Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

74 456

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

6 26

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

7 45

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 12: Lễ rửa tội của Tháp Canh (Side-A)

Ngay khi những hồi ức về cái chết thứ hai kịp tái hiện trong đầu cậu, Subaru đã liền thấy được trong tầm mắt của mình, cảnh Meili lôi kéo sự chú ý của con Gấu Kỹ Nữ đang chắn trước cỗ xe rồng.

Cô bé ấy hiện đang khẽ tặc lưỡi thành tiếng "tch" một cách đều đặn rồi lắc nhẹ ngón tay. Con Ma Thú đồ sộ đó cũng từ từ bị thu hút bởi cử chỉ đó mà rời ánh mắt khỏi cỗ xe rồng, xoay người về phía bên phải theo sự dẫn dắt của cô bé.

Giá như mà nó thật sự chỉ đơn giản rời đi như vậy thì đã tốt. Nhưng Subaru hiểu quá rõ ―― mọi chuyện đâu có đơn giản đến thế.

“…――――”

Ngay sát bên con Gấu Kỹ Nữ đang rời đi là Gyan ―― một chú địa long khổng lồ đang thở dốc trong sự căng thẳng bị dồn nén .

Áp lực khi phải đối mặt với Ma Thú ở khoảng cách gần như vậy, cộng thêm cái mùi phấn hoa nồng nặc đang lan tỏa trong không khí ―― với hai áp lực đó đè nặng lên cùng lúc, điều đó đã khiến cho sự bình tĩnh mong manh của Gyan tựa như một sợi chỉ sắp đứt.

Nếu Gyan phát ra bất kỳ tiếng động nào, cả đàn Ma Thú đang vây khốn quanh họ kia sẽ tấn công đồng loạt, không khác gì một bản sao của cái thảm họa đã cướp đi mạng sống của Subaru hai lần trước đó.

“…――――”

Tuy nhiên, chỉ có Subaru nhận ra tình trạng bất ổn của Gyan.

Ngay cả Julius ―― người đang nắm dây cương ―― cũng đang trong tình trạng căng thẳng khiến anh không nhận thấy được tình trạng của chú địa long đó lúc này, bởi sự hiện diện của lũ Ma Thú quanh quẩn xung quanh đã lấy đi hết toàn bộ sự chú ý của anh.

Vậy nên, chỉ có Subaru là người duy nhất có thể hành động.

Nhưng… cậu phải làm sao mới được đây?

Cậu không thể hét lên. Cậu cũng không thể lao tới chạm vào Gyan một cách đường đột.

Nếu gọi Julius đến và yêu cầu anh ta trấn an Gyan, rất có thể đã quá muộn. Không có thời gian suy tính nữa rồi. Giờ cậu nên làm gì đây――?

“…――――”

Cùng lúc đó, Subaru nhắm chặt mắt lại.

Nếu không nghĩ ra được gì ngay lúc này, thì cậu buộc phải mạo hiểm đánh liều. Trong đầu, cậu tái hiện lại mọi ký ức trước lúc chết: cuộc tập kích điên cuồng của lũ Ma Thú, ánh sáng chói lòa từ Tháp Canh ―― và trên hết, gương mặt đẫm lệ của Beatrice, giọng nói run rẩy van nài cậu đừng bỏ rơi cô bé.

“Beako, tôi yêu cô nhiều lắm.”

“…――Hả!?”

Subaru siết chặt vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé đang tựa vào ngực mình, thì thầm câu nói đó vào tai cô.

Beatrice khẽ rùng mình bởi lời thổ lộ bất ngờ đó, nhưng bàn tay của Subaru đã khéo léo bịt miệng cô lại, không để cô kêu lên thành tiếng.

Thay vào đó, Subaru tập trung tâm trí của mình, để cậu có thể triệu gọi một bàn tay vô hình từ ngực của cậu, và để có thể chậm rãi vươn cánh tay đó về phía Gyan ―― vươn tay về phía trước và chếch sang hướng bên phải.

Đó chính là “bàn tay” mà cậu đã dùng để lau đi những giọt nước mắt đã chảy tràn trên gò má của Beatrice ngay trước cái chết của cậu lần trước.

――Sự Quan phòng vô hình.

Mặc dù không thể cất thành lời vì bận thì thầm, Subaru vẫn niệm tên kỹ năng đó trong thâm tâm. Và rồi, từ sâu trong lồng ngực cậu ―― một thứ gì đó hoàn toàn khác với luồng ma lực thường kết nối với Beatrice bắt đầu trỗi dậy. Một cảm giác u tối dâng lên như lời gọi từ cõi khác.

Cánh tay ấy, như thể để đáp lại lời triệu hồi không thành tiếng của Subaru, nó đã dần thành hình và hiển lộ trước thế gian.

“…――――”

Từ chính giữa ngực của Subaru, một cánh tay đen đặc bắt đầu trồi lên một cách chậm rãi. Không ai khác ngoài Subaru có thể nhìn thấy được nó. Và vì Subaru đang ôm lấy Beatrice, cánh tay đó cũng lặng lẽ đi xuyên qua cơ thể cô bé mà chẳng để lại một chút va chạm hay phản ứng nào.

Trong lúc còn ngạc nhiên vì điều đó, cậu nhận ra cơ thể mình đang bị thứ gì đó rút kiệt ―― là linh hồn? Hay là lý trí?

Dù là gì đi nữa, thì cậu cũng không có thời gian để chần chừ hay lo lắng về việc đó.

Cánh tay đen ấy dần vươn đến cổ Gyan ―― cái con địa long đang run lên từng hồi như sắp rống lên kia. Và rồi lòng bàn tay của thứ đó chạm nhẹ lên lớp vảy dày bao phủ cổ nó.

Gyan rùng mình vì cảm nhận được một điều gì đó, nhưng có lẽ bản năng đã giúp nó phân biệt được rằng không có sát ý nào trong cái chạm ấy. Nhịp thở của nó dần dịu xuống. Cơ thể nó bắt đầu thả lỏng.

“…Hử?”

Julius, người đang nắm dây cương, cũng tức thì cảm nhận được điều gì đó bất thường. Anh nhanh chóng kéo cương và bắt đầu trấn an Gyan một cách nhẹ nhàng. Với kỹ năng vốn có, Julius nhanh chóng dỗ dành con địa long khổng lồ, tránh được tai họa suýt xảy ra.

Chứng kiến điều đó, Subaru liền lập tức cắt đứt kết nối với Sự Quan Phòng Vô Hình. Cánh tay đen không còn mục tiêu, liền tan biến trong gió như thể nó chưa từng hiện hữu.

“…Ha… fuuu…”

Vượt qua hiểm cảnh trong gang tấc, Subaru thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Cùng lúc ấy, một cảm giác khó tả như thể một đám mây đen kịt bị kẹt trong lồng ngực khiến Subaru chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.

Tất nhiên, mọi chuyện đâu thể dễ dàng như vậy.

Sự trống rỗng nhói lên trong tim cậu lúc này chính là cái giá phải trả cho việc sử dụng Sự Quan Phòng Vô Hình ―― và nó đã in dấu đến mức không thể xóa mờ trong linh hồn cậu.

Cảm giác mất mát ấy như đã khắc sâu vào từng nhịp thở trong ngực của cậu. Dù không dữ dội như lần đầu, song nó vẫn đáng sợ theo cách riêng.

Lần đầu Subaru kích hoạt Sự Quan Phòng Vô Hình là trong cuộc chiến với Garfiel tại Thánh Địa. Khi đó, đứng trước cơn thịnh nộ cuồng loạn của Garfiel, cậu đã kích phát sức mạnh ấy theo bản năng. Cái giá phải trả lúc đó là một cơn mê sảng, như thể một nửa thân thể của cậu bị tước đoạt đi mất, khiến ý thức cậu chao đảo giữa tỉnh và mê.

Có lẽ, một phần trong đó là do sự căm ghét kẻ điên đã từng sở hữu năng lực này trước cậu ―― dù cho lý do ban đầu thực sự chỉ là vì khi đó Subaru đã bị Garfiel đánh cho bầm dập.

Đây là một loại năng lực kỳ quái. Không, là một Quyền Năng (Authority), mang theo một mối nguy hiểm rình rập mà Subaru chưa bao giờ dám chủ động sử dụng, dù rất tò mò về cơ chế vận hành và lý do vì sao nó được ban cho mình.

“…Quyền Năng này không linh hoạt, cũng chẳng mạnh mẽ như kẻ điên kia từng dùng.”

Cùng lắm, Subaru cũng chỉ có thể dùng để lau nước mắt hay vuốt ve ai đó bằng bàn tay vô hình kia. Không hơn.

Đánh đổi bằng chính linh hồn mình chỉ để đổi lại chút sức mạnh tạm bợ ấy, quả thực không đáng.

Với ý niệm đó trong đầu, Subaru tự nhủ rằng nếu buộc phải dùng, thì cậu chỉ được dùng ở mức tối thiểu.

“…Có lẽ mình sẽ còn lâu mới có thể quen được với cảm giác này.”

Subaru khẽ lẩm bẩm như thế, bởi trong lòng cậu còn vương lại cái cảm giác rờn rợn như một sự trả giá cho hành động vừa rồi.

Cậu vẫn tin rằng việc nắm giữ nhiều quân bài trong tay sẽ giúp cậu có thêm lựa chọn khi lâm vào các tình huống cấp bách, nhưng nếu chỉ toàn là quân Joker không theo cặp, thì đây đúng là một trò chơi tệ hại mà chẳng ai muốn tham gia.

Tất nhiên, trong vài ván chơi khác ngoài Old Maid, Joker có thể sẽ trở thành át chủ bài… Nhưng hiện tại, với tâm thế này thì nó chỉ khiến cậu thêm bất an.

“U… u… u…”

Trong khi đầu óc cậu vẫn còn miên man lo lắng, một âm thanh nhỏ bật ra từ miệng Subaru ―― và liền sau đó…

“…Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy hả, ta hỏi thật đấy?”

Một giọng nói gắt gỏng bỗng chốc vang lên, phá tan khoảng lặng suy tư khiến Subaru giật bắn người.

Mở mắt ra, đập vào mắt cậu là ánh mắt lạnh lùng của Beatrice đang tia về phía cậu.

Nhưng có điều gì đó khiến cậu chú ý… ừm, vẻ ngoài của cô bé hiện tại trông khá lạ mặt.

“…Beako? Gì thế kia? Có chuyện gì với quả đầu tóc mũi khoan cũng như bộ váy của cô vậy?”

“…Tất cả là tại ngươi cứ bám riết lấy tóc và váy của Betty đấy, thật sự là không chịu nổi nữa mà, chuyện là thế đấy!”- Dường như câu nói tỉnh bơ của Subaru đã chọc giận cô, Beatrice gầm lên một tiếng như thế một cách bức xúc.

Và rồi cô vừa nói, vừa lấy tay chỉnh lại mái tóc rối bù và chiếc váy nhàu nhĩ của mình ―― xong cô còn cố gắng kìm nén cơn giận trong lời nói nhưng rõ ràng là cô đang không vui một xíu nào luôn.

Những lọn tóc xoăn lộng lẫy thường ngày của cô giờ đã rối tung hết lên. Đến cả bộ váy mềm mại tinh xảo lẫn chiếc áo choàng trắng vốn dùng để tránh gió cát của cũng méo mó một cách kỳ cục. Có thể nói là nó méo thành dạng “đi trước thời đại” đến mức có lẽ chưa từng có ai nghĩ ra cái kiểu phối đồ quái lạ này bao giờ.

“…Hửm? Là do tôi làm á?”

Subaru ngơ ngác nghiêng đầu, chẳng hiểu gì, trong khi Beatrice đứng đó đầy giận dữ ―― cô cố nuốt xuống sự bẽ bàng khi đang bị kéo đi suốt chặng đường trong tình trạng có thể đặt tên là "phong thái thời trang dị biệt".

Những lọn tóc xoăn lộng lẫy của Beatrice giờ đã rối tung, chiếc váy tinh xảo và áo choàng trắng bảo vệ khỏi gió cát giờ đây lộn xộn như một sản phẩm thời trang hiện đại không ai từng nghĩ tới. Trong cái tình trạng đó, Beatrice hậm hực lườm Subaru, với vẻ vừa giận vừa bối rối.

"...Sự thiếu ý thức của ngươi thật khiến người ta phát bực, ta nói thật đấy! Betty có thể tha thứ vì ngươi thấy lo lắng, nhưng cái kiểu cứ bám dính rồi kéo người ta như thế mãi thật sự là... Haizz, mà hơn hết, ngươi có còn nhớ việc ngươi vừa hồn nhiên tỏ tình với ta không đó hả!?"

Trước câu hỏi thẳng thừng xen lẫn giận dỗi và xấu hộ ấy, Subaru không hề né tránh mà đáp lại bằng một giọng kiên định:

"...Tôi nhớ rõ mà. Và tôi nói thật lòng đấy, Beako. Tôi yêu cô."

Nghe thế, khuôn mặt của Beatrice liền đỏ ửng cả lên, rồi cô vội vàng kéo chiếc áo choàng trùm kín đầu, như thể là cô đang muốn trốn khỏi tầm mắt của thế giới. Dáng vẻ lạ lẫm, đáng yêu ấy của cô khiến Subaru muốn ngắm thêm một chút, nhưng giờ không phải lúc để cậu nổi hứng trêu chọc.

Dưới sự điều khiển khéo léo của Meili, cỗ xe rồng dần lấy lại ổn định khi họ vượt qua được mối nguy trước mắt về Ma Thú. Subaru nhân cơ hội ấy liền đưa Patrasche đến vị trí bệ lái, tiến lại gần phía Julius rồi nói giọng khẩn trương:

"...Julius, Meili. Rút lui tạm thời đi. Tình hình lúc này tệ lắm."

Sở dĩ Subaru đưa ra quyết định ấy, là nhờ bài học mà cậu nhận được từ hai lần chết trước đó ―― và nỗi ám ảnh về kết cục thảm khốc ấy vẫn còn hằn nguyên trong tâm trí cậu.

※※※※※※※※※※※※※

Tại điểm tập kết mà đoàn xe đang ở sau khi rút lui khỏi hang ổ của Gấu Kỹ Nữ và vượt qua Thời-Cát một lần nữa, Subaru đang phải hứng chịu trận mắng té tát từ những người bạn đồng hành của mình.

"...Thất vọng ghê đó, onii-san. Mới chỉ có chút xíu căng thẳng mà anh đã bỏ của chạy lấy người rồi à. Cái tính cách đó của anh thật khiến người khác nản chí. Aizz.."-Meili vừa nói vừa than phiền vì nỗ lực vượt hiểm cảnh của cô đều đổ xuống cống hết do quyết định quái lạ của Subaru.

Tiếp lời Meili, Ram cũng dùng những lời lẽ sắc bén như dao mà mỉa mai Subaru từ phía cửa sổ xe rồng.

"...Rốt cuộc thì Barusu vẫn là Barusu thôi. Vậy mà Ram cứ tưởng khi ngươi lên chức Hiệp sĩ của Emilia-sama rồi thì sẽ khá hơn cơ đấy. Xem ra vẫn chỉ cái dạng chứng nào tất nấy thôi, trách sao giờ ta, mhm, chỉ có thể nói đúng là Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Độ nhát cáy và cái 'rút lui chiến lược' của ngươi lần này tốt hơn cả lúc đầu luôn đó, Barusu, thật khiến Ram phải mở mang tầm mắt."

"...Thì tôi cũng chỉ cẩn trọng thêm chút xíu thôi mà, chị có cần phải nói gắt vậy không!"- Bị móc mỉa bởi Ram, Subaru liền không kìm được mà cất giọng lên phản bác.

Xong, lựa chọn lúc đó của Subaru quả thực khiến họ khó hiểu. Bởi tình hình lúc đó vô cùng thuận lợi, bởi khi ấy Meili đã thành công khuất phục lũ Gấu Kỹ Nữ và mở đường tiến đến tòa tháp. Còn Ram, dù cô ở lại trên xe rồng, thì cũng luôn trong tư thế sẵn sàng đối phó tình huống khẩn cấp.

Thế nhưng, Subaru lại bảo mọi người dừng lại giữa chừng và rồi kêu gọi cuộc họp khẩn giữa sa mạc, bởi thế nên giờ cậu mới phải chịu áp lực khi bị chất vấn vì quyết định mang tính cá nhân ấy.

Giữa lúc mọi lời chỉ trích đang đổ dồn về phía Subaru, một giọng nói dịu dàng liền vang lên xoa dịu tình hình.

"...Nhưng tôi nghĩ Subaru làm vậy là đúng. Dù có đi được xa tới đâu trong vườn hoa, thì tình huống vẫn chẳng khác gì trước đó cả. Nếu cứ cố chấp, có khi giờ chúng ta không rút lui được như vừa rồi đâu."

Người lên tiếng chính là Emilia, cô nói với một tông giọng có phần lo lắng, nhưng cũng đầy sức nặng. Xong nghe thấy điều đó, liền khiến Meili xị mặt ra mà cất giọng hờn dỗi:

"...Hừ, đến cả Onee-san cũng không tin vào năng lực của em à? Chị tin onii-san hơn em sao?"

"...Từ đầu đến giờ, chị luôn tin vào cả hai. Nhưng riêng lần này... chị thực sự muốn tin vào trực cảm của Subaru hơn. Xin lỗi em nhiều nhé, Meili."- Trước câu trách móc đầy hờn dỗi của Meili, Emilia chỉ nhẹ nhàng đáp lại như thế.

"...EMM..."

Nghe đến đây, Subaru cảm thấy xúc động đến mức gần như muốn khóc, để rồi cậu thốt nên câu cảm thán quen thuộc. "Emilia-tan Maji Megami" ―― (Emilia-tan quả thực là nữ thần!) Subaru chắp tay lại như thể cậu đang cầu nguyện khi lẩm nhẩm lời ngợi ca ấy trong lòng, trong khi đó ở bên cạnh cậu, Beatrice cũng đang lặng lẽ chỉnh lại tóc tai và váy áo cho chỉn chu hơn.

"...Thật sự thì ngươi tính sẽ làm gì đây, ta hỏi thật đấy."

"...Giá như có Puck ở đây thì... thôi vậy, mình đành cố hết sức thôi."- Trước câu nói không rõ đầu đuôi của Beatrice, Emilia liền khẽ vuốt ve viên ma thạch trước ngực mình mà lẩm nhẩm.

"...Anh muốn chuyện đó là phương án cuối cùng. Dù cho chúng ta có diệt sạch bọn Gấu Kỹ Nữ ở đó, tôi có linh cảm rằng bọn Ma Thú khác sẽ lại lấp vào chỗ trống. Cứ như thế thì ta cũng chỉ rơi vào một vòng luẩn quẩn mà thôi. Em nghĩ sao, Meili?"-Đáp lại câu hỏi của Beatrice và sự bất an của Emilia, Subaru lên tiếng nói.

Bị đẩy vào thế trả lời, Meili liền bĩu môi, cô phụng phịu má và quay đi. Cô bé thu mình lại, gác cằm lên đầu gối, lộ ra đúng chất trẻ con đang hờn dỗi:

"...Em~ không~hiểu Onii-san~đang nói gì hết á~?"

"...Không phải rất lạ sao. Tại sao cái vườn hoa giả tạo đó lại chỉ có mỗi tụi lũ Gấu Kỹ Nữ chiếm lĩnh? Nếu nghĩ ngược lại thì chẳng phải nếu không có chúng, thì cái chỗ đó đã trở thành ổ của Ma Thú khác rồi sao?"

Bỏ qua vẻ đánh trống lảng của Meili, Subaru chỉ đơn giản nêu lên thắc mắc của mình và rồi cậu đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Meili. Cô bé cau mày, nhưng vẫn nhún vai mà gật đầu xác nhận,

"...Yeah, yeah, tuy nhiên điều Onii-san vừa nói có thể đúng nhưng cũng có thể không."

"...Thế rốt cuộc là cái nào?"-Subaru khẽ nhíu mày trước câu trả lời mập mờ của cô bé, xong, Meili dường như không mấy bận tâm về điều đó mà chỉ nhún vai đáp trả với giọng bông đùa.

"...Okay, những gì onii-san vừa nói là đúng rồi đó. Nhưng dẫu có biết thế thì anh cũng đâu có thể làm gì hơn phải không?"

Vừa công nhận lập luận của Subaru, Meili vừa phản công bằng một câu hỏi ngược lại. Nhận lấy ánh mắt không mấy thiện cảm từ cô bé, Subaru liền khẽ cau mày, còn Julius thì chỉ khẽ nhún vai.

"...Tôi hiểu ý của tiểu thư Meili rồi. Tuy sự lo lắng của Subaru là hoàn toàn có cơ sở. Nhưng mà, nếu cứ mãi trăn trở vì những mối đe dọa có thể xảy đến thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Vì nếu có thể đoán trước được những mối nguy bất ngờ, thì nó đâu còn là bất ngờ nữa."-Julius nói một cách cân nhắc trong khi vuốt cằm, song lời anh nói ra liền gặp ngay lời phản bác từ phía Subaru.

"...Anh biết không, lời anh vừa nói tuy có lí nhưng đó lại là kiểu lựa chọn tiến lên bằng cách dựa dẫm hoàn toàn vào phù phúc. Thế thì nó đâu còn gì là một kế hoạch nữa chứ? Thật sự thì, câu nói vừa nãy của anh nghe giống điều Garfiel sẽ nói và làm hơn là một điều phát ra từ miệng anh đấy."

"...Tất nhiên là tôi sẽ không đề xuất một hành động thiếu thận trọng như vậy. Vì vậy hiện tại, chúng ta mới cần thảo luận thấu đáo, để rồi mới quyết định là tiến hay lui."

Nói rồi, Julius giơ hai ngón tay lên, giống như lúc anh còn đứng trước vườn hoa.

Subaru bật cười khẽ trước cử chỉ ấy, rồi cậu cùng những người khác bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

"...Giả sử Barusu làm mồi nhử để dụ lũ Ma Thú đuổi theo thì sao? Trong lúc đó, mọi người có thể lợi dụng sơ hở để xâm nhập."

Ram cất lời, giọng cô đầy tự nhiên đến nỗi như thể cô coi chuyện mình vừa nói chẳng hề phi lý chút nào.

"...Không! Đến cả tôi thì cũng muốn sống lâu hơn một chút đấy! Nên đừng có mà cay nghiệt mà đẩy tôi vào chỗ chết thế chứ, Nee-sama?"-Subaru lên tiếng phản bác lại lời lẽ máu lạnh của Ram, trong khi cậu lấy hai tay ôm lấy mình và giả vờ run rẩy.

"...? Sao Barusu lại than phiền. Chả phải việc đó sẽ giúp Ram và mọi người đều an toàn, hiển nhiên song hành với việc đó những con sâu hại phiền phức sẽ bị dẫn ra xa khỏi Rem. Đó quả là một ý tưởng tuyệt vời đấy chứ."-Bất chấp lời van nài của Subaru, Ram chỉ thản nhiên đáp lại như thế

"...Không, theo cách đó, thì tôi sẽ bị bọn Ma Thú ăn tươi nuốt sống mất thôi!!"

Trong lúc Subaru đang gào lên thảm thiết, thì Emilia lại nhẹ nhàng cất tiếng cắt ngang lời cậu.

"...Dù sao đi nữa, em cũng sẽ cố gắng hết sức vì mọi người và… đại loại thế."

"...Aizz, vào lúc này mà Emilia-tan lại còn đưa ra những quyết định đầu đất nữa."

"...Đầu đất… Hửm? Anh vừa nói gì đó em không hiểu? Nhưng đừng nói thế ở đây chứ, xấu hổ quá đi."

"...Anou, đáng tiếc với em là anh không phải máy phát lời khen vô điều kiện dành cho Emilia-tan đâu nhé."

Bỏ qua Subaru và Emilia đang lời qua tiếng lại theo kiểu ông nói gà, bà nói vịt Julius đã lên tiếng xen vào với giọng chững chạc:

"...Đáng tiếc là có vẻ như chúng ta thật sự sẽ cần dựa vào Phù Phúc của tiểu thư Meili để tiến sâu vào vườn hoa đó cho tới khi không thể nữa. Và nếu đến giới hạn, ta sẽ phát động tấn công bất ngờ, rồi lao đến Tháp Canh. Ta phải cược một canh bạc táo bạo như vậy."

Nghe đến đây, Subaru liền khẽ nhíu mày, cân nhắc lời trong miệng mình một chút rồi nói.

"...Không thể nói rõ sao lại vậy, nhưng tôi có linh cảm rằng nếu làm thế, ta sẽ thất bại. Dù không thể giải thích hay nêu rõ nguyên nhân tại sao nhưng tôi chắc chắn về việc đó."

"...Hừm. Nghe cậu nói như thể cậu đang nắm trong tay một bằng chứng tuyệt đối rằng ta sẽ thất bại vậy."-Julius nghiêng đầu nhìn về phía Subaru vừa nói vừa nhẩm lại ý kiến của cậu trong tâm trí.

"...Ừm, tôi cũng không biết phải nói gì. Việc này rất khó để giải thích."

Việc cậu không thể nhắc đến “Trở Về Từ Cõi Chết” đã khiến bọn họ đành phải rơi vào tình trạng bỏ ngang cuộc họp chiến lược vì thiếu đi mấu chốt sự việc đó. Chính lúc bầu không khí đang trở nên bế tắc, trong đầu Subaru bỗng nảy ra một ý nghĩ, và cậu quyết định đánh cược vào nó.

Từ lúc quay ngược thời gian bằng Trở về từ cõi chết, việc trấn an Gyan và sau đó là thực hiện màn rút lui chiến lược để có thể khỏi vườn hoa của tụi Gấu Kỹ Nữ, chính việc cấp bách đó đã khiến cho Subaru không thể suy nghĩ thêm nhiều hơn. 

Nhưng lúc này,khi cậu có thời gian để bình tâm sau khi thoát khỏi các mối nguy kia, Subaru mới có thể nhớ đến điều thực sự quan trọng rằng―― nguyên nhân thực sự khiến cậu ta chết trong hai lần trước đó, không phải do Gyan cũng chẳng phải tại tụi Gẫu Kỹ Nữ

Lần đầu tiên, nó đã xảy đến quá đột ngột. Lần thứ hai thì nó đã xảy đến trong một tình huống hỗn loạn. Nhưng nếu cậu lục lại ký ức, thì cậu có thể nhận ra một điểm chung kỳ lạ giữa cả hai lần chết của mình đó là: tòa tháp canh phía trước cậu đã phát sáng.

"...Tòa tháp canh ấy, mọi người có thấy nó phát sáng không?

Nghe câu hỏi bất ngờ ấy, toàn bộ đoàn viên trong đoàn đều đồng loạt nghiêng đầu, vẻ mặt đầy hoang mang mà nhìn về phía Subaru.

"...Tòa tháp phát sáng…?"

Không một ai đưa ra phản ứng xác đáng mà chỉ lẩm nhẩm lời đó một cách ngơ ngác, khiến Subaru không khỏi thở dài.

Điều đó cũng không có gì lạ. Vì ánh sáng ấy, cậu chỉ nhìn thấy đúng thời điểm tử vong. Nếu thứ ánh sáng đó thực sự mang ý định giết chóc, thì bất kỳ ai từng nhìn thấy nó… có lẽ cũng đã chả còn sống để mà kể lại.

"...Mhm, phải rồi kiểu như ột đòn tấn công chắc chắn giết chết mục tiêu ngay khi phát động ấy. Mình nghĩ ánh sáng đó là cái gì đó giống vậy."

Trong lúc Subaru lẩm bẩm vài lời trong miệng để tìm ra cách lý giải về cái luồng sáng chết tiệt ấy cho những người khác, thì bỗng có một giọng nói mượt mà mang âm sắc vùng Kararagi vang lên:

"...Natsuki-kun, cậu vừa nói là thấy tòa tháp phát sáng à?"

"...Hửm? À, tôi không nghĩ mình nhìn nhầm đâu. Tôi chắc chắn rằng nó đã phát sáng."

"...Khi nào vậy?"

Lời nãy cậu chỉ thuận miệng trả lời theo bản năng, nhưng khi Anastasia hỏi lại như thế, cầu liền hơi cau mày và bắt đầu soạn ra câu trả lời trong đầu mà nói.

"...Lúc tôi đang ở trong vườn hoa chăng, tôi nghĩ thế."

“…Nếu tòa tháp phát sáng, chẳng phải thế có nghĩa là ‘Người hiền giả sống trong tòa tháp’ đang theo dõi bọn mình sao?”

Subaru lại ngẩng đầu lên lần nữa, và lần này cậu đáp bằng một câu hỏi khác thay vì thật sự trả lời. Dù vậy, vì khi ở trong vườn hoa cậu không thể cất tiếng, nên việc cậu im lặng về ánh sáng kia cũng không bị nghi ngờ. Dù sao, Subaru đã thấy ánh sáng ấy ở cả hai lần Trở về Từ Cõi Chết. Điều đó khiến cậu lo ngại việc mình tiết lộ có thể bị phân vào hạng mục bị cấm của năng lực.

Cảm giác tội lỗi thoáng qua trong lòng khi cậu chỉ có thể báo cáo vụ việc với từng mảnh ghép rời rạc…thay vì một bức tranh toàn cảnh.

Tuy vậy, Anastasia đã hơi khẽ nhíu mày lại khi nghe Subaru nói.

“…Không hẳn là vậy đâu. Cũng có thể là ai đó bật đèn ban đêm thôi mà. Cũng bình thường chứ chả có gì lạ.”

“…Nếu vị Hiền Giả đó đã nhận ra sự hiện diện của chúng ta, có lẽ chúng ta nên chủ động thông báo cho người đó biết rằng chúng ta không hề có ý định xấu.”

Emilia nghiêng đầu nhẹ nhàng rồi đưa ra đề xuất này, nhưng Subaru chỉ khẽ lắc đầu.

“…Chờ chút. Trước tiên, ta phải sắp xếp lại thông tin đã. Rồi mới hẵng tính đến chuyện có nên tiếp cận hay không.”

“…Sắp xếp thông tin?”

“…Ừ. Suy nghĩ cẩn thận ấy mà. Bởi vì, ánh sáng đó… đâu nhất thiết là tín hiệu chào mừng phải không. Có thể...có thể nó là một thứ kiểu như loại đèn pha tìm kiếm kẻ xâm nhập thì sao?”

“…Đèn… gì cơ?”

Emilia tròn mắt ngơ ngác trước cái thuật ngữ lạ mà Subaru mới nói. Thật sự thì, đôi khi cô ấy lại không hiểu rõ mấy từ kỳ lạ mà Subaru hay dùng ngoài việc bối rối ra cô chẳng biết làm gì khác, thế nhưng Anastasia – chính xác hơn là Echidna – liền hiểu được ngụ ý trong câu nói đó của Subaru.

“…Ý cậu là ánh sáng đó có thể là một cơ chế phòng thủ do vị Hiền Giả đó thiết lập ?”

“…Chính xác!”-Vui mừng vì có người có thể tìm ra một lời hợp lí để giải thích tình hình, Subaru hét lên một tiếng như thế.

Nghe đến đây, Julius liền im lặng một lát, rồi anh lẩm bẩm như thể đang ngẫm nghĩ:

"Quả thưc, không có nguồn thông tin nào để xác nhận rằng liệu vị Hiền Giả đã thực sự sống và canh giữ tháp canh Pleiades suốt hàng trăm năm qua hay không. Nhưng nếu người đó đã mất xong cũng để lại một loại di sản dưới dạng một thiết bị bảo vệ thế giới, thì việc ấy cũng không phải là không thể.”

“…Ồ, tôi thực sự chưa nghĩ xa đến thế, nhưng lời anh nói nghe cũng hợp lý đấy.”-Subaru khoanh tay lại và gật gật đầu trước lời mà Julius vừa nói.

“…Nếu vậy thì việc tất cả những người đến gần sẽ mặc nhiên bị xem là kẻ muốn hồi sinh Phù Thủy Đố Kỵ cũng không có gì là lạ. Điều này cũng giải thích cho ta lí do vì sao những Sứ giả mà Vương Quốc phái đi đến Tháp canh lại bị tấn công . Đồng thời, điều đó cũng lí giải tại sao lại có những báo cáo về hành vi bạo lực của Vị Hiền Giả, người đáng lẽ đang bảo vệ thế giới lúc này, rất có thể cũng xuất phát từ cơ chế ấy.”

Julius nói với vẻ như vừa gỡ được nút thắt trong lòng. Xong, người nghe là Subaru, lại chết lặng một lúc, rồi khẽ thì thầm..

“…Ơ, nếu là vậy thật, thì chuyến đi lần này của chúng ta coi như công cốc rồi còn gì.”

“…Hiền Giả đã chết thì sao chứ? Giả như ông ta chết thật, thì ta chỉ cần thu thập những tài liệu còn sót lại được lưu giữ trong Tháp canh là xong. Hiện vẫn còn quá sớm để nhà ngươi tuyệt vọng mà bỏ cuộc đấy, Barusu. ”

“…Em sẽ không để những lời xỏ xiên của nee-sama làm nhụt chí đâu, nên chị đừng lo.”

Dẫu cho khả năng nền tảng chuyến đi có đang bị lung lay thì Ram vẫn giữ vững quan điểm ban đầu của mình. Điều này, thể hiện rõ ràng bản lĩnh của cô. Vậy nên, Subaru khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô để khẳng định rằng cậu chưa hề từ bỏ.

“…Dù sao thì, việc canh giữ hàng trăm năm không nghỉ ngơi… cũng không hẳn là không thể. Dĩ nhiên, ta cũng không cần bận tâm về việc ngài hiền giả Shaula đó còn sống hay đã chết làm gì cho mệt người....”

Anastasia nhún vai nói ra lời đó cùng với một hơi thở nhẹ. Tuy nhiên, khi nghe xong, Emilia chỉ càng thêm nghiêng đầu vì bối rối.

“…Ể, thật vậy sao? Nhưng bằng cách nào?”

“…Chà, chỉ cần người đó thuộc chủng tộc có tuổi thọ dài là có thể làm được điều đó, dẫu sao thì việc có ai đó sống qua vài trăm năm cũng chẳng có gì là mới mẻ cả. Bởi vì, như cô thấy đấy , Echidna nhà tôi cũng đã sống suốt hàng thế kỷ nay rồi.”

Vừa nói, Anastasia vừa rút chiếc khăn choàng cáo trắng ra khỏi áo mà mỉm cười tự tin. Emilia nhìn cô một lúc, rồi cô bất giác chạm tay vào mặt dây chuyền đeo trên cổ, như thể nghĩ đến ai đó.

“…Ah… nếu về chuyện đó, thì Puck của tôi cũng sống lâu lắm đấy. Cậu ấy sẽ không thua trước Echidna đâu.”

“…Gì vậy trời. Sao Emilia-tan tự nhiên lại đi ganh đua thế? Mà nếu xét tới tuổi tác, thì Beako nhà ta cũng là một bà lão trong hình hài bé gái đó nhé. Phải không~~?”- Subaru chỉ biết cười trừ trước sự ngây thơ của Emilia, xong cậu cũng quyết định hùa theo cô và khoe khoang về Beatrice của mình.

“…Ngươi nghĩ rằng Betty sẽ vui vì câu nói vô duyên đó sao, ta nghĩ thế đó? Thật ngớ ngẩn làm sao, ta nói thật đấy.”

Beatrice hừ lạnh mà quay mặt đi với Subaru khiến cậu chỉ biết nhún vai. Khi cuộc trò chuyện của họ bắt đầu đi chệch hướng, Ram liền vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý.

“…Việc Hiền Giả còn sống hay đã chết giờ không phải trọng tâm. Điều ta cần bàn là thứ ánh sáng mà Barusu nhìn thấy kia là gì. Việc nó là mối nguy mà ta cần phải đề phòng, hay đó chỉ là sự ảo tưởng của tên ngốc đó là điều chúng ta cần phải thảo luận cho ra lẽ.”

“…Anou, chả phải giờ đã đến lúc để mối quan hệ của chị em ta phát triển tới mức mà nee-sama nên thôi nghi ngờ về lời em nói nữa rồi sao.”

"Ta không có nói là ngươi nói dối, ta chỉ là cần xác minh lại thông tin. Dù sao, về vụ này thì Ram sẽ tạm thời công nhận cái trực cảm đó của ngươi, Barusu.”

Dù sao thì, nếu họ không thống nhất được ý kiến chung, thì họ cũng chẳng thể tiến thêm bước nữa được. Vì vậy, mọi ánh mắt của họ lại một lần nữa đổ dồn về phía luồng sáng kỳ lạ nơi tháp canh.

“…Theo tôi thì….tôi thấy nó cực kỳ nguy hiểm. Chí ít thì nó chả phải thứ ánh sáng soi đường thân thiện gì đâu."-Subaru khẽ đưa ra nhận định của mình.

“…Và cơ sở cho suy đoán của cậu… chỉ là dựa vào trực giác thôi sao?”-Julius lên tiếng xác nhận thông tin.

“…Yeah, anh nói phải đấy. Tất cả đều chỉ dựa trên trực giác của tôi thôi.”- Dĩ nhiên, cậu chả có cái nào như vậy, nhưng nếu coi năng lực của cậu như một cái nhìn thoáng qua về cái chết sắp xảy đến thì việc cậu nói nó là trực giác cũng không hẳn là sai, Subaru nghĩ như vậy trong khi đưa ra lời khẳng định của mình.

“…Trực giác à. Thế này thì...đúng là rắc rối rồi đây."

Subaru vốn đã cho rằng "Ánh sáng" - từ tháp canh chính là nguyên nhân đằng sau hai cái chết của cậu, nhưng cậu không thể truyền đạt nó một cách dễ dàng được. Thế nên, Subaru vốn đã lo về việc cậu viện lý do bằng “trực giác” sẽ không đủ thuyết phục. Thế nhưng, điều khiến cậu bất ngờ là Ram lại coi trọng ý kiến đó của cậu. Không chỉ Ram, thậm chí sau đó khi cậu khẳng định rằng tất cả chỉ là trực giác thì kể cả Emilia lẫn Julius cũng đều gật gù tiếp nhận.

“…Ơ? Tôi nói thế chỉ dựa trên 'trực giác' thôi đấy. Bộ mọi người không nghi ngờ thêm gì sao?”

“…Nếu là trực giác bình thường thì có thể. Nhưng đây là trực giác của Subaru. Trong trường hợp đó, em nghĩ nên suy xét hơn là bác bỏ.”-Emilia đưa ra lời nhận định đó với một nụ cười nhẹ trên môi.

“…Cậu từng vượt qua rất nhiều tình huống tuyệt vọng, nhớ không? Ở những người như thế thường nảy sinh một loại trực giác đặc biệt. Điều này giống như là quy tắc ngón tay cái vậy á. Đó không phải thứ mà chúng tôi có thể coi thường được đâu.”- Julius đáp lại cậu như thế trong khi nở một nụ cười khó hiểu.

“…Giống như chuột đồng chuyển tổ trước khi trời mưa. Trực giác của Barusu, không phải thứ mà Ram có thể đánh giá thấp."-Còn về phần Ram, lời của cô vẫn đầy cay độc khiến cậu chả biết đó là một lời mỉa mai hay một lời khen nữa, đến mức cậu phải thốt lên một cách bất lực.

“Dù tôi nghe thế nào đi nữa, thì rõ ràng là chị đang chửi khéo tôi là một tên chuột nhắt ngốc nghếch, đúng không?”

Tuy vậy, câu nói đậm mùi châm biếm vừa nãy của Ram cũng đủ khiến Subaru bất giác thả lỏng đôi vai, như một phản xạ có điều kiện.

Không thể tiết lộ nguồn gốc thông tin, kể cả với những người thân cận nhất – đó là một thực tế phi lý đến khó tin. Subaru đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy mà tuyệt vọng không ít lần. Nhưng lần nào cũng vậy, cậu sẽ luôn được cứu rỗi nhờ niềm tin và sự lo lắng chân thành từ những người xung quanh cậu.

Giống như lần với Rem ở Thủ Đô, kế đến lần khác, với Otto và Ram tại Khu Thánh Địa, rồi đến cả lần với Emilia và Beatrice ở thành phố Pristella – tất cả bọn họ đều đã tin tưởng vào cậu, vào chính con người mang tên –『Natsuki Subaru』ấy.