Sau khi đón nhận được niềm tin từ những người xung quanh, Subaru hơi khẽ thả lỏng người và rồi cậu hít sâu vào một hơi để tiếp tục buổi thảo luận nhóm của mình.
“…Giờ thì, xem nào, để tiến bước về phía Tháp canh, thì chúng ta cần vượt qua lũ gấu quái thai kia, cơ mà hiện ta chưa có cách nào để thu hút sự chú ý của chúng một cách thân thiện cả. Chỉ cần ta lỡ lớn tiếng thôi là mấy chú Gấu 'quý phái' đó sẽ đến ‘đón tiếp’ chúng ta trước cả khi vị Hiền giả kia ra tay luôn đó.”
“…Điều đó sẽ là điều chúng ta muốn tránh nhất. Vậy thì, có lẽ cách thực tế nhất hiện giờ là, ta sẽ dùng đến phép thuật của Emilia-sama… Hoặc một cái gì đó tương tự.”
Julius vừa nói vừa nheo mắt nhìn về phía Tháp Canh. Bàn tay phải của anh khẽ giơ lên rồi chỉ về phía trước, anh khép một mắt lại, dáng vẻ của anh hiện tại tựa như một người họa sĩ nào đó đang thực hiện đo khoảng cách cho khung cảnh trong tầm mắt.
Sau một thoáng im lặng để suy ngẫm, anh khẽ nói tiếp
“…Mừm, uớc chừng thì, theo tôi khoảng cách từ đây đến Tháp Canh là vào khoảng mười kilômét. Mức độ này thật sự không phù hợp nếu ta muốn để Emilia-sama thi triển ma thuật từ rìa vườn hoa.”
“…Mà nè, Emilia-tan, em từng lần nào thử xem phép thuật của mình có thể bay xa đến mức nào chưa?”
“…Phép của em bay được bao xa á? Hmm… Em chưa từng đo thử lần nào, nhưng em không nghĩ là mình có thể phóng phép đến được tận tháp canh đâu. Chắc kèo đòn phép sẽ tan biến giữa chừng luôn đấy.”
Dù khoảng cách giờ đây rõ ràng đã gần hơn lúc chưa đi qua Thời-Cát, nhưng để phóng phép từ mép vườn hoa trúng được vào tháp là điều không tưởng.
“…Nếu chỉ cần báo hiệu là được vào, thì Reinhard hẳn đã qua được rồi. Mà cái tên đó, kiểu gì chả tung được ma thuật phủ cả mười cây số…”
“…Chuyện đó thì tôi không rõ, trừ khi hỏi thẳng cậu ta. Nhưng khả năng cao là Reinhard đã không thể vượt qua Thời-Cát. Chúng ta có thể tới được tận đây, hoàn toàn là nhờ có Anastasia-sama… à không, nhờ có Echidna biết đường.”
“…Ừ, phải rồi ha… chết tiệt. Mà này, cô còn biết thêm điều gì nữa không?”
Sau khi nghe lời đánh giá thẳng thắn của Julius về lí do làm sao họ tới được đây, Subaru liền nhìn sang hướng khác rồi nhắm câu hỏi của mình về phía Eridna. Trên vai Anastasia, cô cáo trắng khẽ chỉnh lại tông giọng rồi nói với giọng điệu nhàn nhạt:
“…Cậu nói nghe buồn cười thật đấy. Chỉ riêng việc tôi chỉ ra rằng có một lối tắt ẩn có thể tìm thấy bằng cách băng qua Thời-Cát đã là một thành tựu mà chưa ai đạt được rồi đấy. Không phải cậu nên coi trọng tôi hơn chút sao?”
“…Ý cô là, cô nhớ đường đấy à? Cô làm việc như mấy tay phát báo sáng, lần theo trí nhớ mơ hồ của mình vậy á. Cô chưa làm tròn trách nhiệm hướng dẫn viên đâu đó nhaaa. Đừng có làm ăn cẩu thả và nửa vời thế chứ?”
“…À thì, lời cậu nói cũng không hẳn là sai.”
Dù lời mỉa mai của Subaru khá là thô, thế nhưng Eridna cũng chẳng phản bác lại. Cô chỉ giữ im lặng, để chiếc khăn trắng lặng lẽ che khuất biểu cảm. Nhưng rồi Anastasia – cô gái đang được Echidna mượn thân thể – bỗng ngẩng đầu lên và nói.
"Việc cậu vừa nói là đúng. Nhưng giờ không phải lúc ta đi so đo chuyện đó, sẽ tốt hơn nếu ta dùng thời gian của mình để tóm lược lại toàn bộ thông tin mà chúng ta đang có.”
“…Tóm lược sao. Ừm, vậy cũng được.”
“Đầu tiên là thứ ánh sáng tỏa ra từ Tháp mà Natsuki-kun nhìn thấy, và nguy cơ tiềm ẩn của nó. Thứ hai là, vườn hoa phủ đầy Ma Thú trước tháp, ba thời điểm Thời-Cát xảy đến, rồi… còn gì nữa không?”
Subaru khoanh tay, cậu trầm ngâm điểm lại tất cả dữ kiện có trong đầu. Những gì Anastasia vừa liệt kê đều là những mảnh ghép đã được xác lập.
“…Chúng ta đến đây bằng cách vượt qua Thời cát lúc nửa đêm. Rồi thêm chuyện bầy Địa Long phải gồng mình mới đi nổi qua cánh đồng hoa ấy. À mà… chắc còn thêm chuyện Meili có dẫn theo một con Ma Thú mà không ai biết.”
“…Ể!?”
Meili giật nảy mình khi Subaru nêu tên mình khi đang điểm lại các dữ kiện một bằng cách đếm trên đầu ngón tay. Tức thì, sau đó tất cả ánh mắt của những đoàn viên khác đều ngay lập tức đổ dồn về phía cô bé, phản ứng giật mình đó quá rõ ràng để những người khác có thể bỏ qua mà không chú ý.
“…Đ-đợi đã, đúng là em đã làm vậy, nhưng… làm sao mà onii-san biết được điều đó!?”
“…Anh đoán bừa thôi. Là bẫy thử phản ứng ấy mà.”- Subaru đảo mắt một chút rồi nhún vai đáp lại cô.
“…Tuy là đoán, nhưng dường như cậu đã đoán đúng. Vậy giờ ta nên làm gì về chuyện này?”
Giọng Julius chậm rãi vang lên, ánh mắt hướng về Meili của anh hiện mang theo chút ngờ vực, điều này khiến mặt cô bé trắng bệch cả lên vì sợ. Nhưng Subaru đã khẽ giơ tay chặn lại vì cậu không muốn mọi chuyện trở nên tệ hơn.
“…Đừng lo. Anh không định trách móc gì em đâu. Dù sao thì đó cũng chỉ là biện pháp phòng thân của em thôi mà phải không. Nhưng đó vẫn là yếu tố đáng ngại.”
“…Thế, onii-san muốn em thả nó đi sao? Làm vậy, anh sẽ không giận em nữa đúng không?”
“…Không cần thả. Nếu em thấy nó cần thiết thì cứ giữ lại. Nếu ta bị bầy Gấu bao vây thì có thể nó sẽ là cứu tinh đấy.”
Meili tròn mắt, không biết Subaru đang đùa hay thật. Nhưng rồi cô chỉ khẽ gật đầu. Subaru nhìn sang Julius, người vẫn còn giữ vẻ cảnh giác.
“…Trẻ con mà, bỏ qua đi.”
“…Nếu đây là cách dạy trẻ đúng đắn thì tôi cũng sẽ học theo. Nhưng sức mạnh của cô bé này quá nguy hiểm để tin tưởng hoàn toàn, đặc biệt là khi ta đang ở Augria – Lãnh địa của Ma Thú.”
“…Dù thế đi nữa, tất cả chúng ta vẫn đang cùng hội cùng thuyền à không cùng xe rồng cả mà. Nên hãy cố mà hòa thuận nhé.”
Trước lời lẽ thẳng thắn ấy của Subaru, Julius khẽ ngập ngừng một chút rồi cuối cùng anh cũng quyết định thả tay khỏi chuôi kiếm. Vào lúc anh im lặng, Emilia liền khẽ giơ tay lên.
“…Vậy, Subaru… nói tiếp về chuyện hồi nãy đi.”
“…Ừm nhỉ. Quay lại chủ đề chính thôi nào.”
“…Về việc vượt qua cánh đồng hoa…anh định sẽ làm thế nào, Subaru? Hay là chúng ta thử chọn một Thời- Cát khác xem sao, biết đâu lại được?”
“…Mhm, đó cũng là một cách, Emilia-tan… Nhưng anh có một việc muốn thử trước.”
“…Thử gì cơ?”
Emilia nghiêng đầu bối rối trước lời nói đó của Subaru. Xong, Subaru lại quay ánh mắt nhìn về phía rìa cánh đồng hoa – nhìn cái biển hoa mênh mông trải dài đến tận Tháp Canh đó.
Tất nhiên, mắt thường thì không thể thấy được điểm kết thúc…
Thế nhưng...
“…Nếu vườn hoa này thực sự có ranh giới, thì ít ra chúng ta sẽ không bị vây khốn từ mọi phía. Đầu tiên, ta hãy thử tìm xem có đoạn rìa nào như vậy không, làm việc đó cũng đáng công đấy chứ, không phải sao?”
※※※※※※※※※※※※※
――Và thế là, kế hoạch tiếp theo của họ đã được xác định: Tất cả bọn họ sẽ cùng nhau dò xét phần rìa xung quanh cánh đồng hoa.
“…Nếu chia thành nhiều nhóm mà chẳng may lạc mất nhau thì sẽ tệ lắm. Hơn nữa, việc tiến gần đến chỗ Ma Thú mà thiếu đi sự hỗ trợ của Meili thì không khôn ngoan chút nào.”
Lời đó của Julius đã nhận được sự đồng thuận tuyệt đối từ tất cả mọi người. Bao gồm cả Subaru, cậu cũng khẽ gật đầu, vì với cậu mà nói an toàn là trên hết.
“…Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu khởi hành thôi nào.”
Mọi người nhanh chóng chuẩn bị, người thì lên xe rồng, người thì dắt theo địa long.
Với quy ước giữ cho Tháp Canh luôn nằm bên tay phải, và hướng họ đi là bên trái, cả đoàn sẽ men theo hướng Bắc để tìm kiếm lối ra.
Dù rằng việc đi về bốn hướng đông, tây, nam, bắc điều cơ bản trong dò đường, thế nhưng trong vùng Cồn Cát này thì lại khác, bởi việc áp dụng những kiến thức cơ bản đó sẽ vô cùng khó khăn.
Subaru khẽ cau mày nhìn biển cát mênh mông chẳng rõ trước sau mà lẩm bẩm.
"Ngẫm lại mới thấy, nơi này cũng là một dạng không-thời gian bị bóp méo. Nếu phải băng qua Thời Cát rồi mới đến được đây, thì về bản chất... nơi này cũng tương tự như phép Chéo Cửa của Beako ấy nhỉ?."
Nghe tới đây, Beatrice liền đáp lại Subaru bằng một giọng nửa khó chịu nửa tự hào.
"Betty thực chẳng hiểu Subaru đang cố nói gì đâu, ta nói thật đấy. Cơ mà, đúng là cái kiểu khiến không gian méo mó và làm mờ ranh giới khoảng cách vật lý thực tế đúng là một dạng ứng dụng của Phép Chéo Cửa, ta cho là vậy.Dù sao thì Betty cũng đã từng dùng loại ứng dụng của Phép đó -Hành lang vô tận- để bẫy Subaru vào trước đây rồi, chuyện là thế đấy ."
"Ể, cái gì cơ!? Cô từng thực sự làm một chuyện kinh khủng vậy với tôi sao? Là nào vậy?"- Subaru kêu lên một cách bối rối và nghiêng đầu thắc mắc.
Beatrice khẽ lẩm bẩm trong miệng một chút như đang gợi lại kỷ niệm xưa, rồi nói.
"...Vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vào lúc ấy đấy."
Nghe vậy, Subaru liền hơi khựng lại một chút, rồi giật mình reo lên,
"Lần đầu tiên... À, đúng, đúng rồi! Là lúc tôi vừa mới thức dậy trong dinh thự của Roswaal! Khi tôi vượt qua hành lang lặp lại vô tận chỉ trong một lần! Ây ya, xin lỗi nhiều nha~. Dù cô đã vất vả chuẩn bị bao nhiêu thứ để hù tôi, ấy vậy mà tôi lại dẫm đạp lên công sức đó... Tôi xin lỗi, tôi nói thật lòng đấy."
"Việc ngươi xin lỗi nghiêm túc như thế thật sự chỉ khiến Betty càng bực mình thêm thôi, thực sự rất khó chịu luôn đấy! Ngươi quên nhanh đi cho ta, chuyện là thế đấy!"
"Ơ, nhưng chính cô là người nhắc lại mà..."-nghe Beatrice cố gằn giọng để chối bỏ chuyện đó, Subaru liền giả vờ chán nản để trêu chọc.
"Hmph! Ngươi thôi đi được rồi đấy, ta nói thật đấy!"
Cùng cưỡi trên một lưng rồng, Beatrice bắt đầu xị mặt ra, dường như lần này cô bé có vẻ thực sự giận thật rồi. Thấy vậy, Subaru chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy cô bé vào lòng, vỗ về, rồi cậu ra hiệu cho Patrasche tiến bước về phía xe rồng. Và rồi...
"Anh sẵn sàng chưa?"
"Tất nhiên là rồi. Giờ tôi chỉ cần đợi Emilia-sama làm phần việc của cô ấy nữa thôi."
"Thật vậy."
Gật đầu với Julius, người vừa hoàn tất việc chuẩn bị trên bệ lái, Subaru khẽ ngước mắt nhìn lên nóc xe. Giống như khi họ tiến quân vào cánh đồng hoa, vị trí của Emilia vẫn không đổi so với lúc đó, cô ấy đang đứng trên nóc xe rồng.
Giơ tay lên ra dấu một cách vui vẻ, Subaru liền gọi cô gái đang đứng vững chãi giữa gió cát ấy.
"Ôiii, Emilia-taaannnn, bọn anh đánh dấu xong rồi, em hãy dựng cột mốc ở đây rồi nhé~~ Tạm thời, nơi này sẽ là cứ điểm của chúng ta tại cồn cát này. Nhưng em nhớ làm càng yên lặng càng tốt nhé... anh muốn tránh việc đánh động bọn Ma thú."
"Em hiểu rồi! Nếu mà em lỡ đánh thức lũ Ma thú thì bao nhiêu công sức nín thở, giữ im lặng trước đó của chúng ta sẽ thành công cốc mất. Nên…em sẽ thi triển phép thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng… nnhẹ… nhàaàng."
Subaru từ từ hạ tay làm dấu xuống và rồi cậu hít vào một hơi rồi thở ra một cách khe khẽ, Emilia thấy vậy cũng thả lỏng vai và làm theo y hệt để giải tỏa căng thẳng, rồi cô bắt đầu thi triển phép thuật của mình. Tức thì sau đó, ngay trước mắt họ, liền có một tháp băng khổng lồ trồi lên khỏi lớp cát.
Băng được cô nâng lên rất từ tốn, không hề tạo ra tiếng vang căng thẳng như thường lệ. Một vài chỗ có vẻ hơi yếu và lỏng lẻo, xong toàn bộ kết cấu tháp vẫn đủ chắc chắn để đảm nhận vai trò làm cột mốc định vị.
"Em làm ở mức này là được rồi đúng không?"
"Yup, em làm ổn rồi đó . Đúng như anh mong đợi từ em đấy, Emilia-tan!"
Subaru làm ký hiệu “OK” thật to để khiến Emilia an tâm, rồi cậu đánh mắt nhìn về phía cánh đồng hoa.
Thú thực, cậu cũng có chút lo lắng rằng lũ Ma thú có thể sẽ cảm nhận được sự biến động của Mana khi thi triển phép, cơ mà may thay, có vẻ như không có một dấu hiệu bất ổn nào ngoài cái mùi mật hoa ngọt ngào, dai dẳng đến khó chịu vẫn luôn lan tỏa từ vườn hoa kia.
"....."
Quái thật. Giờ nơi này yên tĩnh một cách bất thường. Hơi khẽ nhíu mày bất an, Subaru lên tiếng hỏi.
"Tôi vẫn thấy khó hiểu... tại sao lũ Ma thú kia lại cố ngụy trang thành vườn hoa? Nếu chúng muốn ẩn thân, không phải chọn làm điều đó ở sa mạc là quá vô lý sao?"
"Thực tế thì, ma thú không được trông đợi là giống loài có trí khôn, ta cho là vậy. Cách sống của chúng đơn giản lắm, bởi chúng chỉ hành động theo bản năng đã ăn sâu vào máu thịt mà chẳng thèm suy nghĩ gì thêm. Chúng là lũ thú vật như thế đấy."
"Tôi hiểu rồi. Ngạc nhiên thật――"
Beatrice thở dài đầy khinh thường và đáp với giọng đanh lại. Xong, Subaru chỉ gật đầu theo mà không có ý kiến gì thêm, và rồi cậu khẽ đưa mắt nhìn về phía cánh đồng hoa, cậu khẽ đưa tay lên để chuẩn bị ra lệnh khởi hành―― xong cậu bỗng khựng lại giữa chừng, vì cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Ở rìa tầm nhìn, nơi cánh đồng hoa vừa nằm gọn trong tầm mắt, có một điều gì đó khác biệt đang xảy ra.
Phải, ở phía xa hơn cánh đồng hoa, điểm đến của họ- Tháp Canh Pleiades lại một lần nữa phát sáng.
"――Emilia!!"
"――!?"
Cảm giác kinh hoàng ùa về, khiến Subaru lập tức cất giọng hét lớn, gọi Emilia đang đứng trên nóc xe. Nhận ra sự khẩn trương trong giọng của cậu, Emilia khẽ cứng người lại cảnh giác. Xong, thứ ánh sáng kia còn nhanh hơn phản ứng của cô rất nhiều.
Và rồi....
"――Hk!?"
Liền lập tức có một âm thanh bén nhọn vang lên chấn động màn nhĩ. Như thể, tháp băng vừa bị thứ gì đó đánh trúng trực diện để rồi bị đập vỡ trong nháy mắt.
Tháp băng cao tới mười mét, tuy to lớn nhưng giờ lại mỏng manh không khác gì pháo hoa. Khi mà, cú đánh vừa rồi đã đập nát nó như thể chỉ đang dẫm chân lên một tòa lâu đài cát, khiến nó tan biến và hòa tan thành những linh tố mana ban đầu.
――Một lần nữa, cậu lại không thể nhìn thấy thứ gì đã tấn công. Nhưng giờ cậu đã chắc chắn được một điều...
"Đúng như mình nghĩ, ánh sáng đó là một đòn công kích――"
"Subaru! Đòn tiếp theo sắp tới đấy!"
Beatrice hét lên, khi những mảnh băng bị đập nát còn đang rơi xuống người Subaru. Được cảnh báo, cậu lập tức quay đầu lại theo phản xạ.
Và thứ ánh sáng tử thần của Tháp Canh lại một lần nữa bùng lên trong tầm mắt cậu.
Lần này, nó nhắm thẳng vào Subaru.
――Luồng sáng tử vong chói lòa ấy lao đến với tốc độ bàn thờ, nhắm thẳng vào ngay giữa trán cậu.
Cậu đã từng chết dưới tay nó, nên cậu biết rõ sức công phá của nó kinh khủng cỡ nào.
Ngay khi bộ não cậu nhận ra được việc mình bị nhắm đến, thì lúc đó cậu ta sẽ tự nhiên mà nhận lấy án tử mà không kịp buông lời oán than.
"――――"
Trong khoảng thời gian trực tử kéo chưa đến một giây, luồng sáng đó bắn thẳng về phía trán Subaru với tốc độ không tưởng.
Đối diện với sự hiện thân của Thần Chết, cả người Subaru như bị bóp nghẹt – lưỡi hái tử thần mà thứ đó kéo đến, sẽ lặng lẽ đoạt mạng con mồi mà không để lại gì ngoài một luồng gió cuồng bạo dội xuống nền cát.
Natsuki Subaru lại một lần nữa đứng bên bờ vực của cái chết, và sẽ chẳng có bất kỳ ai kịp thời can thiệp để cứu cậu.
"――E・M・M!"
"Dĩ nhiên rồi, ta nói thế đấy!"
Đáng lẽ là vậy...
Thế nhưng, lần này không chỉ mình Subaru là mục tiêu nữa――chính vì vậy mà bọn họ đã kịp giữ vững tâm trí để đối đầu với cuộc công kích.
Và rồi, một âm thanh dễ chịu liền vang lên, đó là tiếng hét đấu tranh của hai con người và thế là, đòn tấn công tử thần vốn dĩ nhắm thẳng tới Subaru… giờ đây đã bay lệch đi khỏi quỹ đạo.
Nguyên nhân thực tế vô cùng đơn giản: đó là bởi vì sức mạnh của Subaru giờ đã vượt lên trên uy lực của luồng sáng ấy.
E・M・M là một trong ba ma thuật vốn có mà Subaru và Beatrice đã cùng phát triển.
Cụ thể thì đó là một Ma Thuật Phòng Ngự Tuyệt Đối.
Khi E・M・M được kích hoạt, Subaru sẽ bị cô lập hoàn toàn khỏi mọi tác động bên ngoài―― đổi lại, cơ thể cậu cũng sẽ không thể cử động. Đây là kết tinh của toàn bộ kỹ thuật và tri thức về ma thuật bóng tối của Beatrice, dồn nén mana âm hệ để bẻ cong thời-không trong phạm vi bao quanh Subaru, dẫn tới sự cách ly về pha không gian giữa cậu và thế giới để mà từ đó vô hiệu hóa mọi đòn tấn công.
"Giờ nghĩ lại mới thấy, cái hiệu ứng của cái phép này cũng giống khả năng của gã khốn đó ghê――Guah!?"
Tổng giám mục đại tội Tham Lam, Regulus, cũng có thể khiến thời gian ngừng trôi xung quanh cơ thể liên tục bằng cách chuyển trái tim của hắn sang vật chứa khác.
E・M・M có thể được xem là phiên bản thu nhỏ,an toàn và nhân văn hơn của khả năng ấy. Bởi khác với Regulus, nó không khiến tim người sử dụng bị ngừng đập. Với phép này, thì chỉ cần người thi triển còn Mana, thì auto người đó sẽ luôn trong trạng thái bất khả xâm phạm.
Tuy nhiên, trong tình cảnh hiện tại, nó chỉ là biện pháp câu giờ ngắn ngủi.
"Nhưng… ugh!? Chỉ câu giờ được thôi sao!? Mình vẫn còn biết bao nhiêu việc muốn làm mà!?!?"
"Ê này! Subaru, ngươi lại phát rồ mà la lối gì vậy hả!? Ngươi có ổn không đấy, ta hỏi thật đấy!?"
Ở phía sau, Beatrice hét lên đầy lo lắng, trong khi cô đang nấp sau lưng Subaru để dùng cậu như một tấm khiên sống. Dù được bảo vệ khỏi mọi tổn thương vật lý, âm thanh và chấn động vẫn được truyền đến khiến người cậu phản ứng lại một cách thụ động.
Ngay sau khi E・M・M được kích hoạt, luồng sáng từ Tháp Canh dường như bối rối không hiểu vì sao Subaru vẫn chưa chết dù đã trúng đòn liên tiếp. Vậy nên, nó tiếp tục phóng vô số luồng sáng công phá người cậu không ngừng.
"Guh!? Gah!? Ugh!?"
Tốc độ khai hỏa lẫn độ chính xác của các đòn đánh đều ảo diệu quá sức tưởng tượng.
Dù cơ thể cậu không chịu thương tổn đi nữa, thì phản xạ con người vẫn buộc Subaru phải hét lên mỗi khi bị “đánh trúng”.
"Subaru――! Ôi khôngggg… Aaaah!"
Chứng kiến cảnh Subaru bị các luồng sáng phóng xuống tới tấp từ trên cao giã liên hồi, khiến Emilia hét lên thảng thốt từ trên nóc xe, và rồi cô giơ tay ra mà thi triển phép.
Để có thể bảo vệ Subaru khỏi các luồng công kích bắn đến tới tấp từ Tháp Canh, Emilia đã dựng một bức tường băng dày đặc và đồ sộ trồi lên từ nền cát nóng bỏng. Có lẽ, đó là bức tường phòng ngự mạnh nhất mà Emilia có thể tạo ra trong giờ phút cấp bách hiện tại.
Tấm khiên ấy, là tất cả thiện ý của cô――Thế nhưng...
"Không thể nào!?"
"Ngay cả bức tường băng cũng không chịu nổi sao!?"
Tiếng kêu thất thanh của Emilia và tiếng hét thảng thốt của Julius vang lên gần như đồng thời, ngay khi họ thấy bức tường băng dày cộm chỉ mới được dựng nên lúc nãy liền bị luồng sáng tiếp theo đánh tan chỉ trong tích tắc.
- Nhất kích tất sát -, đó là áp lực tuyệt đối mà họ nhận được ngay khi đương đầu với luồng sáng ấy.
Sức mạnh không tưởng ấy―― không phải là lý do duy nhất khiến hai người họ sửng sốt.
Bức tường băng tuy bị phá vỡ, nhưng dường như nó vẫn làm suy yếu luồng sáng đủ để nó không chạm được vào Subaru. Phần lớn lực đạo đã bị cản lại, khiến nó chệch khỏi mục tiêu ban đầu mà đâm xuống nền cát và làm bốc lên một làn khói trắng dày đặc.
Quan sát kỹ hơn, dấu tích còn sót lại cho thấy tường băng không phải là bị xuyên thủng, mà dường như nó đã bị nhiệt làm tan chảy.
"…Nhiệt độ? Là nhiệt đã làm tan băng sao?"
"…Hử, thứ vừa rớt xuống đất sau cuộc tấn công ban nãy… là kim sao?"
Emilia và Julius cùng thốt lên, mỗi người đưa ra một nhận định khác nhau sau khi nhìn thấy tàn tích của đòn tấn công.
Nhưng rồi, đợt công kích tiếp theo nhanh chóng ập tới, khiến họ không có thời gian để mà suy nghĩ lâu hơn.
Cũng như những lần trước, Subaru tiếp tục lấy thân mình ra hứng chịu hàng loạt các đòn tấn công, và dù cậu đang trong trạng thái bất khả xâm phạm, thì giờ đây cậu cũng gần chạm đến giới hạn rồi.
"Subaru! Có chuyện lớn rồi đấy, ta nói thật đấy!"
"Tôi đang nghe đây―― À mà không! Tôi không thể―― Guh!"
"Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì Ma lực ta mượn từ ngươi sẽ cạn sạch sớm thôi, ta nói thật đấy!"
"Gì cơ!? Đã gần hết rồi á!?"-Bị luồng sáng đập vào người liên tiếp như đánh trống, Subaru phải gằn cổ lên mà đáp lại Beatrice trong khi kìm lấy tiếng hét của mình.
"Thật sự gần hết rồi, ta không đùa đâu,thật đấy !"
Nghe thấy tiếng Beatrice đầy gấp gáp, Subaru nghiến chặt răng lại trong khi vẫn đang hứng chịu những đòn đánh dồn dập.
Dĩ nhiên, điều Beatrice muốn nói không phải là “vì hết Mana nên ngươi lo mà bổ sung đi”, mà là “vì hết Mana rồi, nên đã đến lúc phản công rồi”.
" ...Cô có làm được không?"
"Hỏi thừa, ngươi nghĩ Betty là ai cơ chứ, ta nói thật đấy!"
Cô bé không trả lời bằng một lời phủ nhận. Chỉ cần như vậy đủ. Cuối cùng, Subaru khẽ thả lỏng quai hàm, ngừng việc nghiến răng lại, rồi lấy hết dũng khí mà hét lên.
"Vì chiêu thứ ba của chúng ta vẫn chưa hoàn thiện… Vậy nên ta sẽ dùng chiêu thứ hai!"
"Ngay khi đòn kế tiếp đánh trúng ngươi, Betty sẽ hủy E・M・M ngay đấy, ta bảo vậy đấy!"
Họ không còn thời gian để do dự.
Subaru đánh mắt nhìn về phía Emilia, cô cũng nhìn lại cậu và gật đầu. Không có thời gian để họ bàn bạc kế hoạch cụ thể, nhưng cậu sẽ đánh cược vào niềm tin mà cả hai dành cho nhau.
"――Guah!?"
Luồng sáng tử thần đó lại tiếp tục lao tới, một lần nữa dội thẳng vào Subaru. Dưới hiệu ứng của E・M・M, đòn đánh kể trên đã bị vô hiệu hóa. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi―― vì Subaru sắp phải hủy bỏ lớp bảo vệ đó để phản công.
Đây là những ma thuật đặc biệt – mỗi ngày chỉ sử dụng được một lần. Khi E・M・M bị vô hiệu, Subaru sẽ không còn gì để đỡ cú tiếp theo.
Họ chỉ có một cơ hội duy nhất để phản kích――
"Nó lại tới kìa――!"
Như đọc được suy nghĩ của Subaru, luồng sáng tiếp theo lao đến với tốc độ còn nhanh hơn cả lần trước.
Tốc độ, uy lực, tần suất – tất cả điều đó đều đã cho thấy ý đồ duy nhất của kẻ thù ẩn danh đó là tiêu diệt Subaru. Với lớp phòng thủ mỏng manh như giấy, chỉ cần trúng một đòn thôi từ cái thứ đó thôi là đã đủ để tiễn cậu về gặp ông bà tổ tiên rồi. Và rồi――
"Ngừng lại ngayyy―― Hk!"
Một cơn cuồng phong ma lực liền bùng lên từ phía Emilia, và cô đã dựng nên vô số bức tường băng cao lớn chắn trước mặt Subaru. Lần này không chỉ một lớp – mà là sáu bức tường được dựng liên tiếp trên mặt cát.
Ngó lơ vật cản, luồng sáng gia tốc trên đường bay mà lao tới với tốc độ thần sầu, nó dễ dàng đâm xuyên qua lớp đầu tiên mà không chút khựng lại, lớp thứ hai cũng bị xuyên phá tức thì, lớp thứ ba cũng bị nó đâm xuyên qua một cách nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, tới lớp thứ tư thì luồng sáng đã bị cự lại một xíu. Lớp thứ năm đã cản được nó trong khoảnh khắc. Và đến lớp thứ sáu―― luồng sáng bắt đầu chậm dần… xong nó vẫn đâm xuyên qua đó và lao về phía mục tiêu được chỉ định.
Chính khi ánh sáng ấy định xuyên qua trán Subaru ――
Thì liền có, một lưỡi kiếm vẽ lên hình bán nguyệt, đón lấy tia sáng đã suy yếu và cắt đôi nó.
"Thật không may… có vài cô gái sẽ buồn nếu cậu ta bị thương, vậy nên ta phải ngăn ngươi tại đây."
Người đã nhảy từ xe rồng đến, không ngần ngại lao vào hiểm nguy để đánh bật luồng sáng ấy, không ai khác chính là Julius.
Với sự phòng thủ của phép thuật của Emilia làm suy yếu nó, và sau đó liền có Julius ra tay chặn đứng đòn tấn công bị yếu đi đó. Dù hơi ghen tị với đòn phối hợp đó của cả hai nhưng Subaru cũng đã sẵn sàng để ứng phó với đòn tiếp theo sắp đến.
"Triển liền thôi! Chiêu thứ hai! Ma thuật Vô Hiệu Tuyệt Đối, E・M・T!"
Subaru kéo bung chiếc mũ chùm bảo vệ khỏi cát, há miệng niệm chú.
Phía sau lưng cậu, Beatrice hấp thụ Ma lực từ Subaru và cộng hưởng với ma lực của riêng cô, để thi triển một loại phép mới.
****
Ngay khoảnh khắc sau đó, ánh sáng bao trùm lấy Subaru và Beatrice, tạo nên một kết giới hình cầu rộng khoảng mười mét, bao trùm lấy cả xe rồng vào bên trong.
Dù trong suốt như không khí, nhưng hiệu quả của nó thì quá đỗi rõ ràng.
"Đây là…"
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Julius, Tháp Canh lại phát sáng lần nữa.
Luồng sáng phóng đi lần này còn nhanh và dữ dội hơn lần trước – tuy vậy, ngay khi vừa chạm vào kết giới, nó liền mất đà mà kẹt lại tại màn kết giới, đòn tấn công đã bị vô hiệu.
Thứ còn lại là một vật thể màu trắng, thân mảnh và dài – đã bị Julius vung kiếm nhẹ nhàng chém rơi xuống cát.
"…Là một cây kim sao?"- Subaru lên tiếng cảm thán sau khi tìm ra được bí ẩn của luồng sáng tử thần
"Trông thì đúng là vậy thật. Nhưng mà, Subaru, ma thuật này là…"
"Chờ đã, chờ đã! Tôi hiểu anh định hỏi gì, và cũng có cả đống thứ tôi muốn nói, nhưng trước tiên ta phải rút lui trước đã! Tất cả lên xe rồng mau! Rút lui! Chúng ta không được nấn ná ở đây thêm nữa!"
"――! Hiểu rồi! Chúng ta phải chạy mau thôi!"
Không hỏi thêm gì nữa, Julius liền vội vã lao lên xe mà chộp lấy dây cương.
Cỗ xe rồng liền quay ngoắt 180 độ, đổi hướng, và rồi họ tiến về phía Thời-Cát, chạy ra xa khỏi Tháp canh.
Họ biết, lúc này mà họ còn đòi tiến về phía Tháp Canh thì chẳng khác nào tự tìm con đường chết. Đây là lựa chọn đúng đắn, không còn nghi ngờ gì nữa.
"Đi thôi! Mọi người cố gắng đừng rời khỏi phạm vi kết giới!"
"Subaru, ghê thật đấy! Dù luồng sáng kia bắn tới nhiều đến thế…mà phép của anh vẫn chặn được!"
Bám chặt trên nóc xe, Emilia kinh ngạc nhìn về phía Subaru.
Dường như dù bị vô hiệu, mấy luồng sáng ấy vẫn không ngừng bắn về phía Subaru. Nhưng cứ mỗi lần nó chạm vào kết giới, nó liền bị vô hiệu và rơi xuống cát một cách vô hại. Đúng như tên gọi – vô hiệu hóa tuyệt đối.
"Quả là một sức mạnh đáng kinh ngạc. Đây là con át chủ bài của cậu và Beatrice-sama sao?"
"Một trong số đó! Tôi sẽ không spoil đâu! Giờ thì ta cần tập trung thoát khỏi chỗ này đã!!"
"Tôi đoán đây là ứng dụng của ma thuật bóng tối, làm vô hiệu mọi tác động Mana trong phạm vi? Nếu vậy thì đúng là khắc tinh của pháp sư… hay nói đúng hơn, là khắc tinh của tất cả những ai sử dụng Mana."
"Thật ra thì cũng chỉ là tương đối thôi. Tôi vẫn sẽ thua nếu đánh tay đôi với cao thủ thật sự. Tôi tạo ra nó… chỉ để đấm Ros-chi một cú thôi mà."
Nghe Julius khen thật lòng, Subaru liền phấn lên và gãi má ra vẻ khiêm tốn. Nhưng niềm vui ấy của cậu liền nhanh chóng bị thay thế bởi một thứ cảm giác bất an khác.
"Subaru! Chúng ta sẽ quay lại Thời-Cát phía trước cánh đồng hoa sao?"
"Chỉ một lúc thôi! Chúng ta cần phải chỉnh lại chiến lược của mình đã――"
Ngay khi cậu nói xong, gió cát quay cuồng của Thời - Cát liền bao trùm lấy họ―― Và ngay khi kết giới vô hiệu hóa của E・M・T chạm vào nó…
Thế giới xung quanh liền vỡ vụn.
Đó là cách giải thích đúng nhất về tình hình hiện tại mà họ gặp phải.
"Cái quái――?"
"Thôi chết thật rồi, ta nói thật đấy!"
Beatrice, người vẫn bám chặt lấy Subaru từ phía sau, đột nhiên cất giọng run rẩy.
Bởi ngay trước mắt cô, khung cảnh đồi cát vào ban đêm của Cồn Cát Augria đã bị xé toạc.
"Không gian bị bóp méo trong Thời-Cát… đang bị E・M・T vô hiệu, ta nói thật đó!"
"Éc!?"-Bị Beatrice hét một câu như thế vào tai, Subaru liền giật nảy mình sửng sốt và hoang mang nhìn xung quanh.
"Như ngươi từng nói đó thôi! Không gian bị bóp méo ở nơi này tương tự với phép Chéo cửa của Betty! Nghĩa là khi nó bị vô hiệu hóa, pha không gian bị bóp méo và bẻ cong trước đây sẽ tự động quay về hình dạng thật!"
"Ý cô là sao――?"
Câu hỏi của Subaru còn chưa thành lời, cậu chỉ cảm nhận được đôi tay Beatrice vẫn đang bám chặt lấy mình.
Và gay sau đó, thế giới tăm tối quanh họ bị xé toạc như một mảnh rác bị gió thổi bay.
Vết nứt trong không gian nuốt trọn lấy Patrasche cùng Subaru và Beatrice, thậm chí nó còn nuốt trọn lấy cả xe rồng lẫn Emilia và mọi người khác.
"Chết tiệt… Emilia!?"- Ngay khoảnh khắc tựa như ngày tàn của thế giới, khi mà Pha không gian bị bóp méo bởi Thời - Cát nát vụn ra như thủy tinh rồi uốn cong lại, khi mà thế giới sửa lại sai số bị bóp méo tại pha kỳ dị đó, trong quá trình đó, Thế giới tối tăm méo mó do Thời - Cát tạo ra, bắt đầu bị nuốt chửng bởi hư không đen kịt.
Vào khoảnh khắc tận thế đó, có hai con người vươn tay về phía nhau và hét lên tên của nhau.
"Subaru――!"
"Aaaghhhhh!!!"
Cậu hét lên một tiếng thất thanh khi bóng tối bao chùm che lấp mọi thứ, chỉ trong một khắc, thật sự chỉ một khắc thôi, cậu đã cảm thấy như sự tồn tại của mình bị nuốt chửng bởi thứ bóng tối say sưa và hư không quay cuồng che lấp tầm nhìn kia.
Cậu ta rơi xuống.
.
Rơi xuống....
.
Trong khi rơi vào hư không đen kịt, Subaru cảm thấy như là trọng lực của hành tinh đã rời bỏ khỏi cơ thể cậu.
Giờ cậu đã không còn có thể phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới nữa. Cậu chả biết xe rồng ở hướng nào. Nhưng cậu vẫn nghe được giọng Emilia vọng đến từ đâu đó, như tiếng vang giữa vực thẳm.
"Chuyện này――"
Thật tồi tệ, Subaru định nói như vậy, nhưng cậu còn chưa kịp nói hết câu thì cơ thể cậu đã bị ném qua phía bên kia của pha không gian bị hư không đen kịt cắn nuốt――
****
“――――”
Ranh giới giữa cánh đồng hoa và biển cát nhăn nhúm rồi vỡ vụn. Trong khoảnh khắc, người ta có thể thấy một nhóm nhỏ bị nuốt chửng bởi khe nứt hư không ấy.
“――――”
Từ một nơi rất xa – rất, rất xa – có một bóng người im lặng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó.
Một cái bóng uốn mình, ẩn hiện bên trong lòng tòa tháp.
Rồi nó lặng lẽ rời khỏi cửa sổ, bước xuống nền đá lát, bắt đầu men theo cầu thang xoắn ốc hẹp hằn bóng tối mà đi xuống.
Nhịp chân ban đầu chậm rãi, thong thả như đang tận hưởng từng bước chân rơi xuống thế giới tĩnh lặng.
Nhưng rồi, từng bước một, từng bước một… dường như chuyển động ấy ngày càng nhanh, càng nôn nóng, càng mãnh liệt, như thể không thể kìm nén thêm được nữa.
“…Tìm thấy ngài rồi.”
Giọng nói khàn đục cất lên như thể đã không được dùng đến trong nhiều năm. Đó là một tiếng thì thầm khô khốc, rơi xuống âm vực như tàn tro.
Thế nhưng, bất cứ ai nghe thấy nó, sẽ chẳng thể nào nhầm lẫn――
Đó là giọng nói của một người đang ngập trong niềm hân hoan thuần khiết.
“…Tìm thấy ngài rồi.”
Một điều không thể nghi ngờ nữa.
Người đó đã thật sự tìm thấy được một ai đó cực kỳ quan trọng đủ để khiến người đó thốt nên những âm thanh tuy sâu thẳm nhưng lại chan chứa niềm hân hoan đến thế.