――Buổi sáng của ngày khởi hành cuối cùng cũng đã đến.
Sau một ngày cả nhóm nghỉ ngơi lấy lại sức, đã tròn hai ngày kể từ khi nhóm Subaru hoàn tất việc thu thập thông tin và lên kế hoạch cho chuyến hành trình sắp tới.
Ngay tại cổng thị trấn Mirula, cả nhóm bọn họ đã tập hợp đông đủ. Ai nấy đều mang theo đầy đủ trang bị cần thiết cho việc vượt qua Cồn Cát Augria khắc nghiệt. Khi nhìn thấy cỗ xe rồng được chuẩn bị sẵn, Subaru không khỏi trầm trồ thán phục, khẽ buông một tiếng thở dài mang theo sự ngưỡng mộ.
“...Oa, cái này là…”
“...Một loại địa long chuyên dụng dùng để vượt qua Cồn Cát―― nó thuộc giống Gyras, một giống loài đặc biệt phát triển ở vùng đất sa mạc như này. Loại này có thể chịu đựng được gió cát và môi trường khô hạn, và chúng tuy có thân hình to lớn nhưng lại rất hiền lành. Đây là một giống loài dễ thuần hóa, rất thích hợp cho chuyến hành trình này.”
Julius vừa giải thích vừa tiến lại gần cỗ xe rồng.
Trước mắt Subaru là những con địa long khác hẳn với giống thường. Vì địa hình cát lún ở Augria quá trắc trở, nên những địa con thông thường sẽ không thể di chuyển hiệu quả được.
Chính vì vậy, họ đã phải đổi sang giống Gyras bản địa――loài sinh vật sở hữu khả năng thích ứng với cát và gió mạnh, để mở đường tiến tới chỗ Tháp canh Pleiades.
“...Sinh vật bản địa à. Ở Pristella cũng có thủy long là loài bản địa mà nhỉ. Đúng là thế giới này rộng lớn thật đấy…”
Subaru khoanh tay, mắt cậu dán chặt vào con địa long da vàng đang đứng gần đó, được nối trực tiếp với xe rồng.
Hơn một năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên cậu đặt chân vào thế giới này. Sự ngạc nhiên ban đầu trước những sinh vật như địa long tưởng như đã nguội lạnh, nhưng lần này, trái tim Subaru đã được khuấy động trở lại như thuở ban đầu.
“...――――”
Con địa long trước mắt có bộ vảy nhọn như gai bao phủ toàn thân, đầu bẹt và dáng người vững chãi. Nếu nói về sức bền, có lẽ chúng cũng ngang hàng với Frufoo―― địa long của Otto, loài vốn nổi tiếng vì có thể chạy liên tục suốt ba ngày ba đêm. Subaru thậm chí còn liên tưởng đến những con triceratops từ thế giới cũ của mình.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại, giống Gyras này lại giống với ankylosaurus hơn――dù chúng không có chiếc đuôi như vũ khí. Mà điểm đặc trưng nhất, không phải là da hay hình dáng, mà chính là... đôi chân.
――Chân của chúng ngắn và dày, với các móng vuốt sắc bén giống như những chiếc chốt neo vững chãi xuống mặt đất.
“...Chân tụi nó mà giẫm phải cái gì chắc là nát bét luôn quá.”
“...Cát ở Biển Cát Augria là loại hạt rất mịn. Nếu không có kiểu chân thế này thì khi leo dốc sẽ rất dễ bị trượt ngã. Có người nói rằng, đôi chân của giống Gyras đã tiến hóa để thích nghi với môi trường đó.”
Julius gật đầu giải thích, không quên đặt tay lên bờm con địa long.
“...Thế chúng là giống loài thích nghi với sa mạc à. Giống với ngựa hay lạc đà ở thế giới cũ của mình nhỉ. Nhưng mà thủy long sao? Nghĩ đi nghĩ lại, mình đâu có từng thấy con vật nào kéo thuyền ở thế giới cũ đâu.”
Subaru bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của một chiếc thuyền thiên nga, nhưng đó chỉ là một món đồ chơi chạy bằng sức người, chứ đâu phải thứ gì sống thật. Ở thế giới cũ, không ai dùng cá sấu hay hà mã để kéo thuyền cả, nên việc thay thế bằng thủy long quả thực rất lạ lẫm.
“...Tụi rồng này thì hợp với cát đấy. Nhưng liệu Patrasche của mình có chịu nổi không đây? Không thể làm bắt cô nàng kiêu kỳ nhà mình làm chuyện quá sức được…”- Subaru khẽ lẩm bẩm trong khi vuốt ve đầu của Patrasche.
“...Địa long của cậu thuộc giống Diana, chúng được xem là tổ tiên của toàn bộ các giống địa long. Chúng sở hữu một dòng máu cao quý, có thể thích nghi với đủ loại địa hình――từ đất liền, biển cả cho đến bầu trời. Thế nên chắc chắn Patrasche sẽ ổn thôi. Đáng tiếc là Shaknar của tôi sẽ phải ở lại thị trấn này.”, nghe được lời lẩm bẩm của Subaru, Julius liền khẽ đáp lại lời cậu.
Giọng Julius sau đó chợt dịu xuống khi anh ta ngẩng nhìn về phía quán trọ ở phía xa.
Shaknar――con địa long yêu quý của Julius, với làn da màu lam tuyệt đẹp.
Nó từng quên mất anh do ảnh hưởng của Phàm Ăn khiến Julius bị xóa tên. Nhưng dù vậy, Shaknar vẫn đối xử lịch sự với bất kỳ ai cưỡi nó, một phần bởi sự huấn luyện tuyệt vời trước đây. Chuyến hành trình kéo dài hơn một tháng vừa qua cũng giúp mối quan hệ giữa hai bên dần khôi phục.
Bởi lẽ đó, việc phải rời xa Shaknar vào lúc này khiến Julius cảm thấy áy náy.
“...Dẫu sao thì, việc cậu dành nhiều tình cảm cho một con địa long hơn bất kỳ cô gái nào xung quanh cũng thật đáng nể đấy. Tôi không biết nên khen cậu vì biết trân trọng thú cưỡi của mình, hay nên mắng vì sự đánh giá thấp các cô gái vây quanh cậu nữa.”
“...Này nhé, anh đừng có mà xem thường độ nữ tính của Patrasche đó nghe chưa.”
Julius thoáng để lộ vẻ sầu cảm khi nghĩ về con địa long của mình, nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng che giấu nó bằng một câu đùa nhẹ. Subaru cũng tinh ý đón lấy không khí đó, đáp lại một cách hài hước, giúp tâm trạng cả hai nhẹ nhàng hơn.
Ngay sau đó, Julius liền tiến về phía con địa long sẽ kéo xe trong chuyến đi, khẽ vuốt ve nó như một lời chào hỏi. Đáp lại, Subaru cũng quay sang phía cỗ xe rồng, bước tới đó và gõ nhẹ lên cánh cửa.
“...Về cơ bản thì nội thất bên trong không thay đổi gì, chỉ là bánh xe được thay mới, rồi cả khung cửa sổ cũng có lắp lưới chắn cát nữa…”
Subaru vừa lẩm bẩm vừa quan sát kỹ cấu trúc cỗ xe.
So với vẻ ngoài đơn giản, đây thật sự là một cỗ xe dành cho hành trình dài――tựa như một chiếc xe RV với nhiều tiện ích tích hợp. Phía trước có hàng ghế ngồi thẳng tắp, còn khoang giữa và phía sau thì được thiết kế đặc biệt để nghỉ ngơi thoải mái.
Ngoài sự êm ái, xe còn có thể chở đến mười người cùng lúc. Subaru không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy nó vượt xa kỳ vọng ban đầu của mình.
“...Không có điện đóm gì mà vẫn sống tiện nghi thế này, đúng là con người dù ở đâu đi nữa thì cũng luôn biết cách tạo ra sự thoải mái cho bản thân.”
Khi Subaru đang chăm chú quan sát phần ngoài của cỗ xe rồng vừa được chỉnh trang, cánh cửa bỗng bật mở, kéo theo đó là một giọng nói lạnh băng vang xuống từ phía trên.
“――Ta không biết nhà ngươi đã nghiêm túc bàn luận chuyện gì, nhưng đã chuẩn bị xong chưa, Barusu?”
Quay đầu lại, Subaru liền bắt gặp Ram, người đang đứng ở vị trí gần cửa xe nhất, đôi mắt lười nhác của cô liếc nhìn cậu từ trên cao xuống.
“À, mấy khâu chuẩn bị từ hôm qua là xong hết cả rồi. Giờ chỉ còn mỗi việc chuẩn bị tinh thần và thể lực thôi, mà tôi thì cũng đã sẵn sàng. Còn bà chị thì sao?” – Subaru đáp lời, giọng điệu cậu vừa thoải mái vừa không quên chút châm biếm nhẹ nhàng.
Ram khẽ nhún vai trước lời của cậu, rồi nghiêng đầu.
“Xem nào. Xét theo số ngày sẽ phải sống chen chúc trong chiếc xe này, bao nhiêu cẩn trọng cũng không thể xua tan đi cảm giác thiếu an toàn của Ram. Mặc dù vậy, Ram sẽ không kêu cứu như một tiểu thư mảnh mai giữa biển cát, dù có kẻ địch tập kích đi chăng nữa.”
“――Ổn thôi mà, đừng lo quá.” – Subaru mỉm cười, nhưng ánh mắt cậu lại ánh lên một nét lo lắng.
Ngay lúc ấy, Emilia xuất hiện từ bên trong xe, vừa kịp nghe được đoạn hội thoại. Cô ấy có vẻ như vừa mới dọn dẹp xong phía trong, cổ nhẹ nhàng bước lại gần Ram và đặt tay lên vai cô.
“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng sẽ bảo vệ tất cả mọi người trong xe. Subaru và Julius cũng ở bên ngoài trông chừng mà, không có gì phải lo đâu.”
“Emilia-tan thật là đáng tin cậy ghê á. Nghe chưa, Ram? Đến Emilia còn nói thế cơ mà, đừng có lo vớ vẩn nữa.” – Subaru hào hứng hưởng ứng lời Emilia.
“Vâng, Emilia-sama. Có ngài ở đây, Ram cũng thấy an tâm phần nào. Nhưng, kẻ sẽ tấn công chúng ta không chỉ là những sinh vật ác ý từ bên ngoài thôi đâu. Trong số chúng ta… cũng có kẻ với ý đồ đen tối nữa.” – Ram vừa trả lời, vừa không quên liếc Subaru đầy ẩn ý.
Bắt gặp ánh nhìn ấy, Subaru không khỏi chau mày.
“Chị vẫn còn nghi ngờ em à, sau gần một tháng cùng nhau ngủ nghỉ yên ổn như thế, nói vậy em trai đây tổn thương lắm đó nha!? Chị nghĩ tôi có gan làm trò đó ngay khi có chị ở sát bên à, nee-sama!? Cỡ tôi không có máu liều như vậy đâu!”
“Việc nhà ngươi cứ lớn tiếng chối bay chối biến như thế cũng chẳng khiến Ram yên tâm hơn đâu, Barusu. Bầu không khí trong xe khá là hấp dẫn đủ khiến một kẻ thiếu kiểm soát như ngươi lao vào gây chuyện… Vì có ngươi, nên Ram lúc nào cũng phải sống trong nỗi lo sợ hết đấy. Ngươi nên thấu hiểu cho trái tim thiếu nữ mong manh của Ram mới đúng.”- Ram vừa nói vừa lấy tay ôm mình, ánh mắt dè chừng nhìn Subaru.
“Lo sợ lúc nào? Tôi thấy chị đây mới là người đang đe dọa người ta. Và cũng cảm phiền chị bớt tự luyến đi dùm cái.”
Câu nói đó khiến Subaru rúng người. Trong khi đó, Emilia chỉ nghiêng đầu khó hiểu, vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác đặc trưng của mình.
Nhưng rồi Subaru chợt nheo mắt, gãi đầu rồi khẽ hỏi:
“Nee-sama, sức khỏe chị giờ sao rồi?”
“…Lạ nhỉ. Tự dưng lại hỏi thế. Tại sao vậy?” – Ram khẽ cau mày trước lời của Subaru.
“Lo thì hỏi thôi. Nếu là điều thừa thãi thì tôi đã bỏ qua. Nhưng ít nhất, bà chị cũng nên cho tôi biết tình hình thế nào chứ.”
“Barusu, nhà ngươi đúng là càng ngày càng lắm chuyện.”
Dù miệng nói vậy, Ram cũng không hề phủ nhận lời Subaru. Cô không giả vờ tỏ ra mình ổn, cũng chẳng cố che giấu gì. Theo một nghĩa nào đó, đó là biểu hiện chân thành hiếm hoi của Ram.
“Cái lưỡi cay độc thường ngày của bà chị hình như hôm nay cũng cùn đi rồi đấy. Nếu tình trạng cơ thể chị thật sự không tốt thì…”
“Trải qua hai mươi ngày để đến đây, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ cuộc ngay trước khi đạt được mục tiêu à? Hôm nay ngươi còn tỏ ra vô lý hơn mọi ngày đấy.”- Ram khẽ nheo mắt lại trước lời của Subaru.
“Ram, đừng nói kiểu đó.” – Emilia bên cạnh, khẽ lên tiếng, cô nhíu mày và chống tay lên hông đầy nghiêm khắc.
Đứng bên cạnh Ram, cô quay sang Subaru rồi nói tiếp:
“Subaru đang lo cho Ram mà. Tôi cũng lo cho em nữa. Hàng ngày tôi vẫn chữa trị cho em theo hướng dẫn của Roswaal, nhưng…”
“Chữa trị hay không thì cũng còn mơ hồ. Dù có là Emilia-tan hay Beako đi nữa, hai người vẫn không bằng Roswaal được.” – Subaru lắc đầu xen ngang lời của Emilia.
“…Ram không định lấy lý do đó. Ram chỉ là không muốn bản thân trở thành gánh nặng thôi.” – Ram khẽ đáp, giọng cô dường như nhỏ hơn thường ngày.
“Nhưng tụi tôi vẫn lo thật đấy.”- Subaru khẽ đáp khi thấy dáng vẻ ấy của Ram
“Nếu ngươi vẫn là Barusu lúc trước, thì ta còn dễ đánh lừa.”
“Chính vì chị không phải là Ram như trước nên chị không thể lừa tôi dễ dàng như trước được đâu.”
Đó không phải những lời tranh cãi hay phản bác lẫn nhau. Mà chỉ là một cuộc trò chuyện yên lặng, nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý. Ram khẽ cắn môi, ánh mắt cô thoáng chút mất tự tin.
Cô hẳn cũng tự biết rõ điều đó.
Sau đó, Ram khẽ thở dài rồi liếc vào bên trong xe. Ở đó, một cô gái nhỏ đang say ngủ trên chiếc xe lăn được đặt gần vị trí ghế ngồi – không gian trong xe đã được cải biến để phù hợp với việc di chuyển của chiếc xe lăn.
Cô gái ấy vẫn đang say giấc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện.
“Ram sẽ không ở lại phía sau đâu. Mà kể cả có ở lại, tình trạng của Ram cũng sẽ chẳng khá hơn. Trái lại, nếu phải rời xa Emilia-sama lúc này, có khi Ram còn chết quách luôn mất. Ngươi tính hại chết Ram đấy à?”
“Bình tĩnh đi. Tôi chưa từng nói sẽ bỏ cô lại. Với lại, nếu cô ở lại thì chắc chắn Emilia-tan cũng sẽ phải ở lại theo cô luôn.”
“Hứm! Subaru, em không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu!” – Nghe đến đây, Emilia nghiêm nghị lên tiếng.
“Làaaa như anh đã nói rồi đó, đừng có ở đó suy diễn thêm nữa! Anh chỉ muốn hỏi thăm Ram thôi mà!”
“Anh muốn hỏi cái gì cơ?” – Emilia hỏi lại, đôi mắt cô tròn xoe.
“Chẳng phải anh vừa mới nói rồi sao…?” – Subaru cười gượng, lấy tay xoa gáy. Rõ ràng câu hỏi ban đầu của cậu đã bị hiểu nhầm quá xa.
Thấy Emilia và Ram trao đổi ánh nhìn khó hiểu, Subaru nhẹ giọng tiếp lời:
“Ram. Bọn tôi nhận ra chị đang không giống với thường ngày. Nếu thấy cơ thể mình có gì không ổn, thì cứ việc nói thẳng ra đi. Đừng giấu diếm hay làm bộ làm tịch làm gì. Dù chị có không thích thì tụi này cũng vẫn sẽ giúp thôi.”
"――――"
"...Hehe."
Khi Subaru chỉ tay về phía Ram với một giọng quả quyết, điều mà cậu không ngờ tới là biểu cảm hiếm hoi lộ ra trên khuôn mặt cô hầu gái—một vẻ bối rối mơ hồ gần như ngượng ngùng.
Emilia, đứng bên cạnh, đưa tay lên che miệng, không thể nhịn được mà bật cười khúc khích. Tuy nhiên, cảm xúc đó nhanh chóng dịu lại thành một nụ cười nhẹ, đầy hài lòng.
"...Em nghĩ cái mặt đó của Subaru dễ thương ghê."
"...Ể!? Em vừa rơi vào lưới tình với anh một lần nữa à!?"- Subaru nhảy dựng lên trước lời của Emilia, giọng cậu cao vút.
"...Đừng nói mấy thứ như thế trước mặt Rem đang ngủ chứ, kẻ gây hại cho phụ nữ."
"...Không phải chỉ đơn thuần là 'kẻ thù của phụ nữ', mà còn bị chỉ định là 'kẻ gây hại cho phụ nữ' luôn sao!?"
Ram hừ một tiếng khó chịu, khiến giọng của Subaru chùng xuống như bị kéo lùi vào cát.
Ngay sau đó, cô bất ngờ duỗi thẳng đôi chân thon dài và không báo trước, tung một cú đá về phía Subaru, người đang ngồi trên bậc xe của cỗ xe rồng.
"...Ối, ê ê! Làm gì vậy hả!? Tôi té mất!"
"...Bỏ qua việc ngươi ngã, Barusu vốn nên ở bên ngoài mới phải. Mau leo lên lưng con địa long kiêu hãnh đó và canh gác an toàn cho cỗ xe rồng của bọn ta. Nhanh lên."
"...Này này, nói gì thì cũng phải cho tôi nói hết..."- Subaru khẽ thở dài than thở nhưng...
"...Ta đã nghe đủ rồi. Ngươi biến nhanh đi."
Giọng nói của Ram càng lúc càng sắc lạnh, đồng thời cú đá sau đó cũng không nương tay hơn cú đầu. Ăn trọn cú đá vào đùi, Subaru bèn phải lết người bước xuống, ngoái nhìn lại khi rời khỏi cỗ xe. Khi đó, ánh mắt cậu chạm phải Emilia.
Emilia đáp lại ánh nhìn đó bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý—như thể nói rằng: “Em biết rồi mà.”
"...Chắc vậy là được rồi. Nhưng tóm lại thì Ram chị..."
"...Biến."
Cú đá bất ngờ tiếp theo nhắm thẳng vào vùng bụng dưới khiến Subaru lăn khỏi cỗ xe mà chẳng kịp nói thêm gì. Sau đó, Ram dứt khoát đóng sập cánh cửa lại.
Nhẹ nhàng thở dài, Ram xoay sang nhìn Emilia, người vẫn đứng kế bên và đang mỉm cười.
"...Emilia-sama, sao người lại làm mặt như thế?"
"...Không có gì. Chỉ là... tôi nghĩ em trông dễ thương thật đấy."
"...Ý kiến bất ngờ thật. Emilia-sama càng lúc càng biết nói lời hỗn hào giống cái tên đó rồi."
"...Hmm~"- Emilia vẫn chỉ mỉm cười đáp lại trong khi nhìn Ram chăm chú.
Bị trêu ghẹo, đôi má Ram khẽ cứng lại vì xấu hổ. Một hình ảnh rất hiếm gặp, nhưng lại không thoát khỏi ánh nhìn đầy thích thú của Emilia. Dường như việc được thấy biểu cảm đó khiến cô nàng càng thêm vui vẻ.
"...Cuối cùng thì em cũng chịu cho tôi thấy khuôn mặt giống như khi nói chuyện với Subaru rồi nhỉ?"
"...Chỉ là chút sơ suất thôi. Mong ngài thứ lỗi cho sự vô lễ của Ram"
"...Tôi không giận gì đâu. Thật ra còn vui nữa ấy. Cảm giác như được em tin tưởng hơn. Tôi vốn hơi ghen với Subaru mà."
Trước lời đáp lại vô tư ấy, Ram chỉ biết ngẩn người ra trong giây lát. Ngay sau đó, với một vẻ bối rối hiếm hoi, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hồng nhạt của mình.
"...Emilia-sama, người cũng thay đổi nhiều rồi. Khi mới gặp, người giống như thủy tinh—kiên cường thì cũng có đấy, nhưng cũng lại rất mong manh dễ vỡ."
"...Giờ thì tôi trông mạnh mẽ hơn chưa?"- Emilia nghe thế liền hào hứng muốn nghe ý kiến của Ram.
"...Giờ thì người như viên kẹo làm từ thủy tinh vậy. Ngọt ngào, nhưng vẫn dễ vỡ."
"...Ái chà, Ram nói chuyện cay độc ghê ta..."
Emilia bị đâm trúng tim đen bởi lời “khen” đậm chất Ram, khiến cô không thể nhịn được mà bật cười lớn.
Và thế là, trong tiếng bánh xe sột soạt, hai cô gái tiếp tục trò chuyện, cùng nhau phát triển mối quan hệ trong lòng chiếc xe.
---
――Một vài tiếng sau, cuộc chinh phục Cồn cát Augria chính thức bắt đầu.
Sau hơn một giờ đồng hồ ngồi trong chiếc xe rồng, họ đã quen với cát bụi dày đặc. Họ hiện cách thị trấn Mirula khoảng mười cây số về phía Đông. Khi gió độc mang theo Chướng Khí ngày một nặng nề hơn, đồng cỏ dưới chân họ dần biến thành sa mạc. Vì vậy, họ cuối cùng cũng đã đặt chân vào vùng đất được gọi là Cồn Cát Augria.
"――――"
Đoàn lữ hành chỉ gồm một chiếc xe rồng, được kéo bởi một con địa long giống Gyras. Và song hành cùng nó, là Subaru cưỡi trên lưng của Patrasche, đang chạy bên hông qua lớp cát dày.
Địa long mặt bẹt ấy không nhanh, nhưng từng bước chân nặng nề của nó lại khiến người ta yên tâm. Ban đầu, Patrasche có vẻ cảnh giác với đồng bạn kỳ lạ bên cạnh, nhưng sau vài giờ di chuyển, dường như nó đã chấp nhận được “thỏa hiệp” với bạn đồng hành này. Trên khuôn mặt đầy kiêu hãnh kia không còn chút dấu hiệu bất mãn nào nữa.
"...Nếu phải miêu tả, thì nguyên nhân khiến con địa long này khó chịu chắc là do Betty, ta nói thật đấy."
Cô gái đang nhỏ ngồi vắt vẻo trên đùi Subaru với cái váy xoè nhẹ theo gió sa mạc, không ai khác ngoài Beatrice.
Ngồi phía trước cậu, cô bé lẩm bẩm trong khi siết nhẹ mép váy. Subaru thì chỉ biết lắc đầu, vừa điều khiển cương ngựa vừa thở dài.
"...Không đâu. Patrasche không phải kiểu long nữ nhỏ mọn như vậy."
"...Subaru nên cẩn thận hơn với cách nhìn nhận thế giới xung quanh mình đi, ta nghĩ thế, thật đấy."
Beatrice đáp lại, giọng cô lơ đãng nhưng đầy ẩn ý.
Subaru giờ đã khá hơn nhiều trong khoản cưỡi rồng. Trước đây cậu chỉ là một kẻ phụ thuộc vào sự chu đáo của Patrasche, nhưng giờ thì cậu đã lên đến trình “học việc”. Dù chưa đủ thành thạo, nhưng đã đủ để giữ được thăng bằng và điều khiển cương ngựa tương đối tốt.
Cậu ngồi vững trên yên, nắm chắc dây cương. Beatrice ngồi phía trước, còn cậu thì ôm cô bé từ phía sau. Hai người trông như một đôi bạn đồng hành dày dạn kinh nghiệm trên lưng địa long.
Tất nhiên, Patrasche là địa long duy nhất mà Subaru có thể cưỡi. Và việc cậu cưỡi cùng Beatrice cũng không phải lần đầu tiên. Chính vì vậy, cậu thật lòng cảm thấy Betty đang phản ứng thái quá.
"...Những con địa long kiêu hãnh thường không để ai khác ngoài chủ nhân cưỡi lên lưng chúng đâu, thật đấy. Địa long của Subaru là cá thể đặc biệt, vô song, thật đấy. Nếu chỉ có mình Betty, chắc chắn nó đã không cho Betty lên lưng."
“Chẳng phải chỉ vì cô quá tệ trong việc cưỡi địa long thôi sao?” – Subaru khẽ buông một câu trêu chọc.
“Nếu đó là lý do, thì chuyện con địa long này lại thân thiết với ngươi sẽ không hợp lý chút nào, ta cho là vậy.” – Beatrice trả đũa với vẻ không phục.
Quả thực, lời cô bé nói không sai.
Nếu Patrasche đánh giá người cưỡi dựa trên kỹ năng điều khiển địa long, thì Subaru chắc chắn đã bị loại ngay từ vòng gửi xe. Nhưng điều đó đã không xảy ra, chứng tỏ có một lý do khác khiến con địa long này lại chấp nhận Subaru.
Mà thực tế, cách nó đối xử với mọi người khác ngoài Subaru đều khá... khó ưa.
“Ừm... được người ta quý mà chẳng biết lý do cũng đáng lo thật.” – Subaru thở dài.
“Đúng vậy. Mà gương mặt của Subaru thì... cũng đâu thuộc dạng được yêu quý mà không có lý do, ta cho là thế.” – Beatrice bình thản đáp.
“Nói vậy tức là cô có lý do chắc chắn để yêu tôi phải hông nè?” – Subaru nhướng mày, nở một nụ cười trêu chọc.
“Tất nhiên, Betty là... Gì chứ!? Ngươi đang định bắt ta nói cái gì vậy hả!?” – Khuôn mặt Beatrice ngay tức thì đỏ bừng như trái cà chua khi nhận ra ý đồ của Subaru.
Hai người đang ngồi sát nhau, nên Subaru chẳng thể tránh được cú đấm nhẹ nhàng từ bàn tay nhỏ nhắn của Beatrice. Trong lúc bị đánh tới tấp, cậu cố làm dịu tình hình bằng cách kêu “Khoan, khoan mà”.
Nhưng rồi, Patrasche bất ngờ vươn thẳng người như thể đang "làm xiếc", khiến cả hai suýt ngã khỏi lưng nó.
“Uwaa!? Cái gì vậy!?” – Subaru vội ôm chặt lấy Beatrice theo bản năng.
Bình thường, nhờ vào Phù Phúc Tránh Gió, họ sẽ không cảm thấy sự rung lắc khi cưỡi địa long. Tuy nhiên, những động tác cực đoan như lúc nãy lại vượt quá phạm vi của Phù Phúc.
Đó rõ ràng là một kiểu “quấy phá” có chủ đích.
Subaru quay lại, trừng mắt nhìn phần gáy của Patrasche, như muốn phản đối. Đáp lại, con địa long chỉ liếc mắt nhìn lại một cái, như thể muốn nói “Cẩn thận không thì cắn phải lưỡi đấy”.
“Tự dưng tôi thấy con này giống hệt Ram ấy nhỉ. Cái kiểu chảnh chọe đó chắc là hợp nhau lắm.” – Subaru lẩm bẩm.
“Cũng có khả năng là cả hai sẽ chẳng ưa gì nhau, rồi lại gây gổ suốt ngày, ta cho là vậy.” – Beatrice nghiêng đầu.
Hai người suy ngẫm một lúc rồi cùng gật gù. Nhưng rồi...
“Subaru, Beatrice-sama. Hai người có vẻ thân thiết thật đấy, nhưng giờ là lúc nên nghiêm túc lại rồi.” – Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, kéo cả hai trở về thực tại.
Đó là Julius, người đang ngồi ở vị trí đánh xe bên cạnh chiếc xe rồng đang di chuyển song song. Mặc dù nhiệm vụ làm xa phu dường như không hợp với hình ảnh quý tộc của anh, nhưng Julius chẳng hề tỏ vẻ khó chịu.
Dù vậy, lý do thực sự có thể là vì——
“Em không phiền khi onii-san và Beatrice-chan thân thiết đâu, nhưng mà nếu bị phớt lờ hoài, em sẽ giận đấy.” – Một giọng khác cất lên, mang vẻ “giả vờ ngây thơ”, kèm theo ánh mắt chẳng hợp chút nào với tuổi tác của người sở hữu.
Chủ nhân của giọng nói ấy—— là Meili, người đang ngồi ngay bên cạnh Julius.
Là nhân vật chủ chốt để đối phó với Ma Thú, sự có mặt của Meili là điều bắt buộc nếu muốn vượt qua Cồn Cát Augria. Vì vậy, cô bé được bố trí ở vị trí thuận lợi nhất để phát hiện và đối phó với các sinh vật nguy hiểm—— chính là vị trí đầu xe.
Còn Julius thì nhận nhiệm vụ giải khuây cho cô bé ấy.
“Em có một hiệp sĩ lịch lãm ngồi bên cạnh hộ tống mà. Người ta còn thông minh, bảnh bao và lịch sự hơn anh nhiều đấy.” – Subaru buông lời lấp liếm.
“Em chẳng hiểu nổi một nửa mớ từ vựng của anh luôn á. Với lại, em không thấy phiền gì với anh Knight-sama đây. Em thấy giận Onii-san cơ.” – Meili nhăn mặt nói.
“Anh á?”
Trong lúc tay đang nghịch bím tóc, Meili liếc Subaru với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Onii-san lôi em đi theo thì phải chịu trách nhiệm với em chứ.”
“Đừng nói mấy câu trẻ con vô lý như vậy chứ. Em nhìn đó, anh đã có cả Beako bên cạnh rồi, đúng không?” – Subaru vừa nói, mắt vừa hướng về phía Beatrice đang nhún vai như chán nản trước mặt.
Dù hành động dỗi hờn ấy rất phù hợp với lứa tuổi của Meili, nhưng cảm xúc của cô bé sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hành trình phía trước. Vì thế, không thể xem nhẹ lời cô được.
“Nói thì đúng là vậy, nhưng trước khi nói đến quyền lợi hay trách nhiệm, anh mong em hãy hoàn thành vai trò của mình trước đã.” – Subaru nói nghiêm túc.
“Vai trò hửm...” – Meili lầm bầm.
“Chúng ta sắp bước vào vùng trung tâm của Cồn Cát Augria. Anh không nghĩ Ma Thú sẽ lập tức xuất hiện khi bọn mình tiến vào, nhưng nếu điều đó xảy ra, thì việc xoa dịu bọn chúng sẽ hoàn toàn trông cậy vào em cả đấy, Meili. Em hiểu chứ?”
“…Vââng. Người lúc nào cũng chiều Beatrice-chan mà bây giờ lại làm khó em như vậy, Onii-san đúng là đồ đáng ghét.” – Meili bĩu môi đáp lại lời Subaru.
Dù bị cho là kẻ bắt nạt, Subaru cũng không thể vì thế mà mềm lòng được. Cậu liếc nhìn Beatrice ở bên cạnh, thấy cô nàng có vẻ hài lòng, đã thế còn giơ tay ra hiệu về phía Julius.
Julius khẽ gật đầu đáp lại ý cô, mà ra dấu bằng cằm.
Xui xẻo thay, có vẻ như Subaru đã chính thức trở thành người làm vui lòng cho “tiểu thư” này. Nhưng rồi...
“Subaru.” – Beatrice khẽ gọi.
“Ừ, tôi thấy rồi.” – Subaru đáp, giọng cậu trầm hẳn lại.
Beatrice lên tiếng gần như cùng lúc Patrasche khẽ hí lên, đôi mắt con địa long hướng về phía trước đầy cảnh giác. Ánh mắt nghiêm túc của nó kéo Subaru trở lại với thực tại.
Một bóng dáng vươn cao giữa cát bụi hiện rõ mồn một.
Một tòa tháp, đến từ vùng xa tận chân trời đối với thị trấn Mirula, nay họ vẫn có thể nhìn thấy nó từ nơi này.
Và xung quanh nó—— là một biển cát bao la.
Họ đã đến nơi.
Vùng mê cung khổng lồ bao quanh Tháp Canh Pleiades—— Cồn Cát Augria.
Trans: Tạm thời, tôi sẽ dịch một nửa chương này vì nó khá dài và tôi còn bận nữa vậy nên nửa sau sẽ được đăng lúc 22h tối nay