Cuộc hành trình của họ khởi đầu bằng một buổi sáng đầy bất an, đã thế chuyến đi sẽ còn kéo dài suốt gần một tháng trời. Tuy dài đằng đẵng, nhưng suốt chặng đường lại chẳng có tai nạn nào đáng kể xảy ra.
Họ đi dọc theo đại lộ chính hướng về phía đông— đó là một hành trình buồn tẻ mà hầu như chẳng có biến cố gì đáng để kể lại.
"…Chuyến đi đến Pristella cũng thế, rồi cả chuyến qua đồng bằng Lifaus nữa… Ở vương quốc Lugunica này, giao thông trên đường cứ y như công viên giải trí ấy nhỉ? Nó an toàn vãi cả ra!" – Subaru cất tiếng than khi mà chuyến đi của họ quá mức nhàn hạ so với mong đợi của cậu.
"…Việc duy trì đường sá và tuần tra để bảo vệ trật tự công cộng là điều tối quan trọng trong việc giữ gìn hoà bình của vương quốc. Lugunica đặc biệt chú trọng tới điều đó hơn so với các nước khác. Do đó, tỷ lệ bị tấn công bởi sơn tặc hay Ma thú ở đây cũng đã thấp hơn đáng kể." – Julius điềm đạm đáp lại cái lời phàn nàn của Subaru.
"…Ý anh là mấy nước khác không làm chuyện như thế này à?"
"…Thí dụ như ở Thánh Quốc Gusteko, vì ở nước quanh năm luôn bị tuyết bao phủ nên họ gần như không thể duy trì được hệ thống đường bộ. Vì đường sá thường bị vùi lấp dưới lớp tuyết dày. Còn ở Đế Quốc Vollachia hay Thành bang Kararagi thì có đủ mọi chủng tộc và tập tục. Vậy nên, sự khác biệt về văn hóa giữa người dân của họ đã khiến các cuộc va chạm xảy ra thường xuyên. Vì vậy, rất khó để đảm bảo trật tự xã hội ở những nơi đó."- Julius nhàn nhạt đáp lại câu hỏi của Subaru trong khi siết chặt giây cương trong tay.
"…Ra là vậy.", Subaru gật gật đầu sau khi có được câu trả lời về vấn đề an ninh ở các quốc gia khác.
Trong lúc Subaru và Julius trò chuyện, hai con địa long của họ chạy đi một cách hăng hái trong khi đầu của chúng chụm vào nhau, đầu của chúng xé ngang qua cơn gió.
Hai con địa long—một là Patrasche của Subaru và con còn lại là lam kỵ long của Julius— cả hai chạy song song giữa làn gió, kéo theo chiếc xe ngựa to lớn phía sau.
Với sự sắp xếp như vậy, cả hai người họ có thể đảm nhận vai trò cảnh giới, đề phòng trường hợp khẩn cấp. Dẫu vậy, như cuộc trò chuyện vì buồn chán giữa họ vừa rồi, cuộc hành trình lần này thực sự yên ả một cách bất ngờ.
"…Haa~…" – Subaru ngáp một cái dài trong khi cố hướng mắt nhìn về phía trước.
"…Subaru." – Thấy sự mất tập trung của Subaru, Julius liền nghiêm giọng nhắc nhở.
Vừa vươn vai uể oải, Subaru vừa gãi đầu, một tay cậu kéo lại phần mái tóc bị gió thổi tung—dù thực ra nhờ Phù Phúc Tránh Gió của địa long mà tóc cậu vẫn nằm yên.
"…Biết là cậu muốn trút bỏ căng thẳng, nhưng thời điểm cậu buông lỏng chính là lúc nguy hiểm nhất. Dù sao thì, cư xử uể oải nơi người khác có thể nhìn thấy là điều tôi không thể chấp nhận dưới tư cách một hiệp sĩ."
"…Chỉ vì tôi ngáp một cái mà anh lên mặt dạy đời tôi như thế đó hả? Chả phải chính anh cũng đang ngáp sao, tôi nói có sai không?"
"…Tôi không phủ nhận việc đó. Tuy nhiên, nếu đã tự nhận mình là một Hiệp sĩ, thì chí ít cậu cũng nên biết kiềm chế bản thân trước mặt người khác. Đó là điều cậu vẫn còn thiếu."
"…Biết rồi, biết rồi mà", cả hai người bắt bẻ lẫn nhau, nhưng ngay khi thất thế Subaru liền nhún vai một cái mà ngắt lời của Julius.
Julius đang dùng chất giọng châm biếm thẳng thừng công kích, tuy vậy mặt khác, Subaru cũng đã quá quen với việc đỡ đòn, chặn miệng anh ta. Nên kết quả của cuộc đấu khẩu của họ là hòa
Có vẻ như suốt gần hai mươi ngày đồng hành cùng nhau, từ Pristella về dinh thự, rồi từ đó tiếp tục tiến đến vùng cồn cát Augria, việc hai người gần như lúc nào cũng kề vai sát cánh đã giúp Subaru học được cách đối phó với phong cách nói chuyện khó chịu của Julius.
"…Nói chuyện nghiêm túc thì phải nhìn vào mặt người ta chứ?" – Julius lên tiếng khi Subaru quay mặt đi.
"…Cái người bị nói chuyện nghiêm túc đây đang quay mặt đi là bởi vì người ta không hề yêu cầu cuộc nói chuyện nghiêm túc đó đâu đấy, hiểu chưa hả? Với lại, anh cũng nên thả lỏng một chút đi, anh đang căng thẳng quá rồi đấy."
"…Chúng ta đang làm nhiệm vụ cảnh giới, nên tôi không thể…"
"…Haa~ sẽ không có ma nào đi nhảy ra tấn công chúng ta giữa nơi khỉ ho cò gáy này đâu. Thư giãn chút đi."- Subaru chấm dứt sự do dự bằng giọng điệu có phần bỡn cợt
Julius khẽ chớp mắt như thể Subaru vừa nói điều gì đó ngoài dự đoán của anh. Sau một thoáng, anh ta thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng hỏi.
"…Vậy là trong mắt cậu, tôi đang trông quá căng thẳng sao?"
"…Mhm, tôi cũng chỉ đoán đại thôi, nhưng tôi có cảm giác ai cũng sẽ nghĩ vậy khi trông thấy anh hết á. Mà nói đúng hơn thì… anh là kiểu người luôn tạo cho người khác ấn tượng như thế đó."- Subaru nhàn nhạt đáp lại câu hỏi của Julius trong khi làm vẻ mặt tỉnh bơ.
"…Hiện tại thì, chỉ có cậu là người duy nhất biết rằng tôi vẫn đang cư xử giống như thường ngày thôi đó."
"…Ờ."
Vì nhận thấy Julius đã trầm giọng xuống, nên Subaru cũng đã hạ giọng xuống theo.
Tiếng trò chuyện râm ran trong xe ngựa phía sau không vang tới tai họ, đồng nghĩa lời họ nói cũng không lọt vào tai mấy cô gái đang ngồi trong xe.
Giữa họ có một mối quan hệ phức tạp, nhưng ít nhất thì hiện tại, hai người họ đang đứng trên cùng một chiến tuyến. Có lẽ đây là lúc họ nên trò chuyện thẳng thắn với nhau hơn một chút.
"…Tình trạng của anh với các Chuẩn Tinh Linh của mình sao rồi? Về cái chuyện hôm trước Roswaal đã đề cập ấy."
"…Vẫn như trước. Mấy 'cô bé' ấy có tụ lại quanh tôi, nhưng chẳng có ai trong số họ chịu đậu lên cánh tay tôi cả. Cả lời tôi nói, họ cũng chẳng thèm tiếp nhận."
Julius đưa tay ra, và Subaru liền thấy được những Chuẩn Tinh Linh lấp lánh đang lơ lửng xung quanh tay anh ta. Nhưng khi anh ta đưa tay ra như mời gọi chúng, chúng chỉ dao động lờ mờ rồi nhanh chóng né tránh.
Đúng như Julius nói—mối liên kết giữa anh ta và các Tinh Linh đã bị cắt đứt rồi.
"…Không thể lập khế ước lại à? Anh vẫn còn có thể hấp dẫn được chúng, nghĩa là Phù phúc của anh vẫn còn hiệu lực đúng chứ?"
"…Phù phúc Triệu gọi Tinh Linh của tôi thì vẫn còn hoạt động. Nhưng vì nó, những cảm xúc lớn lao khó diễn tả của quá khứ bị mất cứ liên tục bám lấy bọn họ, khiến họ khó xử và bối rối. Giống như là họ đang phải đối mặt với những cơn sóng cảm xúc quá lớn, trong khi không thể nắm bắt hay hiểu bất cứ điều gì về việc tại sao họ lại có những xúc cảm đó với tôi.", Julius trả lời với giọng điệu có phần buồn bã.
"…Ừm, việc tôi nói thế này thì có hơi vô tâm, nhưng sao anh không thử lập giao ước với các Tinh Linh khác?"
"…Tôi cũng từng nghĩ vậy, nếu tôi là kiểu Thuật Sư Tinh Linh giống như Emilia-sama, người mượn sức những tiểu Tinh Linh có ở khắp mọi nơi, thì có thể. Nhưng tôi không giống với cô ấy, nên tôi không thể phát huy hết sức mạnh của họ theo cách đó được. Với những 'cô bé' này, tôi cũng đã phải mất vài năm để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và họ."
"…Chà, Emilia-tan cũng không thể thay thế Puck hoàn toàn. Có lẽ, sự kết nối giữa Thuật sư với các Tinh Linh đúng là điều đặc biệt."
"…Giống như giữa Emilia-sama và Đại Tinh Linh. Hay giữa cậu và Beatrice-sama vậy đó."
Nghe vậy, Subaru liền im lặng. Cũng là một Thuật Sư Tinh Linh, cậu hiểu rõ lời nói đó nặng nề thế nào. Bảo Julius lập khế ước mới chẳng khác gì bảo cậu chia tay với Beatrice. Không đời nào cậu có thể làm thế.
"…Thế nên bây giờ, tôi chỉ còn cách dùng kiếm để làm tròn bổn phận của một Hiệp sĩ thôi. Tôi vốn không coi kiếm thuật là thứ yếu, nhưng nếu tính cả tổng sức mạnh khi tôi còn liên kết với các Tinh Linh, thì rõ ràng là năng lực tôi đã phần nào giảm sút."
"…Cái kiểu tự hạ thấp bản thân đó… nghe là thấy phát mệt rồi. Mà anh cũng đâu phải người duy nhất. Reinhard cũng có cái tật đó. Khiêm tốn quá hóa độc dược đấy, chàng trai à."
Subaru bật cười khi nói thế trong khi Julius thì nhẹ nhàng nhún vai.
“…Tôi cũng muốn đáp lại cậu bằng một câu tương tự, nhưng mà… ừm. Nếu bỏ qua tôi và cậu, thì có lẽ Reinhard thật sự không hề khiêm tốn hay là đang đánh giá thấp bản thân đâu.”
“…Không hề khiêm tốn hay đánh giá thấp…?”
Nghe vậy, Subaru lập tức hình dung đến hình bóng của vị anh hùng tóc đỏ ấy, rồi cậu khẽ nghiêng đầu đầy bối rối trước sự khác biệt trong cảm nhận giữa bản thân và Julius về anh chàng đó.
Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có sự khác biệt nào về cách nhìn nhận Reinhard giữa người này với người kia cả. Bởi với Subaru mà nói, Reinhard chính là người mạnh nhất, một người mà không ai có thể sánh bằng, và rõ ràng anh ta chính là hiện thân của hình tượng Anh hùng đích thực.
Thấy sự nghi hoặc trên mặt Subaru, Julius khẽ lắc đầu để khẳng định lời mình mới nói, rồi nhẹ nhàng phủ định suy nghĩ của cậu.
“…Về sức mạnh thực sự của Reinhard, tôi và cậu đều đánh giá rất cao. Mà thật ra, bất kỳ ai từng nhìn thấy cậu ấy đều sẽ cho cảm nhận tương tự. Bởi họ đều cho rằng Reinhard chính là đỉnh cao của loài người, hoặc thậm chí là người đã vượt xa cả giới hạn con người.”
“…Nghe thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng quả thực tôi chẳng thể nào phản bác được điều đó.”, Subaru gật gật đầu nghiền ngẫm khi nói như thế.
Xong, Julius liếc về phía Subaru rồi đánh mắt nhìn xa xăm mà nói tiếp.
“…Không chỉ có năng lực, tài năng, sức mạnh chân chính, mà ngay cả phong cách sống, cách tồn tại của cậu ấy cũng đã đạt đến đỉnh cao của sự hoàn mỹ. Tôi đã gặp cậu ấy lần đầu vào năm mười tuổi… vậy mà kể từ thuở đó đến giờ, cậu ấy lại chưa từng thay đổi.”
“…Từ lúc anh mười tuổi lận á!? Thật đấy à?”
Subaru trố mắt ngạc nhiên khi nghe tiết lộ này từ phía Julius ngay trong lúc cậu đang nắm lấy dây cương của Patrasche.
Giờ đây, cậu phải tự hỏi, rốt cuộc thì Reinhard đã trở thành con người như hiện tại từ bao giờ. Đó là một câu hỏi mang đậm màu sắc triết lý, nhưng ít nhất, có vẻ như hình mẫu ấy đã hoàn thiện từ cả chục năm về trước.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc… anh chàng ấy đã gánh vác trên vai cái định mệnh anh hùng đó từ rất sớm rồi.
“…Anh ta đã trở thành Kiếm Thánh từ khi ấy à?”, Subaru chìm vào suy tư mà hỏi Julius câu ấy
“…Mhm, cậu ấy đã nhận được Phù phúc Kiếm Thánh từ khi mới năm tuổi cơ. Kiếm Thánh đời trước là Thearesia van Astrea-sama… cũng tức là bà nội của Reinhard. Bà ấy đã hy sinh trong cuộc Đại Thanh Trừng mười lăm năm về trước, và Phù phúc ấy đã được truyền lại cho cậu ấy.”
“…Ừ, tôi biết chuyện đó rồi.”
Kiếm Thánh tiền nhiệm – người đã hi sinh trong trận chiến với Cá Voi Trắng, nhưng đến cả sau khi qua đời, bà cũng chẳng được yên nghỉ, do lũ chiêu trò tàn ác của lũ tín đồ phù thủy… Bà, người vừa là bà nội của Reinhard, cũng vừa là vợ của Wilhelm. Thế nhưng, vào ngày ấy, tại thành Pristella, linh hồn của người phụ nữ ấy cuối cùng đã được an nghỉ và về với thiên đường.
Và kể từ mười lăm năm trước, Reinhard đã nhận lấy Phù phúc ấy.
“…Chẳng biết anh ta đã cảm thấy như nào nữa…”, Subaru khẽ lẩm lời đó trong miệng làm thu hút sự chú ý của Julius, khiến anh ngoảnh mặt lại nhìn cậu.
“…Sao cơ?”
“…Thì anh thấy đấy, nhận được Phù phúc của bà nội mình từ khi mới năm tuổi, rồi còn là hậu duệ của một huyền thoại như Kiếm Thánh… Tôi thật chẳng thể nào tưởng tượng được tâm trạng của anh ta lúc đó sẽ thế nào.”
――Subaru phần nào có thể hiểu được gánh nặng khi sống dưới kỳ vọng của người khác.
Bởi chính cậu cũng đã từng bị đè bẹp bởi kỳ vọng của chính bản thân và những người xung quanh, nên không khó để cậu cảm thấy đồng cảm với áp lực mà Reinhard có thể đã trải qua.
Dĩ nhiên, gánh nặng của Subaru và Reinhard rất khác biệt, nên so sánh như thế có phần khập khiễng, nhưng…
“…Tôi thật sự rất yếu đuối. Yếu đến mức bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy bực bội vì mình không đủ giỏi. Đêm nào tôi cũng mong rằng mình có thể mạnh mẽ hơn một chút…”, Subaru ngửa mặt nhìn lên trời khi nói như thế, nhưng bất chấp sự nghiêm túc của cậu, Julius chỉ đáp lại với giọng châm chọc.
“…Tôi thì thấy điều đó hơi bị thiếu cơ sở à nha.”
“…Anh im đi.”
Giữa lúc đang nói chuyện nghiêm túc, Subaru lại bị chế nhạo, nên điều đó khiến cậu bực mình, mà bật ra một tiếng tặc lưỡi.
“…Dù sao thì, tôi cảm thấy mình có thể đồng cảm với nỗi lo của anh ta, dù chúng tôi có nằm ở hai thái cực khác nhau đi nữa. Thật sự thì, tôi không nghĩ Reinhard còn giữ cảm xúc như hồi năm tuổi, nhưng tôi vẫn tự hỏi lúc đó anh chàng đó đã nghĩ gì.”, Subaru khẽ tự vấn như thế, chính cậu cũng không biết mình là đang hỏi Julius, hay là hỏi chính cậu nữa, trong khi cậu cố thử hình dung bộ dạng của Reinhard hồi đó trong đầu xem thế nào.
“…Thành thật mà nói, tôi cũng không rõ cậu ấy đã cảm thấy gì vào thời điểm đó. Nhưng mà…”
Dừng câu nói lại giữa chừng, Julius khẽ ngẩng mặt nhìn lên. Tay anh vẫn nắm chặt dây cương, mắt vẫn hướng về phía trước, khi ấy ánh nắng liền rọi thẳng vào khuôn mặt anh khiến đôi mắt vàng của anh hơi nheo lại.
“…Lần đầu tiên tôi gặp Reinhard…thì đó cũng chính là bước ngoặt lớn trong đời tôi.”
Từ lời nói đó, Subaru có thể cảm nhận được một chút tự hào len lỏi. Julius có thể đang nheo mắt vì nắng, nhưng biết đâu… cũng là vì anh ta đang nhớ đến hồi ức của năm nào thì sao.
“…Tức là, cả hai người đều đã quen nhau được khoảng mười năm rồi nhỉ. Vậy thì cả người các anh cũng đã đạt đủ điều kiện để được gọi là bạn thuở nhỏ của nhau rồi còn gì?”, ngẫm nghĩ một hồi, Subaru đáp lại một câu có chút châm chọc. Tuy nhiên, trái với phản ứng mà Subaru mong đợi, Julius chỉ nở một nụ cười gượng mà đáp lại cậu ta.
“…Không hẳn. Đó là khi tôi bắt đầu biết đến Reinhard, thế nhưng để cậu ấy biết đến tôi thì cần khá lâu sau đó nữa kìa… Phải, cho đến khi tôi được phong làm Hiệp sĩ Cận vệ Hoàng gia lận cơ, nhớ không nhầm thì lúc đó tôi mới mười sáu tuổi thì phải. Tính chi li ra thì chúng tôi chỉ mới thật sự quen biết nhau được sáu năm thôi.”
“…Ôi chà, quả là khoảng cách thời gian dài thật đấy.”, Subaru khẽ nghiêng đầu khi biết được điều đó.
“…Cũng là bởi lúc ấy, tôi không hề có đủ năng lực để sánh vai với một người đã trở thành Kiếm Thánh mà. Việc cậu ấy còn nhỏ tuổi hơn tôi cũng đã là một đả kích khá lớn rồi… và đó cũng chính là khởi đầu của tôi.”
Julius nói nhỏ, nhưng giọng điệu của anh lại tràn đầy nhiệt huyết.
Đôi mắt màu vàng của anh ánh lên sự xa xăm, bất giác khiến cho Subaru lặng lẽ gật đầu khi nghe đước hai từ ấy – “khởi đầu”.
Dù câu từ rất mơ hồ, thế nhưng với Julius mà nói ngày đó chắc chắn là một hồi ức khó quên.
Còn với Subaru, “khởi đầu” của cậu là khi được Emilia cứu ở thế giới này, là khi được Rem nâng đỡ lúc bản thân cậu sắp gục ngã và cũng là khi cậu nắm lấy tay Beatrice giữa biển lửa… Những khoảnh khắc ấy đã in hằn vào tim cậu như một ngọn lửa thầm lặng.
“…Nghe anh nói ‘khởi đầu’ làm tôi phải suy nghĩ một hồi luôn… Mhm, tôi dám chắc là hồi nhỏ anh chắc phải quậy phá lắm nhỉ? Kiểu như một quý tộc ăn chơi sa đọa, sống buông thả vậy đó.”
Trái với dòng cảm xúc của đối phương, Subaru cố ý pha trò để giảm bớt không khí nặng nề.
Dù biết chắc Julius không phải kiểu người như thế, nhưng trong lần đầu gặp mặt, Subaru cũng từng có ấn tượng anh ta là một tên quý tộc này hơi màu mè, chảnh choẹ. Nếu đây là một câu chuyện, thì phần quá khứ ấy hẳn là tình tiết mặc định.
Khẽ cười nhếch môi, Julius đáp lại lời đùa ấy:
“…Tôi mong cậu thay đổi cách diễn đạt thì hơn. Nhưng… cũng có một vài phần tôi không thể phủ nhận.”
“…Thật luôn á!? Vậy anh đúng là thuộc kiểu một công tử bột ăn chơi á!? Có phải anh từng cưỡi ngựa đá dân thường rồi bắt nạt người hầu không!?”, nghe thấy câu đùa không bị phủ nhận đã chợt khiến cho Subaru không kìm được mà thốt nên một tiếng kinh ngạc
“…Chả hiểu sao tôi lại thấy cậu đang hớn hở một cách kỳ lạ luôn ấy, Subaru.”
Julius liếc mắt một cách lạnh lùng về phía Subaru, người đang hớn hở quá mức. Sau đó, anh khẽ ngoái lại nhìn về phía sau.
Dường như anh ta đang xác nhận tình trạng của cỗ xe rồng và những cô gái bên trong. Dù việc xác minh này hơi dư thừa, nhưng có vẻ anh chỉ đơn thuần làm vậy vì cảm thấy nên làm.
“…Cậu có biết gì về Gia tộc Juukulius không?”, Julius lặng lẽ hỏi Subaru câu hỏi đó với giọng nghiêm túc. Tuy nhiên,...
“…Không, tôi hoàn toàn chả biết gì về cái gia tộc đó cả~”, Subaru chỉ nhún vai đáp lại với giọng bông đùa.
“…Cậu trả lời nhanh đến mức khiến tôi cứ tưởng cậu hẳn phải tự hào về việc tự nói mình thiếu kiến thức lắm luôn ấy.”
Quả thật, Subaru chả biết cái của khỉ gì về chuyện Julius đề cập. Dẫu vậy, cậu ta vẫn ưỡn ngực lên đầy tự hào như thể muốn nói 'Tôi méo biết gì về điều anh muốn nói đâu nha, nhưng thế thì sao?' trong khi vẫn giữ thăng bằng một cách khéo léo trên lưng rồng, khiến cho Julius chỉ còn biết nở một nụ cười gượng gạo.
Ánh mắt anh ta khẽ hướng về thanh kiếm Hiệp sĩ bên hông – có lẽ đó là vật truyền đời của Gia tộc. Khuôn mặt Julius toát lên vẻ chần chừ, như đang tự hỏi liệu anh ta có còn đủ tư cách để nắm giữ nó không.
“…Tôi không phải là người thừa kế chính thức của Gia tộc Juukulius.”
“…――――”
“…Nói chính xác hơn thì tôi không phải người thừa kế hợp pháp. Alviero Juukulius hiện là đương kim Gia chủ. Cha ruột tôi, Klein Juukulius, là em trai ông ấy. Sau khi cha tôi qua đời, tôi được nhận nuôi bởi gia trưởng hiện tại.”
Subaru nhất thời không biết đáp lại ra sao – bởi thông tin ấy đã vượt xa khỏi những gì cậu có thể tưởng tượng.
Cấu trúc xã hội quý tộc nơi đây khác xa với thế giới mà Subaru từng sống, và rõ ràng vị trí của Julius hiện tại khá là rắc rối.
“…Vậy còn em trai anh, Joshua Juukulius? Cậu ta yêu quý anh trai mình như thế… mà giờ đã biến mất khỏi ký ức của cả thế giới…”
“…Tôi cũng không rõ quan hệ thật sự giữa tôi và Joshua ở Pristella là gì. Em ấy rốt cuộc là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, hay là con ruột của cha nuôi tôi, Alviero Juukulius đây?”
“…Hai cái đó có gì khác nhau sao?”
“…‘Anh em’ chỉ là cách gọi thôi, thực chất chúng tôi có thể chỉ là anh em họ. Trong trường hợp đó, người thừa kế Gia tộc Juukulius sẽ là Joshua.
"....."
Subaru giờ không biết mình nên đáp thế nào, nên chỉ còn cách giữ im lặng.
Julius đã nói bằng một giọng đều đều, và chính sự bình thản đó khiến Subaru tin chắc rằng anh đang nói thật.
Julius thậm chí không rõ vị trí hiện tại của bản thân. Nếu hai người là anh em ruột, Julius sẽ là người kế thừa. Còn nếu không… thì vị trí ấy sẽ thuộc về Joshua.
Mà Julius cũng không còn cách nào để xác minh, vì ký ức về Joshua của anh đã bị Phàm Ăn xóa sạch
“…Nghĩ lại thì, vị trí của tôi hiện tại thật sự rất phức tạp. Không biết ngày mai mình sẽ ra sao quả là chuyện chẳng ai mong muốn gặp phải… nhưng có lẽ, điều tôi nên lo lắng nhất bây giờ là việc hiện bản thân tôi không có tâm trí vững vàng, chứ không phải chuyện thừa kế.”
“――――”
Julius bật cười nhẹ, như thể anh đang cố pha trò trước vẻ mặt sốc nặng hiện tại của Subaru.
Nhưng Subaru thì không thấy buồn cười chút nào. Cổ họng cậu khô khốc, hàm răng cậu nghiến lại trong khi cậu cảm thấy như có một cơn khó chịu như cuộn sóng trào dâng trong dạ dày.
Cậu ta đang cảm thấy... quá mức lo lắng cho Julius trong trạng thái hiện tại của anh ta.
“…Thú thực, do hoàn cảnh mà tôi trưởng thành, tôi đã từng rất thiếu tự tin. Cha nuôi dẫn tôi đến Hoàng cung, và ngay lúc chuẩn bị rời đi, tôi đã thể hiện những cử chỉ phép tắc vụng về mà mình mới được dạy. Ở nơi đó… tôi đã gặp được Reinhard, khi cậu ấy chỉ mới tám tuổi―― Chỉ vậy thôi.”
Lời nói ấy như một dấu chấm hết. Julius giờ gần như đã cưỡng ép kết thúc câu chuyện.
Subaru hiện không thể buông ra một lời phản bác, cũng chẳng thể thốt lên được một câu đùa cợt nào để xua đi bầu không khí.
Cái cách Julius nhìn thẳng về phía trước, đầy lặng lẽ và cô đơn, khiến Subaru thôi nghiến răng và chỉ có thể khẽ thở dài.
Và rồi, lời tiếp theo bật ra khỏi miệng cậu… là một câu hỏi.
“…Sao đột nhiên anh lại kể cho tôi nghe chuyện đó?”
“…Tôi nhớ không nhầm là chính cậu là người hỏi cơ mà. Chả lẽ tôi lại nhớ nhầm sao?”, Julius khẽ đáp lại với giọng có chút châm chọc
“Không, đúng là tôi có hỏi thật… đó là lỗi của tôi. Nhưng ý tôi không phải như vậy. Ý tôi là… có hơi kỳ lạ khi anh lại đi chia sẻ chuyện đời tư của mình với tôi đấy.”
“…Không hề có gì lạ hết đâu. Cả Reinhard và Ferris đều đã biết chuyện này từ lâu… Những người trong đội hiệp sĩ Hoàng gia đều biết cả. Tất nhiên, cả Anastasia-sama cũng biết. Nó không phải là điều gì to tát cả.”
"......."
Subaru nhăn mặt lại, hoàn toàn không hiểu nổi điều Julius vừa nói.
Dù Julius có bảo đó là điều mà ai cũng biết đi chăng nữa... thì cũng không có nghĩa là điều đó có thể được nói ra một cách tùy tiện như vậy. Bởi lẽ, làm như thế sẽ khiến mọi chuyện, nghe thật gượng gạo đến kỳ lạ.
Có lẽ chính Julius cũng đã nhận ra sự băn khoăn ấy từ nét mặt của Subaru. Vậy nên anh ta khẽ kéo dây cương, tăng tốc một chút cho con địa long yêu quý của mình.
"...Phải, đó là điều ai cũng biết ―― chính vì thế, có lẽ tôi mới mong cậu cũng biết điều đó vào lúc này. Bởi, Subaru à, lúc này cậu chính là người duy nhất còn nhớ rõ về tôi, người đã và đang sống trên thế giới này."
Con Lam kỵ long vung nhẹ chiếc đuôi dài phía sau của mình, để tăng tốc nhẹ nhàng lên như để có thể hòa cùng dòng cảm xúc với chủ nhân, và rồi, lặng lẽ, khuôn mặt của Julius dần biến mất khỏi tầm mắt Subaru.
Tuy vậy, tốc độ ấy không đủ để bỏ lại Subaru trong bụi đất phía sau. Đó chỉ đơn giản là kiểu tuyên bố ngạo nghễ của Julius, khi anh ta muốn kết thúc câu chuyện theo cách riêng của mình.
"..."
"...Ừ, ta không sao đâu. Cảm ơn vì đã quan tâm đến ta nha, Patrasche."
Con địa long đen tuyền chạy bên cạnh đã ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc về phía Subaru. Ánh nhìn của nó như thể đang muốn hỏi cậu rằng : “Muốn tôi đuổi kịp con kia không?”
Đáp lại cử chỉ đầy quan tâm ấy, Subaru chỉ khẽ mỉm cười và đưa tay vuốt nhẹ lên đầu “quý cô” trung thành của mình.
"...Thật chẳng giống mình chút nào."
Rồi một tiếng thì thầm sầu muộn trượt khỏi môi cậu.
Liệu có phải anh chàng đó đã trở nên yếu đuối? Hay chỉ đang cố ra vẻ như một nhân vật chính trong bi kịch?
Sự thật thì, cảm xúc mà Subaru cảm nhận được lúc này, chỉ gói gọn trong một từ duy nhất ―― là “sự bực bội”.
"...Aah, chết tiệt. Mình đúng là đồ ngốc... Không, không nghi ngờ gì nữa, mình đích thực là thằng ngốc..."
Vừa càu nhàu, Subaru vừa gãi đầu loạn xạ, như thể cậu muốn trút bớt sự bực tức đang dồn nén trong lồng ngực mình.
Kết cục là, cậu chẳng thể đưa ra câu trả lời nào xác đáng cho những lời mà Julius đã nói ra lần này.
Và có lẽ... cậu cũng sẽ không tìm thấy câu trả lời ấy cho đến khi họ đặt chân đến Cồn cát Augria.
Ngay cả sau khi cả đoàn đã đến được thị trấn Mirula ―― thị trấn gần nhất với Cồn cát ấy, câu trả lời cho điều đó, vẫn chưa được tìm thấy.