Sau khi thoát khỏi mớ công việc đột xuất chất chồng ở Hanamura Food, tôi gần như đã trở thành cái xác không hồn. Bình thường mấy phần việc của nhiều người mà một mình tôi phải gánh hết thì chịu rồi...
“Mệt quá... Tôi về rồi~”
Kéo lê thân xác rã rời, tôi mở cửa bước vào. Thường ngày, lũ trẻ đáng yêu sẽ ùa ra, đồng thanh nói “Chú Yuuta về rồi!”... Nhưng hôm nay thì không.
Ơ kìa, ngay cả tiếng chân ra đón cũng không có sao?
“Ơ kìa, chẳng lẽ lại bị 'ngó lơ' nữa ư...?”
Tôi lại nhớ đến cảnh bị 'ngó lơ' khi về nhà mấy hôm trước. Mà thôi, tuy là có nguyên nhân, nhưng chuyện đã hứa đưa Hina đi chơi mà lại bỏ đi làm thêm đột xuất cũng là sự thật, nên có lẽ mấy đứa giận tôi vì chuyện này chăng. Vậy nên, bộ quà bánh sóc chuột rừng đặc sản của Hanamura Food, món quà tôi nhận từ Yōko, đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi.
“Ờ... này, tôi... có quà mang về đó...”
Tôi khẽ hắng giọng, có chút chột dạ. Bỗng nhiên, tiếng Sora và các em vang lên từ hành lang.
“Đừng có làm vậy mà, vào trong mau lên, cô Sasha!”
“Đúng đó ạ, Mama!”
“Vì mọi người cùng tắm nên đương nhiên phải vào cùng nhau chứ.”
“Aaa, Hina muốn tắm với Sasha!”
Những tiếng nói ấy thôi thúc thân thể mệt mỏi của tôi bước tới. Vừa nhìn, tôi thấy vài bóng người ở phía phòng tắm.
Rắc! Tôi đứng hình ngay tại chỗ. (Người dịch: Ý là bị hóa đá ấy mà w)
Trước mắt tôi là ba chị em và Sasha, hình như đang chuẩn bị tắm chung.
Cái đó... à, đúng là chuẩn bị tắm thì đương nhiên rồi... nhưng bộ dạng của Sasha lúc này thật sự quá là... chỉ có độc một chiếc khăn tắm quấn hờ hững quanh cơ thể gợi cảm, khe ngực đầy đặn lồ lộ ra ngoài.
“Mama đúng là! Đừng có cái bộ dạng này đi lung tung chứ! Mau vào trong đi! Bây giờ là mùa đông, lạnh lắm đó!”
“Ôi chao, lạnh gì chứ, nhà mình từ trong ra ngoài đến tận hành lang đều ấm áp mà, nên không sao đâu. Hơn nữa, nói là mùa đông nhưng Nhật Bản vẫn ấm áp mà, có mấy ngày nhiệt độ xuống dưới 0 độ đâu. Đối với Nga thì thế này đã là mùa xuân rồi đó.”
Nhiệt độ cuối tháng Hai mà cũng tính là mùa xuân sao, quả nhiên mấy người lớn lên ở vùng đất phương Bắc thật khỏe mạnh.
Nói thật thì, tuy bên ngoài tôi vẫn tỏ vẻ bình thản thưởng thức, nhưng thực ra trong lúc nghe Miyu và Sasha đối thoại, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Cái này... không ổn rồi.
Tuy không cố ý, nhưng rất dễ bị Sora hiểu lầm là cố tình rình mò.
Là người đại diện nuôi dưỡng, tôi không muốn xảy ra hiểu lầm như vậy trước mặt Sasha, nhất là khi đã lâu không gặp cô ấy, nên tôi lén lút lùi lại trước khi mọi người kịp nhận ra.
Hoàn toàn không để ý tới tôi, Sora và các em lúc này đang bận tranh cãi xem ai sẽ vào phòng tắm trước.
“Cái đó... tóm lại, con... con vào một mình trước là được rồi.”
“...Cả, cả con nữa! Vì nếu mọi người cùng tắm thì sẽ chật lắm ạ!”
“Ôi chao, 'đo đỏ' trần truồng là truyền thống của Nhật Bản mà, khopomo! Hồi trước Mama với Yuuri cũng thường xuyên tắm chung đó. Mọi người cứ cùng vào đi!” (Người dịch: Khopomo, đơn giản là từ cảm thán 'Yoshi' của Nga)
Có vẻ như hai chị em đang tuổi dậy thì có chút ngại khi tắm cùng Sasha.
“Đúng đó ạ. Hina cũng hay tắm với các chị, với Chú Yuuta nữa! Tắm thêm Sasha cũng không sao mà!”
Không không, dù thế nào đi nữa thì với số lượng người này cũng không thể nhét vừa được. Tôi không nhịn được mà thầm càm ràm trong lòng.
Sora cũng đang suy nghĩ vấn đề tương tự. Rồi cô bé ra dáng chị cả, nhìn sang Miyu.
“...Đúng là bốn người thì chật thật, nhưng ba người chắc không vấn đề gì đâu phải không? Vậy thì con tắm sau nhé, cô Sasha và Hina, Miyu cùng tắm thì sao?”
“Con sao?”
“Ừm. ...Vậy nên xin mời cô Sasha cùng Miyu vào tắm nhé.”
“Vậy à? Cứ tưởng bốn người sẽ cùng tắm cơ...”
“Này, này, chị hai!? Em, em, như thế này... Khoan đã!”
“Thôi nào. Em còn phải đi dọn dẹp phòng khách đã chứ.”
“Khoan, khoan đã, chị hai! Vậy thì cùng tắm đi ạ!”
Miyu lay động đến mức này thật sự là hiếm thấy. Cứ như thể hai chị em hoán đổi vai trò vậy. Miyu thì xấu hổ khi tắm cùng Sasha, còn Sora thì không ngừng thúc giục từ phía sau. Tôi vô thức dừng lại, chăm chú quan sát biểu cảm của hai chị em. Đúng là những người chị em rất thân thiết mà...
“He he he. Vậy thì nghe lời Sora vậy, hôm nay cứ tắm cùng Miyu và Hina nhé. Nhưng ngày mai sẽ đến lượt Sora đó. Vì cả ba đứa đều là những cô con gái quý giá nhất của Mama mà.”
“Cái, cái đó, vậy thì thôi ạ. Con... con sẽ ngại lắm...”
“Có gì mà phải ngại chứ, Sora. Con xem, trước đây chẳng phải cũng hay tắm chung với Mama sao.”
“Nhưng lúc đó con còn bé mà...”
Tiếng Sora nhỏ lí nhí như tiếng muỗi kêu, đến mức chính cô bé cũng không nghe thấy. Tuy nhiên, Sora có vẻ rất ngại khi tắm cùng Sasha. Có phải vì đang tuổi dậy thì không nhỉ?
“Thật là, Sora đúng là hay ngại ngùng nhỉ! Nhưng vì là người nhà nên không cần phải ngại đâu! Đúng không, Yuuta cũng nghĩ vậy mà?”
Đột nhiên, ánh mắt của Sasha bất ngờ hướng về phía tôi.
Tiếp đó, Sora và Miyu cũng quay đầu lại theo.
“Anh, anh hai!? Đã về rồi sao!?”
Bị giật mình, tôi hứng trọn những ánh nhìn sắc lẹm. Bi kịch rồi. Chỉ vì Sora và các em quá đáng yêu, mà tôi đã chậm một bước trong kế hoạch chạy trốn. Giờ phải giải thích thế nào đây?
Nhưng phản ứng của Sasha hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
“Thật là, nếu Yuuta muốn tắm cùng thì cứ nói thẳng ra là được mà.”
“Ể? Không, không phải, tôi không có ý định đó...”
“Chúng tôi rất hoan nghênh đó! Hôm nay năm người cùng tắm luôn đi!”
Vừa nói Sasha vừa dang rộng hai tay về phía tôi... Bỗng nhiên, bộ ngực đầy đặn như muốn trào ra của cô ấy khẽ ép lại, chiếc khăn tắm quấn quanh người cứ thế nhẹ nhàng tuột xuống sàn.
“A,!”
Mặt tôi đỏ bừng lên.
“...Ối, không hay rồi. Nhưng dù sao cũng là sắp tắm mà, cùng vào luôn đi?”
Hơn nữa, có lẽ vì là người nhà nên Sasha chẳng hề bận tâm, hoàn toàn không có ý định che đậy... Lúc này, trước mắt tôi chỉ còn lại thân hình ngọc ngà trắng ngần như Venus hay Kaguya Hime chói lóa.
Thấy bộ dạng lúng túng của tôi, Sora và Miyu liền mắng xối xả.
“Anh hai đồ ngốc! Đồ biến thái! Anh đang nhìn chỗ nào của cô Sasha vậy hả!”
“Mama! Mau vào phòng thay đồ! Chú Yuuta cũng vậy, đừng nhìn qua đây!”
Nhờ sự che chắn của hai cô con gái, cuối cùng tôi cũng đẩy được Sasha vào phòng thay đồ. Sau đó, tôi bị Sora quở trách nghiêm khắc, đến tận bữa tối vẫn cứ rụt rè, ủ rũ, chán nản.
Sasha ngủ lại phòng khách nhà Takanashi tối hôm đó.
Tuy tôi có khuyên cô ấy ngủ cùng Miyu, nhưng lại bị từ chối. Thật đáng tiếc.
Sáng sớm hôm sau, tôi dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, thức dậy và đi vào bếp.
Những buổi sáng ở nhà, tôi sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị bữa sáng. Dù sao thì bình thường tôi toàn ăn đồ có sẵn mà.
Bỗng chợt nhớ ra, hôm nay hình như khác ngày thường.
“Chào buổi sáng, Yuuta!”
Sasha mặc tạp dề, đã ở trong bếp rồi.
Mái tóc vàng dài óng ả lấp lánh hòa cùng ánh ban mai, thật là đẹp.
“Chà, chào buổi sáng, cô Sasha. Lẽ nào cô đang làm bữa sáng sao?”
“He he, có hơi bất ngờ một chút phải không?”
Sasha vui vẻ dùng muỗng khuấy đều thức ăn đang trộn trong nồi. Mùi hương gia vị phương xa bay vào mũi khiến tôi không kìm được mà hít một hơi thật sâu. Nhưng dù sao Sasha cũng là khách, để cô ấy chuẩn bị bữa sáng thì thật là bất lịch sự quá.
“Để tôi giúp cô.”
Thế là tôi nhận lấy việc rửa rau đã được sơ chế trong bồn rửa. Đứng cạnh nhau, tôi nhận ra Sasha thực ra thấp hơn tôi một chút, điều này khá bất ngờ. Có lẽ vì dáng người đẹp nên trông cô ấy có vẻ cao chăng.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Sasha mỉm cười nhìn tôi.
“Ừm ừm. Cứ như vợ chồng son vậy nhỉ!”
“A, à? Ha, ha ha ha...”
Đột nhiên Sasha nói gì không biết nữa. Dù khá bối rối, nhưng tôi lại vô tình bật cười.
“Ôi chao, sao vậy, Yuuta?”
“Ha ha... Tôi đang nghĩ cô Sasha và Miyu thật sự rất giống nhau.”
Tôi vừa cười vừa trả lời. Sasha mang vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn vui vẻ khẽ cúi đầu. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng vì là mẹ con nên đương nhiên phải giống nhau, không chỉ về ngoại hình.
Từ cử chỉ, cách nói chuyện trêu đùa đàn ông... cái sự quyến rũ mạnh mẽ của phụ nữ này, ngay cả trong ba chị em cũng chỉ có Miyu mới sở hữu, đúng là không thể không nói đó là gen di truyền từ người trước mắt.
Cô con gái thứ hai nhà tôi, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân. Thật đáng lo. Nếu bị mấy thằng nhóc hư hỏng dụ dỗ thì... Không, không được, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Hay là bây giờ bắt đầu đi tập gym gì đó nhỉ...?
“Đau!”
“Ôi, Yuuta, cậu không sao chứ?”
“À, ha ha, không, không sao. Chỉ là vô tình cắt vào tay thôi.”
Vừa nghĩ đến hình ảnh mấy thằng nhóc hư hỏng hiện lên trong đầu, con dao nhỏ đang cắt rau trong tay liền bổ thẳng vào ngón tay tôi. Bi kịch, bi kịch.
“Thật là, anh hai làm cái quái gì vậy hả? Anh là đến giúp hay đến phá vậy!”
Đúng lúc đó, Sora đi ngang qua phòng khách nhìn thấy, liền mang băng cá nhân đến.
“Cảm, cảm ơn em.”
“Thật là... Rõ ràng từ trước đến nay em luôn là người nấu ăn... Hơn nữa, em vốn dĩ rất thích nấu ăn... Ở khoản này, anh hai đúng là... đồ ngốc. Anh hai đồ ngốc...”
Trong lúc dán băng cá nhân cho tôi, cô bé lẩm bẩm không ngừng, rõ ràng là đang cằn nhằn tôi.
Tuy không nghe rõ cô bé nói gì, nhưng nhìn ánh mắt liếc xéo đầy hờn dỗi kia là đủ cảm thấy ớn lạnh rồi.
“Chào buổi sáng, Chú Yuuta. Từ sáng sớm đã nhìn Mama chằm chằm đầy vẻ háo sắc nên mới bị quả báo đó.”
“Chào buổi sáng, Chú Yuuta nhỏ.”
Theo sau Miyu, Hina cũng cuối cùng đã thức dậy. À— hóa ra Sora và Miyu đang hiểu lầm chuyện này. Sau đó Miyu lại lườm tôi.
“À— Chú Yuuta nhỏ, che mất rồi—”
Hina dụi dụi mắt, vẫn không thể tìm được từ nào khác để miêu tả ngoài "thiên thần".
“Jūbei— Chào buổi sáng—”
“Gâu!”
Hina đi ngang qua tôi, đến trước ổ của Jūbei, cúi xuống vuốt ve chú chó cưng. Jūbei cũng vẫy đuôi không ngừng qua lại, thể hiện lòng trung thành. Một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Ngắm nhìn chú cún đáng yêu, Hina nheo mắt cười. Khoảnh khắc đó, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt Hina. Ôi ôi ôi! Đáng yêu làm sao! Cái cảm giác hạnh phúc này thậm chí còn khiến tôi quên hết cả những lời quở trách của Sora.
“Nào, xong rồi đây. Yuuta, Sora, Miyu và Hina, mau đi rửa tay đi.”
Trên bàn ăn là món đặc sản quê hương mà Sasha tự hào: bánh bao Nga (Pelmeni/Pirozhok). (Người dịch: Tên gốc tiếng Nga là Pelmeni, nhưng ý chung là loại bánh bao nhân thịt/rau của Nga, tạm dịch là "bánh bao Nga" cho dễ hiểu.)
Hina nhìn chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực. Vì trước đây cô bé đã từng ăn một lần và rất thích.
Không đợi được nữa, Hina dùng nĩa xiên một cái, há to miệng và cho vào.
“Sasha, bánh bao Nga ngon quá đi mất!”
“Cảm ơn con nhé, Hina!”
Sasha không kìm được xúc động, ôm chầm lấy Hina. Hina, cẩn thận cái nĩa trong tay con đó.
“Thật sự rất ngon.”
“Vâng, rất ngon ạ, cô Sasha.”
Sora và tôi thẳng thắn đưa ra nhận xét sau khi nếm thử. Nhưng Miyu không hiểu sao lại ngậm bánh bao Nga trong miệng, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nĩa trong tay.
“…………”
“...Miyu? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị của con sao?”
“Không, không phải vậy ạ.”
Miyu hoảng hốt ngẩng đầu lên. Má cô bé ửng hồng.
“...À, thì ra là vậy.”
Tôi nhớ lại chuyện khoảng hai tháng trước.
Trước đây, cũng là khi Sasha làm bữa sáng, Miyu đã cố gắng tỏ vẻ như không hề thích chút nào.
Vậy nên bây giờ cô bé mới ngại không dám thẳng thắn nói là ngon.
“Miyu, thành thật nói ngon thì có sao đâu chứ.”
“Miyu chỉ là đang ngại thôi mà.”
Sora cũng nhận ra nguyên nhân, khẽ cười và thêm vào một câu.
“Chị Miyu, vì bánh bao Nga của Sasha ngon nên chị ngại sao? Sao vậy ạ—?”
“Đâu, đâu có ngại gì đâu. Chú Yuuta và chị hai đừng có nói những lời kỳ lạ chứ! Thật là chẳng tâm lý chút nào!”
Miyu đỏ mặt nói xong, chần chừ một lát, rồi như hạ quyết tâm, cô bé không ngừng đưa bữa sáng trước mặt vào miệng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Miyu, ăn nhanh quá coi chừng nghẹn đó!”
Sasha vội vàng mang nước đến. Nhưng Miyu không hề có ý định dừng lại.
“...Không sao đâu, dù sao cũng rất ngon.”
“Rất ngon...? Con thấy món Mama làm rất ngon sao? Không phải là mùi vị ghét sao?”
“...Nó ngon lắm ạ, thật sự rất ngon.”
“Mama vui quá, Miyu! Nếu thích thì cứ ăn thỏa thích nhé.”
Miyu cố gắng nhịn không ngẩng đầu nhìn Sasha đang vui mừng đến phát khóc.
Nhưng tấm lòng ấy đã thực sự truyền đến... Chúng tôi cũng không kìm được mà vui lây.
“Con ăn xong rồi! Con đi dọn dẹp chuẩn bị đi học đây!”
Miyu thuận thế kéo ghế đứng dậy, phóng vù đi. Ngay sau đó là tiếng bước chân chạy lên lầu về phòng riêng. Dù Miyu đột nhiên rời khỏi bàn ăn, nhưng bầu không khí ấm áp vẫn tràn ngập quanh mọi người, làm tăng thêm vài phần ấm áp cho mùa đông lạnh giá này.
“Này— chị Miyu, sao vậy—?”
Hina với hai má phồng lên vì nhồm nhoàm bánh bao Nga, hỏi với vẻ khó hiểu.
“He he, rốt cuộc là sao đây. Chẳng lẽ đồ ăn Mama làm ngon quá mức rồi sao?”
Sasha dùng tạp dề lau đi nước mắt, rồi lại nháy mắt với tôi. Vẻ mặt và hành động đó của cô ấy y hệt Miyu... Quả nhiên hai người này là mẹ con, thật khó mà không nghĩ như vậy.
“À đúng rồi, sáng nay không chỉ chuẩn bị bữa sáng thôi đâu nhé. Mama luôn rất mong muốn được làm bento hoạt hình kiểu Nhật đó! Thế nên Mama tiện thể làm luôn hộp cơm bento cho Sora mang đến trường đó ♪”
Sasha lấy ra hộp cơm bento được gói trong chiếc khăn ăn dễ thương.
Cái khoản rất giỏi chăm sóc người khác này của Sasha cũng giống hệt Miyu. Cứ như thể cô ấy chăm sóc Miyu thế nào, thì cũng phải chăm sóc cả Sora, Hina, và có lẽ cả tôi nữa, cứ cái cảm giác như vậy.
Điều này cũng giải thích cho việc Miyu giỏi chăm sóc người khác... đến mức tỉ mỉ không gì sánh bằng.
Hina chăm chú nhìn hộp cơm bento với vẻ thích thú.
“Cà-tông bento?”
“Là bento hoạt hình đó Hina, lần này Mama cũng làm cho con nữa này!”
“Bento hoạt hình!”
Sasha và Hina hân hoan reo lên, còn Sora thì bên cạnh trố tròn mắt.
“Cô Sasha, hôm nay không phải là ngày ăn bento mà...”
“Ôi chao, vậy à?”
Đối mặt với hộp cơm bento được đưa tới, Sora cảm thấy rất áy náy. Lịch ăn cơm ở trường và mang bento tự chuẩn bị của trường các em thay đổi hàng tuần. Nếu không kiểm tra lịch trước thì sẽ có chút phiền phức như vậy. Cái chế độ trường tư thục mà cả gia đình và nhà trường đều phải tham gia... Mà, nó hại tôi thì đúng hơn.
“Thật đáng tiếc nhỉ. Vì trước đây Yuuri đã gửi ảnh bento của Sora cho Mama xem, nên Mama mới lầm tưởng rằng tất cả các trường cấp hai ở Nhật đều tự mang bento.”
Sasha nhún vai vẻ thất vọng. Ừm, cũng đúng. Nhưng...
“Xin lỗi, vậy để tôi nhận lấy vậy!”
“Yuuta muốn ăn sao?”
“Không còn gì bằng!”
Trong bối cảnh chi phí ăn ở trường tăng vọt như hiện nay, có thể ăn được bữa bento ngon tuyệt của Sasha thì còn gì mà phải phàn nàn nữa chứ.
“...Anh hai, rõ ràng trước đây khi em nói muốn làm bento anh đều nói không cần, vậy mà bento của cô Sasha thì anh lại hớn hở nhận lấy.”
Không rõ nguyên nhân vì sao, Sora lại bắt đầu 'độc miệng' rồi.
“Đương nhiên không thể làm phiền Sora đang phải đi học chứ, nếu không em sẽ phải dậy sớm mà.”
“Em, em, chỉ cần anh hai chịu ăn, dậy sớm có gì to tát đâu...”
“Có tấm lòng đó là đủ rồi. Anh thực sự rất cảm động, cảm ơn em.”
“...Đủ rồi. Anh hai đồ ngốc.”
Tại sao lại là đồ ngốc nữa? Tôi lại làm sai gì rồi sao?
Đúng lúc Miyu đã sửa soạn xong xuôi chuẩn bị đi học, từ tầng hai đi xuống và đi ngang qua tôi, cô bé nói:
“...Thật sự, Chú Yuuta đúng là đồ chậm hiểu... đồ vô tâm.”
Miyu lẩm bẩm xong rồi đi thẳng. Hả? Sao vậy? Tôi rốt cuộc đã mắc lỗi gì chứ?
“He he. Về thời gian thì dễ nói thôi, buổi sáng Mama rảnh lắm. Từ ngày mai Mama sẽ làm luôn bento cho Yuuta nữa nhé.”
“Phiền đến mức đó thì không hay lắm. Như hôm nay có phần còn lại là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Ôi chao— Mama nói thật đó. Hãy mong đợi bữa bento 'vợ yêu' đặc chế của Mama nhé!”
Sasha vẫn hay đùa kiểu này. Tôi cũng chỉ biết cười trừ.
“...Anh, anh hai đồ... thôi bỏ đi.”
Kết quả là, sáng hôm đó đến cuối cùng Sora vẫn không vui vẻ trở lại. Tại sao chứ...?
Bắc Nguyên Thiến (Kitahara Shiori), sống đối diện nhà Takanashi, gần đây cảm thấy có chút bất an.
“...Con đi đây.”
Cầm cặp sách lên, Shiori mở cửa ra.
Vừa kịp lúc ba chị em đáng yêu của nhà đối diện đi học và vào nhà trẻ.
“Chị Shiori, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng— chị Shiori.”
Cô chị cả Sora và cô chị hai Miyu lần lượt chào Shiori.
Chào buổi sáng, hai cô bé.
À, chỉ cần nhìn thấy đôi chị em đáng yêu này là từ sáng sớm lòng đã vui phơi phới. Đang miên man suy nghĩ thì, một bóng hình khiến Shiori từ trạng thái vui vẻ bỗng chốc hóa thành sự phấn khích tột độ vụt xuất hiện.
“A— là chị Shiori! Chào buổi sáng ạ—!”
Tiếng chào hỏi tràn đầy năng lượng. Shiori vô thức cũng cười tươi rạng rỡ đáp lại.
“Chào buổi sáng, Hina.”
“Vâng!”
Theo sau những cô bé xinh xắn là vị nam nhân mới chuyển đến nhà Takanashi được gần nửa năm nay. Ban đầu, mình còn lầm tưởng anh ta là kẻ khả nghi đang nhắm vào ba chị em, nhưng hóa ra đó lại là người giám hộ trẻ tuổi của họ. Một thanh niên ưu tú theo chủ nghĩa xã hội, tự nguyện trở thành người cha của ba chị em và đang nỗ lực hết mình để vun đắp cuộc sống.
“Chào buổi sáng, Shiori.”
“Chào buổi sáng, Yuuta.”
Shiori thấy mình vẫn có thể chào hỏi một cách bình tĩnh, lòng thầm hài lòng. Thực ra, tim cô đã đập thình thịch rồi.
“À, đúng rồi, hôm nay việc đón Hina thì sao ạ? Hôm nay em về nhà sớm nên em đi đón cũng được mà.”
Đương nhiên, ngay khi chuẩn bị nói rằng mình muốn đi đón Hina, câu trả lời của Yuuta khiến cô hụt hẫng.
“À. Hôm nay có Raika-san đi đón rồi, không sao đâu. Cảm ơn Shiori nhé.”
“Là, là vậy sao…”
Dạo gần đây, tần suất Raika xuất hiện ở nhà Takanashi tăng lên đáng kể, Shiori đã gặp cô ấy nhiều lần rồi. Thân hình quyến rũ cùng gương mặt sánh ngang với người mẫu, không, phải nói là siêu mẫu… Hơn nữa, cô ấy luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng nên chẳng thể đoán được suy nghĩ gì. Từ mức độ thân thiết của ba chị em với cô ấy mà đoán, chắc chắn đó là một người phụ nữ hoàn hảo.
Thế nhưng, không hiểu sao mỗi khi Shiori nhìn thấy Raika, lòng cô lại trở nên rối bời. Một cảm giác khó chịu dâng lên.
(Có phải vì cô ấy đã thay mình làm nhiệm vụ đón Hina không?)
Vừa nảy ra ý nghĩ đó, cô lập tức phủ nhận.
(…Chẳng lẽ Raika-san có thể là người yêu của Yuuta…?)
Dù muốn hỏi cũng chẳng thể mở lời. Thế nhưng, Shiori đã từng nhìn thấy một lần. Trước đây, hai người họ từng xuất hiện cùng nhau ở Ikebukuro. Lúc Shiori nhìn thấy, Raika và Yuuta đang cùng nhau khiêng một tấm đệm. Một thứ riêng tư như vậy, liệu có ai lại nhờ một người đàn ông không quá thân thiết giúp khiêng không? Hơn nữa, cô không thể quên được vẻ mặt hớn hở như “thằng cha mê gái” của Yuuta lúc đó.
Quả nhiên, họ đang hẹn hò sao… Cô không thể không nghĩ như vậy.
Thực ra, Kitahara Shiori vốn là một cô gái hay suy nghĩ vẩn vơ, hay tự làm khó mình.
“Vậy thì cùng đi bộ ra ga nhé.”
Ba chị em, Yuuta và mình bắt đầu cùng nhau đi bộ về phía nhà ga.
Nhìn cảnh tượng này, cứ như thể mình cũng là một thành viên của gia đình ấy vậy, Shiori thoáng chút vui mừng.
Thế nhưng, đúng lúc đó, cánh cửa nhà Takanashi đột nhiên mở ra.
“Yuuta, đợi đã!”
Người xuất hiện trước mắt là Sasha, mẹ ruột của Miyu.
“Ôi, chào buổi sáng, Shiori! Vui quá khi được chào buổi sáng như thế này. Cảm giác hoài niệm ghê. À mà, bộ đồng phục đó dễ thương quá! Shiori đã là học sinh cấp ba rồi nhỉ?”
Shiori còn chưa kịp đáp lễ thì Sasha đã vừa nói vừa bước tới ôm chầm lấy cô.
“Ể, ểể!?”
“Nếu Yuuta trở thành chồng chị thì mỗi sáng chị có thể đưa mọi người đi học thế này rồi!”
“A, á?!”
Dường như đã nghe thấy điều gì đó rất kinh khủng, nhưng ngay khi cô định hỏi thì Sasha đã buông tay.
“Mẹ thật là, đừng có hù chị Shiori chứ. Xin lỗi chị Shiori nhé.”
Dù Miyu đã xin lỗi Shiori đang ngạc nhiên… Shiori vẫn hoàn toàn ngơ ngác.
“Khà khà khà, tại bộ đồng phục của Shiori dễ thương quá nên chị không kiềm được muốn trêu em chút thôi mà. Xin lỗi nhé.”
Sasha lại sải bước đến trước mặt Yuuta.
“Yuuta, quên không mang cơm hộp rồi! Rõ ràng đã bảo là sẽ ăn mà!”
“Ơ? Rõ ràng vừa nãy đã cho vào cặp rồi mà… Ôi trời, xin lỗi!”
Nhìn Yuuta vội vàng nhận lấy hộp cơm Sasha đưa, Shiori cảm thấy khóe miệng mình như muốn giật giật. Cảnh tượng này chẳng phải y hệt buổi sáng của một cặp vợ chồng son sao!
Hơn nữa, cái cảm giác khó tả, ngột ngạt và đau thắt trong lòng Shiori lại một lần nữa trỗi dậy.
Raika cũng vậy… Cả Sasha này nữa, tại sao xung quanh cái người tên Segawa Yuuta này lại có nhiều người xinh đẹp đến thế chứ? Khiến Shiori chẳng còn cách nào khác ngoài thở dài than vãn.
Cứ như thể muốn an ủi mình, cô bé út đáng yêu như thiên thần kéo kéo vạt áo Shiori.
“Chị Shiori— Đi thôi—!”
“Ừ, ừm. Phải rồi. Vậy thì Sasha-san, chúng cháu đi đây ạ.”
Shiori nở nụ cười vẫy tay chào Sasha, rồi cùng Yuuta và mọi người lên đường.
Nỗi bồn chồn và lo lắng trong lòng vẫn không hề vơi bớt.
Mặc dù khu vực quanh ga Hachioji đã đô thị hóa từ lâu, nhưng khi xe buýt rời khỏi khu vực nhà ga và chạy dọc đường, cảnh quan dần chuyển thành đồng ruộng. Hướng lên núi, đích đến là khuôn viên Hachioji của trường Đại học Học viện Văn hóa Tama mà tôi đang theo học.
Mặc dù trường vẫn đang nghỉ xuân, nhưng lý do hôm nay tôi đặc biệt mất một tiếng rưỡi chạy từ Ikebukuro đến đây là vì công việc giảng viên Hachinoe giao vẫn chưa hoàn thành. Và đến trưa tôi còn phải đến cổng phía Tây trường, nơi tập trung làm thêm thường ngày.
“Haizz, đã lặn lội đến trường rồi mà Raika-san cũng không có ở đây… Thật là.”
Ngồi trong căng tin vắng tanh than vãn, bên cạnh tôi tự nhiên là tên bạn thân chí cốt, gã đẹp trai Ninmura.
“Đừng có cằn nhằn nữa, tôi đến giúp ông rồi đây này.”
“Vậy thì ông lo tập trung giúp tôi sắp xếp thư viện cho đàng hoàng đi. Ninmura này, tên khốn ông, cả buổi sáng chỉ lo sắp xếp tài liệu cho cô trợ lý ở phòng bên cạnh thôi mà.”
“Tại cô ấy là gái xinh mà.”
Cái tên này miệng nói là đến giúp tôi, nhưng cả buổi sáng lại dính lấy cô trợ lý xinh đẹp. Khi tôi than vãn về điều đó, Ninmura lại phản bác.
“Ghét ghê— Nói gì mà khách sáo vậy, Segawa-chan. Sau khi cô ấy làm xong việc, chẳng phải ba đứa mình cùng sắp xếp thư viện sao. Xem kìa, nhân lực tăng gấp ba rồi đấy. Đây cũng là bằng chứng tôi giúp Segawa mà! Cái này gọi là anh hùng thầm lặng đúng không?”
Tôi đâu có ngây thơ đến mức tin vào mấy lời xạo sự đó. Hơn nữa, Ninmura dường như đã có được số điện thoại của cô trợ lý xinh đẹp kia rồi. Mới quen chưa đầy ba tiếng đồng hồ mà.
Không biết gã đã dùng tuyệt chiêu cưa gái gì vậy…?
“Thôi, kệ đi. Ăn nhanh rồi làm tiếp công việc còn lại thôi.”
Ngay khi tôi vừa mở khăn gói hộp cơm trưa do Sasha làm, một tiếng xì xào nhỏ vang lên trong căng tin.
Chuyện gì vậy… Tôi không kìm được đưa mắt về phía trung tâm của cuộc xì xào, hoàn toàn quên mất hộp cơm trên tay vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung.
Trong tầm mắt là một vẻ đẹp mà đối với tôi đã trở nên rất quen thuộc.
Tuy nhiên, gần đây ở Hachioji, cô ấy vẫn là một nhân vật mới lạ.
“Ra, Raika-san…?”
“Ối giời— Tiền bối Oda vẫn thu hút sự chú ý như vậy.”
Thế nhưng, dù là Raika, người được mệnh danh là nữ thần số một của trường, chỉ riêng việc cô ấy xuất hiện cũng không đủ gây ra sự xôn xao như thế này mới phải. Hóa ra, hôm nay Raika xuất hiện trong một chiếc váy ngắn ôm sát người cực kỳ táo bạo, khiến người ta phải đỏ mặt. Tiện thể nhắc luôn, màu của chiếc váy là đỏ tươi, một màu đỏ rực rỡ đến mức khiến ông già Noel cũng phải lu mờ.
Khiến người ta có cảm giác ảo giác rằng tại sao tuần lộc lại không ở bên cạnh cô ấy.
“Hô, hôm nay là Giáng Sinh sao?”
“Segawa-chan, bình tĩnh lại. Hai tháng trước đã qua rồi.”
“Tuy biết là vậy… Nhưng Raika-san ăn mặc kiểu gì thế này?”
“Ngay cả ông còn không biết thì tôi làm sao mà biết được chứ.”
Một tiếng thở dài vang lên từ chỗ Ninmura, tôi dán mắt vào đôi chân của Raika.
“Hai vị, thật trùng hợp.”
Đột nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp mang đậm phong cách Âu Mỹ thuần khiết, giơ tay chào hỏi bên kia.
“Ra, Raika-san… hôm nay rốt cuộc…”
Đang định mở miệng hỏi thì một vật thể to lớn chướng mắt chắn ngang tầm nhìn.
“Này này Segawa-kun! Tôi cũng ở đây mà!?”
“Ối! Tiền bối Sako, anh xuất hiện từ khi nào vậy?”
“Ngay từ đầu đã đi cùng Oda-kun rồi mà!”
Ể, có à?
Tôi nghiêng đầu thắc mắc, nhìn sang bên cạnh thấy Ninmura đang cười khổ. …Vậy thì có đi.
“Xin lỗi, vị trí của tôi tầm nhìn không tốt.”
“Thật là, cái tên nhà ngươi rốt cuộc làm thế nào mà có thể phớt lờ một sự tồn tại mạnh mẽ như ta vậy hả?”
Đâu có, người như tôi, đã được anh giúp đỡ rất nhiều trong công việc làm thêm, sao có thể dễ dàng quên đi ơn nghĩa đó chứ. Thế nhưng, trước sự chấn động mạnh mẽ của đôi chân trần trong cái lạnh mùa đông, lại còn mặc chiếc váy siêu ngắn như vậy, tự nhiên tôi đã xóa sổ tiền bối Sako khỏi tầm nhìn của mình.
Hai vị tiền bối của Hội Lộ Nghi đã ngồi xuống cạnh chúng tôi.
“Mà nói đi, Raika-san, sao cô lại ở đây vậy?”
Vì cô ấy nói hôm nay sẽ đi đón Hina, nên tôi cứ nghĩ chắc chắn cô ấy đang ở Ikebukuro.
“Ừm. Nhưng thư viện thông báo sách tôi đã đặt trước đã về nên tôi đến lấy. Sau đó sẽ về rồi đón Hina đi hẹn hò. Hi hi hi.”
Mặc dù cô ấy đọc “hi hi hi” mà mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự phấn khích, rõ ràng là cô ấy rất mong chờ được đi đón Hina. Gà, vừa nói đến đây…
“Cái gì!? Sẽ đi đón tiểu thư Hina? Vậy, vậy thì tôi cũng đi! Cứ để tiểu thư Hina cưỡi trên vai tôi… Ái chà!”
Tiền bối Sako đang nói dở thì đột nhiên bị cây quạt của Raika đánh bay.
“Đón Hina là việc của tôi, không ai được giành cả.”
Nói xong, cô ấy giơ ngón cái lên. Chà chà, mong chờ đến mức này thì hơi đáng sợ rồi đấy.
“Xin lỗi. Vốn dĩ đang nghỉ xuân, tôi cũng định cố gắng hết sức để đi đón mà…”
Không hiểu sao cứ đến lúc này, lại xảy ra đủ thứ sự cố bất ngờ khiến tôi không thể đón Hina đúng giờ.
Cuộc đời thật khó khăn. Thế nhưng, Raika lại không hề bị tâm trạng của tôi ảnh hưởng.
“Không cần phải bận tâm đến vậy đâu, dù có đi đón mỗi ngày cũng không sao cả.”
Không được đâu, không thể làm phiền người ta đến mức đó được. Thế nhưng, như vậy thì cơ hội gặp được Raika-san cũng tăng lên rồi sao.
Mặc dù bây giờ sống chung ở Ikebukuro, nhưng nếu không có lịch trình gì thì cũng hiếm khi có cơ hội gặp mặt, đó là tình hình gần đây. Nói đến lịch trình gần đây, thì cũng chỉ là những việc như lớp học piano của Sora chẳng hạn.
Ngoài ra còn có những buổi giảng về làm đẹp cho Miyu… hoặc đi chơi với Hina…
Nhưng thực tế là hiện tại vẫn chưa tìm được một lý do hợp lý hơn để gặp mặt.
“Đi đón Hina, rồi hẹn hò với tôi. Hi hi hi…”
Trong đầu cô ấy đang tưởng tượng cảnh đón Hina mà phấn khích không thôi, dù khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.
Mà, có gì là không tốt đâu.
Ngay cả khi là vì mục đích riêng của Raika, chỉ cần cô ấy có thể đến nhà chúng tôi là đã đủ may mắn rồi.
Khi tan làm về nhà, ba chị em ra đón tôi ở tiền sảnh, nếu sau đó còn có thể nhìn thấy Raika đứng đằng sau, thì cảm giác hạnh phúc lúc đó thật khó tả bằng lời.
Hơn nữa, còn có món ăn do Sora và Raika cùng nhau làm đang chờ tôi.
Gì chứ, chẳng phải giống hệt một cặp vợ chồng son sao.
Đương nhiên, những điều này chỉ có thể lén lút mà ảo tưởng thôi. Thế nhưng, lỡ như, tôi nói là lỡ như, Raika cô ấy cũng vui mừng vì cơ hội gặp tôi tăng lên thì sao…
“À, đúng rồi. Sasha-san cũng đến rồi, cơ hội tôi đón Hina có lẽ sẽ giảm đi. Vậy nên Yuuta, cậu cố gắng sắp xếp thêm nhiều việc làm thêm nhé, như vậy thì cơ hội tôi đón Hina mới tăng lên được.”
Thôi được rồi, hóa ra tôi thế nào cũng không quan trọng. Cảm ơn đã phá vỡ ảo mộng đẹp đẽ của tôi. Huhu…
Khi tôi đang buồn bã, Ninmura đã chuyển sang chủ đề khác.
“Mà nói đi, hôm nay trang phục của tiền bối Oda thật tuyệt vời đấy.”
“Là cosplay đúng không, Oda-kun.”
Tiền bối Sako, người đã bị quạt đánh trúng, máu đã hồi đầy cũng chen vào. Thật kiên cường, Hội trưởng.
“Hửm? Cái này ư?”
Sss, Raika-san vừa hỏi vừa kéo cổ áo chiếc váy của mình.
“Ối!”
“…Chậc…”
Tôi giật mình và Ninmura vẻ mặt bối rối. Ánh mắt của chúng tôi dĩ nhiên tập trung vào phần ngực bị kéo rộng ra của Raika.
Nói đúng hơn là khe sâu phía trên ngực.
“Để đi đón Hina, đương nhiên phải mặc trang phục bà chủ rồi. Cứ xem tạp chí thời trang là biết, kiểu quần áo này chính là xu hướng đang thịnh hành hiện nay.”
Đối mặt với Raika có vẻ hơi tự hào, tôi và Ninmura trao đổi ánh mắt.
Chỉ cần giao tiếp bằng mắt cũng đủ hiểu, cái gọi là tạp chí thời trang của Raika chắc chắn lại là mấy cuốn sách cũ từ mười mấy hai mươi năm trước. Trước hết, trong thời đại này, từ “trang phục bà chủ” đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
“Sao, bộ đồ này lạ lắm à? Chẳng trách vừa mặc đến trường đã bị mọi người nhìn chằm chằm khắp nơi sao?”
“Không đến mức lạ… Ừm, với thân hình của tiền bối Oda mặc bộ này cũng không tệ. Hơn nữa, giờ đây vẫn còn bán loại váy liền thân bó sát thế này sao.”
Câu trả lời của Ninmura hoàn hảo không tì vết, vừa nghe là có thể hiểu vấn đề của chiếc váy liền thân này nằm ở đâu.
Một bộ quần áo cứ thấy hoài niệm, hóa ra là bó sát sao.
“Raika-san, không có việc gì thì nên sắp xếp lại mấy cuốn sách cũ trên giá sách thì hơn đấy.”
“Gần đây tôi rất thích đọc cuốn ‘Hoa Kim GOGO · Fan Cứng Club Đêm!’ này.”
“…Hoa Kim”
“Fan Cứng Club Đêm…”
Tôi và Ninmura đồng thời lẩm nhẩm. Lần đầu tiên nghe thấy tên sách này, chắc chắn nó thuộc loại sách cũ rồi. Không hiểu Raika làm sao mà kiếm được cuốn sách này cũng là một bí ẩn. Tại sao ngay cả việc chọn sách cũng luôn khác người thế nhỉ…
“Mà, bộ đồ của tiền bối Oda… Ừm, may là áo khoác vẫn là loại bình thường, chỉ cần mặc bên ngoài thì chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Đúng vậy.”
“A— So với trang phục của Oda-kun, tôi quan tâm đến việc buổi trưa ăn gì hơn.”
“Sẽ giữ chỗ cho hai người, đi đi.”
Raika và tiền bối Sako đi mua bữa trưa, sau đó chúng tôi ngồi cùng nhau ăn.
“…Ưm.”
Khoảnh khắc tôi mở nắp hộp cơm ra, tôi đã hóa đá.
Nimura nhìn tôi cũng lộ ra biểu cảm tinh tế tương tự. Raika bên cạnh thì không có vẻ gì thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên bàn. Tiền bối Sako vừa nhìn hộp cơm của tôi, vừa húp mì tempura trong bát. Cuối cùng vẫn là Ninmura phá vỡ sự im lặng.
“…Segawa-chan, đây là… cái gì vậy?”
“Cơm hộp…”
Chắc vậy. Không, đúng là vậy. Chỉ là, nói sao đây nhỉ… Cả ba người chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm vào hộp cơm. Đúng, phải diễn tả thế nào nhỉ… Tóm lại là… hiện trường án mạng sao?
“Cơm hộp lạ thật đấy, Segawa-kun. Đặc biệt là cái cảm giác máu me be bét này.”
“Yuuta thích mấy thứ kinh dị à? Lại lộ ra một tính cách mới sao?”
“Không, tôi không thích mấy thứ kinh dị chút nào.”
Để tránh Raika hiểu lầm, tôi lập tức phủ nhận. Nhưng ngay trước mắt tôi, đúng là một cảnh tượng khá đáng sợ… Có lẽ Sasha định làm cơm hộp hình gấu hoạt hình bằng cơm trứng cuộn, nhưng không may bị hỏng mất.
Mặc dù có trang trí xung quanh chú gấu bằng cà rốt cắt hình ngôi sao hay trái tim, nhưng vấn đề là tương cà tràn lan khắp cơm trứng cuộn, trông như máu me.
Và phần thân chú gấu bằng cơm trứng cuộn, vết nứt của trứng trông như nội tạng—không, là xúc xích nhỏ lộ ra một nửa… Rất khó tả, cứ như thể có ngón tay đâm xuyên qua bụng chú gấu từ bên trong thò ra vậy, một cảnh tượng vô nhân đạo.
“Đây chẳng phải là, cái hình ảnh hay thấy trên mạng sao.”
Nimura lẩm bẩm. Nghe nói vậy, chẳng lẽ Sasha đã thấy hình ảnh đó, rồi định tự mình tái tạo thử sao? Cố ý thiết kế thành cơm hộp giải phẫu gấu sao?
“Không không, cái này vốn dĩ là cơm hộp chuẩn bị cho Sora mà, cơm hộp của con gái đương nhiên không thể là kiểu này được! Chắc là trên đường mang đến bị bung ra thôi.”
“À ha ha, tôi cũng nghĩ vậy đó, Segawa-chan. Mà, cái này là Sasha-san làm à?”
Tôi gật đầu. Đương nhiên rồi. Tuyệt đối không phải là người có sở thích kỳ quái như vậy. Chỉ là… ừm, đúng là hơi khó coi thật.
“Đúng vậy, đúng vậy. Chắc là do tôi mang đến trên đường bị hỏng mất rồi.”
“Mặc dù là tình cờ, nhưng trông không phải rất thời thượng sao. Hiếm có thế này sao không chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm nhỉ?”
Nghe theo ý kiến của tiền bối Sako, Ninmura quả nhiên đã chụp ảnh.
Raika bên cạnh cũng rút điện thoại ra định chụp.
“Mà nói đi Yuuta, mùi vị thế nào?”
“À, phải rồi… Mùi vị thì…”
Liên tưởng đến bữa sáng thì chắc đồ ăn không có vấn đề gì đâu, chỉ là hình thức hơi tệ một chút thôi.
Sau đó tôi cẩn thận, đưa một phần cơm hộp hình gấu vào miệng.
“A, ngon quá!”
Quả nhiên là cơm hộp tự tay Sasha làm, mùi vị rất tuyệt.
Có lẽ nghe thấy lời nhận xét của tôi mà lấy lại được dũng khí, cả ba người đều đưa tay ra.
“Yuuta, tôi muốn cái tay chú gấu.”
“Đó là há cảo mà.”
“Segawa-chan, tôi muốn mũi chú gấu.”
“Nói gì thế, gà rán là của tôi, cà rốt bên cạnh thì có thể chia cho cậu một ít.”
“Segawa-kun, tôi cũng muốn.”
“Được, đây, cầm lấy.”
“Đây chẳng phải là cần tây dùng để trang trí xung quanh thôi sao!”
Vì cần tây còn nhiều lắm mà. Để an ủi tiền bối Sako đang thất vọng, tôi còn hào phóng tặng thêm một khúc xúc xích nhỏ.
Mặc dù ban đầu đều bị sốc khi mở hộp ra, nhưng lúc này mọi người đang vui vẻ xẻ thịt hộp cơm hình gấu.
Chiều tối hôm đó, khi Sora về đến nhà, mật độ dân số trong nhà Takanashi đột ngột tăng vọt.
Vừa mở cửa tiền sảnh, trong nhà đã vang lên tiếng chào đón.
“Chị Sora— Mừng chị về nhà—!”
“Chị, mừng chị về nhà.”
“Mừng chị về nhà— Sora.”
“Em về rồi đó, Sora.”
“Gâu.”
「……Ôi, Sora đáng yêu quá đi mất. Hay là về làm con nhà chị đi?」
Dù câu cuối nghe hơi lạc quẻ, nhưng thôi, chuyện thường ngày ở huyện mà.
Chị Raika tuy là một mỹ nhân, nhưng lại có những hành động cử chỉ kỳ quặc không ai bằng. Chẳng hiểu sao chị ấy lại đặc biệt say mê ba chị em Sora đến thế. Mà thôi, dù sao tôi cũng không thấy ghét bỏ cái thiện ý này.
Từ bộ ba nhà Takanashi gồm Miyu, Hina và Sasha, cho đến chị Kouichi cùng chị Raika bên kia, quả là đông vui nhộn nhịp không ngớt.
「Con về rồi đây—」
Được nhiều người chào đón khi về nhà thật vui. Sora vui vẻ trở về phòng thay bộ đồng phục ra.
「Mà nói chứ, dáng vẻ của chị Raika lúc nãy thật là đỉnh quá đi」
Nhớ lại dáng vẻ chị Raika khi ra đón, Sora chỉ biết thở dài. Chiếc váy liền thân màu đỏ tươi siêu ngắn đã đủ chói mắt rồi, vậy mà khi chị Raika mặc lên lại càng rực rỡ hơn bội phần.
「Thêm năm năm nữa, mình cũng có thể được như chị Raika chăng…?」
…Không thể được. Sora tiếc nuối tự trả lời mình trong lòng.
Nếu cái thân hình như vậy mà cứ lớn tuổi là có được thì phụ nữ trên đời này đâu cần phải tốn công tốn sức làm gì nữa.
「Huhu… Bình thường chị ấy ăn uống kiểu gì nhỉ, hay là hỏi luôn cho rồi」
Dù rất không cam tâm, nhưng chú Yuuta đúng là đã bị chị Raika làm cho mê mẩn. Chắc chắn không thể không liên quan đến nhan sắc và thân hình của chị ấy… Đứng ở vị trí của Sora mà nói, dù rất để tâm nhưng cũng chẳng biết làm sao.
「Hừ, cố gắng năm năm nữa chưa chắc đã thành ra cái gì đâu!」
Tức thì, ý chí chiến đấu lại bùng lên. Dù nói vậy, hình ảnh phản chiếu trong gương lại chẳng hề cho thấy tiềm năng phát triển tốt đẹp nào. Thôi thì nhanh chóng mặc quần áo vào rồi nghĩ chuyện khác vậy.
「Với lại, mình cũng đã cố gắng nấu ăn mà, gần đây anh ấy cũng dần dần thích rồi đó… Số lần được khen ngon cũng tăng lên rồi đó!」
Là một nữ sinh trung học, Sora vẫn có thể phân biệt được giữa lời khen khách sáo và lời khen thật lòng khi thấy ngon.
「……Nhưng mà lần tới làm món thịt bò hầm, mình cũng nấu thêm nồi cơm vậy」
Vừa nghĩ vừa thay quần áo, đúng khoảnh khắc vừa thay xong thì cánh cửa phòng đột nhiên “cạch” một tiếng mở ra.
「Á!Sa-Sasha-san!?」
「Sora!Chị làm món bánh ngọt nè, xuống ăn cùng đi!Ừm, bộ đồ đó đáng yêu ghê!Sora sau này nhất định sẽ xinh đẹp hơn chị nữa đó!Chị đảm bảo luôn!」
Sora đột nhiên bị ôm chầm lấy, còn được thơm một cái vào má nữa.
Cứ cảm thấy như thể những suy nghĩ tự ti của mình bị nhìn thấu nên mới được an ủi, Sora có chút ngại ngùng.
「A— Chị Sora, Hina cũng muốn thơm thơm nữa—」
Hina theo sau cũng “lạch bạch” chạy vào ôm chặt lấy chân Sora.
「À, ôm thế này chị suýt ngã rồi đó, Hina」
「Vâng—」
Với một cô bé ngoan ngoãn lập tức nghe lời khi được nhắc nhở, Sora nhẹ nhàng thơm một cái lên má Hina.
Sau đó, nắm tay Hina cùng đi xuống lầu ra phòng khách chỗ bàn trà.
「Vừa nãy, Hina đã vẽ tranh với chị Raika đó!Còn hát với Sasha nữa!Hina đã học được bài hát Sasha dạy rồi đó!」
「Vậy sao, tuyệt vời quá ha, Hina」
Nhìn Hina vui vẻ, Sora cảm thấy nhẹ nhõm.
Kể từ đó, Hina luôn giữ được tâm trạng vui vẻ. Nếu cứ tiếp tục như vậy cho đến ngày sinh nhật…
Nhờ có Sasha đến, việc Hina nhắc đến chị Yuuri cũng giảm đi nhiều.
Điều này giúp Sora, người không thể nói sự thật cho Hina, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hina có thể luôn giữ nụ cười. Đây mới là mục đích quan trọng nhất, cũng là mong ước của mọi người.
Hina đắc ý nói xong, lại ngân nga một bài hát rồi bắt đầu vẽ bức tranh tiếp theo.
Ngồi đối diện, cây bút trong tay chị Raika đang phác họa một chú hà mã.
「Chị Raika, chú hà mã này chẳng đáng yêu gì cả—」
「Không giống sao?」
「……Vâng」
Theo cách nhìn của Sora thì đó là một bức vẽ sống động như thật, nhưng đối với trẻ con thì lại khó mà hiểu được.
「Vậy thì, thế này thì sao?」
Raika giơ bức hà mã đã vẽ xong lên trước mặt mình.
「『Ta là hà mã, một chú hà mã đáng yêu—』」
Raika bắt chước tiếng động vật để lồng tiếng cho chú hà mã.
「Phì… Chị Raika thật là」
「Chị Raika vui quá—!」
Nhìn dáng vẻ hài hước đó, Sora và Hina cười phá lên, còn Miyu và Kouichi thì ngơ ngác nhìn sang một bên.
Khóe môi Raika khẽ nhếch lên, đó là nụ cười kiểu Raika.
「Chị Raika, làm phiền chị chơi với Hina thêm một lát được không ạ?」
「Tất nhiên rồi」
Nghe câu trả lời, Sora túm lấy cổ tay Miyu.
「Ế?Làm gì vậy chị?」
「Ra kia giúp một tay đi」
Sora chỉ tay về phía Sasha đang chuẩn bị đồ ngọt cho mọi người trong bếp.
「Nhưng mà, ba người chen vào bếp thì chật chội lắm, chị đừng mà」
「Không sao đâu mà」
Sora chắc chắn hiểu được lý do Miyu không muốn lại gần Sasha.
Không phải là Miyu vẫn còn giữ những cảm xúc phức tạp, đối địch với Sasha như trước đây. Mà là em ấy đang tránh làm nũng với Sasha, người thân mẫu của mình. Cô em gái dịu dàng này của mình, nhất định đã nghĩ đến cảm xúc của Hina nên mới quyết định giữ khoảng cách nhất định với mẹ.
Và Sasha cũng là một người dịu dàng, không chỉ Miyu, cô ấy còn định đảm nhận vai trò người mẹ của cả Sora và Hina. Vì vậy, cô ấy cũng luôn cố gắng kiềm chế bản thân không quá thân thiết với Miyu.
Thế nên, những lúc như thế này, đến lượt mình là chị gái ra tay rồi, Sora nghĩ vậy. Thế là cô bé lôi xềnh xệch Miyu đang rụt rè kéo vào bếp. Quả nhiên, Sasha rất vui khi Miyu và Sora đến giúp.
「Hai đứa, qua đây giúp chị bày bánh quy ra đĩa nhé. Xong rồi thì làm ơn giúp chị chuẩn bị cốc chén, để chị còn pha trà」
「「Vâng—」」
Nghe lời Sasha dặn dò, Sora và Miyu nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị đồ ngọt.
Còn một lúc nữa mới đến bữa tối. Có nhiều cô gái thế này, chắc có thêm chút bánh quy nữa cũng ăn hết thôi.
Khi bưng đồ ngọt đã chuẩn bị xong ra, Hina đang ngồi trên đùi chị Raika vui vẻ tiếp tục vẽ tranh. Kouichi buồn chán vuốt ve chú Juubei đang yên lặng, điều này khá hiếm thấy.
Tuy nhiên, khi những món đồ ngọt thơm ngon được mang đến, quả nhiên các cô gái đã vây quanh lại.
Chủ đề mọi người nói chuyện đều xoay quanh trà và đồ ngọt ngon lành. Trong buổi tiệc trà chiều thanh bình của các cô gái, Sasha đột nhiên ném ra một quả bom tấn.
「Này, Raika」
「Ừm?」
「Raika thích người như thế nào? Thuộc kiểu người nào?」
Câu hỏi đột ngột khiến mọi người đều sững sờ. Tất nhiên Sora cũng vậy.
「Thích?Kiểu người?Sao lại hỏi vậy?」
「Ừm— Chị nghĩ câu trả lời của Raika có thể làm tài liệu tham khảo cho các con gái bé bỏng của chị mà, với lại bản thân chị coi Raika là đối thủ cạnh tranh nên muốn biết thông tin của đối phương ấy mà」
Dù Sasha vẫn mỉm cười, nhưng thực tế lại nói ra những lời kinh khủng.
Sasha biết chú Yuuta ngưỡng mộ Raika.
Chắc cô ấy cũng nhận ra tình cảm của Sora dành cho chú Yuuta rồi. Miyu ít nhất cũng có cảm tình.
Thế nên mới hỏi câu hỏi như vậy… Sasha coi mình là đối thủ cạnh tranh, vậy chẳng lẽ mục tiêu của Sasha cũng là chú Yuuta sao?
「Ưm, ừm… Sasha-san nghiêm túc thật sao?」
Sasha nghe thấy Sora lẩm bẩm một hồi, rồi cô ấy nói tiếp.
「Vì Raika cũng là một người phụ nữ rất xuất sắc. Chị không thể thua được. Hơn nữa, chị còn có bất lợi là ở xa nữa chứ ♪」
「Xin lỗi, những gì Sasha-san nói tôi không hiểu lắm」
Đây chẳng lẽ là phim tình cảm ư? Chỉ với những diễn viên này thôi sao?
Không. Nói là phim tình cảm, chi bằng nói là phim chiến tranh thì đúng hơn?
Miyu, người thích nhất những tình tiết như thế này, vừa vểnh tai nghe vừa tiếp tục dạy Hina vẽ tranh. Sora vẫn còn đang bàng hoàng, Raika thì vẫn chưa hiểu ra vấn đề nên nghiêng đầu suy nghĩ.
Cảm thấy hỏi quá thẳng thắn đối phương dường như không thể hiểu được, Sasha bèn đổi cách nói.
「Đúng rồi… ừm, vì chị là nhà thiết kế mà, cần phải hiểu tâm trạng và suy nghĩ của rất nhiều người khác nhau, thì mới có thể phản ánh vào thiết kế của chị đó」
「À, quan sát con người. Giống như Hội Quan sát Đường phố vậy đó」
「Đúng là kiểu cảm giác đó đó. Thế nên nếu Raika nói cho chị biết kiểu người mình thích thì chị sẽ rất vui đó」
Vừa nãy chủ đề đồ ngọt còn thảo luận sôi nổi, giờ thì vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng. Kouichi đang nắm lấy tay chú Juubei cũng ngừng mọi động tác.
Lúc này Raika sẽ đưa ra câu trả lời thế nào, mọi người đều nuốt nước bọt chăm chú nhìn Raika.
Sau một hồi im lặng, Raika cuối cùng cũng lên tiếng.
「Vì con người còn có rất nhiều điều chưa hiểu rõ, nên tôi có hứng thú với tất cả mọi người」
*Đốp*
Vài tiếng đồng loạt vang lên, mọi người đều ngã vật ra sàn.
Sasha, người đặt câu hỏi, cũng dở khóc dở cười.
「Ừm— Không phải hỏi cái đó, con người là phạm vi rộng cỡ nào vậy. Ở đây đang nói đến nam giới đó」
「Không phân biệt nam nữ. Chỉ cần là con người thì tôi đều rất hứng thú」
*Đốp*
Câu trả lời của Raika lại một lần nữa làm thất vọng mong đợi của mọi người. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại ném ra thêm một quả bom nữa.
「Tuy nhiên, vẫn có người đặc biệt để tâm」
「À! Ai vậy?」
「Hina」
*Đốp!*
Giọng điệu điềm tĩnh của Raika khiến tất cả mọi người có mặt lần thứ ba ngã ngửa.
「Sora và Miyu cũng rất đáng yêu. Sao ba chị em lại đáng yêu đến thế chứ! Thật là khó tin mà」
「Sora và Miyu, và cả Hina đương nhiên là những cô gái đáng yêu nhất, tôi hoàn toàn đồng ý điều này! Nhưng ở đây đang hỏi về người khác giới đó. Trong tiếng Nga gọi là люблю тебя (lyublyu tebya), tiếng Nhật gọi là 好き (suki) hay 愛 (ai), tiếng Anh gọi là love. Raika có tình cảm như vậy với ai không?」
Lại một quả bóng thẳng thừng được ném ra.
Ngay cả Raika khi đã hiểu ý của Sasha, cũng không kịp trả lời.
Căn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng.
「Hơi phức tạp?」
—*Đốp!!*
Tất cả ngã lăn ra đất.
「À đúng rồi! Lúc này đưa ví dụ ra chẳng phải sẽ dễ hiểu hơn sao. Cứ lấy đàn ông xung quanh Raika mà nói… Ví dụ, có thể là kiểu đàn ông như chú Yuuta thì sao?」
「!!!」
Quá thẳng thừng, các cô gái gần như hóa đá. Rồi nuốt nước bọt chờ đợi câu trả lời, muốn có được câu trả lời thì không thể không mất chút thời gian.
「…Love Yuuta?」
「Đúng vậy, love đó, love! Hay là thích kiểu Kouichi? Chắc chắn không phải kiểu Shuntarou đâu nhỉ?」
「………………………………………………………………………………………………」
Sau một hồi im lặng thật lâu, Raika chậm rãi lên tiếng.
「Cực kỳ phức tạp」
—*Đốp!!*
Quả nhiên, câu trả lời của Raika, không ai có thể hiểu được.
「Ưm…」
Sora uể oải rên rỉ.
「Không sao chứ, Sora?」
「Không sao đâu… Ừm, chị Kouichi」
Sora gật đầu với Kouichi đang quan tâm, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
「…Dám hỏi thẳng thừng như vậy, chẳng lẽ Sasha-san thật lòng với anh hai sao? Còn chị Raika thì sao… Chẳng lẽ cũng…?」
Vô tình lẩm bẩm thành tiếng, lọt vào tai Kouichi đang đứng rất gần.
「Ưm, chú Yuuta quả nhiên…!?」
「Ế?Quả nhiên cái gì?」
「Ưm, không có gì đâu mà!」
Kouichi liên tục lắc đầu.
「…Chú Yuuta quả nhiên là đang hẹn hò với cô Raika… Rồi cô Sasha lại có tình cảm với chú Yuuta… Đúng là phim truyện dài tập mà! Thể, thế này thì ảnh hưởng đến sự phát triển của Sora và các em mất. Cứ tưởng chú Yuuta thích người nhỏ tuổi hơn mình, là người chung tình cơ chứ…」
Mà giọng Kouichi lẩm bẩm quá nhỏ, Sora đứng bên cạnh cũng chẳng để ý.
—Không, không phải vậy! Không phải là tôi có ý đồ gì khác! Chỉ là với tư cách một người thứ ba bình tĩnh, tôi phải quan sát kỹ lưỡng mọi chuyện trong căn nhà này thôi! Đây cũng là vì Sora và các em nữa!
Đương nhiên, mâu thuẫn trong lòng Kouichi, Sora cũng không hề nhận ra.
Đột nhiên, Kouichi nắm lấy tay cô bé, Sora ngạc nhiên quay đầu lại.
「Ơ, cái đó, chị Kouichi?」
「Ừm ừm, xin phép cho em ngày mai cũng ghé qua nhà! Dù không phải em đến đón Hina thì cũng xin phép cho em đến, như vậy Sora chắc sẽ yên tâm hơn một chút nhỉ!」
「À, được, được thôi ạ…」
Bị khí thế của Kouichi áp đảo, Sora đành gật đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chị Kouichi đột nhiên lại tràn đầy ý chí chiến đấu như vậy cũng là một bí ẩn. Sora không khỏi nghiêng đầu suy tư, bên cạnh cô bé, Miyu bình tĩnh như mọi khi cũng lên tiếng.
「Chị ơi, tình hình có vẻ rắc rối rồi nhỉ」
「Ế? Chuyện gì…?」
「Ừm ừm… Chúng ta cũng phải cố gắng lên đó, phải không ạ ♪」
Rồi nháy mắt với Sora…
「Mình, mình… mình… thôi rồi…」
So sánh với Sasha, một mỹ nhân tóc vàng với thân hình nóng bỏng; chị Raika, một mỹ nhân với khí chất siêu phàm thoát tục; và Kouichi, một cô gái thanh thuần đáng yêu đầy vẻ yếu đuối; một cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng Sora, chờ đợi chú Yuuta trở về.
Hôm nay Công ty Thực phẩm Hanamura cũng đang thiếu người trầm trọng do dịch cúm bùng phát.
Để có thể dành thời gian tối đa cho Hina trước sinh nhật, cũng như giúp Sora bớt vất vả, tôi đành phải cố gắng sắp xếp để vừa hoàn thành việc hỗ trợ giảng viên vừa giúp đỡ Hanamura trong một ngày.
Công việc vất vả kết thúc, tôi trở về nhà đã là tám giờ tối.
Quả không hổ danh là buổi sáng dọn dẹp kho sách, buổi chiều làm dâu tây daifuku, lúc này tôi đã kiệt sức hoàn toàn.
Nhưng cái trạng thái đó, chỉ cần bước vào huyền quan nhìn thấy mấy cô con gái là…
「Chú ơi, chú về rồi—」
「Anh về rồi, chú」
「Anh về rồi, anh hai」
「Yuuta, về rồi nha ♪」
「Chào mừng, Yuuta」
…Mọi mệt mỏi liền tan biến.
Đây chính là điều hiển nhiên của một người làm "bố" trên đời này chăng.
Hơn nữa, ngoài ba cô con gái bé bỏng, cả Sasha và Raika cũng ra đón tôi.
Đặc biệt là câu "Chào mừng" không chút biểu cảm của Raika lại như tiếp thêm nguồn năng lượng sống cho tôi vậy.
Hôm nay, độ may mắn của cung hoàng đạo của tôi chắc phải năm sao rồi.
Chắc chắn là mọi người đã tập trung ở nhà để Hina không cảm thấy cô đơn trong lúc tôi vắng mặt.
「Mọi người, tôi về rồi」
A— Hạnh phúc quá.
Trong lòng cảm động đến trào nước mắt, tôi định mang dép vào thì đột nhiên có một kẻ chặn đường.
「Gâu」
—*Dám quên ông già này hả, đồ ngốc nghếch.*
Dường như là ý đó, nó ngẩng đầu nhìn tôi từ dưới chân. Đây là sinh vật giống đực duy nhất trong nhà Takanashi ngoài tôi. Rõ ràng bình thường nó luôn phớt lờ tôi, vậy mà đến lượt mình thì lại muốn người khác chào hỏi.
「Ồ, xin lỗi. Juubei cũng vậy, chú về rồi.」
Không quên mi đâu mà, mau tránh ra khỏi đôi dép đi, tôi thầm cầu xin bằng ánh mắt như thế thì thấy cái thân hình nhỏ xíu kia bắt đầu nhúc nhích, cuối cùng cũng cho phép tôi vào nhà. Cứ có cảm giác địa vị của tôi trong nhà thấp bất thường vậy.
「Có chuyện gì vậy, chú?」
「Không có gì đâu, Hina」
Nhìn Hina rạng rỡ tươi cười, tôi cũng mỉm cười mãn nguyện. Chỉ cần Hina vui vẻ thì hơn tất cả mọi điều.
Đang suy nghĩ miên man, vừa đặt chân vào phòng khách thì hương thơm của bữa tối đã thoảng bay tới. Hina nắm tay tôi dẫn đường phía trước, bắt đầu kể những chuyện vui trong ngày.
「Chú ơi, hôm nay Hina đã vẽ tranh với chị Raika, còn hát với Sasha nữa—」
「Ế— Tốt quá ha」
「Với lại— Vừa nãy chị Kouichi cũng ở đây đó, đang chơi với Juubei nữa!」
「Vậy sao. Chị Kouichi có vẻ rất thích chó nhỉ」
Nghe Hina báo cáo chuyện trong ngày, tôi vui vẻ ra mặt.
「Còn nữa— Ở nhà trẻ, Hina đã, đã tập nhảy đó. Là điệu nhảy cho lễ hội Hina và tiệc sinh nhật của các bạn sinh tháng ba đó!!」
À, cái mà cô giáo mầm non nói đó hả.
Dù đã được thông báo là phụ huynh không thể tham gia, nhưng quả nhiên vẫn muốn đi xem quá.
「Cái buổi đó, chú cũng muốn đi xem lắm!」
「Không được đâu chú. Cô giáo bảo là ngày sinh nhật ở nhà trẻ thì ba mẹ của các bạn đều không được đến đó!」
Cũng làm quá đáng thật… Tôi rũ đầu thất vọng.
「Muốn sinh nhật đến nhanh ghê— Có nhiều nhiều chuyện muốn kể với ba mẹ— Tranh vẽ nè, bài hát nè và điệu nhảy nữa, đều muốn ba mẹ xem hết—」
Cú đánh bất ngờ ngoài dự liệu, như thể đã tích lũy từ sau khi Sasha đến, giáng mạnh vào tim tôi.
Tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ.
「Ba mẹ mau mau đến— Mau mau đến— Nhất định sẽ đến mà ♪」
Hina đang cao hứng còn hát vang.
Quả nhiên không thể quên được sao…
Không ai dám thở mạnh, mọi người nhìn nhau. Đã không còn thời gian nữa rồi.
Sinh nhật của Hina, ngay trước mắt rồi.
「…Thôi được rồi, triệu tập mọi người đến đây không vì lý do gì khác, chính là chuyện sinh nhật của Hina」
Đã một lần nữa được xác nhận, Hina sẽ không quên chuyện ba mẹ sẽ trở về vào ngày sinh nhật của mình, thế nên mới triệu tập mọi người để bàn bạc lại đối sách.
Vì vậy lúc này nhà Takanashi mới có đông người đến thế— ba chị em nhà Takanashi, các thành viên Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố, và cả Kouichi ở nhà đối diện— tập trung lại với nhau.
「Lý do là ba và chị Yuuri bận công việc không thể về kịp sinh nhật đã không dùng được nữa rồi nhỉ, anh hai」
「Rõ ràng đó là chiêu độc mà」
「Dù sao cũng đã dùng lý do này để giấu được nửa năm rồi, sinh nhật mà dùng nữa chắc khó thành công lắm」
「Ừm」
Nhân tiện, vì chẳng may để Hina nghe được câu chuyện thì gay go lắm, nên mọi người thay phiên nhau ra góc khác của phòng khách chơi với Hina. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Hina ở phía đối diện, ai nấy đều cảm thấy nhất định phải làm gì đó.
“Hay là thế này đi, sinh nhật Hina, đưa mọi người sang nước tớ chơi nhé? Suốt ngày viện cớ bận rộn có khi Hina không chịu đâu, chuyển sang một nơi lần đầu đặt chân đến có khi sẽ thu hút sự chú ý của con bé hơn.”
“Mẹ, chúng con đâu có được nghỉ xuân như chú Yuuta đâu ạ, ngày thường còn phải đi học, làm sao mà đi được ạ.”
Dù rất cảm kích đề xuất của Sasha, nhưng để thực hiện được thì quả thật quá khó.
Trước hết, đất nước của Sasha lạnh giá vô cùng.
Đưa một đứa trẻ bốn tuổi đến đó vào thời điểm này thì quá là bất cẩn.
“Hồi nhỏ, sinh nhật em thì bố mẹ cũng chẳng mấy khi có mặt.”
Bố mẹ Raika thì lúc nào cũng bận rộn, ngay cả bây giờ nhà cửa cũng thường xuyên vắng tanh.
“Dù vậy, mỗi năm em đều nhận được quà sinh nhật từ bố mẹ. Hồi đó thì không để tâm mấy, nhưng giờ nghĩ lại, bố mẹ vẫn nhớ sinh nhật mình thật sự rất vui.”
“Quà thì đương nhiên phải chuẩn bị rồi, nhưng lần này chỉ có mỗi quà thì Hina chắc chắn sẽ khó chấp nhận. Nói sao nhỉ, Hina dù sao cũng lớn lên từng ngày, cũng dần hiểu chuyện hơn rồi…”
“Thế thì tìm thêm hai người nữa cải trang đi, Segawa-chan. Ví dụ như cách một con suối, hoặc đứng ở hai đầu cầu nhìn nhau, diễn một vở kịch tương phùng diễm lệ từ xa chẳng hạn.”
Người lên tiếng là Ninmura, tuy tôi rất muốn châm chọc là cái kiểu gì mà giống Ngưu Lang Chức Nữ thế, nhưng trước đó tiền bối Sako đã hào hứng nói.
“Nếu vậy, mấy việc lặt vặt đó cứ giao cho tôi! Lúc như thế này thì cần phải để tâm một chút. Chi bằng cứ tạo một màn khói che đi, chỉ để lộ mỗi cái bóng thôi thì sao?”
Giống như buổi khai mạc chương trình ca nhạc Kohaku Uta Gassen hằng năm vậy.
“Tôi nói này, không thể nào đâu. Chỉ cần đứng ở đó, dù xa đến mấy Hina cũng sẽ nhận ra mà.”
“Cũng phải, nếu bị lộ tẩy thì Hina sẽ buồn lắm…”
Sasha lộ vẻ khó xử, suy tư một lúc rồi đột nhiên đôi mắt sáng bừng.
“Đúng rồi! Hay là chúng ta kiếm một người bố và một người mẹ thật sự xuất hiện thì sao?”
“Bố mẹ thật sự?”
Kiếm kiểu gì?
“Hề hề. Yuuta kết hôn với tớ, thế là có bố mẹ mới rồi đó. Dù không thể thay thế Yūri và Shingo, nhưng ít ra cũng có thể cho Hina một gia đình mới!”
Sasha đứng dậy tuyên bố một "ý tưởng hay ho", rồi mỉm cười đầy ẩn ý với tôi đang đứng cạnh.
“Giờ thì chỉ còn chờ Yuuta cầu hôn thôi đó nha?”
Bị cái lời tỏ tình bất ngờ đầy quyến rũ đó làm cho khóe miệng tôi giật giật, chẳng thể nở nổi một nụ cười. Mà cô ấy còn ôm chặt cánh tay tôi vào ngực nữa chứ… Đã ghê, phải làm sao đây.
“Mẹ đang làm gì vậy!”
“Sasha-san!”
Sora và Miyu vội vàng kéo Sasha ra xa tôi. Dù hơi rắc rối một chút, nhưng cảm giác thì lại tuyệt vời một cách may mắn.
“Khụ khụ, tóm lại là chúng ta tiếp tục thảo luận thôi.”
Ninmura hắng giọng, kéo cuộc trò chuyện quay lại chủ đề chính.
Sau đó, tuy có đưa ra thêm nhiều ý kiến và phương án, nhưng vẫn không thể đi đến quyết định cuối cùng.
Sau những cuộc tranh luận nảy lửa, ai nấy cũng đưa ra ý kiến riêng của mình, không ai chịu nhường ai, cuối cùng đều mệt lả cả người.
“Mấy đứa tụ tập làm gì thế này?”
“Bác gái?”
Cánh cửa phòng khách đột ngột mở ra, bác gái xuất hiện trước mắt.
“Hôm nay là ngày đến thăm mà? Ở ngoài tiền sảnh gọi mãi chẳng thấy ai đáp, nên ta tự ý vào luôn.”
À, tôi hoàn toàn quên mất là trước đó bác gái có gọi điện thoại báo sẽ đến.
Sora và Miyu nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng như thể có chuyện lớn không hay rồi. Chuyện Sasha đến Nhật và mọi người đang ở nhà đều chưa báo trước cho bác ấy biết.
“Mà này, mọi người đang làm gì vậy? Trông có vẻ còn chưa ăn tối nữa.”
“Ơ, đã đến giờ đó rồi sao ạ?”
“Nhìn đồng hồ xem nào, đã bảy giờ rưỡi rồi đó.”
“À!”
Nói chính xác là bảy giờ ba mươi bảy phút tối. Bình thường là giờ đã ăn cơm xong.
Vừa nhìn thấy giờ là tôi liền thấy đói bụng, còn nghe thấy tiếng bụng réo ùng ục nữa chứ.
“À cái đó… thực ra thì…”
Để đảm bảo Hina không nghe thấy, tôi khẽ khàng kể lại đầu đuôi sự việc cho bác gái nghe.
“…Ra là vậy, còn có chuyện như thế này nữa sao.”
Vẻ mặt bác gái tối sầm lại. Lần này quả thực là một vấn đề lớn rồi.
“Mà này, đông người tụ tập ở nhà thế này, không lẽ không có ai chuẩn bị bữa tối sao chứ—”
“Gâu.”
Nghe tiếng chó sủa, lời trách móc của bác gái lập tức dừng lại.
Rồi bác ấy thoắt cái biến mất. Cùng lúc nghe tiếng Jubei sủa, bác gái liền nhanh chóng nấp sau bức tường cách đó vài mét, rồi cẩn thận di chuyển men theo tường. Đây đã là lần thứ hai tôi thấy cảnh này rồi.
“Thôi, thôi, dù sao thì Sora, mấy đứa cũng phải chuẩn bị bữa tối cho khách chứ. Ta cũng sẽ giúp một tay, mau đi nấu cơm đi!”
Một tiếng ra lệnh, cả đám vội vã bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Sau bữa tối, cuộc họp tiếp tục diễn ra…
“Thế nên tôi nghĩ, quả nhiên vẫn là phải thỏa mãn sở thích của tiểu thư Hina là quan trọng nhất, nên xin hãy cho tôi một vài bức ảnh của tiểu thư Hina, đương nhiên là cả tiểu thư Miyu nữa, để tôi có thể tổ chức một buổi triển lãm hoành tráng vào ngày sinh nhật!”
Chiếc quạt xếp của Raika gõ mạnh xuống.
“Hội trưởng, nước miếng chảy ra rồi kìa.”
“Vì rất có thể sẽ bị sử dụng vào mục đích khác ngoài tiệc sinh nhật Hina, nên đề xuất này bị phủ quyết.”
“Sao lại thế ạáááá!”
Tiền bối Sako đau khổ lăn lộn trên sàn.
“Dù ngày nào cũng quét dọn, nhưng dù sao sàn nhà cũng bẩn lắm đó nha.”
“Không sao đâu! Được để thân xác dơ bẩn này bị dơ bẩn bởi bụi dưới chân tiểu thư Miyu là tâm nguyện bấy lâu của tôi! Xin hãy bám đầy lên người tôi đi!”
Tiền bối Sako lại bắt đầu phát biểu những lời lẽ có vấn đề, khiến mọi người một phen khó chịu.
Chỉ có Miyu hiền lành là tiếp lời Sako.
“Hội trưởng, phiền ngài rồi, nhưng chúng em bình thường đều đi dép lê mà. Hơn nữa lông Jubei rụng đầy khắp nơi, nói là quét dọn cho chúng em thì không bằng nói là quét dọn cho Jubei đó ạ.”
Miyu cười híp mắt, một câu nói đã đánh tan tham vọng của Sako.
Cuộc họp bàn về sinh nhật Hina cứ kéo dài đến tận khuya.
Thế nhưng… vẫn chưa đưa ra được bất kỳ phương án khả thi nào.
“Vậy thì… thế này thì sao? Chúng ta hãy suy nghĩ thêm vài phương án tác chiến.”
Đề nghị của tôi là, những người có mặt tại cuộc họp này hãy tự mình suy nghĩ kế hoạch riêng rồi sau đó lại đưa ra thảo luận. Và đề nghị này đã được toàn thể nhất trí thông qua.