Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2801

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 3

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 3

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 4

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 3

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1267

Vol 2 - Chương 1: Đồng Minh của Kohaku

Kazemiya  đứng đó sững giữa màn đêm, không một chiếc ô che chắn để mặc những giọt mưa tầm tã trút xuống.

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt giữa con mưa tầm tã trút xuống, như che đi một phần khuôn mặt như sắp khóc. Dáng vẻ ấy như đang mang trên mình hàng ngàn vết thương khó lành .

Tôi không thể bỏ mặc Kazemiya Kohaku như thế. Chẳng có lựa chọn nào khác.

Tôi quên luôn lý do ban đầu khi ra cửa hàng tiện lợi, chỉ lặng lẽ che ô cho cô ấy rồi đưa về nhà. Một người như Kazemiya Kohaku, bỏ nhà ra đi hẳn sẽ chẳng chuẩn bị gì, tôi không thể để cô ấy một mình giữa đêm mưa tối mịt này. Hơn nữa, từ đây về nhà tôi cũng gần. Và quan trọng nhất là bố mẹ tôi cũng rất quý Kohaku. Dù có bất ngờ dẫn cô ấy về, chắc chắn họ vẫn sẽ chấp nhận.

Đúng như tôi đoán, khi tôi đưa Kohaku ướt như chuột lột về, cả bố, mẹ và Tsujikawa đều tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua dáng vẻ rũ rượi, chỉ biết cúi đầu của Kohaku, họ liền bảo:

— “…Trước hết, cháu cứ vào tắm trước đi đã.”

Và thế là để cô ấy vào nhà.

Đợi đến khi Kohaku – người vẫn chẳng nói được câu nào – đã ngâm mình trong bồn tắm cho ấm lại, tôi mới có chút thở phào. Và rồi, cô gái tóc đen nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa phòng tôi.

— “Anh à. Em có thể nói chuyện chút được hông?”

Tsujikawa Kotomi. Người em kế của tôi sau khi mẹ tái hôn. Vừa học giỏi, vừa chơi thể thao tốt, lại còn là đại diện đứng phát trong lễ khai giảng — đúng chuẩn kiểu học sinh gương mẫu, hoàn toàn khác tôi. Lẽ ra tôi nên gọi em ấy bằng tên riêng cho tự nhiên, nhưng vì vẫn còn chút lạ lẫm với cái “gia đình mới” này, nên tôi cứ gọi em ấy là Tsujikawa.

— “…Được thôi. Nhưng chuyện của Kohaku thì anh cũng chỉ biết ngoài chuyện cậu ấy bỏ nhà đi thôi, còn lại chẳng rõ gì hơn.”

— “Vậy à? Em cứ tưởng anh thì sẽ biết rõ hơn chứ.”

— “Cái ‘cứ tưởng’ đấy là sao hả?”

— “Em cứ nghĩ… hai người đang hẹn hò rồi chứ gì.”

— “……………Không có. … Chỉ là bạn thôi. Đừng nói linh tinh.”

Chỉ là bạn.

Để thốt ra được mấy từ đó, tôi đã ngập ngừng mất một nhịp. Lẽ ra chẳng có gì phải nghĩ, vậy mà đầu óc tôi lại vô thức tự hỏi: Kazemiya Kohaku đối với mình, thật sự chỉ là bạn thôi sao?

— “Fufu. Nếu lỡ em lỡ làm anh khó chịu thì em xin lỗi. Nhưng chọc chuyện yêu đương của anh trai thì cũng ra dáng em gái lắm mà, đúng không? Câu này cũng đáng để được thưởng điểm ‘nghĩa mụi’ đấy chớ?”

Lại cái kiểu điểm ‘nghĩa mụi’ kỳ quái. Tích đủ thì có gì xảy ra không thì tôi cũng không biết nữa.

— “…Hôm nay sao nhìn em vui thế. Có chuyện tốt gì à?”

— “Có mà. Chuyện anh dẫn chị Kazemiya Kohaku về đó.”

Chưa hiểu được ý Tsujikawa định nói, tôi chỉ thấy em ấy cười vui vẻ và tiếp lời:

— “Với tính anh thì cũng chẳng lạ nếu anh cùng Kohaku bỏ nhà đi luôn cơ.”

Câu em ấy buông ra thản nhiên ấy, lại trúng y chang ý nghĩ thoáng vụt qua đầu tôi khi nãy.

Đúng là tôi đã thoáng nghĩ: Hay là cùng Kohaku chạy trốn khỏi đây luôn… Khi nhìn Kohaku đứng đó, ướt sũng, như thể bị thương khắp người, lúc đó tôi chỉ muốn đưa cô ấy đi thật xa. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, điều quan trọng nhất lúc này là giúp Kohaku lấy lại thân nhiệt và bình tĩnh trở lại. Vậy nên cách tốt nhất chính là mang cô ấy về đây. Ở đây, ít nhất cô ấy có thể ngâm mình trong nước ấm, có thể ngồi xuống mà nói chuyện đàng hoàng.

— “Em mừng lắm. Vì anh đã không chạy trốn.”

— “…Mấy chuyện của anh, đừng lo.”

Tôi cố né ánh mắt Tsujikawa, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm nơi Kohaku đang ngâm mình.

— “Giờ quan trọng nhất vẫn là chị Kohaku.”

— “Dù muốn an ủi hay động viên người ta thì anh cũng nên bình tĩnh trước đã.”

Vừa nói, Tsujikawa vừa dùng tay chạm nhẹ giữa trán tôi.

— “Anh đang nhăn mày đấy. Anh đang giận à?”

— “…Ừ thì… chắc là, hơi giận thật.”

Khi tôi tìm thấy Kohaku trước cửa hàng tiện lợi, nụ cười của cô ấy – nụ cười rạng rỡ ban trưa khi bàn về kỳ nghỉ hè – đã biến mất hoàn toàn.

Một kỳ nghỉ hè mà chúng tôi đã mong chờ, đã hẹn sẽ cùng nhau đi chơi… Vậy mà có kẻ đã tước mất niềm vui đó. Sự bực tức trong tôi cứ sôi lên âm ỉ như than hồng trong bụng. …Nhưng không. Bây giờ, tức giận cũng chẳng ích gì.

Trước hết, anh hãy bớt cái vẻ mặt cau có đó đi. Nếu muốn làm Kazemiya senpai vui lên thì trước tiên cứ giao cho em. Trong tình huống thế này, tỏ ra sẵn sàng giúp đỡ anh trai cũng là hành động hợp với vai trò em gái mà, đúng không?

Em có ý hay gì à?Vâng. Em có một chiêu bí mật để dành.

Một người có bảng thành tích là đỗ thủ khoa đầu vào, đứng nhất khối, lại còn là ủy viên hội học sinh như Tsujikawa Kotomi mà lại nói chắc như đinh đóng cột thế này, thì đúng là khiến người ta phải tò mò không biết đó là chiêu gì.

Nhưng để làm được thì em cần anh hợp tác.Không sao. Miễn là để Kazemiya vui lên thì anh làm gì cũng được.Cảm ơn anh. Vậy thì bây giờ, anh hãy nhanh chóng chuẩn bị thứ mà em sắp nói nhé.

Tôi làm đúng như lời chỉ dẫn, chuẩn bị món đồ đó rồi giao lại cho Tsujikawa. …Thú thật, tôi cũng không đoán ra nổi em ấy sẽ dùng làm gì, nhưng thôi cứ tin em gái vậy.

Bẫy đã xong rồi ạ.Vậy à. Còn gì anh làm được nữa không?Anh cứ ở yên trong phòng chờ đi ạ.………Chỉ vậy thôi à?Chỉ vậy thôi ạ.V-vậy à. Anh hiểu rồi.

Tôi nghe lời em ấy, và quay về phòng chờ… nhưng nãy giờ chẳng làm được gì nên đâm ra có phần hơi lo lắng. Tôi không đoán ra được cái “tuyệt chiêu” của Tsujikawa rốt cuộc là gì. Em ấy định làm thế nào để khiến Kazemiya vui lên…?

(…Mà nghĩ lại, đây là lần đầu tiên mình nói chuyện nhiều thế này với Tsujikawa nhỉ.)

Từ khi bị cha ruột xem thường vì không đạt kỳ vọng về năng lực, mẹ tôi đã tái hôn, rồi tự đặt ra quy tắc trong nhà mà không nói với tôi.

Rằng: Không so sánh năng lực giữa anh trai và em gái. Rằng: Không khen ngợi sự giỏi giang của em gái trước mặt tôi.

Nhờ vậy, Tsujikawa Kotomi đã không được nhận những lời khen ngợi mà lẽ ra em ấy xứng đáng có.

Tất cả là vì sự nuông chiều thái quá dành cho đứa con “vô dụng” là tôi.

Thành ra tôi thấy ở nhà thật ngột ngạt. Và chỉ luôn muốn tránh mặt. Và cả cái mặc cảm với Tsujikawa nữa.

Thế nên tôi mới cố giảm thời gian ở nhà xuống mức tối thiểu, kéo theo thời gian nói chuyện với Tsujikawa cũng ít đi hẳn.

(…Nếu không có Kazemiya , chắc cũng chẳng có chuyện thế này.)

Đang nghĩ vẩn vơ thì—

…Narumi??!. Kazemiya .

Từ ngoài cửa, tôi nghe thấy giọng Kazemiya .

Cậu tắm xong rồi à?Ừm… cảm ơn cậu. Nhờ có cậu.Vậy à.…………

Cả hai bỗng im lặng, câu chuyện bị ngắt giữa chừng. Không khí này sao mà gượng gạo thế. Mà Kazemiya mãi sao không chịu vào phòng?

…Đứng nói chuyện ngoài cửa thế kỳ lắm.Cậu vào đi. Đừng ngại.Ể… à…Nếu không thích phòng tớ thì để tớ bảo Tsujikawa cho cậu mượn phòng em ấy. Hoặc xuống phòng khách cũng được…Không phải vậy! Không phải vì tớ ghét phòng cậu hay gì đâu…

Gì đây? Giọng Kazemiya nghe lạ lắm. Hình như có gì đó không ổn.

Cái… cái này, tớ nói về… quần áo ấy…Quần áo?

Kazemiya bỏ nhà đi mà nên ngoài điện thoại thì cổ chẳng mang theo gì cả. Quần áo ướt sũng thì giờ đang trong máy giặt. Tsujikawa lúc nãy đã mang đồ thay đến phòng tắm… Ờ mà, quần áo đó ở đâu ra nhỉ? Size của Tsujikawa và Kazemiya chắc gì đã vừa nhau.

Không vừa… hay sao?Không vừa… thì đúng là không vừa… nhưng… với tớ thì nó rộng… mà… không phải vấn đề ở chỗ đó…

Tôi cứ tưởng chắc là đồ của Tsujikawa nên Kazemiya mặc không vừa, nhưng hình như không phải thế…

Không hiểu nổi. …Thôi kệ. Mà dù cậu mặc gì thì cũng dễ thương thôi. Nói chung, cho tớ thấy mặt mày đi đã.Á, khoan đã…

Hồi nãy cậu ấy trông như sắp khóc đến nơi rồi. Nếu giờ mà tôi không thể tận mắt thấy và đảm bảo Kazemiya đã ổn định lại, thì chắc đêm nay tôi mất ngủ mất.

────────

Mới mở cửa chưa đến một giây, tôi đã chết sững.

Nghe nói đâu đó rằng, trong các giác quan thì phần lớn thông tin con người tiếp nhận là từ thị giác, chiếm khoảng tám phần mười. Và lúc này, tám phần ấy từ đôi mắt tôi đang bị một luồng thông tin quá mức mạnh mẽ đè bẹp.

Kazemiya Kohaku đang đứng ngay trước mắt tôi. Đúng thật, bộ đồ cô ấy mặc không hề vừa vặn. Mà cũng chẳng phải đồ dành cho con gái. Chính xác hơn, đó là cái áo phông ngắn tay tôi mặc thường ngày, cái mà tôi vừa đưa cho Tsujikawa lúc nãy. Tôi với Kazemiya khác hẳn nhau về vóc dáng, nên đương nhiên áo rộng thùng thình. Dù chỉ là cái áo phông mua ở chuỗi thời trang giá rẻ, nhưng không hiểu sao chỉ cần Kazemiya mặc thôi đã như một luồng ánh sáng chói lòa, như thể sự dễ thương ấy đập thẳng vào mắt tôi.

…Xin lỗi. Tại lúc ra khỏi phòng tắm, thấy đồ của Narumi để sẵn, mà ngoài cái này ra thì chẳng có gì khác để mặc…

Chẳng lẽ “tuyệt chiêu” mà Tsujikawa nói chính là cái này sao?

Cái kiểu gì mà mặc áo của tôi lại làm Kazemiya vui lên được?

…Tớ nói trước nhé, bên dưới tớ có mặc quần đàng hoàng đấy

À, ờ vậy à

Nhìn kỹ lại thì Kazemiya đang mặc quần đùi thể dục mà tôi hay mặc khi học thể dục. Mà “mặc quần” đây chắc không chỉ nói mỗi quần thể dục đâu nhỉ… đồ lót… thôi, nghĩ đến đây tôi tự ngắt dòng suy nghĩ. Đào sâu nữa thì chỉ tổ dở hơi.

…Áo đó là Tsujikawa để đấy. Xin lỗi nhéKhông, cậu không phải xin lỗi đâu. Mà, Narumi không thấy khó chịu à… chuyện tớ mặc đồ của cậu ấy…HảÝ tớ là… ừm… đồ của cậu… tớ đã mặc nó…Khó chịu gì chứ. Ngược lại, cậu thì sao? Nếu thấy khó chịu thì tôi sẽ kiếm đồ khác cho cậu ngay.K-không đâu Ngược lại────

Kazemiya định nói gì đó nhưng lập tức tự đưa tay bịt miệng.

…Xin lỗi. Vừa rồi câu nãy. Cậu hãy quên đi.À, ừ tớ quên.

Tuy vẫn hơi tò mò, nhưng cậu ấy đã bảo vậy rồi thì quên vậy.

Thôi được rồi, cậu vào đi đã.…Ừm

Khuôn mặt Kazemiya đỏ ửng, chắc do mới tắm xong. Cô ấy khẽ gật đầu rồi bước vào phòng.

Trong lúc nhìn Kazemiya , ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.

G-gì vậy?”Tsujikawa nói với tớ là êm ấy có ‘tuyệt chiêu’ làm cậu vui lên. …Mặc dù chưa hiểu lắm, nhưng có vẻ hiệu quả nhỉ.…À .. Ừ Chắc vậy.

Kazemiya nắm chặt vạt áo phông rộng, khẽ cười nhẹ.

Sau này tớ sẽ cảm ơn em gái cậu sau.Ừ. Con bé chắc sẽ thích lắm… Đây, ghế đây. Cậu ngồi xuống đây đi.Hả? Không sao đâu. Tớ ngồi giường cũng được mà.Tớ mà lơ mắt đi cái là cậu ngủ mất thì phiền lắm.…Tớ đâu có ngủ đâu.Nhìn mặt là biết buồn ngủ rồi. Nếu ngủ thì sang phòng khác mà ngủ.Tại sao?Đây là giường của một đứa con trai nằm thường xuyên mà. Cậu hẳn là thấy khó chịu mà đúng không.

Tớ không đâu. Mà còn────Kazemiya  phủ nhận một cách hơi vồ vập, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, cô ấy khựng lại. Sau một thoáng chần chừ, cậu ấy cúi đầu và khẽ thì thầm:

…Cảm thấy an tâm nữa.

“Cậu thấy yên tâm à?”

“Ừm… mà xin lỗi… tớ nói mấy chuyện kì cục quá…”

“Có gì kì đâu. Chỉ cần cậu thấy yên tâm thì với tớ, thế nào cũng được, tớ còn thấy vui ấy chứ.”

“…Vậy thì… ừm… nếu cậu thấy vui… thì… tớ sẽ làm theo lời cậu nói…”

Thế là tôi nhường giường cho Kazemiya, người đang lúng túng nói lí nhí gì đó.

Một lúc sau, tôi lên tiếng trước.

“…Tớ hỏi cậu chút được không?”

“Hỏi gì?”

“Chuyện cậu bỏ nhà đi.”

Không xen vào chuyện gia đình của nhau — đó là quy ước giữa bọn tôi, những người thuộc “liên minh nhà hàng gia đình”.

Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.

“Bọn mình… đã có giao kèo mà, nên… không được xen …”

Tôi gạt bỏ hết những lời biện minh đã xếp sẵn trong đầu.

“…Xin lỗi.”

“Sao cậu lại xin lỗi?”

“Rõ ràng bọn mình đã hứa là sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau. Đó là quy ước của bọn mình. Nhưng… tớ chịu không nổi. Nhìn Kazemiya đứng dưới mưa, với bộ mặt như vậy… tớ không thể bỏ mặc được.”

Đúng vậy. Đối với tôi, cô gái tên Kazemiya Kohaku là một người đặc biệt.

Đặc biệt đến mức tôi sẵn sàng từ bỏ cả nguyên tắc mà tôi vẫn giữ.

“Nhưng nếu cậu không muốn nói, tớ sẽ không ép. Tớ sẽ đợi đến khi nào cậu sẵn sàng kể.”

“Cậu sẽ đợi đến bao giờ?”

“Bao lâu cũng được. Cậu muốn tớ đợi bao lâu?”

“…Tớ cũng không biết. Nếu tớ nói mười năm thì sao?”

“Nếu cậu muốn, mười năm hay hai mươi năm tớ cũng đợi.”

“Vậy cậu sẽ ở bên tớ mười năm, hai mươi năm sao?”

“Bao lâu cũng được. Mãi mãi cũng được. Chừng nào Kazemiya còn muốn tớ ở bên, tớ sẽ ở bên cả đời. Và dù mất bao lâu, tớ vẫn đợi cậu kể.”

“…Đồ ngốc. Nói mà chẳng hiểu ý gì cả.”

KaseKazemiya quay mặt đi chỗ khác. Hình như mặt cô ấy còn đỏ hơn lúc nãy.

“…Tớ sẽ kể. Ngay bây giờ.”

“Cậu chắc chứ?”

“Cậu nói sẽ đợi làm tớ vui lắm… nhưng vậy tớ sợ sẽ cứ dựa dẫm vào cậu mãi mất.”

“Cứ dựa dẫm đi. Một chút cũng được.”

“Không. Nếu tớ bắt đầu dựa dẫm vào Narumi, thì sẽ không chỉ là ‘một chút’ đâu.”

Nói vậy xong, Kazemiya bắt đầu kể lại mọi chuyện một cách chi tiết.

Những gì đã dẫn đến chuyện cô ấy bỏ nhà ra đi —

“Mẹ này. Mẹ nói rõ cho con nghe được không?”

Các nhân viên tại phim trường của một bộ phim truyền hình đặc biệt chỉ quay một tập đang vô cùng bối rối. Việc quay phim nhìn chung diễn ra suôn sẻ, hôm nay cũng vậy… Không, thậm chí còn kết thúc sớm hơn dự kiến.

Tất cả đều nhờ công sức rất lớn của một người phụ nữ đảm nhận vai chính. Khi bạn diễn gặp khó khăn, cô ấy sẽ ở bên và giúp họ giải quyết. Có rắc rối gì, cô ấy cũng giải quyết bằng khả năng ứng biến linh hoạt. Hơn thế, mọi cảnh quay của cô ấy đều hoàn thành ngay lần quay đầu tiên, không NG (quay lỗi). Nhờ sự quan tâm tỉ mỉ với nhân viên và bạn diễn, bầu không khí phim trường luôn tươi vui, thoải mái — Nhưng không vì thế mà mất đi sự nghiêm túc vào những lúc càn thiết.

Việc tiến độ quay còn nhanh hơn dự kiến, tất cả là nhờ người phụ nữ tên — Kuon. Tên thật: Kazemiya Kuon. Vậy mà chính cô ấy giờ đây lại đang là nguồn cơn của một rắc rối.

Mặc dù buổi quay hôm nay đã xong nên không ảnh hưởng gì đến lịch trình, nhưng việc này vẫn là một cú sốc đối với nhân viên đoàn phim và các diễn viên khác.

“Kuon, rốt cuộc có chuyện gì với con vậy.”

Cô Kuon ấy — Kazemiya Kurone — đang chất vấn chính người quản lý của mình, cũng là mẹ ruột của cô: Kazemiya Sorami.

Cảnh tượng trước mắt ai nhìn vào cũng thấy rõ ngọn lửa giận dữ âm ỉ trong cô, ánh mắt như sắp lao tới túm cổ áo mẹ mình đến nơi. Với một người từ trước đến nay luôn cư xử hài hòa khiến cho bầu không khí nơi trường quay trở nên dễ chịu thì, thì hành động này quả thật quá khó để có thể tin được.

……Mẹ không nghe thấy à? Hay là vẫn chưa hiểu hả? À, vậy để con nói cách khác cho mẹ dễ hiểu nhé.

Rồi cô nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình bằng ánh mắt đanh thép chưa từng thấy, ngay cả khi đang diễn xuất cô cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ sắc bén đến vậy.

Con đang nói là, trong lúc con còn đang nhẹ nhàng thì mau giải thích đi, chỉ vì cái chuyện tào lao mà mẹ đã đuổi Kohaku-chan ra khỏi nhà ấy, đồ mụ già chết tiệt.

Kazemiya đã kể cho tôi nghe hết. Rằng mẹ cô ấy bắt cô ấy phải ở nhà suốt kỳ nghỉ hè. Rằng cô ấy đã cãi lại như thế nào. Rằng mẹ đã bảo cô ấy cút ra khỏi nhà. Và rằng trong cơn bốc đồng, cô ấy đã lao ra khỏi nhà.

……Tự dưng thấy ghét bản thân mình quá. Đúng là con nít.

Con nít thì sao? Tớ với cậu đều vậy cả thôi.

Biết vậy rồi, nhưng không phải thế……

Tớ hiểu mà.

Kazemiya cúi gập người lại như đang thu mình, có vẻ cô ấy đang cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng.

Có lẽ mong muốn Kazemiya đừng ghét chính bản thân mình cũng chỉ là sự ích kỷ của tôi thôi.

Tớ hiểu rồi. Nên ít ra trước mặt tớ thì cứ làm con nít đi. Vì tớ cũng chỉ là một đứa con nít giống cậu thôi.

Nói thế chỉ làm tớ càng thấy mình trẻ con hơn thôi, bực ghê.

Cậu muốn lớn nhanh hả?

Có thể vậy. Ít nhất cũng muốn lớn được như Narumi.

Tớ thì có lớn gì đâu chứ.

Nhưng trong mắt tớ thì thế đấy.

Ở chỗ nào?

Kiểu…… nhìn cậu lúc nào cũng bình tĩnh.

Tớ chẳng bình tĩnh gì đâu.

……Vậy mà nhìn vẫn giống.

Nếu cậu thấy vậy, thì đó là nhờ cậu đấy, Kazemiya .

Giờ nghĩ lại thì hồi đầu học kỳ, tôi không hề có chút bình tĩnh nào cả. Mỗi bước đi trên con đường về nhề đều như trải đầy chông gai. Mỗi hơi thở trong ngôi nhà này cũng như đang nén chì vào phổi. Cả những thứ thường ngày cũng làm tôi kiệt quệ. Nhưng kể từ khi gặp Kazemiya Kohaku, và lập ra “Liên minh nhà hàng gia đình” và cùng cô giết thời gian, tôi mới dần dần cảm thấy thứ mệt mỏi đó như tan biến.

Gì vậy. Người được cậu giúp nhiều hơn phải là tớ mới đúng.

“Cậu không cần hiểu đâu. Cho tớ làm ra vẻ ngầu chút đi.

……Thế nên tôi đã quyết rồi. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ luôn đứng về phía Kazemiya Kohaku.

Rồi, Kazemiya. Giờ cậu định thế nào?

……Tớ không biết. Tớ chưa nghĩ được gì hết.

Cậu có định về nhà không?

……Không muốn về.

Kazemiya thu mình vậy đầu cúi giống, trông như đang có ôm lấy bản thân mình vậy.

Nhìn cậu ấy lúc này cứ như một đứa trẻ đang cố kìm nước mắt trong cơn tuyệt vọng.

……Tớ không muốn quay lại ngôi nhà đó. Nhưng cũng không biết mình muốn làm gì. Chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa…… Trong đầu tớ cứ quanh quẩn những ý nghĩ dở hơi đầy trẻ con như thế.

Tắm xong, lấy lại chút bình tĩnh — nhưng chính vì bình tĩnh lại nên cô ấy càng hiểu rõ rằng mình chẳng còn đường lui nào.

……Nhưng cuối cùng, chắc tớ vẫn phải quay về, cúi đầu xin lỗi như mọi lần thôi.

Có lẽ trong lúc nói chuyện, Kazemiya cũng đã tự sắp xếp lại được trong đầu.

Bỏ nhà đi kiểu này thì thực tế chẳng đi đến đâu cả. Nhất là với một đứa trẻ con chỉ biết hờn dỗi như tớ thì càng không.

Từng chữ, từng âm thốt ra đều trĩu nặng và dần lắng xuống đáy giọng, nghe như một tiếng thở dài cam chịu.

…………Ừm. Hôm nay cảm ơn cậu. Thật sự cậu đã giúp tớ rất nhiều. Tớ sẽ nói lời cảm ơn đàng hoàng với mẹ Kouta và mọi người, rồi sẽ quay về nhà. Thật sự… nghe quê mùa lắm nhỉ. Nhưng mà, nhờ có Naruumi bên cạnh, tớ…

────Này, hai chúng ta cùng nhau trốn khỏi nhà đi?………………………………Hả?

Kazemiya Kohaku chết sững, miệng há ra đến mức tôi chỉ muốn gán luôn chữ pokan (bàng hoàng) cho hình ảnh đó.

Đôi mắt xanh như thể gom cả khoảng trời quang đãng trong xanh vào trong ấy, mở to tròn, rồi từ từ cất lời.

Cậu… ý cậu là sao…Ý y như lời tớ nói đấy. Tớ với cậu, cùng bỏ nhà đi. Trước mắt, mai mình bắt chuyến tàu sớm nhất. Còn kế hoạch thì… đúng rồi, nhớ cái kế hoạch tụi mình định đi chơi trước kỳ nghỉ không? Dùng cái đó luôn đi. Đã bỏ nhà rồi thì phải chơi cho đã. Mà tớ cũng muốn được có hành trình vui vẻ cùng Kohaku nữa.

Đ-đợi đã!Nếu lo chuyện tiền bạc thì khỏi lo. Tiền quỹ cho vụ bỏ nhà này, tớ có cách xoay rồi.Không phải chuyện tiền! Bỏ nhà đi… cậu nói thật à? Không đùa đâu chứ?

Nếu Kohaku muốn coi như đùa thì cứ cho là đùa cũng được.Nếu thật lòng Kohaku muốn quay về, thì tôi sẽ không ngăn cản.

Nhưng tớ thì không muốn coi nó là chuyện đùa. Tớ muốn Kohaku lúc nào cũng cười, không muốn cậu phải khóc. Nếu cậu có khóc thì tớ sẽ lau nước mắt. Nếu cậu buồn thì tớ sẽ làm cậu vui lên. Chuyện này tớ nói thật lòng.

Tớ là đồng minh, là bạn của Kazemiya Kohaku. Dù thời gian bên nhau chưa dài, nhưng tớ tin quãng thời gian đó đủ đậm sâu. Đối với tớ, câu nói “sẽ về nhà” ban nãy không phải tiếng lòng thật sự của Kohaku.

Nếu có lựa chọn khác, nhất định cậu ấy đã chọn rồi. Vậy thì tôi muốn tạo ra lựa chọn khác đó cho cậu ấy.

……Tại sao… tại sao cậu lại làm đến mức này vì tớ?Một câu hỏi rất đỗi tự nhiên.

Và đáp án cho câu hỏi đó cũng rất đỗi tự nhiên nó đang nằm ngay trên tay trái tôi đây.

Vì cậu đã cho tớ dấu hoa tròn ấy.

──── “Cậu đã làm tốt lắm.”

Cậu ấy đã viết lên tay trái tôi lời công nhận ấy. Lời công nhận mà tôi hằng ao ước. Lời công nhận mà chưa ai từng nói với tôi.

Duy chỉ có cậu ấy.

Chỉ vì thế thôi sao…?Chỉ cần thế thôi là đủ rồi mà.

Bởi vì tôi biết, Kohaku cũng từng khao khát câu nói ấy.

Cũng như tôi, hẳn cậu ấy rất muốn nghe được những lời đó.

Thế mà, dù bản thân mình cũng đang không lành lặn, cậu ấy vẫn tặng nó cho tôi.

Tớ đã quyết rồi. Tớ sẽ luôn đứng về phía Kazemiya Kohaku.…………Biết đâu… thật ra tớ mới là người sai. Chính tớ cãi lời mẹ, bỏ nhà đi, kéo cả Narumi theo, gây tới phiền toái cho cậu…

Kể cả cậu có sai thật, kể cả cậu có lừa tớ, hay gì đi nữa, tớ cũng không quan tâm. Tớ đã nói rồi còn gì. Dù cậu có thành Ma Vương diệt thế, tớ vẫn đứng về phía Kazemiya Kohaku.

……………Aaa, trời ạ…

Kazemiya Kohaku đổ người xuống giường phịch một cái, rồi trùm chăn kín mặt, tránh ánh nhìn của tôi.

Cậu đừng nên chiều tớ quá như vậy…Tớ nói rồi mà. Cứ thoải mái mà dựa vào tớ đi.

Dưới lớp chăn che mặt, Kohaku cuối cùng cũng hé mắt nhìn ra.

……Thật sự, tớ có thể được dựa dẫm vào cậu sao?Hoàn toàn được.……Tớ sẽ dựa dẫm nhiều lắm đấy.Tớ sẽ đón nhận hết.……Cậu chiều tớ vậy, tớ sẽ hư thật đấy.Kohaku mà hư thế thì vừa xinh vừa dễ thương, càng tốt chứ sao.……Có khi tớ sẽ đòi hỏi lung tung đấy.Cậu muốn gì cũng được. Tớ sẽ làm những gì mình có thể.

…………

Có lẽ đã nói hết những điều muốn nói, Kazemiya Kohaku lại quấn người trong tổ ấm là cái chăn, không nhúc nhích.

……Vậy, bây giờ tớ nói ước mong đầu tiên được không?Cậu nói đi.

Một khoảnh khắc im lặng. Trong im lặng ấy, phảng phất một chút ngập ngừng, chút hoài nghi, và cả ý chí muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang chờ.

…………Hãy chạy trốn cùng tớ.

Giọng nói ấy phát run run như sắp khóc.Hệt như giọng của một đứa trẻ sợ bị từ chối.

“Tớ biết chứ. Tớ biết là nói ra điều này sẽ làm phiền Narumi. Cũng biết là sẽ làm phiền nhà … cả gia đình cậu nữa. Thế nhưng… xin lỗi. Tớ biết điều đó thật ích kỷ. Nhưng… tớ muốn… muốn cậu cùng tớ bỏ trốn. Tớ muốn được ở cùng Narumi…”

Hẳn là khó khăn lắm cô ấy mới có thể bộc lộ những cảm xúc của lời nói thế này.

Nhưng Kazemiya đã thực sự nói ra. Một điều ước mà trước nay chỉ có thể chôn chặt trong lòng, một ước vọng mà người lớn sẽ cho là ngốc nghếch, phù phiếm, nhưng với chúng tôi – những đứa trẻ – đó là một điều ước chân thành, một sự chân thành đầy ích kỷ.

Nếu cậu mong vậy, tớ sẽ trốn cùng cậu. Đi bất cứ đâu… bao lâu cũng được… mãi mãi cũng được.

Tớ nắm lấy bàn tay vươn ra từ kẽ hở của chăn.

Mười ngón tay siết chặt, như muốn khắc ghi, kết lại với nhau, để không ai có thể chia cắt được, để không thứ gì có thể bứt gãy được.

Mười ngón tay siết chặt, như muốn khắc ghi, kết lại với nhau, để không ai có thể chia cắt được, để không ai có thể chia cách được.

Sau đó, Naruumi Kouta chẳng nói gì thêm. Chỉ lặng lẽ ngồi cạnh tôi.

Mỗi giây mỗi phút lẳng lặng trôi, bên trong tôi như có thứ gì đó đang lớn lên.

Một trái ngọt chứa đầy hơi ấm, chắc chắn đang lớn dần lên.

(…Nóng quá…)

Mặc dù có khi mát từ điều hòa đang ngập tràn căn phòng, mặc dù hơi nóng sau khi tắm đã xua đi từ lâu. Ấy vậy mà giờ đây cảm giác ấy vẫn đang len lỏi trong tôi … nóng quá.

Tôi cảm giác như thứ trái ngọt kia đang ngày càng lớn lên theo mỗi nhịp tim đang đập nhanh dần, dữ dội hơn trong tôi.

“────……”

Mi mắt tôi trĩu nặng dần vì mệt.

Trước mắt tôi, bóng tối đang lan rộng bủa vây. Nhưng tôi không sợ, cũng không thấy lạnh lẽo. Chỉ là cảm thấy bóng đêm ấy cãng thật dịu dàng. Nó khác hẳn với thứ bóng tối mờ ảo dưới ánh đèn phố ngoài đường kia vừa đáng sợ, vừa lạnh lẽo.

Cùng là bóng tối mà chúng khác nhau ở đâu? Do tôi đang ở trong phòng ư ? Hay là do tôi đang cuộn trong chăn ấm

(À… ra là thế…)

Câu trả lời đã hiển hiện ngay trước mắt.

(Vì có Naruumi ở đây…)

Nên tôi không sợ. Tôi không sợ bóng đêm kia sẽ nuốt chửng khi mình say giấc. Vì vậy nên tôi không sợ ngủ.

Thật ra mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi gì cả. Cuối cùng tôi vẫn kéo Narumi vào đống phiền toái này. Nhưng là thay giờ đây tôi lại cảm thấy ân tâm, yên lòng một cách kỳ lạ

Naruumi… Naruumi… Naruumi…Ý thức của tôi dần phai mờ như mở lối cho tôi đến với vũng lầy ngọt ngào mang tên giấc mơ.

……………………Xin lỗi nhé.

Xin lỗi vì đã kéo cậu vào. Do tớ ngốc quá, lại lôi cậu vòa rồi.

Tớ làm phiền Naruumi nhiều quá.

Xin lỗi. Tớ Xin lỗi cậu nhiều lắm, Narumi.

“Không hiểu sao tớ lại thấy lòng mình nhẹ yên khi rõ là đang làm phiền Narumi. Thấy vui khi Narumi sẵn sàng trốn chạy cùng tớ. Đáng ra tớ không được có những cảm xúc như vậy … ”

Tớ thực sự cảm thấy rất hạnh phúc khi có thể chạy trốn cùng Narumi. Có thể được ở bên cậu khiến tớ cảm thấy đấy là niềm hạnh phúc lớn lao.

Đừng xin lỗi mà.

Chỉ một câu nói dịu dàng của Naruumi thôi cũng khiến trái ngọt đang âm ỉ trong lòng tôi lớn thêm. Chỉ cần những ngón tay đan chặt khẽ xiết lại, hay bàn tay ấy khẽ vuốt nhẹ mái tóc, là trái ngọt ấy lại chín thêm một chút — từ từ, nhưng chắc chắn…

Tớ không thấy phiền. Được chạy trốn cùng Kazemiya trong lòng tớ cũng tràn ngập niềm vui.

────Trong tôi, hình bóng Narumi Kouta càng lúc càng lớn dần lên.

…………Cảm ơn cậu…

Cảm nhận từng quả ngọt mang hơi ấm đang lớn dần, từng quả một, tôi chìm vào giấc mơ.