Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1654

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 672

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4621

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1341

Quyển 9 - Lời mở đầu

Điều đó là đương nhiên thôi mà. Nếu không có ba và mẹ, con đã chẳng có mặt ở đây rồi. Dẫu cho không còn được gặp, không còn nhớ rõ nữa, thì mọi thứ vẫn y nguyên như vậy. Sự hiện diện của con chính là minh chứng hùng hồn cho tình yêu của hai người họ. Mối dây liên kết ấy vẫn luôn hiện hữu, bất kể không gian hay thời gian.

--------

Con người ta, càng đinh ninh mình đã tường tận, thì lại càng bỏ qua những điều cốt yếu nhất.

Như thể tìm thấy một con hẻm khuất trên con phố quen, hay chợt nhận ra một khía cạnh hoàn toàn khác của người mà ta tưởng chừng đã hiểu rõ. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đôi ba lần phải mắt tròn mắt dẹt vì kinh ngạc đến vậy. Riêng tôi, Segawa Yuuta đây, đã sống cùng chị gái mình – một người chị vừa đáng tin cậy, vừa là chỗ dựa duy nhất đã cưu mang và nuôi nấng tôi khôn lớn sau khi ba mẹ tôi qua đời.

Ngày đầu chị tôi kết hôn, đối phương lại là một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều, đã từng trải qua một đời vợ, thậm chí còn có hai đứa con riêng, mỗi đứa lại có một người mẹ khác nhau. Tôi cứ tự hỏi không biết chị đã gặp một người như vậy ở đâu, và rốt cuộc thì chị nhìn trúng điểm gì ở anh ta chứ. Những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu, khiến tôi cảm thấy chị gái mình như biến thành một người xa lạ.

Sau đó vài năm trôi qua, vô vàn biến cố xảy đến, giờ đây tôi đã trở thành người giám hộ của ba cô cháu gái mà vợ chồng chị để lại. Cũng chính từ đó, tôi lại được nhìn thấy một khía cạnh khác của chị gái mình. Tôi thấy chị kiên cường mạnh mẽ trong vai trò người mẹ nuôi dạy ba cô con gái, thấy chị cố gắng hết sức mình. Và rồi, tôi còn phát hiện ra một sở thích giấu kín của chị – đam mê cosplay – điều mà ngay cả tôi, người đã sống cùng chị từ thuở lọt lòng, cũng không hề hay biết. Chuyện này thực sự khiến tôi ngỡ ngàng.

Gương mặt người chị gái, gương mặt người mẹ, và cuối cùng là gương mặt người vợ mà tôi chưa từng biết đến, mỗi khía cạnh ấy đều hoàn toàn khác biệt. Nhưng dù vậy, chị vẫn luôn là người chị gái độc nhất của tôi. Bất kể khi nào, chị cũng luôn dốc hết sức mình để hoàn thành trách nhiệm.

Người chị gái đầy tinh thần trách nhiệm ấy, trong cuộc gọi cuối cùng, đã để lại lời nhắn: “Ghét bỏ việc từ bỏ, đó chính là ưu điểm lớn nhất của em.”

Đã hơn nửa năm kể từ ngày chúng tôi không còn gặp nhau.

Tôi, Segawa Yuuta, sắp bước sang tuổi hai mươi. Cuộc sống gánh vác hai vai trách nhiệm, vừa là sinh viên đại học vừa là “ba” của ba cô con gái, dần dà đã trở nên quen thuộc. Tháng Ba đã đến, những bước chân của mùa xuân dường như đang gõ cửa. Kim đồng hồ vẫn lặng lẽ quay đều.

Tôi sắp đón kỳ nghỉ xuân đầu tiên của mình ở trường đại học. Ai thông minh thì đã kết thúc kỳ thi cuối kỳ và bắt đầu nghỉ xuân rồi. Nhưng riêng tôi, để bù đắp những thiếu sót đủ điều, tôi phải bắt đầu kỳ nghỉ xuân muộn hơn người khác một chút. Dù vậy, tôi vẫn vô cùng biết ơn kỳ nghỉ dài này.

Vì tôi có thể dốc toàn lực đi làm thêm mà không cần bận tâm đến việc học. Mặc dù chị và anh rể có để lại một khoản tiền, nhưng đương nhiên, dùng rồi thì sẽ vơi đi, và rồi cũng sẽ hết. Bởi vậy, tôi phải cố gắng hết sức không sử dụng đến nó, vì sẽ có một ngày, ba cô cháu gái sẽ lớn lên, bệnh tật, kết hôn— không, không, chuyện đó khoan hãy nghĩ tới — nói tóm lại, để chuẩn bị cho những lúc cần chi tiêu lớn, bây giờ tôi phải cố gắng tiết kiệm hết mức.

Chính vì lẽ đó, mỗi ngày tôi làm việc không ngừng nghỉ từ sáng sớm cho đến tối mịt, khi đã kiệt sức mới trở về nhà. Nhưng dù sự mệt mỏi bao trùm khắp cơ thể, chỉ cần nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ nhà mình, mọi mệt nhọc dường như tan biến. Mở cửa ra, một luồng không khí ấm áp quen thuộc sẽ bao bọc lấy tôi.

“Chú về rồi đây!”

Vừa dứt lời, tiếng chân lộn xộn của mấy đứa con gái vang lên, chúng xô nhau chạy ra cửa. Một cô bé tóc vàng dài thướt tha búi hai bên như một idol nhí, và một cô bé tóc đen được buộc gọn gàng, đôi mắt to tròn đáng yêu. Tôi cứ nghĩ chúng sẽ “lao như bay về phía mình”, nhưng rồi lại nhìn thấy cảnh tượng kiệt sức trước mắt. Ơ kìa.

Gì, gì vậy, Hina?

“Chú ơi! Bụng đói rồi!”

“Bụng đói đói rồi!”

Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn mong chờ tiếng “Chào mừng chú về nhà” từ các cô con gái, tiếng nói ấy còn ấm áp hơn cả ánh đèn hắt ra từ cửa sổ hay không khí trong nhà. Nhưng cảnh tượng trước mắt ở cửa ra vào này thực sự khiến tôi bất ngờ.

“Hả? Hả hả?”

Tôi hơi lúng túng tìm kiếm.

“Bọn con vẫn chưa ăn cơm! Bụng đã dính cả vào lưng rồi!”

“Dính dính rồi!”

Hình ảnh cô con gái ba tuổi – ồ không, phải là bốn tuổi rồi chứ – cố gắng bắt chước thật đáng yêu. Nhưng bị coi là người giám hộ vô tâm bỏ mặc các con đói bụng như vậy thì thật có lỗi.

“Bữa tối hôm nay, Sora phụ trách đúng không?”

“Chị Sora vẫn chưa về, lại còn không liên lạc được, hiếm khi lắm mới như vậy. Chị ấy có thể đi mua sắm nên bọn con cũng không dám tự ý mua đồ ăn sẵn.”

Miyu thở dài nói. À phải rồi, Sora từng bảo hoạt động câu lạc bộ rất bận. Mùa xuân này, trưởng nữ nhà Takanashi là phó chủ nhiệm câu lạc bộ hợp xướng. Sora sắp phải biểu diễn hợp xướng trong buổi công diễn tốt nghiệp của trường. Chắc chắn hôm nay Sora cũng đang rất cố gắng ở phòng câu lạc bộ. Miyu lo lắng, chắc hẳn em ấy cũng đang thông cảm cho Sora về việc thất trách này, cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi.

Chắc hẳn việc dỗ dành Hina đang đói bụng là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, tôi cười khổ nghĩ.

“Vậy thì, hôm nay để chú thay ca làm bếp nhé, chú sẽ làm bữa tối ngay đây, đợi một lát nhé.”

“Vâng ạ! Con cũng sẽ giúp!”

“Hina cũng giúp! Hina cũng giúp!”

“Được rồi, vậy hai đứa nhanh đi rửa tay trong phòng tắm đi.”

“Rõ!”

“Rõ– rồi–!”

Hai chị em chào kiểu nhà binh rồi vọt thẳng vào phòng tắm.

“Vậy thì, xem thử có những nguyên liệu gì nào – ôi trời, tủ lạnh chẳng còn gì cả. Ừm… ừm… chỉ còn lại bông cải xanh và mấy cái bánh hamburger đông lạnh thôi. Chẳng còn lựa chọn nào khác – thì ra là vậy.”

Tôi lấy gói bánh hamburger đông lạnh bọc màng bọc thực phẩm ra khỏi tủ lạnh rồi cho vào lò nướng. Đây là món ăn rất tiện lợi, chỉ cần rã đông rồi nướng sơ qua là xong. Món phụ thì có bông cải xanh luộc với trứng, thêm ngô hộp xào bơ. Chắc còn phải làm thêm món canh nữa thôi, tiếc là ở đây ngoài canh miso ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Biết thế thì lúc về nhà đã mua thêm chút đồ rồi. Nhưng với kinh nghiệm tu luyện cuộc sống nửa năm qua, cuộc khủng hoảng tầm này chẳng đáng kể gì.

“Chú Yuuta ơi, rửa tay xong rồi ạ!”

Hina cùng Miyu từ phòng tắm trở ra, bé đưa bàn tay đã rửa sạch ra cho tôi xem như muốn nói “Chú thấy thế nào?”.

“Ồ ồ, giỏi quá Hina! Vậy thì rửa rau trước nhé.”

Đang nói chuyện, một giọng nói đầy năng lượng “Con về rồi!” vang lên từ cửa ra vào.

“Xin lỗi vì đã về muộn ạ! Con, con sẽ làm bữa tối ngay!”

Người đang lăng xăng chạy vội vào phòng khách chính là Sora.

“Chị Sora về rồi ạ!”

“Chị về rồi Hina. Ơ, Hina đã bắt đầu làm cơm rồi à?”

Sora vừa treo áo khoác lên, đôi vai cô bé rũ xuống, có vẻ mệt mỏi.

“Không cần bận tâm đâu, luyện tập câu lạc bộ hợp xướng mệt lắm đúng không?”

“Vâng, em xin lỗi, anh Yuuta.”

Đúng như dự đoán.

“Không sao, không sao mà. Chỉ là đổi người phụ trách thôi, Sora cũng vào giúp một tay nhé.”

“Vào đây, vào đây, chị cũng giúp nhé.”

“Chị ơi, mình cùng giúp đi!”

Nhìn nụ cười của các em gái đang quây quần bên người chị yêu quý nhất, Sora cũng nở nụ cười.

“Ừm, chị đến ngay đây.”

Tiếng bước chân lộp cộp leo cầu thang vang lên, ngôi nhà dường như bỗng trở nên vui vẻ hẳn.

Ba chị em và tôi, đó là tất cả thành viên của gia đình Takanashi hiện tại.

Chỉ cần tất cả thành viên trong gia đình tụ họp, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm ngôi nhà ấm áp hơn hẳn.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa thu dọn số nguyên liệu còn lại để nhanh chóng hoàn thành bữa tối. Sau đó, tôi gọi điện cho cô Sasha, Miyu dường như có thứ gì đó muốn cho chúng tôi xem.

Tiếp đó, một chiếc máy tính lớn được đưa ra phòng khách.

“Ơ, cái máy tính này là sao vậy?”

“Dạo gần đây con không dùng điện thoại nữa, con dùng cái này để nói chuyện với mẹ.”

Không thèm để ý đến tôi và Sora đang ngơ ngác, Miyu cắm dây mạng vào máy tính và bắt đầu cài đặt một thứ giống như webcam.

“Này, Miyu, con đang làm gì vậy?”

“Cái gì mà cái gì, đương nhiên là chuẩn bị gọi video rồi!”

“Gọ, gọi video?” (Tôi tự nhủ, cả nhà này có phải xuyên không từ 10 năm trước về không vậy?)

Sora cầu cứu nhìn tôi. Xin lỗi nhé, chú cũng chẳng hiểu gì cả.

“Gọi điện thoại tốn tiền lắm mà, nên gần đây con nói chuyện với mẹ toàn dùng gọi video thôi. Kìa, nhà mình không dùng cáp quang sao, nói chuyện với bên Nga cũng mượt mà bất ngờ đấy.” (Tên khốn, đường truyền 2M nhỏ giọt làm sao chịu nổi đây!)

Miyu vừa cài đặt vừa giải thích cho chúng tôi.

“Thế nên, hôm nay có dịp hiếm hoi, mình thử xem sao. Webcam trước đây con thấy ba có dùng rồi. Vậy chắc driver cũng đã được cài đặt rồi. Chú ơi, chiếc máy tính này có cần cài lại hệ điều hành không ạ?”

Những thuật ngữ chuyên môn cứ tuôn ra từ cái miệng xinh xắn của Miyu khiến chúng tôi bối rối.

“Anh, anh ơi! Miyu nói tiếng sao Hỏa!”

“Bình tĩnh nào Sora, chỉ là mấy thuật ngữ chuyên môn của máy tính thôi.”

“Thật ạ anh? Anh nghe hiểu sao?”

“Ừ ừ, đương nhiên rồi, chỉ là mấy thứ cấp độ sơ đẳng thôi mà. Hà hà hà hà.”

“Giỏi thật, đúng là sinh viên đại học!”

Nói thêm một chút, tôi cũng chỉ hiểu đại khái thôi, tự mình cũng chưa từng thao tác nên không thực sự hiểu rõ. Miyu cô bé này rốt cuộc học những kiến thức này từ đâu ra vậy?

“Xong rồi, chuẩn bị hoàn tất~? Kết nối!”

Miyu vừa nói vừa nhấp chuột vào biểu tượng trên máy tính để bàn, một cửa sổ hiện ra trên màn hình. Biểu tượng “Đang kết nối” xoay tròn một lúc, rồi đột nhiên màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng sáng sủa.

Tuy nhiên, bóng dáng cô Sasha vẫn chưa thấy đâu.

“Ơ, mẹ đâu rồi? Này mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi ạ?”

“Này Miyu, thế này là kết nối được rồi à?”

“Vâng, chắc là vậy nhưng không biết mẹ đang làm gì.”

Trong lúc lúng túng, gương mặt cô Sasha đột nhiên xuất hiện trong cửa sổ.

“A, là mẹ! Thiệt tình, mẹ đi đâu vậy ạ?”

“Xin lỗi con nhé, mẹ trang điểm một chút thôi.”

Nói xong, cô chớp mắt một cách đáng yêu.

“Mà, bộ quần áo đó là gì vậy?”

Miyu vừa nói vừa nhăn mày như thể nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ. Cô Sasha đang mặc một bộ đồ ngủ, không không không, đó là một bộ trang phục vô cùng lộng lẫy. Chắc hẳn đó là cái gọi là night dress (một loại váy ngủ), bộ đồ màu đỏ rượu vang rất bóng bẩy, lộ nhiều phần ngực và vai, thực sự không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.

“Gì cơ!? Trang phục của mẹ có gì lạ đâu!”

“Khoan, khoan đã cô Sasha! Cô làm ơn mặc thêm quần áo vào đã ạ!”

“Ôi, Sora à. Mẹ ngủ lúc nào cũng mặc thế này mà, với lại, bộ này là do mẹ tự thiết kế đấy.”

Nói đoạn, cô Sasha lại tiến gần hơn về phía camera.

Vùng thung lũng giữa đôi gò bồng đảo vốn đã rất ấn tượng giờ đây lại chiếm trọn màn hình.

“Anh Yuuta không được nhìn!!”

Bị Sora che mắt, hơi tiếc một chút… không không, tôi đang nghĩ gì vậy chứ.

“Sa—sha—! Đẹp quá!”

“Chào Hina, con cũng đáng yêu lắm, có phải con cao lên một chút rồi không?”

“Thật ạ? Hina cao lên rồi sao?”

“Thiệt tình, mẹ ơi, mình mới gặp nhau gần đây mà.”

Cô Sasha “Ồ vậy ư?” một cách giả lả.

Đúng như Miyu nói, từ bữa tiệc sinh nhật của Hina đến giờ còn chưa đầy một tuần. Thế nhưng, cảm giác như đã lâu lắm rồi, bữa tiệc sinh nhật đó thực sự hoành tráng đến vậy sao?

“Yuuta, em khỏe không?”

“Dạ, dạ khỏe.”

Không hiểu sao, khi nghe giọng cô Sasha, cơ thể tôi vô thức đứng nghiêm lại.

“Ở Nhật Bản bây giờ đã ấm lên rồi phải không?”

“Vâng, nhưng buổi sáng vẫn còn khá lạnh ạ.”

“Mùa đông ở chỗ mẹ phải một thời gian nữa mới hết cơ. Ban đêm nhiệt độ vẫn xuống dưới không độ đấy.”

“Thật vậy sao ạ.”

“Buổi tối ngủ một mình cô đơn lắm. Giá mà có ai đó ngủ cùng thì ấm áp biết mấy. Nếu người đó là một thanh niên Nhật Bản 19 tuổi khỏe mạnh, nghề nghiệp là sinh viên đại học thì tốt quá.”

“Nghe cụ thể quá nhỉ.”

“Thiệt tình, Yuuta đúng là chậm chạp quá đi. Mẹ nói là một nửa giường đang để trống dành cho con đấy.”

“À, ừm, cái đó…”

Không, không được rồi. Hình như mình sắp sốt đến nơi. Cô gái tóc vàng hoe xinh đẹp khẽ cười trộm nhìn tôi đang choáng váng. Hina với vẻ mặt đầy thắc mắc, lén nhìn tôi đỏ bừng mặt. Lúc này, Sora và Miyu xông vào khung hình.

“Mẹ thiệt tình! Hina cũng nghe thấy đấy!”

“Dụ dỗ… Khà khà, Sora, Miyu, mẹ chỉ nói là muốn ngủ cùng thôi mà, đúng không? Hina cũng muốn ngủ cùng chú Yuuta mà đúng không?”

“Vâng, Hina rất rất muốn ngủ cùng chú Yuuta ạ!”

“Đấy chứ.”

“Hina, cô Sasha thiệt tình! Không thèm nói chuyện với cô nữa!”

Sora đỏ bừng cả mặt.

“Mẹ, mẹ cố ý bắt nạt đúng không?”

“Khà khà… Ai biết được~”

Cô Sasha cười tươi rói, không thể nhìn ra ý đồ thật sự là gì, nhưng chắc chỉ là đang trêu chọc tôi thôi.

“Dù sao thì, được gặp mặt trực tiếp vẫn là tuyệt nhất. Miyu, Sora, Hina nữa, lại gần camera thêm chút đi. Mẹ muốn ngắm nhìn kỹ khuôn mặt đáng yêu của các con.”

“Thật là ngại quá đi.”

Miyu ngượng ngùng tiến lại gần camera.

Tiếp đó, Sora và Hina cũng tiến lại gần camera, cười tủm tỉm ngại ngùng.

Nhật Bản và Nga, dù cách xa hơn bốn nghìn kilomet, giờ đây lại như đang nói chuyện trực tiếp với nhau.

Thật là một điều tuyệt vời.

Chúng tôi lần lượt kể cho cô Sasha nghe những chuyện gần đây. Sora bận rộn mỗi ngày vì buổi công diễn của câu lạc bộ hợp xướng, còn Miyu thì luyên thuyên kể cho cô Sasha nghe chuyện hôm nay em ấy được một bạn nam trong lớp tỏ tình. Từ sau sinh nhật Hina, dường như khoảng cách giữa Miyu và Sasha đã xích lại gần hơn rất nhiều.

“À, Sora sẽ hát trong buổi biểu diễn tốt nghiệp sao. Vậy thì mẹ muốn nghe quá. À này, bây giờ con có thể hát một chút được không? Mẹ muốn nghe.”

“Không, không được đâu ạ! Con vẫn chưa luyện tập gì cả!”

“Thật đáng tiếc quá nhỉ.”

Cô Sasha ở bên kia màn hình dường như rất tiếc nuối.

Hát ở một nơi có số người đông gấp mấy lần căn phòng hiện tại chắc hẳn là một điều rất tuyệt vời.

“Hina cũng muốn! Hina cũng muốn biểu diễn trong buổi công diễn tốt nghiệp!”

“Thật ư? Con sẽ biểu diễn điệu nhảy gì nào?”

“Cái, cái đó…”

Nói xong, Hina đứng dậy và nhảy múa ngay tại chỗ.

“À – thế thì camera không quay được đâu.”

“Miyu cũng nhảy cùng đi!”

“Đúng rồi, đúng rồi. Vậy thì, tốt nhất là có nhạc nữa.”

Miyu bắt đầu điều chỉnh vị trí camera và chuẩn bị nhạc. Lúc này, cô Sasha phát ra tiếng “Ôi chao, có gì sắp bắt đầu rồi ư?” đầy phấn khích chờ đợi.

“Miyu, con nhảy thật không?”

“Đương nhiên rồi, trước khi chú về con đã tập với Hina rồi mà.”

“Tập—rồi—mà!”

Không hiểu sao, cả hai cùng lúc thống nhất được tư thế. Tôi hình dung dáng vẻ dịu dàng của Hina trong lúc chờ đợi bữa tối, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Vậy thì, nhạc bắt đầu!”

“Ồ——”

Bắt đầu phát là một giai điệu mà tôi không biết đã nghe ở đâu rồi.

Chắc chắn đó là một bài hát của nhóm nhạc thần tượng rất nổi tiếng hiện nay.

Ngay cả tôi, người bình thường không mấy khi xem tivi, cũng biết bài hát này, vì nó được nghe ở khắp mọi nơi.

Thì ra là vậy, vì Miyu cũng tập luyện cùng mà.

Mà nghĩ lại, gần đây trẻ con ở mẫu giáo cũng nhảy theo các bài hát thần tượng. Chắc chắn cảnh Hina cùng các bạn nhảy múa sẽ vô cùng đáng yêu.

“Tuyệt vời quá, cả hai con đều tuyệt vời!”

Sau khi hai cô bé nhảy xong, từ cô Sasha ở tận nước Nga xa xôi vang lên tiếng vỗ tay và reo hò cổ vũ.

Sau đó tôi chợt nhận ra một sai lầm lớn.

“Tiêu rồi, giá mà quay lại được thì tốt biết mấy.”

“Hì hì, chú Yuuta, buồn bã quá đi.”

“Hina nhảy lại cho chú xem nhé, vui lên nào.”

“Hina thật là dễ thương.”

Dù sao đi nữa, tôi thực sự muốn quay lại lúc biểu diễn chính thức. Không biết cô giáo mẫu giáo nghiêm khắc kia có đồng ý không nhỉ. Giá mà các bậc phụ huynh cũng có thể đến xem buổi biểu diễn tốt nghiệp thì tốt biết mấy.

“Đợi một chút, đợi một chút, nhìn đằng sau kìa.”

Cô Sasha nói với chúng tôi.

Nghe nhắc nhở, quay đầu lại nhìn, hóa ra Sora đã ngủ say trên ghế sofa.

“Chị Sora ngủ rồi sao?”

“Ừm, chắc là mệt lắm rồi.”

“Hình như ngày nào chị ấy cũng luyện tập đến rất muộn.”

“Hôm nay đến đây thôi nhé. Yuuta, cẩn thận đừng để Sora bị cảm lạnh đấy.”

“Vâng, con biết rồi.”

Tôi gật đầu đáp lại cô Sasha, người đang dùng ánh mắt dịu dàng lặng lẽ nhìn Sora đang khò khò.

Cứ thế, chúng tôi cuối cùng cũng đã phần nào bình tâm trở lại, mọi thứ dần quay về quỹ đạo sinh hoạt thường nhật.

Cứ ngỡ cuộc sống sẽ cứ êm đềm trôi đi mãi như vậy.

Trong khi nhóm Yuuta cùng Sasha đang rôm rả chuyện trò, ở một nơi khác…

Trong căn phòng tối, một cô gái ngồi trên giường, ôm gối lẩm bẩm:

"Nhưng mà, cứ thế này thì không ổn đâu."

Ánh sáng dịu dàng từ khung cửa sổ khẽ hắt vào, nơi đó chính là từ căn nhà của gia đình Takanashi.

"Ở đó, có người mà mình quan tâm."

Nghĩ vậy, lòng Kitahara Shiori (Minato Shiori) cảm thấy một tia ấm áp.

Người ấy là một anh sinh viên đại học lớn hơn mình, lại còn gánh vác trách nhiệm làm cha nữa chứ, thật là một người tuyệt vời.

Thế nhưng, khi mới gặp, trái tim cô gái ấy lại bị những cảm xúc hoàn toàn trái ngược chiếm giữ.

Kitahara Shiori, vẫn là một cô gái với bao nỗi lòng.