Thời hạn nộp bản thảo ngày một siết chặt, mà ngay cả phép tính cộng trừ nhân chia của tôi cũng trở nên lằng nhằng khó hiểu. Cứ như lần này, tôi bị Tổng biên tập Marubao – người phụ trách bản thảo – nhốt trong phòng họp, yêu cầu phải hoàn thành bản thảo ngay trong đêm khuya trước hạn chót vậy. Ấy vậy mà, nói cho cùng, cậu ta quả đúng là như quân đội chính quy vậy đó.
“Tôi đã làm được rồi!” – Mặc dù rất muốn hét lên như thế, nhưng giờ mà hét thì mệt lắm.
“Này, này! Thừa mười trang rồi!”
Tổng biên tập kêu lên thảm thiết. Làm sao mà có chuyện đó được chứ. Lần trước, tôi đã viết lố và cố gắng cắt bớt đi, nhưng cắt đi đến mười trang thì nhiều quá, kết quả là thất bại. Lần này tôi đã tính toán số trang cẩn thận lắm rồi mà… ơ kìa?
“…Xin lỗi. Sáu chương truyện ngắn, nếu viết đủ cả thì đúng là đã lố thêm mười trang thật! Tôi sẽ sửa ngay đây!”
Nếu Tổng biên tập vì quá vui mừng khi tôi hoàn thành mà cứ thế gửi bản thảo đến bộ phận chờ in thì chắc chắn mọi người ở nhà in sẽ giận lắm đây. Không hiểu sao, lần nào tôi tính toán kỹ càng đến mấy thì cuối cùng cũng vẫn sai sót, cứ gây phiền phức cho mọi người mãi. Thật khiến tôi xấu hổ quá chừng. Giờ thì chuyện này cũng thành "chuyện thường ngày ở huyện" rồi. Không, không phải. Nếu có thể tuân thủ thời hạn nộp bản thảo một cách bình thường thì đã không đến nỗi này rồi, thật sự xin lỗi mọi người rất nhiều.
Chào mọi người, đã lâu không gặp. Tôi là Matsu Tomohiro. Trước hết, tôi xin gửi lời thăm hỏi đến tất cả những nạn nhân của trận Đại địa chấn Đông Nhật Bản. Tuy có rất nhiều điều muốn viết, nhưng trong lòng tôi vẫn chưa thể sắp xếp ổn thỏa, dù vậy chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ viết lại trong sách.
Còn về bản thân tôi, tôi đã bị vùi lấp dưới một đống sách đổ nát, giờ vẫn còn một số chỗ chưa dọn dẹp xong, vậy nên hiện tại tôi đang sống trong một môi trường như vậy đó. Để có thể trở lại với cuộc sống vui vẻ đọc light novel, manga và xem anime như trước, tôi sẽ vừa tìm kiếm sự giúp đỡ vừa cùng mọi người hợp sức.
Tập 7 là tập truyện ngắn đầu tiên. Bối cảnh câu chuyện diễn ra trong khoảng thời gian của tập 1. Việc viết lại những khó khăn khi cuộc sống và các mối quan hệ vẫn chưa ổn định đã mang lại cho tôi một cảm giác thật tuyệt vời như thuở ban đầu, vì không quen với việc này nên nó khá là vất vả ngoài sức tưởng tượng. Tôi cũng muốn viết câu chuyện của dì Yoshiko và Ninmura, và còn muốn viết thêm về những chuyện xảy ra trong căn phòng này nữa.
À, lần này tôi cũng nhận được sự giúp đỡ từ những hình minh họa tuyệt đẹp của Nakajima Yuka sensei. Việc không yêu cầu vẽ cảnh Yuuri và Miyu đang tắm là lỗi của tôi. Thành thật xin lỗi quý độc giả.
Và… việc chuyển thể thành manga cuối cùng cũng đã được công bố rồi. Ngay cả bản thân tôi cũng tự lẩm bẩm trong lòng “Sao mình không thể nói một cách bình thường hơn nhỉ?”, nhưng tôi nghĩ sắp tới mình vẫn sẽ tiếp tục thử thách bản thân với những điều liều lĩnh, không ngừng và không có lý do. Tôi sẽ tiếp tục viết cho đến khi gục ngã, nếu mọi người có thể chờ đợi tôi với đầy sự mong đợi thì tôi sẽ vô cùng hạnh phúc.
Cuối cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã dốc hết sức lực vì quyền xuất bản của cuốn sách này.
Và bất kể ai đang đọc cuốn sách này. Cuốn sách này được viết ra là dành cho bạn.
Nếu bạn cảm thấy vui vẻ khi đọc nó, và nếu có thể, hãy đón đọc tập tiếp theo và phiên bản manga nhé, không có gì vinh dự hơn thế đâu.
Matsu Tomohiro