Trong vùng Cồn Cát Augria, có một hiện tượng nổi tiếng được gọi là Thời-Cát, đó là khi mà Gió Cát thổi mạnh hơn bao giờ hết.
Cơn Gió Cát ấy sẽ thổi khoảng ba lần một ngày vào thời điểm—sáng, trưa và đêm—kéo theo cả cát và Chướng khí từ phương đông tràn sang phương tây, như một tai họa âm thầm rình rập.
Và khi đêm khuya kéo đến, loại gió ấy sẽ trở nên mạnh nhất. Lúc này, việc di chuyển gần như là bất khả thi.
Vì vậy, cả nhóm đã chọn cách chinh phục vùng cồn cát Augria vào ban ngày, từng chút một, nghỉ ngơi ngắn khi Gió Cát kéo qua vào sáng và chiều.
Bề mặt cát trải dài toàn những hạt li ti, đúng như lời đồn, khiến người ta dễ dàng mất thăng bằng, mỗi việc bước đi thôi cũng đã vô cùng khó khăn—nó tạo cho ta cảm giác chậm chạp và mệt mỏi như thể đang lê mình bò qua từng mét cát.
Điều đó khiến Subaru cảm thấy…thất vọng.
"...Gió Cát thổi rát cả mặt, đường đi thì lún từng bước, nhưng mà... không đến nỗi tệ như mình tưởng."
Cậu quay mặt khỏi hướng gió, kéo khẩu trang lên che miệng để dễ thở hơn. Lớp cát len vào tận răng, nhưng kiểu "rửa tội" này không khác mấy so với những ngày ở Mirula.
Cát bay mù trời, nhuộm cả không gian bằng một màu vàng ảm đạm, len vào trong áo khiến người ta ngứa ngáy, nhưng chỉ đến vậy thôi. Sự hung bạo của sa mạc vẫn còn khá nhẹ nhàng.
"...Lúc đầu khi tôi nghe mọi người nói về nơi này, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý chết dẫm trong sa mạc luôn cơ đấy.", tưởng chừng cậu chỉ đang tự độc thoại nhưng thực sự cậu chỉ đang truyền đạt cảm nghĩ của mình cho người trước mặt cậu nghe. Vì thế, Beatrice liền khẽ cất tiếng.
"...Chỉ là khí hậu hơi khắc nghiệt thôi, ta nói thật đấy. Chướng khí giết sạch mọi thứ nên mới không có mảng xanh nào còn sót lại cả. Cũng nhờ vậy mà nơi này vẫn còn mưa, và nhiệt độ không đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát, ta cho là vậy."
Subaru từng có ấn tượng rằng sa mạc là nơi địa ngục đỏ rực. Dù chưa bao giờ đặt chân đến một nơi như vậy ở thế giới trước, nhưng trong game hay manga, sa mạc lúc nào cũng cháy bỏng.
Thế nên, khi tận mắt trải nghiệm vùng Cồn Cát Augria, cậu nhận ra sự khốc liệt không đến mức như trong tưởng tượng.
"...Thị trấn gần nhất không nóng hay lạnh bất thường. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, đâu thể nào mong một vùng cát cách đó không xa lại là địa ngục lửa được cơ chứ. Vậy thì chỉ cần cẩn thận với gió độc và Ma Thú thôi là được rồi.", Subaru khẽ lẩm bẩm như thế trong khi siết chặt dây cương.
"...Với cả chuyện lạc đường nữa, ta cho là vậy."
Một nỗi lo vừa vơi bớt thì ngay lập tức bị Beatrice dập tắt bằng thực tế nghiệt ngã. Subaru siết nhẹ cánh tay đang ôm lấy Beatrice, hướng mắt về phía trước trong khi vẫn đề phòng cơn gió thổi.
Tháp canh Pleiades —mục tiêu tối hậu của họ—vẫn đang sừng sững trong tầm mắt cậu.
"...Cô nhắc tới chuyện lạc đường, nhưng mà... to thế kia thì ai mà lạc được cơ chứ?"
"...Betty cũng nghĩ vậy. Nhưng mà, nếu chẳng có gì bất thường thì làm sao có chuyện chưa có ai từng tới nơi, đúng không? Betty không biết ‘Hiền giả’ trong truyền thuyết đó mạnh tới cỡ nào, nhưng việc chưa ai từng chạm tay vào được là minh chứng quá rõ rồi."
"...――――"
Tất nhiên, Subaru không có ý định chủ quan.
Thực tế mà nói, với một công trình khổng lồ như thế, chuyện đi lạc là cực kỳ khó xảy ra. Nhưng chắc hẳn những kẻ từng thử đến đó trước cậu cũng từng nghĩ y như vậy.
Dù rõ ràng trước mắt, nhưng vẫn có thể không tới nơi—Subaru hiểu điều đó. Cậu thừa nhận nơi đây mang đúng dáng dấp của một vùng đất "tà ác" như Beatrice cảnh báo.
"...Nói vậy chứ, đến lúc đánh dấu tiếp rồi nhỉ."
Subaru ngoái đầu nhìn về phía sau, nơi dấu vết của hành trình vừa qua vẫn còn vương trên nền cát.
Dấu chân của Patrasche, địa long mà Subaru và Beatrice đang cưỡi, vẫn còn hằn lên mặt đất. Nhưng chỉ là tạm thời. Theo thời gian, tất cả sẽ bị cát cuốn trôi, che phủ sạch sẽ.
Cả tự nhiên cũng trở thành một cái bẫy hoàn hảo.
Không chỉ mục tiêu phía trước, mà cả đoạn đường đã đi qua cũng sẽ dần bị xóa sạch, như chưa từng tồn tại.
Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng với những kẻ không có biện pháp ứng phó mà thôi.
"...Dấu cũ bị xóa rồi. Được rồi, đến lúc rồi đây."
Subaru kéo dây cương, điều khiển Patrasche tiến sát chiếc xe rồng đang chạy song hành.
Dù bánh xe và dấu chân của long mã cũng để lại vết, nhưng tất cả đều chịu chung số phận: bị cát xóa nhòa. Thế nên, cần có thứ gì đó rõ ràng hơn để làm mốc.
"...Emilia-tan, đến lượt em rồi đấy!",
"...Rồiiii, em nghe rõ rồi mà."
Subaru gõ nhẹ lên xe rồng từ bên ngoài, và Emilia nhanh chóng xuất hiện từ cánh cửa bên kia.
Emilia hiện mặc bộ áo choàng trắng chuyên dụng để chống cát, toàn thân phủ kín. Subaru chỉ tay về phía trước, ánh mắt cậu hướng về một điểm xa mờ trên nền trời.
"...Xin lỗi vì để em làm việc nhiều vậy. Nhưng mà, nhờ vào Sensei nhé!"
"...Gì cơ? Tự dưng anh gọi em là ‘Sensei’ là sao vậy? Nghe kỳ ghê."- Emilia hơi khẽ nghiêng đầu trước cách gọi mới của Subaru.
"...Đấy là cách để ra yêu cầu chính thức đấy. Nào, xin Sensei mau ra tay!", Subaru chỉ nhún vai đáp lại như thế rồi nháy mắt với Emilia một cái.
"...Thật là... thôi được rồi, yêu cầu của anh được chấp nhận! Mà anh đừng có mà lặp lại cách gọi đó nữa!"
Sau màn trao đổi nhẹ nhàng và đầy "nghi thức kỳ quặc" ấy, Emilia quay người lại, nhìn về phía Subaru đang chỉ.
Ánh mắt cô dịu dàng trong khi gương mặt cô hơi đỏ lên nhưng dẫu vậy, cô ấy vẫn giữ vững cho mình biểu cảm nghiêm túc. Cô hít sâu một hơi, rồi…
"...——Đến đây!"
Ma lực dâng trào tại nơi lòng bàn tay Emilia, chúng xoáy tròn rồi phóng vút ra phía trước như một luồng sáng xuyên phá bầu trời.
Không khí xung quanh rung chuyển như thể bị xé rách, và âm thanh nghe như tiếng nổ nhẹ liền lan rộng khắp vùng cát mênh mông.
Một dấu hiệu được khắc lên hướng về phía bầu trời—thứ ánh sáng dẫn đường giữa cõi sa mạc lạc lối.
――Chỉ vài giây sau đó, liền có một tòa tháp băng khổng lồ mọc lên sừng sững giữa sa mạc mênh mông.
Emilia mỉm cười hài lòng với tạo tác của mình, và khẽ gật đầu xác nhận kết quả công việc.
"...Ừm, tốt rồi đấy."
Dù không thể so sánh về quy mô với Tháp canh Pleiades, nhưng trong khung cảnh sa mạc Augria trải dài bất tận, bóng dáng của tòa tháp băng vẫn nổi bật rõ ràng. Dọc theo lộ trình đoàn thám hiểm đang tiến bước, những tháp băng như vậy đã lần lượt được dựng lên theo từng quãng đường, tạo thành các mốc định vị để tránh bị lạc lối giữa biển cát bao la.
"...Không thể dùng dấu chân làm chỉ dẫn, nhưng những cột mốc rõ ràng như thế này thì lại khác. Mức độ ứng dụng cao của ma pháp thật sự rất hữu ích."
Subaru gật gù, tỏ vẻ hài lòng trước kế hoạch của mình.
Nghe vậy, Emilia liền cười nhẹ, khẽ nháy mắt.
"...Thế nhưng, Subaru giỏi thật đấy. Ý tưởng của anh rất hay."
"...Phương pháp này sẽ vô dụng nếu sa mạc này thật sự nóng như anh tưởng."
Đá băng mà Emilia tạo ra bằng ma pháp có vẻ như vẫn tuân theo quy luật tự nhiên, yếu ớt trước nhiệt độ. Nếu đây là một vùng sa mạc khô cháy đúng nghĩa, có lẽ cách làm này đã chẳng thể thực hiện được. Nhưng vì khí hậu ở đây khá dễ chịu, nên tháp băng này có thể trụ vững như một ngọn hải đăng dẫn đường.
"...Tòa tháp này... nhìn thì chắc chắn, nhưng anh vẫn lo nó đổ mất. Vì nền đất dưới chân toàn là cát lỏng."- Subaru hơi e ngại nói như vậy trong khi đưa mắt nhìn xuống dưới chân của mình.
"...Em đã cố định nó đến mức vững như bàn thạch rồi mà. Anh lo lắng quá đấy."-Emilia hơi bĩu môi lại khi nghe câu đó của Subaru
"...Ai mà còn dùng từ như «vững như bàn thạch» thời nay nữa chứ... À thôi, anh hiểu rồi."
Subaru cố gắng trêu đùa để xua đi sự lo lắng, ngẩng đầu lên. Emilia hơi nhíu mày khó chịu với điều đó, nhưng rồi cô chỉ cười nhẹ và không nói gì thêm.
Ánh mắt Subaru khẽ lướt qua vai Emilia, mà hướng về bên trong toa xe rồng phía sau cô. Với mọi người trong đó, tình hình có lẽ không thay đổi gì, nhưng vẫn còn một người khiến cậu để tâm nhiều hơn cả.
"...Sao không thấy Anastasia nhỉ?"
"...Gì vậy, Natsuki-kun? Tìm tôi có việc gì à?"
Ngay khi ánh mắt Subaru vừa rời đi, một giọng nói vang lên khiến cậu giật bắn người.
Từ phía sau Emilia, Anastasia ló mặt ra, đôi mắt xanh biển của cô ánh lên tia cười tinh nghịch khiến Subaru vô thức lùi lại nửa bước.
"...Làm gì mà giật mình dữ vậy. Tôi vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trong xe mà?"
"...Tôi biết là cô ở trong xe, nhưng đột nhiên thò ra từ nách của Emilia thế kia thì đúng là hết hồn tôi luôn đó."
"...Này Subaru, cách anh nói về việc đó... em thực sự không thích chút nào đâu."
"...Tôi cũng thấy khó chịu như cô vậy. Trùng hợp thật."
Cả Emilia và Anastasia đều tỏ ra không mấy hài lòng khi nghe lời vừa rồi của Subaru. Khiến Subaru chỉ biết gãi đầu bối rối, rồi cậu nhanh chóng trở lại chủ đề chính. Beatrice lúc này vẫn nằm gọn trong tay Subaru, khẽ nhún vai, nhưng Subaru không để ý đến cô mà quay sang nói với Anastasia.
"...Chúng tôi sẽ dựa vào kiến thức của cô để vượt qua Biển Cát này đấy nha. Nên mong cô hãy chỉ dẫn tận tình nhé?"
"...Natsuki-kun, cậu lo xa thật đấy. Nhưng mà tôi cũng đang cùng hội thuyền với cậu, kết cục chuyến đi này còn ảnh hưởng tới cả tôi nữa... vậy nên cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm qua loa đâu?"
"...Không biết có ai đủ ngây thơ để tin lời cáo nói dễ dàng vậy không, nhỉ?"
Beatrice khẽ nói, tuy vậy giọng cô nhỏ đến mức chỉ mình Subaru có thể nghe thấy. Subaru gật gù đồng tình, nhưng cậu quyết định không chọc tức Anastasia vào lúc này.
Nếu đã chọn cùng nhau tiến đến Tháp canh thì giờ đây, điều quan trọng nhất chính là trong nhóm, ai cũng phải nỗ lực làm tròn vai trò của mình.
"...Phải rồi, Anastasia."
"...Có đây, Natsuki-kun. Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ báo cho Julius. Còn khi đến gần khu vực mà Echidna nhắc đến, tôi cũng sẽ thông báo ngay. Được chứ?"
Anastasia――hay đúng hơn là Eridna――không có vẻ gì là khó chịu trước cái giọng hơi châm chọc của Subaru. Xem ra, ít nhất là hiện tại, mọi thứ vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
"...Hình như gió mạnh hơn rồi đấy. Subaru, nếu không còn chuyện gì nữa, em đóng cửa vào nhé?"
"...Ừ, em cứ làm đi. Emilia-tan, anh giao mọi người trong xe cho em hết đấy."-Subaru gật đầu và buông lời nhờ vả cô.
"...Ừm, anh cứ để họ cho em lo. Subaru, anh cũng phải nhớ đối xử tốt với Beatrice đấy."
"...Không cần phải lo đâu, ta hiện rất hài lòng rồi, thật đấy."
Sau lời nhắn gửi ngắn ngủi, Emilia đặt tay lên cánh cửa, quay vào trong xe. Beatrice cũng đáp lại câu trêu đùa cuối cùng của Emilia bằng một lời nhẹ nhàng. Cánh cửa đóng lại, nụ cười kia khuất dần sau lớp gỗ chắc chắn.
Subaru lúc này vòng ra phía trước toa xe, xuất hiện ngay cạnh đầu xe rồng
"...Xem ra các mốc định vị của Emilia-sama hoạt động khá hiệu quả. Đúng là đầu óc cậu khá nhanh nhạy trong những chuyện như thế này thật."
"...Anh gọi đó là mưu mẹo cũng được đấy."-Subaru khẽ nói khi liếc nhìn người xa phu Julius đang điều khiển cỗ xe rồng.
"...Tôi không dám. Thật ghen tị với khả năng ứng biến của cậu, cậu luôn có thể nghĩ ra những cách mà tôi và người khác không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi thật sự không thể tạo ra những ‘thủ đoạn’ như vậy."
"...Gọi là thủ đoạn nghe hơi quá. Mưu mẹo nghe dễ thương hơn!"
Julius đang ngồi ở bệ điều khiển, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Subaru trong khi có một nụ cười nhẹ lướt qua khóe môi. Khuôn mặt tuấn tú của anh tuy được quấn khăn trắng kín mít, nhưng chỉ qua giọng nói và dáng vẻ, Subaru vẫn có thể cảm nhận được sắc thái trêu đùa trong lời nói ấy.
"...Meili, còn em thì sao? Em vẫn làm tròn vai đấy chứ?", Subaru rời mắt khỏi Julius mà hỏi Meili, người đang ngồi cạnh anh ta.
"...Anh còn phải hỏi à? Mấy con thú xấu xa chưa bén mảng lại gần, toa xe cũng an toàn tuyệt đối. Thế chưa đủ là bằng chứng là em đang làm việc chăm chỉ sao~?"
Ngó đầu vào trong buồng điều khiển, Subaru thấy Meili đang bĩu môi giận dỗi, đúng như cậu đã tưởng tượng. Cô bé cũng trùm một chiếc áo choàng kín đầu để tránh gió cát, giọng nói cô bé pha chút bất mãn nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêu hãnh đáng yêu.
Phản ứng lại lời Meili vừa đáp, Subaru phủi cát bám trên đầu rồi cậu dõi mắt nhìn con đường phía trước.
“...Mặc dù em nói thế, nhưng đúng là khó thấy được hiệu quả công việc của em thật. Anh không biết là do em dọa lũ Ma Thú tránh xa hay vì chúng vốn chẳng có ở quanh đây nữa…”
“…Hmm~, anh nói thế là sao cơ~?”
Giọng điệu cậu vang lên như thể than phiền vì không được thấy cảnh hành động hấp dẫn khiến Meili trề môi ra. Cô bé đưa hai tay áp má, vẻ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó rồi rơi vào im lặng. Biểu hiện đó… làm Subaru có linh cảm chẳng lành.
“…Này, Subaru,” Julius ngồi cạnh liền lên tiếng với giọng chững chạc,
“Tốt hơn là cậu nên xin lỗi em ấy đi. Rõ ràng vừa rồi cậu nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ quá rồi đó.”
“...T-tôi biết rồi mà! Này Meili, anh xin lỗi. Anh… ừm, hơi thiếu tế nhị. Không phải là anh cố ý đâu. Thật đấy.”- Subaru nghe lời Julius liền vội vã xoa dịu Meili đang phật lòng.
“...Không saooo. Em không giận gì Onii-san đâuu~. Với cả, em cũng hiểu anh nói vậy là có lý do mà.”
“Ồ… may quá. Em có vẻ trưởng thành hơn vẻ ngoài nhiều nh—”
“――Cho nên, để em cho anh biết rõ ràng lý do tại sao em lại có mặt ở đây.”
Lời nói dứt khoát ấy của Meili khiến không khí như đông cứng lại.
Ngay lúc Subaru đang chuẩn bị chắp vá lời xin lỗi thì Meili đã cắt ngang bằng một câu nói đáng lo ngại. Subaru và Julius nhìn nhau, một cảm giác bất an trào dâng trong lồng ngực. Và rồi, điều đó xảy ra ngay lập tức.
“――――”
Patrasche và con địa long kéo xe đồng loạt đạp mạnh xuống cát, khiến cả đoàn dừng lại đột ngột. Bản năng sinh tồn của loài địa long đã cảm nhận rõ mối nguy đang tiến tới gần, truyền sự cảnh báo đến người cầm cương.
Cả Subaru và Julius cùng lúc mở to mắt――và họ nhìn thấy nó.
“――――”
Mặt cát phía trước bắt đầu chuyển động như thể có sinh mệnh, rồi một vật thể gì đó khổng lồ trồi lên từ bên dưới. Đó là một sinh vật khủng khiếp, toàn thân nó phủ đầy cát và ẩm ướt trong khi há cái miệng khổng lồ và phát ra tiếng rít xé tai.
Nó không có tay hay chân, thân hình của nó thì dài ngoằng uốn lượn như rắn, cũng như nó có một làn da nhớp nháp với màu cát và những vệt sọc đều đặn như được khắc bằng dao của nghệ nhân, ngoài dáng vẻ khủng khiếp nó còn tỏa ra mùi hôi thối đến mức buồn nôn. Chỉ đến khi cái đầu của nó hạ thấp xuống, Subaru mới nhận ra được hình dạng thật sự của thứ sinh vật quái dị này.
“...Không phải rắn――mà là... giun đất!?”
Trước mặt cậu là một con giun đất khổng lồ.
Thân hình nó to đến mức Subaru có giang tay cũng không ôm hết nổi. Miệng nó rộng đến mức khiến người ta liên tưởng đến việc nó có thể nuốt chửng bốn, năm người cùng lúc mà không gặp vấn đề gì, thứ đó còn đang chảy nước dãi từ cái miệng lởm chởm răng của mình, chúng cứ nhỏ xuống mặt cát là liền khiến cát bốc khói lách tách.
“――――”
Cái đầu không mắt đó hướng về phía bọn họ, như thể đang đánh hơi mùi gì đó.
Subaru quên cả thở. Cảm giác tê liệt chạy dọc sống lưng cậu, Patrasche cũng truyền sang cậu cảm giác trống rỗng qua dây cương. Trong vòng tay Subaru, Beatrice cũng nắm chặt lấy áo cậu.
“...Không lẽ nó ngửi được Tàn hương của phù thủy trên người mình…?”
Ngay khoảnh khắc đó, đầu Subaru thoáng qua suy nghĩ rằng nếu con Ma Thú này phản ứng với thứ mùi hương ấy, thì cả nhóm họ chắc chắn sẽ――
“...Aaa chà chà, thối chết đi được. Biến đi, nhanh lên nào~”- Meili khẽ nói thế một cách nhẹ tênh và búng tay một cái
“――――”
Trong khi Subaru và mọi người đang cứng đờ người ra, thì Meili liền lên tiếng như thể đang ra lệnh cho một con cún cưng.
Câu nói ấy khiến con giun khổng lồ quay đầu về phía Meili, nhưng chẳng hiểu sao lại như bị khuất phục. Cái thân hình đồ sộ ấy ngoằn ngoèo quay lại cái hố, chui xuống, rồi biến mất không để lại dấu vết.
Chỉ vài giây sau, cát phủ kín cái hố lại, và sự tĩnh lặng bao trùm trở lại.
“...Đó là Giun Cát nhỉ? Là một loại Ma Thú thích ẩn mình dưới lớp đất cát. Nhưng mà hình như nó… hơi lớn hơn tôi tưởng đấy.”-Julius khẽ nói như thế trong khi lấy tay lau mồ hôi trên trán.
“…Anh có bị mù không mà bảo cái thứ quái vật to khủng khiếp như cái con đó chỉ là hơi lớn hả?”-Subaru chớp chớp mắt hoàn hồn lại rồi vặn lại lời của Julius với giọng hơi run.
“...Theo tôi được biết thì đáng lẽ chúng chỉ to bằng cánh tay của đàn ông trưởng thành thôi mà.”- Julius nghiêng đầu nhìn sang chỗ con Ma Thú mới bỏ đi mà nói.
Chỉ với kích thước như thế cũng đủ đáng sợ rồi. Nhưng thứ vừa rồi rõ ràng là vượt xa tiêu chuẩn đó đến hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần. Có vẻ bọn Ma Thú ở Cồn Cát Augria này không chỉ hung dữ, mà còn khổng lồ bất thường.
“...T-Tiếng động vừa rồi là gì vậy…?”
Một ô cửa nhỏ trên xe mở ra, Emilia ló mặt ra từ ô cửa thông với khoang lái. Cô chưa thấy con Giun Cát, nhưng chắc chắn đã nghe tiếng rống của nó.
“...Không sao đâu~ Em chỉ muốn cho mọi người thấy là được đi trên một chặng đường dài mà không cần phải lo mấy thứ đó thì may mắn cỡ nào thôi~”
Meili trả lời thay cho Subaru, người hiện vẫn còn cứng họng.
“…Aahhh! Đúng là không thể cảm ơn em đủ được, Meili-san!”
Lời nói nhẹ nhàng đó khiến Subaru như được giải tỏa, cậu nghiêng đầu cúi người cảm ơn cô bé hết mực. Emilia nhìn cậu ngạc nhiên, rồi chuyển sang ánh mắt hài lòng khi thấy Meili cũng nở một nụ cười.
“...Thậttt~ không đấy? Anh chắc chứ? Giờ thì anh nhìn em bằng con mắt khác rồi phải không~?”
Meili nghe xong liền nheo mắt, tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nũng nịu đầy ẩn ý.
“...Chắc chắn luôn! Anh nghiêm túc đấy!”
Subaru gật gù một cách thành thật.
“Giờ anh mới thấy nếu không có em đi cùng, cái chốn cồn cát này đúng là địa ngục trần gian! Cồn Cát Augria đáng sợ quá đi mất! Chốn quái quỷ này, đáng sợ chết đi được!!!”
Cảm giác run rẩy sau sự cố vừa rồi vẫn còn âm ỉ trong lòng cậu. Giờ thì cậu đã hiểu lý do tại sao những kẻ liều lĩnh đến thách thức vùng đất này đều một đi không trở lại rồi. Đây không phải nơi dành cho người tỉnh táo. Đây là nơi cho những kẻ điên với niềm tin mù quáng vào vận may.
Cái suy nghĩ ngốc nghếch kiểu “tắm rửa trong cát rồi xong chuyện ấy mà”... đúng là ảo tưởng nguy hiểm.
“...Yên bình vẫn là tốt nhất, yên bình là số một…”-Subaru lẩm bẩm lời đó trong miệng trong khi rưng rưng nước mắt.
“...Ngươi nịnh nọt con bé ấy hơi quá rồi đấy, thật đáng xấu hổ, ta cho là vậy.”
Beatrice liếc mắt nhìn Subaru mà lẩm bẩm nói một cách đầy mỉa mai.
“...Im đi! Cô cũng sợ muốn chết đấy thôi!? Áááá đáng sợ quá đi mất!”-Subaru thét lên rõ to để vặn lại lời của Beatrice vì bản thân cậu vẫn còn đang run lẩy bẩy vì chuyện vừa rồi.
“...B-Betty không có sợ, không có đâu, thật đấy. Betty chẳng qua chỉ muốn giữ cho Subaru không hoảng loạn thôi, ta cho là vậy. Đừng hiểu nhầm, thật đấy…”-Beatrice mặc dù hơi giật mình trước lời của Subaru cũng như sợ hãi trước cảnh vừa rồi nhưng cô vẫn kiên quyết hắng giọng cố tỏ ra mình không sao.
“...Nói thì nghe ghê thật đấy! Nhưng tôi cá là cô cũng tiểu một tí trong quần như tôi rồi đúng không? Tôi có thể cảm nhận được mà.”
“...T-Tiểu, ngươi đang nói cái xằng bậy, thô tục gì vậy, ta cho là vậy á!?”
Cuộc khẩu chiến giữa Subaru và Beatrice khởi đầu như một màn tấu hài bất thình lình, nhưng lúc này thì chẳng ai trách họ được. Không khí căng thẳng vừa rồi cần phải được giải tỏa.
Dù biết việc ồn ào có thể thu hút lũ Ma Thú, nhưng năng lực khống chế của Meili đã được chứng minh quá rõ ràng. Ngay cả Julius cũng không có ý định can thiệp.
Anh chỉ im lặng điều chỉnh tâm trí, tự nhắc nhở bản thân một lần nữa rằng lớp băng mà họ đang đặt chân lên còn mỏng hơn những gì anh tưởng tượng.
Ngày đầu tiên chinh phục vùng cồn cát đã khép lại, và khi ngoảnh đầu nhìn lại… quả thật đó là một ngày rất đáng để nhớ.
---
※※※※※※※※※※※※※
Ở nơi mà nhóm Subaru đã đi qua....
Bỗng nhiên có một vệt sáng xé ngang bầu trời, lao thẳng xuyên qua từng đợt gió khô khốc của sa mạc.
“――――”
Rồi liền có một tiếng nổ dữ dội vang lên và ngay sau đó một tòa tháp băng khổng lồ liền bị đánh cho đổ sụp, vỡ đôi như vừa bị thứ gì đó đập nát.
Lớp băng bị nghiền vụn hóa thành từng hạt Mana mờ ảo, rơi xuống cát rồi bị nuốt chửng ngay lập tức. Không để lại dù chỉ một vết tích, không còn dấu hiệu nào cho thấy nó từng tồn tại.
Ánh sáng đó tiếp tục lao qua bầu trời thêm vài lần nữa, lặp lại như một nghi lễ đáng sợ.
Tình cờ thay… số lần ấy cũng chính là số lượng tháp băng mà cô gái tóc bạch kim nọ từng dựng lên.
Lúc này đây, không ai hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau hiện tượng ấy.
Tuy nhiên――có một điều đã trở thành chân lý không thể chối cãi:
Việc chinh phục mê cung cát này… tuyệt đối không hề đơn giản như những gì nhóm của Subaru đã lầm tưởng―― Nhưng phải mãi cho đến ngày hôm sau, Subaru mới nhận thức được cái hiện thực phũ phàng ấy nhưng mà theo cách đau đớn nhất có thể.
Trans: Mới tối nay, tôi có nhận một cuộc gọi lừa đảo giả danh công an. Vậy nên, tôi khuyên mọi người nên cẩn thận với cái số lạ nhất là khi thằng gọi số đó dùng mấy cái tin giật gân để lừa bạn á. Trân trọng, các vị độc giả của hãy biết bảo vệ lấy bản thân