Phần 1
“Haizz... Thiệt tình, Nii-san. Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Giọng Airi pha lẫn giữa bất lực và tức giận, cô bé thở dài một hơi thườn thượt.
Cô em gái có vẻ đẹp tựa búp bê của Lux đang đứng trước mặt anh, người vì lý do nào đó đang phải quỳ gối trên sàn, nhìn anh bằng ánh mắt đầy trách móc.
“Em đã dặn anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gây chuyện nổi bật nữa mà, đúng không? Cũng tại anh mà ban nãy em bị cả đám bạn cùng lớp vây lại hỏi cho khổ sở, nào là “Anh trai cậu tìm được người yêu rồi à!?”...”
“Thôi nào. Tớ hiểu cảm giác của cậu mà, Airi. Nhưng chúng ta cứ tạm cho qua chuyện này đi.”
Nokuto, bạn cùng phòng của Airi, một cô gái điềm tĩnh và cũng là một trong ba thành viên của bộ ba trứ danh trong học viện, được gọi là “Triad”, đứng bên cạnh khuyên giải.
Được Nokuto xoa dịu, Airi cuối cùng cũng lẩm bẩm: “Em nghĩ Nii-san cũng đã biết lỗi rồi.”
“Anh thật sự xin lỗi...”
Vừa nói, Lux vừa đứng dậy với vẻ mặt mệt mỏi.
Nơi này là một căn phòng trong ký túc xá nữ của Học viện Sĩ quan Hoàng gia.
Sau khi dùng bữa tối và cuộc thi tranh đoạt mình kết thúc, Lux đã được em gái Airi gọi đến để giải quyết một yêu cầu từ học viện.
Nghe nói là yêu cầu quan trọng, anh vội vàng đến phòng của Airi và Nokuto, nhưng chờ đợi anh ở đó lại là một bài thuyết giáo của cô em gái.
“Ngay từ đầu, tại sao anh không đến thẳng chỗ em? Nếu làm vậy thì anh em mình đã tự giải quyết với nhau, đâu đến nỗi ồn ào như thế này.”
Airi có vẻ khá bất mãn trước việc anh trai mình không tìm đến cô để nhờ giúp đỡ.
Ký túc xá nữ lúc này dường như không có nhiều người, nên việc không nghĩ đến phương án chạy thoát vào phòng Airi đúng là một sai sót, nhưng––[^1]
(Nếu chẳng may bị cả Airi bắt được nữa thì có lẽ còn phiền phức hơn, nên là...)
Nếu nói ra điều này, chắc chắn anh sẽ bị mắng “Chẳng lẽ anh định nghi ngờ cả người nhà hay sao?”, nên anh đành im lặng.
“Tuy nhiên, cá nhân tớ lại thấy khá bất ngờ. Tớ không nghĩ một người như Krulcifer-san lại có thể hẹn hò với Lux-san, xét theo tính cách của cậu ấy.”
Nokuto bình tĩnh nói ra cảm nhận của mình.
Nhưng vừa nghe thấy thế, vai Airi bỗng run lên.
“Vậy Nii-san, từ giờ anh định trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nào với chị ấy đây?”
“Ơ-Ờm... Chắc là, về cơ bản thì nó cũng không khác gì những yêu cầu anh đã làm từ trước đến giờ đâu, anh đoán vậy?”
Trước nụ cười dịu dàng đến lạ của Airi, Lux vừa run rẩy vừa đáp lại với bộ dạng lúng túng.
Đối với yêu cầu của Krulcifer, người đã chiến thắng “cuộc thi tranh đoạt Lux”, một thỏa thuận “trở thành người yêu” trong khoảng một tuần đã được thiết lập.
Tuy nhiên, nội dung lại rất mơ hồ, nên ngoài việc phải ưu tiên lắng nghe yêu cầu của cô ấy, cuộc sống của anh vẫn có thể diễn ra như bình thường.
Khi Lux giải thích xong với hai cô gái,
“Hừm. Thôi được rồi. Dù sao thì Nii-san cũng đến tuổi này rồi.”
“K-Không, lần này không phải anh chủ động yêu cầu Krulcifer-san!”
Thấy Airi vừa dỗi dằn vừa quay mặt đi, Lux bối rối giải thích.
“Đúng vậy. Tớ không đoán được ý đồ thực sự của Krulcifer-san, nhưng tớ nghĩ chuyện này cũng đành chịu thôi.”
“Vậy sao?”
Thấy Airi ngẩng mặt lên sau lời nói đỡ của Nokuto, Lux thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng. Dù sao đi nữa, Lux-san quả thực có vẻ yếu lòng trước sự tấn công của con gái.”
“Này!? Sao đang yên đang lành cậu lại nói mấy lời đó nữa vậy!?”
(Đúng như dự đoán, ngay cả cô bé Nokuto này cũng thật khó đối phó.)
Trong lúc Lux lại một lần nữa bối rối, Airi khẽ hắng giọng rồi đứng dậy.
“Chuyện đó, em sẽ bắt anh kể chi tiết vào lần khác. Đã đến lúc đi đến nơi nhận yêu cầu rồi.”
“À... đ-đúng vậy nhỉ.”
Thở phào vì cuộc nói chuyện tạm thời kết thúc, Lux rời khỏi phòng.
“Em nghe nói đó là yêu cầu trong khuôn viên trường. Nhưng trời đã tối rồi, hai người đi cẩn thận nhé.”
Nokuto nói vậy rồi tiễn Lux và Airi ra cửa.
Khi cùng Airi ra khỏi ký túc xá nữ, xung quanh đã được bao phủ bởi một màn đêm đen kịt.
“Tận hưởng cuộc sống học đường thì tốt thôi, nhưng xin anh đừng quên. Về “kế hoạch” của chúng ta––”
Lúc chỉ còn hai người, Airi bỗng nhớ ra và nói.
“À... ừ. Anh biết.”
Anh định bụng sẽ bàn bạc một chút với cô về một chuyện, nhưng cuối cùng lại ngập ngừng không nói ra.
“Phù...”
Vừa đi theo sau Airi trên bãi cỏ trong học viện, Lux vừa khẽ thở dài.
Điều khiến anh phiền lòng là về Krulcifer.
(––Mình phải làm gì để hành xử như người yêu của cô ấy đây?)
“Nói gì thì nói, mình chưa từng hẹn hò với ai bao giờ...”
Đó là “yêu cầu thực sự” mà Krulcifer đã nói sau lời tuyên bố hẹn hò.
Yêu cầu này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những công việc vặt vãnh anh từng làm, Lux gục đầu xuống bối rối.
Phần 2
“––Em muốn anh đóng vai người yêu của em.”
Khoảng mười phút sau khi được yêu cầu như vậy trong phòng chờ.
Lux, người được gọi lên sân thượng vắng người của học viện, đang nghe Krulcifer giải thích chi tiết.
“Giả làm người yêu của Krulcifer-san...?”
“Vâng, đúng vậy. Em muốn anh đóng vai đó trong một tuần, bắt đầu từ hôm nay.”
“N-Nhưng, tại sao tôi lại phải làm một việc như vậy––”
Thấy Lux bối rối trước lời nói thản nhiên của Krulcifer, cô bèn giải thích cặn kẽ tình hình.
Krulcifer là con gái của một Bá tước đến từ Ymir, một cường quốc tôn giáo ở phương Bắc, và hiện đang là du học sinh tại học viện.
Một trong những lý do cô đến Tân Vương Quốc này du học là vì cô có một mục tiêu quan trọng cần phải hoàn thành.
“Nói ngắn gọn, đó là một cuộc hôn nhân chính trị.”
“Trong thời gian theo học, hãy đính hôn với một quý tộc cấp cao của Tân Vương Quốc. ––Hoặc kết hôn.”
Đó là chỉ thị mà gia tộc Einvolk đã giao cho Krulcifer.
Tạo dựng mối quan hệ với một nhân vật có tầm ảnh hưởng và vị thế vững chắc tại Tân Vương Quốc.
Ngay từ đầu, cô ghi danh vào học viện này không chỉ để học hỏi kiến thức và kỹ thuật của một Cơ Long Kỵ Sĩ, mà còn với mục đích đó.
“Chuyện đó––. Một việc như vậy thì...”
‘Chẳng phải như vậy là quá ích kỷ sao?’
‘Dù cho gia tộc Einvolk có là một dòng dõi quý tộc danh giá đến đâu, để Krulcifer một mình đến nơi đất khách quê người và giao cho cô ấy một trọng trách như vậy...’
Khi Lux vô tình định nói ra những lời đó,
“Anh vẫn như mọi khi nhỉ, nói những lời chẳng giống một Hoàng tử của Cựu Đế Quốc chút nào.”
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của Lux, Krulcifer cười khúc khích.
“Hôn nhân giữa các quý tộc thì 90% là như vậy cả. Anh có bận tâm cũng chẳng ích gì đâu.”
Cô quả quyết bằng một giọng dứt khoát.
“.........”
Về điểm này, Krulcifer đã đúng.
Hôn nhân giữa các quý tộc về cơ bản là như vậy, bất kể quốc tịch.
Lux, người từng sống trong Hoàng triều với tư cách là một Hoàng tử của Cựu Đế Quốc, hiểu điều này hơn ai hết.
‘Nhưng mà, vẫn có gì đó kỳ lạ.’
“Vậy thì, tại sao cô lại muốn tôi giả làm người yêu của mình?”
“Nói thẳng ra là, tôi muốn tránh phiền phức hết mức có thể. Cho đến khi tôi đạt được mục tiêu cá nhân của mình––”
“Mục tiêu cá nhân...?”
Không trả lời câu hỏi của Lux, Krulcifer tiếp tục.
“Vài ngày nữa, một sứ giả từ gia tộc Einvolk sẽ được cử đến Thành phố Pháo đài này. Để xác nhận và báo cáo tiến trình đính hôn của tôi––”
Nói tóm lại, đây là một “vai diễn người yêu” để qua mắt sứ giả sắp tới.
Một người đàn ông vừa có xuất thân quý tộc, vừa có mối liên hệ với Krulcifer.
Có vẻ như Lux đã được chọn dựa trên những điều kiện đó.
“Vì vậy, tôi muốn anh hành xử như người yêu của tôi trong một tuần kể từ hôm nay. Vậy, được chứ?”
“N-Nhưng, tôi –– ờm, tôi chưa từng hẹn hò với ai...”
“Ồ? Vậy sao? Thật ra, tôi cũng chưa có kinh nghiệm.”
“T-Tôi không có ý đó––”
Trong lúc Lux còn đang luống cuống,
“Với lại, cũng không thể là ai cũng được, đúng không? Anh đã thấy mặt đáng xấu hổ của tôi rồi––”
Hơi ửng hồng, Krulcifer khẽ mỉm cười.
“...!”
Bất chợt nhớ lại hình ảnh cô trong bộ đồ lót ở phòng chờ, mặt Lux đỏ bừng lên.
“Nếu anh nói rằng mình sẽ không chịu trách nhiệm, vậy thì tôi sẽ kể cho mọi người về chuyện anh nhìn trộm.”
Cô thì thầm với giọng tinh nghịch.
Giọng nói như đang trêu đùa bên tai khiến Lux lập tức đầu hàng.
“Ư-Ừm... nếu cô thấy tôi được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cảm ơn anh. Tôi thích sự thành thật đó của anh.”
Trước cái gục đầu của Lux, Krulcifer mỉm cười đáp lại.
“Nếu chuyện giả làm người yêu bị lộ ra ngoài thì sẽ phiền lắm, nên cho đến khi tuần này kết thúc, chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này. Anh hứa được chứ?”
“H-Hiểu rồi.”
“Trả lời tốt lắm. Vậy thì –– từ hôm nay, anh là người yêu của tôi. Mong được anh giúp đỡ, Lux-kun.”
“...Vâng.”
Trước nụ cười của Krulcifer, Lux gượng cười đáp lại.
Thế là, thỏa thuận đã được xác lập.
Phần 3
Thư viện trong học viện được xây tách biệt với tòa nhà chính.
Dù đã vài lần sử dụng nó trong các tiết học, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến đây vào lúc đêm muộn thế này.
“Bên kia, Nii-san.”
Vì cửa chính đã đóng, anh đi theo sự dẫn dắt của Airi vào từ cửa sau.
Không gian với vô số giá sách cao ngất thẳng hàng và nét cổ kính phảng phất dấu ấn lịch sử khiến người ta liên tưởng đến một mê cung cổ đại.
Anh từng có kinh nghiệm làm thủ thư nhờ các công việc vặt trong quá khứ, nên bản thân không khí này không có gì lạ lẫm, nhưng––
“Thật sự có yêu cầu ở đây sao?”
Một câu hỏi về yêu cầu tại thư viện vắng tanh này nảy ra trong đầu Lux.
“Vâng, không nhầm đâu ạ. Ở phía trước một chút thôi.”
Họ đi qua một lối đi giữa các giá sách và đến một cánh cửa ở cuối đường.
Sau đó, cô dùng một chiếc chìa khóa khác với chiếc đã dùng để mở cửa sau và mở cánh cửa ra.
Khi họ đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm, một không gian rộng lớn bằng đá hiện ra.
“Nơi này là...? Dưới tầng hầm thư viện lại có một nơi như thế này sao?”
Một nơi mà anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại, chứ đừng nói là đã từng bước vào khi làm công việc vặt.
Ở đó, không chỉ có giá sách, mà còn có một bộ dụng cụ gia công sắt, một lò thăng hoa cùng vô số thiết bị thí nghiệm được xếp ngay ngắn.
Đồng thời, còn có mùi hóa chất hăng hắc.
“Xin anh hãy giữ bí mật về sự tồn tại của nơi này, Nii-san. Dù sao thì đây cũng là một phòng thí nghiệm nhỏ.”
“Phòng thí nghiệm?”
Dù hỏi lại, Lux vẫn nghĩ rằng nó thực sự mang lại cảm giác như vậy.
Xưởng của Cơ Long Kỵ Sĩ do Lisha làm chủ nhiệm.
Nếu xưởng của Lisha có cấu trúc gợi nhớ đến một lò rèn, thì nơi này trông giống hệt như xưởng của một nhà giả kim.
Trong lúc đi theo Airi với suy nghĩ đó,
“Tôi đã chờ hai người.”
Hiệu trưởng Relie Aingram đang đứng trước một chiếc bàn nhỏ.
“Chào buổi tối, Lux-kun. Cậu đã chăm sóc Philphie của tôi tử tế chứ? Hay là –– đã ra tay rồi?”
“Chị đúng là...”
Lux đáp lại với một biểu cảm khó tả.
Theo sự sắp xếp của Relie, Lux hiện vẫn đang ở cùng phòng với Philphie, em gái của chị, trong ký túc xá nữ.
Khi Lux đỏ mặt nhớ lại chuyện đó––
“Thưa Hiệu trưởng. Sao chị không để việc trêu chọc Nii-san sang lúc khác và bắt đầu vào chuyện chính đi ạ?”
Khụ, Airi cố tình ho một tiếng rồi nói.
“Ừm, cũng đúng. Vậy thì, tôi muốn các em không được nói những gì tôi sắp nói ra ngoài.”
Relie vừa nói vừa đặt một chiếc hộp kim loại nhỏ lên bàn và cắm chìa khóa vào ổ.
“Nó được bảo mật khá kỹ nhỉ.”
“Vâng.”
Khi Relie vừa gật đầu vừa mở hộp, thứ bên trong hiện ra.
“Không lẽ đây là––”
Thứ bên trong hộp là một chiếc sáo vàng có hình dạng kỳ lạ.
“Phải, đó là vật mà Velvet, cựu Đội trưởng Phi Long Đội Cận vệ Hoàng gia đã tấn công thành phố này hai tuần trước, sở hữu.”
Chiếc sáo này sở hữu sức mạnh triệu hồi và điều khiển những con thú thần thoại –– các Abyss xuất hiện từ di tích.
Lux và “Phi Long Đội” đã chứng kiến và chiến đấu với chúng mới ngày hôm trước.
“Nhân tiện, tôi đã báo cáo chuyện này lên cấp trên, nhưng Nữ hoàng Raffi đã chỉ thị cho em nghiên cứu nó và tiến hành phân tích ngay tại đây vì nơi này gần di tích hơn.”
“.........”
“Có vẻ Velvet đã khai rằng hắn mua thứ này từ một thương nhân nước ngoài. Hắn nói nó được gọi là “horn”. Cậu có biết gì về nó không, Lux-kun?”
“Không ạ. Đây cũng là lần đầu tiên em được thấy nó ở khoảng cách gần thế này. Nhưng––”
Anh trai của Lux, Fugil của Cựu Đế Quốc, người mà anh đang truy lùng.
Dựa trên những lời Fugil đã nói, “triệu hồi các Abyss”, không nghi ngờ gì nữa, chiếc horn này là một báu vật quan trọng liên quan đến di tích.
“Velvet đó dường như không biết gì thêm, nhưng em nghĩ cần phải phân tích vật phẩm này song song với việc điều tra di tích.”
Airi nói thêm trong khi mở một cuốn sách dày –– một tài liệu liên quan đến việc điều tra di tích.
“Vậy thì, tại sao lại cho em xem thứ này––”
“Vì tôi sẽ để cậu giữ nó.”
Relie bình tĩnh nói rồi đóng chiếc hộp chứa horn lại.
“Ể...?”
“Tôi vẫn chưa nói với mọi người, nhưng –– mấy ngày gần đây, trên lục địa có một chút biến động. Vì vậy, tôi sẽ sớm để cậu và các thành viên của “Phi Long Đội” tiến hành điều tra di tích.”
“.........”
Hơn mười năm trước –– các di tích đã mang đến Cơ Long và một số công nghệ cho thế giới.
Tại nơi được bảo vệ bởi những thực thể gọi là Abyss, vẫn còn rất nhiều ghi chép và kho báu đang ngủ yên.
“Kể cả các di tích trong lãnh thổ của Tân Vương Quốc Atismata, tình hình hiện tại là con người mới chỉ vào được đến tầng thứ hai, nhưng tài liệu có ghi rằng để đến được tầng thứ ba, cần phải có một thứ gọi là “chìa khóa”.”
Airi vừa nói vừa cầm trên tay cuốn tài liệu cổ dày cộm.
Sự tồn tại của “chìa khóa” đã được các quan chức dân sự của mỗi quốc gia giải thích, nhưng bản chất thực sự của nó đến nay vẫn chưa được xác định.
“Có lẽ –– chiếc horn này chính là chìa khóa để vào sâu trong di tích. Hoặc, nó có thể trở thành thứ để tự vệ khỏi các Abyss. Chuyến điều tra này cũng bao gồm cả việc đó nữa. Vì vậy, em định giao thứ này cho anh, Nii-san.”
Lux nhận ra ngụ ý trong lời nói của Airi.
Cô ấy có ý rằng chiếc horn này có thể trở thành manh mối để tìm kiếm Fugil.
“...Anh hiểu rồi.”
Khắc ghi lời nói của cô vào lòng, Lux nhận lấy chiếc horn.
“Nhân tiện, thưa Hiệu trưởng.”
“Ồ, những lúc thế này cứ gọi chị là Relie là được rồi. Hoặc nếu không, em gọi chị là chị dâu cũng được––”
Mỉm cười gượng gạo trước lời trêu chọc của Relie, Lux hỏi điều mà anh vẫn băn khoăn.
“Relie-san. Em vẫn chưa phải là thành viên của “Phi Long Đội”. Em có thể sẽ không được phép đi cùng trong cuộc điều tra di tích.”
“Đừng lo về chuyện đó. Chị sẽ cấp cho riêng em một giấy phép đặc biệt để đi cùng. Em cũng có công cứu Lisha-sama nữa, nên chị không nghĩ sẽ có ai phản đối đâu.”
“.........”
(Chị ấy vẫn luôn giỏi chuẩn bị những lúc như thế này.)
“Tuy nhiên, các em có thể vẫn giữ bí mật chuyện này với các học viên khác được không? Dù sao thì đây cũng là một vấn đề khá quan trọng.”
“...Vâng.”
Sau khi đáp lại với chút căng thẳng, cả ba người cùng đi lên cầu thang tầng hầm.
“Với lại, về việc điều tra di tích, chị cũng muốn sớm có kết quả về tầng mới. Thực ra, cũng là vì đứa trẻ đó––”
Hướng ánh mắt xa xăm vào khoảng không, Relie lẩm bẩm.
Sau khi chia tay Relie, Lux cùng Airi ra khỏi thư viện.
Xung quanh không một bóng người, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng con đường dẫn về ký túc xá nữ.
“Chắc chỉ có hôm nay em mới được ở bên Nii-san như thế này. Dù sao thì từ ngày mai anh đã có Krulcifer-san rồi.”
“Ờm... Airi, anh không nghĩ chuyện sẽ như em nói đâu...”
Trước những lời nói đùa của Airi, Lux gượng cười đáp lại.
“Nhưng, anh hãy cẩn thận. Đặc biệt là–– với cô ấy.”
“Cô ấy... ý em là Krulcifer-san? Chị ấy đúng là tuyệt vời ở nhiều mặt, nhưng anh không nghĩ chị ấy là người xấu.”
“Có lẽ vậy. Chỉ là trực giác của phụ nữ thôi. Không hiểu sao em cứ thấy bất an. Không chỉ vì chị ấy là du học sinh từ Ymir, mà còn cảm giác như chị ấy đang che giấu điều gì đó––”
Trước lời lẩm bẩm của Airi, Lux bước đi với vẻ mặt bối rối.
Khi họ trở về đến cổng ký túc xá nữ, họ quyết định chia tay ở đó.
“Thôi, Airi. Gặp em sau nhé.”
“Vâng. Nii-san cũng cẩn thận nhé. Tạm thời em đã bàn bạc với họ rồi.”
“Ể...?”
“Không có gì đâu, Nii-san.”
Để lại một nụ cười đầy ẩn ý, Airi rời đi.
Đó vẫn là một Airi như thường lệ, nhưng Lux nhận ra lời dặn dò cuối cùng của cô có vẻ nhấn mạnh hơn.
Chiếc horn vừa nhận được và cuộc điều tra di tích không có tiến triển.
Thân phận thực sự của “Anh hùng Hắc ám” đã bị tiết lộ, dù chỉ cho một vài người.
Thời gian vốn đã dừng lại đang dần bắt đầu chuyển động.
Phần 4
“Này, Lux-kun. Chúng ta ăn trưa cùng nhau được không?”
“À, vâng. Tôi thì không sao, nhưng––”
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.
Khi Lux đang suy nghĩ về cuộc điều tra di tích, Krulcifer đã đến chỗ ngồi của anh.
Đóng vai “người yêu” của cô trong một tuần.
Đối với Lux, người đã biết về thỏa thuận đó, điều này chắc chắn là tự nhiên; nhưng quả nhiên khi được một cô gái xinh đẹp như Krulcifer mời, tim anh vẫn đập loạn nhịp.
“A, vậy là Krulcifer-san không nói đùa.”
“Đúng vậy, không ngờ cô gái đó lại chủ động đến thế... Cậu ấy nghiêm túc thật.”
Lớp học xôn xao, các nữ sinh đồng thanh lên tiếng.
(Không ổn, cuộc nói chuyện này thu hút quá nhiều sự chú ý...!)
Trong lúc Lux bối rối đứng dậy và định rời khỏi lớp học,
“Này hai người, đợi một chút.”
Lisha đột nhiên đứng chắn trước mặt Lux và Krulcifer.
Công chúa của Tân Vương Quốc với mái tóc vàng buộc lệch một bên và đôi mắt màu đỏ thẫm.
Trong học viện này, cô được đối xử không khác gì các học viên khác, nhưng quả nhiên sự chú ý của các học viên vẫn đổ dồn về phía cô.
“Cô muốn gì?”
“Tôi có chút chuyện muốn nói với Lux, không phải cô. Vậy nên, tôi đi cùng đến nhà ăn cũng không sao chứ?”
“À, nếu chỉ là vậy––”
Trước khi Lux kịp đồng ý,
“Xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối.”
Krulcifer bình tĩnh tuyên bố.
“Cái...!?”
“Hôm nay, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy. Anh ấy đã trở thành “người yêu” của tôi trong một tuần, nên ít nhất tôi cũng có quyền đó, phải không?”
“Ực...”
Mặt Lisha cứng lại.
“Vậy thì, chúng tôi xin phép. Thưa Công chúa.”
Krulcifer kéo Lux ra khỏi lớp học.
“Hừ, tôi sẽ nhớ chuyện này!”
Trong khi nghe thấy tiếng nói bực bội của Lisha, hai người bước đi trên hành lang.
Việc du học sinh Krulcifer và chàng trai Lux ngồi cùng nhau trong nhà ăn đã đủ để thu hút rất nhiều sự chú ý.
(Đúng như dự đoán, mình phải hết sức cẩn thận với yêu cầu này mới được...)
Lux từ tốn ăn trưa trong khi suy nghĩ về điều đó.
Phần 5
Lớp học buổi chiều là thực hành chiến đấu.
Họ đến sân tập cách xa tòa nhà học và ký túc xá, thay trang phục chiến đấu và mặc vào Cơ Long.
“Được rồi, hôm nay, chúng ta sẽ tập trung chủ yếu vào việc rèn luyện kỹ năng thực chiến cho trận đấu tuyển chọn của học viện, sẽ được tổ chức sau hai tuần nữa.”
Khi tất cả thành viên trong lớp xếp hàng, giọng nói đĩnh đạc của Giảng viên Raigree vang lên trên sân tập rộng lớn.
Di tích, nơi những vũ khí và công nghệ cổ đại đang ngủ yên, không phải là nơi ai cũng có thể dễ dàng điều tra.
Quyền và cơ hội khai quật di tích đã được chính thức hóa bằng một thỏa thuận quốc tế vài năm trước, và kết quả của giải đấu toàn quốc sẽ quyết định ai có quyền điều tra di tích.
Nói một cách đơn giản, quốc gia nào đạt được kết quả tốt hơn trong giải đấu sẽ có được nhiều quyền điều tra hơn.
Giải đấu ngoài học viện được tổ chức vài tháng một lần.
Trận đấu tuyển chọn của học viện để chọn ra những người tham gia sắp sửa bắt đầu.
Vì vậy, có vẻ như hôm nay họ dự định sẽ huấn luyện thực chiến, nhưng––
“...Hôm nay có ba Cơ Long Kỵ Sĩ từ quân đội thủ đô đến làm giảng viên tạm thời. Mọi người, đừng bỏ lỡ cơ hội này và hãy học hỏi cho tốt.”
Theo lời giới thiệu của Giảng viên Raigree, những người đàn ông bước vào sân tập.
Họ mặc áo choàng quân đội chính quy bên ngoài trang phục chiến đấu.
Tuổi của họ có lẽ cũng tương đương với Giảng viên Raigree, khoảng từ hai mươi đến ba mươi.
Các nữ sinh xì xầm bàn tán về người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị đứng đầu hai người còn lại, là giảng viên tạm thời của quân đội.
“Đây là lần đầu tiên đấy. Không ngờ lại có “đàn ông” từ thủ đô tham gia vào một buổi học như thế này––”
“...Ngay từ đầu, chuyện này đâu có trong lịch trình, đúng không?”
“Nhiều người có gương mặt khá ưa nhìn đấy chứ. Mà, cũng không bằng Hoàng tử của chúng ta.”
“Hay đúng hơn là, thật khó chịu phải không? Cái cách họ nhìn chằm chằm chúng ta kìa––”
Khi các nữ sinh đang bối rối vì bị nhìn chằm chằm trong bộ trang phục chiến đấu bó sát cơ thể––
“Hô. Quả nhiên, đến đây là lựa chọn đúng đắn.”
Người đàn ông mặt nghiêm nghị đứng đầu mỉm cười gượng gạo khi nhìn các học viên đang bối rối.
Có vẻ như người đàn ông này là người chỉ huy trong số ba người.
“Học viện Sĩ quan Hoàng gia chỉ dành cho nữ sinh được thành lập cách đây không lâu. Đúng là, có vẻ như nó phụ thuộc vào hệ thống ưu ái phụ nữ của Tân Vương Quốc và thường chỉ huấn luyện qua loa.”
“Đó là vì họ vẫn đang trong chương trình giáo dục.”
Giảng viên Raigree bình tĩnh đáp lại.
Dựa vào giọng điệu và biểu cảm cứng nhắc của cô, chuyến thăm của những giảng viên tạm thời này vốn không nằm trong lịch trình, và ngay cả Lux cũng có thể đoán được rằng đó là điều không lường trước.
Nhưng vậy thì, lý do tại sao những người đàn ông này lại cố tình đến đây là gì?
“Không, không, Raigree-dono. Chúng tôi, những người lớn, phải dạy cho họ sự khắc nghiệt của chiến trường càng sớm càng tốt. Cho dù chỉ số thích ứng Cơ Long trung bình được đánh giá cao đến đâu, cuối cùng một người phụ nữ cũng không thể nào sánh được với một người đàn ông, nên––”
Người đàn ông cơ bắp với ấn tượng mộc mạc cười toe toét và nói như thể muốn gây sự.
Sau đó, người đàn ông gầy gò bên cạnh anh ta bước lên.
“Đúng vậy. Nếu các cô tự mãn vì cuộc tập trận ở thủ đô –– hai tuần trước, thì sau này sẽ gặp khó khăn đấy. Dù sao thì cũng chỉ có một số ít học viên Cơ Long Kỵ Sĩ mạnh mẽ. Nhân cơ hội này, tôi cũng sẽ dạy cho các cô sự khắc nghiệt của một trận chiến.”
Trước giọng điệu dẻo quẹo của người đàn ông, biểu cảm của các học viên cứng lại.
“Nhưng, tôi mong các vị hãy kiềm chế những hành động nguy hiểm. Dù sao thì họ vẫn là học viên.”
Khi Giảng viên Raigree dứt khoát nói vậy,
“Tất nhiên, chúng tôi sẽ cẩn thận. Tuy nhiên –– huấn luyện chính thức có lẽ sẽ hơi khắc nghiệt đối với những cô gái yếu đuối này.”
Ngược lại, những người đàn ông nói một cách không hề hối lỗi.
Và, trong một không khí kỳ lạ có phần khác với thường lệ, buổi thực hành bắt đầu.
Bắt đầu từ việc kiểm tra hoạt động của Cơ Long, họ tiến đến các bài tập kỹ năng cơ bản như triển khai lá chắn, bay lượn hay tăng tốc, và thậm chí mở rộng ra cả bắn súng bằng vũ khí và chiến đấu cận chiến.
Nhưng đến lúc này, nó đã trở thành một thứ khác với buổi thực hành thông thường.
“Này, nhóc con! Với chuyển động chậm chạp như vậy, mi còn không thể làm mục tiêu trên chiến trường được nữa là!? Mi đang giỡn mặt ta đấy à? Hả!?”
“Sao thế!? Mệt rồi à? Cô nghĩ mình có thể điều khiển Cơ Long với trình độ này sao?!”
“Đừng có ngây thơ! Đừng hỏi ai cả! Tự mình suy nghĩ và làm lại đi!”
Khoảng mười phút sau khi bắt đầu.
Những giảng viên tạm thời đang hướng dẫn các nữ sinh bằng những phương pháp khá thô bạo.
Ngay cả Giảng viên Raigree, người đang chăm chú quan sát, trông cũng có vẻ không yên lòng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này...?”
Khi Lux, đang nghỉ ngơi, lẩm bẩm trong khi quan sát tình hình từ ghế khán giả––
“Có vẻ như trước đây cũng từng có chuyện tương tự.”
“Ể––?”
Krulcifer, người đã đứng sau lưng anh từ lúc nào không hay, bình tĩnh lẩm bẩm.
Cả hai người họ hiện không mặc Cơ Long.
Vì việc sử dụng Cơ Long liên tục gây gánh nặng lớn cho cơ thể, họ được chia thành nhiều nhóm trong buổi thực hành và mỗi nhóm có hai lần nghỉ ngắn.
“––Tôi ngồi cạnh anh được không?”
“À... vâng.”
Khi Lux gật đầu, Krulcifer lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh.
Và, cô nhìn chằm chằm vào sân tập và mở miệng.
“Những giảng viên tạm thời đó là những quý tộc thuộc quân đội Thủ đô, và có vẻ như họ đã muốn đến Học viện Sĩ quan Hoàng gia này từ lâu rồi.”
Có vẻ như Krulcifer, người thuộc Phi Long Đội, đơn vị du kích của học viên, cũng đã nhiều lần nghe về những hoàn cảnh ẩn khuất như vậy.
“Nhưng, không phải học viện đã có Giảng viên Raigree và các giảng viên nam khác rồi sao? Vậy mà, tại sao––”
Các giảng viên đã được công nhận là những người hướng dẫn tán thành tư tưởng của Tân Vương Quốc.
‘Vậy mà, tại sao họ lại cố tình đến đây?’
“Nói thẳng ra là, con người không dễ dàng thay đổi như vậy.”
Với một giọng điệu pha chút cam chịu, Krulcifer nói.
“Ý cô là––”
“Tôi là du học sinh từ một quốc gia khác, nhưng ít nhất tôi cũng biết lịch sử của đất nước này.”
Lịch sử –– nói cách khác, là hệ thống chính quyền của Cựu Đế Quốc.
Cô ấy có lẽ đang nói về xu hướng và hệ thống trọng nam khinh nữ.
“Họ muốn lay chuyển sự thống trị của phụ nữ. Họ không thích việc phụ nữ bước vào lĩnh vực gọi là Cơ Long Kỵ Sĩ, vốn là đặc quyền của đàn ông ở đất nước này. Việc có những người như vậy đến đây là điều tự nhiên. Không, nếu có, một người như anh mới là hiếm. Cựu Hoàng tử.”
Krulcifer nói đùa, nhưng Lux không cười.
Vì có một lịch sử lâu dài như vậy, nên việc có những “người đàn ông” như họ là điều tự nhiên.
Hơn nữa, dù không thể hiện thái độ rõ ràng, nhưng có lẽ có rất nhiều người cũng đang âm thầm nghĩ như vậy.
(Mình đã nghĩ là mình hiểu ít nhất là đến mức này, nhưng––)
“Hơn nữa, sự việc lần này chắc chắn là sự trả thù của họ.”
“...? Ý cô là gì?”
“Anh có biết về việc các học viên năm ba đã đi thực tập ở Thủ đô tháng trước không? Có vẻ như trong buổi thực tập đó, học viên năm ba mạnh nhất của Học viện, Celis-senpai, đã hoàn toàn đè bẹp các Cơ Long Kỵ Sĩ ở đó. Bằng sức mạnh áp đảo của mình.”
“.........”
Celestia Ralgris.
Con gái của một gia đình Công tước và là cô gái mạnh nhất Học viện, nổi tiếng ghét đàn ông.
Có vẻ như bề ngoài cô ấy cũng điềm tĩnh và có tính cách không thích phô trương sức mạnh một cách không cần thiết, nhưng cô đã bị những người đàn ông trong quân đội coi thường, và đã đánh bại đối thủ của mình một cách không thương tiếc trong buổi thực tập.
Vì vậy, rất có thể một số người đàn ông trong quân đội ở Thủ đô đã bị tổn thương lòng tự trọng đã ép buộc và thực hiện việc trở thành giảng viên tạm thời này.
“Đó chẳng phải –– chỉ là trút giận thôi sao?”
Vì họ không thể sánh được với Celestia, họ đã dùng cớ hướng dẫn để hành hạ các nữ sinh Cơ Long Kỵ Sĩ thiếu kinh nghiệm khác.
‘Nếu đó là sự thật––’
“Tất nhiên. Đó chỉ là một tin đồn, và một nửa là phỏng đoán của tôi; nhưng tin đồn như vậy không phải là không có cơ sở.”
Nói rồi, Krulcifer từ từ đứng dậy trong khi hướng ánh mắt về sân tập.
“Hết giờ nghỉ rồi. Chúng ta cũng đi thôi.”
“Vâng...”
Lux và Krulcifer trở lại sân tập cạnh nhau.
Và họ tiếp tục huấn luyện.
Phần 6
“Kyaaaaaaaaaah!?”
Chuyện xảy ra khi Lux và Krulcifer quay trở lại sân tập và chuẩn bị bắt đầu huấn luyện.
Một nữ sinh mặc Cơ Long bị bắn hạ trên không và đập xuống đất.
Buổi huấn luyện hiện tại là một trận đấu giả chiến đấu, một cuộc đối đầu một chọi một giữa các học viên, nhưng––
“Hahaha! Quả nhiên, chỉ đến mức này thôi sao! Các cô không xứng đáng với danh tiếng vẻ vang của sĩ quan dự bị.”
Một giọng nói đắc thắng có thể nghe thấy từ người đàn ông với thân hình cơ bắp đang đứng yên giữa không trung.
Ba người đàn ông đến làm giảng viên tạm thời.
Dưới danh nghĩa “hướng dẫn”, họ đã ép buộc các trận đấu giả với học viên.
Đàn ông về cơ bản thua kém phụ nữ về chỉ số thích ứng Cơ Long, nhưng họ đã hoàn toàn đánh bại các cô gái bằng kinh nghiệm nhiều năm và hiệu suất tập luyện của mình.
“Tôi mong các vị hãy kiềm chế những hành động nguy hiểm như vậy!”
Raigree trừng mắt nhìn người đàn ông giữa không trung và cố gắng phản đối bằng giọng điệu mạnh mẽ.
“Raigree-dono, cô cũng đừng nuông chiều họ nữa. Chúng tôi chỉ đang dạy cho họ sự khắc nghiệt của chiến trường theo cách này thôi. Nếu suy nghĩ ‘họ là phụ nữ, nên nhẹ tay thôi’ đã ăn sâu vào gốc rễ, thì sẽ không có tương lai cho lực lượng quân sự của đất nước này.”
Nhưng khuôn mặt của những người đàn ông, thay vì hối lỗi, lại lộ ra những nụ cười chế nhạo.
“Hừ...!”
“Ư-Ừm... Thưa cô. Em không bị thương gì đặc biệt, nên––”
Cô gái có phần trưởng thành, người vừa bị đánh ngã, đứng dậy.
Mặc dù nói vậy, nhưng biểu cảm của cô vẫn còn chán nản.
“Này, làm ơn dừng lại đi! Mấy vị giảng viên tạm thời đang làm gì từ nãy đến giờ vậy?! Tung ra một đòn tấn công bất ngờ mà chúng tôi còn chưa học trong lớp và tiếp tục truy đuổi các học viên đã ngã xuống, một việc như vậy–– không thể gọi là huấn luyện được!”
Khi một cô gái có biểu cảm nghiêm túc trang bị một Wyrm nói vậy và đứng cản đường,
“Hô, đúng là tiểu thư được hệ thống của Tân Vương Quốc nuông chiều mà lớn lên. Cô có vẻ muốn nói rằng chúng tôi nên quan tâm đến cô vì đây là huấn luyện chiến đấu. Hahahahaha! Tất cả các cô hôm nay sẽ ở lại học phụ đạo sau giờ học, tôi sẽ ‘âu yếm’ các cô thật nhiều!”
Người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị cười lớn và những người đàn ông khác cũng cười theo.
“Vậy thì, tôi sẽ là đối thủ của ông!”
“Được thôi. Đến đây.”
Nữ sinh nói dứt khoát lao tới chém thẳng bằng lưỡi kiếm của mình. Tuy nhiên,
“Ha! Chỉ có thế thôi à?”
“Ể...!?”
Khoảnh khắc lưỡi kiếm của Wyrm chém tới, giảng viên đã khéo léo lùi lại để giữ khoảng cách và nhắm vào phần giáp cổ tay đã vung hết cỡ.
Lưỡi kiếm trên tay cô gái nhanh chóng bị đánh văng, cắm phập xuống nền sân tập.
“Tiểu thư còn non tay lắm.”
“X-Xin chờ một chút! Vũ khí của tôi––”
Ngay khi gã đàn ông định vung vũ khí xuống cô gái đang sợ hãi lùi lại––
Keng Một cánh tay của Drag-Ride đã gạt phắt và chặn đòn của gã lại.
“Hửm...? Lại chuyện gì nữa đây?”
Người xen vào là Lux trong bộ giáp Wyvern.
“Xin lỗi vì đã xen ngang vào buổi chỉ dạy của các anh.”
Với vẻ mặt và giọng điệu bình thản, cậu khẽ cúi đầu trước.
“Ngươi định giở trò gì hả, tên khốn? Mà ngay từ đầu, tại sao một thằng đàn ông lại ở đây––”
Gã đàn ông buông một câu hỏi rồi lườm Lux.
Ánh mắt hắn dán chặt vào mái tóc bạc đặc trưng và chiếc vòng cổ màu đen của Lux.
“Hà...! Ta còn đang tự hỏi là kẻ nào, thì ra chỉ là tên Hoàng tử Tạp vụ của Cựu Đế quốc. Sao ngươi lại ở một nơi như thế này? Được giao cho việc nhổ cỏ à?”
Gã nói với giọng điệu đầy khinh miệt.
Không hề nao núng trước lời xúc phạm rõ ràng, Lux đáp lại bằng một nụ cười điềm tĩnh.
“Không ạ, do một vài hoàn cảnh nên hiện tại tôi cũng đang theo học ở đây. Chuyện đó gác lại đã, liệu tôi có thể thay các anh chỉ dẫn cho cô ấy được không? Từ giờ tôi xin hứa sẽ dạy dỗ cô ấy, nên là...”
“Ể...?”
Khi Lux nói với gã đàn ông như vậy, cô gái với vẻ mặt nghiêm túc quá mức kia liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất nhiên, cậu chẳng hứa hẹn gì cả. Đó chỉ là một cái cớ cậu vừa mới nghĩ ra mà thôi.
“Ngươi nói cái gì...?”
Gã đàn ông trước mặt Lux và hai gã còn lại đều tỏ thái độ không vui ra mặt.
Không, phải nói là chúng đang lườm Lux với sự thù địch rõ ràng.
Dù vậy, Lux chẳng hề nao núng, vẫn lạnh lùng đáp lại.
“Và–– cả những cô gái có mặt ở đây nữa. Sau giờ học, tôi đã có hẹn trước sẽ dạy họ cách điều khiển Drag-Ride, nên không cần các anh phải dạy bù nữa đâu ạ.”
“...!? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, thằng nhãi. Bọn ta là huấn luyện viên từ quân đội đấy! Tên tội phạm hạ đẳng kiêm Hoàng tử sa ngã nhà ngươi!”
Trước giọng điệu thờ ơ của Lux, gã huấn luyện viên tạm thời đã nổi đóa.
Không khí căng như dây đàn bao trùm, và Lux bị ba gã đàn ông vây lấy.
“Để xem nào––. Vậy thì, giải quyết bằng một trận đấu giữa ngươi và bọn ta nhé?”
Gã huấn luyện viên tạm thời có vẻ là cầm đầu, với khuôn mặt đằng đằng sát khí, lên tiếng.
“Ngươi phải chứng tỏ rằng mình thực sự đủ bản lĩnh để thay thế bọn ta. Nếu có gì phàn nàn thì rút lại lời nói ban nãy đi––”
“Tôi không phiền đâu.”
Lux nhanh chóng gật đầu.
Các nữ sinh xung quanh đang theo dõi diễn biến sự việc bắt đầu xôn xao.
Gã cầm đầu cau mày, tức giận trước phản ứng của Lux.
“Nhưng, bọn ta đã chiến đấu liên tục nên mệt hơn ngươi. Vì vậy, bọn ta sẽ gắn thêm các khối tạ lên cỗ Cơ Long của ngươi, thế vẫn được chứ?”
Khi Lux gật đầu trước câu hỏi của hắn, mấy gã đàn ông cười khẩy.
Cả ba cũng là những kẻ có thứ hạng nhất định trong giải đấu ở Thủ đô.
Chúng biết Lux là một Drag-Knight giỏi phòng thủ với biệt danh “Bất Bại Yếu Nhất”.
Nhưng, với lối chiến đấu đặc thù là không tự mình tấn công, lại thêm chênh lệch về số lượng và chấp nặng, chúng tính rằng sẽ dễ dàng đánh bại cậu.
Mục đích của gã đàn ông nhuốm đầy tư tưởng Cựu Đế quốc, là đánh dằn mặt kẻ chống đối để làm gương, khiến các nữ sinh chứng kiến phải quy phục, đã hiện rõ mồn một trong mắt Lux.
“Được thôi. Bọn ta sẽ ‘chỉnh sửa’ một chút cỗ Drag-Ride của ngươi.”
“Chắc chắn rồi.”
Các huấn luyện viên tạm thời bắt đầu gắn những bộ phận tăng trọng lượng ở góc sân tập lên cỗ Wyvern của Lux.
Thấy vậy, Lisha đang nghỉ giải lao cũng chạy tới.
“Lux, có ổn không vậy? Nếu cậu muốn, tôi có thể đấu thay––”
“Cậu tốt nhất đừng làm vậy. Tôi nghĩ nếu một công chúa như cậu mà đánh bại họ thì sẽ có chút rắc rối đấy––. Lần này, cứ để cho tôi.”
“Nhưng––”
“Sẽ ổn thôi mà. Xin hãy tin tôi.”
Trong lúc Lux trả lời, việc gắn các khối tạ đã hoàn tất.
“Khà khà khà. Thế này thì huề nhé. Vậy, bắt đầu trận đấu được chưa?”
Mấy gã đàn ông phá lên cười và yêu cầu các nữ sinh trên sân lùi ra rìa.
Chứng kiến tình hình, các nữ sinh cất lên những giọng nói run rẩy.
“Này, cái gì thế này...? Nhìn kiểu gì cũng thấy bất công mà!”
“Mấy khối tạ đó gắn gần như đến giới hạn rồi còn gì!? Một khung máy như vậy–– với trọng lượng đó thì bay tử tế còn không nổi.”
“Ngay cả là Lux-kun, mà như vậy thì––”
Chúng đã ép buộc gắn thêm các khối tạ lên cỗ Wyvern của Lux vốn đã có lớp giáp nặng nề.
Ngay cả một người ít hiểu biết về bảo trì Cơ Long cũng có thể nhận định rằng việc điều khiển một cỗ máy quá tải như vậy là bất khả thi.
“Đây là điều ngươi đã chấp thuận. Chắc chắn ngươi không có gì phàn nàn đâu nhỉ?”
“––Tôi hiểu rồi.”
Ba gã đàn ông phá lên cười trước câu trả lời của Lux.
“Đồ ngu.” “Thằng này có vẻ không hiểu gì về Cơ Long.” “Thôi kệ, bọn ta sẽ dạy dỗ nó cho ra trò.”
Và gã đàn ông gầy gò điều khiển một cỗ Wyvern tiến đến gần Lux.
“Để xem nào. Vậy thì, ta sẽ kiểm tra tính cơ động, thứ cơ bản nhất của một Drag-Ride. Xem trong vòng năm phút, ta có thể lượn ra sau lưng hắn bao nhiêu lần––”
Dù là quy tắc chung trong mọi trận chiến, việc chiếm được phía sau lưng đối thủ là một chiến thuật cơ bản.
Đặc biệt trong trận chiến giữa các cỗ Wyvern chuyên về không chiến, có thể nói bao nhiêu lần tấn công được vào tấm lưng không được phòng bị với lớp rào chắn yếu ớt chính là chìa khóa của chiến thắng.
Nhưng Lux, người đang bị gắn tạ đến mức có thể gọi là quá tải, đã ở trong tình thế cầm chắc thất bại.
Tiếp đó, gã đàn ông cơ bắp sử dụng cỗ Wyrm khoanh tay nhìn xuống Lux.
“Vậy, ta đoán ta sẽ kiểm tra kỹ thuật né tránh. Cùng thử xem ai trong chúng ta có thể đỡ được nhiều đòn tấn công hơn trong thực chiến.”
Cuối cùng, gã cầm đầu điều khiển cỗ Drake giương súng bắn tỉa lên và cười.
“Vậy, ta sẽ kiểm tra khả năng tấn công. Đây là một trận đấu xem ai có thể bắn trúng nhiều hơn. Ối, chắc không còn nhiều thời gian luyện tập đâu, nên cả ba chúng ta sẽ cùng lúc kiểm tra hắn luôn.”
Những tiếng xì xào bắt đầu lan ra từ hàng ghế khán giả của các nữ sinh.
“Các vị trong quân đội, tôi mong các vị hãy dừng trò đùa này lại.”
Huấn luyện viên Raigree cau mày trước cuộc đối đầu thậm chí không thể gọi là một trận đấu tử tế, nhưng mấy gã đàn ông lờ cô đi và quay sang Lux.
“Này, nếu giờ ngươi quỳ xuống đất xin lỗi, ta cũng không ngại dừng lại đâu. Nịnh bợ người khác là sở trường của ngươi mà, phải không? Hoàng tử kính mến.”
“Nếu các anh đã quyết định thể thức trận đấu, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“Cái gì?”
Trước những lời điềm tĩnh của Lux, gã đàn ông gầy gò lộ vẻ khó tin.
“Ha ha ha. Đừng có tỏ ra cứng rắn và ra vẻ nữa. Ngươi bây giờ đến cất cánh khỏi mặt đất còn không nổi––”
Khi gã đàn ông gầy gò buông lời cười nhạo, đôi cánh sau lưng cỗ Wyvern của Lux bỗng sáng lên.
Nó phụt ra luồng gió từ họng phản lực và nhấc bổng khỏi mặt đất.
Những tiếng reo hò nhỏ bật ra từ hàng ghế khán giả của các nữ sinh.
“C-Cái gì...?”
Đôi mắt gã đàn ông gầy gò mở to vì sốc.
Lẽ ra, đó là trọng lượng đủ để không thể di chuyển tử tế chứ đừng nói là bay, nhưng Lux đã thực hiện nó một cách bình tĩnh.
“Xin cô hãy ra hiệu. Thưa huấn luyện viên.”
“...Có ổn không?”
Huấn luyện viên Raigree hỏi với vẻ mặt hoài nghi.
Nhưng, thấy Lux gật đầu không do dự, cô ra hiệu cho viên chức phụ trách ở hàng ghế khán giả.
“Giao đấu mô phỏng, bắt đầu!”
Ngay sau đó, tín hiệu bắt đầu trận đấu vang lên.
Một khoảnh khắc sau, ba huấn luyện viên tạm thời bắt đầu di chuyển.
“Ha...! Đồ ngu!”
Gã đàn ông gầy gò cũng bay lên, đuổi theo Lux đang bay ở độ cao khá thấp.
Đúng như lời hắn nói về “bài kiểm tra cơ động”, hắn nhắm vào sau lưng Lux.
Dù cả hai đều sử dụng Wyvern, nhưng có sự khác biệt lớn về tốc độ do khối tạ (chấp nặng).
“Ha, sao thế? Sao thế nào?! Mới đầu đã hết hơi rồi à?!”
Mặc dù Lux có thể bay được, nhưng hiển nhiên không thể tăng tốc. Gã đàn ông bám dính sau lưng cậu, cất giọng cười lớn.
Đừng nói đến việc quay lại và chiếm sau lưng đối thủ, có vẻ như bay thẳng để chạy trốn đã là tất cả những gì Lux có thể làm.
Gã đàn ông gầy gò thấy vậy càng trở nên kiêu ngạo hơn.
“Ngã một cách thảm hại đi! Tên Hoàng tử sa ngã!”
Ngay khoảnh khắc gã đàn ông ép sát sau lưng Lux và chuẩn bị chém xuống bằng lưỡi kiếm của mình––
“Cái gì!?”
Cỗ Wyvern của Lux, người đang quay lưng, thực hiện một cú santo và đáp chính xác ra sau lưng gã đang bay thẳng tới.
Kết quả là, trước khi gã kịp nhận ra, hắn đã thấy mình ở ngay trước bức tường bao quanh sân tập.
Vì vậy––để tránh va chạm, hắn không còn cách nào khác ngoài việc đột ngột dừng lại.
“Gah!?”
Không bỏ lỡ tấm lưng không được phòng bị của hắn, một nhát chém nhanh như chớp của Lux đã hạ gục hắn.
Gã đàn ông gầy gò, vẫn còn trong bộ giáp Wyvern, đâm sầm xuống đất và bức tường.
“––––”
Trước làn bụi và âm thanh vang lên, hàng ghế khán giả của sân tập rơi vào im lặng.
“Đó là... không thể nào.”
Khi Lisha đang kinh ngạc, Krulcifer bên cạnh cô cũng gật đầu.
“Phải, nếu cậu ấy không thể tạo đủ tốc độ để lượn ra sau lưng đối thủ, cậu ấy chỉ cần để hắn bám sát sau lưng mình rồi dùng một cú santo để chiếm lấy sau lưng hắn. Có vẻ cậu ấy đã nhắm đến điều này ngay từ đầu.”
Giải thích thì dễ, nhưng thực hiện nó là một việc vô cùng khó khăn.
Những học viên có trình độ đủ để hiểu điều đó đều chết lặng, còn những học viên khác thì reo hò vui sướng.
“Hmm. Đúng như dự đoán, mắt nhìn của ta không sai. Được rồi, ta sẽ cho cậu ta gia nhập ‘Kỵ Sĩ Đoàn’ càng sớm càng tốt, v-và cả yêu cầu kia nữa––”
“Thế cũng được, nhưng hiện tại, cậu ấy là người yêu của tôi.”
“Hự...!”
Trong khi Krulcifer và Lisha đang đấu mắt với nhau,
“Đừng có vênh váo! Thằng nhãi!”
Gã đàn ông cơ bắp mặc bộ Wyrm gầm lên giận dữ và giương pháo lên.
Do gánh nặng từ các khối tạ, khả năng cơ động của cỗ Wyvern của Lux đã giảm đi đáng kể.
Hơn nữa, vì việc bay đã tiêu tốn năng lượng, cậu không thể căng hết rào chắn phòng thủ được.
Bằng cách tập trung toàn bộ năng lượng vào một phát bắn từ vũ khí chính, hắn chắc chắn có thể khiến Lux không thể tiếp tục chiến đấu.
Gã đàn ông tính toán như vậy và bắn pháo nhắm vào Lux.
“...!”
Nhưng, Lux đã dùng mũi kiếm bọc năng lượng để làm chệch hướng phát bắn từ cự ly gần và né tránh nó.
Gã đàn ông thay đổi mục tiêu và tiếp tục bắn phát thứ hai, rồi thứ ba, nhưng kết quả vẫn y hệt.
“T-Tại sao?! Sao ngươi có thể dùng kiếm chính xác đến vậy và làm chệch hướng các đòn tấn công?”
“Vì cách nhắm của anh khá đơn giản.”
Khi Lux thờ ơ trả lời, gã đàn ông cơ bắp cứng họng.
“Nhắm vào trung tâm của một cỗ Cơ Long là điều cơ bản nếu anh chỉ nghĩ đến việc thổi bay đối thủ, và có vẻ như anh cũng đã luôn làm như vậy ngay cả trong giải đấu ở Thủ đô, nhưng––. Nhờ vậy, tôi đã có thể tối thiểu hóa rào chắn và dồn năng lượng vào lưỡi kiếm.”
“Cái...!”
Trong khi gã đàn ông cơ bắp đang bối rối, gã cầm đầu mặc bộ Drake nghiến răng trong khi vẫn giương súng bắn tỉa.
Hắn đang ở cách Lux 300 Mel, tại một rìa sân tập nơi Lux đang chiến đấu.
Từ khu vực an toàn đó, nơi hắn không thể nào nhận phải đòn phản công của đối thủ, hắn định sẽ đơn phương bắn tỉa Lux, người đang bị thu hút sự chú ý bởi hai đồng đội của hắn, nhưng––
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy––?”
Trong tình trạng quá tải mà lẽ ra không thể điều khiển được, Lux đã đối đầu sòng phẳng với ba cỗ máy của quân đội Thủ đô.
Cỗ Wyvern của gã gầy gò đã bị Lux chiếm sau lưng, còn pháo của cỗ Wyrm thì bị lưỡi kiếm của Lux hất văng.
Và, mặc dù hắn đã nhắm súng bắn tỉa vào Lux, các đòn tấn công của hắn đều bị né tránh bởi những chuyển động, tuy ở tốc độ thấp, nhưng không cho phép hắn tập trung ngắm bắn; không một phát nào của hắn trúng mục tiêu.
Trước cảnh tượng quá đỗi phi thực tế đó, hắn cảm thấy khó chịu và run rẩy.
Mấy gã đàn ông định hành hạ Lux vì dám chống đối chúng.
“Nhưng––cứ thế này, thì chẳng khác nào...!”
Các Drag-Knight của quân đội, dù có đến ba người, lại bị một học viên sĩ quan như Lux dắt mũi trong khi cậu đang phải chịu một sự chấp nặng kinh khủng.
“Chẳng phải chính chúng ta mới là kẻ bị làm nhục sao...?!”
Sự nhục nhã đó đã khiến gã đàn ông đưa ra một lựa chọn.
Phần 7
“Chà, vẫn cuốn hút như mọi khi nhỉ. Chuyển động của Lux-cchi––”
Tillfarr của nhóm Triad, người chịu trách nhiệm triển khai rào chắn trước hàng ghế khán giả, lẩm bẩm trong khi theo dõi trận đấu.
Trong khi các nữ sinh khác đang hò reo cổ vũ, Tillfarr, bạn cùng lớp của Lux và cũng là thành viên của đơn vị du kích “Kỵ Sĩ Đoàn”, lại đang phân tích diễn biến trận đấu một cách tương đối bình tĩnh.
“Tại sao Lux-cchi có thể chiếm được sau lưng của cỗ Wyvern đối phương dễ dàng như vậy? Mặc dù tốc độ của cậu ấy lẽ ra phải kém hơn rất nhiều do tình trạng quá tải––”
“Đó là vì kỹ thuật bay của cậu ấy khá đặc biệt.”
Trước lời lẩm bẩm của Tillfarr, Krulcifer đang ở ngay sau cô trên hàng ghế khán giả đã trả lời như vậy.
“Ể? ...Ý cậu là sao?”
“Thông thường, khi muốn lượn ra sau lưng đối thủ trong một trận chiến giữa các cỗ Cơ Long loại bay, người ta phải bám sát sau lưng đối thủ bằng cách điều chỉnh lực đẩy lên xuống. Tuy nhiên trong trường hợp của Lux, cậu ấy truy đuổi kẻ địch bằng cách khéo léo đan xen giữa việc lên cao và hạ thấp trong khi điều chỉnh khoảng cách sau khi đã dự đoán được quỹ đạo bay của đối thủ.”
Nếu cậu bay theo quỹ đạo đi lên trong khi tiến về phía trước, cậu sẽ tạm thời chậm hơn đối thủ; và sau đó bằng cách hạ xuống trong khi chịu ảnh hưởng của trọng lực, cậu có thể tiếp cận đối thủ nhanh hơn.
“Đây là một kỹ thuật khá cao cấp, nhưng việc thực hiện được nó trong tình trạng quá tải đó không thể không nói là một phép màu.”
“Cứ đà này, chiến thắng của Lux là điều chắc chắn. Lũ bộ ba xấu xa đó. Đây là quả báo cho việc các ngươi đã coi thường người yêu của ta.”
Vừa lòng với tình hình, Lisha mãn nguyện khoanh tay.
“Tuyệt vời quá, Lux-kun.”
“Cậu ấy mạnh hơn nhiều so với các Drag-Knight của quân đội!”
Tiếng của các nữ sinh bắt đầu vang lên, và kết quả dường như đã được định đoạt.
Nhưng––
“Không. Tôi e là vẫn còn một mối lo ngại.”
Krulcifer nhìn chằm chằm vào sân tập với đôi mắt bình tĩnh và rút Kiếm Khí từ vỏ kiếm bên hông.
Đó không phải là Thần Trang Cơ Long Fafnir của riêng cô, mà là một cỗ Wyvern dùng để luyện tập.
“Này? Cậu định làm gì vậy?”
Trước câu hỏi của Lisha đang bối rối, Krulcifer trả lời bằng nụ cười thường thấy.
“Giúp đỡ một chút. Cho––người yêu của tôi, đó là.”
Phần 8
Chỉ vài phút kể từ khi trận giao đấu mô phỏng bắt đầu.
Một trong ba huấn luyện viên tạm thời, cỗ Drake với vai trò tấn công, không thể bắt được cỗ Wyvern của Lux đang bay một cách khéo léo.
Nhưng, trong lúc yểm trợ cho hai đồng đội đã kiệt sức, gã cầm đầu đã đưa ra một quyết định.
『Trò vênh váo của ngươi đến đây là kết thúc. Đồ ngu!』
“...!”
Khi Lux nhận ra, gã đàn ông nói.
Hắn nói bằng cách thu hẹp long thoại, chức năng giao tiếp giữa các cỗ Cơ Long, chỉ với Lux.
『Hiểu không? Đừng có né.』
Với một nụ cười chứa đầy cảm xúc đen tối, gã đàn ông nói.
“...?”
Trong lúc nghiêng đầu khó hiểu, Lux giương kiếm lên giữa không trung và vào thế thủ.
Vào khoảnh khắc đó––
Pằng!
“Kyaaaaaah!”
Không khí trên sân tập nổ tung, và những viên đạn ánh sáng được bắn ra từ súng bắn tỉa đã bay tới hàng ghế khán giả phía sau Lux.
“Uah...!”
Học viên chịu trách nhiệm căng rộng rào chắn ở hàng ghế khán giả––Tillfarr, một trong nhóm Triad, bị trúng đòn trực diện và mất thăng bằng.
Các nữ sinh ở hàng ghế khán giả đang yên tâm trước thế trận của Lux liền nín thở căng thẳng.
“Ối, xin lỗi. Khó trúng ngươi quá nên ta đã đoán trước chuyển động tiếp theo của ngươi; nhưng cuối cùng lại bắn trượt.”
Không giống như lúc nãy khi Lux di chuyển liên tục, cậu bây giờ đang đứng yên giữa không trung.
Không đời nào một Drag-Knight của quân đội lại bắn trượt ở khoảng cách 300 Mel, trong tầm bắn của súng trường.
(Hắn không nhắm vào mình, mà vào mọi người ở phía sau––)
『Khi ta nói đừng né, thì cũng bao gồm cả việc không được tự vệ. Lần tới, cả ba chúng ta sẽ tấn công ngươi. Nếu ngươi còn cố né––』
Gã cầm đầu nhếch mép cười, và cùng lúc đó, hai đồng đội của hắn đang thở hổn hển cũng giương pháo lên. Cả ba muốn đánh bại Lux bằng cách bắn đồng loạt vào một điểm.
Nếu cậu né tránh hoặc phòng thủ, chúng có lẽ sẽ cố tình để đòn tấn công đồng loạt của chúng lao vào các nữ sinh ở hàng ghế khán giả phía sau.
Nếu học viên chịu trách nhiệm về rào chắn mà phải hứng chịu đòn tấn công đồng loạt của ba gã này, cô ấy sẽ không thể chống đỡ nổi.
“Tôi hiểu rồi.”
Với giọng điệu cam chịu, Lux, vẫn đang lơ lửng, buông lỏng thế thủ.
Và khi cậu chuẩn bị tinh thần, pằng, không khí vỡ tan.
“Cái gì!?”
“Ể––?”
Krulcifer mặc bộ giáp Wyvern đã hạ xuống sân tập. Sau khi bắn một phát lên trời xanh, cô giương súng trường lên lần nữa và cười một cách không hề sợ hãi.
Cùng lúc đó, chuông vang lên và trận giao đấu mô phỏng kết thúc.
“Thật đáng tiếc––nhưng có vẻ đã hết giờ rồi. Trận đấu kết thúc.”
“Đ-Đừng có đùa với bọn ta!?”
Những gã đàn ông đang nghĩ rằng chúng sắp đánh bại được Lux đồng loạt cất lên những giọng nói hoảng hốt.
“Chỉ một chút nữa thôi là bọn ta thắng rồi! Để nó kết thúc như thế này mà không phân thắng bại là––”
“Vậy sao? Nếu vậy, lần tới đấu với tôi thì sao?”
“Cái...?”
Mấy gã đàn ông bối rối trước lời thách đấu đột ngột từ cô gái.
“Rõ ràng là các anh không thể hạ gục cậu ấy, nhưng tôi cũng hiểu cảm giác muốn phân thắng bại bằng mọi giá của các anh. Vì vậy, tôi sẽ là đối thủ của các anh. Lần này––chúng ta hãy đấu một trận bắn tỉa.”
“C-Con nhãi nhà ngươi––!?”
“Trận đấu chỉ một phút, điều kiện vẫn là ba đấu một. Nếu các anh đồng ý, thì bắt đầu thôi.”
Trước nụ cười như nhìn thấu mọi thứ của Krulcifer, các huấn luyện viên tạm thời tỏ ra tức giận.
Cứ để Lux dắt mũi thế này thì chẳng đi đến đâu.
Mỗi người cầm vũ khí, chúng lao vào Krulcifer.
“Krulcifer-san!”
Lux hoảng hốt gọi cô, nhưng Krulcifer chỉ đáp lại bằng một nụ cười, nhanh chóng giương súng trường trong tay và bắn.
“Ough...!”
“Cái gì...!”
Một phát bắn nhanh kinh hoàng, gần như ngắm bắn và khai hỏa trong tích tắc, hơn nữa, dù bắn về ba hướng khác nhau, tốc độ và độ chính xác dị thường đã đánh bay vũ khí trong tay đối thủ.
Hơn nữa, sau khi bắn vào chân những đối thủ đang bối rối để phá vỡ thế đứng của chúng, cô đã bắn vào Lõi Năng lượng qua khe hở nhỏ trong rào chắn.
Bị bắn trúng chính xác vào yếu điểm, các cỗ Cơ Long của ba gã đàn ông ngừng hoạt động.
“K-Không thể nào... Vô lý!?”
Mặc dù các đối thủ cũng đã mất cảnh giác, nhưng những gã đàn ông của quân đội đã không nói nên lời trước kỹ năng đó, bắn hạ ba cỗ Cơ Long đang di chuyển chỉ trong nháy mắt từ một vị trí gần như ở giới hạn tầm bắn.
“Xem ra các anh cũng không có tư cách dạy kỹ thuật tấn công. Với tình hình này, liệu họ có nên ở một nơi như thế này không? Thưa cô giáo.”
“Phải, em nói đúng. Trận đấu này, Lux Arcadia chiến thắng.”
Cùng lúc với phán quyết của Huấn luyện viên Raigree, hàng ghế khán giả bùng nổ trong tiếng reo hò.
“Và một điều nữa––các vị huấn luyện viên tạm thời, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với các vị. Việc binh sĩ của Tân Vương quốc cố tình nhắm vào các học viên ở hàng ghế khán giả là một vấn đề lớn. Các vị không có tư cách làm huấn luyện viên.”
“Guh...!”
Ba huấn luyện viên tạm thời bị đánh bại nghiến răng rời khỏi sân tập.
Với việc này––chúng sẽ không bén mảng đến học viện một thời gian.
Khi Lux thở phào nhẹ nhõm và hạ xuống đất, Huấn luyện viên Raigree, người đã đuổi các huấn luyện viên tạm thời đi, đến trước mặt cậu.
“Lux Arcadia. Lần này tôi xin bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng đừng hành động hấp tấp một mình như vậy.”
Với giọng điệu bình tĩnh không chút tức giận, Huấn luyện viên Raigree nói.
“Vâng ạ.”
Vừa trả lời, Lux vừa giải trừ bộ giáp và tiến lại gần Krulcifer.
“Tôi giúp đỡ không cần thiết à?”
“Không... cậu đã giúp tôi rất nhiều.”
Trước những lời của Krulcifer, người đang nở một nụ cười, Lux đáp lại.
“Rốt cuộc thì cậu cũng đã dự đoán được việc họ sẽ nhắm vào các cô gái ở hàng ghế khán giả. Nếu Krulcifer-san không ở đó––”
“Lúc đó––cậu sẽ càng ngày càng nổi bật hơn nữa.”
Như thể đã nhìn thấu tất cả, Krulcifer lẩm bẩm.
“Đừng bận tâm. Một nửa lý do là vì tôi muốn cậu biết năng lực của tôi, nên tôi chỉ nhúng tay vào chuyện này thôi.”
“Vậy, nửa còn lại thì sao––?”
“Bởi vì tôi không muốn cậu bị mọi người cướp mất––nếu tôi nói vậy thì sao?”
Nói rồi, Krulcifer liếc mắt đầy ẩn ý.
Ở đó, các bạn cùng lớp của họ đã theo dõi trận giao đấu cho đến bây giờ đang tiến lại gần.
“Cậu làm được rồi! Nhờ cậu mà tớ thấy thật hả hê! Lux-kun.”
“Này, này. Như cậu nói lúc nãy, cậu sẽ dạy bọn tớ sau giờ học, đúng không? Thầy giáo.”
“Đúng vậy. Bằng mọi giá, tôi muốn cậu hãy hướng dẫn chúng tôi một cách tử tế.”
Lux bị vây quanh bởi các cô gái vừa được giải thoát khỏi những huấn luyện viên tạm thời bạo lực, và nhận được những nụ cười nhẹ nhõm và vui mừng.
“Ơ-Ờm... Chuyện tôi sẽ dạy chỉ là nói vậy thôi, ờm––”
Tất nhiên, đó chỉ là một cái cớ để chống lại các huấn luyện viên tạm thời.
Các cô gái cũng nên hiểu điều đó, nhưng họ vẫn muốn nói vậy.
Thế là, khi Lux đang bối rối không biết phải làm gì––
“Xin lỗi nhé. Nhưng, hôm nay tôi đã có kế hoạch với cậu ấy rồi. Tôi là người đã thắng cuộc thi, nên lần này mong các bạn hãy để tôi ích kỷ một chút.”
Krulcifer vừa nói, vừa khoác tay Lux.
“Khoan đã, Krulcifer-san!?”
Cảm giác mềm mại từ bộ ngực của cô gái khẽ chạm vào mình khiến Lux hoảng hốt.
Ngay cả qua lớp trang phục, nó vẫn mềm hơn dự kiến.
“Kyaaaaah”, các bạn cùng lớp thấy vậy càng la lớn hơn.
“…………”
Trên khán đài sân tập, bầu không khí “chuyện đã rồi” bao trùm.
Lisha, vẫn đang mặc Thần Trang Cơ Long Tiamat, đang nhìn chằm chằm vào Krulcifer và những người khác trên sân tập.
“M-Mình đã hoàn toàn chậm chân...”
Lisha cũng đã hành động một khoảnh khắc sau Krulcifer, cô cũng đã nhìn thấu việc học viên chịu trách nhiệm căng rào chắn có khả năng bị tấn công và đã triệu hồi Tiamat, nhưng…
“Lạ thật... đáng lẽ mình phải là người giúp Lux ở đây chứ––”
Mọi chuyện đã được giải quyết trong nháy mắt mà không cần đến sự can thiệp của Lisha.
Tillfarr bên cạnh cô cười gượng khi thấy toàn thân Lisha run rẩy.
“À... thì, cũng đành chịu thôi. Lisha-sama cũng đã cứu mọi người một cách đúng đắn, nên em rất biết ơn người.”
Vỗ nhẹ vào bộ giáp Lisha đang mặc, Tillfarr nói lời cảm ơn.
“Gay go rồi, gay go rồi... Cứ thế này, bạn đời của mình sẽ bị––”
Vừa lẩm bẩm, Lisha vừa ngắt kết nối và đứng trên sân tập.
“Này, Tillfarr. Cậu nói rằng cậu biết ơn tôi, đúng không?”
“Ể...!? À, vâng, cũng có thể nói là vậy...”
“Vậy thì, bắt đầu họp chiến lược nào! Hãy nghĩ cách để giành lại bạn đời của tôi!”
Lisha tuyên bố như vậy rồi tìm thấy Philphie đang đứng gần đó và tiến lại gần.
“Cô cũng phải hợp tác đấy, cô gái ngốc nghếch kia. Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi cô về Lux.”
“Tôi không phiền.”
Philphie có vẻ không hứng thú lắm, nhưng có lẽ cô đã nghĩ ra điều gì đó, cô gật đầu đồng ý.
“Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu sau giờ học hôm nay. Mọi người tập trung tại xưởng của tôi.”
Lisha quyết định như vậy và kết thúc cuộc nói chuyện.
“Mình không nghĩ là Lu-chan đã quên đâu. Về hai chúng ta.”
Bên cạnh, Philphie lẩm bẩm với giọng nhỏ.
Phần 9
“Phù, hôm nay cũng mệt thật…”
Đêm hôm đó, sau khi hoàn thành các công việc vặt như sắp xếp giá sách trong thư viện, chăm sóc sân vườn cũng như dọn dẹp phòng tắm ký túc xá nữ, Lux đang hướng đến nhà ăn.
Yêu cầu làm “người yêu” của Krulcifer trong một tuần được ưu tiên, nhưng cậu cảm thấy áy náy nếu từ chối hoàn toàn các công việc vặt khác, nên cuối cùng, cậu vẫn làm việc.
Món nợ mà Lux và Airi, những người sống sót của Cựu Đế quốc, phải gánh để đổi lấy việc được tạm tha khó có thể được trả hết bởi một người, nhưng họ phải trả lại dù chỉ từng chút một.
“Nhưng thế này thì, phần còn lại chỉ là việc cá nhân của mình thôi…”
Khi cậu đến nhà ăn không một bóng người, cậu trải mấy tờ giấy và sách giáo khoa trong tay ra và bắt đầu học, nhưng…
“Ư-Ưm…”
Có lẽ vì mệt mỏi sau những công việc vặt, mí mắt cậu ngay lập tức trĩu nặng.
Khi cậu nhận ra thì mắt đã nhắm lại.
………………
“Uuh…”
Lux tỉnh dậy bởi hương thơm nồng nàn của hồng trà.
Trước mặt cậu là một ấm trà sứ hoa văn và một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục.
“Cậu dậy rồi à? Ngủ ở một nơi như thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Vâng… Khoan, Krulcifer!? Sao cậu lại ở đây––?”
Lux bối rối nhìn quanh.
Khi cậu nhìn vào chiếc đồng hồ lớn của nhà ăn, có vẻ cậu chỉ mới chợp mắt được khoảng mười phút.
“Ôi chà? Tôi là người yêu của cậu mà. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương khi ngủ của cậu cũng đâu có gì lạ, phải không?”
“T-Tôi không có ý đó––”
Trong khi Lux mặt đỏ bừng lúng túng, Krulcifer rót hồng trà vào tách.
Và cô đưa tách cho Lux với nụ cười điềm tĩnh thường thấy.
“Tôi đã gọi quản lý và nhờ ông ấy cho phép tôi dùng lửa một cách đặc biệt.”
“C-Cảm ơn cậu…”
Khi uống trà, một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi, và một vị đắng nhẹ đã xua tan cơn buồn ngủ của cậu.
Một chút sinh lực đã trở lại với cơ thể kiệt sức của cậu.
“Chỉ là tình cờ tìm thấy cậu thôi. Dù sao thì tôi cũng muốn nói chuyện gì đó với cậu khi chúng ta gặp nhau.”
“À, vậy sao?”
“Quan trọng hơn, cậu cũng đang làm gì ở một nơi như thế này? Tôi không có ý định can thiệp vào công việc vặt của cậu, nhưng tôi nghĩ bài tập về nhà thì nên tự mình làm.”
Trước những lời của Krulcifer mà không biết là cô đang đùa hay thật, Lux cười gượng và trả lời.
“Không, đây là bài tự học cá nhân của tôi. Ừm––tôi vẫn còn thua kém mọi người ở hầu hết các môn, nên…”
Khi còn nhỏ, Lux đã được một gia sư dạy các quy tắc cơ bản và học tập.
Nhưng, bị đuổi khỏi Triều đình và hơn nữa là trong năm năm sống bằng nghề làm việc vặt sau cuộc đảo chính, nếu có, thì có nhiều thứ thực tế mà cậu đã học được và cậu không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với việc học hành.
Ở đây, không chỉ có các vấn đề liên quan đến Cơ Long, mà còn có các lớp giáo dục và học tập để trở thành một sĩ quan quân đội hoặc công chức, nên cậu nghĩ rằng mình muốn học hành một cách nghiêm túc.
Khi Lux nói về điều đó với Krulcifer,
“Ra vậy… Vậy thì, chúng ta cùng học chỉ 30 phút từ bây giờ nhé? Vì nếu cậu quá sức thì dù học với một cái đầu mệt mỏi cũng sẽ không hiệu quả, nên chúng ta hãy tập trung một chút thôi.”
Cô bình tĩnh nói và ngồi đối diện với Lux.
“Tôi gần như biết những phần cậu không giỏi. Vậy nên, cậu nên bắt kịp bằng cách ghi nhớ từng chút một những môn học mà cậu có thể nhồi nhét kiến thức trong những lúc rảnh rỗi. Hiện tại, chúng ta hãy tập trung vào các phần tiền đề để dễ hiểu bài giảng hơn.”
“Có lẽ nào––cậu sẽ dạy tôi chứ?”
“Cậu không hài lòng với tôi à? Trông tôi thế này thôi, nhưng nếu chỉ xét kết quả các bài kiểm tra, tôi đứng đầu các học viên năm hai đấy.”
Trước Krulcifer đang cười tự hào, Lux vội vàng lắc đầu.
(Hay đúng hơn, dù Krulcifer-san là du học sinh, mà lại đứng đầu năm hai sao…)
Trong khi ngỡ ngàng trước sự xuất sắc của cô, cậu tiếp tục học dưới sự hướng dẫn của Krulcifer.
Cô đã giải quyết một cách xuất sắc những chỗ mà Lux gặp khó khăn như số học, hình học và thuật giả kim, giúp cậu hiểu chúng.
Khi trà trong ấm gần cạn và họ nghỉ ngơi một lát,
“Thế này đã thấm hơn chút nào chưa? Có vẻ cậu tiếp thu nhanh bất ngờ đấy, nên nếu tôi dạy cậu thêm vài lần nữa, tôi nghĩ sẽ không còn chỗ nào cậu gặp khó khăn trong các bài giảng nữa đâu.”
“...À, vâng. Cảm ơn cậu vì hôm nay, Krulcifer-san!”
Khi Lux nở một nụ cười nhẹ nhõm và cảm ơn cô,
“Chừng này không phải là chuyện gì to tát.”
Có lẽ cô xấu hổ, cô khẽ đảo mắt khỏi Lux và trả lời.
“Không, không phải vậy. Ngay cả trong trận đấu lúc thực hành hôm nay, cậu cũng đã đến giúp tôi––”
Cậu đã nhìn thấu khả năng của mấy gã lính, nhưng mối đe dọa cuối cùng là một tính toán sai lầm.
‘Nếu không có sự nhanh trí của Krulcifer, mình đã phải mạo hiểm rồi.’
Khi Lux một lần nữa cảm ơn cô khi nghĩ vậy,
“Về chuyện đó, cậu không cần phải cảm ơn tôi.”
Krulcifer nói một cách dứt khoát với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi là một người phụ nữ tính toán. Đó là việc tôi làm vì tôi. Nếu cậu bị thương và ngã xuống, nó sẽ cản trở ‘vai diễn người yêu’ đó, đúng không? Nên––cậu không cần bận tâm đâu.”
“Nhưng––”
“Quan trọng hơn, tại sao cậu lại làm một việc như vậy?”
“Ể...?”
Trước câu hỏi đột ngột của Krulcifer, Lux nghiêng đầu bối rối.
“Cậu đã đến cứu cô gái bị bắt nạt ở sân tập. Kết quả là, sau đó, nhóm học viên năm ba, những người phản đối việc cậu nhập học, khi nghe câu chuyện dường như đã rút lại đơn khiếu nại mà họ định gửi cho Hiệu trưởng. Nhưng, không phải là cậu đã làm việc đó với một tính toán như vậy, phải không?”
“À, thì, tôi đoán là––”
Lux không biết phải trả lời thế nào.
Thành thật mà nói, lần này không có lý do sâu xa nào cả.
Cậu chỉ làm điều đó một cách phản xạ.
Nhưng, nếu có điều gì có thể mô tả nguyên tắc hành động như vậy của Lux––
“…………”
Những ký ức quá khứ sống lại trong tâm trí Lux.
Khi cậu do dự một thoáng để nói ra điều đó,
“Ồ? Cậu đang làm gì vào giờ này vậy, Lux?”
Với một giọng nói ngạc nhiên, ba cô gái xuất hiện trong nhà ăn.
“Hả? Mọi người––”
Đó là Lisha, Philphie và Tillfarr của nhóm Tam Quý Nhân.
Cả ba đều là bạn cùng lớp nên cũng không có gì lạ, nhưng Lux vẫn thấy đây là một tổ hợp khá bất ngờ.
Riêng Philphie thì đang gà gật ngủ, tay vẫn ôm khư khư chiếc gối, trông rõ là bị ép đi cùng.
“Ở bên nhau đến tận giờ này cơ à. Hai người cũng ghê gớm thật đấy.”
Nghe Tillfarr nói thế với nụ cười ranh mãnh, Lisha đứng bên cạnh giật thót.
Nàng lẳng lặng bước đến trước mặt Krulcifer, cất giọng với vẻ mất kiên nhẫn.
“Này Krulcifer. Đừng có tưởng cô trở thành, ờm –– n-người yêu của Lux theo yêu cầu của mình rồi thì muốn làm gì thì làm nhé.”
“Ối chà? Chuyện lạ ư? Đâu có đâu. Như cô thấy đấy, chúng tôi chỉ đang cùng nhau học bài trong yên bình thôi mà.”
Krulcifer vừa nhẹ nhàng lảng đi, vừa khoác tay Lux.
“K-Khoan đã, Krulcifer-san!?”
Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng cùng sự mềm mại của cơ thể nàng có thể cảm nhận được ngay cả qua lớp đồng phục khiến trái tim Lux bất giác đập thình thịch.
Thấy vậy, Lisha càng thêm bối rối, đôi mắt đã rơm rớm nước.
“C-Cô vừa nói xong đã làm cái gì vậy!? Tránh ra! Đây là khuôn viên học viện đó!”
“Tôi hiểu rồi, đành chịu vậy.”
Thật bất ngờ, Krulcifer ngoan ngoãn rời khỏi Lux.
(Thật tình, đến mình cũng không chịu nổi nữa là…!)
Tuy tất cả chỉ là diễn kịch cho đến cùng, nhưng sự kích thích này quả thật quá mạnh đối với Lux.
“Nhân tiện thì cũng muộn rồi, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi! Mọi người hãy sinh hoạt điều độ nhé.”
“Tôi hiểu rồi. Hẹn mai gặp lại nhé, Lux-kun.”
Ngay khi Krulcifer định rời đi, Lisha liền lên tiếng.
“Krulcifer, tôi nói cho cô biết để đề phòng thôi. Nhưng tôi đã từng khoác tay Lux trong một buổi hẹn hò rồi đấy. Nên cô đừng nghĩ mình có thể dễ dàng vượt mặt được nhé!”
“…………”
Trước lời tuyên bố đầy tự hào đó, tất cả những người có mặt đều chết lặng.
“Fufu. Xem ra cô không nói nên lời rồi nhỉ. Nhưng cũng đành chịu thôi. Dù sao thì mối quan hệ giữa tôi và Lux cũng đã tiến triển đến mức đó rồi.”
Trước một Lisha khoanh tay, hất mặt đầy đắc ý, Krulcifer thì thầm vào tai Tillfarr.
“Tôi không rành về quan niệm tình yêu ở đất nước này lắm, nhưng khoác tay là một chuyện ghê gớm lắm sao?”
“Không, có lẽ Lisha-sama hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này đâu ạ––”
“…Ừm, Lisha-sama”
Lux cảm thấy bất an, bèn hỏi dò Lisha.
“À thì, người có biết hôn là gì không ạ?”
“C-Cái gì!? Đ-Đừng có coi thường ta!? Đương nhiên là ta biết chứ! Ừ-Ừm –– đó là chuyện phải làm khi kết hôn… Là điều cần thiết để sau này sinh con…”
“…………”
Trước một Lisha đỏ mặt ngượng ngùng, tất cả những người còn lại đều im bặt.
“Sao mọi người lại để mọi chuyện thành ra thế này…?”
“Ờ-Ờ thì, Lisha-sama trước giờ chỉ hứng thú với Drag-Ride thôi nên…”
Trong khi Krulcifer và Tillfarr thì thầm với nhau với vẻ mặt không biết phải nói gì,
“Tớ đã hôn Lu-chan từ lâu rồi cơ––”
“Này, Phi-chan! Đừng nói ra bây giờ chứ––!”
Vội bịt miệng Philphie đang thì thầm lí nhí lại, Lux, người cũng đã mệt mỏi, quay trở về phòng.
Xem ra cuộc sống làm người yêu của Krulcifer sẽ còn lắm thăng trầm đây.
References
[^1]: There is no error on the translation here; it just means that because there were many people in the girl’s dormitory, the idea of venturing there didn’t occur to him. But if he had thought about Airi, he could have taken the risk to go by her and wait that the contest ended
[^2]: Attack as in make a move on her
[^3]: I think “child” here refers to her little sister Philphie; Relie thinks that the way to help her sister lies in the ruins investigation