Đây là lần đầu tiên tôi cùng Hina đón sinh nhật bé. Chắc chắn tôi muốn tổ chức thật hoành tráng. Phải tưng bừng đến mức không ai còn nhớ nổi một chút buồn bã nào.
Cả bốn người chúng tôi đã phải rất vất vả mới dần quen được với cuộc sống chung. Không hề nói quá khi bảo rằng, tất cả đều nhờ công lao của bà dì từ thuở ban đầu, rồi đến gia đình cô Shiori ở nhà đối diện và cả anh Ninmura nữa. Sau này chúng tôi còn nuôi thêm Jubei, và cô Raika cũng chuyển đến sống gần đây.
Vì thế, giờ phút này, tôi đang ngổn ngang bao suy nghĩ. Dạo gần đây, Hina ít nhắc đến ba mẹ hơn hẳn. Tất nhiên, thỉnh thoảng bé vẫn khóc rấm rứt khi nhớ về họ, nhất là trước lúc đi ngủ hay khi đột nhiên chỉ còn lại một mình.
Nhưng có lẽ vì lúc nào cũng có chú chó thông minh ấy ở bên, Hina không còn thấy cô đơn nhiều nữa. Dạo gần đây bé rất đáng yên tâm.
Tuy nhiên, hình như chúng tôi đã sai. Hina đã lớn khôn và thông minh đến bất ngờ, bé đã học cách giấu những cảm xúc vào tận sâu trong lòng.
"Vì là 'ngày đặc biệt' nên ba mẹ sẽ về... đúng không?"
Hina, theo cách nghĩ của riêng mình, đã suy nghĩ rất kỹ càng, cố gắng hết sức nhẫn nhịn để không làm chúng tôi phiền lòng, kiên nhẫn chờ đợi cái "ngày đặc biệt" ấy.
Không thể không làm gì đó được. Tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy khuôn mặt rấm rứt của Hina vào ngày sinh nhật bé.
Với tâm trạng nặng trĩu, tôi đến trường đại học.
Không may là trường đang trong kỳ nghỉ xuân, khuôn viên trường vắng hoe, hầu như không thấy bóng dáng sinh viên nào. Có lẽ chỉ còn lại những sinh viên đang hoạt động câu lạc bộ, làm nghiên cứu, hoặc có việc đột xuất nên phải đến trường mà chưa về nhà.
Tiện thể nói luôn, tôi chẳng thuộc diện nào trong số đó cả, chỉ là vì phải nộp lại bản báo cáo lẽ ra đã phải nộp trước kỳ nghỉ nên đành lặn lội lên Hachioji.
Dù nói vậy, nhưng thực tình tôi còn có một mục đích khác nữa.
"Yo!"
Tôi vừa buông lời chào qua loa vừa đẩy cửa phòng câu lạc bộ. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, bên trong chỉ có mỗi tiền bối Sako và anh Ninmura.
"Ồ, Segawa-kun, gió nào đưa cậu đến đây thế?"
Tiền bối Sako đang ngồi ở ghế trong cùng, nhàn nhã nhấp trà, ngẩng đầu lên hỏi. Một người đàn ông hơi mập, đeo kính, mái tóc bóng mượt như bôi đầy dầu, khoác lên mình chiếc áo sơ mi và quần jean của một nhãn hiệu bí ẩn nào đó mua từ đâu chẳng rõ – đúng hình mẫu của một otaku điển hình. Đó chính là hội trưởng của tổ chức bí ẩn mà tôi đang tham gia: Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố.
"Còn làm gì được nữa, chẳng phải tôi đến nộp lại báo cáo đó sao."
"Thật là bi thảm nhỉ."
Anh Ninmura nói với vẻ đầy hứng thú, như thể chuyện không liên quan gì đến mình. Mà đúng là thế thật.
Ngồi đối diện tiền bối Sako là một anh chàng đẹp trai, thư sinh. Gương mặt sáng sủa, mái tóc mềm mượt nhuộm màu không quá chói mắt. Bộ vest dù đơn giản nhưng sạch sẽ tinh tươm, toát lên phong thái thanh lịch từ đầu đến chân. Trông anh ta cứ như một chàng trai bước ra từ tranh vẽ vậy. Thậm chí ngay cả khi đang đọc tạp chí anime, người ta cũng chỉ cảm thấy điều đó thật đáng yêu mà không mảy may thấy phản cảm.
"Mà này, sao hai người lại ở đây? Chẳng phải vẫn còn đang nghỉ xuân sao?"
"Vì rảnh rỗi, lại chẳng có tiền, huống hồ cũng không biết đi đâu."
"Còn tôi thì dù có nói là dành nửa thời gian sống ở phòng câu lạc bộ cũng chẳng ngoa."
Cả hai đều đưa ra những câu trả lời "hết thuốc chữa." Anh Ninmura thì cứ thế tiêu sạch tiền vào các buổi giao lưu ăn chơi, cái đó tạm không nói làm gì, nhưng tiền bối Sako thì tôi chịu, không biết phải bắt bẻ từ đâu nữa.
"Nhưng mà, giờ vẫn còn một người chưa đến đúng không? Quả nhiên không có Oda-senpai thì chẳng thể náo nhiệt được. Tiền bối Sako, không nghĩ cách nào sao?"
"Ninmura-kun, đừng có đem chúng ta ra so sánh với mấy cái câu lạc bộ xã giao ẻo lả đó. Hội Nghiên cứu Đường phố của chúng ta có mục đích cao cả đó!"
Từ khi vào hội đến giờ, tôi chưa từng thấy cái "mục đích cao cả" đó là gì.
"Vậy thì kiếm thêm thành viên mới đi. Mấy cô gái trẻ trung, đáng yêu ấy."
"Sao lại cứ phải là con gái vậy?"
"Cậu nói gì thế, Segawa-chan. Đàn ông mà đông thêm thì chẳng còn gì thú vị nữa."
Anh Ninmura nói một cách nghiêm túc. Tôi hoàn toàn bị đánh bại rồi.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu ý anh Ninmura. Cô Raika, thành viên nữ duy nhất của câu lạc bộ, không chỉ lên lớp mà từ mùa xuân này còn chuyển đến học ở khu Shinjuku. Dù có chuyến tàu chạy thẳng, nhưng việc đi lại giữa Shinjuku và Hachioji thực sự không dễ dàng gì. Có lẽ từ tháng Tư, cô Raika sẽ không còn thường xuyên xuất hiện ở phòng câu lạc bộ nữa. Thế thì chỉ còn lại ba người đàn ông, đúng là họa vô đơn chí. Ví dụ như bây giờ, cả căn phòng nồng nặc mùi "những kẻ thất bại". Ngay cả anh Ninmura, người chỉ quan tâm đến các cô gái ba chiều, cũng đành phải bất mãn mà bắt đầu đọc tạp chí anime, thứ mà bình thường anh ta hiếm khi đụng đến.
Ơ, nói vậy thì, tôi còn lý do gì để ở lại phòng câu lạc bộ nữa không nhỉ?
Bởi vì ban đầu, tôi vào Hội Nghiên cứu Đường phố cũng chỉ vì cô Raika thôi mà.
...Thôi vậy. Vấn đề này để sau hãy nghĩ.
"Vậy, tôi về đây."
"Về rồi... Segawa-chan, cậu mới đến mà!"
"Ban đầu tôi cũng chỉ định ghé qua cho có mặt thôi."
Thực ra là tôi đến để xem cô Raika có ở đây không. Giờ cô ấy không có thì thà đi dạo phố Ikebukuro cùng Hina và các em còn hơn, khả năng gặp cô Raika gần nhà ga còn cao hơn.
"Ê Segawa-chan, ở lại chơi đi mà~"
"Này này, đừng có kéo tay áo tôi chứ."
"Segawa-kun, ở lại chơi đi mà~"
"Tôi chẳng có ý định chơi với tiền bối Sako một xu nào đâu."
"Ê, sao lại chỉ có tôi bị phân biệt đối xử thế!?"
Đùa giỡn xong, tôi trở nên nghiêm túc hơn một chút. Ban đầu tôi định đợi cô Raika có mặt thì cùng bàn bạc.
"...Sắp đến sinh nhật Hina rồi, tôi muốn dành càng nhiều thời gian cho bé càng tốt trước đó."
Tôi nói ra những suy nghĩ đã nảy ra trên đường đến trường. Nếu là tôi của ngày xưa, có lẽ sẽ cố gắng làm thêm kiếm tiền, mua cho Hina một món quà thật đắt giá, hoặc cả nhà sẽ đi công viên giải trí chơi cả ngày rồi ngủ lại một đêm ở khách sạn... một kế hoạch sinh nhật xa xỉ như thế. Nói sao nhỉ, nó mang lại một cảm giác đầy tham vọng.
Điều đó cũng không sai, nhưng... lần này tôi lại nghĩ không nên làm như vậy.
"So với việc nhiệt tình lên kế hoạch lạ lùng, thì cứ thế này sẽ tốt hơn. Quả nhiên vẫn nên cố gắng giảm bớt thời gian Hina cảm thấy cô đơn, nhất là bây giờ..."
Hina, đang mong chờ ba mẹ trở về vào ngày sinh nhật, điều bé cần nhất lúc này chỉ là sự ấm áp.
Trên gương mặt điển trai của anh Ninmura hiện lên một nụ cười trìu mến.
"Ừm, Segawa-chan cũng trưởng thành rồi đấy chứ."
"Bị cậu nói thế tự nhiên thấy bực mình..."
"Thôi nào, thôi nào, dù sao thì nếu cần giúp đỡ cứ nói nhé, dù gì cũng rảnh mà."
"Tất nhiên rồi, nếu có gì cần tôi giúp thì đừng khách sáo nhé. Không, nói đúng hơn là tôi rất muốn giúp! Vì Miyu-sama, Segawa Shuntaro tôi dù thân tan xương nát thịt cũng cam lòng!"
"Cái quyết tâm kiểu đó thật phiền phức đấy. Mà đây là sinh nhật Hina cơ mà."
"Nói gì vậy! Hina-sama cũng là đối tượng mà tôi thề sống chết trung thành đó! Thiên thần thần thánh tóc đen không hề thua kém thánh nữ tóc vàng! Vì nụ cười cứu rỗi của các em ấy, dù có tan thành tro bụi cũng chẳng tiếc!" (Người dịch: Rốt cuộc là bao nhiêu thằng ngốc vậy)
Thật sự rất phiền phức. Mà thôi, dù sao thì người có thể thực sự mổ bụng tự sát nếu làm Miyu và các em khó xử thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cả. Tôi không khỏi thở dài một tiếng.
Mặc dù kế hoạch vẫn chưa được định rõ, thôi, hôm nay cứ nói luôn vậy.
"Ngày mồng ba tháng Ba là sinh nhật Hina, vậy nên mong hội trưởng và anh Ninmura dành thời gian hôm đó nhé."
"Ồ ồ, Ninmura-kun nghe thấy không! Segawa-kun nói muốn mời chúng ta đó!"
"Đúng đó! Cứ tưởng dạo này cậu ấy lạnh nhạt với chúng ta, cứ nghĩ là bị ghét triệt để rồi chứ, hóa ra không phải!"
Có, có thế à? Mà thôi, với tiền bối Sako thì tôi không phủ nhận. Tự mình chuốc lấy thôi. Đúng lúc tôi định than phiền thêm vài câu thì... nhìn đồng hồ.
"Ê, không phải lúc để ba hoa nữa rồi. Hôm nay tôi về đây, sắp đến giờ đi đón Hina rồi..."
Khi tôi vừa nói vừa khoác ba lô lên, tiếng loa phóng thanh trong trường, vẫn hoạt động dù đang nghỉ lễ, vang lên.
"Sinh viên năm nhất khoa Văn học, Segawa Yuuta, mời đến văn phòng giáo sư Hachinohe."
Sau khi lặp lại hai lần, loa ngừng phát sóng.
Là giáo sư mà tôi vừa đến nộp báo cáo.
"Segawa-chan, còn ngẩn người ra đó làm gì?"
"...Ơ?"
Không biết từ lúc nào tôi đã lơ đễnh... Bất chợt bị anh Ninmura làm cho giật mình.
Dù có nghĩ thêm cũng vô ích. Thế là tôi vội vã chạy về văn phòng giáo sư. Đang chờ đợi tôi là công việc đơn giản như đánh excel, rồi còn giúp làm một đống việc lặt vặt.
Chắc hẳn suy nghĩ trong lòng giáo sư là thế này: "Nghỉ xuân thiếu người quá, à đúng rồi, vừa nãy chẳng phải có thằng nhóc khốn khổ nào đó đến nộp báo cáo sao, bắt nó lại mà cải tạo lao động luôn." Đại khái là vậy. Đối với giáo sư đã cho tôi vài tín chỉ khi tôi suýt bị lưu ban thì chẳng có gì để phàn nàn cả. Hơn nữa, bản báo cáo hôm nay của tôi cũng nhận được gợi ý là sẽ đạt điểm cao hơn.
Kết quả là, tôi chỉ vừa kịp giờ đón Hina. Tôi đạp xe như bay đến nhà ga, chuyển tàu mất khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được con đường dẫn đến nhà trẻ của Hina.
"Hina!"
Vừa đến cổng nhà trẻ, tôi đã cất tiếng gọi tên đứa cháu gái đáng yêu của mình.
"Ơ? Không phải chú của Hina sao. Hina đã được đón về rồi đó ạ?"
"Ơ?"
Tôi ngạc nhiên khi nghe cô giáo mầm non nói điều không ngờ tới. Thảm họa rồi. Dù tôi đã gửi tin nhắn cho mọi người trên tàu là tôi sẽ đi đón Hina... Hay là tôi đã chậm một bước?
"Là chị của Hina, và một người nữa, một cô gái xinh đẹp như người mẫu ấy ạ."
"Xinh đẹp như người mẫu...?"
Trong số những người tôi quen, chỉ có mỗi người đó thôi.
Tôi chạy hết tốc lực về nhà, và quả nhiên cô Raika cùng Hina đang chơi đùa với nhau.
"Chào mừng chú về, Yuuta."
"Chú Yuuta về rồi ạ!"
"Chú về rồi. À, xin lỗi nhé, lại làm phiền cô đi đón Hina."
"Ừm, không sao đâu. Vui lắm."
Dù không biểu cảm, nhưng tôi vẫn nhận ra cô ấy còn vui hơn cả Hina đang rất phấn khởi. Có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng biểu cảm của cô Raika dường như dịu đi nhiều so với bình thường.
"Chú Yuuta, chú Yuuta, cái này nè, con với chị Raika đã đi lên tầng thượng siêu thị ăn kem đó!"
"Ồ ồ, vậy thì tốt quá nhỉ. Trước khi ăn có rửa tay sạch sẽ không?"
"Rửa rồi ạ! Vì bị cảm lạnh đáng sợ lắm mà."
"Là cúm đó con. Hina đã giữ lời hứa rất tốt, Hina giỏi lắm!"
"E-hê-hê."
Được khen bé lại bắt đầu ngượng ngùng vặn vẹo.
"À, anh về rồi."
Sora ló đầu từ phòng khách ra. Có vẻ như em đang phơi quần áo, mặc tạp dề và tay xách một giỏ đầy quần áo.
"Chết rồi. Mình quên mất hôm nay đến lượt mình giặt đồ."
Dù Sora mỉm cười nói "Đừng để ý mà", nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Rõ ràng tôi đã quyết định sẽ cố gắng chia sẻ việc nhà nhiều nhất có thể, nhưng cứ mãi dựa dẫm vào Sora và các em. Cứ thế này thì lại bị bà dì mắng là người giám hộ không ra gì mất.
"Xin lỗi nhé, Sora."
"Thật là, đã bảo đừng để ý mà."
Sora cười khổ.
"Đúng đúng. Chị ấy, lúc phơi quần áo cho chú thì vui lắm đó."
Miyu không biết xuất hiện từ lúc nào, nói với vẻ mặt tinh nghịch.
"M-Miyu!"
"Quần áo của mình sao, xin lỗi Sora... ơ?"
Nhìn kỹ tầng trên cùng của giỏ quần áo, là chiếc quần đùi của tôi được gấp gọn gàng...
"Hì hì, tại chú đó mà mặt chị ấy đỏ bừng cả lên, nhưng mà không ghét đâu nha~"
"Miyu! C-Con nói gì thế!"
Giữa chừng, khuôn mặt Sora thoáng chốc ửng hồng.
"Đây, cầm lấy đi! Của anh đó!"
"À, ồ ồ."
Tự nhiên thấy ngượng ngùng quá. Tôi tiện tay nhận luôn cả giỏ.
Thì ra việc con gái giặt quần lót của mình lại xấu hổ hơn tôi tưởng. Ngược lại thì khỏi phải nói. Ngay cả tôi, người bình thường vẫn bị nói là thần kinh thô, cũng cảm nhận được rõ ràng. Chẳng trách Sora và Miyu đều tự giặt đồ lót của mình.
"Em, đi nấu bữa tối."
Sora vừa quay người định đi vào bếp thì bị cô Raika chặn lại.
"Bữa tối tôi đã làm rồi."
Cô Raika chỉ tay về phía bếp. Tôi nhìn theo, thấy trên bàn có một chiếc nồi lạ mắt đặt ở đó.
"Ơ, cô Raika làm ạ?"
"Thịt bò hầm. Vì làm nhiều nên tôi chia cho mọi người một ít."
Cô Raika gật đầu thản nhiên.
Thật là may mắn. Nhờ việc sống gần, cô Raika có thể thường xuyên ghé thăm nhà, nếu vậy, tình huống như hôm nay chắc chắn sẽ không hiếm. Dù cơ hội xuất hiện ở phòng câu lạc bộ ít đi, nói đúng hơn là tôi gặp may vì cái rủi này! "Chia cho mọi người một ít", những từ ngữ nghe thật êm tai.
"Từ giờ trở đi, ngày nào tôi đón Hina thì tôi sẽ nấu ăn. Như vậy sẽ nhanh hơn."
"Thế, thế thì ngại quá ạ."
"Coi như là quà cảm ơn vì đã cho tôi đón Hina."
Cô Raika nói với vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng chắc là cô ấy đang đùa thôi.
"Hôm nay cũng vậy, em giật mình ghê. Đột nhiên nhận được tin nhắn của chị Raika hỏi 'Mấy giờ đón người?', sau khi trả lời xong, em định đi đón người thì lại bị chị Raika đón trước rồi."
Khung cảnh Sora bị khí thế của cô Raika áp đảo không khó để tưởng tượng, tôi không kìm được mà bật cười.
"Đừng cười chứ. Nghe tiếng chuông cửa chạy ra mở, thì thấy chị Raika đang đứng ở cửa bê một nồi lớn, em chẳng biết phải làm sao nữa."
"Kế hoạch thành công."
Cô Raika giơ ngón tay cái về phía tôi. Sora vừa khóc vừa cười. Có cảm giác hai người này càng ngày càng thân thiết hơn. Cô Raika dù không biểu cảm, nhưng dường như cô ấy thực sự rất vui.
Sau đó, mọi người bắt đầu cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Gọi là chuẩn bị, thực ra cũng chỉ là múc thịt bò hầm ra bát, đặt salad và bánh mì mà Sora và các em đã mua lên bàn ăn mà thôi. Rồi bữa tối kiểu Tây hiếm hoi của nhà tôi bắt đầu.
"Này, cái kiểu kẹp thịt bò hầm vào bánh mì ăn này đúng là không quen chút nào... Sora, có cơm không?"
"Em nói chú này, thịt bò hầm là ăn với cơm sao?"
"Ơ? Gì chứ? Chẳng lẽ chú lại nói gì lạ à?"
"Thịt bò hầm thì thường ăn với bánh mì chứ."
"Thì ra đó là kiểu ăn chuẩn à, trông có vẻ trang trọng... Nhưng mà, quả nhiên không ăn cơm thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó... Các em có hiểu không?"
"Hoàn toàn không hiểu."
Ừm...
"Cứ như chú già vậy."
Lúc này, từ "chú già" tuyệt đối không phải là "cậu" theo nghĩa thân thích, tôi hiểu điều đó.
"Vậy, cô Raika..."
"Bánh mì."
Câu trả lời dứt khoát.
Đúng rồi. Tất cả mọi người ở đây, trừ tôi ra, đều là tiểu thư sinh ra trong gia đình thượng lưu. Chắc chắn họ chưa từng nghĩ đến chuyện thịt bò hầm ăn với cơm, hay cạo vét cháy nồi cơm nguội ăn đâu nhỉ. Mặc dù cơm cháy cũng ngon phết.
"Hina cũng muốn cơm!"
"Ồ ồ, đúng là Hina mà! Con hiểu chú mà!"
"Ừm! Hina, thích cà ri!"
"Quả nhiên, người Nhật phải ăn cơm trắng chứ."
"Cơm trắng đó!"
Hina quả nhiên rất giống tôi. Dù nói là giống, thịt bò hầm và cà ri dù sao cũng là món ăn khác nhau. Nhưng bất kể những điều đó, việc có một đồng minh duy nhất trên cái bàn ăn đầy cảm giác lạ lẫm này thực sự khiến tôi thấy an ủi. Đúng là con gái của chị gái mình có khác.
Miyu và các em cũng nghĩ vậy, cứ khúc khích cười mãi không thôi.
"Nhắc mới nhớ, cô Yuuri hình như cũng từng nói 'Người Nhật phải ăn cơm chứ' thì phải."
"Ừm, có nói đó. Lúc đó Miyu còn nhỏ nên có thể không nhớ, trước khi cô Yuuri đến, nhà mình buổi sáng toàn ăn bánh mì nướng thôi, nhưng từ khi cô Yuuri đến thì về cơ bản là cơm và súp miso rồi. Thế là có lần ba nói 'Thỉnh thoảng cũng muốn ăn bánh mì nướng' thì hai người cãi nhau..."
"Nhớ mà, nhớ mà! Nói là cãi nhau, nhưng thà nói là ba bị mắng một chiều thì đúng hơn nhỉ?"
"Thế thì thật xin lỗi anh rể..."
Dù có thể đưa ra yêu cầu, nhưng quyền quyết định thực đơn luôn thuộc về người nấu ăn. Đó là nguyên tắc sống của chị tôi. Xem ra sau khi kết hôn chị ấy vẫn kiên trì thực hiện chính sách đó.
Tuy nhiên, đúng lúc này, chủ đề kỷ niệm lại được khéo léo gợi lên.
"Này này, mẹ cũng thích cơm à? Giống Hina sao?"
"Đúng vậy. Hina giống mẹ y hệt đó."
Nói đến đây, Hina lại "E-hê-hê" cười vui vẻ. Ngay cả nụ cười của bé cũng giống chị gái đến lạ.
"Sinh nhật, nếu làm nhiều đồ ăn thì mẹ cũng sẽ vui phải không ạ?"
"Ừm..."
Mọi người đều lộ vẻ mặt "tiêu rồi". Hina tin chắc rằng mẹ sẽ đến vào ngày sinh nhật của bé. Nói thẳng ra mẹ không thể đến thì quá đáng thương, nhưng cứ để bé kỳ vọng như vậy thì đến ngày sinh nhật chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Vì thế mà chúng tôi trước mặt Hina luôn cố gắng tránh nhắc đến ba mẹ... nhưng như mọi người thấy đó, không cẩn thận là lại lỡ lời.
「Hơn... hơn cả chuyện đó, Hina ơi! Con muốn quà sinh nhật gì nào!?"
"Cơm trắng ạ! Vì mẹ cũng thích!"
Miyu lập tức ngắt lời, cố gắng chuyển chủ đề, nào ngờ lại càng thêm rắc rối.
"Hina à, cơm thì không thể làm quà được đâu con."
Chị Raika nói, vẻ mặt vẫn lạnh tanh nhưng lại tiếp lời một cách rất tự nhiên.
"Sao lại không ạ—"
"Vì cơm để lâu sẽ cứng và không ăn được nữa, nên không thể cho vào hộp quà đâu con."
"Thật ạ— Hina hiểu lầm rồi. Chị Raika giỏi quá!"
"Hina cũng giỏi lắm chứ, phát hiện ra lỗi sai ngay tức khắc chứng tỏ con rất thông minh đó."
"Hina, thông minh ạ, hề— hê— hê—"
Nhìn Hina vui vẻ khi được khen, tôi và Sora cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhờ chị Raika khéo léo lái chuyện, mọi thứ sau đó diễn ra suôn sẻ cho đến khi bữa tối kết thúc. Sau đó, chị Raika hướng dẫn Sora luyện đàn piano, rồi mọi người cùng nhau chơi trò chơi, vẽ tranh giết thời gian.
Rồi khi Hina bắt đầu lim dim mắt, chị Raika cũng chuẩn bị về.
"Hina không muốn chị Raika đi đâu—"
Thấy chị Raika chuẩn bị về, Hina dụi mắt, níu chặt lấy chị không chịu buông.
"Này Hina, làm thế chị Raika khó xử đấy con."
"Không chịu đâu—"
Chị Raika đặt tay lên bàn tay nhỏ xíu đang níu chặt không buông của Hina, dù bé con đã gần như ngủ gật.
"Hina, chị sẽ sớm quay lại chơi với con, được không?"
"Ưm, thật ạ? Thật sự sẽ sớm quay lại chơi ạ?"
"Ừm, hứa rồi nhé."
Sau khi móc ngoéo, Hina cuối cùng cũng chịu buông tay.
Rồi bé con được Sora ôm vào lòng, tiễn chị Raika ra về.
Cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, Hina vẫy tay thật mạnh, tiễn chị Raika và tôi – người hộ tống chị – ra khỏi nhà.
"Xin lỗi nhé, chị Raika. Giữ chị ở lại muộn thế này."
Đi trên con đường khu dân cư mờ tối dẫn ra đại lộ, tôi mở lời.
"Không sao đâu. Chị vui lắm."
Chị Raika cũng có vẻ rất vui như lời chị nói. Dù vậy, chị Raika quả thực rất dễ gần, nhưng việc Hina lại nghe lời chị đến thế thật đáng kinh ngạc. Rốt cuộc chị đã làm cách nào nhỉ?
"Mà nói đến chuyện này, em vẫn lo lắng về sinh nhật của Hina."
"Ừm... đúng là vậy thật. Có lẽ bây giờ nên nói thẳng ra thì hơn... nhưng hồi Juubei cũng thế, dù có nói bao nhiêu lần, dù có hiểu rõ đến mấy, kết quả cuối cùng vẫn là... chọn thời điểm thật khó."
Vừa rồi tuy chị Raika đã lấp liếm cho qua, nhưng điều đó chẳng thể giải quyết được vấn đề cốt lõi, tôi và Sora đều hiểu điều đó.
Hoặc là đến ngày đó bố mẹ không thể đến, hoặc là dù Hina không muốn cũng phải để bé biết...
"Rốt cuộc phải làm thế nào đây..."
Tôi tự hỏi mình, không hề nghĩ rằng sẽ có câu trả lời.
Chị Raika trầm tư một lát.
"Cứ dành nhiều thời gian hơn cho Hina trước đã."
"Vâng."
Trùng hợp với ý nghĩ của tôi.
"Con bé sẽ vui lắm đó."
"Ra vậy. Rồi sao nữa ạ?"
"Hết rồi."
"Ơ... Ơ, thế là xong rồi ạ!?"
Cách của chị Raika đơn giản đến mức khó tin.
"Nếu vui thì những chuyện không vui sẽ quên đi thôi. Có lẽ vậy."
"Có lẽ vậy... sao."
Nói thế thì có lẽ đúng thật. Thay vì nghĩ ra những mưu mẹo vụng về, chi bằng nghĩ cách làm sao để sinh nhật của Hina thật sự vui vẻ hết mức có thể, điều đó có tính xây dựng hơn nhiều.
Cứ thế nói những chuyện vẩn vơ, chẳng mấy chốc đã đến ga.
Chưa kể ngày thường, giờ này ở khu vực trước ga Ikebukuro vẫn tấp nập người qua lại. Cảm giác có một cô gái siêu xinh đẹp sánh bước bên cạnh, khiến người đi đường phải ngoái đầu nhìn mãi, thật sự rất dễ chịu.
"Yuuta."
Sau khi chào tạm biệt trước một căn hộ sang trọng gần ga, khi tôi đang bước về phía lối vào, chị Raika bất ngờ dừng lại và gọi tên tôi.
"Vâng? Có chuyện gì thế ạ?"
"Cố lên nhé, bố."
"...Vâng, em sẽ cố."
Chị Raika mỉm cười dịu dàng.
Chỉ vậy thôi, tôi bỗng thấy tràn đầy khí thế.
Ngày hôm sau, tôi lại đến dưới bầu trời Hachiouji này. Mùa này rồi mà Hachiouji vẫn lạnh.
Gió lạnh từ núi thổi về, cộng thêm cảnh vật tiêu điều, càng làm tăng thêm cảm giác này.
Ở khu vực trước ga thì còn đỡ, chứ vào sâu hơn, gần núi hơn ở khu vực quanh trường đại học thì không đùa được đâu. May mắn là tôi đã chuyển nhà trước khi kịp trải nghiệm mùa đông ở Hachiouji, còn Ninmura lúc này chắc đang hối hận vì quyết định ngày trước. Trong khi tôi đang đứng trước ga, vừa phát "lòng tốt" vừa chờ đợi, thì một bóng người xuất hiện ở phía đối diện.
"Chào Segawa-kun, xin lỗi đã để cậu đợi lâu."
Là cô bạn Sugaya thở hổn hển chạy tới, với túi đựng vợt tennis trên vai, có vẻ hôm nay cô ấy cũng sẽ tham gia buổi sinh hoạt thường lệ của câu lạc bộ tennis.
"Không không, tôi mới là người phải xin lỗi, đã gọi cậu ra lúc nghỉ ngơi."
"Không sao đâu, không sao đâu, dù sao thì cũng có buổi tập câu lạc bộ mà... Mà này, tôi có cảm giác hình như chúng ta đã từng có cuộc đối thoại tương tự rồi thì phải?"
"À... đúng là hình như có thật."
Cô bạn Sugaya khúc khích cười.
"Đây này, là vở ghi bài giảng của giáo sư Hachinohe đó. Của cậu đây."
Tôi nhận lấy quyển vở của cô bạn Sugaya và lật vội một lượt. Quyển vở được ghi chép ngăn nắp, sạch sẽ bằng nét chữ mềm mại đặc trưng của con gái, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đẹp mắt rồi.
"Chữ tớ viết không đẹp lắm, cậu chịu khó vậy."
"Đâu có, đẹp lắm ấy chứ."
Đây không phải là lời nói xã giao, hiếm khi thấy một quyển vở ghi chép vừa đẹp lại vừa dễ đọc như thế này.
Nét chữ tròn trịa dễ nhìn, đủ loại bút dạ quang được dùng để phân loại, thỉnh thoảng còn có hình minh họa chú thỏ nhỏ "Quan trọng!" cực kỳ đáng yêu.
Vở ghi chép của các bạn nữ đều sặc sỡ và dễ thương thế này sao?
Còn như tôi thì giỏi lắm cũng chỉ dùng bút bi đỏ để gạch chân mà thôi.
"Thật là, đừng nhìn chằm chằm mãi thế. Tớ ngại đó."
"À, x-xin lỗi."
Tóm lại, thế là xong xuôi rồi. Hôm qua chạy đến trường nộp báo cáo, tuy vất vả làm rất nhiều việc vặt, nhưng cũng có thu hoạch. Tôi đã nhận được một gợi ý về một điều kiện tốt.
Thông thường, báo cáo nộp muộn dù có làm cẩn thận đến mấy cũng chỉ được điểm B- là cao. Nhưng tôi lại được hứa hẹn có thể đạt điểm A nếu làm bài tập tốt. Như thế này thì lời to rồi.
Tuy nhiên, với một sinh viên đội sổ, phải nộp báo cáo muộn như tôi thì chắc chắn không có ghi chép bài giảng, nên tôi mới mượn vở của cô bạn Sugaya, người học cùng môn.
Nhân tiện, cái thằng Ninmura thì đừng nói đến vở ghi chép, đến cả sách nó cũng không có.
"Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, giúp tôi được một việc lớn đấy."
"Thật là, Segawa-kun khách sáo quá đi."
Cô bạn Sugaya hơi ngượng ngùng nói.
"Không đền đáp lại thì không được đâu."
"Không sao đâu, đừng bận tâm mà. Nhưng cậu nhớ học hành cho tốt đấy."
Dù cô bạn Sugaya nói đừng bận tâm, nhưng không đền đáp lại thì thật bất lịch sự quá.
"À phải rồi, lần này vừa đúng dịp sinh nhật Hina, nếu không phiền thì cô bạn Sugaya cũng đến nhé?"
"Hina, là cháu gái mà Segawa-kun nhận nuôi phải không? Như vậy có được không? Tôi chưa bao giờ gặp bé cả."
"Đừng bận tâm, dù sao thì Ninmura với mấy đứa kia cũng sẽ đến mà. Vả lại đằng nào cũng tổ chức, càng nhiều người càng vui, Hina chắc cũng sẽ rất thích."
Nói là vậy. Tuy cũng là lời thật lòng, nhưng tôi cũng có ý đồ riêng. Tổ chức thật náo nhiệt, có lẽ Hina sẽ không có thời gian để nghĩ đến chuyện bố mẹ... là như vậy đó. Hơn nữa, cô bạn Sugaya cũng là người rất hiền lành, nếu có người lần đầu gặp mặt xuất hiện trước Hina, bé con chắc cũng sẽ vui vẻ. Hina chắc chắn không sợ người lạ đâu.
"Ừm, tôi hiểu rồi. Đến lúc đó nhớ gọi tôi nhé. Mong là sẽ vui vẻ."
Cô bạn Sugaya gật đầu đồng ý.
"Vậy thì, vào ngày 3 tháng 3 đó..."
"À, mà này, cũng cần phải nghĩ quà nữa chứ. Tôi không rõ Hina thích gì, cậu có thể nói cho tôi biết được không?"
"Không cần phải tốn kém đâu. Chỉ cần náo nhiệt là đủ rồi."
Vẫn còn định đền đáp lại mà, thế này thì lại làm phiền người khác mất rồi.
"Không được đâu. Sinh nhật con gái thì đặc biệt lắm đó. Với lại, chọn quà cũng là một niềm vui mà."
Cô bạn Sugaya mỉm cười nhẹ nhàng nói, quả là một người rất hiền lành.
Sinh nhật con gái thì đặc biệt... ư.
"Cậu nói thế làm tôi đau đầu quá. Tôi còn chưa lên kế hoạch gì cả."
"Ơ!? Thế sao được hả Segawa-kun!"
"X-xin lỗi."
"...Thôi được rồi. Vậy thì, bây giờ chúng ta cùng đi mua sắm không?"
"Hả? Bây giờ ư? Nhưng mà, cô bạn Sugaya không phải còn phải đi tập câu lạc bộ sao?"
"Vẫn còn thời gian, nếu nhanh thì chắc kịp. Với lại không đi ngắm nghía một lần thì làm sao biết nên mua gì chứ? Dù sao thì vẫn muốn người nhận quà được vui vẻ mà phải không?"
"Đ-đúng vậy!"
"Thế thì chốt nhé. Hachiouji thì ít cửa hàng quá, hay là đi tàu đến Tachikawa thì hơn nhỉ."
Cô bạn Sugaya bắt đầu nhiệt tình lên kế hoạch.
Không ngờ cô ấy lại nhiệt tình đến thế, đúng là xứng danh thành viên câu lạc bộ thể thao.
Thế là hai chúng tôi bắt đầu lang thang vô định trên phố để tìm quà cho Hina.
Nghĩ kỹ lại, đối với tôi thì đây hình như là lần đầu tiên đi mua sắm cùng một cô gái đồng trang lứa, dù rất lâu sau tôi mới nhận ra điều này.
Khi về đến Ikebukuro, trời đã tối hẳn.
"Anh hai về muộn quá!"
"Muộn quá! Chú Yuuta, muộn— rồi!"
Vừa về đến nhà, tôi đã bị Sora và Hina mắng xối xả.
"X-xin lỗi."
Hai đứa mắng cũng phải thôi, đã qua giờ ăn tối từ lâu rồi.
"Thật là, anh hai đi đâu thế hả?"
"Đi đâu— ạ?"
"...Mải nói chuyện với bạn đại học quá, đến lúc sực tỉnh thì đã muộn rồi."
Đương nhiên không thể nói là đi mua quà sinh nhật cho Hina được, nhất là lại nói trước mặt bé con. Tôi đành nói dối một chút.
"Thế thì ít nhất cũng phải gọi điện thoại chứ."
"Anh xin lỗi..."
Tuy nhiên, tôi cũng không ngờ lại về muộn đến thế.
Sau đó, chúng tôi đã đi dạo trung tâm thương mại ở Tachikawa.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra "phụ nữ đi mua sắm đáng sợ đến nhường nào" – lời khuyên truyền đời của người xưa, và đã tự mình trải nghiệm điều đó một cách sâu sắc. Đến khi tôi để ý thì bên ngoài trung tâm thương mại trời đã tối đen. Không thể để con gái về nhà một mình vào buổi tối được, nên tôi đành phải đưa cô bạn Sugaya đến ga rồi mới về nhà, đến khi về đến nhà thì đã giờ này rồi.
Dù sao thì, cũng may là đã mua được quà sinh nhật cho Hina.
"Mà này... còn thừa cơm tối không?"
"Chả thèm quan tâm. Tự mà ăn mì gói của chú đi."
"Sao lại..."
Rõ ràng là đã lịch sự từ chối lời mời ăn tối ở nhà cô bạn Sugaya để vội vã về, vậy mà thất vọng quá. À không, dù đúng là lỗi của tôi.
"Chị hai, đừng trêu chú nữa, tha cho chú đi."
"Có trêu gì đâu, em đang giận thật mà."
"Lại nói bậy, rõ ràng vừa nãy còn 'anh hai sao vẫn chưa về' mà cứ đứng ngồi không yên đó thôi."
"Mi-Miyu!"
Thì ra là vậy. Là đang lo lắng cho tôi đó mà.
"Hừm. Thôi được rồi. Tự đi lấy trong tủ lạnh ấy. Hina, chúng ta đi tắm thôi."
"Đi tắm đi tắm— vịt con cũng đi cùng!"
"Được rồi được rồi."
Vừa nói hai chị em vừa đi về phía phòng tắm.
Sora dù miệng không tha nhưng vẫn để phần cơm tối cho tôi, thật là dịu dàng quá.
"Lại làm Sora không vui rồi..."
"Hôm nay chị hai cứ ở bên Hina mãi."
"À..."
Kể từ cuộc trò chuyện trong bữa tiệc sinh nhật đó, trong đầu Hina đã đóng dấu rằng "Ngày sinh nhật bố mẹ nhất định sẽ đến".
Đôi khi ngay cả trong giấc mơ cũng nghe thấy "Bố ơi~", "Mẹ ơi~" như vậy, Sora chắc cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Dù sao thì tối qua tôi cũng đã trải qua điều tương tự.
"Hina thì sao, thế nào rồi?"
"Bé đã hoàn toàn tin rồi. Cứ nghĩ đến việc được gặp bố mẹ là bé lại vui mừng nhảy múa."
"Ưm... vậy sao."
Không làm gì đó thì không được rồi. Dù cho dập tắt mong ước của người khác không phải là việc của người quân tử.
"Phải làm thế nào đây... Hina trông chờ lắm đó..."
Dù miệng nói luôn là Sora ở bên Hina, nhưng Miyu thực ra cũng đã rất cố gắng rồi.
Hàng mi dài rũ xuống yếu ớt không giấu được vẻ u sầu trên khuôn mặt.
"Đ-đừng lo. Chú nhất định sẽ có cách. Vẫn còn chút thời gian mà..."
"Hả? Chú Yuuta nghĩ ra cách hay ho gì rồi ạ? Sinh nhật của Hina sẽ làm thế nào..."
"Ưm... ch-chú vẫn đang suy nghĩ thôi."
"...Đúng là như vậy nhỉ... Haizz."
Vẻ mặt phấn khởi trong chốc lát lại lập tức chùng xuống. Huhu, xin lỗi con. Phải trông cậy vào một người bố mới thiếu kinh nghiệm như thế này. Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa có chút manh mối nào về giải pháp.
"Giờ thì em cũng đi tắm rồi ngủ đây. Chú nhớ tắt đèn trước khi ngủ nhé."
Lấy lại tinh thần, nặn ra một nụ cười, Miyu quay về phòng mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình tôi.
"Haizz... Mệt thật. Hina, phải làm sao đây..."
Đợi bữa tối đang hâm nóng trong lò vi sóng, tôi thở dài không ngớt.
Được tin tưởng đương nhiên là vui, nhưng gánh nặng mang tên trách nhiệm cũng ngày càng tăng lên.
Cuối cùng, vẫn không nghĩ ra được diệu kế nào để xóa bỏ ý nghĩ đó của Hina, thôi thì cứ làm những gì có thể trước đã— thế là đi làm thêm. Ít nhất, qua ngày hôm nay, cho đến trước sinh nhật của Hina, tất cả các ca làm việc đều đã được đổi, như vậy tôi có thể ở bên Hina suốt.
Cứ ở bên Hina chơi thật thỏa thích, từng chút một xua đi nỗi cô đơn trong lòng bé cũng tốt.
Với hy vọng như vậy, tôi đã đến HanaMura Foods từ sáng sớm để làm công việc vận chuyển.
Mặc dù ban đầu, khi thấy những thành viên đội bóng bầu dục thô kệch lại đang vật lộn làm bánh ngọt một cách tỉ mỉ, tôi cứ có cảm giác mình đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt của tiền bối kiêm trưởng câu lạc bộ Hanamura, các thành viên dường như đã trở nên thân thiết như người nhà.
Thân thiết quá mức, nếu không cẩn thận sẽ dễ nảy sinh ảo giác mình cũng là một thành viên của đội bóng bầu dục, nên tốt hơn hết là nên chú ý một chút.
Tuy rất thất lễ, nhưng cuộc sống đại học của tôi không có chỗ cho bóng bầu dục. Duyên phận hiếm có lắm, nên xin hãy tha cho tôi.
"Ắt xì!"
Khi bước xuống từ xe tải, tiền bối Hanamura hắt hơi một cái thật to.
"Tiền bối, bị cảm rồi ạ?"
"Ha ha ha, tôi đây từ bé đến giờ chưa bao giờ bị cảm cúm đâu nhé, đó là niềm tự hào của tôi đấy!"
Tiền bối tự tin xoa xoa mũi.
"Chắc là có ai đó đang nói xấu tôi thôi. Ái chà chà ắt xì!"
"Tôi nói, cái kiểu mê tín đó..."
"So với cái đó, Segawa à, tuy còn sớm, nhưng hôm nay cậu cũng phải bùng cháy lên đấy!"
Khi công việc kết thúc, đã là buổi trưa.
Tuy chưa đến giờ tan làm, nhưng tất cả công việc đã lên lịch đều đã hoàn thành.
"Được rồi, vậy tôi xin phép về trước đây."
Hôm nay nhất định phải đi đón Hina.
"À, phải rồi. Tiền bối Hanamura, anh có thời gian không?"
"Hả? Sao thế? Cuối cùng cũng có giác ngộ tham gia đội bóng bầu dục để vẫy vùng tuổi trẻ rồi à?"
"Đã bảo là sẽ không tham gia mà."
"Ha ha ha! Đùa đấy!"
Tiền bối Hanamura cười sảng khoái.
Khi người này đùa, thường hay xen lẫn những cái bẫy, nên phải cẩn thận hơn một chút.
"Lần này nhà cháu Hina sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, mong tiền bối Hanamura cũng đến."
"Là tiệc sinh nhật ư?"
Tiền bối Hanamura lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tuy rất vinh dự... nhưng có được không? Mời người như tôi, dù tự mình nói ra thì không hay lắm, nhưng trẻ con thấy người như tôi chắc sẽ không vui đâu."
Này này, thôi đi, làm ơn đừng có cái vẻ mặt sắp khóc đến nơi như vậy chứ.
"Không sao đâu ạ, Hina nhà cháu là đứa trẻ có thể chấp nhận cả tiền bối Sako đấy. Hơn nữa, lần chuyển nhà trước cũng đã gặp tiền bối Hanamura rồi mà."
"Ừm, vậy à."
"Nếu náo nhiệt thì Hina cũng sẽ vui. Nên xin tiền bối nhất định phải đến."
"...Được rồi! Đã nói đến nước này rồi, từ chối nữa thì thật không biết điều! Đúng rồi, để đội bóng bầu dục chúng tôi thể hiện điệu nhảy ăn mừng chiến thắng nhé! Trận đầu tiên năm nay bị thua, các thành viên đều tiếc hùi hụi vì không có cơ hội được biểu diễn nhảy múa."
"Cái đó, tuy rất cảm kích nhưng xin lỗi, nếu có thể thì tiền bối Hanamura đến một mình thôi... Nhà cháu không lớn đến thế đâu ạ."
"Ừm, vậy à. Tiếc thật."
Tuy tò mò về điệu nhảy đó, nhưng nếu vậy thì bữa tiệc sinh nhật có vẻ sẽ biến chất mất.
"Hết cách rồi, vậy tôi sẽ tham gia một mình vậy."
"Vâng, nhờ tiền bối vậy."
Thế là lại đảm bảo thêm được một người tham gia.
Sẽ thế nào đây, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Ừm, Hina chắc chắn cũng sẽ rất vui.
Nghĩ trong lòng, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Rời HanaMura Foods, tôi đi bộ về ga Hachiouji. Đúng lúc buổi trưa, các nhà hàng khắp nơi đều đông nghịt nhân viên văn phòng và sinh viên tìm chỗ ăn trưa.
Thời gian đón Hina cũng không còn nhiều, phải nhanh chóng tìm chỗ ăn trưa thôi.
Hôm nay đi đón Hina nhất định không được đến muộn nữa.
"À, ở đây..."
Vừa nghĩ vừa đi bộ quanh khu vực ga, tôi chợt sực tỉnh, trước mắt là tòa nhà quen thuộc đó.
Đây là nhà hàng gia đình nơi tôi từng làm thêm trước khi chuyển đến Ikebukuro
Vừa đúng lúc tôi đang chìm đắm trong những hoài niệm thân thuộc mà tiến lại gần, thì một tình huống ngoài dự liệu bất ngờ ập đến.
“Segawa-kun! Cứu tinh đây rồi!”
“Ơ…?”
Vừa mới đặt chân vào quán, lão quản lý đã chộp chặt lấy tay tôi.
“Này, này quản lý!? Làm cái quái gì vậy!?”
“Đúng lúc giờ mở cửa, ba đứa nhóc làm thêm đột nhiên xin nghỉ hết cả rồi! Tôi sắp chịu hết nổi rồi! Cầu xin cậu, giúp một tay đi!”
“À, cái đó… dù có nói giúp một tay thì tôi cũng nghỉ việc từ lâu rồi mà.”
“Chuyện đó không quan trọng! Tóm lại là làm ơn giúp một tay! Tôi xin cậu đấy!”
Lão quản lý đã ngoài ba mươi lăm, bốn mươi tuổi. Một người khá chất phác, hơn nữa khi tôi còn sống trong căn hộ chật chội ở Hachiouji cùng Sora và mấy đứa nhỏ, lão đã giúp đỡ không ít, quả là một ân nhân.
Rõ ràng, ngay từ đầu tôi đã chẳng có lựa chọn nào để từ chối.
“Được, được rồi. Thế, đồng phục… vẫn để ở chỗ cũ chứ?”
Xem ra, kỹ năng phục vụ và rửa bát đã lâu không dùng đến của tôi cũng chẳng hề mai một đi chút nào.
Sau khi thoát khỏi cái địa ngục của ca trưa, trời đã quá ba giờ chiều.
Không chỉ trả công hậu hĩnh, lão quản lý còn muốn mời tôi một bữa để cảm ơn, nhưng tôi đành lịch sự từ chối rồi vội vã chạy đến nhà trẻ của Hina.
Dù đã liên lạc báo trước là có thể đến muộn, nhưng tôi vẫn muốn tránh trường hợp Hina phải chờ một mình. Mà nói mới nhớ, rõ ràng tôi vừa mới quyết định sẽ dành thời gian ở bên Hina thật nhiều, vậy mà tình huống cản trở lại liên tục xuất hiện thế này.
Tuy tự biết mình có vẻ kém may mắn, nhưng mấy ngày tới vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tôi xuống ga Ikebukuro rồi chạy hết tốc lực đến nhà trẻ.
Những lúc thế này, đèn đỏ dường như dài hơn bình thường, đến khi tới nơi thì đã muộn hơn ba mươi phút rồi.
“Hina! Chú đến rồi đây! Cháu chờ lâu không!”
“Ôi, Hina vừa được đón về rồi đấy ạ?”
“Ế, lại được đón!?”
Lần này đến một tin nhắn cũng không có, trách sao tôi lại bất ngờ đến thế.
Sau khi hỏi rõ dáng vẻ người đến đón, tôi lê bước mệt mỏi quay về.
Không về thẳng nhà, mà tôi đi về phía nhà Koharu ở đối diện. Sau khi chào hỏi mẹ của Koharu, người ra đón, cuối cùng tôi cũng thấy đôi giày nhỏ quen thuộc của Hina đang đặt ở bậc thềm.
“Hina!”
Đúng như dự đoán, Koharu cũng đang ở trong phòng khách nhà mình.
“Dượng nhỏ— chào mừng về nhà—!”
“À, Hina, xin lỗi nhé, chú không đến đón cháu được…”
“Ưm, không sao đâu ạ. Chị Koharu đã trông thấy Hina rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, chị Koharu của Hina đang lườm tôi một cách đầy đáng sợ.
“Yuuta-kun!”
“À, có đây!”
“Tại sao lại không đi đón Hina!?”
“À không, không phải không đi đón, chỉ là đến muộn thôi ạ.”
“Đừng có viện cớ!”
“Vâng, cháu xin lỗi!”
“May mà thỉnh thoảng cháu có đi ngang qua nhà trẻ… Hina bé bỏng đáng thương cứ ở trong đó chơi một mình đó!?”
“Ư ư…”
Đúng là một tình huống không thể cãi lại được.
Tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn lắng nghe Koharu giáo huấn mà thôi.
“Có phải là Yuuta-kun đang hơi tự mãn quá rồi không?”
“Ế?”
“Chỉ vì gặp được mỹ nhân… mà quên béng trách nhiệm của người giám hộ thì tuyệt đối không được!”
Mỹ nhân gì cơ? Tôi có nghe nói gì đâu.
“Sắp đến sinh nhật rồi mà Hina đáng thương quá. Dù Yuuta-kun có bận việc, cứ liên lạc rồi nhờ cháu đi đón chẳng phải tốt hơn sao. Dù sao thì dạo này cháu cũng đâu có đi đón thường xuyên, bất cứ lúc nào Yuuta-kun cũng có thể nhờ cháu mà.”
“Vâng, cô nói chí phải ạ…”
“Nói bao nhiêu lần rồi, Yuuta-kun dù là sinh viên đại học, nhưng dù gì cũng là người giám hộ, không chịu tự mình cố gắng thì sao được…”
“Thôi thôi, Koharu. Đừng nói nữa. Con giống y như cán bộ kỷ luật ấy.”
“Mẹ, mẹ!”
Người ném phao cứu sinh cho tôi chính là mẹ của Koharu.
Bà bê một chiếc bánh và tách trà đặt trước mặt Hina.
“Xin lỗi nhé, Segawa-kun. Con bé này có tật xấu là rất nghiêm khắc với người mình quan tâm.”
“Mẹ, mẹ! Nói gì lạ thế! Con đâu có!”
“Ở trước mặt Hina mà giáo huấn Segawa-kun thì tội nghiệp quá đi.”
“Ưm…”
“Thật là, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, Koharu bướng bỉnh quá. Nghiêm túc là tốt, nhưng không đáng yêu thì sẽ chẳng được con trai thích đâu nhé?”
“Con trai gì chứ… Này, mẹ! Đừng có lái sang mấy chuyện vớ vẩn chứ!”
“Với lại dạo này hình như con bé cứ nhạy cảm quá. Con xem, có lần con bé nói đi mua truyện tranh rồi oai phong lẫm liệt trở về ấy. Từ dạo đó đến giờ…”
“Mẹ, mẹ! Chuyện đó, chuyện đó không liên quan gì cả!”
Ôi ôi ôi, Koharu trông thật bối rối, dù không rõ nguyên nhân, nhưng đúng là mẹ có khác!
Tôi nhìn đi nhìn lại hai người, cảm thấy vô cùng yên tâm với mẹ Koharu.
Sau khi ăn bánh ở nhà Koharu xong, chúng tôi trở về nhà. Một vị khách quen thuộc… nhưng với tư cách là một người chú, tôi lại cảm thấy đầy phức tạp khi thấy anh ta đang trổ tài trong bếp.
“Ồ, Segawa-chan, chào mừng về nhà.”
Ninmura với chiếc tạp dề đang nở nụ cười tươi roi rói.
“…Sao cái thằng này lại từ Hachiouji xa xôi chạy đến đây vậy?”
“Thì đương nhiên là, để đến gặp mấy cô em gái mỹ nhân trong nhà này chứ.”
“Cái này tôi không thể coi như không nghe thấy được. Gặp rồi thì sao? Hả?”
“Ha, ha ha ha… Segawa-chan, ánh mắt cậu hung dữ quá đó… À đúng rồi! Chẳng phải bên kia có cô nữ sinh trung học mỹ nhân Koharu sao!?”
Ninmura vừa giải thích, vừa chỉ vào Koharu đang đi sau lưng tôi.
“Đừng, đừng đến gần cháu!”
“Lạnh lùng quá đi. Anh đây là sinh viên đại học vô hại với người và vật mà? Đúng không, Segawa-chan?”
“Khó mà tưởng tượng một gã vô hại với người và vật lại bị mấy người bên câu lạc bộ Sumo và Rugby đuổi chạy bán sống bán chết được. Mà nói thật, Koharu khác với cái loại như anh, con bé là một đứa trẻ rất nghiêm túc, đừng có lại gần quá.”
“Đáng ghét thật. Khó khăn lắm mới chạy qua đây nấu bữa tối mà.”
Đúng như lời Ninmura nói, rất nhiều nguyên liệu đã được mua về đang chất đống trên bàn.
“Tối nay là bữa tiệc ẩm thực Ý. Cứ chờ đợi nhé~”
Miyu hớn hở nói.
“Vì mua được tôm ngon tuyệt vời, sao có thể không trổ tài một chút chứ. Nhìn này nhìn này, con tôm to bằng cả bàn tay ấy!”
“Oa— Tôm—!”
“Ồ ồ, Hina cũng thích tôm sao?”
“Vâng! Hina thích tôm nhất!”
“Vậy thì tốt quá rồi, vậy thì, chờ một chút nữa nhé, chúng ta sẽ dùng tôm này và sốt cà chua tự làm để nấu mì Ý nhé. À đúng rồi, Koharu cũng ở lại ăn cùng đi.”
“Ế? Cháu, mẹ cháu đã nấu bữa tối rồi…”
“Vậy thì gọi cả mẹ cháu sang đây luôn là được mà. Cái đó, dù hơi tự cao nhưng anh đây là dân chuyên nghiệp đó nhé? Bình thường khó mà ăn được đâu nha?”
“Chị Koharu ăn cơm cùng Hina đi—!”
“Ế ế, nhưng mà…”
Dưới đòn tấn công kép của Ninmura và Hina, ngay cả Koharu cũng khó mà chống cự, cuối cùng đành đồng ý ăn bữa tối cùng chúng tôi. Đương nhiên, mẹ của Koharu cũng được mời sang.
“Ôi chao— Mong đợi quá đi, mẹ của Koharu. Nhất định sẽ là một quý cô duyên dáng y như Koharu vậy.”
“Ninmura, tôi nói anh nghe này…”
“Không, không trong sạch chút nào!”
Tuy nhiên, thành thật mà nói thì tôi rất biết ơn Ninmura đã đến.
Tôi nghĩ, nếu ngày nào cũng có khách đến như thế này, có lẽ Hina sẽ không còn nghĩ đến chuyện của bố mẹ nữa cũng nên.
Dù biết động cơ không trong sáng.
Nhưng, chỉ cần là vì Hina, tôi làm gì cũng được. Đó chính là điều tôi đang cố gắng hết sức để làm ngay lúc này.
“Anh hai, không sao chứ ạ?”
Sora với vẻ mặt đầy lo lắng hỏi tôi.
“Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Vì… em thấy anh hai hình như lại đang tự làm khó mình.”
Chắc là con bé đang lo lắng chuyện trước đây tôi vì quá lao đầu vào làm thêm mà kiệt sức đây mà.
“Cái đó… em cũng sẽ cố gắng mà, đừng tự làm khó mình, có chuyện gì cứ giao cho em là được.”
Thật tình… con bé này rốt cuộc là thế nào vậy, sao lại có thể dịu dàng đến mức này chứ.
Lúc nào cũng lo lắng chuyện của người khác, lúc nào cũng tự mình gánh vác.
Đáng lẽ ra, người không nên tự làm khó mình mới là em chứ…
Tôi chẳng nói được lời nào, chỉ khẽ vuốt tóc cô bé.
“Ưm, anh hai?”
“Cảm ơn, nhưng không sao đâu.”
“…Vâng.”
Sora có chút ngượng ngùng vén lọn tóc lòa xòa.
Rồi nhẹ nhàng gật đầu.