Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

74 456

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

6 26

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

7 45

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 09: Băng xuyên qua Thời-Cát

Ngày đầu tiên trong chuyến hành trình chinh phục Cồn Cát Augria khép lại ngay khi ánh hoàng hôn lịm tắt.

Khi màn đêm phủ xuống, “Thời-Cát” dài nhất trong mỗi Thơi-Cát xảy ra mỗi ba lần một ngày sẽ kéo đến. Nếu cố chấp băng qua cơn bão cát đặc quánh Chướng khí lúc đấy, thân thể của bọn họ sẽ nhanh chóng bị bào mòn, thậm chí còn có nguy cơ mất phương hướng hoàn toàn.

Mà nếu như không còn nhìn thấy tòa tháp canh Pleiades – cột mốc dẫn đường duy nhất giữa sa mạc bao la này – thì việc khôn ngoan nhất chính là dừng lại, tìm nơi nghỉ ngơi và dưỡng sức cho ngày mai.

Song, liền có một giọng nói nhẹ vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

“Này, bây giờ mới nhớ ra… khi em ngủ mấy con Ma thú kia có còn bị khống chế không đấy?”

 “Tất nhiêên là có. Bị mấy con thú mình triệu hồi cắn đít lúc đang ngủ… nghe là đã thấy ngu rồi, điều anh nói nghe ngớ ngẩn tới mức em không cười nổi.”

Nghe Meili bình thản đáp, Subaru chỉ biết cười khổ.

Sau vụ con giun cát khổng lồ, tâm trạng cô bé dường như rất tốt – chắc hẳn vì đã chứng minh được năng lực của bản thân. Subaru thầm nghĩ rằng, nếu việc khiến Meili vui vẻ có thể kéo dài thêm mạng sống của cả bọn, thì có lẽ cậu nên nghiêm túc đầu tư vào “chiến lược làm vui lòng bé loli” này.

Màn đêm giờ đã buông xuống.

Vì vậy cả nhóm của Subaru đã quyết định dừng chân giữa một vùng cát trống, nơi tầm nhìn thoáng đãng, lấy xe rồng làm trung tâm và bắt đầu dựng trại nghỉ. Tuy nhiên, nói là chuẩn bị chứ thật ra họ cũng chẳng có làm gì nhiều.

Phần lớn công việc thực sự đều chỉ dồn lên một người, nhưng xét cho cùng thì phương pháp mà họ thực hiện lại vô cùng đơn giản.

“Emilia-tan, anh lại phải làm phiền em lần nữa rồi!”

 “Em hiểu mà, Subaru. Rồiiiii, xin mọi người hãy tránh xa ra một chút… Yaa!”

Vừa hô vừa đưa tay ra, Emilia thi triển ma thuật như thường lệ. Tức thì, liền có một bức tường băng lớn dần hình thành về phía Đông của xe rồng, tạo thành lớp chắn vững chắc ngăn cát bay.

Không cần lo nó tan chảy, và cũng đủ sức chống lại vài con Ma Thú cấp thấp. Tuy có hơi lạnh một chút, nhưng nhắm mắt lại rồi thì ai cũng quen thôi.

“Cứ như thế này mãi, tôi sẽ thấy hơi áy náy vì cứ phụ thuộc vào sức mạnh của Emilia-sama mất…”

 “Không sao mà. Tôi đã nói rồi, phải không? Trong lúc di chuyển thì Subaru và Julius sẽ là người vất vả nhất. Với lại, như anh thấy đấy, hiện tại tôi đang thấy khoẻ lắm ấy, siêu khỏe luôn~~”

 “Ờ thì… tại hồi trước em mà cứ vận động quá mức là lại đau ngực… nên hiện tại bọn anh mới thấy lo đấy.”

Julius thở dài nhìn bức tường băng, trong khi Emilia hồn nhiên gồng tay khoe sức mạnh. Subaru đứng bên, nhìn cánh tay trắng mềm của Emilia mà không khỏi cảm thấy lo lắng.

Không khí mang theo Chướng khí ở vùng cát này quả thực nặng nề. Subaru cũng cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, và có vẻ như Beatrice cùng Julius cũng vậy – cả hai người họ đều trầm hẳn đi.

Có thể việc Ram và Anastasia luôn khá im ắng trong xe rồng khi mà họ di chuyển để băng qua Biển Cát cũng không hẳn là ngẫu nhiên.

Ngược lại, Emilia và Meili dường như chẳng bị ảnh hưởng gì. Nhất là Meili, vẫn “bình thường một cách đáng sợ”.

Dù không nghĩ hai người họ có điểm chung nào, nhưng Subaru vẫn ghi nhớ trong đầu, đề phòng bất trắc. Thực ra thì, cậu chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cái sa mạc này càng sớm càng tốt.

“Nóng vội là cấm kỵ. Dù tôi không rõ vì sao cậu lại hay gấp gáp như thế.”

Julius cất lời, kéo Subaru ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh ngẩng lên nhìn bầu trời phía Đông sau lớp băng, rồi quay sang nhìn Subaru – ánh mắt anh như thể đã nhìn thấu hết tâm can cậu.

Bị bắt bài, Subaru chỉ viết khịt mũi, rồi quay mặt nhìn sang hướng khác.

Patrasche lúc này lặng lẽ tiến lại gần, nhẹ nhàng dụi mõm vào vai Subaru.

“…Gì đây, mày cũng muốn an ủi ta à?”-Subaru đảo mắt nhìn Patrasche khi nó dụi đầu mình lên đầu cậu rồi cậu đưa tay ra để xoa đầu nó. Song, dường như không chỉ có Patrasche muốn xoa dịu Subaru mà ngay cả Beatrice cũng đã lại sát gần cậu, khiến Subaru quay đầu lại mỉm cười nói.

"Gì đây, Beako. Cô cũng muốn an ủi tôi à, dễ thương ghê."

 “Không phải là ta muốn làm như vậy đâu, ta nói thật đấy. Cũng chẳng phải là ta chủ động đâu, hừm.”

Beatrice đẩy lưng Subaru một cái, rồi lập tức quay đi, tránh ánh mắt cậu. Có vẻ tâm trạng thất thường của Subaru đã hiện rõ lên mặt, đến mức ai cũng nhận ra.

Nhìn sang, Subaru thấy Emilia đang mỉm cười hiền hậu nhìn mình. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô khẽ vẫy tay.

Bối rối, Subaru vội vỗ tay cái “bốp”.

“Rồi, nhờ có Emilia-tan mà chỗ ngủ đêm nay của chúng ta đã được đảm bảo! Giờ thì chuẩn bị cho ngày mai thôi! Thời-Cát sẽ kết thúc lúc vào lúc bình minh, nên tới khi đó…”

— “Chờ đã Subaru, trước đó ta cần phải chữa trị cho Ram đã.”

 “À phải rồi ha…anh quên mất là còn chuyện đó. Vậy thì lần này tụi anh cũng nhờ Emilia-tan và Beako xử lý nhé.”

Emilia ngắt lời Subaru, nhắc nhở cậu về việc thường lệ mỗi tối – điều trị cho Ram.

Subaru gật đầu cái rụp, nhường sân khấu cho hai cô gái. Vậy là cả cậu và Julius đều bị “tống ra ngoài” trong thời gian trị liệu.

Lý do tại sao thì… chỉ cần nghe là biết:

— “…Ưmm~…”

Đó đó, dù có muốn hay không thì sẽ luôn có những tiếng rên khe khẽ, vang vọng mơ hồ từ trong xe rồng ra ngoài.

Giọng Ram run rẩy như đang chịu đau đớn, nhưng tuy vậy khi nghe, à ừm ngoài cảm thấy khó xử ngoài ý muốn thì họ không biết phải mô tả nó như nào bởi vì nếu tập trung mà diễn giải thì tâm trí của họ sẽ trượt dốc theo một hướng kỳ lạ mất.

Bên trong, một làn ánh sáng mờ dịu tỏa ra – đó là vì một phép chữa trị bằng ma lực của bốn nguyên tố đang được thi triển.

Dòng Mana nhẹ nhàng chảy vào vùng vết thương nơi chiếc sừng từng tồn tại. Khiến Ram lúc này trông có chút thê lương.

"Ahhh, uhh...."

Mà phải nói thật… âm thanh với ánh sáng mờ mờ kiểu đó, nếu không nói là gợi cảm thì thật sự thì… họ không biết phải tả nó thế nào, dù sao thì, điều đó khiến Subaru cảm thấy một cảm giác đáng ngại, giống như một lằn ranh nọ của thế giới đang bị ai đó xâm phạm.

Subaru giờ chỉ biết đút tay vào túi áo, gãi gãi đầu, cố hết sức để kiềm hãm những suy nghĩ không đúng đắn của bản thân lại.

Sau khi tận mắt chứng kiến buổi trị liệu đầu tiên, từ ngày hôm đó trở đi, đám đàn ông đều bị “cấm cửa” mỗi khi tới giờ điều trị.

“...Tôi thực sự không hiểu nổi Roswaal nghĩ gì khi bắt cô ấy làm chuyện đó nhiều lần như vậy,” Subaru lẩm bẩm với vẻ không cam lòng.

“...Dù sao thì, về một mặt nào đó, đó cũng là một vinh dự.” Julius khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu lại. “Ram tiểu thư là một người vừa quyến rũ vừa xinh đẹp. Nhưng khi nghĩ đến việc cô ấy chỉ hướng ánh mắt đến một người duy nhất, thì đúng là chẳng thể nào vui nổi.”

“...Roswaal biết rõ điều đó mà vẫn hành xử như vậy… Vậy rốt cuộc vì sao ông ta vẫn cứ giữ nguyên thái độ đó với Ram cơ chứ, khó chịu ghê? Cô ấy giờ đâu còn là người ông ta có thể níu giữ nữa.”

“...Chà, các mối quan hệ giữa con người với nhau, đặc biệt là giữa đàn ông và phụ nữ, thường không thể bị đánh giá chính xác bởi nhận định chủ quan từ người ngoài. Nói trắng ra thì, lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau cũng đâu dễ chịu gì phải không. Hoặc ít nhất là, lúc đó, tôi đã không nghĩ rằng sẽ có ngày tôi sẽ cùng anh đồng hành trong chuyến hành trình sinh tử thế này.”

“…Ờ, thì... chắc điều anh nói cũng có chỗ đúng.” Subaru gãi má, ngượng nghịu vì nhớ lại tiếng rên vừa vang lên từ trong xe kéo.

Julius đang giữ vẻ mặt bình thản, nhưng âm thanh vừa rồi thực sự là một đòn công kích mạnh mẽ đối với bất kỳ chàng trai vô tội nào. Dù sao thì, họ cũng không thể rời khỏi vị trí quá xa, tránh bị lũ ma thú đánh hơi được. Đó là điều cần thiết để giữ an toàn.

“...Trông cậu băn khoăn dữ ghê, Natsuki-kun.”

“Uwaaaah!?” Subaru bật ngửa ra sau khi bất ngờ bị một hơi thở ấm áp phả bên tai. Cậu bị mất thăng bằng và ngã dúi dụi mặt xuống cát. Khi ngẩng lên, cậu thấy Anastasia đã vòng ra từ phía sau xe rồng mà bước ra.

Julius, dù vừa cảnh giác vì phản ứng quá khích của Subaru, cũng phải bật cười trước bộ dạng ngã lăn lóc của cậu.

“...Cậu phản ứng thái quá thật. Trông như thể cậu đang nghĩ về chuyện gì đó đen tối vậy.”

“Hả? Ai mà... Không, không có, không đời nào, không một chút nào luôn ấy nhá! Chắc vậy? Với lại, có chuyện gì sao, Anastasia-san? Tôi đang nghe đây, đang lắng nghe hết sức đây!”

“...Cậu đúng là chẳng giỏi che giấu gì cả nhỉ?” Anastasia cười nhẹ, phẩy tay. 

“Thôi thì vậy cũng được. Dù Natsuki-kun có tò mò về tình hình bên trong thế nào, tôi tới đây là để bàn chuyện nghiêm túc hơn.”

Subaru nhanh chóng rũ bỏ ánh nhìn nghi ngờ của Julius, rồi giơ ngón tay cái với Anastasia. Cô ấy bước chậm rãi trên cát, đôi bốt cao của cô hơi lún xuống cát theo từng bước chân.

“...Cát mềm thật đấy. Vậy mà hai người trông vẫn đứng vững vàng ghê nhỉ.”

“...Tôi có luyện tập mà, tuy không thể nói là để đối phó với cát trên sa mạc này.” Julius khẽ đáp nhẹ lại lời của Anastasia.

“Khi không chắc bước chân, đừng cố dò dẫm chậm rãi. Cứ dồn lực vào gót và bước mạnh theo đế giày. Đó là phong cách di chuyển mà Clind đã dạy tôi.” Subaru lặp lại bài học từ Clind – vị quản gia đa năng và là thầy dạy parkour cho cậu

Anastasia gật gù với vẻ khâm phục, rồi cô đưa tay kéo nhẹ cổ áo, để lộ ra phần dưới khuôn mặt.

“...Tôi không biết cái sa mạc này làm sao, nhưng cảm giác như bị bóp nghẹt vậy. Muốn mau rời khỏi chỗ này để hít thở cho thoải mái quá đi mất.”

“...Tôi đồng cảm. Tôi cũng muốn tắm lắm rồi. Đầu tóc tôi giờ chỉ toàn là cát đây này.”

Giờ thì cậu hiểu vì sao người dân vùng sa mạc lại hay đội khăn trùm đầu rồi. Tránh cát, chống nắng, giữ ấm – mọi thứ đều hợp lý. Subaru cũng có quấn vài lớp vải, nhưng chẳng thấm vào đâu cả.

“...Nghe cậu nói tôi cũng thấy muốn tắm rồi đó nha. Nếu ở chỗ ngài hiền giả kia có nhà tắm thì tốt biết mấy.”

“...Tất nhiên là tôi không thể biết được rồi. Thế cô giờ đang muốn nói gì vậy?”

“...Ngay cả khi Echidna biết đường đi, thì tôi đâu có từng vào đó lần nào.”

Cô kéo thấp hơn nữa chiếc khăn choàng quen thuộc, để lộ rõ chiếc cổ trắng ngần. Mọi chuyện từ đầu đến giờ đều dựa vào Eridna – hay đúng hơn là “Echidna”.

Không có lý do gì để nghi ngờ, nhưng cẩn tắc vô áy náy.

“...Tức là, cô giờ chuẩn bị nói mấy chuyện quan trọng, phải không?”-Subaru đưa ra phán đoán của mình, vì cậu biết rõ người trước mặt cậu hiện là ai.

“...Đúng thế.”-Anastasia nhàn nhạt đáp

“...Tôi cũng sẵn sàng lắng nghe, thưa Anastasia-sama.”-Julius hiểu được tình hình xong liền nghiêm mặt đáp lại như thế

Anastasia ưỡn bộ ngực nhỏ của mình ra với vẻ tự tin trong khi hắng giọng, còn Subaru và Julius thì cũng tập trung tinh thần lại để lắng nghe lời cô nói. Sau đó, Anastasia liếc nhìn về phía xe rồng với vẻ mặt hơi tinh nghịch.

“...Bắt đầu từ đêm nay, mọi người sẽ ngủ trong xe. Nhưng hai cậu thì sẽ phải ngủ ở khoang lái trước đó nha. Không thể để các cậu trai trẻ 'tràn trề sinh khí' như các cậu lăn lộn trong một căn phòng nhỏ chật hẹp với phụ nữ và trẻ con được. Nyah, như thế là không được, không được đâu đó nha.”

“...Cô đang nói cái quái gì thế hả!?”-Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để lắng nghe lời cô nói, nhưng Subaru, chính cậu cũng không ngờ đã mình đã bị 'Anastasia' chơi một vố do cả tin vào vẻ mặt nghiêm túc mà cô thể hiện ra.

“...Haha, chỉ là tôi muốn giảm bớt căng thẳng chút thôi mà… Mà thôi, thế này chắc cũng được rồi.”

Dù sao thì chuyện ngủ chung phòng cũng chẳng quan trọng gì. Chính sự thiếu can đảm của bản thân, cộng thêm sự đề phòng từ phía các cô gái, đã đủ khiến Subaru hiểu điều đó là bất khả thi.

Đặt chuyện vớ vẩn đó qua một bên, Anastasia nghiêm túc bước vào chủ đề chính.

“...Sau một ngày dài tiến về phía Tháp canh của Hiền giả, cậu cảm thấy thế nào?”

“...Nếu cô hỏi tôi như thế thì… Mhm, thành thật mà nói, tôi thấy chẳng có gì đặc biệt, mặc dù chúng ta vẫn chưa đạt được bất cứ kết quả nào.”

Subaru nhăn mặt khi nghĩ lại quãng thời gian đã qua.

Họ đến Cồn Cát Augria vào khoảng ban trưa, chờ cho Thơi-Cát buổi sáng trôi qua, rồi bắt đầu hành trình từ đó. Họ đã di chuyển trong nửa ngày, giờ thì mặt trời đã lặn, Thơi-Cát buổi chiều cũng đã trôi qua. Kết quả đến hiện tại là――

“...Tháp đúng là một cột mốc hoàn hảo. Tôi cũng đã nhờ Emilia-tan đánh dấu đường về rồi. Thêm vào đó, Meili cũng hữu ích hơn tưởng tượng. Tôi nghĩ đó là tất cả.”

“...Nhờ vào sự chuẩn bị kỹ càng từ trước và phản ứng nhanh nhạy của Subaru, chúng ta đã có thể đối phó khá tốt với Thời-Cát. Tuy nhiên… vấn đề lại nằm ở Tháp canh Pleiades – và lý do vì sao chúng ta vẫn chưa thể nhìn thấy được đường dẫn tới đó.”

“...Không thấy được đường đi sao?”

Subaru cau mày trước lời Julius nói, cảm giác như cậu vừa bị dẫn sang một kết luận hoàn toàn khác. Julius thở dài rồi nói nhỏ:

“...Cậu không nhận ra sao?”

“Thì cũng đúng là chuyến đi tới giờ không gặp trở ngại gì. Nhưng nếu đồng ý với điều đó thì...”

“...Đừng nói vòng vo nữa. Tật đó của anh xấu lắm đấy. Hãy cứ nói thẳng ra đi.”-Subaru lên giọng cằn nhằn Julius, vì cậu quá hiểu chuyện anh chàng này thích nói chuyện kiểu vòng vo tam quốc như thế nào.

“Vậy để tôi nói ngắn gọn... Subaru, chẳng lẽ cậu không cảm thấy có điều gì kỳ lạ ở tòa tháp sao?”

“――――”

Câu hỏi ấy được thốt ra nhẹ nhàng, thế nhưng nó lại khiến Subaru nghẹn lời. Cậu quay đầu nhìn lại phía Tháp Canh — bóng dáng hùng vĩ của nó vẫn hiện rõ ở phía bên kia bức tường băng, ngay cả trong màn đêm, hình bóng ấy vẫn sừng sững.

Thế nhưng, dù Julius đã nói có gì đó sai sai, Subaru vẫn không nhận ra điều bất thường nào. Cậu đã nhìn chằm chằm vào tháp suốt cả ngày, từ lúc đặt chân đến Cồn Cát Augria. Mọi thứ... phải giống hệt như lúc ban đầu.

――Chả phải nó vẫn trông giống hệt như lúc ban đầu sao ?

“――!?”

“Có vẻ cậu đã nhận ra rồi nhỉ. Tòa tháp đó... rõ ràng không hề đến gần hơn, cũng chẳng hề rời xa ra. Chúng ta đã đi về phía nó suốt cả ngày, nhưng khoảng cách giữa cả hai bên lại chẳng hề thay đổi chút nào.”

Lời giải thích của Julius như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt Subaru. Khiến cậu ngớ người ra và há hốc miệng.

Tòa tháp ấy vẫn ở đằng xa, với kích thước quá lớn đến mức không thể nào phớt lờ. Nhưng dù đã bước đi biết bao lâu, khoảng cách giữa với nó... vẫn chẳng hề có chút thay đổi nào .

“Không thể nào...”

“Tôi hiểu giờ cậu đang thấy rất bực bội. Nhưng giờ cậu phải cẩn thận hơn mới được…”

“Vậy là... sau bao nhiêu nỗ lực hôm nay, dính đầy cát, đi đến khi tất cả mệt mỏi, rã rời... tất cả chỉ là công cốc thôii sao!? Cái gì mà muốn chinh phục cái nơi quỷ tha ma bắt này ư, đùa gì vậy chứ, chúng ta thậm chí còn chẳng tiến lại gần thêm được dù chỉ một bước.....Chết tiệt――!”

“…Hửm?”

Subaru gào lên giận dữ mà đạp lấy đạp để phần cát dưới chân. Julius tròn mắt nhìn, bởi anh ta chưa từng thấy Subaru phản ứng dữ dội đến thế trước đây. Subaru sau đó ngồi thụp xuống cát, xúc từng nắm cát lên rồi thở hồng hộc.

“...Này này này, đùa à? Tự nhiên lại thấy mệt rã rời. Cảm giác bao nhiêu công sức đều vô ích thật quá sức chịu đựng. Má ơi, tệ quá thể đáng luôn.”

“...Tâm lý cậu yếu hơn tôi tưởng đó.”- Anastasia khẽ nói khi cô nhìn thấy dáng vẻ ăn vạ chẳng khác gì trẻ con của Subaru.

“Cô nhìn cái gì thế hả!? Không thấy tôi đang khổ sở thế này sao!? Tôi đang cực kỳ chán nản, cực kỳ buồn bã! Cô đáng lẽ phải nói sớm hơn chứ, lúc vừa nghi ngờ ấy!”

“Tôi không muốn làm cậu mất tinh thần, nên đã chờ đến khi chắc chắn…”-Julius nhàn nhạt đáp lời thay cho Anastasia, khi mà anh ta thấy Subaru đang gằn giọng lên với cô.

“Cái kiểu người gì vậy chứ…”

Subaru phủi cát khỏi tay rồi đứng bật dậy. Cậu trừng mắt nhìn Julius từ dưới lên, gương mặt cậu giận dỗi đầy phẫn uất.

“Anh bỏ cái kiểu nói úp mở ấy đi được không? Tôi đâu có nổi điên khi ai đó chia sẻ nghi ngờ của họ! Thậm chí nhờ thế mà còn có thể tìm ra manh mối nữa kìa. Cái kiểu «giữ trong lòng cho chắc» ấy, giúp được gì chứ? Tình huống có khá lên chút nào không? Chưa bao giờ tôi nghĩ giấu đi là việc nên làm hết đâu đó!”

“...A, ừm, tôi xin lỗi.”

“Cái gì cũng phải nói ra ngay, kể cả mấy chuyện nhỏ nhặt. Tôi nói với Ram rồi, tôi đã phải nói rõ với cô ấy rằng, cô ấy là một người ‘tàn tật’ trong vụ chinh phục này ngay trước mặt cổ luôn đấy. Tôi còn phải nhắc lại điều tương tự như thế với từng người còn lại nữa hay sao!?”

Nghe thấy tiếng than từ tận đáy lòng của Subaru, Julius chỉ biết im lặng gật đầu, mặt anh đầy vẻ hối lỗi.

Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Subaru đã giành được thế thượng phong trước “Hiệp sĩ Không Tì Vết”. Cậu quay sang Anastasia, người đang lặng thinh theo dõi.

“Vậy thì, chắc chắn cô biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”- Bình tĩnh lại một chút, Subaru thở dài một hơi rồi cất giọng hỏi.

“Thành thật xin lỗi vì đã không nói gì… Hoặc cũng có thể nói là, tôi chỉ vừa chắc chắn ‘cảm giác’ của mình thôi. Cậu cứ nghĩ như vậy cho dễ.”

“Bắt đầu kể từ lúc cô nghi ngờ đi. Vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?”

Subaru lè lưỡi trêu, ép Anastasia phải nói tiếp. Cô nàng nghe vậy liền chỉnh lại tư thế, rồi thốt ra một câu cảnh báo nhẹ nhàng:

“Đừng sốc quá nhé... Cái vùng cát nằm giữa Sa Mạc và Tháp canh ấy, tôi nghĩ không gian ở đó đã bị bóp méo.”

“Không gian bị bóp méo…?”-Subaru nghi hoặc hỏi lại

“Nói cho dễ hiểu thì là, nó không hề nối liền với mặt đất như cậu tưởng tượng đâu. Dù chúng ta đã đi thẳng hoài như vậy, nhưng khoảng cách đó sẽ chẳng bao giờ rút ngắn lại đâu.”

Lời cô nói ra như thể chuyện thường ngày ấy vậy mà nó lại mang đến cú sốc không hề nhỏ. Subaru sững người. Rõ ràng là Anastasia — chính xác hơn là Eridna — đã biết điều này ngay từ đầu.

“...Ra vậy, nên Reinhard và những người từng thử trước đó cũng đều thất bại.”

“Đích đến thì ở ngay trước mắt. Ai mà chẳng muốn tiến tới đó phải không, nhất là khi họ còn đang phải cố gắng thoát khỏi Lũ Ma Thú chết tiệt quanh quẩn ngày đêm nữa. Họ chỉ có một con đường duy nhất là tiến lên, cứ thế tiến lên trong vùng an toàn... mà chẳng hay biết được rằng mình chỉ đang giậm chân tại chỗ.”

“――――”

Trong đầu Subaru, những kẻ từng từ bỏ nửa chừng lại hiện về. Cảm giác tiếc nuối ấy, khi mục tiêu ở ngay trước mắt mà vẫn không thể chạm tới…

Thứ đang ngăn cản bọn họ là sự méo mó của không gian — một bức tường vô hình khiến Biển Cát trải dài ra bất tận đến mức tuyệt vọng.

“...Vậy, làm sao để ta vượt qua chuyện đó?”- Gác vẻ mặt ủ rũ của mình sang một bên, Subaru nhẹ giọng hỏi.

“...Cậu hỏi câu đó làm tôi thấy hơi sai sai à nha. Đây đâu phải thứ có thể ‘vượt qua’ hay ‘phá giải’. Đây là một cạm bẫy được tự nhiên dựng nên... một tử địa do Chướng khí tạo ra. Không hề có thế lực siêu nhiên nào can thiệp vào hết.”

“Cạm bẫy tự nhiên!? Cái này á!?”

Subaru gào lên như thể cậu muốn phản đối chính lẽ tự nhiên trước mắt. Đôi khi, thiên nhiên lại tàn nhẫn đến khó tin. Cứ như thể chính thế giới này đã tự tay xây nên một mê cung tử thần.

****

――Sa mạc vốn dĩ luôn ẩn chứa những ảo ảnh. Cũng giống như những con đường tuyết phủ ven vực sâu ở vùng tuyết nặng, một bước sảy chân cũng có thể khiến người ta rơi vào vực thẳm. Đầm lầy không đáy, thủy triều dâng, tất cả đều là những cái bẫy mà tự nhiên giăng ra để hạ sát con người.

Thế nhưng, tòa Tháp Canh trước mắt họ thì――

"Đây là cái bẫy do thiên nhiên tạo ra á? Nghe có hơi cường điệu quá rồi đấy?" – Subaru cau mày, nghiêng đầu hỏi.

"…Nếu nghĩ theo hướng đó thì cũng chẳng sai đâu." – Julius chắp tay, nhẹ giọng trả lời. "Tháp canh Pleiades vốn được xây dựng ở nơi mà hiện tượng này xảy ra. Xét theo khía cạnh ấy, thì điều này hoàn toàn hợp lý."

"Hợp lý á? Ở chỗ nào cơ chứ?"- Subaru hơi gằn giọng hỏi lại, vẻ mặt cậu ánh lên chút bực bội.

"Cậu đang quên mất một điều quan trọng đấy, Subaru. Đúng là Biển Cát trải dài dẫn đến Tháp Canh, nhưng tòa tháp đó không phải nơi duy nhất tồn tại ở phía bên kia Biển cát. Cậu chưa từng tự hỏi tại sao nó lại được xây ở nơi đó à?"

Julius lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt anh lạnh lùng như đang trách móc thái độ bất cần của Subaru. Lời nói ấy khiến Subaru khựng lại. Phải rồi―― mục đích của Tháp Canh kia chính là một cái phong ấn cho Điện Thờ của Phù Thủy. Và đồng thời, chiếc bẫy tự nhiên tại Cồn Cát này cũng là một phương thức ngăn chặn Giáo Phái Phù Thủy tiến gần hơn đến nơi an nghỉ của Mụ Phù Thủy Đố Kỵ. Nếu nghĩ vậy thì, đúng là không thể trách ai được.

"…Hk! Thôi bỏ đi. Mặc kệ mấy lý do vì sao người ta lại xây cái tháp đó ở cái chỗ quái quỷ này. Cái tôi quan tâm là ta cần làm thế nào để có thể xuyên qua được không gian bị bóp méo kia cơ chứ."

"Cậu nên biết là mình không thể loại bỏ nguyên nhân gốc hiểu chứ?" – Anastasia lên tiếng. "Nó là chính mảnh đất mà chúng ta đang đứng trên đây."

"Daijobu (Ổn thôi). Tôi đã hiểu rõ cái địa hình chết tiệt này rồi. Bước tiếp theo là tìm điểm yếu. Cô đã xung phong làm người hướng dẫn rồi, vậy nên hẳn cô phải biết đường tắt để đi qua nơi này đúng chứ?"

"Biết thì biết, nhưng gọi nó là 'đường tắt' thì nghe có hơi khoa trương." – Anastasia nhún vai, nở một nụ cười gượng gạo, nhưng cũng không từ chối. Cô nhìn cả Subaru lẫn Julius, rồi chậm rãi nói tiếp.

"Trong thời điểm được gọi là Thời-Cát, không gian méo mó kết nối với Tháp Canh sẽ tạm thời gặp trục trặc. Lúc đó, chính là lúc ta sẽ lẻn qua đó, chui vào khu vực thật sự của biển cát. Đó là điều kiện để phá vỡ cái bẫy mà thiên nhiên đã giăng sẵn này đấy."

※※※※※※※※※※※※※

――Cuộc tấn công vào Cồn Cát được bắt đầu từ sáng hôm sau, với vô số tình huống trắc trở nối tiếp nhau.

Điều kiện để mở lối đến Tháp Canh mà Anastasia tiết lộ cần phải được tất cả thành viên trong đoàn hiểu rõ. Nói cách khác, phần lớn thời gian di chuyển sẽ trở nên vô ích cho đến khi Thơi-Cát xảy ra, và trong thời gian đó, việc giữ vững tinh thần sẽ trở nên vô cùng quan trọng.

Tuy nhiên――

"Ngay cả khi thời khắc quan trọng ấy đến, liệu có thể đến được khe hở không gian đó hay không… thì vẫn phụ thuộc vào vận may nữa." – Anastasia kéo mũ xuống, lẩm bẩm. "Nghĩ theo hướng đó thì đứng yên một chỗ có khi lại hợp lý hơn ấy chứ."

"Với lại, nếu cứ luuuiiiii lại mãi ở một chỗ thì lũ thú xấu xa quanh đây sẽ nhớ mùi của chúng ta đấy~" – Meili đong đưa giọng nói. "Em thì chẳng sao đâu~, nhưng nếu chẳng may mọi người lạc mất em thì tụi nó sẽ đuổi theo cho mà xem."

Ý kiến của Anastasia nghe có vẻ hời hợt, nhưng lời Meili thì lại phản ánh rõ ràng mối nguy đang treo lơ lửng trên đầu cả nhóm. Suy nghĩ tránh né nguy hiểm không giúp ích gì, thậm chí là hèn nhát. Đối mặt với nỗi sợ và dám chiến đấu mới là dũng khí thật sự.

"Đúng không, Emilia-tan?" – Subaru nghiêng người hỏi với giọng nhẹ nhàng.

"――? Ừm, đúng thế." – Emilia khẽ gật đầu, có vẻ cô còn đang ngơ ngác.

"Emilia-tan, đừng nghiêm túc quá. Đây là lúc em nên diễn vẻ mặt ngốc nghếch cho hợp bối cảnh đấy."

Dù thỉnh thoảng phải trò chuyện thông qua lớp rèm của xe rồng, tinh thần của Subaru vẫn không sụt giảm, dù biết ngày hôm trước chỉ là một cuộc hành quân vô ích.

Với lượng thức ăn và nước dồi dào mua ở Mirula, cộng thêm các tác động của Chướng khí đang được Emilia và Beatrice khống chế nhờ vào các kỹ thuật của Thuật sĩ Tinh Linh, nên chí ít, họ cũng không cần lo việc thiếu thốn lương thực nữa.

"Chỉ là… không biết đến bao giờ tôi mới kết thúc cái chiến dịch khốn nạn khiến tôi phát stress này đây nữa."

"Subaru, ngươi mau nhổ cát ra khỏi miệng đi, đừng có nuốt vào nữa, rõ chưa. Dù ít đến đâu, đó vẫn là cát dính Chướng khí đấy, nếu xử lý qua loa thì ngươi sẽ phải chịu đau đớn đấy." – Giọng của Beatrice vang lên trong lòng Subaru, vừa trách mắng vừa lo lắng.

Cô bé nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng cậu như thường lệ khi di chuyển trên lưng rồng, rồi cô khẽ rút từ trong áo ra một bình nước nhỏ.

"Đây, súc miệng đi, hiểu chưa. Dù không được tắm thì ít nhất ngươi cũng nên làm sạch miệng mình, hiểu chứ?"

"…Nói mới nhớ, cô lúc nào trông cũng sạch sẽ như mới hết ha."

"Bởi vì cơ thể của Betty được cấu thành từ Ma lực, nên Betty lúc nào cũng sạch sẽ, hiểu chưa. Chuyện Betty lúc nào cũng xinh đẹp, dù ở bất cứ nơi đâu là chuyện đương nhiên rồi."

"Ừm ừm, cô dễ thương, dễ thương lắm." – Subaru cười nhạt, vuốt nhẹ mái tóc được búi thành lọn khoan tròn như khoan bông của Beatrice.

Khi đó――

"Ồ, lại là một nhóm Ma Thú nữa à… Nhìn từ xa thế kia cứ như thú hoang bình thường ấy nhỉ."

"Nếu mà anh ngu ngốc đến mức đi tách ra khỏi chỗ em và đến gần chỗ tụi nó thì sẽ bị cắn ngay đấy~ Chả hiểu sao nhưng tttấtttt ccảaaaa~ bọn thú xấu xa quanh đây đều cứ dán mắt anh như chúng thèm ăn thịt onii-san lắm ấy."

Meili đưa mắt quan sát lũ Ma Thú đang tụ tập ở một khu đất xa xa, ánh mắt cô tràn đầy cảnh giác. Subaru, đang cưỡi Patrasche, cũng liếc nhìn chúng và khẽ gật đầu đồng tình.

Cô bé ấy có vẻ không biết đến Tàn Hương của Phù Thủy đang bao trùm lấy Subaru. Một loại mùi mang bản chất giống Chướng khí, thứ mùi khiến bọn Ma Thú phát cuồng. Và rõ ràng, cái mùi ấy vẫn chưa hề phai nhạt―― dù bản thân cậu cũng chẳng thể hiểu nổi bản chất thật sự của nó.

"Ồ, nhìn kìa, đó là một con Ma Thú trông cực kỳ quen thuộc luôn đúng không? Ram-chi, chị nhìn sang chỗ đó đi kìa!"-Subaru nói với vẻ mặt đầy háo hức trong khi vẫy tay gọi Ram.

"Ngươi nói như thể đó là một phần trong hồi ức của Ram vậy. Mà dù sao thì, với Ram hay với ngươi, chúng cũng chỉ là ký ức đầy đau đớn mà thôi, Barusu."

Đó chính là lũ chó địa ngục từng càn quét biệt thự cũ của nhà Roswaal―― vì Ram đã không ngần ngại mà buông lời lạnh lùng, khiến Subaru đang háo hức khựng lại.

"Đừng nói thế. Nếu phải mô tả vai trò của chúng đối với tôi, đối với chị... và cả Rem, thì tôi sẽ nói rằng... chính bọn chúng đã dựng nên những cây cầu nối giữa ba chúng ta. Nếu không có chúng, có khi tôi chẳng còn đứng ở đây nữa. Nghĩ vậy thì... mối quan hệ của chúng ta với chúng cũng đâu đến nỗi tệ— À mà không, chờ đã, nó tệ thật! Mẹ nó, là tệ quá thể tệ luôn ấy chứ!" – Subaru nhăn nhó, vỗ trán như vừa nhận ra điều gì ngu xuẩn lắm.

"Đừng tự tay bóp chết sự hăng hái của bản thân như thế. Nhìn thôi đã thấy đáng thương, nghe thì chỉ khiến người ta chạnh lòng, còn nghĩ đến thì đúng là bi kịch." – Ram khẽ thở dài, nói xong, cô dứt khoát đóng sập cửa sổ xe rồng lại.

Chuyện của một năm về trước, sự kiện tấn công của bầy Ma Thú... đã vô thức trỗi dậy trong lòng họ. Nhưng với Ram, ký ức đó đã bị tái định hình—là cuộc chiến mà cô và Subaru đã cùng nhau vượt qua, không có Rem. Và như thể cô không mảy may khó chịu với sự trống rỗng ấy, ký ức về Rem cũng chưa từng được phục hồi.

Nếu một ngày nào đó, ký ức về Rem quay lại... liệu những mảnh ghép còn thiếu kia sẽ liền mạch lại như xưa?

"...Wooooow! Thơi-Cát đúng là nguy hiểm thật đấy! Cát bay kiểu gì mà vô lý thế này chứ! Gió cát, gió cát nó điên lên rồi kìa!" – Subaru hét toáng lên, cậu phải dùng tay ôm mặt để tránh bụi cát.

"Em đã cố gắng làm lớp băng trong suốt hết mức rồi mà! Nếu không ổn thì anh phải nói ra chứ!" – Emilia lo lắng quay đầu lại.

"Chuyện đã không ổn từ nãy rồi còn gì nữa! Thuyết băng toàn năng của em sắp sập đến nơi rồi kìa, Emilia-tan!" – Subaru gào lên, mắt cậu cay xè.

Thời khắc quyết định—Thời-Cát—đã đến. Vì vậy nên, họ đã đâm đầu vào làn gió cát cuồng loạn, tìm kiếm kẽ hở dẫn đến Tháp Canh, nhưng sức mạnh của cơn gió ấy vượt xa mọi tưởng tượng của họ.

"Dựng tường băng lên rồi, vậy mà cát vẫn bám đầy lên được! Anh không thấy gì phía trước hết luôn! Mà này, em dựng một mặt phẳng băng rộng thế này đón gió thì khác gì tự sát đâu cơ chứ!" – Subaru lắp bắp, mi mắt nheo lại vì đau.

"Hả!? Anh vừa nói gì cơ!? Gió to quá, em nghe không rõ!" – Emilia hét lên, tay vẫn giữ chặt pháp trận băng.

"Gió mạnh quá rồi! Kiểu này ta mà tiếp tục là toang thật đấy!" – Subaru cố hét to hơn nữa.

"Anh nói muốn chết hả!? Không được đâu nha! Đừng bỏ cuộc dễ dàng thế chứ!" – Emilia hốt hoảng, giọng gần như lạc đi.

"Nói như thế là... GYAAAAAA! Cát bay vào mắt anh rồi ááááá!" – bị cát bay vào mắt Subaru ôm mặt, lăn lộn.

"Hả!? Anh vừa nói cái gì cơ!? Nói lại cho em nghe đi! Subaru!? Subaru――!?" – Emilia gào lên, gương mặt cô hiện rõ sự bấn loạn.

"...Anh nói là, cứ làm thế này thì... GUWAAAAAAH!"

"...SUBARU――!?"

Gió cát, hay chính xác hơn là cơn lốc cát, chẳng khác gì một cơn bão dữ dội đang nổi lên giữa sa mạc.

Dù trong lòng họ nghiêm túc đến đâu, thì cảnh tượng bên ngoài trông chẳng khác gì một màn hài kịch thảm hại.

Dựng một tấm chắn băng phía trước để chặn cát thổi thẳng vào mặt—nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng khi gió quá mạnh, việc đó chẳng khác gì mời gọi cái chết. Thay vào đó, quấn kín người bằng vải, thu mình lại, có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhiều. Nhưng điểm yếu của chiến lược ấy chính là...

"Tiến lên! Cố lên, Gian! Mọi hy vọng của bọn tao đều đặt hết vào sức mạnh của mày đấy!" – Subaru hét lớn trong khu mắt cậu vẫn nhắm nghiền.

"――――" – Gian, con địa long thuộc giống Gyras, không đáp lại lời nào, chỉ biết gầm khẽ.

Con rồng bốn chân đó lao đầu về phía gió cát như thể chẳng màng sinh tử. Sau bao ngày vượt qua các đụn cát, giữa họ đã hình thành một mối liên kết—cái tên “Gian” là minh chứng cho điều đó.

"Để địa long gánh mọi thứ thế này thật chẳng hợp với phong cách của tôi... Nhưng vào lúc này thì chúng ta chỉ còn biết tin tưởng vào nó mà thôi." – Julius lên tiếng, tay anh vẫn nắm chặt dây cương.

"Êêêê! Mày hãy cố lên nhaaaa! Tao cũng không muốn quay lại cái nơi toàn cát ấy đâu!" – Meili phụ họa, ánh mắt cô bé long lanh ngấn lệ vì bụi cát.

Cả hai ngồi trên ghế điều khiển, gần với Gian nhất, nên càng nhìn thấy rõ sự dũng mãnh đang bùng cháy trong đôi mắt của sinh vật ấy

"――――"

Bên trong xe rồng, Emilia cùng mọi người không thể mở nổi cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Nhưng tất cả bọn họ đều chắc chắn một điêu-bão cát ngoài kia hiện rất kinh khủng nên tất cả bọn họ đều đang nắm tay cầu nguyện trong im lặng, mong rằng họ có thể băng qua Thơi-Cát này.

Như một biện pháp đối phó, Emilia đã đóng băng khung xe và dán tấm chắn băng ở phía trước. Nhưng trước sức mạnh của gió cát, lớp băng ấy gần như không có tác dụng đáng kể nào.

Và rồi, sau đó, Subaru đã rút ra quân bài cuối cùng—một kiểu cải tiến giữa hình dạng đôi cánh điều hướng gió và một mũi thương sắc nhọn: một mũi lao, sẵn sàng đâm xuyên cơn bão.

"...Lấy cảm hứng từ xe mô hình mini. Vì không thể giảm trọng lượng được, nên mình đã tối ưu mọi thứ khác. Giờ thì... Xông lên đi, Gungnir――Hãy đâm xuyên qua thế lực tự nhiên đáng sợ kia!" – Subaru hét lên, mắt mở to.

"――MM!" – Gian cũng rống lên, đáp lại tiếng hét đầy nhiệt huyết ấy của Subaru

Bước chân kiên định của Gian vang lên như trống trận kéo chiếc xe rồng bọc thép mang tên ‘Gungnir’ xé gió mà lao về phía trước. Mũi thương đâm xuyên qua bão cát, rẽ đôi màn bụi mịt mù, để lại một vết xẻ găm thẳng vào cơn thịnh nộ của sa mạc mênh mông biển cát ấy.

Và rồi...

"――――"

Khoảnh khắc họ thoát khỏi cơn cuồng phong ấy—điều ập đến Subaru không phải là ánh sáng, mà là... sự im lặng tuyệt đối.

Âm thanh của gió lồng lộng, tiếng cát quất lên da thịt như lưỡi dao bén ngót, mùi Chướng Khí kích động bầy Ma Thú… tất cả bỗng chốc tan biến như chưa từng tồn tại.

"...――――"

Gió cát của Thời-Cát cuối cùng cũng đã kết thúc, tuy có phần đột ngột nhưng dư âm mà nó để lại thì vang vọng đến tận xương tủy từng người trong nhóm bọn họ

Lượng cát cuốn theo gió dần dần yếu đi, rồi như bị một bàn tay vô hình kéo ngược trở về lòng sa mạc, chỉ để lại mùi cát nồng nặc quẩn quanh khứu giác—đánh dấu một hồi kết đặc biệt. Cơn cuồng phong dữ dội lúc nãy cuối cùng cũng đã biến mất, tựa như thể nó chưa từng hiện hữu.

Nhưng đó lại chính là điều khiến nó trở nên khác thường—bằng chứng rằng kết thúc này... là một trường hợp đặc biệt.

“...――――”

Với một cổ họng khô khốc, Subaru quay đầu nhìn quanh. Và trong tầm mắt cậu nơi cát bụi vừa lắng xuống ấy... là Julius cùng những người khác, tất cả họ đều mang vẻ mặt đờ đẫn, chẳng khác gì chính bản thân cậu—tất cả bọn họ, những kẻ vừa mới thoát khỏi vòng xoáy điên loạn của Gió Cát.

Đương nhiên, nếu họ còn ở đây, điều đó cũng có nghĩa là Gian và cỗ xe rồng vẫn còn toàn vẹn.

“...Julius.”

“...Ừ”

Subaru gọi tên, và Julius—dù toàn thân vẫn đang căng cứng—vẫn khẽ gật đầu đáp lại. Rồi như chẳng cần thêm lời nào, cả hai cùng giơ tay lên, nắm chặt thành nắm đấm, gõ nhẹ vào nhau. Đó là một cú cụng tay (fist-bump) như là một lời tán thưởng dành cho đôi bên vì đã kiên cường vượt qua thử thách.

Bên cạnh Julius, Meili cũng đang phủi từng lớp cát dính trên quần áo, rồi nhẹ nhàng vỗ về đầu Gian.

MVP của chuyến đi lần này—không nghi ngờ gì nữa—chính là Gian.

Tất cả sự biết ơn, cảm kích, phần thưởng… họ cần trao cho nó, một cách xứng đáng và đầy đủ nhất.

“...Để mấy chuyện đó tính sau! Quan trọng hơn là... Chúng ta đã vượt qua rồi! Làm được rồi! Chúng ta—”

“...Cái đồ phiền phức! Sao lúc nào nhà ngươi cũng la hét ầm ĩ bên tai Betty thế hả, ta nói thật đấy――Kh!!”

Chưa kịp nói hết câu, chiếc cằm của Subaru bị đánh bật lên bởi cú thúc bằng lòng bàn tay của Beatrice—một cú móc cằm được đánh từ dưới hướng lên.

Cú đánh xuất sắc khiến đầu óc Subaru quay mòng mòng. Cậu ngã nhào khỏi Patrasche, mà lăn đùng trên cát. Mặt cậu úp xuống đất, miệng đầy cát, cậu vùng dậy như phát điên, chỉ tay vào Beatrice.

“...Sao tự dưng cô lại đánh tôi hả!? Người ta đang vui vẻ thì bị giật mình rồi ăn nguyên đống cát vào mồm luôn đây này!”

“...Ngươi tự dưng ôm chặt Betty rồi hét loạn lên thì ai chịu nổi chứ, là thế đấy! Betty chẳng hiểu gì hết về mấy thứ như... giảm xóc, địa hình hiểm trở, gene shift, linh hồn bốc cháy các kiểu đâu, ta nói thật đấy! Tai Betty như muốn cháy rụi vì mấy lời vớ vẩn đó của ngươi luôn đấy, chuyện là vậy đấy!”

Beatrice ngồi chễm chệ trên Patrasche, mặt phụng phịu cằn nhằn không ngừng.

Subaru có trăm điều muốn biện minh, nhưng... đúng là bản thân cậu đã hơi quá khích lúc ấy. Lúc đó, cậu đã gào lên đủ thứ thuật ngữ lạ hoắc. Mà... Gungnir là cái quái gì nữa chứ?

“...Khụ. D-dù sao đi nữa, thì chuyện quan trọng nhất là chúng ta đã vượt qua Thơi-Cát một cách an toàn. Vậy nên, trước tiên... phải ăn mừng đã chứ. Nào, banzai (Hoan hô)!”

“...Banzai, ta nói thế đấy.”

Bỏ qua vẻ giận dỗi của Beatrice, thực tế là họ đã vượt qua được cái thử thách điên rồ vừa rồi là không gì tả được. Không gì có thể thay thế được cảm giác đó.

Subaru vỗ nhẹ lên cổ Patrasche—cô rồng trung thành luôn dũng cảm, không hề tỏ ra mệt mỏi dù đã trải qua bao nguy hiểm kia của cậu. Một lời cảm ơn là chưa đủ cho những nỗ lực tuyệt vời ấy.

Sau đó, Subaru nhanh chóng chạy về phía xe rồng, định chia sẻ niềm vui với mọi người thì...

“...――Onii-san.”

“Hả? Có chuyện gì sao? Em cũng nên vui lên chút đi chứ...”

“...Im lặng.”

Meili ngắt lời cậu bằng một giọng cứng như thép nguội. Đôi mắt của cô bé xoay nhẹ về phía Subaru, đầy cảnh giác.

Lời nói đó... mang theo một sự cảnh báo rõ ràng.

“...――――”

Subaru ngay lập tức im bặt.

Meili đưa một ngón tay đặt lên môi—ra hiệu tất cả họ hãy giữ im lặng. Tay còn lại, cô bé từ từ, thật chậm, chỉ về phía trước.

Thấy thế, Subaru, Julius, và Beatrice đồng loạt nhìn về hướng đó...

Phía bên kia của Thơi-Cát nơi trước đó là cơn cuồng phong đầy cát, giờ đã lộ rõ hình dạng. Mặt đất xưa kia bị che khuất giờ trở nên rõ ràng đến bất ngờ, và đằng xa... bóng dáng của Tháp Canh sừng sững cũng đã hiện ra.

So với lúc trước, nơi ấy dường như trông gần hơn hẳn. Như thể— họ chỉ cần vài bước chân nữa là có thể chạm tới.

Thế nhưng――

“...Cái gì thế kia?”

Mặt đất cát khô cằn giữa sa mạc giờ lại phủ đầy... những luống hoa sặc sỡ sắc màu.

Chúng mọc trải dài, che lấp cả phần đường dẫn đến Tháp Canh.

Tựa như một loại ảo ảnh—nhưng những bông hoa kia là thật. Thật đến mức, chúng trông sinh động đến mức phi lý.