Cứ ngỡ tháng Ba sắp sang, trời sẽ ấm dần lên, nào ngờ mấy hôm nay nhiệt độ cứ thế giảm không ngừng, dự báo thời tiết thậm chí còn nói có khả năng tuyết rơi. Sáng nay, gió lạnh cũng thổi buốt xương ngay từ tờ mờ sáng. Ấy vậy mà, mấy đứa nhỏ vẫn cứ tràn đầy năng lượng.
“Cô giáo ơi – chào buổi sáng ạ!”
Hina vui vẻ chào cô giáo mầm non đang đứng ở lối vào trường.
“Hina chào buổi sáng. Hôm nay con cũng năng động ghê nhỉ.”
“E hèm –”
Được khen liền sung sướng hẳn lên. Hina nở nụ cười rạng rỡ, như muốn làm tan chảy trái tim người đối diện. Dù có nói là cha mẹ thiên vị đi chăng nữa, nhưng thực lòng mà nói, sự đáng yêu của Hina thật sự là không có đứa bé nào sánh bằng.
“Mà này, tháng tới là sinh nhật Hina rồi đấy nhỉ.”
Chỉ một thoáng lơ là, cô giáo mầm non liền buột miệng nói ra chủ đề mà Hina đang quan tâm nhất hiện giờ, nhưng lại là một vấn đề cực kỳ nhạy cảm mà chúng tôi phải hết sức thận trọng.
“Cái đó, cái đó… Sinh nhật Hina, ba với mẹ…”
“Á á á! H-Hina!”
Thấy tôi vội vàng cắt lời Hina, cô giáo cũng nhận ra vấn đề và liền chuyển chủ đề.
“Hina mấy tuổi rồi nhỉ? Có thể nói cho cô giáo biết không?”
“Hina – bốn tuổi ạ!”
“Thật sao, bốn tuổi là chị lớn rồi đó.”
“Hina, là chị lớn ạ?”
“Đúng vậy đó, vì đến mùa xuân sẽ có rất nhiều, rất nhiều em bé nhỏ hơn Hina vào trường mà.”
“Thật sao – Hina là chị lớn nha –”
Có vẻ được gọi là ‘chị lớn’ khiến Hina rất vui. Tôi tiễn Hina nhảy chân sáo vui vẻ vào lớp, rồi nói chuyện với cô giáo.
“Thật mừng là cô vẫn nhớ sinh nhật Hina.”
“Anh Segawa Yuuta nói đùa gì vậy, học sinh của chúng tôi thì sinh nhật của ai cũng phải nhớ hết chứ.”
Ồ ồ, thật đáng nể. Vô tình mà cô giáo lại bộc lộ tinh thần làm việc chuyên nghiệp. Dù ngày thường cô ấy luôn cau có răn dạy tôi, một người giám hộ không đáng tin cậy này, nhưng xem ra cô ấy cũng là người luôn đòi hỏi cao ở bản thân.
“À, phải rồi. Tuần sau nữa sẽ có tiệc sinh nhật chung cho các bé có sinh nhật vào tháng Ba đó.”
Ủa, trường mầm non bây giờ có cả cái này luôn sao? À không, có thể thời tôi cũng có rồi mà trùng hợp tôi không nhớ ra thôi.
“Vậy, tôi đến tham dự lúc nào thì được ạ?”
“Chúng tôi không mời phụ huynh tham gia đâu ạ.”
Cô ấy trả lời ngay lập tức.
“Vậy, ít nhất cũng cho tôi trốn một góc nhìn trộm cũng được.”
“Không được đâu ạ.”
Cô giáo mầm non vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng thái độ thì hoàn toàn không có đường lui. Cô giáo mầm non ở Hachioji cũng vậy, bề ngoài thì dịu dàng nhưng thực chất rất cứng rắn. Mà nói thật thì cũng không phải không có lý, không như vậy thì không thể đảm đương được công việc này. Thực tế thì cô ấy vẫn luôn rất quan tâm đến gia đình chúng tôi.
“Ở nhà cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Hina chứ?”
“Đương nhiên rồi! Sẽ gọi rất nhiều người đến làm cho thật náo nhiệt!”
“Chà, thế thì Hina chắc chắn sẽ vui lắm đây.”
“He he he… Chúng tôi sẽ không thua trường mầm non đâu nhé.”
“Không biết cậu một mình hăng say cái gì chứ, nói là tiệc sinh nhật chứ thực ra đơn giản lắm. Chỉ là mọi người cùng hát chúc mừng, giờ ăn nhẹ thì có bánh ngọt. Cộng thêm tặng một số đồ lưu niệm tự làm thôi.”
Chà, cũng chỉ là cảm giác như vậy thôi. Dù sao thì có nhiều đứa nhỏ thế, không thể tháng nào cũng tổ chức long trọng được.
“Nói đi thì cũng phải nói lại, dù là chụp một tấm ảnh kỷ niệm cũng được…”
“Không được đâu ạ.”
Cô ấy mỉm cười. Quả nhiên cô giáo mầm non thật sự kín kẽ không chê vào đâu được.
“À phải rồi. Trong số những món quà sinh nhật mà trường mầm non tặng, cần có một tấm ảnh của bé. Anh hãy chọn một tấm ảnh ưng ý của Hina, rửa ra rồi giao cho chúng tôi nhé.”
“À, vâng. Tôi hiểu rồi.”
Cứ nghĩ hôm đó có thể đến chụp ảnh, ai ngờ ngược lại lại bị yêu cầu gửi một tấm ảnh đi.
Ảnh ưng ý sao. Nhiều quá, làm sao mà chọn nổi chứ.
Tôi vừa suy nghĩ về vấn đề này vừa rời khỏi trường mầm non.
Lúc này, trường mầm non đang chật kín những đứa trẻ đến trường. Đúng lúc giờ cao điểm, các bậc phụ huynh lần lượt đưa con vào trường, Hina thuộc dạng đến muộn. Sau khi tạm biệt Yuuta ở cửa, Hina lấy giày từ tủ giày ở tiền sảnh ra, thay vào rồi đi vào trường học.
“Ố là la, bạn Hina, chào buổi sáng nha.”
Đứa bé cao hơn Hina một chút, duyên dáng xoay người, mái tóc xoăn bồng bềnh lay động. Đó chính là đứa bé mà các cô giáo mầm non thường gọi riêng là “Nữ hoàng của trường mầm non”. Cái giọng điệu có sức thuyết phục kỳ lạ và thái độ đoan trang, đúng như một nữ vương đang ngự trị tại trường mầm non vậy.
Nữ hoàng cùng hai cô bé khác vây quanh đi đến trước mặt Hina, người đang đặt cặp sách vào tủ, chắn ngang đường đi.
“À – Kimika chào buổi sáng –” (Chú thích: Tạm dịch như vậy, mong mọi người cho biết các tập trước dịch tên này thế nào nhé.)
“Đã bảo đừng gọi tôi là Kimika mà!”
Nhưng Hina dường như chẳng hề bận tâm, vẫn đáp lại lời chào.
“Chẳng phải tôi đã nói đi nói lại rồi sao, bổn tiểu thư đây là lớp Chuồn Chuồn, phải gọi là Kimika-senpai nghe rõ chưa!”
Tiện thể nói luôn, lớp Chuồn Chuồn là lớp lớn, còn lớp Chim Nhỏ mà Hina đang học là lớp nhỏ.
“Ê – không thích đâu.”
“U u oa! Cái thái độ đó là sao hả!”
Và, đối với nữ hoàng, Hina chính là khắc tinh duy nhất của cô bé trong trường mầm non này.
“Thôi nào, vấn đề xưng hô tạm gác lại! Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Nữ hoàng Kimika giơ một ngón tay lên chỉ vào Hina.
“Bạn Hina, dạo này bạn có vẻ rất vui nhỉ. Không, tôi có thể cảm nhận được mà!”
“À, Kimika, biết được sao –?”
*Mịm pạp*, Hina đáp lại với nụ cười rạng rỡ trên môi. Nữ hoàng Kimika phồng má lên.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không thể cho tôi biết sao?”
Dù thái độ bất mãn nhưng không hề có ác ý. Chỉ là vì có chuyện vui mà không nói cho mình, muốn biết nhưng lại không thể thẳng thắn hỏi ra. Hina liền trả lời ngay.
“Sắp – là sinh nhật Hina rồi đó!”
Hina với vẻ mặt hạnh phúc nắm lấy tay Kimika nói.
“Ưm ưm. Hina sắp bốn tuổi rồi đó.”
“Gì, gì chứ… Sinh nhật à, hóa ra là vậy.”
Tuy nhiên, Kimika vẫn không thể hiểu được lý do Hina lại mong chờ sinh nhật đến vậy, lòng đối kháng lại không ngừng dâng trào.
“He he, rồi sao nữa, sẽ tổ chức tiệc sinh nhật chứ?”
“Ưm, chú Yuuta sẽ gọi rất nhiều người đến nhà đó –”
“Ôi – hố hố hố hố hố ~”
Ngay khi Hina vừa dứt lời, Kimika dường như đã chờ sẵn câu này, liền bật ra tiếng cười cao vút.
“Hố hố hố ~ So với tiệc sinh nhật của tôi thì chắc chắn là nhỏ bé đáng thương lắm!”
“À – Kimika cũng sinh nhật rồi? Chúc mừng nha, Kimika mấy tuổi rồi?”
“Ế? À à, năm tuổi rồi đó. Là người lớn rồi chứ gì? Sắp thành học sinh tiểu học rồi đó.”
“Học sinh tiểu học… Giống chị Miyu rồi! Cái đó, cái đó, chị Miyu từng nói học sinh tiểu học mệt lắm đó!”
“Mệt lắm… Thật, thật sao?”
“Ưm! Không chỉ có nhiều bài học, mà còn phải đếm số hơn một trăm nữa đó!”
“Hơn một trăm…!?”
Kimika ngớ người ra. Con số sau một trăm gì đó, thật sự khó mà tưởng tượng được.
Nhưng trong khoảnh khắc, chủ đề lại được kéo về.
“Không phải nói chuyện này! Là đang nói chuyện tiệc sinh nhật kia!”
“Ô ê?”
“Tiệc sinh nhật của tôi, hoành tráng lắm đó. Sẽ bao nguyên nhà hàng, rất nhiều khách sẽ đến, còn nhận được rất nhiều quà nữa.”
Kimika đang chìm đắm trong việc miêu tả cảnh tiệc sinh nhật.
“Đây là quà nhận được từ ba và mẹ đó.”
Kimika khoe chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay. Đó là một chiếc đồng hồ cao cấp hơi không hợp với một đứa trẻ. Nói sao nhỉ, cái lý do khiến một đứa trẻ năm tuổi lại có cách nói chuyện như thế này thì có thể đoán ra ngay. Các cô giáo mầm non đi ngang qua cũng chỉ biết cười khổ. Còn Hina thì thành tâm khen ngợi.
“Oa ~ Dễ thương quá đi –”
Mặt đồng hồ vẽ hình chú mèo mà Kimika rất thích.
“Sao vậy?”
“Hina, dù cũng thích mèo con, nhưng thích thỏ con hơn –”
“Cái gì!?”
Kế hoạch nhỏ của nữ hoàng Kimika muốn khiến Hina ghen tị liền bị đánh bại ngay lập tức.
“Rất, rất ghen tị đúng không? Cho cô mượn đeo một lát cũng được đó?”
“Ế, thôi không cần đâu –”
“Dù là bánh kem cũng to thế này này!”
“Hina cũng vậy, chú Yuuta sẽ mua bánh kem thật to thật to mà.”
“Nhưng nhưng, ba mẹ của tôi luôn giỏi giang hơn mà!”
“Ưm ~”
Hina và Kimika nhìn nhau. Không biết từ lúc nào, những đứa trẻ khác xung quanh hai cô bé đã vây lại.
Cô giáo mầm non vẫn luôn lo lắng quan sát tình hình, đúng lúc này liền xen vào.
“Thôi thôi, dừng ở đây thôi nhé. Mọi người, mau vào lớp nào.”
Nhìn Kimika đang làm mặt xấu, Hina khẽ lẩm bẩm.
“Hina cũng sẽ nhờ ba mẹ nữa.”
Vì, ngày sinh nhật chắc chắn ba mẹ sẽ đến mà. Vì đó là sinh nhật của Hina.
Không chỉ Kimika, mà Seiji và Akari cũng vậy.
Có biết bao nhiêu điều muốn nói. Có biết bao nhiêu điều ước muốn được lắng nghe.
Hy vọng trong lòng Hina cứ âm thầm lớn dần lên từng ngày… Mà Yuuta và mọi người vẫn hoàn toàn không hay biết.
— Sao mình lại ở đây vậy nhỉ.
Câu hỏi hiện lên trong đầu Segawa Yuuta là thế.
“Segawa Yuuta, đừng có ngẩn người ra nữa, mau động tay động chân đi chứ.”
Đứng trước mặt tôi là Sako-senpai, anh ấy mặc áo choàng và ủng cao, che kín mặt bằng khẩu trang, tay đeo găng và cầm cái kẹp than.
“Nói gì mà động tay động chân, khoan đã. Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa theo kịp tình hình. Khoan đã, nói cho tôi biết đây là đâu? Tại sao tôi lại ở cái chỗ này? Tôi phải làm gì?”
Ba câu hỏi này chiếm trọn tâm trí tôi trước tiên.
Trên đường trở về sau khi mượn vở của Sugaya-san để hoàn thành bài tập và nộp, tôi bất ngờ bị một nhóm ninja – thật sự là những người ăn mặc như ninja – xuất hiện trước mặt, trói lại, bịt mắt và bắt cóc.
“Với lại, mấy ninja đó là sao vậy!?”
Tôi dùng ngón tay chỉ vào một nhóm ninja trông như vừa hoàn thành công việc, đang tụ tập lại uống cà phê đóng lon và tán gẫu. Thỉnh thoảng lại văng ra những từ kiểu ‘là vậy’ khiến tôi thực sự thấy đau đầu.
“Họ là người của Câu lạc bộ Những người yêu thích Ninja ở trường chúng ta đó.”
“Câu lạc bộ Những người yêu thích Ninja…”
Đây rốt cuộc là một câu lạc bộ thần kỳ làm cái gì vậy chứ. À, có lẽ đại khái là một câu lạc bộ hoạt động bằng cách hóa trang như vậy. Nhưng mà trường học lại có câu lạc bộ như thế thì tôi cũng lần đầu nghe đó.
Nhìn quanh, chỉ biết đây là một khoảng đất trống ven sông gần trường học, ba câu hỏi của tôi vẫn chưa được giải quyết câu nào.
Nếu phải nói có gì đáng ngờ, thì ngoài tôi ra, ven sông còn tập trung khá nhiều người. Đương nhiên, Ninmura và Raika cũng có mặt.
“Với lại, hôm nay tôi muốn về sớm đó.”
Hôm nay nhất định phải đón được Hina, và dành càng nhiều thời gian càng tốt để chơi với con! Rồi còn phải làm việc nhà nữa.
“Yên tâm đi. Sẽ cho cậu về sớm thôi. Nhưng điều này còn tùy thuộc vào sự nỗ lực của cậu đó, Segawa Yuuta.”
“Tùy thuộc vào… sự nỗ lực của tôi? Rốt cuộc là phải làm gì?”
“Ưm. Để tôi giải thích ngắn gọn và rõ ràng như cậu mong muốn nhé. Chúng ta đang tiến hành hoạt động dọn dẹp bờ sông đó.”
Sako-senpai nói.
“Ế, tại sao lại có hoạt động dọn dẹp? Chúng ta là loại câu lạc bộ đó sao!?”
Câu hỏi thì được giải quyết rồi, nhưng thực tế tôi lại càng hoang mang hơn.
“Có lẽ các cậu năm nhất chưa biết, đây là truyền thống của Đại học Văn học Tama chúng ta đó.”
“Hả?… Truyền thống sao?”
“Đặc biệt là những câu lạc bộ nhỏ bé không có thành tích gì như chúng ta, mỗi năm đều có một lần hoạt động tình nguyện như thế này để bù đắp thành tích. Có như vậy mới được trường cấp kinh phí hoạt động cho năm sau và tiếp tục được sử dụng phòng sinh hoạt câu lạc bộ đó.”
“Chuyện thì tôi đại khái hiểu rồi. Khoan đã, sao ngay từ đầu không nói theo cách thông thường trước cho tôi biết chứ!”
“Ưm. Vậy thì, mau chóng bắt tay vào hành động đi thôi!”
Đúng là nhà dột gặp mưa, lại đúng vào cái thời điểm Hina sắp sinh nhật…
Mà đã khó lắm mới có một hoạt động câu lạc bộ đàng hoàng, lại không tiện trốn đi. Thôi thì cứ ngoan ngoãn làm cho xong sớm rồi cùng Raika về Ikebukuro thì hơn.
“Segawa-chan, không có tinh thần gì cả! Nè, cầm lấy túi rác đi.”
Ninamura, tay cầm dụng cụ dọn dẹp, cũng hiếm khi hăng hái nói.
“Tôi nói cậu, cậu đang phấn khích cái gì vậy?”
“À, vì đã từ lâu lắm rồi tôi rất bận tâm đến việc bờ sông này quá bẩn. Nói sao nhỉ, cứ có một loại thôi thúc muốn dọn dẹp thật sạch sẽ hết mức có thể!”
Ninamura có máu sạch sẽ từ trong xương, dù không phải nhà mình bẩn cũng không thể chịu đựng được.
“Dọn dẹp nào!… Thật sạch sẽ… La la la la la!”
Hay nói đúng hơn, anh ta cứ như đang tận hưởng khoái cảm của việc dọn dẹp.
“Ninamura-kun lại bộc lộ một khía cạnh bất ngờ nhỉ.”
Vẻ mặt mỹ nhân vô cảm nói ra, dường như rất hài lòng, rồi lấy sổ tay ra viết gì đó.
“À, Raika-san, hôm nay cố lên nhé.”
Hiếm khi thấy Raika-san ăn mặc thoải mái như vậy, nhưng quả nhiên cô ấy mặc gì cũng đẹp. Có lẽ vì đây là nơi tập trung toàn những người của các câu lạc bộ yếu kém buồn bã, trong không khí gần như đông cứng này, sự tồn tại của Raika-san giống như một đóa hoa kiều diễm nở rộ giữa hoang mạc.
Dù chỉ mặc chiếc áo len cũ kỹ, vẻ đẹp của Raika-san vẫn không hề suy giảm. Không, nói đúng hơn là chính bộ dạng mặc chiếc áo len lỗi thời này mới là hình ảnh quý giá không thể bỏ lỡ. Bỏ qua việc phải đến bờ sông tham gia hoạt động dọn dẹp từ sáng sớm, một số lượng đáng kể các chàng trai đã tụ tập lại, có lẽ họ cũng có cùng suy nghĩ với tôi.
“Raika-san năm ngoái cũng tham gia sao?”
“Ưm, tôi khá thích dọn dẹp.”
Raika-san cũng tràn đầy tinh thần. Lúc đó, tôi cảm nhận rất rõ ràng. Bao gồm cả các thành viên của CLB Quan sát Đường phố, những người tụ tập ở đây không hiểu sao đều đầy khí thế.
“Êy da – phấn khích quá nhỉ, Sako-senpai.”
“Ưm. Tôi mong chờ biểu hiện của Ninamura-kun đó. Dù là người mới nhưng không cần lo lắng đâu.”
“Dọn dẹp, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Không chỉ Ninamura và Sako-senpai phấn khích, ngay cả Raika với vẻ mặt vô cảm cũng tỏ ra hứng thú.
…Có chuyện gì vậy, cái cảm giác bị cô lập này.
“Các chú bé! Năm nay cuối cùng cũng đến ngày này rồi!!”
“Ồ ồ ồ ồ ồ!”
Hội trưởng Hội Nghiên cứu Mandolin, người tổ chức hoạt động dọn dẹp lần này, vừa vung nước bọt vừa hô hào, những người tham gia cũng đồng thanh hưởng ứng. (Chú thích: Mandolin là một loại nhạc cụ có dây nhỏ)
Ể? Sao vậy? Tại sao mọi người đều hăng hái thế này?
“Hãy nhìn đi! Dòng sông hoang tàn vô cùng này! Không thấy đáng buồn sao! Chỉ một năm mà đã thành ra nông nỗi này… Chẳng lẽ công sức của chúng ta một năm trước đều đổ sông đổ biển hết rồi sao…?”
Nghe đâu đó có tiếng nức nở.
“Không, không phải như vậy! Dù nhỏ bé nhưng giờ đây quả thực đã có thành quả!”
“U oa!”
“Đó chính là, hôm nay chúng ta có thêm những đồng đội mạnh mẽ hơn tham gia! Xin trân trọng giới thiệu với mọi người! Đây là Saito-kun, sinh viên năm nhất của Hội Yêu thích Ma thuật!”
Ai vậy, Saito-kun đó!?
“Trên thực tế, gia đình Saito-kun làm kinh doanh vườn ươm! Vì vậy lần này, cậu ấy đã mang hai chiếc máy cắt cỏ từ nhà đến để hỗ trợ!”
“U oa oa! Lại có cả máy cắt cỏ!!”
Như đáp lại suy nghĩ trong lòng tôi, Saito-kun của Hội Ma thuật bước lên.
“Hạ nhân là Saito! Xin cho phép hạ nhân dùng thứ này để nhổ tận gốc đám cỏ dại trên bờ sông vô tận này!”
“U oa! Nói hay lắm! Saito-kun!”
“Sai! To! Sai! To! Sai! To!”
Saito-kun nhẹ nhàng gõ vào chiếc máy cắt cỏ rồi nói to. Ngay sau đó là tiếng hoan hô vang dội như sóng thần.
Tôi đã gần như mất phương hướng rồi…
“Yo shi! Các chú bé! Bắt đầu dọn dẹp!”
Theo lệnh của hội trưởng Hội Nghiên cứu Mandolin, công việc dọn dẹp bắt đầu.
Trong số những người tham gia đầy khí thế, chỉ có mình tôi là không thể bắt kịp không khí. Không, nếu là bình thường, có lẽ tôi cũng sẽ hoàn toàn đắm mình vào công việc dọn dẹp.
Nhưng giờ đây, trong đầu tôi toàn là chuyện sinh nhật của công chúa nhỏ ở nhà… Tôi chỉ biết thở dài một tiếng, tự ép mình dọn dẹp hết sức. Ngoài việc cố gắng kết thúc sớm thì chẳng còn cách nào khác.
Đồng thời, trưởng nữ nhà Takanashi đang ở phòng nhạc của trường trung học. Đang diễn ra buổi tập của câu lạc bộ hợp xướng. Học sinh năm ba đã không còn mấy khi đến tham gia hoạt động câu lạc bộ nữa… Sora cứ thế sống qua từng ngày với chút bất an. Sau khi buổi tập kết thúc, Sora không khỏi một mình thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phó chủ nhiệm!”
Nghe thấy một nam sinh gọi, cơ thể Sora lập tức cứng đờ. Bình tĩnh lại, bình tĩnh…
Đối phương là học sinh năm nhất. Mình là học sinh năm hai. Lại còn đứng ở vị trí vừa được gọi là “Phó chủ nhiệm” này, không thể không có chút uy nghiêm nào, cứ như thế này thì không được rồi.
Chỉ cần bình tĩnh, đối xử như một tiền bối là được.
Sora hít một hơi thật sâu rồi quay người lại.
“Á!”
Chết tiệt, căng thẳng quá nên vỡ giọng rồi. Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được người ta đang cố nhịn cười khì khì.
“C-Có chuyện gì vậy?”
Xin mời tham khảo bản dịch sau:
***
“Đó là chuyện về buổi công diễn tốt nghiệp vào tháng Ba này…”
Buổi công diễn tốt nghiệp, đúng như tên gọi của nó, là một sự kiện vô cùng quan trọng đối với nhà trường, nhằm tiễn biệt các anh chị học sinh cuối cấp. Bởi vì còn phải phối hợp với Câu lạc bộ (CLB) Kèn đồng cùng các CLB thanh nhạc khác, đây là một dự án lớn, tiêu tốn rất nhiều công sức. Hơn nữa, với các thành viên năm hai vừa tiếp quản hoạt động của CLB, đây cũng sẽ là lần đầu tiên họ tự mình đứng ra tổ chức. Đương nhiên, Sora cũng rất dồn hết tâm huyết vào buổi diễn này. Dù sao đi nữa, đây cũng là buổi chia tay Okage Kiyomi, vị trưởng CLB tiền nhiệm mà cô bé vô cùng yêu mến.
“CLB Kèn đồng đề nghị muốn thay đổi lịch tập luyện thường kỳ.”
“Thay đổi giờ giấc ư? Nhưng còn giấy phép sử dụng thính phòng thì sao đây…”
Nghe tin từ một hậu bối, Sora liền rơi vào trầm tư. Vẫn còn nhiều CLB khác cũng muốn dùng thính phòng, cô bé không tài nào biết được liệu có thể điều chỉnh thời gian được hay không. Hơn nữa, vì sự thay đổi của CLB Kèn đồng, kế hoạch luyện tập của bên mình có lẽ cũng sẽ bị xáo trộn.
Phải làm sao đây… Kết luận mà Sora đưa ra sau một hồi bứt rứt không yên là:
“Vâng, vâng ạ… Vậy em sẽ đi hỏi ý kiến trưởng CLB… À không, cựu trưởng CLB ạ.”
“Này, khoan đã!”
Bất chợt, ngay lúc Sora chuẩn bị rời đi, một giọng nói sang sảng vang lên.
“A, tiền bối Maejima…”
“Đợi, đợi đã Takanashi! Tớ, trưởng CLB hiện tại là tớ đây mà, cậu phải hỏi tớ trước chứ!”
“X, xin lỗi ạ… Em lỡ quên mất.”
Thấy Sora cúi đầu áy náy, Maejima Daiki bắt đầu luống cuống.
“À, không, tớ không có ý trách Takanashi đâu… Khoan đã, này! Cậu hậu bối kia! Sao cậu lại không hỏi tôi hả!?”
Khi Daiki nói vậy, cậu học sinh hậu bối tỏ vẻ ngập ngừng, ánh mắt láo liên.
“Tại vì… em thấy tiền bối Maejima cứ… áp lực quá… đáng sợ lắm ạ.”
Đây thật sự là một câu trả lời chí mạng đối với Daiki. Không ngờ, cậu ta lại bị hậu bối sợ hãi. Lẽ nào, ngoài cái tên đang đứng trước mặt này ra, những người khác cũng sợ mình sao?
Vừa suy nghĩ câu hỏi đó, Daiki vừa đảo mắt nhìn khắp phòng âm nhạc. Khá nhiều hậu bối đều đồng loạt đưa mắt nhìn cậu ta.
“S, sao lại thế được… Tớ, tớ chỉ là…”
“Thôi nào, thôi nào, đừng bận tâm quá thế chứ.”
Lập tức vỗ vai Daiki từ phía sau là Tani Shuuji.
“Chính vì là trưởng CLB nên mới cần có chút uy nghiêm chứ.”
“Th, thế à?”
“Đương nhiên rồi, hơn nữa, chính vì vậy mà mới có bạn Takanashi làm phó trưởng CLB theo hỗ trợ đấy chứ.”
“Gì chứ! Không hổ là Shuuji, đúng là biết nói chuyện mà!”
Daiki liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng mà, người sợ tiền bối Maejima nhất, chẳng phải chính là bạn Takanashi sao?”
Lời nói như lưỡi dao sắc bén tức thì đâm xuyên qua Daiki.
“You, Youko!”
Sora hoảng hốt xua tay ngăn cản cô bạn thân bình tĩnh như mọi khi.
“Ố là la? Chẳng lẽ không phải sao?”
Thấy Sora hoảng loạn, Youko cố tình giả ngây thơ nhìn chằm chằm vào bản nhạc. Ngay cả khi không ở trong CLB Hợp xướng, Youko vẫn sở hữu kỹ năng chơi piano đạt đẳng cấp biểu diễn, và với tư cách là bạn thân nhất của Sora, cô bé như một khắc tinh đối với Maejima.
“Takanashi…”
Daiki với gương mặt mếu máo nhìn Sora.
“T, Takanashi, nói tớ nghe đi… Tớ, đáng sợ lắm sao?”
“À, cái đó…”
Sora cũng lộ vẻ khó nói, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Nghĩ mãi… cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
“…Hơi, hơi một chút ạ.”
“U oa oa oa oa!”
Ngay khi giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Sora biến mất, Daiki phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Shuuji ôm trán, còn các hậu bối thì đều trưng ra vẻ mặt “Hóa ra là từ trước đến giờ đều không tự biết sao…”.
“Nhưng, nhưng mà, bây giờ thì không đáng sợ như trước nữa rồi ạ. Chỉ là khi giọng nói to quá, em hơi bị giật mình thôi… cứ hằm hằm khiến người ta không tự chủ được mà muốn bỏ chạy… Trước đây ngay cả nói chuyện em cũng thấy sợ ạ.”
“U oa oa oa oa!”
“Sora, tấn công trực diện quá đỉnh!”
Youko ôm bụng cười phá lên, để lộ vẻ mặt tinh quái, dù điều đó ngay lập tức khiến Sora nhận ra mình dường như lại làm hỏng chuyện gì đó, nhưng đã quá muộn rồi.
“Huhu… Th, thế này ư… Thì ra là vậy… Phải rồi nhỉ. Mình đã nói những lời quá đáng như thế với cậu của Takanashi… Dù đã được tha thứ sau khi xin lỗi… nhưng vẫn không thể nhận được sự tha thứ của Takanashi sao…”
“Hả? Hả? T, tại sao ạ?”
Daiki hoàn toàn bị đánh gục, mặt mếu máo. Chỉ còn lại Sora với đầy rẫy sự hoang mang.
Trong lòng Sora không khỏi thở dài. Dù đã là phó trưởng CLB, cô bé vẫn y nguyên như cũ. Không những không thể kịp thời trả lời câu hỏi của hậu bối, mà còn muốn an ủi Daiki lại khiến đối phương càng thêm chán nản. Chuyện của Hina cũng vậy. Giống như việc chưa nói cho Hina biết sự thật về việc cha mẹ không thể đến được, cứ thế kéo dài khi ngày sinh nhật càng lúc càng đến gần. Và rồi, kết quả là ngoài việc cầu mong Yuuta có cách nào đó ra thì bản thân cô bé chẳng thể làm gì được.
“Không được không được, phải vực dậy tinh thần thôi… Ừm.”
Sora lấy lại cảm xúc. Không thể cứ mãi dựa dẫm như thế này. Không chỉ vì đã là phó trưởng CLB Hợp xướng mà còn quan trọng hơn là muốn trở thành cánh tay đắc lực (vợ hiền) thật sự cho Yuuta. Và phải tự mình hiện thực hóa điều đó.
…Không phải với tư cách con gái, mà là với tư cách một người phụ nữ… (Người dịch: Hình như trên các diễn đàn bị cấm nói chuyện cha nuôi, các bạn xem đi, sự thật rành rành ra đó, bản thân người ta chính là mong muốn có một người cha nuôi đó mà.)
Khoảnh khắc nghĩ đến điều đó, Sora cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Không được, không được, bây giờ vẫn còn buổi tập của CLB Hợp xướng… Ngay lúc này.
“Cái tên khốn này! Xem cậu làm trò gì tốt lành không hả!”
“Ái da!”
Từ bên ngoài phòng âm nhạc vọng vào tiếng chân chạy, tiếp theo là một cú xoạc chân bay tới, tấn công về phía Daiki.
“L, làm cái quái gì thế!… Hả, trư, trưởng CLB!?”
“Sai rồi. Là cựu trưởng CLB đó.”
Cựu trưởng CLB Okage Kiyomi vừa nói vừa đứng dậy.
“Trưởng CLB… À không, tiền bối Okage, sao chị lại ở đây ạ?”
Shuuji hỏi cô, Kiyomi thở dài lắc đầu.
“Định lén lút xem thử, không biết sau khi mình giải nghệ, CLB sẽ ra sao. Ai ngờ vừa đến… haizzz.”
“Sao lại vừa thở dài vừa nhìn tôi thế ạ?”
“Cái tên này vẫn y như cũ nhỉ! Maejima!”
Kiyomi ngay lập tức dùng một đòn khóa khớp bẻ ngược chân Daiki.
“Á đau đau đau đau! Gãy rồi gãy rồi!”
“Đã nghĩ là dù không đáng tin cậy lắm nhưng ít ra cũng đầy nhiệt huyết nên mới cho cậu làm trưởng CLB chứ! Sao không những hậu bối mà ngay cả Takanashi cũng sợ cậu vậy hả!”
“!”
Kiyomi tăng thêm lực khiến khớp chân Daiki bắt đầu kêu rắc rắc.
“Trưởng… Tiền bối Okage, chuyện nhỏ này thôi mà…”
“Ố là la, Takanashi. Không sao đâu mà, không cần phải dịu dàng với cái tên này đâu. Hay là bây giờ giết quách nó đi rồi để Takanashi làm trưởng CLB luôn cũng được đấy.”
“Khônggggggg! Thật sự sẽ chết người đóooooo!”
“Mau, mau dừng lại đi ạ! Hơn nữa phó trưởng CLB đã đủ mệt rồi, để em làm trưởng CLB thật sự không được đâu ạ.”
Chân của Daiki dần cong lại với hình dạng khó tin, Sora mới vội vàng bảo tiền bối dừng tay.
Có vẻ như Daiki cuối cùng cũng không sao. Kiyomi có chút không hài lòng.
“Thế à? Vậy đành chịu thôi, cứ để Maejima tiếp tục làm trưởng CLB vậy… Nói thế chứ Maejima, cậu vẫn còn non lắm.”
Nói xong, Kiyomi quay người lại, nói với toàn thể thành viên CLB:
“Vậy được thôi. Từ nay về sau, ngày nào tôi cũng sẽ ghé qua, hướng dẫn mọi người!”
“Cái, cái gì!? Này, khoan đã! Vị trí của tôi ở đâu!? Rõ ràng là khó khăn lắm mới được làm trưởng CLB mà!”
“Cũng phải nhỉ, vậy tôi làm người hầu của cậu thì sao?”
“Còn tệ hơn trước nữa!?”
Phớt lờ Daiki đang lớn tiếng than vãn, Kiyomi khoác vai Sora.
“Takanashi, cứ để tôi hỗ trợ cậu thật tốt nhé.”
“Vâng, vô cùng cảm kích… Mà, mặt chị, gần quá ạ.”
“Không cần lo lắng đâu. Trước khi tôi tốt nghiệp sẽ huấn luyện cái tên này thành một tên đầy tớ trung thành của Takanashi đấy.”
“Ai là đầy tớ hả!”
“Ít nói nhảm thôi, im miệng!”
“Gừ ư!”
Kiyomi thản nhiên đá cho Daiki một cước.
“Takanashi, cứ cùng tôi, hai người chúng ta tay trong tay, cùng cố gắng nhé!”
“Vâng, vâng ạ…”
Sora thở phào nhẹ nhõm, lòng đầy áy náy. Có nghĩa là, khi mọi việc không được suôn sẻ như mình tưởng tượng, cô bé lại nhận được sự giúp đỡ như vậy. Chuyện các anh chị năm ba phải tự mình lo liệu buổi công diễn tốt nghiệp để tiễn biệt chính mình thật sự rất kỳ lạ. Nghe Kiyomi đối đáp trôi chảy các câu hỏi của hậu bối, Sora không khỏi thở dài về con đường đầy gian nan phía trước của mình.
***
Là một trong những trung tâm giao thông của Tokyo, đường phố Ikebukuro bắt đầu đông đúc sau năm giờ chiều. Bao gồm cả khu phố thương mại rộng lớn ở cửa phía Đông, khắp nơi đều có thể thấy học sinh trên đường về nhà và dân công sở tan làm qua lại tấp nập.
Tại một góc phố nơi có vài nhà hàng, cửa hàng giày và tiệm pachinko san sát nhau, trên tầng hai của khu vực bán hàng của một siêu thị tổng hợp, Miyu đang nhìn chằm chằm vào những viên thủy tinh nhỏ xếp thành hàng trước mặt với vẻ mặt phiền muộn.
“Ưm, nên chọn cái nào đây nhỉ…”
Dù đã thử đi thử lại từng loại, màu sắc vẫn không thực sự ăn khớp. Nếu để Yuuta xem chắc chắn anh ấy sẽ nói mấy lời ngớ ngẩn như “Chẳng phải cái nào cũng như nhau sao”, rồi sẽ bị Miyu chỉ trích là chẳng hiểu gì lòng con gái cả.
Hiện tại ở trường của Miyu, trang sức thủy tinh tự làm rất thịnh hành trong giới nữ sinh. Các loại trang sức đa dạng được dùng để treo trên cặp sách hoặc điện thoại di động. Nếu đeo trên cổ tay thì phải cẩn thận đừng để giáo viên phát hiện. Hằng ngày, nếu ai làm ra sản phẩm mới, sẽ có một buổi đánh giá phẩm chất ngay tại chỗ.
Trong trào lưu đang thịnh hành này, theo một nghĩa nào đó, người cảm thấy áp lực lớn nhất chính là Miyu. Miyu, người có vẻ ngoài trưởng thành, có một uy tín kỳ lạ trong số các nữ sinh cùng khối, không biết từ khi nào đã được xem như một biểu tượng của thời trang. Dưới sự chú ý như vậy, nếu cô bé cũng tự tay làm trang sức thủy tinh, chắc chắn sẽ bị đối xử như một món trang sức độc quyền của các ngôi sao Hollywood. Mặc dù Miyu tự thấy điều đó quá phóng đại và cảm thấy hơi phiền phức, nhưng sự tự tin và lòng tự trọng của bản thân lại khiến cô bé tiến thoái lưỡng nan.
“Ưm~ Không thể quyết định được mà! Này, này, Kosugi thấy cái nào đẹp hơn?”
Miyu đang bối rối quay đầu hỏi ý kiến bạn.
Nhưng không nghe thấy tiếng Kosugi đáp lại. Không những thế, cô bạn vừa rồi còn ở bên cạnh đã hoàn toàn biến mất.
“Ơ? Kosugi?”
Tìm kiếm khắp cửa hàng rộng rãi, cuối cùng cô bé phát hiện bóng dáng bạn mình ở góc khu vực đồ dùng phòng tắm phía trong. Nhờ cô bạn cao hơn chiều cao trung bình của học sinh tiểu học một khúc, Miyu mới tình cờ nhìn thấy khuôn mặt cô bé lấp ló trên kệ hàng.
“Thiệt tình, đã bảo bao nhiêu lần rồi đừng có tự dưng chạy đi đâu mất chứ!”
Miyu khẽ cằn nhằn về sự tùy tiện của bạn, nhưng không nhận được hồi đáp.
“Này— Kosugi?”
“Muốn quá…”
Kosugi chăm chú nhìn một chiếc khăn tắm, không nhúc nhích mà lẩm bẩm.
“Chiếc khăn tắm đó có gì sao…”
“Thịt bò cao cấp đó. Trông ngon ghê.”
Kosugi vuốt ve một chiếc khăn tắm in họa tiết thịt bò cao cấp với vẻ mặt yêu thích, Miyu nhìn cô bạn ngây ra.
“Mà này, chiếc khăn tắm này cậu định dùng làm gì?”
“Không dùng đâu, dùng để trang trí nhà.”
“Dùng để trang trí…”
“Cậu xem, bình thường cứ nhìn thấy thịt trước mắt là tâm trạng không phải sẽ bình tĩnh hơn sao?”
“Hoàn toàn không đâu… Với lại, nếu chỉ có vậy thì mua mấy mẫu đồ ăn không phải tốt hơn sao?”
“Ừm!?”
Kosugi đột nhiên mở to mắt kinh ngạc.
“Mẫu đồ ăn… Phải rồi, còn chiêu này nữa chứ. Đúng là Miyu có khác.”
“Cái đó, tớ nói đùa thôi mà…”
Thấy bạn mình chống cằm, dường như thật sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện mua mẫu đồ ăn, Miyu không khỏi thở dài một hơi.
Dù hiện tại trào lưu làm trang sức thủy tinh thủ công đang thịnh hành trong trường, nhưng chỉ có Kosugi là tỏ vẻ không liên quan. Bình thường cô bạn chẳng hề để ý đến trang phục, kiểu tóc cũng rất đơn giản. Sở thích duy nhất là liên quan đến ăn uống. Dù là một người bạn như vậy, nhưng Miyu thực ra lại rất ngưỡng mộ cô ấy. Không chỉ có chiều cao nổi bật, dáng người đẹp, mặc gì cũng đẹp, mà dung mạo còn đầy vẻ đẹp trung tính. Nếu được trang điểm cẩn thận, chắc chắn sẽ rất giống một người mẫu unisex. Theo lời của Miyu, đó là một “nguyên liệu” rất tốt. Thế nhưng bản thân Kosugi lại chẳng bao giờ để tâm đến ánh mắt xung quanh mà sống theo cách riêng của mình. Ví dụ như hôm nay, cô bạn mặc một chiếc áo len ngắn cũn cỡn vì người cao lên quá nhanh đến trường. Thế nhưng trong mắt Miyu, chiếc áo len ngắn một khúc ấy lại giống hệt như kiểu tay lửng đang thịnh hành hiện nay, ngược lại trông càng sành điệu hơn.
“Kosugi không làm trang sức sao?”
“Không làm. Tớ không thích mấy việc tỉ mỉ như thế.”
Quả thật, mỗi lần vẽ tranh, Kosugi đều nộp bài tập mang phong cách quá ư là “tiên phong”, khiến thầy giáo phải nhăn mặt. Nói giảm nói tránh thì là phóng khoáng cởi mở, nói thẳng ra thì là tự do tùy tiện.
“Thật tiếc quá nhỉ. Nếu Kosugi cố gắng làm nghiêm túc thì chắc chắn sẽ làm ra thứ gì đó rất ngầu đó.”
“Vậy Miyu giúp tớ làm luôn phần của tớ không phải được sao?”
“Hả? Tớ á?”
“Ừm, dù không hiểu về ăn mặc hay gì đó, nhưng tớ tin Miyu làm thì chắc chắn không thành vấn đề.”
“Ưm…”
Miyu nhất thời nghẹn lời. Kosugi tuy lâu nay vẫn tùy tiện, nhưng thỉnh thoảng lại buông ra mấy câu như thế này khiến người ta đỏ mặt. Nhớ lại nếu cây cột của gia đình mình cũng có được sự tài giỏi này thì có lẽ chị ấy đã bớt lo lắng đi phần nào. …Không đúng, nhỡ đâu ra ngoài cũng đối xử với người khác như vậy thì chắc sẽ còn lo lắng hơn nữa chứ.
“Kosugi cậu mà là con trai thì chắc chắn sẽ trở thành ‘kẻ thù công cộng của phụ nữ’ siêu cấp đó.”
“Hả?”
Thấy cô bạn ngơ ngác nghiêng đầu, Miyu không khỏi thở dài lần nữa.
Mà nói đi cũng phải nói lại, muốn làm ra kiểu dáng khiến Kosugi vui vẻ thì quả là một thử thách lớn.
Những thứ mình làm, những thứ mình thiết kế có thể mang lại niềm vui cho người khác. Cảm giác đó thật là tuyệt vời làm sao.
“…Có lẽ, người đó cũng làm việc với tâm trạng tương tự như vậy.”
Trong khoảnh khắc, trong đầu Miyu hiện lên một gương mặt phụ nữ có nét giống mình.
“Sao vậy?”
“Ừm? Không có gì. Hơn nữa, cậu phải nói cho tớ biết sở thích của Kosugi là thế nào chứ.”
“Cảm giác như thế này này.”
Được Miyu hỏi, Kosugi không chút do dự chỉ vào chiếc khăn tắm họa tiết thịt bò lúc nãy cho Miyu xem.
“Này, này, thịt thì thôi đi có được không hả?”
Dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng Miyu chưa bao giờ mong chờ đến thế.
***
Đột nhiên nhận được nhiệm vụ đi đón Hina, Shiori lúc này đang vô cùng hưng phấn. Mặc dù mẹ mỗi lần đều nói làm như vậy sẽ khiến mình không được con trai ưa thích, nhưng lời giáo huấn quả nhiên vẫn có hiệu quả.
“Xem ra Yuuta-kun vẫn nghe lời mình nói đó chứ.”
Một khi không tiện thì nhờ người khác, đặc biệt là đầu tiên lại nhờ mình chứ không phải ai khác, điều đó khiến cô bé vô cùng vui vẻ. Được đối xử như một người trưởng thành, được công nhận và đối xử bình đẳng là một điều đáng tự hào đối với một học sinh cấp ba.
Chỉ là… cô nữ sinh đại học xinh đẹp học cùng trường với Yuuta chắc chắn cũng có thể làm được điều đó. Nghĩ đến những điều hơi khó chịu, Shiori liền lập tức xua tan chúng khỏi đầu óc, không nghĩ nữa. Tuy nhiên, cô bé vẫn như mọi khi, hay suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cũng coi như là một trong số ít những ngày tốt đẹp gần đây nhỉ.
Đến nhà trẻ với vẻ mặt hớn hở, Shiori phát hiện Hina đang ngồi trên xích đu với vẻ mặt khó chịu, đối lập hoàn toàn với mình. Điều này thật hiếm thấy. Khiến Shiori hơi ngạc nhiên.
“Hina— Sao vậy con?”
“Ưm~”
Dù Shiori tiến đến hỏi, Hina vẫn cứ bĩu môi.
“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ở nhà trẻ à?”
“Không có ạ—”
“Vậy không có thì về nhà thôi? Juubei vẫn đang đợi kìa.”
“Ưm~”
Xem ra Hina thực sự không vui. Chắc là có chuyện gì đó xảy ra, nhưng lại không thể nói rõ ràng được. Tuy nhiên, điều đó ngược lại cũng chứng minh rằng ý thức cá nhân của Hina đang ngày một trưởng thành, chỉ là hiện tại cô bé chưa thể biến cảm xúc trong lòng thành lời nói để diễn đạt mà thôi. Shiori nhớ lại lời mẹ đã nói.
Phải làm thế nào đây, bản thân cô bé cũng không rõ lắm. Suy nghĩ một lúc, Shiori quyết định thử thay đổi cách nói một chút.
“Hina sắp đến sinh nhật rồi nhỉ. Sắp làm chị rồi đó? Làm chị mà còn bướng bỉnh thì nhất định sẽ bị người ta cười cho đó.”
Nghe vậy, Hina lộ vẻ mặt kinh ngạc, rồi im lặng một lúc lâu, nói:
“Ưm~… Về nhà thôi.”
Hina kéo tay Shiori đang vươn ra. Shiori tuy tạm thời thở phào nhẹ nhõm… nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Dù đã về đến nhà, Hina vẫn đầy vẻ không vui. Cô bé ngồi trên ghế sofa ôm chặt chú thỏ bông yêu thích hàng ngày, cứ thế ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Thường ngày, Hina lúc nào cũng là người mè nheo đòi chơi. Vậy mà hôm nay, khi chị Sora đến rủ, Hina lại dứt khoát buông một câu "Không đâu mà!" để từ chối. Nhất là khi chú Yuuta, lẽ ra đã phải về từ lâu, vẫn bặt tăm. Hina cứ thế ngồi thừ ra trên ghế sofa, chẳng còn cách nào khác… Đang lúc nghĩ ngợi mông lung, Juubei – vốn đang ngủ say – bỗng xuất hiện trước mặt, lon ton chạy đến bên Hina.
“Gâu!”
“Bớt ồn ào một chút đi nào.”
“Gâu! Gâu!”
Rồi Juubei bắt đầu gặm nhẹ con thỏ nhồi bông trong lòng Hina.
“Á— Juubei, cái đó không ăn được đâu!”
“Ụt~ Gâu!”
Juubei vốn không có ý định ăn, thấy không hiệu quả liền lập tức nhả ra, rồi nhảy tót lên bàn trà, ngồi xổm xuống định ngăn Hina xem ti vi.
“Đủ rồi đấy— Juubei!”
“Chắc là Juubei muốn chơi với Hina thôi mà?”
“…Juubei, muốn chơi sao?”
“Gâu.”
Đúng vậy. Juubei dường như đang muốn nói điều đó.
“Ừm, chịu thua chú thôi, tuy Hina bận lắm nhưng vẫn sẽ chơi với chú vậy.”
Hina đứng dậy khỏi ghế sofa. Trông có vẻ tâm trạng đã khá hơn một chút.
Thế nhưng, “bận lắm” là ý gì nhỉ? Sora thắc mắc.
“Chị Sora, nhanh lên—!”
“À, Hina đợi chút. Chị đến ngay đây.”
Sora vừa vội vã đuổi theo Hina, vừa mơ hồ khó hiểu.
Hina rốt cuộc đang nghĩ gì vậy nhỉ… Thành thật mà nói, cô bé rất tò mò. Ước gì mình có thể chạy thẳng đến hỏi Hina cho ra lẽ. Nhưng mà, việc của người khác thì không nên can thiệp quá sâu, bản thân mình cũng có chừng mực mà. Chuyện này cứ giao cho người bố “tân binh” kia tìm cách giải quyết vậy, đừng thấy vẻ ngoài của chú ấy thế mà chú ấy thực ra là một người rất đáng tin cậy đấy. Sora thầm nghĩ trong lòng, vừa cùng Hina đi dạo. Đồng thời, cô bé cũng thầm biết ơn Juubei vì đã giúp Hina vui vẻ trở lại.
Giao phó mọi thứ cho Yuuta, dù có thể chỉ là ước muốn đơn phương của Sora, nhưng đối với anh ấy, đây chắc chắn là một thử thách cam go.
Trước mắt tôi xuất hiện một ngọn núi. Nói đúng hơn là một núi rác.
Dù có nói đây chính là thành quả lao động vất vả của tôi ngày hôm nay thì cũng không hề quá lời.
“Khụ… khụ… Th-Thế nào rồi… Thu gom được số lượng này thì còn gì để nói nữa chứ…”
“Ồ ồ— Segawa-kun vất vả rồi đấy chứ.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, có thể cảm nhận được áp lực ghê gớm tỏa ra từ Segawa-chan như một luồng sát khí vậy.”
Tiền bối Sako và Ninmura an tâm nhìn núi rác chất chồng trước mặt.
Đương nhiên rồi. Tôi đã dồn hết sức lực, chỉ nghĩ đến việc mau chóng về nhà mà cày cuốc đấy.
Hiếm hoi lắm mới không phải đi làm thêm, vậy mà lại không thể ở bên Hina thì chẳng phải là làm ngược đời sao.
Mặc dù tôi đã gần như phát điên để hoàn thành công việc dọn dẹp… Thật lòng mà nói, mệt ơi là mệt.
Cái máy cắt cỏ mà Saitou-kun mang đến trước đó, vừa mới bắt đầu dọn dẹp đã thảm bại trước đám cỏ dại mọc um tùm bên bờ sông mà hy sinh oanh liệt. Bản thân Saitou-kun cũng không ngờ cỗ máy yêu quý tự hào của mình lại thất bại thảm hại đến thế mà mất cả ý chí chiến đấu. Chỉ còn lại một nhóm người với vẻ mặt ủ rũ, từng chút từng chút một dùng tay nhổ cỏ.
Vì thế, dù chiến lực bất ngờ bị tổn thất, tôi vẫn kiên cường chiến đấu dọn dẹp với mục tiêu nhanh chóng trở về nhà.
“Yuuta.”
Lúc này, một chai nước uống được đưa đến trước mặt.
“Đây là phần thưởng cho sự cố gắng của cậu.”
“Chị Raika…”
À à, có những lời an ủi dịu dàng của chị Raika xoa dịu tâm hồn thế này, tôi bất giác cảm thấy dù có mệt đến mấy cũng đáng giá.
Chai nước được đưa đến in dòng chữ “Tinh chất 18 vị thảo dược cô đặc”, “Phục hồi mệt mỏi cả ngày”, là một chất lỏng màu xanh đặc quánh, đúng là thứ tôi đang cần ngay lúc này.
“Thật sự cảm ơn chị rất nhiều! Chị Raika!”
Tôi mở nắp chai, uống một ngụm lớn, ngậm trong miệng. Ưm… một vị rau sống…
“Thế nào? Ngon không?”
“Nói là ngon hay không ngon thì… ừm, ít nhất thì rất tốt cho sức khỏe… chắc thế ạ.”
“Vậy à. Tốt rồi. Dù sao thì tôi chẳng thích chút nào. Ừm, ra là Yuuta thích uống mấy loại đồ uống kì dị, lại phát hiện thêm một sở thích quái lạ của Yuuta rồi.”
…Tôi có nói thích đâu chứ!
Nén lại ý muốn phản bác, tôi nuốt chất lỏng xanh lè trong miệng xuống.
“Ồ ồ ồ! Tuyệt vời quá!”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói sang sảng.
“Số rác này đều do cậu thu gom hết sao?”
Là hội trưởng câu lạc bộ Mandolin, người lúc nãy phụ trách ra lệnh.
“À, vâng… vâng ạ.”
“Xuất sắc quá! Quả nhiên là tân binh mà anh Sako mang đến! Cả cậu lẫn Ninmura-kun, tiền bối Sako năm nay chiêu mộ được những nhân tài ưu tú thật đấy.”
“Ha~ ha~ ha~ Đây chính là thành quả của việc quan sát chuyên tâm ngày qua ngày đấy.”
Tiền bối Sako tự hào nói. Mặc dù lười biếng đến mức không muốn phản bác, nhưng việc dọn dẹp bờ sông thì có liên quan gì đến nội dung hoạt động của câu lạc bộ chứ? Lại còn “thành quả quan sát”… Rõ ràng là tôi chẳng mấy khi thấy anh ấy quan sát gì cả.
“Được rồi, tiếp theo là tham gia tiệc ăn mừng hôm nay! Hôm nay cậu là nhân vật chính đấy!”
“Ế? À, không ạ, nếu có thể thì em mong được về nhà sớm nhất có thể…”
“Ha~ ha~ ha! Cậu khách sáo quá! Đừng nghĩ nhiều làm gì, đi thôi đi thôi!”
“À, không không, em thật sự muốn về nhà… Á á! Cứu em, cứu em!”
Bị hội trưởng câu lạc bộ Mandolin dùng sức mạnh quái dị không thể tưởng tượng nổi kéo đi xềnh xệch, lôi tôi đến buổi tiệc ăn mừng.
Khi Sora và Miyu về đến nhà, trông Hina đã hoàn toàn vui vẻ trở lại.
Như thường lệ, vừa xem chương trình thiếu nhi yêu thích vừa lắc lư theo điệu nhạc.
Rồi cô bé ngẫu hứng nhảy múa theo bài hát phát ra từ ti vi.
“Hina—!”
“Chị Miyu— chào mừng chị về nhà!”
Nghe thấy tiếng Miyu, Hina liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Ừm~ chị về rồi!”
“Á!”
Miyu vừa về đến đã không ngừng xoa qua xoa lại hai má Hina, khiến Hina buồn buồn nhắm tít mắt lại.
“Miyu, vào giúp làm bữa tối đi chứ.”
“Chị thật là, thân thiết với cô em gái đáng yêu thế này thì có sao đâu. Hina— đúng không?”
“Thân— thiết là gì ạ?”
“Cái đó thì… giống như thế này nè!”
“Á!”
Miyu áp mặt vào Hina rồi cứ thế cọ qua cọ lại không ngừng. Nhìn hai cô em gái thân thiết hơn mọi khi, chắc là có chuyện gì tốt đẹp xảy ra nhỉ, Sora đang có chút buồn vì chuyện ở câu lạc bộ hợp xướng không kìm được khẽ thở dài.
“Thân thiết thì không sao, nhưng phải dọn dẹp xong trước khi anh về chứ, Miyu mau vào giúp đi!”
“Ừm, chịu thua thôi. Vậy lát nữa mình chơi tiếp nhé. Chị, em cần làm gì ạ?”
“Ừm, chị sẽ nấu bữa tối, em ra ngoài cất quần áo vào đi. Sau đó có nên dọn dẹp phòng tắm một chút không nhỉ? Không thì anh về sẽ không tắm được mất. Rồi sau đó cũng phải thay ga trải giường cho Juubei nữa.”
“Ế— không thấy nhiều sao ạ?”
“Đừng có cằn nhằn chứ, không thì, em nấu bữa tối xem sao?”
“Ưm… Được rồi, em hiểu rồi ạ.”
Miyu nhanh chóng bắt tay vào làm việc nhà. Còn Hina thì kéo kéo vạt áo chị, trông như muốn nói điều gì đó.
“Hina cũng muốn! Hina cũng muốn giúp!”
“Ừm, vậy lúc thay ga giường thì Hina dắt Juubei đi chơi nhé.”
“Không phải ạ, là giúp thật sự cơ! Hina, cũng là chị rồi mà.”
“Thật là, đau đầu quá…”
Không ngờ lại không thể đánh lạc hướng như mọi khi.
Đây cũng là bằng chứng của sự trưởng thành nhỉ, Miyu bất lực lắc đầu.
“Thế thì, lại đây giúp chị cất quần áo nhé.”
“Vâng!”
Hina vui vẻ gật đầu.
Sau khi cùng nhau cất đồ đã giặt khô, Hina nằng nặc đòi tự mình gấp quần áo, thế là Miyu đưa cho Hina mấy cái áo phông. Trong khi chị Miyu đang chỉ cách gấp quần áo thành hình chữ nhật gọn gàng, Hina ở bên cạnh chăm chú học hỏi. Rồi cô bé làm theo cách của chị để gấp quần áo.
Đương nhiên, lúc đầu không được thuận tay chút nào, thử đi thử lại hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng gấp được một hình dạng mà bản thân Hina có thể chấp nhận. Tuy nhiên, đáng tiếc là mấy cái áo sau đó còn không gọn gàng bằng cái đầu tiên, nhưng để thể hiện sự tôn trọng với nỗ lực của Hina, Miyu quyết định tạm thời cứ để như vậy.
“Hai đứa vất vả rồi. Cơm sắp xong rồi đấy.”
Đối mặt với hai chị em đã làm xong việc nhà quay lại phòng khách, Sora nói với nụ cười rạng rỡ.
“Hina nè Hina nè, đã giúp rất— nhiều việc đó!”
“Thế à, giỏi quá nhỉ.”
“Nhờ có Hina giúp đỡ đấy, cảm ơn Hina nhé.”
“Ế hế hế—”
Được hai chị xoa đầu khen ngợi, Hina ngượng ngùng vặn vẹo người.
“Hina, giỏi lắm sao? Giống như chị lớn ấy?”
“Ừm. Đúng là xứng đáng là đứa trẻ bốn tuổi nhỉ.”
“Bố và mẹ cũng sẽ khen Hina sao?”
“Ế…”
Đột nhiên nghe thấy Hina nhắc đến bố mẹ.
Sora và Miyu, nhất thời không nói nên lời.
“…Phải, phải rồi. Nhất định sẽ khen con đấy.”
Sora vừa dứt lời, khuôn mặt Hina lập tức bừng sáng.
“Cái đó, cái này, Hina, muốn gọi điện cho bố mẹ!”
Hai chị em giờ đây thật sự câm nín.
“Hina, sẽ kể cho mẹ nghe chuyện đã giúp chị làm việc nhà.”
Từ trước đến giờ, mỗi lần vì nhớ mà Hina lại mè nheo khóc lóc đòi gặp bố mẹ.
Nhưng lần này khác.
Không phải Hina nhất thời bướng bỉnh, mà là có một lý do rất chính đáng để nói muốn nói chuyện với bố mẹ.
Không thể không nói “Không được” một cách vô cớ. Nhưng mà, gọi điện thoại rõ ràng càng không thể.
Bởi vì, dù thiên đường có thứ đó đi chăng nữa, thì dùng cách nào để gọi sang đó đây?
“Hina, có được khen không ta— có được nghe nói “con vất vả rồi” không ta— ♪”
Hina với vẻ mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong phòng khách.
Sora và Miyu lúc này chỉ có thể cầu nguyện Yuuta có thể trở về sớm hơn một chút.