Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

74 456

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

6 26

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

7 45

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 10: Tựa như một ánh chớp

ーーĐối diện với vùng biển cát mênh mông là một cánh đồng hoa rực rỡ đủ mọi sắc màu trải dài vô tận.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời phía trên sa mạc như bị che phủ đến mức ánh sao cũng chẳng thể xuyên qua nổi.

Không phải do mây mù. Mà bởi lẽ, tầng khí đen dày đặc – một loại Chướng khí đặc biệt – đã bao phủ lấy toàn bộ vùng trời nơi đây, khiến cho bức màn đêm sa mạc trở nên đặc quánh và ngột ngạt. Ai đó đã từng nói như thế...

“...Là Beatrice? Hay là Emilia? Hoặc cũng có thể là Julius nhỉ?”

Subaru lẩm bẩm một mình, nhưng trong đầu cậu chẳng thể xác định nổi ai mới là người đã giải thích điều ấy cho mình. Dẫu vậy, lúc này đây, điều quan trọng hơn cả chuyện nhìn thấy bầu trời... chính là những thứ đang ở ngay trước mắt cậu.

Một cánh đồng hoa nở rộ trong đêm tối—một cảnh tượng vừa lộng lẫy, vừa đáng ngờ đến rợn người.

Những bông hoa sặc sỡ đến mứcchói mắt ấy, mọc chen chúc ngay trên lớp cát khô cháy của sa mạc, hoàn toàn đối lập với màu sắc xám xịt vốn có của hoang mạc. Trông như thể đó là một bức tranh được vẽ nên bởi bằng tay của một kẻ điên.

“...Cánh đồng hoa trong lòng cồn cát…”

Subaru lẩm bẩm trong vô thức, một cảm giác bất an cồn cào từ trong lòng cậu liền trỗi dậy. Đúng như vậy, cậu nhớ ra rồi. Trong quán rượu ở Mirula, người chủ quán bị cụt một chân đã từng kể cho cậu một câu chuyện rằng...

“...Nếu mấy đứa bây mà nhìn thấy một cánh đồng hoa giữa sa mạc, thì hãy chạy ngay đi. Chạy càng nhanh càng tốt. Có phải ông ấy đã nói điều gì đó như vậy phải không nhỉ?”-Subaru khẽ lẩm nhẩm lại ông chủ quán rượu từng nói với cậu trong khi dán mắt vào quan cảnh trước mặt

Bởi vì... đó là lãnh địa của loài Ma Thú hung ác và xấu xí mang tên Gấu Kỹ Nữ.

“...Nhưng, ông ta bảo chạy là chạy kiểu gì đây...?”

Dù đã có lời cảnh báo, nhưng Subaru vẫn không thể không buông lời chua chát. Bởi vì...

“ーーーー”

Họ, Subaru và đồng đội, vẫn đang đứng yên như tượng giữa bãi cát. Trước mặt họ, nơi lẽ ra phải là lối đi tiếp đến Tháp Canh – thứ đã hiện lên rõ ràng sau khi cả bọn vượt qua “Thời-Cát” – đó chính là một vùng đất đã bị che phủ hoàn toàn bởi biển hoa rực rỡ.

Bị che phủ đến mức, thậm chí không có lấy dù chỉ một chỗ trống để họ đặt chân xuống.

Tựa như từ giữa sa mạc cằn cỗi bỗng dưng mọc lên một thiên đường hoa lệ. Chỉ một cái nhìn thôi là cũng đủ để khiến người ta thấy rõ mức độ “giả tạo” đến mức rùng rợn.

Ngay cả khi không có lời cảnh báo từ ông chủ quán bar, thì cảnh tượng trước mắt này... vốn dĩ cũng đủ khiến bất cứ ai theo bản năng mà né tránh.

Nếu như... họ có thể bay lên trời, thì có lẽ họ đã không chết đứng người như hiện tại.

“...Không thể nào tránh thoát được đâu.”

Subaru khẽ cất giọng khàn khàn, như thể đó là một cái thở dài đầy tuyệt vọng, cậu quay sang và thì thầm với Meili. Trong số những người ở đây, cô bé là người duy nhất có khả năng kiểm soát và phán đoán động tĩnh của bọn Ma Thú.

Tuy nhiên, khuôn mặt Meili lúc này lại trắng bệch, ánh mắt hoàn toàn không giấu nổi vẻ lo âu.

Trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, làn da vốn trắng sữa của cô bé lúc bình thường giờ đây trông như thể là mới bị rút mất hết sinh khí. Không cần nói cũng hiểu, chỉ cần thấy ánh nhìn ấy của con bé thôi cũng đủ cho Subaru biết rằng tình hình hiện tại của cả nhóm họ nguy hiểm đến mức nào.

“ーーーー”

Patrasche – cô rồng to lớn và thông minh – lặng lẽ bước đến mà không gây ra một âm thanh nào. Trên lưng nó là Beatrice, đôi mắt bé con nghiêm nghị của cô như đang ra lệnh:

“...Tiến lên đi, ta nói thế đấy."

Không cần chần chừ, Subaru đặt chân lên yên ngựa và trèo lên lưng Patrasche một cách im lặng. Cậu biết rất rõ – dù là tiến lên hay là rút lui – một người như cậu sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng bởi biển cát này nếu như không có sự giúp đỡ Patrasche.

Chỉ có đôi chân vững vàng của Patrasche mới có thể giúp họ hành động kịp thời trong tình thế này.

“...Hiện giờ thì... có vẻ như tất cả bọn chúng đều đang ngủ yên cả rồi~.”

“ーーーー”

Đã bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi Meili được Subaru ra hiệu chờ? Cậu không rõ. Có thể chỉ là mười giây, nhưng cậu cảm giác cứ như cả tiếng đồng hồ trôi qua.

Cuối cùng, Meili cũng thì thầm chỗ cậu, lời cô bé nhỏ nhẹ tựa như gió lướt qua tai.

Có được câu trả lời ấy, Subaru liền thả lỏng vai, đưa Patrasche tiến lại gần cỗ xe rồng phía sau.

“...Cánh đồng hoa kia là lãnh địa của Gấu Kỹ Nữ, phải không?”- Subaru quay mặt nhìn về phía Julius mà nhẹ giọng hỏi.

“...Yeah, dựa vào thông tin mà ta thu thập lúc trước, có thể nói đúng là như vậy. Nhưng mà…”-Julius khẽ đáp lại lời của Subaru, song anh ta dừng lại giữa câu như thể đang băn khoăn có nên nói tiếp hay không, song, Subaru đã nhẹ giọng thúc giục anh trong khi cau mày.

“...Cái ‘nhưng mà’ đó... là sao?”

“...Là quy mô của nó lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng ban đầu của chúng ta.”-Thở ra một hơi thật nhẹ, Julius nhẹ giọng nói cho Subaru biết.

Nghe đến đây, Beatrice liền chen vào nói với giọng đầy giễu cợt.

“...Cái khác biệt về mặt ‘quy mô’ đó... không phải chỉ là kiểu gấp đôi hay gấp ba dễ thương gì đâu, ta khuyên thật đấy.”

Cả ba người – Subaru, Julius và Beatrice – đồng loạt thở dài. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cảnh tượng thực tế trước mắt vẫn vượt xa tưởng tượng của họ.

Từ trong cỗ xe rồng, Emilia và các thành viên khác cũng bắt đầu ló đầu ra khỏi cửa sổ. Những tiếng reo vui khi vừa mới thoát khỏi Thơi-Cát dường như đã dừng lại, nhường chỗ cho sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ.

“...Subaru, có chuyện gì xảy ra vậy? Em không nghe thấy tiếng gió cát nữa...”

“...Chúng ta đã làm rất tốt trong việc vượt qua Thời-Cát. Nhưng khi anh vừa nghĩ là đã vượt qua được rào cản đầu tiên, thì... rào cản thứ hai đã liền xuất hiện ngay lập tức. Như em thấy đấy.”

“...‘Như em thấy’ á?... À.”

――Một cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu hiện lên giữa sa mạc mênh mông cát trắng, rõ ràng đến mức cô có thể nhìn thấy nó chỉ qua một khung cửa sổ nhỏ.

Trong khoảnh khắc ấy, cổ họng của Emilia như nghẹn lại. Cô cũng từng nghe ông chủ quán rượu trong quán rượu ở Mirula từng nhắc đến điều này. Ký ức trong cô đã lật mở đến đúng trang thông tin cần tìm, ngay lập tức.

Cô chớp mắt liên tục. Bên cạnh, Anastasia và Ram cũng thò đầu ra cửa sổ. Ánh mắt họ đồng loạt dán chặt vào cánh đồng hoa, rồi khẽ nhíu mày khi đối mặt với một thử thách nữa trên hành trình tiến đến tháp canh.

‘…Sau khi vượt qua cơn bão cát và cả “Thời- Cát”, giờ thứ đang chặn đường tụi mình lại là một cánh đồng hoa à.’ – Subaru khẽ lẩm bẩm trong khi cậu vẫn không rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. 

"Về vùng đất của bọn Gấu Kỹ Nữ, Anastasia có biết gì không?"

"…Công việc của tôi chỉ là dẫn đường thôi, trông chờ gì hơn ở tôi thì sẽ rất phiền đấy.’ – Anastasia nhún vai, giọng có phần bất lực. 

"Mà nói đi cũng phải nói lại… lần này đúng là căng thật đấy. Phải tính sao đây ta."

Dù cậu đã ôm một chút hy vọng từ con rối Eridna của cô, nhưng vẻ mặt ấy của cô đã nói rõ: cô không có sẵn bất kỳ kế hoạch nào để vượt qua chướng ngại lần này.

Subaru liền thở dài bằng mũi, rồi quay đầu nhìn về phía Meili.

"…Meili, thể chất của em có thể thu hút tụi Ma Thú mà, đúng không? Vậy với Gấu Kỹ Nữ, em có thể dụ chúng ra khỏi cánh đồng hoa được không?’

."Sẽ rất khó đấy. Nếu chỉ mười hay hai mươi, thậm chí là cả trăm con thì em còn có thể điều khiển được. Thế nhưng lũ chết tiệt đằng kia lại quá đông, dẫu em có chỉ dẫn chúng thì ai mà biết có con nào lạc đàn hay lãng tai để rồi bất tuân mà xông tới tấn công chúng ta không cơ chứ." - Meili thở dài nói

"Ra vậy, em bị giới hạn số lượng có thể điều khiển cùng lúc hử."- Subaru khẽ xoa cằm khi biết được điều đó.

"…Còn có cả giới hạn về chất lượng nữa cơ, cái tụi chết tiệt đằng kia không hợp với em tẹo nà~o hết luôn á. Trái ngược hoàn toàn với con Ảnh Sư đợt trước luôn."

‘…Ảnh Sư… À, là cái con to tướng từng xuất hiện hồi ở biệt thự đó hả.’

Cắt ngang dòng hồi tưởng, Subaru thầm nghiền ngẫm đánh giá của Meili rồi đưa mắt nhìn ra cánh đồng hoa.

Hàng trăm, hàng ngàn bông hoa nở rộ――đó quả thực là một thiên đường hoa giữa lòng sa mạc- đó là nếu không phải chúng là điều chứng minh cho số lượng không thể đếm xuể của lũ quái đang ẩn nấp đằng kia. Số lượng Ma Thú cư ngụ ở đó, chỉ nhìn thôi cũng biết là đã sớm vượt quá cả trăm con – quá xa ngưỡng Meili có thể kiểm soát.

"…Trong tình hình hiện tại, tôi chỉ có thể nói rằng chúng ta chỉ còn lại hai lựa chọn duy nhất: một là “Tiếp tục”, hai là “Rút lui”.’ – Julius lên tiếng, đưa hai ngón tay lên và nghiêng đầu khi anh nhìn về phía Subaru, người đang chìm trong im lặng.

Thấy vậy, Subaru liền khẽ hít vào một hơi.

"…Ngay từ đầu, việc rút lui vốn đã chẳng nằm trong lựa chọn rồi. Điều đó sẽ lãng phí việc chúng ta vượt qua Thời- Cát mới rồi nhưng dù làm thế cũng chẳng có vấn đề nào được giải quyết. Việc tiếp tục cũng tương tự."

"…Nếu như rẽ sang “Thời Cát” khác hoặc tìm một lối đi khác, biết đâu lại đến được tháp canh. Cậu đừng vội vàng kết luận như thế để rồi chặn đứng tất cả các phương án, chẳng phải cậu đang hơi hấp tấp quá sao?"-Julius lắc đầu phủ định lời của Subaru mà đáp lại.

――“Thời Cát” sẽ xảy ra đúng ba lần mỗi ngày. Trong số đó sẽ có một lối đúng dẫn tới tháp canh – đó là điều Julius luôn tin. Hành trình vừa rồi của họ là vào thời điểm đêm khuya, nên vẫn còn hai khung giờ nữa là sáng và chiều. Nếu chọn khung giờ khác, có thể hướng đi cũng sẽ thay đổi.

Nhưng… Subaru vẫn chỉ khẽ lắc đầu đáp lại.

"…Cứ cho là còn có các con đường khác đi nữa, tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể đảm bảo rằng con đường ấy sẽ an toàn đến tận cuối đâu. Chỗ này là đồng hoa, nhưng đâu chắc ở hướng khác lại không có thứ gì đó còn tệ hơn đang chờ sẵn. Có thể là chẳng có con đường nào thực sự “dễ thở” được sắp đặt ở đây cả."

"…Cậu nói đúng. Xem ra lúc nãy là tôi đã quá lạc quan rồi."

"…Với lại, nếu nghĩ ngược lại thì sao? Việc Meili có mặt ở đây, và việc chúng ta đang đứng ngay tại vùng đất của bọn Gấu Kỹ Nữ… Biết đâu, đây mới chính là con đường tốt nhất mà chúng ta có thể đi được ấy chứ?"

“Lần này thì cậu lại là người lạc quan thái quá sao? Đây quả nhiên vẫn là sở trường của cậu — cứ tự hạ thấp để rồi tự đề cao chính mình, nhỉ?”- nghe thế, Julius liền khẽ nhướng mày, giọng châm biếm đáp lại.

“Tôi còn chẳng nhớ mình luôn hành xử theo kiểu đó cơ đấy. Thôi được rồi, thế còn em thì sao, Meili?”

Sau khi quật lại lời châm chọc của Julius bằng vẻ thản nhiên, Subaru quay sang nhìn Meili hỏi ý kiến của cô, dẫu sao trong tình huống liên quan tới Ma Thú, ý kiến của cô bé luôn được bọn họ xem trọng.

Tuy vậy, cô bé vẫn im lặng hồi lâu chứ không đáp lại ngay, mắt cô dán chặt lên thảm hoa phía trước, rồi sau đó cô mới khẽ thở dài nói.

“Ưm… số lượng cỡ đó thì đúng là đau đầu thật. Nhưng nếu anh bảo em thử, thì… em sẽ cố thử xem sao vậy.”

“Vậy thì theo ý em là, ta không nhất thiết cần phải xử lý toàn bộ bọn chúng sao?”- Đến đây, Subaru liền nghiêng đầu nhìn Meili cất giọng để xác nhận chắc chắn lại tình hình.

“Để chúng ta có thể vượt qua thảm hoa đó, thì ta chỉ cần hạ gục một số ít Gấu Kỹ Nữ cần thiết thôi là đủ rồi.”- Meili khẽ gật đầu xác định lời Subaru mới nói.

Giọng cô bé giờ đã trở nên kiên định hơn. Và có vẻ như cô bé vẫn tôn trọng cái lựa chọn ‘Tiếp tục’ của Subaru — điều đó khiến cậu cảm thấy thật lòng cảm kích. Song, Subaru khẽ gật đầu đáp lại, rồi cậu đảo mắt nhìn về phía những người còn lại.

“Tôi vẫn nghĩ ta nên thử tiến lên. Dù chọn thế nào, nếu ta không dám đối mặt nguy hiểm, thì ta sẽ chẳng có con đường nào để đi. Quan trọng là ta cần phải tìm ra cách đối mặt vấn đề đó, chứ không phải chạy trốn khỏi nó.”

“Dựa dẫm vào người khác để đạt mục đích của bản thân, thế mà ngươi vẫn có thể tuyên bố hùng hồn bằng cái miệng đó được hay ghê ha?- Đáp lại lời của Subaru, Ram chỉ khẽ nhếch mép mà buông lời cay nghiệt.

Đối mặt với lời châm chọc đó của Ram, Subaru chỉ biết thở ra một hơi nhẹ nhàng, rồi giơ ngón cái lên như để xác nhận.

“Rốt cuộc thì vẫn thế thôi. Kiểu gì chúng ta vẫn cần phải dựa vào Meili. Rồi nếu bắt buộc phải đối đầu trực diện, ta vẫn còn có Emilia-tan, Julius hay Beako làm quân bài đối phó. Đừng nói ác thế chứ?”

“————”

Sau đó, Subaru liền khẽ bật cười như thể cậu vừa sực nhớ ra điều gì đó, rồi cậu đưa tay vỗ nhẹ lên phần đầu dài của Patrasche khi cô rồng đó ngẩng cao cổ tỏ vẻ như muốn được nhắc đến.

“Ừm và ta còn có cả Patrasche nữa chứ. Xin lỗi nhé, nãy ta quên béng mất ngươi luôn.”

Đối mặt với lời tự thú thảm hại của Subaru đó, Ram chỉ khẽ nhún vai một cái rồi đáp trả thẳng thừng:

“Ít ra thì nhà ngươi cũng biết tự nhận thức đấy, nhưng kể cả thế thì ngươi vẫn chưa giúp được gì đâu. Vậy nên, ít nhất nhỡ may bọn ta kẹt trong một tình thế ngoặt nghèo, thì ngươi hãy cố hết sức hoàn thành vai trò mồi nhử của mình đó, Barusu.”

“Nghe chị nói đến đây, tự nhiên tôi thấy hoài niệm ghê luôn… Dù chắc là chị cũng chẳng còn nhớ được chuyện đó đâu nhỉ?”- Subaru hơi khẽ nghiêng đầu, mặt đăm chiêu trong vẻ hồi tưởng khi cậu nghe Ram nói.

“————”

Nghe đến đây, Ram chỉ biết giữ im lặng mà không nói gì.

Những lời cô vừa nói là những lời cô từng quát thẳng mặt cậu trong khu rừng Ma thú ngày đó, cũng như trên đường lên Kinh đô tham gia Cuộc Tuyển chọn Hoàng gia. Khi cái tên Rem cùng toàn bộ hồi ức liên quan đến cô ấy bị xóa nhòa, giờ những đối thoại ngày đó sẽ còn tồn tại ở nơi nào và trở nên như thế nào trong ký ức của cô?

“Đi thôi, chúng ta sẽ tiến lên để giành lại tất cả. Tôi không muốn mình phải quay đầu lại dù chỉ một giây nào nữa.”- Nghĩ đến đây Subaru liền siết chặt tay mình lại và nói với giọng đầy kiên quyết.

“Ừm… đúng vậy. Em cũng nghĩ như Subaru vậy đó.”- Emilia khẽ đáp một tiếng đồng tình với Subaru trong khi đôi mắt màu thạch anh tím của cô long lanh sáng ngời.

Cô ấy khẽ chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, nơi ngủ yên của một Đại tinh linh bên trong Ma thạch, đây là cách cô truyền xuống chút tâm tư nơi đầu ngón tay đến với người bạn đang ngủ say đó

“Bên kia thảm hoa đó… là chìa khóa của những ký ức quý báu. Chúng ta sẽ tiến lên, tuyệt đối không dừng lại để đoạt lại nó. Và em nhất định sẽ đảm bảo mọi người được an toàn tuyệt đối.”- Sau đó, Emilia liền dán ánh mắt mình nhìn vào thảm hoa trước mặt và dõng dạc tuyên bố như thế.

“Ừm… lời vừa rồi của cô 'công chúa' của cậu có hơi kém duyên phải không nè, Subaru-kun?”- Nghe cô ấy nói như vậy, Anastasia chỉ khẽ quay sang nói với Subaru với giọng đầy châm chọc.

Nghe cô nói vậy, Subaru suýt buột miệng buông ra một lời phản bác, nhưng rồi lại thôi. Bởi tận đáy lòng, nếu mọi chuyện đúng như lời Emilia nói, đó mới là kết cục tuyệt vời nhất — khi mà tất cả bọn họ đều được an toàn.

****

Khoảng cách còn lại để bọn họ đi đến Tháp Canh Pleiades giờ chỉ còn vài kilômét trong tầm mắt.

Khi trước lúc họ còn phải liều mạng băng qua Cồn Cát Augria, tháp canh tưởng gần mà vẫn xa vời, dẫu rõ ràng nó hiện ra chỉ độ mười kilômét trước mắt.

Nhưng giờ, khoảng cách bất tận không đổi hồi đó dường như đã được rút ngắn rõ rệt, tựa như đích đến thực sự đang gần ngay trước mắt.

“Nhưng tất cả mọi thứ đều sẽ chỉ bắt đầu sau khi tụi mình có thể thoát khỏi cái tổ quái đản của lũ Gấu Kỹ Nữ đó…”, Subaru khẽ thì thầm trong miệng mình như thế mà nhìn về phía trước

Trước mắt mọi người giờ là một thảm hoa trải dài trên biển cát mênh mông, nó đẹp đến tuyệt vời song cũng ghê tởm đến tột cùng.

Những loài thực vật đó chẳng còn giống tự nhiên chút nào. Bộ rễ của chúng không cắm xuống đất, mà mọc ra từ chính cơ thể của những sinh vật kinh tởm kia.

“————”

Khi chuẩn bị tiến lên để vượt qua lãnh địa của lũ Gấu Kỹ Nữ, lời dặn dò của Meili vẫn văng vẳng bên tai Subaru cùng những người khác.

“Đi thật nhẹ… thở thật khẽ… tuyệt đối đừng để phát ra bất kỳ tiếng động nào…”

"...Hiện giờ tụi gấu kỹ nữ đang ngủ yên đó~, nên nếu các anh chị không cố tình đánh thức chúng thì tụi nó cũng chẳng tự dưng mà tỉnh dậy đâu. Nhưng mà, nếu để tụi nó tỉnh lại thì... mức độ bạo lực của mấy Ma thú ấy... ghê gớm lắm đó nha~."

Meili cất giọng nhỏ nhẹ cảnh báo cả bọn trong khi mắt cô vẫn không rời khỏi đồng hoa.Việc cô bé vẫn có thể giữ bình tĩnh như thế trước thế sự thế này lại càng khiến người nghe thấy rợn người.

"...Hồi trước, cái con Cá Voi Trắng đó, mỗi lần xuất hiện trước mặt em sau màn sương mù là y như rằng nó nổi điên lên luôn. Cái lần đó đúng là kinh khủng thật sự~."

Meili nói ra như thể đang hồi tưởng lại những ký ức cũ. Nghe vậy, Subaru cũng không khỏi nhớ về lần chạm trán đầu tiên của cậu với Cá Voi Trắng ở tuyến đường Lifaus――nơi cậu từng đánh cược tất cả. Khi đó, con quái vật ấy trông như thể nó vừa tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài. Nói cách khác, thời điểm đó chính là lúc tệ hại nhất để chạm mặt nó.

Nỗi đau xưa ùa về khiến Subaru bất giác rùng mình. Nhưng dù có thế nào đi nữa thì――

"...Bị đánh thức lúc đang ngủ ngon thì ai mà chẳng nổi giận. Người cũng vậy mà thú cũng vậy. Kể cả mấy con ma thú xấu xa kia cũng vậy nốt. Cho nên tụi anh chị cần tuyệt đối giữ im lặng, chỉ cần anh chị làm được điều đó, phần còn lại cứ để em lo."

Câu nói đầy quyết tâm đó của Meili khiến cả bọn đồng loạt gật đầu. Từ đó, hành trình vượt qua cánh đồng hoa của họ bắt đầu trong sự im lặng đến rợn người.

Đội hình của họ không khác gì lúc băng qua sa mạc. Với Meili ngồi ở ghế lái, cẩn trọng ra chỉ thị điều khiển cỗ xe rồng sao cho phù hợp với tâm trạng của lũ Gấu Kỹ Nữ. Julius tiếp nhận chỉ thị của cô bé, điều khiển xe chầm chậm tiến lên phía trước. Subaru bám chặt lấy lưng Patrasche mà đuổi bám sát phía sau xe rồng trong khi vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Beatrice.

"..."

Subaru nín thở, tim cậu đập loạn nhịp vì căng thẳng . Trong vòng tay cậu, cơ thể của Beatrice cũng khẽ cứng đờ. Cô bé rõ ràng cũng đang căng thẳng giống như cậu.

Trên nóc xe, Emilia cũng đang nằm phục sẵn. Thân ảnh quen thuộc ấy của cô đủ để khiến Subaru chỉ cần liếc mắt qua cái là nhận ra ngay.

"..."

Cảm nhận được ánh nhìn của Subaru, Emilia khẽ đưa tay ra hiệu. Đôi mắt thạch anh tím của cô vẫn ánh lên sự bình tĩnh và quyết đoán. Cô đã chọn cho mình vị trí nguy hiểm ấy để có thể can thiệp ngay lập tức nếu có chuyện gì không hay xảy ra. 

Dù là vậy, nhưng Subaru vẫn muốn giữ cô an toàn ở yên trong xe hơn, nhưng xét về năng lực chiến đấu tầm xa, giờ đây chỉ còn mỗi Emilia là cậu có thể tin tưởng được.

Còn Beatrice thì sao? Tất nhiên, nếu gắng sức thì cô ấy vẫn có thể tung đòn, nhưng chỉ một cú là đủ khiến Subaru cạn kiệt năng lượng luôn rồi.

Lại một lần nữa, cậu cảm thấy bản thân mình thật bất lực đến tội nghiệp――đã chẳng giúp được gì nhiều mà còn phải phụ thuộc vào người khác để bảo vệ chính mình.

Nếu cậu mạnh hơn... nếu cậu ta không yếu đuối như thế này... thì có lẽ, Rem đã không phải...

Dòng suy nghĩ u ám ấy cứ liên tục không ngừng len lỏi trong tâm trí Subaru khiến cậu bất giác siết chặt lấy dây cương với vẻ mặt nhăn như quả táo tàu.

"ーー~hk."

Bất chợt trong khi Subaru còn đang chìm đắm trong sự tự trách bản thân, Beatrice liền hích mạnh vào cằm cậu bằng cái trán bé nhỏ của cô. Bị cô làm cho bất ngờ, cậu khẽ bị đánh bật người ra sau . Cô bé khịt mũi, như thể đang mắng thầm cậu ta như sau: Ngươi đừng có mà để đầu óc của mình lạc trôi nữa, ta nói thế đấy. Hãy tập trung vào tình hình hiện tại đi, đồ ngốc, chuyện là vậy đấy.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Subaru thấy Emilia cũng đang chỉ ngón tay về phía cậu, ra hiệu tương tự với cậu

"..."

Không thể nói nên lời, cậu chỉ còn biết thở ra một hơi thật dài. Dù cậu rất muốn tự tát vào mặt bản thân để giữ tỉnh táo, nhưng hành động đó lúc này có thể khiến cả nhóm tiêu đời.

Rồi, khi cậu vừa điều chỉnh lại tinh thần của mình thì chiếc xe rồng đã chạm đến rìa cánh đồng hoa――

"...Di chuyển đi."

Giọng nói nhẹ như gió thoảng của Meili vang lên, giữa tiếng bánh xe lạo xạo trên cát. Gyan lập tức dừng lại. Subaru căng thẳng nhìn về phía trước, nhưng không có gì xảy ra.

"...Di chuyển đi."

Lần thứ hai, Meili lặp lại. Vẫn chẳng có phản hồi nào.

Sự im lặng kéo dài như đang giễu cợt bọn họ. Khiến Subaru cảm thấy như thể bụng cậu đang bị hàng ngàn con kiến cắn, khiến cho nó ngứa ngáy đầy khó chịu vậy đó.

Và rồi――

“...Grrr…”

Mặt đất trở nên méo mó, những lớp hoa như bị bóc cả lên. Cả cánh đồng hoa lay động trước sự chuyển mình dữ dội.

"...!"

Subaru nuốt khan. Cổ họng cậu nghẹn cứng lại khi ánh mắt cậu bắt gặp hình dáng của những sinh vật ấy――Gấu Kỹ Nữ.

Đúng như tên gọi của chúng, ngoại hình của lũ đó là những con gấu khổng lồ, cao khoảng hai đến ba mét. Chân ngắn, tay dài chạm đất. Cánh tay phủ đầy lông đen, móng vuốt thì sắc như dao găm vươn dài.

Phía sau thân hình đồ sộ đó của chúng là những bông hoa rực rỡ đong đưa như một cảnh sắc khiến người ta thấy yên lòng. Nhưng đó chỉ là lớp ngụy trang mà thôi. Nhìn gần, ai cũng sẽ lập tức nhận ra ngay phần đáng sợ thực sự nằm ở phía trước――

Dưới lớp lông đen tuyền kia không phải da thịt, mà là vô số rễ cây đang bám chặt như mạng lưới mạch máu. Chúng bện chặt vào nhau, bao trùm lấy cả thân hình khổng lồ của lũ gấu, trong khi uốn lượn như rắn sống dưới làn da.

“...~hk.”

Subaru nuốt khan, cổ họng cậu nghẹn lại khi tận mắt chứng kiến thấy hình hài dị dạng của con quái thú. Cả cơ thể chúng bị phủ kín bởi những chùm rễ mọc chi chít, những phần mà rễ không lan tới đều khô quắt lại một cách dị thường, phần thịt cùng lớp da nơi đó đều teo tóp cả lại.

Các đường nét trên khuôn mặt lũ gấu, kể cả phần sọ, đều khô kiệt nước đến mức có thể nhìn rõ bằng mắt thường. Những nhãn cầu căng tròn, lồi ra ngoài, đỏ ngầu của chúng như đang toát lên sự căm hận đối với thế giới xung quanh.

Trông nó như thể đang khao khát muốn giật lấy sinh mệnh của những đóa hoa có rễ đang bám dính lên chính cơ thể nó vậy.

Loài Gấu Kỹ Nữ không thể nào tồn tại cùng loài hoa. Rõ ràng, chính chúng là kẻ muốn cướp đi sự sống của những đóa hoa đó nhất.

“...”

Ngay cả chỉ nhìn thôi, sinh vật ấy cũng đã khiến lòng người xem dậy lên một cảm giác ghê tởm. Nhưng kỳ lạ thay, nó lại chậm rãi tuân theo lời Meili. Với động tác uể oải, từng chút từng chút một, nó trồi lên khỏi mặt đất.

Khi những rễ cây bị rút khỏi lớp cát khô khốc, một chuỗi âm thanh đứt gãy vang lên liên tiếp như thể đất trời đang bị bóc tách ra. Và rồi, cứ như không có điểm dừng, từng con một, những con Gấu Kỹ Nữ bắt đầu đứng dậy, mở ra một lối đi vừa đủ để chiếc xe rồng băng qua. Một, hai... rồi nhanh chóng chạm tới con số một trăm.

“...Hugh.”

Julius khẽ thở ra một hơi rõ ràng, sau đó anh tiếp tục điều khiển cho xe rồng tiến lên phía trước. Cũng như anh, Subaru và những người phía sau gắn liền với xe rồng, bắt đầu tiến vào con đường vừa được trải ra giữa cánh đồng hoa đáng sợ đó.

“...Ugh.”

Ngay khoảnh khắc ấy, khi Subaru vừa chạm đến lãnh địa của tụi Gấu Kỹ Nữ, một mùi hương nồng nặc ập đến, như đánh thẳng vào khứu giác. Không giống như mùi tanh nồng khi đối đầu với loài Giun Cát, lần này là một mùi hương vượt trội hơn cả về chất và lượng, trộn lẫn giữa hương hoa và mật ngọt.

“...”

Chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến đầu cậu quay cuồng. Toàn thân như thể muốn buông xuôi trước thứ mùi gây ảo giác ấy. Từng bánh răng trong não cậu bị bóp méo bởi cảm giác buồn nôn đến từ hương hoa.

“...~hk.”

Đúng lúc ấy, Beatrice liền kéo nhẹ tay áo của Subaru một 

“Cô phát hiện ra gì à, Beako?”

Cô bé không đáp lại lời cậu mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm về phía sau với ánh mắt đầy cảnh giác. Cảm thấy bất an, Subaru cũng liền quay lại nhìn――và rồi cậu hiểu ra.

Con đường mà xe rồng vừa đi qua, những khoảng trống do Meili mở ra, đang dần dần... khép lại.

Chúng đã hoàn thành “vai diễn” được giao: nhường đường. Và giờ, lặng lẽ trở về vị trí cũ, chuẩn bị tiếp tục giấc ngủ giả tạo giữa lòng sa mạc. Subaru hiểu rõ, nếu dừng lại giữa đám quái vật này, thì không khác gì tự sát.

“...?”

Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu cậu, xe rồng bỗng đột ngột dừng lại.

Subaru khẽ nhoài người ra phía trước, muốn nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Và rồi, cậu nhìn thấy ―― một con Gấu Kỹ Nữ đơn độc, đứng chắn giữa đường, đôi mắt trống rỗng của nó hướng thẳng về phía Julius và Meili.

“...”

Không chỉ có nó. Những con khác xung quanh, dường như cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu ngừng bước. Ánh mắt từng con một lần lượt hướng về phía xe rồng.

“…Chết tiệt…”

Subaru khẽ cắn răng. Linh cảm của cậu đang mách bảo cậu rằng――tình thế này thực sự rất tệ.

Quay đầu nhìn lại, họ đã tiến sâu vào cánh đồng hoa dài hàng trăm mét. Đường lui đã bị chặn. Tứ phía đều là ma thú. Không dưới hàng trăm con, thậm chí có thể lên đến hàng ngàn con Gấu Kỹ Nữ đang bủa vây lấy họ.

“...”

Khi mắt cậu bắt gặp ánh mắt Emilia đang nhìn xuống từ nóc xe, Subaru hiểu cô cũng đã nhận ra tình hình cấp bách hiện tại. Cô đang do dự. Nếu có thể tránh đánh nhau, cô sẽ dùng ma pháp để mở đường chạy thoát.

Nhưng nếu dùng sai thời điểm, hậu quả sẽ rất khó lường.

“Shhーー”

Giữa lúc cả đoàn đang rối trí, người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh lại chính là Meili.

Cô bé đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho họ im lặng, như thể cô vốn đã đoán trước được tình huống này. Sau đó, với vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy, Meili hướng thẳng ngón tay ấy về phía con Gấu Kỹ Nữ đang chắn trước mặt, và lườm nó đầy cảnh cáo...

“Tch tch tch.” – Một âm thanh như tiếng tặc lưỡi nhẹ vang lên, cùng lúc với khi ngón tay của Meili chỉ về phía trước.

Âm điệu đó chẳng khác gì cách con người hay dùng để xoa dịu mèo con. Nhưng nếu đối tượng thực sự là một con Ma Thú hung tợn, thì chẳng còn gì để gọi là dễ thương hay dịu dàng nữa cả.

Dù vậy, từng ngón tay của Meili vẫn khẽ giật như thể đang đánh nhịp, để rồi khiến cho ánh mắt của con Gấu Kỹ Nữ cũng dần rời khỏi cả thảy hai người đánh xe, mà chỉ còn tập trung hoàn toàn vào một mình Meili. Sau đó, nó dần chuyển hướng nhìn chăm chú sang ngón tay cô bé.

“Tch tch tch…… tch~.” – Meili tiếp tục, với nhịp điệu đều đặn, cô bé chậm rãi vung tay theo hướng bên phải của xe rồng.

Bị thu hút bởi chuyển động đó, con Gấu Kỹ Nữ đã khiến cả đoàn phải dừng lại liền quay mặt đi và lùi một bước.

“……Ah.” – Subaru thở ra một hơi nhẹ nhõm khi thấy con thú từ từ rời khỏi đường đi của xe.

Emilia và Beatrice, những người đang nín thở vì căng thẳng, cũng khẽ thả lỏng vai.

Khi kẻ gây cản trở đã rút lui, những con Gấu Kỹ Nữ khác cũng bắt đầu trở lại trạng thái ngủ đông. Nhịp hành quân xuyên qua cánh đồng hoa của họ sẽ lại tiếp tục―― đáng lẽ là như vậy.

“ーー~hk!!”

Một tiếng hét bỗng vang lên, phá vỡ hoàn toàn sợi dây căng thẳng đã kéo dài đến cực hạn. Không ai có thể trách kẻ đã hét lên trong khoảnh khắc đó.

Khi cả con người lẫn địa long đều phải chịu đựng áp lực đến tận cùng, thì trái tim cũng không thể kiên cường mãi được.

“Gyrraann!!”

Bị áp lực đè nặng, Gyan rống lên đầy giận dữ, dẫm mạnh móng xuống đất.

“Ugh! Chó thật, thôi không xong rồi…!” – Subaru hét lên như thế trong khi đảo mắt nhìn quanh.

Chỉ một tiếng gầm của Gyan cũng đủ khiến cả đàn Gấu Kỹ Nữ, vốn đang ở trạng thái bất động, lập tức phản ứng. Con đang lùi bước cũng ngay lập tức quay ngoắt lại, và những con khác cũng đồng loạt tỉnh dậy―― cả bầy Ma Thú để lộ răng nanh, đồng loạt nhào tới chiếc xe rồng.

Ngay trước khoảnh khắc đó――

“El Huma!!” – Emilia hét lớn.

Dòng ma lực hội tụ tức thì trong tay cô, tạo thành một mũi thương băng đâm xuyên hộp sọ một con Gấu Kỹ Nữ.

Lưỡi thương sắc lạnh xuyên qua chiếc miệng to lớn, phá tan cổ họng và đâm xuyên qua sau gáy. Não bộ của nó bị nghiền nát, con Ma Thú không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã ngửa ra đất, không còn sự sống.

Cùng lúc đó, vài con Gấu Kỹ Nữ khác ở gần đó cũng bị hất văng theo lực của đòn tấn công.

“Chúng ta phải chạy ngayyy!!! Nhanhーー!!” – Subaru hét lên ngay sau khi chứng kiến đòn đánh của Emilia.

Julius nhanh chóng giật lấy dây cương, khiến xe rồng lao vút đi với tốc độ kinh hoàng. Patrasche cũng lập tức chuyển sang chạy nước đại, nhảy vụt ra khỏi bầy thú và lao đi như tên bắn.

“ーー~hk!”

“Chúngđangđuổitheochúngđangđuổitheochúngđangđuổitheochúngđangđuổichúngーー!!” – Subaru hét đến mức không thở nổi, từng từ nối nhau liên tục trong miệng cậu.

Thảm hoa rực rỡ bị xé nát không thương tiếc. Từng con Gấu Kỹ Nữ để lộ hình dáng gớm ghiếc, lao như thác đổ về phía cỗ xe rồng đang chạy trối chết.

“Subaru! Ngươi phải giữ cho chặt vào đấy! Không là bị hất văng ngay đó, ta nói thật đấy!” – Beatrice hét lớn trong gió tốc mạnh đến mức giật tung mái tóc của cô bé.

Cảm giác như thể bản thân cậu vừa bị cuốn vào một cơn ác mộng, khi mà hàng trăm con Gấu Kỹ Nữ rượt đuổi phía sau lưng cậu. Chúng giơ cao cánh tay to lớn vớ những bộ vuốt sắc bén hướng thẳng về phía Subaru.

Chỉ một đòn thôi, chỉ cần dính một đòn thôi là cậu sẽ bị xé xác trong tích tắc.

Nhưng ngay trước khi móng vuốt tử thần đó có thể chạm vào Subaru, một tia sáng xanh trắng liền lao tới, xuyên thủng những con thú.

“Hyaa! Yah! Chết tiệt, cái lũ này...tránh xa khỏi Subaru mau, Huma~!!” – Emilia liên tục gào thét, ma lực tuôn ra như thác đổ từ khắp cơ thể cô.

Ngay sau đó, hàng loạt mũi giáo băng liền hình thành giữa không trung, xoay vòng như cơn lốc giữa bầu trời đêm, tạo nên một điệu múa rực rỡ.

Từng ngọn thương đâm xuyên qua đầu rồi đến thân, rồi chúng đâm xuyên và xé nát tứ chi của lũ Gấu Kỹ Nữ, các mũi thương băng xé thịt của bọn gấu ra thành từng mảnh và nhuộm cả vùng đất bằng màu máu tươi đỏ.

“Ooh! Đúng là Emilia-tan! Anh lại yêu em lần nữa rồi đấy!!” – Subaru hét lớn như thể cậu đã phát rồ khi nhìn cảnh tượng vừa hãi hùng vừa bao ngầu của Emilia.

“Không phải lúc để anh tỏ tình đâu! Anh mau chạy tiếp đi, Subaruuu!!” – Emilia gào lên, trong khi mắt cô vẫn đeo đuổi không ngừng quyết nhắm chọn vào mọi mục tiêu đang lao đến.

“Rõ!!”

Vừa được Emilia cứu mạng, nên Subaru càng siết chặt tay cương, thúc Patrasche lao nhanh hơn nữa để chạy thoát khỏi thảm hoa này.

Và như thể đang tuân theo phản xạ, Emilia đã chiến đấu không chút chần chừ hay nhượng bộ. Cho dù trước đây cô có luôn dè dặt trong chiến đấu đi nữa, thì giờ đây, cô như hóa thành một chiến tướng hùng mạnh tả xung hữu đột xé xác và giết chết hàng chục quân thù (Ma Thú) mà không có lấy một giây chớp mắt.

“Barusu, chạy nhanh lênn mauu! Ngươi có chạy đến khi chết cũng được. Còn hơn là chết đứng tại chỗ, hiểu chưa!.” – bỗng một giọng nói đanh thép vang lên từ phía sau.

“Ờ, tất nhiên là tôi sẽ làm thếーーHử, khoan đã, Ram!?”

Trong lúc Subaru đang vật lộn chạy thoát thân, thì Emilia đang càn quét tụi ma thú để dọn đường. Ngay sau khi ánh sáng xanh trắng của Emilia quét sạch bọn ma thú phía trước, thì kể cả bọn ma thú vòng ra sau để tấn công xe rồng cũng đều đã...

.....bị cô đóng băng cùng lúc.

Ngồi trên ghế đánh xe, và nắm chặt lấy dây cương của con Gyan đang giận dữ phá băng xông lên, không ai khác chính là Ram – người đã đổi chỗ từ khoang hành khách ra bệ lái phía trước từ lúc nào không hay.

"Julius đâu rồi!?"- Thấy thế, Subaru liền tròn mắt mà hét lớn.

"Không có khả năng tấn công tầm xa thì ngồi đánh xe cũng chẳng giúp ích gì cả." – Ram trả lời ngắn gọn và đưa mắt liếc nhìn phía sau.

Bị ánh mắt ấy kéo theo, Subaru ngoái đầu lại nhìn. Và rồi cậu chết lặng.

Bám chặt vào đuôi xe rồng đang gầm rú tiến lên, tay cầm chặt thanh kiếm hiệp sĩ, chính là Julius. Anh ta vừa vung kiếm dọn đường, vừa khéo léo bám lấy những chi tiết điêu khắc trên xe mà chiến đấu như một cơn gió giữa bầy Ma Thú.

"Tôi không thể để Emilia-sama phải gánh hết mọi trách nhiệm được, cậu thấy sao?"

"……Cái đó là anh đang nói mỉa tôi đấy à!?"- Nhận ra dụng ý trong lời của Julius, Subaru khẽ hằn giọng lên đáp trả.

"Chính là vậy đóーー"

Câu đáp của anh ta đã bị ngắt giữa chừng, khi mà Julius vung kiếm chém mạnh vào móng vuốt của lũ Gấu Kỹ Nữ đang lao tới. Lưỡi kiếm của anh ta khéo léo lướt qua khe hở giữa những chiếc móng vuốt của chúng để mà cắm sâu ngay vào cánh tay của bọn ma thú, khoét ra một đường vào sâu trong da thịt chúng, cứ liên tiếp và lần lượt thực hiện hành động đó với mỗi con Gấu Kỹ Nữ, là anh ta đã tạo xong dấu để có thể nhanh chóng điều chỉnh lưỡi kiếm của mình mà bẻ ngược lên trên đâm xuyên qua cổ họng của từng con một , để rồi tước đoạt hàng loạt mạng sống của lũ gấu ma đó chỉ trong một đòn kiếm nhanh tựa như tia chớp.

Mỗi cú chém anh ta đánh ra đều gọn gàng, dứt khoát, và mang theo phong thái quý tộc đầy điềm tĩnh.

"……Không sai đâu." – Julius khẽ nói tiếp lời, vừa phủi nhẹ máu trên lưỡi kiếm.

Subaru thấy vậy liền nhăn mặt đầy cay đắng. Đúng là… anh ta vừa khiến cậu thấy yên tâm, vừa khiến bản thân cậu cảm thấy chính cậu thật đáng hổ thẹn.

Chính vì vậy――

"Beako! Cô còn đủ sức không!?"

"Hỏi thừa, ngươi nghĩ Betty là ai kia chứ. Nhưng Subaru cũng phải cẩn thận, đừng để cạn sạch mana đó, ta nói thật đấyーー!"

Trên lưng Patrasche, Subaru nâng Beatrice đứng dậy, tay nắm chặt lấy cô, tay còn lại giữ lấy dây cương. Hai người nắm tay nhau thật chặt, và một luồng khí nóng từ đâu đó trong bụng Subaru bắt đầu tuôn ra, truyền sang người Beatrice như dòng suối nóng chảy.

"Minya!"

Với tiếng niệm chú nhẹ nhàng, những tinh thể màu thạch anh tím rực rỡ thành hình và lơ lửng giữa không trung, nhắm thẳng vào những con Ma Thú đang chắn trước mũi Patrasche.

Đòn tấn công chỉ tiếp diễn trong chốc lát, nhưng kết quả cũng có thể thấy liền ngay sau đó. Với âm thanh tựa như kính vỡ, vô số mảnh tinh thể đâm xuyên rồi kết tinh cơ thể của tụi ma thú lại, khiến cho chúng đông cứng tại chỗ, để rồi ngay khoảnh khắc sau, chúng liền vỡ tan thành từng mảnh.

"Tuyệt lắm, Beako!"

"Nhưng ngươi không được bắn bừa đâu nhé, phải tiết kiệm vào đấyーー Minya!"

"Ủa, cô vừa mới nói xong là đã xài tiếp rồi đó hả!?"

Năng lượng chiến đấu của Beatrice phụ thuộc hoàn toàn vào lượng mana trong người Subaru. Nếu cứ tiếp tục sử dụng ma thuật như vậy, chẳng khác gì đang tiêu hao chính linh hồn của cậu từng chút một.

Dù vậy, Subaru vẫn cố tỏ ra bình thản, cười nói như không có gì, để trấn an Beatrice.

Và cô bé cũng không phải không hiểu điều đó.

"Á! Đáng lẽ ra là chỉ mỗi một mình mình là có thể xử lý mọi chuyện yên ổn rồi mà!" – Một giọng phẫn nộ vang lên từ phía trước thu hút sự chú ý của Subaru, người đã xông pha chiến đấu cùng Beatrice sau khi bị Julius khiêu khích một chút.

Người vừa hét lên đó, chính là Meili – người vẫn đang ngồi cạnh Ram, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt long lanh của cô tức giận chỉ tay về phía bầy Gấu Kỹ Nữ không chịu nghe lời.

"Ta sẽ phạt hết lũ thú xấu xa không nghe lời như các ngươi! Giờ thì trố mắt ra mà nhận phạttt đê, lũ đểu cáng!!!! Ra đây đi, Giun Cát!"

"ーーKhoan đã!? Em không đùa đấy chứ!?"- Subaru kinh hoàng khi nghe thấy điều cô bé vừa thốt nên.

Ngay sau tiếng hét trẻ con ấy, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Từ dưới lớp cát bị xới tung, một thân hình khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất với tốc độ điên cuồng.

Đàn Gấu Kỹ Nữ bị hút vào vòng xoáy thì bị hất tung lên trời, rồi rơi xuống đất mà tan xương nát thịt. Những con không may rơi ngay vào ngay miệng khổng lồ của nó thì―― bị nuốt trọn, bị nhai nát như thể chúng chỉ là mảnh vụn của một cái bánh quy đối với con quái vật đó.

Thứ quái vật đã xé toang cả vùng thảm hoa xinh đẹp dài hàng trăm mét và đang lao tới như một trận cuồng phong chính là――Giun Cát.

Dưới ánh hoàng hôn, nó rú lên một tiếng quái dị và điên loạn, phun ra mùi tanh nồng khiến ai cũng muốn ngất đi. Sau đó, nó nhảy vọt lên, nghiền nát tất cả lũ Gấu Kỹ Nữ đang bám lấy xe rồng.

"Tiến lên đi~, Giun Cát! Nghiền nát hết bọn chúng cho ta!!"- Meili ngân nga một tiếng đầy thích thú trong khi chỉ trỏ xung quanh.

"Cái này… cái này nghiêm túc á hả!? Nghiêm túcnghiêm túcnghiêm túc thật đấy hả trời ơi!!"- Thấy cảnh tượng kinh thiên động địa trước mặt, Subaru, chỉ còn biết tự hỏi liệu bản thân cậu có phải là đang mơ không.

Mặt đất gầm lên, cát bụi bay mù mịt khi cơ thể khổng lồ của Giun Cát lăn tròn. Mỗi lần nó trườn qua là một dải máu me liền loang lổ chảy thắm đẫm mặt cát, tụi Gấu Kỹ Nữ giờ chỉ như những con kiến bị giẫm bẹp dưới chân nó.

Ngay cả bọn Gấu Kỹ Nữ cũng không phải hạng gì nhỏ bé, nhưng trước Giun Cát – con ma thú kinh tởm có chiều dài lên tới hơn mười mét – chúng hoàn toàn không phải đối thủ.

Sức nặng khổng lồ ấy nghiền nát mọi thứ, khiến chiến trường nhuốm màu máu tanh.

"......"

Ở giữa trận chiến điên rồ đó, Subaru không thể nói nên lời. Cậu không thể tìm ra lời nào để có thể lột tả được cảnh tượng trước mặt mình. Đây không còn là chiến đấu chống lại Ma Thú nữa. Mà là một trận đại Thảm sát nơi Ma Thú chống lại Ma Thú.

Ma thuật của Emilia và Beatrice, kiếm thuật của Julius, khả năng kiểm soát Ma Thú kỳ dị của Meili―― tất cả chúng hòa quyện thành một bản giao hưởng hỗn loạn mở đường cho xe rồng và Patrasche băng qua cánh đồng hoa tăm tối.

"A~aaa! Giun Cát ơiii!!"

Bỗng một tiếng thét vang lên lần nữa từ phía Meili.

Nhìn lại thì, thân thể khổng lồ của Giun Cát đã bị vô số con Gấu Kỹ Nữ bám vào, cào xé từng tấc da thịt. Máu và chất dịch nhầy chảy ra từ khắp cơ thể nó, nhuộm cát thành màu tím nâu hôi thối.

Rồi, với tiếng động chấn động lòng đất, Giun Cát ngã xuống.

Lớp da ngoài của con Giun Cát, nhớp nháp và ướt sũng, không hề cứng cáp như rắn hay côn trùng. Thân thể mềm nhũn của nó dễ dàng bị móng vuốt xé toạc, và một tiếng rên chết chóc vang vọng khắp biển cát.

"Tiếp theo! Tiếp~theo! Mau xuất hiện nữa điiii!" – Meili hét lên, hai tay cô bé chắp lại như cầu khấn, khuôn mặt tái nhợt của cô không giấu nổi sự tuyệt vọng.

Lời cô vừa dứt, mặt cát lại lần nữa trồi lên, một con Giun Cát khác phá đất chui ra. Lần này có tới sáu con cùng lúc, nhưng rõ ràng, so với con đầu tiên, chúng nhỏ hơn một nửa. Nếu bị lũ Gấu Kỹ Nữ vây kín, chắc chắn sẽ bị xé xác chỉ trong chớp mắt.

"Với cái đà này thì… ~hk." – Subaru nghiến răng.

Họ đang dần thất thế trong cuộc chiến về sức mạnh tuyệt đối.

Subaru liếc nhanh xung quanh, tìm kiếm bất cứ điều gì có thể xoay chuyển cục diện. Và rồi cậu nhận ra――

Tháp Canh Pleiades, vốn còn xa vời, giờ đã nằm ngay trước mắt.

"Chỉ còn một chút nữa thôi! Nếu mình có thể tới được tháp canh với đà này thìーー!"

Không phải cậu nghĩ nơi đó có thứ gì thần kỳ hay một phép màu.

Nhưng trong tâm trí Subaru, vẫn le lói một hi vọng mong manh rằng nơi đó có thể giúp họ phá vỡ bế tắc này. Như người chết đuối vớ được cọng rơm, cậu tự thuyết phục bản thân rằng đây là hướng đi duy nhất.

"Với đà này thìーー!"

Nhưng…

Sức mạnh ấy không phải thứ sẽ sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón bất kỳ ai.

Mà đó là một chiếc búa phán quyết, lạnh lùng, vô tình giáng xuống bất cứ kẻ nào cả gan tiếp cận Tháp Canh Pleiades.

"ーー?"

Subaru mở to mắt, cố gắng trấn tĩnh tâm trí của mình khi đang ôm lấy Beatrice trên lưng Patrasche, ánh mắt cậu hoàn toàn hướng về phía tháp canh đang ngày một gần.

Một giọt mồ hôi lăn dài. Khiến cậu khẽ nheo mắt lại trong nắng gắt, và cảm nhận được một sự khó chịu lạ lùng đeo bám lấy mình.

Ngay chính giữa tháp, có thứ gì đó đang… phát sáng.

"Cái gì vậy――"

698b4510-8e2e-4494-9c4b-c31cb69fda62.jpg

Cậu ta đã không bao giờ kịp thốt ra được chữ cuối cùng trong câu nói đó.

Bởi lẽ....

"ーーーー"

――Có một luồng ánh sáng tàn nhẫn đã được bắn xuống từ phía trời cao, tựa như một ánh chớp xé ngang bầu trời, nó lao thẳng về phía Subaru mà không cho cậu có lấy một giây chớp mắt.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa kéo dài nổi đến một giây, toàn bộ phần đầu, cụ thể là mọi thứ từ phần cổ trở lên của con người tên Natsuki Subaru đã bị thổi bay mà không để lại dù chỉ một dấu vết.

Mất đi phần cổ, thứ còn lại của ai đó từng là Natsuki Subaru, giờ chỉ còn là một cục thịt trống rỗng vô hồn, và phần thịt sót lại đó cũng nhanh chóng bị ánh sáng giáng xuống từ trên cao xóa sạch đến mức, trông như thể nó chưa từng tồn tại.

"ーーーー"

Không ai có mặt ở đó có thể chứng kiến cảnh tượng tàn khốc ấy, cũng chẳng ai có thể cất tiếng kêu gào. Bởi những kẻ có thể thấy, có thể hét, đều đã bị “xóa sổ" cùng lúc với điều đó xảy ra.

Một con Địa Long nọ bị bắn rụng đầu kêu lên một tiếng bi thương rồi đổ gục.

Kéo theo đó, là một chiếc xe rồng bị nghiêng hẳn sang một bên, lăn tròn trên cát. Những thân người bên trong, vốn cũng đã bị thổi bay đầu, lập tức bị bánh xe nghiền nát, tan xác, đến mức chỉ còn vương lại những khối thịt đỏ au.

Thứ còn sót lại trên vùng đất đã chìm vào trong tĩnh lặng ấy chính là một vũng máu đỏ thẫm đang thấm dần vào trong lòng cát nóng bỏng.

Từng hạt cát mịn dần dần cuốn lấy mọi thứ, kéo tất cả xuống sâu dưới bụng cát khô, che giấu mọi bằng chứng về những gì vừa xảy ra.

Duy chỉ có những bông hoa máu còn sót lại, đỏ rực và ám ảnh, như lời từ biệt cuối cùng dành cho những con người đã bắt đầu cuộc hành trình một đi không trở lại này.

Nhưng rồi, ngay cả chúng cũng liền bị nuốt chửng bởi biển cát không đáy để rồi hoàn toàn biến mất vĩnh viễn.

****

ーーDù sao thì, ở nơi sa mạc hoang vu ấy, chỉ còn vương lại duy nhất một sự thật...

Đó là lại có một đoàn người nữa đã rời đi và hướng tới Tháp canh Pleiades.

Và lần này, cũng như mọi lần trước, đó là cả đoàn người đó đều đã bị.....

ーーTOÀN DIỆT!ーー