Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1672

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 679

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4632

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1347

Quyển 8 - Lời nói đầu

Có lẽ, chúng ta vẫn đang sống trong những lời nói dối.

Dù biết sẽ chẳng thể nào gặp lại, nhưng vẫn tin rằng một ngày nào đó sẽ có thể hội ngộ, để rồi cứ thế ngóng trông ngày mai.

Việc ba và mẹ vẫn đang dõi theo con từ một nơi nào đó trên bầu trời này không phải là lời dối trá.

Vì thế, giọt nước mắt con rơi vào cái ngày con biết được sự thật, ta cầu mong nó sẽ chẳng bao giờ ghé thăm, dù chỉ một khoảnh khắc thôi cũng được.

Điều mà ba, mẹ, và tất cả mọi người đều mong mỏi, từ trước tới nay, cũng chỉ là luôn được ngắm nhìn nụ cười của con mà thôi. Chỉ vậy, và mãi mãi là như vậy.

------------

Tôi, Segawa Yuuta, chẳng mấy khi ưa Chủ Nhật.

Dù biết rằng thích ngày thường hơn cuối tuần thì có vẻ lạ, nhưng có lẽ là vì ở trường có bạn bè chăng. Tôi thích cảm giác sáng sớm tinh mơ, vừa đi học vừa được chị gái luyên thuyên đủ thứ chuyện rồi tiễn mình tới trường.

Nhưng vào Chủ Nhật, chị ấy lại đi làm từ sáng sớm tinh mơ cho tới tận khuya mới về, nên khi thức dậy tôi thường chỉ còn lại một mình. Do ba mẹ mất sớm, chị ấy một tay vừa lo chuyện học hành, việc nhà, lại vừa phải đi làm thêm. Thế mà chị vẫn có một nghị lực phi thường để quyết tâm đưa em trai mình vào được đại học.

Và cái Chủ Nhật khi chị gái, người thân duy nhất của tôi, với nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi, lại vắng nhà; cái cảm giác sáng sớm đơn độc mở mắt ra ấy thật sự đáng ghét.

Sau này, khi tôi lên cấp 3, chị gái kết hôn, tôi chuyển vào một căn phòng có kèm suất ăn trong khu ký túc xá sinh viên giá rẻ. Dù đã rời khỏi khu nội thành không quen thuộc, nhưng cũng có không ít lần tôi đau đầu vì chẳng thể liên lạc được với bạn bè.

Tóm lại, tôi, Segawa Yuuta, chẳng mấy khi ưa Chủ Nhật… tôi về rồi!

Không, phải là *từng* chẳng mấy khi ưa Chủ Nhật mới đúng. Phải dùng thì quá khứ. Bởi lẽ, ngay lúc này đây, vào cái Chủ Nhật mà tôi hằng mong ngóng, tôi đang bước đi với những bước chân vội vã đến mức chính mình cũng không thể hiểu nổi.

May mắn thay, trời quang mây tạnh. Phảng phất như cảm nhận được tâm trạng của tôi, bầu trời trên đầu tôi xanh biếc, trong vắt không một gợn mây.

“Con về rồi!”

Trở về nhà sau một đêm dài làm việc với tinh thần phơi phới, tôi cất tiếng hô to, như muốn thổi bay hết mọi mệt mỏi thâu đêm.

“…Ơ kìa?”

Không có tiếng đáp lại. Với một người luôn tưởng tượng ra cảnh ba chị em sẽ reo lên “Mừng chú/anh về!” rồi cười tươi chạy ra đón mình như tôi, thì đây quả là một bất ngờ lớn. Vì là Chủ Nhật, tôi cứ nghĩ mọi người đều ở nhà chứ…

“Đi ra ngoài rồi sao?… Không, chắc là vẫn ở nhà chứ nhỉ?”

Ở lối vào có mấy đôi giày bé xíu xếp thành hàng, ngầm kể cho tôi nghe cái sự thật rằng ba chị em vẫn đang ở nhà.

— Mọi khi vẫn có người ra đón mình ở lối vào mà.

Mang theo sự nghi hoặc, tôi bước vào nhà, tiến thẳng đến phòng khách.

Chẳng hiểu sao không thấy bóng dáng các cô bé đâu, chỉ còn lại một lão chó già.

“Này, lão chó kia. Mọi người đi đâu rồi?”

Thập Binh vệ (Juubei) vẫn cuộn mình trong chiếc giỏ, lười biếng hé mắt nhìn về phía tôi, rồi lại nhắm nghiền ngay lập tức. Chậc, cái kiểu gì thế này. Cảm giác vẫn lãnh đạm như mọi khi. (Người dịch chú thích: Chắc là trước đó có chuyện gì đó xảy ra, mình chưa bù đắp được, sau này cũng vậy và sẽ không giải thích thêm, sẽ sửa lại khi bổ sung chi tiết).

Lão chó thông minh này, dường như tự nhận mình là kỵ sĩ của Hina vậy, nên cứ không ở trước mặt Hina là lại có xu hướng hời hợt như thế. Dù gì tôi cũng là trụ cột của cái nhà này, còn phải bỏ tiền mua thức ăn cho cả mày nữa, không thể nào thân thiện với tôi hơn chút à?

“Này, Thập Binh vệ…”

“À, cậu/chú về rồi ạ. Mừng cậu/chú về.”

Đúng lúc tôi đang đối mặt với con chó chẳng mấy thân thiện thì có một giọng nói đáng yêu vọng lại từ phía sau.

Cái gì chứ, hóa ra vẫn ở nhà sao. Tôi vội quay phắt lại.

“Miyu, chú/anh về rồi. Những người khác đâu rồi?”

Cô bé Miyu xinh đẹp như người mẫu, với mái tóc vàng óng thắt hai bím như mọi ngày, lại hiếm khi mang vẻ mặt có vẻ lơ đãng.

“Ai biết đâu? Chắc là ở trong phòng rồi.”

Nói chưa được hai câu, Miyu vội vàng nhìn đồng hồ rồi kiểm tra tình hình phòng khách. Nhưng cô bé đang làm gì thì tôi hoàn toàn không hiểu…

“Uhm, làm sao đây. Quả nhiên vẫn cứ hồi hộp quá đi mất.”

Vừa nói vậy, cô bé vừa vội vã rời khỏi phòng khách.

Xem ra, Miyu dường như không có tâm trạng muốn tương tác tình cảm với tôi, người đã xa cô bé như cách ba thu không gặp một ngày. Mọi khi cô bé vẫn cười hớn hở nũng nịu với tôi mà…

“Mà, ngay cả học sinh tiểu học cũng có lúc bận rộn chứ nhỉ…”

Còn lại mình tôi tự lẩm bẩm. Do ngày thường tôi bận đi làm thêm, nên cũng thường xuyên không nắm rõ tình hình của gia đình. Chắc chắn hôm nay có chuyện gì đó rồi.

Kìm nén sự xao động trong lòng, tôi cùng Thập Binh vệ ở lại phòng khách.

Rồi, kèm theo tiếng bước chân lanh lảnh “tách tách tách”, thiên thần của nhà tôi hạ phàm.

Ngay lập tức quay về phía này. Ừm ừm! Phải thế chứ.

“Ôi ôi, Hina! Chú/cậu út về rồi này!”

“Chú/cậu út, Hina, bây giờ bận lắm!”

Cô bé ba tuổi phớt lờ tôi, người đang dang rộng vòng tay chờ đợi, lướt qua bên cạnh.

Thật lòng mà nói, tôi sốc nặng.

“Bận, là bận làm gì thế? Chú/cậu út cũng giúp nhé?”

“Không cần đâu, Hina muốn tự làm.”

Tức là cú sốc thứ hai. Đối với tôi, người chỉ có thể vượt qua những ngày làm thêm như địa ngục nhờ vào sự giao tiếp mong đợi với Hina, thì tôi không thể chịu nổi những cú sốc tàn nhẫn như thế nữa. Nhưng Hina phớt lờ cảm xúc của tôi, chạy đến bên hộp đồ chơi, lấy ra thứ gì đó rồi lại vội vàng chạy ra khỏi phòng khách. Thậm chí còn không nhìn tôi một cái… Haizz. Thôi, tôi đi ngủ vậy. Đúng lúc đó.

“Anh hai, mừng anh về. Anh có muốn ăn sáng không? Trong tủ lạnh cuối cùng cũng còn đó.”

Đơn giản là lương tâm cuối cùng. Phải chăng đây là trưởng nữ có khác.

Đúng là chỉ có Sora mới có thể nói những lời dịu dàng an ủi tôi.

“À, hay là anh muốn tắm trước khi ăn? Vậy em cũng đi chuẩn bị ngay… Em nói này, sao anh hai lại khóc thế?”

“…À không, chỉ là hơi cảm động một chút thôi.”

Cơ thể mệt mỏi được người thân quan tâm sao mà ấm áp đến thế.

Thế nhưng Sora lại nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Xin lỗi nhé. Để em lo lắng đến vậy…

“Mà, không sao… Vậy anh muốn tắm trước? Hay ăn cơm trước?” (Người dịch: それともあ‧た‧し? Những bạn học thông minh đều đoán được đó)

“À… Ăn cơm trước đi. Tắm thì dậy rồi tắm cũng được.”

Cảm giác như đang trò chuyện với vợ chồng mới cưới vậy.

“Vậy em đi hâm nóng ngay cho anh nhé.”

Nhìn Sora hăm hở chạy vào bếp, tôi chắp tay cầu nguyện trong lòng.

Gia đình thật tuyệt vời!

“À nói mới nhớ, lát nữa Raika-san sẽ đến đấy.”

“Cái gì!?”

Sora, đang hâm nóng cơm nguội từ tối qua, nói.

“Anh xem, trước đó không phải đã nói là sẽ dạy piano sao?”

Nghe nói vậy hình như đúng là có chuyện đó. Vì trường học phải đi lại giữa Hachiōji và Shinjuku, nên Raika đã chuyển nhà. Hơn nữa lại rất gần nhà Takanashi, ngay trong khu chung cư cao cấp ở hướng ngược lại với ga Ikebukuro.

Dù rất tiếc không phải vì tôi, mà chỉ là để gặp ba chị em thôi.

Mặc dù vậy, việc một mỹ nhân mà mình hằng ngưỡng mộ thường xuyên đến nhà chơi cũng khiến tôi phấn chấn.

…Ra thế, bận đi làm thêm nên quên mất chuyện này.

“Raika-san đến hôm nay ư?”

“Vâng. Dù em cứ có cảm giác piano khó lắm…”

Thảo nào, mọi người đều có vẻ hoảng loạn và lơ đãng là vì chuyện này.

“Chắc là sắp đến rồi đấy. Đã đến giờ hẹn rồi mà.”

Sora hít thở đều lại, nhìn đồng hồ.

Ể? Sắp, sắp đến rồi á?

Tôi vô thức nhìn lại mình. Tôi, người vừa kết thúc công việc ở nhà máy bánh dày dâu của Hanamura Foods, giờ đây người đầy mồ hôi.

Thế này thì tệ quá rồi còn gì. Dù cái mùi mồ hôi này, ít nhất cũng phải trước khi Raika-san đến thì…

“Này, anh hai đi đâu thế?”

“Quả nhiên dù chỉ tắm qua loa cũng phải tắm trước! Cơm nói sau đi!”

“Ể? Anh hai này!”

“Xin, xin lỗi Sora! Anh về ngay!”

Tôi vội vàng chạy vào phòng tắm.

Đúng lúc Raika-san đến thì tôi vừa tắm xong bước ra.

Có thể nói là thời điểm hoàn hảo. Thế nhưng bữa sáng Sora đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi lại bị cất vào tủ lạnh và đông cứng lại.

Khi tôi hỏi lý do, Sora giận dỗi đáp lại: “Không cần biết! Tự anh mà làm đi!”

Trong lúc tôi tắm thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy…

Thôi không bận tâm nữa. Trước hết là Raika-san, Raika-san đã đến nhà tôi rồi.

Chủ Nhật hạnh phúc đến nhường nào. Con gái xinh đẹp trời ban và mỹ nhân tuyệt vời cùng hội tụ.

Trong phòng khách ngập tràn ánh nắng ban mai, cảnh tượng hai người ngồi trước cây đàn piano cùng nhau tấu lên những giai điệu, thật sự khó có thể dùng lời nào để tả xiết.

Cảm giác mệt mỏi và đói bụng cũng tan biến trong chốc lát.

“Ugh, lại sai rồi…”

“Sai tay cũng đừng dừng lại.”

“À, vâng.”

Raika-san hướng dẫn vừa nghiêm khắc vừa đầy nhiệt huyết. Vẻ mặt nghiêm túc của Sora cũng đáng yêu vô cùng.

“Bây giờ lại từ đầu nhé. Lần này cùng nhau chơi. Làm được không?”

“Em, em sẽ cố gắng ạ!”

Tiết mục song tấu của mỹ nhân và mỹ thiếu nữ bắt đầu.

Chỉ riêng việc đứng một bên lắng nghe như tôi thôi cũng đủ khiến tâm hồn được gột rửa.

Thật muốn cứ thế mà lưu giữ khung cảnh này trong trí óc, hoặc là chụp lại bằng điện thoại rồi đặt làm hình nền.

Ừm, đúng rồi. Thế này cũng không tệ chút nào. Cứ làm vậy đi.

“Này này anh hai, anh đang làm gì thế?”

“Ể? À, không, anh chỉ muốn lưu lại kỷ niệm nên chụp một chút…”

“Đừng, đừng mà! Xấu hổ lắm chứ!”

“Nhưng Raika-san có vẻ rất hứng thú mà.”

“Yuuta, gửi ảnh qua đây ngay nhé.”

“Ế Ế Ế!? Raika-san này!”

Raika-san ở bên cạnh Sora giơ ngón tay làm dấu V.

“Thật là! Có anh hai ở đây sẽ bị mất tập trung nên đi chỗ khác đi!”

“Ế—!”

Thật là tàn nhẫn quá mà.

“Đừng nói vậy chứ. À, đúng rồi. Anh đi pha trà nhé? Nghỉ ngơi một chút đi.”

Khó khăn lắm mới xin được một việc vặt, cuối cùng tôi cũng thoát hiểm.

Thấy Sora vẫn còn hơi bất mãn, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy vào bếp.

Đang lúc đưa tay vào tủ lấy hộp trà đen thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở hành lang.

Nhìn ra, thấy Miyu đang ngồi trên cầu thang gọi điện thoại.

“…Ưm ừm. Con khỏe lắm. Ể? Trường học? Ừm, vui lắm ạ. Có cả bé XX nữa mà. Đúng đúng, chính là đứa bé ham ăn đó.” (Người dịch: Đứa này là ai, thôi đợi sửa)

Không biết cô bé đang nói chuyện với ai nhỉ.

Miyu vốn hoạt bát và không rụt rè, lại hiếm hoi mang vẻ mặt có chút lo lắng.

“Thật là, quần áo đã đủ nhiều rồi mà. Mà mẹ thì có sao không? Không làm việc quá sức chứ? Bây giờ mẹ đang ở đâu? Ể, Hồng Kông? Mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, dù sao mẹ cũng không còn trẻ nữa mà… Ể, con biết rồi con biết rồi, mẹ vẫn còn siêu trẻ mà.”

Ra vậy, đầu dây bên kia là Sasha sao. Chẳng trách lại lo lắng, nhưng trông cô bé vẫn rất vui. Trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng với mẹ ruột mình, đây quả là một điều đáng mừng. Cái vẻ lơ đãng lúc nãy hóa ra là đang chờ điện thoại của mẹ.

“À, cậu/chú…”

Miyu nhận ra tôi, mặt hơi ngượng ngùng.

“Ể? Gì cơ? Mẹ muốn cậu/chú nghe máy à?… Được rồi, cậu/chú. Mẹ bảo cậu/chú nghe điện thoại.”

“Sasha-san cô ấy?”

Chẳng hiểu sao, tôi lại có linh cảm không lành. Không biết là do cô ấy hơn tuổi tôi, hay là do cách thể hiện tình cảm thẳng thắn đến kinh ngạc của người nước ngoài, tôi cảm thấy đặc biệt khó xử khi đối phó với Sasha.

Tôi thấp thỏm cầm lấy điện thoại.

“Halô~ Yuuta!”

“Lâu rồi không gặp, Sasha-san.”

Đúng như dự đoán, giọng nói sảng khoái và đầy năng lượng vọng đến.

“Ghét ghê, cái cách xưng hô xa cách đó. Gọi em là Sasha đi.”

“Vậy, vậy thì em xin miễn ạ.”

Tôi chưa đủ gan để gọi một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình, lại còn là mẹ ruột của Miyu, một cách thân mật đến thế.

“Vẫn nhút nhát như mọi khi nhỉ. Với cái kiểu này thì không thể sống ở Nga được đâu.”

“Chuyện đó, vốn dĩ em cũng không có ý định sống ở Nga…”

“Cũng đúng nhỉ. Nếu Yuuta đã nói Nhật Bản tốt hơn thì mua nhà ở đó đi, dù sao trường học ở Nhật vẫn tốt hơn.”

“Em nói này… Rốt cuộc là đang diễn tuồng nào vậy?”

“Tuy nhiên, giá đất ở Nhật Bản đắt lắm, để sáu người sống cùng nhau thì cần một căn nhà khá lớn…”

“Khoan đã, con số sáu người đó từ đâu ra vậy?”

“Đương nhiên là có em này, rồi Yuuta, Miyu, Sora, Hina, và cả con của em và Yuuta sau này nữa chứ.”

“Này! Người cuối cùng đó không phải là kỳ quặc lắm sao!?”

“Ố là la, sao lại thế được nhỉ, Yuuta thật là… Thôi được rồi. Tạm thời cứ lấy mục tiêu sống cùng ba đứa trẻ mà cố gắng phấn đấu đã nhé.”

“Em, em không phải ý đó!”

…Lại bị trêu chọc rồi. Quả nhiên lại bị trêu chọc rồi!

“À à, thật là! Cậu/chú đưa điện thoại cho cháu!”

Miyu bên cạnh giật lấy điện thoại từ tay tôi.

“Mẹ! Lát nữa gọi lại! Vậy nhé!”

Rồi cô bé ngắt điện thoại ngay.

“Cám, cám ơn Miyu.”

“Cậu/chú cũng phải cẩn thận đấy. Đừng nhìn mẹ như thế, mẹ cũng là người có cách hoạt động trên toàn thế giới đó. Nếu mà thật thà quá sẽ bị ép kết hôn thật đấy.”

“Không, không đến mức đó đâu… Chắc chỉ là trêu chọc anh thôi mà.”

Chị gái trước đây cũng thường xuyên trêu chọc tôi chơi, Sasha-san cũng có cảm giác tương tự vậy.

“Cậu/chú thật sự… chậm hiểu quá đi mà~”

Bị Miyu nói với vẻ mặt trưởng thành. Không đâu không đâu, chắc chắn là nghĩ nhiều rồi.

“Tránh ra tránh ra~”

Thập Binh vệ lẽo đẽo phía sau, lách qua khe hở giữa tôi và Miyu, chạy thẳng về phía phòng khách.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hina cứ chạy loăng quăng từ sáng sớm.”

Tôi và Miyu đuổi theo về phòng khách.

Đang lúc suy nghĩ xem rốt cuộc Hina đang làm gì, thì bé con đang chăm chú nhìn vào cuốn lịch không biết từ đâu lôi ra. Đôi tay đang chơi đàn cũng dừng lại, Sora và Raika cũng quay đầu lại, tò mò nhìn chằm chằm Hina.

“Hina, con đang làm gì thế?”

“Suỵt— Hina đang bận lắm.”

Dù Sora hỏi, Hina vẫn từ chối trả lời.

“Ế, một, hai — ba — bốn — năm…”

Trông có vẻ như đang đếm lịch.

Nhưng tôi vẫn đầy thắc mắc.

“Này, Hina. Cuốn lịch đó là của năm ngoái đấy.”

“Ố ề?”

“Năm ngoái là năm nhuận, nên sẽ có thêm một ngày. Vì thế cuốn lịch đó… Mà nói vậy thì con cũng không hiểu được đâu. Tóm lại cuốn đó không đúng đâu, đếm cái này mới đúng nè.”

Tôi từ phòng khách lấy cuốn lịch năm nay đưa cho Hina.

“Cái này mới đúng hả?”

“Ừm, đương nhiên rồi.”

“Vậy, Hina sẽ đếm cái này.”

Thế là Hina lại một lần nữa đếm lại lịch.

“Mà nói chứ, con đang đếm cái gì vậy?”

“À, biết rồi. Hina đang đếm còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật đúng không?”

“Ưm ừm!”

Hina vui vẻ trả lời câu hỏi của Miyu.

Nhắc mới nhớ, sắp đến ngày 3 tháng 3 – sinh nhật của Hina rồi.

“Đúng rồi, là tháng sau rồi nhỉ, sinh nhật Hina.”

“Hina, tròn mấy tuổi rồi?”

“Bốn tuổi!”

Lời của Raika-san vừa dứt, Hina không chút do dự giơ bốn ngón tay trả lời.

“Giỏi quá nhỉ, Hina. Nhớ rõ lắm đấy.”

“Ê—hê—hê—”

Được khen, Hina ngượng ngùng vặn vẹo người.

“Một~ giấc ngủ dậy là sinh~ nhật~”

Tuổi của mình thì không nói sai, nhưng bài hát thì sai rồi đó Hina. (Người dịch: Bài hát này tên là お正月, là bài đồng dao hát vào dịp Tết Nguyên Đán)

“Mọi người đều sẽ đến chúc mừng đúng không?”

“Đúng rồi. Gọi cả cô chú ấy nữa đi.”

“Tôi cũng có thể đến không?”

Dù vẻ mặt không biểu cảm nhưng Raika-san đã đỏ bừng cả mặt, vừa nhìn là biết cô ấy cưng Hina đến mức nào.

“Đương nhiên rồi. Gọi cả hội Đường Nghiên (Roken) đến đi. Tiền bối Sako… mà thôi, tạm thời cứ tính vào đi.”

Nếu bị loại trừ, sau này không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời phàn nàn, hơn nữa còn có nhiệm vụ chụp ảnh phải nhờ anh ấy nữa.

“Cứ để sinh nhật năm nay thật náo nhiệt đi.”

“Vậy thì phải chuẩn bị thật kỹ càng rồi nhỉ.”

Chắc hẳn sẽ bận rộn lắm đây, đúng lúc tôi vừa phác thảo kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật trong đầu thì câu nói gây sốc của Hina lại bật ra.

“Ba và mẹ cũng sẽ đến nữa!”

Ba và mẹ.

Cha mẹ của ba chị em mất tích vào mùa hè năm ngoái.

Đối với tôi thì đó là chị gái và anh rể tôi. Chắc chắn là nếu họ có thể đến thì thật khó tin.

Thế nhưng, ngoài việc nói với Hina rằng “Ba mẹ bận công việc nên không về được” ra thì cũng chẳng còn cách nào khác. Đó là sự ăn ý duy nhất, bất giác được chúng tôi ngầm chấp nhận.

Trước khi Hina một ngày nào đó có thể chấp nhận sự thật về cha mẹ mình, thì câu “không bao giờ có thể gặp lại” này tuyệt đối không được nói ra. Sora cũng vậy, Miyu cũng vậy, và cả cô chú ấy cũng vậy.

Thế nhưng… Hina ngày một lớn, ngày một thông minh hơn.

Mỗi ngày trôi qua, cô bé đều trưởng thành. Trong đôi mắt to tròn, ngây thơ và không ngừng tỏa sáng ấy, hình ảnh những gương mặt bối rối của chúng tôi phản chiếu. Dù vậy… Sora nghĩ, rồi là người đầu tiên lên tiếng.

“À, cái đó, Hina…”

Vì sinh nhật là một ngày đặc biệt lắm mà, ba mẹ nhất định sẽ về thăm Hina mà!

Đôi mắt trong veo không chút nghi ngờ ấy lại ngẩng lên nhìn chúng tôi.

Ngủ một giấc dậy là đến sinh~ nhật~ rồi~ Một ngày~ hai ngày~...

Hina, hoàn toàn tin tưởng ba mẹ sẽ về, mặt rạng rỡ mong chờ, vừa hát vừa đếm từng tờ lịch.

Sora nhìn biểu cảm ấy của Hina, chẳng thốt nên lời.

Sinh nhật của Hina đã cận kề.

Chắc chắn rồi, đó lại sẽ là những ngày tháng thử thách cực kỳ khắc nghiệt đối với chúng tôi.