Phần 1
—Cô xin giới thiệu, đây là Lux Acadia, học viên mới của trường chúng ta kể từ hôm nay. Các em, có lẽ sẽ có nhiều điều bỡ ngỡ, nhưng cô mong các em sẽ hòa thuận và giúp đỡ em ấy nhé.
Ngày hôm sau ––
Tòa nhà học viện: tầng hai, buổi sáng tại lớp học năm hai.
Đứng nghe lời giới thiệu của nữ giáo quan phụ trách lớp, Raigree Balheart, Lux chỉ biết trưng ra một vẻ mặt không biết nói gì cho phải.
Raigree, tuy là phụ nữ, nhưng lại là một Drag-Knight cừ khôi từng tung hoành dưới thời Cựu Đế quốc, và cũng chính bà là người đã đứng về phía phe nữ quyền trong cuộc đảo chính, trở thành đồng minh của họ.
Thêm vào đó, với vẻ đẹp và tính cách trang nghiêm của mình, bà dường như rất được lòng các nữ sinh trong trường.
Được xếp vào lớp do một giáo quan như vậy phụ trách có lẽ cũng là một điều may mắn.
Đó là — nếu như Lux cũng là một nữ học viên sĩ quan.
“…………”
Tối qua, vì ký túc xá nữ không còn phòng trống, Lux đành phải qua đêm ở phòng khách, và kết quả là cậu đã có một giấc ngủ chẳng hề ngon lành.
Nhưng đó không phải là lý do khiến cậu thấy nhói bụng lúc này.
Sau khi Tân Vương quốc được thành lập bởi cuộc đảo chính, Lux, trong thân phận một “Hoàng tử tạp dịch”, đã quá quen với những công việc bận rộn và nặng nhọc.
Điều khiến cậu mệt mỏi nhất chính là cảm giác lạc lõng tột độ khi nhìn vào lớp học này.
Thật không thể tin nổi.
Cậu không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Hiệu trưởng Relie, người đã cho phép cậu nhập học tạm thời, dù cho đó là do sự ép buộc của Lisha, với lý do là “một bài kiểm tra thử nghiệm cho việc nam nữ học chung trong tương lai”.
(Sao cô ấy có thể dễ dàng cho phép một chuyện như vậy dù đây là học viện nữ chứ…?)
Lux biết Hiệu trưởng Relie vốn có tính cách như vậy từ lâu, nhưng quả thật, cô ấy quá tự do tự tại rồi.
Nhân tiện, những công việc vặt vãnh khác mà Lux dự định làm dường như sẽ được Vương quốc sắp xếp người có năng lực thay thế, nên tạm thời cậu cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Ờm, tôi là Lux Acadia. Mong được mọi người giúp đỡ…”
Tạm thời, cậu chỉ có thể chào hỏi một cách ngượng ngùng.
Trong khi đó, Lisha, người học cùng lớp với cậu, có lẽ vì mệt mỏi từ hôm qua, chẳng những không chìa tay cứu vớt Lux mà còn đang ngủ gà ngủ gật.
Những tiếng xì xào, bàn tán nho nhỏ bắt đầu lan khắp lớp học.
Cũng phải thôi.
Cậu là một Hoàng tử của Cựu Đế quốc, một đế chế đã duy trì chế độ trọng nam khinh nữ trong nhiều năm. Dù chế độ đã thay đổi được năm năm, cậu vẫn là đối tượng cần cảnh giác trong mắt các cô gái.
Hơn nữa, một người như cậu lại là nam sinh duy nhất được nhận vào học viện dành cho tiểu thư quý tộc—
(Haizz… Mình muốn về nhà quá.)
Chắc hẳn mọi người đều ghét mình, và thật lòng thì chính mình cũng chẳng biết phải bắt chuyện ra sao—
“…A. Là Lu-chan.”
Giữa lúc Lux đang thầm rơi lệ, một giọng nói bất chợt vang lên.
“—Hả?”
Một cô gái tóc hồng ngồi ở dãy bàn cạnh cửa sổ.
Mái tóc bồng bềnh của cô được buộc gọn bằng hai chiếc nơ, trông rất hợp với dáng vẻ có phần lơ đãng của cô.
Và, bộ ngực đầy đặn của cô khiến bộ đồng phục phồng lên, tạo nên một nét quyến rũ kỳ lạ cho gương mặt vẫn còn nét trẻ con.
“Lâu rồi không gặp.”
Với một giọng nói nhẹ nhàng, cô gái mỉm cười với Lux.
Cách nói chuyện chậm rãi và phong thái đặc biệt của cô khiến Lux chợt nhớ ra điều gì đó.
“Ờm, không lẽ cậu là, Philphie…?”
“Vâng, đúng vậy.”
Trước câu hỏi của Lux, cô gái gật đầu xác nhận.
Philphie Aingram.
Cô là con gái thứ của một gia tộc thương buôn lớn, Tập đoàn tài chính Aingram, và cũng là bạn thuở nhỏ của Lux.
Hơn nữa, cô còn là em gái của Hiệu trưởng – Relie Aingram.
Thật ra, đã bảy năm rồi họ chưa gặp lại nhau.
Khi ấy, gia tộc Aingram có quan hệ với Cựu Đế quốc, và vì họ cũng bằng tuổi nhau, Lux nhớ rằng hồi nhỏ họ đã chơi với nhau rất nhiều.
“Vậy là cậu cũng học ở trường này à. Mừng quá. Xin hãy chiếu cố mình nhé, Lu-chan.”
Philphie nói với một tông giọng không có vẻ gì là vui mừng cho lắm.
Dù vậy, Lux biết rằng Philphie vốn là một cô gái không giỏi biểu lộ cảm xúc.
Và, cô cũng không phải là người nói nhiều, nhưng lại có một tính cách rất thẳng thắn.
Thế nên, dù trông có vẻ như vậy, nhưng có lẽ cô đang thật sự rất vui.
“À, ừ. Mình cũng vậy, mong cậu giúp đỡ.”
Khi Lux đáp lại lời chào, giáo quan Raigree chỉ tay và nói: “Được rồi, Lux. Chỗ của em ở cạnh cô bé đó.”
Lux có hơi lo lắng, nhưng khi ngồi xuống cạnh người bạn thuở nhỏ, lần đầu tiên cậu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn trời.
Dù chỉ có một vài người, nhưng vẫn có bạn để nói chuyện.
Trong lúc Lux, người đã mệt mỏi đủ đường từ hôm qua, đang thả lỏng cơ mặt vì nhẹ nhõm, cậu nhìn sang người bạn thuở nhỏ ngồi bên cạnh—
(Nhưng mà, tuổi tác và địa vị của chúng ta đã khác bảy năm trước rồi, lại còn đang ở trong lớp học nữa, mình nên cân nhắc một chút thì hơn, phải không?)
“Ừm, mình gọi cậu là Philphie-san thì tốt hơn nhỉ?”
Ngay khoảnh khắc Lux vừa dứt lời, Philphie đột nhiên quay mặt đi với vẻ mặt nghiêm nghị (trông như đang dỗi).
“Hả…?”
Lux bối rối trước phản ứng đó.
Mình đã nói gì thất lễ sao?
(Nhưng mình nhớ là Philphie hiếm khi nổi giận vì chuyện gì lắm mà—)
“Phải là Phi-chan chứ?”
Trong lúc Lux đang suy nghĩ, Philphie cất lời, mắt vẫn không nhìn cậu.
“…Hả? Mình gọi như vậy ở đây được sao!?”
“…………”
Philphie gật đầu khẳng định.
(À-À mà khoan…!)
Lux toát mồ hôi lạnh khi nhớ ra.
Philphie từ xưa đã luôn yêu cầu những người mà cô quý mến phải gọi nhau bằng biệt danh thân mật.
Lux cũng đã làm vậy khi họ còn rất thân hồi nhỏ, nhưng—
“M-Mình rất vui khi cậu nói vậy, nhưng quả thật, ở đây thì mình không thể gọi thế được… Ý mình là, chúng ta đã lớn rồi, lại còn là học viên sĩ quan, và đang ở trong học viện nữa…”
Hay nói đúng hơn là, gọi như vậy trước mặt những người bạn cùng lớp không quen biết thì xấu hổ lắm.
“Cậu có thể xem xét tình hình một chút được không?” Lux đã mong đợi như vậy, nhưng—
“…………”
Hứ.
Nhìn Lux đang viện cớ, Philphie lại quay mặt đi lần nữa.
Tiếng xì xào ồn ào của các bạn cùng lớp lại vang lên.
“Tất cả trật tự. Bắt đầu buổi học nào.”
Với giọng nói của Raigree, cả lớp ngay lập tức trở lại yên tĩnh.
Nhưng, vì là học viên mới nhập học đột ngột, Lux vẫn chưa có sách giáo khoa.
“Philphie-san. Mình xem chung sách giáo khoa với cậu được không?”
“…………”
Cậu bị lơ đẹp.
“Ph-Philphie. Ch-Chuyện này thì được mà, phải không? N-Này, chúng ta đang trong giờ học mà…”
“…………”
Không một lời hồi đáp.
Cậu sắp khóc đến nơi rồi.
“…Này, Phi-CHAN.”
“Chuyện gì…? Lu-chan.”
Khi Lux cố gắng nặn ra từng chữ, Philphie quay sang nhìn cậu và đáp lời.
“Ch-Chúng ta có thể xem chung sách của cậu được không…?”
“Vâng, được chứ.” Ngay lúc đó, tiếng cười khúc khích vang lên từ khắp nơi trong lớp.
“Dễ thương ghê.” “Phi-chan kìa.” “Hai người đó có quan hệ như vậy à?”
Nghe thấy những lời bàn tán, mặt Lux đỏ bừng lên.
Trời ơi, xấu hổ chết đi được…!
Cái gì thế này!?
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy!
“Phụt…”
Tình cờ thay, ngay cả cô giáo quan Raigree nghiêm túc cũng đang cố nén cười.
Lux gắng gượng chịu đựng cảm giác muốn chạy trốn ngay lập tức và bằng cách nào đó đã trải qua được buổi học.
“…Hừ.”
Lisha, người vừa tỉnh ngủ, nhìn cảnh này với vẻ mặt có vẻ không vui.
Và, Lux đã không để ý đến ánh mắt của một nữ sinh khác.
Phần 2
Tuy nhiên, cuộc trao đổi đầy xấu hổ với Philphie lại bất ngờ mang lại hiệu quả, khi các bạn cùng lớp dường như đã bớt đi sự đề phòng đối với Lux.
“Này này, Philphie-chan và Lux-kun có phải là hôn phu của nhau không vậy?”
“Thường ngày Hoàng tử tạp dịch làm những công việc gì thế?”
“Mà nè, tại sao cậu có thể một mình chiến đấu với Abyss vậy? Quá cừ luôn!?”
“Đàn ông giỏi sử dụng Drag-Ride đến thế sao? Tớ nghe nói tỷ lệ tương thích của phụ nữ vốn cao hơn mà—”
Cứ thế, vào mỗi giờ giải lao ngắn ngủi, số lượng nữ sinh vây quanh bàn cậu để hỏi tới tấp ngày càng đông như trẩy hội.
Trận quyết đấu với Công chúa Lisha và việc đẩy lùi Abyss.
Dù tốt hay xấu, ấn tượng tồi tệ về việc đột nhập vào nhà tắm đã hoàn toàn bị xóa sạch, thay vào đó dường như chỉ còn lại sự quan tâm và thiện cảm của các học viên dành cho Lux.
Ngay trước giờ nghỉ trưa, một đám đông hiếu kỳ từ các lớp khác còn kéo đến xem.
(Không hiểu sao, nó khác với những gì mình tưởng tượng…!)
Một học viện dành cho các tiểu thư quý tộc theo học để trở thành kỵ sĩ.
Trong lúc Lux đang bối rối trước bầu không khí quá đỗi khác thường này—
“Lux-kun. Nhân tiện, cậu vẫn đang làm các công việc lặt vặt, phải không?”
“Ờm. Vâng, thì… đó là nhiệm vụ của tôi mà.”
Khi cậu trả lời câu hỏi của một trong những cô gái đang vây quanh bàn mình,
“Vậy nếu tớ nhờ, Lux-kun sẽ làm việc ở đây. Được rồi, tớ nhờ luôn được không?”
“A, không công bằng. Tớ cũng muốn nhờ mà!”
“Lux-san. Quan trọng hơn là, anh có muốn đi uống trà với em không?”
“Mọi người, nếu có yêu cầu gì thì cứ để tớ thu thập cho. Nếu các cậu cứ xúm lại một lúc thế này, Lux-cchi sẽ khó xử lắm đấy, phải không?”
Tillfarr, một người bạn cùng lớp, bước tới và bắt đầu tập hợp mọi người lại.
(Mình tự nhiên có một cái biệt danh kỳ quặc…)
Tillfarr, một trong ba thành viên của “Tam Vệ Nữ” (Triad) – bộ ba dường như rất nổi tiếng trong học viện, có vẻ là người tạo không khí cho cả lớp.
“Phù…”
Tuy nhiên, thành thật mà nói, cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu Tillfarr đứng ra dàn xếp cho mọi người thì tốt quá—
“Rồi, rồi. Mọi người hãy viết yêu cầu công việc vặt cho Lux-cchi và bỏ vào chiếc hộp này nhé. Cứ bỏ vào đi. Ghi cả ngày hẹn nữa nhé. Sau đó sẽ được thực hiện lần lượt.”
“Ééééééééééééé!?”
(Sao tự nhiên câu chuyện lại được giải quyết theo một chiều hướng tệ hại thế này!)
“Đừng lo. Mọi người đều giàu có mà. Như thế này, nợ của Lux-cchi cũng sẽ được trả nhanh hơn!”
“…………”
Nhìn những mảnh giấy yêu cầu được ném vào chiếc hộp gỗ mà Tillfarr chuẩn bị đến mức tràn ra ngoài, cậu cảm thấy như mình sắp gục ngã trước khi hoàn thành hết các yêu cầu.
Và rồi – đến giờ nghỉ trưa; trong lúc Lux, người đã kiệt sức về mặt tinh thần, đang gục mặt xuống bàn,
“N-Này. Nếu được, chúng ta đi ăn trưa cùng nhau nhé? Lux.”
“Oái!?”
Bị gọi đột ngột ngay trên đầu, Lux giật nảy mình.
Đứng trước mặt cậu là Lisha.
Cậu có cảm giác cô ấy đã ngủ gật gần đó suốt buổi học, nhưng có vẻ cô đã tỉnh lại lúc nào không hay.
“Ờm, ý cậu là – hai chúng ta thôi sao?”
“Đ-Đúng vậy… Cậu không muốn đi cùng tôi à?”
Gò má hơi ửng hồng, Lisha quay mặt đi.
Ngay lúc đó, một sự xôn xao nhỏ lan khắp lớp học.
“V-Và nếu có thể – tôi muốn cậu trở thành người hầu cận riêng cho tôi từ bây giờ. Tình cờ là tôi cũng đang muốn có một người hầu.”
Khi Lisha nói vậy, tay bồn chồn xoắn vào nhau trước ngực,
“Hảảả!?”
Cùng với tiếng hét của Lux, cả lớp lại một lần nữa xôn xao.
“Hả? Cậu ấy nói gì vậy?” “Nếu tớ nhớ không lầm, Lizsharte-sama không thích giao du với ai nên đến cả một người hầu gái cũng không có mà?” “Để một ‘đàn ông’ làm hầu cận cho mình ư—” “Không lẽ nào…”
Từ phía các nữ sinh trong lớp, cậu loáng thoáng nghe được những lời bàn tán như vậy.
“Ch-Chuyện đó—”
Vì không thể lớn tiếng từ chối, cậu vô cùng khó xử.
“Chừng này thì có sao đâu, phải không? Dù sao thì lúc đó, cậu cũng đã ép tôi cho xem cả cơ thể trần trụi rồi còn gì—”
Trước lời nói của Lisha, những tiếng hét thất thanh “kyaaaaaaaaah” vang lên từ khắp lớp.
Quả nhiên, vụ việc ở nhà tắm đã trở thành tin đồn, nhưng có vẻ vẫn có những học viên chưa biết chi tiết.
“Ch-Chuyện đó là – ừm”
Trong lúc Lux hoàn toàn hoảng loạn—,
“…………”
Một cô gái lặng lẽ tiến lại gần Lux.
“…Phi-chan?”
Đó là Philphie.
Vừa im lặng ăn một thứ gì đó trông như bánh doughnut nướng cho bữa trưa, cô vừa đứng ngay cạnh Lux và Lisha đang đối mặt nhau.
Vẻ mặt cô vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng sự hiện diện của cô lại vô cùng mạnh mẽ.
“Ực. Lu-chan đang khó xử đấy. Lizsharte-sama.”
Nuốt miếng bánh trong miệng, Philphie nói.
“Gì đây. Tưởng ai, hóa ra là cô con gái ngốc nghếch của Tập đoàn tài chính Aingram. Phiền phức thật. Được rồi, ta cho ngươi đồ ăn vặt đây, mau lui ra đi.”
Chỉ nhíu mày trong thoáng chốc, Lisha lấy ra những gói giấy từ trong ngực áo và ra lệnh cho Philphie.
Dựa vào mùi thơm ngọt ngào và lớp vỏ bọc có ánh vàng lấp lánh.
Bên trong dường như là bánh mì tẩm mật ong.
“…………”
Nội quy của trường đã quy định rõ, trong học viện không có sự phân biệt cấp bậc giữa các quý tộc, và tất cả đều được đối xử bình đẳng như những học viên sĩ quan.
Nhưng, suy cho cùng đó chỉ là quy định trên giấy tờ, và thực tế không phải lúc nào cũng diễn ra như vậy.
Một Công chúa thì vẫn là một Công chúa.
“Không phải là Lux tự mình nhờ giúp đỡ, phải không? Ta không biết các ngươi là bạn thuở nhỏ hay gì, nhưng ta khuyên ngươi không nên tùy tiện xía vào chuyện của người khác.”
Lisha nói như thể đang thuyết phục cô.
Philphie lặng lẽ gặm miếng bánh từ gói giấy cô nhận được, trông như một con thú nhỏ.
“À, ra là cậu ăn thật…”
Philphie cực kỳ thích đồ ngọt. Và, cô luôn làm mọi việc theo ý mình.
Điểm này của cô dường như cũng không thay đổi so với ngày xưa.
“Chỉ cần nhìn là ai cũng biết Lu-chan đang khó xử. Vậy nên dừng lại đi. Công chúa.”
Một giọng điệu chậm rãi và thong thả.
Nhưng, Philphie đã nói rất rõ ràng.
Không ai biết Philphie đang nghĩ gì vì cô thường có vẻ lơ đãng, nhưng một khi đã quyết thì cô lại rất kiên định và cố chấp.
Cuộc đối đầu giữa hai cô gái trở nên nảy lửa một cách âm thầm.
Các bạn cùng lớp sáng mắt lên trước cảnh tượng đó và bắt đầu phấn khích.
“Không biết ai sẽ thắng nhỉ.”
“Công chúa của Tân Vương quốc hay người bạn thuở nhỏ của Tập đoàn tài chính Aingram…”
Lux, không thể chịu đựng được nữa, vội vàng lên tiếng,
“Ch-Chờ đã, hai cậu, bình tĩnh lại đi—”
Ngay lúc cậu cất cao giọng,
“—Xin lỗi đã làm phiền lúc mọi người đang bận, nhưng cho tôi xen vào một chút được không?”
Một âm thanh trang nghiêm.
Một giọng nói trong trẻo vang lên trong lớp học.
Lux nhớ ra cô gái có những đường nét xinh đẹp tựa tiên nữ.
Krulcifer Einvolk.
Cô là một học viên sĩ quan cùng lớp, một du học sinh đến từ Ymir, một quốc gia tôn giáo hùng mạnh ở phương Bắc.
Chính cô gái này là người đã quật ngã Lux khiến cậu ngất đi trong vụ việc hôm kia khi cậu đang cố gắng chạy trốn.
“Krulcifer à. Nếu có chuyện gì, để sau đi. Ta đang có chuyện quan trọng cần nói—”
Lisha phồng má phản đối, nhưng
“Tôi được Hiệu trưởng nhờ một việc nhỏ. Cô ấy muốn tôi dẫn cậu bạn này đến một nơi vào giờ nghỉ trưa. Cậu hiểu chứ, Lux-kun?”
“Ờm… a, vâng.”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói đến việc được dẫn đi đâu đó, nhưng nghĩ rằng đây là một chiếc phao cứu sinh, Lux vội hùa theo.
“Vậy, cứ thế nhé.”
Krulcifer nói rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lux, kéo cậu ra hành lang mà không chờ câu trả lời của Lisha và Philphie.
“—Không thể nào, không ngờ cả Krulcifer-san tài năng cũng quan tâm đến cậu ta.”
“Chuyện trở nên thú vị rồi đây.”
Để lại sau lưng những tiếng reo hò của các bạn cùng lớp, Lux bước xuống hành lang lòng đầy lo lắng.
Phần 3
Ra khỏi lớp học và đi dọc hành lang, họ cùng nhau đi lên cầu thang.
Khi đến sân thượng không một bóng người, Krulcifer tiến đến lan can và lặng lẽ nhìn xuống dưới.
Từ đây, có thể bao quát toàn bộ khung cảnh rộng lớn của khuôn viên trường.
Một sân trong với màu xanh tươi mát và những tòa nhà học viện hùng vĩ.
Ở một nơi xa hơn một chút là ký túc xá nữ, sân tập Luyện cơ long và nhà chứa Luyện cơ long số bốn.
Và, còn có một vài tòa nhà mà cậu chưa biết.
“Ừm, cảm ơn cậu. Krulcifer-san.”
Tạm thời, Lux thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn cô trước.
Cậu chỉ nghe loáng thoáng vài tin đồn về Krulcifer Einvolk từ em gái Airi của mình.
Một cô gái ngoại quốc sở hữu kỹ năng hàng đầu về học vấn, thể thuật và cả điều khiển Drag-Ride.
Cùng với vẻ đẹp hơn người, cô là một tài nữ được mọi người trong học viện công nhận về sự ưu tú.
“Cậu đã giúp tôi… phải không? Chắc vậy.”
“Tuy có khuôn mặt trẻ con, nhưng cậu cũng nhạy bén bất ngờ đấy.”
“Ch-Chuyện đó có liên quan gì chứ!? Tại sao cậu lại nói vậy!? Dù tôi rất để tâm đấy!”
Khi Lux bất giác đỏ mặt, Krulcifer bật cười khúc khích.
“Chỉ vì bị nói là Hoàng tử của Cựu Đế quốc mà cậu đã nổi cáu ngay lập tức, như vậy không phải trẻ con thì là gì. Dù là cựu hoàng tộc, nhưng tôi mong cậu sẽ đáp lại một lời khiêu khích rõ ràng như vậy bằng một chút mỉa mai.”
“…………”
(Thôi xong rồi. Dù bằng tuổi, nhưng mình hoàn toàn lép vế trước cô ấy.)
Trong lúc Lux đang tự trách mình,
“Nhưng, ngoài việc đó ra thì tôi khen cậu. Có thể nói là tôi ngưỡng mộ cậu. Vì đã nhận ra ý đồ của tôi. Điều đó giúp tôi đỡ tốn công giải thích.”
“…Ừm. Vậy thì, quả nhiên là cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Phải, có một vài chuyện. Nhưng, trước hết.”
Cô nói rồi hướng đôi mắt trong veo về phía Lux.
“Tại sao hôm qua cậu không ra đòn kết liễu – vào lúc đó?”
“…Cậu đang nói về Lizsharte-sama? Hay là về con Abyss…?”
“Tôi nghĩ rằng cậu có thể đã hạ gục cả hai. Chỉ cần cậu muốn thôi—”
Trước ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của Krulcifer, Lux do dự một thoáng,
“…Cậu đánh giá tôi quá cao rồi.”
Sau vài giây, cậu trả lời như vậy.
“Đúng là tôi chưa từng thua trong một trận đấu tập chính thức của các Drag-Knight. Nhưng, tôi cũng chưa bao giờ thắng.”
Biệt danh “Bất Bại Yếu Nhất” xuất phát từ phong cách chỉ chuyên tâm vào phòng thủ và né tránh mà không hề tấn công.
Nhưng, đúng như cái tên đó, tất cả thành tích chiến đấu của cậu đều là hòa.
Lux chưa từng thắng một trận nào.
“Đừng lo. Tôi không có ý định ép cậu nói ra những điều cậu không muốn nói.”
(M-Mình không được tin tưởng…!)
Khi Lux cúi đầu, Krulcifer nói như thể đọc được suy nghĩ của cậu.
“Ôi chao, làm sao tôi có thể tin tưởng cậu được chứ? Một tên Hoàng tử nhìn trộm và trộm đồ lót.”
“Đ-Đã bảo là! Cậu nhầm rồi—”
Khi Lux đỏ mặt và trở nên bối rối, Krulcifer lại bật cười khúc khích.
Đó là một nụ cười duyên dáng khó có thể tin được ở một cô gái cùng tuổi.
Trái tim Lux chợt lỗi một nhịp trước biểu cảm đó.
“Tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.”
“Hả…?”
“Bởi vì cậu là một chàng trai vô hại hơn tôi tưởng. Cậu không giống với hoàng tộc của Đế quốc cho lắm.”
“…………”
Một giọng điệu không rõ là khen hay chế nhạo.
Nhưng dường như cô ấy đang có chút vui vẻ.
“Cũng phải thôi. Dù sao thì, tôi cũng chỉ là Thất hoàng tử, và hơn nữa—”
“Cậu có khuôn mặt trẻ con và còn lùn nữa?”
“KHÔNG!? Ừm…, vì nhiều lý do, chúng tôi đã bị đuổi khỏi Hoàng cung khi tôi còn nhỏ. Vì vậy, chúng tôi không quen thuộc với Cựu Đế quốc cho lắm—”
Sau khi cuộc đảo chính thành công, Lux và Airi được Tân Vương quốc ân xá.
Kèm theo đó là chiếc vòng cổ tội nhân trên cổ và một món nợ khổng lồ như một dấu hiệu của sự chuộc tội.
Và còn một thỏa thuận khác nữa—.
“Vậy sao.”
Krulcifer chỉ lạnh lùng lẩm bẩm mấy từ đó mà không hề biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.
“Vậy, Krulcifer-san đến đây du học từ quốc gia tôn giáo Ymir, để học về các Drag-Knight à?”
“Đúng là đó cũng là một trong những mục tiêu của tôi.”
Phải nói sao nhỉ, cô gái này dường như luôn thích cách nói chuyện khó nắm bắt.
“Vậy, cậu còn có mục đích nào khác không? Tôi nghe nói cậu là con gái của một Bá tước, nhưng có phải là để kết nối giao lưu với Tân Vương quốc hay gì đó không—”
“…Này, cậu có biết về ‘Hắc Anh Hùng’ không?”
Ngắt lời Lux, Krulcifer hỏi.
“Hả…?”
“Con quái vật đã một mình tiêu diệt khoảng 1200 Drag-Knight của Đế quốc chỉ bằng một Luyện cơ long vô danh, và đẩy Đế quốc đến bờ vực thất bại. Thân phận và mục đích của hắn đều không rõ. Ngay cả ở Tân Vương quốc hiện tại cũng không ai xác nhận được hình dạng của người điều khiển đó. Vì vậy, hắn được lưu truyền như một ác quỷ hủy diệt đối với Cựu Đế quốc, và như một anh hùng huyền thoại đối với Tân Vương quốc.”
“…Nếu chỉ là tin đồn thì tôi cũng có nghe qua, nhưng—”
“…………”
Trước câu trả lời của Lux, Krulcifer không nói gì.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn xuống khung cảnh bên dưới từ lan can sân thượng.
“Ừm…?”
“Tôi có một yêu cầu công việc cho cậu.”
“Hả?”
“Hãy tìm ‘Hắc Anh Hùng’. Tôi có việc cần gặp người đó.”
“…!?”
Ngay lúc Lux bất giác nín thở.
Keng, tiếng chuông lớn từ tháp đồng hồ vang lên.
“A…”
“Buổi học chiều sắp bắt đầu rồi. Tiếp theo là buổi thực hành Luyện cơ long, nên chúng ta nên nhanh lên.”
Chỉ nói vậy, Krulcifer rời khỏi sân thượng và chậm rãi đi về phía cầu thang.
“Ư-Ừm… Krulcifer-san!”
Khi Lux gọi với theo, Krulcifer dừng lại một thoáng và quay đầu lại.
Trong lúc Lux còn đang lúng túng không biết mình định nói gì,
“Nhân tiện, Lux-kun, cậu đã ăn trưa chưa?”
“Hả…!?”
(À-À mà nói mới nhớ, mình vẫn chưa ăn!)
Bởi vì đầu giờ nghỉ trưa cậu đã hoàn toàn kiệt sức và sau đó lại bị cuốn vào rắc rối—.
Ngay khi nhận ra điều đó, bụng Lux kêu lên và mặt cậu đỏ bừng.
“Cố lên nhé. Hoàng tử tạp dịch dễ thương.”
Krulcifer đột nhiên mỉm cười và cứ thế rời đi.
“…………”
Không hiểu sao, cô ấy là một người quá bí ẩn, nhưng có một điều duy nhất đã rõ ràng cho đến bây giờ.
Người này, ở nhiều khía cạnh, quá khó đối phó…
Mang theo những cảm xúc khó tả và cơn đói cồn cào, Lux bước vào buổi học chiều.
Phần 4
“Haizz, mệt quá đi mất…”
Đêm khuya.
Nhà tắm công cộng lớn nối liền với ký túc xá nữ.
Trong lúc đang ra sức cọ rửa bồn tắm và sàn nhà nơi cậu đã đột nhập vào hôm kia, Lux cảm thấy kiệt sức.
Sau khi buổi học chiều kết thúc, số lượng yêu cầu “việc vặt” đến tay Lux đã tăng lên.
Có phải vì cậu là người đàn ông đầu tiên chuyển đến học viện nữ này không? – hay là do thân phận “Hoàng tử tạp dịch” của Cựu Đế quốc quá hiếm có.
Hoặc, có lẽ cậu đã thu hút sự chú ý theo nhiều cách khác nhau vì trận quyết đấu và sự cố ngày hôm qua?
Các yêu cầu, bao gồm cả từ học viện và các học viên, chỉ riêng hôm nay đã vượt quá hàng chục việc, và số lượng đặt trước vẫn không ngừng tăng lên.
Nếu Lux không quen với việc sắp xếp lịch trình công việc dày đặc, có lẽ cậu đã bỏ cuộc từ lâu.
“Dù vậy, mình nghĩ nơi này giống như một thiên đường.”
Khoảng năm năm sau khi Lux được ân xá bởi Tân Vương quốc.
Cuộc sống của cậu với tư cách là “Hoàng tử tạp dịch” hoàn toàn không hề thoải mái.
Tất nhiên, cũng có những người tốt ở nơi làm việc.
Nhưng, trong vô số yêu cầu, cũng có rất nhiều việc đau đớn và khó khăn.
Cậu đã bị những người căm ghét Cựu Đế quốc chửi rủa thậm tệ.
Ngược lại, cậu cũng bị những người trung thành với Cựu Đế quốc nói xấu là “con chó của Tân Vương quốc”.
“Nhưng—. Nơi này thì”
Vừa có thể chăm chỉ học tập, vừa có thể trả nợ, và hơn nữa, sự an toàn của cậu còn được đảm bảo.
Và trên hết – cậu có thể luyện tập Drag-Ride hàng ngày.
Có thể nói rằng việc không còn phải lo gánh nặng về chi phí quản lý và bảo trì đắt đỏ cho Luyện cơ long của mình là một cuộc sống lý tưởng mà Lux hằng mong ước.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến cậu băn khoăn là,
“Một người như mình ở một nơi như thế này có ổn không?”
Trong lúc Lux đang lẩm bẩm, sau một tiếng gõ nhẹ, cánh cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra.
“O-Oái!? Xin lỗi! Việc dọn dẹp nhà tắm đã xong rồi, mọi người có thể chờ một chút được không ạ—!?”
Chết tiệt!?
Không lẽ mình đã quên treo tấm biển “Đang dọn dẹp”?
Trong lúc Lux hoảng hốt lên tiếng giải thích—
“Xin lỗi đã không như anh mong đợi nhé, Nii-san. Anh muốn xem lắm à? Cơ thể trần trụi của em.”
Đứng đó là em gái cậu, Airi, và bạn của cô bé, Nokuto, một học sinh năm nhất thuộc Tam Vệ Nữ.
Nhân tiện, cả hai đều mặc quần áo chỉnh tề.
“E-Em đang nói gì vậy!? A, Nokuto-san, chào buổi tối…”
“Vâng. Nhưng, cũng đành chịu thôi. Tôi nghe nói thanh thiếu niên nam thường gặp khó khăn ở nhiều phương diện. Không biết họ khao khát người thân ruột thịt đến mức nào nhỉ.”
“Tại sao em lại cho rằng anh đang mong đợi một cơ thể trần trụi chứ!?”
“Mà, thôi cũng được. Lần tới, chúng ta, những thành viên duy nhất trong gia đình, cùng vào tắm nhé? Nii-san.”
“Airi… Xấu hổ lắm, em đừng nói đùa như vậy trước mặt người khác được không?”
Khi má Lux đỏ lên và cậu phản đối, Airi cũng có chút ngượng ngùng, cô hắng giọng khụ để che giấu.
“Vậy, hai người có việc gì cần anh sao? Việc dọn dẹp nhà tắm này đã là yêu cầu cuối cùng của ngày hôm nay rồi, nếu không phải việc gấp, anh muốn hai người chờ một chút—”
Trước Lux đang đứng thẳng người, Airi và Nokuto cười gượng.
“Vâng, chỉ là một việc nhỏ thôi. Sau khi xong, anh hãy đến đại sảnh của ký túc xá nữ ngay nhé. Không được đi đường vòng đâu đấy. Vậy nhé, gặp lại anh sau.”
Airi nói một lèo rồi quay lưng đi.
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ đến ngay.”
“Vâng. Xin hãy mong chờ ạ.”
Khi cúi chào Lux, Nokuto cũng rời khỏi nhà tắm cùng với Airi.
“Mong chờ…?”
Lux nghiêng đầu bối rối, nhưng cuối cùng cậu vẫn không hiểu.
Phần 5
Buổi tối khi mặt trời đã lặn hẳn.
Sau khi được bà quản gia giao việc kiểm tra lại việc dọn dẹp, Lux không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến đại sảnh như lời Airi và Nokuto đã dặn.
Khi đi trong ký túc xá, rộng lớn như một khách sạn cao cấp ở thủ đô, cậu bất giác cười gượng với chính mình khi cảm thấy “lạc lõng”.
“Mà nói mới nhớ, mình cũng từng là hoàng tộc mà…”
Cậu đã sống trong hoàng cung cho đến năm 7 tuổi, nhưng sau khi bị tước quyền kế vị ngai vàng, cậu đã sống bên ngoài lâu đài, và đó không phải là một cuộc sống giàu sang gì.
Cuộc đảo chính xảy ra khi cậu 12 tuổi, và sau một cuộc chiến ngắn ngủi kéo dài khoảng một tháng, khi các quan chức đứng đầu Atismata giành chiến thắng, cậu và em gái Airi đã bị bắt giam và bị giam giữ một thời gian.
Và— cùng lúc với sự ra đời của chính phủ Tân Vương quốc, Lux trở thành một tội nhân và được quyết định sẽ gánh vác nhiệm vụ làm các công việc vặt cùng một món nợ đi kèm với lệnh ân xá.
Họ là hai người sống sót duy nhất của hoàng tộc Cựu Đế quốc.
Mặc dù gần như đã bị trục xuất khỏi hoàng gia, nhưng để Lux và em gái, những người mang dòng máu hoàng tộc, được sống và được thả tự do, đã cần có nhiều thỏa thuận khác nhau.
Cùng với một bí mật khác không bao giờ có thể nói ra—
“…Ờm, là đại sảnh phải không?”
Lux chợt nhận ra và dừng lại.
(—Nhưng, tại sao họ lại gọi mình vào giờ này nhỉ?)
Dù sao thì có rất nhiều việc mình không thể làm khi đêm xuống.
Trong lúc Lux đang suy nghĩ, cậu nhìn thấy bóng dáng của Airi trong sảnh ở cuối cầu thang.
“Anh có vẻ đã chỉnh trang lại rồi nhỉ. Em có cái nhìn tốt hơn về anh rồi đấy, Nii-san.”
“A-Anh ít nhất cũng phải làm được chừng đó chứ! Ừm, về yêu cầu từ các cô gái—”
“Vậy thì, mời anh đi lối này. Mọi người đang đợi đấy.”
Lờ đi lời của Lux, Airi nắm lấy tay cậu.
Cứ như vậy, họ đi qua hành lang, đến nhà ăn.
“Hả…? Nếu anh nhớ không lầm, nơi này là—”
Dù đã đến giờ nhà ăn đóng cửa.
Trong lúc Lux đang nghĩ vậy, vẻ mặt đầy thắc mắc và bước vào,
“CHÚC MỪNG NHẬP HỌC!”
Cậu nghe thấy giọng nói của các cô gái đồng thanh vang lên.
“Hả…?”
Khi nhìn về phía trước, rất nhiều món ăn được bày trên một chiếc bàn lớn.
Bánh nướng nhân thịt với nước sốt được đặt đó, và đủ loại sandwich với rau củ cũng được bày ra.
Mì Ý nấm sốt dầu thực vật. Gà áp chảo tẩm gia vị.
Súp rau củ hầm, tỏa ra vị ngọt thanh.
Ngay cả một chai rượu vang đỏ và một ấm trà cũng được chuẩn bị sẵn.
“Đừng nói với tôi đây là—?”
“Đúng vậy, đây là tiệc mừng cậu nhập học đấy. Lux-kun.”
Nhìn phản ứng của Lux, Sharis của Tam Vệ Nữ mỉm cười nhẹ nhàng.
Khi nhìn kỹ, nhà ăn đã được bài trí như một bữa tiệc nhỏ, và rất nhiều học viên đã tập trung ở đó.
Lizsharte, Krulcifer, Philphie.
Sharis, Tillfarr và Nokuto của Tam Vệ Nữ.
Và, một vài học viên cùng lớp, cả giáo quan Raigree cũng ngồi ở một góc.
Trong một khoảnh khắc, cậu không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cứ như một giấc mơ.
Lux ngẩn người ra một lúc.
“Ừm, không lẽ – đây là dành cho tôi sao?”
“…Mà, đây chỉ là một buổi tiệc đơn giản mà bọn chị đã cùng nhau lên kế hoạch thôi. Có thể hơi đơn sơ để chiêu đãi một cựu Hoàng tử, nhưng mong em cứ tự nhiên nhé.”
Khi Sharis, học sinh năm ba, nói vậy,
“Ừm hứm. Các món ăn đều là do mọi người tự tay làm, nhưng đừng kỳ vọng vào hương vị của món tớ làm nhé! Tớ cực kỳ vụng về đấy!”
Tillfarr nói với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Không. Tôi không nghĩ đó là điều cậu nên nói ngay lúc này đâu.”
Nokuto đáp lại một cách bình tĩnh.
“Lu-chan. Từ giờ chúng ta sẽ ở bên nhau nhé.”
“Tôi mong chờ nhiều điều ở cậu đấy.”
Sau khi Philphie và Krulcifer lần lượt chào hỏi Lux,
“Yo. À, ừm, nói sao nhỉ.”
Lisha, người đang ngồi trên một chiếc ghế ở phía sau, giơ nhẹ tay và đứng dậy.
“Ừ-Ừm – nói thẳng ra thì, tôi không giỏi mấy vụ tiệc tùng hay sự kiện thế này. Vì vậy, ừm, tôi cũng không biết cậu có vui không. Nhưng, tôi nghĩ chúng ta cuối cùng cũng nên làm… Vất vả cho cậu rồi… Không, đây là một vinh dự lớn nhân dịp này. Lux Acadia.”
Trong khi ngại ngùng quay đi một chút, cô lẩm bẩm.
Trang phục của cô là một chiếc váy đỏ mà Lux lần đầu tiên nhìn thấy.
“Vâng. Lizsharte-sama dường như muốn nói rằng ‘Tôi muốn cảm ơn và chúc mừng cậu, nên tôi đã lên kế hoạch này. Tôi sẽ rất vui nếu cậu tận hưởng nó dù chỉ một chút’.”
“S-Sai rồi!? Đừng có tự ý phiên dịch như thế! Dù cô chỉ là học sinh năm nhất!”
Chứng kiến màn đối đáp ấy, các học viên khác bỗng phá lên cười.
“…………”
Vì quá đỗi bất ngờ, Lux sững người trong giây lát, nhưng rồi cậu nở một nụ cười tự nhiên.
“––Cảm ơn người. Lisha-sama. Thần rất vui.”
“K-Không có… À thì, ừm, nói sao nhỉ. Chỉ có một món thôi, nhưng ta cũng đã thử làm đấy. Ờ thì…”
Khụ, Sharis liếc nhìn Lisha đang đỏ mặt luống cuống rồi hắng giọng một tiếng.
“Vậy thì, chúng ta cùng nâng ly được chưa nào?”
Nghe vậy, tất cả mọi người cùng rót rượu vào ly và giơ cao lên.
Đêm tiệc cứ thế trôi qua trong không khí náo nhiệt.
Phần 6
Thời gian vui vẻ thấm thoắt trôi đi.
Bữa tiệc chào mừng Lux kết thúc và mọi người giải tán.
“Làm sao bây giờ… Mình quên béng mất…!”
Bụng đã no căng, lại thêm mệt mỏi vì công việc và việc dọn đến trong ngày đầu tiên, Lux chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng đúng lúc này cậu mới nhận ra một vấn đề quan trọng vẫn chưa được giải quyết.
Đó là––vấn đề về giường ngủ.
Lux vốn đang dùng phòng khách, nhưng vì cần bảo trì nên cậu nhớ ra người ta đã nói rằng phòng đó sẽ không thể sử dụng trong một thời gian.
Trong học viện vốn chỉ có ký túc xá nữ này, phòng ở cho Lux vẫn chưa được sắp xếp.
Bởi vậy, tìm một chỗ để ngủ cũng là cả một vấn đề đối với cậu, thế nhưng––
“Tại sao chỉ có chỗ này là vẫn y như hồi chưa chuyển vào nhỉ…”
Dù có rất nhiều phòng, nhưng chẳng có phòng nào cậu có thể ở được.
(Lẽ ra mình nên hỏi ý kiến giáo viên trong bữa tiệc mới phải…)
“Hết cách rồi. Buồn ngủ quá…”
Cơn mệt mỏi tích tụ cùng cảm giác no căng sau bữa ăn.
Không thể chống lại cơn buồn ngủ đột ngột ập đến, cậu khuỵu gối xuống.
“Mình nghỉ một lát thôi…”
Ngay khi cậu vừa dựa lưng vào tường trên tấm thảm hành lang.
Ý thức của Lux lập tức chìm vào bóng tối và cậu ngủ một giấc say sưa.
Phần 7
Chíp chíp…
Tiếng chim non líu lo vọng lại, và qua mí mắt, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm của những tia nắng ban mai lờ mờ.
Sáng rồi. Lux thầm nghĩ trong cơn mơ màng.
Mình ngủ quên ngoài hành lang sao? Cảm giác này thật lạ.
(Thảm ở ký túc xá này vừa ấm vừa mềm ghê.)
Hơn nữa, không hiểu sao lại có mùi rất thơm.
(Nghĩ lại thì cho đến gần đây, ngủ ngoài trời hay ở trong chuồng ngựa đã là chuyện bình thường với mình rồi.)
Nhớ lại những chuyện đó, Lux cười gượng trong khi vẫn còn ngái ngủ.
Không biết từ lúc nào, cậu dường như đã quen với cuộc sống nghèo khó của mình.
Mình phải dậy sớm thôi, vẫn còn nhiều việc phải làm.
Nhưng, mình muốn cứ thế này thêm một chút nữa thôi––
Nghĩ vậy, cậu nhắm mắt và cố kéo tấm chăn trong tay.
“Ahn…”
Phùn… cùng với một cảm giác mềm mại chạm vào tay, cậu nghe thấy một giọng nói như vậy.
“Hử…?”
(Cái gì thế này nhỉ.)
Nó mịn màng, đầy đặn, mượt mà và rất mềm mại.
Nó có độ đàn hồi như một khối bột bánh mì đã được nhào kỹ, và khi ấn vào, những ngón tay của Lux lại được đẩy ra.
Vì cảm giác đó quá dễ chịu, Lux mân mê nó vài lần trong khi mắt vẫn nhắm nghiền––
“A-Ahn…”
“…………”
Giọng nói trước mặt cậu đã chuyển thành một âm thanh đầy quyến rũ.
Khi Lux giật mình mở mắt ra––,
“Cái…!?”
Một cô gái với mái tóc hồng nhạt bồng bềnh và đôi mắt vàng kim đang hé mở.
Philphie Aingram đang ở trên cùng một chiếc giường––ngay bên cạnh Lux.
“K-Khoan đã…!? Tại sao Phi-chan lại ở đây!?”
“…A, chào buổi sáng. Lu-chan. Fuaah.”
Trái ngược với vẻ bối rối của Lux, Philphie ngái ngủ chớp mắt.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, để lộ phần ngực và––có thể nhìn thấy cả nội y của cô ở phía dưới.
“C-Chuyện quái gì đã xảy ra vậy!? Tại sao!? Tại sao cậu lại––”
Lux vội vàng bật dậy khỏi giường và nhìn quanh.
Giường tầng, tủ quần áo, một chiếc bàn nhỏ, một bàn học––
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, đây rõ ràng là một căn phòng đôi trong ký túc xá nữ.
“…Phòng tắm ở tầng một à?”
“Không phải chuyện đó!? Tớ không lo về chuyện đó!? Ý tớ là, che lại đi! Tớ thấy hết rồi! Thấy đủ thứ luôn rồi!”
Vừa luống cuống đáp lại, Lux vừa vội vàng đưa tay lên che mắt.
Thấy vậy, Philphie ngáp một cái thật dễ thương rồi lại rúc vào dưới chăn.
“Này!? Đừng ngủ lại chứ! Tình hình này là sao!? Nếu tớ nhớ không lầm thì tối qua, tớ đã––”
“Ừ. Tớ đã đưa cậu về đây. Tại tớ thấy cậu ngủ ngoài hành lang lúc đi vệ sinh… Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy, biết không?”
“C-Cảm ơn cậu… Không phải chuyện đó!? Đây là phòng đôi của nữ sinh, phải không!?”
“Chỉ có mình tớ dùng phòng này thôi, nên không sao cả.”
“Dù có giường tầng, sao cậu lại ngủ cùng tớ!?”
“Mang cậu lên tầng trên phiền phức lắm. Với cả tớ cũng buồn ngủ…”
“V-Vậy thì, cậu ngủ tầng trên chẳng phải tốt hơn sao…?”
“Leo thang phiền phức lắm.”
“…………”
Hết nói nổi.
“N-Nhưng… Ừm, thế này không ổn chút nào, đúng không? Về nhiều mặt ấy––Cậu và tớ cũng đã đến tuổi này rồi.”
“Tớ thì thấy không sao cả.”
“A, trời ạ… Cậu chẳng thay đổi chút nào so với ngày xưa cả…!”
Dù cô ấy có là một tiểu thư được bao bọc kỹ đến đâu, thì cũng có hơi vô tư quá rồi.
Tôi rất vui vì chúng tôi vẫn thân thiết như ngày xưa, nhưng sự kích thích bây giờ mạnh hơn nhiều.
Cả ngoại hình và mùi hương của cô ấy đều cho thấy cô đã là một “cô gái” trưởng thành thực sự.
“Lu-chan có thay đổi không?”
“Eh…?”
Philphie lặng lẽ ngồi dậy và nói với vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ.
“Tớ nghĩ chẳng có gì thay đổi cả. Tớ nghĩ cậu vẫn luôn là Lu-chan tốt bụng của ngày ấy.”
Và rồi, cô ấy mỉm cười, chỉ một chút thôi.
Một nụ cười dịu dàng đến mức chỉ ai từng thân thiết với cô từ lâu mới có thể nhận ra.
“Không sao đâu. Tớ chắc rằng chúng ta không hề thay đổi.”
“––––”
Không hiểu tại sao.
Trước nụ cười và những lời nói của Philphie, Lux gần như muốn bật khóc.
Rốt cuộc thì, mình…
Vào ngày cuối cùng của cuộc đảo chính đó, mình đã––
Cốc cốc!
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên trong phòng.
“Philphie! Sáng rồi đấy. Nếu không dậy nhanh là muộn học đó! Cậu đã hay đi muộn rồi, nếu còn muộn hơn nữa thì––tớ vào nhé?”
Giọng của Tillfarr, học viên năm hai thuộc “Tam Cựu Tinh”, vọng vào từ sau cánh cửa.
“…!?”
(Thôi chết rồi!)
Dù có lý do gì đi nữa, nếu bị nhìn thấy trong tình cảnh này thì––
“Philphie… này? Tớ dậy rồi, cậu có thể giữ bí mật chuyện tớ ở đây được không––”
“Được thôi. Vào đi.”
Không đợi Lux nói hết câu, Philphie đã thản nhiên trả lời.
“Khoan––!? Chẳng lẽ phòng này không có khóa à!?”
Tillfarr mở cửa bước vào.
“––Hở?”
Và rồi, sau khi ngơ ngác há hốc miệng khi thấy Lux và Philphie,
“…………”
Rầm
“Xin lỗi đã làm phiền!”
“NÀY!? Cậu hiểu lầm rồi! Vậy nên đừng có đi kể lung tung đấy!”
Lux vội vàng lao ra khỏi phòng và đuổi theo Tillfarr đang bỏ chạy.
Cuối cùng, Lux, Philphie và Tillfarr đã thân thiết cùng nhau đi học muộn.