Saijaku Muhai no Bahamut

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 89

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Volume 2 - Ngoại truyện – Nhật ký quan sát anh trai của em gái Airi

Phần 1

Tôi, Airi Acadia, cựu Công chúa Đế quốc, có một thói quen nhỏ mỗi ngày.

Đó là ghi lại nhật ký.

Không ai biết được tai ương nào sẽ ập đến bất cứ lúc nào, hơn nữa cũng là vì người anh trai độc nhất của mình, nên tôi phải thường xuyên để lại những ghi chép.

Trong căn phòng ký túc xá nữ khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, tôi ngồi vào bàn, lặng lẽ lia bút trên trang giấy.

"Airi đúng là cẩn thận như mọi khi nhỉ."

Khi tôi đang viết nhật ký dưới ánh đèn, giọng nói của Nokuto vang lên từ tầng trên của chiếc giường tầng.

"Xin lỗi. Tớ làm cậu không ngủ được à?"

Tôi ngoảnh lại nhìn về phía giọng nói, đối diện với cô bạn tóc đen của mình.

Bạn cùng lớp của tôi, Nokuto Leaflet, cũng là bạn cùng phòng, một cô gái luôn toát ra vẻ điềm tĩnh của một "nàng hầu".

"Không đâu. Cậu không cần bận tâm đến tớ. Nhưng thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."

"Không sao đâu. Tớ sắp xong rồi."

Tôi vừa cảm ơn sự quan tâm của cậu ấy, vừa thẳng lưng và quay lại với cuốn nhật ký.

"Mà này, chuyện đó có thật không?"

Tôi có chút bận lòng về một lời đồn nghe được từ các bạn cùng lớp ban ngày.

『––Hình như Lux-senpai, chàng trai duy nhất của học viện, đã có người thương rồi đấy.』

Không đời nào, tôi đã trả lời như vậy.

Nếu là Nii-san, cái tên đầu gỗ chẳng bao giờ nhận ra thiện ý của con gái ấy, thì chuyện đó không thể nào xảy ra được.

Thôi thì, về ngoại hình, tôi cũng công nhận anh ấy trông khá ngầu và dịu dàng, nhưng theo tôi, anh ấy có quá nhiều điểm phiền phức.

Anh ấy là người không thể từ chối lời nhờ vả của con gái, khá lơ là phòng bị và dễ bị lừa, đến khi nước sôi lửa bỏng lại hành động thiếu suy nghĩ.

Chính vì vậy, tôi cần phải để mắt đến anh ấy thật cẩn thận.

Đúng là một người anh đáng lo mà. Lại còn vướng vào cái tin đồn kỳ quặc là có người trong mộng ở học viện nữa chứ––

...Không lẽ, thật sự có ai đó rồi ư?

Nii-san ấy, lại có người thương...

"––Phải rồi."

Có lẽ nên quan sát Nii-san hai ba ngày để xác thực tin đồn này.

Được, cứ làm vậy đi.

Nii-san càng bất cẩn bao nhiêu, tôi càng phải khéo léo bấy nhiêu.

Tôi quyết định như vậy và tiếp tục lướt bút trên trang nhật ký.

Với một chút tinh nghịch, tôi quyết định viết trước tiêu đề cho ngày mai.

Nhật ký quan sát Nii-san

Phần 2

Sáng sớm hôm sau. Tôi đến phòng của Nii-san.

Đây––chỉ là để quan sát anh ấy ở học viện thôi, không có gì phải xấu hổ cả.

Đây là nhiệm vụ mà tôi tự giao cho mình.

Điều tra, phân tích và ghi chép là công việc mà tôi, một văn quan, đã tự mình lựa chọn.

"Nii-san. Em vào nhé."

Sau khi gõ nhẹ hai tiếng, tôi lên tiếng.

Đây là để kiểm tra thái độ của anh ấy, nên nếu không phải là một cuộc đột kích bất ngờ thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Khi tôi vờ như đến không đúng lúc và mở cửa ra, một cảnh tượng không thể tin nổi đập vào mắt tôi.

"……!?"

Một cô gái ăn mặc mỏng manh đang ngủ ở giường dưới, còn Nii-san thì đang vươn cả hai tay về phía cơ thể cô ấy.

Trong thoáng chốc, trông như thể Nii-san đang trêu chọc cô gái đang ngủ, mặt tôi bất giác nóng bừng.

"À-Ừm––, Airi. Chuyện này..."

Thấy Nii-san trở nên lắp bắp, tôi lập tức bình tĩnh lại.

"Anh định đánh thức Philphie-senpai sao?"

Tôi, người đã đi đến kết luận đó, lên tiếng với vẻ kinh ngạc như thường lệ.

"À, ừ. Đúng vậy... Philphie không chịu dậy gì cả––"

"Để em đánh thức chị ấy, còn Nii-san, làm ơn ra nhìn cửa sổ và đứng yên ở đó đi."

Nói rồi, tôi lay lay đánh thức Philphie-san đang ngái ngủ.

Nhìn kỹ lại, bộ đồ ngủ của chị ấy có hơi xộc xệch và bộ ngực trần cũng khẽ rung lên.

Ngay cả tôi, một người đồng giới, cũng bị thu hút bởi sự đầy đặn đáng kinh ngạc ấy.

Tự hỏi sao chúng lại có thể lớn đến thế...

"Fuhaa... Chào buổi sáng, Airi-chan."

Khi nhận ra tôi, Philphie-san khẽ dụi mắt và ngáp một cái nhỏ.

Cử chỉ chậm rãi của chị ấy, ngay cả dưới góc nhìn của một người nhỏ tuổi hơn như tôi, cũng thật đáng yêu.

Không lẽ nào––Philphie-san chính là "người thương" trong lời đồn?

Philphie-san là bạn thanh mai trúc mã của Nii-san.

Hơn nữa, theo sự sắp xếp của Viện trưởng Relie, họ còn đang sống chung một phòng như thế này––

"...Nii-san. Anh không làm chuyện gì kỳ lạ với Philphie-san đấy chứ?"

"A-Anh không làm chuyện đó! Chỉ là bây giờ không có phòng trống nên đành chịu thôi––"

Nii-san vừa nói vừa đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh chúng tôi.

"A, Lu-chan, chào buổi sáng."

Trái lại, Philphie-san vẫn thong dong như mọi khi.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giữa hai người họ vẫn chưa có bầu không khí của những người yêu nhau.

"Vậy, em xin phép. Em có chút chuyện cần nói với anh, nhưng có vẻ em đang làm phiền rồi."

Sau khi Philphie-san thay đồ xong, tôi nói vậy rồi rời khỏi phòng.

Tôi không nghĩ hai người họ hiện có mối quan hệ vượt trên mức bạn thanh mai trúc mã, nhưng dù sao họ cũng là một cặp nam thanh nữ tú.

Đúng vậy. Từ giờ trở đi, mình vẫn nên cẩn thận với họ.

Ghi nhớ điều đó trong đầu, tôi tham dự lớp học ngày hôm đó.

Sau đó––từ giờ giải lao ngắn ngủi giữa các tiết học cho đến khi tan trường, cuộc "quan sát" của tôi vẫn tiếp tục.

Dù không thiếu những học viên nhờ Nii-san làm việc vặt, anh ấy bận rộn đến mức có rất ít cô gái có thể dành thời gian thân mật bên cạnh.

Tuy nhiên, trong quá trình điều tra, tôi đã phát hiện ra một vài người cần chú ý.

Xưởng chế tạo Drag-Ride nằm trong khuôn viên trường.

Tôi lén nhìn vào nơi Nii-san đang làm công việc bảo trì Cơ Long và xác nhận điều đó.

Một trong số đó là Đại Công chúa của Tân Vương quốc, Lizsharte Atismata.

Chị ấy là một senpai năm hai, buộc mái tóc vàng sang một bên, một vị Công chúa có tài năng xuất chúng cả với tư cách là một Drag-Knight lẫn kỹ sư.

Chị ấy khá quý Nii-san kể từ sự cố lần đó (sự cố Abyss tấn công trong tập 1) và có thiện cảm với anh ấy.

Trong thời gian các anh chị năm ba vắng mặt, chị ấy đã cố gắng thuyết phục Nii-san gia nhập "Phi đội Kỵ sĩ", và cũng đã có nhiều hành động quyết đoán và gây chú ý bằng quyền lực của một Công chúa.

Dù vậy, vì chị ấy không thực sự tinh tế trong việc tiếp cận tình cảm, nên có lẽ vẫn ổn.

Cố gắng thu hút sự chú ý của Nii-san, nhưng lại chỉ toàn nói về việc phát triển Drag-Ride… Tôi tự hỏi trong đầu chị ấy nghĩ gì.

Tuy nhiên, theo những gì tôi thấy, chị ấy đã yêu Nii-san sâu đậm, vì vậy tôi phải để mắt đến chị ấy.

Một người khác là con gái của một Bá tước, Krulcifer Einvolk.

Chị ấy là một người vô cùng xinh đẹp và đôi khi chính tôi cũng bị mê hoặc.

Là một du học sinh của Thần quốc Ymir, chị ấy là một tài nữ văn võ song toàn, sở hữu cả phong thái tinh tế lẫn năng lực vượt trội.

Chị ấy cũng thường trêu chọc Nii-san và anh ấy hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của chị ấy.

Và vì lý do nào đó, chị ấy dường như cũng có hứng thú với Nii-san; và cứ có cơ hội là lại đến bắt chuyện với anh.

Vì chị ấy là một người thông minh, theo một nghĩa nào đó, có thể chị ấy là người nguy hiểm nhất.

Nhưng, chị ấy dường như không có quá nhiều hứng thú với Nii-san như một đối tượng khác giới, và Nii-san cũng chẳng đời nào tán tỉnh được chị ấy, nên chắc là vẫn ổn.

"...Phù, tạm thời chắc là vậy."

Tôi đã xác nhận tất cả các ứng cử viên có khả năng là "người thương" của Nii-san.

Rốt cuộc cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và trở về ký túc xá nữ.

Tuy nhiên, khi tôi ngồi cùng bàn với các bạn cùng lớp trong bữa tối hôm đó––

"A, nói mới nhớ, Airi-chan. Hôm qua, tớ thấy Lux-senpai mua quà đó."

"Hả...!?"

Tôi kinh ngạc đến mức suýt nữa thì phun ngụm nước đang uống ra ngoài.

May thật. Hình tượng tiểu thư mà tôi dày công xây dựng suýt nữa là tan thành mây khói.

"...Không phải là mua đồ theo yêu cầu của việc vặt sao?"

Nii-san có nghĩa vụ phải nhận yêu cầu từ các học viên trong học viện này.

Có vẻ như có quá nhiều yêu cầu đến mức anh ấy không thể nhận hết ngay được, nhưng––

"Không đâu, hình như là quà tặng thật đó. Người bán hàng là nhân viên của thương đoàn nhà tớ; anh ấy nói vậy."

"T-Thật vậy sao..."

Nii-san vốn dĩ rất nghèo, vậy vấn đề là anh ấy lấy tiền ở đâu ra. Dù tôi cũng đoán được vài người sẽ cho anh ấy mượn tiền––khả năng cao nhất hiện giờ là Viện trưởng.

Không––quan trọng hơn là.

"Vậy, anh trai tớ đã mua gì?"

"Tớ nghe nói đó là nước hoa hồng. Và––có vẻ người anh ấy định tặng là Sharis-senpai. A, ghen tị quá. Được Lux-senpai tặng quà––"

"...Chuyện đó có thật không?"

Tôi hỏi lại trong khi nội tâm đang chấn động.

Thông qua mối quan hệ của tôi với Nokuto, một người bạn của senpai, tôi biết rằng Sharis-senpai năm ba thực sự rất yêu hoa hồng.

Cùng với việc mượn tiền, có vẻ như có một cô bé đã tình cờ nghe được Nii-san hỏi Viện trưởng Relie (theo phỏng đoán của tôi) về sở thích của Sharis-senpai.

Vậy, người thương của Nii-san là Sharis-senpai ư?

Mặc dù chị ấy xuất thân từ một gia tộc quân nhân và có xu hướng dễ mất kiểm soát, nhưng chị ấy là một người nghiêm túc và có ý thức về công lý.

Chị ấy là một người xinh đẹp và cũng có thân hình rất đẹp.

Chị ấy quen biết Nii-san từ vụ náo loạn đầu tiên, và cả hai đều ở trong "Phi đội Kỵ sĩ", nhưng––Không thể nào.

Tôi nhanh chóng ăn xong bữa tối và vội vã đi tìm Sharis-senpai.

Khi đi đến tầng một của ký túc xá nữ, gần lối vào, tôi thấy bóng dáng của Nii-san và Sharis-senpai.

Tôi vội nín thở và dỏng tai lên nghe, thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

"Thứ mà Tillfarr thích à? Để xem nào... Nếu chị nhớ không lầm, cô bé đó thích sưu tập phụ kiện."

"Vậy sao ạ? Em cảm ơn chị."

"Ra vậy, cậu cũng không thể xem thường được nhỉ, Lux-kun. Chị hơi ghen tị đấy. Hãy chăm sóc cho học trò của chị nhé."

Sharis-senpai cười với vẻ mặt hơi phức tạp.

C-Cáiiiiiiiiii gì!?

Cố nén tiếng hét suýt buột ra khỏi miệng, tôi nhìn hai người họ rời đi.

Anh ấy giả vờ người thương là Sharis-senpai––, nhưng thực ra là Tillfarr-senpai ư?

Vì Tillfarr-senpai là bạn cùng lớp của Nii-san nên họ có nhiều điểm chung.

Chị ấy có tính cách thẳng thắn không giống một tiểu thư quý tộc, và là một người vui vẻ, hoạt bát, có thể thân thiết với bất kỳ ai.

Dù tôi nghĩ Nii-san thích chị ấy cũng không có gì lạ––

Không lẽ, anh ấy định bắt cá hai tay? …Nii-san ấy ư?

Trong lúc bối rối, tôi bước đi loạng choạng trên hành lang trải thảm đỏ.

Làm sao đây. Nếu mình không nhanh chóng xác nhận ai mới là người thật––

"A, Airi, cho anh một phút được không?"

"Hả––? N-Nii-san?"

Bị Nii-san bất ngờ gọi từ phía sau, tôi hoảng hốt.

"A-Anh muốn gì chứ...?"

Trong lòng có chút bối rối, tôi vẫn giả vờ bình tĩnh như thường lệ.

"Ừm, là về Nokuto, nhưng––em có biết cô ấy thích gì không?"

"––Hảảảả!?"

"Sao vậy? Em ngạc nhiên thế."

"K-Không có... Quan trọng hơn, sao anh lại hỏi chuyện đó?"

"À, ừm... Anh chỉ muốn hỏi thôi, không được sao?"

Nii-san nói với giọng điệu như muốn lảng tránh vấn đề. Càng lúc càng đáng nghi.

"Được thôi. Nhưng là để tặng quà sao? Xem ra Nii-san cũng giỏi đối phó với con gái rồi đấy."

"Đ-Đừng trêu anh. Quan trọng hơn là––"

Trong khi có vẻ xấu hổ, Nii-san đã hỏi tôi về sở thích của Nokuto.

Sau khi Nii-san rời đi, tôi xác nhận lại các sự kiện gần đây trong lòng đầy sốt ruột.

Anh ấy đã mua quà cho Sharis-senpai, và hỏi về sở thích của Tillfarr-senpai và Nokuto.

Chẳng lẽ anh ấy thực sự định tỏ tình với cả ba cô gái của nhóm Triad?

Chuyện như vậy là không thể, nhưng––

Sau đó, vào ngày nghỉ hôm sau, nỗi bất an của tôi đã trở thành sự thật, Nii-san đã mua thêm hai món quà nữa ở Thành Pháo đài.

Linh cảm xấu nhanh chóng dâng lên.

『––Hình như Lux-senpai, chàng trai duy nhất của học viện, đã có người thương rồi đấy.』

Dù cho Nii-san có tỏ tình với cả ba người và trở thành bắt cá ba tay, thì cũng thật tệ; mà ngay từ đầu, chỉ cần anh ấy tỏ tình với một người trong số họ thôi cũng đã đủ khó chịu rồi.

Rốt cuộc, Nii-san không thuộc về tất cả mọi người, mà là của riêng mình tôi––

"A, mọi người. Mọi người đến đúng lúc lắm––"

Nii-san, với những món quà trên tay, tiến về phía Sharis-senpai đang dùng bữa trưa trong sân của học viện.

"C-Chuyện như vậy, tuyệt đối không được!"

Tôi vô tình hét lên và chen vào giữa họ.

"A-Airi!? Sao em lại ở đây––?"

"N-Nii-san cũng vậy, làm ơn dừng lại đi! Tỏ tình với nhiều phụ nữ là vô đạo đức! Hơn nữa, về em nữa–– hả?"

Lúc đó, tôi mới nhận ra Tillfarr-senpai và Nokuto đang đứng sau gốc cây mà trước đó tôi không thấy.

Có vẻ như anh ấy định tặng quà cho cả ba cô gái cùng một lúc.

"...Chuyện này là sao ạ?"

"Ừm. Anh chỉ muốn đáp lễ ba người họ vì đã đến thăm anh lần trước."

Sau khi Nii-san trả lời, ba cô gái của nhóm Triad cười gượng.

"Hahahaha. Xin lỗi nhé. Có vẻ như em gái cậu đã lo lắng không cần thiết rồi."

"Wow, không ngờ cậu lại coi là thật đấy... Cậu nghiêm túc quá rồi, Lux-cchi."

"Vâng. Tôi rất vui vì tấm lòng của cậu, nhưng xin đừng quá sức."

Hóa ra là ba cô gái đã nói đùa về việc đòi quà đáp lễ sau khi đến thăm lúc Nii-san bị ngã bệnh vì kiệt sức.

Thế rồi, Nii-san đã nghiêm túc suy nghĩ về việc tặng quà đáp lễ...

"Em thật hết nói nổi anh, Nii-san... Dù cũng là chuyện thường ngày thôi."

"Không, anh cũng hiểu rõ là mình hơi thiếu thường thức... Nhưng, anh đã nợ ba người họ rất nhiều––"

"Nếu anh cứ làm thế này, sẽ có ngày anh bị cả học viện đòi quà đấy, anh biết không?"

Khi tôi cảnh báo anh ấy như vậy, Sharis-senpai cười gượng.

"Đúng như em gái cậu nói đấy, Lux-kun. Cậu hơi tốt bụng quá rồi. ––Nhưng mà, nếu chỉ lần này thôi, thì sau một thời gian dài, chị rất vui. Cảm ơn cậu."

"Tớ cũng vậy––cảm ơn vì chiếc ruy băng, Lux-cchi. Cậu đúng là một Hoàng tử nghiêm túc."

"Vâng. Thật lòng mà nói, tôi cũng rất vui. Vì những vật dụng thực tế như khăn tay rất hợp sở thích của tôi."

Sau khi Tillfarr và Nokuto cũng lần lượt mỉm cười nói,

"Tuy nhiên, sau khi được tặng quà xịn thế này, thật khó chịu khi không có gì để đáp lễ nhỉ. Lần tới, ba bọn chị sẽ tổ chức tiệc ngủ, nhưng––nếu cậu không phiền, sao không đến tham gia luôn?"

"Hảảảảảả!? Đ-Đợi đã, như vậy không được đâu––"

"...Nii-san, ngay sau khi nói những lời đó, bây giờ anh có thể thẳng thắn từ chối yêu cầu của họ được không?"

Tôi lạnh lùng vặn lại Nii-san, người đang đỏ mặt hoảng loạn.

"Ồ, một nửa không phải là đùa đâu, nhưng––cậu không nên để em gái mình lo lắng quá. Vậy nhé, lần tới trong 'Phi đội Kỵ sĩ' lại nhờ cậu giúp đỡ, Lux-kun."

Sau khi tạm biệt ba cô gái của nhóm Triad, tôi đã lên lớp cho Nii-san một bài.

Rằng vì hoàn cảnh của anh ấy rất đặc biệt, anh ấy nên cẩn thận để không vướng vào những tin đồn kỳ lạ.

––Thế là, cuộc điều tra lần này của tôi đã kết thúc.

Trong lòng có chút nhẹ nhõm, tôi một lần nữa xác nhận sự không đáng tin và bản tính quá tốt của Nii-san.

Có vẻ như việc quan sát định kỳ vẫn là cần thiết.

Vì vậy, tôi cũng nên viết một kết luận như vậy trong cuốn nhật ký này.

『Quả nhiên, Nii-san không có mình thì đúng là vô dụng.』