Ngay khi cậu bước chân ra khỏi cửa phòng khách cùng những người khác, một giọng nói liền vang lên, hỏi:
“Cuộc nói chuyện của cậu với Chủ nhân thế nào rồi?”
Subaru, người bắt gặp cô hầu gái còn lại của dinh thự ngay khi bước chân ra ngoài hành lang, khẽ nhún vai, đáp lại cô với vẻ ngán ngẩm:
“Có thể nói là vẫn như mọi khi thôi, và lần này ông ta còn khiến tôi bực mình hơn thường lệ. Cô hiểu ý tôi chứ.”
Nghe vậy, người hầu gái tai thú- Frederica, liền đáp lại với giọng nhẹ nhàng:
“À, tôi có thể hiểu cậu muốn nói gì.”
....
Nhóm của Subaru đã rời khỏi phòng khách, và ngay sau đó, Frederica liền được giao nhiệm vụ dẫn họ đến khu đông của dinh thự.
Người phụ nữ với gương mặt nghiêm nghị, mái tóc vàng dài óng ả, khoác trên mình bộ đồ hầu gái chỉnh tề, lúc này mới chính thức cúi chào Anastasia và Julius với tư cách là một trong những hầu gái trung thành của dinh thự―― rồi quay sang nói với Subaru, người đang bước đi với dáng vẻ uể oải.
Frederica khẽ cất giọng dường như mang theo chút lo lắng:
“Trong chuyến đi và khi ở thành phố, Garf có hữu ích không? Việc em ấy để bị thương nặng đến mức không thể trở về, mặc dù tôi đã dặn dò kỹ lưỡng... Tôi lo rằng em ấy đã gây rắc rối cho Emilia-sama và những người khác.”
Nghe vậy, Emilia liền lập tức xua tay, dịu dàng đáp:
“Không, chị đừng lo. Garfiel đã làm việc rất chăm chỉ mà. Hiện giờ em ấy đang nghỉ ngơi cùng Otto-kun, hoàn toàn không gây rắc rối gì cả... À, mà phần ‘không gây rắc rối’ thì em cũng không chắc lắm. Em chỉ hy vọng mọi chuyện đúng là như vậy thôi. Dù sao thì bọn em cũng đã bảo bọn họ nghỉ ngơi rồi.”
Nghe xong, Frederica khẽ cúi đầu về phía Emilia mà xin lỗi:
“Xin thứ lỗi vì đứa em trai ngu ngốc của tôi đã làm phiền mọi người.”
Emilia vốn định nói thêm, nhưng rồi lại thôi, phần vì chính cô cũng nửa tin nửa ngờ. Frederica thì vẫn giữ lễ phép mà nhận lỗi về phía mình.
Dù sao đi nữa, Garfiel đã khiến Petra, Ram, Roswaal và cả Frederica lo lắng. Nhưng trong sự kiện tại Pristella, tâm trí cậu ta đã thay đổi theo một cách nào đó―― có thể nói rằng cậu đã trưởng thành hơn. Không còn gì có thể nghi ngờ về điều đó.
Xét cho cùng, với một cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi, sức mạnh của Garfiel đã thực sự vượt trội.
Ngay cả khi chỉ tính đến những trận chiến khốc liệt với Kẻ Săn Nội Tạng và Bát Thủ, Garfiel vẫn chưa thể tự xưng là mạnh nhất. Thế nhưng, cậu ta chắc chắn sở hữu sức mạnh đủ để so sánh với top dẫn đầu không chỉ trong phe Emilia, mà còn trong những kẻ mạnh nhất trên toàn đại lục.
Vấn đề lớn nhất của cậu ta? Ừm thì, có lẽ chính là việc tâm lý cậu vẫn còn non nớt. Một khi vượt qua được sự mong manh tinh thần ấy, cậu sẽ bước lên một tầm cao mới.
Dù vậy, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, để cậu ta có thể thật sự sánh ngang với những kẻ mạnh thực sự ngự trên đỉnh. Đó là điều không thể vội vàng. Việc trưởng thành đối với một thiếu niên mười lăm tuổi nên là từng bước chắc chắn, vững vàng đặt chân lên mỗi bậc thang trước khi tiến lên bậc tiếp theo.
Và hơn nữa――
Subaru khẽ nói thêm, ánh mắt cậu lộ vẻ trầm ngâm:
“Còn một lý do nữa khiến lần này cậu ta chưa thể trở về ngay.”
Nghe Subaru nói, Emilia nghiêng đầu hỏi với giọng lấp lửng:
“Là vì Mimi sao?”
Subaru nghe xong chỉ biết cười gượng nói:
“Cũng có phần vì thế, nhưng...”
Emilia cắt ngang câu nói của cậu như thể nhờ thính giác nhạy bén, và cậu chỉ biết cười khổ.
Ngay cả Emilia, người vốn được cho là không am hiểu lắm về chuyện nam nữ, xem ra cũng phần nào tò mò về tình cảm của người khác. Cô dường như rất quan tâm đến mối quan hệ giữa Garfiel và Mimi.
Dĩ nhiên, Garfiel hẳn phải có chút tình cảm với Mimi, người đã không ngại hy sinh bản thân để bảo vệ cậu, và bản thân Mimi cũng chẳng hề giấu giếm tình cảm của mình trước và sau trận chiến.
Thẳng thắn mà nói, chẳng người đàn ông nào lại không dao động trước tình cảm từ một cô gái mà mình không ghét. Subaru cũng chẳng phải ngoại lệ. Chính cậu cũng từng trải qua cảm giác ấy nên không thể phán xét gì.
Cậu sẽ phải chờ xem Garfiel sẽ đáp lại tình cảm của Mimi ra sao, nhất là khi tình cảm của Garfiel dành cho Ram vẫn còn rất rõ ràng.
Dù vậy, đó là một mối bận tâm khác so với lý do khiến Garfiel ở lại thành phố Pristella.
Frederica nhẹ nhàng hỏi, khi thấy Subaru trầm ngâm nhìn mình:
“――Subaru-sama? Ngài muốn hỏi tôi điều gì sao?”
Subaru lắc đầu mà đáp khẽ:
“Không, không có gì đặc biệt đâu. Chuyện này... ừm, đó không phải điều mà tôi nên nhắc đến.”
Cậu nhìn nghiêng sang Frederica với ánh mắt sâu xa, khi bị cô hỏi về ý nghĩa đằng sau cái nhìn đó.
Nghĩ đến những cảm xúc thật sự của Garfiel, Subaru khéo léo lảng tránh câu hỏi. Tại Pristella, vẫn còn một gia đình mà Garfiel luôn lo lắng―― một gia đình có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục, những đặc điểm dễ khiến người ta liên tưởng đến Frederica và Garfiel, hai chị em ruột.
Mối quan hệ của Garfiel với gia đình đó tựa như mối quan hệ của cậu ta với Frederica. Chắc chắn rằng, đó là điều Garfiel muốn tự mình báo cho gia đình, cho Frederica và Ryuzu biết.
Subaru vừa nghĩ vừa lẩm bẩm rồi khẽ mỉm cười:
“Vậy nên mình sẽ không nói gì cả. Natsuki Subaru sẽ dừng ở đây để theo đúng chuẩn mực choukou suteki của mình. (Ý Subaru là muốn giữ hình tượng người đàn ông tinh tế, cool ngầu ấy)
Nghe cậu nhắc đến, Emilia liền lên tiếng, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò:
“À, nhắc tới Garfiel mới nhớ, hình như ở Pristella có mấy đứa trẻ rất thân với em ấy, và mấy đứa đó…”
Quên khuấy mất sự ngây thơ, bộc trực của Emilia, Subaru liền giật mình hoảng hốt, vội vã ngắt lời cô.
“Emilia-tan, Emilia-tan, em làm vậy là uổng phí lời độc thoại của anh đấy!”
Lo sợ sự hòa hợp giữa họ sẽ trở nên đáng sợ nếu cứ để thế, Subaru liền dùng tay che miệng Emilia để ngăn cô nói tiếp. Cậu tự nhủ sẽ dành thời gian giải thích rõ mọi chuyện cho Emilia sau.
Subaru cố gắng nở nụ cười gượng, vẫy tay với Frederica khi thấy gương mặt cô ngày càng thêm bối rối.
Frederica lên tiếng, giọng đầy ý nhị:
“Xin lỗi vì làm gián đoạn lúc hai người đang thân thiết, nhưng các vị có biết mình đang định đi đâu không thế?”
Được nhắc nhở, Subaru liền lập tức đáp:
“À, cái nơi gọi là Phòng giam ấy. Người mà chúng ta đã nói trước đó đang ở đó.”
Nghe vậy, Julius khẽ gật đầu, mặt anh lộ vẻ trầm ngâm:
“Hừm, người đó sao―― không biết cuộc nói chuyện liệu có suôn sẻ không đây.”
Subaru nhún vai, thẳng thắn nói, “Chuyện này trước giờ chưa từng làm, nên cũng không biết nữa. Dù sao thì tôi cũng sẽ thử hỏi cho chắc đã.”
Nghe Subaru giải thích, Julius lộ vẻ đăm chiêu, theo bước chân cậu mà suy ngẫm với nét mặt phức tạp.
Trên thực tế, Subaru cũng hiểu rõ những vấn đề mà đề xuất này mang lại. Nhưng nếu mọi chuyện suôn sẻ, nguy cơ trong chuyến hành trình của họ sẽ giảm đi đáng kể.
Emilia mỉm cười, nói với giọng đầy hy vọng:
“Hơn nữa cô bé đó có vẻ cũng khá quý Subaru mà, vậy chắc sẽ ổn thôi nhỉ?”
Subaru cười khổ, đáp:
“Cô bé đó quý Garfiel hơn anh nhiều. Có lẽ vì thằng nhóc đó trông giống mèo... Hừm, tới rồi.”
Khi Subaru vừa trả lời những lời lạc quan của Emilia bằng nụ cười gượng, Frederica đã dừng chân. Subaru và Emilia cũng dừng lại, vì họ đã bước vào một nơi có quang cảnh và bầu không khí khác hẳn phần còn lại của dinh thự.
Bố cục của tầng này nhìn chung giống với dinh thự Roswaal cũ, nhưng phần tầng hầm của cánh đông―― đây chính là nơi khác biệt rõ rệt.
Tòa nhà chính là trung tâm với những tiện ích phục vụ sinh hoạt hằng ngày. Cánh tây có các phòng đa năng như phòng của hầu gái và phòng khách. Còn cánh đông là nơi lưu trữ, bảo vệ lịch sử và di sản của dòng họ Mathers cổ xưa, như sách vở và tài liệu quý.
Tuy nhiên, tầng hầm của cánh đông lại hoàn toàn khác biệt. Nơi này được xây dựng với mục đích rõ ràng cho căn phòng đá lạnh lẽo nằm sâu dưới tầng hầm của dinh thự quý tộc.
Anastasia nhíu mày, khẽ nhận xét:
“Không khí nơi này thật khó chịu quá nhỉ.”
Cô nhăn mũi, lời nói ngắn gọn ấy như phản ánh đúng cảm nhận của cả nhóm.
Quả thật không ai phủ nhận nhận xét ấy, bởi bầu không khí lan tỏa tại tầng này của dinh thự chỉ có thể gọi là “khó chịu”.
Anastasia nhìn quanh, nói thêm với giọng lo lắng:
“Nó vẫn khác với Chướng khí, nhưng cơ thể tôi đúng là vẫn thấy không thấy dễ chịu với bầu không khí này chút nào.”
Julius đáp lời, ánh mắt hướng về cầu thang tối tăm dẫn xuống tầng hầm:
“Về cấu trúc của tòa nhà và mục đích ban đầu của nơi này... Có thể không liên quan lắm, nhưng tôi cho rằng công trình này rốt cuộc được dựng lên chính vì sự tồn tại bên trong nó.”
Anastasia và Julius trao đổi ánh nhìn, rồi cùng dõi mắt xuống những bậc thang nối tiếp nhau dẫn vào bóng tối sâu thẳm dưới tầng hầm dinh thự.
****
Phòng giam ấy, vốn đã được nhắc tới từ trước. Vì vậy nên, có vẻ như cả hai người, Julius và Anastasia, đều đã từng thử hình dung về loại cơ sở tồn tại dưới tầng hầm này trong tâm trí của mình. Hoặc chí ít thì điều hai người đã nghĩ, cũng gần đúng với câu trả lời thực sự.
“Vậy thì... tôi sẽ dẫn mọi người đi ngay bây giờ. Xin hãy cẩn thận để tránh trượt chân.”, nói đoạn, Frederica liền khẽ nhắc nhở những người phía sau trước khi cô hướng dẫn họ đi xuống tầng hầm.
Xong, Frederica liền bắt đầu dẫn đường xuống những bậc thang. Subaru và những người còn lại nối bước theo bóng lưng cao lớn của cô, hướng về phía tầng hầm. Vào lúc này, trên gương mặt Julius liền hiện rõ cái vẻ đã chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp đối mặt.
Tiếng bước chân của họ vang vọng rõ ràng khi đi xuống những bậc thang đá. Ngay khi một cơn gió lạnh từ dưới tầng hầm thổi ngược lên, làm lay mái tóc trước trán của Subaru, thì nó cũng khiến cậu cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Ngay sau đó, Frederica liền dừng lại trước một cánh cửa sắt lớn, mà cất giọng nói.
“Tôi sẽ mở cửa.”
Trước mặt họ là một cánh cửa sắt đứng sừng sững, được gắn nhiều ổ khóa chắc chắn. Frederica lần lượt mở từng ổ khóa bằng chiếc chìa khóa trên tay. Mỗi lần ổ khóa được tháo ra, phát ra âm thanh trầm đục, cho đến khi cánh cửa khẽ kêu lên tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Phía sau cánh cửa, một lối đi lát đá hiện ra, và sâu bên trong thì lại có thêm một cánh cửa khác.
Xong việc, Frederica liền quay sang nhìn những người phía sau mình, bước sang một bên để nhường đường cho họ và khẽ cúi đầu nói.
“Người các vị tìm đang ở sau cánh cửa đó.”
Nhận thấy ý định của Frederica, cả nhóm gật đầu đáp lễ, rồi bốn người cùng tiến thẳng tới cánh cửa, Subaru dẫn đầu.
―― Cánh cửa ấy nằm ở nơi sâu nhất của tầng hầm không có khóa.
Subaru đưa tay nắm lấy tay nắm cửa. Chỉ cần đẩy nó ra, chắc chắn họ sẽ được diện kiến với người bên trong.
Ngay khi chạm tay vào cánh cửa, Subaru khẽ ngoái lại, hơi thở cậu dồn dập một cách kỳ cục trong khi đánh mắt nhìn những người còn lại trong nhóm.
Emilia, Julius và Anastasia lặng lẽ nhìn cậu, không ai nói lời nào. Ba người họ đồng loạt gật đầu với Subaru, khiến cậu hít một hơi thật sâu, rồi dồn sức vào tay, đẩy cánh cửa mở ra.
Cánh cửa vừa mở, một giọng nói dễ thương liền vang lên, lấp đầy ánh sáng nơi lối đi.
“Gừ gừ~! Ta sẽ ăn thịt ngươi~!”
Tiếp đó lại vang lên một giọng với tông giọng khác:
“Kyaaa~, cứu với, đừng mà~!”
Tiếp đó nữa là một giọng cười khúc khích của một ai kia.
“Hi hi hi. Có kêu cứu thì cũng chẳng ai tới đâu.”
Bên trong căn phòng phía sau cánh cửa, có một cô bé nọ đang chơi đùa cùng hàng loạt các búp bê. Lưng cô bé quay về phía họ, đôi tay cô vẫn mải mê điều khiển những con búp bê như thể chưa nhận ra họ.
Cô ho khan, đổi giọng để nhập vai, dù không rõ là cô đang nhập vai vào nhân vật, nhưng có vẻ cô rất nhập tâm.
“Không đâu, cậu ấy sẽ đến. Vì cậu ấy đã hứa nếu mình gặp chuyện, cậu ấy sẽ đến cứu mà... Hửm?”, ngay khi cô bé bắt đầu nhập tâm vào vai diễn trong màn kịch mà cô bé tự dựng, cô liền cảm thấy một cảm giác không đúng phía sau mình.
Trong khi vẫn cầm con búp bê nhỏ trên tay, cô bé đã giật nảy mình run rẩy vì cái cảm giác không đúng đó.
Rụt rè ngoái đầu nhìn lại, ở đó, cô liền trông thấy Subaru và những người khác đang đứng chết lặng trước cửa, đôi mắt họ tròn xoe, mở to ra vì ngạc nhiên.
Cô bé đó có mái tóc màu xanh lam sẫm màu đã được tết gọn, gương mặt cô tuy đơn giản nhưng lại rất đáng yêu.
Subaru đưa tay lên vẫy, tỏ vẻ tự nhiên như không có chuyện gì
“Hello, em có khỏe không?”
“Anh thật là, đồ ngốc! Ít nhất thì cũng phải gõ cửa trước khi vào chứ!”, cô bé đã đỏ ửng mặt lên run rẩy trước tình huống xấu hổ vừa rồi và bắt đầu đổ lỗi cho Subaru vì chuyện đó.
Subaru, người vốn đã biết mình sẽ bị mắng té tát vì trò đùa nhỏ này của mình, nên chỉ cười gượng và lấy tay gãi má.
****
“Như hai người thấy đấy, đây chính là ‘tù nhân’ của dinh thự này. Meili sẽ cho chúng ta lời khuyên về Ma thú.”, sau khi bị cho ăn mắng, Subaru khẽ hắng giọng và bắt đầu giới thiệu cô bé với hai người, Anastasia và Julius.
Cùng lúc đó, Meili đã chui rúc vào trong góc phòng, tay ôm chặt những con thú nhồi bông quanh mình, đôi mắt cô bé đỏ hoe:
“Anh làm em mất mặt rồi, onii-san làm tổn thương em... Hức hức...”
Nhìn cảnh ấy, Julius khẽ lắc đầu, đưa tay xoa giữa hai chân mày, ánh mắt như trách móc Subaru vì đã quá trớn.
“Đáng ra tôi nên tìm hiểu kỹ hơn trước... Nhưng cái tính thích đùa cợt của cậu thật không thể tha thứ. Lúc nào cũng tranh thủ chọc ghẹo người khác.”
“Tôi đâu có đùa quá đáng lắm đâu... À thì, đúng là hơi kém duyên thật. Với cả, em ấy từng là một kẻ nguy hiểm đấy biết không?”, Subaru nhún vai một cái rồi phân trần lại lời của Julius.
Julius lộ rõ vẻ nghi ngờ trước lời biện minh của Subaru. Bỏ ngoài tai ánh mắt của hai gã đàn ông ấy, Emilia và Anastasia bước tới, dịu dàng trấn an Meili.
“Xin lỗi nhé Meili. Bọn chị sẽ mắng Subaru sau, em đừng lo.", Emilia thì nhẹ giọng nói.
Trong khi Anastasia lại đưa tay che miệng đang tủm tỉm cười, khẽ nghiêng đầu:
“Ôi chao, đúng là một cô bé dễ thương ghê. Beatrice-chan, Petra-chan, xem này, chẳng phải em ấy quá hợp với gu của Natsuki-kun sao?”
“…Nói thế là hơi bị sỉ vả vào mặt tôi rồi đó nhé. Cô có thể nói gì đó đúng đắn hơn không!? Tôi chỉ muốn tập hợp mọi người, chứ có phải là đang nhắm tới các bé loli đâu!”
Biệt danh “Lolimancer” bỗng dưng trở nên có cơ sở hơn, khiến cậu chỉ mong cô nàng đừng nói những lời đáng sợ như vậy nữa.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, Meili vẫn chẳng buồn nghe lời Emilia, trông cô bé thật sự giống như là đang tức giận. Ở một khía cạnh nào đó, cô bé sở hữu sự nhạy cảm đúng chất trẻ con, tạo nên sự lệch pha kỳ lạ.
“…Meili.”, Subaru nhẹ giọng gọi cô.
Tuy vậy, Meili vẫn quay đi, bướng bỉnh đáp:
“…Đây không nghe thấy gì cả.”
“…Meili, thôi nào.”, dẫu bị từ chối, Subaru vẫn cố gắng nài nỉ. Tuy nhiên thứ cậu nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt của cô bé.
“…Em không quan tâm.”
Tình hình đã trở nên phiền phức. Meili đã hoàn toàn rơi vào trạng thái không muốn nghe ai nói.
Vì vậy, Subaru đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng mà cậu đã chuẩn bị sẵn. Cậu đưa tay ra sau lưng, rồi chìa ra trước mặt Meili con át chủ bài của mình.
“…Nhìn này Meili. Quà cho em đấy. Là một con thú nhồi bông mới, Darepanda-san đó”, Subaru bắt đầu sử dụng chiêu trò dỗ dành, dụ dỗ trẻ em của mình, để khiến cô mủi lòng.
Điều này khiến đôi mắt Meili sáng rực, miệng cô kêu lên đầy phấn khích,
“…――! Dễ thương quá đi mất!”
Thứ mà Subaru đưa cho Meili chính là con thú nhồi bông cậu đã tự tay sửa lại trên chuyến xe rồng từ thành phố Pristella trở về. Với kỹ năng nội trợ được rèn giũa suốt một năm qua, tay nghề may vá của Natsuki Subaru giờ đã tốt hơn gấp đôi. Giờ đây, cậu có thể làm thú nhồi bông, và nếu muốn, thậm chí cậu còn có thể may được cả quần áo phụ nữ.
Dù sao thì, con thú nhồi bông này là một tác phẩm mới lạ, kết hợp giữa chủ đề gấu trúc và phong cách “lười biếng vì nóng nực”. Cậu cảm thấy mình đã từng thấy thứ gì đó tương tự trước đây, nhưng vì đó là thứ thuộc về thế giới khác nên chẳng đáng bận tâm làm gì.
Meili ôm chặt con thú nhồi bông đó vào lòng, đôi mắt long lanh của cô sáng rực lên trong khi cô vui vẻ nói,
“…Dễ thương quá! Một con vật mới luôn! Để xem chị nên đặt tên cho em là gì đây… À, chị nghĩ ra rồi! Từ giờ, chị sẽ gọi em là Panda bé bự !”
Nghe vậy, Subaru chỉ khẽ nhún vai, buông lời trêu chọc.
“…Em đặt tên thế, thì đúng theo nghĩa đen luôn rồi đấy.”
Dù tạm bỏ qua khả năng đặt tên có phần đơn giản của cô bé, nhưng Meili lại cực kỳ giỏi trong việc nắm bắt bản chất sự vật.
Ôm chặt con Panda bé bự một cách đầy yêu thương, Meili nhìn Subaru và những người còn lại bằng ánh mắt đã nguôi giận.
“…Rồi rồi, chào mừng các anh trai, chị gái trở về nhé. Có vẻ như mọi người đi lâu lắm rồi nhỉ. Petra-chan nhớ mọi người lắm đấy.”, cô bé nói một cách nhẹ nhàng và vui vẻ.
Nghe vậy, Subaru liền gãi đầu, cười gượng:
“…Phải, phải, dù gì thì bọn anh cũng đã đi suốt cả tháng mà. Và bọn anh lại sắp phải đi nữa, nên anh không muốn nghĩ tới chuyện Petra sẽ giận đâu, nhưng…”
“…Petra-chan yêu quý anh trai mà… Hửm, người mới sao?”, nghe vậy Meili chỉ khẽ cười đáp.
Trong lúc cô bé sắp xếp lại những con thú nhồi bông lộn xộn trên giá, Meili chợt nhận ra sự có mặt của Julius và Anastasia. Biểu cảm của cô bé thay đổi ngay tức thì, khiến Julius hơi bất ngờ, còn Anastasia thì chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Anastasia cất tiếng nói trước, giọng cô vẫn bình thản:
“…So với Mimi thì, cảm giác bị kéo theo ở đây chỉ như phần bề nổi thôi.”
“…Giờ Ngài nói vậy, tôi cũng thấy như thế. Chúng ta nên cảm ơn Mimi.”, Julius gật đầu trước lời nhận xét của Anastasia.
Cặp chủ-tớ này lại một lần nữa đồng tình với nhau trong một cảnh tượng lạ lẫm. Sau đó, ánh mắt Julius lướt nhanh khắp căn phòng. Chỉ thoáng liếc qua không gian dưới lòng đất này, anh đã nhận xét:
“…Dù nghe nói đây là phòng giam, tôi đã tưởng tượng ra đây một nơi khắc nghiệt hơn thế này nhiều lắm.… Nhưng ngược lại, nơi này có vẻ yên bình hơn tôi nghĩ rất nhiều.”
Emilia hạ thấp đôi chân mày khi nghe Julius nói, gương mặt cô thoáng lộ vẻ phức tạp.
"...Người bị nhốt trong này là một bé gái, nên không phải chúng tôi muốn hành hạ cô bé... Nhưng, cô bé cũng không thể ra ngoài, thật khó xử."
Đúng như Emilia nói, phòng giam — hay đúng hơn, không gian sinh hoạt của Meili — thực sự mang lại cảm giác quá khoan dung đối với một nơi giam giữ. Lối đi lát đá có phần lạnh lẽo, nhưng căn phòng lại được phủ bằng giấy dán tường sặc sỡ và thảm mềm, chẳng khác nào phòng của một cô bé. Trên kệ là những thú nhồi bông Subaru tự tay làm, cùng sách vở và đồ chơi đủ loại. Meili được cung cấp đầy đủ thức ăn, việc tắm rửa hay đi vệ sinh cũng không gặp khó khăn. Nói cho đúng, đây giống như nơi trú ngụ yên ổn của một Hikikomori. Đến mức Subaru còn nghĩ, nếu bị nhốt ở đây thì cũng chẳng tệ. Tuy nhiên...
Julius, người đang chăm chú liếc nhìn xung quanh, khẽ nói:
"...Dường như nơi này không ngừng tỏa ra một luồng khí lạ, giống như Chướng khí vậy."
"...Có vẻ luồng khí đó phát ra từ cô bé kia... đúng không?", nghe lời nhận xét của Julius, Anastasia khoanh tay lại, nhìn quanh và đưa ra nhận định của mình.
Meili nghe vậy liền mỉm cười, nhẹ gật đầu. Nụ cười của cô trông hồn nhiên, nhưng từ cô bé lại toát ra một thứ gì đó đáng sợ, ghê tởm không sao che giấu được. Đó chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Meili bị giam ở đây, không thể thả tự do.
Thấy sự bối rối của hai người họ, Subaru liền thở dài một hơi, rồi nói chen vào:
"...Tôi đã kể cho hai người trên xe rồng rồi, cô bé này từng nhắm mục tiêu vào Emilia và cả bọn tôi... Giống như sát thủ được thuê vậy, đại khái là thế."
"...Ngay từ cách nói đó đã có gì đó sai rồi, nhưng cậu tiếp tục đi.", Julius nghiêm giọng cân nhắc lời nói của Subaru trong khi chau mày
Subaru chỉ nhún vai trước khuôn mặt đang đanh lại của Julius mà nói tiếp:
"...Cứ như thể anh đang mỉa mai tôi vậy. Tóm lại, cô bé này là một sát thủ chuyên nghiệp. Về khả năng, cô bé có thể điều khiển Ma thú, con bé là một kẻ thuần Ma thú."
"...Đúng thế, em và mấy con vật xấu xa đó thân thiết lắm.", nghe Subaru nói vậy, Meili liền ưỡn ngực tự hào mà khẳng định điều đó.
Subaru chỉ biết lắc đầu trước cách hành xử của Meili mà tiếp tục giải thích.
"...Trong trường hợp của Meili, có hay không có cái sừng cũng chẳng quan trọng. Tôi cũng không rành lý thuyết đó nên có giải thích chắc anh cũng không hiểu."
Đáp lại Subaru, Meili hồn nhiên nói thêm:
"...Theo lời Mama, em đóng vai trò giống như cái sừng của Ma thú. Vậy nên em mới kết thân được với chúng."
Mặc dù, ý nghĩa của việc "đóng vai trò như cái sừng của Ma thú" vẫn là một điều rất mơ hồ.
"...Ban đầu, Meili cùng một người nữa đến tấn công chúng tôi. Garfiel đã đánh bại người kia, còn cô bé bị bắt. Từ đó đến giờ, cô bé được chúng tôi bảo hộ trong dinh thự.", Emilia liền sau đó cũng tiếp lời với giọng hơi hạ xuống.
"...Sao lại phải làm đến mức đó? Cô bé từng là kẻ địch, lẽ ra nên xử lý ngay mới phải... Nhưng mà, xem ra cũng chẳng dễ xử lý cô bé này.", Anastasia nói ra sự nghi hoặc của mình.
Nghe xong, Emilia chỉ lắc đầu:
"...Chúng tôi không thể nghĩ đến chuyện giết cô bé. Nhưng cũng không thể đuổi đi. Vì cô bé nói nếu bị thả ra ngoài..."
"...Mama sẽ giận em mất. Chị Elsa chết rồi, em thất bại, nên chắc chắn Mama sẽ giết em nếu tìm thấy em. Ở lại đây là an toàn nhất."-ngắt lời Emilia, Meili đưa ra câu trả lời với giọng hơi run.
"...Quả là một mối nguy khó xử lý.", Subaru tự lẩm nhẩm một mình như vậy.
"...Nhân tiện, Mama của cô bé là ai?", trong khi trầm ngâm, Julius đưa ra câu hỏi của mình về phía Subaru
Tuy vậy, Subaru chỉ lắc đầu và nói,
"...Không biết. Ngoài cái tên Mama thì không có thêm thông tin gì cả. Nghe Meili kể thì chính cô bé cũng chưa từng thấy mặt người đó. Đúng là một gia đình gì kỳ lạ..."
Sau đó, cậu ta thở dài nói với giọng có chút bực tức.
"...Tên Roswaal khốn khiếp đó cũng chẳng giúp được gì sau khi Elsa chết, vì không còn kẻ trung gian nào."
"...Cậu vừa nói gì thế?"
"...Chỉ là độc thoại thôi."- đáp lại cái nhìn nghi hoặc của Julius, Subaru chỉ xua tay nói vậy.
Dù mọi chuyện xảy ra đều bắt nguồn từ âm mưu của Roswaal, nhưng khi kẻ trung gian chết, họ không còn cách liên lạc. Và như Roswaal từng nói, vụ tấn công sau của Elsa và Meili không nằm trong kế hoạch của hắn. Chính vì vậy, thân phận của Mama càng trở thành nỗi lo.
"...Tóm lại, mối quan hệ của chúng tôi với Meili là vậy. Cô bé ở đây vì bắt buộc, chứ không phải để được nuông chiều."
"...Nếu vậy thì Subaru và mọi người tốt với em quá đấy."
Đáp lại lời kết lại cuộc nói chuyện của Subaru, Meili nói với giọng vui vẻ.
"...Cái đó là do đức hạnh mơ mộng của bọn anh thôi."
Nghe thế, Subaru chỉ biết cười gượng mà đáp lại, tuy vậy ngay sau đó, Anastasia liền nhìn về phía Subaru với ánh mắt kỳ lạ.
"...Thường thì, đáng lẽ cậu nên có ác cảm với cô bé chứ?"
"...Tôi nên thế à?"
"...Cô bé từng định giết cậu mà?"-đáp lại lời tự vấn của Subaru, Anastasia liền nhấn mạnh vào chuyện đã xảy ra mà đặt câu hỏi.
"...Nếu ai đó xúi giục một đứa trẻ phạm tội, thì kẻ ra lệnh mới đáng trách. Nhất là khi đó là trẻ con. Nếu tự ý làm, thì cũng chẳng khác gì. Tôi nghĩ cái luật mắt đổi mắt của Hammurabi chỉ toàn nêu lên điều tiêu cực."
"...Quả là lời lẽ cao thượng làm sao~. Vậy cậu nghĩ những người cô bé từng giết sẽ đồng ý à?"- Đáp lại câu trả lời của Subaru, Anastasia chỉ nhếch mép cười và nói với giọng mỉa mai.
"...Không, họ hoàn toàn có quyền oán hận Meili. Còn tôi, nếu tôi chết, chắc tôi cũng không thể rộng lượng như bây giờ."
"...Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ và người lớn luôn chịu trách nhiệm thay tôi. Nên tôi nghĩ, nếu những đứa trẻ quanh tôi làm điều gì đó mà chúng không thể chịu trách nhiệm, thì tôi chịu thay cho. Chỉ vậy thôi."- Hiểu được ý trong câu nói của Anastasia, Subaru nửa đồng tình nửa không và nói lên lí do tại sao cậu làm như vậy.
"...Một quan điểm quý giá đấy. Cảm ơn."
Anastasia ngắt lời Subaru giữa chừng, khi cô đã thôi quan tâm đến câu chuyện của cậu.
Đương nhiên, Subaru chẳng lấy đó làm phiền lòng. Cậu biết đó vốn dĩ là một phản ứng rất bình thường. Trong một tổ chức mà việc phán đoán chuẩn mực không được đặt lên hàng đầu, thì tội lỗi vẫn là tội lỗi, bất kể tuổi tác hay thân phận. Tuy nhiên, vì bầu không khí ở phe này vốn khoan dung, nên mới có sự nhượng bộ như vậy. Subaru thật ra không ghét cái không khí và môi trường đó chút nào.
Julius hơi cúi đầu, chậm rãi lên tiếng: “Tôi…”
“Hửm?" - Subaru khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Julius
Julius ngẩng mặt lên, ánh mắt anh lộ vẻ chân thành: “Tôi thấy những gì Subaru nói rất hợp lý.”
Subaru sững người trong thoáng chốc, rồi mỉm cười, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Cậu vốn chẳng mong chờ gì phản ứng tích cực. Thế nên, những lời như vậy chẳng khác nào cứu rỗi tinh thần cậu lúc này.
Sau đó, Subaru quay sang Meili — cô bé mà mọi người gần như quên mất trong cuộc trò chuyện dù chính cô mới là tâm điểm bàn luận. Cậu cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
Subaru nhẹ giọng nói: “Anh có việc này cần em giúp. Em đi cùng anh được không?”
Meili ôm chặt con gấu trúc bông, cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vâng ạ… Em sẽ đi cùng Onii-san.”
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn nhận lời Subaru. Không ai — kể cả chính Subaru — nhắc đến chuyện dường như đã thấy ánh lệ khẽ long lanh trong đôi mắt Meili, khi cô vùi mặt vào con gấu bông của mình.
*****
Meili vừa xoắn lọn tóc tết vừa khẽ nói:
“Em mới đến Cồn cát Augria đúng có hai lần thôi.”
Sau khi Subaru và mọi người giải thích xong kế hoạch, Meili nhắm mắt như đang lần tìm ký ức, rồi kể tiếp:
“Hai lần ấy em đến để bổ sung Ma thú cho đội của mình. Ở đó có rất nhiều Ma thú, nên em thu phục được không ít, nhưng…”
Subaru nhíu mày hỏi: “Nhưng sao?”
Meili mở mắt, giọng điệu bất cần nhưng lại phảng phất sự cảnh báo: “Onii-san định đi thật à? Em nghĩ ngoài em ra thì mọi người chắc chết hết đấy…”
Trong đôi mắt lạnh lùng ấy, có lẽ Subaru nhìn thấy chút lo lắng thật sự. Dù là một Kẻ Thuần Hóa Ma thú, lời của Meili không phải là thứ có thể dễ dàng bỏ qua — ít nhất là khi nói về độ nguy hiểm nơi họ sắp đặt chân tới.
Subaru thở dài: “Anh rất muốn tham khảo kinh nghiệm của những người từng trải, nhưng mà… cái ý tưởng ‘chết chắc nếu đi’ cũng bị nói đi nói lại nhiều rồi, nên giờ nghe cũng trễ rồi. Với lại, nếu nó chỉ giống như một mê cung trong sa mạc, thì bọn anh đã có chuẩn bị để phá giải.”
Anastasia vẫy tay, nở nụ cười điềm tĩnh: “Phải rồi, phần đó là của tôi.”
Cô nhấn mạnh vai trò của mình như một người dẫn đường. Nhưng thực tế, chỉ thoát khỏi Mê cung Sa mạc cũng chỉ mới đạt được ba mươi điểm — thất bại vẫn là điều gần như chắc chắn. Chừng nào họ còn chưa tìm ra đáp án hoàn hảo, con đường sống vẫn xa vời.
Ba trở ngại lớn trước mắt họ: Mê cung Sa mạc, Hang ổ Ma thú, và Con mắt của Hiền giả.
Với Mê cung Sa mạc, nhờ có Anastasia cùng Eridna, họ tạm yên tâm phần nào. Còn đối phó với Hang ổ Ma thú, đó mới là điều Subaru cần tìm biện pháp.
Vì vậy, cậu tiếp tục dò hỏi Meili:
“Không biết em có biết cách nào để tránh Ma thú không? Hoặc ngược lại, dụ chúng ra xa khỏi bọn anh ấy?”
Meili nhìn cậu, hơi nhếch môi như cười mà không phải cười: “Nếu Onii-san chịu chạy một mình phía trước, đảm bảo nhiều con sẽ đuổi theo lắm đấy.”
Subaru thở dài ngán ngẩm: “Anh từng thử làm vậy rồi, và nó thật sự là những trải nghiệm đau thương.”
Một lần ở dinh thự khoảng một năm trước, và một lần khác khi đụng độ Cá voi trắng trên đồng bằng. Cậu cảm thấy mình nên dừng ngay kiểu hành động ấy thì hơn. Tất nhiên, nếu thực sự không còn cách nào khác, Subaru vẫn sẵn sàng làm mồi nhử. Nhưng nếu có thể, cậu không muốn bị bỏ lại một mình giữa sa mạc rộng lớn đó.
Meili khẽ nghiêng đầu, mái tóc lòa xòa của cô rủ xuống, giọng cô bé vang lên dịu nhẹ như gió sớm:
"...Nếu onii-san không muốn tự mình làm, chắc ta nên chuẩn bị nhiều mồi nhử hơn. Mấy con Ma thú ấy, chúng nhảy bổ vào sinh vật sống chứ chẳng thèm để mắt tới thức ăn thường đâu... Có lẽ vậy sẽ ổn."
Emilia ngay lập tức bật dậy, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng hốt, giọng cô run rẩy:
"...Không được đâu! Chị phản đối! Chị không thể đồng tình với ý kiến đó được!"
Subaru vội xua tay, nụ cười gượng gạo cố trấn an Emilia, người đang bấn loạn.
"...Em đâu cần căng thẳng vậy đâu, Emilia-tan. Sẽ chẳng có ai bị chọn làm mồi nhử đâu mà, nên đừng lo."
Nhưng ngay cả khi nói thế, chính cậu cũng thấy lòng mình nặng trĩu. Mấy ý kiến được đưa ra lúc nãy, lại chẳng có lời nào thực sự hữu ích. Subaru thở dài, nhún vai và cười khổ. Cậu nghĩ thầm — nếu đến cả Meili, người am hiểu Ma thú hơn bất kỳ ai, còn không có cách nào khả thi... bọn họ thực sự đã cùng đường rồi.
"...Cuối cùng, chúng ta cũng chỉ còn nước hạ từng con Ma thú một khi chúng tấn công thôi. Lần này, mình phải trông cậy nhiều vào Emilia-tan và Julius rồi."
"...Cậu nghiêm túc nghĩ nó khả thi sao? Chính cậu còn chẳng tính bản thân vào kế hoạch ấy."- nghe lời độc thoại của Subaru, Julius liền vấn lại lời cậu ta vừa nói.
Subaru khẽ cười, cố che đi nỗi bất lực bám rễ trong lòng. Ánh mắt cậu nhìn sang Meili, mong chờ một tia hy vọng. Nhưng Meili chỉ khẽ thở dài, liếc qua Emilia rồi Julius mà nói.
"...Không đâu. Chị gái kia cũng có thể dùng phép suốt cả tuần mà không ngơi nghỉ mà phải không?"
Subaru há hốc miệng, không thể tin vào lời cậu vừa nghe, "...Em muốn tụi anh chiến đấu kiểu như trong chiến hào á!?"
Emilia bối rối lẩm bẩm, chẳng chắc chắn nổi câu trả lời của mình:
"...Em.. Em sẽ cố...?"
"...Không cần cố đâu!" Subaru hoảng hốt xua tay, mặt cậu tái xanh, "...Làm như vậy tóc với da của Emilia-tan sẽ khô héo mất, thôi bỏ đi! Bác bỏ luôn!"
Cậu lắc đầu, cảm thấy các phương án được đề ra đã bắt đầu trượt dốc vào cái vòng luẩn quẩn của những ý tưởng hoang đường.
Sau một thoáng im lặng, trong đầu Subaru liền lóe lên một ý tưởng và nói:
"...Hay là chúng ta thử bôi máu Ma thú lên xe rồng để lừa khứu giác tụi nó?"
"...Ừ, có thể thử..."-Tuy không chắc chắn nhưng Emilia cảm thấy phương án này có phần khả thi.
Nhưng chính Subaru lại lắc đầu và bác bỏ đề xuất của mình ngay sau đó:
"...Không được, tụi địa long đâu có bị lừa dễ vậy. Mà Ma thú thì đâu phải lúc nào cũng hợp tác với nhau. Thôi thì... hay mình thuê hẳn một đội quân như hồi diệt Cá Voi Trắng đi?"
"...Từng có người làm thế khi tấn công Tháp canh Pleiades rồi. Không phải đội quân, nhưng cũng là nhóm đông. Cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?"-Nghe đề xuất của Subaru, Julius chỉ biết thở dài mà bác bỏ nó.
"...Bị nuốt chửng bởi chính số lượng bọn Ma thú, phải không. Giá mà ta có cái gì đó giống như thuốc chống côn trùng xịt cho bọn chúng tránh xa nhỉ."
Cậu đưa tay gãi đầu, tự giễu bản thân vì ý tưởng ngây ngô vừa nãy, rồi lẩm bẩm:
"...Hay là nhờ Roswaal ôm chúng ta bay lên trời rồi đánh xuống luôn..."
Julius nhún vai, giọng anh pha chút mỉa mai:
"...Miễn sao tránh được con mắt của Hiền giả, có khi lại được đấy."
"...Phải rồi..." Subaru đập tay lên trán, cắn môi. "...Quên khuấy mất còn tên Hiền giả đó nữa."
Một lần nữa, cậu bị thực tại kéo về từ chuỗi ý tưởng phi thực tế của mình. Subaru lẩm bẩm, giọng trĩu nặng:
"...Giá mà chỉ cần lo một chuyện thôi..."
Ngay khoảnh khắc ấy, Meili đứng bật dậy. Ánh mắt cô bé ánh lên chút bực dọc, giọng có phần cứng cỏi:
"...Geez, chắc mình chẳng còn cách nào khác rồi."
Subaru ngẩng đầu nhìn cô bé, nét mặt đầy sửng sốt
"...Hả?"
Meili khẽ lắc đầu, giọng cô dứt khoát như đã chuẩn bị sẵn từ lâu:
"...Em sẽ đi cùng. Nếu có em ở đó, Ma thú sẽ chẳng thèm đụng đến mọi người đâu. Muốn né chúng, thuần hóa, bắt chúng giết lẫn nhau hay thậm chí bắt chúng ăn cái người Hiền giả gì gì đó cũng được."
Subaru tròn mắt, miệng lắp bắp:
"...Mấy trò nửa sau tụi anh không làm đâu! Mà... khoan đã..."
Cậu bàng hoàng. Meili không chỉ đồng ý giúp, mà còn tự nguyện đồng hành — điều anh chưa từng ngờ tới.
"...Em không sợ sao? Ra ngoài thế này, liệu sẽ ổn chứ?" Giọng Subaru trĩu nặng vẻ lo âu.
Meili mỉm cười, nụ cười của cô pha lẫn chút đượm buồn:
"...Mama đâu tìm được em ngay khi vừa rời dinh thự chứ, onii-san. Em sợ lắm... nhưng em đâu thể mãi trốn trong này."
Subaru lặng người. Cậu nhìn vào đôi mắt cô bé, thấy rõ sự trưởng thành mà quãng thời gian bị giam cầm đã để lại. Tĩnh lặng — vừa là nghỉ ngơi, vừa là xiềng xích, từng chút từng chút bóp nghẹt trái tim non nớt ấy.
Emilia khẽ kéo tay áo cậu, giọng cô vang lên như tiếng chuông bạc.
"...Subaru..."
Subaru hiểu ý. Cậu liền nhìn thẳng vào Meili, giọng cậu thấp nhưng vững vàng nói.
"...Đây không phải chuyến dạo chơi đâu. Phải băng qua sa mạc, vượt qua ổ Ma thú, và đối đầu với Hiền giả. Bọn anh cần em, nhưng nó sẽ không dễ dàng gì đâu đấy."
Meili chỉ nhún vai, nụ cười của cô vẫn nhẹ tênh:
"...Thỉnh thoảng ra ngoài hít gió trời cũng hay mà."
Emilia gật đầu, ánh mắt cô tràn ngập hi vọng.
"...Con bé chính là con bài tẩy của tụi mình."
Subaru thở dài, rồi cũng gật đầu:
"...Ừ. Trông cậy vào em đó, Meili."
Meili siết nhẹ con gấu bông vào ngực, nụ cười sáng lên:
"...Dù mọi người không trông cậy, em vẫn sẽ cố hết sức."
Julius khoanh tay, ánh nhìn đầy cảm phục:
"...Không muốn thừa nhận đâu, nhưng thuyết phục các cô bé đúng là sở trường của cậu."
Subaru đỏ bừng mặt, giọng cậu cất lên đầy bực bội:
"...Mấy người tính xem tôi như kẻ dụ dỗ trẻ con đấy hả!?"
Và rồi, như để kết thúc cuộc trò chuyện đó, cánh cửa bật mở. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
"...Ồn ào quá. Biết ngay là do Subaru mà."
Một cô bé khác bước vào, đem theo một cơn sóng mới của ồn ào — nhưng đó là câu chuyện để dành cho lần khác.