Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

1 3

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

51 5504

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

1 2

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

14 306

Arc 6: Đại sảnh ký ức - Chương 02: Cách người ấy chào đón với sự nồng nhiệt~

Dù rằng giờ mới nói thì có phần muộn, nhưng căn cứ của phe Emilia đã được chuyển về dinh thự chính của Lãnh địa Mathers, khác với toà dinh thự từng bị thiêu rụi trong quá khứ.

Tuy nhiên, bố cục của dinh thự mới không khác gì với dinh thự cũ, vẫn quen thuộc như xưa: toà chính nằm ở trung tâm, hai cánh tây và đông được dựng ở hai bên. Sự sắp xếp này giúp không gian rộng rãi gần như tương đương với trước kia, khiến họ hiếm khi cảm thấy lạc lối khi đi lại.

Vấn đề duy nhất là nó quá giống, dễ khiến người ta quên mất rằng làng Arlam không còn ở gần đó nữa. Đã vài lần Subaru tỉnh dậy đầy khí thế, định ra làng tập thể dục buổi sáng, nhưng trên con đường dài ấy, cậu mới nhận ra mình không biết phải rẽ ở đâu.

Ngay sau đó, Beatrice lại cuống quýt đuổi theo, giận dữ không thôi.

Dù sao đi nữa, họ cũng đã đến dinh thự của Roswaal, được Petra và Ram đón tiếp như thường lệ, rồi bước vào phòng khách nơi Roswaal, chủ nhân của dinh thự, đang chờ họ. Nhưng――

Roswaal vừa vỗ tay vừa nở nụ cười tươi đón chào:

"...Ôi~, hoan nghênh đã trở về~. Thật tốt vì mọi người đã trở về~ an toàn."

Subaru và Emilia theo phản xạ lùi lại một bước trước nụ cười quá mức thân thiện của Roswaal. Họ nhìn nụ cười thái quá đó, rồi quay sang nhìn nhau.

Subaru thì thầm:

"...Emilia-tan, trong thư của chúng ta có ghi gì kỳ lạ không?"

Emilia lắc đầu, hơi lúng túng đáp:

"...E-em đâu có biết gì đâu. Hơn nữa, chẳng phải anh nên là người chuẩn bị một món quà lạ nào đó mới đúng chứ? Bởi vì, anh với Roswaal lâu lâu lại nói chuyện bí mật với nhau mà, nên..."

Nghe vậy, Subaru liền vội vàng xua tay, bác lại lời cô vừa nói.

"...K-không đời nào! Mà cho dù anh có định tặng Ros-chi quà, anh cũng sẽ gửi gắm tấm lòng biết ơn thường ngày, rồi hỏi ý kiến Emilia-tan, Beatrice, Petra, Frederica, Patrasche, có khi cả Ram, để nghĩ cách làm sao giảm thời gian và chi phí cho món quà."

Beatrice phồng má, nói giọng khó chịu:

"...Toàn là tên mấy cô gái, ta cho là vậy."

Subaru cười gượng:

"...Chẳng lẽ anh lại phải đi hỏi Otto hay Garfiel về quà tặng giữa đàn ông với nhau sao!? Không chịu đâu!! Ngượng chết mất!"

Nói rồi, Subaru gửi nụ cười ngượng nghịu về phía Emilia, khi thấy ánh mắt có phần trách móc của cô. Trong thâm tâm, cậu vẫn thấy áy náy vì cố tình không nhắc đến Rem, sợ khiến mọi người lo lắng.

Roswaal nhún vai, lên tiếng:

"...Phản ứng bất ngờ quá đấy. Ta lo cho an toàn của mọi người, vậy việc ta vui mừng khi mọi người bình an, có gì kỳ lạ đâu chứ~. Tự nhiên thôi, phải không~?"

Emilia hơi bối rối, đáp:

"...Ừ, đúng là như vậy, nhưng... Roswaal trước giờ đâu có hay thể hiện mặt đó của mình cho bọn tôi thấy..."

Roswaal nhếch mép cười:

"...Nghĩa là~ trong năm qua ta đã có nhiều thay đổi trong suy nghĩ rồi~. Emilia-sama chẳng lẽ không nên vui vì ta đang hợp tác hơn sao~?"

Emilia khẽ gật đầu, mỉm cười hiền hoà:

"...Ừm, ông nói đúng."

Thấy Emilia như vậy, Subaru không khỏi cảm thấy cảnh giác của mình dành cho Roswaal thật thiếu sót. Beatrice thì lẩm bẩm:

"...Dù có cố hiểu kiểu suy nghĩ của hắn, cũng vô ích thôi, vì hắn vốn quá quái đản rồi, thật đấy. Subaru... Subaru cũng hơi giống vậy, nhưng cái kiểu của hắn ta còn khùng điên hơn nữa, ta cho là vậy."

Subaru xoa đầu Beatrice, cười khổ:

"...Cô nói mơ hồ quá đấy."

Nói rồi, cậu bước vào phòng khách, theo sau Emilia. Roswaal vui vẻ kia, rõ ràng là có ẩn ý. Thực ra, hắn đã tự thổ lộ ý đồ rồi: hắn thật lòng vui vì Subaru và Emilia đã trở về an toàn. Khi không còn Sách Trí Thức trong tay, tỏ ra thân thiện chính là nước cờ tốt nhất để đạt được mục đích mà hắn còn giấu kín — khiến Subaru phá vỡ những chướng ngại cản đường.

Subaru thở dài, nói:

"...Nếu ông thực sự nghĩ vậy thì tốt. Nhưng sẽ tốt hơn nữa nếu ông chịu hợp tác một chút."

Nghe vậy, Roswaal liền đáp, giọng nửa đùa nửa thật:

"...Cậu sẽ đạt được mục tiêu dù có hay không có sự giúp đỡ của ta. Vì thế, ta cho rằng sự hợp tác của ta chẳng phải phần cần thiết trong sức mạnh của cậu. Quan hệ giữa chúng ta vốn chẳng cân bằng chút nào~."

Subaru nhăn mặt:

"...Cứ như thể tôi đang rơi vào cảnh có một nhân vật hỗ trợ mạnh trong RPG nhưng không thể dùng vào chiến đấu ấy."

Quả đúng là như vậy. Roswaal chẳng khác gì nhân vật hỗ trợ cực mạnh mà chẳng bao giờ chịu tham gia trận chiến, chỉ ngồi nhìn Subaru tin tưởng vào năng lực Trở về từ cõi chết của mình, tự đẩy bản thân vào những hoàn cảnh ngặt nghèo.

Hắn đúng là một kẻ cáo già, khiến Subaru chỉ muốn bực bội mà tặc lưỡi.

Ngay lúc đó, một giọng nữ nọ liền vang lên ngoài hành lang:

"...——Đến lúc cậu nên giới thiệu bọn tôi rồi đúng không?"

Subaru quay ra xin lỗi:

"...Xin lỗi vì để mọi người chờ. Roswaal, họ là khách. Xin hãy cho họ vào."

Roswaal gật đầu nói tiếp:

"...Ta có nghe rồi. Dù sao thì, mấy gương mặt này tới đây lần này cũng thú vị đấy~."

Nói rồi hắn đứng dậy rồi lại ngồi xuống ghế chủ, im lặng nhìn khách được mời vào. Subaru và những người khác cũng ngồi xuống sofa đối diện Roswaal.

Roswaal khẽ mỉm cười đáp lại, 

"...Hoan nghênh, từ xa mà các vị đã đến. Lần gần nhất chúng ta trò chuyện trực diện thế này chắc là tại Lễ Công Nhận."

Anastasia nghiêng đầu cười:

"...Đúng thế. Hơn nữa, trước giờ chúng ta cũng đâu có nói chuyện một cách đàng hoàng đâu... Đây coi như lần đầu ta thực sự đối thoại với nhau."

Lễ Công Nhận mà họ nhắc tới chính là lễ công nhận công trạng tiêu diệt Cá Voi Trắng, do liên minh phe Emilia, phe Anastasia và phe Crusch phối hợp thực hiện. Đó là buổi lễ nhỏ được tổ chức tại Hoàng Thành, ngay sau sự kiện tại Thánh địa , các đại diện các phe đều có mặt.

Subaru vẫn nhớ rõ Otto khi ấy mặt trắng bệch căng thẳng, ánh mắt Garfiel ánh lên khi nhìn lâu đài, còn Roswaal thì vẫn ung dung góp mặt dù bao rắc rối hắn từng gây ra. Đúng là kiểu của hắn.

Dù sao, đó cũng là chuyện cũ. Sau màn chào hỏi vội vã, cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào trọng tâm: báo cáo về thành Pristella——

Roswaal nhẹ giọng, ra chiều ngưỡng mộ:

"...——Giống như trong thư đã viết, Otto-kun và Garfiel đã rút lui vì bị thương. Ta hiểu rồi~. Thành tích lần này của mọi người thực sự đáng kỳ vọng."

Tiếng thở dài thán phục thoát ra từ Roswaal khiến Emilia hơi cau mày, giọng cô nghiêm lại:

"...Này."

Subaru khẽ thở dài một hơi vì điều đó, rồi cậu cất giọng nói tiếp:

"...Ba phe còn lại đã đồng ý về chuyện đó rồi. Một Tổng giám mục tội lỗi đã bị giết, một tên thì bị bắt... Thật là, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra với bọn giáo phái Phù Thủy."

Roswaal nghe thế liền nhún vai, giọng điệu nửa đùa cợt nửa châm biếm nói:

"...Dù vậy, khả năng tổ chức của chúng thật đáng ngờ. Bọn chúng vốn chỉ là lũ điên ngoài vòng pháp luật, chẳng hề dính dáng gì tới mấy từ như «hợp tác» hay «đoàn kết». Cho dù cuối cùng chỉ còn một kẻ sống sót sau khi mất đi tâấttt~ cả đồng bọn, thì tên điên còn lại đó cũng chẳng vì thế mà tinh thần bị suy giảm."

Subaru gật đầu đồng tình, giọng nói trầm xuống:

"...Riêng mặt đó thì tôi đồng ý."

Suy nghĩ của Roswaal trùng khớp với cậu, và Subaru tin rằng lần này hắn đã nói đúng. Cái gọi là "tổ chức" của giáo phái Phù Thủy giờ đây chẳng khác gì một đám loạn quân điên loạn hơn là một thực thể có trật tự. Nếu nghĩ rằng bọn chúng thiếu sự gắn kết mà tỏ ra lơ là, thì thật sự là quá ngây thơ. Những kẻ còn lại như Phàm Ăn và Dâm Dục chắc chắn sẽ không bao giờ ngừng sự tàn ác của chúng.

Subaru siết chặt nắm tay, giọng nói dứt khoát:

"...Đó là lý do chúng ta phải tìm ra cách đối phó với chúng. Việc tiếp theo tôi muốn nói cũng liên quan tới chuyện này."

Roswaal nheo mắt, giọng kéo dài:

"...Đó là việc liên lạc với Hiền giả Shaula, đúng không~?"

Subaru hít một hơi sâu rồi đáp,

"...Tôi biết chuyện này không dễ dàng gì. Nhưng khi mà chúng ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác, thì đành phải thử thôi. Nếu Hiền giả thực sự toàn tri toàn năng... hoặc ít nhất là toàn tri, thì thử nói chuyện với người đó chắc cũng không mất gì, phải không?"

Roswaal cười nhạt, ánh nhìn thâm sâu:

"...Mặcc dù~, suốt vài trăm năm qua, những ai từng thử đến đó đều phải trả giá bằng mạng sống của mình~."

Hắn nhắc đến sự thật mà ai ai cũng biết, khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. Nhưng, Subaru và đồng đội đã có chuẩn bị cho điều đó.

Khi ánh mắt cậu lướt qua Anastasia, cô khẽ gật đầu, như ra hiệu. Và rồi, với giọng điệu tự tin, Anastasia cất lời:

"...Chuyện đó là phần của tôi. May mắn thay, tôi có cách để chúng ta tới được Tháp Canh của Hiền giả một cách an toàn. Nên không cần lo lắng chuyện lạc đường nữa. Như vậy, ngài thấy yên tâm hơn chưa?"

Roswaal nghiêng đầu, giọng nói như thể trêu chọc:

"...Vậy ta nên tin vào lời cô chỉ vì như thế thôi sao~? Trước hết, nếu quả thực cô có phương pháp ấy, thì ắt hẳn nhiều người sẽ sẵn sàng trả giá rất lớn để biết được nó. Tại sao chỉ mỗi cô là biết chuyện này?"

Anastasia đặt tay lên ngực mình, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định:

"...Tiền bạc dĩ nhiên rất quan trọng đối với tôi, với tư cách một thương nhân. Nhưng trên đời vẫn có những thứ mà tiền không thể thay thế được. Đây chính là một trong số đó."

Mặc dù người đang nói thực chất là Eridna, nhưng lời lẽ ấy vẫn mang sức thuyết phục mạnh mẽ, khiến cả Subaru – người biết rõ sự thật – cũng phải thầm kinh ngạc.

Roswaal nhìn cô chăm chú bằng một bên mắt vàng rực, rồi khẽ cười:

"...Ô hô~. Đúng là thật khó đối phó với những người vừa biết chiến đấu vừa giỏi cá cược. Hơn nữa, ta chắc rằng Emilia-sama đã đồng ý với chuyện này rồi, đúng không~?"

Emilia hơi bối rối, khẽ nói:

"...Xin lỗi vì đã tự quyết như vậy, được chứ?"

Roswaal bật cười, nhún vai:

"...Nhưng cô cũng đâu có ý định dừng việc tự đưa ra quyết định. Cũng được thôi. Dù sao, cô cũng đã chọn bước lên con đường đầy gai góc này. Và chính vì thế, người đó cũng phải bước lên sân khấu thôi."

Hắn nhìn Subaru với vẻ đầy ẩn ý. Khi Emilia chọn con đường càng gian nan, gánh nặng đặt lên vai Subaru càng lớn. Với Roswaal, giờ đây Subaru chính là niềm hy vọng thay thế cho Sách Trí Thức mà hắn từng khao khát.

Subaru cất giọng, cố gắng kéo mọi người trở lại thực tế:

"...Dù sao thì, theo thông tin của Anastasia, chúng ta sẽ phải đi qua một vùng sa mạc nào đó. Có lẽ sẽ mất vài ngày."

Julius, vốn im lặng lắng nghe, khẽ nhíu mày:

"...Không phải là «vùng sa mạc nào đó», mà là Cồn cát Augria. Tôi đã chỉnh cậu bao nhiêu lần rồi, tại sao cậu không chịu nhớ cho chính xác đi?"

Anh thở dài, rồi đưa ánh mắt trí tuệ nhìn sang Roswaal, giọng nói đượm vẻ chân thành:

"...Tôi biết rằng đây là một đề xuất khó chấp nhận đối với Roswaal-sama. Nhưng ở Pristella, còn rất nhiều người đã phải chịu sự tàn bạo của giáo phái Phù Thủy. Số người bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần cũng không hề ít. Nếu có thể làm điều gì đó để cứu giúp, tôi hy vọng sẽ nhận được sự cho phép."

Roswaal chống cằm, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu như đang dò xét:

"...Cách nói chuyện của cậu thật tao nhã. Có vẻ cậu là người sở hữu năng lực phi thường... Nhưng thật lạ là ta không có chút ký ức nào về cậu cả. Vậy tức là, cậu cũng thuộc cái loại đó đó, đúng không~?"

Julius khựng lại, ánh mắt thoáng buồn. Roswaal nhìn cậu chằm chằm, rồi môi khẽ nhếch lên, nụ cười dưới lớp hóa trang hề càng thêm sâu:

"...Cậu bị mọi người quên lãng vì Quyền năng của Phàm ăn. Cứ như thể cậu đã bị thế giới bỏ lại phía sau vậy. Để thoát khỏi nghịch cảnh ấy, cậu đang tìm kiếm tia hy vọng mong manh mang tên Hiền giả Shaula. Không cần phải biện minh rằng mình làm vậy vì người khác đâu, biết không~?"

Julius siết chặt nắm tay, giọng gắt lên:

"...Tôi tuyệt đối không làm điều này vì lý do ích kỷ như thế!"

Roswaal cười khẽ, giọng trầm đục vang lên:

"...Ta đâu có trách cậu~. Đó vốn là bản năng tự nhiên của con người. Thực ra, ta còn thấy như vậy dễ chấp nhận hơn. Làm mọi thứ vì bản thân mình, còn hơn giả bộ là vì người khác. Cho dù hành động ấy có vô tình cứu giúp được người khác, thì khi cậu cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy tự hào, cũng chẳng cần phải phủ nhận trái tim ích kỷ của mình."

Trước những lời lẽ ấy, gương mặt Julius cứng lại, không nói nên lời, còn Roswaal thì cười sâu hơn, ánh nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện.

Roswaal nói, giọng điệu vẫn đầy vẻ nhấn nhá:

"...Và hơn hết, nếu cậu cứu được chính mình, thì khả năng rất cao là những người khác cũng sẽ được cứu theo. Cậu còn mang theo một chính nghĩa để hành động, nên không cần phải tự trách mình làm gì, đúng không~?"

Julius khẽ cất lời, giọng lạc đi:

"...Tôi..."

Anastasia lên tiếng cắt ngang, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

"...Hầu tước Mathers, tôi có thể xin ngài dừng lại ở đây không?"

Cô thay Julius đối diện với Roswaal, nở một nụ cười duyên dáng và khẽ nghiêng đầu. Rồi cô nói tiếp:

"...Tôi cũng chẳng còn ký ức gì về cậu ấy, nhưng... ngay cả vậy, chàng trai này dường như thực sự là Hiệp sĩ của tôi. Bởi thế, tôi thấy không vui chút nào khi chứng kiến việc cậu ấy bị bắt nạt mà mình lại không thể làm gì."

Roswaal nhướn mày, giọng như thể đang tò mò thật sự:

"...Cô đang nói rằng mối ràng buộc giữa chủ nhân và hiệp sĩ vẫn tồn tại giữa hai người, dù rằng cậu ta đã biến mất khỏi ký ức của cô...?"

Anastasia đáp, giọng bâng quơ nhưng chân thành:

"...Ai mà biết. Chính tôi cũng không chắc lắm. Dù vậy, việc Julius chăm sóc tôi trong suốt chuyến đi dường như là chuyện hiển nhiên phải làm.. Hơn nữa――"

Cô khẽ nâng ngón tay chỉ về phía chiếc sofa đối diện rồi nói tiếp:

"...Tôi cũng muốn ngăn không cho phe cánh của ngài tự rạn nứt nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, ngài hiểu chứ?"

Roswaal khẽ buông lời cảm thán:

"...Ôi chao, ôi chao."

Nhìn Subaru – người đang bên bờ vực nổi giận, Roswaal liền nhún vai tỏ vẻ đầu hàng khi thấy cả Emilia lẫn Beatrice cũng sắp không kiềm chế được.

Ông giơ hai tay lên, cười nhạt và nói:

"...Được rồi, được rồi. Ta xin lỗi vì chuyện này. Dù vậy~, ta chỉ nghĩ là mình đang chỉ ra khả năng của một khía cạnh nào đó thôi."

Subaru nghiến răng đáp lời, mắt ánh lên tia giận dữ:

"...Đó là điều thừa thãi. Ông thực sự nên ngừng đùa cợt kiểu đó đi."

Roswaal cười nhẹ, vẫn giữ giọng nhấn nhá:

"...Có thật là thừa không? Cậu sẽ còn gặp phải những kẻ chẳng thèm quan tâm có bao nhiêu người được hưởng lợi từ kết quả, hay những đồng đội đa nghi chỉ giỏi buông lời phàn nàn để kéo cậu xuống. Có vẻ như cậu chưa lường trước khả năng đó, nên ta chỉ nhắc nhở để cậu sớm chuẩnnn bị thôi~."

Những lời đó khiến Subaru nhớ lại vết thương lòng xưa cũ. Chính cậu cũng từng bị trách mắng vì hành động mà mình nghĩ là vì người khác, nhưng lại bị cho rằng thực chất là vì bản thân. Đó là ký ức đau đớn mà cậu chẳng thể nào quên.

Subaru siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định:

"...Cảm giác mãn nguyện không hề giảm đi chỉ vì có ít người tán thành hành động của mình. Và Julius không phải loại người như thế. Dừng lại đi."

Roswaal nhún vai, ánh mắt lóe lên sự bi thương thoáng qua:

"...Cũng đành thôi, đúng không~? Vì ta đâu có quen thuộc với tính cách của cậu ta như cậu... Mặc dù mối quan hệ giữa hai người có vẻ chẳng phải kiểu chỉ hình thành sau vài ngày đi cùng nhau."

Đôi mắt viền dài mi của Roswaal chợt trầm xuống, mang đầy vẻ bi kịch. Ông nhẹ giọng:

"...Điều đó có nghĩa là một lần nữa, chỉ mình cậu là người còn nhớ. Giống như trong trường hợp của Rem."

Subaru thì thầm, ánh mắt xa xăm:

"...Thật không hiểu đây là số phận kiểu gì nữa."

Roswaal nhìn cậu, giọng hắn chậm lại:

"...Đó là minh chứng rằng sự tồn tại của cậu là đặc biệt. Hãy trân trọng điều đó. Bởi lẽ ngoài kia, có vô số điều mà dù người ta khát khao đến mấy, cũng chẳng bao giờ chạm tới được~."

Câu nói sau cùng của Roswaal dường như chỉ bản thân ông hiểu được. Subaru biết rõ rằng, dù có tra hỏi đến đâu, Roswaal cũng sẽ không chịu tiết lộ gì thêm. Vì vậy, cậu đành bỏ qua nó và hướng tới vấn đề tiếp theo.

Subaru hít một hơi thật sâu rồi nói:

"...Giống như trong thư đã viết, phòng giam và..."

Roswaal tiếp lời, ánh mắt lấp lánh sự tò mò:

"...Và Người đẹp say ngủ sẽ được đưa ra ngoài, đúng không. Thật là một biện pháp táo bạo. Ta cứ tưởng cậu ghét người khác động vào cô ấy cơ mà."

Subaru lắc đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:

"...Vì có khả năng tìm ra cách để đánh thức cô ấy, nên tôi sẽ thử. Chuyện đó chẳng phải hiển nhiên sao?"

Roswaal mỉm cười, giọng khẽ như gió thoảng:

"...Ta đã ngạc nhiên khi thấy cậu chọn biện pháp đó cho cô gái ấy trước tiên. Cậu cho người ta cảm giác là một kẻ ích kỷ, nhưng thực chất lại luôn tự trừng phạt bản thân. Tận sâu trong tim, trong góc khuất của tâm trí, từ lúc bắt đầu, cậu vẫn tin rằng cô ấy nên là người đầu tiên được cứu phải không~?"

Subaru im lặng, không đáp, chỉ còn lại ánh nhìn kiên nghị.

Những lời Roswaal vừa nói đã đánh trúng tim đen, khiến Subaru vô thức lặng thinh.

Từ khi bắt đầu chuyến hành trình tới Tháp Canh Pleiades cho đến khi đặt chân về dinh thự, trong lòng Subaru vẫn không ngừng trăn trở: liệu việc đưa Rem – một trong những nạn nhân của Phàm ăn – theo bên mình có thực sự là lựa chọn đúng đắn?

Dĩ nhiên, cậu chưa bao giờ ghét ý nghĩ đánh thức Rem, tuyệt đối không. Nếu có một khả năng nào đó giúp cô tỉnh lại, Subaru chỉ mong cô mở mắt càng sớm càng tốt, dù chỉ một ngày, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Thế nhưng, chuyện người thực hiện điều đó nhất định phải là Natsuki Subaru lại là một vấn đề khác.

Tất cả những người dân ở thành phố Pristella cũng đang phải gánh chịu nỗi đau y hệt Rem. Trong hoàn cảnh đó, những kẻ đang say ngủ không còn được chính gia đình họ nhắc đến, vì ai nấy đều chẳng hề hay biết sự tồn tại của người thân đã bị đánh cắp.

Càng nghĩ, Subaru càng cảm thấy như có một cái nêm sắc nhọn đâm thẳng vào tim mình.

Đó chính là cảm giác tội lỗi khi cứu Rem trước cả hàng loạt con người khác. Chính vì lẽ đó, lần này cậu đã lưỡng lự trước việc đưa Rem ra ngoài. Thế nhưng――

Một giọng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh:

"...Tôi đã thuyết phục Subaru rồi, nên sẽ chẳng có vấn đề gì cả."

Roswaal khẽ nhướn mày, giọng pha lẫn chút ngạc nhiên:

"...Ôi chao, thật là bất ngờ."

Người thay Subaru đáp lời chính là Emilia. Cô ưỡn ngực đầy tự hào, nhìn thẳng vào Roswaal. Đáp lại ánh nhìn ấy, Roswaal hơi nheo mắt, một bên mắt khép lại như thể đang dò xét:

"...Nói vậy, nhưng việc cô ấy tỉnh dậy sẽ chẳng phải điều gây rắc rối cho Emilia-sama sao? Dù nhìn kiểu gì thì Subaru-kun cũng có tình cảm rất sâu đậm với cô gái đó. Tình cảm đó khéo khi còn sâu nặng chẳng kém gì tình cảm cậu ta dành cho Emilia-sama..."

Emilia mỉm cười nhẹ, gật đầu:

"...Ừ, tôi nghĩ điều đó đúng đấy. Subaru sẽ dồn hết tâm trí cho cô ấy một thời gian, có thể còn ngó lơ cả tôi nữa."

Subaru hốt hoảng cất lời, giọng như muốn phủ nhận tất cả:

"...Không, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó..."

Không thể nào xảy ra. Không được phép xảy ra.

Tình cảm của Subaru dành cho Emilia chưa từng dao động, và cậu ta đã thề rằng nó sẽ không bao giờ thay đổi. Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, quả thực anh cũng dành cho Rem những tình cảm mãnh liệt. Đó là sự thật. Và đúng như Emilia nói, nếu Rem thực sự tỉnh dậy, hẳn anh sẽ dồn hết lòng mình cho cô.

Thế nhưng Emilia khẽ nghiêng đầu nhìn Subaru, giọng đầy dịu dàng:

"...Không sao đâu."

Cô tiếp tục nhìn về phía Roswaal, giọng nói của cô chất chứa đầy quyết tâm:

"...Nếu điều đó khiến Subaru quay lưng lại với tôi, vậy thì lần này tôi sẽ là người cố gắng để anh ấy quay lại nhìn tôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ rất buồn nếu sau tất cả, Subaru không còn ở đây nữa. Vậy nên, tôi nhất định sẽ khiến anh ấy quay lại bên tôi, dù cho anh ấy có yêu Rem đến mức nào đi nữa, dù cô ấy có dễ thương đến nhường nào đi nữa."

Subaru tròn mắt, ngạc nhiên thốt lên:

"...Ê? Emilia-tan!?"

Emilia khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự cứng cỏi hiếm thấy:

"...Đó là quyết tâm của em và là điều em đã lựa chọn. Và sẽ chẳng ai phàn nàn khi anh cứu cô ấy đâu —— Vậy nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta hãy đánh thức Rem đi."

Những lời của Emilia mạnh mẽ nâng đỡ quyết định của Subaru. Chúng vang lên như một lời tỏ tình chân thành khiến Subaru lặng người, đôi gối như muốn khuỵu xuống. Từ trước tới nay, Emilia đã luôn nói với cậu, những câu nói luôn chứa chan tình cảm ấy. Thế nhưng, chưa khi nào chúng vượt qua ranh giới của sự dịu dàng thuần túy như lần này.

Emilia nhoẻn miệng cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

"...Em, Rem, Beatrice, Petra, Patrasche, Otto-kun, Garfiel, tất cả chúng em đều muốn Subaru thực sự, thực sự hạnh phúc!"

Subaru cười khổ, vội đáp:

"...Dù phần sau em có lẫn cả địa long và đàn ông rồi đấy."

Thậm chí cô còn nhét cả một tiểu loli vào giữa câu nói nữa.

Dù sao thì, Subaru cũng đã chấp nhận lời cô. Ngay lúc ấy, Beatrice – đang ngồi bên cạnh – khẽ chọc vào vai anh. Subaru giật mình:

"...Ơ, hả?"

Cậu quay sang nhìn và bắt gặp gương mặt Beatrice với biểu cảm giận dỗi quen thuộc.

Beatrice khịt mũi, giọng đầy hờn dỗi nhưng cũng không kém phần dễ thương:

"...Không phải là Betty sẽ phàn nàn về thói quen lăng nhăng của Subaru với các cô gái đâu, ta cho là thế. Nhưng tay của nhà ngươi, lúc nào cũng phải chừa lại một bên, thực sự là đặc quyền đặc biệt của Betty, thực sự đấy."

Subaru khẽ cười, thốt lên:

"...Cô đúng là dễ thương quá mức rồi đấy."

Beatrice kiêu hãnh đáp, giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên:

"... Đó là điều đương nhiên, ta cho rằng vậy. Sự dễ thương của Betty vang vọng tới cả thần linh trên trời và dưới đất, thật sự."

Subaru không đến mức quan tâm tới ý kiến của các quý ngài thần linh kia, nhưng lời nói ấy quả thực đã vang vọng trong trái tim cậu. Được Emilia và Beatrice cùng ủng hộ, Subaru cuối cùng đã hạ quyết tâm đánh thức Rem.

Subaru khẽ cười, nói với Roswaal:

"... Thế đấy, Roswaal. Xin lỗi vì được yêu thương nhiều như vậy. Rem sẽ được đưa đi cùng chúng tôi."

Roswaal nhếch môi, nửa đùa nửa thật:

"... Cậu chỉ làm Emilia-sama và Beatrice-sama ngạc nhiên khi nói như thể họ chỉ là những người thay thế thôi đấy. Thôi được rồi, cứ việc làm theo ý cậu đi. Ta vốn cũng không định ngăn cản đâu mà~."

Subaru gật đầu, nhắc lại chuyện trước đó:

"... Vậy còn chuyện trước đó?"

Roswaal nheo mắt, giọng điệu vẫn mang chút bỡn cợt:

"... Ta chỉ là lo lắng, muốn chắc rằng cậu đã hiểu rõ ý nghĩa của hành động này. Hơn nữa, ta đã làm tổn thương vị Hiệp sĩ vô danh tuyệt vời của các cậu, vậy nên, cho ta xin lỗi vì điều đó."

Subaru bình thản đáp:

"... Không sao đâu."

Roswaal vẫn giữ giọng điệu trêu chọc cho tới phút cuối. Trong khi đó, Julius khẽ hít sâu, ánh mắt lần lượt hướng về Anastasia rồi Subaru, trịnh trọng tuyên bố:

"... Tôi là Julius Juukulius. Dù giờ đây điều này chỉ còn trong ký ức của cậu, nhưng tôi vẫn là một Hiệp sĩ Hoàng gia của Vương quốc Lugunica. Một chuyện như thế này chưa đủ để lay động trái tim tôi đâu."

Subaru liếc mắt nhìn Julius, thì thầm:

"... Nghe không đáng tin lắm nhỉ."

Julius chau mày, đáp lại như thể bị đâm sau lưng:

"... Rốt cuộc cậu đứng về phía ai vậy? Tôi cảm giác như mình vừa bị phản bội vậy."

Và cứ thế, cuộc trò chuyện kết thúc.

*****

Sau khi rời khỏi phòng khách, Subaru cùng mọi người tiến về Phòng Giam giữ ở cánh đông của dinh thự. Nơi đó, họ sẽ gặp một người có thể là chìa khoá để tìm đến Cồn cát Augria. Người này đã được đưa về cùng những cư dân di dời của dinh thự khoảng một năm trước và bị giam giữ từ đó tới nay.

Đây chẳng phải là kiểu người mà ai cũng muốn gặp, cũng chẳng phải là chuyện an toàn, nhưng...

Ở lại trong phòng khách, Roswaal thả lưng dựa vào sofa, chìm sâu vào đệm, lời lẩm bẩm thoát ra khe khẽ:

"... Ta thật sự tò mò không biết kết quả họ mang về sẽ ra sao. Khiến ta mong đợi như vậy, chẳng lẽ họ lại tác động đến ta lần nữa rồi ư~."

Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi Roswaal khi bóng dáng một người nào đó vụt qua trong tâm trí. Rồi gã cất tiếng hỏi:

"... Chẳng lẽ ta cũng trở thành một trong những người được hắn quan tâm rồi sao? Cô nghĩ sao?"

Beatrice, giọng điệu đầy khinh bỉ, đáp lại:

"... Ngươi đúng là kẻ ghê tởm, ta cho là vậy, thật sự chẳng còn giới hạn nào hơn cái mức độ của ngươi nữa, đáng sợ thật đấy."

Roswaal cười cợt:

"... Ta cũng đâu đến mức thiếu nguyên tắc mà dùng tới thân xác này để tiếp cận cậu ta chứ~."

Beatrice nghiêm nghị nhắc nhở:

"... Trước kia ngươi cũng từng là phụ nữ rồi còn gì. Betty chỉ đang cảnh giác một cách vừa đủ thôi."

Roswaal nở nụ cười càng lúc càng tươi tắn, còn Beatrice chỉ thản nhiên nghịch mái tóc của mình, có lẽ vì buồn chán, hoặc vì bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Roswaal liếc nhìn cô bé, nhắc nhở:

"... Subaru-kun và mọi người đang tới Phòng Giam giữ đấy. Không phải là nguy hiểm nếu không có cô bên cạnh sao~?"

Beatrice đáp gọn lỏn:

"... Một con chó hoang nhe nanh còn ít phiền toái hơn nhiều một con chó nhà mài giũa nanh vuốt, đó là lý do ta nghĩ cần phải kiềm chế điều đó đúng cách."

Roswaal nhún vai:

"... Gọi ta là chó nhà thì thật tàn nhẫn. Nhưng nếu được làm chó của Sư phụ thì ta sẽ không phàn nàn khéo khi còn mong muốn điều đó thành hiện thực nữa."

Beatrice lườm gã:

"... Ngươi đúng là kẻ biến thái hết thuốc chữa... Roswaal, đừng thử thách Subaru quá nhiều. Betty sẽ không để ngươi khiêu khích hắn quá mức đâu."

Nụ cười gian tà trên môi Roswaal tan đi, gã nhắm mắt bên xanh của mình lại, chỉ để lại con mắt vàng lấp lánh nhìn Beatrice:

"... Cô và ta nhìn nhận mọi thứ theo cách khác nhau. Cô ra vẻ thờ ơ, còn ta hành động với một mục tiêu duy nhất."

Beatrice cứng giọng:

"... Vậy nghĩa là ngươi thấy Betty này giờ khác hoàn toàn với ý muốn của Mẹ sao? Betty thì thấy việc nắm tay Subaru còn tuyệt hơn gấp trăm lần cái chuyện đấy."

Roswaal cười nhạt:

"... Đó chính là điều ta đang noí~ tới. Cô hãy cứ hạnh phúc hết mức có thể đi, như một người từng là Thủ thư của Thư viện cấm vậy á."

Beatrice gật đầu:

"... Đó là điều hiển nhiên. Chính vì thế ta sẽ hành động để bảo vệ hạnh phúc ấy."

Giữa Roswaal ngồi trên ghế và Beatrice đứng trước mặt, ánh nhìn như bắn ra tia lửa. Roswaal nheo mắt, như muốn nhìn thấu trái tim cô bé, nói khẽ:

"... Một Tổng giám mục tội lỗi đã chết, chắc chắn một cái thứ hai đã nhập vào Subaru-kun." (Cái Roswaal đang nói tới là Nhân tố phù thủy, cụ thể là của Tham lam.)

Beatrice nắm chặt ống tay áo, ánh mắt kiên định:

"... Vẫn còn những ứng cử viên khác ngoài Subaru."

Roswaal nhếch môi:

"... Nhưng chẳng ai gần gũi hay trùng khớp với cậu ta cả. Giữa kẻ chỉ lướt qua và kẻ hoà làm một, lựa chọn quá rõ ràng rồi. Đừng giả vờ nữa."

Beatrice ngắt lời, giọng lạnh lùng:

"... Ta sẽ không để ngươi nói thêm lời nào nữa."

Roswaal cười nhạt:

"... Ta sẽ không cản trở nỗ lực của cô. Số lượng lũ đó càng ít thì càng tiện cho ta, chỉ thế thôi~."

Beatrice giận dữ liếc Roswaal lần cuối rồi quay gót, bước đi. Khi tới cửa, Roswaal gọi với theo:

"... Beatrice."

Cô dừng chân, nhưng không quay lại. Roswaal cất giọng nhẹ nhàng:

"... Ta chỉ mong cô được hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn tất cả những kẻ khác. Cô giống như một người em gái đối với ta vậy."

Beatrice lạnh lùng đáp:

"... Nghe thật ghê tởm. Và ngươi sẽ không bao giờ giống như là Mẹ của Betty được đâu."

Roswaal khẽ cười:

"... Liệu phải chăng điều đó cũng là biểu hiện của Tình yêu sao~?"

Không có câu trả lời nào đáp lại lời hắn nữa, chỉ còn tiếng cửa mở rồi khép lại vang vọng trong căn phòng khách im lặng.