『Nhàn rỗi ghê đó ha.』
Ninmura ngồi tựa cằm vào tay, lẩm bẩm một cách đột ngột từ vị trí cạnh quầy thu ngân.
『Aizz, đúng là rảnh rỗi thật.』
Tôi liếc xéo Ninmura, người dường như sắp ngáp đến nơi, rồi vô thức lau chùi cửa kính ở quầy phục vụ. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc tôi sẽ lau sạch bong tất cả cửa kính trong quán mất. Chẳng biết hai đứa tôi đã lặp lại kiểu đối thoại này bao nhiêu lần trong ngày rồi.
Quán cà phê & bar mang tên “Kureil” nằm hơi khuất vào trong một chút so với ga Hachiouji, đang vắng khách đến mức có thể nói là sạch bóng. Đến cả khách hàng hình như cũng đã bước vào kỳ nghỉ xuân rồi thì phải.
『Công việc bận rộn thì tôi không muốn làm đâu, nhưng mà, cứ rảnh rỗi thế này thì lại thấy mệt mỏi hơn.』
『Tôi thì bận rộn một chút lại tốt hơn. Chẳng làm gì mà vẫn được nhận lương, tôi thấy áy náy lắm.』
『Segawa đúng là người tử tế mà.』
Ninmura nói với giọng hoàn toàn không có chút sức lực nào, cuối cùng đổ gục xuống bàn thu ngân.
Dù hắn ta làm những bộ dạng chán chường như vậy, nhưng lại toát ra khí chất đẹp như tranh vẽ, thật khiến người ta tức điên lên được. Gã đàn ông này, Ninmura Kouichi, là người đầu tiên tôi quen ở đại học, cũng là người bạn gắn bó lâu nhất của tôi, ừm—nói tóm lại, hắn ta là một gã đàn ông tốt.
Hắn là một anh chàng đẹp trai, nói chuyện lại rất lanh lợi, một người mẫu vô cùng nổi tiếng. Đẹp trai đến mức mỗi tối đều qua lại với một cô gái khác nhau. À mà, tất nhiên cũng không thiếu những rắc rối trong mối quan hệ với phụ nữ, đây có lẽ là nhược điểm duy nhất của hắn.
Nhưng cho dù Ninmura có sức hút như một người mẫu chuyên nghiệp, hình như cũng chẳng thể lôi kéo khách hàng đến quán này được.
Thôi thì, vì đây là một quán nằm trong con hẻm nhỏ ở gần ga, nên ban ngày mà có người cố ý ghé qua cũng là chuyện hiếm gặp. Thực ra, hoạt động chính của quán cà phê & bar “Kureil” là vào buổi tối cơ.
『À—ra—, chào buổi sáng, xin lỗi vì đã đến muộn nhé.』
Người xuất hiện chính là chủ quán, hay còn gọi là quản lý.
『Chào buổi sáng, quản lý.』
『Ấy, chẳng phải lúc nào cũng bảo cứ gọi tôi là Hiromi-chan cơ mà.』
Quản lý Hiromi-chan nói, cơ thể uốn éo một cách kỳ quặc.
Bề ngoài, Hiromi là một người đàn ông cao gần 180cm, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng bên trong lại là một cô gái.
『Hiromi-chan, khách không đến chút nào, em chán chết rồi đây này.』
Ninmura vẫn nói với vẻ bất cần. Cái vẻ lười biếng mà vẫn đẹp trai của Ninmura thật khiến người ta phát hỏa. Nghe vậy, Hiromi lại nở một nụ cười đầy đắc ý.
『Cái này là đương nhiên thôi, vì tôi đã bắt khách ở trên đường rồi mà.』
Đằng sau thân hình đồ sộ của Hiromi, một bàn tay rất quen thuộc đang vẫy vẫy.
『Chà chà, chẳng phải mấy cậu trông rất nhàn rỗi sao, mấy đứa hậu bối đáng yêu của tôi ơi!』
『Gì chứ, hóa ra là tiền bối Sako à.』
『Cái thái độ thẳng thừng đáng ghét đó là sao hả?』
Vị khách mà Hiromi dẫn tới chính là tiền bối Sako.
『Sao tôi cứ thấy Segawa-kun ngày càng bất cần với tôi thế nhỉ. Vả lại, cậu dù sao cũng là thành viên của Lộ Nghiên, phải kính trọng hội trưởng như tôi hơn chứ.』
Lộ Nghiên, tức là “Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố”, một tổ chức bí ẩn không rõ nguồn gốc. Tôi đã thuộc về tổ chức này gần một năm rồi nhưng đến giờ vẫn chẳng biết rốt cuộc nó là cái gì. Vì vậy, mức độ bí ẩn của tổ chức này có thể hình dung được rồi đấy. Về cơ bản, hình như là làm những việc liên quan đến quan sát con người, nhưng bất kể là tiền bối Sako hay một tiền bối khác, trong học viện đều là bên bị quan sát, nên chẳng thể nói là người quan sát được.
À, trong khi tôi cứ vừa lau kính vừa suy nghĩ vẩn vơ, cặp kính của tiền bối Sako chợt lóe lên.
『Hừm, Segawa-kun, thái độ như vậy thật sự ổn chứ? Tôi đã cố tình dẫn cô ấy đến đây mà.』
Cô ấy?
『Quả nhiên.』
『Cô Raika!』
Đằng sau tiền bối Sako, cô Raika khẽ lộ ra một chút khí tức, cất tiếng chào rồi từ từ xuất hiện.
Một tiền bối khác của Hội Nghiên cứu Đường phố, nếu tóm tắt về cô Oda Raika thì chỉ có thể dùng hai từ: tuyệt thế mỹ nhân.
Đến cả những người cùng giới cũng không thể không bị thu hút bởi ánh mắt cô, vẻ đẹp hoàn hảo ấy cứ như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Và điều khuấy động sự hoàn hảo ấy, tạo nên những con sóng dữ dội, chính là bộ ngực quá khổ của cô. Nhưng có thể nói, chính những gợn sóng này mới là yếu tố đưa Raika đạt đến tầm cao vượt xa sự hoàn mỹ của một người phụ nữ!
Dù sao thì, trong lòng tôi, không cần nói cũng biết là dành cho cô ấy một tình cảm đặc biệt.
『Chuyện gì thế này, cô Raika, từ Hachiouji đến đây sao?』
『Đến lấy hành lý trong phòng.』
Nói xong, cô Raika móc chìa khóa xe ra và giơ lên cho chúng tôi xem. Một chiếc chìa khóa với logo của hãng xe sang nổi tiếng mà ai cũng biết. Cô Raika, từ mùa xuân này sẽ là sinh viên năm ba, phải chuyển từ ký túc xá cũ đến Shinjuku để đi học. Chính vì thế, cơ hội cô Raika đến Hachiouji sẽ ít đi, và cơ hội gặp mặt cũng gần như không còn nữa, khiến tôi thầm lặng tiếc nuối trong lòng. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là cô Raika đã chuyển đến một nơi rất gần nhà tôi ở Ikebukuro.
Hơn nữa, gần đây Raika còn thường xuyên ghé qua nhà tôi nấu cơm, khiến tôi ngay lập tức thoát khỏi sự tuyệt vọng mà bước vào những ngày tháng màu hồng. May mắn thật khi Ikebukuro và Shinjuku lại gần nhau đến thế.
『Tại sao lại đi cùng tiền bối Sako thế?』
『Đừng có nói như thể tôi là đồ thừa thế chứ. Tôi đây là đi nhờ xe của cô Oda đấy, một người hay hai người thì tiền xăng cũng vậy thôi mà?』
『Đi nhờ xe cô Raika á?』
Thật là một điều tuyệt vời biết bao. Tiền bối Sako với vẻ mặt đắc ý đã bị tất cả mọi người phớt lờ một cách dứt khoát. Nhưng lại là đi nhờ xe của cô Raika, thật đáng ghen tị quá đi mất.
Phải nói là, đáng ghen tị quá đi mất. Nhưng mà, cô Raika chắc chắn cách rất xa phạm vi "sở hữu" của tiền bối Sako, có lẽ không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu. Thôi thì, nói tóm lại, hắn ta là một kẻ tồi tệ.
Tiền bối Sako vui vẻ tiếp tục câu chuyện. Chắc hẳn gã này cũng khá rảnh rỗi trong kỳ nghỉ xuân này.
『Cho nên, tôi định mời cô Oda một ly cà phê làm quà đáp lễ vì đã cho tôi quá giang. Tiện thể muốn đến đây chế giễu... à không, động viên mấy cậu Segawa đây.』
Lời trong lòng vừa lỡ tuột ra rồi đó hả? Dù nghĩ thế nào thì vế sau mới là mục đích chính của chuyến này đúng không?
『Dù sao thì, bọn em cũng đang làm việc mà.』
『Ôi trời, không cần để ý đâu, dù sao thì— cũng chẳng có khách mà.』
Hiromi dứt khoát đồng ý, dù gì cũng là chủ quán mà, nghĩ kỹ hơn chút đi chứ.
Nói xong, cô Raika vẫn với vẻ mặt vô cảm, thản nhiên thốt ra một câu lạc đề.
『Muốn ăn sundae, vị sô cô la.』
『Ể, vị sô cô la sao? Ừm, thực đơn của chúng ta có món đó à?』
Ít nhất từ khi bắt đầu làm thêm đến giờ, chưa từng có ai gọi sundae ở đây cả. Đây là một quán chẳng có gì ngoài cà phê và bánh ngọt. Nhưng Hiromi lại mỉm cười rạng rỡ và đáp lời.
『Được thôi, một phần sundae sô cô la nhé~』
『Cái này, được sao ạ?』
『Chỉ cần là yêu cầu của khách hàng, chúng tôi đều có thể chuẩn bị được hết đấy.』
Hiromi trả lời một cách dứt khoát. Thật là một quán không thể xem thường được mà.
『À, Segawa, cà phê của tôi nữa nhé!』
『Ninmura, cậu lại đây giúp một tay đi.』
Tôi giục Ninmura, kẻ đang muốn lười biếng, rồi cũng bắt đầu pha cà phê.
Sau khi bắt đầu làm thêm ở Kureil, tôi cũng đã trở nên rất thành thạo công việc pha chế cà phê này.
Mà nói đến chuyện mới bắt đầu làm thêm, tôi đã bị Hiromi huấn luyện rất nghiêm khắc, và hạt cà phê chỉ được dùng khi rang vào buổi sáng cùng ngày mà thôi. Mặc dù quản lý có hơi kỳ lạ, và ban ngày quán cà phê gần như không có khách, nhưng cà phê ở đây lại cực kỳ ngon.
Mặc kệ Ninmura hoàn toàn không chịu giúp một tay, sau khi chuẩn bị xong cà phê cho 4 người, dùng kem trong tủ lạnh, cuối cùng cũng hoàn thành món sundae sô cô la đặc biệt chất chứa tâm huyết, trông như một tòa tháp cao vút. Vừa định ngồi xuống thì tiền bối Sako đột ngột lên tiếng.
『À mà Segawa-kun này. Cô Sugaya là ai thế?』
Tôi suýt thì phun cả cà phê ra ngoài.
『Gì, gì là ai, có chuyện gì sao ạ?』
Chẳng hiểu sao tôi lén liếc nhìn sắc mặt cô Raika, cô ấy như không có chuyện gì mà lại uống thêm một ngụm cà phê. Cái người này rốt cuộc muốn nói gì vậy chứ.
Nhân tiện nhắc đến, cô Sugaya là một bạn nữ cùng khóa với tôi và Ninmura ở đại học. Chúng tôi quen nhau trong một buổi giao lưu, gần đây không hiểu sao lại trở nên thân thiết. Cô ấy còn tặng tôi sô cô la Valentine (Biên dịch viên: Đồ khốn, nước mắt tuôn rơi có không!), lại còn đến dự tiệc sinh nhật của bé Hina nữa chứ.
Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng tiền bối Sako lại hoàn toàn không hiểu không khí mà tiếp tục truy hỏi.
『Tức là, tôi nghe nói hai người đang hẹn hò à?』
『Phụt!?』
Lại là một cú đánh thẳng mặt. Tôi không kìm được mà phun hết cà phê trong miệng ra.
『Cái, cái gì mà hẹn hò! Chỉ là bạn bè bình thường thôi mà!』
『Chỉ là bạn bè bình thường sao~~~』
『Anh bày ra cái vẻ mặt gì thế. Không phải bạn bè thì còn là gì nữa chứ.』
『Không, dù Segawa-kun nghĩ vậy, nhưng bản thân cô Sugaya thì nghĩ thế nào?』
『Cái đó...』
Thật lòng mà nói, nhìn thái độ gần đây của cô Sugaya, đôi lúc tôi cũng không khỏi nghĩ "Liệu có phải không nhỉ?".
Nhưng rồi tôi lập tức gạt bỏ cái ý nghĩ nhỏ nhoi ấy ra khỏi đầu. Cô Sugaya là người rất tốt, có rất nhiều bạn bè cả nam lẫn nữ. Tôi chắc chắn cũng chỉ là một trong số rất nhiều bạn bè của cô ấy thôi.
Với lại, tôi về cơ bản cũng không phải là kiểu người đẹp trai, đặc biệt là những cô gái đáng yêu mà ai nhìn cũng thấy thích, không thể nào lại có hứng thú với tôi được đúng không? Hiểu lầm là một sự thất lễ lớn đấy.
Hơn nữa, tôi còn có cô Raika, một mục tiêu đơn phương tuyệt vời như thế cơ mà.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn sang gương mặt nghiêng thanh tú của cô Raika xem cô ấy có đang lắng nghe đoạn đối thoại này không. Nhưng, một câu nói khiến tôi dao động từ Ninmura lại vang lên.
『Không, theo tôi thấy thì cũng có vẻ khả thi đấy.』
Ể? Thật sao?
『Hừm hừm, Ninmura-kun cũng nghĩ vậy sao?』
『Theo kinh nghiệm của tôi, kiểu người đó rất được yêu thích. Nhỏ nhắn đáng yêu, quan trọng hơn là dù đối mặt với nam giới cũng không hề ngại ngần tiếp cận. Cô ấy hình như là con thứ trong nhà có ba anh em, có cả anh trai lẫn em trai, không biết có phải do ảnh hưởng này không nhỉ?』
『Ra vậy, quả không hổ là Ninmura-kun, kiến thức về hẹn hò nam nữ của cậu đến cả tôi cũng phải mắt tròn mắt dẹt. Quả nhiên cậu là nhân tài không thể thiếu của Lộ Nghiên chúng ta mà.』
『Nghe lời khen này, tôi thực sự cảm thấy vinh dự.』
Hai người nở một nụ cười kỳ quái như đang bày mưu tính kế gì đó.
Với lại, tại sao Ninmura lại biết thông tin gia đình của cô Sugaya chứ?
『Ra vậy, được nuông chiều như em gái, đồng thời lại có kinh nghiệm chăm sóc em trai nên rất đáng tin cậy, đúng không. Giống hệt nữ chính trong game mô phỏng hẹn hò đời cũ với độ khó cao vậy.』
『Đúng vậy đó. Đối với tôi mà nói thì đây là kiểu khó “công lược” nhất. Nhưng ngược lại, đối với Segawa thuộc kiểu người của gia đình thì lại dễ “công lược” nhất đấy.』
『À à à! Đừng có lôi Sugaya vào mấy cái ảo tưởng kỳ quặc đó!』
『Cậu đang nói gì vậy. Đây là hoạt động chính thức của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố đấy! Quan sát con người muôn năm!』
Đừng có tùy tiện bịa ra một hoạt động nào đó được không!
『Nhưng mà, thực ra Segawa cũng đâu hẳn là không cam tâm tình nguyện đúng không?』
『Đừng có nói lung tung. Trong lòng tôi cũng có người trong mộng mà.』
Đối mặt với Ninmura không ngừng trêu chọc, tôi khẽ lấy hết can đảm nói ra chuyện về "người trong mộng" đó, đồng thời liếc nhìn cô Raika.
Cô nàng mỹ nhân với bộ ngực đồ sộ nhất học viện ấy—
Đang chuyên tâm ăn món sundae.
Hơn nữa, hoàn toàn, không hề tỏ ra chút hứng thú nào với câu chuyện bên này.
『Ha ha thôi bỏ đi. Dù sao thì cũng cảm thấy có duyên vậy.』
Tiền bối Sako và Ninmura vừa nói “cố lên”, vừa không ngừng vỗ vai tôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ban đầu là lỗi của hai người mà.
Thế là, tôi ghi số 0 vào hóa đơn món sundae sô cô la đặc biệt và cà phê rồi đưa cho tiền bối Sako. Tất nhiên, hành động này của tôi cũng nhận được lời khen của Hiromi. Ha ha ha.
Tuy nhiên, dù có thế nào đi nữa, đây cũng là thời kỳ cuộc sống sinh viên đại học sẽ dần trở nên nhàn nhã hơn.
***
Takanashi Sora hiện tại thậm chí còn chẳng có thời gian để nhận ra tình hình hiện tại của Yuuta.
Tan học, khi phần lớn học sinh đã về nhà, cô bé vẫn phải đến phòng câu lạc bộ để tham gia hoạt động. Trong hành lang hoàn toàn vắng bóng người, một tiếng hát nhẹ nhàng đang vang lên. Tiếng hát của nhiều người hòa quyện vào nhau, cứ như đang dệt nên một tấm thảm âm nhạc, vọng ra từ khe cửa phòng âm nhạc hé mở.
Thế nhưng, trong bản nhạc du dương ấy, bất chợt xuất hiện một chút chói tai.
Ban đầu chỉ là một tiếng động nhỏ, nhưng rồi vì thế mà nhịp điệu bị phá vỡ.
『Dừng lại, dừng lại!』
Tiếng vỗ tay sắc bén vang lên, cắt ngang bản hợp xướng.
『Khoan đã, khoan đã, là mọi người cùng hát sao? Hoàn toàn không ăn khớp chút nào!』
Kiyomi lộ ra vẻ ngạc nhiên hơn là tức giận.
『Nói—đi, Maejima! Cậu nghĩ gì mà đột nhiên lại hát chệch tông thế hả? Nam sinh năm hai ngoài cậu và Tani ra thì không còn ai khác, cho dù chỉ một mình cậu chệch tông cũng sẽ kéo theo tất cả mọi người đó!』
『Biết, biết rồi ạ, trưởng nhóm—』
『Trưởng nhóm là cậu mới đúng!』
『Vâng, vâng ạ.』
Maejima lập tức co rúm người lại, tỏ vẻ cực kỳ xin lỗi. Với vóc dáng to lớn trong số bạn đồng lứa, vậy mà lại trở nên bé nhỏ trước mặt Kiyomi, người thấp hơn cậu ta cả một cái đầu.
『Mà thôi, tiền bối Okae. Ai mà chẳng có lúc mắc lỗi chứ.』
『Tani, nếu cậu cứ nuông chiều nó như thế, cái đồ ngốc này dù bao lâu cũng sẽ chẳng có được ý thức của một trưởng nhóm đâu. Nếu cậu cứ tiếp tục dung túng nó, tôi cũng sẽ cho cậu nếm thử Cobra Twist đó.』
Kiyomi lúc nào cũng nghiêm khắc.
『Nghe đây, làm trưởng nhóm rất vất vả. Không những phải chăm sóc các thành viên, mà còn phải chịu trách nhiệm, không thể tùy tiện làm theo ý mình được.』
『Tiền bối Okae rõ ràng rất tùy tiện mà.』
『Đằng kia! Câm miệng!』
Trước lời phản bác sắc bén của Shuuji, Kiyomi quát thẳng vào mặt cậu ta.
『Cái, cái đó… tiền bối Okae...』
Sora ngồi không yên, nhìn cô ấy rồi hạ quyết tâm mở lời.
『Bạn Maejima vì bận việc và phải họp câu lạc bộ khác gì đó, với lại, em cũng chẳng giúp được gì dù là phó trưởng nhóm, nên, việc luyện tập cũng…』
Vì có buổi biểu diễn tốt nghiệp, đội hợp xướng đang gấp rút luyện tập, nhưng càng gần đến buổi biểu diễn chính thức thì các loại việc vặt cũng càng nhiều hơn. Maejima và Sora, với tư cách là trưởng nhóm và phó trưởng nhóm, cũng rơi vào cảnh mỗi ngày phải chạy đi chạy lại giữa các câu lạc bộ khác đến mấy lần.
Mặc dù ban đầu mọi chuyện khá suôn sẻ, nhưng càng gần đến buổi biểu diễn chính thức thì cơ hội cả nhóm tập hợp lại để luyện tập càng ít đi, có thể nói là quay trở lại điểm xuất phát. Tình hình hiện tại là từ trước đến giờ Kiyomi cơ bản đều lo liệu mọi việc, nhưng đột nhiên cô ấy lại từ chức, Maejima và Sora thì vẫn chưa quen với nhiệm vụ, Kiyomi lo lắng nên dù sắp tốt nghiệp vẫn phải đứng ra giúp đỡ. Vì điều này, Sora cũng không khỏi cảm thấy trách nhiệm.
『Cái đó, nên là, không phải là trách nhiệm của riêng bạn Maejima, mà ngược lại có thể nói người sai là em, người hoàn toàn chẳng làm được gì cả.』
Sora run rẩy, cố gắng hết sức để bảo vệ Maejima.
Nhìn thấy bộ dạng ấy của Sora, Maejima xúc động đến mức môi run run.
『Nghe, nghe thấy chưa Shuuji! Takanashi bảo vệ tớ đó!』
『Phải rồi phải rồi, tốt quá ha.』
Shuuji khẽ vỗ vai người bạn đang xúc động mạnh của mình với vẻ hơi thiếu kiên nhẫn. So với Maejima có thể hình khỏe mạnh, thì Shuuji lại thuộc kiểu người gì đó, ừm, thuộc dạng mảnh khảnh.
Maejima giống như một cậu bé thể thao bước ra từ tranh vẽ. Còn Shuuji thì ngược lại, ai nhìn cũng thấy là người của văn hóa, toát ra khí chất tao nhã. Nhìn qua thì có vẻ như hai người chẳng có điểm chung nào, vậy mà vẫn là bạn thân lâu năm.
『Takanashi.』
『Vâng, vâng ạ.』
Kiyomi đặt tay lên vai Sora, vừa nói “không phải vậy đâu”
Tiểu Sora liếc nhìn hai người đang cãi nhau rồi thở dài thườn thượt.
Dù Kiyomi nói vậy, nhưng không thể hát tốt đâu phải lỗi của mình Kouichi. Ngay cả Sora – người chịu trách nhiệm giữ nhịp cho bè nữ cao – cũng chẳng tập luyện tử tế gì. Hợp xướng chỉ có thể thành công khi tất cả mọi người cùng hòa hợp nhịp điệu. Trước khi biểu diễn chính thức, cần phải tập trung luyện tập, phải để cơ thể nắm bắt được cái “mẹo” này.
Nhưng khỏi phải nói, cả Sora lẫn Kouichi đều bị công việc quấn thân nên không thể tham gia luyện tập đầy đủ. Với tư cách là phó chủ nhiệm câu lạc bộ, giá như Sora khéo léo hơn một chút thì đã không rước lấy tình cảnh như bây giờ.
Chưa quen gì đó ư? Lý do ấy không thể trở thành cái cớ được. Công việc mà Sora và Kouichi đang làm bây giờ, năm ngoái Kiyomi một mình cũng đã hoàn thành hết.
Trước mắt, Sora chợt nhận ra Kiyomi – vị chủ nhiệm cũ – là một người xuất sắc đến nhường nào.
“Tóm lại, làm lại từ đầu! Qianjima, nếu cậu còn lạc giọng nữa, tôi sẽ cho cậu nếm thử ‘John Emerald Style’ – thứ mà tôi đã phong ấn vì quá nguy hiểm đấy!”
“Đừng dùng chứ!”
“Không sao đâu. Tôi tin Qianjima chịu được mà.”
“Tôi không cần kiểu tin tưởng đó đâu!”
Kiyomi và Kouichi lại bắt đầu cuộc cãi vã thường ngày. Các thành viên trong câu lạc bộ đều biết rằng hễ họ đã cãi thì sẽ kéo dài rất lâu, nên ai nấy đều tự nhiên bước vào giờ nghỉ ngơi.
“Haizz, làm không tốt chút nào cả.”
“Đành chịu với hai người vậy.”
Youko vừa nói vừa đặt tay lên vai Sora.
“Youko à… quả nhiên em vẫn không thể làm được như Okame-senpai…”
Trong câu lạc bộ hợp xướng thì không nói làm gì, nhưng việc giao tiếp với các câu lạc bộ khác luôn tạo áp lực lớn cho Sora vốn nhút nhát. Đồng thời, việc không thể hoàn thành tốt cũng khiến Sora không ít lần phiền muộn.
“À này, lẽ nào cậu tưởng mình có thể làm tốt sao?”
“Không, không phải nghĩ vậy… nhưng, nếu không nghiêm túc hơn nữa thì sẽ làm phiền mọi người mất.”
Youko vẫn thẳng thắn như mọi khi. Đối với Sora, Youko là người bạn duy nhất ở trường mà Sora có thể thoải mái giao tiếp mà không phải e sợ. Ban đầu, cả hai đều không nói chuyện nhiều trong lớp, nhưng từ khi biết hai người có cùng sở thích thì thời gian họ ở bên nhau cũng nhiều lên.
Sora, do chịu ảnh hưởng từ người mẹ thứ ba của mình là Yuuri, nên có một chút hứng thú với giới “otaku”.
Mặt khác, Youko lại là một “otaku” chính hiệu, dù có tài năng piano không tệ và giúp đỡ câu lạc bộ hợp xướng nhưng vốn là người của các câu lạc bộ liên quan đến văn hóa “otaku”.
“Nói trắng ra là bảo cậu đi giao thiệp gì đó chắc chắn sẽ chẳng làm tốt được đâu mà.”
“Ưm… cũng không cần nói trắng phớ ra vậy đâu, tớ biết mà.”
Sora, trước mặt người lạ sẽ trở nên vô cùng căng thẳng, thậm chí không nói nên lời. Nếu là con trai thì lại càng tệ hơn. Vì vậy, với tư cách là phó chủ nhiệm, Sora hoàn toàn không phù hợp, tự bản thân cô bé là người hiểu rõ nhất điều đó.
Thế nhưng, vì được Kiyomi chỉ định, Sora đành cố gắng chịu đựng. Youko hình như không ngừng lắc đầu như thể muốn nói “không phải vậy đâu, không phải vậy đâu”.
“À này, không phải nói không phù hợp đâu, mà là cách làm không đúng.”
“Cách làm ư?”
“Đúng vậy, ví dụ như đối phương là con trai, Sora chỉ cần dùng ánh mắt rưng rưng nước mắt như hôm nay nói ‘Xin anh, hãy giúp em’ mà khẩn cầu thì hầu hết các chàng trai đều có thể bị ‘xử lý’ một cách dễ dàng thôi.”
“Sao vậy, cảm giác như mình sẽ biến thành một cô gái cực kỳ xấu xa vậy…”
“Không sao đâu, Sora thì chắc chắn làm được mà, sẽ trở thành một ‘ác nữ’ xuất chúng đấy.”
“Dù cậu có khẳng định như thế thì…”
Đang nói chuyện thì loa phát thanh trong trường vang lên.
“Takanashi của câu lạc bộ hợp xướng, xin vui lòng nhanh chóng đến nhà thi đấu.”
Tiếng loa vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Takanashi Sora.
“Nhắc mới nhớ, hình như hôm nay có cuộc họp về buổi diễn tốt nghiệp thì phải.”
Shuuji thì thầm như thể chợt nhớ ra điều gì.
“Vâng, em, em xin lỗi!”
Cảm nhận được ánh mắt trách móc từ các thành viên phía sau lưng – ít nhất là trong suy nghĩ của Sora – Sora vội vã lao ra khỏi phòng nhạc. Vừa chạy lon ton trên hành lang, Sora lại bất giác dừng lại.
Lại một lần nữa, cô bé đã làm phiền buổi luyện tập của mọi người.
Khuôn mặt Sora chợt tối sầm lại, đan xen giữa sự hối hận và áy náy.
“Haizz… sao mình vô dụng thế này…”
Thở một tiếng thật dài, Sora lại bước đi, nhưng bước chân trở nên nặng nề bất thường.
Cô bé rất muốn đáp lại sự kỳ vọng của mọi người, cũng muốn cho Kiyomi thấy những ưu điểm của mình.
Không chỉ vì không quen với những cuộc họp kiểu này mà không khí trở nên nặng nề, mà còn vì cảm thấy bản thân vô dụng, Sora lại một lần nữa thở dài thườn thượt.
Bằng một âm thanh không ai có thể nghe thấy.
Miyu hiếm hoi lắm mới thấy hối hận. Lẽ ra việc này phải được hoàn thành từ 5 giờ trước rồi, giờ đây cô bé thực sự muốn làm lại từ đầu. Dù biết điều đó là không thể, nếu là Miyu thường ngày, cô bé sẽ có xu hướng nhìn về phía trước hơn là tự kiểm điểm những chuyện đã qua như thế này. Thế nhưng, tình cảnh hiện tại lại vô cùng bất hợp lý đối với một cô bé luôn lạc quan, năng động. Điều đó có nghĩa là –
“Miyu!”
“Miyu!”
“Takanashi!”
Khi đang dọn dẹp và chuẩn bị đổ rác vào lò đốt, Miyu bị ba chàng trai vây quanh và cùng lúc tỏ tình. Miyu ôm chặt thùng rác, ngây người ra đó.
Cô bé tóc vàng xinh đẹp mang nét Bắc Âu, là con gái của một người mẫu và thần tượng nổi tiếng Nhật Bản, có thể nói là thừa hưởng dòng máu quý tộc của vẻ đẹp hoàn hảo. Miyu là một mỹ thiếu nữ vô cùng rạng rỡ.
Khi cô bé đi trên đường, người qua đường đều phải ngoái lại nhìn vì vẻ đẹp ấy. Ngay từ khi mới vào tiểu học, cô bé đã được các bạn nam tỏ tình liên tục trong nhiều ngày. Số lượng học sinh từ các trường khác đến rình rập trước cổng trường chỉ để được nhìn Miyu một lần cũng nhiều vô kể. Dù Miyu đã tự nhiên quyến rũ rất nhiều chàng trai từ khi còn học tiểu học, nhưng ngay cả như vậy, từ năm ngoái, số lần các bạn nam tỏ tình đã giảm đi đáng kể.
Điều này cũng là lẽ dĩ nhiên thôi, nếu cứ đơn phương từ chối lời tỏ tình, cuối cùng rồi cũng sẽ trở nên như vậy.
Thế nhưng, từ đầu năm nay, dường như lại xuất hiện một làn sóng tỏ tình mới. Không chỉ các bạn cùng khối, mà cả các anh chị lớp trên, các em lớp dưới, học sinh từ các trường khác, thậm chí cả những người đã từng bị từ chối trước đây cũng quay lại “thử vận may”.
Thật lòng mà nói, Miyu lúc này đang vô cùng bối rối.
“Miyu, hẹn hò với anh nhé!”
“Nói gì vậy chứ, Miyu đương nhiên phải hẹn hò với tớ!”
“Các cậu, Takanashi đang rất khó xử kìa. Thôi nào, Takanashi đừng bận tâm đến bọn họ, đi với tớ đến chỗ yên tĩnh hơn đi.”
“Không được chơi xấu! Tớ là người đến trước mà!”
“Không, là tớ!”
“Đừng có cản trở tớ!”
Cả ba chàng trai đều nói những lời bướng bỉnh của riêng mình, thậm chí còn cãi vã.
“Haizz…”
Thật hết cách, đúng lúc Miyu thở dài thườn thượt.
“Khoan đã!”
Một cô gái mặc đồ thể dục, cao lớn như bức tường, thu hút ánh mắt của mọi người.
“À, Kosugi.”
Cô gái được gọi là Kosugi đang ăn nốt chiếc bánh mì hình búa còn thừa, phồng má đứng chắn trước Miyu đang bị ép phải giao tiếp, tách những chàng trai ra. Kosugi – Sugihara Shouko – đối với Miyu, người được cả nam lẫn nữ ngưỡng mộ như một thần tượng, là một trong số ít những người bạn không thể phớt lờ.
Nếu quá buông thả, người phóng khoáng đó sẽ làm những điều tùy hứng.
Kosugi cao hơn các bạn gái cùng khối cả một cái đầu. Thực tế đúng như những gì câu chữ miêu tả.
Ăn khỏe, chơi khỏe, ngủ khỏe. Cô bé là một cô gái khá “hoang dã”, nên ngay cả giữa các chàng trai cũng không ai dám trực diện khiêu chiến.
Nhìn cô gái cao hơn mình rất nhiều, ba chàng trai co rúm lại.
“Rõ ràng là con trai mà lại bị một cô gái cao hơn mình chấn trụ thì thật là không ra dáng gì cả.”
Nói xong, Kosugi một hơi cắn hết chiếc bánh mì.
Đối diện với khí thế ấy, ba chàng trai bất giác lùi lại một bước.
Trong lòng, Miyu thầm cổ vũ cho Kosugi.
“Muốn hẹn hò với Miyu thì phải đánh bại tớ trước đã!”
“À, khoan đã!”
Miyu không chút do dự mà lên tiếng.
“Thiệt tình, sao lại nói như vậy chứ?”
“À, tại tớ muốn thử nói câu đó từ lâu rồi.”
Dễ gần, đáng tin cậy, và trong mắt con gái thì cũng rất ngầu, thế nhưng, đôi khi Miyu lại thực sự bó tay với sự ngây ngô của người bạn này. Miyu lấy lại tinh thần và nói với ba chàng trai:
“Cả ba người đều đã trưởng thành rồi phải không, nhưng em thì vẫn chưa thực sự hiểu rõ chuyện hẹn hò với con trai là như thế nào, em xin lỗi. Các anh có thể đợi thêm một thời gian nữa được không ạ? Đến khi em lớn hơn…”
Miyu vô cùng ngượng ngùng, dùng ánh mắt ngước lên nhìn từng người một mà nói. Hiệu quả thì miễn bàn.
“Đương, đương nhiên rồi Miyu!”
“Anh, chỉ cần là Miyu thì bao lâu cũng đợi được!”
“Takanashi, anh sẽ mãi mãi chỉ đối với riêng em!”
“Miyu, cậu thật giỏi trong việc ‘đá’ con trai nhỉ.”
“Thiệt tình, đâu phải tớ thích ‘đá’ mà ‘đá’ đâu.”
Miyu vừa định đổ rác vào lò đốt bốc mùi hôi thối.
Giữa chừng, Kosugi đã thay Miyu, cầm thùng rác từ bên cạnh và đổ rác vào.
Những chàng trai vừa rồi, ít nhất nếu họ có thể nhận ra một điều tự nhiên như vậy thì có lẽ cũng đáng để Miyu xem xét một chút. Chắn trước mặt một cô gái đang ôm thùng rác nặng nề để đơn phương tỏ tình, rồi lại bỏ mặc cô gái đó để tự mình cãi vã – chỉ như thế thôi thì căn bản sẽ chẳng bao giờ họ chịu suy nghĩ. Dù việc hẹn hò nam nữ không nên quá xét nét, nhưng những chàng trai cùng tuổi bây giờ chẳng phải đều là trẻ con sao?
Nếu là Yuuta, một người luôn ưu tiên suy nghĩ cho người khác hơn bản thân mình, anh ấy nhất định sẽ nhận ra chiếc thùng rác trên tay Miyu.
“Quả nhiên, người lớn tuổi hơn thì đáng tin cậy hơn nhỉ.”
Nếu là mẹ Sasha, không khó để tưởng tượng ra cảnh mẹ sẽ thong thả nói một cách người lớn: “Ôi, những chàng trai trẻ tuổi cố gắng hết sức trông thật ngầu phải không nào.”
Lẽ nào, đối tượng mà Miyu đang nghĩ đến đều là cùng một người sao?
“Mà này, sao dạo này người tỏ tình nhiều đặc biệt vậy nhỉ? Chuyện gì thế không biết?”
“Vì mùa xuân rồi mà.”
Kosugi trả lời Miyu đang lẩm bẩm.
“Động vật có ‘thời kỳ động dục’ đấy. Mấy con mèo hoang gần nhà tớ vào thời kỳ này thì kinh khủng lắm.”
“Ư, ôi trời, cái gì vậy chứ, đừng có nói thế!”
Miyu đột nhiên trở nên mất hứng. Cái không khí phấn chấn theo mùa thay đổi, ngược lại lại trở thành chuyện phiền toái đối với Miyu.
“Thời kỳ động dục là tớ nói đùa thôi mà. Miyu, có phải dạo này cậu trông đặc biệt dịu dàng hơn không?”
“Trông dịu dàng hơn ư?”
“Đúng vậy, sao mà tớ cứ thấy cậu mềm mại hơn, giọng nói cũng dịu dàng hơn ấy, tớ nghe mấy bạn nam trong lớp nói vậy đó.”
“Dịu dàng hơn ư…”
Không tự nhận thức được, nhưng nếu các bạn nam đã nói vậy thì chắc là đúng rồi. Bản thân mình thay đổi mà hoàn toàn không hay biết, điều này có lẽ là do mẹ mình. Và còn do “người đó” nữa – người lớn tuổi hơn mình, không có nhiều tiền, hơi có vẻ không ra dáng nhưng lại rất đáng tin cậy – Miyu thầm nghĩ.
“Thôi nào, nhanh nhanh hoàn thành công việc dọn dẹp đi nào, Kosugi.”
“Ừm, làm vậy đi, tớ cũng đói bụng rồi.”
“Không phải vừa mới ăn bánh mì xong sao?”
Vừa kinh ngạc trước sức ăn không đáy của người bạn này, Miyu nhẹ nhàng quay trở về lớp học.
Cô giáo mầm non mặc tạp dề hình thú, chơi đàn organ những giai điệu du dương, hòa theo đó là những đứa trẻ tập trung lại, nhảy múa một cách chăm chú. Có đứa trẻ đã thuần thục ghi nhớ được các bước nhảy, có đứa thì nhìn sang bên cạnh mà bắt chước, cũng có đứa chẳng nghĩ ngợi gì mà cứ để cơ thể nhảy nhót lung tung.
Nhìn bằng con mắt người lớn thì hoàn toàn là một cảnh tượng hỗn độn, nhưng lại là một khung cảnh khiến người ta mỉm cười mãn nguyện.
“Được rồi, tất cả mọi người đều làm rất tốt.”
Sau khi kết thúc bài nhạc, cô giáo mầm non vỗ tay khen ngợi các bé.
“Satoru hãy quan sát động tác của các bạn xung quanh nhiều hơn nhé. Nếu chỉ một mình con không đồng điệu thì trông sẽ rất buồn cười đó. Và cả Jun nữa, hãy ghi nhớ thật kỹ động tác nhảy và luyện tập thêm nhé.”
Vô tình nhắc nhở những đứa trẻ làm chưa tốt, cô giáo mầm non lại nói với một bé gái trong nhóm, tóc dài được buộc gọn trên đầu.
“Hina, con nhảy điệu nghệ lắm. Con đã tập ở nhà phải không?”
“Vâng! Con tập với chị Miyu! Còn được mẹ Sasha khen nữa! Hina thích nhảy lắm, vui quá chừng!”
“Thế à, vậy thì tốt quá rồi.”
Được khen, Hina ngượng ngùng vặn vẹo người.
Rồi đột nhiên, một đứa trẻ lao vào giữa Hina và cô giáo mầm non.
“Cô ơi! Sao cô không khen chúng con?”
“Ôi chao, đương nhiên là tất cả các con đều nhảy rất giỏi mà.”
Cô giáo mầm non hơi bối rối, bắt đầu xoa dịu tâm trạng của Kimika.
Bé gái tên Kimika này hình như là “nữ hoàng” của nhóm Chuồn Chuồn – nhóm lớn hơn Hina – và không hiểu sao luôn coi Hina như cái gai trong mắt, một đối thủ cạnh tranh gay gắt.
“Kimika-chan cũng rất tuyệt vời mà.”
“Dù được cậu khen thì tớ cũng không vui đâu! Hơn nữa, đừng có tùy tiện như vậy được không! Tớ lớn hơn cậu đó!”
Nhưng lúc này, Hina hoàn toàn không nhận ra ý muốn đối đầu của Kimika.
“Nhìn kỹ đây, Hina. Trong buổi lễ chia tay, nhân vật chính nhất định sẽ là tiểu thư đây!”
“Vậy thì, Kimika-chan cũng cùng tập luyện đi ạ!”
“Thế nên, tại sao tớ nhất định phải tập luyện cùng Hina chứ?”
“Cái này… đến nhà con tập đi, chị Miyu nhảy siêu hay luôn ạ!”
“Đến nhà Hina ư… Không, không được! Muốn mời thì trước hết phải mời chính thức chứ! Bố tớ đã nói thế rồi!”
“Mời… ư?”
“Ưm~, thế nên phải dùng thư hay điện thoại nói ‘xin mời đến’ kiểu thỉnh cầu như vậy đó.”
“Thế à, vậy thì, xin mời đến!”
Nhìn Hina đang cúi đầu, Kimika lộ ra vẻ mặt không nói nên lời.
“Ưm, hức hức… Thật là! Không biết nữa đâu!”
Kimika không vui vẻ gì bỏ đi ra ngoài.
“Ơ? Kimika-chan đi mất rồi!”
“Bé ấy ngại đó, Hina à.”
Đối diện với cô giáo mầm non đang bất giác mỉm cười khổ, Hina khó hiểu ngước lên nhìn.
“Vậy thì, chúng ta tập lại một lần nữa nhé. Những bạn nào chưa thạo thì đứng lên phía trước.”
“Hina sẽ dạy cho ạ!”
“Chà, Hina giỏi ghê, vậy thì, các bạn nhỏ hơn đều đứng vòng quanh Hina đi.”
“Tập hợp!”
Đúng như lời cô giáo mầm non nói, những đứa trẻ nhỏ hơn một chút dần dần tụ tập lại xung quanh Hina. Trong số đó, một bé trai bị ngã.
“Oa oa oa!”
Sau đó, Hina chạy đến bên cạnh bé trai đang khóc như cháy nhà.
“Không đau, không đau nữa rồi. Không có chuyện gì hết đâu mà.”
Vừa nói vậy, Hina dùng bàn tay vụng về xoa đầu bé trai. Cuối cùng, bé trai không khóc nữa. Cố gắng kìm nén tiếng nấc, như thể đang chịu đựng cơn đau ở chỗ bị đập.
“Giỏi quá.”
Nhìn Hina đang mỉm cười, khuôn mặt đầy nước mũi và nước mắt của bé trai cũng nở một nụ cười. Hina đi lấy khăn giấy đến giúp lau sạch khuôn mặt lem luốc của bé.
“Cùng đi nhé.”
“Vâng.”
Cô giáo mầm non nhìn tình cảnh này, nhịn không nói lời nào, chỉ đứng quan sát.
Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của Hina, bé trai quay trở lại.
Trẻ con có thể ghi nhớ rất nhiều điều và trưởng thành trong một thời gian ngắn.
Với tư cách là một cô giáo mầm non, cô ấy đã chứng kiến biết bao nhiêu lần những tình cảnh như vậy.
Đây cũng là một phần niềm vui trong công việc này.
“Được rồi, vậy thì, chúng ta làm lại một lần nữa nhé.”
Cô giáo mầm non trở lại bên cây đàn organ.
Những đứa trẻ đang chờ đợi bản nhạc của mình.
Đây cũng là một trong những khoảnh khắc khiến cô ấy vui sướng.
Việc đầu tiên vào buổi sáng của Yuuta là đi làm, anh vừa ra khỏi Bar Curiel 15 giờ trước. Cô Raika và hai người kia hình như vẫn tiếp tục ở lại đến giờ BAR buổi tối, còn Yuuta thì rút lui sớm. Dù rất muốn một lần được đi xe của cô Raika, nhưng sáng hôm sau đã có lịch làm thêm chen kín, hơn nữa vì các hoạt động câu lạc bộ nên Sora cũng trở nên rất bận rộn, tạm thời Yuuta sẽ thay thế cô bé nấu bữa tối.
Ban đầu, Sora dù thế nào cũng kiên quyết tự mình nấu bữa tối, nhưng dưới lời thuyết phục của Yuuta rằng “người nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau”, cuối cùng Sora cũng thỏa hiệp. Được nhờ vả, Yuuta cũng rất vui.
Ngồi trên chuyến tàu quen thuộc trở về Ikebukuro, mua sắm nguyên liệu ở siêu thị trên đường, rồi bước đi trên con phố yên tĩnh của khu dân cư, ngôi nhà quen thuộc dần hiện ra trước mắt. Nhìn kỹ thì, hình như có ai đó đang ở trước cửa nhà. Sora và các bé chắc còn lâu mới về… đáng lẽ ra.
“Ơ? Shiori?”
Đứng trước cửa nhà là Kitahara Shiori, nữ sinh cấp ba sống ở đối diện. Shiori đang loanh quanh trước cửa nhà Yuuta, lưỡng lự không biết có nên bấm chuông hay không. Có chuyện gì mà cô bé lại đến nhà Yuuta nhỉ?
“Sao thế, Shiori?”
“Hả? Á á á á!”
Khoảnh khắc tiếng nói vang lên, Shiori hét lên một tiếng kinh hoàng.
“Ối, Ki, Shiori, là anh mà!”
Trên con phố yên tĩnh của khu dân cư vào buổi chiều, tiếng hét kinh hoàng của một nữ sinh cấp ba vang lên. Và bên cạnh là một nam thanh niên. Nếu bị người ta phát hiện thì đây đúng là một cảnh dễ gây hiểu lầm mà.
“Em, em xin lỗi… tự nhiên tiếng của Yuuta vang lên, cái đó…”
“Ể? Ơ? Shiori biết đó là anh sao?”
Nghe tiếng thét thất thanh đó, tôi thấy hơi chạnh lòng. Cứ ngỡ Shiori đã quen với sự có mặt của tôi, có thể tin tưởng tôi rồi chứ. Shiori mặt đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống.
“Haizzz, thôi bỏ qua chuyện đó đã. Em đến nhà tôi có việc gì không? Hina thì Miyu sẽ đi đón rồi.”
“À, việc... việc thì... cái đó, cái này...”
Shiori vốn là người luôn làm mọi thứ nghiêm túc và dứt khoát, lại hiếm khi tỏ ra lúng túng đến vậy.
“Thôi được rồi. Dù sao em cứ vào nhà đã.”
“Ơ... à... vâng.”
Chẳng hiểu sao Shiori cứ nói năng lộn xộn. Tôi mở cửa và giục Shiori bước vào.
Vẫn còn sớm, hôm nay chẳng có ai về nhà cả.
Trong góc phòng khách, chú chó già Jubei nhỏ bé đang đợi chúng tôi.
“Gâu.”
Nó cụp đuôi một cách miễn cưỡng như một phép lịch sự, rồi lại nằm cuộn tròn, có vẻ chán nản. Hina không có nhà thì lúc nào nó cũng vậy.
“Jubei, chào ông.”
Kể cả khi Shiori chào, nó vẫn chỉ cụp đuôi một cái. Mà dù sao thì thái độ của nó cũng đã đỡ hơn trước nhiều rồi. Mặc dù mới về nhà tôi có hai tháng thôi, nhưng bây giờ nó còn ít cử động hơn trước. Hay là tại trời lạnh nhỉ? Lần tới tôi phải tìm hiểu xem sao.
Nghĩ là vậy, nhưng về đến nhà thì có cả đống việc phải làm. Tôi mong mình có thể chuẩn bị xong bữa tối trước khi Miyu và các em về. Chuyện của Shiori chắc có liên quan đến Hina và các em ấy, không biết có thể đợi một lát không nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa mỉm cười.
“Thôi, cứ ngồi xuống đã, tôi sẽ pha trà ngay đây.”
“À, à, không cần khách sáo đâu ạ.”
Dù đã vào phòng khách rồi mà Shiori vẫn không có vẻ gì là bình tĩnh lại.
Tôi vừa ở trong bếp chuẩn bị trà và bánh kẹo, vừa lén nhìn trộm Shiori đang có vẻ không vui. Trông em ấy hơi lạ, không sao chứ?
Trong lúc lén lút như vậy, ánh mắt của tôi chạm phải Shiori đang quay đầu nhìn về phía này.
“Á!”
Khoảnh khắc đó, Shiori lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Dù không thét lên, nhưng phản ứng lại giống hệt lúc em ấy kêu lên ở cửa nhà.
Ừm, mình... mình có làm gì không nhỉ? Có lẽ vì tôi quá chậm hiểu nên không nhận ra.
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, tôi bưng trà trở lại phòng khách.
“Chỉ có chút trà bánh đơn sơ này thôi.”
“À, cháu cảm ơn ạ.”
Nói rồi, Shiori cầm lấy tách trà.
“Cái đó, Sora... chừng nào thì về ạ?”
“Sora thì vì đang vào giai đoạn quan trọng của câu lạc bộ hợp xướng nên dạo này toàn về muộn thôi. Thế nên, tôi – người đang trong kỳ nghỉ xuân – sẽ chịu trách nhiệm bữa tối hàng ngày. Mà, tay nghề của tôi chắc là khá hơn Sora một chút đấy.”
Tôi vừa nói vừa chỉ vào túi đồ đi siêu thị, nhưng không hiểu sao Shiori lại hoàn toàn không nhìn.
“Dạ, dạ là vậy ạ. Thế, thế thì cháu, cháu cũng xin giúp một tay! Cháu sẽ đi đón Hina ngay bây giờ!”
Nói xong, Shiori đứng bật dậy.
“Đợi, đợi đã. Hina thì Miyu sẽ đi đón rồi nên không sao đâu. Em ấy sắp về rồi đấy, chỉ cần đợi một chút thôi.”
“Cái, cái đó... nhưng, nhưng nếu hai người ở riêng với nhau thì...”
Hả? Lẽ nào, đến bây giờ em ấy vẫn còn đề phòng tôi ư?
Lúc mới gặp, cả Maejima-kun lẫn Shiori đều hiểu lầm tôi không ít.
“Haizzz, dù vậy thì cũng không sao mà, em nhìn xem, Jubei cũng ở đây này. Con bé này, nó là một tay nữ quyền chính hiệu đấy, rất nhẹ nhàng với con gái đấy.”
Tôi nói những lời mà tôi nghĩ là có thể trấn an được em ấy, nhưng Shiori lại đỏ bừng mặt cúi gằm đầu.
Shiori nghiêng đầu rồi chìm vào im lặng. Shiori hôm nay sao cũng thấy là lạ.
Thậm chí cả Jubei đang ngủ say sưa ở nơi đầy nắng cũng mở mắt nhìn về phía này.
“Cái... đó, Shiori này, hay là em về nhà một lát rồi qua lại cũng được mà, nhà em ngay đối diện thôi mà.”
“Cái đó, cháu có làm phiền cậu không ạ?”
Em ấy buồn bã ngẩng đầu lên, tôi không biết phải trả lời sao. Không, không phải vậy nhưng mà khó xử quá...
Quả nhiên, Shiori hình như có chuyện gì muốn nói.
“Lẽ nào, em đang có chuyện gì phiền lòng sao?”
Shiori ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Sao cậu lại biết?”.
“Không, nhìn Shiori bây giờ thì ai cũng cảm thấy thế mà.”
“Là vậy sao ạ? Quả nhiên, cháu, hơi kỳ lạ nhỉ.”
Nói rồi, Shiori càng thêm ủ rũ.
Tôi thật vô dụng. Bản thân tôi vốn đã không hiểu lắm suy nghĩ của nữ sinh cấp ba, việc tư vấn cho nữ sinh cấp ba thế này thì quá sức với tôi. Đến nhà tôi thì có nghĩa là có thể là chuyện không thể nói với gia đình.
Sao tôi có thể nói được câu “Cứ yên tâm tâm sự đi” chứ.
Chuyện này giao cho Sora và Miyu thì sẽ tốt hơn, tôi phán đoán vậy.
Không phải là tôi trốn tránh đâu. Đây là một phán đoán bình tĩnh, Nijimura thì được chứ với tôi thì không ổn.
“Tôi, bây giờ phải chuẩn bị bữa tối. Cứ tự nhiên nhé, có gì cứ gọi tôi.”
“À, vậy cháu cũng xin giúp một tay!”
Trong khoảnh khắc hoảng hốt đứng dậy, Shiori làm đổ tách trà trên bàn.
“Á, cháu, cháu xin lỗi.”
“Không sao, không sao mà.”
An ủi Shiori đang luống cuống, tôi bắt đầu lau sạch trà bị đổ.
Shiori dường như càng trở nên nhỏ bé hơn. Mặt em ấy đỏ bừng như bị sốt.
“Cháu xin lỗi vì tự dưng gây phiền phức ạ.”
“Không cần bận tâm đâu.”
“Nhưng, cái đó, thật sự xin hãy để cháu giúp. Cháu, hôm nay đến đây là vì chuyện này mà.”
“Vậy sao? Thế thì, nhờ em nhé.”
“Vâng, cứ giao cho cháu!”
Khuôn mặt của Shiori lập tức rạng rỡ hẳn lên.
Một lát sau, tôi đưa tạp dề cho em ấy.
Mặc tạp dề, Shiori đứng trong bếp nhà Takanashi. Với vẻ mặt căng thẳng tột độ.
“Trước tiên, em cắt rau củ đi.”
“Biết, biết rồi ạ.”
Món ăn hôm nay dự định là món xào đơn giản.
Thịt heo xào cà tím. Ngoài ra còn có ớt chuông và cà rốt để trang trí thêm. Tạm thời thì tôi cứ làm theo sách dạy nấu ăn.
Đầu tiên, cắt cà tím rồi ngâm nước, không loại bỏ vị đắng của rau thì không được.
“Cắt cà tím theo chiều dọc làm đôi, rồi cắt thành miếng nhỏ.”
“Cắt dọc làm đôi ạ? Cháu biết rồi.”
Shiori định cắt cà tím, nhưng giữa chừng con dao lại bị mắc kẹt.
“Ơ kìa.”
Nhìn xuống tay Shiori đang nghiêng đầu, phần cuống cà tím rất cứng, không cắt được.
“Shiori, em cắt bỏ phần cuống trước, rồi cắt dọc thì sẽ dễ hơn.”
“À, vậy, vậy sao ạ. Ồ, làm thế này à, thành công rồi!”
“Ừm, rồi sau đó cắt thành miếng nhỏ.”
“Cái đó, cái đó, Yuuta...”
“Sao thế?”
Shiori mở lời như thể rất khó nói.
“Cháu, cháu xin lỗi, cắt thành miếng nhỏ, cháu, cháu không rõ lắm ạ.”
“Hả?”
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn Shiori đang xấu hổ tìm kiếm câu trả lời. Shiori thường mang bánh kẹo và bento đến, chắc không phải là không biết nấu ăn đâu nhỉ. Chắc là em ấy đơn thuần không hiểu lời tôi nói thôi.
“Nhìn này, cứ cắt thành miếng vuông mỏng như thế này là được.”
“À, ra vậy, cắt thành hình vuông thế này ạ.”
Quả nhiên là vì không hiểu lời tôi nói. Shiori bắt đầu cắt từng miếng một.
“Yu, Yuuta, cái đó...”
“Sao thế?”
Shiori đang bối rối hỏi tôi.
“Phần đuôi cà tím không thể cắt thành hình vuông hoàn hảo được.”
“Là, là vậy sao ạ?”
“Cái đó, Shiori lẽ nào, không giỏi nấu ăn ư?”
“Vâng.”
Như thể không có chỗ dung thân, Shiori rụt vai lại, càng trở nên nhỏ bé.
“Cháu chỉ có thể giúp mẹ những việc vặt thôi ạ.”
Mẹ của Shiori rất giỏi nấu ăn nhỉ, là người có thể tự làm cả bánh ngọt nữa.
Con gái của người như vậy, quả thật cũng không nhất thiết phải giỏi nấu ăn.
“Cháu xin lỗi. Cháu có nhặt rau rồi. Cả việc cho rong biển vào cơm nắm nữa...”
“À, ra là vậy.”
Đúng là lúc mang đồ ăn đến Shiori cũng chưa từng nói là tự mình làm. Hoàn toàn là do tôi tự ý hiểu lầm mà.
“Cái... đó vậy thì, chúng ta trộn gia vị vào nhé. Nhìn này, cứ làm theo lượng ghi trong quyển sách nấu ăn này là được.”
“Vâng, lần này cháu nhất định sẽ làm tốt!”
Tôi cảm thấy một chút bất an, đưa sách nấu ăn và gia vị cho Shiori.
“Cái... đó, một muỗng lớn miso.”
Shiori nhìn sách nấu ăn với vẻ mặt nghiêm túc, vừa vật lộn với các loại gia vị.
“Sau đó là rượu sake, rượu ngọt mirin và dầu hào hai muỗng nhỏ.”
Vẻ mặt cực kỳ cố gắng đó thật đáng yêu. Chỉ cần đừng căng thẳng quá là được.
“Cuối cùng là bột năng...”
“À, Shiori, cái đó nghiêng quá rồi, sắp đổ ra ngoài rồi!”
“Hả?”
Lời cảnh báo của tôi đã muộn một bước.
Từ chiếc túi bột năng bị nghiêng, một đống bột trắng xóa đổ ra như tuyết lở.
“Á á á á á!”
Shiori hoảng hốt định đổ số bột năng bị đổ ra vào lại, nhưng bột năng trong cốc đong đã vương vãi khắp nơi rồi.
“Cháu xin lỗi, Yuuta.”
“Thôi, không cần bận tâm đâu. Cứ làm lại từ đầu nhé.”
An ủi Shiori đang rất thất vọng, rụt vai lại, tôi bắt đầu lại công việc.
Dù là học sinh cấp ba nhưng Shiori cũng chẳng khác Sora là mấy. Tôi tưởng tượng ra cảnh Sora, Miyu và Hina khi lớn lên thành học sinh cấp ba, không khỏi mỉm cười.
“Gì, gì chứ Yuuta, xin đừng trêu cháu!”
“Không phải đâu, vì thấy đáng yêu quá thôi.”
Nói rồi, tôi tiếp tục nấu nướng. Sau nửa năm nỗ lực, tay nghề của tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Shiori lặng lẽ giúp tôi bên cạnh. Không hiểu sao mặt em ấy đỏ bừng.
Không lâu sau, trong nhà vang lên những giọng nói tràn đầy năng lượng.
“Chúng con về rồi! Jubei! Về rồi!”
Khi mặt trời bắt đầu lặn, từ lối vào truyền đến những tiếng nói bi bô, tiếng bước chân lộn xộn của Miyu và Hina đã về đến nhà. Hina chạy thẳng đến chỗ Jubei.
“Hina! Không được vừa cởi áo vừa chạy!”
Miyu đang đuổi theo Hina ngay lập tức chú ý đến bóng người trong phòng khách.
“Con về rồi, ơ Shiori?”
“Chị Shiori-tan!”
Vào phòng khách xong, chúng nó dường như đã phát hiện ra Shiori nhỏ bé đang ngồi một góc.
“Chào mừng các em về nhà.”
“Sao vậy Shiori? Trông không giống mọi khi nhỉ.”
“Ư, cháu đang tự kiểm điểm bản thân vì sự vô dụng của mình ạ.”
“Mi-su-ki?”
“Gâu.”
Jubei chạy ra đón Hina về cũng ngồi xuống cạnh chân Shiori, sủa lên như thể đang an ủi.
“Cái... đó, Cậu?”
“Cái đó, em ấy đến giúp làm bữa tối, nhưng hình như không giỏi nấu ăn lắm. Thế nên mới thành ra vẻ mặt ủ rũ đó.”
“A ha ha, không cần bận tâm đâu ạ, ngay cả Cậu lúc mới bắt đầu cũng hoàn toàn không làm được gì cả. Con cũng vậy, chị con cũng vậy, đều phải mất nửa năm mới nhớ được đấy.”
“Vâng. Đúng là vậy. Nhưng mà...”
Shiori có vẻ không phải vì chuyện đó, em ấy ôm đầu gối như thể rất muốn nói điều gì đó.
Trước vẻ mặt hiếm thấy này của Shiori, tôi và Miyu nhìn nhau.
Shiori hôm nay cứ ủ rũ mãi, tại sao nhỉ?
Lúc này, người có hành động đúng đắn nhất bất ngờ lại là Hina.
“Chị Shiori-tan, cố lên!”
“Gâu.”
Hina ôm lấy Shiori, và cả Jubei đang ở dưới chân, như muốn truyền hơi ấm đến.
“Ừm, cảm ơn, Hina, Jubei.”
Nhìn cảnh một nữ sinh cấp ba được một bé gái và một chú chó an ủi, có lẽ hơi đáng thương cho Shiori, nhưng lại vô cùng thú vị. Tôi lén cười khi nhìn cảnh tượng đó.
Không lâu sau, mặt trời lặn hẳn, đúng lúc chương trình giờ vàng trên TV bắt đầu thì Sora về đến nhà. Bên này, cũng có vẻ hơi yên tâm rồi.
“Haizzz.”
Sora xuất hiện trong phòng khách, thở dài một tiếng thật sâu.
“Có vẻ mệt mỏi lắm nhỉ, không sao chứ? Câu lạc bộ hợp xướng, tệ lắm à?”
“Ừm...”
Lại thêm một tiếng thở dài nữa.
“Là vậy sao, sao thế?”
Hina nhạy cảm hơn người khác một bậc, lo lắng ngẩng đầu nhìn Sora.
“A ha ha, không sao đâu. Chỉ hơi mệt thôi.”
“Chị, làm sao đây? Bữa tối sắp xong rồi.”
“Ừm, ăn, ăn thôi.”
Nói rồi, Sora cười yếu ớt rồi về phòng thay đồ.
“Chị ấy, không sao chứ?”
Miyu lo lắng thì thầm.
Tôi cũng từng nghe nói các câu lạc bộ âm nhạc còn vất vả hơn cả câu lạc bộ thể thao, câu lạc bộ hợp xướng có vẻ còn khắc nghiệt hơn tôi tưởng.
“Ít nhất, mong rằng khoảng thời gian ở nhà có thể được thoải mái.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Nếu có những việc chỉ có thể làm khi là người thân, thì cũng có những lúc vì là người thân nên chỉ có thể lặng lẽ dõi theo.
Điều này cũng là điểm khiến một người ở vị trí của người cha như tôi vô cùng sốt ruột.
Đồng thời, tại phòng khách của nhà Kitahara Shiori khi cô bé trở về, bố của Shiori cũng đang lo lắng nhìn lên trần nhà.
Phía trên phòng khách chính là căn phòng của cô con gái yêu quý trên tầng hai không nhìn thấy.
“Mẹ nó ơi, Shiori, không sao chứ. Không chịu ăn uống gì cả.”
“Hì hì, đến tuổi này rồi mà. Shiori cũng đến lúc có tâm sự rồi.”
Nghe lời vợ nói, mặt người cha lập tức tái nhợt vì kinh ngạc.
Nhìn khuôn mặt hài hước của cha, mẹ của Shiori không nhịn được cười.
“Tuy nhiên, hình như bữa tối ngày mai Shiori sẽ làm đấy. Thuốc dạ dày, có cần đi mua không nhỉ?”
Người cha tiếp tục lo lắng nhìn lên trần nhà. Qua trần nhà, trong căn phòng tối tăm, Shiori đang cặm cụi nhìn chằm chằm vào quyển sách dạy nấu ăn.
“Lần tới, mình nhất định sẽ nấu món ngon cho Yuuta ăn! Bởi vì mình cũng là con gái mà!”
Chỉ muốn người mình thích nghĩ về mình nhiều hơn thôi. Chỉ vì cảm xúc đó mà Kitahara Shiori, một cô gái cố chấp, đã sớm không còn biết phương hướng từ lúc nào.