Saijaku Muhai no Bahamut

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 89

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Volume 2 - Mở đầu – Cuộc thi Lux

Phần 1

“Hộc… Hộc…!”

Một buổi chiều nắng đẹp sau giờ học, Lux đang chạy bán sống bán chết trong tòa nhà của học viện.

Cứ như thể cậu đang bị một con mãnh thú vô hình nào đó truy đuổi.

Hay như đang lao xuống một con dốc dài vô tận, đến thở cũng không ra hơi.

Lúc này, tất cả mọi người đều là kẻ thù.

Trong tình thế bất lợi tột cùng, Lux vẫn không ngừng chạy.

Cậu lao ra khỏi phòng Hiệu trưởng, băng qua dãy hành lang quen thuộc rồi chạy vội lên cầu thang.

Không có chỗ nào tốt để trốn sao?

Dù ý nghĩ đó lướt qua trong đầu, cậu ngay lập tức nhận ra rằng chẳng có nơi nào an toàn cả.

Vì vậy, Lux chỉ còn biết tiếp tục chạy.

“Phù… Tạm thời chắc là mình đã cắt đuôi được họ rồi––”

Hành lang tầng ba của tòa nhà học viện, nơi có thể nhìn thấy khoảng sân xanh mướt được chăm sóc cẩn thận qua ô cửa sổ.

Khi xung quanh cuối cùng không còn một bóng người, Lux thở phào nhẹ nhõm và dừng bước.

Ngay lúc đó,

“A! Tìm thấy rồi!”

Những nữ sinh xuất hiện từ góc hành lang đã hét lên khi trông thấy Lux.

“Bên này! Mọi người mau đến giúp bắt cậu ta lại đi!”

“Khoan!? Nếu gọi cả mấy chị năm ba tới thì phiền lắm! Không khéo họ độc chiếm cậu ta mất!”

Ngay sau đó, hết tốp này đến tốp khác, các nữ sinh lần lượt xuất hiện trước mặt cậu.

“Khoan đã…!?”

Không chỉ vậy, tay họ còn cầm đủ loại dụng cụ.

Gậy tự vệ và dây thừng để bắt người.

Thậm chí, họ còn chuẩn bị cả lưới bắt cỡ lớn, còng tay và cả vòng cổ.

(Họ định làm gì mình sau khi bắt được chứ…!?)

Cậu không thể không nghĩ như vậy.

“Fufufu. Cuối cùng cũng dồn được cậu vào chân tường rồi. Ngoan ngoãn để bọn này bắt đi.”

“Đúng đó, đúng đó. Thường ngày cậu toàn bị Công chúa và mấy người kia độc chiếm thôi. Thỉnh thoảng cũng phải làm đồ chơi cho bọn này chứ… à không. Cậu phải làm những việc vặt tử tế mới đúng––”

“Này, cậu chảy nước miếng kìa…?”

Trước lời lẩm bẩm của cô gái cầm chiếc vòng cổ, cô bạn bên cạnh liền lên tiếng nhắc nhở.

Khi Lux phản xạ lùi lại một bước, cậu không nhận ra từ lúc nào, các nữ sinh khác đã tạo thành một bức tường chắn ngay cả sau lưng mình.

“Ối!?”

Cậu đã hoàn toàn rơi vào thế gọng kìm.

“Hết đường thoát rồi nhé. Bỏ cuộc đi.”

Đám đông nữ sinh mỉm cười như thể đã nắm chắc phần thắng.

Từ đây trở đi, cuộc chiến không còn là giữa Lux và các cô gái nữa.

Mà là cuộc tranh giành giữa các cô gái để xem ai sẽ là người nhận được phần thưởng chiến thắng.

Tận dụng khoảnh khắc sơ hở do tình trạng hỗn chiến này mang lại, Lux ngay lập tức đặt tay lên bậu cửa sổ gần đó.

“Ch-Chờ đã!? Đây là tầng ba đó, cậu biết không!?”

Ánh mắt của các nữ sinh đang dồn ép cậu đều trở nên kinh ngạc.

“Xin lỗi nhé. Bị bắt rồi không biết sẽ bị các cậu làm gì, nên mình hơi sợ.”

Ngay sau đó, Lux nhảy ra khỏi tòa nhà học viện qua ô cửa sổ đang mở.

“Aaaa!?”

Những tiếng hét thất thanh vang lên từ các nữ sinh có mặt tại đó.

Giữa không trung, Lux đạp chân vào bức tường ngoài, nhanh như chớp tóm lấy một cành cây ở phía đối diện, rồi tiếp đất sau khi đã giảm bớt lực rơi.

“Hự…!? Quả nhiên nhảy từ tầng ba xuống cũng hơi liều thật…”

Dù đã giảm đi đáng kể lực va chạm, nhưng cả hai chân cậu vẫn tê rần từ dưới lòng bàn chân lan lên.

“Nhưng mà, như vậy chắc cũng câu được khối thời gian––”

Ngay khi Lux thở phào nhẹ nhõm,

“Cậu ta ở đằng kia! Ra đây mau!”

Các nữ sinh nghe thấy tiếng động liền túa ra từ khắp nơi.

“Sao lại đông hơn lúc nãy vậy!? Mấy người không có lòng thương người chút nào sao!? Chân tôi đang đau vì vừa mới nhảy xuống đấy!”

Trong lúc vội vã tiếp tục cuộc đào thoát, một góc trong đầu Lux vẫn không ngừng suy nghĩ.

(T-Tại sao mình lại phải trải qua chuyện này chứ––!)

Để tìm hiểu nguyên nhân của lễ hội này, chúng ta phải quay ngược thời gian lại vài phút trước––

Phần 2

“Lux-kun. Em thấy cuộc sống ở học viện thế nào?”

Một ngày tháng Năm, sau giờ học.

Người gọi Lux đến phòng mình là Hiệu trưởng Relie Aingram.

Học viện Kỵ sĩ Drag-Knight Hoàng gia, tọa lạc tại quận nhất của Thành phố Pháo đài Cross Feed.

Đây là học viện dành cho các tiểu thư quý tộc, nhằm đào tạo những nữ Kỵ sĩ Drag-Knight vốn không được huấn luyện dưới chế độ trọng nam khinh nữ của Cựu Đế quốc.

Đã khoảng hai tuần kể từ khi Lux, một Hoàng tử của Cựu Đế quốc, được nhận vào học viện nhờ một sự cố nhất định.

Đây là một trường hợp nhập học đặc biệt, được thực hiện theo yêu cầu mạnh mẽ của Công chúa Tân Vương quốc Lizsharte và sự chấp thuận của người đứng đầu học viện, Relie.

Lux, người duy nhất là nam sinh hiện tại trong học viện và được chấp nhận với kỳ vọng về một tương lai giáo dục hỗn hợp nam nữ, có lẽ đã gặp phải không ít rắc rối và vấn đề trong việc chung sống.

Vì vậy, Relie đã gọi cậu đến để hỏi han tình hình.

“Em nghĩ là mọi chuyện đều ổn cả ạ. Dù ban đầu em cũng không biết phải làm thế nào.”

Câu trả lời của Lux hoàn toàn là thật lòng.

Công chúa Lizsharte và hầu hết các nữ sinh của học viện, những người ban đầu có thái độ thù địch với Lux, giờ đây đã đối xử tốt với cậu.

Ngay cả trong số các học sinh năm ba vừa trở về từ đợt thực tập ở Thủ đô, dù rất ngạc nhiên trước sự hiện diện của Lux, nhưng sau khi nghe kể lại chuyện cậu đã đấu ngang tài ngang sức với Lisha và bảo vệ các học sinh khỏi cuộc tấn công của Abyss, không một ai lên tiếng phản đối việc cậu nhập học.

Có vẻ như họ đang tạm thời quan sát tình hình.

“Chà, có lẽ cũng là nhờ Celis-san về muộn.”

Cuối cùng, Relie nói với một nụ cười gượng gạo.

Celestia Ralgris, học sinh xuất sắc nhất năm ba, người mạnh nhất học viện và là con gái của một gia tộc Công tước danh giá.

Cô gái đến từ một trong Tứ Đại Quý tộc và nổi tiếng là người ghét đàn ông này, đã phải ở lại Thủ đô thêm một thời gian để trấn áp một cuộc nổi loạn mới được phát hiện ở đó.

Vì vậy, Lux tạm thời vẫn có được một cuộc sống học đường yên bình, nhưng––

“Nhưng em biết không, Lux-kun. Hiện tại chỗ cô đã nhận được rất nhiều lời phàn nàn của các học sinh về em đấy.”

“Ể…?”

Relie đột nhiên thở dài với vẻ mặt phiền muộn.

Mình đã làm gì sai sao?

Hay là trong số các học sinh năm ba vẫn có người phản đối việc mình nhập học––

Khi nỗi bất an đó lướt qua lồng ngực Lux,

“Ta-da! Đây này!”

Bịch.

Với nụ cười rạng rỡ, Relie đập một chồng giấy dày cộp lên bàn.

Chắc phải có hơn 100 tờ.

“Ừm… Không lẽ đây là––”

Tội nhân Lux, một Hoàng tử của Cựu Đế quốc, đã ký một hợp đồng đặc biệt cùng lúc với việc được Tân Vương quốc ân xá và tuyên bố trắng án.

Nghĩa vụ đó là cậu phải nhận các công việc vặt từ bất kỳ ai trong quốc gia, và làm việc như một “Hoàng tử Tạp vụ”.

Công việc đó hiện đang được thực hiện dưới hình thức “xử lý các yêu cầu của nhân viên và học sinh trong học viện”, nhưng––

“Đây là những yêu cầu công việc vặt gửi cho em. Nhiều quá phải không nào… Vì vậy, trước đây chúng ta đã quyết định rằng em sẽ tự chọn những yêu cầu mà em cho là ưu tiên cao để xử lý. Nhưng nếu chúng chất đống nhiều đến thế này…”

“…………”

Khi Lux đứng hình với một biểu cảm khó tả, Relie lại nở một nụ cười tinh quái.

M-Mình có linh cảm không lành…

Theo kinh nghiệm của cậu, mỗi khi Relie làm bộ mặt này, bà ấy luôn nghĩ ra những chuyện chẳng tốt đẹp gì.

“Nh-Nhưng mà, cũng đành chịu thôi ạ––”

Khi Lux cố gắng giải thích một cách vội vã, từ đâu đó vọng lại tiếng la hét của các nữ sinh.

“…………?”

Nguồn phát ra những giọng nói đó dường như là từ các lớp học trong tòa nhà và khuôn viên trường, nhưng––

“Cô biết mà. Thế nên cô mới đang giải thích cho các học sinh đây. Về sự kiện mà cô đã lên kế hoạch –– đó là cuộc thi “Tranh đoạt Lux-kun”.”

“…Hả?”

Thấy Lux ngơ ngác trước những lời này, Relie trải một tờ đơn yêu cầu màu đỏ ra bàn.

“Đây là một sự kiện để giải tỏa sự bất mãn của các học sinh có yêu cầu không được em tiếp nhận. “Một phiếu yêu cầu đặc biệt, người sở hữu có quyền ưu tiên ra lệnh cho Lux-kun trong vòng một tuần” –– nói cách khác, cô gái nào giật được phiếu này từ tay em trong thời gian quy định sẽ được độc chiếm em trong một tuần.”

“Đ-Đùa thôi phải không ạ!? Đừng nói là cô nghiêm túc––”

Mặt Lux bất giác cứng lại.

Relie không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nở một nụ cười rạng rỡ.

“Thời gian thi đấu là một tiếng kể từ bây giờ. Cô giao phiếu yêu cầu này cho em; nếu em giữ được nó cho đến khi hết giờ, em sẽ không phải nghe lệnh của bất kỳ ai cả. À, tất cả mọi người đều bị cấm sử dụng Drag-Ride, nên em cũng cố gắng đừng để các tiểu thư bị thương nhé, được không?”

“X-Xin cô chờ một chút ạ!? Đột ngột như vậy––”

Dù có nói thế nào đi nữa thì cũng quá vô lý.

Khi Lux định phản bác lại, một âm thanh như mặt đất rung chuyển vang lên từ bên ngoài phòng Hiệu trưởng.

“Ôi chao? Mọi người có vẻ đã kéo đến cùng một lúc rồi. Nếu không chạy nhanh đi, em sẽ bị bắt ngay lập tức đấy.”

“Cô đang nghĩ cái gì vậy hả!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lux đã nhảy ra khỏi phòng Hiệu trưởng và bắt đầu chạy.

Ngay sau đó, những tiếng la hét của các nữ sinh đang đi lên cầu thang của tòa nhà học viện vang lên.

Và thế là, cuộc thi “Tranh đoạt Lux” theo kế hoạch của Hiệu trưởng Relie đã bắt đầu.

Phần 3

Và rồi, sau khi đã chạy vòng quanh khuôn viên trường suốt 40 phút kể từ lúc bắt đầu, cuối cùng cậu bị dồn vào chân tường ở hành lang và phải nhảy ra ngoài––

Sau đó, Lux lại phải né tránh đám nữ sinh đang tụ tập ở đó để tẩu thoát.

Vì rời khỏi khuôn viên trường có vẻ là vi phạm quy tắc, nên nguy hiểm vẫn luôn rình rập.

“Hộc… hộc…!”

May là đã thoát khỏi tình thế hiểm nghèo, nhưng quả thực cậu đã hết hơi.

Dù có sức bền nhờ việc làm việc vặt từ lâu, nhưng bị toàn bộ nữ sinh trong học viện truy lùng thì thật không thể chịu nổi.

Cậu cũng có thể chọn cách để bị bắt và giao nộp phiếu yêu cầu, nhưng nhìn cái cách các cô gái đang trong tâm trạng lễ hội thế này, có vẻ như cậu sẽ bị bắt làm một yêu cầu kỳ quặc nào đó, và cậu cảm thấy điều đó thật tệ.

“…!? Đó là––”

Lux, người phát hiện ra một cô gái quen thuộc, đã nhanh chóng nấp sau một bụi cây rậm rạp.

“…Fufu.”

Khi cô gái thoáng thấy Lux đang ẩn nấp, cô nhẹ nhàng nháy mắt rồi đi vào một tòa nhà khác với tòa nhà học viện.

(Nơi đó là––)

“…………”

Lux hiểu rằng cái nháy mắt của cô gái là một tín hiệu dành cho mình, liền bắt đầu di chuyển chậm rãi, lách qua những ánh mắt xung quanh.

Và cậu đã chạy vào tòa nhà lớn nơi cô gái vừa bước vào.

Một không gian rộng lớn xây bằng đá, thoang thoảng mùi kim loại và dầu máy.

Trước bàn làm việc trung tâm, một cô gái nhỏ nhắn mặc áo choàng trắng đang ngồi mỉm cười.

“Yo.”

Chủ nhân của tòa nhà chào cậu khi giơ một tay lên.

Lizsharte Atismata.

Cô gái, là Công chúa của Tân Vương quốc và cũng là một kỹ sư Drag-Ride thiên tài, nhìn Lux bước vào và nở một nụ cười ngọt ngào.

“Ừm… à”

“Đừng sợ sệt như thế. Cậu muốn giúp đỡ, phải không? Nếu muốn, cậu có thể trốn ở đây một lúc.”

Lisha nói vậy rồi lại đưa mắt về phía bàn làm việc.

“C-Cảm ơn cậu. Vậy, mình xin nhận lòng tốt của cậu.”

Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, Lux ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó.

Những học sinh không liên quan không thể vào xưởng phát triển Cơ Long này nếu không có sự cho phép của Lisha, người đứng đầu xưởng.

Nói cách khác, đây là nơi an toàn nhất trong khuôn viên trường lúc này, khi cuộc thi “Tranh đoạt Lux” đang diễn ra.

Miễn là chính Lisha không giăng bẫy gì đó––

(Chà, mình không nghĩ Lisha-sama, người mà mình thường xuyên ở cùng, lại tham gia vào cuộc thi này, nhưng––)

Nghĩ vậy, Lux đột nhiên thả lỏng toàn bộ cơ thể và hơi ngả người ra sau.

“Cậu lại đang chế tạo thứ gì đó à?”

Một bộ Drag-Ride màu xanh lá cây đã được tháo dỡ đang được đặt trên bàn làm việc trước mặt Lisha.

“À, đây là một thí nghiệm mới.”

Với thân hình nhỏ nhắn của mình, Lisha ưỡn ngực ra và trả lời.

“…Thí nghiệm?”

“Đúng vậy. Để mình cho cậu xem một chút nhé?”

Khi Lisha đột nhiên mỉm cười, cô cầm lấy một thanh Sword Device bên cạnh.

Ngay lúc đó, đường vân bạc chạy dọc trên bề mặt lưỡi kiếm tỏa ra một luồng sáng nhạt.

“Bắt lấy cậu ta! Arms Wyrm!”

“Ể…?”

Rầm!

Ngay khoảnh khắc Lux nghiêng đầu khó hiểu, bộ Drag-Ride trên bàn làm việc đã biến thành một cánh tay khổng lồ và tóm chặt lấy cơ thể cậu.

Khi Lux ngỡ ngàng nhìn vào sự việc bất ngờ,

“Fufu. Mắc bẫy rồi nhé, Hoàng tử Tạp vụ. Đúng như dự đoán, cậu quá mềm lòng.”

Như một đứa trẻ thực hiện thành công trò đùa của mình, Lisha nở một nụ cười ngây thơ.

Và bằng một ngón tay, cô chọc nhẹ vào eo của Lux đang bị nhấc bổng lên không.

“C-Cái gì đây!? Cơ Long này –– hay đúng hơn là cậu định bắt mình à…!?”

thumb

“Thì, đúng vậy. Mình không nghĩ là có thể bắt được cậu bằng cách chạy đuổi theo một cách đường đường chính chính. Mình đã sử dụng một kỹ thuật vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nơi mình có thể điều khiển một Drag-Ride ở một mức độ nào đó mà không cần trang bị nó.”

“Không phải việc sử dụng Drag-Ride đã bị cấm trong luật của sự kiện này sao?”

“Đúng vậy. Như mình đã nói, mình không có mặc nó mà, nhìn xem.”

(Đ-Đây rõ ràng là ăn gian mà…!)

Lux tự hỏi liệu đó có phải là cách suy nghĩ của một Công chúa không, nhưng giờ cậu đã bị Drag-Ride bắt giữ như thế này, cũng chẳng làm gì được.

“Hơn nữa, dù cậu không tham gia vào cái “cuộc thi” này, chẳng phải mình vẫn luôn nhận các yêu cầu của Lisha-sama từ trước đến nay sao!?”

Lux nói vậy, cố gắng thuyết phục cô.

“Kh-Không hẳn là như vậy. Trông vậy thôi chứ, b-bình thường mình cũng phải kìm nén lắm đấy… Vả lại, cũng có những chuyện phải cân nhắc cho tương lai, mình không thể giao cậu cho người khác được––”

Lisha đỏ mặt ngượng ngùng, đan hai bàn tay vào nhau và lẩm bẩm.

“V-Với lại, chịu thua đi. Dù là cậu, cậu cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của một Cơ Long mà không có trang bị đâu.”

Lisha đưa tay vào trong quần áo của Lux và bắt đầu sờ soạng tìm kiếm phiếu yêu cầu màu đỏ.

“Để xem nào. Cái phiếu yêu cầu đó, nó ở đâu nhỉ––”

“N-Này, làm ơn dừng lại đi…!? Mình đầu hàng!”

Trước cảm giác những ngón tay nhỏ nhắn, mịn màng của cô đang lướt bên trong quần áo, Lux bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng và lên tiếng.

“Phiếu yêu cầu nằm trong áo khoác của mình, cái mà đang bị tay Cơ Long giữ, nên––”

“Ra vậy. Được rồi, mình hiểu rồi.”

Lisha giơ Sword Device lên và điều khiển bằng ý nghĩ.

Ngay khoảnh khắc sự kìm kẹp của Armed Wyrm đang giữ chặt cơ thể Lux nới lỏng ra,

“Xin lỗi nhé. Lisha-sama––”

“…Hả!?”

Lux đã lách qua cánh tay của Cơ Long bằng cách tận dụng sơ hở nhỏ đó.

Cậu đạp chân xuống sàn đá ngay khi tiếp đất, bay ra và nhanh chóng thoát khỏi xưởng.

“Chơi bẩn thế, Lux! Đợi đãaaaa!”

“Chúng ta huề nhau thôi!”

Lux chạy thục mạng để cắt đuôi Lisha đang đuổi theo với đôi mắt rơm rớm nước.

Sau khi đã thoát khỏi sự truy đuổi của các nữ sinh bên ngoài và bằng cách nào đó trốn được vào giữa bụi cây và bức tường của Kho chứa Cơ Long,

“…A, là Lu-chan.”

“Uwah!?”

Một cô gái trẻ đang đứng bên cạnh bức tường gạch.

“Gì vậy, Philphie!? Sao cậu lại ở đây––?”

Người bạn thời thơ ấu của Lux, người luôn mang một không khí mềm mại, thong dong, Philphie Aingram.

Cô gái ấn tượng với mái tóc hồng và bộ ngực lớn đang nhai một miếng bánh mì nướng giòn giống như đồ ăn vặt.

Khi Lux vô tình dừng lại trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này,

“Là Phi-chan, đúng không?”

Dù mặt không biểu cảm, cô nói với một giọng điệu có chút hờn dỗi.

Trong số những người bạn thân, cô yêu cầu một mối quan hệ mà họ gọi nhau bằng biệt danh.

Bây giờ ít bị phản đối hơn vì không có mắt công chúng, nhưng khá xấu hổ vì cậu đã bị ép buộc ngay cả trong lớp học.

“X-Xin lỗi… Nhưng, Phi-chan. Sao cậu lại ở một nơi như thế này––?”

Vì Philphie, dù tốt hay xấu, có một tính cách thoải mái, nên thật khó để nghĩ rằng cô sẽ tham gia vào sự kiện này.

Khi Lux hỏi vậy với vẻ bối rối,

“Vì bánh kem. ực…”

“…Hả?”

Nuốt miếng bánh mì nướng trong tay, Philphie nói một điều mà cậu không hiểu rõ lắm.

“Bởi vì Onee-chan nói rằng chị ấy sẽ cho mình bánh kem nếu mình bắt được Lu-chan.”

“C-Chị ấy đang nghĩ gì vậy chứ…!?”

Lux hoang mang trước lời lẩm bẩm của Philphie.

Đi xa đến mức xúi giục cả em gái mình; bà ấy có thực sự là Hiệu trưởng không vậy?

(…Không, cả Philphie bị dụ dỗ bởi một chiếc bánh kem cũng có lỗi.)

“Vì vậy, mình đến đây.”

Philphie vào thế với những động tác chậm rãi.

Tại Học viện Kỵ sĩ Hoàng gia, người ta không chỉ học cách điều khiển Drag-Knight, mà còn cả thể thuật và kiếm thuật để tự vệ.

Lux chưa bao giờ thực sự thấy Philphie chiến đấu, nhưng––

(Philphie là một cô gái và có vẻ không giỏi thể thao lắm, nên mình có lẽ có thể né tránh bằng tốc độ.)

Nghĩ vậy, Lux định đột phá trực diện.

Vì cậu sẽ bị các học sinh khác phát hiện nếu né tránh quá xa, cậu dự định sẽ vượt qua bên cạnh Philphie một cách ép buộc.

“Phi-chan. Nguy hiểm lắm đấy, nên cẩn thận nhé.”

“Ừ. Hiểu rồi.”

Sau khi thúc giục cô, Lux bắt đầu chạy.

Khi cậu định lướt qua bên sườn của Philphie sau khi đạp mạnh xuống đất cứng và thay đổi quỹ đạo––

“Mình sẽ cẩn thận để không làm cậu bị thương.”

“Ể––?”

Cô thì thầm bằng một giọng nhỏ nhẹ gần tai cậu và Lux lần đầu tiên nhận ra.

Rằng Philphie đang bẻ khớp của cậu ra sau đến mức tối đa, khi cô nắm lấy cổ tay của Lux lúc cậu cố gắng chạy qua.

Hơn nữa, cô nhanh chóng dùng tay kia bắt lấy cánh tay còn lại của cậu và dùng một chân của mình quấn quanh chân Lux.

Chuyển động của Lux đã bị phong tỏa hoàn toàn trong tích tắc.

(C-Cái gì vậy? Chuyển động vừa rồi––!?)

Chuyển động của Philphie hoàn toàn không nhanh.

Thậm chí có thể nói là chậm rãi, nhưng Lux lại không thể né tránh được chút nào.

Những chuyển động uyển chuyển không một chút thừa thãi, như một chiếc lông vũ bay lượn trong dòng nước chảy hay giữa không trung.

Với thể thuật đẹp mắt của mình, cô dễ dàng bắt được Lux.

“Hự…!? ––Hay đúng hơn là, mình không thể cử động được!?”

Vì đối thủ là bạn thời thơ ấu, nên cậu đã định không hành động thô bạo ngay từ đầu.

Nhưng khi cậu dùng hết sức lực để phá vỡ sự kìm kẹp, Lux không thể nhúc nhích được một li.

“Nói cho cậu biết, mình đã học võ được khoảng bảy năm rồi đấy.”

Bằng một giọng điềm tĩnh, Philphie thì thầm.

“V-Vậy sao!?”

Lux ngạc nhiên trước sự tiết lộ của một sự thật bất ngờ.

Tuy nhiên, ngoài thể thuật tinh luyện của cô ấy, sức mạnh siêu phàm này là do tài năng sao?

Dù cậu không cảm thấy cô ấy dùng nhiều sức lực, nhưng cậu không thể cử động được chút nào.

Giống như sự chênh lệch sức mạnh giữa người lớn và trẻ con.

“Thật tốt quá. Như thế này, mình cũng có thể ăn bánh kem cùng với Lu-chan.”

Giữ lấy cơ thể của Lux như vậy, Philphie mỉm cười một cách vui vẻ.

Sự căng phồng của bộ ngực Philphie ép từ phía sau mang lại một cảm giác ngọt ngào.

(Q-Quả nhiên, của Philphie khá lớn…!)

Trước cảm giác của hai khối tròn đàn hồi, căng đầy đó, Lux cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Theo một nghĩa nào đó, cứ thế này thì có vẻ như nó sẽ trở nên đau đớn vô tận, nhưng––

“A, phiếu yêu cầu…”

Ngay lúc đó, một tờ phiếu yêu cầu màu đỏ rơi xuống sàn từ ngực của Lux.

Khi Philphie vươn tay ra để nhặt nó lên ngay lập tức––

“A…”

Nhanh chóng tháo bỏ sự kìm kẹp, Lux đã thành công trốn thoát.

“Xin lỗi nhé. Philphie!”

Khi cậu nhanh chóng nhặt lấy phiếu yêu cầu theo đà đó, Lux chạy qua bóng râm của Kho chứa Cơ Long.

“Hộc, hộc… Dần dần khó khăn hơn rồi…!”

Dù bằng cách nào đó đã thoát khỏi Philphie, nhưng thể lực của Lux đã đến giới hạn.

Trong khi trốn tránh các nữ sinh vẫn đang tìm kiếm mình, cậu hướng đến phòng chờ của sân tập.

(Chờ đã –– nếu là bây giờ khi các tiết học đã kết thúc, chắc sẽ không có ai ở đây!)

Lux nghĩ vậy và lẻn vào phòng chờ.

Đúng như dự đoán, không có ai trong không gian rộng lớn đó.

“…Được rồi.”

Để không bị phát hiện, cậu di chuyển đến phía bên kia của vách ngăn thay đồ cho chắc ăn.

“Haa…!”

Khi cậu ngồi xuống sàn gỗ, trốn mình đi, Lux thở dài một hơi.

Chỉ cần 10 phút nữa như thế này là trò chơi sẽ kết thúc.

Khi Lux nghĩ vậy, tiếng cửa mở vang lên.

“––––”

Lux ngay lập tức nín thở và xóa đi sự hiện diện của mình.

Cậu tự hỏi liệu có phải là một sự nhầm lẫn nào đó mà một nữ sinh lại đến đây vào lúc này, nhưng––

“Haizz, thật khó chịu, nhỉ. Dù bây giờ là một cơ hội hiếm có để bắt Lux-kun––”

“Ahaha. Chà, cũng đành chịu thôi; việc sửa chữa Drag-Ride đã xong, nên mình phải kiểm tra nó cẩn thận––”

Dựa vào giọng nói, có khoảng năm sáu người đã đến.

Họ có vẻ là các nữ sinh thuộc đội du kích của học viện, “Phi đội Kỵ sĩ”.

Có vẻ như cuộc chạy thử Cơ Long không theo lịch trình sẽ được tiến hành gấp rút.

(Ph-Phải làm sao đây? Cứ thế này––)

Thật không may, vì cửa ra vào và cửa sổ đều ở xa phía sau vách ngăn, nên không có cách nào để ra ngoài mà không bị các cô gái phát hiện.

(Ngay cả khi mình trốn ở đây, họ cũng sẽ đến phía bên này của vách ngăn sau khi thay Dress Gear. Vì vậy, mình nên ngừng trốn đi––)

Ngay khoảnh khắc Lux quyết tâm như vậy,

Tiếng sột soạt của quần áo vang lên.

(Ể…? Ểểểểểểể…!?)

“Ôi, đồ lót đó đẹp quá. Cậu mua ở cửa hàng nào vậy? Ghen tị ghê.”

“Đ-Đừng nhìn mình nhiều quá… Ngại lắm––”

“Cậu nói gì vậy? Dù cậu có một thứ tuyệt vời như thế không giống mình.”

Trước những giọng nói ngây thơ của các cô gái, tim của Lux đập thình thịch.

Đừng nói là những thứ mình nghĩ đến––

Lux lén lút nhìn trộm sang phía bên kia từ bóng tối của vách ngăn.

“…!?”

Có một cảnh tượng như thiên đường ở đó.

Có những nữ sinh quen thuộc của “Phi đội Kỵ sĩ” và có lẽ cả những thành viên năm ba không quen biết.

Tất cả họ đều đã cởi đồng phục và đang đùa giỡn với nhau trong bộ đồ lót.

(…C-Cái gì đây!? Sao họ đã thay đồ rồi!?)

Khi đầu Lux sắp trở nên trống rỗng, cậu cuối cùng cũng hiểu ra lý do.

Trong học viện này, nơi cơ bản chỉ có nữ sinh, những người cố tình thay đồ sau vách ngăn là rất ít.

Hơn nữa, Lux là nam sinh duy nhất vẫn chưa chính thức gia nhập “Phi đội Kỵ sĩ”.

Bây giờ khi chỉ có các thành viên của “Phi đội Kỵ sĩ” sử dụng phòng chờ sau giờ học, việc này trở nên không thể tránh khỏi.

(P-Phải làm sao đây…!? Mình không thể ra khỏi đây được…!)

Nếu có bất kỳ học sinh nào tình cờ đến phía bên này của vách ngăn––

“––Nói mới nhớ, cậu nhóc trong lời đồn đó. Tên là Lux Acadia phải không? Có thực sự ổn khi để cậu ta theo học ở học viện này không?”

Cậu đột nhiên nghe thấy giọng của một nữ sinh có vẻ là học sinh năm ba.

Dù không có sự tức giận hay khó chịu, nhưng giọng điệu của cô pha chút cảnh giác.

Họ đã phải chịu sự chuyên chế và phân biệt đối xử từ Cựu Đế quốc chỉ mới năm năm trước, nên đối với một học sinh năm ba không biết rõ về Lux, đó là những lời hợp lý, nhưng––

“Ừm. Khi thử nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy thực sự là một người khiêm tốn và tốt bụng. Với tư cách là một Kỵ sĩ Drag-Knight, cậu ấy cũng khá tuyệt vời––”

“Đúng vậy, hơn nữa chính vì là cựu Hoàng tử nên cậu ấy cũng có một khuôn mặt dễ thương––”

“Hừm. Nhưng, không có lo lắng về việc cậu ta là một kẻ biến thái và nhìn trộm sao? Giống như cậu ta nhìn các cậu với ánh mắt không đứng đắn ấy. Dù sao thì –– hầu hết “đàn ông” đều là những sinh vật như vậy, phải không?”

Trước những lời khen ngợi Lux, giọng của một cô gái khác có vẻ là học sinh năm ba phản bác lại.

Nhưng,

“Không, không có chuyện đó trong trường hợp của Lux-kun đâu! Tớ không nghĩ cậu ấy sẽ làm những việc hèn hạ như vậy!”

“Đúng vậy––. Chúng tớ, những người đã chứng kiến cách chiến đấu của cậu ấy, tin tưởng cậu ấy.”

Cậu rất vui vì các thành viên năm hai đã ủng hộ mình, nhưng

(Khoan đã, tình hình ngày càng trở nên không thể để bị phát hiện…!)

Khi, dù không ngờ tới, Lux nảy sinh cảm giác tội lỗi về việc đã nhìn thấy họ trong bộ đồ lót,

“A, Krulcifer-san. Chào buổi sáng.”

Trước giọng nói trong trẻo của một nữ sinh đang thay đồ, cơ thể của Lux cứng đờ vì ngạc nhiên.

Krulcifer Einvolk.

Một du học sinh của học viện và là con gái của một Bá tước của Ymir, một quốc gia tôn giáo lớn ở phương Bắc.

Một cô gái bí ẩn với vẻ đẹp và năng lực hoàn hảo.

Lux càng hoảng loạn hơn khi cả một cô gái cùng lớp cũng đến.

(Tệ rồi! Mình phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt bằng mọi cách––)

Tuy nhiên, cuối cùng không nghĩ ra được cách nào để trốn thoát, thời gian cứ trôi qua.

“Nhân tiện, Krulcifer-san. Sách hướng dẫn Drag-Ride. Cậu có biết nó ở đâu không? Nếu mình nhớ không lầm, mình nghĩ mình đã để nhiều cuốn trong phòng này, nhưng––”

“Có… Sách sẽ bị hỏng nếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nên mình nghĩ mình đã để nó ở đây––”

Ngay sau khi giọng nói này vang lên,

“––Ể?”

“A…!?”

thumb

Ánh mắt của cô gái đến phía bên kia của vách ngăn và của Lux đã gặp nhau.

Đó là Krulcifer, người đã cởi cả áo và váy đồng phục, và đang trong bộ đồ lót.

“…!?”

Trong một khoảnh khắc, Krulcifer nhìn Lux với vẻ mặt ngạc nhiên.

Đôi má của cô gái thường ngày điềm tĩnh hơi ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Tương tự, Lux quay mặt đi trong khi bối rối đến mức không thể thốt ra lời nào.

Một thân hình mảnh mai không một chút thừa thãi.

Tuy nhiên, một vóc dáng với vòng ngực và hông khiến người ta cảm nhận được sự tươi tắn của nữ tính.

Làn da trắng như tuyết quyến rũ và hương nước hoa ngọt ngào thoang thoảng.

Vẻ ngoài của Krulcifer trong bộ đồ lót mà cậu lần đầu tiên nhìn thấy vô cùng hấp dẫn và xinh đẹp.

Nhưng,

(––Hết rồi)

Ngay sau đó, mặt Lux nhanh chóng tái nhợt.

Cứ thế này, Lux sẽ bị giao nộp như một kẻ nhìn trộm và bị đuổi khỏi học viện.

Bên trong một cái lồng như một tội nhân đã phản bội lòng tin của các cô gái––

“Krulcifer-san. Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Khi sự tuyệt vọng đó lướt qua tâm trí cậu, cậu nghe thấy giọng của một nữ sinh từ phía bên kia của vách ngăn.

Lux ngay lập tức cúi đầu xuống khi chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng––

“––Không có gì. Mình tìm thấy sách hướng dẫn rồi.”

Krulcifer trở lại vẻ mặt tươi tắn thường ngày và đi đến bên cạnh Lux.

Và khi cô nhặt cuốn sách đặt gần đó, cô trở lại phía bên kia của vách ngăn như không có chuyện gì xảy ra.

(Ể…?)

“Mình sẽ bỏ buổi tập hôm nay. Mình nhớ ra việc bảo dưỡng Fafnir vẫn chưa xong, nên––”

“Vậy sao? Vậy, bọn mình đi đây.”

Sau khi Krulcifer nói vậy, những bóng người biến mất khỏi phòng chờ cùng với những giọng nói sôi nổi.

Các nữ sinh khác ở bên trong dường như đã ra sân tập.

“Ừm––”

Khi Lux rụt rè ló mặt ra khỏi vách ngăn,

“Bây giờ ổn rồi. Cậu bé nhìn trộm dễ thương.”

Krulcifer đã mặc lại đồng phục và đang đọc một cuốn sách trước bàn.

Nở một nụ cười nhỏ trên môi, cô liếc nhìn Lux.

Từ cử chỉ đó, Lux có thể nắm bắt được ý định của cô.

“…Ừm, cảm ơn cậu.”

Khi Lux cảm ơn cô vì đã giúp mình,

“Nếu cậu vui đến vậy, thì việc mình cũng cảm thấy xấu hổ cũng đáng giá.”

Bị nói như vậy bằng một giọng trêu chọc, mặt Lux đỏ bừng.

“Mình không cảm ơn theo ý đó, ừm––”

“Ôi chao! Cậu không có hứng thú với cơ thể trần của mình sao? Xét thấy, có vẻ như cậu đã nhìn khá kỹ đấy chứ.”

Krulcifer uốn éo mình với một giọng nói ngọt ngào như để cảm thấy cả sự điềm tĩnh.

(C-Cô ấy nhận ra ánh mắt của mình…!?)

“A, ừm… à –– mình xin lỗi.”

Khi Lux, không thể chịu đựng được, xin lỗi, Krulcifer đột nhiên trở lại vẻ mặt nghiêm túc,

“Có vẻ như mình đã trêu chọc hơi quá đà. Đó là một thói quen xấu của mình.”

Để Lux bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng đặt ngón trỏ vào ghế bên cạnh.

Đó là một tín hiệu để bảo cậu ngồi bên cạnh cô.

“Ừm, cậu tha thứ cho mình chứ?”

“Ừ, mình định làm vậy, nhưng–– mình tự hỏi tại sao; nhưng khi nhìn cậu, mình lại rất muốn trêu chọc cậu. Không có ác ý, nên sẽ đỡ cho mình nếu cậu không để bụng.”

“…………”

Những lời của Krulcifer được lẩm bẩm với một nụ cười có lẽ là ý định thực sự của cô.

Tuy nhiên,

(Nó khá là hại tim…)

Trong khi có những cảm xúc lẫn lộn, Lux ngồi xuống bên cạnh cô.

“––Nhưng, cậu nên cẩn thận hơn một chút. Cậu hiện tại là chàng trai duy nhất trong học viện này mà.”

“Mình đang tự kiểm điểm…”

Thấy Lux cúi đầu, Krulcifer vui vẻ lẩm bẩm “Vậy thì, tốt rồi”.

Sau đó, cô đóng cuốn sách đang đọc và quay ánh mắt sang Lux bên cạnh.

“Vì đây là một cơ hội hiếm có, sao cậu không nghỉ ngơi một chút? Mình cũng tình cờ có điều muốn hỏi cậu.”

“À, nhưng mình––. Bây giờ là, ừm…”

“Có vẻ như chuông báo kết thúc sự kiện gọi là cuộc thi của cậu đã vang lên một lúc trước rồi.”

“Ể…?”

Khi cậu được nói như vậy và nhìn vào đồng hồ của phòng chờ, chắc chắn đã qua giờ kết thúc.

Vì cậu đã hoảng loạn, nên có thể Lux đã không nghe thấy tiếng chuông báo hiệu kết thúc.

“Cuối cùng, nó đã kết thúc… Haaa…!”

Khi Lux nằm gục xuống bàn, Krulcifer khúc khích cười.

“Cậu đã không làm mất phiếu yêu cầu đó chứ? Sẽ không phải là chuyện đùa nếu nó bị lấy mất một cách bất cẩn đâu.”

“À, đúng vậy. Mình sẽ kiểm tra xem có giữ nó cẩn thận không––”

Để xác nhận, Lux lấy phiếu yêu cầu đặc biệt ra khỏi túi và đặt lên bàn.

Phiếu yêu cầu với một khoảng trống, nơi người chiến thắng trở thành người yêu cầu sẽ viết vào, vẫn an toàn mà không bị ai lấy mất.

“Thực sự, cảm ơn cậu rất nhiều. Krulcifer-san.”

“Vậy sao? Mình không nghĩ cậu thực sự cần phải cảm ơn mình. Dù sao thì––”

Nụ cười của Krulcifer đáp lại Lux đang nhẹ nhõm. Đúng lúc đó,

“Ể?”

Rầm! Cửa phòng chờ mở mạnh ra.

“Cuối cùng cũng tìm thấy cậu, Lux! Nào, nhanh tay giao phiếu yêu cầu đó cho mình đi––!”

Nhìn ra, bao gồm cả Lisha đi đầu, một số lượng lớn nữ sinh đã tập trung ở lối vào.

(Hử? Lẽ ra phải kết thúc rồi chứ; vậy mà tại sao––?)

Ngay sau khi Lux nghiêng đầu bối rối,

“Đã hết giờ! Nữ sinh nào đang giữ phiếu yêu cầu màu đỏ sẽ có đặc quyền làm bất cứ điều gì cô ấy muốn với Lux-kun trong một tuần!”

Cùng với tiếng chuông lanh lảnh, giọng của nữ sinh phụ trách sự kiện vang lên.

“Ểểểểể…!? Chuyện này là sao vậy––”

“Bởi vậy ta đã nói với cậu rồi mà, phải không? Rằng cậu nên cẩn thận hơn một chút.”

Ngay khoảnh khắc Lux quay đầu lại, cậu đã có được câu trả lời.

Krulcifer, người đang cầm trên tay tờ yêu cầu màu đỏ của “Cuộc thi tranh đoạt Lux”, mỉm cười điềm tĩnh.

Vừa trông thấy cảnh đó, đám đông học viên đã đồng loạt cất lên những tiếng thét chói tai “kyaaaaah!”.

“T-Tại sao chứ…!? Nhưng mà, thời gian trên đồng hồ đã––”

“Chỉ cần chỉnh lại kim đồng hồ một chút là xong thôi mà.”

Krulcifer nói thẳng thừng không chút do dự với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“…………”

(M-Mình bị lừa một vố đau điếng…!)

Cơn mệt mỏi tích tụ bấy lâu nay bỗng ập đến, Lux cứ thế khuỵu xuống sàn.

Cậu đã đinh ninh rằng Krulcifer chẳng hề có hứng thú với những chuyện thế này…

Sau khi điền xong vào tờ yêu cầu màu đỏ, người phụ trách đã tuyên bố chiến thắng thuộc về Krulcifer.

“Vậy nhé, trong một tuần tới, ta sẽ bắt cậu phải nghe theo lời ta. Trông cậy cả vào cậu đó.”

“À… mong được chiếu cố.”

Với vẻ mặt như người mất hồn, Lux gắng gượng đáp lại.

Ngay lập tức, các nữ sinh xung quanh trở nên phấn khích và bày tỏ đủ loại phản ứng như “Chúc mừng nhé!”, “Quả nhiên là chị”, “Không ngờ ngay cả Krulcifer-san cũng nhắm tới cậu ấy––”

Trong lúc những tiếng reo hò của các nữ sinh vây quanh hai người, Krulcifer quay sang phía Lux.

“Nhân tiện đây, Lux-kun. Ta đưa ra yêu cầu ngay bây giờ được không?”

“À, vâng… Nếu là chuyện trong khả năng của tôi––”

Lux đứng dậy, trả lời trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Bấy giờ, Krulcifer nở một nụ cười duyên dáng rồi nhẹ nhàng lướt ngón tay trên ngực Lux.

“Ta muốn cậu trở thành người yêu của ta trong một tuần kể từ bây giờ. Đó là yêu cầu của ta.”

“––Hả?”

Người chết lặng không chỉ có mình đương sự là Lux.

Xììììì……

Bầu không khí trong phòng chờ bỗng chốc im bặt; vài giây sau, nó lại bùng nổ trong một sự náo động dữ dội hơn.

“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

Ngay sau những tiếng hét thất thanh vang lên, các nữ sinh có mặt tại đó đã đồng thanh cất tiếng.

“Tuyệt thật! Yêu cầu như vậy cũng được sao” “Làm sao đây? Đối thủ là Krulcifer-san thì chúng ta khó mà thắng nổi––” “Khoan đã. Nếu nghĩ ngược lại, chẳng phải đây là một tiền lệ chưa từng có hay sao?” “Đúng vậy, chúng ta hãy hy vọng vào cuộc thi lần sau!”

Giữa lúc những lời ấy bay qua bay lại giữa các cô gái,

“––Thế nên, xin hãy chiếu cố cho ta nhé.”

Thì thầm như vậy với Lux đang còn hoảng loạn, Krulcifer rời khỏi phòng chờ.

“Ể… khoan đã!? Krulcifer-san?”

“Này, Lux!? Chuyện này là sao hả?! Cậu đã có tôi rồi mà––”

Không hiểu sao Lisha lại nổi đóa với cậu, đôi mắt rưng rưng, nhưng thành thật mà nói, chính Lux cũng chẳng hiểu gì cả.

“Ờm… Tôi cũng không hiểu nữa.”

Vừa khổ sở thanh minh, Lux vừa nghĩ trong đầu.

(…Ý cô ấy là sao chứ?)

『––Chi tiết ta sẽ nói với cậu sau.』

Những lời cuối cùng của Krulcifer trước khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai Lux một lúc lâu.