Hành trình vượt qua Cồn cát Augria để tiến tới Tháp Canh Pleiades là một nhiệm vụ khốc liệt và gian truân.
Trong hành trình đó, Meili, Kẻ Thuần Hóa Ma Thú, đã gia nhập nhóm của Subaru như một thành viên bổ sung, đã tăng thêm hy vọng cho họ trong việc thoát khỏi mê cung cát—— nơi cư ngụ của một ổ Ma Thú.
Tuy nhiên, mặc dù đã quyết định đưa cô bé đi cùng, nhưng Meili từng là người duy nhất bị giam giữ trong phòng giam biệt lập của dinh thự suốt một năm trời—— với lý do là vì cô đã trợ giúp Roswaal. Việc cô từng hợp tác với Kẻ Săn Nội Tạng Elsa, để tấn công dinh thự là điều không thể chối cãi. Dĩ nhiên, Subaru đã cho rằng sẽ có nhiều tranh cãi xoay quanh việc thả Meili ra khỏi phòng biệt giam, nhưng——
Roswaal chỉ mỉm cười và nói với vẻ nhẹ nhàng như không:
“…Không có gì sai cả, phải không? Nếu Emilia-sama và Subaru-kun đã quyết định thả cô bé, thì hẳn là chẳng có vấn đề gì đâu? Dù cho phán đoán của hai người có sai lầm và cô bé thực sự mang dã tâm, thì người đầu tiên mà cô ấy nhắm đến cũng chỉ là hai người thôi, đúng không~?”
Với kiểu lý luận mang đậm phong cách Roswaal, ông ta đã chấp thuận cho Meili rời khỏi phòng giam. Điều quan trọng là, trước mắt, cô bé đó đã được thả tự do.
Cuối cùng, Meili, người đã được giải thoát khỏi căn phòng biệt giam đã giữ chân cô suốt một năm, đã reo lên một cách vui sướng trong khi ôm chặt con gấu bông trong tay.
“…Mmmmm~! Như em nghĩ, không khí bên ngoài thật khác biệt. Ở trong cái phòng chật hẹp đó suốt thời gian dài như vậy làm em cảm thấy bứt rứt méo chịu được~~Mehh~~.”
Nghe thấy vậy, Subaru liền nhăn mặt, cằn nhằn:
“…Nhưng tụi anh cũng đã cố gắng làm đủ mọi cách để em cảm thấy dễ chịu hơn rồi mà đúng không? Không tệ đến mức em nói đâu nhể?”
Nghe vậy, Meili chỉ bĩu môi, nghiêng đầu cười khẩy:
“…Thật không vậy? Em đánh giá cao lòng tốt của anh đấy, nhưng việc được tự do cử động cơ thể nó là cảm giác hoàn toàn khác biệt đấy. Onii-san à, nếu anh không học cách trân trọng những điều nhỏ nhặt, thì sẽ bị onee-san và ojou-chan ghét từ lúc nào không hay đấy, anh biết không?”
(Chú thích: “onee-san” trong lời Meili là để chỉ Emilia, còn “ojou-chan” là Beatrice. Petra được gọi là “Petra-chan”, Garfiel là “anh trai răng nanh”, còn Otto thì bị gọi thẳng là “thằng yếu đuối”.)
Sau đó, Meili chợt ngó nghiêng quanh phòng rồi lên tiếng:
“…Em có thể nghỉ ngơi trong căn phòng này không?”
“…Theo như anh được biết thì chắc chắn không thành vấn đề. Dù là một căn phòng ít dùng đến, nhưng đã có người dọn dẹp nó sạch sẽ rồi. Chắc là Frederica đã làm ngay lúc tụi anh đang chuyển hành lý đi, cho nên em không cần lo chuyện bụi bặm đâu.”, Subaru đáp lại cô bé với giọng thoải mái.
“…Vậy sao.”
Căn phòng này nằm trong khu phía Tây của dinh thự Roswaal—— đó là một trong những phòng cá nhân dành cho người hầu—— và đó là nơi Meili đang tò mò quan sát.
Mặc dù đã được thả ra, nhưng vị trí của Meili vẫn là một vấn đề nan giải. Việc đuổi cô bé khỏi dinh thự là điều không thể, nhưng cũng chẳng thể coi cô là khách. Thế còn hầu gái? Cách xưng hô đó cũng không phù hợp.
Sau cùng, họ quyết định gán cho Meili cái danh “cộng tác viên tạm thời của dinh thự”. Bởi lẽ, gọi cô là khách thì không đúng, mà gọi là người hầu thì cũng không đủ. Với thân phận ấy, cô được sắp xếp ở tại tầng dành cho người hầu.
Hành lý của cô, từng bị giữ trong phòng giam, được chuyển đến đây, khiến căn phòng tẻ nhạt này nhanh chóng được nhuộm màu theo phong cách riêng của cô bé.
Sau khi tân trang căn phòng mới của mình, Meili đưa tay vuốt tóc rồi lẩm bẩm
“…Dù được thả ra, nhưng em cũng chẳng biết mình sẽ ở lại đây được bao lâu nữa. Nếu có cơ hội để sống yên ổn, có khi em sẽ lập tức bỏ trốn ấy chứ.”
“…Thì miễn là em đừng gây rắc rối hay quay lại với ‘Mama’ của em là được. Ngoài mấy chuyện đó ra, em muốn làm gì cũng được. À mà này, nhiệm vụ lần này em phải hoàn thành cho đàng hoàng đấy nhé. Sau đó thì tùy em muốn đi đâu cũng được.”- Nghe những gì Meili vừa nói, Subaru chỉ cười khẩy đáp trả.
“…Ý anh đang nói là, khi xong xuôi mọi việc, thì em có thể chết ở bất cứ nơi nào em muốn sao?”
“…Anh phải nghe những chuyện như vậy nữa à? Hồi trước, anh sẽ thản nhiên nói ‘Tôi đâu quan tâm ai chết ở đâu’, kiểu như một kẻ kiêu căng và châm biếm. Nhưng bây giờ, anh không còn là người như vậy nữa.”-Nghe câu hỏi có phần bi quan của Meili, Subaru đã xua tay đáp lại như không, cứ như thể cậu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho câu hỏi đó.
Sau khi đặt hành lý xong, Subaru bước tới gần Meili—— người lúc ấy đang đứng im lặng nhìn ra cửa sổ—— và nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Cô gái nhỏ với mái tóc màu lam sẫm được tết bím chỉ lặng yên, đôi mắt cô lấp lánh khi cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng từ Subaru.
“…Anh muốn tất cả mọi người trong nhóm đều sống đàng hoàng, và chết đàng hoàng, bất kể thế nào đi nữa. Nếu em thực sự muốn rời đi, anh cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng chí ít, hãy gửi lại cho tụi anh một lá thư, được không? Hãy tận hưởng khoảng thời gian đó một cách chân thành nhất có thể.”
Kết thúc lời nói, Subaru khẽ vỗ đầu cô bé rồi rút tay về.
Ngay sau đó, Meili quay lại, đôi mắt ánh lên sự khinh khỉnh, tay cô đặt lên chỗ mà Subaru vừa chạm vào đầu mình.
Meili vừa khịt mũi vừa phồng má lên, tay vẫn ôm đống thú nhồi bông, rồi cô nói với vẻ không tin tưởng:
"...Onii-san, chẳng lẽ anh cũng dụ được ojou-chan và Petra-chan bằng cái kiểu đó sao? Trời ạ, cảnh giác với anh mãi mà vẫn chưa đủ."
Subaru gãi đầu, rồi vừa cười khổ vừa đáp:
"...Anh thề là anh không hề có ý đó đâu."
Nói rồi, Subaru liền hoàn tất việc đưa đồ đạc cá nhân của Meili vào phòng và chuẩn bị rời khỏi đó. Việc hỗ trợ sắp xếp lại nội thất phòng thì hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cậu. Dù sao thì, khả năng cao là giữa cảm quan thẩm mỹ của Subaru và Meili tồn tại một bức tường không thể vượt qua.
Do vậy, cậu quyết định nên rút lui trước khi lỡ làm điều gì đó khiến cô bé chán ghét.
"...Thôi được rồi, em sẽ xem như anh có ý tốt vậy. Nhưng mà, chẳng phải anh sắp đi hiến mạng ở Cồn cát Augria rồi sao?", vừa hất nhẹ mái tóc, Meili vừa đặt câu hỏi cho Subaru, người đang tính rời đi.
"...Bọn anh đâu phải đi hiến mạng, mà là để cứu vớt mạng sống lại. Chính vì thế, bọn anh mới rất cần tới năng lực của em. Mong em giúp đỡ tụi này nhiều đấy."
"...Biết rồi, biết rồi mà.", Meili chỉ chán nản xua tay đáp lại lời lẽ tràn trề hi vọng của Subaru.
Vẫy tay với Subaru, cô bé như đang xua đuổi cậu ta biến đi một cách rất chi là thờ ơ, khiến Subaru chỉ biết gãi đầu và bước ra khỏi phòng. Còn Meili thì bắt đầu lôi từng món đồ ra khỏi hộp, khuôn mặt cô vẫn thản nhiên, chẳng buồn liếc nhìn Subaru lấy một cái. Những món đồ của cô được đặt ra trong phòng một cách thử nghiệm, như thể cô vẫn chưa biết liệu mình có thật sự ở lại đây lâu hay không.
Trong căn phòng ấy, Meili bước đi vòng quanh với dáng vẻ hào hứng không chút kiềm chế, miệng lẩm bẩm một cách sung sướng:
"...Mình vui quá đi."
Đó là lần đầu tiên cô bé có căn phòng riêng cho mình. Nhìn cảnh Meili vừa đi vừa bày thú nhồi bông với đôi mắt lấp lánh niềm vui, thật khiến người khác cũng cảm thấy ấm lòng.
---
Với quyết định bổ sung Meili vào đội hình, những người tham gia vào chuyến hành trình "Cuộc Du Ngoạn Hào Hứng Truy Tìm Hiền Giả" nay gồm bảy người: Subaru, Emilia và Beatrice – ba thành viên thuộc cùng một phe phái, cùng với Julius, Anastasia và Meili – những người ngoài được mời hợp tác. Và, còn một cô gái nữa sẽ được mang theo – Rem.
Bảy người ấy sẽ tiến vào Cồn cát Augria, tọa lạc ở cực đông của thế giới.
Cồn cát Augria nằm theo một đường thẳng phía đông của dinh thự Roswaal mới. Tuy nhiên, do quãng đường còn xa hơn cả đường tới thành phố Pristella, nên chỉ tính riêng chuyến đi một chiều cũng đã mất gần hai mươi ngày.
Nói cách khác, chỉ tính chuyến khứ hồi thôi đã là bốn mươi ngày. Cộng thêm thời gian lưu trú tại Tháp Canh, chuyến hành trình quy mô lớn này rất có thể sẽ kéo dài gần hai tháng. Vấn đề là——
Subaru thở dài, rồi lên tiếng một cách cẩn trọng:
"...Petra này. Anh xin lỗi vì lại để em ở lại một mình. Nhưng ít nhất, hãy để anh làm gì đó để dỗ dành em được không?"
"...Không sao đâu~. Em không giận đâu. Subaru-sama cứ việc đi bao nhiêu nơi xa xôi nguy hiểm cũng được, như mọi khi ấy mà."
Có vẻ cô bé ấy vẫn chưa quên được sự buồn bã vì bị bỏ lại trong suốt thời gian diễn ra sự kiện ở Pristella, nên đang cư xử một cách lịch thiệp và lạnh nhạt với Subaru, người giờ lại sắp bắt đầu một cuộc hành trình khác và lần này kéo dài thành hai tháng. Mặc trên mình bộ đồng phục hầu gái vừa vặn với thân hình nhỏ nhắn, Petra đi qua lại trong dinh thự với vẻ mặt lạnh lùng, khiến Subaru cứ phải rối rít xin lỗi, cố gắng níu kéo lại chút thiện cảm.
Mà, tại sao Subaru lại phải bận tâm đến thế để xoa dịu tâm trạng Petra? Bởi vì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu con gái nổi giận thì phần lớn lỗi luôn thuộc về con trai.
Thực tế là, trong dinh thự này, Petra là người sở hữu "nữ quyền" nổi bật nhất. Với vai trò đại diện cho phái nữ, cô bé sẵn sàng thể hiện điều đó. Và trong số những người có thể khiến tâm trạng của Petra xấu đi, không ai khác ngoài Subaru, Roswaal, Garfiel và Otto—— Khoan đã, sao nhiều người vậy? Mà khoan nữa… phải chăng tất cả bọn con trai ở đây đều không đáng tin? Nếu Puck hồi sinh, chắc cũng bị liệt vào danh sách "trai hư". Đúng là thảm họa.
"...Anh biết mà, để em lại đây sống cùng Ros-chi cả tháng chắc khiến em ngột ngạt đến mức khó thở luôn, nhưng nếu em chỉ cần nghĩ đây là công việc thì—— Ưgk!"
Petra thôi ngó lơ Subaru, người đang rầu rĩ, mà xoay người lại, trừng mắt với Subaru và nói lớn:
"...Em đâu có giận vì mấy chuyện đó! Em không phải con nít! Đừng có nói mấy điều kỳ lạ như vậy khi mà em vẫn còn Ram-neesama và Frederica-neesama ở đây!"
Sau cú hét, cô lao về phía Subaru như tên bắn và húc đầu vào bụng cậu.
Subaru, ôm bụng đau đớn sau cú húc trực diện của Petra và lẩm bẩm trong nỗi uất ức:
"...Không thể tin được một cô gái mà biết dùng đầu húc thẳng vào bụng người ta lại dám nói mình không còn là trẻ con..."
Cái cú húc đã khiến cho Subaru co quắp người mà quằn quại ấy, chẳng thể nghi ngờ gì nữa, chính là biểu hiện rõ ràng của cơn giận thực sự từ phía Petra.
Cô bé khoanh tay chống hông đầy tự mãn mà ưỡn ngực ra phía trước như thể muốn tuyên bố rằng vóc dáng hiện tại của mình đã vượt xa giới hạn “trẻ con”. Dẫu vậy, khí chất của một thiếu nữ thật sự không chỉ đến từ vóc dáng, mà còn là từ cốt cách bên trong. Như trong trường hợp của Beatrice chẳng hạn, cơ thể không lớn được thêm bao nhiêu khiến thái độ cũng có phần bị kéo tụt xuống theo...
"...Nhưng mà Petra này, cú húc vừa rồi hình như đến từ vị trí cao hơn cú trước thì phải? Nhớ không lầm thì lần trước, anh thấy em còn phải nhón chân mới vút lên húc vào ngực anh đấy.", chính vì vậy, Subaru đã quyết định cười cho qua và nói một cách bông đùa để xoa dịu Petra. Tuy vậy, dường như vẫn thấy bất mãn nên Petra chỉ ngúng nguấy quay người đi mà đáp
"...Thật hết nói nổi. Em đã nói với Beatrice rồi mà. Nhìn kỹ đi! Chỉ trong một tháng qua thôi, mà em đã cao hơn, chân cũng dài hơn, và... khuôn mặt cũng xinh hơn nữa đúng không?"
"...Ừm, chắc là em có cao thêm thật đấy. Tóc cũng dài hơn nữa. Mà... khuôn mặt em vốn đã xinh sẵn rồi còn gì."
Nắm bắt thời cơ, Subaru bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành Petra. Cho dù là dỗ dành nhưng Subaru cũng không hề nói dối.
Dù sao thì, trước đây, Petra cũng từng là hoa khôi của làng Arlam. Việc cô bé bị dinh thự “chiêu mộ” về làm hầu gái từng gây chấn động khắp làng, bởi Petra là người trong mộng của hầu hết đám con trai cùng trang lứa—, có thể nói con bé là một cô bé mà tất cả mấy đứa đó đều muốn cưới làm vợ sau này.
Nói quá lên một chút thì, nếu ai đó dám tỏ tình với cô giữa quảng trường, chắc chắn sẽ có một trận đấu vật phát sinh ngay sau đó. Lũ nhóc ngây ngô ấy chắc kèo sẽ ầm ĩ lao vào tranh giành khiến người lớn phải chen vào can ngăn, và cuối cùng sẽ là màn công kênh Subaru—người đã bị đánh tơi bời (bởi tụi nhóc tì)— được tung lên trời như một nghi lễ trưởng thành đầy bí ẩn.
Petra là cô gái được cả làng yêu quý. Mặc dù hay than vãn về công việc ở dinh thự, nhưng Subaru biết rõ cô bé mang trong mình tiềm năng đặc biệt. Chính vì thế, cậu muốn tận dụng mọi cơ hội để giúp cô phát triển, đồng thời cũng trân trọng khoảng thời gian yên bình tại đây như một phần ký ức quý giá—dẫu rằng bản thân cậu chẳng có chút quyền lực nào trong dinh thự cả.
"...Hơn nữa, em cũng không còn được là cô gái nghịch ngợm như trước nữa. Ram-nee-sama với tính khí coi mình là trung tâm thì quá nổi tiếng rồi... Anh biết là em cảm thấy mình bị đè nén thế nào khi bị bắt làm việc suốt ngày như vậy."
"...Anh nhầm rồi.", Petra lắc đầu, phủ định lời của Subaru.
Tuy vậy, Subaru vẫn dang rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé đang phụng phịu. Petra có do dự một thoáng nhưng rồi cuối cùng cô cũng lao vào lòng cậu. Cậu dịu dàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô bé như để thưởng công cho sự ngoan ngoãn.
“Subaru… à không, Subaru-sama, lần này anh lại định làm điều gì nguy hiểm nữa đúng không?” — dụi mặt vào lòng Subaru, Petra nhẹ giọng thì thầm.
“Không hẳn là đã chắc chắn sẽ nguy hiểm đâu nhé? Mà, nghe kiểu này lại giống như anh đang cố nói rằng không nên lo lắng về nguy hiểm vậy, nhưng thật ra… cũng có khả năng chuyến đi này tương đối an toàn mà.” — Subaru đáp bằng giọng nửa đùa nửa thật.
“Tỷ lệ của mỗi khả năng là bao nhiêu?” — Petra nghiêng đầu hỏi lại cậu trong khi vẫn vùi mặt vào lòng cậu.
“Chắc… tám phần nguy hiểm, hai phần an toàn?” — Subaru nhe răng cười gượng đáp lại một cách không chắc chắn
“Vậy thì với em, nghe là thấy cực kỳ nguy hiểm rồi đấy.” — Petra bĩu môi, giọng cô thêm phần lạnh lùng.
Subaru, kẻ luôn không thể nói dối khi trò chuyện nghiêm túc, lại một lần nữa làm mọi chuyện rối tung.
Cậu cảm nhận được Petra trong vòng tay mình bắt đầu khó chịu. Không rõ vì điều gì, cậu chỉ khẽ thở dài. Đột nhiên, Petra dụi trán vào bụng Subaru, giọng cô bé khẽ rung lên.
“...Em lo lắm. Subaru-sama lúc nào cũng thế, từ lúc lần đầu gặp ở làng đến khi về dinh thự. Anh cứ đi khắp nơi, chiến đấu không ngừng nghỉ, chẳng thèm quan tâm tới việc nghỉ ngơi... Giá mà anh chịu học hỏi chút gì đó từ ông chủ lười biếng của em thì tốt biết mấy.” — Petra cười khẽ, nhưng trong đó pha lẫn cả sự chua xót.
“Không đâu. Dù Roswaal có cho phép, chắc chắn hắn vẫn đang chảy mồ hôi hột mỗi khi không thể theo dõi bọn anh. Nhưng anh đồng ý là tên đó vô dụng trong mấy chuyện sinh tử thật.” — Subaru gật đầu đồng tình với vế sau của câu mà Petra đã nói.
“Nào là vụ Ma thú này, nào là vụ giáo phái Phù thủy này, rồi con Nhện Đất, tượng Nữ Thần, cả chuyện trong Đại lâm Elior nữa. Thậm chí là đi dọn mộ cũng nguy hiểm nốt. Đã thế, anh còn đánh nhau với bọn tín đồ Phù thủy ở thành Pristella nữa chứ, để rồi khiến anh Otto và mọi người suýt chết… phải suýt soát lắm mới giữ lại được cái mạng, phải không?” — Petra liệt kê, giọng dồn dập như nén bao nỗi uất nghẹn.
“Ờ thì… đúng là Otto lúc đó suýt chết thật...” — Subaru cười khổ.
(Và cậu ta cũng đã chết nhiều hơn một lần rồi trước đó rồi)
Điều ngạc nhiên là Subaru hoàn toàn đồng tình với ý kiến đó — chỉ là cậu không mong chuyện chết chóc đó lại xảy đến lần nữa. Nếu Otto chết, Subaru cũng không thể tránh khỏi cái chết. Không phải là đang khoe khoang về tình bạn đến cả cái chết cũng chẳng thể chia lìa… nhưng quả thật, họ là một phần không thể thiếu trong hành trình của nhau.
“...Tại sao nhất định phải là Subaru-sama làm chuyện đó? Không thể là người khác sao… Một ai đó mạnh hơn, có thời gian hơn, như Master chẳng hạn?” — Petra lên tiếng, giọng nhỏ nhưng đầy khẩn thiết.
“...Anh… Anh hiểu mà. Anh hiểu rõ em đã phải kìm nén bao nhiêu sự bức xúc vì cái cách Roswaal lãng phí thời gian vô ích ra sao. Nhưng đừng lúc nào cũng đẩy Roswaal vào chỗ chết như vậy chứ. Bầu không khí trong phe ta đã quá căng thẳng rồi đấy nha.” — Subaru thở dài nói.
Nếu chỉ dừng lại ở những trò nghịch ngợm như việc Petra lén vắt nước giẻ lau vào trà của Roswaal thì chẳng sao cả. Nhưng nếu sự ác cảm và thù ghét ấy bắt đầu lộ rõ, mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Chưa muốn để mọi chuyện đi xa hơn, Subaru bèn cất giọng cương quyết. Nhưng Petra chỉ đáp lại bằng ánh nhìn nghiêm túc. Rõ ràng, những lời nửa vời hay sự dối trá vụng về đều không thể xoa dịu nỗi lo trong lòng cô bé lúc này.
Quan trọng hơn cả, Petra thật sự lo lắng cho sự an nguy của Subaru.
Nói lời thừa thãi lúc này chỉ là xúc phạm đến tấm chân tình đó.
“...Anh hiểu điều em muốn nói mà. Anh thật sự hiểu. Đúng là có tin đồn về Ma thú xuất hiện trên đường đến Tháp canh của Hiền Giả, đúng là mê cung sa mạc nghe qua đã thấy quá khó nuốt. Và anh cũng biết rõ là chuyện tiến gần tới Tháp rồi chọc giận Hiền Giả là điều hết sức điên rồ… Nhưng dù vậy, anh tuyệt đối không thể giao việc đó cho người khác.” — Subaru nói, chậm rãi và chắc chắn.
“...Tại sao? Subaru-sama, chẳng phải anh đang quá đề cao bản thân sao? Cứ để Garf-san tự huyễn hoặc mình là đủ rồi.” — Petra lớn giọng phản bác
“...Tiêu chuẩn đánh giá của em nghiêm khắc kinh khủng luôn đấy! Làm sao anh để Garfiel nghe thấy được mấy lời đó được chứ!” — Subaru rên rỉ một cách bất lực.
Chuẩn mực đánh giá của Petra nghiêm khắc đến độ có thể khiến bao chàng trai run rẩy khi nghe đến.
Garfiel là kiểu người luôn giữ khuôn mặt tỉnh rụi trong khi ôm ấp những ảo tưởng về sức mạnh của mình. Nhưng cậu ta không chỉ nằm mơ — mà Garfiel đã thực sự nỗ lực để biến điều đó thành sự thật. Trong trường hợp này, vấn đề nằm ở chỗ: chính niềm tin sai lệch ấy lại khiến Garfiel mạnh mẽ hơn.
Vậy nên, Subaru nhất định không thể để cậu ta nghe được chuyện này.
“...Bỏ qua ấn tượng về Garfiel và lối suy nghĩ của cậu ta đi… Không phải anh không nghĩ rằng ngoài kia không có ai phù hợp hơn. Thật ra, nếu để Reinhard làm việc đó thì mọi phương án chuẩn bị để vượt sa mạc cũng sẽ tuyệt đối an toàn hơn rất nhiều.” — Subaru trầm ngâm đáp.
“...Vậy tại sao anh không để anh ta làm?” — Petra hỏi lại.
“...Anh cũng chẳng biết nữa. Dù bản thân rất thích được nuông chiều, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình khao khát vinh quang cả.” — Subaru cúi đầu, thành thật.
Thực sự thì cậu cũng chẳng rõ lý do vì sao bản thân lại muốn tự mình làm việc đó đến vậy. Nhưng nếu bắt buộc phải diễn đạt bằng lời thì...
“...Không, nói đúng ra thì đây là chuyện mà anh muốn tự tay mình làm. Dù có ai đó phù hợp hơn ngoài kia, dù khả năng thành công của họ cao hơn, thì anh vẫn muốn đích thân thực hiện.” — Subaru ngẩng mặt lên, ánh mắt cậu sáng rực.
“...Tại sao?” — Petra lặp lại.
“...Nghe có vẻ xấu hổ, nhưng… là vì anh muốn mình là người đầu tiên cô ấy thấy khi tỉnh lại.” — Subaru khẽ nói, như thì thầm với chính mình.
Petra không đáp lời cậu.
Cậu không cần nói rõ “cô ấy” là ai, vì Petra vốn đã hiểu rõ.
Nếu như tại Tháp canh của Hiền Giả thật sự tồn tại một cách để đánh thức người con gái đang chìm trong giấc ngủ sâu ấy, thì người chạm tay tới phép màu đó nhất định phải là... — Đúng vậy, Subaru muốn chính mình phải là người đánh thức cô ấy.
Dù có bao người khác thích hợp hơn đi chăng nữa. Dù có ai đó ngoài kia có cơ hội thành công cao hơn đi chăng nữa. Đây là điều duy nhất cậu không muốn nhượng bộ cho bất kỳ ai. Và là điều cậu không thể buông bỏ.
Đó là sự cố chấp mang tên Natsuki Subaru
“...Nếu gạt bỏ cảm xúc sang một bên mà suy nghĩ theo lý trí… thì bất kỳ ai cũng có thể là người đánh thức cô ấy. Nếu như đó chỉ là một căn bệnh kỳ lạ khiến người ta không thể tỉnh dậy, thì việc có ai đó phát minh ra thuốc chữa, có người tìm ra phương pháp điều trị, cũng chẳng sao cả. Miễn là cứu được cô ấy.” — Subaru chậm rãi nói.
“...Vâng.” — Petra đáp khẽ khi nghe cậu nói
“...Nhưng nếu để cảm xúc chen vào… thì anh muốn tự mình làm điều đó. Anh muốn chính mình là người giúp cô ấy. Anh muốn dốc hết sức, cứu tất cả, bằng chính tay mình.” — Subaru kết thúc lời nói của mình bằng một giọng ngập tràn quyết tâm.
—Và như thế, Natsuki Subaru sẽ là người lên đường.
Có thể có vô số kẻ mạnh hơn cậu.
Có thể có vô số người đáng tin cậy hơn cậu.
Có thể có vô số kẻ thông minh hơn cậu.
Có thể có vô số người đáng nể hơn cậu
nhiều.
Nhưng bản ngã của chính Natsuki Subaru đã bỏ qua tất cả những điều đó.
Cậu ta muốn mình là người cứu cô gái ấy.
Chỉ bởi vì… cậu ta muốn được chính cô gái ấy khen ngợi.
“...Xin lỗi vì anh quá ích kỷ, khiến em thất vọng và lo lắng rồi, Petra.” — Subaru cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
“...Đúng là thất vọng thật đấy. Anh nói gì cũng vô ích thôi.” — Petra đáp lại một cách nhẹ tênh
“...Hở?” — Subaru ngạc nhiên.
Cậu thừa nhận sự hổ thẹn của mình và nhẹ nhàng xoa đầu Petra, chuẩn bị tinh thần đón nhận sự ghét bỏ từ cô bé. Nhưng thay vì oán giận, Petra ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Subaru — và cậu chợt sững lại.
Đôi mắt to tròn của cô bé đã đọng đầy nước mắt. Và rồi—
“...Êy!” — Petra hét lên rồi lao vào Subaru.
“...Lại một cú húc đầu nữa à!?” — Subaru kinh hãi.
Petra lấy đà, cúi người thật mạnh, rồi trán của cô bé nện thẳng vào bụng dưới của Subaru — một đòn hiểm vào đúng chỗ không có phòng bị.
"Gyahhh!!
Subaru kêu lên một tiếng và lập tức quỵ gối xuống, đau đớn, trong khi Petra thoát ra khỏi vòng tay cậu bằng một cú bật nhẹ nhàng. Cô bé nháy một bên mắt và lè lưỡi:
“...Subaru-sama là đồ ngốc! Ích kỷ vừa thôi! Muốn biến đi đâu thì cứ biến đi cho trời nó trong đê!!”
“...Guh, ôi trời ơi…” — Subaru ôm bụng mà rên rỉ.
“...Bởi vì khi anh quay về sau hai tháng nữa, em sẽ khiến anh bất ngờ khi thấy em đã trở thành một cô gái thật xinh đẹp! Để rồi cho anh tha hồ mà hối tiếc vì không được nhìn quá trình trưởng thành tuyệt mĩ ấy của em ở cự ly gần!” — Petra hét toáng lên tuyên bố điều đó với Subaru.
“...Mhm, quả là một mất mát đáng tiếc, thật sự đấy.” — Subaru gật đầu, cố nuốt đi cơn đau.
Trẻ con ở tuổi dậy thì mà — chuyện thay đổi nhanh chóng cũng chẳng có gì lạ. Petra cũng đã mười ba tuổi rồi, sau hai tháng nữa có khi cô bé sẽ mang một dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.
“...Thật ra, anh cũng từng cao lên tới mười chín centimet giữa năm lớp bảy và lớp tám đấy…” — Subaru kể.
“...Hả? Nghe không thể tin nổi luôn ấy…” — Petra chớp mắt ngờ vực.
Cơ mà trường hợp của Subaru đúng là hi hữu — do cậu vốn dĩ quá thấp. Dù Petra suýt nữa gục ngã trước sự kỳ vọng quá lố ấy, cô bé vẫn siết chặt nắm tay sau đó.
Rồi, giơ cả hai nắm đấm về phía Subaru, cô bé hô lên như ra lệnh:
“...Dù sao đi nữa! Việc Subaru-sama cần làm là cứ lao tới những nơi nguy hiểm mà anh muốn, làm mọi người lo lắng cả lên và làm rối tung mọi thứ như mọi khi, rồi quay về đúng kiểu của anh đi!”
“...Nghe em nói thế thì anh thấy mình đúng là tai họa thật.” — Subaru cười khổ.
Nhìn lại, thì hình tượng đó cũng chẳng sai là bao.
Dù sao thì, Subaru cũng giơ hai tay ra, rồi cụng nhẹ vào hai nắm đấm của Petra như một lời cam kết.
“...Lúc nào cũng khiến Petra phiền lòng, nhưng anh vẫn sẽ lao đầu vào nguy hiểm như mọi khi. Và em chỉ cần đợi anh trở về sau khi mọi thứ xong xuôi, như mọi khi. Đó là đặc quyền đặc biệt chỉ dành cho Petra thôi — để chào đón bọn anh quay về sau mỗi chuyến đi.” — Subaru nói với một nụ cười trên môi
“...Anh không được để Frederica-nee-sama hay Ram-nee-sama nói câu ấy trước em đâu đấy?” — Petra nghiêm giọng, bĩu môi đáp.
“...Ừm, anh hứa.” — Subaru gật đầu chắc nịch.
“...Cả ông chủ nữa đấy?” — Petra nhướng mày.
“...Đừng lo, nếu Roswaal dám là người đầu tiên ló mặt khi bọn anh về, anh sẽ cho hắn một cú tát.” — Subaru nói như thể đó là điều đương nhiên.
“...Mhm, em hiểu rồi. Như vậy thì em chấp nhận.” — Petra khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng buông lơi nỗi lo trong lòng.
Cô bé thu lại nắm tay vừa chạm vào tay Subaru lại, để mặc cho tinh thần chiến thắng tuôn ra khỏi cơ thể như một hơi thở dài — và Petra thở dài thật. Phần lớn là bởi Subaru đã để cô bé hoàn toàn điều khiển nhịp điệu cuộc trò chuyện.
“...Thật là, đúng là không thể nào ngơi mắt khỏi Subaru-sama được mà.” — Petra buông lời như thể đang đại diện cho mọi người nói thay. Subaru chỉ biết nhíu mày, không rõ ràng cô bé có ý gì.
****
Dù không đến mức quá lo lắng, nhưng để xác minh một điều không chắc chắn bên trong dinh thự, Subaru cuối cùng cũng đặt chân vào căn phòng ấy.
“...”
Mỗi khi bước vào căn phòng này, Subaru sẽ lại vô thức giữ hơi thở và giảm nhẹ tiếng bước chân. Mặc dù, dù cậu có vào phòng với tiếng hát rộn ràng và bước chân rầm rập, thì những gì đang diễn ra bên trong vẫn sẽ không thay đổi.
Có lẽ cậu giữ im lặng như vậy chỉ đơn giản là vì sự tôn trọng dành cho cô gái đang nằm trên chiếc giường kia — người mà chỉ cần nhìn quá lâu cũng đủ khiến trái tim cậu đau nhói.
Một giấc ngủ sâu, vô cùng sâu. Nếu cô có thể tỉnh lại, thì cậu muốn cô tỉnh dậy ngay lập tức.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy việc đánh thức giấc ngủ sâu ấy chẳng khác gì một hành vi báng bổ. Bởi vì, cô gái ấy — người đang đắm chìm trong mộng mị bất tận — quý giá với cậu đến nhường ấy.
“...Dù nói vậy, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là niềm tin quá chủ quan của anh thôi nhỉ…” — Subaru lẩm bẩm và tự độc thoại mà không hoài mong một lời hồi đáp.
Cậu đưa tay kéo chiếc ghế gần giường và ngồi xuống. Và thế là, một tháng kể từ lần cuối cùng bước vào đây đã trôi qua. Subaru lại đối diện với gương mặt đang ngủ say của Rem — một gương mặt vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn cứ mãi là nét mặt chìm trong giấc ngủ bất tận kể từ một năm trước.
“...Anh về rồi đây. Xin lỗi vì đến thăm muộn quá. Có một vài việc anh phải giải quyết... với cả... cũng có hơi chần chừ một chút, thành ra đến sát giờ mới ghé được.”
Subaru thốt ra từng từ một cách dịu dàng như dành hết sự trìu mến cho cô gái trước mặt mình.
Dĩ nhiên, sẽ không có hồi đáp nào từ cô cả. Nhưng dù biết chắc điều đó, Subaru vẫn cất tiếng gọi, giọng bình tĩnh. Natsuki Subaru — nét mặt này, cậu chỉ để lộ trước một người duy nhất.
Với Emilia, cậu dành ánh mắt quyết tâm, thậm chí sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống.
Với Beatrice, cậu mang ánh nhìn tin tưởng, như thể có thể giao phó cho cô cả sinh mạng.
Nhưng với Rem, biểu cảm cậu mang lại là tất cả những sự yếu đuối mà cậu vẫn luôn giấu kín trước mặt người khác.
Cậu đang mang một nét mặt mềm yếu như thế.
“...Anh nên bắt đầu kể từ đâu nhỉ... Thật ra có rất nhiều chuyện muốn kể cho em. Trong thời gian không thể đến gặp em, anh đã đến thành phố Pristella — thành phố cổng nước ấy. Ở đó xảy ra vô vàn chuyện... Nhiều đến mức dù kể suốt cả đêm cũng chẳng hết được... Nhưng mà, anh có cả đống thời gian để kể cho em mà.”
Subaru nhẹ nhàng luồn tay vào trong chăn, tìm lấy bàn tay của cô gái đang được đắp chiếc khăn mỏng tới ngực. Khi cậu nắm lấy tay Rem, giọng nói cậu cứ tiếp tục vang lên đều đặn.
Những ngón tay dài mảnh, cánh tay trắng nhợt và mảnh mai — sự dịu dàng và tồn tại của cô vẫn còn đó. Nhưng lạ thay, cảm giác về mạch máu đang lưu thông... không, về sự sống, lại hoàn toàn vắng bóng.
Một thứ lực lượng đơn độc nào đó vẫn đang duy trì sự sống cho cô. Nhưng đồng thời, nó cũng chẳng cho cô gái chút sức mạnh nào để đưa sự sống mong manh của cô trở lại trọn vẹn.
Sự sống của Rem, chỉ duy nghịch lý ấy, vẫn bị đóng băng, như thể thời gian của cô đã ngưng lại kể từ khi cô chìm vào cơn mê. Bị giam giữ trong một giấc ngủ sâu không hồi kết. Thế nhưng...
“...Lần này, có lẽ anh sẽ chạm tới được em.” — Subaru khẽ nói
“...”
Tất nhiên, đáp lại cậu ta chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ.
“...Tất nhiên, cũng có thể mọi kỳ vọng này là viển vông, và cuối cùng anh sẽ chỉ chuốc lấy thất vọng. Cũng có thể, vị Hiền Nhân kia sẽ chẳng thể hiện được gì xứng đáng với danh xưng của họ, và chỉ đành xin lỗi vì thông tin sai lệch.”
“...”
Bất kể cậu nói gì, những gì cậu có thể nghe chỉ có thể là những tiếng thở nhẹ và yếu ớt của cô gái.
“...Nhưng mà.”
Lần đầu tiên, cậu đã tìm thấy một con đường rõ ràng hướng đến giải pháp có thể cứu được Rem— ngoài việc tiêu diệt Phàm Ăn.
Dù sự thật rằng con đường này không phải do chính Subaru tự tìm ra khiến cậu có phần hụt hẫng, nhưng ít nhất... Nó tựa như một tia sáng le lói, một thứ gì đó cuối cùng cũng nằm trong tầm tay của cậu— một tia hi vọng lẻ loi nhưng chắc chắn.
“...Tại lúc đó anh quá hoảng loạn nên không kịp hỏi gì Echidna cả.” — Subaru cười nhạt, tự giễu mình.
Bên trong Thánh địa, tại Lăng mộ của phù thủy, khi cậu từng được mời tới “Tiệc trà trong mộng”, Subaru đã đối mặt với Echidna — Phù thủy của Tham lam. Sau khi cự tuyệt lời đề nghị của cô, cậu đã tự mình thoát khỏi sự khống chế đó. Một quyết định được đưa ra để bảo vệ linh hồn mỏng manh của chính Subaru — song đồng thời cũng là lựa chọn đã đẩy cậu rời xa người duy nhất có thể giúp mình tìm ra con đường cứu Rem.
Dù có thể nghi ngờ mức độ hiệu quả thực sự mà Echidna — người nắm giữ quá khứ — có thể đưa ra trong tình hình hiện tại, thì việc nghe cô đưa ra quan điểm hẳn cũng không phải không có ích. Nếu ngày ấy Subaru chịu kể cho cô nghe về tình trạng của Rem thì sao?
Thời điểm ngay sau khi quyết liệt từ chối lời đề nghị của phù thủy, cậu đã tin rằng bản thân đã hành động đúng đắn. Nhưng rồi thời gian trôi qua, khi cậu nhận ra mọi người đều đang tiến lên — còn Rem thì vẫn bị bỏ lại, cậu lại bắt đầu hoài nghi về các lựa chọn mà bản thân cậu đã đưa ra.
Dẫu đã hứa với cả tấm lòng rằng sẽ cứu cô, bản thân Subaru vẫn chưa thực sự làm được điều gì chứng minh điều đó. Nhưng giờ đây, cuối cùng cậu đã có thể hành động vì cô — tiến tới việc thoát khỏi sự trì trệ đã kéo dài bao lâu nay.
Tại thành phố Pristella, rất nhiều người cũng phải chịu đựng số phận tương tự như Rem. Và vì mục tiêu cứu lấy họ, Subaru cùng đồng đội sẽ lên đường đến Tháp Canh Pleiades. Nhưng nếu phải nói thật — thì nguyên nhân thực sự thôi thúc Subaru hướng đến Tháp Canh, chính là vì Rem.
Dù biết điều đó vừa ích kỷ vừa không hợp lý, Subaru vẫn khẽ thì thầm...
“...Anh nhất định sẽ cứu em, Rem. Đó là lời thề mà anh đã từng hứa.”
Cũng giống như khi xưa, trong những ngày tháng yếu đuối nhất, Rem đã ở bên cạnh cậu. Thì giờ đây, khi chính Rem cần một bàn tay nhất — Subaru muốn trở thành người trao cho cô ấy bàn tay đó. Trở thành người sẽ nắm lấy tay cô.
“...Đau đó.” — bỗng có một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí.
“...!?”
Vừa dứt lời hứa, cậu đã nghe thấy âm thanh khiến toàn thân cậu đông cứng. Quay đầu nhìn Rem, người vẫn đang nằm yên trên giường với đôi mắt khép kín, tay vẫn nằm trong tay cậu — không có dấu hiệu nào cho thấy cô vừa lên tiếng. Vậy thì rốt cuộc giọng nói ấy là của ai?
“...Buông tay em ấy ra đi, Barusu. Nhìn cách ngươi siết tay con bé thôi cũng đủ khiến Ram đau thay luôn rồi.” — Giọng nói quen thuộc đó, một lần nữa vang lên ở ngưỡng cửa.
“...Ra là Ram.”
Đứng tại cửa phòng, Ram khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh như dao. Nhận ra mình đã nắm tay Rem quá chặt, Subaru vội vàng buông tay.
“...Ram không thật sự không thể chịu nổi cảnh những ngón tay mảnh mai, xinh đẹp của em gái Ram, bị dục vọng bẩn thỉu của Barusu làm bị thương” — Ram buông lời trách móc không thương tiếc, trong khi nhìn Subaru bằng nửa con mắt.
“...Làm ơn đừng nói thế được không? Câu nói đó của chị sẽ biến tất cả quyết tâm của tôi thành thứ gì đó kinh tởm mất thôi.”
Sau khi Subaru buông tay, Ram liền bước tới, thay cậu, mà nắm lấy tay em gái mình. Bàn tay của người chị gái này vừa nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay trắng mịn, mảnh khảnh kia, rồi khẽ liếc mắt nhìn Subaru đầy vẻ soi xét.
“...Quyết tâm của Barusu thật sự thuần khiết như vậy sao? Ngươi nên tự nhìn lại bản thân kỹ một chút rồi hãy trả lời nha... Nếu Barusu có dục vọng với cả Ram— người trông cực kỳ giống Rem — thì Ram đây cũng sẽ lạnh sống lưng và bỏ chạy mất thôi."
“...Làm ơn bình tĩnh lại đi, mẹ trẻ của tôi ơi. Dù hai người, bề ngoài trông có giống nhau thế nào đi nữa thì cốt cách bên trong vẫn khác hẳn đó nha. Tôi không phải loại người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong đâu nhé."
“...Vậy sao? Nếu đúng như vậy thì được rồi. Nhưng mà... dù ngươi đã tìm ra cách đánh thức con bé, thử nghĩ xem Rem sẽ cảm thấy thế nào nếu phát hiện Barusu đã bỏ quên mất em ấy suốt một năm qua? Sẽ lạ lắm nếu em ấy không ghét ngươi đấy... Trừ phi những gì ngươi nói về em ấy trong mấy cuộc trò chuyện nhảm nhí trước đây không chỉ là tưởng tượng viển vông.”
“...Bà chị có thể thôi thiếu niềm tin vào tôi được không? Chúng ta biết nhau cũng lâu rồi mà nhỉ?”
“...Haa.”
Ram hừ mũi theo cách đầy quen thuộc rồi đứng dậy khỏi ghế. Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng, và nói ra như thể đang ra lệnh:
“...Ram còn phải chuẩn bị đồ để lên đường. Và ai đó cũng cần chuẩn bị một bộ đồ thứ hai cho Rem. Dù con bé không đổ mồ hôi nên không nhất thiết phải thay đồ, nhưng thân thể vẫn cần được lau sạch.”
“...” — Subaru vẫn giữ im lặng.
“...Cái gì vừa nở ra dưới mũi ngươi thế hả? Thật ghê tởm.” — Ram khẽ lườm Subaru một cái khi nói ra câu đó.
“...Tôi còn chưa nói gì hết vì chẳng có gì để nói, thế mà vẫn bị đối xử thế này là sao vậy hả, trời ơi!?”
****
Chăm sóc cơ thể của Rem—— người vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu vì bị ăn mất cả Tên lẫn Ký ức, thực chất không có phản ứng gì với các kích thích vật lý. Việc lau người hay thay quần áo cho cô, trên phương diện thực tiễn là việc hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng lý do khiến những người xung quanh vẫn làm như thế, chỉ đơn giản là vì để tìm lấy một chút sự an ủi — như một cách khẳng định sự tồn tại của Rem vẫn còn đó, vẫn chưa từng bị bỏ rơi.
“...”
Xét theo nghĩa thực dụng, những việc như phát biểu quyết tâm của Subaru hay Ram chăm sóc thân thể của em gái mình đều chẳng giúp ích gì cho tình hình hiện tại. Thế nhưng, cả hai không ai có ý định dừng lại những hành động tưởng chừng vô ích ấy.
Bởi vì dù chẳng ai nói ra, tất cả đều hiểu rõ — những điều họ làm, tuy không thay đổi được hiện thực tàn nhẫn , nhưng vẫn mang một ý nghĩa nào đó.
“...Chị không nghĩ đã đến lúc bắt đầu nên thực sự coi Rem là em gái mình rồi sao?” — Subaru bất chợt cất lời để phá vỡ sự im lặng.
“...”
Câu hỏi được thốt ra khi Ram đang cúi đầu nhìn Rem, người đang yên giấc và dịu dàng nắm lấy tay cô. Một cử chỉ nhẹ nhàng đến lạ, không hợp với người con gái tên là Ram chút nào.
Dù Ram luôn chăm sóc Rem không một lời phàn nàn, nhưng trong trí nhớ cô không còn có hình ảnh nào về cô em gái này nữa— không còn nhớ gì về người đã từng là một nửa linh hồn của chính cô
Dù cả hai có trông giống nhau đến mức không ai dám nói họ không có quan hệ huyết thống, thì nếu xét từ cảm nhận của Ram, mối quan hệ này cũng đã nhạt nhòa đến mức mong manh.
Thế nhưng, những ngày như thế đã trôi qua suốt một năm. Dù ký ức đã mất, nhưng những ký ức mới có thể được hình thành. Có lẽ giờ đây, trong lòng Ram cũng đã có điều gì đó khắc ghi.
“...Những tình cảm chân thành như thế không thể tự dưng mà sinh ra. Trong Ram không còn ký ức nào về con bé, cũng chưa từng thấy nó trong trạng thái tỉnh táo. Dù có thể tưởng tượng rằng nó từng là người xuất sắc và đoan trang — một người tương tự như Ram này vậy.”
“...Phải, cô ấy rất xuất sắc, nhưng tôi chẳng có ấn tượng gì về sự đoan trang cả. Thật lòng mà nói, cô ấy thường hấp tấp đến mức liều lĩnh, khiến tôi phải lo lắng không ít.”
Cũng phải nói rằng, cô ấy từng thổi bay một nửa thân thể của cậu — dù có lý do đằng sau chuyện đó.
“...Vậy sao.” — Ram trả lời với chất giọng đều đều, như thể một cơn gió thoảng qua.
“...Nói về những ký ức mà bản thân không nhớ, dù chỉ để giải trí, cũng chẳng khác gì sống lùi về quá khứ. Đó không phải là thứ Ram này thích đâu, Barusu.”
“...Vậy à? Nếu bà chị đã nói thế thì tôi sẽ không nhắc lại nữa.”
“...Sau khi con bé tỉnh lại, nếu ký ức của Ram cũng quay trở về, lúc đó chúng ta có thể nói về nhiều thứ. Còn nếu ký ức không phục hồi... dù chỉ cần con bé tỉnh dậy thôi, thì Ram cũng sẽ hạ cố trao cho nhà ngươi cái quyền được nói chuyện với con bé bao nhiêu tùy thích.”
Cúi xuống nhìn khuôn mặt em gái, Ram đưa vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên chiếc trán trắng bệch của Rem. Xong, một tiếng thở dài nhẹ vang lên, tuy gương mặt Ram vẫn không hề có lấy một sự thay đổi biểu cảm nào.
Trong mắt Subaru, hình bóng ấy vừa lạnh lùng nhưng cũng vừa hiền dịu.
Dù không còn ký ức, dù tất cả đã bị lãng quên, mối liên kết giữa họ không nhất thiết phải biến mất. Và nếu chúng có thật sự biến mất, thì vẫn có thể xây dựng lại từ đầu. Đó là niềm tin của Subaru.
“...Thôi thì, cứ để chuyện đó cho tôi lo. Tôi sẽ vượt qua Tháp Canh của Hiền giả, rồi đánh thức Rem dậy. Lúc đó, hai người sẽ có được một cuộc đoàn tụ đầy xúc động.”
Cậu cất lời với giọng nói quá mức sáng sủa, thậm chí có phần ồn ào — không phù hợp chút nào với không khí yên tĩnh trong căn phòng này.
Thế nhưng Ram lại quay sang nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“...Nhà ngươi đang nói cái gì vậy, Barusu?”
“...Hở?”
Ngay sau đó, Ram nhìn Subaru như thể đang nhìn một tên đần thối, ngu ngốc.
“...Ram cũng sẽ tham gia vào chuyến đi lần này, nói kiểu này tuy có vẻ sẽ hơi hạ thấp phẩm giá của Ram. Nhưng nếu có cuộc hội ngộ xúc động nào đó, thì người trải qua nó sẽ là Ram.”
“...Khoan đã! Tôi chưa từng nghe gì về chuyện đó cả!”
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Subaru, Ram càng lườm cậu dữ hơn.
Thế nhưng cái nhìn ấy hoàn toàn không công bằng, bởi Subaru không thể biết điều chưa được nói ra, càng không thể nhận thức được những chuyện mà bản thân cậu chưa từng được nghe.
“...” — Ram quay mặt đi, tỏ rõ ý không muốn tiếp tục cuộc đối thoại. Cô khẽ đưa tay như thể bịt tai lại, phủ nhận lời cậu.
Và rồi, ngày chuẩn bị ấy trôi qua trong lặng lẽ, không ai trong họ có thể nối tiếp được một cuộc trò chuyện đàng hoàng.
——Ram và Rem, hai chị em song sinh, đã được xác nhận sẽ cùng tham gia vào chuyến hành trình.
Một chuyến hành trình đi đến Tháp Canh Pleiades, để gặp Hiền giả Shaula.
Chuyến đi đó, bao gồm tất cả tám người — một nhóm người đông đảo chuẩn bị đối mặt với số phận phía trước.