Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

152 3898

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

10 66

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

39 1407

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 13: Tiếng cười giễu cợt giữa lòng cát (Side-A)

――Không gian méo mó, thế giới vỡ vụn, và rồi tất cả bọn họ đã rơi thẳng vào kẽ nứt hư không vừa thành hình. 

Thế giới trong mắt họ giờ mỏng manh như một tờ giấy rác bị hư không dễ dàng cắn nuốt và xé tan thành các mảnh vụn. 

Bị nuốt chửng bởi pha kỳ dị đó, mất đi cảm nhận về thính giác, khi không còn âm thanh nào được truyền đến làm cho Subaru rơi vào trạng thái thẫn thờ trong sự trống rỗng lạ kỳ, như thể một phần của hiện thực đã bị lấy mất khỏi cậu — một điều hoàn toàn tương phản với cảnh tượng rực rỡ đến mức phi thực tế bao trọn tầm mắt cậu lúc này. 

Vào khoảnh khắc ấy, chỉ còn một giọng nói vang tới nơi cậu, một giọng nói cố gọi tên cậu, người đang rơi vào khoảng không tối đen đến mức các giác quan cũng trở nên mờ mịt. 

Xong, ngay cả tiếng gọi ấy… cũng đang tan biến dần đi, cho tới khi cậu không còn nghe thấy gì nữa. 

Đến cả cảm giác mà bàn tay nhỏ bé níu lấy ngực cậu mang lại cũng biến mất, khi mà những ngón tay của cô bé đang nắm chặt lấy cậu dần trượt ra, và trôi dạt vào vô định trong cõi hư không này.

Không còn lấy một ai bên cạnh. Bản thân thì bị bỏ lại trong khoảng không đen kịt vô cùng, vô tận ấy, Subaru liền nhận ra một cảm giác ngột ngạt, khó chịu đang bao trùm lấy mình là gì.

Sự ngột ngạt đó là sự cô đơn. Một mình một cõi tự do vô cùng xong xung quanh chỉ có độc mỗi màu đen trống rỗng và sự tĩnh lặng đáng sợ. Thổn thức khi bị dày vò bởi cảm giác trống trải ấy, run rẩy trong nỗi sợ cô độc kỳ quái đấy, ý thức của Subaru bắt đầu lờ mờ trỗi dậy. 

Và rồi―― 

※※※※※※※※※※※※※ 

“――Ngươi còn tính ngủ tới bao giờ nữa đây? Dậy đi, đồ Barusu lười biếng.” 

"...Agh!?" 

Một vật nhọn bất ngờ thúc vào sườn khiến Subaru bật dậy, thét toáng lên vì đau. 

Vừa ngồi bật dậy theo phản xạ, cát dính trên người cậu liền rơi lả tả xuống nền. Xong, Subaru liền lên cơn ho sặc sụa,để mà có thể phun ra từng ngụm bụi cát lọt vào miệng. 

"...Khặc! Phù! Ọe! Cái quái gì vậy!? Chuyện quái gì đang xảy ra thế!?" 

Dụi mắt để thoát khỏi cảm giác mơ màng, Subaru loạng choạng đứng lên trong khi đầu óc cậu quay cuồng vì chưa xử lí được tình hình khiến cho việc cậu đứng thôi cũng không vững . Ngay bên dưới chân cậu hiện tại vẫn là một biển cát mịn như tơ. 

Dần lấy lại các giác quan của mình…Subaru liền ổn định tâm trí và cậu đoán nơi này là một phần mở rộng của Cồn Cát Augria. Xong, cậu cũng không dám chắc vì điều đó, do nơi này rất tối khiến cậu khó mà nhìn ra nó trông ra sao. 

Không một tia sáng, tối đến mức cậu không thể nhìn thấy cả đôi tay mình. Thế nhưng, trong bóng đêm ấy, Subaru vẫn nắm bắt được một nguồn sáng nhỏ… nhân tạo. 

"...Giữa tình cảnh thế này mà ngươi cũng ngủ ngon cho bằng được, đúng là tài ghê ha. Ta thật cạn lời với ngươi luôn rồi đấy." 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên khi cậu nhìn về phía đó. Chủ nhân của nguồn sáng khịt mũi đầy khinh miệt khi người đó đưa mắt nhìn cậu. 

Ánh sáng đó phát ra từ một viên đá phép – đó có vẻ là quặng Lagmite đã được chế tác thành một dạng đèn ma thuật. Khi ánh sáng ấy soi lên khuôn mặt người kia, Subaru liền nhướng mày. 

"...Ram? Là chị sao?" 

"...Còn ai khác để ngươi thấy nữa? Rem sao? Ta không ngờ ngươi lại đưa ra câu trả lời nhạt nhẽo đến thế." 

"...Nghe đây nhá, chị và Rem chỉ có giống nhau mỗi cái ngoại hình thôi, bởi cốt cách bên trong của cả hai là khác biệt muôn trùng luôn đấy." 

Subaru cười khẽ đầy cay đắng đáp. Rồi cậu đưa tay ra nhận lấy chiếc đèn từ tay Ram, xong cậu khẽ đảo mắt nhìn, cố soi rọi mọi ngóc ngách xung quanh. 

"...Đây lại là chỗ quái nào nữa đây? Rốt cuộc, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" 

"...Ram cũng muốn biết nơi này là chỗ khỉ ho cò gáy nào. Còn chuyện gì đã xảy ra ư, e là nó tệ gấp ba lần những gì Barusu ngươi tưởng tượng đấy." 

"...Ý chị muốn nói là tôi quá lạc quan đấy à? Hay là chị đang coi thường những kẻ bi quan?" 

"...Trong tình huống này, ta cũng chẳng biết điều đó nghiêng về bên nào nữa luôn." 

Cô nói câu đó đi kèm với một cái nhún vai hờ hững. 

Dù cô đang đứng ngay bên cạnh, nhưng bóng tối nơi đây quá dày đặc khiến Subaru khó mà thấy được biểu cảm của Ram. Vùng sáng từ đèn khá rộng, cho thấy họ đang ở một không gian rỗng tuếch, có phần giống một cái hang động. 

Trần nhà phía trên khá cao, và nó liên kết với những bức tường sâu hun hút xung quanh. 

"...Không thấy không khí lưu thông, không thấy bầu trời… Ý chị là chúng ta đã bị dịch chuyển đi nơi khác sao?" 

"...Nếu lời Beatrice-sama nói trước khi chúng ta bị chia tách là đúng, thì chuyện này xảy ra là do pha không gian đã bị bóp méo." 

"...Chia tách… đúng rồi! Chúng ta bị tách khỏi nhau! Còn những người khác giờ sao rồi!?" 

Subaru rùng mình nhớ lại tiếng hét của Beatrice ngay khi thế giới tan vỡ ngay trước mắt cậu . Cái khe nứt hư không ấy đã nuốt chửng cả nhóm, ném họ vào xuống một nơi hoàn toàn xa lạ.

Lúc đó Subaru còn đang cưỡi Patrasche, còn Ram thì ngồi trong xe rồng… Theo lí thì họ không nên ở cùng nhau mới phải. 

“Có vẻ việc bị chia tách không dựa vào người đang tiếp xúc trực tiếp, để xác định ai sẽ đi cùng ai. Thời điểm bị hút vào, rõ ràng Ram đang ôm Rem… Nhưng mà cuối cùng thì lại thành thế này.” 

"...Tôi cũng vậy. Tôi vẫn đang bám chặt lấy Beako mà giờ lại chẳng thấy cô ấy đâu cả… Không lẽ, chỉ có chị là người bị văng đến đây với tôi!? Chia nhóm kiểu quái gì vây!" 

Nếu việc phân nhóm không dựa vào tiếp xúc thì rốt cuộc nó tuân theo tiêu chí nào? Trong nhóm có tám người, Subaru và Ram cũng chẳng có điểm chung gì rõ rệt cả. 

“…Thôi, gác chuyện đoán điều kiện lại đã! Giờ việc cấp bách hơn là… chúng ta phải nhanh chóng hội họp lại với mọi người… Không! Còn chuyện quan trọng hơn! Rem!” 

"...――――" 

"...Tôi và chị còn có nhau, nên vẫn còn đỡ. Nếu những người khác cũng bị ghép theo cặp, thì vẫn còn hy vọng. Nhưng nếu có ai đó bị lạc một mình… mà người đó lại là Rem… thì thật tệ." 

Emilia và Julius là trụ cột chiến đấu của cả nhóm nên tạm thời không cần lo. Meili và Beatrice cũng vậy, hai em ấy đều có năng lực tự bảo vệ mình. Anastasia – hay chính xác hơn là Eridna – thì có vẻ cô vẫn còn có lá bài tẩy, cô từng dùng để chống lại Dâm Dục. 

Dù cặp Subaru - Ram không lý tưởng, nhưng ít ra họ vẫn còn khả năng sống sót.

――Nhưng Rem thì khác.

Khác với những người còn lại, Rem hoàn toàn không thể tự hành động.

Dù có ai ở cạnh bảo vệ, thì việc bảo vệ một cô gái luôn trong trạng thái ngủ mê sẽ khiến bất kỳ hành động nào cũng trở nên gần như bất khả thi. Và tệ nhất là, nếu Rem bị tách ra hoàn toàn khỏi mọi người, thì thứ chờ đợi cô giữa biển cát cô độc này, chỉ có thể là cái chết.

“Chúng ta cần phải tìm được mọi người, nhưng ưu tiên hàng đầu là phải bảo vệ được Rem! Tôi không thể để em ấy ở một nơi cô quạnh như thế này. Điều đó… tuyệt đối không được phép. Hoàn toàn không được…!” 

“…Barusu.” 

“Chính tôi đã nói sẽ đưa em ấy đi… Bởi tôi nghĩ nếu cho em ấy gặp được Hiền giả thì có thể có cơ may tỉnh lại, nên tôi mới cố gắng như vậy. Nhưng cuối cùng thì vô ích. Chết tiệt, chỉ mình Rem…!” 

“Barusu, bình tĩnh lại đi. Nếu ngươi cứ thế này… thì ta cũng không chịu nổi nữa đâu.” 

“Tại sao cô lại bảo tôi bình tĩnh!? Cô không lo lắng là vì trong ký ức của cô không còn Rem nữa đúng không!?” 

“――Kh! Ai nói với ngươi là ta không lo cho con bé hả!?” 

Trong lúc tưởng tượng ra khả năng tồi tệ nhất, Subaru bắt đầu lẩm bẩm đầy tuyệt vọng, liệt kê mọi nỗi ân hận của mình. Không chịu nổi những lời đó, Ram bất ngờ nắm lấy cổ áo của Subaru rồi đẩy mạnh người cậu vào vách đá phía sau. 

“Ngươi nghĩ ngươi là người duy nhất quan tâm đến Rem sao? Đừng có mà ngạo mạn như thế, Barusu. Dù cho Ram không còn ký ức, dù cho Ram không thể nhớ ra em ấy đi nữa, thì Ram vẫn là chị gái của Rem. Đừng có mà coi thường Ram.” 

“――――” 

“…Ta vẫn cảm nhận được một chút liên kết với em ấy. Ít nhất là hiện giờ, Rem vẫn đang an toàn. Điều đó là chắc chắn, nên hãy bình tĩnh lại đi.” 

Gương mặt ấy của cô không thể hiện cảm xúc gì rõ ràng.Xong, trong đôi mắt đang cố tỏ ra điềm tĩnh của cô ấy lúc này lại ẩn chứa một nỗi bất an và sự rối trí không thể che giấu. Nhận ra điều đó, Subaru dần thả lỏng vai, còn Ram cũng dần buông tay mình ra. Được thả ra khỏi vách đá, Subaru cúi đầu đầy ăn năn. 

“…Là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Đúng là, vừa rồi tôi cư xử giống như một thằng khốn ngu ngốc vậy, xin lỗi nhé."

“Vẫn như mọi khi thôi. Nếu Barusu muốn ăn năn về cuộc đời mình, chắc là phải tốn nguyên một ngày luôn đấy và Ram không rảnh để nghe ngươi lảm nhảm đâu. Vậy nên, đừng lãng phí thời gian nữa.” 

“…Ờ, xin lỗi về việc đó.” 

Trước lời trách móc sắc lẹm ấy, cùng một sự chân thành hiếm hoi, Subaru chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Sau đó, cậu vỗ mạnh hai má mình để lấy lại tinh thần. 

Mặc dù Ram đã trấn an rằng Rem vẫn an toàn, nỗi sợ về việc bị cô lập vẫn không thể xua tan. Tình hình hiện tại sẽ không thay đổi nếu họ không nhanh chóng tìm gặp lại những người khác. 

“Dù sao thì chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm lại nhau. Ram, chị không thể dùng sự kết nối với Rem để xác định vị trí em ấy sao?” 

“Khó lắm. Con bé đang ngủ nên ta chỉ cảm nhận được nhịp tim của nó thôi. Còn một cách khác là ta sẽ sử dụng ‘Thiên nhãn’ để tìm nhưng… chiêu đó ở đây không đáng tin cho lắm.” 

“Tại sao?” 

“Vì vùng cồn cát này đầy rẫy Ma thú, và hầu như chẳng có động vật hay thực vật bình thường nào. Thiên nhãn của Ram không thể mượn tầm nhìn của những sinh vật không đồng bộ với bước sóng của Ram. Ma thú thì không dùng được. Hiện tại, Ram chỉ có thể mượn tầm nhìn từ con địa long của Barusu thôi.” 

“Patrasche? Không sao, thế là đủ rồi. Tôi muốn biết Patrasche và Gyan có đi cùng ai không. Sẽ tốt nếu chúng còn ở cùng những người trên xe rồng.” 

“…Thế thì chẳng có ích gì lắm.”

Dù cậu đã nói như thế, nhưng Ram chỉ trả lời một cách thản nhiên, khiến Subaru khó hiểu. Lúc này việc họ cần nhất là thu thập thông tin càng nhiều càng tốt, để có thể hội nhóm lại. 

Vậy mà tại sao Ram lại lưỡng lự? 

Tuy nhiên, trước khi Subaru có thể hiểu được ẩn ý trong lời của Ram――thì câu trả lời đã xuất hiện ngay trước mắt cậu. 

“――?” 

Thứ lướt qua khóe mắt Subaru là một luồng sáng. Đó là một luồng sáng khác với luồng sáng tỏa ra từ chiếc đèn họ đang cầm. 

Cơ thể cậu lập tức giật nảy mình mà căng cứng cả lại. Mới đây thôi cậu từng gặp họa không ít khi có ánh sáng vụt qua tầm nhìn như thế. Nhưng lần này thì khác — ánh sáng ấy lay động một cách nhẹ nhàng, cảm chừng không mang theo chút đe dọa nào. 

Nó từ từ tiến đến gần hơn, rồi một bóng người dần lộ diện sau đó. 

“Ram-san, Natsuki-kun, trông có vẻ hai người đã nói chuyện xong rồi nhỉ?” 

“――Anastasia và… Patrasche?” 

Giọng nói quen thuộc ấy mang đậm chất giọng Kararagi khiến Subaru ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Trước mặt cậu, cưỡi trên lưng Patrasche và cầm theo một chiếc đèn khác, là Anastasia. 

Trước câu hỏi của cô, Ram cúi đầu, tay nâng nhẹ vạt áo và nói. 

“Cảm ơn sự quan tâm của cô, Anastasia-sama. Xin hỏi, tình hình xung quanh thế nào rồi ạ?” 

“Tôi mới dò lại cả đoạn đường phía sau, nhưng không thấy ai khác. Có vẻ chỗ này chỉ có ba người chúng ta… cùng với ‘cô nàng’ này thôi.” 

“Vậy sao…” 

“Cô phải giữ tinh thần lạc quan lên chứ. Dù tôi biết là điều đó cũng chẳng giúp được nhiều đâu." 

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài. Tôi hiểu rồi… Tôi sẽ cố gắng.” 

Ram đáp lại lời Anastasia một cách lễ độ đáng ngạc nhiên. Qua cuộc trao đổi ấy của họ, Subaru phần nào đoán được rằng chính Anastasia lả người đã đi dò la tình hình xung quanh. 

Tuy vậy, cách giải thích mơ hồ ấy khiến cậu có chút phật lòng. 

“Này, Ram. Lúc nãy không phải chị nói chỉ có hai chúng ta thôi sao? Chị cảm phiền giải thích cho tôi xem, chuyện này là thế nào?” 

“Ta thực không nhớ mình từng bảo chỉ có Ram và Barusu ở đây. Ngươi đừng có mà tự suy diễn, tự kết luận vậy chứ. Đúng thật là chẳng ra làm sao.” 

“Sẽ đáng yêu hơn nếu chị nói là vì lo cho Rem quá nên quên không nói đấy, nee-sama.” 

“Haa――” 

Nghe Subaru nói vậy, Ram chỉ hừ lạnh một tiếng bằng cái giọng chua chát thường ngày. 

Tuy vậy, Subaru cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì cô vẫn còn giữ được thái độ ấy, sau đó cậu liền tiến về phía Anastasia. 

“Dù sao thì, cô không sao là tốt rồi. Điều đó khiến tôi rất nhẹ nhõm đấy.” 

“Cậu đang nhầm lẫn việc bị lừa với việc hiểu lầm rồi đó? Và ừm, tôi cũng thấy nhẹ cả người khi biết mình không bị kẹt lại một mình. Mà nè, con địa long của cậu, Patrasche-chan ấy, đã giúp tôi nhiều lắm đấy. Nó đúng là một cô rồng ngoan ngoãn mà."

Nói xong, Anastasia liền đặt chân xuống yên, cẩn thận chuẩn bị rời khỏi lưng Patrasche. Ngay lập tức, Patrasche cúi thấp thân rồng để hỗ trợ chủ cưỡi hiện tại của mình dễ dàng xuống đất. 

Đúng như kỳ vọng, cô nàng là một con địa long rất ra dáng. Một con rồng cái — vừa kiêu hãnh, vừa trung thành. 

“…Không còn ai trốn ở đâu nữa đúng không? Thật sự chỉ có bốn người chúng ta thôi à?”- Subaru đánh mắt, quay đầu liếc nhìn xung quanh liên hồi để kiểm tra. 

“Ahaha, yeah, nếu bao gồm cả Patrasche-chan thì đúng là có bốn người thật. Emilia-san và Julius không có lý do gì để giấu mặt cả… nhưng, Meili-chan thì tôi không chắc lắm.”- Xuống khỏi lưng Patrasche và đặt chân lên nền cát, Anastasia vừa khẽ vuốt ve cô địa long kiêu kỳ ấy vừa đáp lại Subaru. 

“Mhm, có thể con bé đã lợi dụng lúc hỗn loạn để mà trốn đi rồi cũng nên… Về việc đó, khỏi cần cô nói thì tôi cũng đoán được.” 

Trong đầu Subaru hiện lên hình ảnh cô bé tóc bím lạnh lùng. Cậu nhớ rõ về Meili — trước lúc bị tách nhóm, con bé từng để lộ việc có giữ sẵn một con Ma thú ẩn mình theo cùng như một cái bảo hiểm ngầm. Với khả năng "Trở về từ cõi chết", Subaru biết rằng con Ma thú đó từng bảo vệ họ khỏi luồng sáng từ Tháp canh và đàn Gấu Kỹ Nữ. 

Nhưng đó là chuyện của một vòng lặp khác. Trong thực tế hiện tại, chỉ có Meili biết lý do vì sao cô mang con Giun Cát ấy theo. 

Nếu bây giờ Meili rời khỏi nhóm, tìm cách thoát khỏi Cồn Cát một mình thì cũng không phải chuyện khó hiểu. 

“…Nhưng, tôi tin là con bé sẽ không làm vậy. Tôi muốn tin là như thế.” 

“Là kỳ vọng? Hay là niềm tin?” 

“Tùy cô nghĩ sao cũng được. Gác chuyện đó sang bên trước đã, vậy cô thấy tình hình xung quanh thế nào?” 

Xua tay để tránh né chủ đề về Meili, Subaru khẽ hỏi Anastasia về tình hình sau khi cô dò xét khu vực. Nghe câu hỏi, cô ấy liền cho hai tay vào tay áo, mà nghiêng đầu khẽ nói: 

“Cậu hỏi chuyện đó hả… Nếu nhìn từ những gì tôi thấy, thì đây chắc chắn vẫn thuộc vùng Cồn Cát . Nhưng mà… tôi nghi ngờ nơi ta đang đứng nằm ở dưới lòng đất.” 

“Dưới lòng đất? Cồn Cát mà cũng có hang ngầm sao?”- Subaru nghe thế hơi khẽ nghiêng đầu thắc mắc, trong khi đạp phần cát dưới chân. 

“Dưới tầng cát phía trên, là cái hang động ngầm này. Hoặc cậu có thể gọi nó là khoảng rỗng cũng được. Không khí ở đây rõ ràng nặng nề hơn, đến cả nhiệt độ chỗ này cũng thấp hơn rõ rệt nếu so với trên mặt đất.” 

Nghe thế, Subaru liền khẽ gật đầu đồng tình khi thấy Anastasia kéo vạt áo choàng lại gần nhau để giữ ấm. 

Không sai — nơi này lạnh hơn nhiều so với trước. Trần hang cao, nhưng không thể thấy được bầu trời… Nếu gọi đây là một hang ngầm bên dưới cát thì cũng hợp lý. 

“Ở dưới lòng cát, hử… Nó gợi cho tôi cảm giác chẳng tốt lành xíu nào. Cầu trời, làm ơn đừng để đây là ổ của mấy con Giun Cát đó.” 

“À… chuyện đó thì…” 

Một kịch bản rất có khả năng xảy ra. 

Họ đã thấy Giun Cát chui ra từ trong lòng đất. Với kích thước khổng lồ của con mà Meili triệu hồi, cái hang này hoàn toàn phù hợp với loại sinh vật như thế. Không có ánh sáng, âm u — hoàn toàn trùng khớp với môi trường sinh tồn của giống loài không có mắt ấy. 

“Chết tiệt, đội hình này đúng kiểu không có tí sức chiến đấu nào luôn… Tôi, Ram và Anastasia? Đây là tổ đội đặc biệt của ba kẻ bất lực à!?”-Khi hình dạng khủng bố của Giun Cát hiện lên trong đầu cậu, Subaru liền tràn ngập nỗi bất an mà hét lên một tiếng như thế. 

“Hiệp sĩ của Emilia-sama mà lại tự nhận mình không thể chiến đấu… Đúng là thảm hại.” 

“Chỉ đang nói đúng thực tế thôi. Không có Beatrice, tôi không thể nào tự mãn chỉ với cái roi quèn này được.” 

Tình trạng tự vệ của cả nhóm cậu hiện thời quả thật thảm hại. Ram thì có những hạn chế riêng của cô ấy, còn Subaru thì thiếu Beatrice — nhân tố giúp cậu sống sót qua nhiều tình huống.

“Nói mới nhớ, Beatrice-sama thì sao? Ngươi có cảm nhận được gì từ khế ước giữa hai người không?”-Ram đánh mắt nhìn Subaru mà hỏi như thế, xong Subaru chỉ biết quay mặt đi hòng tránh ánh mắt của cô mà xấu hổ nói. 

“Chuyện này thì, ờm…đúng là trái tim tôi và Beako gắn bó với nhau thật, nhưng không phải theo nghĩa đen đâu. Dù Beatrice từng nói là cô ấy có thể cảm nhận được tôi… nhưng về phần tôi thì, thú thực là tôi không cảm nhận được gì cả.” 

“Vô dụng.” 

“Im đi.”

Khi Ram thở dài và quay đi, Subaru lặng lẽ dịch sát lại gần Anastasia. Cậu thì thầm bên cạnh gương mặt bình thản ấy:

“…Cô có thể chiến đấu không? Khi cần ấy?” 

“――Nếu bắt buộc, tôi sẽ chiến đấu tới cùng. Nhưng điều đó sẽ rút ngắn sinh mệnh của Ana. Nên tôi muốn tránh nếu có thể. Tôi sẽ dựa vào các cậu.” 

“…Khả năng là kỳ vọng đó sẽ không được đáp ứng đâu. Không biết là nên vui hay buồn nữa.” 

Subaru khẽ nhếch môi khi nhìn “Anastasia” — hay đúng hơn, Echidna đang trú ngụ bên trong. 

Sau đó, ánh mắt cậu quay sang chỗ Patrasche — cô địa long vẫn đang yên lặng đứng chờ lệnh với một đôi mắt trầm ổn. Subaru đặt tay lên sống mũi nó, vuốt nhẹ đầu cô rồng ấy. Con địa long đen chỉ yên lặng, cúi đầu, và cọ vào ngực cậu bằng lớp vảy cứng để đáp lại cử chỉ ấy. 

“Đau đấy… nhưng, cảm ơn ngươi nhiều nhé. Emilia và Beatrice không có ở đây… nhưng ít nhất bên ta còn có ngươi. Chỉ là, vẫn chưa đủ cho một cuộc đoàn tụ trọn vẹn.” 

“…Barusu.” 

Trong khi đang chia sẻ tâm trạng với Patrasche, Subaru quay lại khi nghe Ram gọi. Cô khoanh tay, chỉ cằm về phía Anastasia. 

“Không thể cứ đứng yên mãi. Ta phải lên đường tìm mọi người. May là nhờ có Anastasia, ta đã có thêm nguồn sáng. Mức này là đủ để chúng ta có thể di chuyển rồi, nên là đi thôi, đừng có mà nấn ná lại nữa .” 

“Ồ… Tôi đâu biết đèn là do cô ấy mang theo đâu.” 

“Ngay trước khi xe rồng bị nuốt chửng, tôi chỉ kịp chộp lấy túi khẩn cấp mà cậu chuẩn bị. Nhờ vậy, tôi mang được đèn, dao và ít lương khô.” 

Anastasia chỉ về phía Patrasche — ngay trên yên rồng, có thể thấy một túi khẩn cấp nhỏ đang được treo ngay bên hông. Đó chính là túi đồ mà Subaru đã cẩn thận chuẩn bị cho chuyến hành trình, đề phòng sự cố. 

Dù không mong có dịp dùng đến, giờ đây cậu cảm thấy biết ơn vì đã đề phòng trước. 

“Đừng đánh giá thấp trí tuệ của tôi nhé. Từ giờ, đi đâu cũng phải kiểm tra cửa thoát hiểm đầu tiên.” 

“Bỏ mấy câu đùa đi thì đây đúng là công lao của Barusu. Cho nên, phần thưởng của ngươi là nguồn sáng đấy — hãy lấy đó làm tự hào mà đi trước dẫn đường đi.” 

“Ểểể ~… Cái đấy mà là phần thưởng á?”

Ram đưa đèn của mình cho Subaru, để cậu ta dẫn đường, còn cô và Anastasia thì cùng leo lên lưng Patrasche, để đi tiếp. Cảnh tượng này, nếu mà bị ai đó nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ phân Subaru vào vai 'người hầu thắp đèn' luôn mất.

“Thiệt tình thì ba người ngồi cũng vừa, đó nha… Nếu Ram-san với tôi chịu ngồi “chen chật” chút thì vẫn dư chỗ mà?”- Anastasia xoa xoa cằm nói thế, trong khi sát lại gần để ôm lấy Ram, dù có nghe thế nào thì lời cô cũng đầy ý trêu chọc.

“Xin dừng ở đó thôi, Anastasia-sama. Người thử tưởng tượng cảnh tên Barusu biến thái đó ngồi sát đến mức… tay hắn có thể tha hồ sàm sỡ chúng ta thử xem? Eo, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy kinh tởm.”- Ram nắm lấy dây cương khi ngồi trên lưng Patrasche và gửi cho Subaru - Quý ngài dẫn đường bị gắn mác biến thái - một ánh mắt khinh bỉ, lạnh nhạt.

“Thưa chị hai, trí tưởng tượng của chị cũng phong phú quá rồi đấy. Nhưng nếu nee-sama đã muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng ngại tưởng tượng hơn thế nữa đâu! Hê hê, đừng có mà đùa với Natsuki Subaru này! Tôi sẽ cho chị nếm thử mùi vị hormone tuổi dậy thì căng tràn của tôi, đến mức chị phải trố mắt kinh ngạc cho mà xem!”

Subaru giơ ngón giữa lên, đáp trả gay gắt khiến Anastasia cũng phải bật cười nhếch mép. Còn Ram thì liếc mắt nhìn sang Subaru với ánh mắt khinh khỉnh thường lệ như coi đó là chuyện đương nhiên, xong, trong khi Subaru dẫn đầu, tay cầm đèn, tất cả bọn họ dần tiến vào lòng hang tối tăm.

Cuộc khẩu chiến nhẹ nhàng ấy trông như thể là họ đã quên bẵng đi mất hoàn cảnh ngặt ngoèo hiện tại―― xong thực tế không phải vậy, tất cả ba người bọn họ chỉ đang cố che giấu đi nỗi bất an trong lòng mình, và tìm kiếm chút sự an ủi từ việc lời qua tiếng lại mà thôi.

Mọi người trong nhóm đều thầm hiểu điều đó nhưng không ai nói ra.

---

Dù việc cuốc bộ khá là vất vả, xong, Subaru cùng nhóm của cậu vẫn tiến sâu thêm vào lòng hang giữa biển cát khổng lồ.

Dĩ nhiên, Patrasche thì đã quá quen với việc di chuyển như thế. Dù có chở thêm hai tảng đá nặng nề đi nữa, cô địa long ấu cũng sẽ chẳng hề nao núng đâu. Và Subaru, nhờ việc đã học cách bước đi trên sa mạc mấy ngày nay, cậu giờ cũng có thể theo kịp nhóm mà không gặp trở ngại gì lớn, dù đôi chân cậu lúc này cũng bắt đầu tê dại và khó chịu khi có cát lùa vào trong giày.

“…Là gió. Tôi cảm nhận được nó… xong chừng này có cũng như không mà thôi.”- Hướng mặt về phía trước, Subaru khẽ nhận thấy một làn gió phả qua các kẽ ngón tay, xong, làn gió ấy chỉ yếu tựa như một hơi thở nhẹ nên chẳng trông mong được gì nhiều.

“Đúng là có gió thật. Nhưng nếu lượng gió chỉ ít thế này thì Ram e rằng lối ra vẫn còn rất xa.”

Trên đường đi, Subaru liếm đầu ngón tay rồi đưa lên để dò luồng không khí. Dù vậy, không dễ để có cảm nhận chính xác từ việc. Trong khi đó, Ram, vốn nhạy cảm với gió, nhanh chóng đưa ra kết luận rằng lối thoát vẫn còn xa.

Họ cần tìm ra con đường dẫn đến bên ngoài càng sớm càng tốt để có thể hội họp với những người còn lại. Tuy nhiên, dấu hiệu mà họ nhận được từ làn gió vừa rồi cho ra kết quả không mấy khả quan.

“Emilia-sama và Julius-sama hẳn sẽ không bị lạc vì họ có các Tiểu tinh linh dẫn đường. Vì vậy, Ram nghi rằng sự phân nhóm này mang theo ác ý nào đó.”

“…Thật là tuyệt khi có các Tiểu Tinh Linh dẫn đường ha. Ấy vậy mà trong khi đó Beako của tôi lại quá mạnh đâm ra việc đám Tiểu tinh linh kia cứ nhìn thấy cô ấy là lại chạy mất dép. Cô ấy vượt xa ngưỡng mà chúng có thể dễ dàng tiếp xúc mà không ngại ngần luôn rồi, là Đại Tinh linh đúng là khổ thật đấy.”

Dần dần, Subaru nhận ra rằng Emilia và Julius có lợi thế không chỉ trong chiến đấu mà còn cả trong việc dò đường .

Vì vậy để tìm lại những người đã thất lạc, họ không thể chỉ dựa vào linh cảm. Do đó, Subaru chỉ còn cách căng mắt ra để cố mà không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào trên đường đi.

“Trước khi Natsuki-kun tỉnh lại, Ram-san cũng đã khá rối trí đó nha. Có vẻ vì không thấy Rem-san đâu nên mới thế, xong vậy mà giờ cô ấy vẫn cố giấu cảm xúc bằng vẻ ngoài lạnh lùng.”- Anastasia vừa nói vừa khẽ đánh mắt nhìn qua lại giữa Ram và Subaru.

“…Ra là vậy.”

Qua lời Anastasia, Subaru có thể cảm thấy được việc cậu cãi vã với Ram sau khi vừa tỉnh lại đúng thật là tồi tệ.

Suốt một năm qua, Subaru đã ở bên Ram, người đã mất hết ký ức về em gái mình. Xong, dẫu cho ký ức đã bị xóa sạch thì thứ “liên kết chị em” ấy chắc hẳn vẫn còn sót lại đôi phần. Ít nhất, Subaru phải tin vào điều đó.

“…Không hay ho gì khi cậu cứ rầu rĩ như vậy đâu. Thay vì cứ ở đó mà chán nản, chi bằng cậu hãy ngẩng đầu lên đi. Nếu không, cậu có thể sẽ bỏ lỡ thứ gì đó quan trọng đấy.”

“…Đừng nói kiểu đó chứ. Cô mà cứ đưa ra mấy lời dỗ ngọt thế này thì khó cho tôi lắm đó. Cách cô nói giống y chang 'mẹ' của cô vậy, lúc nào cũng nói chuyện theo kiểu khiến người ta dễ dao động.”- Subaru ngẩng mắt lên nhìn 'Anastasia' và nói một cách chán nản.

“Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ bắt cậu nhìn nhận tôi như là một cá thể riêng biệt. Loại con trai mà cứ động tí là lại nói về quá khứ như vậy thì không phải kiểu con gái thích đâu. Lời khuyên cho cậu đấy.”

“Huh, nhưng đúng là tôi cũng không có cách tiếp cận nào khác. Thôi thì, tôi sẽ ghi nhớ lời cô vậy.”

Cuộc trò chuyện nửa đùa nửa thật ấy của họ phần nào giúp xoa dịu đi sự lo lắng đang tích tụ trong lòng mỗi người.

Khi cả nhóm tiếp tục đi sâu hơn vào hang, cảnh vật xung quanh cũng chẳng thay đổi là bao―― chỉ toàn đường cát và và vách cát khô khốc. Khi đang bước đi trên con đường ấy, Subaru chợt có một ý nghĩ như sau: 

“…Dù tôi đã cảnh giác vì khả năng nơi này là Hang ổ của tụi Ma thú… Nhưng đi nãy giờ rồi mà vẫn chưa thấy con nào.”

“Điều ngươi nói cũng là điều Ram đang băn khoăn.”

Subaru đá nhẹ phần cát dưới chân mà nêu lên ý kiến của mình với Ram, người cũng đồng tình với cảm nhận ấy.

Họ đã đi hơn một tiếng đồng hồ, tiến sâu vào trong lòng hang, ấy vậy mà vẫn không gặp lấy một sinh vật nào. Không một tiếng động, không một dấu vết―― sự cô quạnh thầm lặng này gợi cho họ một cảm giác bất an, lo lắng cùng với những dự cảm chẳng lành, tất cả những nỗi lo đó đều đang càng lúc càng lớn dần trong lòng họ.

Tất nhiên, việc không gặp kẻ địch là một điều may mắn. Nhưng chính sự tĩnh lặng kéo dài này lại khiến cho nỗi bất an về nơi đây càng thêm rõ ràng―― giống như thể họ đã bị cô lập hoàn toàn khỏi thế giới vậy.

“…Đừng nói với tôi là… chúng ta đã bị hút vào một vùng không gian cô lập không thông với chỗ nào hết đấy nhé, như vậy là tệ lắm luôn đấy!”- Subaru không giấu nổi nỗi bất an trong lòng mà mặt mày biến sắc, lo lắng nhìn quanh. Thấy vậy, Anastasia, người đang ngồi trên lưng địa long với Ram khẽ cất giọng đáp lại.

“Nếu thế thì cậu giải thích sao về luồng gió mà ta đang dựa vào để tìm đường? Hay là cậu nghĩ nó đến từ tiếng thở phì phò của một con Ma thú khổng lồ đang sống trong hang này?”

“Điều cô nói thật sự chẳng vui một chút nào đâu, thật sự rất đáng sợ đấy.”

Thành thật mà nói, điều Anastasia vừa nói không phải là không có khả năng. Họ từng chứng kiến việc không gian bị xé toạc thành các mảnh vụn ngay tầm mắt. Nên nếu lần này, khe nứt ấy kết nối với một thứ gì đó kinh hoàng hơn, cũng không khiến họ quá bất ngờ.

“Cho dù kẻ đứng sau có ác ý trong việc phân nhóm đi nữa, thì ta không nghĩ người tạo ra nó tính được việc không gian sẽ bị phá vỡ. Phép vô hiệu hóa của ngươi cũng không nhắm đến chuyện đó, nó hoàn toàn chỉ là kết quả ngẫu nhiên.”

“…Ý chị là sao?”

“Ý ta muốn nói rằng, nhà ngươi đừng có mà tưởng tượng đến viễn cảnh tệ nhất kiểu như: con đường này thông thẳng tới dạ dày của Ma thú nữa―― mà hãy ngẩng mặt lên mà nhìn đi, nhìn thẳng về phía trước ấy ."

Giữa lúc đầu óc Subaru đang bị những giả thuyết tiêu cực cuốn lấy, Ram dập tắt mọi lo lắng bằng lý trí. Cùng lúc ấy, cô nâng cằm lên, chỉ về phía trước nơi ánh đèn của Subaru đang dừng lại.