Mirula- là thị trấn gần nhất với Cồn Cát Augria, đúng như lời đồn, đó là một nơi hẻo lánh không hơn gì một thị trấn nghỉ chân.
Quy mô nơi này tuy không nhỏ, nhưng tất nhiên cũng chẳng thể nào so sánh với những nơi như Thành phố cổng nước - Pristella, Thành phố Công nghiệp Costuul hay Hoàng Đô Lugunica.
Đường sá xuyên suốt Vương quốc đều được bảo trì tốt, và chuyến hành trình bằng xe rồng đến Mirula cũng diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, điểm dừng cuối cùng của cả nhóm ở cực đông lại nghèo nàn đến mức đáng thất vọng.
"...Nhưng cũng đâu thể trách được nhỉ. Nhìn bản đồ thì từ đây về phía trước chỉ toàn Cồn Cát Augria... còn phía nam là khu rừng lớn nhất Vương quốc mà, đúng không? Xa tận năm thành phố lớn, lại còn chẳng có mấy người qua lại nữa."
Emilia lên tiếng nhận xét, đôi mắt cô lướt nhìn quanh thị trấn trong khi cô đang bước đi cạnh Subaru.
Cô mặc trên mình một chiếc áo choàng trắng che kín đầu, giấu đi mái tóc dài màu bạch kim và khuôn mặt xinh đẹp. Nếu một thiếu nữ như Emilia xuất hiện giữa vùng nông thôn thế này, ắt hẳn sẽ khiến cán cân thẩm mỹ của dân làng nơi đây rơi vào náo loạn―― Subaru từng có lần đùa như vậy, song thực tế đúng là cô ấy vẫn là kiểu người tạo cho người khác cảm giác phải ngước nhìn trong sự ngưỡng mộ. Do đó, việc cô nàng cẩn trọng trong trang phục để tránh gây rắc rối không cần thiết, không chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp mà còn là vì khí chất và thân phận cao quý của cô.
Mặc dù vậy, việc trùm kín mặt mày thế này không chỉ đơn thuần là để giấu thân phận. Mà còn một lý do nữa khiến họ buộc phải trùm kín từ đầu đến chân khi đi trong thị trấn Mirula―― Tất cả là vì cơn gió cát nổi tiếng tại nơi đây.
"...Thị trấn đã chẳng thể mở rộng về phía đông hay nam, mà lại còn luôn phải chịu mấy cơn gió cát thổi ào ào. Đúng là đen đủi thật đấy."
Subaru nói trong khi đứng chếch gió để che chắn phần nào cho Emilia, tay cao kéo cao lớp vải che miệng mà vừa lẩm bẩm vừa cảm nhận lượng cát bị kẹt lại giữa răng cậu, mỗi lần động lưỡi. Cái cảm giác cọ xát ấy khiến cho cậu phát ngán.
Luồng gió mang theo cát từ Cồn Cát phía đông thổi thốc vào thị trấn như muốn quét sạch nó đi. Vào những ngày gió mạnh, cơn gió cát này sẽ tấn công thị trấn không ngừng nghỉ, vì thế việc mặc đồ chống cát như thế này gần như bắt buộc nếu còn muốn đi lại ngoài đường.
"...Hử? Subaru, anh sao thế?", Emilia khẽ hỏi như thế khi thấy cái cau mày nhẹ trên mặt của Subaru.
"...Không có gì đâu. Anh chỉ đang nghĩ là hóa ra sa mạc ở đây chẳng hề giống như trong tưởng tượng của anh thôi."
Nghe vậy, Emilia liền khẽ nghiêng đầu mà liếc nhìn Subaru.
Toàn thân cô hiện đang được bao phủ gần như tuyệt đối bởi chiếc áo choàng chống cát, đến mức chẳng còn chừa lại dù chỉ một chút da thịt nào để ngắm. Điều này khiến cho một suy nghĩ hiện lên trong đầu của Subaru, “Đáng lẽ, một cô gái đẹp như vậy thì nên mặc đồ cho bắt mắt người ta chứ nhỉ.” Nhưng rồi cậu buộc phải chấp nhận sự thật rằng giữa thời tiết khắc nghiệt này, cái chuyện "Thỏa mãn thị giác" ấy là một điều quá mức xa xỉ.
Nhắc đến sa mạc, cậu đã từng liên tưởng đến mấy bộ đồ vũ công bảo vệ khỏi ánh mặt trời―― mà khoan, mấy cái bộ đồ đó gọi là gì nhỉ?
"...Dù sao thì, chắc chúng ta nên nghe lời ông chủ quán trọ thì hơn.", Subaru nói ra lời đó với giọng có chút hối hận vì đã xem nhẹ tình hình.
"...Giờ đang là Thời-cát (Sand-time) mà, đúng không? Anh biết đấy, vào lúc này, bên ngoài chẳng có lấy một người luôn ấy chứ.", bên cạnh cậu, Emilia đáp lại như thế nhằm xoa dịu Subaru đang chán nản.
Tuy gió thổi không quá mạnh, nhưng chúng lại nhẹ và dai, khiến những đám bụi nhỏ cứ bay lơ lửng để rồi tạo thành một màn sương vàng mờ ảo như thế này đây. Trong tầm nhìn nhuốm màu cát ấy, ngoài Subaru và Emilia, chẳng có lấy một bóng người nào trên con đường chính của thị trấn.
Người dân nơi đây vốn đã quá quen với môi trường sống như thế này, nên mỗi khi đến thời điểm mà Thời-Cát xảy ra―― thời điểm khi gió cát thổi mạnh―― đến, ai nấy ở cái thị trấn này đều sẽ trốn vào nhà, bịt kín từng khe cửa sổ nhỏ rồi đến khe cửa lớn của cửa chính.
Quả thật, giữa cơn gió cát ấy, muốn nhìn ra bên ngoài hay thậm chí là thở cũng sẽ trở thành một thử thách khó khăn. Chính vì lý do đó mà chủ quán trọ tại quán trò mà nhóm họ thuê để nghỉ chân từng cảnh báo và khuyên ngăn họ không nên ra ngoài vào giờ này.
Tuy nhiên, họ vẫn cố chấp bước ra đường, bởi vì――
"...Chuyện này mới chỉ là trong thị trấn thôi. Gió cát ở Cồn Cát chắc chắn sẽ còn dữ dội hơn nhiều, phải không?", Subaru đưa ra câu hỏi đó trong khi nhìn xa xăm
"...Mmm, em cũng nghĩ vậy.", Emilia đáp lại với một nụ cười gượng trên môi, dẫu cho nụ cười đó đã bị tấm khăn che mặt che mất.
Không hẳn là họ đang tập dượt, nhưng lí do, họ đã chọn chủ động ra ngoài khi Thơi-Cát xảy ra, chủ yếu là để họ có thể làm quen trước với thời tiết khắc nghiệt mà họ sẽ phải đối mặt trên chuyến hành trình sắp tới.
Khi không còn gió cát, việc chuẩn bị sẽ trở nên khó khăn hơn vì lúc ấy là lúc họ đã bước chân vào vùng cát nguy hiểm. Đó là nơi mà họ thậm chí còn không thể thấy rõ đường đi, khác với khi họ còn ở trong thị trấn, với nhiều căn nhà đã che chắn cho họ bớt gió cát, nên là họ thực sự cần phải chuẩn bị tâm lý để đương đầu với những khó khăn đó ngay từ bây giờ.
"...Dù sao thì, hay là bây giờ chúng ta vào đâu đó trú tạm đi? Bởi nếu cứ thế này, em với anh có khi sắp trở thành... tượng cát luôn mất."
Vừa nói, Emilia vừa phủi lớp cát bám trên người, tay cô chỉ về phía bên kia đường, nơi có một tòa nhà trông như một quán rượu hoặc là nơi trú ẩn tạm thời. Khác với những cửa tiệm đóng chặt, nơi này ít ra còn hé cửa, dường như là nơi đó lúc này vẫn còn tiếp khách.
Theo đúng lời gợi ý của Emilia, cả hai người họ nhanh chóng chạy tới tòa nhà ấy. Sau khi phủi sạch phần lớn cát bám trên cửa, xong xuôi, hai người họ mới đẩy cửa bước vào.
"...Chào mừng, những kẻ đến từ gió cát."
Ngay khi vừa mới bước chân vào, phía sau quầy rượu, một người đàn ông đang dùng khăn lau những chiếc ly thủy tinh cất lời chào bằng một giọng trầm đục. Giọng điệu lạnh nhạt ấy của ông ta chẳng phải vì thiếu nhiệt tình, mà là bởi chỉ cần nhìn một cái, ông ta đã thấy rõ Subaru và Emilia toàn thân đang phủ đầy bụi cát.
Dù đã cố phủi sạch chúng trước khi bước vào, nhưng vẫn còn vô vàn hạt cát bám chặt trên áo quần của họ. Biết rõ chuyện này hơi thất lễ, nhưng họ vẫn bước chân vào quán, để lại những vệt cát nhỏ sau lưng.
“...Được rồi, vậy hai quý khách đây muốn dùng gì?”
Người chủ quán lên tiếng chào hỏi khi Subaru và Emilia vừa ngồi xuống tại chiếc quầy gỗ cũ kỹ. Ngay sau đó, cả hai người họ cùng đồng thanh trả lời, gần như cùng lúc với nhau.
“...Cho tôi sữa, nhưng là sữa lạnh ấy nha."
“...Cho cháu sữa, nhưng là sữa nóng ấy ạ.”
Ngay sau lời gọi món, người chủ quán liền khẽ nheo mắt lại nhưng cũng không nói gì thêm. Đó là một sự im lặng lạnh nhạt, như thể ông đang đánh giá hai vị khách lạ mặt đến đây giữa thời khắc gió cát cuồng loạn ngoài kia.
Ở đây, Subaru là người gọi sữa lạnh còn Emilia thì là người gọi sữa nóng.
“...Không khí nơi này có vẻ... ảm đạm ghê ha, chủ quán. Quán ông làm ăn thua lỗ mỗi khi tới Thời-Cát à?”
Subaru vừa nói vừa kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, để lộ gương mặt lấm lem cát vàng. Tay cậu đưa lên nâng ly sữa vừa được mang ra, cậu nếm thử một ngụm rồi khẽ nhăn mày.
“...Aiz. Nơi này vốn từ đầu đã chẳng có mấy ai lui tới. Mở quán vào giờ này chỉ là làm cho có, câu được khách nào thì hay khách đó, cốt là để ta giết thời gian là chính ấy mà."
Chủ quán trả lời bằng chất giọng trầm khàn và không mấy nhiệt tình. Dù vậy, Subaru vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi.
“...Vậy thì bọn tôi, những vị khách phương xa, chắc cũng được tính là khách quen rồi ha?”
“...Không phải bây cứ đến quán rượu, gọi có một ly sữa rồi ngồi đó và ra vẻ sành đời, là trông hay ho đâu, ta khuyên thật đáy. Còn đây, đây là phần của cô, cô gái trẻ.”
“...A, cảm ơn ông, chủ quán.”
Người chủ đưa ly sữa nóng đến trước mặt Emilia. Cô nhẹ nhàng nhận lấy nó, với hai tay ôm lấy chiếc ly gốm mad dùng miệng khẽ thổi từng hơi ấm áp.
Trong khi đó, Subaru tựa người lên quầy, lặng lẽ nhìn Emilia cẩn thận thổi sữa với ánh mắt ngơ ngẩn.
“...Không có khách nào khác tới ngoài bọn tôi. Giờ chắc ông cũng đủ rảnh rỗi để nghe và làm mấy thứ linh tinh phải không nè? Nếu vậy, ông có phiền không nếu tôi hỏi ông vài chuyện?”
“...Cho dù ta có rảnh rỗi thật đi chăng nữa, thì ta cũng đang trong giờ làm việc, nói ra từ rảnh như thế là cấm kỵ với nghề này đấy, bây biết không. Được rồi, vậy hai quý khách đây muốn biết gì nào?”-Chủ quán vừa than vãn vừa đồng ý với lời đề nghị của cậu trai trước mắt ông.
“...Tôi muốn biết về Cồn Cát Augria.”
Subaru vừa nói vừa giơ một ngón tay lên, mắt cậu chăm chú dõi theo phản ứng của chủ quán.
Lúc ấy, biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt chủ quán mới lần đầu dao động.
Người đàn ông tóc xám cắt ngắn liền cau mày, đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày rậm của ông nheo lại đầy ngờ vực. Sau một hồi quan sát Subaru và Emilia từ đầu đến chân, ông thở ra một tiếng rõ dài.
“...Haizz, tôi không biết các người đang đùa hay định làm gì, nhưng nếu đến đó với tâm thế như là đi dã ngoại, thì hai người cứ việc chuẩn bị chết đi là vừa.”
“...Này này, người đâu sao lại nói thế? Nhìn bọn tôi giống đang đùa lắm à, chủ quán?”, Subaru vừa cười nửa miệng vừa nheo mắt đáp lại lời cảnh báo của ông chủ quán rượu.
“...Chẳng phải vừa rồi ta đã cảnh báo bây rồi sao? Chỗ đó là biển cát tử thần. Bất kỳ ai dại dột mà đặt chân vào đó thì cũng là một đi không trở lại. Đó không phải là nơi để bây đi hẹn hò với một cô gái đâu.”, Chủ quán đáp trả thẳng thừng lại lời của cậu trai trong khi nheo mắt nhìn cậu với vẻ dò xét.
“...Tôi cũng công nhận là hiệu ứng cầu treo có hiệu lực thật, nhưng tôi đâu tệ đến mức phải bám lấy chiêu đó mà tán gái chứ. Ừm nè, Emilia-tan, em cũng nói gì với ông ấy đi chứ.”, Subaru cất giọng nài nỉ Emilia giải quyết hiểu lầm mà anh đang có với ông chủ quán rượu.
“...Fuu~ fuu~, nóng quá... Ơ? Anh vừa nói gì sao, Subaru? Xin lỗi, lúc nãy em không để ý nên em không biết bọn anh đang nói gì.”, Emilia, người dường như nãy giờ chỉ tập trung thổi phù phù để cốc sữa trong tay nguội bớt, hoàn toàn bối rối trước câu hỏi của Subaru.
“...Đó, chính là phong cách của EMT đấy.”
“...Một lời khuyên hữu ích cho tụi nhóc bọn bây đây: biến về đi, kẻo chết đấy.”
Chứng kiến màn đối đáp giữa Subaru và Emilia, niềm tin ít ỏi của chủ quán vào họ rơi thẳng xuống đáy. Tuy vậy, lời ông nói ra không hề xuất phát từ ác ý.
Trên thực tế, ông biết rất rõ về độ nguy hiểm của Cồn Cát Augria―― danh tiếng của nó không phải trò đùa.
“...Bọn tôi vốn không có lựa chọn quay đầu. Đường duy nhất của bọn tôi là tiến về phía trước. Và để sống sót, bọn tôi chỉ còn cách tìm con đường an toàn nhất có thể. Ông hiểu cảm giác đó chứ?”
“...Người không hiểu chính là hai người đấy, thưa quý khách. Nghe kỹ đây. Những cồn cát đó là hiện thân của nỗi tuyệt vọng. Chướng khí của Phù Thủy lan tỏa khắp hang ổ của Ma Thú, và không ai có thể lại gần ngọn tháp mà các người thấy từ xa kia đâu.”
Chủ quán bắt đầu kể về những hiểm họa của Biển Cát, giọng nói trầm khàn của ông càng thêm phần nghiêm trọng khi thấy Subaru cứ khăng khăng không chịu nghe.
Chỉ tay về phía cửa sổ phía đông thị trấn – cái cánh cửa vốn đã bị đóng chặt để tránh cát tràn vào – ông ta nheo mắt nói
“...Năm nào cũng có một đám ngốc, liều mạng giống như các người mò đến đó. Bọn họ đều đến đây nhằm tới được Tháp canh của Hiền giả nằm ngay giữa biển cát. Thế nhưng chưa có lấy một ai chạm chân được đến nơi đó cả. Nếu may mắn thì khéo có người còn sống trở về, còn nếu không thì tất cả đều đã trở xác khô giữa sa mạc, hoặc là làm mồi cho Ma Thú.”
“...Thật sự chưa có ai từng đến được sao?”, Subaru hỏi lại câu đó trong khi nhíu mày.
“...Ta có nghe nói ngọn tháp đó đã tồn tại từ hàng trăm năm trước. Kẻ liều mạng tìm đến đấy không hề ít. Nếu thực sự có người thành công, thì chẳng lẽ lại không ai đi khoe khoang sao? Bây không biết à? Ngay cả Kiếm Thánh cũng đã thất bại khi làm điều đó.”
“...――――”
Ngay cả Reinhard cũng từng thất bại khi đi chinh phục Tháp Pleiades. Chính anh ta cũng từng kể lại điều đó cho Subaru, đồng thời nhấn mạnh độ khó khủng khiếp khi muốn vượt qua được nó.
Nhưng dẫu vậy, Subaru hiểu rõ: người phải vượt qua nơi đó hiện tại chính là nhóm bọn họ.
“...Tất nhiên, bọn tôi không ngốc đến mức xông thẳng vào đó mà không chuẩn bị gì. Vì thế nên bọn tôi mới đi thu thập thông tin. Mà quán rượu là nơi cơ bản nhất để làm điều đó mà, đúng không?”
“...Thật á? Sao không chọn nơi nào khác mà lại chọn chỗ uống rượu?”
“...Giải thích chi tiết thì chắc tôi không nói được, nhưng không phải mọi người thường nói nhiều hơn sau khi uống rượu sao? Rồi cuối cùng tuôn ra đủ thứ tin đồn.”, Subaru đảo mắt một hồi rồi đưa ra câu trả lời cho mối nghi của chủ quán.
“...Vậy tức là quý khách đây đang săn tìm mấy lời nhảm nhí của kẻ say à? Không có kế hoạch đã là ngu xuẩn, mà có một kế hoạch ngu xuẩn thì còn tệ hơn thế.”
“...Guehh! Lý lẽ đâm thẳng vào tim tôi luôn rồi!”
Subaru bị đánh gục bởi lý lẽ sắc bén của chủ quán, nên chỉ còn biết cắm đầu uống sữa.
Như mọi lần khi nói chuyện với người lớn thực thụ, tốc độ đối thoại thường ngày của Subaru bị áp đảo hoàn toàn. Về phần chủ quán, ông ta cũng đã quá quen với kiểu người như Subaru – những kẻ tới thị trấn này với mộng tưởng chinh phục Cồn Cát.
Dẫu mục đích của Subaru có khác, nhưng ông đâu thể biết được điều đó, và vì thế, trong mắt ông, họ cũng chỉ là những kẻ liều lĩnh ngu ngốc như bao người khác mà thôi.
Dù sao thì, cứ cái đà này họ sẽ chẳng thu thập được thêm thông tin để rồi trở về tay trắng cho mà coi....
"…Dù gì đi nữa, kéo một cô gái đến cái nơi địa ngục đó thì…" – lão chủ quán nhún vai, giọng điệu có phần ái ngại khi liếc mắt nhìn cô gái trẻ ngồi cạnh chàng trai đang gục đầu xuống bàn mà hốc sữa kia.
"…Cháu xin lỗi, chủ quán-san." – Emilia nhẹ nhàng lên tiếng, cắt ngang trước khi ông ta tiếp tục khiển trách Subaru.
"…Anh Subaru chỉ đang quá sốt ruột thôi ạ, chủ quán đã đối xử quá tốt với chúng cháu rồi ạ."
Đôi mắt già nua của chủ quán khẽ mở to khi nghe lời xin lỗi chân thành từ Emilia. Cô cúi đầu trước ông, còn ông thì chỉ biết im lặng vài giây.
"…Cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng cháu, dù chúng ta còn chẳng quen biết gì nhau cả."
"…Ta cũng xin lỗi vì đã càm ràm quá nhiều." – chủ quán gật đầu, nét mặt ông khẽ trầm xuống.
"…Nhưng ta không nghĩ mình đã nói sai. Mấy đứa trẻ như thằng nhóc đó… ta gặp qua nhiều rồi.", chủ quán khẽ liếc Subaru một cái rồi lắc đầu.
"…Thật sự đã có nhiều người từng cố tiếp cận Hiền giả đến vậy sao?"- sau đó, Emilia hỏi lại ông ấy với giọng không chắc chắn
"…Để gặp Hiền giả thì không nhiều. Phần lớn mấy kẻ đến đây chỉ là do hám danh thôi. Có người còn hy vọng được nhận ân điển quái quỷ gì đó nếu tới được tòa tháp, nhưng tin vào mấy chuyện như thế thì cũng… ngây thơ quá."
Ông chủ quán khẽ lắc đầu, thở dài. Lần này, không phải vì bực tức mà là như thể đang nhớ lại những kẻ từng bước chân qua cửa quán với tham vọng và… không bao giờ quay lại.
"…Vậy tức là chưa có ai từng gặp được Hiền giả ư?", Emilia hơi khẽ nheo mắt lại trước lời của chủ quán rồi cô hỏi thêm câu nữa để nắm chắc vấn đề.
"…Ta chưa từng nghe ai đến được chỗ ngài ấy cả. Nghe đồn thì ngài ấy vẫn đang quan sát từ trên đỉnh tháp, trừng phạt những kẻ ngạo mạn… Nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Cá nhân ta thì nghĩ cái biển cát ấy giống một cái bẫy khổng lồ thì đúng hơn."
"…Chủ quán từng nhắc đến Chướng khí của Phù thủy… Nhưng rốt cuộc chúng là gì vậy?", thấy câu hỏi trước không thu lại được thêm điều gì ngoài suy đoán chủ quan của Chủ quán nên Emilia bèn hỏi tiếp.
"…Là những gì ta đã nói trước đó đấy. Ở nơi hai người muốn đến có những ổ Ma thú. Khắp Vương quốc đều có nhiều loại ổ Ma thú, nhưng ổ Ma thú ở biển cát là loại đặc biệt nhất."
Chủ quán nhẹ hạ giọng, như thể sợ rằng điều gì đó sẽ nghe thấy lời ông ta đang nói.
"…Thằn lằn Gai, Chuột Cánh Đen – mấy con đó còn dễ thương. Đất Kararagi thì còn có vài loại Ma thú đặc biệt nữa, như kỳ lân cát hay Giun đất Sa mạc hay còn gọi là Giun cát. Nhưng nếu mấy đứa thấy một khu vườn hoa mọc trên cát… thì hãy coi chừng, bởi đó là bãi săn của Gấu Kỹ Nữ."
"…Gấu Kỹ Nữ…?"-Nghe đến tên của một Ma thú mà cô chưa nghe bao giờ, Emilia liền lộ vẻ bối rối.
"…Chúng là loại Ma thú có hoa mọc đầy cơ thể. Khi nạn nhân lại gần vì nhầm tưởng đấy là nơi an toàn… thì ruột gan của họ sẽ bị chúng hút sạch."
"…Quả đúng là ghê rợn…" – Subaru rùng mình mà bất giác nhìn Emilia.
Ai là người đã từng nói Ma thú tồn tại là để giết người nhỉ?
Chủ quán đánh mắt nhìn cậu một cái rồi gằn giọng nói.
"…Nhưng cái thứ nguy hiểm nhất ở đấy không phải là chúng. Chướng khí mới là thứ các người phải cảnh giác hàng đầu. Gió cát, môi trường khắc nghiệt cũng là vấn đề… nhưng Chướng khí mới là thứ giết người nhanh nhất."
"…Chướng khí, ừm mặc dù tôi được nghe người khác nhắc đến nhiều rồi nhưng mà đó vẫn là một thuật ngữ mơ hồ đối với tôi."
Subaru nghiêng đầu, vẻ mặt cậu ngơ ngác khi chủ quán im bặt một lần nữa.
Mỗi lần nghe đến từ Chướng khí, là y như rằng cậu lại hình dung đó là một loại khí độc – như mùi tử khí lẩn khuất đâu đó hoặc là một thứ có thể ảnh hưởng xấu đến cả thể xác lẫn tinh thần.
"Ừm, Subaru à... Nếu giải thích dễ hiểu thì Chướng khí giống như Mana bị ô nhiễm bởi thứ gì đó xấu xa vậy đó. Nó không có hình thù rõ ràng, nhưng luôn tồn tại xung quanh chúng ta, anh biết không?"-Thấy được sự băn khoăn của Subaru, Emilia bèn giải thích với giọng dịu dàng.
"...Gì chứ? Mana mà cũng biến thành Miasma được à?"
Lời của Emilia khiến Subaru không khỏi kinh ngạc. Cách giải thích thì dễ hiểu, nhưng bản chất thì lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của cậu.
Mana vốn là nguồn năng lượng trung tính – thứ khiến cho người sử dụng phép thuật hay tinh linh chịu tác động mạnh mẽ – nhưng cậu từng nghĩ, chỉ cần không sử dụng thì chẳng việc gì phải lo.
Thế nhưng, như thể đoán được suy nghĩ non nớt ấy, Emilia lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
"...Không thể xem thường được đâu. Mana bình thường thì trong suốt, không có hướng rõ ràng. Nhưng một khi bị nhiễm bẩn... và trở thành Chướng khí thì chúng có thể xâm nhập qua Cổng và ăn mòn sinh vật từ bên trong. Mà, vốn dĩ Cổng là cơ quan thu hút Mana tự nhiên... nên chuyện đó vốn không thể tránh được đâu."
"Ừ thì, người ta cũng không thể nhịn thở mãi được mà..."-Phần nào hiểu ra vấn đề, Subaru chỉ còn biết cười gượng gạo vì mối nguy này hơn xa những gì cậu nghĩ.
"Cô gái ấy nói đúng đó." – chủ quán gật đầu. "Cơ mà Chướng khí ở Cồn Cát Augria còn kinh khủng hơn nữa. Không chỉ làm hỏng sinh vật sống... mà còn bao gồm cả thực phẩm."
"...Ý chủ quán là đồ ăn ở đó, coi như là không thể ăn được sao?", Subaru hỏi lại giọng cậu có chút cấp bách.
"Ý ta là nếu nhóc ăn nó, sự ô nhiễm sẽ lây lan rất nhanh. Cổng sẽ hấp thụ chất độc, và nhóc sẽ phát điên. Một khi nhóc nuốt trúng đồ ăn bị Chướng khí vấy bẩn vào dạ dày, thì coi như xác định là bị Chướng khí nuốt chửng."
"...Phát điên ư? Vậy nếu tôi không thể ngừng phát điên... thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"...Thường thì người ta nói rằng, tất cả những người đó đã chết vì phát điên. Nhưng nói thật thì... ta cũng chẳng phủ nhận điều đó đâu."
Giọng nói khàn khàn của ông chủ quán lại vang lên trong không gian yên ắng. Mỗi câu chữ đều được ông buông ra chậm rãi, nặng nề, như thể mang theo nỗi ám ảnh không dễ gột rửa.
Vẻ mặt ông ta lúc ấy tệ đến mức không thể giấu nổi—một làn da xám xịt, đôi mắt trũng sâu, và bàn tay vẫn đang vô thức lau cốc thủy tinh bằng khăn vải sờn màu.
Ông đã chứng kiến rồi—thấy những người biến mất trong cơn gió cát độc hại, những kẻ dần trở nên điên loạn bởi Chướng khí. Và rồi, điều còn sót lại... chỉ là những cái xác không hồn.
"...Tốt nhất là mấy đứa đừng có dại mà đi đến đó thì hơn."
"――Cảm ơn ông vì ly sữa nóng, chủ quán. Và cảm ơn cả việc ông đã bỏ thời ra để trò chuyện với tụi cháu."
Emilia dịu dàng nâng ly sữa cạn lên, nghiêng đầu và cất lời cảm ơn đầy thành ý. Subaru ở bên cạnh cũng khẽ cúi đầu, lời cảm ơn của cậu không cần nói thành tiếng.
Chắc hẳn ông chủ cũng hiểu, cuộc trò chuyện này đã bị điều khiển để lôi kéo thêm nhiều thông tin từ chỗ ông. Và bất chấp điều đó, ông ấy vẫn tiếp tục nói—như thể muốn lay chuyển quyết định của hai người họ bằng tất cả sự từng trải của mình.
Thế nhưng... hai người họ vẫn sẽ đi tới nơi đó.
"...Em thanh toán xong cả rồi. Subaru, mình đi thôi."
"Ừm... Cũng đến lúc ta phải đi tiếp rồi ha."
Emilia nhẹ kéo tay áo Subaru và đặt vài đồng bạc lên quầy. Dù là giá của hai cốc sữa thì số tiền ấy vẫn quá nhiều, nhưng đi kèm với nó còn là sự biết ơn với những lời cảnh báo chân thành.
Hai người họ đứng dậy, cúi đầu cảm ơn chủ quán một lần nữa, và chuẩn bị rời khỏi quán.
"...Khoảng một năm nay, có người thấy chim bay về hướng cồn cát."
"...――――"
Ngay khi họ choàng lại áo choàng, sẵn sàng bước vào làn Gió Cát dữ dội, giọng nói đó lại vang lên từ phía sau.
Quay đầu nhìn lại, họ thấy ông chủ đã quay lưng về phía mình, vẫn cặm cụi lau ly, như thể chỉ đang tự lẩm bẩm với chính mình.
"...Người ta nói rằng, lũ chim ấy bay về hướng tòa tháp. Rồi dần dần, chuyện ấy trở thành một trò đùa. Một câu chuyện vô căn cứ... nhưng..."
Dừng tay, ông đặt chiếc ly xuống quầy. Không quay lại nhìn, giọng ông hạ xuống đầy ẩn ý.
"...Nếu có lạc giữa cồn cát, hãy thử tìm kiếm loài chim. Nếu may mắn... chúng có thể dẫn mấy đứa đến tòa tháp."
"...――――", Cả hai người vẫn lặng im mà không đáp lại lời ông.
"...Dù vậy, nếu mà để mà bản thân đi lạc trong cồn cát... thì xem như hai đứa xui tận mạng luôn rồi đấy."
Subaru và Emilia không nói gì thêm. Cả hai chỉ lặng lẽ rời khỏi tiệm, để lại sau lưng một người đàn ông với một chiếc chân gãy nay được thay bằng chân giả và có những ký ức nhuốm màu cát độc.
...
Bước ra ngoài, họ lập tức cảm nhận được rằng Gió Cát đã yếu đi đáng kể. Emilia ngẩng đầu nhìn Subaru, rồi khẽ cười khi thấy tầm nhìn đã rõ hơn so với lúc họ bước vào quán.
"...Giờ thì quay về nhà trọ thôi. Biết đâu mọi người đã về rồi."
"Ừ, anh đồng ý. Anh cũng muốn nghe xem họ có thu thập được thêm thông tin gì không."
Subaru vừa nói vừa bước lên phía trước, dang tay chắn gió cát như một tấm khiên sống.
Rồi khi quán rượu khuất hẳn sau lưng, Emilia lại lên tiếng—giọng cô nhẹ như một làn gió.
"...Người đàn ông đó... bị mất một chân."
"...Anh không nhận điều đó đấy."
"Không rõ ông ấy bị thương thế nào... nhưng em tự hỏi... liệu có phải chăng là vì nơi đó..."
Cô không cần nói hết thì Subaru cũng đã hiểu. Lời ông chủ quán đó nói là một sự cảnh báo—không phải từ một kẻ nhiều chuyện, mà là lời chân thành của một người đã từng đánh mất thứ gì đó trong quá khứ.
Và nếu họ vẫn bỏ qua điều đó mà tiến về phía Biển Cát, chẳng phải sẽ là quá tàn nhẫn sao?
...
※※※※※※※※※※※※※
"...Trông như Natsuki-kun và Emilia-san đều đã trở về an toàn rồi nhỉ."
Giọng nói đó vang lên từ trong phòng trọ khi họ vừa mới mở cửa bước vào. Đó là một giọng nói quen thuộc—và chủ nhân của nó là một người vốn lẽ ra cũng đang đi ngoài trời như họ.
Anastasia Hoshin—hiện cô ấy đang ngồi vắt chân trên giường, khoác lên mình bộ đồ mới thay, kèm theo đó là một nụ cười quý phái như thể mọi chuyện họ trải qua chẳng liên quan gì đến cô.
Nhà trọ mà nhóm họ đã chọn nghỉ chân là loại nhà trọ cao cấp tại Mirula. Dĩ nhiên, nếu so với nhà trọ Thủy Liên Đình ở Pristella thì còn thua xa, nhưng chênh lệch này phản ánh đúng đẳng cấp hai thành phố.
"Hửm, cô ở đây, thế còn Julius đâu rồi?"
"...Sau khi đưa tụi này về, thì cậu ấy nói sẽ đi dạo quanh thành một lát. Có vẻ như cậu ta cũng dần quen với việc bị cát thổi vào mắt rồi. Giống y như Natsuki-kun ấy."
"...Chuyện đó chẳng vui chút nào đâu. Ước gì chúng ta có kính bảo hộ... kiểu như kính lặn, bao trùm mắt bằng kính trong suốt để chặn cát lại ấy. Chẳng ai nghĩ đến chuyện làm ra vài cái như thế sao?"
Subaru vừa nói vừa chỉ tay vào quanh vùng mắt, trong đầu hình dung đến kính bơi ở thế giới cũ. Anastasia nghiêng đầu, lắng nghe rồi bật ra một tiếng “A” như thể vừa hiểu ra.
"Thứ ấy... nếu xét đến chất liệu kính và độ bền, thì cũng đáng để suy nghĩ đó. Cơn gió cát này không chỉ có ở đây, mà còn có ảnh hưởng đến cả Kararagi nữa. Xem xét thì, ý tưởng ấy của cậu không tồi chút nào."
"...Không phải là tôi định làm bằng sáng chế gì đâu. Nhưng nếu không có cái gì bảo hộ... thì chúng ta chỉ còn cách tránh khung giờ cát thổi mạnh thôi.", Subaru nói thế khi nhìn thấy ánh mắt của một thương nhân lộ rõ trên mặt của Anastasia.
Emilia khẽ gật đầu đồng tình với Subaru về điều đó, ánh mắt cô dần trở nên nghiêm túc hơn.
"...Vấn đề chính có lẽ vẫn là Ma thú và Chướng khí. Em và Beatrice có thể dùng các tiểu Tinh linh để xử lý Chướng khí... nhưng chuyện của tụi Ma thú thì ta vẫn phải nhờ đến Meili."
Nói đến đó, Emilia liếc về phía căn phòng bên cạnh—nơi Beatrice đang canh chừng Meili.
Meili—dù họ muốn tin rằng cô bé đã thay đổi, nhưng tổn thương cũ của họ không phải thứ gì dễ phai nhòa như vậy. Và Mama cô bé... vẫn là một mối nguy mà họ chưa thể xóa bỏ.
"...Vì vậy nên, tất cả chúng tôi sẽ phải trông cậy vào cô Anastasia đây để dẫn đường hết đó. Dù điều này khá liều lĩnh...", Subaru vừa nói vừa đánh mắt về phía Anastasia, lời nói của cậu chứa đầy ẩn ý ám chỉ tới người đang trong vai Anastasia Hoshin hiện tại.
"...Cũng chẳng khác gì mọi khi.", hiểu rõ ánh mắt của Subaru, 'Anastasia' chỉ nhàn nhạt đáp.
"...Cô nói đúng."
Subaru khẽ nở nụ cười khi thấy Emilia đột ngột chen vào lời mình, sau đó cậu quay ánh mắt nhìn sang Anastasia. Cô nàng thấy vậy chỉ chỉnh lại tư thế ngồi trên giường rồi vươn vai nhẹ một cái mà tiếp lời, như thể điều đó chẳng hề hấn gì.
“…Nhưng mà, mấy chuyện bên phía chúng tôi cần làm thì đã lo xong hết cả rồi. Mấy cái bánh xe rồng cũng được chỉnh sửa như yêu cầu. Lối vào vùng cát cũng đã được dò la kha khá.”
“…Phải rồi. Xin lỗi vì cứ để mọi chuyện cho cậu lo hết nha…”
“…Chuyện đấy thì cậu không cần bận tâm. Ngược lại, khi vào trận thì tụi này sẽ dựa hết vào sức mạnh chiến đấu của Emilia-san đó nha.”
Anastasia vừa nói vừa khẽ phẩy tay, nụ cười trên môi cô vẫn dịu dàng như thường lệ.
Mục tiêu mà cô vừa nhắc tới――chính là việc chỉnh sửa xe rồng để phù hợp với hành trình tiến vào cồn cát. Vốn dĩ, xe rồng chỉ có thể di chuyển tốt trên đường bằng phẳng, hoặc ít nhất là có đường đi rõ ràng. Nhưng vùng cát sa mạc ngoài kia thì lại chẳng có nổi thứ gọi là “đường”.
Nếu không có phụ nữ và trẻ em trong đoàn――đặc biệt là Rem đang trong trạng thái hôn mê sâu――thì cưỡi rồng thay vì dùng xe ngựa có lẽ là lựa chọn hợp lý hơn. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ làm điều đó.
Vì thế, việc điều chỉnh xe rồng cho phù hợp với môi trường sa mạc phía trước là điều bắt buộc, chưa kể còn phải điều chỉnh cả lũ rồng kéo xe nữa.
“…Tôi không thể để Patrasche ở lại được. Chuyện đó quá vô lý.”
“…Ừm, cô địa long ấy thông minh lắm đấy. Nếu mà anh nói để cô ấy ở lại… chắc cô ấy sẽ cắn anh không trượt phát nào luôn đấy, Subaru.”
Subaru chỉ còn biết im lặng trước lời nói nửa đùa nửa thật của Emilia. Và quả thực, cậu hoàn toàn không nỡ rời xa Patrasche.
“…Vậy ngoài chuyện rồng kéo xe, thì vấn đề còn lại kia ra sao rồi…?”
“…Cũng chẳng phải vấn đề gì to tát đâu. Tôi chỉ cần trấn an họ đôi chút là họ nghe tôi liền ấy mờ.”
Anastasia nở nụ cười dễ thương đáp lại, nhưng Subaru chỉ thấy sống lưng mình lạnh đi vài phần. Vì còn một việc quan trọng nữa họ cần giải quyết: nghi thức để bước vào cồn cát.
Nếu như hai người đang giữ vai trò quan trọng trong Vương quốc――Emilia và Anastasia―― đều mất tích trong Cồn cát Augria, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Tầm ảnh hưởng của họ hiện tại là không hề nhỏ. Chỉ cần một chuyện không may xảy ra, thì vị Lãnh chúa cai quản vùng Mirula cũng sẽ khó mà sống yên trước búa rìu dư luận.
Do đó, Anastasia đã gửi thư thông báo trước cho Lãnh chúa vùng này với nội dung đơn giản: “Nếu có chuyện gì xảy ra, thì đó sẽ là do ứng cử viên Hoàng gia tụi tôi tự chịu trách nhiệm.”
“…Nhưng mà, dẫu sao thì bọn họ vẫn có thể bị đổ lỗi vì không cản nổi tôi… Thế này thì, có vẻ mạng sống của chúng ta không còn là của riêng chúng ta nữa rồi ha. Gánh nặng của vai trò này lớn lắm đấy, cô biết không?”, Anastasia vừa nói vừa ám chỉ rằng chuyện sống còn của cô và Emilia giờ đã và đang liên lụy tới rất nhiều người.
“…Chuyện đó thì tôi vốn biết từ đầu rồi. Không phải chỉ vì buổi tuyển chọn hoàng gia hay vì tôi là ứng cử viên… Nếu chúng ta không gặp được Hiền giả và giành lại những ký ức đã bị Phàm Ăn ăn mất, thì sẽ có rất nhiều người không được cứu đó.”, Emilia khẽ nhìn Anastasia với ánh nhìn đầy quyết tâm và nói.
“…Cô nói ra cái câu đó nghe ngầu ghê ha~.”
Anastasia nhìn Emilia với ánh mắt lấp lánh sự hài lòng, dường như rất ấn tượng trước sự kiên định trong lời nói của cô. Rồi cô quay sang phía Subaru, nghiêng đầu ra vẻ tò mò.
“…Vậy còn hai người, ra ngoài có thu hoạch thêm được gì không? Đừng nói với tôi rằng, hai người ra đường chỉ để quen với việc cát bay vào mắt đó nha?”
“…Không phải là tụi này đã đi hẹn hò giữa trời cát đâu. Tụi tôi chỉ là tình cờ được nghe một người dân địa phương kể chuyện thôi.”
“…Người đó biết nhiều thứ như vậy cũng tình cờ thật nhỉ, Subaru ”-Emilia cũng khẽ đáp lại lời cậu trong khi đang lắng nghe.
“…Thì đó là quán anh chọn mờ, phải trúng mánh chứ.”, Subaru hếch mũi lên đáp
“…Hở? Em nhớ rõ là em mới là người chọn chỗ đó mà…”, Emilia khi nghe Subaru nói liền khó hiểu liếc cậu một cái.
Cuộc tranh công của họ thật chẳng đi đến đâu cả, và thành quả thu được mới là điều quan trọng. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Anastasia nhíu mày trầm ngâm.
“…Một con chim, hửm…”
“…Cô quan tâm đến điểm đó thật à?”
“…Chứ còn gì nữa? Mấy chuyện như thách thức Cồn cát Augria thì ai nấy cũng biết rồi. Nhưng chim chóc thì khác. Chúng là loài nhạy cảm với mùi khí độc của Chướng khí lắm đó.”
“…Giờ nghe cô nói vậy, tôi thấy cũng có lý…”
Emilia vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của mình, ánh mắt trở nên xa xăm. Thấy vậy, Subaru liếc nhìn Anastasia, rồi khẽ thì thầm bằng giọng rất nhỏ.
“…Cô không phải là đã nghĩ ra điều gì đó rồi đấy chứ?”
“…Không có gì cụ thể đâu. Nhưng đúng là… chuyện đó khiến tôi thấy khá hứng thú.”
“…――――”
“…Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ thế chứ. Nhìn bên cạnh cậu đi, Emilia-san mà thấy là hiểu lầm liền đó.”
Biểu cảm trên khuôn mặt búp bê lông cáo ấy vẫn như thường lệ, nhưng Subaru chẳng thể không khỏi cảm thấy như mình giống như là một kẻ tội đồ đang giấu diếm chuyện gì đó mờ ám sau lưng bạn gái mình. May mắn thay, Emilia vẫn đang mải suy nghĩ, không để ý đến đoạn đối thoại vừa rồi.
“…Thế khi nào thì chúng ta khởi hành?”
“…Càng sớm càng tốt, phải không? Mọi chuyện liên quan đến xe rồng cũng xong xuôi cả rồi… chắc chỉ cần chuẩn bị chút hàng hóa nữa thôi.”, Anastasia khẽ đáp lại câu hỏi của Subaru trong khi lấy tay chống cằm.
“…Ngày mai thì gấp quá. Hay là để ngày mốt đi?”
“…Ừm, vậy cũng được.”
Khi Anastasia lên tiếng đồng tình, và Emilia cũng nhẹ nhàng gật đầu theo. Sau đó, cô quay ánh mắt về phía cửa sổ phòng――nơi đã được đóng chặt để ngăn cát lọt vào――nhìn xa xăm về hướng đông, đôi mắt ánh tím của cô như muốn nhìn xuyên thấu lớp cát dày.
Thứ cô đang nhìn――là một bóng đen khổng lồ, cao vút vượt qua cả mái nhà, vươn lên tận trời xanh.
“…Tháp Canh Pleiades.”
Cái tên ấy vang lên từ đôi môi dịu dàng của cô, âm vang như tiếng chuông bạc, thu hút ánh nhìn của Subaru về phía đó.
Tòa tháp ấy, mục tiêu cuối cùng của cuộc hành trình của họ, cao đến mức, đứng từ Mirula cũng có thể nhìn thấy.
――Làm sao có thể lạc mất một thứ khổng lồ đến vậy được chứ?
Ngay từ trước khi đặt chân đến Mirula, khi lần đầu nhìn thấy Pleiades từ đằng xa, Subaru đã luôn tự hỏi điều như vậy trong lòng.
“…Làm sao mà có thể lạc mất một cột mốc khổng lồ đến vậy được cơ chứ?”
Subaru thầm tự hỏi điều đó trong đầu, ánh mắt cậu vẫn cứ hướng về phía bóng dáng tòa tháp cao sừng sững ngoài kia. Tháp canh Pleiades …một thứ có thể nhìn rõ ràng như vậy từ đây, ấy vậy mà người ta lại bảo rằng có thể mất dấu nó ư?
Nghĩ đến đó, lời cảnh báo của người chủ quán rượu ban nãy bỗng vang vọng lại trong tâm trí cậu.
“…Không có kế hoạch thì là ngu xuẩn, mà có một kế hoạch ngớ ngẩn thì chỉ tổ chết sớm, đúng không nhỉ…”
Câu nói ấy tưởng như đùa, nhưng lại như một mũi dao nhọn cắm thẳng vào nhận thức của Subaru.
Hiện họ không hề có đường lui.
Không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với thử thách đáng sợ trước mắt kia――đó chính là lý do vì sao họ đã chọn những phương pháp khả thi nhất, những phương án giúp họ tăng thêm tỉ lệ sống sót của bản thân. Để chứng minh rằng, họ không giống với những mạo hiểm giả khờ khạo mà người chủ quán kia từng kể.
Không điên rồ và cũng không liều lĩnh một cách mù quáng.
“…Chúng ta khác với họ. Hoàn toàn khác.”
Cậu thầm nghĩ như vậy, cố tin tưởng rằng phán đoán của bản thân là chính xác, rằng nhóm của họ khác với những kẻ ngốc đã thách thức tòa tháp trước kia.
"......"
Và cũng chính vì tự huyễn hoặc mình như thế… nên Subaru đã không nhận ra.
Rằng ngay khoảnh khắc ấy, chính cậu đã tự tay đóng lại con đường đầu tiên mà bản thân không nên bỏ lỡ.
Một lối đi khác, một khả năng khác, đã âm thầm khép lại khi cậu chỉ chăm chăm chọn đặt trọn niềm tin vào những gì mình tin tưởng.
Tin vào cái kế hoạch cẩn trọng của nhóm cậu, vào khả năng của nhóm cậu, vào quyết tâm của cậu và cả nhóm, cũng như tin vào lựa chọn mà tất cả bọn họ đã cùng chọn.
Bởi chính vì cậu đã nghĩ như thế, đã tỏ ra khôn ngoan như vậy, thế nên đó cũng chính là lí do tại sao sự lựa chọn đó―― sẽ chỉ đưa cả nhóm của cậu vào ngõ cụt vào ngay cái bẫy mà tự nhiên đã sắp đặt.
_____________________
Lời của Trans: Hỡi những kẻ tự nhận mình là khôn ngoan, con đường thông thái mà các ngươi bước trên sẽ chỉ dẫn các ngươi đến vòng luẩn quẩn không lối thoát. Bởi chính các ngươi là người đã tự chặt đi tay chân của mình.
Đừng tỏ rằng mình giỏi hơn ai khác, đừng nghĩ rằng mình vượt trội hơn ai khác. Bởi điều vượt trội hơn cả kẻ khôn ngoan đã tự cản bước chính mình vì tự cho rằng bản thân vượt trội, đặc biệt hơn ai khác, lại chính là một kẻ ngốc chỉ biết cắm đầu tiến lên phía trước mà không bao giờ bỏ cuộc.