm phiền chị đâu”“…Rồi để xem”
Câu trả lời ấy rõ ràng chẳng hề mang chút tin tưởng nào. Vậy mà tôi giờ đây vẫn giữ được bình tĩnh. Thật lòng, chính tôi còn thấy kinh ngạc với sự điềm tĩnh của bản thân lúc này.
“Kuon. Nghỉ như vậy đủ rồi chứ?”“Mới bắt đầu mà. Nhìn nè, đống đồ ăn ngon thế này còn chưa đụng tới miếng nào luôn. Với lại, mẹ cũng chưa ăn trưa đúng không? Ngồi xuống đi. Ăn cùng nhau cho tiết kiệm thời gian còn g씓…………”Có vẻ mẹ nghĩ rằng chị sẽ không rời đi cho đến khi ăn hết đống đồ đã gọi. Và rồi — sau bao lâu, đến cả tôi không thể nhớ nổi lần gần nhất là khi nào — cả gia đình Kazemiya lại cùng ngồi bên một bàn ăn.
“Ưm~! Chị cứ nghĩ bán oden ở chỗ ven biển nghe sai sai, mà hóa ra ngon phết nhỉ!”Chị tập trung vào việc ăn, chắc hẳn là cố tình làm vậy.
“…………”Tôi vừa gặm cây xúc xích be bét sốt cà chua, vừa liếc nhìn mẹ.
Từ nãy đến giờ, mẹ chưa đụng đến đồ ăn. Chỉ chăm chú vào điện thoại, thi thoảng nhìn đồng hồ, và nhắn gì đó liên tục.
Hồi trước, dáng vẻ ấy khiến tôi thấy như bị từ chối, bị bỏ rơi. Nhưng giờ… tôi lại chẳng cảm thấy gì cả.
Thậm chí…
“…………Mẹ… gầy đi thì phải?”“Không liên quan đến con”Mẹ vẫn không nhìn tôi lấy một lần, dứt khoát như cắt đứt mọi liên hệ. Nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy tức giận, hay cảm thấy buồn gì cả.
(Mẹ lúc nào cũng vậy sao…?)
Dáng hình của mẹ trong mắt tôi — mệt mỏi đến mức không nhận ra nổi.
Mái tóc đen từng suôn mượt giờ đã xơ xác, quanh mắt có quầng thâm, dù cố dùng kem che khuyết điểm nhưng vẫn thấy rõ. Đôi bàn tay nứt nẻ, khô ráp. Tôi chẳng cảm nhận được áp lực hay sự đáng sợ như xưa nữa. So với ký ức, mẹ nhỏ bé hơn rất nhiều… rất nhiều…
(Mẹ… lúc nào lại trở nên… nhỏ bé thế này…?)
Nói rằng trong thời gian bỏ nhà đi, tôi không nghĩ gì về mẹ là nói dối.
Thậm chí đã từng tưởng tượng cảnh gặp lại sẽ nói những gì cho hả dạ.
Vậy mà… lúc này, tôi chẳng nói được gì cả. Trước người mẹ đang ngồi ngay đây, tôi không tìm ra lời nào để nói.
“…Con ăn xong rồi đó!”
Mẹ không nói thêm gì, chỉ ngồi đấy để thời gian lẳng lặng trôi đi. Nhoáng cái, khi tôi nhận ra thì chị đã ăn xong sạch sẽ toàn bộ món ăn trên bàn.“Ừm! Món nào cũng ngon tuyệt luôn!”“…Thế thì xong rồi nhỉ. Không đi sớm là trễ giờ quay tiếp theo đấy”“Biết rồi mà~. Lịch quay con nắm rõ lắm rồi đó”
Cuối cùng, mẹ vẫn không đụng vào một chút đồ ăn nào. Không biết mẹ ăn vào lúc nào nữa.
“…………ư… M… Mẹ!”
Không thể để mọi thứ kết thúc thế này. Dù không nói được gì ra hồn, thì tôi vẫn muốn nói gì đó.
“Nếu muốn chơi trò bỏ nhà thì cứ việc”“………… ư ……!”“Không có con ở nhà, mẹ cũng chẳng thấy phiền gì”
Chỉ vỏn vẹn như thế . Mẹ chỉ nói vậy rồi quay lưng bước đi, không hề liếc nhìn tôi lấy một cái .
Tấm lưng đang rời xa ấy, nhỏ bé và mong manh hơn rất nhiều so với trong ký ức.
“…Yếu đuối quá đi…”“…Chị”“Chị nói trước, chị không gọi mẹ đến để bắt em quay về đâu”“Em biết. Em hiểu mà”
Chị đến đây, không chỉ để giúp em nhận ra tình cảm của mình.
Không chỉ vì muốn em đối mặt với bản thân.
“Chị muốn em… nhìn thấy mẹ của hiện tại, bằng chính mắt mình. Đúng không?”“Chừng đó là đủ rồi”
“Gặp lại sau nhé.”
Chị chỉ để lại một câu ngắn gọn rồi quay bước rời đi. Cùng với tấm lưng nhỏ bé hơn trong trí nhớ rất nhiều kia.
Và tôi chỉ có thể đứng đó, dõi theo bóng lưng của hai người họ mà thôi ────
☆
Narumi: “Cậu có muốn ra biển chơi một chút không?”
Narumi: “Dù là buổi tối, nhưng dịp này đâu phải lúc nào cũng có”
Kohaku: “Tớ cũng đang định rủ cậu đây”
Narumi: “Vậy thì tốt rồi”
Ngay sau đó, Kazemiya gửi lại một sticker con mèo đáng yêu với chữ “OK!” to tướng.
(…Tình cảm thật sự của mình sao)
Chính bản thân tôi cũng chưa sắp xếp rõ được cảm xúc này. Có lẽ chính vì vậy… nên tôi mới muốn gặp cô ấy.
Hơn hết ──── sau giờ nghỉ trưa hôm nay, Kazemiya có vẻ rất khác lạ.
Lúc tôi hỏi chuyện cổ trong lúc rảnh thì, cô ấy nói là đã gặp chị Kuon và cả mẹ mình.
Có thể tôi sẽ lại bị Natsuki gọi là “quá bảo bọc” nữa, và đúng là tôi cũng thấy như vậy… nhưng tôi không muốn để Kazemiya một mình.
“Natsuki. Mày giữ ví và điện thoại giúp tao nhé?”“Được chứ. Mày định ra biển với Kazemiya-san à?”“Ừ. Nếu mày muốn đi cùng cũng được mà”“Không đời nào. Tao không muốn làm kỳ đà đâu”
Tôi gửi lại đồ đạc cho Natsuki, rời khỏi khu ký túc xá giữa bầu trời đêm mùa hè, và bước về phía bờ biển.
Dù là bãi biển mùa hè, nhưng vào giờ này thì hầu như chẳng có ai cả.
Bầu trời đêm ôm lấy muôn vì sao lấp lánh, như một chiếc hộp kho báu cất giữ những viên ngọc sáng chói.
Hơi mặn của biển hoà cùng không khí ấm nồng của mùa hè ─── cũng không tệ.
“Narumi, xin lỗi, tớ đến trễ”
Khi tôi đang đứng trên bãi cát, lặng lẽ ngắm biển, thì Kazemiya chạy lại.
Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, cùng với một chiếc quần short gọn nhẹ. Tóc được buộc cao phía sau, có lẽ là để tiện hơn.
Và dù chỉ mới nhìn qua nơi cổ trần của Kazemiya thôi, nhưng mà tim tôi đã đạp thình thịnh tưởng như có đủ động năng để bay lên tận trời cao.
“Không sao. Tớ đợi cũng không lâu đâu mà. Nên… cậu không cần phải chạy đến thế đâu”“Tại tớ muốn chạy một chút”
Mái tóc vàng dài được buộc gọn khẽ tung bay trong làn gió đêm, óng ánh như ánh sao rơi.
Kazemiya đứng lặng nơi bờ biển, trông cứ như một ảo ảnh mùa hè. Quá đỗi xinh đẹp, đến mức khiến lòng tôi xao động.
Mái tóc tựa lụa vải ấy … đang bị làn gió đêm lả lướt đùa nghịch như thế, trong tôi có cảm giác hơi chút ghen tị và không thoải mái.
“Dù là mùa hè, nhưng biển ban đêm vẫn rất nguy hiểm ha?”
“Ừ, đúng đó. Tối thế này, tốt nhất là không nên xuống biển”
“Phải ha. Thôi dù sao thì… tớ cũng đã mặc sẵn đồ bơi mà chị gửi đến rồi… Đã ra đến đây rồi thì cởi luôn vậy”
Vừa dứt lời, mái tóc vàng nhạt của Kazemiya đang đùa vui trong gió nhẹ liền rơi xuống, chìm khuất sau lớp áo.
Không chút ngần ngại, cô ấy cởi phăng áo sơ mi và quần short ngay tại chỗ.
Làn da trắng mịn cùng vòng eo thon gọn được ánh trăng chiếu rọi, khiến trái tim tôi như bị nung đỏ trong thoáng chốc.
Kazemiya trong bộ bikini trắng trông hệt như một thiên thần vừa giáng trần giữa biển đêm.
“Kazemiya.”
“Hửm?”
“……Cậu đẹp lắm. Bộ đó thật sự rất hợp với cậu”
Tớ chỉ có thể gắng gượng để thốt ra chừng ấy.
“──── ư …… Cảm ơn…”
Kazemiya mỉm cười khẽ, đôi má thoáng ửng hồng vì ngượng. Nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy mình hoàn toàn không có cửa chống đỡ — thật không công bằng chút nào.
“Narumi không mặc đồ bơi à?”
“Có chứ… Nói là mặc thì đúng hơn là… đang mặc sẵn bên trong”
“Vậy thì cậu cũng cởi ra đi. Một mình tớ thế này thấy kỳ kỳ sao á…”
“Ừm, cũng phải ha”
Tớ cũng cởi áo, rồi cùng Kazemiya Miya bước xuống biển đêm.
Bọn tôi không đi quá xa, chỉ lội đến mức nước ngập mắt cá chân rồi dừng lại, cùng nhau đùa nghịch với những con sóng lăn tăn dưới chân.
“Lạnh quᔓNhưng… cảm giác cũng dễ chịu thật”“Ừ… cảm giác mát lạnh, rồi còn mấy con sóng cứ vỗ nhè nhẹ vào chân, nhột nhột như đang cù vậy thích thiệt.”
Bên bờ cát trắng, hòa mình vào biển đêm, cả thế giới như mở ra dưới vòm trời đầy sao. Ánh mắt tôi không khỏi đuổi theo từng gợn sóng vỗ xa xăm.
Nhưng ở đó chẳng có ai cả. Âm thanh yên ắng bao trùm, chỉ còn lại tiếng hơi thở của hai đứa tôi.
“…Cứ như thể, trên thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta vậy”
Tĩnh lặng của thiên nhiên, yên ắng của đêm khuya — sự tĩnh mịch tràn ngập ấy như đang gật đầu đồng tình với lời thì thầm của Kazemiya.
“…Nhưng cũng có cảm giác như đây là điểm dừng cuối cùng. Không thể đi xa hơn nữa vậy”“Ừ. Có lẽ… nơi đây là điểm kết của bọn mình”
Để xua đi nỗi buồn vừa nhen lên trong lồng ngực, tôi vốc nước biển lên hai tay rồi hất mạnh lên trời.
Dòng nước bắn tung như pháo hoa giữa đêm, văng cả vào mặt Kazemiya.
“A, nè! Cậu làm gì thế!”“Đã mặc đồ bơi rồi thì phải chơi nước cho đã chứ, không thì uổng lắm”“Tớ biết… nhưng mà! Kyaa! Nè~ Trả đũa đấy!”“Mặn quá!”
Dưới bầu trời đầy sao, hai đứa tớ té nước vào nhau như lũ trẻ nhỏ.
Vì không thể đi xa hơn, không thể băng qua biển đêm mịt mù ấy.
Vậy nên, tại điểm kết này, chúng tôi chơi đùa cùng nhau, cười bên nhau… như thể ôm lấy cảm giác về một cái kết sắp đến gần.
“Haa… vui thật. Lâu lắm rồi mới được chơi nước kiểu này”
Kazemiya vừa điều hòa nhịp thở, vừa mở lời lần nữa:
“Cậu có chuyện gì muốn nói đúng không?”“Hở?”“Hẳn là có gì đó cậu muốn nói với tớ, nên cậu mới rủ tớ ra đây. Tớ đoán đó là lý do mà Inumaki không đi cùng cậu.”
“Chuyện gì à…”
Tôi lo cho Kazemiya. Không muốn để cậu ấy một mình. Vì thế tớ mới rủ ra đây.
Tôi đã nghĩ đó là lý do thật sự, nhưng khi đối diện với Kazemiya, tôi nhận ra tất cả chỉ là cái cớ.
“Do hồi trưa… cậu đã gặp Kurone-san và mẹ cậu. Nên tớ… không muốn để cậu ở một mình”“Vậy à… tớ đã làm cậu lo rồi, xin lỗi nh锓────Nhưng đó chỉ là cái cớ thôi”
Tớ lo thật. Cũng thật sự không muốn cậu ấy cô đơn.
Nhưng sau khi gặp lại Kazemiya, tôi hiểu ra — đó chưa phải toàn bộ lý do.
Chỉ là cái cớ cho điều quan trọng hơn.
“Tớ muốn gặp cậu. Chỉ vậy thôi”
Tớ đã nhận ra tình cảm dành cho Kazemiya Kohaku. Không cần lý do, không cần lý trí — chỉ là… muốn gặp.
Chỉ vậy mà thôi.
“Người cần xin lỗi là tớ mới phải. Gọi cậu ra chỉ vì chuyện như thế này… Nhưng thật lòng, tớ muốn có khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ với cậu”“────… Đừng xin lỗi mà……”
Kazemiya nói, rồi quay người lại.
Tôi đã nghĩ, với chuyện tôi ích kỷ thế này, có lẽ cậu ấy sẽ giận… nhưng không phải vậy.
“……Tớ vui lắm…”“Vui ư…”“Ừm… Vui lắm. Rất rất vui luôn”
Câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán khiến tôi thoáng lặng người.
Kazemiya gật nhẹ đầu, trông cực kỳ đáng yêu khiến tôi muốn ôm lấy cậu ấy ngay lập tức.
Tớ chỉ muốn gặp cậu vậy thôi. Còn cậu thì sao? Lúc nãy cậu bảo cũng định rủ tớ mà?“Ừm……”
Sau một thoáng im lặng để lấy lại hơi thở, Kazemiya quay lại nhìn tôi — ánh mắt kiên định hơn mọi khi.
“Tớ nghĩ… tớ sẽ về nhà”
Tiếng sóng và gió biển đêm khẽ ngân lên trong khoảng lặng giữa tôi và Kazemiya.
Cuộc bỏ nhà đi được gọi bằng cái tên "du hí tuổi mới lớn" ấy, cùng những ngày như giấc mơ cuối cùng cũng đến hồi kết.
Thế mà trong lòng tôi… lại thấy thật bình yên.
“Vậy à”“……Xin lỗi nhé. Vì tớ đã làm phiền Narumi suốt”
"Đừng xin lỗi. Ngược lại, tớ thấy rất vui."
Tôi đã biết trước sớm muộn gì ngày này rồi cũng sẽ xảy đến. Kazemiya là một cô gái mạnh mẽ. Chính vì vậy, tôi đã lờ mờ cảm nhận được một ngày nào đó, cô ấy sẽ tự mình đứng dậy, và là người nói lời kết thúc.
"Ban trưa, cậu đã gặp chị cậu… và mẹ cậu, đúng không?"
"Mẹ tớ… có nói vài điều. Nhưng… chẳng có gì chạm được đến tớ cả."
Giọng Kazemiya khi dõi theo mặt biển đen thẳm kia, như ngấm chút buồn xa xăm.
"Trong ký ức của tớ, mẹ là một người đáng sợ đến mức chẳng thể nào chống lại được. Bà ấy thông minh, luôn mặc vest gọn gàng, làm việc giỏi giang, còn quán xuyến cả việc nhà… Dù có lạnh lùng, dù có phủ nhận con cái bao nhiêu đi nữa, thì tận sâu trong lòng, tớ vẫn tin rằng những gì mẹ nói là đúng."
Kazemiya kể lại, như đang lật mở những kỷ niệm xa xôi từ thuở bé thơ.
"…Nhưng người mẹ mà tớ nhìn thấy hôm nay lại hoàn toàn khác. Quầng thâm hằn dưới mắt, đôi tay nứt nẻ, cơ thể gầy guộc hơn tớ tưởng, đầy mỏi mệt… như thể sắp sụp đổ. Nhưng bà ấy không phải vừa mới trở nên như vậy đâu. Không phải do tớ bỏ nhà đi nên mẹ mới tiều tụy. Chỉ là… tớ chưa từng nhận ra. Mẹ đã luôn như vậy rồi. Vậy mà tớ lại chẳng hề hay biết rằng mẹ… lại là một người bé nhỏ đến nhường ấy."
Người đã từng bị lạnh nhạt, bị phủ nhận, bị tổn thương… chính là Kazemiya Kohaku.
"Tớ chẳng biết gì về bố cả. Ngoài việc ông ấy là người nước ngoài. Khi tớ đủ lớn để nhận thức được, thì họ đã ly hôn từ lâu rồi. Mẹ cũng không bao giờ kể. Nhưng tớ thấy như vậy cũng chẳng sao. Dù có từng bị nói ra nói vào là 'con nhà mẹ đơn thân' gì đó, tớ cũng chẳng mấy để tâm. Tớ là vậy… nhưng mẹ thì khác. Có lẽ đã có không biết bao nhiêu lần mẹ muốn buông xuôi, muốn trốn chạy."
Thế mà giờ đây, cô gái trước mặt tớ lại đang khóc vì người đã từng làm tổn thương mình.
"Từ khi đi làm thêm, tớ mới hiểu một chút. Rằng việc lao động để kiếm ra đồng tiền là vất vả thế nào. Mẹ đã làm việc không ngừng nghỉ chỉ để nuôi lớn chị em tớ… dù cho có những lúc mệt mỏi, dù có những ngày buồn đến mức chỉ muốn bật khóc, vậy mà mẹ vẫn cố gắng tiếp tục làm việc."
Kazemiya khóc, không phải cho bản thân mình, mà cho người từng chối bỏ mình. Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.
"Tớ thì có cậu ở bên. Những lúc buồn bã, những khi muốn òa khóc, lúc nào cậu cũng xuất hiện, đưa tớ đến những giấc mơ vui vẻ. Nhưng mẹ thì… mẹ chẳng có ai cả. Không ai để dựa vào, không chốn nào để trốn về. Vậy mà mẹ vẫn một mình nuôi lớn chị em tớ… Vậy mà tớ… tớ chỉ biết oán trách mẹ."
Từng giọt lệ rơi khỏi mắt Kazemiya, long lanh như những hạt ngọc.
"Tớ… đúng là chỉ là một đứa trẻ thôi nhỉ…"
Nhưng điều đó không có gì là sai cả. Tôi nghĩ, chuyện đó là không thể tránh khỏi.
Chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ. Dù có nghĩ suy bao nhiêu, hối tiếc đến đâu, cũng có những chuyện nằm ngoài khả năng của mình.
Nhưng Kazemiya… lại không cho phép bản thân né tránh bằng câu "không sao đâu".
Cô ấy chỉ lặng lẽ hối hận vì quá khứ của chính mình, và rơi nước mắt vì người từng làm tổn thương mình.
Mà như thế… liệu còn gọi là trẻ con được nữa không? Ít nhất, trong mắt tôi lúc này, Kazemiya đã không còn là một cô bé.
"…Nên tớ đã quyết rồi. Tớ sẽ quay về. Để xin lỗi mẹ… tớ đã… quyết định như vậy rồi…"
Dù đã hướng về tương lai, Kazemiya vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt.
"Tớ phải về thôi. Tớ phải nhìn thẳng vào mẹ. Vậy mà…"
Giọng cô nghẹn lại, cúi xuống nhìn mặt biển đêm, rồi một giọt nước mắt lặng lẽ rơi theo.
"Dù đã quyết như thế… nhưng tớ vẫn thấy mình không muốn về…"
Những giọt ngọc được ánh trăng chiếu sáng lấp lánh, nhưng rồi cũng bị sóng biển cuốn đi mà không để lại một gợn sóng.
"Vì… nếu quay về… mọi chuyện sẽ kết thúc mất…"
Và Kazemiya── bằng chính lời nói của mình, đã cất lên nỗi sợ từ quyết định mà cô đã đưa ra.
"Nếu quay về rồi… nếu lý do để không về nhà biến mất… thì cái liên minh này… mối quan hệ của tụi mình… khoảng thời gian bên nhau… chắc cũng sẽ kết thúc mất…"
Tụi mình là bạn. Là đồng minh trong liên minh "không muốn về nhà".
Vì không muốn trở về, vì muốn trốn chạy, vì muốn có lý do để ở lại bên nhau.
Nhưng có lẽ… lý do ấy, sắp không còn nữa rồi.
Khi đêm tàn, cuộc chạy trốn này sẽ kết thúc. Kazemiya sẽ quay về nhà. Và đối diện với mẹ mình.
Chắc hẳn… đó sẽ là hồi kết cho liên minh của tụi mình.
Nếu cái "liên minh" này đi đến hồi kết, thì tôi cũng không còn lý do nào để tiếp tục đứng bên cạnh Kazemiya nữa.
Và Kazemiya, cũng sẽ không còn lý do để đứng cạnh tôi – Narumi Kouta.
Khi mối quan hệ mang tên "liên minh" tan biến, thì cả lý do để bên nhau, cả thời gian được chia sẻ cùng nhau… tất cả rồi cũng sẽ không còn.
Vậy thì… rốt cuộc, tớ lấy tư cách gì để ở lại nơi đây? Hay là vì không có tư cách gì cả, nên mới chẳng thể bước tới gần Kazemiya khi cô ấy đang khóc?
"────……"
Tôi không hiểu rõ lý do. Cũng chẳng cần lý do.
Trước cả khi đầu óc kịp suy nghĩ, trái tim đã hành động. Và trái tim ấy, còn nhanh hơn cả cơ thể.
Chỉ là… tôi không muốn nhìn thấy Kazemiya rơi lệ.
Dưới ánh trăng, giọt nước mắt lấp lánh như bảo thạch trượt trên má cô—tôi đưa tay ra lau đi, như muốn giữ lấy ánh sáng đó.
"…………Xin lỗi… không phải là… tớ muốn được an ủi hay gì đâu…"
"Tớ biết. Biết mà."
Bây giờ vẫn chỉ là một cái chạm đầu ngón tay.
Nhưng tôi muốn được chạm vào nhiều hơn nữa. Muốn được ở gần hơn nữa.
"Kazemiya. Hôm trước tớ từng nói với chị Kurone-san rồi. Rằng tớ muốn độc chiếm hoàn toàn thời gian của cậu."
"…Ừm. Tớ nghe rồi. Và tớ… rất vui."
Tớ chạm thêm một ngón nữa. Rồi thêm một ngón.
"Cho đến giờ, cảm xúc đó vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng lý do tớ có thể độc chiếm thời gian của cậu… là vì chúng ta có mối quan hệ gọi là 'liên minh', vì chúng ta là bạn bè. Là vì chúng ta cùng nhau bỏ trốn. Nhưng nếu điều đó chấm dứt, nếu cậu quyết định quay về, nếu không còn lý do để trốn chạy nữa… thì đúng như cậu nói, tất cả những mối quan hệ được đã được gọi tên sẽ đi đến hồi kết. Có lẽ như vậy mới là đúng. Không thể cứ mãi chạy trốn."
Số ngón tay chạm vào Kazemiya lại tăng thêm.
"Dù vậy, tớ vẫn muốn có Kazemiya."
Tớ áp lòng bàn tay mình lên má cô ấy. Má Kazemiya lúc này đây thật ấm áp đến ngọt ngào.
"Tớ không muốn ai khác chạm vào Kazemiya cả. Dù không có lý do gì đi nữa, tớ vẫn muốn ở bên cậu. Dù có chạy trốn hay không chạy trốn, điều đó không còn quan trọng nữa. Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu. Nhưng mà… chỉ làm bạn thôi thì không đủ. Tớ không chịu được. Như vậy, hoàn toàn không đủ."
"Naru…mi…"
Không còn kìm nén được nữa. Một khi đã nhận ra, cảm xúc ấy liền tục trào dâng, chẳng thể kiểm soát nổi.
"Tớ yêu cậu, Kazemiya."
Như muốn giải phóng hết hơi nóng đang cuộn trào trong lồng ngực, tôi nói hết tất cả những gì mình muốn gửi tới Kazemiya.
"Cậu không có nơi để quay về, nên thường đến quán ăn gia đình. Cậu suốt ngày xem phim, rất cầu toàn, có lúc chơi game thâu đêm, sở thích thì có phần trẻ con, còn làm ầm lên chỉ vì bị ăn mất miếng hamburger. Cậu bốc đồng bỏ nhà đi, dù rất đau lòng vì chuyện của chị gái nhưng vẫn mạnh mẽ đối mặt, rồi cuối cùng còn dám đưa ra quyết định quay trở về nhà──Tớ yêu một Kazemiya như thế. Yêu đến mức không còn cứu vãn nổi nữa. Trái tim tớ đã hoàn toàn đắm chìm trong cậu rồi. Nên là… hôm nay, ngày mai, cả ngay kia nữa. Tất cả kể cả tương lai sau đó. Hãy để tớ được độc chiếm cậu, Kazemiya."
Đôi mắt xanh sâu thẳm của Kazemiya, đẹp đến mức như được gom hết ánh sáng lấp lánh của đại dương vào trong, như thể tôi sắp bị hút vào đó.
Kohaku mở to mắt kinh ngạc, tròn xoe lấp lánh──giống hệt như một vầng trăng xanh tuyệt mỹ nhất trên đời.
"Tớ sẽ trao cho cậu. Tất cả. Tất cả những gì là của tớ. Dành hết cho Narumi. Nên… hãy cho tớ nữa nhé. Hãy để tớ độc chiếm cậu. Vì tớ cũng đã đắm chìm trong Narumi mất rồi. Đến mức chẳng thể làm gì được nữa."
"Tớ cũng sẽ trao hết cho cậu. Cả cuộc đời tớ, cả tương lai, tất cả mọi thứ. Nên hãy cùng nhau quay về. Hãy tiếp tục gặp gỡ. Không chỉ còn là 'liên minh', hay là 'bạn bè'. Mà là──người yêu của nhau."
"Ừm… Ừm…!"
Tiếng sóng khẽ vỗ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Ngoài mặt nước nhè nhẹ lay động kia, nơi đây chỉ có hai người bọn tôi.
Trong mắt tôi, chỉ có Kazemiya.
Và trong mắt Kazemiya──cũng chỉ có tôi mà thôi.
Điểm tận cùng của cuộc trốn chạy… là một ngõ cụt.
Trong thế giới tăm tối này, giờ đây──chỉ còn lại hai đứa bọn tôi.
Ở nơi này, chỉ có tôi và Kazemiya. Trong thế giới này lúc này, ngoài sự hiện diện của nhau, chẳng còn chỗ trống cho bất kỳ điều gì khác. Không có gì cả.
“…………”
“…………”
Chúng tôi nhìn nhau, say đắm trong ánh mắt của đối phương, bị thu hút bởi nhau──rồi ôm lấy nhau, môi chạm môi.
“────────”
Hai đôi môi chạm nhau dù chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng luồng nhiệt ngọt ngào như tê dại lan khắp cơ thể từ đôi môi ấy… thì như kéo dài vĩnh viễn, khắc sâu trong cả hai thân thể.
“────A…”
Tách ra rồi, Kazemiya khẽ thở ra một tiếng khẽ lên ngọt ngào xen lẫn hơi thở.
Tim đập mãnh liệt đến bỏng rát. Nhịp đập điên cuồng ấy là của tôi? Hay của Kohaku? Tôi không biết nữa. Vì lúc này, ranh giới giữa cả hai đã trở nên mờ nhạt đến nỗi không thể phân biệt.
“…Bọn mình thật sự đã hôn nhau rồi, thật sự hạnh phúc quá. Cứ như là một giấc mơ vậy”
“…Biết đâu, là mơ thật đấy”
“…Muốn thử xem không?”
“Câu đó đáng lẽ phải để tớ nói mới đúng”
Vòng tay ôm vẫn chẳng ai buông rồi. Tôi và Kazemiya đều chẳng muốn rời khỏi cơ thể đối phương.
Khuôn mặt ngẩn ngơ của Kazemiya như đang mộng mơ giữa ban ngày. Quá đỗi đáng yêu khiến tớ không thể kiềm chế nổi. Muốn biến cô ấy thành của riêng mình. Đến mức không muốn để cả ánh trăng nhìn thấy cô ấy nữa.
Vì vậy, tôi lại cúi xuống, dùng đôi môi mình che đi ánh sáng trên khuôn mặt ấy.
“…Không phải mơ rồi. Nếu đây là mơ, thì chắc tớ đã tỉnh dậy từ lâu rồi vì hạnh phúc đến phát khóc mất.”
“…Tớ thì vẫn chưa chắc nữa.”
Những lời thì thầm dịu ngọt, như tiếng nũng nịu tan chảy giữa đêm trăng. Ánh mắt cô ấy khẽ run lên, ánh nhìn mờ sương đầy mê đắm tựa hồ tan vào bóng tối dịu dàng.
Từ vòng tay ôm siết, nhịp tim êm ái nơi lồng ngực Kazemiya truyền sang tớ, từng nhịp như những làn sóng dịu dàng chạm vào trái tim, khiến nó rung lên, lay động cả tâm hồn.
“…Vẫn chưa đủ. Hãy cho tớ cảm nhận rõ hơn nữa—rằng hạnh phúc này không phải là một giấc mơ.”
“Tớ sẽ khiến cậu tin. Cho đến khi cậu thực sự hiểu rằng, đây là hạnh phúc hiện hữu, đang diễn ra ngay lúc này.”
“Ừm… Hãy cho tớ biết đi. Hãy để tớ được chìm sâu hơn nữa… vào Naruumi.”
Nụ hôn thứ ba khẽ chạm môi, nhưng dài lâu đến lặng người—êm dịu, nồng nàn, như muốn níu giữ lấy vĩnh hằng.
Và rồi… khoảng thời gian tôi dùng để thì thầm với Kazemiya, để truyền cho cô ấy từng nhịp đập mang tên hiện thực… có lẽ, chỉ có ánh trăng lặng lẽ nơi trời cao là kẻ duy nhất chứng kiến tất cả.