Khi Hina mở choàng mắt, bên cạnh gối đã thấy chú thỏ bông cô bé cưng nhất đặt ở đó. Dù vẫn còn ngái ngủ, cô bé chỉ chớp chớp mắt liên hồi. Thế nhưng, thứ đập vào mắt khiến cô bé tỉnh ngủ hẳn lại là một món đồ mà đến tận hôm qua vẫn chưa thấy đâu.
“Ôi, bộ quần áo của thỏ con…”
Mọi nỗi buồn tủi giấu kín trong lòng bấy lâu nay, phút chốc tan biến, nhường chỗ cho một bầu trời trong xanh ngập nắng.
“Ba mẹ về rồi…! Không phải là mơ!”
Ngồi bật dậy khỏi giường, Hina ôm chặt món quà sinh nhật vào lòng. Dù trời sáng mùa đông còn buốt giá, hơi ấm từ món đồ bé nhỏ kia vẫn cứ lan tỏa, sưởi ấm cả lồng ngực cô bé.
“…Mẹ và ba… có lẽ… vẫn chưa đi xa đâu.”
Với Hina, một cô bé mới bốn tuổi, khái niệm thời gian vẫn còn mơ hồ lắm. Cho dù hai người ấy thật sự đã về, thì sau ngần ấy thời gian, chắc cũng đã đi xa lắm rồi. Thế nhưng, Hina bé bỏng lại không nghĩ thế.
“Mẹ, ba, đợi con với! Hina đến đây!”
Một mình cô bé ngây ngô khúc khích cười, chỉ nghĩ đến ba mẹ thân yêu của mình.
Ngay cạnh giường, trên sàn nhà, Raika đang say giấc nồng trong tấm đệm trải tạm tối qua. Để không đánh thức Raika đang ngủ say, cô bé nhẹ nhàng rón rén chui ra khỏi chăn ấm.
Hina mơ hồ cảm thấy mọi người dường như đang giấu mình một chuyện gì đó. Dù chưa biết dùng lời lẽ để diễn tả, nhưng cô bé đã biến những cảm xúc còn lộn xộn trong lòng thành hành động. Đó có lẽ chính là điều người ta gọi là “nhiệt huyết”. Dù thế nào đi nữa, cô bé cũng muốn gặp ba mẹ một lần. Chỉ còn cách này thôi.
***
Sau một đêm gần như thức trắng, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Vẫn còn ngây ngất trong dư âm của buổi tiệc sinh nhật thành công, tôi cảm thấy cơ thể bị lay mạnh liên hồi, như muốn kéo mình ra khỏi giấc mộng.
“…Tỉnh dậy… đi… mau…”
Ưm— có ai đang nói gì đó. Mình đang ngủ mà. Cả ngày hôm qua không chỉ bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật, mà còn cứ nơm nớp lo lắng kế hoạch có thất bại không… Giờ thì đến mắt cũng chẳng thể mở nổi.
“Dậy mau…”
Lắc lư.
Lại có ai đó đang lay người tôi. Vẫn… chưa muốn dậy đâu. Thế là tôi trở mình, ngủ tiếp.
Ư… a… Thật là!
“Làm ơn, cho tôi ngủ thêm chút nữa… thôi…”
Tôi vô thức hất tay người đang lay mình ra.
“Hây— da!”
“Ể?”
Vừa định rụt tay lại thì bỗng nhiên, một sức nặng đè lên nửa người bên phải. Nếu chỉ là sức nặng thôi thì không sao, nhưng thế này thì tôi sẽ ngã mất! Cuối cùng thì tôi cũng mở choàng mắt. Trong tích tắc, đầu óc tôi tỉnh táo hẳn.
“Chết rồi, ghế sofa!”
Đang nằm trên đó, nhưng vì giãy giụa loạn xạ nên tôi mất thăng bằng…
“Oa oa!”
“Anh!”
Và rồi, dưới tác động của trọng lực, tôi lăn xuống sàn nhà.
“Đau quá…”
“Đau đau…”
Một tiếng rên khe khẽ vọng đến từ bên cạnh. Hửm? Tôi quay đầu lại.
“…!!”
Mặt Sora bỗng nhiên hiện ngay trước mắt tôi. Có phải là bị kéo vào lúc ngã không, suy nghĩ dài dòng như thế thực ra chỉ mất đúng một giây. Rồi tôi chợt nhận ra khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần đến bất thường.
“…A.”
Sora hít một hơi thật sâu, một âm tiết thoát ra từ kẽ môi cô bé. Hơi thở ấy phả thẳng vào chóp mũi tôi, hẳn là mọi người cũng hiểu nó gần đến mức nào rồi đấy. Mũi, miệng hay khuôn mặt không chạm vào nhau thì có thể coi là may mắn trong bất hạnh rồi.
Khi lấy lại được ý thức, tôi nhận ra mình cũng kỳ diệu thay không hề đè lên Sora. Nhưng một cánh tay lại đang đặt lên người Sora. Lần này thì tiêu rồi.
“X-xin lỗi…”
Vừa xin lỗi, tôi vừa định gỡ tay ra thì đúng lúc đó.
“Á—!!”
Tiếng thét chói tai của Sora đập thẳng vào màng nhĩ tôi.
“Đau đau đau… Tai hình như bị làm sao ấy… có vẻ vậy.”
Bên trong tai tôi không ngừng vang lên tiếng ù ù. Âm lượng của cô bé phó hội trưởng câu lạc bộ hợp xướng, người vẫn luôn tập luyện tăng cường dung tích phổi bằng phương pháp hít thở bằng bụng, quả nhiên không tầm thường.
“Hức hức… Dù là lỗi của em, nhưng, nhưng đâu phải lỗi của em…”
“Chị ơi, dù sao thì cũng đứng dậy trước đi ạ.”
“…Ưm.”
Như đáp lại tín hiệu từ tiếng kêu của Sora, mọi người cũng vội vã chạy ùa ra phòng khách.
“Nếu người không biết nhìn vào thì đúng là dễ gây hiểu lầm thật, nhưng may mà là Segawa-chan, với lại cũng nghe thấy Sora gọi Segawa-chan dậy rồi.”
May mà Ninmura đã nói thế, tránh được hiểu lầm là tôi đã xô ngã Sora. Ban đầu tôi định nói gì đó, nhưng Sora lúc này lại hơi ỉu xìu.
“Không phải, giờ không phải lúc ỉu xìu.”
Thế nhưng Sora lại bất ngờ hồi phục rất nhanh.
“Mọi người có ai thấy Hina đâu không?”
Thấy Sora sốt ruột, mọi người đều ngừng hoạt động.
“Hina làm sao vậy?”
“Vừa nãy đi xem thì giường của Hina trống rỗng! Ban đầu tưởng đi vệ sinh… nhưng trong vệ sinh cũng không có ai. Cũng không ở phòng khách… Vì lo lắng nên mới gọi anh dậy…”
Phòng khách im phăng phắc.
“Em đi tìm!”
Raika lập tức chạy về phòng mình tìm. Đúng là Raika đã ngủ trong phòng Hina mà.
“T-tóm lại, làm phiền mọi người tìm khắp nhà trước đã.”
Mọi người vừa tụ tập trong phòng khách lại tản ra ngay lập tức. Dù nhà Takanashi khá rộng rãi cho cuộc sống của bốn người một chó, nhưng với từng ấy người cùng tìm thì cũng chỉ trong chốc lát.
“Xin lỗi, Yuuta. Hina không có ở đây.”
Raika quay lại phòng khách, mặt mày tái mét nói.
“Trong vệ sinh cũng không có ai.”
“Trong phòng tắm cũng không.”
“Phía sân cũng không có.”
“Cả ở lối vào cũng không.”
“Cũng không ở phòng em và chị. Trong tủ quần áo cũng không có ai…”
“…Đã không còn chỗ nào chưa tìm rồi.”
Nghĩa là…
“Hina biến mất rồi?”
Tất cả đều sững sờ. Đây quả là một tình huống khẩn cấp vượt ngoài sức tưởng tượng.
***
Thời điểm Yuuta và những người khác phát hiện Hina mất tích, thì sớm hơn một chút. Hina cùng người bạn thân nhất của mình đang lao vút trên con phố Ikebukuro lạnh buốt. Chiếc ba lô khoác chéo vai chỉ đựng duy nhất chú thỏ bông và bộ quần áo vừa nhận được tối qua.
“Jūbei, ba mẹ ở hướng nào vậy…?”
“Gâu!”
Tay phải cô bé nắm chặt sợi dây dắt Jūbei.
“Rốt cuộc là ở đâu mới gặp được nhỉ?”
Hina, người đã lén chạy ra khỏi nhà cùng Jūbei, đang cố gắng hết sức tìm kiếm những người quan trọng nhất của mình.
Thế nhưng, phạm vi hoạt động của một đứa trẻ nhỏ thì có hạn. Hơn nữa, dù đã sống ở đây từ khi sinh ra, nhưng với Hina, một cô bé vừa tròn bốn tuổi, chỉ cần bước chân vào con đường lạ lẫm một bước, cũng chắc chắn sẽ bị lạc.
“…Đi hướng nào thì gặp được ba mẹ nhỉ?”
Nhưng không còn thời gian để bận tâm những điều đó, Hina đang cố gắng hết sức nhìn ngó xung quanh. Cô bé không ngừng quay đầu, gió lạnh không ngừng táp vào má.
“Ở đó đó… Chắc chắn là vẫn ở quanh đây. Ba và mẹ, nhất định vẫn ở đây.”
Không biết từ lúc nào, ước muốn mãnh liệt đã biến thành niềm tin vững chắc không gì lay chuyển nổi.
“Gâu!”
Tiếng kêu dường như đang lo lắng phát ra từ dưới chân. Hina bị ảnh hưởng, dừng bước. Chú chó già gọi Hina lại, dùng thân mình cọ vào những ngón chân Hina trần trụi, thậm chí còn chưa mang tất.
“Ấm quá, Jūbei.”
Không hề mang giày tất, nếu không phải còn mang dép guốc mùa hè thì hoàn toàn là da thịt mềm mại trần trụi, chỉ sau chưa đầy mười lăm phút rời khỏi nhà Takanashi, đôi chân đã đỏ ửng vì lạnh.
“Hức… Quả nhiên không đi giày không được. Nhưng mà, bình thường Hina đều đi đàng hoàng mà.”
Dù cố gắng giải thích, cảm giác tê buốt và đau đớn từ đôi chân cũng không biến mất. Hơn nữa, còn lạnh nữa. Dù cảm nhận được hơi ấm từ Jūbei, nhưng phần chân không được lớp lông ấm áp chạm vào vẫn tiếp xúc với gió lạnh. Hina khẽ rùng mình một cái. Dù đã mặc chiếc áo khoác treo ở cửa ra vào, nhưng đó cũng không phải là bộ đồ phù hợp để ra ngoài. May mắn thay đó là áo có cúc lớn, dù chỉ có một mình cũng có thể tự mặc được. Nếu không thì gió lạnh chắc chắn sẽ luồn vào từ trước ngực.
“À, ba mẹ có khi đi ngủ ở đâu đó rồi!”
Vội vã bước nhanh về phía trước. Thực ra ngay cả hướng nào là “trước” cô bé cũng chưa biết, nhưng Hina vẫn với niềm tin vững chắc mà bước chân theo hướng trước mắt.
“Jūbei, cái đó nè. Ba và mẹ, có lẽ ở gần đây cũng nên. Cho nên… cho nên…”
Chỉ cần cố gắng. Chỉ cần đi tìm thật nhanh. Có lẽ sẽ gặp được hai người. Dù đó là một ảo tưởng đến mức nào đi chăng nữa, trong lòng một đứa trẻ vừa tròn bốn tuổi thì đó là hy vọng.
“Đi thôi, Jūbei!”
“Gâu!”
Trong sự phân vân, cuối cùng Jūbei vẫn vẫy đuôi. Như thể đang suy nghĩ không biết phải làm sao. Dù sao thì cũng cứ để Hina ấm áp thêm một chút, thế là nó theo sát gót chân cô bé. Thế nhưng, dù khứu giác của Jūbei có nhạy bén đến đâu, nó cũng không thể chỉ dẫn được phía trước mà Hina muốn đến.
***
Chiếc áo khoác của Hina treo ở lối vào đã biến mất, và một đôi giày cũng không còn. Thêm nữa, cánh cửa khóa cũng đang mở, xác nhận linh cảm chẳng lành của chúng tôi.
“Jūbei cũng không có ở đây, anh ơi!”
“Thật vậy, cả dây dắt và vòng cổ cũng không còn.”
“Sáng sớm đã đi dạo rồi à? Không phải thế sao?”
“Không biết tình hình thế nào, nhưng có vẻ có thể xác định Hina đã tự mình ra ngoài rồi.”
Đúng lúc chúng tôi vơ vội chiếc áo khoác ở cửa, định phóng ra ngoài thì bị Sasha gọi lớn tiếng lại.
“Em biết mọi người lo lắng cho Hina! Nhưng cũng phải chuẩn bị tử tế rồi hẵng đi tìm chứ!”
“Đâu có thời gian…”
“Nếu ai đó tìm thấy Hina mà không mang theo điện thoại thì làm sao liên lạc với mọi người!”
Giọng nói sắc bén của Sasha khiến những người đang sốt ruột không yên chúng tôi dừng lại.
“…Đúng là cô ấy nói có lý. Với lại, Tiểu Hina hình như chỉ mặc mỗi áo khoác thôi sao, hay đã thay quần áo rồi? Nếu cứ ở ngoài trời chỉ mặc độc một chiếc áo khoác thì…”
“Em đi xác nhận!”
Miyu phi thẳng lên cầu thang, vào phòng Hina xác nhận.
“Quần áo thì đã thay nhanh chóng rồi. Em cũng sẽ đi thay ngay đây. Điện thoại và ví tiền, đây có chiếc khăn choàng cuốn sẵn cũng mang theo. Tìm thấy Hina thì có thể quấn cho bé ấm hơn.”
Raika với vẻ mặt căng thẳng quay người đi lấy đồ.
Cũng phải, chuẩn bị một chút cũng chỉ mất một hai phút là xong. Giờ thì kìm nén cái cảm giác muốn lao ra ngay lập tức, dưới sự chỉ huy của Sasha, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị.
Kim đồng hồ vừa qua sáu giờ. Tuy không thể nói là yên tâm, nhưng ít nhất vẫn còn giữ được sự bình tĩnh để không lao ra một cách bất chấp.
“Vì hôm nay là cuối tuần, chắc sẽ không có nhiều người đi lại trên phố như ngày thường đi học đi làm.”
“Tức là, dù Hina có đi trên phố thì cũng sẽ không có nhiều người nhìn thấy sao?”
Tôi gật đầu.
“Dù không biết tại sao bé lại tự ý chạy ra ngoài một mình vào sáng sớm thế này… nhưng một đứa trẻ bốn tuổi đi một mình trên phố thì rất không an toàn.”
“Đúng vậy, phải tìm thấy bé ngay lập tức.”
Sau khi phân chia các khu vực tìm kiếm, chúng tôi khởi hành đến Ikebukuro để tìm Hina.
***
Trong khi đó, dĩ nhiên Hina không hề biết Yuuta và những người khác đã bắt đầu tìm kiếm mình. Cô bé chỉ một mực tiến về phía trước.
“…Muốn gặp mẹ quá, muốn gặp ba quá.”
“Gâu!”
“Đều tại Hina ngủ mất rồi. Rõ ràng chỉ cần thức là sẽ gặp được mà… Đều tại Hina không ngoan.”
“Gâu!”
“Còn mang quà sinh nhật đến nữa, muốn nói lời cảm ơn quá!”
“Gâu!”
“…Chân, đau quá, Jūbei~”
“Gâu!”
Thấy Hina cố nén nước mắt, Jūbei ghì sát người vào chân cô bé. Giờ mình đang ở đâu nhỉ. Cuối cùng thì Hina cũng không tìm được nữa rồi.
“Đây là… hôm qua, con đường đi dạo với chị Shiori, phải không…?”
“Gâu!”
Tiếng kêu vừa rồi là ý “không phải”. Hina cô đơn cúi gằm mặt, nhưng vẫn cố sức nhìn ngó khắp nơi. Bức tường gạch xi măng cứ kéo dài dọc theo con đường. Khắp nơi đều là những cảnh tượng chưa từng thấy.
“Đây là… đâu vậy?”
“Gâu!”
“Hina bị… lạc rồi sao?”
Hina nghiêng đầu, thấy Jūbei cũng lắc đầu tương tự, cô bé không khỏi bật cười.
“Ha ha, Jūbei, giống Hina ghê.”
“Gâu!”
Chó thì không thể cười, nhưng cảm giác như nó đang cười vậy.
Khi nói ra việc bị lạc, trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên tươi sáng. Dù có bị lạc, Hina lúc này vẫn có Jūbei ở bên cạnh. Con thỏ mẹ tặng cũng ở đó. Mình không cô đơn. Thế thì chẳng có gì phải sợ cả.
“Dù bị lạc đường, Hina hơi sợ… nhưng, ở một nơi không quen biết, lại có cảm giác có thể gặp được ba mẹ!”
Chỉ một nơi không quen biết, đối với Hina đã là một thế giới xa xôi rồi. Thực tế chỉ là khoảng cách di chuyển qua một dãy phố, nhưng với Hina thì đó như một cuộc phiêu lưu vĩ đại. Và đó chính là nơi ba mẹ Hina “làm việc ở rất xa”. Thế nên Hina có cảm giác nếu đi thật xa, rất xa, có lẽ sẽ gặp được ba mẹ.
Dù đôi chân tê dại, dù gió lạnh buốt, vẫn phải bước tiếp.
“Hina, sẽ cố gắng! Jūbei— cố lên!!”
“Gâu!”
Nắm chặt hai bàn tay nhỏ xíu giơ lên trên đầu, nhà thám hiểm bé nhỏ tiến bước trên con đường xa lạ hơn nữa.
Thế nhưng, điều này cũng chỉ là tạm thời. “Không sao đâu, không sao đâu” – cô bé tự cổ vũ mình tiếp tục bước, nhưng tinh thần cũng dần sa sút. Cũng phải thôi. Dù sao cũng mới là tháng ba, hơn nữa lại là sáng sớm. Ngày đầu tiên của tuổi lên bốn đối với Hina, đã trở nên vô cùng khắc nghiệt.
***
Sora lao ra khỏi nhà, người đầu tiên chạy đến đồn cảnh sát. Vội vàng giải thích tình hình, viên cảnh sát trực lập tức dùng bộ đàm yêu cầu các cảnh sát tuần tra gần đó hỗ trợ. Sau đó, cảm ơn viên cảnh sát cũng đang rất lo lắng, cô bé lại chạy ra ngoài.
Tiếp đó, cô bé bắt đầu tìm kiếm từ một hướng mà Hina có thể đi đến. Bàn tay nắm chặt điện thoại trắng bệch. Thật là, Hina ngốc này! Tìm thấy là phải mắng cho một trận thật nghiêm khắc mới được. Khóe mắt cô bé lấp lánh nước.
“Hina!!”
Tiếng gọi trong trẻo vang vọng khắp khu dân cư Ikebukuro. Sora bước nhanh hết cỡ. Tìm kiếm cô em gái thân yêu của mình.
Miyu và Sasha nắm tay nhau chạy vội vã trên đường.
“Miyu! Mẹ, mẹ đi tìm bên đó nhé!”
“Không được! Mẹ cũng không quen khu này mà! Lỡ mẹ cũng bị lạc thì sao! Cứ cùng tìm đi!”
Miyu siết chặt bàn tay ấy, như muốn tuyên bố rằng sẽ không bao giờ buông ra. Sasha chợt thấy con gái mình thật đáng tin cậy. Nhưng lúc này đây không phải là trọng tâm.
“Đúng nhỉ… Vậy, Miyu, chúng ta đi tìm ở những con đường mà Hina thường không đi nhé!”
“Ể? Tại sao?! Lại phải đi những con đường không thường đi ạ?”
“Nếu Hina nói là đi tìm Yuuri và Shingo, chắc chắn bé sẽ không đi những nơi thường đến đâu. Đối với Hina, khu phố này đã rất lớn rồi. Hina bé… chắc chắn nghĩ, Yuuri và họ ở trong khu phố này… ở một nơi mà bé không biết thì đúng hơn.”
“Giỏi quá! Mẹ! Con biết rồi, chúng ta đi lối này!”
Mái tóc vàng óng bay phấp phới trong gió, hai người quay hướng chạy đi. Vẫn nắm chặt tay nhau.
***
Đã, gần đến giới hạn rồi. Bước từng bước nặng nề, Hina sắp dừng lại.
“Chân, đau quá…”
Lầm bầm, từng đợt bất an ập đến. Mắt đã không thể mở nổi nữa rồi. Rõ ràng là do thiếu ngủ, dù thế nào cũng không thể kìm được những giọt nước mắt.
“Đây là… đâu vậy…?”
Ban đầu là niềm vui vì có thể gặp mẹ ở một nơi không quen biết. Nhưng đến lúc này thì cũng đã đủ rồi, cảm giác bất an bắt đầu chiếm ưu thế.
“Hina, nhỡ không về được nhà thì sao đây.”
“Gâu!”
Jūbei đang liếm đôi chân Hina. Cô bé vô thức ngồi thụp xuống tại chỗ.
Vừa lạnh, vừa buồn ngủ, vừa mệt.
Bất an, sợ hãi, buồn bã.
“Mẹ… ba…”
Muốn gặp những người thân yêu nhất. Thế nhưng lại không thể gặp.
“Chị Sora, chị Miyu…”
Muốn gặp những người thân vẫn luôn ở bên cạnh. Thế nhưng lại không gặp được vì đã chạy ra khỏi nhà.
“Chú…”
Những người luôn mỉm cười, luôn ôm chặt mình. Những người mà Hina yêu thương và trân trọng nhất. Những người đó giờ cũng không ở đây.
Nước mắt lăn tròn trong khóe mắt, cuối cùng sắp không kìm được nữa mà òa khóc. Từ nãy đến giờ vẫn cố nhịn là vì
“Ờ… khoan đã nào…? Không phải cháu là… em út nhà Takanashi sao?”
“Hả?” Bất giác ngước lên nhìn khi nghe ai đó gọi tên mình.
“Ôi, đúng là cháu thật! Mà sao lại đứng đây một mình thế này hả?”
“Anh là ai thế ạ?”
“Này, nhìn anh xem, gặp nhau rồi mà! Để anh nhớ nào, như hồi Giáng sinh nè! Rồi cả ở trước nhà ga Ikebukuro nữa!”
“...?”
Đừng quá trông mong vào trí nhớ của trẻ con. Vài tháng trước thôi, với chúng đã là một quá khứ xa xôi lắm rồi. Thế nên việc chẳng thể nhớ ra là điều đương nhiên.
“Anh là Maejima Daiki đây! Takanashi Sora… là bạn cùng lớp với chị cháu đó, còn chung câu lạc bộ hợp xướng nữa chứ…”
Người con trai tên Maejima đó cứ thao thao bất tuyệt những lời mà Hina chẳng tài nào hiểu nổi.
Thế nhưng, khi nghe nhắc đến tên người chị gái mình yêu quý nhất, cuối cùng Hina cũng đã nhớ ra.
“Anh Daiki!”
Đó là bạn của chị gái mình yêu quý nhất. Dù không nhớ họ của anh ấy là gì, nhưng cái tên Daiki thì Hina vẫn nhớ.
Hina vui vẻ mỉm cười, rồi lại gọi tên anh ấy lần nữa.
“Anh Daiki! Ư… ư… oa oa oa oa oa…”
Cái cảm giác nhẹ nhõm khi gặp được người quen trong lúc đang lạc đường.
“Này, này! Ch… chuyện gì thế này!? Thôi mà, đừng khóc nữa mà, được không?”
Daiki chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ biết lúng túng ôm lấy Hina.
Ngay bên cạnh Daiki, có thêm một cậu bé và một cô bé nữa đi cùng.
“Anh ơi, người này là ai thế ạ? Sao lại khóc ạ?”
“Ai thế?”
Cô bé tóc ngang vai, kiểu tóc búp bê, trông trạc tuổi Hina.
Còn cậu bé thì dù nói là phiên bản mini của Daiki cũng chẳng hề quá lời. Cảm giác nhỏ hơn Hina một chút. Hina nhận ra hai người đó đang dán mắt nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình.
“Ư… hức… Cái đó… cháu là Hina, Takanashi Hina ạ?”
“Em là Maejima Genki!”
“…Maejima Kaede.”
Ba đứa trẻ đơn giản tự giới thiệu xong, rồi sau đó, ngay lập tức đều nở nụ cười.
“Ê hê ♥”
“À ừ.”
“…Ừm ♥”
Chỉ trong thoáng chốc, chúng đã trở thành bạn của nhau.
“À này, hai đứa này là em của anh đó…”
Daiki đang ngờ vực đoán định tình hình.
Rồi khi thấy dáng vẻ của Hina, cuối cùng anh ta cũng “À!” lên một tiếng.
“Anh nói thật, sao cháu lại ăn mặc thế này mà chạy ra ngoài hả?”
“Hả?”
“Ngoài trời lạnh cóng luôn đó! Trong cái áo khoác này… Ôi!? Sao lại chỉ mặc mỗi đồ ngủ mà ra đường thế hả!”
Daiki kéo cổ áo Hina, nhìn từ gáy xuống mà kinh ngạc kêu lên.
“Ưm… Hina lạnh lắm… anh Daiki…”
“Gâu!”
Hina rụt cổ lại, Jubei lão luyện như một người bảo vệ, che chắn trước mặt Daiki.
“Ôi trời, anh có làm gì đâu mà! Thôi, mặc tạm cái này vào đã.”
Daiki cởi chiếc áo khoác lông vũ của mình, khoác lên người Hina. Động tác thuần thục khiến Jubei ngừng sủa.
“Ấm quá, cảm ơn anh Daiki! Ấm quá, Jubei ơi!”
“Gâu!”
Jubei đáp lại nụ cười của Hina.
Nhắc mới nhớ, Hina nhận ra mình vẫn chưa giới thiệu Jubei với Daiki và các em.
“Bạn này tên là Jubei. Là bạn sống chung nhà với Hina đó.”
“Thế à, đây chính là con chó mà Takanashi nhắc đến đó hả…”
Vừa nói, Daiki vừa ngó nghiêng khắp nơi.
Gò má anh ta đỏ lên một cách lạ lùng, rồi càng lúc càng đỏ hơn dưới ánh mắt của Hina.
“…Cái đó… này, Hina.”
“Dạ?”
“Cháu ở chỗ này nghĩa là, Takanashi cũng ở gần đây… phải không?”
Daiki đỏ bừ mặt như thể đang tức giận, nhưng dù biểu cảm có nghiêm túc đến mấy, Hina cũng không nhận ra.
Bởi vì xung quanh Daiki không hề toát ra cái khí chất đặc trưng của người đang giận dữ.
“Hina nè, Takanashi đó. Ở đây nè.”
Ai ngờ Hina lại thản nhiên giơ tay lên, khiến Daiki mất mặt cụp mày xuống.
“Anh không nói cháu, anh nói chị gái cháu đó.”
“Ơ?”
“Tức là, anh hỏi chị gái cháu… cái cô Takanashi học cấp hai đó, không ở gần đây sao?”
Hina hiểu ra là anh ấy đang hỏi về chị Sora. Nhưng Hina không hiểu tại sao mặt Daiki lại đỏ bừng khi hỏi chuyện về chị Sora. Dù sao thì, Hina vẫn lắc đầu mạnh.
Hina không thể nói với bất kỳ ai rằng mình đã chạy ra khỏi nhà.
“Thế, cô em tóc vàng thì sao? Hả? Cũng không có à? Thế, cái người tên Yuuta đâu? Không có luôn?”
Tất cả câu trả lời đều là những cái lắc đầu, biểu cảm của Daiki càng lúc càng cứng đờ.
“Mặc đồ ngủ khoác tạm áo khoác… mà chẳng có ai ở gần đây… Chỗ này cách nhà Takanashi xa lắm đó nha? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cháu lén tự mình chạy ra đây sao?!”
Trúng tim đen. Hina giật mình đứng đờ ra.
“Quả nhiên là vậy sao. Takanashi và mọi người chắc đang tìm cháu đó, mau về nhà đi.”
“Không!”
“Hả?”
“Hina muốn đi tìm ba mẹ mà. Nên không về đâu ạ!”
Có lẽ vì cảm giác nhẹ nhõm khi gặp người quen, mong muốn được gặp ba mẹ trong lòng Hina lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ.
“Ba và mẹ… nhà cháu không phải… cái đó…”
Daiki nhận ra nói tiếp sẽ quá tàn nhẫn, liền vội vàng ngậm miệng lại.
“Thôi được rồi, cứ liên lạc với Takanashi trước đã… Chết tiệt, mình lại không mang điện thoại. …Mà dù có mang thì cũng đâu biết số hay địa chỉ email của họ đâu!”
“Anh ơi, em mệt rồi…”
“…Em… vẫn ổn ạ.”
Hai đứa em của Daiki, đang được anh ta dắt tay, bắt đầu mè nheo.
“Thôi rồi, chịu thôi. Được rồi, anh cõng Genki. Kaede tự đi được không?”
“Em ổn mà.”
“Qu… quả nhiên, em cũng vẫn ổn ạ!”
Genki chu môi nói, không muốn để Hina cười mình.
“Thế thì đành vậy. Kaede với Genki dắt tay Hina, đi cùng nhau nhé.”
“Hả? Hina vẫn đang tìm ba mẹ mà.”
Đối diện với Hina như vậy, Daiki chỉ đành thầm thở dài.
“Không thể bỏ mặc cháu thế này được… Thôi thì, chuyện tìm ba mẹ… sau này anh cũng sẽ giúp, nên trước tiên cứ về nhà Takanashi đã nhé.”
“…Không. Hina muốn đi gặp ba mẹ trước đã.”
Hina vốn biết không nên nói những lời ích kỷ như vậy. Nhưng đã chịu đựng rất lâu rồi mà không được gặp ba mẹ mình yêu quý nhất. Giờ đã về đến nhà, biết đâu vẫn còn kịp.
“Hina, dù chỉ một lát thôi, cũng muốn gặp ba mẹ một lần…”
Nước mắt đã lưng tròng nơi khóe mắt. Hina đã cố nhịn nãy giờ.
Nhưng cứ muốn gặp.
Nếu có cơ hội được gặp, dù thế nào cũng muốn được gặp.
Hina nắm chặt sợi dây, cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt lạnh cóng của Hina, một bàn tay ấm áp chạm vào.
“Ơ?”
“Mẹ với ba của Hina đang đi làm ạ?”
Đôi mắt đen láy của Kaede nhìn thẳng vào Hina.
“…Vâng, đang đi làm.”
Hina khẽ gật đầu, rồi Kaede bĩu môi không vui nói:
“Ba mẹ của em cũng toàn đi làm thôi. …Không về nhà gì cả, toàn sống với anh trai thôi. Nhưng mà, nhớ họ lắm.”
“Em cũng ổn!”
Genki ưỡn ngực. Dù còn nhỏ hơn Hina, nhưng cậu bé lại tràn đầy tự tin. Hina nhìn Genki và Kaede.
Hina hiểu ra rằng hai đứa trẻ này cũng giống mình, không dễ dàng được gặp ba mẹ.
“À… ba mẹ anh thường xuyên đi công tác mà. Nên toàn ông bà chăm sóc thôi. Hôm nay cũng vậy, hai người dậy sớm cực, rồi bảo anh dắt hai đứa đi dạo đó.”
Lời giải thích của Daiki Hina dù không hiểu rõ lắm, nhưng lời của hai đứa em thì lại rất đồng cảm.
“Hina thì có chị Sora, chị Miyu, rồi có cả cậu Yuuta với Jubei, giờ thì có cả Sasha nữa. Rồi chị Raika cũng thường xuyên đến chơi với Hina, cả chị Shiori nữa đó.”
“Có nhiều chị gái thích thật đó. Không như em, toàn phải chơi với anh trai với Genki thôi… Buồn lắm.”
“À, còn có tiền bối Sako với Ninmura cũng hay đến nữa!”
Dù sao thì mấy người đó cũng là con trai, có nói với Kaede cũng chẳng sao.
“Còn nữa, còn nữa!”
“Này, này… dừng lại!”
Daiki vội vàng ra tay ngăn cản Hina, người vẫn định tiếp tục câu chuyện.
“Thôi được rồi, bây giờ mau về nhà ngay cho anh!”
“Ơ…!”
“Chuyện tìm ba mẹ tính sau. Dù chuyện đó cũng quan trọng, nhưng mấy chị gái của cháu sẽ lo lắng lắm đó.”
“Ư ư…”
“Hina muốn mấy chị lo lắng sao?”
“Lo lắng sao… Hina?”
Kaede và Genki hỏi, Hina im lặng.
Không phải Hina không thể nghĩ đến việc mình đã làm một việc rất không tốt với các chị và cậu.
Sự im lặng chính là tín hiệu khẳng định một cách thụ động, với Daiki, người vốn quen ứng phó với trẻ con, anh ta hiểu ngay lập tức.
“Thôi được rồi, đi thôi. Dắt tay Hina đi, Kaede, Genki.”
Tay trái và tay phải của Hina được Genki và Kaede nắm lấy theo chỉ dẫn của Daiki.
Thế nhưng, khi nhìn Hina với hai tay bị nắm, khóe miệng Daiki không khỏi giật giật.
“Anh Daiki, thế này là O–K– rồi ạ?”
“Nắm chặt rồi ạ, anh ơi.”
“Cứ để em lo cho anh.”
Daiki bị ba đứa nhóc làm cho choáng váng.
“Cái quái gì mà OK chứ! Nắm hết lại thành một vòng tròn thì muốn làm gì hả?!”
Hai tay của Daiki cũng bị Genki và Kaede nắm lấy.
Bốn người tạo thành một vòng tròn đẹp đẽ, tiếng thở dài của Daiki vang vọng khắp con phố Ikebukuro trong buổi sớm tinh mơ.
Tôi đã tìm kiếm không ngừng nghỉ quanh khu nhà hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Cũng không ở đây sao…”
Ngay cả tôi cũng bắt đầu thở dốc. Mồ hôi vã ra ướt đẫm, cứ như thể không hề cảm thấy cái lạnh vậy.
“Tại sao, tại sao chứ… Hina…?”
Tôi dừng bước, chống tay vào đầu gối rã rời. Hơi thở hổn hển không ngừng, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống đất. Đúng lúc nghỉ ngơi một chút, một tiếng bước chân dồn dập vang đến.
“Yuuta, không ở đây sao?”
“Chị Raika… không được, em không tìm thấy. Cũng không gặp ai khác.”
“Vậy sao…”
Raika cũng bắt đầu thở hổn hển.
“Yuuta, em xin lỗi! Rõ ràng là ngủ cùng với em vậy mà lại chẳng hề hay biết gì cả.”
Đó đã là lần tự trách xin lỗi không biết bao nhiêu của Raika rồi, và đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Raika với vẻ mặt sắp khóc như vậy. Dù lúc này tâm trạng tôi rất phức tạp…
“Đó không phải lỗi của chị Raika đâu. Đầu tiên, rõ ràng Hina đã dắt Jubei đi, nghĩa là con bé đã đến phòng khách. Chỉ tại em ngủ mê mệt ở phòng khách mà không hề hay biết, đến cả việc con bé ra khỏi cửa chính em cũng không tỉnh dậy nổi.”
Mất tư cách làm bố rồi. Tôi cắn chặt môi… rồi nặn ra câu nói đó.
“Hơn nữa, vốn dĩ… Hina sở dĩ chạy đi… có lẽ là do kế hoạch của em thất bại.”
Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng con bé sẽ chạy ra khỏi nhà. Hina chắc chắn là đi tìm ba mẹ rồi.
Tất cả là vì tôi đã giả vờ rằng chị Yuuri và anh rể gửi quà đến, chẳng phải điều đó sẽ khiến mong muốn được gặp hai người họ tăng lên đột ngột sao.
Chẳng lẽ không có cách nào tốt hơn sao. Làm ra nông nỗi này, chẳng phải còn tệ hơn cả việc nói thẳng là họ không thể đến sao.
Raika nắm lấy bàn tay đang cúi gằm của tôi.
“Yuuta…”
“Không sao đâu, chuyện buồn bã cứ để sau đi.”
Đến nước này, dù là khuôn mặt nghiêm túc ở cự ly gần của Raika hay bàn tay ấm áp đang nắm chặt, tôi cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi tôi reo lên.
“Là tiền bối Sako gọi đến… Dù xem ra không phải là tìm thấy Hina đâu.”
Sako đã liên lạc với mọi người trong Hội Liên đoàn các câu lạc bộ nhỏ, những người đã thức trắng đêm qua để uống rượu, và nhờ mọi người cùng đi tìm. Ngay cả tiền bối Hanamura, người vừa mới ốm dậy, cũng đã tập hợp mọi người trong câu lạc bộ bóng bầu dục đến giúp.
Dù rất cảm kích, nhưng trong khoảng thời gian tập hợp nhiều người như vậy, tôi không thể để Hina một mình trong thời tiết lạnh giá thế này.
“Chị Raika, dù trời rất lạnh, nhưng xin chị nhất định hãy giúp em tìm Hina một lần nữa.”
“Một chút cũng không lạnh.”
Chị ấy siết chặt tay tôi hơn. Như thể đang động viên tôi vậy.
Hai người trao đổi những nơi đã tìm, rồi lại chia nhau ra hành động.
Dù con phố chật hẹp, nhưng tiếng gọi Hina của tôi vẫn vang vọng khắp khu phố rộng lớn.
Tôi nghe thấy tiếng Sora vọng lại từ xa, liền chạy về phía đó.
Vừa cố chịu đựng cảm giác lo lắng gần như muốn đè nát trái tim.
Trước cửa nhà Takanashi, Shiori đang đứng chờ đợi một cách sốt ruột.
Sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng động ồn ào từ nhà đối diện, nhìn qua cửa sổ thì thấy mọi người thi nhau chạy vội ra ngoài. Shiori, bị giật mình, liền cất tiếng gọi lớn mọi người, rồi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.
“Aizz, giá mà mình cũng đi ra ngoài tìm cùng mọi người thì tốt rồi…”
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi tìm, lỡ Hina tự mình trở về thì sẽ bị lỡ mất.
Để tránh tình huống đó xảy ra, buộc phải có một người ở lại nhà.
Thế nên, Shiori đành phải đồng ý lời nhờ vả của Yuuta, người đã lao ra khỏi nhà, rằng cô sẽ chịu trách nhiệm ở lại trông nhà…
“Nhưng cứ đứng ngây ra đây thế này chỉ càng lo lắng thêm thôi mà… Đi tìm một chút cũng… Không được không được, lỡ trong lúc đó Hina quay về thì sao. Không đứng chờ ở đây đàng hoàng thì… Aizz, nhưng mà vẫn lo không chịu nổi!”
Shiori cứ đi đi lại lại trước cửa. Bình thường cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận lời nhờ vả kiểu này. Shiori về cơ bản là người hành động. Cô ấy thuộc tuýp người ra tay trước khi kịp suy nghĩ kỹ.
“Hina… giờ sao rồi nhỉ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…?”
Vì đã luôn ở bên cạnh Hina. Nên Shiori hiểu rằng thứ có thể làm lay động trái tim Hina chắc chắn không phải chuyện gì khác ngoài ba mẹ. Nhưng dù vậy, tại sao chứ, tại sao lại thành ra thế này. Hôm qua không phải vẫn còn vui vẻ cười đùa sao.
Con có biết con quan trọng với mọi người đến mức nào không… Hina.
“Rõ ràng sáng sớm trời rất lạnh, xã hội lại không yên bình… Aizz, Hina có sao không đây…”
Mẹ của Shiori đã đi ra ngoài hỏi thăm những người làm việc ở tổ dân phố dậy sớm về tung tích của Hina.
Shiori sốt ruột nhìn về phía con phố.
Đã nhìn hàng chục lần rồi, nhưng bóng dáng quen thuộc của Hina—
“À!”
Một cậu bé trông như học sinh cấp hai, cùng ba đứa trẻ có dáng người gần giống Hina.
Họ đang tiến về phía này.
“H… Hina?”
“Chị Shiori!”
“Hina…!”
Không thể nhầm được. Cô bé đang vẫy tay kia chính là Hina. Con bé đang khoác một chiếc áo khoác lông vũ cực lớn, trông lạ lẫm.
Cậu bé mặc áo len bên cạnh trông quen quen mà hình như chưa từng gặp, nhưng nhìn vào việc cậu ấy đang nắm chặt tay Hina, và hành động cúi đầu ngay khi nhận ra mình, thì có lẽ không phải là kẻ khả nghi gì.
Vừa nghĩ những điều đó, Shiori vừa chạy vụt đến bên Hina.
“Làm chị lo chết đi được— Hina!”
Shiori lao đến, tiện thể ôm chặt lấy cả Daiki.
“Này, ối giời ơi!? Tôi nói này, chị làm gì thế hả, chị gái này!?”
“Ư ư, bình an vô sự thật là tốt quá rồi…”
“Nếu để Takanashi nhìn thấy thì, tôi nói này, mau buông ra đi, làm ơn buông tôi ra!”
Shiori hoàn toàn không để tâm đến tiếng kêu than của chàng trai trên đầu mình, chuyện đó có sao cũng được.
“Tốt quá rồi, Hina, thật sự tốt quá rồi!”
“Chị Shiori!”
“Gâu gâu!”
Jubei dưới chân Shiori, cũng hiếm hoi mà rụt cái thân nhỏ bé của mình vào sát bên.
Cứ như thể đang xin lỗi vì lỗi lầm của mình vậy.
Sau khi nhận được điện thoại, tôi phóng hết tốc lực về nhà.
“Hina!”
Xông vào phòng khách và tận mắt xác nhận bóng dáng Hina, tôi toàn thân rã rời quỳ sụp xuống sàn.
“Con bé thật sự ở đây…”
“…Cậu Yuuta.”
“Có bị thương ở đâu không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Tôi lại gần chiếc ghế sofa nơi Hina đang co ro ngồi, nhìn tay chân của con bé.
“Hina không sao mà.”
Dù chính con bé nói vậy, nhưng tôi vẫn không thể yên tâm nếu không tự mình kiểm tra.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân, tôi mới lại nắm lấy tay Hina.
Đôi bàn tay nhỏ bé của Hina rất ấm áp. Sáng sớm mùa đông lang thang ngoài đường, tôi còn lo con bé có bị đông cứng không chứ… Tốt quá rồi, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù gần như đổ gục xuống, tôi vẫn quay đầu ngẩng lên hỏi:
“Là Maejima-kun tìm thấy Hina phải không?”
Lúc này, cậu ấy đang đứng sau ghế sofa. Dù còn dẫn theo hai đứa em nhỏ tuổi, nhưng vì bọn trẻ cũng đã mệt nên đã vào phòng nghỉ ngơi rồi.
Trong cuộc điện thoại của Shiori hình như có nói rằng, Maejima-kun tình cờ phát hiện ra Hina đang lạc đường. Dù vì không tìm được cách liên lạc, nên không thể gọi điện cho chúng tôi ngay lập tức, nhưng cậu ấy đã đặc biệt đưa Hina về nhà mà không một lời oán trách.
Tôi buông tay Hina ra, vội vàng đứng dậy. Rồi vòng qua ghế sofa đứng trước mặt Maejima-kun, cúi gập người chín mươi độ.
“Gác!”
Cậu ấy hình như đang nói gì đó, nhưng điều đó không quan trọng.
“Thật sự, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều! Nhờ có Maejima-kun mà Hina mới bình an vô sự! Lòng biết ơn của tôi không lời nào tả xiết. Thật sự vô cùng cảm kích!”
“À – không không, tôi cũng chỉ tình cờ gặp khi dắt mấy đứa nhóc đi dạo sáng sớm thôi mà.”
“Ở chỗ nào vậy?”
Câu trả lời của Maejima-kun khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc.
“Xa đến vậy sao?”
“Cách đây… ít nhất cũng phải ba cây số chứ?”
“Ôi… thật sự tìm thấy con bé là một sự giúp đỡ lớn vô cùng…”
Lòng biết ơn từ tận đáy lòng. Con bé lại chạy xa đến thế…
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mọi người, sau khi nhận được tin báo, lần lượt trở về.
“Hina!”
Người thứ hai trở về sau tôi là Sora. Vừa bước vào nhà, em ấy đã gọi tên Hina rồi chạy thẳng vào phòng khách.
“Chị ơi!”
“Đồ ngốc, Hina, đồ ngốc…”
Sora ôm chặt lấy Hina, vùi mặt vào thân hình bé nhỏ ấy. Nước mắt lăn dài trên má.
“Chị lo chết khiếp đi được…”
“Em xin lỗi — chị!”
Rồi Miyu, Sasha, Ninmura và cả Sako-senpai cũng lần lượt trở về. Ai nấy vừa gọi tên Hina vừa lao nhanh vào nhà, phải đến khi thấy con bé bình an vô sự mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
“Hina… Hina đúng là đồ…”
“Em xin lỗi nhé, chị.”
“Sao em lại tự ý chạy đi thế, mọi người trong nhà lo lắm đó.”
“…Ưm.”
Sora và Miyu ôm chặt lấy Hina, cả ba chị em cứ thế mà bật khóc. Nhìn thấy hai chị mình như vậy, vẻ mặt Hina cũng có chút bối rối. Dù cố nín không khóc, nhưng vành mắt con bé đã ướt nhòe. Một lúc sau, hai chị em ôm Hina mới dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chịu buông tay. Tôi đi đến bên ba chị em, nhìn thẳng vào mặt Hina.
“Vậy thì, đến lúc nói cho chúng ta biết rồi đấy, Hina. Tại sao con lại tự ý bỏ đi một mình thế?”
Tôi lại hỏi cái lý do mà tôi đã không ngừng suy đoán từ sáng. Rồi Hina… sau một hồi suy nghĩ, con bé đáp.
“…Hina, nghĩ là nếu cố gắng đuổi theo… có lẽ sẽ đuổi kịp bố mẹ đó.”
“Hả?”
“Vì, Hina ngủ mất khi bố mẹ đến rồi, nếu mà thức dậy thì đã gặp được rồi mà.”
Nghe Hina cố gắng tự trách mình, mọi người đều sững sờ.
“Hina…”
“…Hina, Hina đã là chị rồi, không thể vô dụng như thế đâu!”
Để Hina không thất vọng, tôi đã nói dối rằng hai người họ đã đến… chính vì thế mà Hina mới lạc. Quả nhiên, cái kế hoạch của tôi đúng là ngu xuẩn hết mức.
Nhưng sự việc đã đến nước này, không cần thiết phải nói đó chỉ là lời nói dối nữa. Nếu con bé biết hai người họ không đến, chỉ tổ gây thêm đau buồn không đáng có mà thôi.
“Xin lỗi… là do chú nói không rõ ràng. Bố mẹ vì đến lúc nửa đêm nên dù Hina có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp đâu.”
“Ư… ư…”
“Xin lỗi nhé, Hina.”
Nhìn Hina cúi đầu buồn bã sắp khóc, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc xin lỗi.
“Nhưng mà, dù có muốn gặp bố mẹ đến đâu, tự ý bỏ đi một mình cũng không được đâu nhé.”
“…Hina, chỉ là muốn gặp bố mẹ thôi mà…”
“Dù vậy, nói với chú hay chị Sora, chị Miyu cũng có sao đâu, tại sao lại tự mình đi ra ngoài chứ?”
Dù là do kế hoạch của tôi thất bại, nhưng làm mọi người lo lắng như vậy thì không thể không hỏi cho rõ ràng được.
“…Vì, chú và mọi người, đều đang ngủ mà.”
“Hả?”
“Hina, tuy rất muốn gặp bố mẹ, nhưng, chú và mọi người vì rất mệt nên đều ngủ say khò khò, cho nên, Hina không muốn đánh thức đâu…”
Hina đã chạy đến xem tất cả các phòng. Nhưng mọi người đều ngủ quá say, mở cửa cũng không làm tỉnh giấc được. Còn chúng tôi, những người ngủ lăn lóc ở phòng khách, vì mệt mỏi mấy ngày trước nên ngủ say như chết. Thế nên, người duy nhất đi cùng Hina ra ngoài chỉ có Thập Binh Vệ mà thôi.
“Hina…”
“Cái đó… Hina, xin lỗi mọi người…”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra Hina vì nghĩ cho chúng tôi, nên mới một mình chạy ra ngoài. Dù cảm nhận được sự trưởng thành, trở thành một đứa trẻ hiền lành tử tế, nhưng sự cảm động này và việc tiếp theo là hai chuyện khác nhau. Tôi ôm Hina một cái, rồi buông tay và nói.
“Chú biết Hina đã nghĩ rất nhiều. Chú cũng hiểu Hina là một đứa trẻ tốt bụng. Nhưng mà, như vậy chẳng phải làm mọi người lo lắng sao. Hina nghĩ cho chúng ta không đánh thức chúng ta, và làm chúng ta lo lắng như vậy là hai việc khác nhau.”
Rồi, tôi làm ra vẻ mặt đáng sợ, bế Hina lên.
“A ú?”
Sau đó tôi ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng đặt Hina nằm ngang trên đùi mình. Hina đang nằm sấp liền quay lại ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt tròn xoe nhìn tôi trong khoảnh khắc khiến tim tôi lại rung động, nhưng trong lòng không ngừng tự trách mình. Đây cũng là một phần quan trọng.
Tôi kéo quần ngủ của Hina xuống. Lộ ra chiếc quần lót có họa tiết gấu con.
“Da— Chú ơi. Hina, lộ quần lót ra rồi kìa—!”
“Trông khó coi lắm phải không, ngại lắm phải không?”
“Không chịu đâu— Thả— con— xuống— đi—!!”
“Không được. Đây là hình phạt vì Hina đã làm mọi người lo lắng như vậy.”
— Chát!
Một cái tát không quá mạnh, không quá nhẹ, đánh vào mông.
“Đau! Huhu huhu…”
“Dù bất kỳ lý do gì, tự mình bỏ đi một mình đều không được phép. Hiểu chưa?”
Những giọt nước mắt của Hina rơi lã chã.
“Huhu… không bao giờ nữa đâu— xin lỗi—!”
“Vậy à. Vậy thì, xong rồi nhé.”
Tôi kéo quần cho Hina, rồi một lần nữa bế con bé lên.
“Ư— ư—”
Bị đánh vào mông trước mặt mọi người, có lẽ hiệu quả tốt, Hina trông rất chán nản. Huhu. Tim đau quá. Nhưng mà, đến lúc cần giận mà không giận thì sao được. Thế nên cũng đành chịu thôi. Tôi không ngừng tự nhủ.
Được đặt xuống, Hina dùng tay ôm lấy mông. Mặt con bé khóc tèm lem. À à, vậy mà lại làm Hina đáng yêu của tôi lộ ra vẻ mặt này. Dù bây giờ trông có vẻ ủ rũ, nhưng Hina ôm mông lại cố gắng nói.
“…Đã làm chú lo lắng… Hina xin lỗi…”
Hina ôm lấy chân tôi.
“Chị ơi, mọi người cũng vậy… Hina đã làm mọi người lo lắng, Hina xin lỗi…”
Rồi con bé quay người lại nói với mọi người.
Chúng tôi nghe xong, thực sự cảm thấy rất an tâm. Hina, mặc chiếc quần ngủ hơi ngắn, bản thân con bé dường như cũng thở phào nhẹ nhõm. Mỉm cười có chút ngượng ngùng. Hina, con bé thực sự đã trưởng thành rồi.
“Chị cũng biết em muốn gặp bố mẹ mà, Hina.”
“…Đúng vậy. Nhưng mà, nhất định sẽ có một ngày… phải không?”
Sora và Miyu vỗ nhẹ đầu Hina để an ủi.
Trước lời nói của hai chị, Hina lại đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán.
“Hina… không sao đâu, sẽ nhịn mà.”
“Hả?”
Rõ ràng vừa nãy còn một mình chạy đi mà. Sao lại…? Chúng tôi nhìn nhau. Ngay cả Raika cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cái đó, bố mẹ của Kaede-chan cũng đang đi làm, không có ở nhà đâu.”
Hina chỉ ra sau lưng tôi, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Maeshima-kun đang đứng cách ghế sofa một đoạn. Cậu ấy bất ngờ bị người khác chỉ vào cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“À, Kaede là em gái tớ. Lúc trên đường về có nói chuyện gì đó với Hina.”
“Bố mẹ của Kaede-chan cũng rất bận rộn với công việc, cũng thường xuyên đi công tác — nhưng Kaede-chan và Genki-kun, tuy rất cô đơn nhưng vẫn luôn nhịn. …Kaede-chan và Genki-kun có thể nhịn được, Hina cũng có thể nhịn được mà!”
Hina ưỡn ngực. Trong khóe mắt lấp lánh nước mắt. Nhưng lại là một vẻ mặt tự hào. Hina một mình đi phiêu lưu, rồi còn gặp được bạn mới, cũng nhờ vậy mà trưởng thành rất nhiều.
“Vậy à, Hina cũng đã là chị bốn tuổi rồi nhỉ.”
“Ưm! Hina, cũng là chị rồi!”
Chúng tôi không rõ giữa Hina và các em của Maeshima-kun đã có cuộc trò chuyện như thế nào, nhưng đối với Hina thì dường như đã gặp được chuyện tốt.
“Cái đó cái đó…! Genki-kun nói là mỗi lần nói không gặp được bố mẹ, Kaede-chan sẽ rất lo lắng. Nên cậu ấy nói chỉ có thể nhịn thôi!”
Hina quay đầu lại, ngẩng lên nhìn Sora và Miyu.
“Các chị cũng vậy, rõ ràng cũng không gặp được bố mẹ, mà vẫn luôn nhịn đó thôi! Cho nên, Hina cũng phải nhịn!”
“Hina…”
Sora và Miyu đương nhiên biết tung tích của chị Yuuri và anh rể Shingo vẫn còn chưa rõ. Nhưng dù hiểu ý nghĩa của việc tổ chức tang lễ, thì sự cô đơn và đau buồn khi người thân không còn ở đây rốt cuộc có điểm gì khác với Hina?
Trong khóe mắt của Sora và Miyu lại một lần nữa trào ra những giọt nước mắt trong suốt.
“Ừm, không gặp được chị Yuuri và bố, em cũng cô đơn lắm.”
“Ước gì họ có thể mau chóng trở về nhỉ…”
Nếu họ có thể trở về, những lời như vậy chỉ có hai người họ mới có thể hiểu được. Sasha từ phía sau ôm lấy hai người.
Trước mặt Sora và Miyu, Hina nở nụ cười tươi tắn thường ngày.
“Bố mẹ vì rất bận nên không gặp được. Nhưng đợi đến khi xong việc nhất định sẽ trở về gặp chúng ta, Hina sẽ chờ mà!”
Rồi Hina dang tay ôm lấy Sora và Miyu.
“Hina sẽ cùng với chị Sora và chị Miyu, cả chú nữa, cùng chờ bố mẹ trở về! Vì có Hina ở đây, mọi người sẽ không cô đơn đâu!”
Lời nói của Hina, nén lại sự cô đơn của bản thân để an ủi chúng tôi, khiến mọi người đều rưng rưng nước mắt.
“Hina, dễ thương quá, ngầu quá! Yuuta, làm ơn nhường Hina cho tôi đi, thật sự nhường cho tôi đi mà.”
“Không được đâu, Raika-san.”
“Hina-sama… Em đúng là bé gái trong số các bé gái mà! Bé gái tuyệt vời nhất!”
“Sako-senpai, tôi không hiểu anh nói gì cả.”
Ninmura nói với Sako-senpai đang nước mắt giàn giụa, giọng còn hơi nghèn nghẹt.
“…Cái gì chứ, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ con…”
Giọng Maeshima-kun đã hoàn toàn run rẩy, có lẽ không muốn lộ mặt khóc trước mặt Sora, cậu ấy quay đầu sang một bên. Giấy ăn ngay trước mặt cậu chưa đầy hai mét, cố lên nào, chàng trai trẻ.
“Hina… thật sự đang lớn lên thành một đứa trẻ ngoan… Ước gì Yuuri và Shingo có thể nhìn thấy con bé…”
Tôi lặng lẽ đáp lời Sasha trong lòng.
Không sao đâu, nhất định họ có thể nhìn thấy mà. Trên bầu trời này, từng khoảnh khắc. Này, Hina chỉ mất nửa năm mà đã trưởng thành như bây giờ rồi đấy, chị, anh rể. Với tốc độ trưởng thành có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngày mà con bé có thể hiểu chuyện của hai người rồi sẽ đến thôi. Vì vậy, không cần vội vàng đâu. Cứ từ từ thôi, cho đến ngày đó.
Trước đó, chúng tôi cũng không rõ “hai người bận rộn với công việc” sẽ còn gặp phải chuyện gì. Nhưng có gì không tốt đâu, tôi thực lòng nghĩ vậy. Chỉ cần có những người bạn đáng tin cậy này, cùng với những người thân quý giá, bất kể khó khăn gian nan gì cũng có thể vượt qua. Và cũng vì một ngày nào đó, tôi có thể được ba chị em công nhận là bố mà không ngừng cố gắng.
Một buổi sáng mùa đông tháng Ba giá rét. Tôi một lần nữa hạ quyết tâm.
**Vĩ Thanh**
Mấy ngày sau sinh nhật Hina. Sasha do có lịch trình công việc ở quê nhà nên đành phải về nước. Nhưng trong khoảng thời gian trước khi về nước, Hina đã được Sasha đưa đi khắp nơi chơi rất vui vẻ.
Để tiễn Sasha về nước, lúc này chúng tôi đang ở trên xe buýt đến sân bay. Ngồi trên chuyến xe buýt dài hơn bình thường rất nhiều, Hina dường như cũng rất vui vẻ.
“Bác tài xe buýt ~ Bác tài xe buýt ~ Chạy nhanh lên — ♪ Tút tút ta ta — ♪”
Khả năng sáng tác lời và nhạc vẫn siêu phàm, quả nhiên sau này sẽ trở thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ sao.
“Hina cưỡi bác tài xe buýt — là người lớn rồi đó —”
Hina vừa đón sinh nhật, bây giờ đã bốn tuổi rồi. Vào bất cứ đâu cũng phải mua vé trẻ em, điều đó thật đáng hài lòng. Mặc dù người cuối cùng trả tiền vẫn là tôi, nhưng nhìn gương mặt đáng yêu của Hina thì tôi cũng nguôi lòng, thôi thì cũng đành chịu vậy. Dù sao, tôi là bố mà. Bố chẳng phải là một sinh vật nhìn con gái lớn lên là thấy vui sao.
“Mạnh quá — Bác tài xe buýt, biến hình — ♪” (Người dịch: ……)
Nhưng mà, bác tài xe buýt mạnh quá là sao vậy nhỉ. Hơn nữa còn có thể biến hình. Đó chẳng phải là cái kia sao? Tôi đâu có dự định cho con gái yêu của mình ngồi cái gì đó như xe buýt chiến đấu đâu.
“Hina, tuy xe này không đông người, nhưng bình thường đi xe không được hát đâu nhé.”
Sora lén nhắc nhở. May mà hành khách chỉ có đoàn chúng tôi. Thêm vào đó, bài hát xe buýt tự sáng tác của Hina cũng chỉ có âm lượng bằng giọng nói bình thường nên không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu con bé hát to hơn nữa gây phiền phức cho xung quanh thì không được. Dù sao giáo dục vẫn là hàng đầu. Mặc dù tôi lại rất muốn nghe Hina hát. Lòng người cha thật phức tạp.
Sau một giờ đồng hồ dài đằng đẵng cuối cùng cũng đến sân bay, đoàn chúng tôi di chuyển đến khu vực quốc tế. Trong khoảng thời gian đó, Hina vẫn hát những bài hát tự sáng tác, khiến Sasha cảm thấy rất vui vẻ.
Khi đến chỗ tiễn biệt hành khách, Sasha từ từ ôm tạm biệt từng người. Khi vòng tay ôm tôi, tim tôi đập thình thịch không ngừng, nhưng vì sĩ diện của một người cha mà tôi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh.
Đến đây rồi, ngay cả Hina cũng hiểu Sasha sắp về nước. Con bé có chút buồn bã, nhưng khi được Sasha thơm má thì tâm trạng lại tốt lên.
“Sasha, Hina, yêu Sasha nhất đó.”
“Biết rồi. Và Sasha cũng yêu Hina nhất đó.”
Sasha gửi một nụ hôn gió cho Hina, rồi cũng nháy mắt với Sora và Miyu.
“Cũng yêu Sora và Miyu nhất đó.”
“Em cũng rất thích Sasha-san. Nếu chị trở lại Nhật Bản, nhất định phải đến nhé.”
“Ừ ừ!”
Sora đáp lại bằng một nụ cười. Ban đầu Miyu dường như ngượng ngùng, mắt nhìn ra ngoài, nhưng sau đó cuối cùng cũng quay đầu nhìn Sasha.
“…Em cũng, nếu mẹ trở lại, sẽ rất vui…”
“Đương nhiên rồi, Miyu! Chắc chắn sẽ trở lại!”
Sasha ôm chặt lấy Miyu, trong một giây duy nhất để lộ vẻ mặt buồn bã. Quả nhiên vẫn không thể che giấu được sự cô đơn khi phải chia tay Miyu. Nhưng Sasha nhanh chóng giấu đi nỗi buồn, khẽ hôn lên má Miyu.
“Chiếc vòng tay ngọc mà em tặng… chị sẽ giữ gìn cẩn thận nhé, sẽ luôn đeo đó.”
“Ít nhất cũng đeo sao cho hợp thời trang chứ, thật là.”
Sasha một lần nữa hôn lên Miyu đang trả lời bằng giọng điệu có chút “tsundere” (kiểu ngoài lạnh trong nóng).
Mãi lâu sau, vòng tay đang ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy mới buông ra. Kế đó, trên mặt cô hiện lên nụ cười quyến rũ nhìn tôi.
“Lần tới đến Nhật Bản, tôi sẽ đến với tư cách vợ của Yuuta nhé!”
“…Ha ha ha.”
Dù chỉ là lời xã giao hay nói đùa, nhưng có thể nghe từ một mỹ nhân như vậy những lời “với tư cách vợ” gì đó, cũng đủ để người ta sung sướng mấy ngày rồi. Đang chìm đắm trong ảo tưởng, đột nhiên mông tôi truyền đến một trận đau nhói.
“Đau, đau đau đau… Sao, sao thế?”
“Anh ngốc! Mặt anh trông dâm dục quá!”
“Hả?”
Là Sora từ phía sau dùng sức véo vào mông tôi một cái. Miyu ở bên cạnh khúc khích cười.
“Hì hì, chị ơi, sờ mông gì đó… chị đúng là táo bạo thật đấy.”
“Hả? À, á á á á!”
Sora vội vàng buông tay khỏi mông tôi.
“Ư…! Anh đúng là tên biến thái!”
Sora trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt ướt đẫm nước, vừa rồi lẽ nào cũng là lỗi của tôi sao!?
“Chú, là biến đen hả?”
“À không, cái đó gọi là biến thái. Biến đen gì đó, nghe chẳng giống cái thứ gì kỳ cục lông lá sao.”
“Chú, biến đen—!”
“Đã bảo không phải mà, không liên quan gì đến lông! Hơn nữa là Sora con bé…”
À, không phải. Tôi muốn nói là Sora con bé tự ý nói tôi như thế.
“Chị Sora, là biến đen?”
Gà. Hina đã phạm một lỗi lớn, hỏi Sora. Nói được nửa câu mặt Sora đã đỏ bừng lên. Tuyệt đối không được hỏi một cô bé trung học những câu hỏi kiểu như ai là biến thái hả, Hina.
“Ư ư, hai người đang nói cái gì kỳ lạ vậy hả—!”
“Xin lỗi…”
“Em xin lỗi nhé— chị!”
Tôi và Hina, như chạm vào điểm mấu chốt của Sora, co rúm người lại. Miyu và Sasha ở bên cạnh cười ngặt nghẽo.
Không lâu sau, màn hình thông tin trên đầu hiển thị chuyến bay của cô đã đến. Sasha luyến tiếc đưa tay về phía vali hành lý.
“Tôi sẽ trở lại, tôi yêu tất cả mọi người!”
Sasha nói xong rồi đi về phía cửa kiểm tra an ninh. Nhưng ngay khi đi ngang qua tôi.
“Yuuta. Đừng quên lời cầu hôn của tôi là thật lòng đấy. Nếu muốn cưới tôi, tôi lúc nào cũng chờ.”
“Hả?”
“Hì hì ♪”
Tôi đưa mắt tiễn Sasha, người để lại một câu nói đùa đầy quyến rũ, lên đường trở về quê hương. Tôi lại có cảm giác nụ cười ấy sẽ sớm được gặp lại thôi.
Trong lúc Yuuta và mọi người đi tiễn, nhà Takanashi có người ở lại trông nhà. Để chăm sóc Thập Binh Vệ bị bỏ lại ở nhà, hai người đã được gọi đến.
“Kít.”
“Cái, cái đó…”
“Kít.”
“Tại sao Raika-san… lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế này?”
“Kít.”
Đó là Shiori và Raika. Shiori đã bị nhìn chằm chằm như vậy hơn ba mươi phút rồi. Hơn nữa, đối phương lại gần đến thế, còn là một mỹ nhân có khí chất áp đảo. Shiori không thể chịu đựng được ánh nhìn này nữa, bèn trực tiếp hỏi Raika.
“Tôi có gì lạ sao?”
“Không, chỉ là tôi rất hứng thú muốn biết Shiori sẽ có hành động như thế nào, nên cứ nhìn thôi.”
“À…?”
“Quan sát. Rouken là viết tắt của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố. …À, dù ở đây không phải trên đường.”
Raika nghiêng đầu. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc với vẻ mặt không biểu cảm, Raika gật đầu.
“Shiori, em muốn ra ngoài không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn quan sát hành động của Shiori trên đường.”
「Khoan, khoan đã nào! Hôm nay chúng ta phải ở nhà trông chừng mà!」
「Phải rồi. Tiếc ghê. Jubei đang ngủ say, đâu thể quan sát được nữa. Giờ biết làm sao đây?」
Shiori ôm lấy đầu. Chịu thôi, nói thật lòng, cô bé nào ngờ người trước mặt lại khó lường đến thế này chứ.
「Kể cả có hỏi 'biết làm sao', thì... em, em cũng có biết phải làm gì đâu chứ... Hơn nữa, đáng lẽ ra em mới là người phải hỏi 'biết làm sao đây'... Cái đó, ở riêng một mình với người yêu của Yuuta... Lỡ... lỡ mà... Thật là tình!」
Shiori lẩm bẩm khẽ khàng, đủ để Raika không nghe thấy. Nhưng không hiểu sao, lời đó vẫn lọt vào tai Raika rõ mồn một.
「Người yêu? Yuuta? Không phải.」
「Ể?」
「Tôi... không phải người yêu của Yuuta.」
Cứ tưởng là thật rồi chứ. Vậy mà lại nghe chính miệng Raika phủ nhận, Shiori ngây người ra.
Và ngay khoảnh khắc sững sờ ấy, tiềm thức bất giác thốt lên:
「Hay quá đi mất!」
Nhìn Shiori siết chặt hai tay trước ngực, nét mặt rạng rỡ niềm vui, Raika đâm ra khó hiểu.
「Hay quá?」
「Vâng vâng! Bởi vì, nếu Yuuta và Raika không phải người yêu thì...」
Nói đến đây, Shiori khựng lại. Không phải người yêu thì... hay quá?
「Ể? Sao lại thế, mình...? Ơ kìa?」
Trước đó cô bé còn nghĩ, lỡ đâu cô ấy là người phóng túng mà sống chung thì không tốt cho việc dạy dỗ Sora và Miyu... Phải rồi.
Thế nhưng giờ đây, khi nghe hai người không phải người yêu thì lại thấy vui mừng khôn xiết, mấy suy nghĩ ban nãy đã bay đi đâu mất tăm rồi.
「Ể, ơ kìa?... Ể, ể, ể?」
Trong lúc mơ hồ, Shiori lờ mờ cảm thấy một đáp án đang nổi lên trong lòng.
「Không, không thể nào... Ghét quá! Sao lại thế!」
「...Ưm?」
Lúc này Raika càng thêm khó hiểu, nhưng Shiori bây giờ chẳng còn tâm trí để ý đến bất cứ điều gì bên ngoài.
Thay vào đó, khuôn mặt Yuuta hiện lên, khiến tim cô bé đập rộn ràng hơn, xao xuyến không thôi.
Nhưng một khi đã nhận ra thì chẳng thể làm gì khác được. Shiori cứ thế đổ sụp xuống đất.
「Shiori, em không sao chứ?」
「...Em... không sao.」
Vừa kịp trả lời xong thì chuông cửa ở tiền sảnh vang lên.
「À, lúc đầu đã nói hội trưởng và mọi người cũng sẽ đến mà, chắc là họ đó.」
「Vậy tôi ra đón họ nhé...」
「Ừm.」
Nhìn Raika bước ra khỏi phòng khách, Shiori ngồi trên sàn, khẽ lẩm bẩm một mình.
「Mình... thích Yuuta sao...?」
Bí mật tối cao này của Shiori, chỉ có Jubei nằm dưới chân cô bé là nghe thấy.
Nó thong thả, thong thả vẫy vẫy cái đuôi.
「Về nhà rồi—— về nhà rồi—— Hina về nhà rồi——♪」
Bài hát tự sáng tác của Hina vọng xuống từ phía trên. Hina, bé con đã đi mệt, giờ đang cưỡi trên cổ tôi.
「Vừa nãy chị Sasha... đúng là, lại nói chuyện cầu hôn nữa đó.」
「Dù sao thì tuổi tác cũng không chênh lệch quá nhiều mà. Nhưng con thấy may là so với yêu xa thì có lợi thế lớn hơn nhiều đó.」
Hai bên tôi, Sora và Miyu dường như đang thì thầm gì đó, lại như không nói gì cả.
Quả nhiên sau khi Sasha về, dù có chút buồn bã, nhưng chúng tôi như thể cố ý rũ bỏ bầu không khí ảm đạm ấy, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
「Bây giờ mọi người trong Hội Nghiên cứu Đường phố cũng đến rồi, sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát thì cùng nhau đến công viên gần đây chơi nhé, Hina.」
「Vâng ạ!」
Hina cao giọng giơ tay, suýt làm tôi mất thăng bằng. May quá là may.
「Chị ơi, mang theo cái hộp bút sáp màu kia đi vẽ được không ạ?」
「Cái đó đã bảo là phải đến tháng Tư mới được dùng mà?」
「Muốn vẽ chị Sasha... Tranh—— còn muốn viết thư... cho chị Sasha nữa——」
Nghe đến đây là Sora bó tay rồi. Sau một hồi phân vân, đành bất đắc dĩ cho phép Hina dùng hộp bút sáp màu mới để vẽ.
Đúng lúc Hina đang vui vẻ hớn hở, chuông điện thoại của Sora vang lên.
「À... là tin nhắn của bạn Maejima.」
Sora lấy điện thoại ra, nói nhỏ, nhưng cái tai thính của người cha như tôi vẫn nghe rõ mồn một.
「Xác nhận hoạt động câu lạc bộ tuần sau...? Cái gì, vẫn như bình thường phải không?」
Tôi ngạc nhiên cúi đầu nhìn Sora, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng.
Thế rồi tôi vờ như không có gì mà hỏi:
「À, con đã trao đổi địa chỉ email với bạn Maejima rồi sao?」
「Vâng, lần này việc của Hina cũng làm phiền cậu ấy không ít, với lại từ tháng Tư cựu hội trưởng sẽ không còn ở đây nữa, nên với tư cách hội trưởng là bạn Maejima và phó hội trưởng là con, chắc chắn sẽ nói chuyện nhiều hơn thôi ạ...」
Sora không có ý gì khác thì tôi rõ rồi. Nhưng bạn Maejima sẽ nghĩ thế nào thì...
Gã đó nghĩ gì tôi biết rõ lắm, nên tâm trạng cũng phức tạp ghê gớm.
Dù rất cảm kích việc cậu ta đã giúp đỡ trong sinh nhật Hina, nhưng tôi tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ con bọ nào muốn tiếp cận con gái yêu của tôi.
Tâm trạng của một người cha thật phức tạp. Nói những lời quá đường đột với một cô bé tuổi dậy thì, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ đúng không? Nhưng dù vậy, với tư cách là một người cha, tôi không thể nào cứ đứng nhìn được.
「Này, Sora.」
「Gì ạ, anh hai?」
「Anh thấy Sora siêu dễ thương luôn đó.」
「...Ể?」
Chỉ trong một thoáng, mặt Sora đỏ bừng.
「Gì, gì vậy, tự nhiên...!?」
Thấy dáng vẻ bối rối của Sora, tôi càng thêm chắc chắn. Quả nhiên Sora không hề nhận thức được sự đáng yêu của chính mình.
「Vì Sora quá dễ thương đó. Nên hãy để anh nói hết câu này đã.」
「Gì, gì...」
Tôi dùng sức nắm lấy hai vai Sora, rồi nhìn thẳng vào mắt cô bé mà nói.
「Trên đời này chẳng có mấy thằng đàn ông tốt đẹp đâu, nếu... anh nói nếu nhé, nếu có chuyện hẹn hò nam nữ, nhất định phải báo cáo với anh là bố/cậu đó! Coi anh không ra mặt quyết đấu với nó, xử đẹp nó đi!」
Dù là Maejima, người đã giúp đỡ gia đình chúng tôi, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ. Dù cuối cùng tôi cũng đã nói thẳng ra tâm trạng của mình, nhưng Sora nín lặng một lúc, rồi biểu cảm thay đổi.
「Hừm, tự nhiên nói người ta dễ thương... cứ tưởng muốn nói gì ghê gớm lắm chứ.」
「Chú... không có chuyện đó đâu. Thần kinh chú cũng quá vô tư rồi đó?」
Từ Sora tỏa ra luồng khí lạnh lẽo tựa độ không tuyệt đối, Miyu cũng không nhịn được mà thở dài.
「Anh hai cái đồ ngốc này! Đồ chậm tiêuuuu——!!」
Tôi bị mắng với âm lượng gần như muốn làm thủng màng nhĩ.
Rồi trên đỉnh đầu tôi vọng xuống bài hát mới của Hina.
「Chú bị gọi là đồ ngốc rồi đó——♪ Bị gọi là con hà mã rồi đó♪」
Xem ra ngày mà con gái hiểu được lòng cha, vẫn còn xa tôi lắm lắm. Hơn nữa, trong lúc đang chán nản tột độ, tôi còn bị Sora và Miyu "đã bảo, đâu phải như vậy đâu chứ" trách móc một cách khó hiểu.
Đoàn người chúng tôi về đến nhà, đã gặp lại Raika, Shiori, cùng với Ninmura và tiền bối Sako.
Vừa thu dọn những chiếc hộp búp bê Hina Matsuri còn chưa kịp cất gọn, vừa hồi tưởng lại lễ hội hoành tráng đó.
「Segawa-chan, đã cố gắng rất nhiều nhỉ. Giỏi lắm giỏi lắm.」
「Ừm. Trong một năm ở Hội Nghiên cứu Đường phố của tôi, cậu đã trưởng thành không ít đấy. Tất cả là nhờ sự rèn giũa của tôi đó. Dù có cảm ơn tôi một cách thẳng thắn cũng không sao đâu? Hả?」
Được Ninmura và tiền bối Sako, những người đáng lẽ có công lớn hơn tôi, khen ngợi thế này thật khiến tôi khó xử mà.
Lần này đành mời hai người kem Haagen-Dazs để tỏ lòng biết ơn vậy.
「Hina, bộ đồ thỏ này, mặc vậy được không?」
「Vâng, cảm ơn chị—— chị Raika!」
Hina và Raika một bên đang thay bộ quần áo họa tiết hình thỏ mà chị Yuuri đã tặng. Kết quả là, mọi chuyện suôn sẻ thế này thì tốt quá rồi...
Thế rồi, đúng lúc đó, Shiori, không hiểu sao mặt đỏ bừng, gọi tôi lại.
「À, cái đó... Yu, Yuuta.」
「Ừm? Chuyện gì?」
「Cái, cái đó...」
Dường như muốn nói gì đó, Shiori ngập ngừng mãi. Cứ nín thở chịu đựng...
Mặt cô bé từ đỏ chuyển sang xanh, cuối cùng Shiori mới cất lời.
「À, cái đó, em quên không nhắc anh là ngày mai phải mang ảnh của Hina đến trường mẫu giáo rồi!」
Nói xong, cô bé bay biến đi. Rồi nghe thấy tiếng chân chạy vụt ra từ tiền sảnh.
...Ủa, sao nói chuyện này mà cần phải đỏ mặt đến thế nhỉ?
Tôi khó hiểu nghĩ, đồng thời cũng cân nhắc chuyện mang ảnh đi.
「Hina, ảnh dùng cho tiệc sinh nhật ở trường mẫu giáo, mình lấy tấm nào đây con?」
「Ể—— Vâng, vậy, phải là thỏ con và... mọi người cùng nhau là được ạ!」
Hina vùi đầu vào lòng Raika.
「Này này, sao không nói trước chứ! Hôm nay chú đâu có mang máy ảnh theo!」
Thôi, đành chịu vậy. Vậy thì dùng điện thoại vậy.
「Anh hai, trong phòng của bố có rất nhiều máy ảnh xịn đó. Bình thường chụp ảnh đều để phòng ngừa thất bại, nên có mấy cái máy ảnh chụp cùng lúc luôn, vậy nên...」
À, đúng rồi. Tôi quên mất là anh rể có sở thích chụp ảnh.
Tôi chạy vào phòng anh rể, tiện tay chộp lấy một chiếc máy ảnh.
「Để xem nào... Chiếc này, còn pin không ta...?」
Trên đường xuống cầu thang, tôi bật nguồn. May quá, pin vẫn còn...
——Ể?
Trong máy ảnh vẫn còn lưu lại những bức ảnh cũ. Cái đó cũng...
「Hi, Hina! Hina!」
Tôi lao như bay về phía phòng khách, mọi người nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
「Chú sao vậy ạ?」
Tôi lại gần Hina, chỉ vào màn hình máy ảnh.
「...Mau nhìn này, là bố và mẹ đó. Đây là ảnh lúc Hina ngủ, lúc bố mẹ tặng quà đó.」
Trên màn hình là cảnh chị Yuuri bế Hina đang ngủ say trong bộ đồ ngủ. Cũng có một tấm ảnh anh rể Shingo bế Hina, chắc là hai người thay nhau chụp.
「A——!! Thật kìa!!」
Hina giật lấy máy ảnh từ tay tôi. Ngay lập tức mắt bé ngấn lệ.
「Bố... mẹ... Cuối cùng cũng được gặp rồi... Sinh nhật... thật sự đến rồi ạ...」
Hina vui mừng bật khóc. Mọi người cũng xúc động không thôi, lúc này Sora khẽ hỏi vào tai tôi.
「Anh hai... cái đó là...?」
「Em nhìn thời gian chụp đi, là tối trước chuyến đi. Chị ấy và anh ấy vẫn mặc đồ hè mà, chắc là, chụp lúc Hina ngủ say đó... vậy nên...」
Bộ đồ ngủ mà Hina mặc mấy hôm trước, trùng hợp với ảnh của hai người trước khi đi xa.
Và, việc anh rể có thói quen dùng nhiều máy ảnh để chụp cùng lúc cũng hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Thế nhưng, tôi cảm thấy đó là một phép màu. Là chị và anh rể đã tiếp thêm sức mạnh cho ước muốn của chúng tôi, mong muốn dành thêm chút thời gian cho Hina. Sora và Miyu cũng cảm động đến phát khóc.
「Ảnh sinh nhật ở trường mẫu giáo, cứ dùng cái này nhé.」
Chúng tôi vẫn ôm chặt lấy Hina đang nức nở không thành tiếng.
Cho đến khi công chúa nhỏ nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời nhất ngừng khóc, cứ thế, cứ thế mãi——