Phần 1
“Oáppp…”
Khi Lux ngáp một tiếng trong sân trường, hai cô gái ngồi hai bên bất giác bật cười.
Ba người họ đang cùng nhau tận hưởng giờ nghỉ trưa.
Đặt khay thức ăn với đủ món lên đùi, Lux ngồi dọc theo bệ đá được xếp thành hình bán nguyệt.
Cậu ngồi ngay giữa hai cô gái.
“Này này, còn sớm mà đã buồn ngủ rồi sao, Lux. Cậu mệt à?”
“À-À thì, cũng có một chút…”
Thấy Lux lúng túng đáp lời, cô gái ngồi bên phải liền rướn người lại gần hơn nữa.
Cô gái với đôi mắt đỏ thẫm cương nghị và mái tóc vàng óng được buộc lệch sang một bên đầy đáng yêu ── đó là công chúa của Vương quốc Mới, Lizsharte.
Cô chính là người đã tạo cơ hội cho cậu nhập học, và giờ đây cậu hoàn toàn tin tưởng cô, một vị công chúa rất đáng tin cậy.
Mối quan hệ của họ đã rất thân thiết, nhưng về yêu cầu ngày hôm qua thì cậu vẫn chưa kể cho cô nghe.
Vì cảm thấy việc giả gái quá xấu hổ, Lux muốn giấu kín chuyện đó mãi mãi, chỉ giữa cậu và các cô gái trong nhóm Triad mà thôi.
“Đừng cố quá sức. Cậu, ờm… sau này còn nhiều việc phải làm cùng tớ lắm đấy. Vả lại gần đây, thời gian chúng ta ở bên nhau cuối cùng cũng đã nhiều hơn rồi…”
Với vẻ mặt có phần sốt sắng, Lisha thì thầm.
Có lẽ vì gần đây cậu đã ưu tiên xử lý một yêu cầu nào đó, nên xem ra đã khiến cô cảm thấy cô đơn một thời gian.
“À, em không sao đâu Lisha-sama. Em ổn mà, nên──”
Lisha là một người có tính tình hơi kỳ quặc, hay đúng hơn là rất giống một đứa trẻ ngây thơ, nhưng cậu thấy cái cách cô thành thật dựa dẫm vào mình thật đáng yêu.
Hơn nữa, vì không giỏi trong việc hoàn thành trách nhiệm của một công chúa, cô đã không ngừng nỗ lực mỗi ngày với tư cách vừa là một kỹ sư Drag-Ride vừa là một Drag-Knight.
Lux không hề cảm thấy phiền lòng khi giúp đỡ một cô gái đáng kính trọng như vậy.
“Cậu không nên gắng sức quá đâu.”
Khi cậu đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói khác chợt vang lên.
“Như thường lệ thì tớ cũng có rất nhiều việc muốn làm, nhưng── nếu cậu mệt thì đành chịu vậy. Hay là hôm nay chúng ta rút ngắn thời gian học lại nhé?”
“Ể… Ờm, vì tớ vẫn chưa theo kịp mọi người trong lớp nên hôm nay cũng nhờ cậu nhé, Krulcifer-san.”
Thấy cô gái ngồi bên trái nhìn mình với ánh mắt có vẻ cô đơn, cậu vội vàng lắc đầu.
Cô gái có làn da trắng như tuyết, mái tóc dài màu xanh lam và sở hữu một vẻ đẹp huyền ảo tựa tiên nữ.
Tiểu thư bá tước của gia tộc Einvolk xứ Ymir phương Bắc, Krulcifer, là một cô gái mà mối quan hệ với Lux đã đột ngột trở nên thân thiết trong thời gian gần đây.
Khoảng mười ngày trước, trong một sự kiện, Krulcifer đã yêu cầu cậu đóng vai Người Yêu, và cậu đã chiến đấu vì cô để hủy bỏ hôn ước mà cô không hề mong muốn.
Lẽ ra, khi mọi chuyện kết thúc, mối quan hệ người yêu tạm thời cũng phải chấm dứt, nhưng──
“Hoặc là, thỉnh thoảng chúng ta nghỉ học một buổi rồi đi đâu đó chơi cùng nhau thì sao?”
Krulcifer nhẹ nhàng kề môi sát tai cậu, thì thầm như thể đang trêu đùa.
Hương thơm ngọt ngào từ mái tóc dài của cô thoang thoảng nơi chóp mũi Lux.
“Kh-Không──. Một thời gian nữa đã, tớ vẫn còn hơi…”
Sống lưng cậu khẽ run lên, mặt Lux đỏ bừng.
Kể từ sau chuyện đó, thái độ của Krulcifer đối với Lux đã có chút thay đổi.
Nói một cách đơn giản, cách cô thường trêu chọc cậu không thay đổi, nhưng gần đây mức độ đã bắt đầu vượt qua ngưỡng “bạn bè đơn thuần”.
“Vậy sao? Tiếc thật nhỉ. Vậy lần sau tớ sẽ rủ lại nhé.”
Trong những lúc Krulcifer dạy kèm cho Lux, cô sẽ nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cậu; đối với một người chưa từng chính thức hẹn hò với con gái như Lux, điều đó quả thực không tốt cho tim chút nào.
Trong lúc Lux đang thầm nghĩ với trái tim đập thình thịch──
“Này…! Hai người đang thì thầm chuyện gì thế?!”
Lisha, người trông thấy cảnh đó, càu nhàu tỏ vẻ không vui, rồi có phần sốt ruột phá vỡ bầu không khí.
“Quan trọng hơn, chúng ta phải nghĩ cách đối phó với người phụ nữ đó──”
“Người phụ nữ đó…?”
“Tớ đang nói đến tiểu thư của một trong Tứ Đại Quý Tộc. Chị Celestia, học sinh năm ba, đội trưởng ‘Đội Kỵ sĩ’ của chúng ta, cuối cùng đã trở về vào tối qua.”
“À…”
Nghe Lisha nói, Lux mới nhớ ra.
Quả nhiên, cậu không thể nào kể chuyện đã gặp chị ấy trong bộ dạng giả gái được.
“Đúng vậy. Chúng ta nhất định phải bàn về chuyện đó.”
Krulcifer cũng đột nhiên lộ vẻ đăm chiêu và đồng tình.
“Nhân giờ nghỉ buổi sáng, tớ đã nghe được nhiều chuyện, nhưng──. Có vẻ như mấy ngày gần đây, trong giới học sinh năm ba đã có một phong trào nhằm đuổi Lux-kun ra khỏi học viện.”
“Ể…!?”
Lux và Lisha bất giác phản ứng trước thông tin lần đầu nghe thấy.
“Là sự thật. Nói chính xác hơn, chỉ có một người, một nữ sinh năm ba tên Saniya dường như đang xúi giục các bạn học khác.”
“…”
Nghe chuyện đó, Lux không nói nên lời.
Dù đã nghĩ rằng mình hoàn toàn quen với chuyện này rồi, nhưng Lux vẫn là một “người đàn ông” vốn không nên có mặt trong một học viện toàn nữ; vì vậy, chuyện như thế này xảy ra có lẽ là điều không thể tránh khỏi.
Tư tưởng của Cựu Đế quốc đã áp đặt một phong tục trọng nam khinh nữ sâu sắc.
Đặc biệt, ấn tượng xấu về những người đàn ông quý tộc không thể dễ dàng xóa bỏ.
Từ trước đến nay, với sự ủng hộ của các học sinh năm nhất và năm hai, các học sinh năm ba không biết nhiều về Lux dường như cũng chỉ đang quan sát tình hình; nhưng cô gái tên Saniya này có vẻ đang một lần nữa cố gắng đuổi Lux ra khỏi trường.
“Thôi, cứ yên tâm đi. Tớ xin thề trên danh dự công chúa của Vương quốc Mới rằng tớ sẽ tuyệt đối không để họ hủy bỏ việc nhập học của cậu đâu.”
Thấy Lux lộ vẻ lo lắng, Lisha nói vậy rồi ưỡn bộ ngực đầy đặn so với vóc người nhỏ nhắn của mình.
“C-Cảm ơn cậu.”
Nhìn dáng vẻ của cô, Lux thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, Lux đã trở nên khá gắn bó với học viện này.
Những người bạn cùng trang lứa và những đồng đội đáng tin cậy là những điều mà Lux chưa từng có.
(Mặc dù mình chưa bao giờ nghĩ đến điều đó trong suốt năm năm lang bạt làm đủ mọi việc vặt…)
Khi Lux đang nghĩ vậy──
“…”
Chọt, chọt. Bất chợt, lưng cậu bị một ngón tay khẽ chọc vào, cậu liền quay lại nhìn.
“C-Có chuyện gì vậy…? Phi-chan.”
Một cô gái với mái tóc màu hoa anh đào, vòng một đầy đặn và toát lên khí chất có phần khó nắm bắt.
Philphie, cũng là bạn thời thơ ấu của Lux, sau khi nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt lơ đãng một lúc, đã thản nhiên và nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Lux.
“Khoan đã…!? Philphie!?”
Lux hoảng hốt khi gương mặt xinh đẹp của cô gái hiện ra ngay trước mắt.
“…!?”
Trong khi Lisha và Krulcifer ngồi hai bên cũng sững người vì ngạc nhiên, Philphie lặng lẽ rời mặt ra.
“Phải là Phi-chan chứ?”
Philphie hơi dỗi dỗi lẩm bẩm.
“G-Giờ mà là lúc để sửa lại chuyện đó sao!? Q-Quan trọng hơn, sao cậu lại──”
“Lu-chan. Hôm nay chúng ta ngủ sớm nhé.”
“Ờm…?”
Với giọng điệu chậm rãi thường ngày, Philphie nói vậy.
Mặc dù chuyện tuần tra tối qua không ai biết ngoài các cô gái trong nhóm Triad, nhưng có vẻ Philphie đã nhận ra gần đây Lux đang mệt mỏi.
Hành động áp trán của cô là để kiểm tra xem cậu có bị sốt không cho chắc.
“Không, nhưng tớ vẫn ổn mà, nên──”
Khi Lux cố tỏ ra mạnh mẽ như thường lệ,
“Không ngủ sớm là không được đâu.”
Philphie nhấn mạnh, rướn người lại gần hơn.
“Ừm…”
“Nếu cậu không nghe lời, chúng ta sẽ ngủ chung giường đấy.”
“Khoan đã…!?”
Với vẻ mặt lơ đãng nhưng nghiêm túc như mọi khi, Philphie lẩm bẩm một câu như vậy.
Nghe cô nói, ánh mắt của Lisha và Krulcifer liền thay đổi.
“N-Này, Lux. Thế nghĩa là sao hả? N-Ngủ chung──!?”
“Nhắc mới nhớ, phòng cô ấy không có bạn cùng phòng. Lux-kun, đừng nói là cậu──”
“H-Hai người hiểu lầm rồi! Ừ-Ừm── Phil… Phi-chan, ừm, chắc ý cậu ấy là ngủ trưa thôi──!”
Trong lúc cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng, Lux thầm rủa sự bất cẩn của mình.
Philphie tuy trầm lặng, ít nói, nhưng đồng thời lại cố chấp một cách đáng ngạc nhiên.
“T-Tớ hiểu rồi, Phi-chan! Xin lỗi, là lỗi của tớ! Tớ sẽ ngủ sớm mà! Sẽ không cố sức nữa!”
“Ừm, nhớ nhé.”
“Hộc, hộc,” Lux thở dốc.
Mỗi lần nghe những lời nói của cô bạn thời thơ ấu ngốc tự nhiên này, cậu lại giật mình thon thót.
Nhưng, đây chắc chắn là sự quan tâm của Philphie.
Từ nhỏ cô gái này đã biết rõ Lux rất dễ làm việc quá sức.
(Mình đã làm cậu ấy lo lắng đến thế sao?)
“C-Cô nàng ngốc này không ngờ lại là một đối thủ đáng gờm…”
“Vâng, tôi cũng đã xem nhẹ cô ấy, nhưng xem ra cũng khá cứng cựa đấy. Tôi cũng phải cẩn thận mới được.”
“Kh-Khoan đã hai người, hai người đang nói gì vậy!?”
Lux vội vàng phản ứng trước cuộc thì thầm của Lisha và Krulcifer.
Trong không khí ồn ào nhưng yên bình đó, giờ nghỉ trưa đã trôi qua.
Phần 2
Và rồi, sau khi tan học.
“Phù… Thế là xong việc hôm nay.”
Như thường lệ, Lux hoàn thành các yêu cầu từ học viện và học sinh rồi thở phào một hơi trong phòng ăn ký túc xá.
Vì bị Philphie nhắc nhở, gần đây cậu cảm thấy hơi thiếu ngủ, nên cậu đã giảm số việc vặt nhận trong ngày xuống còn mười việc, một con số vừa phải so với thường lệ.
Nhưng đổi lại, Lux cảm thấy một cảm giác khác thường lạ lẫm mà hôm qua cậu không hề có.
(──Không phải mình tưởng tượng rồi…)
Cậu đang bị nhìn.
Ánh mắt từ các nữ sinh năm nhất, năm hai và các giáo viên không thay đổi.
Nhưng, trong ánh mắt của các học sinh năm ba lại có pha chút cảnh giác.
Dù chưa đến mức gọi là thù địch, nhưng có lẽ ảnh hưởng từ sự trở về của Celis đã lan rộng trong giới học sinh năm ba.
Trong lúc suy nghĩ, Lux tạm thời bí mật đi đến một nơi.
“…”
Xưởng cơ khí Drag-Ride nằm trong khuôn viên trường.
Cậu gõ vào cửa sau của tòa nhà gạch, và sau khi nói “Xin lỗi đã để mọi người chờ”, cậu bình tĩnh mở cửa.
“Được rồi, không sao đâu. Vào đi.”
Được Lisha, người vừa xuất hiện, mời vào, cậu thấy bên trong đã có vài cô gái tụ tập quanh một chiếc bàn đặt ở nơi thường là bàn làm việc lớn.
“…Khoan đã, nhiều người đến vậy sao!? Cả Airi nữa──”
Ngoài Lisha, trưởng xưởng, Krulcifer và Philphie, còn có cả ba cô gái nhóm Triad và thậm chí cả em gái cậu, Airi, cũng đã có mặt.
“Cả em nữa là sao? Em lo vì anh hai quá không đáng tin cậy thôi.”
Bị nhìn bằng ánh mắt có chút kinh ngạc và trách móc, Lux trở nên bối rối.
Ở học viện, Airi mong muốn trở thành một quan chức dân sự và đang làm công việc giải mã các tài liệu cổ từ di tích.
Gần đây, con bé có vẻ đang tập trung giải mã các tài liệu mới được mang về từ cuộc điều tra di tích lần trước; một phần vì bận rộn nên mấy ngày nay hai anh em không gặp nhau.
“Nếu anh còn nói vậy, em sẽ tiết lộ chuyện đó cho mọi người biết đấy?”
Có lẽ vì không thích phản ứng của Lux, Airi đột nhiên nói vậy.
“Ch-Chuyện đó, đừng nói là…!”
“Vâng, em biết chuyện đó rồi. Em cũng muốn xem lắm chứ. Bộ dạng của anh hai…”
“Khoan đã, dừng lại!? Làm ơn, chuyện gì cũng được trừ chuyện đó──!”
“Lần sau, anh sẽ bàn bạc với em cẩn thận chứ? Anh hai.”
Thấy Airi thì thầm với nụ cười có phần tinh quái, cậu gật đầu, và cô em gái cuối cùng cũng tha cho cậu.
“Vậy thì, em tha cho anh đấy.”
Nhìn Lux hoảng hốt cố ngăn lời Airi, Lisha và những người khác không biết gì chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
“C-Chuyện gì đó có vẻ đáng ngờ, nhưng… Thôi, để sau đi. Quan trọng hơn là vấn đề trước mắt. Được chứ?”
Nghe Lisha lèo lái câu chuyện, tất cả mọi người có mặt đều gật đầu.
“Vậy trước hết, là chuyện chúng ta nghe được hôm nay từ các thành viên ‘Đội Kỵ sĩ’──”
Sau đó, cô lần lượt kể lại những thông tin mà cô đã thu thập được về Celis.
Các học sinh năm ba gần như chỉ biết về Lux qua lời kể, nhưng có lẽ nhờ sự thuyết phục của các khóa dưới, bản thân họ cũng không phản đối việc Lux nhập học quá nhiều.
Nhưng, nếu Celis, người ghét đàn ông, cố gắng đuổi Lux đi, thì đại đa số học sinh năm ba vốn đang im lặng sẽ quay sang ủng hộ chị ta.
“Nói cách khác, hành động của bọn chị, những học sinh năm ba, sẽ phụ thuộc vào ý muốn của chị ấy. Nghĩa là tất cả sẽ tùy thuộc vào việc Celis nghĩ gì về Lux.”
Sharis, người duy nhất cùng khóa với Celis ở đây, tóm tắt lại.
“Vâng. Vậy thì, liệu chúng ta, những người hiểu rõ Lux-san, có nên thử thuyết phục Celis-senpai trước không ạ?”
“Không. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên dừng lại.”
Krulcifer bình tĩnh lắc đầu trước đề nghị của Noct.
“Từ trước đến nay, chị ấy luôn dẫn dắt học viện này bằng một niềm tin sắt đá. Ít nhất, nếu chị ấy có thể bị lung lay bởi lời thuyết phục của chúng ta, thì mọi chuyện đã không đến mức này ngay từ đầu.”
“Vốn dĩ, dù chúng ta, những người ủng hộ Lux-cchi, có nói gì đi nữa thì cũng chẳng có sức thuyết phục đâu nhỉ~”
“Hừm…”, Lisha, người chịu trách nhiệm trực tiếp cho việc Lux nhập học, rên rỉ trước tiếng thở dài của Tillfarr.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng sẽ thành ra như vậy.
Khi cuộc bàn luận chuyển sang chủ đề liệu họ nên chấp nhận một cá nhân tên Lux, hay nên để toàn thể học sinh quyết định việc chấp nhận sự tồn tại của “đàn ông”, thì chắc chắn họ đang ở thế bất lợi.
“…”
Nhưng có lẽ vì đã nghĩ ra một kế hoạch khác, khi mọi người đều im lặng,
“──Vậy thì, có lẽ chẳng còn cách nào khác ngoài việc để chính anh hai cố gắng thôi nhỉ.”
“Ể…?”
Trước những lời Airi đột nhiên nói ra, Lux nghiêng đầu khó hiểu.
“Ra vậy, có cách đó.”
Trong lúc Lux còn đang ngơ ngác, Sharis cũng khoanh tay gật đầu.
“Nói đơn giản, chỉ cần Celis coi cậu là một ngoại lệ là được. Dù có đề cao công lý đến đâu, con người cuối cùng vẫn là sinh vật bị tình cảm chi phối. Nếu cậu khiến chính Celis có cảm tình với mình, vấn đề sẽ được giải quyết. ──Nói vậy, lần này chúng ta thử thảo luận theo hướng đó xem sao?”
“Kh-Không, chuyện đó hình như không thể nào đâu──”
Lux không đủ am hiểu về con gái để nghĩ ra cách quyến rũ một cô nàng ghét đàn ông.
“Phương pháp để chị ấy có cảm tình à… Để xem, hay là chúng ta thử đem khoe các bộ phận Drag-Ride mới khai quật được từ di tích ra──”
“Cậu làm ơn đừng có đưa ra ý tưởng đậm chất cuồng máy móc như thế được không…? Chẳng có mấy cô gái vui vẻ với chuyện đó đâu.”
Nghe lời Lisha, Krulcifer đáp lại với vẻ mặt ngán ngẩm.
“Ư…!? V-Vậy cậu đề nghị làm gì!?”
Giữa lúc một cuộc tranh cãi nhỏ bắt đầu, Krulcifer quay sang Lux.
“Để làm được điều đó, trước hết cần Lux-kun thể hiện vũ khí của mình ra, tôi đoán vậy. Cậu thấy sao? Từ trước đến nay, cậu đã từng làm công việc vặt nào có vẻ sẽ khiến một cô gái vui vẻ chưa?”
“Ờm──”
Cậu suy nghĩ vài giây, nhưng đáng buồn là không có gì nảy ra trong đầu.
Trong suốt năm năm làm đủ mọi việc vặt, khách hàng của cậu rất đa dạng; nhưng cậu không nhớ mình đã từng làm một công việc lâu dài đến mức phải tìm hiểu kỹ lưỡng về điều gì đó.
Trong lúc cậu bắt đầu liệt kê tất cả những công việc mình đã làm ra giấy,
“Hừm, phụ kiện thủ công thì sao? Để thể hiện sự chân thành bằng một món quà ấy? Lux-cchi, để thử nghiệm trước khi biểu diễn thật, cậu làm cho tớ một cái cũng không sao đâu!”
“Không. Xin cậu hãy kiềm chế lại, Tillfarr. Tôi cho rằng chỉ đơn giản là cậu muốn có quà từ Lux-san thôi.”
Trái ngược với Tillfarr đang hăng hái, Noct, người kém một khóa, lạnh lùng đáp trả.
“Hừm. Chúng ta luôn có thể đẩy chị ta vào nguy hiểm rồi cứu chị ta ra. Ngay cả chị, một người cùng khóa với Celis, cũng không biết rõ chị ấy ghét gì ngoài đàn ông, nhưng──. Được rồi, sau khi pha rượu vào nước trái cây cho chị ấy uống, chị sẽ ân cần chăm sóc mục tiêu đang say. Nhân lúc tạo ân huệ thế này, biết đâu chị lại tiện thể đi đến đích luôn──”
“Ừm, một kế hoạch mà tất cả chúng ta sẽ bị đuổi học thì hơi…”
Lux toát mồ hôi ngăn cản đề xuất của Sharis,
“Vâng. Vốn dĩ, đòi hỏi sự khéo léo theo nghĩa đó từ Lux-san có vẻ là một nhận định hơi khắt khe.”
“À-À thì, đúng là vậy; nhưng mà nghe đau lòng lắm, nên cậu đừng nói thẳng quá!”
Mặc dù đồng ý với Noct, trái tim Lux vẫn bị cứa một nhát đau điếng.
“Thật vậy. Ngay cả khi tôi yêu cầu Lux làm người yêu, cậu ấy cũng đã cảm thấy khá bồn chồn suốt thời gian đó. Tôi không nghĩ cậu ấy có thể khéo léo dẫn dắt Celis-san, một người lớn tuổi hơn.”
“Hai người có thể kết thúc chủ đề này được chưa!?”
Bị cả Krulcifer nói vậy, Lux cuối cùng cũng tiu nghỉu.
“Xin lỗi nhé. Trêu cậu vui quá đi mất.”
“…”
Với nụ cười lạnh lùng thường ngày, cô gái quay ánh mắt về phía Lux.
Ngoại trừ việc cô là một du học sinh từ nước khác, nghĩ đến Krulcifer, người đang mang một nhiệm vụ và bí mật nào đó, và cảm thấy cô đơn, thì đây là một xu hướng tốt, nhưng──.
(Vì cô ấy là người ra dáng quý tộc hơn hẳn một kẻ nửa vời như mình, nên mình toàn bị trêu chọc một chiều…)
Khi Lux đang mang vẻ mặt phức tạp,
“Cậu có đề nghị gì không? Philphie-san.”
Như đột nhiên nhớ ra, Airi chuyển chủ đề sang Philphie, người đang ăn bánh quy.
“Hừm…”
Philphie nghiêng đầu vài giây rồi đáp,
“Cứ hành động như bình thường là được mà?”
Vì cô đưa ra một câu trả lời quá bình thường, tất cả mọi người đều im lặng.
“Cô nàng ngốc này có nghe nãy giờ chúng ta nói gì không vậy? Nghe cho kỹ này, cứ đà này Lux sẽ bị đuổi khỏi học viện đấy──”
“Em nghĩ chị em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Nên, em nghĩ nếu có vấn đề gì, chúng ta chỉ cần nói với chị ấy rằng chúng ta không muốn Lu-chan rời khỏi học viện là được.”
Với vẻ mặt lơ đãng, Philphie thờ ơ lẩm bẩm.
Nghe câu trả lời của cô, những người khác suy nghĩ một lúc,
“──Con bé nói đúng. Có lẽ đó là cách tốt nhất hiện tại.”
Airi gật đầu trước tiên.
“Đúng là có một người đang lan truyền tin đồn xấu trong giới học sinh năm ba, nhưng đó chỉ là một người tên Saniya và cũng chưa thực sự có vấn đề gì xảy ra. Nếu chúng ta phản ứng thái quá và làm ầm lên, có khi lại càng khiến phe phản đối mạnh hơn.”
“Nói cách khác, điều quan trọng là phải thống nhất ý chí của các học sinh năm nhất và năm hai, những người đã chấp nhận Lux-kun, nhỉ.”
Khi Krulcifer trả lời và cuộc nói chuyện sắp kết thúc giai đoạn đầu,
Cốc-cốc, tiếng gõ cửa xưởng cơ khí vang lên.
“…Có chuyện gì? Tôi đang bận.”
“Xin lỗi. Có Lux-kun ở đây không?”
Khi Lisha, trưởng xưởng, trả lời qua cánh cửa, giọng của một cô gái có vẻ là học sinh vọng lại.
“H-Hey, quản lý ký túc xá hình như gọi Lux-san, nhưng──”
“Cậu ấy đang chạy việc vặt cho tôi. Khi nào xong việc tôi sẽ báo lại. Cứ nói với quản lý ký túc xá rằng nếu may mắn, cậu ấy có thể đến sớm.”
“Em hiểu rồi. Vậy em xin phép.”
“…”
Khi mọi người hạ giọng với vẻ mặt nghi ngờ, tiếng bước chân của cô gái đã xa dần.
“Không biết có phải mình phản ứng thái quá không. Dù có bị lộ là Lux ở đây, ‘phe phản đối’ cũng không thể làm gì được──”
Lisha lẩm bẩm vậy, nhưng cô không hoàn toàn chắc chắn.
“Nhưng chắc chắn là── hành động lén lút quá nhiều cũng nguy hiểm. Hôm nay cũng muộn rồi, hay là chúng ta tạm thời dừng ở đây?”
Khi Airi kết luận, mọi người đều gật đầu và quyết định làm theo.
“Vậy, em xin phép đi trước. Hình như quản lý ký túc xá gọi em. Và cũng── cảm ơn mọi người đã tập trung tối nay vì em.”
Cuối cùng, Lux mỉm cười cảm ơn rồi rời khỏi xưởng, vừa đi vừa liếc nhìn xung quanh.
“…”
Vài phút sau khi Lux rời khỏi xưởng.
Sự im lặng bao trùm căn phòng một lúc, nhưng Lisha ngồi ở phía sau không lâu sau liền lẩm bẩm.
“Ừ-Ừm… Tớ nói trước. Nhưng mà, để Lux lấy lòng Celestia, cá nhân tớ không muốn làm vậy đâu, nhưng──”
Nhìn cô gái đỏ mặt, có vẻ gì đó bực bội,
“V-Vâng, đúng vậy. Chuyện chị ấy hết ghét đàn ông thì cũng tốt thôi, nhưng── cũng không có gì đảm bảo là cả hai sẽ không thực sự nghiêm túc với nhau. Nếu chuyện đó xảy ra── tôi sẽ phiền lòng lắm.”
Krulcifer cũng hơi đỏ mặt và nói vậy.
“Haiz, đúng là những cô nàng phiền phức.”
Airi, người nhìn hai cô gái này, thở dài một hơi; và bộ ba Triad ngay lập tức nở một nụ cười vui vẻ.
“Ra vậy; nói cách khác, lý do cậu nói ‘cậu không thể dẫn dắt Celis’ với Lux-kun là vì cậu không muốn mọi chuyện thành ra như thế, nhỉ. Cậu cũng có mặt đáng yêu đấy chứ, Krulcifer.”
Trước Sharis, người đang cười toe toét, Krulcifer im lặng.
“Vậy thì,既然 cậu nhóc đã đi rồi, thỉnh thoảng chúng ta thử nói chuyện thế này xem sao? Có vẻ vui phết đấy.”
Nhìn Tillfarr, người rướn người về phía trước, Airi vỗ nhẹ tay.
“Chúng ta giải tán thôi. Mọi người, xin đừng lấy anh trai tôi ra làm đồ chơi.”
Cùng với giọng nói có chút kinh ngạc, buổi họp của các cô gái đã kết thúc.
Phần 3
“Mà, không biết có chuyện gì gấp nhỉ.”
Lux, người vừa ra khỏi xưởng cơ khí, mang theo chiếc túi đựng bộ đồ giả gái và đi đến phòng quản lý ký túc xá nữ.
Ban đầu cậu định đi trả lại nó cho hiệu trưởng Relie, nhưng kế hoạch đã thay đổi.
Khi Lux đang đi trên hành lang dài và suy nghĩ,
“X-Xin lỗi. Cho tôi xin chút thời gian được không!?”
Một cô gái với mái tóc dài được tết thành ba bím hoảng hốt gọi Lux lại.
Vì màu cà vạt của cô ấy là màu xanh, có vẻ cô là học sinh năm ba; nhưng cậu không quen mặt cô.
Cô có lẽ là người gốc miền nam vì làn da nâu hiếm thấy là đặc trưng của họ.
“À, vâng. Ờm── có chuyện gì vậy?”
“Có một người trong phòng này không thể di chuyển được. Cô ấy đã sử dụng Drag-Ride quá sức và có vẻ bị đau cơ. Trong lúc tôi đi tìm bác sĩ, cậu có thể trông chừng cô ấy giúp tôi được không?”
“Ể…? T-Tôi thì không sao, nhưng…”
“Vậy thì, nhờ cậu nhé! Lối này──”
Cô gái tóc bím kéo tay Lux và dẫn cậu đến một căn phòng trên tầng ba.
“Đây rồi. Cô ấy trông không ổn lắm, nên cậu hãy xoa bóp nhẹ cho cô ấy nhé.”
“À, vâng. Tôi hiểu rồi. ──Khoan, xoa bóp á!?”
Dù có khẩn cấp đến đâu, để một người đàn ông như cậu làm việc này thì có vấn đề lắm không?
Lux nghĩ vậy và định từ chối ngay lập tức, nhưng,
“Xin cậu đấy. Dù sao tôi cũng đã nói với cô ấy rồi.”
Cô gái tóc bím chỉ nói vậy rồi nhanh chóng rời đi.
(M-Mình làm chuyện này có ổn không? Nhưng, mình đã nhận lời rồi thì phải có trách nhiệm…)
Sau một hồi do dự, Lux lấy hết can đảm và mở cửa.
Không giống như các phòng chung dành cho học sinh nội trú, đây có vẻ là một phòng riêng hơi nhỏ. Có lẽ vì không bật đèn nên không nhìn rõ mặt cô gái đang nằm sấp trên giường.
“Ừm… xin thất lễ.”
Cậu gọi một tiếng cho chắc rồi bước vào phòng, giọng cô gái đáp lại.
“Mời vào. Cậu đến muộn quá đấy.”
“Ừm… tôi xoa bóp cho chị có được không ạ?”
“Được. Tôi nghe nói làm vậy có thể hết mệt mỏi.”
Dù giọng nói có phần sốt ruột, Lux vẫn cảm thấy khó hiểu vì giọng cô không có vẻ gì là đau đớn.
“V-Vậy thì, xin thất lễ…”
Cần lưu ý, Lux đã có kinh nghiệm làm việc vặt trong các nhà tắm công cộng lớn. Dĩ nhiên, ở đó chỉ có đàn ông, nhưng cậu đã từng xoa bóp cho khách.
(Nhưng, mình gần như chưa bao giờ làm những việc như chăm sóc y tế──)
Trong lúc Lux đang bối rối không biết phải làm thế nào,
“Có chuyện gì sao? Nếu có thể, tôi muốn cậu làm trước khi cơ thể tôi nguội đi.”
“T-Tôi hiểu rồi. Vậy, nếu đau thì chị cứ nói nhé.”
Lux giải thích rồi căng thẳng đưa tay ra.
Khi ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt trên lưng cô,
“Uwah…!?”
Cậu bất giác kêu lên.
Trong phòng tối mờ, không nhìn rõ, nhưng nửa thân trên của cô gái hoàn toàn trần trụi.
Bộ ngực trắng ngần, đầy đặn của cô gái đang bị ép nhẹ xuống, và có thể thấy được vẻ hùng vĩ của nó phản chiếu qua cửa sổ trước mắt.
Cảm giác chạm vào làn da mịn màng nhưng săn chắc như dính lấy tay, trái tim Lux bắt đầu đập thình thịch.
“…? Có chuyện gì sao?”
“Kh-Không!? Không có gì ạ──!?”
Dù giọng nói ngắt quãng, Lux một lần nữa để những ngón tay lướt trên làn da của cô gái.
(…Khoan đã!? Nhìn kỹ thì không chỉ lưng mà cả mông nữa, cái này──)
Nhìn kỹ lại, cô chỉ mặc một mảnh vải trắng mỏng ở phần dưới chiếc eo thon gọn.
Qua mảnh vải đó, cặp mông lớn, đầy đặn và những đường cong cơ thể căng tràn của cô gái hiện ra rõ rệt; đầu óc Lux ngay lập tức sôi lên.
“Tôi có nên bật đèn lên không? Saniya bảo tôi rằng khi tối sẽ dễ thư giãn hơn, nên tốt hơn là tắt đi.”
“Kh-Không, không sao đâu ạ! Ừm, tôi sẽ tiếp tục, nên──”
Cổ họng khô khốc vì lo lắng, Lux hoảng loạn xoa bóp lưng cho cô.
Cảm giác hoàn toàn khác với khi cậu xoa bóp cho một người đàn ông ở cửa hàng khai quật trong một lần làm việc vặt trước đây.
Mặt Lux tự nhiên nóng lên trước hương thơm ngọt ngào và cảm giác gợi cảm.
Dù vậy, vì những ngón tay vẫn còn nhớ công việc trước đây, cậu vẫn xoay xở làm tốt, nhưng──
“Đã lâu rồi tôi mới tắm ở ký túc xá nữ, nên bất giác ngâm mình hơi lâu.”
Trong lúc hài lòng với cách dùng tay của Lux, cô gái lẩm bẩm bằng giọng điệu bình tĩnh với chút gì đó dễ chịu.
“Nhưng, một học viện toàn nữ không có đàn ông quả là tốt. Ở thủ đô, ngày nào tôi cũng căng thẳng.”
“Ể…?”
Nghe những lời này, Lux nhận ra.
(Trở về từ thủ đô? Khoan đã, ch-chẳng lẽ người này là──!?)
Khi Lux rơi vào tình trạng bối rối tột độ,
“Celis-san? Chị có ở đó không? Saniya-san đang tìm chị, nhưng──”
Những lời này vang lên cùng với tiếng gõ cửa nhẹ.
Đó là một giọng nói khác với cô gái tóc bím lúc nãy.
(T-Thôi chết rồi…!)
Tim Lux như muốn ngừng đập.
Tình huống hiện tại chắc chắn không phải là ý muốn của Celis. Không đời nào Celis, một người ghét đàn ông, lại cố tình nhờ Lux, một người đàn ông, xoa bóp ngay sau khi tắm.
(S-Tại sao lại ra nông nỗi này!? Không, vốn dĩ, cô gái gọi mình đến đây đã nói là có người bị thương──!)
『Có vẻ như mấy ngày gần đây, trong giới học sinh năm ba đã có một phong trào nhằm đuổi Lux-kun ra khỏi học viện.』
『Nói chính xác hơn, chỉ có một người, một nữ sinh năm ba tên Saniya dường như đang xúi giục các bạn học khác thôi.』
Giọng của Krulcifer vang lên trong đầu Lux.
Và Lux không biết mặt Saniya.
(Không lẽ── là cô gái đó!?)
Mình bị gài bẫy rồi, khi cậu nhận ra thì đã muộn.
Nếu cánh cửa này bị mở ra, Lux sẽ bị vu cho tội tấn công tình dục Celis và bị đuổi khỏi học viện.
Dù phe ủng hộ Lux có phản đối thế nào cũng không thể ngăn chặn được vụ nổ này.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ ra ngay, cậu chờ một chút nhé?”
“Vậy em sẽ chờ ở đây.”
Khi Celis lịch sự nói vậy, đồng thời cô nhẹ nhàng ngồi dậy.
Tấm lưng trắng ngần, xinh đẹp của cô gái hiện ra trước mắt, Lux bất giác nhìn đi chỗ khác.
“Tôi sẽ bật đèn. Cảm ơn cậu đã cố tình đến đây vì tôi. Nhưng, tôi phải thay đồ ngay, nên──”
Khi Celis định với tay đến chiếc đèn trong phòng,
“L… Làm ơn, chờ một chút ạ!”
“Có chuyện gì sao?”
“Ờ-Ờm… ừm, t-tôi phải kéo rèm lại! Vì chị sẽ bị nhìn thấy từ bên ngoài! Với cả gần đây, có một kẻ khả nghi──”
“…”
Đó là những lời Lux nói ra chỉ với mục đích kéo dài thời gian, nhưng,
(T-Thôi rồi. Có khi mình bị phát hiện rồi…!?)
“Cảm ơn cậu. Tôi đã hơi bất cẩn. Xem ra tôi cần phải tự kiểm điểm lại.”
Cô gái lẩm bẩm với một nụ cười gượng gạo.
(M-Mình được cứu rồi… Nhưng, giờ phải làm sao đây?)
Cậu không thể làm điều gì liều lĩnh như nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba.
Dù có chạy ra khỏi phòng, cô gái đang đợi Celis vẫn đứng ngay ngoài hành lang.
Trong lúc Lux đang bối rối kéo rèm lại, Celis đứng dậy khỏi giường và mảnh vải quấn trên người cô nhẹ nhàng rơi xuống.
Lux bất giác liếc nhìn thân thể trần trụi trắng ngần của cô hiện ra trong bóng tối.
“…!? S-Senpai!? Chị đang làm gì──”
“Tôi định mặc ít nhất là đồ lót vào đã.”
(N-Nhưng, thay đồ mà không hề che giấu… dù chị nghĩ tôi là con gái──. A…!)
Vào lúc đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Lux.
Lux vội vàng với tay lấy chiếc túi dưới sàn và thực hiện nó.
“Vậy, tôi bật đèn đây.”
Ngay sau khi Celis nói vậy và bật đèn lên sau khi mặc đồ lót──
“…”
“A, ư-ừm──, chào buổi tối ạ.”
Celis mở to mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Lux trong bộ dạng giả gái.
Một cô gái mặc áo blouse và váy đồng phục, đội bộ tóc giả dài đến thắt lưng.
Đây là một biện pháp khẩn cấp, sử dụng bộ đồ giả gái mà cậu tình cờ đang trên đường đi trả lại, nhưng──.
“Cô là──”
Khi Celis lẩm bẩm trong bối rối, cơ thể Lux đột nhiên cứng đờ.
(N-Như mình nghĩ, có lẽ đã quá liều lĩnh. Không đời nào mình lừa được chị ấy bằng cái này──)
“Luno. Thì ra là em. Rất vui được gặp lại em.”
“…Ể?”
Khi Lux nghiêng đầu khó hiểu trước những lời bất ngờ, Celis nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
“Vết thương của em ổn chưa? Xin lỗi vì đã nhờ em làm việc như vậy mà không hề hay biết.”
Celis hoàn toàn nghĩ Lux là cô gái ngày hôm qua, và nói với giọng điệu đầy trìu mến.
(M-May là chị ấy không nhận ra, nhưng sao mình lại có cảm giác phức tạp thế này nhỉ… khoan đã, quan trọng hơn là!)
“T-Tiền bối! Quần áo ạ! Chị vẫn chưa mặc gì cả!”
Nhận ra điều đó, Lux vội vàng lùi lại.
Nhìn kĩ thì, Celis vẫn chỉ đang mặc bộ đồ lót màu xanh nhạt.
“Xin đừng bận tâm. Quan trọng hơn, việc gặp được cậu mới là…”
“K-Khoan đã ạ! Chị sẽ bị cảm lạnh mất! Nên là, Celis-senpai nên──!”
“Ta hiểu rồi. Vậy, cho ta một chút thời gian được không?”
Thấy Lux khẩn khoản van nài, Celis mới từ từ đưa tay về phía bộ đồng phục đặt bên cạnh.
Tất nhiên là Lux đã quay mặt đi để tránh nhìn trộm, nhưng trái tim cậu vẫn đập thình thịch.
Vẻ đẹp tuyệt trần cùng với khí chất thoát tục của Celis, chỉ cần ở chung phòng thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy ngất ngây.
Đây có lẽ chính là cốt cách của một tiểu thư Công tước.
“Ừm, nhưng mà… em── không, e-em không nghĩ mình là một học viên xuất sắc đến mức có thể bầu bạn cùng Celis-senpai đâu ạ. Vả lại, lúc nãy hình như cũng có người khác gọi chị mà…”[^3]
Thú thật, cậu chỉ muốn Celis cứ thế rời đi một cách êm đẹp, nên Lux đã cố gắng lái câu chuyện theo hướng đó──
“Ta không thực sự thích người cùng giới đâu.”
Celis, sau khi thay đồ xong và tiến lại gần, bỗng nói một câu bất ngờ.
“Không, dĩ nhiên ta cũng không ghét họ, nhưng… ừm, phải nói là ta không xem họ là đối tượng yêu đương. Chỉ là ‘thích’ theo nghĩa bạn bè thân thiết thôi. Nhưng mà── không hiểu sao, các học viên xung quanh lại hiểu lầm.”
“…………”
Cậu không hiểu vì sao Celis đột nhiên lại nói vậy, nhưng dường như cậu cũng lờ mờ đoán được lý do khiến mọi người nghĩ thế.
Một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ tựa như bước ra từ truyện cổ tích.
Nếu một người như vậy lại để cho đám con trai lại gần, những cô gái ngưỡng mộ chị ấy chắc chắn sẽ càng vẽ vời ra thêm nhiều ảo tưởng.
“Nhưng, lạ thật. Khi nhìn cậu, chẳng hiểu sao… ừm, ta lại bị cậu thu hút. Xin lỗi vì đã đột ngột nói những lời kì lạ, nhưng──”
“K-Không đâu ạ, được chị nói vậy em vui lắm, nhưng──”
Đây là một nửa sự thật lòng của cậu.
Được một cô gái xinh đẹp và cao quý như Celis để mắt tới, chẳng có lý do gì cậu lại thấy khó chịu cả.
Mà, đối với một thằng con trai thì điều này cũng là tự nhiên thôi.
“Tiền bối. Vẫn chưa xong sao? Lâu quá đó.”
Lại một tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của cô gái lúc nãy.
“…………”
Sau khi Celis nhìn chằm chằm vào mặt Lux một lúc,
“Lời cậu nói lúc nãy, là thật lòng chứ?”
“Ơ, à, vâng ạ…”
“Vậy thì, vào ngày nghỉ ba hôm nữa, ừm, cậu có thể đi chơi với ta được không?”
“Ơ…!? Nhưng, chuyện đó──”
“C-Cậu không muốn đúng không!?”
Thấy vẻ mặt buồn bã đến không ngờ của Celis, Lux trở nên luống cuống.
“K-Không phải đâu ạ! Được mà! Em sẽ đi.”
“Cảm ơn cậu, Luno.”
(M-Mình lỡ nói rồi…! Hoàn toàn là theo phản xạ…)
“Vậy thì… để xem nào. Vào 9 giờ sáng, sau khi ăn sáng xong, hãy đợi ta ở nhà ăn nhé.”
“E-Em hiểu rồi ạ.”
“Vậy, hẹn gặp lại cậu.”
Chỉ nói bấy nhiêu, Celis mới miễn cưỡng rời khỏi phòng.
Khi tiếng bước chân của hai cô gái đã xa dần, Lux tắt đèn và vẫn giữ nguyên lớp ngụy trang để đề phòng.
Ngay lúc cậu vừa thở phào nhẹ nhõm,
“Tôi chưa từng thấy mặt cô bao giờ.”
“……!?”
Bị gọi từ phía sau, Lux bất giác nín thở.
Khi cậu quay lại, cô gái tóc đen tết bím và có làn da ngăm đã dụ cậu tới đây lúc nãy đang đứng đó.
“C-Cô là──!?”
“…Hả? Cô nhận ra tôi sao? Tôi nghĩ đây là lần đầu chúng ta gặp mặt mà nhỉ.”
“Khự…!?”
Đến lúc này, Lux mới vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Cô gái lúc nãy đã phủ nhận chuyện có đàn ông trong học viện và xúi giục Celis đuổi Lux đi.
Cô học viên năm ba tên Saniya này đã gài bẫy cậu.
Để tạo ra tình huống Lux tấn công Celis rồi ngay lập tức lan truyền vụ việc, có lẽ cô ta đã đến đây để xem xét tình hình.
(Gay rồi… Khác với Celis-senpai, người này đang nghi ngờ mình.)
“Thôi, sao cũng được. Quan trọng hơn, cô có tình cờ thấy một nam sinh nào trong phòng này không? Ít nhất thì cô cũng phải biết chứ, phải không? Cô vừa ở trong đó mà.”
Cô ta đứng trước mặt Lux và hỏi với vẻ mặt đầy ngờ vực.
Cậu không thể trốn thoát được.
Nhìn thoáng qua thì cô ta có vẻ điềm tĩnh, nhưng từ thân hình mảnh mai đó lại toát ra sự nghi ngờ và địch ý sắc lẻm.
(Gay go rồi, cứ thế này thì…!)
Trong lúc Lux đang bối rối──,
“Này, cho tôi làm phiền một chút được không?”
Từ phía sau Saniya, một giọng nói đĩnh đạc vang lên.
Để lộ mình trong lúc từ tốn bước đến là Krulcifer.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của cô, nhưng tôi có việc gấp với cô bạn này. Cô có thể nhường cô ấy cho tôi được không?”
Với những cử động điềm nhiên nhưng không hề nao núng, Krulcifer đứng cạnh Lux trong lốt con gái.
Một nụ cười nhàn nhã nở trên môi cô.
“Với tư cách là con gái một Bá tước, cô khá là bất lịch sự đấy, biết không? Cô có thể đợi đến khi tôi xong việc với──”
Saniya không lùi bước mà hung hăng đáp trả. Nhưng,
“Hiệu trưởng nói rằng bà ấy muốn tôi đưa cô bạn này đến càng sớm càng tốt, nhưng──. Cô vẫn cần một lý do nữa sao?”
“…………”
Dù Lux nghĩ rằng việc hiệu trưởng triệu tập cậu là nói dối, nhưng trong tình huống này, cậu không có cách nào xác nhận được.
Có lẽ vì cho rằng việc giữ lại hay nghi ngờ lúc này sẽ trông rất mất tự nhiên, Saniya thở hắt ra một tiếng.
“Tôi hiểu rồi. Vậy, xin thất lễ.”
Nói rồi, cô ta quay lưng lại với Lux và Krulcifer rồi nhanh chóng biến mất vào hành lang.
Sau khi dõi theo Saniya cho đến khi bóng dáng cô ta hoàn toàn khuất hẳn,
“Vậy, chúng ta đi chứ?”
Krulcifer nhẹ nhàng kéo tay Lux và bắt đầu bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
“…………”
Cả hai cứ thế lặng lẽ rời khỏi kí túc xá, rồi đi lên cầu thang của tòa nhà chính, nơi cánh cửa đã gần như đóng lại.
Lux, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
“Ừm, Krulcifer-san. Chuyện đó, cảm ơn cậu.”
Khi cậu vừa cảm ơn người bạn đã cứu mình khỏi tình thế hiểm nghèo,
“Cậu vẫn dễ mềm lòng như mọi khi nhỉ. Sau khi nghe giọng nói gọi cậu ở phòng vẽ, tôi đã thấy có chút đáng ngờ rồi.”
“…………”
“Nhân tiện, tôi đã đến xác nhận với quản lý kí túc xá, nhưng chị ấy nói không nhớ đã gọi cậu.”
Bị nói một cách điềm tĩnh như vậy, Lux không biết phải đáp lại thế nào.
Giờ nghĩ lại, dáng vẻ của cô gái gọi cậu mà không lộ mặt đúng là rất kỳ lạ.
Những người biết Lux tham gia buổi họp ở phòng vẽ chỉ có thể là các cô gái có mặt ở đó.
Rất có thể Saniya đã bí mật theo dõi Lux.
Đúng là Lux đã quá bất cẩn.
“Nhưng… tôi thật ngạc nhiên là cậu lại biết đó là tôi. Dù tôi đang mặc thế này──”
Bởi vì cậu chưa kể cho Krulcifer về việc cải trang thành nữ để đi tuần tra vài ngày trước, nên đáng lẽ cô không thể biết cậu có khả năng này.
Khi Lux nghĩ vậy và hỏi,
“Làm sao mà tôi lại nhầm lẫn Lux quý giá của mình với người khác được chứ, phải không?”
Cô nói vậy với nụ cười điềm tĩnh thường ngày.
“Ừm, ý cậu là──”
“Cậu có thể không hỏi được không? Ngay cả tôi cũng hơi xấu hổ rồi đấy…”
Khi mặt Lux đỏ bừng lên vì hiểu ra ý cô, Krulcifer cũng đỏ mặt trong khi cố tỏ ra bình tĩnh.
Sau khi họ đến phòng Hiệu trưởng, họ đã giải thích tình hình cho Relie, người vẫn còn đang ở lại làm việc, và bà đã hứa sẽ sắp xếp một bằng chứng ngoại phạm cho cậu.
Rồi sau khi thay lại đồng phục nam, Lux trả lại bộ đồng phục nữ và chia tay Krulcifer ở đó.
“──Phù.”
Cậu trở về phòng ở chung với Philphie và cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đi nữa, thật là nguy hiểm.
Cô học viên năm ba tên Saniya đó đang cố gắng đuổi Lux ra khỏi trường với một sự thù địch mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Bởi vì các cô gái xung quanh cậu từ trước đến nay đều đón nhận cậu một cách thiện cảm, cậu đã quên mất; nhưng chỉ một chút lơ là cảnh giác thôi cũng là rất nguy hiểm.
“Nhưng… rốt cuộc cô gái đó là──?”
Một cô gái coi giới quý tộc “đàn ông” là kẻ thù do tàn dư của chế độ phụ quyền mà Cựu Đế quốc đã đặt ra trước đây.
Hay là một cô gái vốn dĩ không thích Lux, người đã vào được một ngôi trường dành cho các tiểu thư quý tộc không có bóng dáng đàn ông nào.
Cậu có thể hiểu được những lý do đơn giản đó.
Nhưng, cậu cảm thấy một ý đồ mạnh mẽ hơn từ cô gái tên Saniya kia.
“Munya (ngáp dễ thương)… Lu, chan.”
Đèn trong phòng đôi vẫn sáng, nhưng Philphie dường như đã ngủ thiếp đi trên giường của mình từ trước.
“Chúc ngủ ngon, Philphie.”
Khi cậu gọi cô với một nụ cười hiền, Lux tắt đèn và cũng lên giường ngủ.
Dù sao đi nữa, Trận Đấu Tuyển Chọn của trường sắp bắt đầu rồi.
Và, sự thức tỉnh của Ragnarok, cuộc khủng hoảng sắp tới của Tân Vương quốc, cũng đang đến gần hơn mỗi ngày.
(Mình cũng phải nói cho Celis-senpai về chuyện đó nữa──)
Trong khi suy nghĩ về những điều như vậy, màn đêm yên tĩnh dần trôi.
Phần 4
Đêm đó, vầng trăng bị che khuất bởi những đám mây mỏng.
Một bóng đen trải dài trong nhà tù của hoàng đô, nơi cách xa Thành phố Pháo đài.
Chủ nhân của bóng đen đó là một dáng người như búp bê, khoác trên mình chiếc áo choàng đen tuyền và đội mũ trùm che kín mắt.
Tiếng bước chân của hắn vang vọng trên hành lang đá được chiếu sáng bởi ngọn lửa từ những cây đuốc, và hắn vẫn tiếp tục đi với một nhịp độ đều đặn.
Nhà tù của hoàng đô được chia thành ba cấp độ, tương ứng với loại và mức độ nghiêm trọng của tội ác, để quản lý tội phạm.
Bóng đen dễ dàng tiến đến cấp độ nghiêm ngặt nhất, sâu nhất trong số đó.
“──Chào buổi tối, người bạn tâm giao của ta. Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Bóng người mặc áo choàng, dừng lại trước song sắt, nói chuyện với người đàn ông bên trong bằng một giọng bình tĩnh.
“……!? Ngươi là──!”
Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông tóc vàng ── Balzeride, đang đọc sách trong nhà giam, nhận ra và ngẩng đầu lên.
Mặc dù là một tội phạm bị buộc tội âm mưu trong nhiều thương vụ ngầm, nhưng có lẽ vì địa vị là người thừa kế của một trong Tứ Đại Quý Tộc, hắn vẫn mặc quần áo tươm tất so với một tù nhân.
Có lẽ vì sự xuất hiện này quá bất ngờ, ngay cả sau khi nhận ra danh tính của bóng người mặc áo choàng ── rằng đó là “Kẻ Buôn Lậu Chợ Đen” mà hắn từng giao dịch trước đây, hắn vẫn không thể thốt ra lời tiếp theo.
“Ồ? Ngươi cảm động đến mức không nói nên lời sao? Thật tốt quá. Xem ra việc ta bất chấp nguy hiểm đến đây gặp ngươi cũng đáng.”
Bóng người mặc áo choàng, đôi mắt vẫn ẩn sau bóng tối âm u, cất lên một giọng nói cực kỳ vui vẻ.
Thái độ của hắn hoàn toàn khác với khi họ còn giao dịch trước đây.
Nó mang một nét ngây thơ như trẻ con, nhưng Balzeride lại bị một cảm giác bất an kỳ lạ bao trùm.
“N-Ngươi đến để cứu ta à? Xin lỗi nhé.”
Khi hắn hỏi dò để đoán ý đối phương, đôi môi của bóng người mặc áo choàng cong lên thành hình lưỡi liềm.
“Không cần phải xin lỗi đâu, ‘Tước vị Giả của Vương quốc’. Ta đánh giá rất cao tài năng mà ngươi có. Đó là lý do số một tại sao ta lại đến đây như thế này.”
“V-Vậy sao…”
Balzeride thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của bóng người mặc áo choàng.
Nếu “Kẻ Buôn Lậu Chợ Đen” này vẫn còn đánh giá cao hắn như vậy, thì câu chuyện sẽ dễ dàng hơn.
“Đúng là bạn tâm giao của ta, thật có mắt nhìn.”
Balzeride, nói vậy với một nụ cười điềm tĩnh, đứng dậy.
“Đúng vậy, ta vẫn còn lại một chút quyền lực. Trong lãnh địa của ta cũng có một thánh địa ẩn. Sau này, ta sẽ nhờ ngươi tìm cho ta lính đánh thuê và Drag-Ride mới. Gì chứ, nếu ta thoát ra khỏi đây, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi. Cứ đổ tội về vụ này cho quân nổi dậy là được. Ta sẽ nói chuyện với các quan chấp chính mà nhà Kreutzer đã mua chuộc, và khi chúng ta chọn ra một tội phạm thay thế──”
Balzeride nói một tràng như thể đang ép đối phương trả lời.
Hắn coi đây là một cơ hội vàng và bắt đầu thuyết phục bóng người mặc áo choàng,
“Gohah…!? Gu-Guaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!?”
Máu tươi đột nhiên bắn tung tóe trước mắt Balzeride.
Một cái sừng màu đỏ sẫm nhô ra từ trong lồng ngực hắn và mọc lên.
Bóng người mặc áo choàng giẫm lên đầu Balzeride, kẻ đang hét lên và lăn lộn trên sàn, bằng chiếc giày mà hắn luồn qua song sắt.
“Này, này, yên lặng chút đi chứ? Đang là ban đêm đấy, ngươi sẽ gây rắc rối cho lính canh nhà tù đó, biết không?”
Bóng người mặc áo choàng đặt ngón trỏ lên môi và nói bằng một giọng tinh nghịch.
Hắn đang nhìn xuống “Tước vị Giả của Vương quốc” không phải với vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi trên khuôn mặt che kín mắt, mà là một nụ cười có thể gọi là điềm tĩnh.
“N-Ngươi đã làm gì!? T-Tên khốn! Guh, Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah…!”
Vừa mở to hai mắt và vặn vẹo cơ thể trong đau đớn, hắn vừa tiếp tục la hét.
Cái sừng đỏ sẫm mọc ra từ ngực Balzeride tăng lên về số lượng và độ dày, phá vỡ vài thanh song sắt và lan ra như thể đang ăn mòn từ bên trong.
Mỗi khi sự ăn mòn đó tiến triển, các mạch máu và da thịt vỡ tung, và bên trong nhà tù bị nhuộm đỏ.
“Ngươi không nghe ta nói gì à? Thật là một kẻ phiền phức, trời ạ. ──Ta đã nói lúc nãy rồi, đúng không? Rằng ta đánh giá khá cao tài năng của ngươi.”
“Gahah! Guaaaaaah! Ugaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Nhìn Balzeride đang quằn quại trong khi nôn ra máu, bóng người mặc áo choàng nhún vai và nói “thiệt tình”.
Và rồi, hắn mở to đôi mắt được che bởi mũ trùm và cười độc ác như một con quỷ.
“Ngươi đúng là một thiên tài khiến ta phải nổi điên! Để khiến một người hiền lành như ta phải lặn lội đến tận đây; thật sự, ngươi là một thiên tài đáng kinh ngạc. Ài, đồ rác rưởi. Phế vật. Cặn bã. Chết đi. Chết ngay lập tức đi. Chết sau khi đã chịu đựng đủ đau khổ. Chết trong khi bị ăn mòn từ bên trong. Trở thành một cái xác lúc nhúc giòi bọ mà vẫn còn sống đi…”
Bóng người mặc áo choàng tiếp tục chửi rủa bằng một giọng u ám, nhưng với một vẻ mặt vui sướng.
Nhưng có lẽ hắn không hài lòng chỉ với bấy nhiêu, khi hắn bước vào trong nhà giam, hắn dùng gót giày giẫm lên lồng ngực sắp vỡ vụn của Balzeride.
“Nghe đây! Aži Dahāka cũng là Thần Trang Cơ Long của ta. Nhưng dù vậy, nó vẫn có giới hạn năng lượng. Nếu ngươi sao chép nhiều Thần Trang khác và sử dụng chúng cùng một lúc, cả sức mạnh và độ chính xác tự nhiên sẽ giảm xuống. Ta đã dạy ngươi điều đó rồi, đúng không? Nếu ngươi không tự mãn── ài; hơn nữa, nó đã bị phá hủy tan tành đến mức đó, nên việc phục hồi cũng đã là không thể nữa rồi.”
“…………”
Dưới chân bóng người mặc áo choàng đang không ngừng buông lời oán hận, Balzeride đã chết.
Nhưng, không hề quan tâm đến điều đó, bóng người mặc áo choàng nhảy múa như một đứa trẻ đang chơi trong vũng nước.
“Ài, trời ạ. Thể hiện chút bản lĩnh đi chứ. Vậy ra, ngay cả liều thuốc cuối cùng cũng vô dụng à? Chà, xét đến tuổi của gã này, khả năng tương thích xem ra vốn đã bằng không rồi.──Tạm biệt, tên thiếu gia giàu có vô dụng.”
Khi bóng người mặc áo choàng nhổ nước bọt và quay gót, hắn lấy ra một chiếc tù và từ trong túi áo ngực và đặt lên môi.
“……Giờ thì. Không chậm trễ nữa, chúng ta hãy đi báo thù cho cái gã đáng thương đã chết này thôi.”
Một nụ cười ngây thơ và độc ác vô đáy hiện ra từ dưới chiếc mũ trùm.
Sau một khoảnh khắc, một âm thanh chói tai dữ dội vang lên.
Phần 5
──Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa.
Trong lúc ăn trưa với bạn bè ở sân trong, Lux đang nghĩ về Celis.
Ngay cả khi sự tồn tại của Lux trong học viện lại một lần nữa bị đặt dấu hỏi, thì cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra cho đến khi Trận Đấu Tuyển Chọn kết thúc.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Ragnarok đang thức tỉnh vẫn là một mối đe dọa đối với Tân Vương quốc, một vấn đề đòi hỏi phải hành động cẩn trọng.
Quyết định giao cho Celis làm chỉ huy đội chinh phạt vẫn đang được thảo luận.
Cậu nghe Lisha nói rằng vì Celis đã đánh bại các huấn luyện viên nam trong buổi tập ở hoàng đô, hoặc do nhiều phe phái tranh giành quyền lực chính trị trong tình hình này, nên đã có những tranh cãi và bất đồng về việc lựa chọn nhân sự cho đội chinh phạt.
(Nếu Celis-senpai đi, mình cũng phải đi cùng…)
Lux đã đánh bại Balzeride, ứng cử viên đầu tiên cho vị trí chỉ huy đội chinh phạt, và khiến hắn mất đi địa vị.
Tất nhiên, có những tình huống buộc cậu phải làm vậy, nên cậu không hối tiếc về điều đó; nhưng cậu vẫn có ý định chịu trách nhiệm.
“Trông cậu lại đang nghĩ về những điều phức tạp rồi.”
“À… ừm.”
Trước lời lẩm bẩm của Krulcifer đang ngồi ăn bên trái, Lux nhanh chóng bừng tỉnh.
Có vẻ như cậu đã chìm đắm trong suy nghĩ.
“Lu-chan. Cậu nên ăn trưa cho đàng hoàng đi.”
Philphie, hôm nay ngồi bên phải cậu, nhẹ nhàng đưa một chiếc bánh sandwich cho cậu với vẻ mặt vô cảm lơ đãng thường ngày.
“Ể!? Phi-chan!?”
“Cậu nên ăn cho đàng hoàng.”
Cô lặp lại những lời tương tự để nhấn mạnh.
“X-Xin lỗi. Nhưng, ừm, tớ đã mua đồ ăn của mình rồi, nên──”
Lux vội vàng từ chối, nhưng Philphie vẫn nhìn thẳng vào mặt Lux mà không rút lại chiếc bánh sandwich.
“Cậu nên ăn đi.”
“…………”
Không thể cưỡng lại được đôi mắt trong veo của cô gái, Lux đành cắn một miếng bánh sandwich từ tay Philphie.
Vì Philphie thực sự rất bướng bỉnh vào những lúc như thế này, cậu biết rằng phản kháng là vô ích.
Sau đó, Philphie lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm và nở một nụ cười phảng phất.
“Ngon không?”
“À, c-có…”
Thú thật, cậu xấu hổ đến mức không biết nó có vị gì.
“Thế thì tốt rồi.”
Khi Philphie lẩm bẩm với giọng nhẹ nhõm, những tiếng hét nhỏ như “Kyaaah” vang lên từ các nữ sinh năm nhất và năm hai trong sân, những người đang nhìn từ xa.
“Quả nhiên bạn thuở nhỏ có khác nhỉ.”
“Tôi cứ nghĩ Krulcifer-san đã đi trước một bước, nhưng xem ra vẫn chưa biết được đâu.”
Những giọng nói tò mò như vậy có thể nghe thấy.
“Không, đây không phải là những gì mọi người nghĩ đâu──!”
Khi Lux, với khuôn mặt đỏ bừng, định phủ nhận những lời đó,
“Đúng là một đối thủ mạnh. Nhưng, tôi sẽ không thua đâu.”
Krulcifer khuấy động trong khi cười khúc khích.
“Khoan đã, đừng nói những điều kỳ lạ nữa, Krulcifer-san!?”
Nhìn Lux đang luống cuống, các cô gái vui vẻ cười lớn.
Đó là một cảnh tượng thường ngày yên bình, nhưng Lux đột nhiên nhận ra thiếu một thứ gì đó.
“N-Nhân tiện, Lisha-sama── chị ấy nói có chút việc, nhưng sao lại muộn thế nhỉ.”
Sau khi giai đoạn làm “người yêu” của Krulcifer kết thúc, Lisha cũng gần như ngày nào cũng đi cùng họ; nhưng chỉ riêng bữa trưa hôm nay, cô đã nói “Ta có việc gấp, nên sẽ gặp lại sau”.
Cô là công chúa của Tân Vương quốc, một thành viên của “Phi Long Đội” và cũng đang nghiên cứu về Drag-Ride, nên cô hẳn là một người rất bận rộn, nhưng──.
“Lux-cchi! Cậu ở đây sao!?”
Trong lúc Lux đang suy nghĩ, một trong ba thành viên của Triad, Tillfarr, đang vội vã chạy đến chỗ cậu.
Khi cô ngẩng mặt lên trước mặt cậu trong khi thở hổn hển,
“Có chuyện lớn rồi! Celis-senpai đã đến nói chuyện với Hiệu trưởng để đuổi học cậu, và Lisha-sama đã đến để ngăn chị ấy lại──”
“……!?”
Lux đứng bật dậy trước lời nói của Tillfarr đang vô cùng hoảng hốt.
“Hai cậu cứ ở đây nhé!”
Để lại những lời đó, Lux vội vã chạy từ sân trong vào tòa nhà chính.
Phần 6
Tầng ba của tòa nhà chính, hành lang trước phòng Hiệu trưởng đã chật cứng rất đông học viên không phân biệt năm học.
“Xin lỗi, cho tôi qua với!”
Chen lấn qua đám đông đó, Lux đến được phòng Hiệu trưởng.
Rầm! Khoảnh khắc cậu mở cửa, cảnh tượng đó đập vào mắt cậu.
“Chính vì vậy thần mới nói việc nhận Lux vào học không có vấn đề gì cả! Ban đầu đó là đề xuất của thần, nhưng hiệu trưởng cũng đã chấp thuận và cậu ấy đã trải qua một quy trình chính thức. Không thể nào lại cho cậu ấy thôi học vào lúc này được!?”
“Đó là một sự chấp thuận được quyết định một cách ích kỷ khi chúng tôi, các học viên năm ba, vắng mặt. Hơn nữa, trong điều kiện nhập học ban đầu, có ghi rõ chỉ có nữ sinh ở độ tuổi quy định mới có thể đăng ký. Nếu chúng ta cho phép cậu ta theo học tại học viện, nó sẽ ảnh hưởng đến chính ý nghĩa tồn tại của học viện.”
Hai cô gái đang đối mặt nhau trước ghế hiệu trưởng nơi Hiệu trưởng Relie đang ngồi.
Một bên là công chúa của Tân Vương quốc, Lisha.
Và bên kia là Celestia.
Hai cô gái đang tranh cãi kịch liệt, nhưng khi họ nhìn thấy bóng dáng của Lux, người vừa bước vào phòng, họ đột nhiên im bặt.
“Lu-Lux!? Sao cậu lại ở đây──!?”
Không để ý đến Lisha đang ngạc nhiên, Lux đóng cửa lại và bắt đầu bước đi chậm rãi.
Và khi cậu tiến đến giữa phòng hiệu trưởng, khuôn mặt của Celis quay về phía Lux.
“Cậu là cựu Hoàng tử của Cựu Đế quốc, Lux Arcadia?”
Sau một khoảng lặng ngắn, cô hỏi với một cái nhìn dò xét.
Ngay cả trong sự hiện diện và giọng nói áp đảo của cô cũng có thể cảm nhận được một sự ngột ngạt nhẹ.
(Thì ra đây là thái độ của chị ấy đối với ‘đàn ông’ à…)
Cậu đã nghe tin đồn về việc cô rất ghét đàn ông, nhưng một áp lực kinh người đè lên cơ thể Lux chỉ bằng việc đối mặt với cô như thế này.
“Vốn dĩ cậu không phải là người nên ở đây. Cậu có hiểu điều đó không?”
“…………”
Lux không thể phản bác lại một lời nào trước giọng nói điềm tĩnh của cô.
“Ta đã nghe câu chuyện về những hoàn cảnh gần đây.”
Trước khi Lisha kịp xen vào, Celis tiếp tục nói.
“Ta rất biết ơn vì cậu đã cứu học viện khỏi nguy hiểm nhiều lần trong thời gian ta vắng mặt. Nhưng, đó không phải là một lý do hợp lệ để cậu đăng ký học ở đây. Học viện này là dành cho các tiểu thư quý tộc.”
“Nhưng, đó là──”
Khi Lisha cao giọng, Celis dùng ánh mắt ngăn cô lại.
“Nếu chúng ta công nhận và chấp nhận cậu ta ở đây như một trường hợp ngoại lệ, chúng ta sẽ phải công nhận những ngoại lệ khác. Câu chuyện về việc học viện không phải là trường học dành cho cả nam và nữ đáng lẽ đã được giải quyết xong bảy năm sau khi thành lập.”
“Khự…!”
Khi Lisha rên rỉ, Celis thở dài.
Sau đó, Hiệu trưởng Relie cũng gãi đầu tỏ vẻ khó xử.
“Tôi cứ nghĩ không ai còn nhớ chuyện đó nữa… Đúng như mong đợi, cô quả là ghê gớm. Những gì Celis-san nói chắc chắn có lý, nhưng cô có thể bỏ qua chỉ lần này được không?”
“Mới hôm trước, một người đàn ông đáng ngờ đã xâm nhập vào khuôn viên trường. Kẻ đó không phải là nguyên nhân, nhưng sẽ là rắc rối cho các học viên của học viện này nếu họ bất cẩn với đàn ông.”
“…………”
Không hề nao núng ngay cả trước mặt Hiệu trưởng Relie, câu chuyện dường như đi vào ngõ cụt.
Việc bảo vệ cho Lux ở lại trường đang nhanh chóng bị lung lay.
Quyền lực của Hoàng gia Tân Vương quốc không có nhiều sức ảnh hưởng, các quý tộc, những người đầu tư cho học viện, sẽ đứng về phía nhà Ralgris, nhà có ảnh hưởng lớn hơn cả hoàng gia.
Nếu chuyện đó xảy ra──
“…………”
Bị đuổi học hoặc được ở lại. Trong khi bị đẩy đến bờ vực, Lux suy nghĩ.
Dù sắp bị bầu không khí đáng sợ của Celis áp đảo, cậu vẫn tự trấn tĩnh mình bằng cách hít một hơi thật sâu.
(Bình tĩnh nào… dù mình có nói gì bây giờ, nó cũng chỉ giống như một lời bào chữa. Trong trường hợp đó──)
Nghĩ vậy, Lux đưa ra một quyết định.
“Celestia-senpai. Em có một việc muốn nhờ chị.”
Trước những lời đột ngột của Lux, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nín thở.
Sau khi hạ giọng để không thể nghe thấy từ bên ngoài cửa, Lux nói.
“Đó là về việc chinh phạt Ragnarok mà Balzeride Kreutzer đáng lẽ phải đảm nhận. Chị có thể lãnh đạo đơn vị đó được không?”
“……!?”
Trước những lời này, sự căng thẳng bùng nổ bên trong phòng hiệu trưởng.
Sự tồn tại của Ragnarok, đang yên nghỉ tại bờ biển của Cộng hòa Heiburg, tuyệt đối là một vấn đề bí mật mà chỉ một số ít người biết.
Sau sự sụp đổ của Balzeride, tên của Celis đã được nêu ra như một ứng cử viên chỉ huy đội chinh phạt tiếp theo, đó là một sự thật mà Celis tự nhiên biết, nhưng,
“……Ta sẽ không hỏi tại sao cậu lại biết về chuyện đó.”
Sau một hơi thở ngưng đọng, Celis thờ ơ đáp lại trong khi đối mặt với Lux.
“Nhưng, đó là một vấn đề không liên quan gì đến cậu. Vì vậy, cậu không cần phải lo lắng về nó.”
Lời nói của cô thẳng thừng bác bỏ cậu.
Nhưng, Lux cũng không thể lùi bước.
“Hầu hết các Drag-Knight của Quân đội Tân Vương quốc hiện tại đều là nam giới, nhưng chị có thể hợp tác với họ được không?”
“Lux Arcadia. Cậu đang cố gắng đánh trống lảng sao? Nếu vậy, ta sẽ phán đoán rằng không còn chỗ cho việc thảo luận nữa.”
“Câu trả lời của em sẽ được quyết định tùy thuộc vào câu trả lời của chị. Vì vậy──”
“…………”
Sau khi Celis khẽ thở dài, cô nhìn xuống Lux, người thấp hơn cô một chút, và trả lời.
“Ta sẽ chấp nhận yêu cầu chinh phạt đã nói, nhưng ta không có ý định mượn sức mạnh của các Drag-Knight nam. Ta dự định sẽ tự mình tiêu diệt nó. Cậu hài lòng chưa?”
“────”
Theo một nghĩa nào đó, đó là những lời đã được dự đoán trước.
Người mạnh nhất học viện ── không, cô là cô gái giữ ngai vàng của người mạnh nhất có lẽ là trong toàn Tân Vương quốc. Năng lực tuyệt đối và những lời nói đó xuất phát từ sự tự tin của chính cô.
Tuy nhiên,
“Vậy thì, em không thể rời khỏi học viện này được.”
“…Cậu có ý gì?”
Nhìn Lux, người rõ ràng thể hiện ý chí từ chối, Celis hỏi với vẻ mặt ngờ vực.
“Bởi vì em sẽ tham gia vào đội chinh phạt của chị với tư cách là một thành viên của Phi Long Đội. Thưa tiểu thư Ralgris.”
“……!?”
Celis, người cho đến lúc này vẫn hoàn toàn là một “Tứ Đại Quý Tộc đường hoàng”, lần đầu tiên tỏ ra bất an.
“Em cũng đã nghe về năng lực của chị. Nhưng──, Ragnarok là một kẻ thù đáng gờm. Em không thể để chị chiến đấu một mình mà không có sự hợp tác của các Drag-Knight khác. Nếu em là một thành viên của “Phi Long Đội”, những người có thể đảm nhận nhiệm vụ của quân đội khi còn là học viên, thì em có thể hợp tác với chị.”
“…Lu-Lux. Đó là──”
Lisha định nói điều gì đó một cách vô thức, nhưng cô đã kìm lại giữa chừng.
Cô có lẽ đã đoán được Lux có ý tưởng gì đó.
Trong khi biết ơn sự quan tâm của cô, Lux tự hạ quyết tâm.
“Ta đã nghe nói năng lực của cậu ngang bằng với một thành viên của ‘Phi Long Đội’. Nhưng, ta không có ý định công nhận cậu──”
Celis nói bằng một giọng hơi gay gắt.
Khi Lux, không hề nao núng, định tiếp tục nói,
“Khoan đã, cả hai có thể bình tĩnh lại được không?”
Relie xen vào như một người hòa giải khi bà để lộ một nụ cười gượng.
“Đã đến lúc kết thúc giờ nghỉ trưa rồi, biết không? Ngay cả khi các em cứ phủ nhận ý kiến của nhau như thế này, các em cũng sẽ không đi đến kết luận nào cả, phải không?”
Nói vậy bằng một giọng điềm tĩnh, Relie đứng dậy khỏi ghế.
Và khi bà mở cửa phòng hiệu trưởng, một số lượng lớn học viên đang tụ tập trước đó đã chen lấn vào trong khi ngã nhào và la hét đủ kiểu “Kyaah!?”
“Tóm lại, yêu cầu của Celis là ‘đuổi học Lux-kun’, và Lux-kun từ chối điều này. Và yêu cầu của Lux-kun là ‘Celis-san chấp nhận sự hợp tác của Lux-kun trong việc chinh phạt Abyss’, và Celis-san cũng từ chối điều này. Vậy nên đây là một tình huống mà cả hai đều không thể chấp nhận yêu sách của nhau, phải không?”
Relie cao giọng để nói cho các học viên đang tụ tập nghe.
“Vậy, các em, những người đã nghe câu chuyện bây giờ, các em ủng hộ yêu sách nào?”
Khi Relie hỏi vậy, một số lượng lớn học viên bắt đầu xôn xao.
“Ừm── Quả nhiên, tôi thuộc phe Lux-kun, tôi đoán vậy? Cậu ấy vẫn chưa thực hiện yêu cầu của tôi, và nếu cậu ấy bị đuổi học, tôi sẽ gặp rắc rối; nên nếu Celis-senpai định chinh phạt một Abyss mạnh, thì một cách an toàn hơn sẽ tốt hơn…”
“Chà, tôi không nghĩ cậu ấy thực sự là người xấu, nhưng việc một người đàn ông ở trong học viện này chắc chắn vẫn là một vấn đề. Nếu Celis-san đã nói vậy, thì…”
“Xin hãy chờ đã! Những gì chị làm được gọi là từ bỏ suy nghĩ.[^4] Ít nhất, Tiền bối nên quyết định sau khi đã tìm hiểu kỹ về cậu ấy──”
Các học viên năm nhất và năm hai ủng hộ Lux, và các học viên năm ba ủng hộ Celis.
Từ cuộc tranh luận của các nữ sinh có thể nghe thấy, những ấn tượng như vậy đã được truyền tải một cách sơ bộ.
“Rồi, rồi. Mọi người, bình tĩnh lại nào.”
Khi bà vỗ tay, Relie kiểm soát nơi đã trở nên ồn ào.
Và rồi, bà lại một lần nữa quay về phía Lux và Celis.
“Cuối cùng, có vẻ như ý chí của các học viên là năm mươi-năm mươi. Sẽ khó mà giải quyết ngay lập tức câu chuyện này, phải không?”
“Ra là vậy… Tôi đang dần đọc ra được mục đích của bà rồi. Thưa Hiệu trưởng.”
Khi Lisha kinh ngạc gọi, Relie gật đầu với một nụ cười.
“Cô đoán đúng rồi đấy. Vì đây là một cơ hội hiếm có, tại sao các em không giải quyết nó bằng năng lực của mình?”
“Ể…?”
“Ý bà là sao?”
Khi Lux và Celis hỏi gần như cùng một lúc,
“Trận Đấu Tuyển Chọn sẽ bắt đầu trong ba ngày nữa ── các em sẽ giải quyết tranh chấp này dựa vào kết quả của nó. Các em thấy sao?”
“……!?”
Trước đề nghị của Relie, tất cả các học viên có mặt đều xôn xao.
Giải Đấu Quốc Tế để giành quyền điều tra di tích.
Bà đề nghị giải quyết vấn đề của Lux và Celis đồng thời với Trận Đấu Tuyển Chọn để quyết định đại diện của trường.
“Chúng ta sẽ lấy ý kiến của các học viên sau đó. Chúng ta sẽ chia lực lượng thành hai nhóm tùy theo việc họ ủng hộ Lux-kun hay Celis-san và để các học viên khác cũng tham gia.”
“K-Khoan đã, đó là──!?”
“Thưa Hiệu trưởng. Bà đang──”
Lux và Celis vội vàng xen vào để ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
“Gay rồi! Chúng ta phải nhanh chóng tìm những người mạnh──”
“Chúng ta có thể thắng được các chị năm ba không…? Nhưng, nếu có cả năm nhất và năm hai, chúng ta phải làm gì đó với sự chênh lệch về số lượng…”
Làn sóng mà Relie gây ra đã trở thành một con sóng lớn và lan ra khắp các học viên trong tòa nhà chính.
Đó là một sự kiện không thể ngăn cản được nữa.
“Không phải là tốt sao? Không chỉ năng lực của nhau, mà còn là việc liệu họ có thể nhận được sự ủng hộ của một số lượng lớn người mạnh hơn hay không ── trên cơ sở kiểm tra những phẩm chất này, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Lisha đột nhiên đứng dậy trước mặt Celis đang sững sờ.
“Ta tự nhiên đặt cược vào Lux, nhưng cô cảm thấy thế nào về điều này? Thưa quý cô Celestia Ralgris.”
Khi cô quay đôi mắt đỏ của mình và khiêu khích, Celis do dự một chút,
“──Hiểu rồi.”
Cô im lặng nhắm mắt và đồng ý.
“Mặc dù đó là điều không thể tránh khỏi, ta phải chịu trách nhiệm cho những sự kiện đã xảy ra trong thời gian ta vắng mặt. Mặc dù đó không phải là ý định ban đầu của ta, ta nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận thử thách… Nhưng─”
Celis lẩm bẩm bằng giọng nghiêm túc thường ngày, nhưng sự hiện diện của cô đột nhiên thay đổi.
Từ bầu không khí của một đàn chị điềm tĩnh đến một kẻ thống trị xa cách,
“Nếu cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể thắng được ta, thì đó là một sự tính toán sai lầm bi thảm.”
“……!?”
Lux và Lisha bất giác nao núng trước nụ cười đầy cảm giác áp đảo sắc bén của cô.
Khi Celis quay người và định rời khỏi phòng hiệu trưởng,
“Nhưng mà──, chẳng phải Celis cũng có suy nghĩ riêng về Lux-kun sao?”
“Ể……? Ý cô là sao──!?”
“Chuyện đó──”
Nghe những lời thì thầm của Viện trưởng, Celis đang bối rối liền quay gót.
Cùng lúc đó, Lux cũng theo phản xạ tiến lại gần Viện trưởng, và rồi đôi chân của hai người vướng vào nhau.
“Oái!”
Cả hai ngã nhào xuống tấm thảm đỏ sang trọng.
“Ái da…… ──khoan, hả?”
Trong khoảnh khắc ngã xuống cùng nhau, Lux ngước nhìn lên trần nhà trong tư thế bị Celis đè lên người.
Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay tới. Gương mặt của Celis kề sát mặt cậu, và cả bộ ngực đầy đặn của cô cũng áp chặt vào lồng ngực Lux.
“Ư-Ừm……!?”
Trong lúc Lux còn đang luống cuống,
“…………”
Celis đỏ bừng mặt, cứ thế sững người nhìn gương mặt Lux.
“N-Này hai người, đang làm cái gì vậy!?”
Tiếng của Lisha vang lên khiến Lux sực tỉnh.
“Xin lỗi…… Nhưng, trông cậu đúng là giống người ấy thật.”
Vài giây sau. Celis, với đôi má ửng hồng, đứng dậy. Cô định đưa tay ra đỡ Lux nhưng rồi lại rụt về.
Sau khi thì thầm điều gì đó, Celis liền bỏ đi.
“……Phù.”
Trong phòng Viện trưởng khi đám đông sinh viên đã rời đi gần hết, Lux thở phào nhẹ nhõm.
“Tạm thời thì chúng ta đã được hoãn binh một chút.”
Lisha lẩm bẩm rồi nhìn sang Lux.
“Thiệt tình, không ngờ cậu lại đến đây, làm tớ cứ lo không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu là người trong cuộc, không nên hành động hấp tấp như vậy.”
“Tớ xin lỗi. Nhưng tớ nghĩ, lần này mình phải tự mình lên tiếng.”
Cách đây không lâu, cậu vẫn chỉ xem mình như một tội nhân.
Cậu đã nghĩ rằng chỉ cần nhận những yêu cầu từ người dân không hề hay biết gì, và tuân theo mong muốn của các cô gái ở học viện này, thì cậu sẽ có thể chuộc lại lỗi lầm của mình.
Đó là lý do cậu sẵn sàng chấp nhận mọi chuyện, dù có ra sao, tùy thuộc vào ý muốn của họ.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Tớ cũng muốn được chiến đấu cùng Lisha-sama và mọi người ở đây.”
Bởi vì cậu nghĩ, thật hèn nhát khi chỉ phó mặc số phận của mình vào tay các cô gái mà không nói ra ước muốn vừa nhen nhóm trong lòng.
“Lux……”
Có lẽ đã đoán được ý định của cậu, Lisha mỉm cười và đưa tay ra.
“Không sao đâu. Nếu là chúng ta, chúng ta sẽ thắng. Ừm ── cậu cũng có rất nhiều đồng minh, và, ừm, trên hết, cậu còn có tớ ở đây mà!”
Khi Lux nắm lấy tay cô, Lisha mỉm cười, gò má hơi ửng hồng vì ngượng.
“Hai em thân thiết với nhau thì tốt thôi, nhưng sắp đến giờ vào lớp tiếp theo rồi đấy nhé?”
Ngay sau khi Relie thì thầm như vậy, cả hai vội vàng chạy về phía lớp học.
Phần 7
Câu chuyện về trận Đấu Tuyển chọn trong Học viện, với việc đặt cược quyền đi học của Lux, đã lan đi nhanh chóng và trở thành chủ đề nóng hổi khắp trường sau giờ học.
Bất chấp sự ồn ào đó, Lux vẫn tận tụy xử lý các yêu cầu từ học viện và sinh viên. Cậu hoàn thành mọi việc vào cuối ngày và tìm đến phòng của Airi.
Khi cậu đến căn phòng mà em gái mình ở chung với Noct thuộc Tam Hoàng Kiếm, chỉ có một mình Airi trong bộ đồng phục đang ngồi đợi Lux trước chiếc bàn nhỏ.
“Chào buổi tối, Nii-san.”
Giọng điệu bình tĩnh của cô bé thật đáng sợ.
“Ư-Ừm, em đang giận sao? Airi……?”
“Em không giận. Phải rồi, chắc chắn Nii-san làm vậy là để chọc em tức, nên nếu em giận ở đây thì chỉ càng làm anh vui hơn mà thôi.”
Rõ ràng là đang giận.
Dù bề ngoài cô bé mỉm cười, nhưng toàn thân lại toát ra một luồng sát khí đen kịt.
“A-Anh xin lỗi. Về chuyện này, đã có nhiều việc xảy ra──”
Gay rồi! Lux, người hiểu rõ từ kinh nghiệm, liền vội vàng xin lỗi.
“Cũng không có gì đâu ạ. Anh cứ thua rồi bị đuổi khỏi học viện này đi. So với việc mặc kệ cảm xúc của em và làm những chuyện nguy hiểm, lựa chọn đó an toàn hơn nhiều.”
Airi lẩm bẩm, giọng hờn dỗi.
Dù nói gì đi nữa, cô em gái này, người thân duy nhất của cậu, có lẽ đang rất lo lắng cho anh trai mình.
Vì vậy, cô bé vô cùng tức giận khi Lux tự mình lao vào tâm bão của sự việc.
“Lần này không có thời gian để bàn bạc với em. Anh thật sự xin lỗi! Ư-Ừm, để bù đắp, lần sau anh nhất định sẽ hỏi ý em, nên là……”
Khi Lux tha thiết xin lỗi,
“……Anh thật không công bằng, Nii-san.”
Airi lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử.
“Ể……?”
“Biết rằng em cuối cùng cũng không thể không tha thứ cho anh, nên anh cứ tự ý hành động, lúc nào cũng vậy…… Haa, thật là.”
“Ờm, Airi──?”
Lux hỏi lại vì không nghe rõ em gái mình nói gì,
“K-Không có gì ạ!”
Airi vội vàng nói, mặt hơi đỏ lên.
“C-Chuyện bù đắp thì cứ tính sau đi ạ…… lý do em gọi anh đến lần này là vì một chuyện khác.”
Airi nói rồi hắng giọng.
Đáp lại, Lux cũng hít một hơi thật sâu và ngồi thẳng người dậy.
Noct, người bạn cùng phòng của cô bé, đã không có ở đây vào giờ này, nghĩa là cô ấy có lẽ đã cố tình nhường lại không gian riêng.
Điều đó cho thấy cuộc nói chuyện của họ sắp tới quan trọng đến mức nào.
“Đây là chuyện em nghe được tuyệt đối bí mật từ Viện trưởng. Balzeride Kreutzer, kẻ bị giam giữ ở thủ đô…… đã bị ám sát vào ngày hôm trước.”
“……!?”
Lux nín thở trước sự thật vừa được nghe.
“Ngoài ra, Velvet, người bị giam giữ với tư cách chỉ huy quân phiến loạn, cũng đã bị giết. Cả hai đều chết do một cuộc tấn công của Abyss.”
Abyss, vốn chỉ xuất hiện quanh các di tích và tấn công mọi sinh vật gần đó, hiếm khi nào tiến được đến tận Thủ đô.
Có rất nhiều căn cứ phòng thủ được dựng trên đường thẳng đến thủ đô, và ngay cả những loài Abyss di chuyển quãng đường dài trong khi ẩn mình cũng chưa bao giờ lọt qua được.
Vì vậy, Lux cảm thấy có điều gì đó bất thường.
“Bản thân con Abyss xuất hiện bên trong nhà tù dường như đã bị tiêu diệt an toàn, nhưng vì lý do nào đó, mọi chuyện không ổn chút nào. Cả hai người họ đều đã khai rằng có liên quan đến một kẻ được gọi là “Thương Nhân Chợ Đen”, kẻ gần đây đang ngấm ngầm hoạt động ở nhiều quốc gia, và có vẻ như người này đang bị điều tra chi tiết.”
“…………”
“Và tuy là một chuyện khác, nhưng nghị viện hành chính của Cộng hòa Heiburg dường như đang đẩy mạnh việc mở rộng quân sự hơn trong những năm gần đây. Cũng có tin đồn rằng họ đã nhận được sự hợp tác của hai quốc gia đồng minh và thành lập một đơn vị lính đánh thuê khác với quân đội chính quy. Hơn nữa, có khả năng chính tên Thương Nhân Chợ Đen kia đang tuồn các khí tài quân sự như Drag-Ride ra ngoài──”
“Chẳng lẽ đó là……”
Thương Nhân Chợ Đen, kẻ bán vũ khí như Drag-Ride và sừng ở nhiều quốc gia và ngấm ngầm thao túng thế giới.
Hiện tại, mục đích của hắn vẫn chưa rõ, nhưng hắn là một kẻ bị xem là nguy hiểm ở nhiều quốc gia.
“Chúng ta sẽ truy lùng hắn. Có thể đó chính là “anh ta”.”
“……!?”
Fugil Arcadia.
Anh trai của Lux và là người đồng mưu trong cuộc đảo chính năm năm trước.
Và cũng là kẻ đã phản bội cậu vào phút cuối và hủy diệt toàn bộ Cựu Đế quốc.
Theo dấu chân đã biến mất của anh ta, Lux đã tìm kiếm khắp đất nước cho đến tận bây giờ, nhưng──
“Chưa chắc Thương Nhân Chợ Đen chính là anh ta, nhưng anh nên tự mình quyết định. Liệu anh sẽ ở lại học viện và chiến đấu, hay tạm thời rời trường để truy lùng anh ta──”
“……Ừ, anh hiểu rồi. Anh sẽ suy nghĩ về việc này.”
Lux khẽ gật đầu trước câu hỏi của Airi.
“Vậy, chúc ngủ ngon nhé, Airi.”
“Chúc anh ngủ ngon, Nii-san.”
Nói rồi, cậu rời khỏi phòng Airi, đi dọc hành lang ký túc xá và ngắm nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ.
Airi cố tình đưa ra các lựa chọn có lẽ vì cô bé lo lắng cho Lux.
Nếu Fugil chính là Thương Nhân Chợ Đen, việc cậu ở lại học viện sẽ khiến sự tồn tại của Lux và Bahamut bị lộ ra, và có khả năng học viện sẽ trở thành mục tiêu.
(Nhưng, mình không thể để tiền bối Celis một mình đi chinh phạt Ragnarok được.)
Có lý do tại sao Cộng hòa Heiburg lại kiên quyết yêu cầu chinh phạt Ragnarok vào thời điểm này.
Bằng cách xác định khung thời gian chinh phạt ngay trước Giải đấu Quốc tế và làm hao tổn lực lượng Drag-Knight của Tân Vương quốc Atismata, rất có khả năng họ đang cố gắng giành một chiến thắng áp đảo và độc chiếm quyền điều tra di tích.
Hơn nữa, nếu Celis bị Ragnarok đánh bại, điều đó cũng sẽ tạo cơ hội cho quân phiến loạn trong nước tấn công.
Tân Vương quốc là đồng minh với Ymir, nhưng du học sinh Krulcifer và công chúa Lisha của Tân Vương quốc sẽ không thể tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
Nếu có ai đó có thể tham gia vào tình hình hiện tại, thì đó chỉ có thể là Lux.
(Nhưng, mình, một kẻ đã từng thất bại, có tư cách đó không? Không……)
Lux khẽ lắc đầu, xua tan sự do dự.
Tư cách không phải là thứ được ban cho, mà là thứ phải tự mình giành lấy.
Nghĩ vậy, Lux quyết định trở về phòng và nghỉ ngơi.
Phần 8
“…………”
Cùng lúc đó. Celis đang trải qua một đêm không ngủ trong phòng mình.
Cô bạn cùng phòng Sharis nói rằng hôm nay cũng sẽ đi tuần tra với đội cảnh vệ, nên cô hơi hối hận vì đã không đi cùng, vì dù sao cô cũng không ngủ được.
Để trấn tĩnh lại cảm xúc, cô đọc một cuốn sách mà mình đã mang theo đến Thủ đô.
Cuốn sách đó, tập hợp các kỹ năng kiếm thuật, võ thuật và kỹ năng của Drag-Ride, là một tuyển tập được trích xuất từ những gì chính Celis đã học và được dạy.
“Lux Arcadia. So với Hoàng đế Arcadia, cậu thật sự rất giống người đó……”
Trong khi đưa mắt theo những con chữ trên trang sách đang mở, Celis nhẹ nhàng thì thầm và lướt ngón tay trên đó.
“Thật không may. Không ngờ người đến học viện này lại chính là── cậu ta…… Nhưng─”
Sau khi đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ, Celis gập sách lại và ngẩng mặt lên.
“Đây là điều duy nhất mình có thể làm. Để bảo vệ cậu ấy và cả những sinh viên của học viện này, mình không thể nghĩ ra cách nào khác. Lần này mình không sai, phải không? Wade-sensei?”
Lời thì thầm chứa đựng một quyết tâm lặng lẽ đó vang vọng trong tâm trí cô.