Buổi sáng định mệnh ấy cuối cùng cũng đã tới với họ, sau những ngày dài thảo luận, tranh cãi và bịn rịn chia tay những người ở lại. Hành trình tới Tháp canh, nơi ở của Hiền Giả cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Subaru khoanh tay, ánh mắt cậu đảo một vòng qua những người bạn đồng hành sẽ cùng cậu tham gia vào cuộc “du ngoạn” đến nơi sâu thẳm của sa mạc ấy.
“...Vượt ngoài mong đợi luôn à nha, chỉ mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
Nhóm của họ chia ra làm hai phe: phe Emilia và phe Anastasia. Đại diện cho phe Emilia gồm có Subaru, Emilia, Beatrice, Ram, cùng với đó là Rem đang chìm trong cơn mê và được Ram chăm sóc sát sao. Phe Anastasia có Anastasia, người thông thuộc vùng Cát Dốc Augria, cùng Hiệp sĩ của cô là Julius. Và cũng không thể thiếu Meili – kẻ thuần hóa Ma thú, thứ sẽ giúp cả đoàn vượt qua bầy đàn Ma thú nguy hiểm sống giữa sa mạc.
Cả nhóm có tổng cộng tám người. Không quá ít, cũng chẳng phải quá nhiều. Subaru, người từng chỉ huy trận đánh Cá Voi Trắng và chiến dịch tiêu diệt Tổng giám mục của đại tội Lười Biếng, hiểu rõ: chỉ huy một nhóm đã khó, mà việc đi đường dài với nhóm lớn thế này thì...
“...Không biết có ổn không đây?”
“...Subaru, anh đang lo lắng gì sao?”
Đang quay đầu suy nghĩ xa xăm, Subaru liền thấy Emilia xuất hiện trong tầm nhìn. Cậu liền khẽ đằng hắng giọng, rồi hướng mắt nhìn về phía cô gái đang mặc chiếc váy nhẹ nhàng dành cho hành trình xa mà cất tiếng.
“Chỉ là… khi nghĩ đến nơi sắp tới, lòng anh không khỏi cảm thấy bất an. Hơn nữa… đi đông thế này, anh thấy lo vì khó bảo vệ hết mọi người.”
“Cũng đúng nhỉ. Vì lần này có cả Rem và Ram cùng đi nữa. Nên chắc Subaru sẽ phải được Meili và Anastasia bảo vệ rồi.”
Emilia đưa ra lời nhận xét ấy với khuôn mặt tỉnh bơ.
“Ê!? Anh đã bị xếp vào diện ‘không chiến đấu’ nổi rồi á!?”
“Thôi nào Subaru. Em đùa xíu thôi mà. Ai trong nhóm cũng biết là anh nghiêm túc với chuyện này đến cỡ nào rồi.”
Trước tiếng hét đầy bất mãn của Subaru, Emilia bật cười khúc khích như không thể nhịn nổi. Và rồi, Subaru cũng cười theo cô, dù nụ cười của cậu vẫn còn cứng đơ sau trò đùa ấy.
Thật lòng mà nói, khả năng chiến đấu của Subaru rõ ràng không thể so với Emilia. Trong mắt cô, Subaru là người cần được bảo vệ. Dẫu vậy, không có nghĩa là cô xem thường cậu.
“Tiếp theo, điều khiến anh thấy bất an hơn nữa là…”
Tạm dừng cuộc trò chuyện giữa họ, Subaru tiếp tục liếc nhìn về phía trước.
Họ đang ở ngay trước vườn nhà dinh thự Roswaal, nơi mọi công tác chuẩn bị cho cuộc hành trình đều đã sẵn sàng. Trong tầm mắt cậu là chiếc xe rồng đủ sức chứa khoảng mười người. Dẫn đầu là hai con địa long – giống loài được chọn để chịu đựng được việc băng qua những quãng đường dài.
Nhưng vấn đề thật sự thì lại nằm ở bên cạnh chiếc xe đó.
Một con địa long toàn thân đen tuyền đang đứng lặng lẽ. Trước mõm của nó là một bóng dáng bé nhỏ đang… trừng mắt nhìn ngược lại.
Thở dài, Subaru tiến đến, chen giữa hai “sinh vật” đang đối đầu.
“Nghe đồn là người thuần hóa Ma thú ghê gớm, vậy mà sao lũ địa long lại không chịu hợp tác hả?”
“Thôi nào, onii-san. Đừng hiểu lầm vậy chứ. Những sinh vật mà em có thể điều khiển đều là những con ‘xấu tính có sừng’ thôi. Mấy con bình thường thì ghét em lắm, tại em có mùi như bọn chúng mà.”
“Ra vậy… Nghe mà thấy khổ ghê ha.”
Nghe Meili giải thích, Subaru chỉ còn biết nhún vai rồi xoa nhẹ mõm Patrasche – con địa long luôn trung thành với cậu – hiện đang gầm gừ cảnh giác cô bé.
Khi cậu chạm tay vào, Patrasche liền hít lấy hít để mùi trên tay cậu, như thể muốn lấn át mùi của cô bé phía trước bằng chính mùi hương của Subaru.
“Patrasche mà tỏ thái độ thế này là hiếm lắm đấy. Cô ấy vốn dịu dàng và biết điều mà. Có vẻ như hai người thật sự không hợp nhau tí nào.”
“Em thì cũng thân được với mấy con khác, nhưng con này thì… bám dí onii-san quá chừng. Em mà lơ là tí là bị nó cắn mất. Onii-san phải dạy dỗ nó lại đi. Không khéo em thành mồi cho nó luôn đấy.”
“Đừng nói mấy chuyện đáng sợ như không có gì vậy chứ… Nào, Patrasche, lại gần với con bé đi.”
Sau khi trấn an con địa long vừa đáng yêu vừa có chút “bướng bỉnh” của mình, Subaru liền nhanh chóng đỡ Meili lên xe rồng. Cô bé này vốn dĩ đã chẳng mang theo nhiều hành lý, chỉ có cầm theo con gấu trúc nhồi bông do chính Subaru làm là thấy nổi bật.
Quả là một nét trẻ con đáng yêu không thể chối cãi.
“Trông có vẻ vất vả ghê ha, Natsuki-kun~. Lúc nào cũng xoay vòng để làm các cô gái vui vẻ.”
“…Nếu cô thấy vậy thì tôi mong cô đừng có mà đổ thêm phần rắc rối cho tôi nữa.”
Khi Meili vừa mới ổn định chỗ ngồi, giọng nói trêu chọc của Anastasia liền vang lên từ phía sau. Nhưng thực chất, người đang “nói chuyện” với Subaru là một tinh linh bạch hồ mang tên Echidna bên trong cơ thể cô.
Hai mươi ngày kể từ lúc rời Pristella về đến dinh thự, phần lớn sự khác biệt giữa họ dường như đã được điều chỉnh. Nếu cứ tiếp tục như thế này, hẳn sẽ chẳng ai phân biệt nổi đâu là Anastasia thật nữa.
“Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ như vậy chứ. Tôi đã bảo rồi mà nhỉ, tôi chẳng có hứng thú gì với việc chiếm cơ thể của Ana hết. Đã thế, tôi còn hào phóng tình nguyện làm hướng dẫn viên cho con đường nguy hiểm này đó.”, 'Anastasia' bĩu môi và đánh mắt nhìn Subaru.
“Dù vậy thì… khi biết người tạo ra cô là ai, tôi thấy mình vẫn nên giữ cảnh giác. Tôi đã nói nhiều lần rồi, nên nhớ nhé. Không phải tôi không muốn tin cô. Mà là, tôi sẽ thấy yên tâm hơn nhiều nếu có thể tin được cô.”
“Bị người mình không nhớ nổi tạo ra, rồi phải chịu tội thay… thật là thiệt thòi cho tôi đấy. Có vẻ như vị ‘người sáng tạo ra tôi’ kia đã khiến cậu thấy khó chịu lắm ha?”
Anastasia nhún vai đáp với giọng có phần bông đùa nhưng Subaru chỉ giữ im lặng mà không đáp lại cô.
“Đừng có giận mà cạch mặt tôi như thế chứ. Ôi trời, cậu đúng là làm tôi sợ quá đi mất.”
Subaru chỉ lườm Echidna một cái, khiến cô nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài của Anastasia, bĩu môi một chút rồi bước qua cậu và trèo lên xe rồng.
Ngay sau đó, số người còn lại chỉ còn――
“Này Subaru-kun, ta muốn nói chuyện với cậu một chút có được không~?”
Một giọng mượt mà vang lên từ phía hành lang dinh thự gọi cậu lại. Subaru quay lại thì thấy Roswaal đang tiến về phía mình.
Kề vai vị Hầu tước trong bộ đồ chú hề lòe loẹt ấy là Emilia và Julius. Một tổ hợp quái lạ… đủ để khiến Subaru phải nhíu mày thắc mắc.
Roswaal nhắm hờ một bên mắt, rồi ông nhìn về phía cả ba người họ.
“Trước hết thì, ta đoán chuyến đi này sẽ mất gần hai tháng đó nha~~. Vì thế, chắc chắn sẽ có những tình huống bất ngờ xảy ra. Emilia-sama và Anastasia-sama sẽ là người chịu trách nhiệm chính trong việc xử lý chúng, tuy nhiêeeen~…”
Trong khi Roswaal vẫn còn nhấn nhá cố ý không nói hết câu, Emilia liền đáp lại bằng một giọng đầy quyết tâm
“Vâng, cứ tin ở tôi. Tôi sẽ không chỉ ngồi chơi mà không làm gì để hỗ trợ nhóm mà.”
Nghe vậy, Roswaal cuối cùng cũng chịu nói tiếp.
“Nghe những lời đó từ cô thật sự khiến ta an tâm đó nha~. Ta rất hài lòng với sự trưởng thành của cô đấy, Emilia-sama… Thôi thì, chuyện đáng lo lắng trên đường hãy cứ để từng người trong nhóm lo liệu, nhưng vẫn còn có một điều vô cùng quan trooong~ mà mọi người cần lưu ý―― đó chính là Ram.”
Nghe Roswaal nói xong, mọi người trong phòng thoáng im lặng.
Roswaal sau đó lên tiếng bằng giọng trầm hơn thường lệ, khiến biểu cảm của Subaru và những người còn lại thay đổi rõ rệt.
Lông mi dài của Emilia khẽ động đậy, còn má Subaru thì như cứng đờ lại, trông như thể cậu đang chìm vào suy nghĩ sâu sắc. Trong khi đó, Julius—người duy nhất không thuộc phe này—lại hơi nhíu mày lại.
"Về những điều ngài sắp nói, liệu thật sự ổn nếu tôi có mặt tại đây chứ? Thưa hầu tước Mathers, như ngài đã biết, tôi là Hiệp sĩ của Anastasia-sama, việc bàn luận về tình hình nội bộ của một phe khác trong khi tôi có mặt thì có hơi… Dù chỉ là một người hầu, ngài cũng nên hiểu rằng việc tiết lộ những chuyện như vậy không phải là ý hay.", Julius nói ra điều đó với giọng điệu nghi hoặc.
Đáp lại anh, Roswaal liền trả lời bằng chất giọng nhẹ nhàng, pha chút trang trọng hiếm thấy:
"Không phải ta tùy tiện đề xuất chuyện này mà không nghĩ đến hậu quả gì đââu~. Julius Juukulius-dono, sau khi chứng kiến cách hành xử của cậu tại dinh thự, và cách cậu đối đãi với Subaru-kun, ta hiểu rằng cậu là người có thể tin tưởng. Ta mong cậu có thể tin vào điều đó, để ta có thể nhờ vả chuyện này."
Subaru sau đó liền chen vào, nói với giọng châm chọc:
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe Ros-chi nói nghiêm túc mà lại thấy đáng nghi nhất từ trước đến giờ đấy nha."
"Xin lỗi, nhưng em cũng nghĩ như anh vậy đó…", Emilia cũng mỉm cười đồng thuận với ý của Subaru.
Khi Roswaal đáp lại sự lo lắng của Julius bằng giọng điệu nghiêm túc, Subaru và Emilia đồng loạt giơ tay như thể đang tấu hài đồng bộ, cùng nhau trêu chọc hắn.
Ngay cả khi bỏ qua quá khứ đầy tội lỗi của ông ta, cách nói của Roswaal vẫn không khỏi khiến người ta thấy không quen. Hắn thở dài, nhếch môi cười gượng rồi nói tiếp:
"Chậc~. Có lẽ cũng chẳng thể trách các người được vì ta thật sự là người thiếu sức thuyết phục người khác mà ha~~. Julius-kun đang nỗ lực để các phe khác không tìm ra sơ hở… Nhưng ta thực sự chưa từng nghĩ cậu là người có tâm địa thấp hèn đâu nha. Vì thế, nên ta muốn cậu cũng lắng nghe điều ta sắp nói. Dẫu sao thì, chuyện này cũng liên quan tới vấn đề sinh mạng của một người mà."
"…Vấn đề sinh mạng?", nghe tới đây Julius liền chau mày nhẹ.
Thấy đây không phải một vấn đề mà anh có thể bỏ qua, gương mặt anh liền thoáng trở nên nghiêm trọng. Thấy vậy, Roswaal khẽ gật đầu, xác nhận lại điều mình vừa nói.
"Phải, là sinh mệnh đấy."
Ánh mắt hắn hướng về Subaru và Emilia, rồi chậm rãi nói tiếp,
"Như Subaru-kun và Emilia-sama đã biết, cơ thể của Ram có phần đặc biệt. Thân thể cô ấy không chịu đựng nổi sức nặng của tài năng được ban cho. Hay nói cách khác… cơ thể ấy đang không thể cung cấp đủ ‘nhiên liệu’ cho ngọn lửa mang tên tài năng."
"Giờ tôi mới nghe chi tiết về việc này đến vậy đấy.", Subaru khẽ đáp trong khi bắt đầu chìm vào suy tư.
"Vậy sao? Vậy cậu nghĩ sao về chuyện cô ấy là một Oni?", quay đầu lại nhìn cậu Roswaal đặt cho Subaru một câu hỏi trong khi cười nửa miệng.
"À thì, cái đó…", lúc này thì Subaru thật sự bối rối mà ấp úng không biết phải trả lời ra sao.
Tất nhiên, cậu ấy biết rõ việc Ram và Rem, cả hai người đều là người thuộc tộc Oni.
Cậu đã được Rem cứu mạng không chỉ một lần, khi cô đang trong trạng thái kích hoạt sức mạnh Oni bằng cách mọc sừng. Cậu cũng nghe từ chính Ram nói rằng bản thân cô là một "kẻ không có sừng".
Do đó, với Subaru, thông tin này không phải cái gì quá mới mẻ. Tuy vậy, người nhận thức được tình hình và lên tiếng với giọng sửng sốt, lại không phải Subaru, người biết thân phận của Ram từ trước mà lại là Julius.
"――Ngài nói cô ấy là một Oni sao?"
"Julius?", việc Julius sửng sốt như vậy đã khiến cho Subaru cảm thấy ngỡ ngàng.
Biểu cảm vốn điềm tĩnh của Julius, giờ đây đã trở nên xáo trộn. Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt vàng của anh như đang lay động. Sau đó, anh ấy nhấn giọng, nói:
"Tôi nghe đồn rằng, tộc Oni vốn đã bị tuyệt diệt từ lâu rồi kia mà?"
Roswaal gật đầu trước lời nói của Julius, rồi chậm rãi nói:
"Khoảng mười năm trước, nơi cư trú cuối cùng của họ đã bị thiêu rụi. Ram hiện là người sống sót cuối cùng… À không, bao gồm cả Rem nữa, thì hai chị em họ là những người cuối cùng còn lại."
"――――"
Subaru không nói chen vào, chỉ lặng lẽ tiếp nhận thông tin. Thay vì phẫn nộ, cậu lại thấy kinh ngạc khi biết rằng hai người họ thực sự thuộc về một chủng tộc hiếm đến vậy.
Sau đó, Emilia, người đang mang nét mặt thoáng buồn, hỏi:
"Vậy… có lý do gì cho chuyện tộc Oni bị hủy diệt không?"
"Emilia-sama không cần lo lắng. Sự suy tàn của Oni là kết quả tất yếu của sự chọn lọc tự nhiên. Họ đã không thể thích nghi với thời đại mà chỉ biết bám víu vào những tập tục cũ kỹ. Họ đã không bị tiêu diệt vì kỳ thị hay định kiến gì cả. Mà là do đó là một kết cục không thể tránh khỏi.", Roswaal nhìn về phía Emilia và đáp lại cô với giọng bình tĩnh.
"Tôi hiểu rồi…" – Emilia cúi nhẹ đầu khi nhận được câu trả lời, ánh mắt cô thoáng u uất.
Bởi tại, bản thân cô cũng mang dòng máu lai hiếm gặp—một bán Elf. Cảm xúc xót xa dành cho tộc Oni là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Subaru, để tránh cuộc trò chuyện sa dốc xuống một bầu không khí ảm đạm, liền lên tiếng:
"Hiểu rồi, hiểu rồi. Hai người họ là tất cả những gì còn lại của tộc Oni. Nhưng rồi sao nữa?"
Giọng cậu to hơn thường lệ, cố ý phá tan bầu không khí nặng nề. Khi Emilia và Julius ngẩng lên theo phản xạ, Roswaal liền đưa tay chạm cằm và tiếp lời:
"Đặt Rem—người có hoạt động thể chất đã dừng lại—sang một bên, cơ thể Ram đang có sự thiếu hụt nghiêm trọng. Như ta đã nói, đó là vì cô ấy đã mất đi một cơ quan vô cùng quan trọng đối với người tộc Oni. Chính là chiếc sừng. Bình thường, lượng Mana khổng lồ để duy trì hoạt động cơ thể sẽ được sừng cung cấp… Nhưng giờ đây, cái nguồn đó đã không còn nữa. Dẫn đến kết quả là thân thể Ram luôn phải chịu đựng sự đau đớn và mệt mỏi."
"Thì ra là vậy…!?"- Emilia dường như đã hiểu ra vấn đề, tròn mắt sửng sốt.
Roswaal khẽ gật đầu, rồi ánh mắt ông dịu lại:
"Không quá ngạc nhiên khi Emilia-sama lại phản ứng như vậy. Bởi Ram quá mạnh mẽ. Cô ấy chưa một lần than vãn hay tỏ ra khó chịu về điều đó…"
Cổ họng Emilia như nghẹn lại, và Subaru cũng không giấu được sự bàng hoàng.
Cậu biết Ram không còn sừng. Cũng từng được nghe kể rằng cô từng là thiên tài khi còn đầy đủ sức mạnh. Nhưng việc mất sừng còn gây hậu quả nghiêm trọng hơn cả sự suy giảm năng lực… điều đó thì thú thật cậu chưa từng nghĩ tới.
Rồi, lần này đến phiên Julius bất ngờ lên tiếng,
"――Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu được dụng ý của Mathers-kyo."
Roswaal khẽ nhướng mày trước khả nắm bắt tình hình của Julius mà hừ nhẹ một tiếng.
Subaru và Emilia cũng đồng loạt quay sang nhau đầy thắc mắc. Cuộc trò chuyện của họ đến đây vẫn chỉ mới xác nhận được về thể chất đặc biệt của Ram, chứ chưa có nói thêm gì cả mà. Tuy vậy, Julius vẫn khẽ chỉnh lại tóc mái, như thể anh đã hiểu ra điều mà Roswaal đang ám chỉ.
Sau đó, Julius nhẹ nhàng đưa ra kết luận:
"Tộc Oni sở hữu năng lực điều khiển lượng Mana khổng lồ cùng thân thể cường tráng— cho nên họ sở hữu sức mạnh vô cùng to lớn. Yếu tố then chốt làm nên hai đặc điểm đó chính là chiếc sừng đặc biệt của họ—thứ mà không một loài nào khác có được. Nếu họ mất đi chiếc sừng đó, và hậu quả đang kéo dài… thì nhất định cần phải có vật thay thế để đảm nhận vai trò của chiếc sừng đó."
Roswaal hơi nghiêng đầu khi nghe lời Julius nói ra, một chốc sau, nụ cười méo mó thường thấy lại hiện hữu trên gương mặt hắn:
"...Ta thật lấy làm tiếc vì đã không biết tên cậu sớm hơn. Một người sắc sảo đến mức có thể nhìn thấu nhiều thứ chỉ qua đôi ba câu trò chuyện... Quả thực là cậu đã khiến ta thấy hứng thú đấy."
"...Ra là vậy à..." — Emilia khẽ vỗ tay một cái như thể cô vừa tìm thấy lời giải cho một bài toán phức tạp.
Roswaal mỉm cười ngợi khen Julius, còn Emilia thì trông như đã hiểu hết toàn bộ vấn đề. Nhưng vẫn có một người đứng ngoài cuộc — đó là Subaru, với đôi mắt mở lớn và vẻ mặt đờ đẫn chẳng khác gì một người vừa tỉnh dậy giữa tiết học Lý buổi sáng.
"...Này này, các người đừng có tự hiểu với nhau như thế chứ. Rốt cuộc thì mọi người đang nói về cái gì vậy?"
"...Là một chuyện đơn giản thôi." — Julius điềm đạm lên tiếng, nét mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ thư thả quý tộc —
"...Cơ thể của tiểu thư Ram hiện đang đòi hỏi một lượng Mana tương đương với lúc cô ấy còn có sừng. Giờ sừng đã không còn, nên Mana cung cấp cho cơ thể không đủ... vậy nên, cô ấy cần phải bổ sung lượng bị thiếu đó từ bên ngoài."
Tiếp lời Julius, Roswaal nói với giọng nửa đùa nửa thật:
"...Mặc dù, bình thường ta sẽ đảm nhiệm việc đó và lặng lẽ bổ sung Ma lực cho cô ấy vào ban đêm~"
"...À HÁ—!?" — Subaru mở to mắt như thể cậu vừa lĩnh hội ra được một chân lý cay đắng nào đó.
Cái cảnh mỗi tối Ram hăm hở chạy đi gặp Roswaal... Lúc đó cậu đã từng nghĩ tới nhiều viễn cảnh kỳ cục, và rồi lập tức cố quên nó đi. Nhưng giờ khi ghép mọi mảnh ghép lại và có được bức tranh toàn cảnh, cậu chỉ biết nuốt nước bọt đầy xấu hổ.
"...Có chuyện gì hiện lên trong đầu cậu à, Subaru-kun?" — Roswaal hỏi, đầy thích thú.
"...K-Không, không có gì to tát đâu. Ông cứ tiếp tục đi."
"...Thật vậy saooo~?"
Dù hiểu lầm bao lâu nay đã được gỡ bỏ, nhưng Subaru vẫn không thể nào rũ bỏ được cái cảm giác không thể tin nổi về mối quan hệ của hai người đó. Dù gì, nhà Roswaal vốn đã là một nơi kỳ quái, truyền đời theo đuổi Phù thủy Echidna. Với tình yêu nặng như nghiệp chướng của Roswaal dành cho nàng phù thủy kia, việc xác nhận rằng ông ta không phải đang ngoại tình với Ram... thật ra lại càng khiến Subaru thêm tin chắc vào độ "ám ảnh" của hắn.
"...Tuy nhiên, tôi e rằng tôi không thể đáp ứng lời đề nghị đó." — Julius khẽ lắc đầu, ánh mắt anh thoáng buồn bã.
"...Không phải do khiêm tốn gì và cũng chẳng phải vì ngại hỗ trợ phe phái khác... đúng không nào?" — Roswaal nheo mắt hỏi, dường như đã đoán được lý do.
"...Truyền Ma lực cho Ram, đòi hỏi phải người truyền phải sở hữu thuộc tính Hỏa, Thủy, Phong và Thổ. Với các thuộc tính đó, cậu còn thích hợp hơn cả Emilia-sama nữa đấy~"
"...Ngài Mathers, có lẽ là các cô ấy thường xuyên đi theo tôi nên ngài mới đặt kỳ vọng vào tôi, phải ko?.", nghe xong, Julius chỉ biết mỉm cười buồn bã
Dứt lời, những đốm sáng nhỏ bắt đầu lấp lánh quanh người Julius — sáu luồng ánh sáng đó chính là sáu Chuẩn Tinh Linh mà anh từng ký kết. Nhưng lúc này…
"...Tôi đã mất liên kết với họ rồi, từ sau khi cái Tên của tôi bị ăn mất. Nếu họ vẫn còn là những Tinh Linh tôi biết, thì tôi đã không chối từ."
"...Mất khế ước do mất tên à... Vậy mà chúng vẫn không rời bỏ cậu sao~?"
"...Có thể trong họ vẫn còn lại tàn dư của mối liên kết, hoặc có lẽ hợp đồng giao ước giữa chúng tôi chưa hoàn toàn biến mất... Dù sao đi nữa, họ chỉ đang thương hại và cứu vớt một kẻ tầm thường như tôi mà thôi."
Julius thở dài, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành pha chút tiếc nuối. Anh khẽ liếc Subaru một cái, như thể đang mong cậu hiểu được điều gì đó — nhưng Subaru chỉ có thể gãi đầu, mơ hồ chẳng hiểu gì.
"...Giờ đây, tôi chỉ còn là một Hiệp sĩ tận tâm mà thôi. Xin thứ lỗi vì tôi không giúp được gì."
"...Ta hiểu. Quả là đáng tiếc, nhưng..." — giọng Roswaal cũng trầm xuống theo cảm xúc của Julius, song chẳng để im lặng kéo dài quá lâu, một giọng nói đầy nhiệt huyết vang lên:
"...Không sao cả. Nếu Julius-san không thể làm, thì hãy cứ giao việc đó lại cho tôi!" — Emilia ngẩng đầu và bước lên trước với vẻ mặt tràn đầy quyết tâm.
Cô gái ấy gọi ra các Tiểu Linh của mình, những đốm sáng ấy, lấp lánh nhảy múa quanh mái tóc bạc tưa như tuyết của cô.
"...Các em ấy hơi khác với các Chuẩn Tinh Linh của Julius, nhưng tôi có thể mượn sức mạnh của các Tiểu Tinh Linh. Dù do thuộc tính ma thuật của mình, nên mana hỏa hệ của tôi hơi quá mạnh, (Ở đây ma thuật băng hệ là sự thao túng nhiệt độ của hỏa hệ áp dụng lên nước của thủy hệ, cả hai nguyên tố tăng cường cho nhau để tạo ra băng- dù chỉ một hệ hỏa hoặc thủy cũng làm được, nhưng chất lượng mỗi bên lại khác nhau- và ở đây thì ma thuật băng của Emilia lại đến từ khả năng của hỏa hệ, dù sao Puck cũng mang danh Đại tinh linh hỏa mà ha) , nhưng nếu có sự hỗ trợ của họ thì tôi có thể điều chỉnh phần nào để sử dụng được cả các hệ khác nữa. Thế nào ạ?"
"...Đương nhiên là ta đã tính đến việc nhờ Emilia-sama từ đầu rồi~ Nếu cô sẵn sàng, thì càng tốt. Còn chuyện điều hòa Ma lực ban đầu, hãy để Beatrice hỗ trợ cho cô."
"...Beako á?" — Subaru nghiêng đầu hỏi lại.
"...Beatrice ấy nha, cô ấy rất xuất sắc cả trong các lý luận Ma thuật và cả thực tiễn nữa. Dù hiện tại do đang ‘dính’ với Subaru-kun nên có phần rất hơi là bị lãng phí tài năng... nhưng khả năng của cô ấy hiện tại vẫn khá ổn ápđấy chứ~? Hãy để Emilia-sama học hỏi từ cô ấy nhé."
"...Ông đừng có nói kiểu như tôi là một bình xăng vừa thiếu nắp vừa chất lượng kém thế chứ. Nhưng mà, thôi được rồi."
Miễn là có thể giảm bớt gánh nặng cho Ram, Subaru chẳng ngại ngần gì việc hợp tác. Emilia có động lực, Beatrice có kiến thức, kế hoạch nghe có vẻ hợp lý đấy.
"...Khoan đã, nếu vậy thì tại sao ông lại nói với tôi, thay vì trực tiếp đi nói chuyện với Beatrice? Ý tôi là, tôi cũng muốn nghe, nhưng chẳng phải nên nói với cô ấy mới đúng à?"
"...Bởi vì nếu ta nói, Beatrice nhất định sẽ chối từ và nói là vô nghĩa~ Cô gái ấy đang khó ở với ta lắm luôn đó nha. Cậu có thể bảo cô ấy nhẹ nhàng với ta một chút được không, Subaru-kun~~~ ?"
"...Không đời nào. Nếu phải chọn phe thì tôi là người thuộc phe Beako, toàn tâm toàn ý luôn."
Subaru lắc đầu không chút do dự, bỏ mặc vẻ mặt tội nghiệp của Roswaal. Những chuyện đã qua không thể dễ dàng lấp đầy chỉ với thời gian — nhất là khi cái người kia từng định giết cậu ta và cô ấy.
"...Nghĩ lại thì, có hơi rắc rối thật nhỉ? Tôi đang cùng phe với người từng giết tôi, và người từng đánh tôi sấp mặt..."
"...Subaru, cậu lại có cái biểu cảm kiểu 'mình là nhân vật chính' đó nữa rồi đó."
"...Tôi thực sự đang làm vẻ mặt trông như vậy thật sao!?"
Dù gì thì, cậu cũng đã đồng ý nhận lời.
Việc của Ram, hãy để Emilia và Beatrice lo. Với sự nhiệt tình của họ, Subaru tin chắc rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Roswaal khẽ mỉm cười một chút, rồi đặt một tay lên ngực mình nói.
“Ta thật sự trông cậy vào cậu cả đấy, Subaru-kun.”
“Ể, hôm nay ngài nói nghe lạ thật đấy. Bình thường đâu có tử tế thế đâu.”, Subaru đáp lại trong khi kinh ngạc trước thái độ của Roswaal.
“Bởi lẽ cậu đang dần trở nên đáng ngưỡng mộ hơn rồi đấy, Subaru-kun―― Dù gì đây cũng là lần đầu tiên Ram tự nguyện rời khỏi ta mà.”
“――――”
Lời đó là câu duy nhất Roswaal nói mà không mang cảm giác bông đùa. Một lần hiếm hoi, ông ta thật sự đã nói một cách nghiêm túc.
Ánh mắt ông khẽ rời khỏi khuôn mặt của Subaru, rồi hướng mắt về phía bầu trời trong xanh.
“Ta và Ram đều không còn ký ức về cô em gái sinh đôi của cô ấy. Nhưng có vẻ những người liên quan vẫn giữ lại cảm xúc xưa cũ. Việc Ram dám đối đầu với ta vì lý do cảm xúc như vậy thật khiến người ta lạnh sống lưng―― Vậy nên, ta muốn nhờ các người nói chuyện với cô ấy.”
“…Ừ, tôi sẽ nhớ lời đó.”
Dù đã một năm trôi qua sau biến cố tại Thánh Địa, nhưng Ram vẫn tận tâm đi theo Roswaal. Bất chấp việc ông từng tuyên bố tất cả đều họ đều chỉ xếp sau thứ quan trọng nhất với ông, tuy vậy, Roswaal vẫn dành cho Ram một sự dịu dàng hiếm thấy – bởi cô là người đã hy sinh rất nhiều để được ở bên ông.
Nếu điều đó có thể gọi là sự thay đổi, thì chắc chắn sự thay đổi đó không phải là điều tồi tệ.
Ít ra thì, làm một con người với những cảm xúc khó kiểm soát vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc trở thành một quái vật vô cảm khiến người khác không thể thấu hiểu.
“――Có vẻ như đã đến giờ rồi.”
Roswaal quay người nhìn lại phía sau trước khi nói tiếp.
Cùng lúc đó, cánh cửa dinh thự phía sau ông cũng từ từ mở ra, và bốn cô gái xuất hiện. Tất cả đều là hầu gái tại dinh thự của Roswaal. Nhìn họ cùng đứng một chỗ tạo nên một khung cảnh khá tráng lệ.
Nói thế chứ, có một cô gái trong số họ hiện đang ngủ say, còn cô gái có ngoại hình giống hệt lại có vẻ như đang chuẩn bị lên đường, nên khung cảnh ấy phần nào bị thiếu đi vẻ hoàn mỹ.
“Thưa chủ nhân, hai người họ đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cảm ơn vì sự chu đáo của cô―― Ram, cô hãy nhớ cẩn thận trên đường đi nhé.”
Roswaal đáp lại lời báo cáo nhỏ nhẹ của Frederica, rồi quay sang Ram – người đã chuẩn bị cho chuyến đi. Nghe vậy, Ram nhẹ nhàng nhấc váy lên mà cúi chào đầy cung kính.
“Roswaal-sama, cảm ơn ngài vì đã chấp thuận yêu cầu ích kỷ của em. Em nhất định sẽ mang về kết quả xứng đáng với kỳ vọng của ngài.”
“Ta sẽ trông đợi điều đó. Nhưng nhớ là đừng làm chuyện gì quá sức đấy nha~. Và cũng đừng để hai người kia – Emilia-sama và Subaru-kun – làm điều gì dại dột đó. Đó cũng là một phần vai trò của cô đó, nhơớ nhé~.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Cậu vốn định cãi lại, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Ram đã khiến cho Subaru phải im lặng. Cậu thở dài, rồi hướng mắt sang vóc dáng nhỏ nhắn bên cạnh cô.
Đó chính là Rem. Cô ấy hiện đang mặc trang phục dành cho chuyến hành trình trong khi ngồi trên một chiếc xe lăn được Petra đẩy đi – đó là một thiết kế mà Subaru đã mô phỏng dựa trên ký ức của mình về thế giới cũ.
Dù thế giới này cũng có xe lăn, nhưng cậu đã yêu cầu cải tiến khá nhiều; bánh trước kiểu caster giúp dễ xoay hướng, có bệ đỡ và ghế ngồi được chỉnh sửa. Đương nhiên, dây an toàn và đệm đầu cũng không thể thiếu.
Chiếc xe lăn này là mẫu độc nhất, do Roswaal đặt làm riêng, chi phí hoàn toàn là từ tiền lương của Subaru.
“Lo là khi đi xa thì việc bảo trì sẽ phiền đấy…”, Subaru khẽ lẩm bẩm như thế một cách chán nản.
“Subaru-sama là người thông minh, và vật liệu lần này cũng đặc biệt lắm, nên tôi tin rằng nó có thể dùng được trong khoảng hai tháng đấy ạ. Dĩ nhiên, xin cậu đừng làm gì quá mức.”-Frederica nói và nhắc nhở Subaru hãy cẩn thận khi bảo trì chiếc xe.
“Nhớ cẩn thận nha, Subaru… -sama.”, dĩ nhiên Petra cũng gửi cho Subaru một lời chúc bình an sau đó nữa.
Sau khi được Frederica xác nhận, cậu nắm lấy tay cầm xe lăn từ Petra. Đứng phía sau Rem, Subaru cảm thấy việc này nhẹ nhõm hơn nhiều so với việc cõng cô trên lưng.
Bởi vì con đường nơi này đã được lát đá. Nếu là sa mạc, cỏ dại hay sỏi đá thì đã khác.
“Yoshi, có vẻ ổn rồi đấy. Petra, Frederica, hai người cũng nhớ bảo trọng nha.”
“Xin hãy giao chủ nhân lại cho bọn tôi.”
“Bọn em sẽ chăm sóc luôn cho cả Otto-san và Garfiel-san nữa, nên anh không cần lo đâu.”
Petra và Frederica đồng loạt gật đầu khi Subaru đẩy chiếc xe lăn về phía trước.
Dù có thể hành trình sẽ kéo dài vài tháng, nhưng Otto cùng những người khác ở Pristella chắc cũng sẽ hồi phục và quay trở về dinh thự Roswaal.
Cậu để lại mọi chuyện cho các hầu gái xử lý trong lúc bản thân vắng mặt. Và rồi, Subaru đẩy xe lăn, tiến về phía cỗ xe rồng.
“Thôi thì, tiếc thật đấy, nhưng đến giờ khởi hành rồi.”
“Tại sao Barusu lại phải ra lệnh cho người khác thế hả? Đừng có mà tự cao quá như thế.”- Subaru mới dứt câu là Ram đã xen vào buông lời phàn nàn.
“Không phải tôi ra lệnh đâu nhé. Hay là nee-sama đây muốn đẩy thay tôi?”
“Ram có phải người vô lễ đến mức đó không? Ram sẽ rất biết ơn nếu Barusu đừng khiến cô ấy phải cư xử như vậy – một hầu gái thì cần có sự duyên dáng và chu đáo.”
“Gì vậy trời? Chị tới cái tuổi chỉ biết đứng đó mà càm ràm rồi à?”, nheo mắt lại trước phản ứng của Ram, Subaru khẽ đáp.
“Không phải như vậy. Chỉ là…”
Khi đang nói dở, Ram lại nhìn chăm chú vào tay Subaru. Lúc này, cậu đang đẩy xe lăn của Rem. Hiểu được ánh nhìn ấy, cậu buông ra một tiếng thở dài thật sâu.
“Nếu bà chị muốn đổi chỗ với tôi thì cứ nói thẳng ra đi…”
“Với mục đích và ý nghĩa của việc Ram đi theo, thì để Ram làm chuyện đó là chuyênh đương nhiên thôi… Và việc ngươi đoán được ý của Ram mà không cần cô ấy phải nói ra, giúp hình tượng của ngươi trong mắt Ram tốt hơn một chút rồi đấy.”
Dù có hơi miễn cưỡng, nhưng Subaru vẫn lui lại và để Ram thay thế. Sau đó, Ram bắt đầu nhẹ nhàng đẩy chiếc xe và thể hiện sự quan tâm dành cho cô em gái đang ngủ say trên xe, rồi cô cứ từng bước một dần tiến về phía xe rồng.
Subaru nhìn theo bóng lưng của hai chị em họ một hồi mà đôi tay vô thức nắm chặt rồi lại thả ra.
Sau đó, liền có một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu từ phía bên cạnh.
“Ồ, ra là Beako à.”
“Ngươi không cần phải trưng cái bản mặt thảm hại như vậy đâu, ta nói thật đấy. Chẳng cần phải vì tình cảm của ngươi dành cho cô gái đó yếu hơn tình cảm mà cô chị dành cho em mình, để rồi phải lo lắng đâu. Subaru chỉ cần là chính mình và làm những gì bản thân ngươi có thể làm là được rồi, ta cho là vậy.”
“…Chuyện đó thì… hay đúng hơn là, có lẽ cô nói đúng rồi ha?”
Cậu không hẳn cảm thấy vai trò của mình bị người khác cướp mất. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, có lẽ biểu cảm trên mặt cậu cũng có thể bị hiểu nhầm như vậy.
Subaru đưa tay không lên sờ má, rồi kéo nhẹ và véo nó một cái. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay trắng khác liền bất ngờ chộp lấy tay cậu.
“Ừm, ừm, còn bàn tay này thì để em nắm.”, một giọng nhỏ nhẹ vang lên theo sau cái nắm tay thứ hai
“Ôi trời, Emilia-tan…”, Subaru khẽ rưng rưng ánh mắt trước cử chỉ đó của Emilia.
“Thật sự thì, sau khi cô em gái đó tỉnh lại, ta tự hỏi cô ấy sẽ nói gì khi trông thấy Subaru bối rối cố làm gì đó trong khi mà cả hai tay của ngươi đều đã bị người khác giữ cả rồi, ta nghĩ vậy đó.”- Beatrice phổng mũi nói một cách tự hào trong khi đung đưa tay của Subaru
“Ahaha, em cũng tò mò về điều đó đấy.”- kể cả Emilia cũng đáp lại theo cách tương tự trong khi nở nụ cười trên môi.
Bị kẹp giữa Emilia và Beatrice, Subaru giờ chỉ còn biết đứng đó với vẻ mặt lúng túng. Nhưng đáp lại cậu chỉ là hai ánh mắt – một nghiêm túc, một đầy trông đợi.
Tệ hơn nữa, ánh mắt của Petra đằng sau thì sắc lại như dao, còn bên phía Ram – người đã quay lại gần cỗ xe rồng – giờ đây, cũng không tiếc dành cho cậu một cái nhìn lạnh lùng, pha chút khinh miệt.
Cậu ta đã hoàn toàn bị vây ép từ mọi phía―― và bị ném thẳng vào mặt, một nước cờ chết.
“Hừm.”
Người con trai còn lại trong nhóm là Julius thì khẽ gật đầu, phát ra một tiếng trầm ngâm khi chứng kiến cảnh tượng đó. Bị khiêu khích bởi phản ứng ấy, Subaru khẽ nhếch môi.
“Này, lại cái gì vậy? Có ý kiến gì thì anh cứ nói thẳng ra đi! Muốn nói gì thì nói ngay và luôn đi, tôi đây tiếp hết!”- Subaru, người đã bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan, hét lên về phía Julius khi nhìn thấy thái độ của anh ta.
“Nếu cậu đã yêu cầu… thì được thôi. Tôi chỉ muốn nói một điều thôi―― Subaru, cậu thật sự là một người đàn ông quá đỗi may mắn, được bao quanh bởi biết bao thiếu nữ xinh đẹp như thế. Chỉ là… tôi không khỏi thấy hoài nghi, liệu đôi bàn tay nhỏ bé ấy của cậu có đủ sức để chăm sóc hết từng đó đoá hoa hay không.”
“Gì chứ!? Giờ tôi lại bị đổ lỗi nữa à!? Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai cơ chứ!?”
Julius chỉ nhún vai đáp lại, gương mặt ra chiều ngạc nhiên, còn tiếng hét đầy oan ức của Subaru thì bay thẳng lên tận trời xanh.
Thật đáng tiếc cho Subaru, bởi lúc này nơi đây chẳng có ai giống như Bộ trưởng bộ Nội vụ hay là Tư lệnh quân sự để mà đứng ra bảo vệ cậu khỏi nỗi oan này.
Đối mặt với chuyến hành trình kéo dài hai tháng tới, Subaru giờ đây chỉ còn biết lẳng lặng một mình đấu tranh để đòi lại công bằng cho nhân phẩm của bản thân.
Càng nhận rõ điều đó, cậu lại càng cảm nhận rõ hơn hơi ấm được truyền từ những bàn tay đang nắm lấy tay mình – sự tin tưởng và tình cảm sâu sắc khiến lồng ngực cậu như được lấp đầy.
Một nỗi lo lắng lặng lẽ len vào giữa niềm hạnh phúc – nỗi sợ rằng bản thân sẽ chẳng thể nào theo kịp mọi người.
Đó là tất cả về buổi sáng hôm đó – buổi sáng đầu tiên khi mà họ đặt xuống những bước chân đầu tiên trên cuộc hành trình của mình.