Những ngón tay của Subaru mở rộng ra, bao trọn vùng cổ trắng mảnh mai trước mặt và nặng nề ra sức bóp nghẹt nó. Subaru lúc này đang gồng hết sức lực của mình lên để siết chặt hai lòng bàn tay, đến mức cậu có thể nhận thấy được âm thanh kèn kẹt, răng rắc giòn tan vang lên của vùng xương cổ đang bị cậu bóp nghẹt, khi ấy, cậu mới nhận ra sự lạ lẫm của tình hình―― cậu đã nhận ra mình đang cố thực hiện việc siết cổ của một cô gái bằng chính tay mình.
"……a, ukh."
Ram, người bị Subaru chèn ép, đè xuống bằng cả thân mình, cổ cô lúc này bị bóp nghẹt bởi bàn tay bạo lực của cậu thiếu niên đó . Sự nghẹt thở mà cô đang cảm nhận lấy khiến một tiếng rên rỉ khe khẽ và khô khan bật ra khỏi môi cô. Gương mặt thanh lịch, yêu kiều của cô cũng vì thế mà méo mó trong đau đớn đến mức nước dãi, nước miếng của cô bất giác trào ra nơi khóe miệng hồng hào. Đầu lưỡi đỏ hồng của cô thè ra khỏi khoang miệng và lắc lư qua lại, như đang tuyệt vọng cố kiếm thêm chút không khí bên ngoài vào trong, để có thể phần nào làm dịu đi bộ phổi đang đau đớn vì vùng khí quản đang bị tắc nghẽn do việc siết cổ gây ra. Lúc này, tay chân cô cũng ra sức giãy giụa kịch liệt, quyết liệt chống cự để tìm lấy sinh cơ.
"――――"
Nếu Ram toàn lực chống trả, Subaru tuyệt không phải đối thủ. Bởi cô, từng là người đã tự mình đánh gục Garfiel tại Thánh địa trước kia, và kể cả khi không phải thế, thì cô cũng là một hầu nữ có khả năng tự vệ siêu đẳng. Ở một tình huống như thế này, cô ấy hẳn phải có nhiều cách để thoát ra khỏi cảnh bị một người đàn ông đè lên người, bóp cổ, dùng bạo lực thô sơ chèn ép như vậy.
Tuy nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào việc liệu cô còn có cơ may nào để có thể cử động được dù chỉ một bên tay hay không.
"――Sự Quan phòng vô hình (Invisible Providence)"
"……gh."
Bởi lúc này, Subaru đã giải phóng toàn bộ những xúc cảm xấu xí đang sục sôi trong lòng mình ra ngoài để phóng thích những bàn tay tà ác có thể ngăn chặn biến số của việc Ram có cơ may chống trả, trong khi cậu vẫn bận bịu đôi tay khi mà cậu đang dùng chúng để siết chặt lấy cái cổ trắng ngần của Ram, và tận hưởng thứ âm thanh răng rắc lạnh lẽo vang lên từ tận cùng xương tủy. Tức thì, sau đó một dòng trầm tích vô hình tối tăm liền trào ra như thác lũ từ lồng ngực của Subaru và dần cô đặc thành hình của các bàn tay hắc ám, uốn éo, quỷ dị khóa chặt lấy tay chân Ram, không cho cô một chút cơ may để cựa quậy.
Khi đã bị Subaru ghì chặt tứ chi, Ram đã không thể vùng vẫy được nữa. Chỉ cần cậu ta tiếp tục siết mạnh tay mình, hơi thở yếu ớt còn lại của cô lúc này cũng sẽ sớm tắt lịm.
Ram――miễn là cô chết đi, thì có lẽ cô sẽ nhận ra và hối hận vì những lời nói ngu muội ban nãy. Với những suy nghĩ lầm lạc ấy lúc nhúc trong đầu như một đám sâu mọt, Subaru quyết sẽ bắt Ram trả giá bằng cả mạng sống, vì cái tội đã làm tổn thương trái tim cậu bằng những lời lẽ vô tâm, ích kỷ, vì cái tội cô đã khinh thường Rem, vì cô đã ngu muội nghĩ rằng cậu chưa từng quan tâm đến cô ấy.
"Chính cô mới là người sai ở đây. Tất cả là do cô, là do cô, do cô!"
Ram là đồ đáng ghét. Đáng ghét. Cực kỳ đáng ghét.
Những uất ức mà cậu vốn dồn nén lâu ngày trong lòng dù là nhiều hay ít, cũng đang dần cực đoan hóa và tuôn trào ra như thác lũ. Subaru hiện đang dồn tất cả sự thù ghét của mình vào từng đầu ngón tay đang siết chặt lấy cổ Ram; móng tay cậu cắm sâu vào da thịt cô, khiến máu bắt đầu rỉ ra trên làn da nhợt nhạt ấy.
"Hhh……hk."
Đôi mắt Ram căm giận nhìn Subaru, người đang thở hổn hển, như thể đang tận hưởng thứ khoái cảm rồ dại hiếm có, thứ đang lan ra khắp người cậu khi cậu cảm nhận được thứ dòng máu ấm nóng của Ram dính vào móng tay mình.
Cái quái gì vậy chứ, cái loại ánh mắt đó――ánh mắt mà đôi con ngươi hồng nhạt cứng đầu ấy trừng lên nhìn cậu - thật khó chịu, dẫu cho chủ nhân của nó sắp lìa đời tới nơi rồi, thì cái đôi mắt chết tiệt ấy của cô ta vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, trách móc, như thể muốn nói: “Loại như ngươi, thì không thể thực sự giết được ta đâu.”
Quyết định rồi, cậu ta sẽ móc đôi mắt chết tiệt ấy ra sau khi siết cổ cô ta đến chết.
"Tao sẽ xé xác mày ra thành từng mảnh, con khốn…… Chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt y hệt Rem của mày, đã làm tao muốn nôn luôn rồi, con chó cái chết tiệt."
"…………fu.."
"Hả? Mày vừa hú hí cái đéo gì bé quá, tao không nghe được? Có gì muốn nói thì nói to lên――"
"……la"
Ram phát ra một tiếng thì thào, đè lên âm tiết cuối trong câu chửi rủa của Subaru. Trong một khoảnh khắc, Subaru nheo mắt lại, tai cậu căng ra để cố bắt lấy âm thanh vừa rồi. Và rồi――mặt cát dưới lưng cậu, người đang nằm đè lên Ram, phát nổ. Khiến cả hai người bọn họ bị thổi văng ra xa.
"CÁI QUÁI…!?"
"Ghha……!"
Cơn cát bụi bất ngờ táp thẳng vào người Subaru, khiến cậu không kịp phòng hờ mà để cát tràn vào cả miệng lẫn mắt. Vị cát và đắng ngắt ấy khiến cậu ngã ngửa ra sau. Ram lúc đấy cũng bị cuốn vào vụ nổ, cơ thể nhỏ nhắn của cô do hứng trọn lực nổ cũng đã lăn ra xa khỏi Subaru.
Máu Ram nhuộm đỏ vùng cát nơi cô ngã xuống. Vụ nổ đã khiến cô ấy bị thương và chảy máu. Song――việc Ram đã thành công trong việc thoát khỏi lòng bàn tay tử thần của Subaru là sự thật.
"Ram! Con khốn, mày vẫn dùng được ma thuật sao……!"
"Ta chỉ cần đủ thời gian… để hớp một hơi thở. Vậy là quá đủ… để ta niệm chú rồi……gh」
Ram cố gắng đứng dậy trong khi khuỵu gối, cô thở ra từng hơi yếu ớt, mệt mỏi, chậm rãi bổ sung không khí lại vào phổi. Trong lúc bị siết cổ, cô ấy đã thành công trong việc niệm phép『Fula』thuộc phong hệ. Với tầm nhìn lệch lạc, cô ấy đã không thể ngắm chuẩn, nhưng không muốn để lãng phí, nên cô đã nhắm thẳng xuống dưới mà nã phép. Kết quả là cả hai người bọn cô đều bị cuốn vào vụ nổ―― song, cô ấy vẫn đã thành công trong việc tự cứu mình khỏi cận kề cái chết.
"MÁ NÓ――!"
"――――"
Hiểu rõ việc bản thân đã mất đi lợi thế, Subaru lập tức đưa tay ra sau lưng, rút lấy cây roi da của mình. Đồng thời khi ấy, Ram cũng đưa tay lấy ra cây trượng phép ngắn của mình từ trong áo, sát khí thấm đẫm trong đôi mắt cả hai.
Ram, với tư cách là một pháp sư, có thể tung ra các đòn phép cực mạnh――nhưng Subaru cũng chẳng hề thua kém về tốc độ ra đòn. Bởi roi da vốn là vũ khí còn được một số người máu mặt trên thế giới này ưa dùng vì sự nhanh nhẹn chết người của nó.
Cậu sẽ quất roi thẳng vào mặt Ram, để xóa bỏ đi cái bản mặt đáng ghét mà cậu không bao giờ muốn nhìn thấy lại nữa của cô.
"Kể cả bây giờ mày có khóc lóc xin lỗi thì cũng đã muộn rồi!"
"Câu đó nên để ta nói mới phải. Một tên biến thái, hèn hạ, thấp kém như ngươi không xứng đáng với em gái Rem của ta. Giờ ta sẽ tiễn đưa ngươi về với cát bụi trên cái sa mạc cằn cỗi này."
"Mày cứ việc sủa bậy sủa bạ bằng cái miệng đấy khi còn có thể đi!"
Quyết tâm của Subaru trong việc hạ sát Ram, người vừa lặng lẽ bộc lộ sát khí của mình, cũng cứng lại như thép. Trong ánh sáng leo lét của cây đèn lồng rọi xuống giữa hai người, Subaru và Ram tiếp tục di chuyển qua lại, dò xét nhau, không ai rời mắt đối phương, mà cứ thế từng chút, từng chút một, tiến vào tầm tấn công.
Và khi màn chém giết đẫm máu của họ sắp được khai màn―― Chỉ vài giây trước khi họ lao vào xâu xé lẫn nhau.
"――Như vậy là đủ rồi đấy!"
""....!?""
Ngay khi giọng nói quyết liệt ấy vang lên cùng với tiếng vỗ tay giòn giả, cả Subaru và Ram đều bất giác giật mình mà quay đầu nhìn lại. Người đã can thiệp và ngặn chặn họ lao vào cuộc chém giết lẫn nhau ấy ――là Anastasia, cô gái vẫn đang cưỡi trên lưng địa long mà quan sát từ trên cao.
Cô ngồi một mình trên lưng Patrasche, nhìn xuống hai người suýt nữa giết nhau với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
"Như vậy là đủ rồi. Hai người nên nhớ cả hai là đồng đội của nhau đó, vậy mà lại đi nhìn nhau với ánh mắt hằn học sát tâm như thế, thử hỏi như vậy có được không? Dù làm chuyện gì, thì cũng nên có chừng mực thôi chứ."
"Chừng mực á!? AAH, DĨ NHIÊN LÀ CẦN PHẢI CÓ CHỪNG MỰC RỒI! VÀ CÁI NGƯỜI ĐÃ KHÔNG THÈM ĐỂ TÂM ĐẾN CÁI LOẠI CHỪNG MỰC ẤY MÀ VÔ TƯ DẪM ĐẠP LÊN CHÚNG, KHI MÀ NÓI RA NHỮNG LỜI KHÔNG BAO GIỜ NÊN NÓI, LÀ CÔ TA KIA KÌA! VẬY NÊN, TRÁNH RA! TÔI PHẢI BẮT CÔ TA TRẢ GIÁ!!"
"Haizz, chịu thôi, có vẻ cậu không muốn nghe tôi nói... Vậy còn cô thì sao, Ram-san?"
Thở dài một tiếng, Anastasia quay sang Ram với vẻ mặt hơi thất vọng, khi cô nhìn thấy Subaru đang chỉ tay vào Ram mà la hét ồn ào đến mức văng cả nước bọt. Thì cô đã bỏ cuộc mà chuyển mục tiêu khuyên giải sang Ram, thế nhưng đáp lại cô cũng chỉ là một biểu cảm trông chẳng khác gì Subaru lúc này.
Ram vẫn giữ chặt trượng phép trong tay, với đầu trượng được nhắm thẳng vào phía Subaru, như thể cô ấy đã sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
"Thật là một câu hỏi ngu ngốc. Chính thái độ của tên Barusu đó mới là thứ tôi không thể nào chấp nhận được… Ram đã chịu đựng hắn đủ rồi. Nếu hắn ta chỉ biết nghĩ cho bản thân, thì sao không để hắn ta một mình chết chìm trong bóng tối tĩnh lặng như hắn mong muốn luôn đi?"
"AGHH, CON M* NÓ CHỨ, TÔI CŨNG CHÁN GHÉT CÁI ĐỐNG NHẢM NHÍ MÀ CÔ PHUN RA NÃY GIỜ RỒI, MAU CHẾT ĐI CHO TÔI NHỜ!!"
"Haizz, kể cả cô cũng vô phương cứu chữa rồi sao… trời ạ, sao mấy cái thứ phiền hà này lúc nào cũng đổ hết lên đầu mình thế không biết…"
Nhìn thái độ chẳng có chút ăn năn của Ram và cơn giận đang sôi sục như chảo dầu của Subaru . Anastasia chỉ biết bất lực nhún vai, như muốn nói “Tôi chịu thua hai người rồi đấy.”
Thấy vậy, Subaru lại càng cảm thấy thêm phần bực bội. Bởi lẽ, cái kiểu cứ làm ra vẻ như “người ngoài cuộc” của Anastasia giờ đối với cậu, trông cũng thật sự đáng ghét làm sao.
Ai là người đã xúi giục cậu đến vùng cồn cát Augria chết tiệt này, là ai bảo cậu phải tìm đến Tháp Canh của Hiền Giả?
Ai là người giữ bí mật nhiều nhất nhưng lại cứ ngồi yên trên lưng Patrasche nhìn người khác khổ sở cố gắng lê từng bước một?
Chính là cô ta. Là cô ta đấy chứ còn ai vào đây nữa.
"NÀY, CÔ ĐANG MUỐN NGỒI TRÊN ĐẦU TÔI MÀ RA VẺ ĐẤY HẢ? CÚT XUỐNG MAU!"
"……Gì, giờ cậu đi xa đến mức này luôn rồi à?"
"Đừng có mà lên giọng dạy đời tôi trong khi cô còn đang ngồi an nhàn trên đầu người ta! Muốn nói gì thì xuống đây đứng ngang hàng với tôi rồi hẵng nói! Tôi sẽ chẳng thèm nghe những người cứ lượn lờ trên đầu tôi nói đâu!"
Vừa nói, cậu vừa vụt roi xuống đất, làm một chùm cát bay lên thành một vệt dài. Cây roi đó mà đánh trúng ai là rách toạc da thịt ngay – bởi nó là thứ được chế ra đúng nghĩa là để tra tấn chứ không phải phòng vệ. Dù có làm đau thân xác của người mà Eridna đang trú ngụ, Subaru giờ cũng chẳng thèm bận tâm.
Bất ngờ thay, Anastasia đã không cãi lại. Cô đã lặng lẽ trèo xuống khỏi lưng Patrasche và nhẹ nhàng đặt chân xuống cát. Rời khỏi yên rồng xong, cô liền nghiêng đầu, hỏi:
"Rồi đó, tôi đã trèo xuống rồi đấy. Bây giờ cậu muốn gì nào, Natsuki-kun?"
"Cô còn phải hỏi sao...Nếu cái con ngu kia chịu rút lại những lời nói ngu xuẩn của cô ta lúc nãy, thì tôi sẽ nghĩ lại. Còn không… thì chỉ còn lại một cách thôi."
Nếu Ram chịu biết điều mà xin lỗi, rồi rút lại mọi lời đã buông ra, thì Subaru sẽ xét đến khả năng tha thứ.
Nhưng phản ứng của Ram sau khi nghe vậy thì đã quá rõ ràng.
"Cậu ấy nói như vậy đó, Ram-san. Vậy còn cô nghĩ sao?"- Anastasia tiếp thu ý kiến của Subaru rồi quay sang phía Ram mà hỏi.
"Còn khuya mới có chuyện đó. Hắn ta chỉ đang tự huyễn hoặc mà thôi, vì Ram chẳng nói gì sai để mà cần rút lại cả. Ram còn chả hiểu mình sai chỗ nào để mà xin lỗi nữa cơ."
Nhìn biểu hiện của Subaru, Ram chỉ hừ lạnh, như thể cô đang cười khinh điều đó từ tận đáy lòng.
Câu trả lời của cô đã rõ. Và vì thế, cô ta đã đánh mất mãi mãi cơ hội được tha thứ.
"Đấy, cô nghe chưa? Giờ thì biến ra chỗ khác đi. Bởi tôi sẽ làm cho trên đời này chỉ còn một gương mặt giống với Rem thôi."-Subaru xua tay đuổi Anastasia đi và trừng mắt nhìn Ram.
"....."
"Hừ, im lặng à? Do cô không còn gì để nói đúng không?"
"Ram chỉ đang tự ngẫm thôi, bởi Ram thấy rằng nếu Ram cứ nói chuyện với tên ngu nhà ngươi, thì Ram cũng sẽ bị ngu theo mất. Vậy nên ta đã chọn cách im lặng."
Nghe thế, một đường gân liền nổi lên trên trán Subaru. Cơn giận của cậu giờ như muốn nổ tung. Thế nhưng, ngay khi cậu dồn sức, định lao vào xé xác Ram thì――
"Khoan khoan khoan! Này, cả hai bình tĩnh lại coi! Và cả cậu nữa, lại hấp tấp quá rồi đấy!"
Anastasia đã dang rộng tay ra đứng chắn trước mặt Subaru.
"Mẹ kiếp, tránh ra coi! Hay là cô muốn tôi cho cô một trận trước đây hả!?"
"Chính cậu là người bảo để tôi lo liệu vụ này mà. Nhớ không? Nào, cả Ram-san nữa, xin hãy cho tôi một phút..."
Giữ lấy Subaru đang muốn lao lên, Anastasia quay sang Ram. Cô gái tóc hồng hiện vẫn đang trừng mắt nhìn Subaru, sau đó liền hơi chuyển ánh mắt sang nhìn Anastasia.
Nhưng rõ ràng là chẳng có chút thiện chí nào trong ánh mắt ấy cả. Thậm chí ánh mắt của cô còn thể hiện sự cứng đầu, ương nghạnh khó có thể coi thường. Thế nhưng, Ram vẫn bước lại gần về phía Anastasia vì phép lịch sự mà cô cần phải giữ.
"Nghe này, Ram-san. Tôi hiểu chứ, trong bầu không khí ngột ngạt thế này thì ai cũng dễ nổi điên. Nhưng mà…"
"Giờ mà ngài còn nói mấy lời đó thì có phải hơi thừa thãi rồi không? Thay vì vậy, ngài hãy nói với thằng đần kia rằng――"
"――Rồi, thế là đủ rồi, tôi hiểu cô muốn nói gì rồi, chán thật đấy."
Ram tỏ ra bồn chồn, bởi cô không ngờ Anastasia lại là người chủ động muốn dừng cuộc trò chuyện. Vì thế, lần đầu tiên, cô rời mắt khỏi Subaru mà đối mặt với Anastasia.
Và rồi, cô liền cảm thấy một lực đâm dữ dội xuyên qua người mình. Ở ngay phần ngực trái――một con dao bản dày đang cắm sâu vào trong lồng ngực cô.
"A… gh……?"
Tôi phải chọn giữ lại người hữu ích hơn. Mong cô hiểu cho."
Anastasia xoay mạnh cán dao, khiến lưỡi dao khoét sâu một lỗ trong ngực Ram rồi mới rút ra. Ram cúi xuống nhìn vết thương chí mạng ở ngực trái mà thẫn thờ. Máu đỏ cứ liên trào ra nơi khóe môi cô. Cô ngước nhìn Anastasia, người đang nở một nụ cười nhàn nhạt, rồi đổ sụp xuống cát.
Cơ thể yếu ớt của Ram đổ rạp xuống nền cát lạnh buốt, máu cô cứ tiếp tục tuôn ra nhuộm đỏ phần cát khô cằn bên dưới.
"H-hả…?"
Thấy cảnh đó, Subaru hoàn toàn chết lặng. Tay cậu run lên bần bật, cây roi tuột khỏi tay, và cậu nghiến chặt răng mình lại và gào lên.
"SAO CÔ DÁM…..!"
"Tất cả là tại vì cậu lề mề quá đó, Natsuki-kun. Hai người cứ thế này thì sớm muộn gì cũng lao vào xâu xé lẫn nhau mất. Cả hai mà chết hay bị thương, thì tôi biết rời khỏi cái nơi quái quỷ này kiểu gì?"
Đáp lại sự phẫn uất của Subaru, Anastasia chỉ khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt thì vẫn thản nhiên như không. Lý do cô đưa ra rất hợp lý, nhưng lý lẽ ấy chẳng xoa dịu nổi cơn phẫn nộ đang gào thét trong lòng Subaru.
"Hay là cậu muốn trút giận lên tôi luôn?"
"――――"
"Bị cơn giận của bản thân làm cho mờ mắt mà quên mất đi mục tiêu thực sự rất là ngu ngốc đấy. Bây giờ không phải lúc để cậu tiếp tục để mất thêm đồng đội vì điều đó đâu."
Từng lời của Anastasia như giội một gáo nước lạnh vào cơn lửa giận trong lòng của Subaru. Quả thật như cô nói, nếu cứ tiếp tục loại bỏ từng người một, thì sẽ chỉ còn một mình cậu chống chọi giữa nơi đồng không mông quạnh. Hơn nữa, Anastasia = Eridna chính là người dẫn đường đến Tháp canh Pleiades. Dù không rõ kiến thức của cô ta có giúp ích được gì nhiều không, nhưng cứ thế loại bỏ cô ta thì đúng là thiệt thòi.
Khác với Ram, người chỉ luôn khiến cậu thấy buồn nôn, Anastasia vẫn còn giá trị sử dụng.
"……Được rồi, giờ tôi sẽ tạm thời nghe theo cô."
"Vậy thì tốt quá rồi. Aaa, giờ tôi thấy nhẹ cả người luôn."
Cô vờ như thở phào nhẹ nhõm, mà mỉm cười rạng rỡ. Rồi Anastasia liền chầm chậm bước trên cát, tiến về phía Subaru, và chìa tay ra.
Muốn bắt tay làm hòa sao?
" Giờ chúng ta giảng hòa đi nhé. Với cái bắt tay này, từ giờ hãy đối xử tốt với nhau nha."
"――――"
Subaru ngập ngừng nhìn bàn tay đang chìa về phía mình. Gương mặt Anastasia thì vẫn đang giữ nụ cười không chút ác ý. Song, cảm xúc thật sự ẩn sau vẻ mặt thiện chí đó của cô――hay đúng hơn là của Eridna hiện tại――Subaru chẳng thể nào đoán nổi. Tin tưởng cô ta ư? Không thể nào có chuyện đó.
Đừng quên, chính tay cô ta vừa ra tay đâm chết Ram bằng con dao được giấu dưới tay áo. Và khi làm điều đó, nét mặt của cô ta cũng y hệt như bây giờ.
Con dao bản dày đó, nếu xử lý khéo, thì nó đủ sức chém sâu tới tận xương. Nó nằm trong bộ dụng cụ sinh tồn mà họ mang theo, giống như cây đèn lồng và các công cụ khác. Nhưng việc cô ta che giấu nó từ đó đến giờ, và chỉ lôi ra dùng đúng lúc cần thiết――liệu có thật chỉ là tự vệ?
"Natsuki-kun?"
"Ah, à……không có gì đâu, chỉ là tôi có hơi do dự chút thôi."
Subaru mỉm cười yếu ớt đáp lại và vươn tay ra nắm lấy bàn tay ấy. Ngay lúc hai bàn tay họ chạm vào nhau, và ngay lúc tay đối phương thả lỏng――
――Sự Quan phòng vô hình.
Cậu triệu hồi lại Bàn tay Vô hình. Và rồi, bàn tay đen ngòm lặng lẽ bò trườn trong khoảng không mà vươn tới cổ Anastasia. Lần này cậu sẽ không phạm phải sai lầm như lần trước với Ram. Bàn tay ấy giờ sẽ nghiền nát cổ Anastasia không chút thương tiếc. Để cho cô ta biết được ai mới là kẻ đáng bị coi thường từ trước đến nay.
Dù sao thì, với bàn tay vô hình đó――
"――――"
Subaru siết chặt lấy bàn tay cô, trong khi những ngón tay vô hình khác của cậu đã quấn quanh cổ cô gái ấy.
Cậu cảm nhận rõ những ngón tay thanh mảnh, mềm mại của Anastasia trong cú bắt tay, người đang nở nụ cười với cậu. Đáp lại, Subaru cũng khẽ cười, nhưng là một nụ cười chua chát.
"Vậy thì……"
――Ngay tại đây.
Và cậu tin như thế.
Cậu ta sẽ sử dụng sức mạnh từ bàn tay vô hình của mình để kết liễu cô trước khi Anastasia kịp nói dứt câu và giơ dao lên.
Cậu ta sẽ siết chặt lấy chiếc cổ mảnh mai ấy bằng những ngón tay đen kịt kia, và nghiền nát xương cổ của cô ta chỉ trong chớp mắt――.
――Thế nhưng, ngay trước khi cậu kịp làm điều đó, một lưỡi đao gió sắc bén liền bắn tới từ phía sau và chẻ đôi thân thể của Anastasia.
※※※※※※※※※※※※※
Ngay sau đó, cậu cảm thấy như có một cơn gió nào đó lướt qua mặt mình―― có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Thế rồi, một vệt đỏ thẫm phun trào ngay trước mắt. Một tiếng “Ể?” ngơ ngác liền văng ra khỏi miệng cậu.
Bởi vì, giờ đây cơ thể của Anastasia đã bị xẻ làm hai nửa từ phần thắt lưng.
Máu đỏ bắn lên tung tóe, che lấp tầm nhìn, và nhuộm đỏ cả nền cát trắng xung quanh.
Hơi ấm của phần ruột gan vẫn còn tươi sống của thiếu nữ mới vừa bị xẻ làm đôi ấy hòa lẫn vào làn không khí lạnh lẽo đặc quánh trong hang, để lại một mùi thối rữa nồng nặc khắp nơi.
Ruột non, ruột già cùng hàng đống nội tạng hồng đỏ lớn bé bắn ra tứ tung ―― có cái vẫn còn đang co giật yếu ớt vì vẫn còn máu chảy bên trong―― tất cả chúng nằm lăn lóc trên mặt cát như một đống thức ăn thừa nằm ngổn ngang trong căn bếp của một tên thất nghiệp.
Cái cảnh tượng hãi hùng đó, đã biến cả vùng cát trắng xung quanh trở thành một quầy trưng bày các cơ quan nội tạng, mà những “hiện vật” trong đó đều là những nguyên liệu sống tạo nên cơ thể của một thiếu nữ xinh đẹp.
"――A?"
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt, Subaru đưa mắt nhìn xuống bàn tay mình.
Còn đó, nửa thân trên của Anastasia vẫn đang lủng lẳng đu đưa.
Bàn tay của cô ta vẫn nắm chặt lấy tay phải của Subaru mà không buông rời.
Đôi mắt mở to hãi hùng của cô gái chỉ biết im lặng ngước lên nhìn Subaru mà đờ đẫn.
Phía sau cô ta, nửa thân dưới ―― thứ bị cắt ngang ở thắt lưng ―― vẫn đang co giật không ngừng.
Hai chân co giật của phần thân vô chủ ấy như một con rối đứt dây, và như thế, từng dòng nước tiểu liền cứ tuôn ra xối xả từ chỗ kín đáo của phần thân dưới ấy, chính vì cơ bắp đã ngưng hoạt động và không còn tín hiệu kiểm soát từ não, nên bàng quan đã không thể kiềm lại mà phun ra hết phần chất thải còn lại trong cơ thể ra ngoài.
"A-AHHHHHHHHHH――!?"
Subaru hét toáng lên, cậu hoàn toàn sốc nặng trước tình trạng thê thảm hiện tại của Anastasia.
Ngay lập tức, cậu cố vùng tay thoát ra, thế nhưng sức mạnh nơi cánh tay còn sót lại của cô ta nắm giữ, lại kinh khủng đến đáng sợ.
Cậu không tài nào gỡ ra được, vì thế Subaru chỉ còn biết vung vẩy nửa thân trên còn sống của cô ta trong tuyệt vọng.
Mỗi lần cậu vung tay, máu lại tiếp tục phun ra từ phần thân bị xé toạc,
và đoạn ruột vẫn còn dính lấy nửa thân kia bị kéo giật liên tục, vẩy tung dịch cơ thể ra khắp nơi, kèm theo đó là một mùi hôi thối không thể chịu nổi.
"Buông tay ra…! BUÔNG RA NGAY!!"
"KHÔÔÔNG!! TUI KHÔNG MUỐN CHẾT…!!"
"KHÔNG, CÔ ĐÃ CHẾT RỒI!! CHẾT RỒI ĐÓ, CÓ HIỂU KHÔNG HẢ!? CÔ NHƯ THẾ NÀY THÌ KHÔNG CÒN CÁCH NÀO CỨU ĐƯỢC NỮA ĐÂU!!"
(Theo Trans của bản tiếng Anh, thì có vẻ như người đang nói chuyện với Subaru lúc này là Anastasia thật.)
Lời cầu xin của cô ta rõ ràng đến mức gây sốc, khiến Subaru cũng phải gào lên đáp lại trong cơn hoảng loạn.
Cơ thể cô ta giờ đã bị xẻ đôi, máu và ruột gan thì tuôn chảy ra như suối. Cô ta đáng lẽ ra đã phải chết từ lâu rồi mới đúng.
Vậy mà cô ta vẫn còn sức nắm chặt lấy tay cậu ―― quá ư là phi lý đi mà. Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt cậu, đều như muốn đạp đổ thường thức của cậu.
"BUÔNGRA BUÔNGRA BUÔNGRA BUÔNGRA――!!"
"KHÔÔÔÔÔNG!! KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!! TÔI KHÔÔÔÔNG BUÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!……kk"
"DÙ CÔ CÓ NÓI GÌ ĐI NỮA THÌ TÔI CŨNG KHÔNG CỨU――GHA!?"
Nửa thân trên của Anastasia vẫn cứ tiếp tục bám dính lấy tay cậu như một con đỉa đói.
Dẫu cho Subaru có cố gắng hất cô ta ra thì cô ta cũng ra sức níu giữ lấy, thế rồi một cơn đau buốt lạnh ngắt liền xé qua bả vai trái cậu.
Anastasia vẫn đang cầm con dao bản dày đó bằng tay trái.
Và trong nỗ lực níu giữ Subaru lại, cô ta đã đâm sâu lưỡi dao ấy vào vai cậu.
Lưỡi dao sắc lẹm xuyên qua vai trái của Subaru, đâm thẳng vào xương quai xanh và làm nó gãy toạc.
Cơn đau nhức nhối ập đến dữ dội cùng dòng máu nóng tuôn ra xối xả, khiến Subaru gào thét lên trong đau đớn.
"GHHHHAAAAAAAAAA――!? ĐỒ KHỐN NẠN CHẾT TIỆT!! MAU CHẾT CON M* MÀY ĐI!!!"
"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG……kk"
Subaru gào lên rồi lấy tay còn lại túm lấy mặt cô ta, và bằng cả hai tay, cậu ta đã mạnh bạo giật phăng thân thể rách nát -đãng lẽ nên chết từ lâu- kia ra khỏi người mình.
Cô gái đang gào thét trong nước mắt bị Subaru ném văng ra xa.
Từ thuở đầu, thân hình của Anastasia vốn đã nhỏ bé.
Giờ đây, khi cô chỉ còn sót lại một nửa người, vả lại đã mất quá nhiều máu, khiến người cô ta nhẹ bẫng như không.
"Haaah, haaah, haaaaa……..!"
Không thèm để ý đến những gì còn lại của cục thịt sống động (Anastasia) mà cậu mới quẳng đi, Subaru đưa tay chạm vào phần bả vai bị thương.
Thị lực của cậu mờ đi vì đau đớn, tim cậu đập loạn như muốn nổ tung.
Dù vậy, đó vẫn chưa phải vết thương chí mạng.
Cắn răng chịu đựng, Subaru cố ép bản thân suy nghĩ giữa bầu không khí vẫn còn vẩn đục bởi mùi tanh của máu và mùi hôi, thối của ruột gan, nội tạng.
Đòn tấn công đã kết liễu Anastasia vừa rồi――.
"――Barusu."
"Ghh—"
Một bóng người đổ xuống trước Subaru, lúc này đã ngã ngồi và đang thở dốc vì đau đớn.
Trước mặt cậu là dáng vẻ của một cô gái gầy gò, với cơ thể bị nhuộm đỏ bởi máu từ đầu đến chân, bước ra từ vùng ánh sáng lờ mờ phát ra từ cây đèn lồng đã bị nhấn chìm một nửa dưới cát――
Không nói vậy không đúng, vì cô gái đó chưa hề đứng thẳng dậy để gọi là đang bước đi, sẽ hợp lí hơn nếu nói cô đã lết xác mình tới đây bằng cách vào vách cát và cố gượng mình ngồi dậy với một tay ôm lấy phần ngực bị lủng một lỗ của mình.
――Và cô gái đang trong dáng vẻ tàn tạ đó là Ram.
Cô gái từng bị Anastasia đâm xuyên qua ngực, cô gái mà Subaru nghĩ là đã chết chắc rồi.
Thế nhưng, cô vẫn còn sống. Bằng chút sức tàn cuối cùng, cô ta đã dùng ma thuật để giết chết Anastasia.
"……Con điên chết tiệt. Mày sắp chết rồi nên muốn kéo theo cả bọn chết chùm hả! Chó chết, mày tự đi mà chết một mình đi!!"
Subaru gằn lên từng lời trong cay đắng, ánh mắt căm giận của cậu hằn sâu vào Ram đang loạng choạng đứng dậy, trong khi cố nhích cái cơ thể đang ngồi bệt dưới đất của mình tránh xa ra khỏi cô . Khỏi cần nhìn, cậu cũng thấy rõ cơ thể cô ta giờ đang chi chít thương tích. Cú đâm lén bằng dao của Anastasia khi nãy rõ ràng là đòn chí mạng, cô ta giờ đây chỉ đang thoi thóp đưa ra sự kháng cự cuối cùng trước khi đi vào cửa tử mà thôi.
Với một lượng máu kinh khủng không ngừng chảy ra từ vết đâm giữa ngực đến mức nhuộm đỏ chiếc váy từ eo xuống tận gấu áo như thế. Thì sớm thôi, cô ta cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Nhưng trước lúc đó , có lẽ cô ta vẫn còn đủ sức để kéo cậu xuống địa ngục chung với mình.
"Kh… chó chết……"
Cậu lại nhích người lùi xa hơn nữa, trong khi vội vã đảo mắt nhìn khắp hang cát, cố tìm cho ra cây roi da— vũ khí quen thuộc của cậu. Nhưng ngay cả khi có tìm được đi nữa, thì với cánh tay phải tàn tạ do thương tích như thế này, thì sao cậu có thể vung nó được. Tay thuận thì đã bị phế. Tay trái thì lại không đủ khéo léo để cậu có thể dùng trong chiến đấu.
Vì vậy, cậu chỉ còn một lá bài cuối cùng có thể dùng.
"——Sự quan phòng vô hình!!!"
Chiêu bài cuối, lá át chủ bài mà cậu đã dùng đi dùng lại suốt trận chiến này. Ngay khoảnh khắc cậu gượng ép đánh thức bàn tay đen vô hình đó lần nữa, tâm trí cậu như thể bị thiêu đốt — cơn đau đầu dữ dội vừa ập đến tựa như là cơn đau khi có một mũi khoan đang xoáy thẳng vào não bộ của cậu để hủy hoại mọi thứ.
"GWAHH! AAAH!? GHHHHHHGHHHH!!?"
Một cơn buồn nôn sau đó liền trào lên từ cuống họng, tràn ra khỏi khóe miệng cậu vì cơn đau khủng khiếp, dồn dập đó.
Khi cậu ta cố vượt qua giới hạn cố hữu của chính mình, tâm trí của Subaru đã bị đem đi xào nấu để có thể đem đi trưng bày trong bữa "đại yến tiệc của sự kinh hoàng" được chuẩn bị ngay trong sọ não, một cơn đau như thể mọi thành phần tạo nên bộ não của cậu đang bị xâu xé bởi dao nĩa, bắt đầu từ những nơron thần kinh, cuống não, thân não và rồi lan rộng ra toàn bộ ý thức. So với cơn đau ở vai phải, thứ này còn tàn khốc hơn cả nghìn lần.
Cảm giác tựa như là linh hồn cậu đang bị ai đó gặm nhấm đi từng chút, vì thế ý chí của Subaru bị đóng băng trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Không còn hơi sức để kháng cự với cây roi vô dụng, Subaru giờ đã trở thành một con mồi ngon lành. Ram, người giờ đây chỉ còn thoi thóp sống nhờ hận thù thuần túy, bước từng bước run rẩy về phía cậu, tay giơ cao cây trượng phép đẫm máu.
"Fuuu——"
"AAAAAAAAHHHHH!! GYAAAAAAA!! HHHHAAAAAGHHH!!!"
Subaru cố hết sức trườn ngươig về phía Anastasia — người giờ đã là một cục thọt đỏ au nằm bất động trong vũng máu — vừa ôm đầu vừa gào rú trong đau đớn và sợ hãi. Ram đứng phía trên, mấp máy đôi môi mình— cô bắt đầu niệm chú phép và ngưng tụ ma lực.
Và rồi――
"la――"
"――――"
Câu chú kết thúc, lưỡi gió sắc bén chực chờ xé toạc cơ thể Subaru thành từng mảnh.
Song, trước khi điều đó kịp xảy ra——
Một âm thanh sắc lẹm liền vang lên trong hang động lạnh lẽo. Âm thanh ấy nghe như tiếng răng va vào đá, như thể tiếng xương thịt bị nhai nát bởi dã thú.
Tiếng nghiến ghê rợn ấy kéo dài, rồi chuyển thành tiếng nhai nhóp nhép với thịt và máu bị nghiền vụn.
"Ah……ahh……"
Cậu chắc chắn mình sẽ chết. Không còn nghi ngờ gì nữa — cậu sẽ bị xẻ đôi bởi Ram.
Đáng lẽ là như thế, ấy vậy mà 「cái chết」 đó đã không xảy ra.
Gục người xuống và thở hồng hộc, trong khi đầu vẫn đau như búa bổ, Subaru dần cảm thấy cơn đau đang từ từ tan biến.
"Haa… HAH… ah… AH…?"
Cậu đưa tay trái che mặt, rồi lắc mạnh đầu như muốn lấy lại sự tỉnh táo. Mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả làm trán cậu ướt đẫm. Dù người cậu vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cơn đau kinh hoàng như thể bị đóng đinh vào hộp sọ khi nãy, giờ đã không còn.
Với toàn bộ sức lực còn lại, cậu gắng gượng chống tay ngồi dậy. Lồng ngực phập phồng vì thở dốc. Subaru lau đi những giọt nước mắt nóng rát đang lăn trên má — và rồi chợt nhận ra lòng bàn tay ấy của mình đã bị nhuộm trong một màu đỏ trầm uất song cũng sống động đến đáng sợ.
Đó là màu đỏ của máu. Máu đang chảy ra từ khóe mắt cậu — từng giọt, từng giọt đều là huyết lệ đỏ thẫm.
Máu mũi cậu cũng bắt đầu trào ra. Nửa mặt dưới cậu hiện giờ, hẳn đang trông như một mớ bầy nhầy, tởm lợm được trộn lẫn trong máu và nước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cái giá phải trả cho việc triệu gọi『Bàn tay vô hình』đó. Subaru đã quen với cái hậu quả này — thứ đau đớn ập đến sau khi kích hoạt quyền năng.
"Cái quái gì vừa……"
Cậu dùng tay áo chùi qua mặt, rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cậu không biết mình đã vật vã bao lâu trong đau đớn. Nhưng cái cảm giác sai lệch về mặt thời gian thì vẫn còn đó.
Đã có chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện mà cậu đã vô thức xóa khỏi tâm trí.
Và rồi, cậu nhìn thấy――
"……Patrasche?"
"――――"
Con địa long đen tuyền, chiến hữu thân thiết nhất của cậu, đang đứng ngay cạnh cậu với dáng vẻ bình thản. Khi Subaru gọi, nó vẫy nhẹ chiếc đuôi dài, như để ra hiệu rằng mình vẫn ổn.
"……Vậy ra là mày không bị thương sao? Hmm… nghĩ lại thì…"
Hồi tưởng lại, Subaru cố nhớ về khoảnh khắc Ram xẻ đôi Anastasia, rồi sau đó là chính cậu trở thành mục tiêu tiếp theo.
Chắc chắn, cậu đã tưởng rằng mình sẽ chết ngay sau đó.
"Ấy vậy mà, tại sao… Ram lại――"
Có thể nào là vì cô ấy đã kiệt sức và ngã quỵ rồi không?
Nếu là vậy thật thì đúng là quá may mắn đi… song điều đó cũng chẳng có gì quá phi lý. Với vết thương chí mạng ở ngực như thế, Ram hoàn toàn có thể đã gục ngay sau đòn đó.
" Chẳng biết là may mắn… hay là xui xẻo đây nữa..."
Khó mà gọi đó là may mắn, khi có một người sắp chết ngay trước mặt. Nhưng xét cho cùng, nếu Ram không gục xuống, cậu mới là người phải chôn thây tại đó.
Trong tình huống này, không còn chỗ cho mấy cảm xúc thừa thãi nữa. Mọi vật cản giờ đều đã bị loại bỏ. Việc duy nhất cậu cần phải làm bây giờ là rời khỏi nơi quái quỷ này và tiến thẳng đến Tháp Canh.
"……Patrasche, xin lỗi. Nhưng cho tao lên lưng mày nằm một chút nha."
"―――"
"Patrasche?"
Cậu đặt tay lên lưng cô địa long, song nó không hề có bất kỳ phản ứng gì đáp lại. Nó không hề cựa quậy, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Rõ ràng, nó đang ngồi bên cạnh cậu, ngay trên nền cát khô lạnh, với dáng vẻ trông có vẻ khá yên bình, khi chỉ thở phì ra từng nhịp một.
"Này, Patrasche. Mày có nghe tao nói gì không đấy? NÀY."
Sự bực tức trong lòng cậu dần tăng lên. Một vòng xoáy cảm xúc tiêu cực lại thành hình và cuộn trào như bão tố, đó là thứ cảm giác mà cậu từng trải qua khi đối mặt với Ram và Anastasia. Giờ đây, cậu muốn dạy cho con địa long kênh kiệu, chây lì này một bài học – dạy cho nó biết vị trí của mình ở đâu.
"NÀY, PATRASCHE, MÀY ĐÓ, QUAY MẶT LẠI ĐÂY NHÌN VỀ PHÍA TAO MAU! NÀY!!」
"――――"
Nó vẫn chẳng thèm đáp lại, vì thế cậu tiếp tục gào to hơn nữa.
"MẸ KIẾP, MÀY CÓ NGHE NHỮNG GÌ TAO ĐANG NÓI TỪ NÃY ĐẾN GIỜ KHÔNG ĐẤY HẢ, CON THẰN LẰN NÀY!?……"
Tới đây thì, Patrasche khẽ ngẩng đầu lên, khi mà Subaru đã lớn tiếng và đập mạnh lên lưng nó bằng tất cả sự giận dữ. Lúc ấy, cậu nhận ra—nó đang cố quay mặt lại đối diện với cậu, cố gắng truyền đạt điều gì đó với những hơi thở nặng nề phả ra từng nhịp qua lỗ mũi.
Miệng của Patrasche lúc này, nhìn qua mới thấy, giờ đã không còn giống như “bình thường” nữa. Bởi nó… thấm đẫm một màu đỏ tươi.
"......"
Màu đỏ ấy – màu máu ấy – giờ đã trở nên quá đỗi quen thuộc với Subaru chỉ sau một thời gian ngắn. Thứ màu đó cũng đang bám dính lấy cơ thể cậu, và vẫn đang không ngừng chảy ra vết thương trên vai phải. Cái mùi tanh tưởi ấy của nó bốc lên nồng nặc quanh đây, lẫn vào trong mùi nước tiểu và phân, đó là cái mùi nồng nặc khó chịu mà cậu không thể nhầm lẫn.
Tuy nhiên… cậu đáng lẽ không nên chú ý tới điều đó. Bởi đó là điều cậu không nên nhận ra.
"――――"
『Những lọn tóc hồng』— chúng đang bị kẹt lại vô số sợi giữa các kẽ răng của Patrasche, thứ giờ đây đã hoàn toàn quay mặt nhìn về phía cậu.
"Éc."
Phía bên kia thân hình to lớn đang thu mình của Patrasche, là Ram — người mà cậu đã lạc mất khỏi tầm mắt khi nãy — cả người cô hiện tại đổ gục xuống nền cát. Thân thể cô ngã chúi xuống, nhưng cậu không thể phân biệt được là cô đang nằm sấp hay nằm ngửa. Nếu nhìn lên đầu cô thì sẽ rõ ngay, nhưng chính vì lý do đó mà Subaru không dám nhìn.
Bởi lẽ, phần đầu ấy… đã bị nhai nát đến mức không còn giữ lại một chút hình hại ban đầu nữa.
Hộp sọ của Ram đã bị những chiếc răng rồng sắc nhọn, tàn bạo nghiền nát, và dịch não của cô cũng bị bắn văng tung tóe khắp nơi trong quá trình này, đánh dấu cho một cái chết tàn khốc. Giống như Anastasia, người đã bị lột trần ruột gan và hàng đống cơ quan nội tạng ra mà chết, Ram cũng chết khi não bị moi ra khỏi đầu.
Và thủ phạm gây ra điều đó – chính là Patrasche – cái thứ hiện đang chăm chăm nhìn về phía Subaru.
Đôi mắt vàng lạnh lẽo giống bò sát của nó – giờ đây mang theo vẻ điên loạn sắc bén và tàn độc.
"――Đừ—"
Điều cuối cùng mà cậu nhìn thấy là hàm răng sắc nhọn đang há rộng, cách mắt cậu chỉ vài milimet.
Tiếng động cuối cùng mà Natsuki Subaru có thể nghe được… chính là âm thanh cơ thể của chính cậu bị nhai nát, cái âm thanh giòn tan và ướt át ấy, kéo dài cho đến tận khoảnh khắc trước khi cậu mất đi toàn bộ ý thức. Ngay cả khi đầu cậu bị nghiền nát, tai đã ngừng hoạt động… thì âm thanh trầm đục, dai dẳng đó vẫn còn tiếp diễn.
Cậu gần như bật cười—và tự hỏi rằng liệu mình đang nghe thấy thứ âm thanh đó từ đâu. Nhưng rồi, cậu chợt nhận ra rằng cậu đâu còn miệng để mà cười nữa. Cậu cũng chẳng còn cái “mạng sống” nào để mà đem ra đùa giỡn, cũng chẳng còn một điều gì tồn tại đáng để cậu ta bật cười cả.
Ngay tại đây. Ngay lúc này.
『Natsuki Subaru』đã bị chính chiến hữu mà cậu tin tưởng xé xác và rồi —— chết.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※