Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

152 3905

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

10 67

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

39 1410

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 14: Niềm tin được dựng từ cát (Side-A)

Hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay của Ram như đối lập hoàn toàn với cái lạnh buốt của phần cát phía dưới. Cả hai cảm giác ấy, tương phản và mâu thuẫn đến lạ lùng, giờ đây lại cùng tồn tại trong một thế giới mà Natsuki Subaru đang phải đối mặt. Đó chính là cái gọi là hiện tại—thứ hiện thực mà cậu buộc phải chấp nhận.

“…Ram.”

“Gì?”

“Ngón tay chị mềm ghê... mịn nữa... nó cứ như là—bbubeeeeh!”

“Cái thứ Barusu nhà ngươi đúng là cái đồ không biết điều.”

“Thưa bà chị, chị làm ơn có thể thôi dùng biệt danh của người ta như một loại xỉ vả được không hả!?”

Cậu vừa thấy ấm ức mà gào lên ăn vạ như một đứa con nít bị vu oan, vừa đau xót khi bị ăn nguyên một cái tát đau điếng chỉ vì trót nói nhăng nói cuội. Dẫu vậy, cái người đang cầm cây đèn soi đường kia lại chẳng thèm mảy may để tâm mà đáp lại. Cô ấy nhanh chóng quay gót, rảo bước để giữ một khoảng cách an toàn với cậu.

Một sự lạnh lùng khác hẳn thường ngày—nhất là khi Ram trước đó vẫn còn tỏ ra dịu dàng, một biểu hiện hiếm thấy từ cô. Nhưng nếu cứ tiếp tục giữ nguyên vị thế này, Subaru cậu sẽ còn chẳng thể buông vài lời ngập ngừng để phá tan bầu không khí kỳ lạ này luôn mất. Có lẽ phần nào trong cậu hiện chỉ muốn quay về kiểu tương tác "cù nhây, lầy lội" thường ngày giữa hai người.

“Giờ đây… chúng ta đang…”, không để cậu nói hết câu, Ram liền ngắt lời Subaru và trả lời điều cậu muốn hỏi.

“Ở một chốn tối đen như mực. Tên khờ nhà ngươi còn nhớ mấy khe nứt hư không mở ra giữa biển cát, thứ đã nuốt chửng cả đoàn xe rồng của chúng ta chứ? Ta không muốn nhắc lại lần hai đâu đấy.”

“Đừng lo, đừng lo, nghe tới đó là tôi hiểu tình hình rồi. Okay.”

“…Vậy thì tốt.”

Ram thuật lại tình hình hiện tại trong lúc Subaru hít sâu một hơi. Cậu đã nhận ra rằng mình vừa trải qua một lần “Trở về từ cõi chết” khác――và điểm lưu của lần quay lại này cũng đã bị thay đổi.

――Tính đến giờ, đây đã là lần thứ ba Subaru mất mạng tại chốn cồn cát chết tiệt này .

Hai lần đầu là do cậu bị ánh sáng tử thần từ Tháp Canh xóa sổ. Nhưng lần này, cái chết của cậu lại hoàn toàn khác biệt. Bởi cậu đã bị giết bởi một con quái vật sống dưới lòng đất.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ấy thôi là đủ để khiến cả người cậu run lên bần bật.

“Không ngờ mình lại chết kiểu đó…”

"Chết do hỏa hoạn" là cái chết đã ập tới cậu lần này. Toàn thân bị thiêu cháy bởi ngọn lửa đỏ rực, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã tan chảy ra như sáp nến - đó là mô tả nhẹ nhàng nhất cho cái chết ấy. Những chiếc lưỡi lửa bỏng rát đó như đã liếm khắp người cậu, nó không đốt cậu ra tro mà làm mọi tấc thịt, mọi dịch thể trong người cậu bốc hơi để rồi thân xác của cậu chảy ra như bùn nhão và chết dần, đó là một cái chết vô cùng khủng khiếp.

Dù cậu biết rằng cơ thể con người phần lớn là mỡ, nhưng cậu thật không ngờ có ngày cậu phải tự mình trải nghiệm cảm giác khi chúng tan chảy ra như thế ? Cái cảnh xác cậu bị nung chảy ra trông thật thảm thương, nó kinh khủng tới mức cậu chả muốn nhớ lại.

“Barusu, ngươi bình tĩnh lại chưa đấy? Nếu rồi thì chúng ta cần nói chuyện.”

“À… à ừ, tôi ổn rồi… lúc này chỉ có tôi với cô ở đây thôi à?”

“Nếu vậy thật thì Ram đã mặc xác ngươi mà chạy rồi. Bởi ta chưa làm vậy, nên ngươi phải hiểu tại sao chứ?”

“Chị vừa cho tôi xem phần hai của thiện ý hiếm hoi của mình đấy à?”

“Cái miệng thối của ngươi đúng là chả phải phép gì cả, tại sao lúc nào ngươi cũng đem cái lòng dạ tí ton của mình để so với cõi lòng đong đầy tình thương của Ram đây vậy? ――Nhìn đi, ta phải nghe ngươi nói nhảm nhiều đến mức đủ dài để thấy ngài ấy quay lại rồi kìa. ”

Cậu nhìn về phía ánh sáng cây đèn lồng ――theo hướng mà Ram đang soi, một ánh sáng khác cũng đang tiến dần đến. Ánh đèn ấy lắc lư ngang tầm đầu, và đúng như cậu đoán, người đến là Anastasia, cô đang cưỡi trên lưng Patrasche.

“Ram-san, Natsuki-kun, xem ra hai người nói chuyện xong rồi nhỉ?”

“…Anastasia, Patrasche, phải hai người không?”

Anastasia vẫn là người mở lời như thường lệ, cùng nụ cười tinh tế nhìn về phía cậu. Trước lời chào đó của cô, Ram liền khẽ nhấc váy, cúi đầu lịch sự.

“Cảm ơn vì sự chu đáo của ngài, Anastasia-sama. Cho tôi hỏi, tình hình xung quanh thế nào rồi ạ?”

“Mừm, tôi mới vừa lượn một vòng bên trong, nhưng chẳng thấy thêm đồng bạn nào khác hết. Có vẻ những người rơi xuống chốn này chỉ có mỗi ba người chúng ta thôi… à và còn thêm ‘cô nàng’ này nữa.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Dù vậy, cô hãy lạc quan lên nhé… mặc dù tôi nghĩ điều đó cũng chẳng giúp được nhiều đâu.”

“Cảm ơn ngài đã lo lắng. Vâng, tôi hiểu… Tôi sẽ cố.”

Anastasia vừa cất tiếng từ trên lưng rồng, Ram cũng đáp lại bằng giọng điệu thường dùng khi giao tiếp nghiêm túc, khác hẳn với giọng điệu mỉa mai cô dùng khi nói chuyện với Subaru. Ánh sáng từ cây đèn lồng chiếu lên gương mặt cô lần này đã giúp Subaru nhìn rõ được biểu cảm của người đối diện.

Từng lời Anastasia nói đều tựa như lần trước. Và dù Ram vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng nét mệt mỏi và lo lắng khi bị chia cách khỏi Rem vẫn đang hiện rõ trên gương mặt nghiêng nghiêng của cô.

“Vậy hiện tại, chỉ có bốn người chúng ta là tụ họp ở đây thôi à… Vậy thì đây chỉ là tổ đội 'cọp giấy' thôi chứ mạnh gì cho cam."

“Thì cũng đâu phải tứ tán mỗi người một chỗ đâu, Natsuki-kun? Bộ cậu từng nhờ Ram-san yểm bùa cầu may để gom nhóm tụi mình lại à?”

“Đáng tiếc, tôi phải nói với người rằng, dù chỉ còn tôi với Barusu ở đây thì cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra đâu. Khéo ngày mai khi có người mò được xuống đây thì họ sẽ chỉ thấy xác của mỗi Barusu thôi.”

“Khoan đã, chị nói gì mà nghe ghê vậy? Bộ tôi vừa bị quẳng vào vai người sói trong trò Ma Sói đấy à? Đáng sợ quá.”

Mấy lời qua tiếng lại này chẳng phải là để tỏ ra mạnh mồm gì, mà đây chỉ là cách mà Anastasia và Ram dùng để làm dịu Subaru đang bàng hoàng sau khi tỉnh lại. Dù Subaru đã nắm bắt tình hình rất nhanh vì đây là “lần hai” của cậu, xong, điều đó cũng chả khiến nơi họ đang đứng bớt nguy hiểm hơn tí nào, bởi bất kỳ chậm trễ nào cũng có thể sẽ khiến họ phải trả giá đắt.

“Ram, để tôi xác nhận lần nữa… Chị hiện thật sự không thể định vị được Rem bằng cảm ứng sinh đôi của mình, đúng không?”

“Đúng thế, nó không có tác dụng . Ta vẫn còn cảm ứng được mối liên kết, nên ta chắc chắn là em ấy còn sống… Song, ngoài điều đó ra, ta thực không biết gì thêm. Giờ Ram chỉ có thể cầu nguyện rằng em ấy không bị tách lẻ ra một mình.”

“Đừng lo quá, vì Rem là một cô gái tốt nên tôi dám chắc em ấy sẽ bình yên vô sự mà thôi… Nếu có người phải gặp xúi quẩy vì nhân phẩm kém thì đó nên là tôi đây này."

Mặc dù nếu điều đó là đúng, thì sẽ không khác nào bảo trời cao giáng cho cậu đủ loại họa kiếp, đến mức chết đi sống lại đều là vì nghiệp quả của riêng cậu mà ra. Và cũng vì thế Subaru rất thật sự chỉ muốn coi như không nghe, không thấy sự thật này cho nó xong chuyện.

“Hơn nữa là…”

Subaru lẩm nhẩm một câu trong miệng mà cậu không cất thành lời về một điều cậu tuyệt đối không thể để Ram và Anastasia biết được. Bởi nỗi lo lớn nhất hiện giờ của cậu chính là chuyện mọi người mà cậu muốn cứu đều đã bị xô đẩy tản mác, khi điểm trở lại từ cõi chết của cậu bị “cập nhật”. Tựa như lần cậu hoàn toàn bất lực trong việc cứu vãn tên và ký ức của Rem trước kia vậy.

Nếu như… nếu như lần trở về này của cậu lại khiến điều tồi tệ xảy ra với những người khác thì sao?

“Không đời nào mình để cho chuyện đó tái diễn…!”

Những người hiện không có ở đây lúc này gồm có: Emilia, Beatrice, Julius, Meili....và cả Rem nữa.

Những người ấy, cậu cầu mong rằng không ai trong số họ gặp phải họa gì.

Cầu nguyện rằng dù cậu không thể chạm tới, thì họ vẫn sẽ bình an vô sự.

“…Barusu. ――Ngươi với Beatrice-sama không phải có liên kết với nhau sao?”

Subaru choàng tỉnh khỏi suy tư khi nghe thấy câu hỏi quen thuộc và thuận miệng đáp.

“Chuyện ấy hả, tôi có thử rồi nhưng không hiệu nghiệm gì. Nếu liên kết giữa hai người chúng tôi còn đủ mạnh thì Beako đã sớm nhận thức được, truyền tin hoặc lần ra tụi mình rồi mới đúng… Nhưng vì tôi có gọi thì cũng không thấy cổ hồi đáp, nên có lẽ liên kết gặp trục trặc rồi."

“Có lẽ là do sự tắc nghẽn mà chướng khí gây ra. Ngay cả tinh linh cũng chẳng thể ngưng việc điều hóa linh cơ lâu được, bé Echidna nhà tôi cũng thỉnh thoảng còn bị chập mạch đây này… Về vấn đề này thì có mỗi Emilia-san là tỉnh bơ được thôi.”

“Nếu vậy thì Beako chắc cũng thế rồi…”

Beatrice, vốn là người kiên cường, dù cổ có gặp chuyện gì thì cũng sẽ chẳng hé nửa lời than phiền. Nhưng nếu tình trạng cô thật sự tệ thì chắc chắn Subaru sẽ phải nhận thấy được rồi. Bởi trạng thái của Beatrice còn ảnh hưởng đến sự an toàn của những người khác nữa. Khi gặp lại, thế nào cậu cũng phải rầy la cô ấy một trận vì việc này mới được.

“Chính vì vậy… chính vì như thế… Chúng ta càng phải nhanh chóng hội hợp lại với mọi người. ――Giờ thì đi thôi! Tiến sâu vào trong hang nào!”

Subaru hô hào như thế để lấy quyết tâm, mặc dù cậu biết rõ nếu đi tiếp, khả năng việc họ sẽ đụng độ con quái vật đã thiêu cháy cậu lần trước là rất cao.

Nhưng, ngay cả hiểu rõ sự thật đó, họ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiến lên.

Bởi chỉ khi tiếp tục tiến về phía trước, thì họ mới có cơ may gặp lại được những người quan trọng với mình.

***

“Cậu là người duy nhất đang đi bộ ở đây đấy, Natsuki-kun. Chân cậu còn kham nổi không đó?”

“Tôi vẫn còn ổn chán, nên cô không cần phải lo đâu. À mà nhắc mới nhớ, Patrasche không phải loại dễ gần đâu đấy, nên cô nhớ giữ ý một chút nhé. Mấy lần nó nổi hứng là lại ngoạm lấy mất mấy lọn tóc mũi khoan của Beako đó.”

“Ahaha, cậu đùa vui ghê. Bé Patrasche-chan đây là một long nữ ngoan hiền mà, phải không?”

"――――hk."

Patrasche chỉ khịt khịt mũi đáp lại lời cảnh báo của Subaru, người đang cầm cây đèn đi trước dẫn đường trong hang tối. Tiếng hừ ấy là biểu hiện rằng nó hiện “không thấy có vấn đề gì”.

Dù đang phải chở những người không phải Subaru, Patrasche vẫn đang chăm chỉ tiến bước vì nó hiểu rõ tình hình khẩn cấp hiện tại.Khiến nó thật sự ra dáng là một long nữ chiến mã xứng đáng với cái danh "nòng cốt của phe Emilia."

Với Ram và Anastasia được đặt ngồi lên lưng Patrasche, nên hiện Subaru là người duy nhất đang phải cuốc bộ để băng qua mê cung cát. Dù vậy, họ vẫn tiếp tục đi theo hướng cũ, giống lần trước, để tiến sâu hơn vào lòng hang. Lần này họ rời đi sớm hơn một chút, nhưng thời điểm con quái vật kia xuất hiện vẫn còn là ẩn số. Nói cho cùng, sớm hơn vài phút cũng chỉ là sai số không đáng kể mà thôi.

“Hang ổ của nó chắc là ở đằng đó… đó có thể là nơi nó kiếm ăn, hoặc cũng có khi là… sân chơi của nó…”

Vừa đi, Subaru vừa nghĩ về tử thù của mình. Cậu không thể gọi đó là nơi “kiếm ăn”, bởi số lượng xác cháy đen bị bỏ mứa nằm la liệt ở đó là quá nhiều. Cái xác mà cậu từng vô tình chạm phải đợt trước có vẻ là của một con thú—nhìn hình dáng thì hình như là một cái chân sau của loài bốn chân, nhưng cậu không thấy dấu hiệu gì cho thấy nó bị ăn thịt cả. Vô số kể xác cháy đen được chất đống ở đó - đến mức gọi nó là tử địa cũng không ngoa.

Nếu nó dùng lửa để nướng con mồi rồi ăn thì ít ra cậu còn có thể miễn cưỡng khen là “Khẩu vị của Thượng cấp Ma Thú”. Song đằng này, nó chỉ thiêu con mồi đến chết rồi bỏ xác lại mà chẳng buồn đụng tới.

Điều đó đã minh chứng cho cái bản tính tàn bạo khắc sâu vào máu thịt của nó—một con ác thú lấy việc đốt sống con mồi làm niềm vui.

Vì thế nó chắc chắn phải có phương pháp để bắt mồi và có lãnh địa riêng để thiêu xác. Một thứ sinh vật méo mó, được phù trợ nhiệt lượng bất thường . Điều khiến cậu run sợ không phải là hồi ức tử vong khủng khiếp mà nó gợi lại cho cậu, mà còn khiếp sợ chính hình dạng ma quái của thứ dị chủng đó nữa.

“…Theo tôi thấy thì chúng ta vẫn còn đang nằm trong vùng biển cát, có lẽ chỉ ngay bên dưới bề mặt thôi . Cậu nghĩ sao, Natsuki-kun?”

"――――"- Subaru, người có tâm trí mụ mị do mải nghĩ tới con ma thú đáng sợ kia đã không đáp lại lời của Anastasia, xong cậu đã choàng tỉnh trước lần gọi thứ hai của cô.

“Natsuki-kun?”

“Ể? À? À à, đúng rồi. Tôi cũng nghĩ giống cô vậy đó.”

“…Ngươi có thật sự nghe rõ không đấy? Nếu ngươi chỉ hùa theo cho có thì bất lịch sự lắm đấy.”

Lời đáp nhợt nhạt của Subaru liền lập tức bị Ram bắt bẻ không thương tiếc. Bối rối, cậu liền xua xua tay, lắc đầu lia lịa phủ nhận.

“Không không, tôi có nghe mà, nghe kỹ luôn ấy chứ. Với lại, tôi hoàn toàn đồng tình với ý kiến đó của cô ấy. Ủng hộ hết mình luôn nha.”

“Ồ thế sao? Ý ngươi là giống như việc dù cô ấy cởi áo ngực ra khi đi ngủ mà ngực không chảy xệ tí nào, thì ngươi cũng gật đầu xác nhận luôn đúng không? Đúng là tởm lợm.”

“Chị nêu ví dụ thế còn ghê hơn á!? Với lại, không phải thế là chị hỏi một đằng xằng một nẻo rồi à!? Bộ chị không định đồng tình với tôi sao!?”

Subaru sững sờ quay sang cầu cứu Anastasia. Xong, cô chỉ khẽ mỉm cười, như thể muốn nói:“Cậu đừng bận tâm.”

“Ram-san chỉ đang đùa thôi. Mặc dù tôi không nghĩ nói vậy là phù hợp trong tình thế này."

“Ờ-ờ phải rồi ha. Tôi… hơi hấp tấp quá. Mà thật ra, tôi nghĩ dù là Ram hay Anastasia thì cũng đều làm gì có vòng ngực quái đâu để mà chảy xệ chứ…”

“Ối chà, xin lỗi nha Natsuki-kun. Tôi lỡ tay.”

“Sao cô lại dùng thì quá khứ vậy hả!? Mà tại sao lại nóng dữ vậy chứ!?”

Cây đèn lồng kia được "thân ái" dí sát vào gáy cậu để trả đũa khiến cậu hét lên sửng sốt, sức nóng phát ra từ Ma Khoáng bên trong đèn đủ để khiến gáy cậu cảm thấy bỏng rát. 

Cái cảm giác tử vong do bị thiêu sống còn chưa nguôi ngoai của cậu, đã vì điều này mà lập tức ùa về, khiến cậu ta rùng mình, run lẩy bẩy, rồi lăn đùng xuống nền cát lạnh mà quằn quại. Vừa lăn vừa gào thét như thể cậu muốn cố trút bỏ hết cơn đau rát còn đọng lại. Vẫn đang nằm sõng soài trên cát, lưng dính đầy cát đến tèm nhem cả ra, cậu lườm thẳng về phía hai người đang trên lưng rồng kia với ánh mắt giận dỗi.

“…Đùa thế là quá đáng lắm đó. Lẽ ra cô cũng phải cho tui cơ hội giải thích đã chớ.”

“Nếu có người soi mói, phán xét hình thể mình mà còn cười cho qua được, thì người ấy chỉ có nước là dân khổ dâm thui. Ở đất Kararagi ấy á, nếu cậu mà dám mở miệng săm soi như vậy thì cũng không khác nào xỉ vả danh dự người ta đâu, cậu mà không tém tém lại thì khi gặp người khó ở xíu, là người ta 'xử tử' công khai cậu lun, đến mức mà thân bại danh liệt luôn đấy. Thế còn Ram-san, cô nghĩ sao?”

“Tôi thì không phiền đâu. Với lại, ngực của Rem lớn hơn tôi nhiều, nên cũng có thể coi như chúng tôi san sẻ ưu khuyết cho nhau. Nên là không thành vấn đề gì hết."

Đến đây Subaru chỉ còn nước ngậm miệng, bởi nếu cậu còn dám hé môi bình luận gì thêm về tình chị em thiêng liêng, tương trợ lẫn nhau ấy thì cũng không khác nào cầu xin việc mình bị ăn hành ngập mặt là bao. Vậy nên với một chút nhăn mặt vì đau, cậu nén cảm giác nhói nhói rát rát nơi gáy lại mà đứng dậy, ho khan mấy tiếng và phủi bụi cát dính trên người mình đi.

“…Được rùi, quay lại chuyện chính đi. Cô vừa nói đây là ở dưới lòng đất, đúng không?”

“Ồ, thế mà tôi tưởng cậu không thèm nghe cơ đấy. Ừm phải, tôi đoán vậy á. Tại vì không khí nơi đây nặng hơn bên trển nhiều với lại chốn này cũng lạnh hơn nữa. Cậu có thấy vậy không?”

“Bên dưới biển cát à… Cầu mong chỗ quái này không phải tổ của mấy con Giun Cát.”

"Có khi còn có thể tệ hơn nữa cơ."

Vừa nói Anastasia vừa kéo áo choàng sát lại người mình để chống lạnh, một hành động mà Ram cũng làm theo. Bên cạnh đó Subaru, dù ngoài miệng cậu đồng tình, nhưng ánh mắt cậu hiện lại nghiêm túc lạ thường, để mà lẳng lặng bổ sung thêm một phần hiện thực khó nuốt.

Dĩ nhiên, nếu thật sự có Giun Cát ở đây thì với sức chiến đấu hạn chế hiện tại của họ, muốn đấu tranh với nó cũng là một điều cực kỳ gian nan. Xong chí ít thì, nếu kẻ địch là Giun Cát thì họ còn có thể tính trước được các chiến thuật để phòng hờ, thế còn đỡ hơn nhiều việc phải chạm trán với thứ "dị chủng" kia.

Con Ma Thú đó―― vì tiện gọi nên tạm thời cậu sẽ đặt tên cho nó là Nhân Mã, nó là một thứ sinh vật mà Subaru không hề biết phải xử lý thế nào. Cậu chỉ vừa chạm mặt nó mới rồi thôi, nhưng khi ấy cậu chưa kịp ho he tí gì là đã bị nó nướng thành than đen luôn rồi.

Nếu lại phải đụng độ với nó như lần trước, thì cậu chết là cái chắc.

“Về mặt thực tế, chúng ta khả năng sẽ chạm mặt nhiều loại Ma Thú khác ngoài Giun Cát. Dù chúng là Ma Thú thường lang thang ở vùng cồn cát này, nhưng tôi nghĩ ta vẫn nên lên kế hoạch đối phó sớm thì hơn.”

“Ừm…… Tuy nhiên, Ram cũng chỉ biết những con mà Meili đã kể trên đường đi, và một ít kiến thức chung về tập tính của Ma Thú mà thôi.”

“Do ảnh hưởng từ Chướng Khí nên lũ Ma Thú ở vùng cồn cát Augria, bản tính sẽ hung hăng hơn loại thường nhiều. Vậy nên khả năng, mấy con vốn không có tập tính sống ở đây lại mò xuống tận chỗ này là khá cao. Nhưng đúng là thà biết trước còn hơn là không biết để mà hối hận.”

Trước lời đề xuất của Subaru, Ram và Anastasia đều gật đầu tán thành. Thế là, khi vừa tiến sâu hơn vào lòng hang cát, cả nhóm họ vừa trò chuyện về các chủng loài Ma Thú khác nhau.

“Với loài Giun Cát thì chúng nổi bật vì đặc điểm hôi hám và ngoại hình xấu xí, nhưng thật ra thân thể chúng cũng không phải dạng cứng cáp gì lắm. Dù rằng chúng mang kích thước to lớn là thế, nhưng Ram nghĩ mình vẫn có thể xử lý chúng dễ dàng bằng ma thuật. Bổ sung, cây roi quèn của ngươi cũng có thể hữu dụng đấy, Barusu.”

“Cô nói thật không đấy? Cái roi rẻ rách này của tôi mà cũng đả thương được tụi nó á?”

“Yup, tôi nghe đồn là chúng nhát lắm. Nếu bị đau hay bị đe dọa là chúng sẽ cuốn gói rút lui ngay. Dĩ nhiên còn tùy vào nỗi đau mà chúng cảm nhận được, nhưng ít ra cơ hội không phải là bằng không, đúng chứ?”- Anastasia nói thêm để khẳng định ý kiến của Ram.

“Thú thực thì, Ram thật sự không muốn đụng mặt tụi Banassi, nếu có thể.”

“Ể, cái giống nghe tên như loài gặm nhấm ấy mà đáng sợ dữ vậy sao?”

“Nah, chúng hông có sức chiến đấu gì đâu. Nhưng biệt tài đánh lén của chúng thì đúng là miễn bàn lun. Tại vì chúng sẽ phồng người lên rồi tự phát nổ, thổi bay mọi thứ xung quanh luôn á. Sau đó, máu me, nội tạng của chúng sẽ bắn tung tóe lên người đối phương luôn."

“…Ơ thế, máu tụi nó có độc à?”

“Không phải thế đâu. Chỉ là… chúng tởm lắm. Bởi khi một con phát nổ thì liền có bầy khác kéo tới làm điều tương tự. Cái lũ cuồng nổ tung này sẽ cứ nổ liên tục theo bầy, theo đàn để bắn tung tóe máu mủ, ruột thịt của chúng ra khắp tám phương. Chúng sẽ tiếp tục cho tới khi người ngươi ngập trong một bãi máu thịt hôi hám, tởm lợm rồi mới thôi .”

“GHÊ QUÁ!”- Subaru hét lên thất thanh, khi nghĩ tới cảnh tượng oái oăm mà cậu gặp phải nếu nhỡ không may đụng phải lũ Banassi đó.

Quả nhiên là có rất nhiều loài Ma Thú xa lạ mà cậu không biết, đã thế càng nghe mô tả về chúng thì Subaru lại càng cảm thấy bồn chồn, lo lắng không yên. Sau khi họ thảo luận xong một vòng, thấy thời cơ đã đến, cậu quyết định chuyển chủ đề.

“Vậy… tiếp theo là về con Ma Thú mà tôi từng nhìn thấy từ xa khi còn ở trên biển Cát… Hai người có biết con Ma Thú nào mà có nửa thân trên là người, nửa thân dưới là ngựa, đã thế trên lưng còn phun ra lửa không?”

"――――"

Subaru dần thuật lại những gì cậu nhớ về con Nhân Mã cho hai người họ nghe, nương theo mạch bàn luận hiện tại về tập tính của Ma Thú. 

Dẫu cậu biết đó là một sinh vật đầy dị biệt. Nhưng dẫu sao nó cũng thuộc nhóm Ma Thú hung hãn bản địa của vùng cồn cát này, nên nếu có thể lần ra được gốc gác của nó, có khi họ sẽ tìm được điểm yếu nào đó dễ khai thác cũng nên — chẳng hạn như, nó yếu thế trước nước vì thuộc hỏa hệ chẳng hạn――.

“…Xin lỗi, về con đấy thì tôi chịu. Còn Ram-san thì sao?”

“Tôi cũng không biết, xong chỉ nghe mô tả thôi thì cũng đủ để tôi rùng mình rồi.”

“Hai người đều không biết à…”

Dù thấy thất vọng vì nhận được câu trả lời không như ý, nhưng Subaru vẫn chưa thể từ bỏ được. Bởi khả năng cao, thứ đó chính là thứ họ sẽ phải đối mặt đầu tiên nếu còn muốn đi tiếp. Vì vậy cậu không thể để mọi hy vọng sống sót của cả nhóm tiêu tan chỉ vì thiếu thông tin.

“Hai người thật sự không biết sao? Ý tôi là, về tổng thể thì nó trông như là Patrasche nhưng có mọc thêm thân người từ phần cổ trở đi vậy á, đã thế nó còn có hai cánh tay thò ra từ thân người ấy nữa. Phần miệng thì kéo dài dọc xuống thân, và rồi trên cái thân người ấy, thay vì mọc ra một cái đầu người, đầu quỷ gì thì lại chui ra một cái sừng to tổ chảng chễm trệ từ phần cổ trở lên…”

“……Êu. Thứ éo gì vậy, thật kinh tởm.”

“Thành thật mà nói thì, cái thứ mà ngươi đang mô tả thật là ghê tởm.”

Càng nói cụ thể bao nhiêu, Subaru lại càng khiến các cô gái bên cạnh cậu nhăn mày dè chừng. Đến cả cô địa long Patrasche của cậu cũng mặt mày cau có cả lại khi nghe cậu giải thích sơ sơ về sự tình, điều này đủ cho thấy cái thứ mà Subaru đang mô tả đáng ghê sợ tới mức nào. Xong, sau khi đánh mắt nhìn biểu hiện của bọn họ, Subaru chỉ biết thở dài thườn thượt, buông thõng vai trong thất vọng. Nhìn mặt họ là cậu biết ngay, là chẳng ai trong số họ biết gì về con nhân mã ấy cả.

“…Nếu khi trước ngươi từng nhìn thấy thứ Ma Thú đáng sợ như vậy, đáng lẽ ra ngươi phải cảnh báo mọi người ngay từ lúc đó rồi mới đúng chứ. Đằng này, dẫu rằng ngươi biết nó cực kỳ nguy hiểm, ấy vậy mà ngươi vẫn để yên cho nó rời đi, bộ ngươi chán sống rồi đấy à?”

“Không phải vậy, ý tôi là… lúc đó là vào ban đêm, với cả chắc là nhờ tác dụng Phù phúc của Meili nên nó chẳng thèm đoái hoài gì tới chúng ta cả. Với lại, khi ấy, tôi chỉ thấy nó từ xa mà thôi, phải rồi vào đúng lúc chị đang được Emilia-tan chữa trị trong xe rồng ấy…”

“Ghê tởm.”

“…Này, bộ chị hết từ để nói rồi hay sao mà nãy giờ câu nào chị cũng chèn từ đó vào thế!?"

Biểu hiện lạnh nhạt của Ram, khiến cho Subaru mặt mày như muốn khóc, cậu cố moi thêm lý do nghe cho hợp lý xong kết quả lại thiệt về mình như thế này đây.

 Xong, trong tình hình hiện tại thì rõ là bọn họ không còn cách nào chủ động đánh phủ đầu con “Nhân Mã” ấy được nữa. Vậy thì, cậu chỉ đành cầu mong lời mô tả đáng ngờ của cậu đủ để cảnh báo mấy cô nàng đó đề cao cảnh giác, tránh gặp chuyện bất trắc nếu nhỡ không may họ đụng phải con dị chủng ấy.

“Cho đến lúc này thì tôi sẽ tạm gọi thứ quái thai ấy là Nhân Mã, nhưng mà… tôi khá chắc kèo là cái con đấy cực kỳ nguy hiểm đấy, nên hãy cẩn thận. Phía sau phần lưng thân người của nó mọc ra một bờm lửa hừng hực, tựa như một bộ tóc cháy rực vậy. Và nói sao nhỉ, tôi cảm giác rằng nó là loại khoái giết chóc sẽ đeo bám không ngừng cho đến khi giết được con mồi vậy á... nghe hơi kỳ lạ nhỉ, xong vì nó vốn méo có có mặt mũi gì, nên nó càng mang lại cho tôi cảm giác rợn gáy khó tả. Cảm giác như chỉ cần sơ sẩy tí thôi là thế nào cũng bị nó dí theo cho đến tận cùng thế giới cho xem.”

“Cái thứ như thế mà ngươi cũng dám phớt lờ nó? Như vậy là ngươi thật sự muốn chết đúng không?”

“Chết thật, tôi nghĩ lời giải thích của mình đang hơi… gây hiểu nhầm lúc này.”

Tuy cậu chỉ muốn truyền đạt cho họ thấy rõ mức độ nguy hiểm của con Ma Thú ấy, xong cũng chính vì như thế mà cậu vô tình biến câu chuyện mình kể thành một mớ hỗn độn, phi lý khi mà cậu lại chưa từng đoái hoài đến nó, để mà lúc này lại khơi gợi mà nhắc nhở họ.

 Xong, dẫu cho lời cậu có bị họ cho là xạo ke, không đáng tin đi nữa, thì chỉ cần nó giúp mấy cô gái ấy có sự chuẩn bị tinh thần đầy đủ trước khi họ chạm trán phải con Nhân Mã thật sự, thì cũng có thể coi là cậu đã thành công một phần rồi.

Dù vậy, Subaru vẫn không thể nói thật chuyện mình từng tận mắt chạm trán với nó. Vấn đề ở đây là: làm sao để họ tránh đối đầu trực diện với thứ đó đây? Và trên hết là――

“…Natsuki-kun, Ram-san. ――Hai người có thể ngừng đôi co một lát dùm tôi được không?”

Anastasia lên tiếng ngắt lời bọn họ rồi cô ra hiệu cho Patrasche dừng lại. Dù chưa nghe thấy lệnh cô xong con địa long khôn ngoan ấy vẫn tự động dừng chân lại và cúi đầu như thể nó vốn hiểu ý của Anastasia.

Sau đó, Anastasia giơ cây đèn lồng về phía trước và nói tiếp:

“…Phía trước có một ngã ba kìa."

――Ngay trước mắt họ lúc này, chính là bước đầu tiên cần làm trong chiến lược tránh né Nhân Mã của Subaru.

***

Giống với lần trước, luồng khí bất an lại len lỏi quanh chỗ ngã ba khiến người khác rùng mình. Và lần này, nguồn gốc của cái cảm giác rợn gáy ấy rõ ràng là từ lối bên phải.

“Giờ thì ta nên rẽ trái hay rẽ phải đây, mọi người chọn cái nào?”- giống như lần trước, Anastasia là người mở lời hỏi rằng họ nên đi hướng nào.

“Nếu dựa theo lời của Kurapika, thì lúc này đi về phía bên phải chính là con đường đúng đắn.”

“…Người tên Kurapika đó là ai vậy?”

Lần này cũng vậy, mấy kiến thức thế giới cũ của Subaru vẫn luôn được coi là xa lạ đối với thế giới này. Nhưng vì đây là điều mà cậu đã kiểm nghiệm bằng cả mạng sống của mình nên tuyệt đối không phải chuyện tào lao.

“Khi đứng trước ngã ba như thế này, con người chúng ta thường vô thức chọn hướng bên trái. Những yếu tố tác động đến điều đó như là tay thuận hay là mắt thuận thì tôi không rõ, song trong tâm lý học hành vi đã chứng minh rằng, nếu ta được đặt trong tình huống như vậy mà không có điều kiện cụ thể, thì đa số mọi người sẽ chọn lối trái.”

“Ngươi biết cả cái tâm lý học hành vi gì đó luôn cơ à? Ghê quá ta. Nhưng thế là ngươi định lờ đi cái luồng khí tức cực kỳ đáng quan ngại tỏa ra từ cái con đường đúng đắn đó à? Đấy không phải là một 'điều kiện' mà ngươi cần cân nhắc sao?”

Việc chọn lối bên phải hay bên trái, lần này không còn được dựa vào cảm tính nữa――mà là một quyết định mang tính sinh tử. Subaru biết rõ điều đó, và dù thế nào họ cũng phải đi tiếp nên cậu phải cố thuyết phục họ chọn đúng đường. Xong, dẫu biết thế, nhưng cái cảm giác ớn lạnh tỏa ra từ lối bên phải, cậu vẫn không tài nào làm ngơ được.

Ram và Anastasia, chỉ từ ánh mắt của họ thôi, là đủ để cậu biết chẳng ai trong số họ muốn rẽ phải. Nhưng cậu cũng hiểu rõ hơn ai hết rằng nếu để họ rẽ trái, thì cũng chẳng khác nào kéo tay nhau vào chỗ chết. Và cái quyền được trở về từ cái chết lần trước của cậu――sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Công nhận bên phải nhìn có vẻ cực kỳ đáng sợ. Song, chính vì nó quá rõ ràng nên tôi mới thấy đáng ngờ. Cứ như thể nó đang muốn hét lên với chúng ta rằng: ‘đừng đi hướng này’ một cách lộ liễu quá mức ấy.”

“Nó giống cái cơ chế vượt qua 'Thời-Cát' vậy á và cũng như cái vườn hoa của Ma Thú trước Tháp Canh nữa. Làm gì có thứ nào tinh vi như vậy mà xuất hiện một cách ngẫu nhiên được, phải không? Mọi người không thấy vậy sao?”

"....."

“Tôi hiểu rồi, Natsuki-kun, ý cậu muốn nói là, Thời - Cát, Vườn Hoa và cả hang động này… đều là thứ do ai đó sắp đặt phải không?”

Anastasia nhanh chóng hiểu ra ý trong lời của Subaru, trái ngược với Ram, người đang chìm vào trong im lặng. Nghe vậy, Subaru liền búng ngón tay, mỉm cười và gật gật cái đầu của mình như thể cậu muốn nói, “Bingo!”(Chính xác!)

“Người gài bẫy đã làm đủ thứ chỉ để cản chân chúng ta. Nghĩ mà xem, tại sao dù ta đã lang thang trong cái hang này gần cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng đụng phải một con Ma Thú nào? Chúng ta thậm chí còn đang không có Meili đi theo bảo kê, ấy vậy mà ở đây, ta lại không gặp dù chỉ một con Ma Thú nào không phải quá bất thường sao. Đã thế, không phải lúc nãy chúng ta còn thống nhất rằng chỗ này vẫn nằm trong vùng Cồn cát Augria hay sao?”

“Vậy là ta đang ở một nơi mà ai đó đã sắp đặt từ trước, không, nên nói là chúng ta vẫn luôn quanh quẩn trong lòng bàn tay của Hiền giả, người có thể đã gián tiếp đẩy chúng ta vào đây.”

“Và nếu đây là việc làm của Hiền giả thật, thì chắc chắn người ấy, không phải là người mà ta có thể trò chuyện dễ dàng đâu .”

“….”

Dù chỉ nắm trong tay một nửa sự thật, nhưng Subaru vẫn đủ khôn khéo để thuyết phục được người nghe. Nhưng thậm chí ngay cả cậu cũng phải thừa nhận: lời mình mới nói khi nãy nghe hợp lý thật.

Suy cho cùng, nếu cậu xét lại suốt hành trình băng qua Cồn cát Augria của cả nhóm họ từ trước đến giờ, rõ ràng là đã có không ít bẫy rập tinh vi được giăng ra chỉ để cản bước bọn họ đến gần Tháp Canh――Nếu gọi mấy cái đấy là “thử thách” của Hiền Giả thì cũng chẳng sai.

Và trên thực tế, kể từ lúc nhóm cậu bị tách ra, và rồi chỉ còn bốn người họ bước chân vào hang động này, đúng là họ vẫn chưa hề chạm mặt bất kỳ một con Ma Thú nào cả.

Tất nhiên, suy đoán của Subaru đến cùng là sai, bởi lẽ họ vẫn sẽ phải chạm mặt Nhân Mã ở cuối con đường bên trái. Tuy nhiên――không, có lẽ con Nhân Mã quái thai ấy chính là cửa ải cuối cùng mà họ phải vượt qua. 

Một tồn tại tượng trưng cho “Cửa ải cuối cùng” dành cho những kẻ muốn đặt chân tới Tháp Canh. (a.k.a Trùm Tân thủ)

Nếu là như thế thật, thì Subaru thật sự chính thức cạn ngôn, vì cậu không dám mường tượng ra nỗi ác ý của người đã chọn ra một “người gác cổng” khủng khiếp đến như vậy chỉ để "thử thách" họ.