Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

74 456

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

6 26

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

7 45

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 11: Thanh âm đẫm lệ âm vang

ーーThứ cuối cùng cậu thấy được, là thứ ánh sáng chói lòa ấy. Ngoài ra, chẳng còn lại gì cả.

Cậu nhớ rằng là mình đã ngẩng cổ nhìn lên. Cả khoảnh khắc ngay sau đó nữa, cậu cũng đã thấy một phần của ngọn tháp phía trước, phát sáng rực rỡ, đến mức khiến đôi mắt cậu nheo lại vì bị chói.

Tuy nhiên, ký ức của Subaru chỉ kéo dài đến nhiêu đó mà thôi. Sau đó thì…mọi nhận thức của cậu đều trở nên mù mịt như thể cậu đã mất đi cảm giác về sự tồn tại của bản thân.

Không hề có đau đớn giằng xé da thịt, không có những cú sốc bóp nghẹn lấy từng hơi thở, cũng như không có cả nỗi sợ hãi khiến cậu phải rùng mình.

Phải, cậu đã chẳng thể cảm nhận được bất cứ điều gì cả.

Với Natsuki Subaru mà nói, những yếu tố đáng sợ kể trên vốn là những dấu hiệu không thể thiếu cho sự xuất hiện của “Cái chết”.

Thế nhưng,...

Vẫn vậy, không hề có nỗi đau khiến cậu bật khóc, không hề có sự va đập khiến thân thể cậu bị nghiền thành thịt vụn, cũng chẳng có một nỗi sợ hãi nào xâm chiếm toàn thân khiến cậu chết lặng.

Thật sự, là chẳng có gì cả, mọi chuyện chỉ cứ tự nhiên xảy đến một cách đột ngột và rồi cậu chết. Tất cả chỉ có vậy.

Nghĩ tới đây thì có lẽ, cái “chết” lần này đối với cậu... lại là một cái chết nhẹ nhàng hơn nhiều so với những "cái chết" mà Subaru từng phải nếm trải.

Song, hơn hết thảy, một Subaru vừa chết với não bộ đã bị thiêu rụi hoàn toàn thì cũng chẳng có thời gian hay năng lượng để suy nghĩ thêm gì nữa. Không thể nghĩ ngợi, không thể hồi tưởng, lại càng không thể chìm đắm trong khoảnh khắc tử vong đó mà ngẫm nghĩ về nguyên nhân.

Và rồi, như thể mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay sau khi bức màn đen tối vô tận bao phủ lấy tầm nhìn cậu như mọi lần ――

Sinh mệnh đã kết thúc trước đó của Natsuki Subaru liền được hồi sinh, và cậu bị nôn ngược ra khỏi hư vô, và một lần nữa, sự tồn tại nhỏ bé của cậu lại được bóng tối vứt trả lại vào hiện thực.

ーーBị vứt trả lại.

※※※※※※※※※※※※※

“…Tch tch tch.”

“…~hk.”

Chỉ trong một thoáng, cảm giác nặng nề đó tựa như là có một tảng đá nằm đè lên năm giác quan của cậu khiến Subaru không khỏi nghẹt thở và rồi đôi mắt cậu khẽ bật mở.

Âm thanh lục cục vang lên từ toàn thân xe rồng, các bắp thịt co cứng la lên đầy đau đớn. Hiện cậu đang siết chặt dây cương đến mức móng tay cậu đã bấm sâu vào lòng bàn tay, và cả hơi ấm rất đỗi quen thuộc đang tự khẳng định sự hiện diện của mình thuộc về Beatrice nữa.

“…Ah?”

Trong tầm nhìn mờ nhòe, Subaru cúi xuống nhìn mái đầu nhỏ của Beatrice đang tựa ngay trước ngực mình.

Hương thơm ngọt ngào nồng nặc xộc vào mũi, một lần nữa gợi lại cảm giác không giống như lúc cậu ôm cô bé. Mùi hương này vẫn ngọt, như kẹo tươi mới vừa nướng ra lò, nhưng xen lẫn trong đó là một hương vị độc hại gây ảo giác, thứ hương ngọt ngào như mật hoa này làm cho người khác muốn nghẹt thở vì chúng quá dai dẳng.

Cậu nhớ rõ mùi này. Tất nhiên là thế rồi. Bởi đó là cái mùi mà cậu đã cố gắng chịu đựng trong suốt thời gian gần đây, đến mức muốn phát ói luôn mà.

Thứ khiến cái mùi đó đặc biệt trở lại chính là… cảm giác về việc cậu cảm nhận nó đã bị gián đoạn, dù là chỉ trong một vài phút ngắn ngủi.

“Tch tch tch tch…”

Ngay trên nền ý thức vẫn còn vẩn đục của mình, Subaru liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên. Nghe như là một tiếng tặc lưỡi đang bật nhịp đều đặn, vang vọng trong sự căng thẳng.

Subaru đảo mắt nhìn quanh để nắm bắt tình hình hiện tại, trước mắt cậu hiện là Beatrice, người đang đông cứng cả người trước áp lực, và con địa long mà hai người họ đang cưỡi, Patrasche, thì nín thở, mắt nó căng ra trong khi nhìn về phía trước. 

Cỗ xe rồng đang chở Emilia, Rem cùng những người khác, đang ở ngay sát bên cạnh cậu , và đứng chặn ngay đầu xe ấy――chính là một con Ma Thú ghê tởm.

Nó có những chiếc rễ tua tủa mọc ra khắp cơ thể cùng với đó là một đôi mắt nhuộm đỏ trong sự đói khát như thể sắp phát điên, phải sinh vật trước mặt cậu kia chính là một con Gấu Kỹ Nữ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những thứ không thể gọi là "kí ức cũ" nhưng cũng chẳng phải thứ cảm giác chỉ mới lần đầu trải nghiệm, đã tràn ngập và bám lấy cả tâm trí vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn của cậu.

Phải thứ cảm giác khó chịu đó chính là cảm giác về hiện thực.

Tuyệt không sai. Thứ cảm giác ấy chính là mở bài đầy quen thuộc mỗi khi cậu ta trải qua việc : [Trở về từ Cõi Chết]

Natsuki Subaru, một lần nữa, sau khi nếm trải hương vị của Cái chết, đã quay trở lại đúng thời khắc này.

“…~hk.”

ーーNhưng, tại sao lại là thời điểm này cơ chứ!?

Cậu cắn môi cay đắng. Thay vì nguyền rủa cái chết đã đột ngột xảy đến, cậu ta lại thầm nguyền rủa cái thời điểm mà bản thân đã quay trở về hơn.

Tiếng tặc lưỡi đang vang vọng đã thu hút sự chú ý của Ma Thú. 

Người đang cố gắng dẫn dụ sự chú ý của nó ra khỏi cỗ xe rồng một cách âm thầm, không phải ai khác mà chính là Meili.

Kế sách ấy gần như đã thành công, nhưng đáng tiếc thay… nó đã thất bại trong gang tấc.

Bởi lẽ....

Con Địa Long kéo xe――Gyan――đã không thể nào chịu nổi áp lực từ con Ma Thú. Chính điều đó đã khiến mọi chuyện đổ bể.

“...."

Dù nhận ra điều đó, Subaru vẫn chần chừ trong việc ra quyết định. Vì đang ở đằng sau, nên cậu không thể thấy rõ được tình trạng hiện tại của Gyan. Nhưng nếu có gì bất thường, thì đáng lẽ Julius, người đang cầm dây cương hẳn phải phản ứng lại chứ. Đằng này, anh ta lại chẳng hề có động tĩnh gì.

Tất cả mọi người trong cỗ xe rồng lúc này, đều chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào việc Meili có thể thu phục được lũ Gấu Kỹ Nữ.

Nhưng… đáng tiếc thay, cái việc đó chắc chắn sẽ――

“Tch tch tch… tch~.”

Meili nhíu mày, tiếng tặc lưỡi phát ra từ miệng cô bé mang theo chút căng thẳng.

Ngón tay cô bé chỉ về phía bên phải chiếc xe rồng, khiến con Gấu Kỹ Nữ chậm rãi bước về hướng đó.

Bầu không khí trong xe rồng khi đó dường như được giải tỏa đôi chút. Ngay cả Beatrice cũng thở nhẹ ra một hơi.

Tuy nhiên――

Gyan, con Địa Long, giờ đã không thể chịu đựng nổi sự giằng co tinh thần đó lâu hơn nữa.

“Juli…”

“…~hk!!”

Cậu chưa kịp gọi trọn tên, thì một tiếng gầm vang rền đã xé toạc bầu không khí vốn đã căng như dây đàn.

Gyan dẫm mạnh chân xuống mặt đất, rồi phát ra một tiếng rống thảm thiết. Và tiếng gầm ấy――chính là mồi lửa thiêu cháy toàn bộ kế hoạch.

Đôi tai sắc bén của lũ Gấu Kỹ Nữ liền nắm bắt được sự rung chuyển đó để rồi toàn bộ lũ gấu Kỹ Nữ đang nằm ngủ bắt đầu cựa mình thức dậy.

Đôi mắt đỏ ngầu của chúng lóe sáng, và có thể thấy rõ những giọt nước dãi vẫn chưa kịp khô trên bộ lông xám xịt của chúng――giờ đây, lũ Gấu Kỹ Nữ đồng loạt bật người dậy mà xông tới chỗ xe rồng như thể không còn gì có thể kiềm hãm chúng lại nữa.

Thế nhưng, ngay khi chúng lao tới――một ánh sáng lam trắng liền lướt qua không trung, nhanh chóng đâm xuyên qua những hộp sọ xám xịt, và đoạt mạng chúng.

Phải, mọi chuyện đang xảy ra lúc này vẫn giống y hệt với lần trước.

“…El Huma!!”

Đứng trên nóc xe rồng, Emilia xoay cả hai tay, tạo nên một vòng tròn đầy duyên dáng như đang khiêu vũ. Từ động tác ấy, một cơn lốc xoáy làm bằng băng kiếm thành hình giữa bầu trời, và rồi những lưỡi kiếm băng lạnh lẽo và sắc bén xoay tròn trong không trung, tựa như thể chúng đang đệm nên một khúc nhạc giống như một chiếc răng cưa của đĩa hát.

Cơn mưa băng ấy đổ xuống đầu lũ Gấu Kỹ Nữ, xé xác chúng ra trong tiếng kêu gào thảm thiết, từng lưỡi kiếm một xẻ thịt, lột da và cắt rời tứ chi của từng con một, đến mức nhuộm đỏ cả vùng thảm hoa bằng một đợt sương máu.

“Chạychạychạychạychạychạyーー~hk!!”

Không chần trừ, hay sững người trước cảnh đó dù chỉ một giây, Subaru đã kéo mạnh dây cương, thúc Patrasche lao vút lên phía trước. Xe rồng cũng gầm rú chuyển động theo tiếng hô thất thanh của cậu.

Quay sang liếc nhìn bên cạnh, cậu thấy người đang cầm dây cương đã đổi sang Ram chứ không còn là Julius nữa. Còn chính Julius thì giống lần trước, anh ta cũng lại đang vung kiếm để diệt trừ lũ Ma Thú đang nhăm nhe áp sát, những nhát chém nhanh gọn kết hợp cùng hàng loạt cú đá tung ra liên hồi của anh ta đã chặn đứng và phanh thây vô số con Ma Thú.

Một cảnh tưởng hào hùng đầy quen thuộc.

ーーTất cả mọi chuyện đều y như lần trước.

Bất giác, Subaru nghiến chặt răng mạnh đến suýt gãy cả hàm.

Cảm giác choáng váng vì chưa kịp thích nghi sau lần “Trở về từ Cõi Chết” không phải là cái cớ cậu muốn dùng để bào chữa vì đã để mọi chuyện lặp lại y như trước mà chả làm gì.

Sự hối hận vì đã đánh mất đường sinh cơ vừa rồi… khiến trái tim cậu nặng trĩu.

Kể từ khi cậu biết đến năng lực “Trở về từ Cõi Chết ” của mình,và dựa dẫm vào nó cho đến tận bây giờ, thì đây là lần đầu tiên Subaru cảm thấy như thể chính cậu… đã lãng phí đi cơ hội mà sự trở về đó đem lại.

Không có lấy chút thông tin nào hữu ích, không có lấy một cơ sở nào để lập chiến lược, cũng chẳng biết làm gì để thay đổi được kết cục. 

Dù có ký ức từ lần chết trước, kết cục vẫn không thay đổi – dù đã trở về một lần nhưng cậu ta đã chẳng thể làm gì để rồi lại hướng thẳng đến một cái chết khác. Lần đầu tiên, cậu ta đã không thể xoay chuyển được tình thế, sự bối rối của cậu ta đã khiến cậu ta bỏ lỡ việc thay đổi đường ray của số phận.

“…Subaru! Giờ không phải là lúc để ngươi đờ đẫn đâu, ngươi có hiểu không!?”

“ーー~hk!”

Trong lúc đang gục đầu với tay nắm chặt lấy dây cương, Subaru đã bị Beatrice đập lưng vào ngực.

Cậu ngước mắt lên theo cú đập và giọng nói nhỏ nhẹ ấy, và cậu liền thấy được lũ Ma Thú hung tợn đang tăng tốc lao tới như thể muốn nghiền nát tất cả.

Cùng lúc ấy, một bàn tay nhỏ bé vươn ra trước mặt cậu, và cậu liền nắm lấy bàn tay đó, nắm lấy tay của Beatrice, cậu nâng cô bé đứng lên trên lưng Patrasche và bắt đầu cuộc phản công của mình.

“Minya! Minya! Thêm lần nữa nào, Minya! Ta nói thế đấy!”

Thông qua lòng bàn tay ấy, mana vô định bên trong cơ thể Subaru bị lấy đi, rồi được Beatrice chuyển hóa thành sức mạnh tấn công. Những mảnh tinh thể màu thạch anh tím ngưng tụ giữa không trung rồi phóng ra, xuyên thủng cơ thể lũ Ma Thú chắn đường.

Khi những tinh thể ấy vỡ tan, chúng phá huỷ cả nội tạng đối phương, để lại một đống xác nằm rạp dưới chân Patrasche đang điên cuồng lao tới mà giẫm đạp lên mọi mảnh vỡ.

“Xuất trận điiii, Giun Cát dự trữ!!”

Tiếng thét đầy tuyệt vọng của Meili vang lên, và gần như ngay lập tức, từ một góc của tầm nhìn, cát bụi bốc lên dữ dội.

Dưới lòng sa mạc dày đặc Ma Thú, một con Giun Cát khổng lồ trồi lên từ dưới đất. Cái miệng mở rộng đầy răng của nó xé tan nhiều Gấu Kỹ Nữ thành từng mảnh, rồi cả cơ thể đồ sộ ấy của nó vươn lên cao như một ngọn tháp để rồi dẫm nát mọi thứ trên đường tiến.

Một trận quyết chiến thứ hai giữa Ma Thú vs Ma Thú lại nổ ra――nhưng Subaru biết, lần này họ đang hoàn toàn ở thế yếu.

“…Barusu! Chạy đi! Nếu ngươi muốn sống thì cút khỏi chỗ này nhanh!!”

Đúng lúc Subaru đang ngồi đó, đầu óc trống rỗng cùng trái tim bị bóp nghẹt, thì tiếng hét đầy trách móc ấy liền vang vọng bên tai cậu, kéo cậu trở về hiện thực.

Người đang cầm dây cương và điều khiển Gyan đang giãy giụa――là Ram.

Tay lái của cô lụa không thua kém gì Rem, nó đầy kiên định và chuẩn xác. Nhưng nếu cứ giữ nhịp như hiện tại, tình hình sẽ chỉ càng tệ thêm.

“Cứ lao thẳng thế này là toi cả lũ đấy! Ram, đổi hướng đi!”

“…~hk! Ngươi đang nói điều ngu ngốc gì vậy!? Tháp canh đã ở ngay phía trước rồi, đã thế xung quanh chỉ toàn ổ của Ma Thú thôi đó!”

“Biết là vậy! Nhưng cứ thế này thì sẽ chết chắc đó!!”- Subaru, người không thể giải thích rõ tình hình nên chỉ biết gào lên như thế mà đáp trả trong khi siết chặt dây cương mà hối thúc Patrasche lao đi.

Sau đó, Patrasche lặng lẽ cúi đầu và tông thẳng vào bụng một con Gấu Kỹ Nữ đang chắn lối. Với con Ma Thú giãy giụa ngay trước mõm, Patrasche dùng cả thân thể đen tuyền của mình làm tấm chắn, lao tới như một viên đạn bọc thép.

Các nhát chém tới tấp từ bên trong xé toạc cơ thể con quái, máu tươi và tàn tích như cánh hoa bay rải khắp bầu trời, tô đỏ cả vùng cát đang bị nghiền nát dưới chân.

“Barusu, ngươi lại phát điên nữa à!? Nói cho rõ ràng đi!”

“Nếu mà tôi biết rõ thì tôi đã nói lâu rồi! Nói chung là――ta phải đổi hướng ngay lập tức!”

Ram nghiến răng, cất giọng đầy gắt gỏng, nhưng Subaru cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc quát lại y chang. Cậu biết rõ câu trả lời ấy thật ngớ ngẩn, nhưng… chẳng có lựa chọn nào khác.

Bởi lẽ, lần trở về này… Subaru thậm chí còn không nhớ nổi nguyên nhân cái chết của mình.

Chắc chắn cậu đã chết. Và chắc chắn cậu đã “Trở về (Return)”. Thế nhưng…

Thế nhưng, cậu lại chẳng hề có chút ký ức nào về cách mình chết.

Cảm giác ấy――khiến Subaru nhớ đến thời điểm cậu chết lần đầu tiên khi mới được đưa tới dinh thự của Roswaal, đó là một cái chết đầy đột ngột, và ký ức về lần chết đó cũng rối như tơ vò.

Việc đầu tiên cậu luôn làm mỗi khi chết và trở về, chính là xác định nguyên nhân của cái chết và tìm cách giải quyết mối nguy đó.

."Mẹ kiếp, lần này thì mình làm đéo gì còn thời gian để nghĩ về mấy chuyện đó nữa chứ!!!"

Subaru hét lớn như thể đang than trời trách phận.

 Nếu cậu đã chết vì bị đám Ma Thú đuổi kịp, thì khả năng cao cậu đã bị xé xác như lời cảnh báo của ông chủ quán rượu – rằng ruột gan của cậu khi đó sẽ bị chúng hút sạch như món đặc sản ghê rợn.

 Cũng không loại trừ khả năng cậu đã bị mất thăng bằng mà ngã khỏi Patrasche để rồi gãy cổ, hoặc thậm chí cơ thể cậu đã chết do cú sốc vì bị Beatrice hấp thụ quá nhiều ma lực… Dù là cái nào thì cũng toàn những kịch bản mà cậu không muốn nghĩ đến.

"Dù là lý do nào đi nữa, ký ức lần này cũng mờ mịt đến kỳ lạ."

Dẫu có bị mổ bụng, đóng băng, bị đập vỡ đầu bằng chùy gai, hay cả lúc bị đàn thỏ con chết tiệt đó ăn sống nuốt tươi, thậm chí cả lúc bị vướng vào Quyền Năng vô lý nào đó, cậu vẫn sẽ quay trở lại nhờ『Trở về từ Cõi Chết』.

Bất kể chết ra sao, thì việc giải quyết vấn đề đã gây nên cái chết luôn là điều then chốt.

Thế nhưng lần này, sợi dây mong manh nối liền với định mệnh ấy lại không rõ đang ở đâu.

Và thời gian để cậu tìm kiếm sợi dây đó… cũng không còn.

ーーĐây là một cái bẫy tàn nhẫn nhất mà『Trở về từ Cái Chết』từng đem tới cho cậu.

Nếu cứ chết lại vì cùng một lý do, thì lần hồi sinh tiếp theo cũng chỉ là một sự khởi đầu vô vọng.

Trước khi điều đó xảy raーー

"Rút khỏi đây ngay! Tuyệt đối không được tới gần tòa tháp!"

"…Lại nữa hả, tại sao…"

Ram cau mày hỏi lại, nhưng Subaru đã gào lên trước:

"Tòa tháp sẽ phát sáng! Tôi không biết tại sao, nhưng ánh sáng đó… có gì đó rất nguy hiểm!"

"Hảーー!?"

Bị dồn ép vào chân tường, đến cả Ram cũng chẳng buồn thêm độc vào trong câu từ nữa. Mặc kệ vẻ chống chế trong giọng nói của cô, Subaru kéo mạnh dây cương, rồi ra hiệu cho Patrasche.

Không được chạy thẳng nữa, bất kể thế nào cậu cũng phải thay đổi hướng đi.

"Dù tòa tháp đang ở ngay trước mắt thì cũng phải mặc kệ……!"

Ngay giữa biển cát, đám Gấu Kỹ Nữ đang tràn về phía họ. Và phía trước, ngọn tháp canh lù lù hiện ra rõ mồn một. Nhưng điều chờ đợi nếu họ tiếp cận nó, chỉ có thể là… kết cục giống như lần trước – bị thiêu rụi bởi ánh sáng.

Nếu không muốn điều đó tái diễn, Subaru chỉ có duy nhất một lựa chọnーー

"Rút luii thôi!! Tốt hơn hết là chúng ta nên đi xuyên qua『Thời Cát』một lần nữa và quay trở lại cồn cát ban nãy!"

"Nhà ngươi rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy…"

"Ram! Hãy làm theo lời Subaru đi!"

Giữa lúc Ram đang định phản pháo thì Emilia liền hét lên, giọng cô nghiêm nghị như là để thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối. Vừa tiêu diệt ma thú bằng những mũi giáo băng, cô vừa gật đầu kiên quyết nói.

"Vì Subaru sẽ không nói mấy thứ kỳ quặc mà không suy nghĩ kỹ đâu!"

"Bình thường thì, chẳng phải Barusu lúc nào cũng chỉ toàn luôn sống bằng cách ba hoa những lời lẽ ngớ ngẩn từ trên trời rơi xuống mà chẳng thèm suy nghĩ gì cả."-Ram cau mày đáp lại trong khi thở hắt ra một hơi.

"Ý tôi là trong một tình huống nguy hiểm, Subaru chắc chắn sẽ không nói bừa!"-Emilia tuy hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng chỉnh lại câu nói của mình mà đáp trả.

"…Cảm ơn vì em đã đính chính lại giúp anh nhé, thật đấy!!"

Không biết cậu nên thấy tủi thân vì bị xem như kẻ ba hoa khoác lác, hay là cậu nên thấy tự hào vì được tin tưởng vào những lúc hiểm nguy luôn đây nữa.

Gác lại mọi dằn vặt và tự mãn sang một bên, Patrasche – hiểu rõ ý Subaru – đạp mạnh lên cát, mà xoay mình một cách ngoạn mục. Cái đuôi của nó vung ra như roi thép, chém nát bụng của một con Ma Thú ngay sát bên, rồi đá văng đi một con Gấu Kỹ Nữ đang ở đằng sau, sau đó nó bắt đầu lùi lại.

"ーー~hk! Hai người ngồi trên đó! Bám chắc vào, đừng để bị rơi đấy!!"

Thấy Patrasche trở mình quay ngược trở lại, Ram cũng khéo léo điều khiển Gyan bẻ hướng mà vòng lại. Tất nhiên, khi xe rồng hứng trọn lực ly tâm kiểu đó, nó liền bị nghiêng hẳn về một bênーー

"Emilia-sama! Chú ý mặt đất!!"

"Hể? À, phải rồi! Vâng!"

Julius – tay đâm thanh kiếm xuống thân xe để giữ thăng bằng – hô to cảnh báo. Emilia mở to mắt, rồi ngay lập tức nhận ra vấn đề, ma lực liền trào ra từ tay cô và tràn xuống gầm xe. Xong, liền có một con dốc băng chậm rãi hình thành, nâng đỡ bánh xe nghiêng ngả và đẩy xe rồng xoay tròn như vẽ một nửa vòng cung mà tránh được nguy cơ xe bị lật.

Giữ nguyên đà, không mất đi tốc độ, xe rồng bắt đầu lùi về phía sau, bám theo sát từng bước chân của Patrasche.

ーーNgay sau đó.

"Cái quái gì…… ~hk!?"

Một âm thanh chói tai như xé rách màng nhĩ liền vang lên, ngay sau khi cuộc rút lui của cả nhóm họ bắt đầu.

Subaru giật mình co vai lại vì điều đó. Và cậu có thể nhận thấy có một cơn gió dữ dội đang đột ngột ập đến từ phía sau.

"Vừa rồi là chuyện gì vậy…… hể!? Này này này này!!"

"Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy, ta hỏi thật đấy!?"

Cả Subaru lẫn Beatrice đều hoảng hốt quay đầu lại cùng lúc rồi liền sững người tại chỗ. Trên xe rồng phía sau, Emilia và Julius cũng mở to mắt khi nhìn theo hướng hai người họ đang nhìn để rồi phải chết lặng.

"Ôi, Giun Cát-chan…… ~hk."

Meili cúi người về phía trước, đôi vai cô run rẩy vì sốc. Trước mắt cô, phía sau xe rồng, là thân hình đồ sộ của Giun Cát – như thể nó đã chắn đi toàn bộ tầm nhìn.

Cơ thể dài đến hơn mười mét, bề ngang đủ lớn để hai người đàn ông cũng ôm không xuể. Con Giun Cát ấy từng chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi cát, là liền sừng sững như vị vua của biển cát.

Thế nhưng…

Cơ thể của con Giun Cát ấy…giờ đã bị thổi bay thành từng mảnh.

Làn da nhầy nhụa của nó bị xuyên thủng bởi hàng ngàn nhát đâm, và phần thân dày cộp của nó đã bị chẻ làm đôi như một chiếc bánh một cách không thương tiếc. Cái xác không đầu của nó ngã sang một bên, để lại phần đầu… giờ đã mất đi phần thân, cứ thế chậm rãi… mà lăn lông lốc về phía họ…

(Trans: Quái lạ, rõ ràng tôi rất ghét côn trùng nhưng tự dưng tôi lại nảy sinh cảm tình mà cảm thấy tiếc thương cho con giun ấy.)

" N-NéーーMauuーーuuuーー~!"

Tiếng hét của Subaru vang lên ngay khi cái đầu khổng lồ của Giun Cát rơi xuống, khối lượng của nó có thể dễ dàng nghiền nát xe rồng chỉ trong tích tắc.

Phía sau họ, đám Ma Thú phát ra tiếng rít đau đớn khi bị tàn dư của cơ thể đồ sộ kia đè bẹp. Subaru và Ram đồng loạt giật lấy dây cương, ra lệnh cho hai con địa long lách người sang bên, thoát khỏi đường rơi thảm khốc đó trong gang tấc.

"ーーーー~hk."

Một tiếng rít sắc nhọn vang lên, và rồi cái đầu của con Giun Cát cắm phập xuống biển cát với lực khủng khiếp. Cát bụi bốc lên mù mịt, xương thịt đám Gấu Kỹ Nữ bị đè bẹp cũng bắn văng đi tứ phía. Những chi của cơ thể bị chém rời, văng ra khỏi thân thể khi va phải thân hình đồ sộ của Giun Cát. Cái đầu khổng lồ ấy tiếp tục lăn lộn, nghiền nát thêm vài con Ma Thú nữa, trước khi bị xẻ thành trăm mảnh bởi vô số vết xâu xé, tan xác thành một đống thịt nát.

"Tí thì chết, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá đi mất!"- Subaru khẽ lau đi mồ hôi trên chán sau khi tránh thoát khỏi hiểm nguy lúc nãy.

"Subaru, tình hình tệ rồi, thật sự là tệ quá trời tệ luôn rồi đấy!"

Beatrice gắt lên, cắt đứt ngay cảm giác nhẹ nhõm còn sót lại trong Subaru.

"Ể… Cô vừa nói gì cơ?"

Nhìn khuôn mặt bé xíu đang nhăn lại đầy bối rối, Subaru lập tức quay đầu theo ánh mắt của cô.

"Xe rồng bên kia bị lạc rồi, giờ chỉ còn mỗi ngươi và Betty thôi!"

"Cái quái…!"

Gắng căng mắt ra giữa cơn bão cát, Subaru nhận ra đúng là xung quanh không hề thấy bóng dáng xe rồng của nhóm Emilia. Chỉ còn lại ánh sáng ma thuật màu lam trắng mờ nhạt phía xa và tiếng gầm rú của đám Ma Thú vọng lại. Dù đang cách xa, cậu vẫn có thể mường tượng ra cuộc chiến cam go mà Emilia và Meili đang phải đối mặt.

Tuy nhiênーー

Để tiếp cận được chỗ họ, cậu sẽ chạy phải xuyên qua hàng trăm con Gấu Kỹ Nữ đang vây kín lối đi. Và càng tồi tệ hơn là, đợt tấn công của bầy Ma Thú vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm.

"Chết tiệt… lực lượng của ta giờ chỉ còn lại một nửa! Mà kẻ địch thì lại… đông gấp đôi!"

"Không, số lượng địch đã tăng gấp bốn so với trước đây rồi, ta nói thật đấy!"

Beatrice quát lên cảnh tỉnh tâm trí cậu, và bắt đầu phóng vô số đợt phép để đánh bay đám quái vật đang lởn vởn phía trước. Trong lúc đó, Patrasche cũng dùng thân lao xuyên qua khe hẹp giữa vòng vây – lộ trình mà chính nó, bằng bản năng sinh tồn sắc bén, đã tìm ra.

"Không phải đường này đâu, Patrasche!"- Do tình hình quá mức tuyệt vọng, Subaru bắt đầu hét lên một cách hoảng loạn.

"Lần này thì ngươi nên nghe theo nó đi. So với ngươi và Betty, thì bản năng của nó có vẻ đáng tin hơn đấy!"

Beatrice tiếp tục nã phép thuật tầm gần vào kẻ địch, vừa bảo vệ bản thân vừa yểm trợ cho Subaru. Trong khi đó, Patrasche thì đang liều mạng đánh hơi ra kẽ hở để có thể mở ra đường sống duy nhất cho cả ba.

"Khốn kiếp… lại là cái tình huống quái quỷ này… Nãy giờ, mình đã làm cái quái gì thế không biết!"

Subaru vung roi, đánh vào những cái mõm hung tợn của lũ Ma thú đang áp sát. Nhưng rõ ràng, chỉ bấy nhiêu thôi là không đủ để ngăn cản đám sinh vật điên cuồng đó. Dù dùng roi da gây sát thương, hay đẩy lùi chúng bằng phép thuật, cậu vẫn quá yếu ớt so với cái sức mạnh áp đảo của lũ đó.

Cứ nghĩ là bản thân cậu đã giỏi hơn khi xưa một chút, nhưng hoá ra… tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi.

Vẻ tài trí của Natsuki Subaru, rốt cuộc cũng chỉ đủ để số phận mỉa mai rồi giẫm nát như rơm rác mà thôi.

"Lúc đối mặt với tên khốn Regulus mình còn làm tốt hơn thế này cơ mà…!"-Subaru thầm nguyền rủa sự bất lực của bản thân, khi mà cậu bị đám ma thú yếu hơn nhiều kẻ địch đợt trước chèn ép.

"Giờ không phải lúc để ngươi tiếc nuối đâu! Ngươi có ý tưởng gì không Subaru, ta hỏi thật đấy!?"

"Beako! Mau dùng Murak lên Patrasche! Sau khi giảm trọng lượng, tụi mình sẽ nhảy qua luôn!"

"ーーMurak!"

Ngay khi hiểu ý, Beatrice liền niệm phép『Murak』 – ma thuật làm suy yếu ảnh hưởng của trọng lực. Cơ thể Patrasche lập tức nhẹ đi và tốc độ của nó tăng vọt. Thế rồi, nó liền lấy đà, nhảy lên, rồi dẫm lên lưng đám Ma Thú để vượt qua như bươm bướm lướt giữa bụi gai.

Nhưngーー

"Thứ ánh sáng đó là!?"

Một luồng sáng trắng liền quét ngang tầm mắt, khiến Subaru kinh hãi thét lên.

Một thứ gì đó đã xé rách cả tầng không, mà lao xuyên qua bầu trời để đến đây.

Lực quét của nó kinh hoàng đến mức hất tung cả biển cát, cuốn theo hàng chục con Ma Thú đang gào rú. Chưa đầy khắc sau, máu liền bắn lên tung toé khi mà bọn chúng bị xé xác thành trăm mảnh, hóa thành sương máu.

Cái dư chấn đó… cũng ập đến cả chỗ của Patrasche.

"Chết tiệt!!! Beatrice! Cô nhớ ôm chặt vào đấy!!"- Subaru nghiến răng hét lớn, khi mà cậu hạ thấp mình xuống mà ôm lấy Beatrice trong khi ghì sát người xuống lưng của Patrasche.

"Subaru cũng phải ôm chặt vào đó, nghe chưa!!"

"ーーーー~hk!"

Patrasche rít lên thảm thiết. Subaru ôm Beatrice vào lòng và nhắm chặt mặt lại khi đón nhận đợt sóng kích.

Dư chấn của đợt sóng kích mà luồng sáng tạo ra khiến con địa long bị hất văng lên và xoay tròn giữa không trung. Phía dưới, đám Gấu Kỹ Nữ vẫn không ngừng lao lên như hoa độc trồi ra từ cát. Phía trên, luồng sáng tử thần kia cứ tiếp tục giáng xuống không ngớt như mưa sao băng.

Ánh sáng giáng xuống xé toạc mọi thứ, nhấn chìm tất cả trong một tử địa chói lòa, nơi cát thì bị bốc hơi và xới tung lên từng đống, trong khi vô số con Ma Thú bị xé xác thành một đống thịt không rõ hình hài. Ngay giữa tâm bao, Patrasche cũng chỉ biết rít lên đau đớn mà chịu đựng.

"Oーーaーーaーーaーーhーー!!"

Subaru cũng bị cuốn vào cơn cuồng phong mà cơn mưa ánh sáng ấy gây ra, kể cả『Phù Phúc Tránh Gió』cũng không thể hóa giải toàn bộ lực va đập dữ dội ấy. Bị dập tơi tả khắp người, đầu óc thì choáng váng, thế nhưng hai tay của Subaru vẫn tuyệt nhiên giữ chặt lấy dây cương và Beatrice theo bản năng.

Bằng cách nào đó… cậu ta đã thần kỳ giữ mình không ngã khỏi yên ngựa.

Và chính vì chưa từ bỏ, nên sự sống của cậu vẫn chưa bị dập tắt.

****

 "Nếu cứ thế này thìーー!"- Dù đã sống sót nhưng thứ đang bủa vây Subaru lúc này chỉ có mỗi nỗi tuyệt vọng.

"Không ổn rồi, thật sự rất rất không ổn rồi, ngươi có biết không… ~hk!"- Tiếng thét của Beatrice khi nhận ra điều gì đó đã thu hút ánh mắt của Subaru và rồi cậu hét lớn.

"ーーPatrasche!?"

Ngay khi nhìn xuống, cậu liền nghe thấy tiếng rống đầy đau đớn vang lên từ Patrasche, điều đó khiến cho Subaru lạnh người. Do tác động từ phép 『Murak』, thân hình cao lớn của nó đã có thể lướt nhẹ giữa không trung. Nhưng đúng vào lúc ấy, một đòn vuốt sắc lẹm từ đám Gấu Kỹ Nữ đã kịp vung trúng nó. Những vết cào sâu hoắm của chúng đã xé toạc lớp vảy đen tuyền trên người Patrasche, khiến máu tươi bắt đầu phun ra từ vết thương rộng đến đáng sợ.

"ーー~kh, kh… Aah!?"

Bị thương nặng, Patrasche đột ngột đổ sập xuống nền cát. Vì thế nên, Subaru và Beatrice cũng liền bị hất văng khỏi lưng của long nữ ấy, để mà ngã lăn xuống cát trong vùng đất đầy rẫy Ma Thú đang quẩn quanh.

Ngay sau đó, Subaru liền khẽ lắc đầu mà lập tức gượng dậy, dĩ nhiên cậu vẫn không buông tay khỏi người Beatrice. Nên cô bé cũng đứng bật dậy cùng lúc với cậu, và vỗ nhẹ lớp bụi trên váy, ánh mắt sắc bén của cô đảo liếc liên hồi để quan sát xung quanh. Tuy nhiên, tình thế bất lợi thì vẫn đã quá rõ ràng.

"Đám khốn các ngươi! Đừng hòng động vào Patrasche dù chỉ một móng vuốt!!"

"Minya!"

Patrasche rên rỉ trong đau đớn, còn Subaru thì lao đến, cùng lúc cả kéo theo Beatrice. Cả hai bắt đầu phối hợp mà khai triển ma thuật để bắn đi những khối tinh thể màu tím nhạt, chúng đâm xuyên qua những con quái đang lao đến và kết tinh chúng thành các khối tinh thể trước khi vỡ tan thành từng mảnh ngay sau đó.

Subaru quỳ xuống bên Patrasche, đặt tay mình lên vết thương của nó.

Vết chém tuy chưa chạm đến nội tạng, nhưng chỉ cần cố gắng gượng một chút nữa, nội tạng của cô địa long ấy có thể sẽ trào ra ngoài. Không thể để cô địa long yêu quý của mình cố sức thêm nữa. Cậu ấy cần câu thêm thời gian… để chữa trị cho nó.

"Beatrice! Dùng Shamak đi! Chúng ta sẽ đánh lừa giác quan của tụi Ma Thú quanh đây!"

"Bây giờ á!? Dùng cũng chỉ câu được chút thời gian thôi! Với lạiーー"- Beatrice kinh ngạc thốt lên nhưng lời cô đã bị Subaru ngắt giữa chừng.

"Chút thời gian đó là thứ tôi đang cần ngay lúc này! Mau lên!"

Đám Gấu Kỹ Nữ với đôi mắt đỏ rực đang dồn lực chờ thời cơ tấn công. Nếu chúng ập vào từ mọi phía, thì họ sẽ không có cách nào chống đỡ nổi. Và lúc chúng bắt đầu hành động… họ tuyệt nhiên chết chắc.

Dù vậy...

"ーー~hk! El Shamak!"

Beatrice áp hai tay vào nhau. Ngay lập tức, thứ gì đó trong Subaru liền bị rút cạn, đổ dồn vào vòng xoáy giữa đôi bàn tay của cô gái nhỏ ấy

Một làn sương đen liền lan rộng sau đó, nó bao phủ lấy cả khu vực xung quanh Subaru và Beatrice trong bán kính hàng chục mét – đây chính là hiệu quả của ma thuật bóng tối 『Shamak』.

Do tầm nhìn bị bóp méo và nhận thức bị nhiễu loạn – đám Gấu Kỹ Nữ liền khựng lại. Chúng không thể phân biệt phương hướng, bản năng săn mồi cũng tạm thời bị làm cho lu mờ. Tuy nhiên, Subaru hiểu rõ – tác dụng này không kéo dài được bao lâu.

"Nếu bọn ở ngoài phạm vi ảnh hưởng mà tràn vào, thì mọi chuyện sẽ đổ bể hết đấy! Ta phải trốn thoát cùng con địa long đó ngay!"- Beatrice dò xét xung quanh một hồi, liền hét lên một tiếng với Subaru.

"Tôi biết! 『Murak』 vẫn còn tác dụng chứ!? Nếu vậy thì tôi sẽ cõng Patrasche! Cô thì cứ liên tục bắn Shamak, rồi chúng ta sẽ quay trở lại xe rồng với mọi ngườiーー!"

Subaru vươn tay, quyết định dốc toàn lực vào ván cược cuối cùng.

Bình thường, cơ thể của Patrasche nặng đến mấy trăm ký, nhưng nhờ 『Murak』, thân thể ấy giờ nhẹ như lông vũ – nói thế hơi quá, nhưng ít nhất cậu cũng có thể cõng cô rồng ấy lên vai.

Đôi mắt vàng của cô rồng ấy… khẽ nhìn về phía Subaru.

Rõ ràng, một biểu cảm khó tin đang hiện rõ trên khuôn mặt của một con Địa long. Đó là ánh nhìn phức tạp, vừa mãnh liệt, vừa sâu lắng – như thể đang van xin.

Ánh mắt ấy đang nói: "Hãy để tôi ở lại."

"ーーSubaru!"

Ngay khi bị mê hoặc bởi ánh mắt ấy, Subaru liền bị kéo trở lại thực tại bởi tiếng hét sắc lẹm của Beatrice. Cô bé lao đến, giơ tay dựng lên một bức tường phép màu tím thẫm ngay cạnh cậu

Đúng lúc đó, một luồng sáng trắng liền lao tới.

"Gho~ah!?"

Âm thanh chói tai vang lên như tiếng kim loại va vào nhau. Subaru cứ thế mà bị hất văng đi, cơ thể cậu lăn lộn giữa cát với tay chân giang rộng. Cậu ho sặc sụa trong khi cố gắng nâng người dậy – để rồi khi ấy cậu mới nhận ra rằng....

Máu đang chảy ra từ sườn phải, ướt đẫm cả chân phải của cậu.

"Mình… bị cái gì đánh trúng vậy…?"

Cậu đưa tay bám lấy phần bụng đang rỉ máu. Và rồi, một cơn buồn nôn dữ dội nổi lên từ sâu trong nội tạng, khiến cậu oẹ ra máu và dịch vị.

Khí từ bụng cậu tràn ra qua kẽ rách trong da thịt, kèm theo tiếng sùi bọt nghe buồn cười chẳng khác gì tiếng xì hơi.

"Ah… hf…"

"ーーbaru! Subaru!"

Bỗng một tiếng gọi run rẩy nọ cất lên sát bên tai cậu.

Với trường nhìn nghiêng hẳn sang một phía, dù không thể nhìn xuống thì Subaru vẫn biết rõ – cậu ta không còn có thể điều khiển được thân thể nữa. Cậu hiểu, nhưng không thể làm gì hơn.

Cơn đau từ vết thương dường như đang thiêu cháy toàn thân cậu.

Khi ấy, cậu chỉ có thể lắng nghe… tiếng gọi khản đặc của cô gái nhỏ ấy.

"Subaru! Subaru, ngươi không được như thế này, ngươi rõ chưa! Ngươi không được chết… đừng mà, xin ngươi đó,...Đừng có chết, làm ơn đừng! Hic,… xin đừng có rời bỏ Betty… .....Làm ơn....Betty....Betty không muốn..

phải một lần nữa....chỉ còn lại một mình như vậy… ~hk… xin ngươi đừng chết~hk…"

Một bàn tay bé nhỏ khẽ lay mạnh bờ vai cậu. Và một giọng nói run rẩy… thấm đẫm nước mắt liền lấp đầy tâm trí cậu.

Một giọng nói như đang than khóc của một cô bé nọ.

Cậu muốn vươn tay ra để lau đi những giọt lệ trên gò má cô…thế nhưng mà cậu lại chẳng còn chút sức lực nào để làm điều đó nữa.

Não bộ cậu như thể đang bị thiêu đốt.

Thị giác cứ mờ dần, đến mức cậu không còn nhận ra cô gái nhỏ đang ở ngay trước mắt mình nữa.

Một gương mặt đáng yêu… nhưng lại đang rơi lệ.

Cô ấy không nên khóc. Cô ấy không nên khóc ở nơi như thế này――đó là điều duy nhất hiện lên trong tâm trí mờ nhòe của cậu.

“ーーーー”

Ở phía xa, một sinh vật to lớn cũng đã gục ngã.

Đó là một con thằn lằn khổng lồ, với lớp vảy sắc đen tuyền, cùng dáng vẻ uy nghiêm, tuyệt đẹp.

Trên thân thể ấy, một vật thể màu trắng, dài và sắc như mũi thương không rõ từ đâu đến đã đâm xuyên qua người nó.

Nó chỉ nằm yên tại chỗ, không có lấy dù chỉ một cử động――điều đó đã chắc chắn một điều rằng: Nó đã chết.

――Có lẽ, cậu cũng đã trúng phải thứ đó.

“Đừng bỏ Betty lại… làm ơn…… ~hk!”

Trong tiếng nức nở nghẹn ngào, cô gái nhỏ ôm chầm lấy thân thể đang bất động của Subaru.

Với thân hình bé nhỏ ấy, việc nâng nổi thân xác nặng trĩu của Subaru là điều bất khả.

Nhưng cô vẫn ôm lấy cậu, trong khi nước mắt cứ lã chã rơi trên gò má mềm mại kia.

Cậu muốn lau đi những giọt nước mắt đó cho cô――dù chỉ một chút thôi cũng được.

Subaru cố gắng cử động, cố tìm một phần nào đó trên cơ thể mình vẫn còn có thể nhúc nhích được. Nhưng hoàn toàn không có.

Vì thế, cậu đành phải mượn sức từ một nơi khác, không nằm trong thân thể này.

“…ーー~hk.”

“Subaru?”

"Một bàn tay vô hình"――thứ mà chỉ mình cậu có thể nhìn thấy được――trồi ra từ ngực cậu, vươn ra để nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đau thương trên gò má cô gái.

Những ngón tay đen kịt khẽ lướt qua, vuốt ve những dòng nước mắt long lanh ấy.

Cô gái mở to mắt, dường như cô cũng cảm thấy được điều đó.

Nhưng ngay cả một nụ cười để trấn an cô, Subaru lúc này cũng chẳng thể làm nổi.

“Subaーー”

Cô gái bé nhỏ ấy đã định nói gì đó. Đã muốn gọi tên ai đó.

Thế nhưng――

Đúng khoảnh khắc ấy, một ánh sáng trắng khác lại bắn tới từ phía sau cô.

“ーーーー”

Đợt công kích thứ hai này――đã đâm thẳng qua lồng ngực của Subaru.

Cậu từ từ hạ ánh mắt nhìn xuống.

Mũi thương ánh sáng kia chắc đã xuyên qua lưng của cô gái nhỏ, tiếp đó, nó liền trọn vẹn đâm vào thân cậu, vào ngay giữa ngực, rồi chui ra từ phía sau.

“…Ah.”

Cô buông ra một tiếng thở khẽ, như thể đó là tiếng thở cuối cùng trong cơn mộng mị.

Ngay khoảnh khắc ấy, thân ảnh cô gái nhỏ liền tan biến.

Cô không tan biến như tro bụi――mà cô đã biến mất như thể ngay từ đầu cô vốn đã chẳng thuộc về thế giới này.

Cơ thể nhỏ bé ấy mờ nhạt, dần dần, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn mờ đục của Subaru.

Không còn điểm tựa,người Subaru liền ngã khuỵu xuống cát.

Cậu không còn có thể cử động. Và cũng không còn lý do để cử động.

“Kh, oh…”

Những ngón tay cậu co giật yếu ớt và cào vào cát――chỉ có vậy thôi.

Không còn người duy trì, màn sương đen bao phủ không gian cũng tan dần trong gió.

Tấm màn ma thuật che giấu nhận thức đã biến mất.

Cảnh vật hiện ra là xác của một con Địa Long đã gục ngã――và một cậu thiếu niên đang hấp hối.

Lũ Gấu Kỹ Nữ bắt đầu thè lưỡi, rục rịch tiến đến gần con mồi của chúng.

“ーーーー”

Hơi thở cậu ngừng lại.

Tầm nhìn cậu dần mờ đi, như đang chìm sâu vào cơn mê.

Đó không còn là cảm giác do mất máu――mà là cái gì đó sâu hơn, nặng hơn, trầm luân hơn, đau đớn hơn.

Dù sao thì....

Cái chết, tựa như lưỡi hái vô hình trên tay tử thần, đang lặng lẽ phủ xuống người cậu.

Cậu không còn hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Ở ngay sát bên, lũ Gấu Kỹ Nữ đang giơ những móng vuốt nhọn hoắt của chúng lên cao và rống lên dữ tợn.

Có lẽ, trong tích tắc tiếp theo, móng vuốt đó sẽ bổ xuống, đập nát hộp sọ cậu.

Hoặc cũng có thể――thứ ánh sáng rực rỡ đang le lói nơi khóe mắt ấy, mới chính là nguyên nhân kết thúc tất cả.

Dù cho là cái gì đi nữa thì cũng không quan trọng.

Bởi vì với Subaru mà nói, câu chuyện này đã chính thức khép lại tại đây.

Và dù sao đi nữa thì....sinh mệnh của con người tên Natsuki Subaru cũng đã cạn kiệt.

Vì vậy, thêm một lần nữa, như thể để khẳng định sự thật luôn vang dội xuyên suốt câu chuyện này.

Natsuki Subaru――『ĐÃ CHẾT!』