Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 338

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 44

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 57

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 14: Niềm tin được dựng từ cát (Side-B)

Sau khi nghe những lời lẽ mà Subaru đã dày công soạn ra để thuyết phục những người còn lại chọn đi con đường bên phải. Ram liền buông ra một lời bình luận nhẹ nhàng.

"Mặc dù là Barusu, nhưng cũng có lúc tên ngốc nhà ngươi đưa ra những lập luận có lý đấy chứ.”

“――Ể! Thật sao?”

“Sao cậu lại tỏ vẻ bất ngờ thế? Bộ việc Ram khen cậu là chuyện lạ lắm à?”

Subaru, cậu đã theo phản xạ mà bật người lên ngạc nhiên khi nhận được lời đồng tình bất ngờ từ cô gái nãy giờ vẫn lặng thinh. Và cũng vì vậy, Anastasia, người ngồi đằng trước Ram liền khẽ bật cười trước cử chỉ ấy của cậu, tay cô kéo nhẹ hai chùm pompom trên chiếc mũ của mình, như để tỏ vẻ thích thú.

“Thật lòng mà nói, tôi thật không muốn chọn đi lối bên phải chút nào. Xong, giờ khi nghe lập luận của cậu, tôi lại nghĩ có gì đó đang dẫn dắt để chúng ta chọn hướng bên trái… thì tự nhiên tôi lại không muốn làm theo nữa.”

"Ý kiến ấy nghe không giống cô lắm nhỉ, người luôn sống theo trực cảm kiểm nghiệm của Thương nhân. Xem ra lần này cô đã bị tôi thuyết phục thật rồi ha.”

“Cậu muốn nói rằng, đến nước này thì tôi cũng chỉ biết thuận theo cậu, miễn là cậu đưa ra được mấy ý kiến đề ra có lợi và được đa số đồng thuận thôi, phải không ?”

Một nụ cười nhếch mép vốn thường trực trên môi cô, giờ lại càng đậm nét hơn, và có lẽ đó cũng là lời khẳng định rằng bản thân Eridna dù có gian trá, thông minh tới đâu thì cũng chẳng thể tái hiện hoàn hảo được cái trực giác kiêm nghiệm để sống sót trên thương trường hiểm độc , vốn là bản sắc của Anastasia. Có thể nói, đây là phương án cuối cùng của cô ấy. Hẳn là trong lòng cô ấy cũng đã đắn đo rất nhiều trước khi lựa chọn đứng về phía Subaru.

“Vậy còn chị thì sao, Ram?”

“Như ta đã nói rồi đấy thôi. Nếu nhìn lại những gì đã xảy ra ở biển cát cho đến giờ, ta cũng có thể phần nào đồng tình với lập luận của Barusu. Có thể nói, ngay cả khi ta không kể đến tính cách tệ hại rõ mồn một của vị Hiền Giả kia, thì chuyến đi vượt qua Biển Cát chẳng khác nào một chuỗi thử thách khắc nghiệt dành cho những kẻ không đủ tư cách đến được Tháp Canh… Nên rõ ràng đây là sân khấu mà ai đó bày sẵn cho chúng ta.”

“Mừm, đúng là nếu giờ có ai bảo tôi, mấy thử thách trời đánh đấy chỉ là những hiện tượng tự nhiên, thì có khướt tôi cũng không tin…”- Subaru gãi má xác nhận lại ý kiến của mình, trong khi cậu nhớ về những kiếp nạn mà họ đã phải vượt qua kể từ lúc đặt chân lên cồn cát đến giờ.

“Thế nên, dù ta không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của ngươi, thì điều đó cũng không có nghĩa là ta phủ nhận tất cả. Nói cách khác, ta không thấy có vấn đề gì trong việc đi vào kiểm tra xem lối đi bên phải ra làm sao đâu.”

“…Ý chị là sao?”

“Ý cô ấy là, dù cô ấy ghét phải làm theo lời cậu nói, nhưng cổ vẫn sẽ chấp nhận làm theo. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Lời giải thích của Anastasia cứ thế nhẹ nhàng vang lên, như để làm rõ điều mà Ram vốn đang không nói ra. Và quả thật, khi cô nói, Ram cũng không lên tiếng phản bác, chứng tỏ cách hiểu ấy của cô là đúng. Tức là cả hai người—Ram và Anastasia—đều đã chấp nhận để Subaru dẫn đường để đi tiếp.

“――Tuyệt vời! Thank you very much! Được rồi yên tâm, tôi hứa sẽ không để ai trong hai người phải hối hận vì lựa chọn của mình đâu.”

“Ta sẽ tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Đừng có mà tự tiện ôm lấy luôn cả phần của Ram vào người như vậy, Barusu. Hãy bớt tự cao lại, và lo mà dùng cái tài xoay sở đầy tréo ngoe của ngươi cho Rem đi thì hơn.”

“Còn nếu cậu khiến tôi phải chịu thiệt thòi, thì đừng có trách tôi vô tình, đổ trác nhiệm lên đầu cậu nha. Lúc đó, chúng ta sẽ phải ngồi lại tính sổ cả vốn lẫn lời cẩn thận đấy, cậu hiểu chưa?”

“Hic, sao cả hai cô đều quá đáng vậy chứ!…”

Đúng là niềm vui ngắn chẳng tày gang, cậu mới hớn hở được tí là liền bị hai cô nàng độc tâm, độc miệng ấy dội cho một gáo nước lạnh ngay sau lời tuyên bố trách nhiệm của mình. Subaru thực không rõ mức độ nghiêm túc của Eridna trong việc nhập vai Anastasia, xong có một điều mà cậu có thể chắc chắn—đó là cô ta đang cố hết sức để tránh phải hối tiếc về quyết định này. Ít nhất, riêng cảm xúc ấy là thật.

“Hơn nữa, việc thuyết phục họ mới chỉ là khúc dạo đầu thôi.”

Đúng vậy. Điều Subaru vừa giành được, chỉ là quyền được “thử sức”. Thử thách thực sự bây giờ thì mới bắt đầu.

――Tại ngã ba ấy, thứ không khí u ám lại một lần nữa vây hãm lấy họ, tựa như đeo gông, đeo xiềng lên người họ để đày xuống địa ngục.

Con đường bên phải mà họ sẽ đi, là nơi bị bao trùm bởi một cỗ khí tức u ám dai dẳng, thứ đang ngày một nặng nề hơn. Nếu đây thật sự là một Thử thách do Hiền Giả đặt ra, thì quả thật cậu chả hiểu trong đầu người đó đang nghĩ gì mà lại chọn cách mở màn như thế.

“Nếu ông ta thực đang ở phía trước đợi chúng ta, vậy thì ta hãy cho lão già đó bất ngờ một phen xem sao. ——Tôi sẽ vả thẳng vào mặt tên đó và bắt ông ta xin lỗi hết lần này đến lần khác vì cái tật gây khó dễ cho hậu bối của mình, rồi sau đó, tôi sẽ ép ông ta tìm lại Emilia cùng những người khác.”

Nghĩ chắc trong bụng như vậy, cậu liền giơ cao cây đèn lồng lên mà hướng về phía con đường nhuốm đầy tử khí và dõng dạc tuyên bố đầy chắc nịch . Và ngay lúc ấy, từ phía sau Subaru, Ram liền khẽ buông một tiếng thở dài nhẹ.

“Ta đồng tình với ngươi… nhưng cũng có khả năng là Emilia-sama và những ngươig khác đều đã đến Tháp Canh trước chúng ta rồi.”

“Thật sự thì, đây đúng thực không phải là thời điểm lý tưởng để tôi làm một màn thể hiện ngầu bá cháy nhỉ?…”

Cậu buông lời than phiền, chán nản nói, khi mà tinh thần mới chỉ hừng hực nhen nhóm của cậu đã bắt đầu chịu sức ép nặng nề ngay trước khi trận chiến thật sự diễn ra.

***

Sau đoạn hội thoại đó, cả ba người cùng một địa long—bốn thành viên trong tổ đội bất lực —đã rẽ vào con đường bên phải. Cảm giác bất an vẫn đeo bám từng người trong số họ. Cảm giác ấy thậm chí khiến cát dưới chân họ cũng trở nên khó chịu và nặng nề khác thường. Trong khi nếm trải nỗi khó chịu ấy, Subaru lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, và khẽ nghiêng đầu cười với Patrasche.

“Nghĩ lại thì, tao có hơi thiếu sót khi chọn đường mà chẳng hỏi ý kiến của mày nhỉ?.”

"――――"

“Hả? Ý mày muốn nói là, đường nào tao đi thì mày cũng sẽ đi theo đến cùng sao? Và bất luận con đường đó có gian nan đến đâu, thì mày vẫn sẽ tin tao vì tao luôn biết cách giải nguy thành an ấy hả? Này này, mày soái quá mức rồi đấy, Patrasche, tao lại đổ mày mất thôi!”

“Toàn là mấy lời lẽ nhảm nhí không ra đâu vào với đâu. Đã thế còn chả phải lời lẽ buột miệng nữa chứ... nên tên ngốc đó rõ là người sai ở đây vì tự dưng khi không lại đi giở chứng tự luyến, mày có nghĩ vậy không? Này rốt cuộc là mày thấy tên đần đó có gì tốt mà lại nhận hắn làm chủ nhân vậy ?”

Ram lẩm bẩm nhẹ nhàng trong miệng một lời nghi hoặc với Patrasche , như thể cô ấy đến giờ vẫn không tài nào hiểu được tại sao cô địa long ấy lại mến Subaru tới vậy. Mặt khác, Subaru thì vẫn cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt về “cảm xúc” của Patrasche như thể đó là điều hiển nhiên, mặc cho nó vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ. Bình thường, đáng lẽ Patrasche phải phản ứng đáp lại mấy lời tầm phào ấy của Subaru. Ấy vậy mà lần này, nó vẫn bình thản như không, cứ như thể nó thấy không thành vấn đề khi nghe mấy lời ba láp ba sàm ấy.

Hoặc cũng có thể là, nó cho rằng việc phí sức chỉ để chặn họng tên ngáo đó là một việc thừa thãi và vô nghĩa. Nên thay vào đó, nó đã chọn cách giữ lại phần hơi sức không đáng để bỏ ra lúc này để dự trù cho tình huống thật sự cần đến hơi sức ấy trong tương lai. Lý do nó để yên cho Subaru chỉ có thể là một trong hai lý do ấy. Và khả năng cao là lý do thứ hai.

“…Cho nên, nếu tao lỡ gây chuyện, thì mày nhớ nhẹ nhàng với tao nha?”

"――――ϡ"

“Ể? Sao mày lại lên tiếng phản đối chứ?”

Mặc dù từ nãy đến giờ nó vẫn luôn im lặng, thế mà Patrasche lại đột nhiên khịt mũi một tiếng đầy khó chịu để phản bác lời cậu vừa nói. Nhưng như vậy có khi lại tốt. Vì ít nhất, điều đó còn cho thấy nó vẫn đàn giữ vững tinh thần để lo chuyện thoát thân nếu có gặp chuyện bất trắc gì, còn chuyện mắng nhiếc thì nó có thể rời lại sau. Mà nếu là như vậy, thì có nghĩa là—Patrasche tin rằng nó và họ có thể thoát ra được khỏi nơi này một cách an toàn.

"――――"

Tổ đội của họ tiếp tục tiến bước, đội hình thì vẫn như cũ: Subaru cầm đèn soi đường dẫn đầu, trong khi Patrasche và 2 cô gái ngồi trên lưng nó thì theo sát phía sau. Ánh sáng từ cây đèn lồng chiếu rọi khoảng vài mét phía trước, giúp họ cẩn trọng dò dẫm từng bước mà tiếp tục hành trình thám hiểm.

Tuy nhiên, bước chân của họ lúc này đây rõ ràng đã chậm hơn khi trước rất nhiều. Tiến độ còn chậm hơn cả khi họ đi vào lối bên trái vào cái lần trước khi Subaru kích hoạt『Trở Về Từ Cõi Chết』lần ba ở chốn này. Nguyên nhân cho sự chậm trễ này thì hết sức đơn giản.

“…Cơ thể mình… sao mà nặng nề quá vậy……”

Không phải là do cơ thể cậu tăng cân hay gì, cũng càng không phải là cậu đang bị quỷ ám hay là có một con yêu quái (Yokai) vô hình nào đó bám vào trên lưng. Mà thực tế, Subaru lại cảm giác rằng sự nặng nề ấy vốn chẳng hề xuất phát từ bất kỳ tổn thương thể chất nào cả.

Cậu nhận thấy, nó thuần túy là vấn đề về mặt tâm lý.

Nói đâu xa, con đường bên phải mà họ chọn lần này vốn đã bị bao trùm bởi những luồng khí tức ảm đạm đầy khó chịu và bất an, đến mức giờ đây chính cái cảm giác rợn gáy khó tả trước luồng ma tức ấy đang dần trở thành gông xiềng trói chặt chân cả bọn lại, ngăn cho họ tiến bước. Trong thâm tâm, Subaru chỉ có thể cầu mong đây cũng chỉ là một trong những "thử thách chết tiệt" mà tên Hiền Giả đó bày ra chứ không phải thế lực ma quỷ đáng sợ nào khác. Để cậu có thể an tâm rằng, miễn là cậu có thể vượt qua được đường rẽ này, thì có thể sẽ có một nơi an toàn đang chờ họ phía trước.

Song, thứ kỳ vọng ấy vốn cũng chẳng tồn tại được lâu. Bởi ngay cả niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng nhanh chóng bị bóp nghẹt lấy để mà nhường chỗ cho những suy nghĩ tiêu cực đang ngày càng trở nên mạnh mẽ theo thời gian, cứ như là tâm trí cậu đang bị nguyền rủa vậy đó.

"――――"

Cố nuốt nước bọt xuống cổ họng, Subaru cố nén cái cảm giác trong người và gắng sức để nhấc chân lên khỏi lớp cát bên dưới. Thế nhưng cơ thể cậu lúc này đây lại cứng đơ cả lại, không sao nhúc nhích nổi.

 Dù lý trí cậu hiểu rõ đây chỉ là sự yếu đuối về mặt tinh thần, và cậu cũng có vô vàn lí do để bản thân không chùn bước trong chốn này, nơi chưa hề xảy ra họa gì. Và quả thật, tim cậu lúc này không hề đập rộn lên vì sợ hãi, cũng như đầu óc cậu giờ đây cũng đang vô cùng tỉnh táo.

Có mỗi cơ thể cậu là không chịu nghe lời. Cái thân xác này của cậu, cứ như đang muốn làm phản, khi mà nó chống đối lại lý trí và đi ngược lại ý chí. Tự sâu trong bản năng, cơ thể cậu đang phản kháng quyết liệt, không cho cậu tiến về phía trước thêm nữa.

Cũng vì vậy, phải mất gấp đôi thời gian, gấp đôi cả về thể lực lẫn tinh thần, Subaru mới có thể nhấc chân mình lên mà bước tiếp. Và dĩ nhiên, điều đó đang khiến cậu cảm thấy kiệt sức đến lạ.

“…Thảm hại. Mình không nghĩ rằng mình lại yếu đuối đến độ có thể kiệt sức chỉ vì chuyện này?”

Cậu lắc mạnh đầu, cố xua đi cảm giác mệt mỏi đang bám riết lấy mình. Quyết định chọn con đường bên phải này mà đi là do chính cậu đề ra. Vì lẽ đó, cậu không được phép than thở, ít nhất là cậu không thể làm thế trước mặt hai người đang đi phía sau.

“Tuy là đi như thế này có hơi cực một chút thật, nhưng không sao cả. Bởi biết đâu, đích đến lại đang ở rất gần rồi thì sao……”

“Barusu.”

“Ể? Vâng, có chuyện gì thế?”

“Im miệng lại đi.”

“…À, ừm……”

Lời lẽ ngắn gọn và lạnh tanh của Ram đã ngay lập tức dập tắt màn tự gồng mình thể hiện của Subaru. Nhịp độ di chuyển của họ đã chậm lại đáng kể, và sự căng thẳng mà nơi này mang lại cũng đang đều đặn tăng lên theo từng phút, từng giây. Có vẻ, cũng chính vì như thế mà Ram giờ đây cũng đang phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Và việc cô ấy trở nên cộc cằn và độc miệng hơn bình thường đã minh chứng cho điều đó.

“Nàyy, không phải là tôi không hiểu cảm giác của chị, nhưng mà thiệt tình, tôi dở cái khoản đi trong im lặng này lắm luôn đó…”

“Bộ ngươi đến đây để thư giãn chắc? Ngươi đừng quên lí do tại sao chúng ta lại phải đi con đường này.”

“Ờ thì… đó không phải là điều tôi muốn nói, mà giống như là…”

“Câm miệng lại và đi tiếp đi.”

Giọng điệu Ram lúc này cộc cằn, cứng rắn và khó chịu hơn bình thường rất nhiều, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải nao núng, dè chừng trước cô . Dĩ nhiên, lý lẽ của Ram là hoàn toàn chính xác. Song, về phần này, Subaru cũng không sai.

Lúc này, trọng lượng của cơ thể cậu cứ như đang đồng điệu với sức nặng trong tâm trí cậu vậy. Nói cách khác, tinh thần cậu càng suy sụp thì thân thể cậu càng thêm nặng nề , tạo thành một vòng luẩn quẩn không sao dứt đi được . Vì vậy, lúc này cậu ấy chỉ muốn phá tan đi cái vòng luẩn quẩn đó mà thôi, cố gắng pha trò làm nhẹ đầu óc họ đi một chút, để mọi chuyện không chuyển biến xấu.

Dĩ nhiên việc cảnh giác cũng vô cùng quan trọng, nhưng song hành với việc đó, việc chăm sóc tâm lý của đồng đội cũng quan trọng không kém. 

Cậu chỉ mong rằng bọn họ hiểu được điều đó. Mà thật ra, người cậu mong hiểu rõ điều đó nhất nên là Ram. Vì cô ấy là một người đa cảm và giàu lòng quan tâm sâu sắc. Nhưng có vẻ chỉ riêng lần này, là đến cả cô ấy cũng đang phải cố gắng gồng lên hết sức để không đổ gục trong tuyệt vọng.

“…Hay là chúng ta tăng tốc lên một chút nha?”

"――――"

“Ram?”

Cậu khẽ gọi, định dò xem tình hình của cô giờ nguy cấp đến mức nào rồi, nhưng cậu lại chẳng nhận được phản hồi nào từ phía cô cả. Ánh sáng từ hai cây đèn lồng—một cái chiếu về phía trước đang được cậu cầm trên tay và một cái gắn trên cổ Patrasche—chỉ vừa đủ để soi sáng đường đi của họ, chứ chẳng thể nào soi rõ được vẻ mặt của Ram lúc này.

Dưới chiếc mũ trùm đầu được kéo xuống thấp để che kín mặt của cô, Ram cúi mắt nhìn bóng lưng của Anastasia. Khiến cậu không tài nào thấy được nét mặt của cô lúc này.

“Ram?”

“Natsuki-kun, như vậy là đủ rồi chứ?”

 “Hả?”

Subaru đang sải bước thì khựng lại, cậu quay đầu định nhìn phản ứng của cô gái kia. Nhưng Ram, vẫn cứng đầu như mọi khi, kiên quyết không để cho cậu thấy mặt của mình. Và rồi, Anastasia liền lên tiếng bảo vệ cô. Điều đó khiến đôi môi của Subaru khẽ mím lại vì bực bội, nhưng khi thấy vậy, Anastasia chỉ cười gượng và gãi má đáp lại với vẻ hơi lúng túng.

“Tôi chưa tiện nói ra nãy giờ, chứ thực ra từ lúc cô ấy tỉnh lại dưới lòng đất, Ram-san đã khá là quẫn trí đó. Có lẽ là bởi vì sở hữu tính cách mạnh mẽ nên cô ấy đang giữ mặt lạnh và không thể hiện ra ngoài , chứ thật ra cô ấy vẫn còn chưa hết bối rối đâu.”

“...Chậc, cô đang nhiều chuyện quá rồi đấy...!”

— “Thôi nào, cậu giao vụ này cho tôi xử lí được không?”

Anastasia tuy nói như thể cô có để tâm đến cảm xúc của Ram, song lời cô nói lại chẳng có chút tinh tế nào. Bị phơi bày nội tâm thầm kín của mình ra như thế, Ram chỉ còn biết nghiến răng ken két, tiếng nghiến răng của cô vang vọng khắp lối đi, nhưng Anastasia chỉ lờ nó đi và nói tiếp. Cô giơ một bàn tay bé nhỏ lên, chỉ tay về phía trước như thể ra hiệu cho Subaru.

“Giờ không phải lúc để hai người đôi co đâu. Khi dây thần kinh đã căng như dây đàn thế này, thì dẫu có ai nói gì, thì cũng chẳng tài nào đem lại điều gì tốt đẹp đâu. Cậu có nghĩ vậy không, Natsuki-kun?”

“…”

"Phải vậy không nào?”

Dù cảm thấy phiền, nhưng đúng là cậu không thể phủ nhận lời của Eridna—hay đúng hơn là Anastasia—là có lý. Subaru hiện đang quá ưu tiên vào việc tiến lên và thoát khỏi hang an toàn. Đến mức, cậu hoàn toàn quên bẫng đi chuyện, dành thời gian để quan tâm tới cảm xúc của Ram. Hậu quả cho sự chểnh mảng đó giờ đã quay lại mà cắn trả cậu, và thái độ của Ram chính là bằng chứng cho điều đó. Nghĩ lại thì, đúng thật là hấp tấp khi cho rằng Ram đang có vấn đề chỉ vì phản ứng lạnh nhạt ấy của cô.

 “...Phải rồi. Cô nói đúng. Lần này là lỗi của tôi.”

“Nếu đã biết rồi thì ngươi lo mà tự suy ngẫm lại sai phạm của mình đi.”

 “...Này nhá!"

“Thôi nào, hai người đừng có cãi nhau nữa. Natsuki-kun, cậu mau đi tiếp đi, mau mau đi tiếp thôi nha.”

Ram thì vẫn cứ giữ lấy thái độ không khoan nhượng khiến Subaru cảm thấy vô cùng bực bội, song, Anastasia đã kịp chen vào giữa hai người, ngăn chặn không để cho mâu thuẫn leo thang dẫn đến bất hòa. Cô ấy chỉ tay về phía trước, nhắc nhở Subaru rằng câu nên tiếp tục di chuyển. Sau đó, cô khẽ dùng chân chạm vào chiếc đèn lồng buộc quanh cổ Patrasche, khiến ánh sáng từ đèn lay động.

Ánh đèn chập chờn soi rõ hình bóng lối đi phủ cát phía trước. Thấy thế, Subaru chỉ đành chẹp miệng mà thở hắt một tiếng rõ dài.

Dù cậu vẫn không nuốt trôi nổi thái độ ấy của Ram, song đúng là việc họ cãi nhau lúc này thật chẳng đem lại lợi ích gì. May mắn thay, bây giờ cậu có thể đổ lỗi cho bầu không khí nặng nề, u uất của nơi đây, thứ khiến ai cũng dễ trở nên cáu gắt một cách thất thường. Tuy cậu hoàn toàn có thể kiếm cớ đổ lỗi, nhưng điều đó không đáng để khiến tình cảm của họ rạn nứt thêm nữa. Họ có thể giải quyết mâu thuẫn ấy sau khi đã an toàn thoát khỏi cái hang ngầm chết tiệt này.

“...Được rồi, ta đi tiếp thôi.”

Cuộc tìm kiếm, do Subaru dẫn đầu, lại tiếp tục. Tuy vậy, tốc độ của cả nhóm vẫn chả nhanh hơn là bao. Nỗ lực vực dậy tinh thần và giảm nhẹ gánh nặng của cậu khi nãy, rõ ràng đã thất bại. Khi mọi thứ không có chuyển biến gì, thì hiển nhiên, khả năng mong tình hình sẽ trở nên tốt hơn nếu đi tiếp, giờ cũng bằng không.

Nhưng dù vậy, vẫn có một điều đã thay đổi. Không phải từ phía Subaru và nhóm của cậu, mà là từ phía mê cung cát.

“Không biết có phải do mình đang nhìn nhầm không, nhưng hình như lối đi đang dần hẹp lại rồi.”

Họ đã đi suốt gần một giờ, không ngừng bám theo lối bên phải mà đi. Ấy vậy mà giờ đây, mê lộ cát lại đang dần thu hẹp lại từ cả hai bên, cả trên lẫn dưới. Chiều cao và chiều rộng của con đường lúc này giờ đây cũng chỉ vừa đủ để Patrasche lách qua.

Tuy nhiên, đoạn đường như thế mà để xe rồng do Gyan kéo, đi qua thì rõ ràng là không thể. Cũng như các Ma Thú khổng lồ như Giun Cát hay Nhân Mã, nơi này quá hẹp để chúng có thể đi lọt.

Nói cách khác, tình huống tệ nhất họ có thể gặp phải—là bị một con Nhân Mã phục kích phía trước—có vẻ như đã được loại trừ. So với khả năng ấy, thì bất kể có gì đang chờ đợi phía trước, ít nhất cũng không còn là viễn cảnh đáng sợ nhất nữa.

“Nhưng, bây giờ chúng ta cần di chuyển cẩn thận hơn. Với cái lối đi hẹp thế này, ta hoàn toàn có thể bị mắc kẹt nếu không chú ý. Mọi người hãy nhớ đề cao cảnh giác.”

“...Chậc.”

“...Này.”

Nói vậy trong lúc quan sát tình hình, Subaru liền nhíu mày lại khi cậu nghe thấy âm thanh bất ngờ đó. Cậu ngoái đầu lại nhìn hai người đang cưỡi trên lưng địa long phía sau, ánh đèn lồng trên tay cậu soi rõ gương mặt họ. Không một ai đáp lại. Nhưng Subaru thấy rõ Anastasia, người ngồi đằng trước trên lưng Patrasche, đang dùng tay che mặt mình.

Một hành động rất hợp với một người như Anastasia, người luôn muốn giữ hòa khí và tiếp tục tiến lên. Còn Ram thì rõ ràng, cô vừa tặc lưỡi một tiếng rõ to mà không ngại ngần, thể hiện rõ sự khó chịu trước lời cảnh báo của cậu.

"Thật tình, rốt cuộc là cô đang muốn làm gì vậy hả?"

"Không gì cả."

"Đừng có lừa tôi! Tôi hỏi là rốt cuộc cô đang muốn làm gì vậy hả!?"

Cơn giận của cậu đã đạt đến độ sắp vượt quá ngưỡng chịu đựng, khiến cậu lớn tiếng quát tháo và đạp mạnh chân vào bức tường cát bên cạnh. Một phần bức vách cát mỏng manh ấy liền rã ra trước tác động và đổ ụp xuống người cậu, nhưng cậu chẳng thèm bận tâm. Thứ duy nhất lọt vào mắt cậu lúc này là vẻ mặt hỗn xược của người đối diện.

"Tôi không hiểu tại sao tôi suốt ngày phải nghe thấy tiếng cô chen ngang khi mọi người đang lặng thinh. Đây méo phải lần đầu cô tặc lưỡi khó chịu với tôi đâu, đúng không hả? Này, nghe tôi hỏi cho rõ đây! Rốt cuộc là cô đang muốn làm cái quái gì vậy hả!"

"Như ta đã nói, không có gì cả. Ta chẳng có gì để nói với ngươi hết, Barusu."

"Không gì cả, vậy mà tại sao hết giây này đến giây khác là cô cứ luôn miệng tặc lưỡi, tặc lưỡi, tặc lưỡi hoài vậy hả? Cô làm thế mà không có lý do gì á? Có phải cô đang cố tình phủ nhận một chuyện mà chính mình đang làm không hả?!"

Cơn giận trong cậu cứ mỗi lúc một lớn dần, trái ngược hoàn toàn với thái độ lạnh lùng và lãnh đạm của đối phương. Cũng phải thôi. Dù cậu đã bỏ ra biết bao công sức, ấy vậy mà những gì cô trả lại cho cậu chỉ toàn là sự lạnh nhạt khô khan ấy. Cậu thật sự không hiểu vì sao mình lại bị khinh thường đến mức đó.

"Nếu cô có gì muốn nói thì hãy nói ngay bây giờ điii! Tôi sẽ nghe!"

"――Như ta đã nói, Ram không có gì để nói với ngươi hết."

「DỐI TRÁ! CÔ NGHĨ TÔI NGU LẮM À!? ĐÃ MUỐN GIẤU THÌ GIẤU CHO TRÓT VÀO ĐỒ ĐẦN, ĐÃ TRÓT LỠ MIỆNG THAN PHIỀN RÀNH RÀNH RA ĐẤY, THÌ NHANH NHANH PHUN HẾT RA ĐI! CÔ NÓI CÔ KHÔNG CÓ MUỐN NÓI? CHỈ CÓ THẲNG ÓC HEO MỚI ĐI TIN LỜI ĐÓ THÔI, ĐỒ ĐẦU BÒ!」

"――――"

Biểu cảm của Ram liền thay đổi khi thấy cậu phun hết nước dãi, nước miếng ra để gào lên những lời cay độc. Tựa mình vào lưng Anastasia, cô nghiêng người ra và quắc mắt nhìn thẳng vào cậu. Vị trí mà cô đang ngồi cũng khiến cậu càng khó chịu hơn. Trốn chui trốn lủi sau lưng người khác, rồi từ trên cao nhìn xuống mà phán xét cậu.

Phải chăng cô đang mưu cầu thứ quyền lực vượt trên tất cả, bằng cách đi mượn sức mạnh của kẻ nào đó?

"Có vẻ như ngươi thật sự đang bị ám ảnh với việc tiến về phía trước nhỉ, Barusu?"- Ram nhìn về phía cậu mà buông lời với giọng đầy giễu cợt.

"TẤT NHIÊN LÀ THẾ RỒI! CÔ NGHĨ CHÚNG TA MÒ ĐẾN TẬN ĐÂY ĐỂ LÀM GÌ VẬY CHỨ!? ĐỂ GẶP CÁI TÊN HIỀN GIẢ BÍ ẨN KIA CHỨ CÒN GÌ NỮA!? BAO NHIÊU KHÓ KHĂN ĐÃ TRẢI QUA, BAO NHIÊU NỖ LỰC MÀ CẢ NHÓM ĐÃ BỎ RA ĐỀU CHỈ VÌ ĐIỀU ĐÓ!!! THẾ MÀ, THẾ MÀ CÔ TÍNH NGỒI ĐÓ MÀ CHẾ NHẠO TẤT CẢ SAO !?"

"Ngươi sai rồi. ――Chúng ta không đến đây để gặp hiền giả."

"……Hả?"

"Chúng ta đến đây là để đưa Rem quay trở lại như xưa."

Ram dứt khoát tuyên bố với giọng kiên định, ánh mắt lạnh lẽo của cô khóa chặt lấy cậu. Trước sự sắc sảo và áp lực mà cô thể hiện ra, lòng tin đang sôi sục trong lòng cậu cũng phần nào bị lung lay.

Cứu Rem = Gặp hiền giả, không phải là như vậy sao?

"THÌ CŨNG NHƯ NHAU CẢ THÔI!? GẶP HIỀN GIẢ RỒI CỨU REM, HAI CHUYỆN ĐẤY ĐI ĐÔI VỚI NHAU MÀ!?"

"SAI RỒI. CỨU REM MỚI LÀ ƯU TIÊN HÀNG ĐẦU, GẶP HIỀN GIẢ CHỈ LÀ THỨ KÈM THEO THÔI. NGƯƠI ĐANG NHẦM LẪN GIỮA MỤC TIÊU VÀ PHƯƠNG TIỆN RỒI ĐẤY…… Phải, nhà ngươi hoàn toàn nhầm to rồi."

Giọng cô run lên khi nói đến đó. Cơn giận dữ ấy của cô không còn đơn thuần là cáu gắt nữa, mà là lửa giận không thể dập tắt đã tích tụ từ lâu bên trong cô gái tưởng chừng như vô cảm ấy. Dưới lòng cát lạnh lẽo của vùng cồn cát, Ram tiếp tục lên tiếng, giọng điệu ngập trong lửa giận.

"Ta lết xác theo ngươi đến đây là vì Rem, tất cả chỉ là để ta có thể nhớ về em gái mình. Thế mà bây giờ chúng ta đang làm cái quái gì ở cái chỗ chết tiệt này vậy? Rem còn chẳng có mặt ở đây…… nên tên khốn nhà ngươi đừng có mà lãng phí thêm thời gian của Ram nữa."

"Không có ai ở đây là đang la cà lãng phí thời gian hết……! Chuyện phải thế nào thì bọn tôi mới hành động như thế! Lúc đó chúng ta cũng đâu còn lựa chọn nào khác! Tôi có sai không!?"

"Có thể là không. Nhưng trước khi nhà ngươi khẳng định điều đó――Barusu, thử ngẫm lại đi, nhà ngươi bộ có từng lo cho Rem dù chỉ một lần ư?"

"……Gì cơ?"

"Từ lúc ngươi tỉnh lại ở cái hang ngầm dưới lòng cát này đến giờ, nhà ngươi có khi nào từng nghĩ đến Rem không? Hay là Emilia-sama? Hoặc thậm chí là Beatrice-sama? Nghĩ đi, ngươi rốt cuộc có lo lắng cho những người đang mất tích bao giờ chưa?"

Ram trút xuống hàng loạt câu hỏi về phía cậu, nhưng cậu chỉ có thể giữ im lặng, mà không thể nói một lời nào. Quả thực lần này, không giống như trước kia, cậu ta đã không hề kiểm tra tình hình của những người bị thất lạc khỏi nhóm sau khi trở về từ cõi chết.

Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc cậu không lo lắng cho họ. Chỉ là cậu biết rõ rằng Ram và Anastasia vốn không hề biết điều gì về tình hình hiện tại của họ. Cậu ta đã suy xét tới điều đó, mà không hỏi gì nhiều khiến họ thêm lo lắng. Đó là sự quan tâm ngầm của cậu. Ấy vậy mà――

"Không, ngươi chưa từng làm vậy dù chỉ một lần. Chưa một lần nào luôn đấy, Barusu. Cái loại khốn nạn nhà ngươi đã chẳng hề mảy may để tâm đến Rem dù chỉ một chút. Trong đầu của tên khốn nhà ngươi suốt ngày chỉ toàn là Emilia-sama và Beatrice-sama. Ừ thì, Ram vốn biết rõ cái bản chất tráo trở ấy của ngươi. Thế nhưng, thật là tội nghiệp cho Rem làm sao."

"……Câm miệng."

Mặc kệ lời đó, Ram vẫn tiếp tục nheo mắt mình lại nhìn Subaru và buông lời khiển trách.

"Không phải ngươi luôn miệng khoe khoang với Ram rằng, Rem luôn đặt trọn niềm tin nơi ngươi sao, có đúng vậy không hả Barusu? Bỏ đi, đó cũng chỉ là điều ta nghe từ cái miệng hay ba hoa khoác lác của nhà ngươi mà thôi. Biết đâu ngươi đã thuận miệng bịa đại ra chuyện đó cũng nên. Ngươi là cái loại luôn dùng mấy lời mật ngọt để ra vẻ hay ho cho tiện bề dụ dỗ phụ nữ. Cả Emilia-sama lẫn Beatrice-sama cũng thật đáng thương làm sao, khi bị một gã đểu cáng như ngươi lừa dối!"

"TÔI BẢO CÔ CÂM MIỆNG!!"

Subaru càng hét lớn tức giận bao nhiêu, thì Ram lại càng lấn tới bấy nhiêu, mặt cô giờ đây cũng đã đanh lại vì khó chịu.

"Còn khuya ta mới ngậm miệng lại nhá. Được rồi, nhà ngươi muốn ta lặp đi lặp lại mấy lời đó bao nhiêu lần thì mới hài lòng đây? ――Sự thật là Barusu nhà ngươi, vơn không hề quan tâm đến Rem. Kể cả khi ngươi không tìm thấy em ấy, ngươi cũng sẽ thấy nhẹ lòng chỉ vì đã 'bỏ công, bỏ sức' ra đi tìm, loại người như ngươi là vậy đấy."

"――CON ĐŨY NHÀ CÔ, ĐỪNG CÓ MÀ GIỠN MẶT VỚI TÔI!!"

Tầm nhìn của cậu giờ hoàn toàn bị nhuộm đỏ. Nơron thần kinh trong đầu cậu như bị đốt cháy khi nghe những lời vô tâm ấy của cô ta. Cơn thịnh nộ mà cậu đè nén, đã đạt ngưỡng bùng nổ khi cậu phải nghe những lời lăng mạ, dày xéo lỗ tai từ người phụ nữ ngạo mạn kia từ nãy đến giờ. Cái con ả chết tiệt dám ngồi từ chỗ cao hơn mà nhìn xuống cậu và buông lời độc địa, làm như mình thượng đẳng lắm vậy, dáng vẻ đó của cô ta khiến cậu khó chịu kinh khủng.

Cậu sẽ túm lấy cô ta và lôi ả xuống khỏi vị thế bề trên đó ngay bây giờ―― Mặc dù tốc độ cậu làm việc đó, không có nhanh cho lắm.

"――SỰ QUAN PHÒNG VÔ HÌNH――!!"

"――Kh, AAH!?"

Cậu kéo dòng cảm xúc đen tối, tàn ác và xấu xí đang xoáy cuộn trong não mình xuống thẳng lồng ngực, rồi giải phóng nó. Thế rồi, một cánh tay đen tuyền liền vươn ra từ ngực cậu, lúc này trông như thể nó đang reo hò phấn khích khi mà nó trườn dài ra trước. Nó lần mò ra phía sau con địa long, túm lấy con ả tóc hồng đang mạt sát cậu, rồi quăng ả xuống đất.

Ram liền hét lên một tiếng thất thanh sau đó. Khi mà người cô bị quăng ngã nhào xuống nền cát trong sự hỗn loạn, khiến cô chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra vì bị đánh bởi một bàn tay vô hình, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chớp lấy thời cơ, cậu lập tức lao tới chỗ cô ta đang nằm. Và rồi――

"Đừng có mà giỡn mặt với tôi."

Cái gì mà bảo cậu không lo lắng cho Rem? Loại câu từ nhảm nhí gì thế? Đúng là vô lý quá mà! 

Bị lửa giận nuốt chửng lý trí, Subaru hoàn toàn không thể nghĩ ngợi gì nữa, cậu chỉ còn biết hành động để thỏa mãn cơn phẫn nộ của bản thân.

――Cậu cúi người xuống, phủ bóng lên thân thể thiếu nữ tóc hồng đang nằm sóng soài kia.

Rồi lẳng lặng cậu siết chặt lấy cái cổ thon thả, trắng nõn của cô bằng đôi bàn tay mình.

Rắc, rắc. Kèn kẹt...

.... Rắc, rắc. Kèn kẹt.

―――Cho đến khi tiếng xương cổ của cô gái răng rắc kêu lên.